• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Hào môn đích thê thất thân (1 Viewer)

  • Chương 14: Mẫn Lục công tử

Edit: Mô Mô


Mẫn lão phu nhân ngồi trên ghế nhìn Du Ca mặc trường bào xanh da trời gật gù đắc ý đọc sách, giọng hắn sang sảng, biểu tình nghiêm túc thì không nhịn được cười híp mắt, nhấm một ngụm trà.



Mẫn gia Đại nãi nãi Từ thị mặc áo rộng màu ngó sen ngồi bên phải Mẫn lão phu nhân, bên trái là Mẫn gia Tam nãi nãi Hoàng thị, phía sau là năm tiểu nha hoàn và một ma ma, dĩ nhiên là để hậu hạ ba người này.



"Tổ mẫu, con đã thuộc rồi." Du Ca lộ ra thần sắc mong đợi.



Mẫn lão phu nhân cười lớn, nói với Du Ca: "Du Ca thật là giỏi, tới đây, tổ mẫu có thứ tốt cho con."



Du Ca cao hứng nhào tới, Mẫn lão phu nhân đã có tuổi, thiếu chút nữa thì ngã: "Ai u, Du Ca của chúng ta nặng như vậy, tổ mẫu cũng sắp không ôm nổi rồi."



Mẫn gia Tam nãi nãi Từ thị là mẫu thân của Du Ca, vỗ ngực nói: "Mẫu thân, ngài đừng nuông chiều Du Ca quá, nếu không tiểu tử này sẽ không biết nặng nhẹ, ngay cả con cũng giật mình."



Mẫn lão phu nhân mỉm cười lắc đầu: "Ta còn chưa già tới mức đó." Mẫn lão phu nhân nói tới đây thì hơi dừng lại, cau mày nói: "Mấy hôm nay tiểu Lục lại không thoải mái sao?"



Tiểu Lục trong miệng Mẫn lão phu nhân chính là con trưởng của đại nhi tử Mẫn Thuần của bà, tên là Mẫn Mặc Trần, đừng hàng thứ sáu trong đám huynh đệ..., từ nhỏ yếu ớt lại lắm bệnh tật, đôi ba ngày lại nằm liệt trên giường.



Nhắc tới Mẫn Mặc Trần, Đại nãi nãi Từ thị liền tỏ ra lo lắng: "Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, mưa nhiều gió lớn, Mặc Trần vẫn luôn ho khan không ngừng, cả người cũng trở nên trì trệ."



Mẫn Tam nãi nãi một bên cũng quan tâm hỏi: "Đã mời ngự y xem qua chưa?"



"Không phải không mời, nói là phải bồi dưỡng tiếp, dùng trước mấy toa thuốc đã kê lần trước là được." Mẫn đại nãi nãi thở dài nói.



Mẫn lão phu nhân im lặng một lúc, nói với Du Ca trong lòng: "Học tới giờ chắc con mệt rồi, mau gọi nhũ mẫu của con tới dắt đi ngủ đi."



Mẫn Tam nãi nãi Hoàng thị biết Mẫn lão phu nhân có chuyện muốn nói với các nàng, nên đã nói với Du Ca: "Đi đi, một lúc nữa nương đi tìm con."



Du Ca cung kính hành lễ với trưởng bối, sau đó đi ra ngoài cũng nhũ mẫu.



Nhìn bóng dáng của Du Ca đã biến mất, Mẫn lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nói: "Tiểu Lục năm nay đã mười tám rồi đúng không? Đã tới lúc quyết định hôn sự của hắn rồi."



Mẫn Đại nãi nãi tỏ ra khó khăn, nói: "Mẫu thân, không phải nói thân thể Mặc Trần không tốt nên mới kéo dài thời gian hôn sự một chút sao? Thái y cũng nói thành thân sớm cũng không tốt với hắn!"



Mẫn lão phu nhân hừ một tiếng, lạnh lùng nói "Xương cốt tiểu Lục không tốt, dựa theo lời của ngự y thì có khả năng cả đời này cũng không thể có được hôn sự. Nhưng hắn chính là trưởng tôn của nhà chúng ta! Sau này phải gánh vác chuyện gây dựng gia tộc, lại nói, nếu cứ kéo dài như thế thì Tứ tiểu thư Hầu phủ phải làm sao đây? Người nào không biết lại tưởng chúng ta chê Đại phòng nhà họ sa sút, khi dễ một cô nương mất cha, chậm chạp không chịu cưới xin!"



Tính tình Mẫn Đại nãi nãi đôn hậu, thấy lão thái thái nổi giận thì sợ tới toát mồ hôi: "Mẫu thân, con không có ý không coi trọng Tứ tiểu thư Trình gia, chỉ là con cảm thấy tiểu cô nương kia sang năm mười sáu tuổi, cũng không gấp..."



