-
Chương 1: Cá nước thân mật
Editer: Mô Mô
Tiệc rượu ngày xuân, một ly rượu xanh ca một lần, một vái một ước nguyện: Ước nguyện thứ nhất lang quân ngàn tuổi..., khắp nơi khoe vẻ đẹp xanh tươi khỏe khoắn, những đóa hoa nở rộ tràn đầy mày sắc.
Hôm nay là ngày Quận chúa Nhạc An mở xuân yến ngắm hoa, những vương tôn dòng dõi quý tộc trong kinh thanh, thanh niên tài tú danh môn thế gia, các tiểu thư nhà quan lại cũng tụ tập ở nơi này.
Người có danh tiếng tốt nhất trong đám con cháu thế gia này chính là thế tử của Minh phủ quốc công Thư Cẩn Nam và Đại tiểu thư của Hầu phủ Nam hầu Trình Minh Châu, một người phong thần tuấn lãng tự như ánh trăng sáng, một người thì xinh đẹp vô song, có danh xưng là tiểu thư khuê các xinh đẹp nhất chốn kinh thành.
Buổi chiều, mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, mấy vị thế gia tiểu thư tụ tập ở trong mái đình giữa hồ hàn huyên uống trà, Trình Minh Châu ưu nhã ngồi một chỗ, cầm lý trà hồng phấn trong tay, nói: "Gần đây ta rảnh rỗi đã họa một bức tranh, mong chư vị muội muội xem thử, rồi bình phẩm xem ra sao."
Trình Minh Châu vừa dứt lời đã có người nhảy vào phụ họa: "Tranh do Trình đại tài nữ của chúng ta họa dĩ nhiên sẽ rất đẹp, cần gì chúng ta phải phê bình."
"Đúng đó, đương kim đại nho vương Hà Trị tiên sinh từng nói, tranh cho Minh Châu muội muội họa như thanh lệ, màu sắc tao nhã, lại cực kì xuất sắc, quả là thứ hiếm có." Một thiếu nữ mặc áo lông ngỗng mỉm cười nói.
"Vân Nga tỷ tỷ, tỷ đừng cười muội." Trình Minh Châu ngượng ngùng cúi đầu, chẳng qua đắc ý trong đáy mắt không cách nào che giấu được.
Đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai Trình Minh Châu: "Ngũ cô nương, nô tỳ tìm nửa ngày vẫn không thấy Tứ cô nương đâu cả, người xem...."
Trình Minh Châu lộ ra sắc mặt chán ghét: "Nàng ta lại chạy tới chỗ nào rồi?"
"Nô tỳ không rõ, vừa rồi còn thấy ở bên kia lương đình, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, người cũng rõ hôm nay ở đây không chỉ có nữ quyến, Nhạc An quận chúa Nam Tâm, chẳng lẽ là.... nếu xảy ra chuyện gì, tới lúc đó ngài cứ dẫn Tứ cô nương tới, coi như giải quyết được khó khăn."
Trình Minh Châu hung hăng siết chặt bàn tay: "Chỗ đó không phải chỉ là một yến tiệc nhỏ, nếu không phải nương sợ những người khác lời ong tiếng ve, nói sau khi đại bá đi chúng ta bạc đãi đứa con duy nhất của đại bá...., cũng chẳng phải do ta mang ra, hừ, ngươi còn ngớ ra làm gì, mau đi tìm đi."
"Dạ, nô tỳ lập tức đi tìm."
Ở sau chấn song nửa hở nửa che, có mấy tia nắng mặt trời lọt qua rơi vào trong nhà, bên trong là cảnh đẹp mê ly, một nữ tử mặc lụa mỏng ngồi trong trướng hơi hở nửa bầu ngực.
Yếm đinh hương thêu hoa đào, làm tôn lên bầu ngực cao tròn, da thịt trắng noãn tạo nên vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Ánh mắt hẹp dài của Nam Cẩn Thư trở nên sâu thẳm, đây không phải là lần đầu tiên hắn như vậy trước mặt nữ tử này, nhưng mỗi lần đều khiến hắn rục rịch không thôi, không thể không nói, so với người mãi không thể giống muội muội, đường tỷ Trình Minh Châu của Trình Vân Châu mãi mãi không câu nhân bằng...
Câu nhân sao? Cũng chỉ là một người đàn bà làm ấm giường, Thư Cẩn Nam không nhịn được nở nụ cười châm chọc, ở trong mắt hắn cũng chỉ là mặt hàng hạ tiện.
