-
Chương 3: Khó khăn
Editer: Mô Mô
"Nương?" Trình Vân Châu đi tới cạnh bà, nhẹ nhàng gọi.
Gọi hai lần Hạ Thị mới quay đầu lại, da thịt trắng nõn, dung mạo tuyệt trần, mặc dù tuổi đã trung niên nhưng vẫn không có dấu vết đã lão hóa, trên mặt vẫn còn dáng vẻ điểm đạm đáng yêu, giống như bất kì lúc nào cũng có thể bật khóc vậy.
"Vân Châu, con đã quay lại."
Trình Vân Châu thở dài một tiếng, tính tình của nương lúc nào cũng mềm mại như vậy, chỉ cần người khác nâng cao giọng cũng có thể hù dọa được bà: "Ừm, con đã về rồi."
Hạ Thị vội vàng ngồi dật, kéo tay Trình Vân Châu tỏ ra hứng thú, nói: "Thế nào? Có vui không? Có khuê tú nhà ai tới tham gia xuân yến?"
Trình Vân Châu mang vẻ mặt nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Gần như tới hết, dù sao giao thiệp của Nhạc An quận chúa cũng rất tốt."
"Đúng thế, trước kia nương cũng từng tham gia xuân yến của Nhạc An quận chúa, đó cũng là nơi ta và cha con gặp nhau lần đầu... Xem này, nương lại nói với con cái này, đúng là hồ đồ rồi, đúng rồi, con có nhìn thấy Mẫn Lục công tử không?" Mẫn Lục công tử trong miệng của Hạ thị chính là vị hôn phu của Trình Vân Châu.
"Người đó nói khó chịu trong người nên không tới." Trình Vân Châu cúi đầu, không muốn nương thấy vẻ mặt chán nản của nàng, nàng nhớ lúc nhỏ đã từng ra mắt vị Mẫn công tử này, có lẽ do sinh ra trong thư hương môn đệ, tuổi tác còn nhỏ đã có khí chất rất văn nhã rồi.
Hạ thị thở dài một hơi: "Tính cách của Mẫn Lục công tử, gia thế tốt, chỉ là thân thể... Nghe nói từ lúc đẻ ra đã mang bệnh trong người, một năm bốn mùa đều duy trì nhờ thuốc, ban đầu nương cũng không đồng ý, nhưng cha con đã nói, Mẫn gia là đại thế gia nổi danh, mà phụ thân của Mẫn Lục công tử và cha con lại là bằng hữu chí giao, vì phân tình này cũng không tới nỗi phải thoái hôn." Nói tới đây, Hạ thị liền rơi vào su tư.
Lúc ấy, Trình Kỳ Nhật vì cứu giá mà trúng một đao giữa ngực, triền miên trên giường bệnh không tới nửa năm liền đi, cũng có lẽ do Trình Kỳ Nhật biết tính tình của Hạ thị, sợ ông mất thì hôn sự của nữ nhi sẽ không còn nên đã nhanh chóng bàn cùng với Đông Dương Mẫn.
"Vâng, nương, con đã biết."
Nói tới đây, Hạ thị lại trở nên buồn rầu, mắt thấy Trình Vân Châu đã mười sáu tuổi, nhưng hiện tại gia cảnh nhà bà đã trở nên nghèo túng, nơi nào có thể gom góp đồ cưới? "Còn của hồi môn của con, nương sẽ nghĩ biện pháp."
Hạ thị không kinh doanh, sau khi tách khỏi Nam Hầu phủ, chỉ trong mấy năm đã xuống dốc không phanh, tới khi Trình Hàm Châu xuất giá cũng miễn cưỡng góp đủ của hồi môn, nhưng từ đó nhà họ bắt đầu nghèo rớt mùng tơi, tới hôm nay cũng là do sống gom góp qua ngày.