"Nói thật cho con biết, mấy hôm trước ta đã gặp tiểu cô nương kia trong thọ yến ở Hầu phủ rồi." Mẫu lão phu nhân thấy đại nhi tức lộ ra bộ dạng sợ hãi, trong lòng thầm thở dài, suy nghĩ, nàng dâu lớn này là một người đàng hoàng, bà cần gì phải làm gắt như vậy? Vì thế, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Ta rất thích tiểu cô nương đó, can đảm, thông minh hào phóng, lại là một người nhanh trí, có thể chống đỡ được cái chức con dâu nhà ta, gả cho tiểu Lục nhà ta cũng rất phù hợp."



"Mẫu thân, sao con nghe nói danh tiếng của tiểu cô nương đó không tốt cho lắm?" Mẫn Tam nãi nãi luôn im lặng đột nhiên nói, quan hệ của nàng và Mẫn đại nãi nãi rất tốt, không nhịn được nói ra lời trong lòng của bà ấy.



Mẫn lão phu nhân nhấp một ngụm nước trà, uống xong cảm thấy hơi nóng, nói với tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, cầm quạt nhỏ phẩy mấy cái, sau đó Mẫn lão phu nhân mới tỏ ra thần thanh khí sảng, nhìn hai nàng dâu nhà mình, ám chỉ hỏi: "Các con nghe được chuyện ở thọ yến sao?"



Mẫn Tam nãi nãi Hoàng thị nhìn Mẫn Đại nãi nãi Từ thị, thấy nàng gật đầu thì nói: "Đúng vậy, mẫu thân vừa trở về không lâu thì tin tức này được truyền ra, nghe nói tiểu cô nương kia là người đanh đá ngang ngược, đại náo thọ yến của lão phu nhân Trình gia không nói, còn lừa bịp không ít thứ tốt của Hầu phủ."



"Hừ, lời này cũng không phải gia, tiểu cô nương đúng là có hơi đanh đá, nhưng ta rất thích." Mẫn lão phu nhân nhớ tới bộ dáng của Trình Vân Châu lúc ở thọ yến thì bật cười.



Mẫn đại nãi nãi sợ hết hồn, nàng chỉ có một nhi tử là Mẫn Mặc Trần, vì sức khỏe của hắn không tốt nên chỉ hận không thể cung phụng hơn nữa, đồ dùng ăn uống đều là thứ tốt nhất, sao có thể để nhi tử cưới một người vợ như thế? "Mẫu thân, con sợ tính tình như thế không ổn? Tính của Mặc Trần thế nào ngài cũng biết rồi, cho tới giờ đều rất không nghe lời, nếu để hắn cưới phải nương tử có tính tình hung bạo như này thì cuộc sống sau này sẽ như thế nào?"



"Do các con không biết tình cảnh hiện tại của tiểu cô nương đó nên mới nói như vậy, thọ yến của Hầu phủ lại để mẫu thân của nàng đi vào trù phòng..., những gia sản kia ta cũng nghe nói qua, là do Tam phòng và Hầu lão phu nhân của Hầu phủ thông đồng lừa gạt không ít sản nghiệp của họ, khiến nhà họ giờ nghèo rớt mùng tơi, mặc dù biện pháp dành lại của tiểu cô nương kia có hơi cực đoan nhưng tới tình cảnh hiện tại của các nàng cũng không có cách nào khách cả." Mẫn lão phu nhân nói tới đây liền đổi đề tài: "Ta còn không biết tính khí của tiểu Lục hay sao, một khi hắn nháo thì đến mẫu thân thân sinh cũng chẳng khuyên nổi, nếu cưới cho hắn một nàng dâu ôn thuận, cái gì cũng nghe theo thì cái nhà này cũng bị hắn phá hủy mất, tiểu cô nương kia rất tốt, biết lễ nghĩa lại thông minh, cương cường quả cảm, ngược lại rất xứng đôi với tiểu Lục nhà ta."



"Mẫu thân..., người vẫn nên suy nghĩ lại." Mẫn đại nãi nãi Từ thị nghĩ nhà ai cưới nương tử về mà chẳng muốn đó là người nhu thuận hiểu lễ nghĩa, sao tới lượt nhi tử nhà nàng lại trở thành cách giải thích này?



"Không cần suy nghĩ nữa, chỉ định là nàng rồi, hơn nữa nhà ta cũng đã định hôn với Tứ tiểu thư Trình gia, chẳng lẽ con muốn thoái hôn hay sao? Mẫn gia chúng ta không phải là loại người với cao đạp thấp, mấy ngày nữa con tìm tú nương đi hỏi thăm người ta đi, xem luôn cả ngày lành tháng tốt quyết định hôn sự." Mẫn lão thái thái kiên quyết nói.



Mẫn đại nãi nãi từ lúc gả và Mẫn phủ tới giờ đều vâng lời mẹ chồng, tam tòng tứ đức đều trọn vẹn, đây cũng là lần đầu tiên nàng phá giới vì nhi tử duy nhất của mình: "Mẫu thân, không phải con chê Tứ tiểu thư Trình gia, con chỉ cảm thấy tính tình của nàng không hợp."



