-
Chương 10: Được lợi
Edit: Mô Mô
Sóng gió trong thọ yến nhanh chóng được kéo màn, Trình Vân Châu thấy Bạch thị đau lòng, cuốn văn thư lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đỡ Hạ thị quy củ hành lễ một cái với Trình lão phu nhân rồi rời đi.
Trình lão phu nhân rất tức giận vì mẫu tử Hạ thị khiến bà ta mất mặt, chỉ hận không thể đuổi hai người ra ngoài ngay lập tức, nhưng trước mặt nhiều tân khách, bà ta không thể đoạn tình đoạn nghĩa như thế, chỉ còn cách chịu đựng hận ý, khuôn mặt méo mó nửa ngày mới nở ra một nụ cười miễn cường: "Hôm nay làm khổ ngươi rồi, xương cốt không tốt vẫn tới mừng thọ mẫu thân."
Hạ thị vội vàng lắc đầu, mang theo tâm lý khủng hoảng. Sau khi bà được gả vào Nam Hầu phủ, gần như tất cả ngân quỹ của phủ đều do Trình lão phu nhân tự mình trông coi, chuyện trong nhà bà không hề phải động tay một chút nào, dĩ nhiên bình thường tâm trí bà cũng không đặt vào đó, trái lại ngày ngày ngâm thơ vẽ tranh, nhưng năm đó bà thực sự thật lòng hiếu thuận với bà mẹ chồng kế này, giống như dưỡng thành quán tính, dù biết rõ bây giờ bà ta không muốn gặp mình vẫn không nhịn được nói: "Mẫu thân, đây là chuyện con phải làm."
Trình Vân Châu thấy Trình lão phu nhân không nói câu gì, chỉ có thể giảng hòa, nhịn không được chen miệng: "Tổ mẫu, nương của ta tới đây từ hôm qua, cả đêm thức trắng không được ngủ ngon giấc."
Trình lão phu nhân vốn đang nén giận, bây giờ lại thấy đầu sỏ gây ra mọi chuyện- Trình Vân Châu không chịu thu liễm, dám tiếp tục nói những chuyện khiến mọi người hiểu lầm, giận không có chỗ phát tiết, định nổi giận thì Dưỡng lão phu nhân ngồi bên cạnh quen biết tính tình của bà ta, sợ bà ta nói lời cay đắng, làm cứng ngắc bầu không khí khó khăn lắm mới có chút hòa hoãn này, vội nói: "Lão tỷ tỷ, đại nhi tức nhà tỷ quả thật rất hiếu thuận, bây giờ làm gì còn nhi tức nhà nào chịu xuống bếp nấu ăn cho mẹ chồng chứ? Người nào cũng sợ dính mỡ bẩn, sợ thành thiếu phụ luống tuổi."
"Nói mới nhớ, dù sao trong thọ yến quan trọng nhất vẫn là tâm ý của lũ nhỏ." Lão phu nhân Mẫn gia vẫn luôn giữ yên lặng, vừa cẩn thận quan sát Trình Vân Châu, vừa thay mẫu tử Hạ thị chối bỏ trách nhiệm: "Vàng bạc cũng chỉ là vật ngoài thân, trái lại tự mình xuống bếp nấu nướng, chuyện này thật sự khiến cho bộ xương già này hâm mộ không thôi."
Trình Vân Châu giương mắt, thấy người nói chuyện chính là mẫu thân của Văn học các đại học sĩ Mẫn Thuần- Mẫn lão phu nhân thi trong lòng không khỏi chột dạ, nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện nàng đã định thân của gia đình này, nếu quả thật gả qua còn phải gọi người này một tiếng tổ mẫu.
"Nha đầu Vân Châu, thấy ta cũng không muốn thăm hỏi hay sao?" Mẫn lão phu nhân mỉm cười hiền hậu, trêu ghẹo hỏi Trình Vân Châu.
Trình Vân Châu vội vàng đỡ Hạ thị hành lễ: "Ra mắt lão phu nhân."