Trình Vân Châu không muốn nói tiếp chuyện hôn sự với Hạ thị, thật ra sau khi ngủ cùng Thư Cẩm Nam nàng đã tính toán xong rồi, chờ đệ đệ chống đỡ tốt bề ngoài nàng sẽ xuống tóc làm ni cô, một nữ tử đã mất trinh tiết thì còn tiền đồ gì để nói cơ chứ? Tốt nhất là không để nương và đệ đệ bị mất mặt không ngóc đầu lên được: "Nương, tam thẩm đã tới đúng không? Con nghe Hãn Trì nói bà ấy muốn nương đi nấu ăn giúp?"
Hạ thị lập tức bị chuyện này hấp dẫn, ủy khuất mím môi nói: "Sắp tới là ngày mừng thọ của lão thái thái, mấy ngày nay nương luôn buồn phiền chuyện quà mừng thọ, con cũng biết nhà ta... Vì vậy liền cùng Tam thẩm con nói, xem có biện pháp gì tốt không, kết quả hôm nay nàng ta tới, nói lão thái thái rất thích ăn món nương làm, muốn nương tới nấu giúp, tới lúc đó coi như tẫn hiếu, cũng không cần đưa cái gì."
Dĩ nhiên Nam Hầu phủ của hiện tại không thể so sánh với lúc cha nàng còn sống được, những cũng coi như một đại thế gia có công, Trình Vân Châu hận những kẻ bạc tình bạc nghĩa ở Hầu phủ, cha nàng vừa chết lập tức đuổi mấy mẫu tử họ ra ngoài, liều mạng, trong lòng nàng chỉ hận họ, nhưng lúc ở trước mặt người ngoài vẫn phải tỏ vẻ, dù quà mừng thọ chỉ là một đôi giày thêu cũng phải mang đi, sao có thể miễn được?
Trình Vân Châu vận động não, trong lòng thầm mắng Tam thẩm lại ra yêu sách, đó là cách mà bà ta nghĩ ra để hạ nhục nương nàng, nhưng từ trước tới giờ cũng chỉ coi nhà nàng là cái đinh trong mắt của Nhị Thẩm mà thôi, họ thật ác độc, trong lòng nàng cũng đã có chủ ý, chuẩn bị cho bà ta một bài học, họ luôn không muốn gây sự với ai cả, nên nàng nhỏ giọng nói với Hạ thị: "Nương, chuyện này ngươi phải nghe con."
"Làm thế nào?" Những năm này Hạ thị thấy Trình Vân Châu cố gắng chống đỡ gia sản, cũng biết bản thân mình không làm được gì nên chuyện gì cũng nghe lời của Trình Vân Châu,
"Như vậy..."
Hạ thị nghe mà lòng nơm nớp lo sợ: "Này.. có được không?"
"Nương, tuy nói Nhị thúc là người kế thừa tước vị, nhưng người làm con dâu trưởng trong Nam Hầu phủ, đó là chuyện không thể chối cãi, vậy mà họ lại dám để người làm phụ bếp trong thọ yến của lão phu nhân, họ đang ôm tâm tư gì chứ? Bọn họ bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa."
"Vậy cũng được." Hạ thị do dự gật đầu: "Nhưng Vân Châu à, nương có hơi sợ, tới lúc đó con nhớ giúp nương."
"Chuyện này sẽ không thiếu con được." Trình Vân Châu kiên quyết nói.
Một lúc sau, sau khi Trình Vân Châu dỗ Hạ thị đi ngủ, lúc này mới đứng dậy về phòng, tiểu viện này chỉ có ba gian phòng chính, hai gian phòng phụ, cả nhà Dư thúc sáu người ở hai gian phụ, còn nương nàng dĩ nhiên ở phòng chính, nàng ở căn phòng giữa, đệ đệ thì ở buồng phía đông, buồng tây làm thư phòng, bình thường là nơi để đệ đệ đọc sách.
Trở về phòng, Thúy Nương bưng cơm tối vào, cũng chỉ là một chén cháo loãng cùng một chút đồ ăn kèm.
Trình Vân Châu uống qua loa mấy hớp cháp, lại ăn mấy miếng thức ăn xuống bụng mới lấy lại được tinh thần, lần này để Thư Cẩn Nam chơi đùa... Nàng không tự chủ căng thẳng trong lòng, khổ sở kiềm chế không được nói ra, đang suy nghĩ xem sẽ phải chịu đựng thế nào để qua được ba lần nữa, vừa giương mắt thì thấy Thúy Nương vẫn quanh quẩn ở cửa, một bộ dáng muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
"Thúy Nương, ngươi có chuyện gì không?" Dư thúc cưới cho con trai một cô con dâu tốt, tính cách của Thúy nương rất ngay thẳng lại không mất vẻ thông minh, rất được Trình Vân Châu yêu quý.
"Nhị cô nương, gạo trong nhà đã vơi, thức ăn dự trữ cũng sắp cạn, còn có hôm nay Tam phu nhân tới, phu nhân đã nói tôi đi mua chút..." Thúy Nương nói tới đây thì dừng lại, tựa hồ rất khó mở miệng.
Trình Vân Châu thở dài một cái, nói: "Có phải nương để ngươi đi mua chút bánh ngọt trái cây về chiêu đãi hay không?"
Thúy Nương gật đầu: "Nhị cô nương, là nô tỳ không tốt, không khuyên phu nhân lại."
Trình Vân Châu biết tính tình của mẫu thân, đã từng là đích nữ của Lễ bộ Thị Lang, cho dù sau này gia cảnh có sa sút nhưng những tật xấu thời con gái vẫn không đổi, cháo không phải gạo tinh thì không ăn được, thức ăn kèm cũng phải loại tốt, y phục lót bên trong phải thật trắng, nếu không buổi tối sẽ khó chịu ngủ không yên giấc, không khác gì một tiểu thư được chiều sinh hư.
"Cái này không phải lỗi của ngươi." Trình Vân Châu mở túi đếm tiền xu.
Thúy Nương biết Trình Vân Châu cũng chẳng dễ dang gì, một cô nương chưa lập gia thất vất vả tìm kế sinh nhai cho gia đình, nhưng một người làm như nàng cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể giúp chủ tử tiết kiệm một chút, nhưng như vậy lại bị cha chồng nàng mắng rất nhiều, nói nàng suy nghĩ lung tung.
Nàng cũng không đồng ý, Hạ thị là chủ mẫu rất tốt, từ trước tới nay luôn nhỏ nhẹ nói chuyện với mọi người, trước kia khi gia cảnh vẫn hưng thịnh, biết nhà nàng khó khăn cần tiền bạc, sau đó lại nghe nói mẫu thân nàng muốn gả nàng cho một lão già, chỉ vì sính lễ của lão ta rất hậu hĩnh, bà ấy đã làm chủ gả nàng cho con trai lớn của Dư thúc.
Du Đại Trừ ngoại trừ không thích nói chuyện, tính tình hơi nóng nảy ra thì lại là một mối hôn sự rất tốt, trong lòng nàng coi Hạ thị như phụ mẫu tái sinh, Thúy Nương nàng có thể là người không biết đạo lý lớn, nhưng nàng là người biết đền ơn báo đáp.
"Những loại bánh ngọt kia hết bao nhiêu ngân lượng?"
"Phu nhân nói phải là bánh ở tiệm Cẩm Tú... Tổng cộng ba mươi hai." Thúy Nương nắm vạt áo nói.
Trình Vân Châu hơi trầm lặng, nói: "Ba mươi hai sao?"
"Chắc Nhị cô nương cũng biết, tiệm Cẩm Tú kia là cửa hiệu lâu đời số một ở kinh thành, bình thường đều bán cho nhà vương tôn quý tộc, giá tiền ở đó rất mắc." Thúy Nương nói tới đây thì ngừng lại, cắn môi nói tiếp: "Nô tỳ vốn định mua chỗ rẻ hơn để lừa, nhưng không biết làm sao phu nhân hình như đoán trước được, nắm tay ta nói Tam phu nhân luôn xem thường nhà ta, lần này không thể mất thể diện được."