"Nương, người đừng nói nữa, hôn sự này con đồng ý." Trong lúc Mẫn đại nãi nãi và thái thái đang thương lượng thì một thiếu niên mặc trường bào xanh nhạt điểm hoa tuyết màu trắng, làn da hắn tái nhợt, xương cốt thân thể gầy gò nhưng lại mang phong thái phiêu dật, trăng thanh gió mát không câu nệ tiểu tiết, mi thanh mục tú, là một mỹ thiếu nam hiếm có khó tìm.



Mẫn đại nãi nãi vội la lên: "Mặc Trần, con biết mình đang nói cái gì hay không?"



Mẫn Mặc Trần cau mày, nói: "Nương, nhà chúng ta đã sớm định hôn sự với Trình gia, người phản đối như thế có phải không màng danh tiếng của gia đình ta nữa hay không?"



"Nương không có ý đó, là do con chưa nghe chuyện của tiểu cô nương kia..." Mẫn đại nãi nãi Từ thị cho tới giờ đều rất cưng chiều nhi tử, bây giờ thấy nhi tử mất hứng liền vội vàng giải thích.



"Con đã nghe rồi, là do nghe rồi nên con mới cảm thấy Tứ tiểu thư Trình gia kia rất dũng cảm, con cũng rất thích." Mẫn Mặc Trần nói tới đây liền hành lễ với Mẫn lão thái thái: "Tổ mẫu, mẫu thân con không biết nặng nhẹ, làm phiền người hao phí tâm tư sớm quyết định hôn sự giúp tôn nhi."



Mẫn lão phu nhân biết điệu bộ của Mẫn Mặc Trần hiện tại có chút nông cạn, cho dù hắn có thích mối hôn sự này cũng không thể nói thẳng ra ngoài như thế, càng không nên quở trách mẫu thân trước mặt bà như vậy. Nhưng bà lại rất thích tinh thần thanh niên trai tráng này giống như thấy được hình dáng tổ phụ của hắn năm đó vậy. Mẫn Mặc Trần từ nhỏ thông minh dị thường, ba tuổi biết ngâm thơ, sáu tuổi biết vẽ tranh, lại mang bản lĩnh thấy một lần là không thể quên..., nếu không phải thân thể không tốt thì đã sớm tham gia khoa thi, bà tất nhiên cũng không đành lòng trách cứ được: "Xem thử xem bộ dạng của con bây giờ thế nào, hôn sự con là do tổ mẫu làm chủ, yên tâm, tiểu cô nương nhất định không chạy thoát được."



Mẫn Tam nãi nãi Hoàng thị nghe tới đây đã biết hôn sự này chắc như đinh đóng cột, căn bản không thể thay đổi được liền liếc mắt đồng tình với Mẫn đại nãi nãi Từ thị, không khỏi thấy đau lòng thay Từ thị, nàng lại nghĩ may mà nhi tử nhà mình rất nghe lời, không giống như tiểu Lục, muốn làm gì thì làm cái đó, căn bản không quan tâm cảm thụ của phụ mẫu.



Mẫn đại nãi nãi rất muốn khóc, nàng không rõ, rõ ràng tiểu cô nương Trình gia kia không phải là người biết lễ nghĩa, đặc biệt là trong thọ yến kia, bộ dáng nào của nàng ta là bộ dáng của tiểu thư thế gia chứ? Sao mà ngay cả mẹ chồng và nhi tử của nàng đều vừa mắt hết vậy?



Trong con hẻm Đại Dương cách Mẫn phủ không xa, Trình Vân Châu đang bàn bạc với Hạ thị chuyện hai cửa hàng ở phố Đông, mặc dù nàng muốn thu hồi lại để tự kinh doanh nhưng trong lòng cũng chưa chắc chắn được.



"Nương, người xem, chúng ta có thể mở một cửa hàng tơ lụa không?" Trình Vân Châu nghĩ một lúc rồi nói.



Chuyện buôn bán một chữ Hạ thị cũng không biết, nếu là trước kia nhất định sẽ coi nhẹ không quả, nhưng sau khi trải qua cuộc sống nghèo khổ, thấy cửa hàng có thể kiếm được bạc tất nhiên sẽ vui vẻ cống hiến sức lực, liền vội vã nói: "Không tốt, chỗ nào cũng là cửa hàng tơ lụa và cửa hàng bán phấn son, nương thấy mở cửa hàng bán bút mực cũng rất tốt."



"Nương, người cũng biết con không thích mấy thứ này, người không nói con cũng không để ý." Trình Vân Châu cau mày nói.



Hạ thị nghe thế thì sáng hai mắt, từ ái dí một cái lên trán Trình Vân Châu, cười nói: "Nương biết mà, lúc ngoại tổ phụ con còn sống đã tận tay dạy nương, con không biết ngoại tổ phụ con giỏi như nào đâi, nhà chúng ta từng có hai phòng cất trữ sách, đều là những thứ mà ngoại tổ phụ con viết sau khi làm Lễ bộ thượng thư..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom