-
Chương 5: Phủ quốc công
Editer: Mô Mô
Thư Cẩn Nam ngồi ở ghế thái sư ngay cạnh Minh quốc công, mí mắt cũng không thèm nâng lên, vân vê nhẫn ngọc ở ngón tay, không để ý nói: "Ồ? Thật kì lạ, tỳ nữ của Liễu di nương chết thì liên qua gì tới ta?"
Liễu di nương thấy Thư Cẩn Nam vừa tới thì thái độ của Minh quốc công đã dễ dãi hơn, thậm chí còn chưa đủ kích thích, nàng ta âm thầm cắn răng, bàn tay bấu chặt lấy khăn lụa, nháy mắt một cái với nhi tử Thư Cẩn Hành một cái, bắt đầu thút thít khóc: "Hoa Liên đáng thương của ta, khổ thân ngươi một lòng một dạ với quốc công gia, bị nhục mà tự vẫn, vậy mà không có ai đứng ra làm chủ cho ngươi, ngươi chết cũng vô ích.... hu hu hu..."
"Di nương.... Người đừng khóc nữa." Thư Cẩn Hành cắt đứt lời nói của Liễu di nương, ra vẻ chính nghĩa nói: "Đó cùng lắm chỉ là một tiện tỳ, coi như từng phục vụ phụ thân đi chăng nữa cũng phải nhìn xem đại ca có thân phận gì, nàng ta có thân phận gì? Chuyện này không đáng làm tổn thương hòa khí giữa phụ thân và đại ca được."
"Vậy Hoa Liên kia chết vô ích sao?" Liễu di nương nâng khen che miệng, bộ dáng bi phẫn muốn chết, mặc dù tuổi đã ngoài ba mươi nhưng bảo dưỡng không tồi, trên gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: "Quốc công, thiếp không có ý khích bác quan hệ của chàng và thái tử gia, theo lý thì thế tử sớm hay muộn cũng thành Minh quốc công tương lai, vừa ý mấy nữ nô tỳ nhận vào phòng cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết lần sau có phải sẽ tới những di nương trẻ tuổi trong phủ hay không? Không phải lần trước thế tử đã khen Vạn di nương mà chàng mới nạp vào cửa có dung mạo xinh đẹp, còn cười cợt mấy câu hay sao." Nói tới đây, Liễu di nương đưa mắt nhìn Thư Cẩn Nam, tận tình nói: "Thế tử gia, coi như ngài có thể kế thừa tước vị Minh quốc công sớm một chút, nhưng cũng không thể loạn tới như thế được! Nói ra lại sợ mích lòng, những di nương đó đều là trưởng bối của ngài, nếu tấn chức lên phi thì ngài còn phải gọi một tiếng mẫu phi đó, sao ngài có thể làm bậy với mẫu phi của mình được."
"Đủ rồi!" Minh quốc công nghiêm nghị ngắt lời, ông ta biết rõ Liễu di nương có hơi phóng đại, nhưng không biết vì sao cỗ tức giận mới vừa đè xuống một chút lại bùng lên, cái gì mà sớm muộn cũng trở thành Minh quốc công? Lão tử mới có bốn mươi tuổi, tuy không thể nói là thời kì tráng niên nhưng cũng là thời kì thanh xuân cường thịnh! Con sói mắt trắng này từ lúc nào đã nhớ thương vị trí của ông ta rồi
Minh quốc công lại nhớ tới, lúc ông ta thu Vạn di nương vào phòng, dáng vẻ của nàng ta lúc đó quả thật rất mất hồn..., ông ta không tự chủ được ngứa ngáy trong lòng, giờ lại nghe được Liễu di nương nói đại nhi tử nhà mình theo dõi thiếp thất của phụ thân? Ông ta nghĩ, phản rồi, đúng là phản rồi, không được, lần này ông ta sẽ không dạy dỗ đơn giản nữa, lần này ông ta nhất định không để thằng oắt con này làm loạn Hầu phủ được!
"Nghịch tử, quỳ xuống cho ta!' Minh quốc công hung hăng vỗ bàn, lớn tiếng với Thư Cẩn Nam.
Thư Cẩn Nam không hoảng, vội vàng đặt ly trà xuống bàn: "Phụ thân, Liễu di nương nói nhiều như vậy đều là lời nói vô căn cứ, sao người lại có thể tin lời của một bên được?"
Liễu di nương cười thầm trong lòng, sớm biết hắn sẽ hỏi cái này, nàng ta đã chuẩn bị xong, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ ra kinh ngạc: "Thế tử, từ trước tới giờ ta chưa từng nói láo, chuyện này có người làm chứng, chính là Xuân Hồng cùng phòng với Hoa Liên." Nói tới đây, nàng ta nhìn Minh quốc công: "Quốc công gia, nếu không, bây giờ để thiếp gọi Xuân Hồng tới?"
Minh quốc công bị bộ dáng không gợn sóng cua Thư Cẩn Nam chọc giận, lớn tiếng nói :"Gọi, lập tức gọi tới đây cho ta, ta muốn xem thử tên nghịch tử này sẽ nói cái gì."
"Phụ thân, hay là thôi đi, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, không nên để đại ca phải khó xử." Thư Cẩn Hành đứng một bên giả vờ khuyên nhủ.
"Ngươi không cần phải nói chuyện này cho đại ca ngươi!" Minh quốc công tức giận nói.
Chỉ một lát sau, một tiểu nha hoàn bộ dáng thanh tý vội vã chạy tới, nàng ta quỳ xuống thảm trên sàn, thân thể gầy yếu run rẩy nói: "Nô tỳ thỉnh an quốc công gia, thế tử gia, di nương, Nhị thiếu gia."