Mẫn lão phu nhân vội vàng đỡ Trình Vân Châu và Hạ thị đứng dậy, mỉm cười nói với Trình lão phu nhân: "Mạn Như, ngươi đúng thật rất có phúc, nuôi ra được tiểu nha đầu vừa xinh đẹp lại hài hước như vậy, đại nhi tức lại hiếu thuận."
Sắc mặt Trình lão phu nhân hơi hòa hoãn, giọng nói mang theo mấy phần trịnh trọng: "Nào có bộ dáng vừa xinh đẹp lại vừa hài hước như phu nhân nói, chỉ xem là tạm được mà thôi."
Phu nhân Dương thị là một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, Lưu gia và Mẫn gia là thế giao, vốn muốn làm như không quen biết, không quan tâm nhưng không biết tại sao Mẫn lão phu nhân đột nhiên lại mở miệng, vãn bối như bà ta dĩ nhiên cũng phải nói theo..., tính tình của bà vốn linh hoạt, nói chuyện rất vui vẻ: "Ai nha, đừng có khách khí như thế, nói sao cũng là thân thích cả, không phải Vân cô nương đã định thân với Lục tôn nhi của Mẫn lão phu nhân sao? Xin nói thẳng, ta nhìn thấy cháu dâu của ngài càng nhìn càng thích đây này."
Mọi người ở đây đều bị chọc cười, bầu không khí thoáng chút trở nên dễ thở, Mẫn lão phu nhân dùng ngón tay dí một cái lên trán Dương thị, không nhịn được cười nói: "Ngươi đó, thật là lắm điều!" Hiển nhiên mang dáng vẻ rất thân thiết.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, trái lại quên mất náo nhiệt vừa rồi, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ, mẫu tử Hạ thị nói mấy câu, sau đó cũng cáo từ rời đi.
Có lẽ vì thọ yến mà sương phòng được trang trí rất hoan hỷ, trướng mạng màu đỏ rực tươi thắm, trên sập còn để một cái gối bằng nhung lụa màu đỏ, trên sàn còn được trải thảm lông cừu nhuộm đỏ thẫm.
Chẳng qua khi nhìn những vật dụng bày biện này, Trình Vân Châu nhìn mà châm chọc không thôi, Trình lão phu nhân tới tuổi này rồi cũng không biết tích đức..., nàng âm thầm giễu cợt, đỡ Hạ thị nằm lên sập: "Nương, người cẩn thận một chút."
Một tiểu nha hoàn nhanh chóng đặt một cái gối mềm kê lưng cho Hạ thị, Trình Vân Châu nhìn nha hoàn đó một cái, thấy hai mắt nàng ta lóe lên, mặt dù đang nghiêm túc khom lưng nhưng sao lại không có tư thái cung kính? Nên hỏi: "Ngươi gọi là gì?"
Tiểu nha hoàn cúi đầu: "Nô tỳ là Vạn Chu."
Trình Vân Châu gật đầu, nói: "Ngươi đi múc cho ta một chậu nước đi."
Vạn Chu nhìn chậu đồng trong phòng, nơi đó đã có sẵn nửa chậu nước..., là muốn nàng ta rời khỏi đây sao? Nhưng Tam phu nhân đã ra lệnh cho nàng ta nhất định phải theo dõi họ, sau đó bẩm báo hết những hành động của hai người này cho phu nhân.
Trình Vân Châu thấy Vạn Chu lộ ra thần sắc do dự thì lạnh mặt, cầm khăn tay ném tới trước mặt Vạn Chu: "Làm sao, ta đường đường là tiểu thư Hầu phủ, chẳng lẽ không sai nổi ngươi?"