Trình Vân Châu chỉ cảm thấy lồng ngực nàng như bị một tảng đá đè ép không thở nổi, nửa tháng trước vừa định cầm cái vòng ngọc, mặc dù chất lượng của vòng ngọc đó rất tốt, nhưng lại đột nhiên có vết nét, đó là do nương nàng vô tình làm ra, mặc dù vết nứt rất nhỏ, nhưng tiểu nhị của cửa tiệm lại nói không chừng có thể vỡ bất kì lúc nào, Trình Vân Châu có nói rách miệng, đổi mấy cửa hàng còn lại cũng chỉ mười lượng bạc, nàng nhớ vòng ngọc kia chính là lễ vật cha tặng nương, lúc đó mua trên trăm hai, bây giờ giá đổi còn thành mười hai.
Nàng vốn tưởng rằng có thể dựa vào mười lượng bạc đó chống đỡ đến hết năm, nhưng hôm nay số ngân lượng mà Hạ thị dùng để mua bánh ngọt vẫn kém ba lượng, cuộc sống này nên sống tiếp như thế nào đây?"
"Nhị cô nương?" Thúy Nương thận trọng gọi.
Trình Vân Châu hồi phục lại tinh thận, lấy trong túi ra hai trăm lượng đưa cho Thúy Nương: "Tiền bánh ngọt trước nợ ngươi, một trăm đồng này ngươi đi mua chút bột gạo cùng tương, hôm nay ta mới thấy gạo canh còn ba văn tiền một cân, ngươi đi mua thêm một chút...:
"Này, sao có thể để cho... Nhị cô nương, sao người có thể ăn gạo canh được? Vậy sao có thể ăn loại của người làm được?" Thúy Nương thấy không ổn lập tức nói.
Trình Vân Châu cười ảm đạm, cái gì mà tiểu thư nữa chứ, cuộc sống trước mắt sắp không qua nổi, nàng đã xem hộp đựng trang sức của nương rồi, cái hộp đó từng đầy tràn, nay lại trống rỗng, không biết cuộc sống sau này của cả nhà họ sẽ như thế nào đây.
"Ngươi mua mười cân bột gạo, đó là để phu nhân ăn." Nói tới đây, Trình Vân Châu hơi dừng lại, nhớ tới bộ y phục hôm nay của Trình Hãn Trì hơi ngắn, cổ tay cũng lộ ra ngoài, nói tiếp: "Ngươi đi mua một ít khăn che mặt màu xanh đen về, không được,... bây giờ một cái cũng năm lượng, ngươi đi mua một chút vải bông đi, ừm, để ta làm cho Hãn Trì hai bộ quần áo mới."
Thúy Nương nhìn Trình Vân Châu vừa suy nghĩ vừa nói, khuôn mặt non nớt có chút khổ sở trong lòng: "Nhị cô nương, ngươi đáng thương quá."
"Khổ à?" Trình Vân Châu nhìn vào khoảng không, thản nhiên nói: "Ăn gạo canh có gì là khổ?" Chân chính khổ là luôn bị Thư Cẩn Nam đè dưới người, bị làm giống như một món hàng hạ tiện, nàng còn phải làm bộ như rất vui mừng, đó mới chính là khổ, chắng qua chuyện này không thể nói với ai, cho dù cắn nát răng cũng phải nuốt vào bụng.
Buổi tối này, Trình Vân Châu lăn lộn mãi cũng không ngủ được, nhớ tới túi tiền và cái hộp tăng sức rỗng là nàng ngủ không yên. Tiệm Cẩm Tú trong nửa tháng phải trả đủ bạc, chẳng qua bây giờ nàng nên đi tới đâu để góp bạc đây? Trình Vân Châu không tự chủ sờ hà bao ở thắt lưng, bên trong vẫn còn tờ ngân phiếu hai trăm lượng bạc.
Trình Vân Châu nhớ lại, đột nhiên nhớ tới thần sắc chê bai của Thư Cẩn Nam khi thấy tiết khố của nàng: "Sao trên này lại vá? Nhà các ngươi đã nghèo tới mức y phục cũng không mua nổi à?"
Trình Vân Châu thẹn tới đỏ mặt, nàng yên lặng cầm tiết khố mặc vào, đang mặc lại thấy Thư Cẩn Nam cầm mấy tờ ngân phiếu ném cho nàng: "Lần sau đừng để ta thấy cái tiết khố này, đúng là mất hết khẩu vị, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng."
Nếu có thể, Trình Vân Châu thật hy vọng xé nát đám ngân phiếu kia trước mặt Thư Cẩn Nam, hơn nữa có thể hung hăng tát hắn mấy cái, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhặt chúng lên, nàng tử nhủ đó là vì sợ Thư Cẩn Nam gây bất lợi cho đệ đệ, thật ra, trong lòng nàng biết là do nhà nàng sắp không xong, là nàng nổi lên lòng tham mà thôi.
Nghĩ tới đây, sự bi thương và tuyệt vọng truyền tới, Trình Vân Châu cắn ngón tay, đem bực bội và sự nhục nhã chôn trong lòng chuyển thành tiếng khóc. Có lẽ, Thư Cẩn Nam nói đúng, nàng chính là tiện nhân! Ngay cả một chút cốt khí cũng không có, đáng đời bị hắn xem thường.
Trình Vân Châu cầm ngân phiếu trên bàn vứt xuống đất, sau đó hung hăng đánh bản thân hai bạt tai, lầm bầm tự nhủ: "Ai bảo ngươi không có cốt khí, ai bảo ngươi bỉ ổi như vậy!"
Đánh vào mặt cũng chẳng thấy cảm giác đau, ngược lại có cảm giác được giải thoát, nước mắt không ngừng rơi xuống, lại hung hăng tát thêm hai cái: "Ngươi tự ái cái gì chứ? Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?" Sau đó, Trình Vân Châu ôm chăn khóc nấc, giống như một hài tử mất đi cha mẹ: "Cha, sao người lại đi sớm như vậy, sao người lại bỏ nữ nhi mà đi, nữ nhi nên làm gì bây giờ?"
Trong bóng đêm lạnh lẽo, tiếng khóc trong nhà dần nhỏ lại, Trình Vân Châu ôm chăn, trong mắt mang theo lệ ngủ thiếp.
Ngoài cửa có một bóng người đang lẳng lặng đứng, chờ Trình Vân Châu tiếp đi mới lộ ra mặt mũi.
"Nương?" Trình Vân Châu đi tới cạnh bà, nhẹ nhàng gọi.
Gọi hai lần Hạ Thị mới quay đầu lại, da thịt trắng nõn, dung mạo tuyệt trần, mặc dù tuổi đã trung niên nhưng vẫn không có dấu vết đã lão hóa, trên mặt vẫn còn dáng vẻ điểm đạm đáng yêu, giống như bất kì lúc nào cũng có thể bật khóc vậy.
"Vân Châu, con đã quay lại."
Trình Vân Châu thở dài một tiếng, tính tình của nương lúc nào cũng mềm mại như vậy, chỉ cần người khác nâng cao giọng cũng có thể hù dọa được bà: "Ừm, con đã về rồi."
Hạ Thị vội vàng ngồi dật, kéo tay Trình Vân Châu tỏ ra hứng thú, nói: "Thế nào? Có vui không? Có khuê tú nhà ai tới tham gia xuân yến?"
Trình Vân Châu mang vẻ mặt nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Gần như tới hết, dù sao giao thiệp của Nhạc An quận chúa cũng rất tốt."
"Đúng thế, trước kia nương cũng từng tham gia xuân yến của Nhạc An quận chúa, đó cũng là nơi ta và cha con gặp nhau lần đầu... Xem này, nương lại nói với con cái này, đúng là hồ đồ rồi, đúng rồi, con có nhìn thấy Mẫn Lục công tử không?" Mẫn Lục công tử trong miệng của Hạ thị chính là vị hôn phu của Trình Vân Châu.
