-
Chương 4: Chuyện nhà
Editer: Mô Mô
Đến ngày thứ hai, Trình Vân Châu đã thay đổi thành bộ dạng sáng láng, tựa hồ chuyện khóc thầm yếu ớt ngày hôm qua chưa từng tồn tại bao giờ.
Điểm tâm rất đơn giản, chỉ là bát cháo loãng cũng chút tương ăn kèm, bên cạnh đặt một ít bánh bột mì to bằng nắm đấm trẻ sơ sinh, gia quy từ nhỏ của Hạ thị quá nghiêm, chuyện chú trọng nhất là lúc ăn cơm và ngủ không được nói chuyện, chỉ ưu nhã húp cháo không nói lời nào.
Trình Hãn Trì ăn như gió cuốn hết bát cháo và hai cách bánh bột mì, sau đó đặt đũa lên bàn, nói: "Nương, tỷ tỷ, ta không muốn đi học nữa."
Hạ thị nghe vậy sợ hết hồn, ngón tay đang cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn dừng lại: "Có chuyện gì? Có người khi dễ con sao?"
"Con đã lớn thế này rồi, còn ai có thể khi dễ con nữa?" Trình Hãn Trì bĩu môi nói, nhưng tầm mắt vẫn tập trung nhìn Trình Vân Châu, hắn biết mẫu thân của mình từ trước tới giờ là người không có chủ kiến, bây giờ người làm chủ trong nhà chính là tỷ tỷ.
Trình Vân Châu mắt cũng không nâng, thản nhiên nói: "Đệ không muốn học thì muốn làm gì?"
"Đệ muốn kiếm tiền nuôi gia đình." Trình Hãn Trì dường như đã sớm nghĩ ra lời giải thích, nhanh chóng nói: "Đệ không muốn nhìn nhà ta trở nên cùng cực như vậy, lúc cha ra đi đã nói với đệ, người nói muốn đệ chiếu cố nhà ta thật tốt, sau này đệ chính là nam tử duy nhất trong nhà, phải sống cho giống trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất."
Hạ thị lập tức rơi vào vòng mù quáng: "Cha con, ông ấy... đứa bé này, làm khó con rồi."
Trình Vân Châu chỉ lạnh nhạt nói: "Đệ định chống đỡ thế nào? Nói cách khác, đệ định kiếm tiền nuôi gia đình kiểu gì?"
Trình Hãn Trì cúi đầu, một lúc lâu sau, dường như nghĩ ra được gì đó, nói: "Đệ biết công phu, có thể dựa vào võ nghệ kiếm cơm, tỷ, không phải tỷ từng nói công phu của người họ Trình chúng ta rất có danh tiếng sao?"
Trình Vân Châu gác đũa xuống, nói: "Dùng võ nghệ kiếm tiền như nào? Đứng lên cầu ngã xuống mấy vòng, tung người mấy cái sao? Cha dạy võ công cho đệ để đệ làm trò này à? Võ công nhà họ Trình chúng ta không phải để đệ dùng kiếm tiền, mục đích của cha là đệ có thể bảo vệ quốc gia khi loạn thế, ở thời điểm thịnh thế thì cường thân kiện thể, bây giờ đệ thì nghĩ thế nào?"
Trình Hãn Trì hơi suy tư một chút, nói: "Tỷ tỷ, đệ có thể đầu quân, chờ sau này đệ lên làm Đại tướng quân rồi thì sẽ bảo vệ được tỷ và nương, sẽ không để hai người bị đám Thẩm nương khi dễ."
"Đại tướng quân? Đệ nói đơn giản nhỉ? Bây giờ ở biên cường an bình, căn bản không có chiến sự gì, không có chiến sự thì đệ lấy đâu cơ hội tấn chức?" Trình Vân Châu nói xong thì trong lòng hơi chua xót: "Trước không nhắc tới chuyện nhà chúng ta không có ai tòng quân, không có người nào dìu dắt đệ, đao thương không mắt, nếu có chuyện gì xảy ra... đệ kêu ta và nương làm thế nào đây? Có phải đệ muốn tuyệt giống nhà chúng ta luôn không?"