Ban đầu Vạn Chu thấy hai mẫu tử Hạ thị ăn vận mộc mạc, trong lòng dĩ nhiên có chút xem thường, thật ra cũng không trách Vạn Chu được, mấy nha hoàn trong phủ nhiều năm không ra ngoài đều như vậy cả, không phải ai cũng có thể đi lấy lòng. Dĩ nhiên những người ăn vận mộc mạc, tiểu thư sa sút các thứ các nàng dĩ nhiên cũng khinh thường nghe lệnh, Vạn Chu cảm thấy nàng ta như này đã quá ân cần rồi, cho là bản thân đã chọc giận Trình Vân Châu, chuẩn bị đuổi nàng ta, tuy trong lòng không phục nhưng không thể nói ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Trình Vân Châu thấy bộ dạng của Vạn Chu, không chút do dự ném chén trà trên bàn xuống, lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"
Vạn Chu bị dọa sợ hết hồn, cũng may nàng ta tránh mau nếu không sẽ bị đập trúng. Nàng ta hốt hoảng đứng thẳng đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn không cam, quay đầu chuẩn bị nói gì đó lấy lại thể diện. Lại đột nhiên nghĩ tới sẽ phải đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng, khí thế bức người của Trình Vân Châu, ánh nhìn đó khiến lòng người chột dạ, hoảng hốt không còn đường lui.
Hạ thị nhịn đau kéo tay áo Trình Vân Châu: "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, cần gì phải so đo như thế?"
"Đám hạ nhân trong phủ cùng một tính tình với đám chủ nhân của chúng, mắt chó coi thường người, nha hoàn kia có bộ dáng nào là tới để phục vụ chúng ta đâu, nói đúng hơn là tới để giám sát mới đúng." Trình Vân Châu vừa nói vừa dùng khăn tay nhấp nước lau vết thương cho Hạ thị, vết phỏng kia lớn bằng một đồng tiền, cũng không lớn lắm, nhưng bên trong lại lộ ra thịt non, thoạt nhìn thê thảm không nỡ nhìn.
Hạ thị được chiều sinh hư, sao chịu nổi khổ cực, không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ: "Vân Châu, con nhẹ tay một chút."
Trình Vân Châu lau nhẹ vết thương, không nhịn được hỏi: "Nương, không phải hôm qua con đã nói chỉ cần giả bộ là được rồi, sao nương lại làm bản thân bị phỏng thật?"
Hạ thị nghe lời này thì hai mắt ngấn lệ, nắm tay Trình Vân Châu nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt nên lời, nhưng cũng không dám nói chuyện bị trù nương trong trù phòng bắt nạt, chỉ nói: "Trước kia Tam thẩm của con đối đãi với nương rất tốt, nương luôn cho rằng nàng ta là thật lòng..., nhưng hôm qua nương đã nhìn rõ, nàng ta căn bản không hề coi trọng nương, sao trước kia nương lại không thể nhìn thấu chứ? Nếu không tiền bạc của nhà ta cũng không bị lừa hết, tạo nên tình cảnh khó khăn cho cả gia đình, để hai tỷ muội các con cũng phải chịu khổ theo."
Trình Vân Châu không nói, hơn phân nửa sản nghiệp nhà nàng đều bị Bạch thị lừa mất, lúc thì nói có chuyện tốt muốn để mẫu thân nàng tham gia cùng, lúc thì nói tiền thừa để không cũng mốc, không bằng mang đi đầu tư kiếm lợi. Kết quả một thứ đi cũng đi luôn, không phải nói mua bán lỗ phải bò thêm tiền bù vào thì cũng nói chuyện tiền nong bị người ngoài phát hiện ra, hoặc là cầm bạc đi tạo quan hệ.... Chờ tới lúc những chiêu đó không dùng được thì lại lấy một củ cà rốt không biết ở đâu ra nói là nhân sâm, muốn bán cho Hạ thị...
Nghĩ tới đây, Trình Vân Châu liền hận không thôi, lúc đó nàng còn quá nhỏ, không hiểu chuyện..., đống cà rốt kia vẫn còn được cất trong kho kìa.
"Nương, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta nhìn về phía trước là được." Trình Vân Châu an ủi.