Minh quốc công thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Xuân Hồng, lúc quỳ còn lộ ra cần cổ trắng tinh, quả thật có mấy phần sắc đẹp, trong lòng cũng mềm nhũn một ít, giọng nói có hơi dịu dàng: "Ngươi chính là Xuân Hồng sao? Đứng lên nói chuyện đi."
Xuân Hồng hoảng sợ nhìn Liễu di nương, không biết giải quyết thế nào bèn nói: "Di nương..."
Liễu di nương nhẹ nhàng nói: "Quốc công gia đã nói cho ngươi đứng lên thì ngươi cứ đứng đi."
Lúc này Xuân Hồng mới đứng dậy, hình như đây là lần đầu tiên nàng ta được gặp người có thân phận tôn quý như vậy, thân thể run rẩy không yên, Minh quốc công nhìn mà thương tiếc không thôi: "Không cần sợ, ngươi cứ nói những chuyện mà ngươi nhìn thấy, ta sẽ làm chủ cho ngươi!"
"Nô tỳ... hôm đó là ngày nô tỳ trực đêm, nửa đêm thấy hơi lạnh liền quay lại phòng lấy thêm nến, kết quả vừa rẽ vào hẻm đã nhìn thấy có một nam tử lạ bước vào phòng làm nô tỳ sợ hết hồn, đang không biết làm thế nào thì thấy Hoa Liên kêu lên, tỷ ấy nói "Thế tử gia, cầu ngươi đừng như vậy...'." Hai vành mắt Xuân Hồng ửng đỏ, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Lúc nô tỳ vào phòng thì thấy Hoa Liên tỷ tóc tai bù xù, y phục xốc xếch, nô tỳ muốn bẩm báo chuyện này cho quốc công gia, muốn người làm chủ cho Hoa Liên tỷ, nhưng Hoa Liên tỷ lại nói..." Xuân Hồng nói tới đây thì nhìn trộm Thư Cẩn Nam, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Bảo ngươi nói ngươi cứ nói đi, nhìn thế tử làm gì?"
Xuân Hồng cắn răng: "Vậy nô tỳ cả gan nói, ai cũng biết trong phủ thế tử gia chuyên quyền như nào, chính quốc công người cũng không thể làm gì ngài ấy, ai bảo ngài ấy là ngoại tôn của đương kim hoàng đế, mẫu thân lại là công chúa..., lúc ấy nếu không phải Nhã Luân công chúa hạ mình gả cho quốc công gia thì Minh phủ đã sớm sa sút, còn nói.."
Minh quốc công ném ly trà xuống đất, phẫn nộ đứng bật dậy, mặt đỏ chót chỉ vào Xuân Hồng nói: "Còn nói cái gì?" Dựa vào chuyện bám váy công chúa để khôi phục uy danh Hầu tước vẫn luôn là trăn trở trong lòng của Minh quốc công, lần này bị người nói toạc ra sao ông ta có thể không nổi giận cho được?
"Còn nói... nô tỳ thực sự không dám nói tiếp!"
"Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói! Có ta làm chủ cho ngươi!'
"Tỷ ấy nói quốc công người lúc công chúa điện hạ còn sống thì bị quản nghiêm, lúc công chúa điện hạ vừa về cõi tiên ngài đổi thành sợ thế tử gia, sợ không làm chủ được cho tỷ ấy, bẩm báo ngài cũng vô ích." Xuân Hồng run rẩy nói xong, lại nhìn trộm Thư Cẩn Nam một cái, chỉ nhìn một cái lại có thể dọa bay hết can đảm vừa rồi của nàng ta.
Thư Cẩn Nam cười lạnh hai tiếng, nhấc chân đá một cái vào Xuân Hồng: "Tiện tỳ! Dối trên gạt dưới, ngươi cho rằng thế tử ta dễ gạt sao?"
Một cước này rất mạnh, khiến Xuân Hồng bay tới chấn song cửa, miệng thì khạc ra máu, nàng ta ô ô khóc lớn: "Những lời nô tỳ nói đều là thật."
Thư Cẩn Nam bước vài bước tới cạnh nàng ta, nhấc cổ áo lôi lên, bãi máu kia cũng bị kéo lê trên thảm, rất dễ thấy, "Vậy ngươi có thể nhìn rõ tới mức thấy cả bổn thế tử vào ban đêm à?"
Xuân Hồng nghẹn ngào nói: "Nô tỳ không hề nhìn lầm.... A!"
Xuân Hồng còn chưa nói hết thì Thư Cẩn Nam đã hung hăng tát nàng ta hai cái, chỉ hai cái đã khiến Xuân Hồng nổ đom đóm mắt, lại khạc thêm h ai búng máu, Liễu di nương đứng bên cạnh nhìn thấy thì sợ không dám lên tiếng, Thư Cẩn Hành thì sợ hãi co rúc người lại.
Thư Cẩn Nam tiến tới bên tai Xuân Hồng, giọng điệu âm u, nói: "Cuối cùng Liễu di nương đã cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi có tin, nếu ngươi tiếp tục làm chuyện hoang đường như vậy thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết hay không?"
Xuân Hồng thoáng qua nét sợ hãi, tầm mắt nàng ta liên tục nhìn về phía quốc công, lộ ra tín hiệu cầu cứu: "Không có, những lời nô tỳ nói đều là thật."