"Người đó nói khó chịu trong người nên không tới." Trình Vân Châu cúi đầu, không muốn nương thấy vẻ mặt chán nản của nàng, nàng nhớ lúc nhỏ đã từng ra mắt vị Mẫn công tử này, có lẽ do sinh ra trong thư hương môn đệ, tuổi tác còn nhỏ đã có khí chất rất văn nhã rồi.
Hạ thị thở dài một hơi: "Tính cách của Mẫn Lục công tử, gia thế tốt, chỉ là thân thể... Nghe nói từ lúc đẻ ra đã mang bệnh trong người, một năm bốn mùa đều duy trì nhờ thuốc, ban đầu nương cũng không đồng ý, nhưng cha con đã nói, Mẫn gia là đại thế gia nổi danh, mà phụ thân của Mẫn Lục công tử và cha con lại là bằng hữu chí giao, vì phân tình này cũng không tới nỗi phải thoái hôn." Nói tới đây, Hạ thị liền rơi vào su tư.
Lúc ấy, Trình Kỳ Nhật vì cứu giá mà trúng một đao giữa ngực, triền miên trên giường bệnh không tới nửa năm liền đi, cũng có lẽ do Trình Kỳ Nhật biết tính tình của Hạ thị, sợ ông mất thì hôn sự của nữ nhi sẽ không còn nên đã nhanh chóng bàn cùng với Đông Dương Mẫn.
"Vâng, nương, con đã biết."
Nói tới đây, Hạ thị lại trở nên buồn rầu, mắt thấy Trình Vân Châu đã mười sáu tuổi, nhưng hiện tại gia cảnh nhà bà đã trở nên nghèo túng, nơi nào có thể gom góp đồ cưới? "Còn của hồi môn của con, nương sẽ nghĩ biện pháp."
Hạ thị không kinh doanh, sau khi tách khỏi Nam Hầu phủ, chỉ trong mấy năm đã xuống dốc không phanh, tới khi Trình Hàm Châu xuất giá cũng miễn cưỡng góp đủ của hồi môn, nhưng từ đó nhà họ bắt đầu nghèo rớt mùng tơi, tới hôm nay cũng là do sống gom góp qua ngày.
Trình Vân Châu không muốn nói tiếp chuyện hôn sự với Hạ thị, thật ra sau khi ngủ cùng Thư Cẩm Nam nàng đã tính toán xong rồi, chờ đệ đệ chống đỡ tốt bề ngoài nàng sẽ xuống tóc làm ni cô, một nữ tử đã mất trinh tiết thì còn tiền đồ gì để nói cơ chứ? Tốt nhất là không để nương và đệ đệ bị mất mặt không ngóc đầu lên được: "Nương, tam thẩm đã tới đúng không? Con nghe Hãn Trì nói bà ấy muốn nương đi nấu ăn giúp?"
Hạ thị lập tức bị chuyện này hấp dẫn, ủy khuất mím môi nói: "Sắp tới là ngày mừng thọ của lão thái thái, mấy ngày nay nương luôn buồn phiền chuyện quà mừng thọ, con cũng biết nhà ta... Vì vậy liền cùng Tam thẩm con nói, xem có biện pháp gì tốt không, kết quả hôm nay nàng ta tới, nói lão thái thái rất thích ăn món nương làm, muốn nương tới nấu giúp, tới lúc đó coi như tẫn hiếu, cũng không cần đưa cái gì."
Dĩ nhiên Nam Hầu phủ của hiện tại không thể so sánh với lúc cha nàng còn sống được, những cũng coi như một đại thế gia có công, Trình Vân Châu hận những kẻ bạc tình bạc nghĩa ở Hầu phủ, cha nàng vừa chết lập tức đuổi mấy mẫu tử họ ra ngoài, liều mạng, trong lòng nàng chỉ hận họ, nhưng lúc ở trước mặt người ngoài vẫn phải tỏ vẻ, dù quà mừng thọ chỉ là một đôi giày thêu cũng phải mang đi, sao có thể miễn được?