Hai mắt Trình Hãn Trì dần tối xuống: "Nếu không thì làm cái gì đây?"
"Năm trước đệ vừa thi đậu đồng sinh*, kế tiếp chính là thi tú tài..., chỉ năm năm nữa là đệ có thể thành công ghi danh bảng vàng, Hà tiên sinh từng nói đệ thiên tư thông minh, học nhanh như gió, là học trò hiếm có, đệ đừng làm lãng phí thiên phú của mình như vậy, cũng đừng làm phụ kì vọng của tỷ tỷ và nương." Trình Vân Châu nói xong thì hơi thả lỏng giọng nói: "Tỷ biết đệ thấy gia cảnh hiện tại của nhà ta sa sút thì khổ sở trong lòng, đệ có lòng này khiến tỷ và nương cảm thấy rất vui, chứng minh đệ đã trưởng thành, nhưng dục tốc bất đạt, những chuyện này phải dần dần tiến tới."
Hạ thị bận bịu gật đầu phụ họa: "Tỷ tỷ của con nói đúng, con ấy, loại chuyện này không thể gấp được."
Trình Hãn Trì nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy: "Tỷ, đệ ăn xong rồi."
"Sao con ăn nhanh vậy, ăn thêm một cái bánh bột mì đi." Hạ thị kinh ngạc nói.
Trình Hãn Trì rời đi, không quay đầu lại nói: "Con đi học!"
"Đứa nhỏ này đúng là nói gió là mưa*." Hạ thị lắc đầu nói với Trình Vân Châu, chẳng qua trên gương mặt tràn đầy nụ cười hài lòng, hiển nhiên bà rất thích Trình Hãn Trì có thể hiểu chuyện như vậy.
(*Nói gió là mưa: Chỉ sự kiên quyết, chắc chắn.)
***
Thư Cẩn Nam vừa bước vào Thiên Đạo Cư đã thấy gã sai vặt Hà Lương đứng ở cửa, nói: "Thế tử, quốc công nói nếu ngài tới truyền ngài đi một chuyến.
"Có chuyện gì?" Thư Cẩn Nam đứng im để thị nữ gỡ áo choàng trên người ra, nói.
Hà Lương lộ ra vẻ mặt chần chờ, bộ dáng không biết nên mở miệng như nào: "Thế tử... chuyện..."
Thư Cẩn Nam cởi quan phục trên người, thị nữ hầu cận lập tức thay cho hắn một bộ trường bào xanh da trời thêu hoa văn kim ty, lộ ra cô áo trung y màu trắng thuần, mang lại cho hắn cảm giác thần thanh khí sảng.
"Có lời mau nói, từ lúc nào mà ngươi trở nên nhập nhằng như vậy?" Thư Cẩn Nam nhận lấy ly trà thị nữ đưa tới, thổi thổi lá trà bên trên mặt ly, nhấp nhẹ một ngụm.
"Nô tài nghe người làm lâu năm bên người quốc công nói, vừa rồi họ thấy Lưu di nương được Nhị thiếu gia nâng đỡ, nàng vừa khóc vừa nói với quốc công cái gì đó, còn cụ thể là gì thì người làm kia không nghe rõ vì khoảng cách khá xa, rất nhiều câu không đoán được, nhưng nội dung đại khái..., là sáng sớm hôm nay, đại nha hoàn bên người Lưu di nương đột nhiên đâm đầu xuống hồ sen tự vẫn."
"Cái đám không có tiền đồ này, cả ngày chỉ biết tính toán mấy chuyện linh tinh!" Thư Cẩn Nam ném ly trà xuống đất, ánh mắt lạnh như băng.
"Trái lại ta muốn nhìn thử xem lần này nàng ta định chơi thành cái dạng gì?!" Thư Cẩn Nam đứng dậy, sải bước ra ngoài, Hà Lương đi sau lưng thấy Thư Cẩn Nam nổi nóng thì trán toát mồ hôi lạnh dầm dề, trong đầu thầm nghĩ, Liễu di nương ơi, Liễu di nương à, ngươi tốt nhất đừng ăn no rửng mỡ đi gây sự nữa, thế tử nhà chúng ta không tốt tính như người khác, chỉ cần chọc tới trên đầu y thì ai cũng đừng hòng nhận được quả tốt.