Minh quốc công nổi giận: "Phản, phản rồi! Thư Cẩn Nam, ngươi định làm gì, ngươi có coi cha ngươi ra gì không?"
"Phụ thân, ngươi còn nhớ bộ dạng của tỳ nữ Hoa Liên kia không?"
Minh quốc công hơi sửng sốt một chút, nói: "Không nhớ."
"Cha, đến người cũng không nhớ nổi mặt mũi của tỳ nữ có thể thấy sắc đẹp của nàng ta quá trung lưu, nha hoàn thay y phục cho ta tùy tiện đều là người tuyệt sắc, ngài cảm thấy hài nhi sẽ bỏ đám tuyệt sắc kia không ngủ cùng, chạy đi ngủ với một tiện tỳ mà ngay cả ngài cũng không nhớ nàng ta có bộ dạng, mặt mũi như nào sao?" Thư Cẩn Nam gãi đúng chỗ ngứa.
Minh quốc công có hơi mơ hồ, ông ta là một người dễ bị thổi gió bên tai, trước kia cái gì cũng nghe Nhã Luân công chúa, sau khi công chúa bệnh qua đời ông ta liền được nếm thử mùi vị làm chủ, chẳng qua ông ta không có sự nhạy bén, quả quyết và đôi mắt nhìn thấy nhân tâm như Nhã Luân công chúa: "Điều này cũng đúng."
Liễu di nương đứng một bên tức suýt hộc máu, bà ta tốn công nửa ngày, kế hoạch chuẩn bị mất bao lâu thời gian mà Thư Cẩn Nam này chỉ cần nói một câu đã có thể hóa giải
"Ai u, Xuân Hồng đáng thương của ta!" Liễu di nương vọt tới bên cạnh Xuân Hồng, "Ngươi chỉ nói thật mà lại bị đánh thành như thế này, sau này trong phủ còn ai dám ra mặt đòi lẽ phải nữa? Sau này cứ trực tiếp để thế tử đương gia tính toán luôn đi."
Lời này của Liễu di nương khiến Minh quốc công tức giận, nhưng không nghĩ rằng, Minh quốc công còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay bà ta đã bị tóm lại, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Liễu di nương thấy tay mình truyền tới đau đớn thấu xương, ngã ngồi xuống đất.
"A! Tay ta gãy rồi!"
"Nương!" Lúc này Thư Cẩn Hành không còn để ý tới quy của trong phủ nữa, lỡ miệng hồ.
Thư Cẩn Nam hất Liễu di nương ra, lại tóm chặt cổ của Xuân Hồng đang run rẩy, u ám nói, "Nhìn thấy kết quả của Liễu di nương không? Lần sau nhận chủ thì mở to mắt mà nhìn, đừng có tìm loại không dùng được."
Xuân Hồng bị dọa sợ run, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin tha thứ: "Cầu thế tử gia tha cho nô tỳ, là nô tỳ hồ đồ!
"Ngươi nên biết bản lĩnh của bổn thế tử, người có thể chọc tới ta còn chưa được sinh ra đâu, chứ đừng nói chỉ tới loại người như ngươi, dám hắt nước bẩn lên người bổn thế tử, nếu bây giờ ngươi nói thật thì ta có thể cân nhắc bỏ qua cho người nhà của ngươi, chỉ cần ngươi chết là xong, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục dựng chuyện hoang đường thì đừng nói là người nhà, chính là thân tộc dính dáng tới nhà ngươi bổn thế tử cũng có thể khiến chúng sống không bằng chết, ngươi có tin hay không?"
Xuân Hồng nhớ tới những lời đồn liên quan tới Thư Cẩn Nam, lại nghe nói Thư Cẩn Nam rất được hoàng đế yêu thích, bảy tám tuổi đã đánh nhau với thái tử vì tranh giành đồ chơi, đánh thái tử mặt mũi sưng vù, hoàng hậu nương nương đau lòng, khóc không thấy mặt mũi, hoàng đế nghe thấy cũng chỉ nói công phu thái tử không bằng Thư Cẩn Nam, còn để thái tử phải luyện thập nhiều hơn, đừng có để kém cỏi hơn Thư Cẩn Nam.
Ngay cả thái tử cũng dám đánh, một tiện tỳ như nàng ta được coi là cái gì?
"Nô tỳ nói, nô tỳ nói hết." Xuân Hồng giống như phát điện, sờ mình chậm chễ sẽ bị Thư Cẩn Nam giết chết: "Thế tử gia bị oan uổng, là Liễu di nương xúi giục ta."
"Phụ thân, ngài xem ngài nuôi phải một vị di nương thật tốt!" Thư Cẩn Nam cười lạnh nói.
Phân cảnh biến đổi quá nhanh khiến Minh quốc công vẫn còn sững sờ, lúc này không biết nên làm thế nào, lại thấy Liễu di nương hét lớn: "Thế tử gia, ngài không thể làm như vậy được! Xuân Hồng ngươi hồ đồ rồi phải không? Sao ta có thể sai ngươi làm chuyện này được?!"
"Di nương, cầu ngài nể tình nô tỳ phục vụ ngài mấy năm mà bỏ qua cho nô tỳ, thế tử gia không khi dễ Hoa Liên, tỷ ấy bị di nương bức tử, di nương còn nói sau khi chuyện thành công sẽ tìm cho nô tỳ một nhà chồng tốt..." Xuân Hồng sợ Minh quốc công không tin, cũng sợ Thư Cẩn Nam nổi giận, nói như thề nguyền.
"Xuân Hồng, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Liễu di nương sợ hết hồn.