Trình Vân Châu vận động não, trong lòng thầm mắng Tam thẩm lại ra yêu sách, đó là cách mà bà ta nghĩ ra để hạ nhục nương nàng, nhưng từ trước tới giờ cũng chỉ coi nhà nàng là cái đinh trong mắt của Nhị Thẩm mà thôi, họ thật ác độc, trong lòng nàng cũng đã có chủ ý, chuẩn bị cho bà ta một bài học, họ luôn không muốn gây sự với ai cả, nên nàng nhỏ giọng nói với Hạ thị: "Nương, chuyện này ngươi phải nghe con."
"Làm thế nào?" Những năm này Hạ thị thấy Trình Vân Châu cố gắng chống đỡ gia sản, cũng biết bản thân mình không làm được gì nên chuyện gì cũng nghe lời của Trình Vân Châu,
"Như vậy..."
Hạ thị nghe mà lòng nơm nớp lo sợ: "Này.. có được không?"
"Nương, tuy nói Nhị thúc là người kế thừa tước vị, nhưng người làm con dâu trưởng trong Nam Hầu phủ, đó là chuyện không thể chối cãi, vậy mà họ lại dám để người làm phụ bếp trong thọ yến của lão phu nhân, họ đang ôm tâm tư gì chứ? Bọn họ bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa."
"Vậy cũng được." Hạ thị do dự gật đầu: "Nhưng Vân Châu à, nương có hơi sợ, tới lúc đó con nhớ giúp nương."
"Chuyện này sẽ không thiếu con được." Trình Vân Châu kiên quyết nói.
Một lúc sau, sau khi Trình Vân Châu dỗ Hạ thị đi ngủ, lúc này mới đứng dậy về phòng, tiểu viện này chỉ có ba gian phòng chính, hai gian phòng phụ, cả nhà Dư thúc sáu người ở hai gian phụ, còn nương nàng dĩ nhiên ở phòng chính, nàng ở căn phòng giữa, đệ đệ thì ở buồng phía đông, buồng tây làm thư phòng, bình thường là nơi để đệ đệ đọc sách.
Trở về phòng, Thúy Nương bưng cơm tối vào, cũng chỉ là một chén cháo loãng cùng một chút đồ ăn kèm.
Trình Vân Châu uống qua loa mấy hớp cháp, lại ăn mấy miếng thức ăn xuống bụng mới lấy lại được tinh thần, lần này để Thư Cẩn Nam chơi đùa... Nàng không tự chủ căng thẳng trong lòng, khổ sở kiềm chế không được nói ra, đang suy nghĩ xem sẽ phải chịu đựng thế nào để qua được ba lần nữa, vừa giương mắt thì thấy Thúy Nương vẫn quanh quẩn ở cửa, một bộ dáng muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
"Thúy Nương, ngươi có chuyện gì không?" Dư thúc cưới cho con trai một cô con dâu tốt, tính cách của Thúy nương rất ngay thẳng lại không mất vẻ thông minh, rất được Trình Vân Châu yêu quý.
"Nhị cô nương, gạo trong nhà đã vơi, thức ăn dự trữ cũng sắp cạn, còn có hôm nay Tam phu nhân tới, phu nhân đã nói tôi đi mua chút..." Thúy Nương nói tới đây thì dừng lại, tựa hồ rất khó mở miệng.
Trình Vân Châu thở dài một cái, nói: "Có phải nương để ngươi đi mua chút bánh ngọt trái cây về chiêu đãi hay không?"
Thúy Nương gật đầu: "Nhị cô nương, là nô tỳ không tốt, không khuyên phu nhân lại."
Trình Vân Châu biết tính tình của mẫu thân, đã từng là đích nữ của Lễ bộ Thị Lang, cho dù sau này gia cảnh có sa sút nhưng những tật xấu thời con gái vẫn không đổi, cháo không phải gạo tinh thì không ăn được, thức ăn kèm cũng phải loại tốt, y phục lót bên trong phải thật trắng, nếu không buổi tối sẽ khó chịu ngủ không yên giấc, không khác gì một tiểu thư được chiều sinh hư.