Quốc công năm xưa cũng là nam nhân anh tuấn, chẳng qua sau khi Nhã Luân công chúa- cũng chính là chính thê của ông ta chết thì ông ta bắt đầu thu nạp thiếp, cuộc sống cả ngày vui vầy trong tửu sắc, bây giờ mới tới tuổi trung niên mà đã già trước tuổi, hiện tại đang híp đôi mắt sưng vù vì hoang dâm vô độ để an ủi Lưu di nương đang khóc sướt mướt.
"Đừng khóc mà bảo bối, chỉ là một tỳ nữ mà thôi, để người trong phủ đi mua thêm người, bổ sung vào chỗ trống của nàng ta, có được không?"
Liễu di nương dùng khăn tay màu xanh nhạt thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm xoa hai mắt, dịu dàng nói: "Quốc công gia, tính khí của thế tử nhà chúng ta không phải thiếp không biết, từ trước tới giờ ngài ấy nói một thì không nói hai, nếu như chỉ là một tỳ nữ, thế tử gia thích thì một câu chuyện liền thôi, thiếp dĩ nhiên sẽ không phải không bỏ được, nhưng mà... tỳ nữ đã chết kia của thiếp tên Liên Hoa, nàng ta từng phục vụ quốc công gia, giờ hai phụ tử cùng..., đây không phải là trái với luân thường đạo lý hay sao." Liễu di nương vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc trộm Minh quốc công, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta trở nên thâm trầm, trong lòng nàng ta đắc ý không thôi, trong đầu thầm nghĩ, Thư Cẩn Nam, ta xem lần này ngươi định chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta thế nào.
Thư Cẩn Hành đứng một bên thận trọng nhìn sắc mặt Minh quốc công, giả bộ tức giận nói: "Di nương, sao đại ca có thể làm chuyện như vậy được?" Sau đó, thấy lời của hắn đã dẫn tới chú ý của Minh quốc công, lập tức bổ sung thêm: "Phòng đại ca có nhiều thị thiếp và tỳ nữ xinh đẹp như vậy rồi, nghe nói ngay cả hoa khôi đầu bảng Chi Lan của Xuân Lan phường cũng đón vào, Chi Lan đó minh diễm lan xa, nghe nói chính là Thiên tiên chuyển thế, sao đại ca có thể vừa ý một tỳ nữ thấp kém được? Lại còn cái gì mà trái với luân thường đạo lý cơ chứ?"
"Cái gì? Hoa khôi đầu bảng của Xuân Lan phường? Hắn dám mang cả kỹ nữ vào cửa sao?" Minh quốc công tức giận nói.
"Phụ thân, ngài không biết sao?" Thư Cẩn Hành tỏ vẻ không biết làm sao: "Phụ thân,... ngài đừng nói với đại ca chuyện này do hài nhi nói, chắc ngài cũng rõ tính khí của đại ca, lần trước hài nhi mới chỉ cầm đồ rửa bút lông của đại ca thôi mà huynh ấy đã rút kiếm đâm hài nhi, còn nói phải phế hài nhi."
"Hắn dám?!" Minh quốc công giận dữ nói.
"Sao hắn ấy lại không dám chứ, nếu không phải hôm đó người đuổi tới kịp thì tay của Nhị thiếu gia đã hỏng rồi, ngài đừng quên lúc đó đại thiếu gia đã nói như nào, hắn nói nếu sau này Nhị thiếu gia dám đụng tới đồ của hắn thì gặp một lần chém một lần, ngài nghĩ xem, đó còn là huynh đệ nữa sao? Có câu nói *cha con đồng lòng, anh em phải yêu nghiệp tổ mới có thể phát triển dài lâu. Nhưng với tính khí đó của đại thiếu gia thì có nơi nào giống với tính tình nên có của một vị thế tử chứ? Khiến mọi người suy nghĩ thế nào? Thiếp thấy nhỡ sau này.... quốc công ngài đi thì chưa chắc đại thiếu gia đã cho chúng ta một con đường sống." Liễu di nương nói tới đây nhịn không được khóc nấc lên.
(*Ngạn ngữ cách ngôn gốc: Đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: Đánh hổ thì anh em phải cùng xông lên, ra trận thì phải đoàn kết như cha con. Chỉ có đoàn kết mới tất thắng.)
Minh quốc công nghe tới đây thì nhíu mày, đúng lúc lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Liễu di nương, nhức đầu nói: "Ngươi đừng khóc nữa!"
"Thiếp chỉ đang cảm thương cho Nhị thiếu gia, ngài không biết thiếu gia hiếu thuận với ngài bao nhiêu đâu, năm trước lúc ngài bị bệnh không phải người ngày đêm chăm sóc, ban đêm cũng không dám ngủ, tự mình bưng trà rót nước... là Nhị thiếu gia hay sao? Tuyết rơi nhiều ngày còn chạy tới Hộ Quốc Tự cầu phúc cho ngài, cả đi cả về hết hai ngày đường, hắn cưỡi ngựa cả đêm không ngủ, cố gắng đi sớm về sớm, nhưng thế tử gia thì sao? Khi đó Thế tử gia đang ở đâu? Ngài khỏi bệnh rồi mới thấy trở về, không hỏi han một câu lại chạy ra ngoài tiếp." Liễu di nương ủy khuất không thôi, nắm bàn tay Thư Cẩn Hành, tiếp tục nói với Minh quốc công: "Thiếp không cầu gì khác, chỉ cầu trăm năm sau thế tử gia có thể để cho Nhị thiếu gia nhà chúng ta chút miếng ăn là được, chỉ sợ... hu hu... bây giờ ngay cả tỳ nữ từng qua lại với ngài thế tử cũng dám động... còn có gì mà ngài ấy không dám."
Mặt Minh quốc công đen như đáy nồi, "Tính tình của thằng bé kia là do Nhã Luân chiều hư." Nói tới đây mới phát hiện giọng nói của mình quá dịu dàng, mới đổi thành giọng căm hận: "Lần này ta nhất định sẽ giáo huấn hắn!"
Liễu di nương nghe được lời này thì mỉm cười: "Thật sao? Quốc công, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp?"
"Phụ thân, hay là thôi đi, dù sao đại ca tương lai cũng là quốc công, người vẫn nên cấp cho huynh ấy chút mặt mũi, dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ, cho nhà họ chút bạc để an táng là được rồi, nói sau..." Thư Cẩn Hành kéo dài âm cuối, giả bộ sợ sệt nói: "Hài nhi cũng sợ, lần trước người nói muốn giáo huấn đại ca, kết quả chỉ để đại ca uống một ly trà liền rời đi..., đại ca cho rằng hài nhi cáo trạng nên đã đánh hài nhi, cả nửa tháng trời hài nhi cũng không bò xuống giường được."
"Lão tử còn chưa chết đâu! Quốc công tương lai cái vẹo gì?!" Lần này Thư Cẩn Hành thành công chọc cho Minh quốc công tức giận, ông ta tức tới nỗi ngón tay cũng run rẩy, hô lớn với bên ngoài: "Các ngươi đi gọi thế tử tới đây, gọi hắn lăn tới đây cho ta!'
Nói tới đây, mành trúc cũng được nhấc lên, Thư Cẩn Nam lững thững đi vào, quét mắt nhìn Lưu di nương và Thư Cẩn Hành một cái, ánh mắt đó lạnh lẽo như đêm sương tháng mười hai, trực tiếp khiến hai người kia run rẩy không thôi.
Thư Cẩn Nam hành lễ với Minh quốc công, thản nhiên nói: "Phụ thân, người gấp tới mức muốn hài nhi lăn tới đây như vậy, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì?" Lúc hắn nói tới chữ lăn, âm nhấn rất mạnh.
Đối với khuôn mặt anh tuấn của Thư Cẩn Nam, Minh quốc công cảm thấy uy áp xung quanh, khiến hắn không chống đỡ nổi, không tự chủ ho khan một tiếng: "Khụ, nghịch tử, hay cho câu hỏi của ngươi? Tỳ nữ Hoa Liên bên cạnh Liễu di nương của ngươi chết như thế nào?"