Xuân Hồng lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ nhìn Liễu di nương, sau đó xoay đầu nhìn Minh quốc công nói: "Quốc công gia, thế tử gia là bị oan, nô tỳ...., nô tỳ lấy chết làm chứng." Sau đó quay sang nói với Thư Cẩn Nam: "Thế tử gia, xin ngài nói chuyện phải giữ lời, bỏ qua cho người nhà của nô tỳ."
"Xuân Hồng, ngươi muốn làm gì?" Liễu di nương cả giận nói.
Xuân Hồng thấy Thư Cẩn Nam khinh khỉnh hừ một cái, biết hắn đã đồng ý, nàng ta dùng sức lao đầu vào tường trắng, máu tươi chảy xuống từ đỉnh đầu, nhiễm đỏ cả một tấm thảm, rất nhanh liền tắt thở.
Màn ồn ào này nhanh chóng kéo màn, Liễu di nương bị đưa tới Quan Âm miều ngoài thành, nói đó chuyên chứa các nữ tử phạm sai lầm của các phủ, quản lí cũng rất nghiêm khắc.
Liễu di nương bị thương một cánh tay, khóc cực kì thương tâm, dù sao cũng có tình nghĩa nhiều năm, hơn nữa Minh quốc công lại là người thích nghe lời ngon ngọt, thấy nhi tử cũng khóc xin thư thứ, muốn tha cho nàng ta nhưng lại bị Thư Cẩn Nam bác bỏ, trực tiếp phái người đi suốt đêm đưa nàng ta tới Quan Âm miếu.
Thư Cẩn Nam sấm rền gió cuốn, bá đạo nhanh nhẹn, chỉ một hồi sau chuyện này đã lan truyền khắp phủ, đến khi hắn quay lại Thiên Đạo Cư liền thấy phụ tá Tấm Kỳ đang chờ hắn ở thư phòng.
"Thế tử gia, ngài đã trở lại.
Thư Cẩn Nam khá coi trọng tên phụ tá này, gật đầu một cái: "Ngươi ngồi đi, ta đi thay y phục." Tay hắn vẫn còn dính máu của Xuân Hồng, hắn cảm thấy rất xui.
Tấm Ký uống một ly trà, không quá nửa nén nhang đã thấy Thư Cẩn Nam thần thanh khí sảng bước ra, tóc ướt nhẹp, hiển nhiên vừa tắm gội xong.
"Ngươi ngồi đi, đừng câu nệ." Thư Cẩn Nam nói với Tấm Kỳ đang thi lễ.
"Thế tử gia, hôm nay ngài xử trí di nương sao?"
Thư Cẩn Nam nhấp một ngụm trà, thở phào một hơi, tùy ý dựa vào ghế chẩm, lười biếng nói: "Ừ."
"Mặc dù thủ đoạn của Liễu di nương không lên nổi mặt bàn nhưng bà ta lại sinh được cho quốc công gia hai nhi nữ, mà hai vị tiểu thư kia lại chia ra gả cho...., theo ta thấy thì không tới mấy ngày nữa, bà ta nhất định sẽ được Nhị thiếu gia đón về."Tấm Kỳ chậm rãi nói.
"Ta biết, nhưng đánh chết tiện nhân kia tại chỗ thì ta cảm thấy bẩn tay, khi mẫu thân ta còn sống bà ta đã tận tâm phục vụ người, coi như ta cho bà ta một cơ hội." Thư Cẩn Nam híp mắt nói, thật giống như chuyện đánh chết người đối với hắn chỉ như bóp chết một con kiến vậy.
Tấm Kỳ biết Thư Cẩn Nam rất kính trọng mẫu thân, lúc Nhã Luân công chúa còn tại thế Liễu di nương đã chăm sóc không quản ngày đêm, đồng thời cũng là một cơ hội sống hiếm hoi mà bà ta có được.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, thế tử gia có nghĩ tới chuyện thành hôn hay không? Tìm một tiểu thư thế gia có thể chống đỡ bề ngoài của phủ, đồng thời quản lý quỹ, thế tử gia đừng coi thường chuyện này, trong phủ ngoại trừ Liễu di nương ra thì còn nhiều di nương khác nữa...., mặc dù nói quốc công có tình thân thâm hậu với ngài, cũng lệ thuộc vào ngài, nhưng trên đời không thiếu nhất chính là những kẻ không biết trời cao đất rộng. Mà quốc công gia lại là người không có chủ kiến, họ chỉ cần thổi gió bên tai..., thế tử gia ngài phải làm chuyện đại sự, sao có thể lãng phí thời gian với mấy chuyện vặt vãnh này được." Tấm Kỳ thành khẩn nói.
Thư Cẩn Nam trầm ngâm một lúc, cầm ly trà trong tay tới ngẩn người.
Hắn cho rằng, khi nhắc tới thành hôn thì người đầu tiên hắn nghĩ tới sẽ là Trình Minh Châu mà hắn vẫn luôn thưởng thức, nhưng không ngờ, trong đầu hắn không tự chủ nghĩ tới Trình Vân Châu quật cường kia. Nhớ lại lần đầu gặp nàng ta, mặc dù nàng ta đang sợ hãi nhưng trên mặt vẫn tỏ ra kiên định, ánh mắt trong trẻo, sáng suốt... vì cứu đệ đệ mà không từ thủ đoạn, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, loại đàn bà hèn hạ như vậy có tư cách gì được chứ.