Trình Vân Châu không cần nhìn cũng biết Thư Cẩn Nam đang suy nghĩ gì, mặc kệ bản thân nàng tỏ ra đoan trang như thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện, một cô nương chưa xuất giá ngủ cùng một người nam tử xa lạ, đó là chuyện đáng để người đời khinh miệt, chẳng trách hắn lại coi thường nàng như thế.
Nàng nở nụ cười lạnh, cũng có thể, nàng chính là đồ đê tiện thật.
Tuy nói vậy, nhưng không biết tại sao...., nghĩ tới đây, nàng cảm thấy đau lòng không thôi, từ nhỏ, cha thích nhất vuốt đầu nàng rồi nói: "Vân Châu nhà ta chính là đứa bé xinh đẹp nhất, là đứa trẻ đoan trang thục nữ, sau này không chừng còn có thể leo lên được ngôi vị Hoàng Hậu nương nương nữa."
Khi đó, cha nàng còn khỏe mạnh, rất được hoàng đế tin sủng, nói những lời đó cũng chẳng coi là quá đáng. Nhưng thời gian thay đổi, lòng người nguội lạnh, hôm nay nàng lại vì nóng lòng mà làm ra loại chuyện này, không biết người cha đã quá cố của nàng có thể bị chọc tức nhảy dựng lên hay không?
"Đang suy nghĩ cái gì? Phục vụ gia cho tốt!" Thư Cẩn Nam mất hứng nâng mặt Trình Vân Châu lên: "Có phải đang suy nghĩ tới phu quân tương lai của ngươi hay không? Ha, ta ngược lại muốn biết khi tên Mẫn đại công tử xuất thân thế gia kia của ngươi biết, vị hôn thể của hắn là một chiếc giày rách không biết sẽ bày ra sắc mặt thế nào?"
Sắc mặt Trình Vân Châu trắng bệch, "Thế tử gia, ta là cái giày rách như vậy, cớ sao lúc thế tử hưởng dụng lại tỏ ra thích thú như vậy?"
"Ngươi tiếp tục mạnh miệng nữa đi, mỗi lần kêu còn lớn tiếng hơn cả kỹ nữ." Thư Cẩn Nam chưa từng gặp người đàn bà nào mồm mép lanh lợi như vậy, cho dù lần đầu tiên rất đau đớn, cũng chẳng thấy nàng ta hé miệng kêu ca, nhưng lại có mùi vị rất khác biệt, không giống như đám kỹ nữ mềm mại biết nghe lời, cũng không cẩn trọng như đám thị thiếp, mà xen vào giữa đó là mùi vị của một vị tiểu thư thế gia danh giá chưa chồng, vừa nghĩ tới đây chính là nương tử tương lai của người khác, trong lòng hắn cực kì kích thích.
Trình Vân Châu nghe xong lời này thì mặt thay đổi mất lần, một hồi lâu sau mới nói: "Công tử muốn cũng nên nhanh một chút, nếu chậm thêm tí nữa thì nương ta sẽ sinh nghi." Nói xong thì tháo yếm xuống, làm lộ ra bộ ngực đẫy đà hướng về phía Thư Cẩn Nam.
Hai mắt Thư Cẩn Nam sáng trưng nhìn chằm chằm vào ngực Trình Vân Châu, giọng nói khàn đặc: "Đồ đê tiện, mới vậy đã chờ không nổi à?"
Hắn hung hăng nắm chặt eo thon của Trình Vân Châu, căm hận nghĩ, vóc ngươi mê hồn như này nhìn một cái đã biết không phải loại người chịu nổi tịch mịch.
Ba từ đồ đê tiện như đánh một bạt tai vào mặt Trình Vân Châu, vì cứu đệ đệ mà thất thân nàng không hề hối hận, nàng biết trên thế gian này không có chuyện gì tốt mà không phải trả giá, nhưng mỗi lần lên giường Thư Cẩn Nam đều dùng hết sức làm nhục nàng, thủ đoạn bịp bợm của hắn lúc nào cũng đầy rẫy, mà nàng cùng lắm chỉ là tiểu thư được nuôi trong nhà, sao có thể chịu được sỉ nhục này?
Trình Vân Châu nắm chặt tay, gắng sức dằn xuống xúc động muốn tát hắn, nàng tự nhủ trong lòng chỉ cần ba lần nữa, ban đầu Thư Cẩn Nam cũng nói chỉ cần bồi hắn mười lần, mà hôm nay đã là lần thứ bảy rồi.