Đến ngày thứ hai, Trình Vân Châu đã thay đổi thành bộ dạng sáng láng, tựa hồ chuyện khóc thầm yếu ớt ngày hôm qua chưa từng tồn tại bao giờ.
Điểm tâm rất đơn giản, chỉ là bát cháo loãng cũng chút tương ăn kèm, bên cạnh đặt một ít bánh bột mì to bằng nắm đấm trẻ sơ sinh, gia quy từ nhỏ của Hạ thị quá nghiêm, chuyện chú trọng nhất là lúc ăn cơm và ngủ không được nói chuyện, chỉ ưu nhã húp cháo không nói lời nào.
Trình Hãn Trì ăn như gió cuốn hết bát cháo và hai cách bánh bột mì, sau đó đặt đũa lên bàn, nói: "Nương, tỷ tỷ, ta không muốn đi học nữa."
Hạ thị nghe vậy sợ hết hồn, ngón tay đang cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn dừng lại: "Có chuyện gì? Có người khi dễ con sao?"
"Con đã lớn thế này rồi, còn ai có thể khi dễ con nữa?" Trình Hãn Trì bĩu môi nói, nhưng tầm mắt vẫn tập trung nhìn Trình Vân Châu, hắn biết mẫu thân của mình từ trước tới giờ là người không có chủ kiến, bây giờ người làm chủ trong nhà chính là tỷ tỷ.
Trình Vân Châu mắt cũng không nâng, thản nhiên nói: "Đệ không muốn học thì muốn làm gì?"
"Đệ muốn kiếm tiền nuôi gia đình." Trình Hãn Trì dường như đã sớm nghĩ ra lời giải thích, nhanh chóng nói: "Đệ không muốn nhìn nhà ta trở nên cùng cực như vậy, lúc cha ra đi đã nói với đệ, người nói muốn đệ chiếu cố nhà ta thật tốt, sau này đệ chính là nam tử duy nhất trong nhà, phải sống cho giống trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất."
Hạ thị lập tức rơi vào vòng mù quáng: "Cha con, ông ấy... đứa bé này, làm khó con rồi."
Trình Vân Châu chỉ lạnh nhạt nói: "Đệ định chống đỡ thế nào? Nói cách khác, đệ định kiếm tiền nuôi gia đình kiểu gì?"
Trình Hãn Trì cúi đầu, một lúc lâu sau, dường như nghĩ ra được gì đó, nói: "Đệ biết công phu, có thể dựa vào võ nghệ kiếm cơm, tỷ, không phải tỷ từng nói công phu của người họ Trình chúng ta rất có danh tiếng sao?"
Trình Vân Châu gác đũa xuống, nói: "Dùng võ nghệ kiếm tiền như nào? Đứng lên cầu ngã xuống mấy vòng, tung người mấy cái sao? Cha dạy võ công cho đệ để đệ làm trò này à? Võ công nhà họ Trình chúng ta không phải để đệ dùng kiếm tiền, mục đích của cha là đệ có thể bảo vệ quốc gia khi loạn thế, ở thời điểm thịnh thế thì cường thân kiện thể, bây giờ đệ thì nghĩ thế nào?"
Trình Hãn Trì hơi suy tư một chút, nói: "Tỷ tỷ, đệ có thể đầu quân, chờ sau này đệ lên làm Đại tướng quân rồi thì sẽ bảo vệ được tỷ và nương, sẽ không để hai người bị đám Thẩm nương khi dễ."
"Đại tướng quân? Đệ nói đơn giản nhỉ? Bây giờ ở biên cường an bình, căn bản không có chiến sự gì, không có chiến sự thì đệ lấy đâu cơ hội tấn chức?" Trình Vân Châu nói xong thì trong lòng hơi chua xót: "Trước không nhắc tới chuyện nhà chúng ta không có ai tòng quân, không có người nào dìu dắt đệ, đao thương không mắt, nếu có chuyện gì xảy ra... đệ kêu ta và nương làm thế nào đây? Có phải đệ muốn tuyệt giống nhà chúng ta luôn không?"
Hai mắt Trình Hãn Trì dần tối xuống: "Nếu không thì làm cái gì đây?"