Thư Cẩn Nam ngồi ở ghế thái sư ngay cạnh Minh quốc công, mí mắt cũng không thèm nâng lên, vân vê nhẫn ngọc ở ngón tay, không để ý nói: "Ồ? Thật kì lạ, tỳ nữ của Liễu di nương chết thì liên qua gì tới ta?"
Liễu di nương thấy Thư Cẩn Nam vừa tới thì thái độ của Minh quốc công đã dễ dãi hơn, thậm chí còn chưa đủ kích thích, nàng ta âm thầm cắn răng, bàn tay bấu chặt lấy khăn lụa, nháy mắt một cái với nhi tử Thư Cẩn Hành một cái, bắt đầu thút thít khóc: "Hoa Liên đáng thương của ta, khổ thân ngươi một lòng một dạ với quốc công gia, bị nhục mà tự vẫn, vậy mà không có ai đứng ra làm chủ cho ngươi, ngươi chết cũng vô ích.... hu hu hu..."
"Di nương.... Người đừng khóc nữa." Thư Cẩn Hành cắt đứt lời nói của Liễu di nương, ra vẻ chính nghĩa nói: "Đó cùng lắm chỉ là một tiện tỳ, coi như từng phục vụ phụ thân đi chăng nữa cũng phải nhìn xem đại ca có thân phận gì, nàng ta có thân phận gì? Chuyện này không đáng làm tổn thương hòa khí giữa phụ thân và đại ca được."
"Vậy Hoa Liên kia chết vô ích sao?" Liễu di nương nâng khen che miệng, bộ dáng bi phẫn muốn chết, mặc dù tuổi đã ngoài ba mươi nhưng bảo dưỡng không tồi, trên gương mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: "Quốc công, thiếp không có ý khích bác quan hệ của chàng và thái tử gia, theo lý thì thế tử sớm hay muộn cũng thành Minh quốc công tương lai, vừa ý mấy nữ nô tỳ nhận vào phòng cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không biết lần sau có phải sẽ tới những di nương trẻ tuổi trong phủ hay không? Không phải lần trước thế tử đã khen Vạn di nương mà chàng mới nạp vào cửa có dung mạo xinh đẹp, còn cười cợt mấy câu hay sao." Nói tới đây, Liễu di nương đưa mắt nhìn Thư Cẩn Nam, tận tình nói: "Thế tử gia, coi như ngài có thể kế thừa tước vị Minh quốc công sớm một chút, nhưng cũng không thể loạn tới như thế được! Nói ra lại sợ mích lòng, những di nương đó đều là trưởng bối của ngài, nếu tấn chức lên phi thì ngài còn phải gọi một tiếng mẫu phi đó, sao ngài có thể làm bậy với mẫu phi của mình được."
"Đủ rồi!" Minh quốc công nghiêm nghị ngắt lời, ông ta biết rõ Liễu di nương có hơi phóng đại, nhưng không biết vì sao cỗ tức giận mới vừa đè xuống một chút lại bùng lên, cái gì mà sớm muộn cũng trở thành Minh quốc công? Lão tử mới có bốn mươi tuổi, tuy không thể nói là thời kì tráng niên nhưng cũng là thời kì thanh xuân cường thịnh! Con sói mắt trắng này từ lúc nào đã nhớ thương vị trí của ông ta rồi
Minh quốc công lại nhớ tới, lúc ông ta thu Vạn di nương vào phòng, dáng vẻ của nàng ta lúc đó quả thật rất mất hồn..., ông ta không tự chủ được ngứa ngáy trong lòng, giờ lại nghe được Liễu di nương nói đại nhi tử nhà mình theo dõi thiếp thất của phụ thân? Ông ta nghĩ, phản rồi, đúng là phản rồi, không được, lần này ông ta sẽ không dạy dỗ đơn giản nữa, lần này ông ta nhất định không để thằng oắt con này làm loạn Hầu phủ được!
"Nghịch tử, quỳ xuống cho ta!' Minh quốc công hung hăng vỗ bàn, lớn tiếng với Thư Cẩn Nam.
Thư Cẩn Nam không hoảng, vội vàng đặt ly trà xuống bàn: "Phụ thân, Liễu di nương nói nhiều như vậy đều là lời nói vô căn cứ, sao người lại có thể tin lời của một bên được?"
Liễu di nương cười thầm trong lòng, sớm biết hắn sẽ hỏi cái này, nàng ta đã chuẩn bị xong, chẳng qua trên mặt vẫn tỏ ra kinh ngạc: "Thế tử, từ trước tới giờ ta chưa từng nói láo, chuyện này có người làm chứng, chính là Xuân Hồng cùng phòng với Hoa Liên." Nói tới đây, nàng ta nhìn Minh quốc công: "Quốc công gia, nếu không, bây giờ để thiếp gọi Xuân Hồng tới?"
Minh quốc công bị bộ dáng không gợn sóng cua Thư Cẩn Nam chọc giận, lớn tiếng nói :"Gọi, lập tức gọi tới đây cho ta, ta muốn xem thử tên nghịch tử này sẽ nói cái gì."
"Phụ thân, hay là thôi đi, đây chỉ là chút chuyện nhỏ, không nên để đại ca phải khó xử." Thư Cẩn Hành đứng một bên giả vờ khuyên nhủ.
"Ngươi không cần phải nói chuyện này cho đại ca ngươi!" Minh quốc công tức giận nói.
Chỉ một lát sau, một tiểu nha hoàn bộ dáng thanh tý vội vã chạy tới, nàng ta quỳ xuống thảm trên sàn, thân thể gầy yếu run rẩy nói: "Nô tỳ thỉnh an quốc công gia, thế tử gia, di nương, Nhị thiếu gia."