"Ừm, là ta không chờ kịp." Nàng biết rõ, mỗi lần làm hắn đều cố gắng sỉ nhục nàng, mắng nàng đồ đê tiện chán mới chịu bỏ qua cho, bây giờ nàng chỉ muốn xong nhanh một chút để quay về phòng.
"Hừ... Mau cởi váy ra."
Trình Vân Châu cắn răng, cúi đầu cởi váy đỏ, trong nháy mắt, hai chân trắng nõn ngọc ngà lộ ra trong không khí.
"Dạng ra." Thư Cẩn Nam tiếp tục nói, ánh mắt không rời khỏi hai chân nàng dù chỉ một giây.
Trình Vân Châu biết nàng càng phản kháng hắn sẽ càng làm nhục nàng hơn, vẫn nhớ lần trước vì nàng không chịu chủ động cởi y phục nên đã bị Thư Cẩn Nam đè xuống chấn song cửa làm, vừa chịu đựng người bên trên vừa lo lắng có người đi qua bắt gặp, còn Thư Cẩn Nam cười đầy đắc ý, bộ dáng hết sức sảng khoái.
"Thế nào, ngươi lại định không nghe lời?"
Trình Vân Châu nén nước mắt, tách ra...
Thư Cẩn Nam nhìn người đàn bà trước mặt, nàng ta quả thật rất mê người, từ xương cốt cho tới da thịt, mỗi một nơi đều tỏa ra vẻ đẹp đặc biệt.
"Nói, để gia muốn ngươi."
Thư Cẩn Nam cởi ạt áo, trong miệng vẫn nói những từ hạ lưu không bỏ qua cho Trình Vân Châu, hắn không thể không thừa nhận, mỗi cái miệng nhỏ xinh kia nói ra những từ hạ lưu đều khiến hắn hứng thú bừng bừng.
Trình Vân Châu không có lựa chọn nào khác, nàng há miệng, dùng hết khí lực cuối cùng nói: "Thế tử gia, ta muốn ngươi."
"Đồ đê tiện, ngươi cũng biết ngươi muốn à."
Thư Cẩn Nam cảm thấy máu nóng sôi trào, cả người giống như được ngâm trong nước sôi, động tác vởi y phục cũng nhanh hơn, rất nhanh đã lộ ra thân hình cười tráng, vai rộng eo hẹp, da có hơi giống màu đồng.
"Nói tiếp đi! Trước kia ta dạy ngươi nói những lời đó, không phải ngươi rất thích hay sao?" Thư Cẩn Nam vừa cởi tiết khố vừa nói.
Móng tay Trình Vân Châu gần như cắm chặt vào lòng bàn tay, nàng không biết tại sao Thư Cẩn Nam lại thích làm nhục nàng như vậy, nếu muốn làm thì hắn chỉ cần cởi y phục rồi làm là được, thế nhưng lần nào làm hắn cũng nói những điều khiến nàng cực kì khó chịu.
"Ta... ta rất muốn thế tử gia, ngài nhanh lên đi."
Thư Cẩn Nam bắt đầu thở hổn hển, tùy tiện vứt tiết khố lên giường, nhìn chằm chằm vào Trình Vân Châu rồi nói: "Nhanh lên cái gì?"
"Nhanh muốn ta."
"Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, ban đầu còn nói gì mà không muốn chứ, hừ.... Bây giờ lại hạ giọng cầu gia?" Thư Cẩn Nam cười đắc ý, ngũ quan của hắn anh tuấn, hai mắt sáng như sao, quả thật là loại mỹ nam tử nhẹ nhàng hiếm có, nhưng trong miệng hắn hết lần này tới lần khác đều phun ra những từ hạ lưu như bọn đầu đường xó chợ.
Thư Cẩn Nam cúi đầu xoa nắn Trình Vân Châu đang mềm nhũn, nhẹ hừ một tiếng, sau đó cả hai người đều dính lại với nhau.
"Tiểu tiện nhân, thế nào, có sảng khoái không?"
"Ta... còn phải."
"Oh..."
Trải qua mấy lần chuyện phòng the, Trình Minh Châu phát hiện muốn xong việc nhanh một chút chỉ có thể chịu đựng nói mấy lời nói hạ lưu mà Thư Cẩn Nam dạy, nàng nắm chặt tấm đệm mềm mại trên giường, thấy bộ dáng mất hồn của hắn, lời nói càng trở nên gấp gáp hơn: "Thế tử gia, nhanh một chút, ta muốn ra."
Hiện tại nhất định Thư Cẩn Nam đang lâng lâng như ở trên trời, loại cảm giác dâm dục này khiến hắn như khuất lấp trong ôn hương, mỗi lần đều khiến hắn mất hồn không thôi.