"Năm trước đệ vừa thi đậu đồng sinh*, kế tiếp chính là thi tú tài..., chỉ năm năm nữa là đệ có thể thành công ghi danh bảng vàng, Hà tiên sinh từng nói đệ thiên tư thông minh, học nhanh như gió, là học trò hiếm có, đệ đừng làm lãng phí thiên phú của mình như vậy, cũng đừng làm phụ kì vọng của tỷ tỷ và nương." Trình Vân Châu nói xong thì hơi thả lỏng giọng nói: "Tỷ biết đệ thấy gia cảnh hiện tại của nhà ta sa sút thì khổ sở trong lòng, đệ có lòng này khiến tỷ và nương cảm thấy rất vui, chứng minh đệ đã trưởng thành, nhưng dục tốc bất đạt, những chuyện này phải dần dần tiến tới."
Hạ thị bận bịu gật đầu phụ họa: "Tỷ tỷ của con nói đúng, con ấy, loại chuyện này không thể gấp được."
Trình Hãn Trì nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy: "Tỷ, đệ ăn xong rồi."
"Sao con ăn nhanh vậy, ăn thêm một cái bánh bột mì đi." Hạ thị kinh ngạc nói.
Trình Hãn Trì rời đi, không quay đầu lại nói: "Con đi học!"
"Đứa nhỏ này đúng là nói gió là mưa*." Hạ thị lắc đầu nói với Trình Vân Châu, chẳng qua trên gương mặt tràn đầy nụ cười hài lòng, hiển nhiên bà rất thích Trình Hãn Trì có thể hiểu chuyện như vậy.
(*Nói gió là mưa: Chỉ sự kiên quyết, chắc chắn.)
***
Thư Cẩn Nam vừa bước vào Thiên Đạo Cư đã thấy gã sai vặt Hà Lương đứng ở cửa, nói: "Thế tử, quốc công nói nếu ngài tới truyền ngài đi một chuyến.
"Có chuyện gì?" Thư Cẩn Nam đứng im để thị nữ gỡ áo choàng trên người ra, nói.
Hà Lương lộ ra vẻ mặt chần chờ, bộ dáng không biết nên mở miệng như nào: "Thế tử... chuyện..."
Thư Cẩn Nam cởi quan phục trên người, thị nữ hầu cận lập tức thay cho hắn một bộ trường bào xanh da trời thêu hoa văn kim ty, lộ ra cô áo trung y màu trắng thuần, mang lại cho hắn cảm giác thần thanh khí sảng.
"Có lời mau nói, từ lúc nào mà ngươi trở nên nhập nhằng như vậy?" Thư Cẩn Nam nhận lấy ly trà thị nữ đưa tới, thổi thổi lá trà bên trên mặt ly, nhấp nhẹ một ngụm.
"Nô tài nghe người làm lâu năm bên người quốc công nói, vừa rồi họ thấy Lưu di nương được Nhị thiếu gia nâng đỡ, nàng vừa khóc vừa nói với quốc công cái gì đó, còn cụ thể là gì thì người làm kia không nghe rõ vì khoảng cách khá xa, rất nhiều câu không đoán được, nhưng nội dung đại khái..., là sáng sớm hôm nay, đại nha hoàn bên người Lưu di nương đột nhiên đâm đầu xuống hồ sen tự vẫn."
"Cái đám không có tiền đồ này, cả ngày chỉ biết tính toán mấy chuyện linh tinh!" Thư Cẩn Nam ném ly trà xuống đất, ánh mắt lạnh như băng.
"Trái lại ta muốn nhìn thử xem lần này nàng ta định chơi thành cái dạng gì?!" Thư Cẩn Nam đứng dậy, sải bước ra ngoài, Hà Lương đi sau lưng thấy Thư Cẩn Nam nổi nóng thì trán toát mồ hôi lạnh dầm dề, trong đầu thầm nghĩ, Liễu di nương ơi, Liễu di nương à, ngươi tốt nhất đừng ăn no rửng mỡ đi gây sự nữa, thế tử nhà chúng ta không tốt tính như người khác, chỉ cần chọc tới trên đầu y thì ai cũng đừng hòng nhận được quả tốt.