Minh quốc công thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của Xuân Hồng, lúc quỳ còn lộ ra cần cổ trắng tinh, quả thật có mấy phần sắc đẹp, trong lòng cũng mềm nhũn một ít, giọng nói có hơi dịu dàng: "Ngươi chính là Xuân Hồng sao? Đứng lên nói chuyện đi."
Xuân Hồng hoảng sợ nhìn Liễu di nương, không biết giải quyết thế nào bèn nói: "Di nương..."
Liễu di nương nhẹ nhàng nói: "Quốc công gia đã nói cho ngươi đứng lên thì ngươi cứ đứng đi."
Lúc này Xuân Hồng mới đứng dậy, hình như đây là lần đầu tiên nàng ta được gặp người có thân phận tôn quý như vậy, thân thể run rẩy không yên, Minh quốc công nhìn mà thương tiếc không thôi: "Không cần sợ, ngươi cứ nói những chuyện mà ngươi nhìn thấy, ta sẽ làm chủ cho ngươi!"
"Nô tỳ... hôm đó là ngày nô tỳ trực đêm, nửa đêm thấy hơi lạnh liền quay lại phòng lấy thêm nến, kết quả vừa rẽ vào hẻm đã nhìn thấy có một nam tử lạ bước vào phòng làm nô tỳ sợ hết hồn, đang không biết làm thế nào thì thấy Hoa Liên kêu lên, tỷ ấy nói "Thế tử gia, cầu ngươi đừng như vậy...'." Hai vành mắt Xuân Hồng ửng đỏ, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Lúc nô tỳ vào phòng thì thấy Hoa Liên tỷ tóc tai bù xù, y phục xốc xếch, nô tỳ muốn bẩm báo chuyện này cho quốc công gia, muốn người làm chủ cho Hoa Liên tỷ, nhưng Hoa Liên tỷ lại nói..." Xuân Hồng nói tới đây thì nhìn trộm Thư Cẩn Nam, bộ dáng muốn nói lại thôi.
"Bảo ngươi nói ngươi cứ nói đi, nhìn thế tử làm gì?"
Xuân Hồng cắn răng: "Vậy nô tỳ cả gan nói, ai cũng biết trong phủ thế tử gia chuyên quyền như nào, chính quốc công người cũng không thể làm gì ngài ấy, ai bảo ngài ấy là ngoại tôn của đương kim hoàng đế, mẫu thân lại là công chúa..., lúc ấy nếu không phải Nhã Luân công chúa hạ mình gả cho quốc công gia thì Minh phủ đã sớm sa sút, còn nói.."
Minh quốc công ném ly trà xuống đất, phẫn nộ đứng bật dậy, mặt đỏ chót chỉ vào Xuân Hồng nói: "Còn nói cái gì?" Dựa vào chuyện bám váy công chúa để khôi phục uy danh Hầu tước vẫn luôn là trăn trở trong lòng của Minh quốc công, lần này bị người nói toạc ra sao ông ta có thể không nổi giận cho được?
"Còn nói... nô tỳ thực sự không dám nói tiếp!"
"Ta bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói! Có ta làm chủ cho ngươi!'
"Tỷ ấy nói quốc công người lúc công chúa điện hạ còn sống thì bị quản nghiêm, lúc công chúa điện hạ vừa về cõi tiên ngài đổi thành sợ thế tử gia, sợ không làm chủ được cho tỷ ấy, bẩm báo ngài cũng vô ích." Xuân Hồng run rẩy nói xong, lại nhìn trộm Thư Cẩn Nam một cái, chỉ nhìn một cái lại có thể dọa bay hết can đảm vừa rồi của nàng ta.
Thư Cẩn Nam cười lạnh hai tiếng, nhấc chân đá một cái vào Xuân Hồng: "Tiện tỳ! Dối trên gạt dưới, ngươi cho rằng thế tử ta dễ gạt sao?"
Một cước này rất mạnh, khiến Xuân Hồng bay tới chấn song cửa, miệng thì khạc ra máu, nàng ta ô ô khóc lớn: "Những lời nô tỳ nói đều là thật."
Thư Cẩn Nam bước vài bước tới cạnh nàng ta, nhấc cổ áo lôi lên, bãi máu kia cũng bị kéo lê trên thảm, rất dễ thấy, "Vậy ngươi có thể nhìn rõ tới mức thấy cả bổn thế tử vào ban đêm à?"
Xuân Hồng nghẹn ngào nói: "Nô tỳ không hề nhìn lầm.... A!"
Xuân Hồng còn chưa nói hết thì Thư Cẩn Nam đã hung hăng tát nàng ta hai cái, chỉ hai cái đã khiến Xuân Hồng nổ đom đóm mắt, lại khạc thêm h ai búng máu, Liễu di nương đứng bên cạnh nhìn thấy thì sợ không dám lên tiếng, Thư Cẩn Hành thì sợ hãi co rúc người lại.
Thư Cẩn Nam tiến tới bên tai Xuân Hồng, giọng điệu âm u, nói: "Cuối cùng Liễu di nương đã cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi có tin, nếu ngươi tiếp tục làm chuyện hoang đường như vậy thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết hay không?"
Xuân Hồng thoáng qua nét sợ hãi, tầm mắt nàng ta liên tục nhìn về phía quốc công, lộ ra tín hiệu cầu cứu: "Không có, những lời nô tỳ nói đều là thật."
Minh quốc công nổi giận: "Phản, phản rồi! Thư Cẩn Nam, ngươi định làm gì, ngươi có coi cha ngươi ra gì không?"