Đến khi Trình Vân Châu xử lí xong vết thương cũng không thấy ngự y tới, trong lòng nàng cũng trở nên nóng nảy... Hạ thị là người rất coi trọng bề ngoài, khi nàng còn bé bị rách một vết trên tay cũng khiến Hạ thị khóc lóc ầm ĩ, sợ nàng lưu lại vết sẹo, hôm nay vết thương khó coi ấy lại xuất hiện trên người Hạ thị, có thể thấy bà khó khăn tới nhường nào.
"Nương, người nằm nghỉ trước đi, con đi ra ngoài một chút liền quay lại."
Trình Vân Châu vừa định đứng dậy đã bị kéo tay áo, Hạ thị nhỏ giọng nói, mang theo mấy phần khẩn cầu: "Vân Châu, tổ mẫu và các thẩm thẩm khác chung quy vẫn là trưởng bối của con, hôm nay cũng đã lấy được hai cửa hàng ở phố Đông rồi, con cũng đừng đi chống đối họ nữa, con xem, hôm nay Mẫn lão phu nhân cũng ở đây, họ chính là nhà chồng tương lai của con, cô nương nào cũng cẩn phải ôn nhu thục nữ, làm quá mức... cũng không phải chuyện tốt."
"Nương, con biết mà." Trình Vân Châu biết ý của Hạ thị, có thể thực ra chỉ là kín đáo giải thích do nàng quá ngỗ ngược, trong lòng nàng chua chát không thôi, nếu không phải cả nhà sắp không qua khỏi thì sao nàng có thể đánh cược khóc lóc om sòm ở trước mặt mọi người như vậy được?
Nhà chồng sao? Chỉ sợ, cả đời này Trình Vân Châu nàng vô duyên với hai chữ đó.
Sau khi ăn uống no say, mọi người sẽ thưởng nhạc ở hoa viên, trong hồ đình dựng một cái sân khấu nhỏ, đối diện là tân khách, hai bên nam nhân và nữ nhân đều dùng một tấm bình phong để che, lúc này tiếng chiếng trống gõ vang, đào hát ngân vang tiếng ca, rất là náo nhiệt.
Lúc Trình Vân Châu tới vừa vặn hát tới khúc Tây Sương Kí, mấy vị phu nhân đang cầm khăn lụa lau nước mắt, nàng coi như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bạch thị, cất giọng nói: "Tổ mẫn, sao ngự y vẫn chưa tới? Nương của ta vẫn đang khóc kìa."
Trình lão phu nhân xụ mặt xuống, cảm thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung lên người bà ta... giống như bà ta ngược đãi đại phòng cô nhi quả phụ vậy, trên mặt nóng tới cay cay.
Bạch thị vội vàng đứng lên giảng hòa: "Nha đầu này, mời ngự y cũng không thể nhanh như vậy được, còn phải đệ bảng..., để thẩm thẩm đi giục giúp ngươi."
Trình Vân Châu làm bộ khôn khéo gật đầu: "Vậy ta quay lại chờ, nếu lúc nữa vẫn không tới..."
Bạch thị sợ nàng gây chuyện, vội vàng nói: "Chắc chắn tới, ngươi cứ về chờ đi."
Trình Vân Châu mỉm cười, hành lễ sau đó quay về, lúc vòng qua sương phòng, lần này đi hướng khác, nhưng không nghĩ tới, vừa đi tới một góc thì đã bị người ôm từ phía sau, nàng cả kinh, vội vàng hô: "Là ai? Thật ta gan!"
Hơi thở của người kia lập tức lan tới cổ Trình Vân Châu, mang tới cảm giác nóng bỏng: "Chỉ mấy ngày không gặp sao lại trở nên chua ngoa như vậy rồi?"
Sóng gió trong thọ yến nhanh chóng được kéo màn, Trình Vân Châu thấy Bạch thị đau lòng, cuốn văn thư lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, đỡ Hạ thị quy củ hành lễ một cái với Trình lão phu nhân rồi rời đi.
Trình lão phu nhân rất tức giận vì mẫu tử Hạ thị khiến bà ta mất mặt, chỉ hận không thể đuổi hai người ra ngoài ngay lập tức, nhưng trước mặt nhiều tân khách, bà ta không thể đoạn tình đoạn nghĩa như thế, chỉ còn cách chịu đựng hận ý, khuôn mặt méo mó nửa ngày mới nở ra một nụ cười miễn cường: "Hôm nay làm khổ ngươi rồi, xương cốt không tốt vẫn tới mừng thọ mẫu thân."
Hạ thị vội vàng lắc đầu, mang theo tâm lý khủng hoảng. Sau khi bà được gả vào Nam Hầu phủ, gần như tất cả ngân quỹ của phủ đều do Trình lão phu nhân tự mình trông coi, chuyện trong nhà bà không hề phải động tay một chút nào, dĩ nhiên bình thường tâm trí bà cũng không đặt vào đó, trái lại ngày ngày ngâm thơ vẽ tranh, nhưng năm đó bà thực sự thật lòng hiếu thuận với bà mẹ chồng kế này, giống như dưỡng thành quán tính, dù biết rõ bây giờ bà ta không muốn gặp mình vẫn không nhịn được nói: "Mẫu thân, đây là chuyện con phải làm."
Trình Vân Châu thấy Trình lão phu nhân không nói câu gì, chỉ có thể giảng hòa, nhịn không được chen miệng: "Tổ mẫu, nương của ta tới đây từ hôm qua, cả đêm thức trắng không được ngủ ngon giấc."
Trình lão phu nhân vốn đang nén giận, bây giờ lại thấy đầu sỏ gây ra mọi chuyện- Trình Vân Châu không chịu thu liễm, dám tiếp tục nói những chuyện khiến mọi người hiểu lầm, giận không có chỗ phát tiết, định nổi giận thì Dưỡng lão phu nhân ngồi bên cạnh quen biết tính tình của bà ta, sợ bà ta nói lời cay đắng, làm cứng ngắc bầu không khí khó khăn lắm mới có chút hòa hoãn này, vội nói: "Lão tỷ tỷ, đại nhi tức nhà tỷ quả thật rất hiếu thuận, bây giờ làm gì còn nhi tức nhà nào chịu xuống bếp nấu ăn cho mẹ chồng chứ? Người nào cũng sợ dính mỡ bẩn, sợ thành thiếu phụ luống tuổi."
"Nói mới nhớ, dù sao trong thọ yến quan trọng nhất vẫn là tâm ý của lũ nhỏ." Lão phu nhân Mẫn gia vẫn luôn giữ yên lặng, vừa cẩn thận quan sát Trình Vân Châu, vừa thay mẫu tử Hạ thị chối bỏ trách nhiệm: "Vàng bạc cũng chỉ là vật ngoài thân, trái lại tự mình xuống bếp nấu nướng, chuyện này thật sự khiến cho bộ xương già này hâm mộ không thôi."
Trình Vân Châu giương mắt, thấy người nói chuyện chính là mẫu thân của Văn học các đại học sĩ Mẫn Thuần- Mẫn lão phu nhân thi trong lòng không khỏi chột dạ, nguyên nhân không gì khác ngoài chuyện nàng đã định thân của gia đình này, nếu quả thật gả qua còn phải gọi người này một tiếng tổ mẫu.
"Nha đầu Vân Châu, thấy ta cũng không muốn thăm hỏi hay sao?" Mẫn lão phu nhân mỉm cười hiền hậu, trêu ghẹo hỏi Trình Vân Châu.
Trình Vân Châu vội vàng đỡ Hạ thị hành lễ: "Ra mắt lão phu nhân."
Mẫn lão phu nhân vội vàng đỡ Trình Vân Châu và Hạ thị đứng dậy, mỉm cười nói với Trình lão phu nhân: "Mạn Như, ngươi đúng thật rất có phúc, nuôi ra được tiểu nha đầu vừa xinh đẹp lại hài hước như vậy, đại nhi tức lại hiếu thuận."
Sắc mặt Trình lão phu nhân hơi hòa hoãn, giọng nói mang theo mấy phần trịnh trọng: "Nào có bộ dáng vừa xinh đẹp lại vừa hài hước như phu nhân nói, chỉ xem là tạm được mà thôi."
Phu nhân Dương thị là một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, Lưu gia và Mẫn gia là thế giao, vốn muốn làm như không quen biết, không quan tâm nhưng không biết tại sao Mẫn lão phu nhân đột nhiên lại mở miệng, vãn bối như bà ta dĩ nhiên cũng phải nói theo..., tính tình của bà vốn linh hoạt, nói chuyện rất vui vẻ: "Ai nha, đừng có khách khí như thế, nói sao cũng là thân thích cả, không phải Vân cô nương đã định thân với Lục tôn nhi của Mẫn lão phu nhân sao? Xin nói thẳng, ta nhìn thấy cháu dâu của ngài càng nhìn càng thích đây này."
Mọi người ở đây đều bị chọc cười, bầu không khí thoáng chút trở nên dễ thở, Mẫn lão phu nhân dùng ngón tay dí một cái lên trán Dương thị, không nhịn được cười nói: "Ngươi đó, thật là lắm điều!" Hiển nhiên mang dáng vẻ rất thân thiết.
Mọi người ngươi một câu, ta một câu, trái lại quên mất náo nhiệt vừa rồi, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ, mẫu tử Hạ thị nói mấy câu, sau đó cũng cáo từ rời đi.
Có lẽ vì thọ yến mà sương phòng được trang trí rất hoan hỷ, trướng mạng màu đỏ rực tươi thắm, trên sập còn để một cái gối bằng nhung lụa màu đỏ, trên sàn còn được trải thảm lông cừu nhuộm đỏ thẫm.
Chẳng qua khi nhìn những vật dụng bày biện này, Trình Vân Châu nhìn mà châm chọc không thôi, Trình lão phu nhân tới tuổi này rồi cũng không biết tích đức..., nàng âm thầm giễu cợt, đỡ Hạ thị nằm lên sập: "Nương, người cẩn thận một chút."
Một tiểu nha hoàn nhanh chóng đặt một cái gối mềm kê lưng cho Hạ thị, Trình Vân Châu nhìn nha hoàn đó một cái, thấy hai mắt nàng ta lóe lên, mặt dù đang nghiêm túc khom lưng nhưng sao lại không có tư thái cung kính? Nên hỏi: "Ngươi gọi là gì?"
Tiểu nha hoàn cúi đầu: "Nô tỳ là Vạn Chu."
Trình Vân Châu gật đầu, nói: "Ngươi đi múc cho ta một chậu nước đi."
Vạn Chu nhìn chậu đồng trong phòng, nơi đó đã có sẵn nửa chậu nước..., là muốn nàng ta rời khỏi đây sao? Nhưng Tam phu nhân đã ra lệnh cho nàng ta nhất định phải theo dõi họ, sau đó bẩm báo hết những hành động của hai người này cho phu nhân.
Trình Vân Châu thấy Vạn Chu lộ ra thần sắc do dự thì lạnh mặt, cầm khăn tay ném tới trước mặt Vạn Chu: "Làm sao, ta đường đường là tiểu thư Hầu phủ, chẳng lẽ không sai nổi ngươi?"