"Tiểu tiện nhân, mau nói, ngươi thích gia, nói mau."
Trình Vân Châu lặng lẽ nghiêng đầu, kiềm nén hận ý trong lòng, dùng hết sức lực nói: "Thế tử gia, ta thích ngươi..."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.
Mưa phùn lất phất, đập vào cửa sổ phát ra thanh âm xào xạc, trong tấm màn che, Thư Cẩn Nam nắm chặt eo Trình Vân Châu, vẻ mặt vừa say mê lại vừa thống khổ, hắn đưa tay vỗ một cái vào gò má nàng, khàn khàn nói: "Đồ đê tiện nhà ngươi cũng biết giơ chân cho nam nhân làm, mới vừa rồi còn mang vẻ mặt trinh tiết liệt nữ, sao nào, bây giờ bị ta làm có thoải mái hay không?"
Trình Vân Châu cảm thấy cả người như nhấp nhô trên sóng, lay động đến lợi hại, lại được Thư Cẩn Nam dạy dỗ, công phu trên giường coi như có chút bản lĩnh, bình thường hắn vẫn hành hạ Trình Vân Châu thống khổ không chịu được.
"Nói chuyện, đừng giống như con cá chết."
Cả người Trình Vân Châu nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy bản thân nàng bước một chân vào thiên đàng, chân còn lại vẫn ở dưới địa ngục, bị bào mòn tới không nói năng gì được, đôi lúc nàng chỉ nghĩ, tại sao khi nàng bị làm nhục thành như vậy vẫn có cảm giác vui vẻ? Chẳng lẽ nàng thật sự là đồ đê tiện? Là loại phụ nữ ai cũng nhận là phu quân?
Đúng lúc này, hai người đang hành sự bên trong thì nghe thấy được đẩy cửa: "Cái khu này lâu lắm không dùng tới, vị trí lại xa xôi, sao Tứ tiểu thư của các ngươi lại vào chỗ này?"
"Vị tiểu ca này, những nơi khác chúng ta đã tìm rồi, tiểu thư của chúng tôi rất lo lắng."
Trình Vân Châu đột nhiên nắm chặt tay Thư Cẩn Nam, cố gắng kìm nén thanh âm đang run rẩy, nhỏ giọng nói: "Có người..."
Mặc dù lúc này Thư Cẩn Nam cũng rất kinh ngạc khi có người tới đây, nhưng vì khẩn trương, cũng vì ôn hương của Trình Vân Châu quấn chặt lấy hắn, khiến hắn một lần lại một lần muốn làm nàng ta, quả thật tiêu hồn tiêu cốt, khiến hắn nhớ mãi không quên.
"Tiện nhân, ngươi thích bị người khác bắt gặp đúng không?" Thư Cẩn Nam thoải mái nhìn cửa, phía dưới lại tiếp tục luật động, một lần lại một lần mạnh hơn, mỗi lần đều giống như muốn chui hẳn vào người của đối phương.
Trình Vân Châu khó chịu muốn khóc, loại chuyện này, nếu bị bắt gặp... nếu thế cả đời này của nàng sẽ bị phá hủy, lúc đó đệ đệ và nương của nàng sẽ ra sao đây? Đệ đệ nàng còn phải tham gia khoa cử, danh tiếng rất quan trọng, nàng làm tới bước này không phải vì gia đình họ hay sao? Nếu người thân của nàng vì chuyện này mà bị khi dễ, thì rốt cuộc, nàng hy sinh vì cái gì chứ?
"Tiểu thư nhà các ngươi thật lương thiện, vừa nhìn liền biết khác biệt một trời một vựa với Tứ tiểu thư ngờ nghệch kia, vậy để ta mở cửa bên trong cho các ngươi vào tìm thử, ngươi cũng dễ dàng nói với bên trên."
Sau đó là tiếng mở khóa.
"Cầu ngươi, bỏ qua cho ta, nếu nương biết thì bà ấy sẽ không chịu nổi."
Thư Cẩn Nam nhìn gương mặt của người bên dưới, đôi mắt ngậm nước như thanh tuyền, đôi môi nhỏ nhắn tươi tắn... vừa đáng thương lại vừa khả ái.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bước vào bên trong.
p/s: Các độc giả hãy đọc trên Vietwriter.com để ủng hộ cho editer ra chương nhanh hơn.