"Phụ thân, ngươi còn nhớ bộ dạng của tỳ nữ Hoa Liên kia không?"
Minh quốc công hơi sửng sốt một chút, nói: "Không nhớ."
"Cha, đến người cũng không nhớ nổi mặt mũi của tỳ nữ có thể thấy sắc đẹp của nàng ta quá trung lưu, nha hoàn thay y phục cho ta tùy tiện đều là người tuyệt sắc, ngài cảm thấy hài nhi sẽ bỏ đám tuyệt sắc kia không ngủ cùng, chạy đi ngủ với một tiện tỳ mà ngay cả ngài cũng không nhớ nàng ta có bộ dạng, mặt mũi như nào sao?" Thư Cẩn Nam gãi đúng chỗ ngứa.
Minh quốc công có hơi mơ hồ, ông ta là một người dễ bị thổi gió bên tai, trước kia cái gì cũng nghe Nhã Luân công chúa, sau khi công chúa bệnh qua đời ông ta liền được nếm thử mùi vị làm chủ, chẳng qua ông ta không có sự nhạy bén, quả quyết và đôi mắt nhìn thấy nhân tâm như Nhã Luân công chúa: "Điều này cũng đúng."
Liễu di nương đứng một bên tức suýt hộc máu, bà ta tốn công nửa ngày, kế hoạch chuẩn bị mất bao lâu thời gian mà Thư Cẩn Nam này chỉ cần nói một câu đã có thể hóa giải
"Ai u, Xuân Hồng đáng thương của ta!" Liễu di nương vọt tới bên cạnh Xuân Hồng, "Ngươi chỉ nói thật mà lại bị đánh thành như thế này, sau này trong phủ còn ai dám ra mặt đòi lẽ phải nữa? Sau này cứ trực tiếp để thế tử đương gia tính toán luôn đi."
Lời này của Liễu di nương khiến Minh quốc công tức giận, nhưng không nghĩ rằng, Minh quốc công còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay bà ta đã bị tóm lại, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, Liễu di nương thấy tay mình truyền tới đau đớn thấu xương, ngã ngồi xuống đất.
"A! Tay ta gãy rồi!"
"Nương!" Lúc này Thư Cẩn Hành không còn để ý tới quy của trong phủ nữa, lỡ miệng hồ.
Thư Cẩn Nam hất Liễu di nương ra, lại tóm chặt cổ của Xuân Hồng đang run rẩy, u ám nói, "Nhìn thấy kết quả của Liễu di nương không? Lần sau nhận chủ thì mở to mắt mà nhìn, đừng có tìm loại không dùng được."
Xuân Hồng bị dọa sợ run, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin tha thứ: "Cầu thế tử gia tha cho nô tỳ, là nô tỳ hồ đồ!
"Ngươi nên biết bản lĩnh của bổn thế tử, người có thể chọc tới ta còn chưa được sinh ra đâu, chứ đừng nói chỉ tới loại người như ngươi, dám hắt nước bẩn lên người bổn thế tử, nếu bây giờ ngươi nói thật thì ta có thể cân nhắc bỏ qua cho người nhà của ngươi, chỉ cần ngươi chết là xong, nhưng nếu ngươi cứ tiếp tục dựng chuyện hoang đường thì đừng nói là người nhà, chính là thân tộc dính dáng tới nhà ngươi bổn thế tử cũng có thể khiến chúng sống không bằng chết, ngươi có tin hay không?"
Xuân Hồng nhớ tới những lời đồn liên quan tới Thư Cẩn Nam, lại nghe nói Thư Cẩn Nam rất được hoàng đế yêu thích, bảy tám tuổi đã đánh nhau với thái tử vì tranh giành đồ chơi, đánh thái tử mặt mũi sưng vù, hoàng hậu nương nương đau lòng, khóc không thấy mặt mũi, hoàng đế nghe thấy cũng chỉ nói công phu thái tử không bằng Thư Cẩn Nam, còn để thái tử phải luyện thập nhiều hơn, đừng có để kém cỏi hơn Thư Cẩn Nam.
Ngay cả thái tử cũng dám đánh, một tiện tỳ như nàng ta được coi là cái gì?
"Nô tỳ nói, nô tỳ nói hết." Xuân Hồng giống như phát điện, sờ mình chậm chễ sẽ bị Thư Cẩn Nam giết chết: "Thế tử gia bị oan uổng, là Liễu di nương xúi giục ta."
"Phụ thân, ngài xem ngài nuôi phải một vị di nương thật tốt!" Thư Cẩn Nam cười lạnh nói.
Phân cảnh biến đổi quá nhanh khiến Minh quốc công vẫn còn sững sờ, lúc này không biết nên làm thế nào, lại thấy Liễu di nương hét lớn: "Thế tử gia, ngài không thể làm như vậy được! Xuân Hồng ngươi hồ đồ rồi phải không? Sao ta có thể sai ngươi làm chuyện này được?!"
"Di nương, cầu ngài nể tình nô tỳ phục vụ ngài mấy năm mà bỏ qua cho nô tỳ, thế tử gia không khi dễ Hoa Liên, tỷ ấy bị di nương bức tử, di nương còn nói sau khi chuyện thành công sẽ tìm cho nô tỳ một nhà chồng tốt..." Xuân Hồng sợ Minh quốc công không tin, cũng sợ Thư Cẩn Nam nổi giận, nói như thề nguyền.
"Xuân Hồng, ngươi đừng có ngậm máu phun người!" Liễu di nương sợ hết hồn.