Ban đầu Vạn Chu thấy hai mẫu tử Hạ thị ăn vận mộc mạc, trong lòng dĩ nhiên có chút xem thường, thật ra cũng không trách Vạn Chu được, mấy nha hoàn trong phủ nhiều năm không ra ngoài đều như vậy cả, không phải ai cũng có thể đi lấy lòng. Dĩ nhiên những người ăn vận mộc mạc, tiểu thư sa sút các thứ các nàng dĩ nhiên cũng khinh thường nghe lệnh, Vạn Chu cảm thấy nàng ta như này đã quá ân cần rồi, cho là bản thân đã chọc giận Trình Vân Châu, chuẩn bị đuổi nàng ta, tuy trong lòng không phục nhưng không thể nói ra, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Trình Vân Châu thấy bộ dạng của Vạn Chu, không chút do dự ném chén trà trên bàn xuống, lạnh lùng nói: "Còn chưa cút?"
Vạn Chu bị dọa sợ hết hồn, cũng may nàng ta tránh mau nếu không sẽ bị đập trúng. Nàng ta hốt hoảng đứng thẳng đi ra ngoài cửa, nhưng trong lòng vẫn không cam, quay đầu chuẩn bị nói gì đó lấy lại thể diện. Lại đột nhiên nghĩ tới sẽ phải đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt lạnh lùng, khí thế bức người của Trình Vân Châu, ánh nhìn đó khiến lòng người chột dạ, hoảng hốt không còn đường lui.
Hạ thị nhịn đau kéo tay áo Trình Vân Châu: "Chỉ là một tiểu nha đầu thôi, cần gì phải so đo như thế?"
"Đám hạ nhân trong phủ cùng một tính tình với đám chủ nhân của chúng, mắt chó coi thường người, nha hoàn kia có bộ dáng nào là tới để phục vụ chúng ta đâu, nói đúng hơn là tới để giám sát mới đúng." Trình Vân Châu vừa nói vừa dùng khăn tay nhấp nước lau vết thương cho Hạ thị, vết phỏng kia lớn bằng một đồng tiền, cũng không lớn lắm, nhưng bên trong lại lộ ra thịt non, thoạt nhìn thê thảm không nỡ nhìn.
Hạ thị được chiều sinh hư, sao chịu nổi khổ cực, không tự chủ phát ra tiếng rên rỉ thống khổ: "Vân Châu, con nhẹ tay một chút."
Trình Vân Châu lau nhẹ vết thương, không nhịn được hỏi: "Nương, không phải hôm qua con đã nói chỉ cần giả bộ là được rồi, sao nương lại làm bản thân bị phỏng thật?"
Hạ thị nghe lời này thì hai mắt ngấn lệ, nắm tay Trình Vân Châu nửa ngày, khó khăn lắm mới thốt nên lời, nhưng cũng không dám nói chuyện bị trù nương trong trù phòng bắt nạt, chỉ nói: "Trước kia Tam thẩm của con đối đãi với nương rất tốt, nương luôn cho rằng nàng ta là thật lòng..., nhưng hôm qua nương đã nhìn rõ, nàng ta căn bản không hề coi trọng nương, sao trước kia nương lại không thể nhìn thấu chứ? Nếu không tiền bạc của nhà ta cũng không bị lừa hết, tạo nên tình cảnh khó khăn cho cả gia đình, để hai tỷ muội các con cũng phải chịu khổ theo."
Trình Vân Châu không nói, hơn phân nửa sản nghiệp nhà nàng đều bị Bạch thị lừa mất, lúc thì nói có chuyện tốt muốn để mẫu thân nàng tham gia cùng, lúc thì nói tiền thừa để không cũng mốc, không bằng mang đi đầu tư kiếm lợi. Kết quả một thứ đi cũng đi luôn, không phải nói mua bán lỗ phải bò thêm tiền bù vào thì cũng nói chuyện tiền nong bị người ngoài phát hiện ra, hoặc là cầm bạc đi tạo quan hệ.... Chờ tới lúc những chiêu đó không dùng được thì lại lấy một củ cà rốt không biết ở đâu ra nói là nhân sâm, muốn bán cho Hạ thị...
Nghĩ tới đây, Trình Vân Châu liền hận không thôi, lúc đó nàng còn quá nhỏ, không hiểu chuyện..., đống cà rốt kia vẫn còn được cất trong kho kìa.