Tiệc rượu ngày xuân, một ly rượu xanh ca một lần, một vái một ước nguyện: Ước nguyện thứ nhất lang quân ngàn tuổi..., khắp nơi khoe vẻ đẹp xanh tươi khỏe khoắn, những đóa hoa nở rộ tràn đầy mày sắc.
Hôm nay là ngày Quận chúa Nhạc An mở xuân yến ngắm hoa, những vương tôn dòng dõi quý tộc trong kinh thanh, thanh niên tài tú danh môn thế gia, các tiểu thư nhà quan lại cũng tụ tập ở nơi này.
Người có danh tiếng tốt nhất trong đám con cháu thế gia này chính là thế tử của Minh phủ quốc công Thư Cẩn Nam và Đại tiểu thư của Hầu phủ Nam hầu Trình Minh Châu, một người phong thần tuấn lãng tự như ánh trăng sáng, một người thì xinh đẹp vô song, có danh xưng là tiểu thư khuê các xinh đẹp nhất chốn kinh thành.
Buổi chiều, mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ, mấy vị thế gia tiểu thư tụ tập ở trong mái đình giữa hồ hàn huyên uống trà, Trình Minh Châu ưu nhã ngồi một chỗ, cầm lý trà hồng phấn trong tay, nói: "Gần đây ta rảnh rỗi đã họa một bức tranh, mong chư vị muội muội xem thử, rồi bình phẩm xem ra sao."
Trình Minh Châu vừa dứt lời đã có người nhảy vào phụ họa: "Tranh do Trình đại tài nữ của chúng ta họa dĩ nhiên sẽ rất đẹp, cần gì chúng ta phải phê bình."
"Đúng đó, đương kim đại nho vương Hà Trị tiên sinh từng nói, tranh cho Minh Châu muội muội họa như thanh lệ, màu sắc tao nhã, lại cực kì xuất sắc, quả là thứ hiếm có." Một thiếu nữ mặc áo lông ngỗng mỉm cười nói.
"Vân Nga tỷ tỷ, tỷ đừng cười muội." Trình Minh Châu ngượng ngùng cúi đầu, chẳng qua đắc ý trong đáy mắt không cách nào che giấu được.
Đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn chạy tới, nhỏ giọng nói bên tai Trình Minh Châu: "Ngũ cô nương, nô tỳ tìm nửa ngày vẫn không thấy Tứ cô nương đâu cả, người xem...."
Trình Minh Châu lộ ra sắc mặt chán ghét: "Nàng ta lại chạy tới chỗ nào rồi?"
"Nô tỳ không rõ, vừa rồi còn thấy ở bên kia lương đình, nháy mắt đã không thấy tăm hơi đâu, người cũng rõ hôm nay ở đây không chỉ có nữ quyến, Nhạc An quận chúa Nam Tâm, chẳng lẽ là.... nếu xảy ra chuyện gì, tới lúc đó ngài cứ dẫn Tứ cô nương tới, coi như giải quyết được khó khăn."
Trình Minh Châu hung hăng siết chặt bàn tay: "Chỗ đó không phải chỉ là một yến tiệc nhỏ, nếu không phải nương sợ những người khác lời ong tiếng ve, nói sau khi đại bá đi chúng ta bạc đãi đứa con duy nhất của đại bá...., cũng chẳng phải do ta mang ra, hừ, ngươi còn ngớ ra làm gì, mau đi tìm đi."
"Dạ, nô tỳ lập tức đi tìm."
Ở sau chấn song nửa hở nửa che, có mấy tia nắng mặt trời lọt qua rơi vào trong nhà, bên trong là cảnh đẹp mê ly, một nữ tử mặc lụa mỏng ngồi trong trướng hơi hở nửa bầu ngực.
Yếm đinh hương thêu hoa đào, làm tôn lên bầu ngực cao tròn, da thịt trắng noãn tạo nên vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Ánh mắt hẹp dài của Nam Cẩn Thư trở nên sâu thẳm, đây không phải là lần đầu tiên hắn như vậy trước mặt nữ tử này, nhưng mỗi lần đều khiến hắn rục rịch không thôi, không thể không nói, so với người mãi không thể giống muội muội, đường tỷ Trình Minh Châu của Trình Vân Châu mãi mãi không câu nhân bằng...
Câu nhân sao? Cũng chỉ là một người đàn bà làm ấm giường, Thư Cẩn Nam không nhịn được nở nụ cười châm chọc, ở trong mắt hắn cũng chỉ là mặt hàng hạ tiện.