Xuân Hồng lắc đầu như trống bỏi, hoảng sợ nhìn Liễu di nương, sau đó xoay đầu nhìn Minh quốc công nói: "Quốc công gia, thế tử gia là bị oan, nô tỳ...., nô tỳ lấy chết làm chứng." Sau đó quay sang nói với Thư Cẩn Nam: "Thế tử gia, xin ngài nói chuyện phải giữ lời, bỏ qua cho người nhà của nô tỳ."
"Xuân Hồng, ngươi muốn làm gì?" Liễu di nương cả giận nói.
Xuân Hồng thấy Thư Cẩn Nam khinh khỉnh hừ một cái, biết hắn đã đồng ý, nàng ta dùng sức lao đầu vào tường trắng, máu tươi chảy xuống từ đỉnh đầu, nhiễm đỏ cả một tấm thảm, rất nhanh liền tắt thở.
Màn ồn ào này nhanh chóng kéo màn, Liễu di nương bị đưa tới Quan Âm miều ngoài thành, nói đó chuyên chứa các nữ tử phạm sai lầm của các phủ, quản lí cũng rất nghiêm khắc.
Liễu di nương bị thương một cánh tay, khóc cực kì thương tâm, dù sao cũng có tình nghĩa nhiều năm, hơn nữa Minh quốc công lại là người thích nghe lời ngon ngọt, thấy nhi tử cũng khóc xin thư thứ, muốn tha cho nàng ta nhưng lại bị Thư Cẩn Nam bác bỏ, trực tiếp phái người đi suốt đêm đưa nàng ta tới Quan Âm miếu.
Thư Cẩn Nam sấm rền gió cuốn, bá đạo nhanh nhẹn, chỉ một hồi sau chuyện này đã lan truyền khắp phủ, đến khi hắn quay lại Thiên Đạo Cư liền thấy phụ tá Tấm Kỳ đang chờ hắn ở thư phòng.
"Thế tử gia, ngài đã trở lại.
Thư Cẩn Nam khá coi trọng tên phụ tá này, gật đầu một cái: "Ngươi ngồi đi, ta đi thay y phục." Tay hắn vẫn còn dính máu của Xuân Hồng, hắn cảm thấy rất xui.
Tấm Ký uống một ly trà, không quá nửa nén nhang đã thấy Thư Cẩn Nam thần thanh khí sảng bước ra, tóc ướt nhẹp, hiển nhiên vừa tắm gội xong.
"Ngươi ngồi đi, đừng câu nệ." Thư Cẩn Nam nói với Tấm Kỳ đang thi lễ.
"Thế tử gia, hôm nay ngài xử trí di nương sao?"
Thư Cẩn Nam nhấp một ngụm trà, thở phào một hơi, tùy ý dựa vào ghế chẩm, lười biếng nói: "Ừ."
"Mặc dù thủ đoạn của Liễu di nương không lên nổi mặt bàn nhưng bà ta lại sinh được cho quốc công gia hai nhi nữ, mà hai vị tiểu thư kia lại chia ra gả cho...., theo ta thấy thì không tới mấy ngày nữa, bà ta nhất định sẽ được Nhị thiếu gia đón về."Tấm Kỳ chậm rãi nói.
"Ta biết, nhưng đánh chết tiện nhân kia tại chỗ thì ta cảm thấy bẩn tay, khi mẫu thân ta còn sống bà ta đã tận tâm phục vụ người, coi như ta cho bà ta một cơ hội." Thư Cẩn Nam híp mắt nói, thật giống như chuyện đánh chết người đối với hắn chỉ như bóp chết một con kiến vậy.
Tấm Kỳ biết Thư Cẩn Nam rất kính trọng mẫu thân, lúc Nhã Luân công chúa còn tại thế Liễu di nương đã chăm sóc không quản ngày đêm, đồng thời cũng là một cơ hội sống hiếm hoi mà bà ta có được.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, thế tử gia có nghĩ tới chuyện thành hôn hay không? Tìm một tiểu thư thế gia có thể chống đỡ bề ngoài của phủ, đồng thời quản lý quỹ, thế tử gia đừng coi thường chuyện này, trong phủ ngoại trừ Liễu di nương ra thì còn nhiều di nương khác nữa...., mặc dù nói quốc công có tình thân thâm hậu với ngài, cũng lệ thuộc vào ngài, nhưng trên đời không thiếu nhất chính là những kẻ không biết trời cao đất rộng. Mà quốc công gia lại là người không có chủ kiến, họ chỉ cần thổi gió bên tai..., thế tử gia ngài phải làm chuyện đại sự, sao có thể lãng phí thời gian với mấy chuyện vặt vãnh này được." Tấm Kỳ thành khẩn nói.
Thư Cẩn Nam trầm ngâm một lúc, cầm ly trà trong tay tới ngẩn người.
Hắn cho rằng, khi nhắc tới thành hôn thì người đầu tiên hắn nghĩ tới sẽ là Trình Minh Châu mà hắn vẫn luôn thưởng thức, nhưng không ngờ, trong đầu hắn không tự chủ nghĩ tới Trình Vân Châu quật cường kia. Nhớ lại lần đầu gặp nàng ta, mặc dù nàng ta đang sợ hãi nhưng trên mặt vẫn tỏ ra kiên định, ánh mắt trong trẻo, sáng suốt... vì cứu đệ đệ mà không từ thủ đoạn, nhưng sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, loại đàn bà hèn hạ như vậy có tư cách gì được chứ.
Bình luận facebook