"Nương, chuyện trước kia đều đã qua, chúng ta nhìn về phía trước là được." Trình Vân Châu an ủi.
Đến khi Trình Vân Châu xử lí xong vết thương cũng không thấy ngự y tới, trong lòng nàng cũng trở nên nóng nảy... Hạ thị là người rất coi trọng bề ngoài, khi nàng còn bé bị rách một vết trên tay cũng khiến Hạ thị khóc lóc ầm ĩ, sợ nàng lưu lại vết sẹo, hôm nay vết thương khó coi ấy lại xuất hiện trên người Hạ thị, có thể thấy bà khó khăn tới nhường nào.
"Nương, người nằm nghỉ trước đi, con đi ra ngoài một chút liền quay lại."
Trình Vân Châu vừa định đứng dậy đã bị kéo tay áo, Hạ thị nhỏ giọng nói, mang theo mấy phần khẩn cầu: "Vân Châu, tổ mẫu và các thẩm thẩm khác chung quy vẫn là trưởng bối của con, hôm nay cũng đã lấy được hai cửa hàng ở phố Đông rồi, con cũng đừng đi chống đối họ nữa, con xem, hôm nay Mẫn lão phu nhân cũng ở đây, họ chính là nhà chồng tương lai của con, cô nương nào cũng cẩn phải ôn nhu thục nữ, làm quá mức... cũng không phải chuyện tốt."
"Nương, con biết mà." Trình Vân Châu biết ý của Hạ thị, có thể thực ra chỉ là kín đáo giải thích do nàng quá ngỗ ngược, trong lòng nàng chua chát không thôi, nếu không phải cả nhà sắp không qua khỏi thì sao nàng có thể đánh cược khóc lóc om sòm ở trước mặt mọi người như vậy được?
Nhà chồng sao? Chỉ sợ, cả đời này Trình Vân Châu nàng vô duyên với hai chữ đó.
Sau khi ăn uống no say, mọi người sẽ thưởng nhạc ở hoa viên, trong hồ đình dựng một cái sân khấu nhỏ, đối diện là tân khách, hai bên nam nhân và nữ nhân đều dùng một tấm bình phong để che, lúc này tiếng chiếng trống gõ vang, đào hát ngân vang tiếng ca, rất là náo nhiệt.
Lúc Trình Vân Châu tới vừa vặn hát tới khúc Tây Sương Kí, mấy vị phu nhân đang cầm khăn lụa lau nước mắt, nàng coi như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bạch thị, cất giọng nói: "Tổ mẫn, sao ngự y vẫn chưa tới? Nương của ta vẫn đang khóc kìa."
Trình lão phu nhân xụ mặt xuống, cảm thấy ánh mắt của mọi người đang tập trung lên người bà ta... giống như bà ta ngược đãi đại phòng cô nhi quả phụ vậy, trên mặt nóng tới cay cay.
Bạch thị vội vàng đứng lên giảng hòa: "Nha đầu này, mời ngự y cũng không thể nhanh như vậy được, còn phải đệ bảng..., để thẩm thẩm đi giục giúp ngươi."
Trình Vân Châu làm bộ khôn khéo gật đầu: "Vậy ta quay lại chờ, nếu lúc nữa vẫn không tới..."
Bạch thị sợ nàng gây chuyện, vội vàng nói: "Chắc chắn tới, ngươi cứ về chờ đi."
Trình Vân Châu mỉm cười, hành lễ sau đó quay về, lúc vòng qua sương phòng, lần này đi hướng khác, nhưng không nghĩ tới, vừa đi tới một góc thì đã bị người ôm từ phía sau, nàng cả kinh, vội vàng hô: "Là ai? Thật ta gan!"
Hơi thở của người kia lập tức lan tới cổ Trình Vân Châu, mang tới cảm giác nóng bỏng: "Chỉ mấy ngày không gặp sao lại trở nên chua ngoa như vậy rồi?"
Bình luận facebook