Trình Vân Châu không cần nhìn cũng biết Thư Cẩn Nam đang suy nghĩ gì, mặc kệ bản thân nàng tỏ ra đoan trang như thế nào cũng không thể thay đổi được chuyện, một cô nương chưa xuất giá ngủ cùng một người nam tử xa lạ, đó là chuyện đáng để người đời khinh miệt, chẳng trách hắn lại coi thường nàng như thế.
Nàng nở nụ cười lạnh, cũng có thể, nàng chính là đồ đê tiện thật.
Tuy nói vậy, nhưng không biết tại sao...., nghĩ tới đây, nàng cảm thấy đau lòng không thôi, từ nhỏ, cha thích nhất vuốt đầu nàng rồi nói: "Vân Châu nhà ta chính là đứa bé xinh đẹp nhất, là đứa trẻ đoan trang thục nữ, sau này không chừng còn có thể leo lên được ngôi vị Hoàng Hậu nương nương nữa."
Khi đó, cha nàng còn khỏe mạnh, rất được hoàng đế tin sủng, nói những lời đó cũng chẳng coi là quá đáng. Nhưng thời gian thay đổi, lòng người nguội lạnh, hôm nay nàng lại vì nóng lòng mà làm ra loại chuyện này, không biết người cha đã quá cố của nàng có thể bị chọc tức nhảy dựng lên hay không?
"Đang suy nghĩ cái gì? Phục vụ gia cho tốt!" Thư Cẩn Nam mất hứng nâng mặt Trình Vân Châu lên: "Có phải đang suy nghĩ tới phu quân tương lai của ngươi hay không? Ha, ta ngược lại muốn biết khi tên Mẫn đại công tử xuất thân thế gia kia của ngươi biết, vị hôn thể của hắn là một chiếc giày rách không biết sẽ bày ra sắc mặt thế nào?"
Sắc mặt Trình Vân Châu trắng bệch, "Thế tử gia, ta là cái giày rách như vậy, cớ sao lúc thế tử hưởng dụng lại tỏ ra thích thú như vậy?"
"Ngươi tiếp tục mạnh miệng nữa đi, mỗi lần kêu còn lớn tiếng hơn cả kỹ nữ." Thư Cẩn Nam chưa từng gặp người đàn bà nào mồm mép lanh lợi như vậy, cho dù lần đầu tiên rất đau đớn, cũng chẳng thấy nàng ta hé miệng kêu ca, nhưng lại có mùi vị rất khác biệt, không giống như đám kỹ nữ mềm mại biết nghe lời, cũng không cẩn trọng như đám thị thiếp, mà xen vào giữa đó là mùi vị của một vị tiểu thư thế gia danh giá chưa chồng, vừa nghĩ tới đây chính là nương tử tương lai của người khác, trong lòng hắn cực kì kích thích.
Trình Vân Châu nghe xong lời này thì mặt thay đổi mất lần, một hồi lâu sau mới nói: "Công tử muốn cũng nên nhanh một chút, nếu chậm thêm tí nữa thì nương ta sẽ sinh nghi." Nói xong thì tháo yếm xuống, làm lộ ra bộ ngực đẫy đà hướng về phía Thư Cẩn Nam.
Hai mắt Thư Cẩn Nam sáng trưng nhìn chằm chằm vào ngực Trình Vân Châu, giọng nói khàn đặc: "Đồ đê tiện, mới vậy đã chờ không nổi à?"
Hắn hung hăng nắm chặt eo thon của Trình Vân Châu, căm hận nghĩ, vóc ngươi mê hồn như này nhìn một cái đã biết không phải loại người chịu nổi tịch mịch.
Ba từ đồ đê tiện như đánh một bạt tai vào mặt Trình Vân Châu, vì cứu đệ đệ mà thất thân nàng không hề hối hận, nàng biết trên thế gian này không có chuyện gì tốt mà không phải trả giá, nhưng mỗi lần lên giường Thư Cẩn Nam đều dùng hết sức làm nhục nàng, thủ đoạn bịp bợm của hắn lúc nào cũng đầy rẫy, mà nàng cùng lắm chỉ là tiểu thư được nuôi trong nhà, sao có thể chịu được sỉ nhục này?
Trình Vân Châu nắm chặt tay, gắng sức dằn xuống xúc động muốn tát hắn, nàng tự nhủ trong lòng chỉ cần ba lần nữa, ban đầu Thư Cẩn Nam cũng nói chỉ cần bồi hắn mười lần, mà hôm nay đã là lần thứ bảy rồi.