Quốc công năm xưa cũng là nam nhân anh tuấn, chẳng qua sau khi Nhã Luân công chúa- cũng chính là chính thê của ông ta chết thì ông ta bắt đầu thu nạp thiếp, cuộc sống cả ngày vui vầy trong tửu sắc, bây giờ mới tới tuổi trung niên mà đã già trước tuổi, hiện tại đang híp đôi mắt sưng vù vì hoang dâm vô độ để an ủi Lưu di nương đang khóc sướt mướt.
"Đừng khóc mà bảo bối, chỉ là một tỳ nữ mà thôi, để người trong phủ đi mua thêm người, bổ sung vào chỗ trống của nàng ta, có được không?"
Liễu di nương dùng khăn tay màu xanh nhạt thêu hoa mẫu đơn đỏ thẫm xoa hai mắt, dịu dàng nói: "Quốc công gia, tính khí của thế tử nhà chúng ta không phải thiếp không biết, từ trước tới giờ ngài ấy nói một thì không nói hai, nếu như chỉ là một tỳ nữ, thế tử gia thích thì một câu chuyện liền thôi, thiếp dĩ nhiên sẽ không phải không bỏ được, nhưng mà... tỳ nữ đã chết kia của thiếp tên Liên Hoa, nàng ta từng phục vụ quốc công gia, giờ hai phụ tử cùng..., đây không phải là trái với luân thường đạo lý hay sao." Liễu di nương vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc trộm Minh quốc công, quả nhiên thấy sắc mặt ông ta trở nên thâm trầm, trong lòng nàng ta đắc ý không thôi, trong đầu thầm nghĩ, Thư Cẩn Nam, ta xem lần này ngươi định chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta thế nào.
Thư Cẩn Hành đứng một bên thận trọng nhìn sắc mặt Minh quốc công, giả bộ tức giận nói: "Di nương, sao đại ca có thể làm chuyện như vậy được?" Sau đó, thấy lời của hắn đã dẫn tới chú ý của Minh quốc công, lập tức bổ sung thêm: "Phòng đại ca có nhiều thị thiếp và tỳ nữ xinh đẹp như vậy rồi, nghe nói ngay cả hoa khôi đầu bảng Chi Lan của Xuân Lan phường cũng đón vào, Chi Lan đó minh diễm lan xa, nghe nói chính là Thiên tiên chuyển thế, sao đại ca có thể vừa ý một tỳ nữ thấp kém được? Lại còn cái gì mà trái với luân thường đạo lý cơ chứ?"
"Cái gì? Hoa khôi đầu bảng của Xuân Lan phường? Hắn dám mang cả kỹ nữ vào cửa sao?" Minh quốc công tức giận nói.
"Phụ thân, ngài không biết sao?" Thư Cẩn Hành tỏ vẻ không biết làm sao: "Phụ thân,... ngài đừng nói với đại ca chuyện này do hài nhi nói, chắc ngài cũng rõ tính khí của đại ca, lần trước hài nhi mới chỉ cầm đồ rửa bút lông của đại ca thôi mà huynh ấy đã rút kiếm đâm hài nhi, còn nói phải phế hài nhi."
"Hắn dám?!" Minh quốc công giận dữ nói.
"Sao hắn ấy lại không dám chứ, nếu không phải hôm đó người đuổi tới kịp thì tay của Nhị thiếu gia đã hỏng rồi, ngài đừng quên lúc đó đại thiếu gia đã nói như nào, hắn nói nếu sau này Nhị thiếu gia dám đụng tới đồ của hắn thì gặp một lần chém một lần, ngài nghĩ xem, đó còn là huynh đệ nữa sao? Có câu nói *cha con đồng lòng, anh em phải yêu nghiệp tổ mới có thể phát triển dài lâu. Nhưng với tính khí đó của đại thiếu gia thì có nơi nào giống với tính tình nên có của một vị thế tử chứ? Khiến mọi người suy nghĩ thế nào? Thiếp thấy nhỡ sau này.... quốc công ngài đi thì chưa chắc đại thiếu gia đã cho chúng ta một con đường sống." Liễu di nương nói tới đây nhịn không được khóc nấc lên.