"Ừm, là ta không chờ kịp." Nàng biết rõ, mỗi lần làm hắn đều cố gắng sỉ nhục nàng, mắng nàng đồ đê tiện chán mới chịu bỏ qua cho, bây giờ nàng chỉ muốn xong nhanh một chút để quay về phòng.
"Hừ... Mau cởi váy ra."
Trình Vân Châu cắn răng, cúi đầu cởi váy đỏ, trong nháy mắt, hai chân trắng nõn ngọc ngà lộ ra trong không khí.
"Dạng ra." Thư Cẩn Nam tiếp tục nói, ánh mắt không rời khỏi hai chân nàng dù chỉ một giây.
Trình Vân Châu biết nàng càng phản kháng hắn sẽ càng làm nhục nàng hơn, vẫn nhớ lần trước vì nàng không chịu chủ động cởi y phục nên đã bị Thư Cẩn Nam đè xuống chấn song cửa làm, vừa chịu đựng người bên trên vừa lo lắng có người đi qua bắt gặp, còn Thư Cẩn Nam cười đầy đắc ý, bộ dáng hết sức sảng khoái.
"Thế nào, ngươi lại định không nghe lời?"
Trình Vân Châu nén nước mắt, tách ra...
Thư Cẩn Nam nhìn người đàn bà trước mặt, nàng ta quả thật rất mê người, từ xương cốt cho tới da thịt, mỗi một nơi đều tỏa ra vẻ đẹp đặc biệt.
"Nói, để gia muốn ngươi."
Thư Cẩn Nam cởi ạt áo, trong miệng vẫn nói những từ hạ lưu không bỏ qua cho Trình Vân Châu, hắn không thể không thừa nhận, mỗi cái miệng nhỏ xinh kia nói ra những từ hạ lưu đều khiến hắn hứng thú bừng bừng.
Trình Vân Châu không có lựa chọn nào khác, nàng há miệng, dùng hết khí lực cuối cùng nói: "Thế tử gia, ta muốn ngươi."
"Đồ đê tiện, ngươi cũng biết ngươi muốn à."
Thư Cẩn Nam cảm thấy máu nóng sôi trào, cả người giống như được ngâm trong nước sôi, động tác vởi y phục cũng nhanh hơn, rất nhanh đã lộ ra thân hình cười tráng, vai rộng eo hẹp, da có hơi giống màu đồng.
"Nói tiếp đi! Trước kia ta dạy ngươi nói những lời đó, không phải ngươi rất thích hay sao?" Thư Cẩn Nam vừa cởi tiết khố vừa nói.
Móng tay Trình Vân Châu gần như cắm chặt vào lòng bàn tay, nàng không biết tại sao Thư Cẩn Nam lại thích làm nhục nàng như vậy, nếu muốn làm thì hắn chỉ cần cởi y phục rồi làm là được, thế nhưng lần nào làm hắn cũng nói những điều khiến nàng cực kì khó chịu.
"Ta... ta rất muốn thế tử gia, ngài nhanh lên đi."
Thư Cẩn Nam bắt đầu thở hổn hển, tùy tiện vứt tiết khố lên giường, nhìn chằm chằm vào Trình Vân Châu rồi nói: "Nhanh lên cái gì?"
"Nhanh muốn ta."
"Đồ tiểu tiện nhân nhà ngươi, ban đầu còn nói gì mà không muốn chứ, hừ.... Bây giờ lại hạ giọng cầu gia?" Thư Cẩn Nam cười đắc ý, ngũ quan của hắn anh tuấn, hai mắt sáng như sao, quả thật là loại mỹ nam tử nhẹ nhàng hiếm có, nhưng trong miệng hắn hết lần này tới lần khác đều phun ra những từ hạ lưu như bọn đầu đường xó chợ.
Thư Cẩn Nam cúi đầu xoa nắn Trình Vân Châu đang mềm nhũn, nhẹ hừ một tiếng, sau đó cả hai người đều dính lại với nhau.
"Tiểu tiện nhân, thế nào, có sảng khoái không?"
"Ta... còn phải."
"Oh..."
Trải qua mấy lần chuyện phòng the, Trình Minh Châu phát hiện muốn xong việc nhanh một chút chỉ có thể chịu đựng nói mấy lời nói hạ lưu mà Thư Cẩn Nam dạy, nàng nắm chặt tấm đệm mềm mại trên giường, thấy bộ dáng mất hồn của hắn, lời nói càng trở nên gấp gáp hơn: "Thế tử gia, nhanh một chút, ta muốn ra."
Hiện tại nhất định Thư Cẩn Nam đang lâng lâng như ở trên trời, loại cảm giác dâm dục này khiến hắn như khuất lấp trong ôn hương, mỗi lần đều khiến hắn mất hồn không thôi.
"Tiểu tiện nhân, mau nói, ngươi thích gia, nói mau."
Trình Vân Châu lặng lẽ nghiêng đầu, kiềm nén hận ý trong lòng, dùng hết sức lực nói: "Thế tử gia, ta thích ngươi..."
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt.
Mưa phùn lất phất, đập vào cửa sổ phát ra thanh âm xào xạc, trong tấm màn che, Thư Cẩn Nam nắm chặt eo Trình Vân Châu, vẻ mặt vừa say mê lại vừa thống khổ, hắn đưa tay vỗ một cái vào gò má nàng, khàn khàn nói: "Đồ đê tiện nhà ngươi cũng biết giơ chân cho nam nhân làm, mới vừa rồi còn mang vẻ mặt trinh tiết liệt nữ, sao nào, bây giờ bị ta làm có thoải mái hay không?"
Trình Vân Châu cảm thấy cả người như nhấp nhô trên sóng, lay động đến lợi hại, lại được Thư Cẩn Nam dạy dỗ, công phu trên giường coi như có chút bản lĩnh, bình thường hắn vẫn hành hạ Trình Vân Châu thống khổ không chịu được.
"Nói chuyện, đừng giống như con cá chết."
Cả người Trình Vân Châu nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy bản thân nàng bước một chân vào thiên đàng, chân còn lại vẫn ở dưới địa ngục, bị bào mòn tới không nói năng gì được, đôi lúc nàng chỉ nghĩ, tại sao khi nàng bị làm nhục thành như vậy vẫn có cảm giác vui vẻ? Chẳng lẽ nàng thật sự là đồ đê tiện? Là loại phụ nữ ai cũng nhận là phu quân?
Đúng lúc này, hai người đang hành sự bên trong thì nghe thấy được đẩy cửa: "Cái khu này lâu lắm không dùng tới, vị trí lại xa xôi, sao Tứ tiểu thư của các ngươi lại vào chỗ này?"
"Vị tiểu ca này, những nơi khác chúng ta đã tìm rồi, tiểu thư của chúng tôi rất lo lắng."
Trình Vân Châu đột nhiên nắm chặt tay Thư Cẩn Nam, cố gắng kìm nén thanh âm đang run rẩy, nhỏ giọng nói: "Có người..."
Mặc dù lúc này Thư Cẩn Nam cũng rất kinh ngạc khi có người tới đây, nhưng vì khẩn trương, cũng vì ôn hương của Trình Vân Châu quấn chặt lấy hắn, khiến hắn một lần lại một lần muốn làm nàng ta, quả thật tiêu hồn tiêu cốt, khiến hắn nhớ mãi không quên.
"Tiện nhân, ngươi thích bị người khác bắt gặp đúng không?" Thư Cẩn Nam thoải mái nhìn cửa, phía dưới lại tiếp tục luật động, một lần lại một lần mạnh hơn, mỗi lần đều giống như muốn chui hẳn vào người của đối phương.
Trình Vân Châu khó chịu muốn khóc, loại chuyện này, nếu bị bắt gặp... nếu thế cả đời này của nàng sẽ bị phá hủy, lúc đó đệ đệ và nương của nàng sẽ ra sao đây? Đệ đệ nàng còn phải tham gia khoa cử, danh tiếng rất quan trọng, nàng làm tới bước này không phải vì gia đình họ hay sao? Nếu người thân của nàng vì chuyện này mà bị khi dễ, thì rốt cuộc, nàng hy sinh vì cái gì chứ?
"Tiểu thư nhà các ngươi thật lương thiện, vừa nhìn liền biết khác biệt một trời một vựa với Tứ tiểu thư ngờ nghệch kia, vậy để ta mở cửa bên trong cho các ngươi vào tìm thử, ngươi cũng dễ dàng nói với bên trên."
Sau đó là tiếng mở khóa.
"Cầu ngươi, bỏ qua cho ta, nếu nương biết thì bà ấy sẽ không chịu nổi."
Thư Cẩn Nam nhìn gương mặt của người bên dưới, đôi mắt ngậm nước như thanh tuyền, đôi môi nhỏ nhắn tươi tắn... vừa đáng thương lại vừa khả ái.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tựa như chỉ một khắc sau sẽ bước vào bên trong.
p/s: Các độc giả hãy đọc trên Vietwriter.com để ủng hộ cho editer ra chương nhanh hơn.
Last edited:
Bình luận facebook