(*Ngạn ngữ cách ngôn gốc: Đả hổ thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh: Đánh hổ thì anh em phải cùng xông lên, ra trận thì phải đoàn kết như cha con. Chỉ có đoàn kết mới tất thắng.)
Minh quốc công nghe tới đây thì nhíu mày, đúng lúc lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Liễu di nương, nhức đầu nói: "Ngươi đừng khóc nữa!"
"Thiếp chỉ đang cảm thương cho Nhị thiếu gia, ngài không biết thiếu gia hiếu thuận với ngài bao nhiêu đâu, năm trước lúc ngài bị bệnh không phải người ngày đêm chăm sóc, ban đêm cũng không dám ngủ, tự mình bưng trà rót nước... là Nhị thiếu gia hay sao? Tuyết rơi nhiều ngày còn chạy tới Hộ Quốc Tự cầu phúc cho ngài, cả đi cả về hết hai ngày đường, hắn cưỡi ngựa cả đêm không ngủ, cố gắng đi sớm về sớm, nhưng thế tử gia thì sao? Khi đó Thế tử gia đang ở đâu? Ngài khỏi bệnh rồi mới thấy trở về, không hỏi han một câu lại chạy ra ngoài tiếp." Liễu di nương ủy khuất không thôi, nắm bàn tay Thư Cẩn Hành, tiếp tục nói với Minh quốc công: "Thiếp không cầu gì khác, chỉ cầu trăm năm sau thế tử gia có thể để cho Nhị thiếu gia nhà chúng ta chút miếng ăn là được, chỉ sợ... hu hu... bây giờ ngay cả tỳ nữ từng qua lại với ngài thế tử cũng dám động... còn có gì mà ngài ấy không dám."
Mặt Minh quốc công đen như đáy nồi, "Tính tình của thằng bé kia là do Nhã Luân chiều hư." Nói tới đây mới phát hiện giọng nói của mình quá dịu dàng, mới đổi thành giọng căm hận: "Lần này ta nhất định sẽ giáo huấn hắn!"
Liễu di nương nghe được lời này thì mỉm cười: "Thật sao? Quốc công, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp?"
"Phụ thân, hay là thôi đi, dù sao đại ca tương lai cũng là quốc công, người vẫn nên cấp cho huynh ấy chút mặt mũi, dù sao cũng chỉ là một tỳ nữ, cho nhà họ chút bạc để an táng là được rồi, nói sau..." Thư Cẩn Hành kéo dài âm cuối, giả bộ sợ sệt nói: "Hài nhi cũng sợ, lần trước người nói muốn giáo huấn đại ca, kết quả chỉ để đại ca uống một ly trà liền rời đi..., đại ca cho rằng hài nhi cáo trạng nên đã đánh hài nhi, cả nửa tháng trời hài nhi cũng không bò xuống giường được."
"Lão tử còn chưa chết đâu! Quốc công tương lai cái vẹo gì?!" Lần này Thư Cẩn Hành thành công chọc cho Minh quốc công tức giận, ông ta tức tới nỗi ngón tay cũng run rẩy, hô lớn với bên ngoài: "Các ngươi đi gọi thế tử tới đây, gọi hắn lăn tới đây cho ta!'
Nói tới đây, mành trúc cũng được nhấc lên, Thư Cẩn Nam lững thững đi vào, quét mắt nhìn Lưu di nương và Thư Cẩn Hành một cái, ánh mắt đó lạnh lẽo như đêm sương tháng mười hai, trực tiếp khiến hai người kia run rẩy không thôi.
Thư Cẩn Nam hành lễ với Minh quốc công, thản nhiên nói: "Phụ thân, người gấp tới mức muốn hài nhi lăn tới đây như vậy, không biết đã xảy ra chuyện lớn gì?" Lúc hắn nói tới chữ lăn, âm nhấn rất mạnh.
Đối với khuôn mặt anh tuấn của Thư Cẩn Nam, Minh quốc công cảm thấy uy áp xung quanh, khiến hắn không chống đỡ nổi, không tự chủ ho khan một tiếng: "Khụ, nghịch tử, hay cho câu hỏi của ngươi? Tỳ nữ Hoa Liên bên cạnh Liễu di nương của ngươi chết như thế nào?"