"Cái này không phải lỗi của ngươi." Trình Vân Châu mở túi đếm tiền xu.
Thúy Nương biết Trình Vân Châu cũng chẳng dễ dang gì, một cô nương chưa lập gia thất vất vả tìm kế sinh nhai cho gia đình, nhưng một người làm như nàng cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể giúp chủ tử tiết kiệm một chút, nhưng như vậy lại bị cha chồng nàng mắng rất nhiều, nói nàng suy nghĩ lung tung.
Nàng cũng không đồng ý, Hạ thị là chủ mẫu rất tốt, từ trước tới nay luôn nhỏ nhẹ nói chuyện với mọi người, trước kia khi gia cảnh vẫn hưng thịnh, biết nhà nàng khó khăn cần tiền bạc, sau đó lại nghe nói mẫu thân nàng muốn gả nàng cho một lão già, chỉ vì sính lễ của lão ta rất hậu hĩnh, bà ấy đã làm chủ gả nàng cho con trai lớn của Dư thúc.
Du Đại Trừ ngoại trừ không thích nói chuyện, tính tình hơi nóng nảy ra thì lại là một mối hôn sự rất tốt, trong lòng nàng coi Hạ thị như phụ mẫu tái sinh, Thúy Nương nàng có thể là người không biết đạo lý lớn, nhưng nàng là người biết đền ơn báo đáp.
"Những loại bánh ngọt kia hết bao nhiêu ngân lượng?"
"Phu nhân nói phải là bánh ở tiệm Cẩm Tú... Tổng cộng ba mươi hai." Thúy Nương nắm vạt áo nói.
Trình Vân Châu hơi trầm lặng, nói: "Ba mươi hai sao?"
"Chắc Nhị cô nương cũng biết, tiệm Cẩm Tú kia là cửa hiệu lâu đời số một ở kinh thành, bình thường đều bán cho nhà vương tôn quý tộc, giá tiền ở đó rất mắc." Thúy Nương nói tới đây thì ngừng lại, cắn môi nói tiếp: "Nô tỳ vốn định mua chỗ rẻ hơn để lừa, nhưng không biết làm sao phu nhân hình như đoán trước được, nắm tay ta nói Tam phu nhân luôn xem thường nhà ta, lần này không thể mất thể diện được."
Trình Vân Châu chỉ cảm thấy lồng ngực nàng như bị một tảng đá đè ép không thở nổi, nửa tháng trước vừa định cầm cái vòng ngọc, mặc dù chất lượng của vòng ngọc đó rất tốt, nhưng lại đột nhiên có vết nét, đó là do nương nàng vô tình làm ra, mặc dù vết nứt rất nhỏ, nhưng tiểu nhị của cửa tiệm lại nói không chừng có thể vỡ bất kì lúc nào, Trình Vân Châu có nói rách miệng, đổi mấy cửa hàng còn lại cũng chỉ mười lượng bạc, nàng nhớ vòng ngọc kia chính là lễ vật cha tặng nương, lúc đó mua trên trăm hai, bây giờ giá đổi còn thành mười hai.
Nàng vốn tưởng rằng có thể dựa vào mười lượng bạc đó chống đỡ đến hết năm, nhưng hôm nay số ngân lượng mà Hạ thị dùng để mua bánh ngọt vẫn kém ba lượng, cuộc sống này nên sống tiếp như thế nào đây?"
"Nhị cô nương?" Thúy Nương thận trọng gọi.
Trình Vân Châu hồi phục lại tinh thận, lấy trong túi ra hai trăm lượng đưa cho Thúy Nương: "Tiền bánh ngọt trước nợ ngươi, một trăm đồng này ngươi đi mua chút bột gạo cùng tương, hôm nay ta mới thấy gạo canh còn ba văn tiền một cân, ngươi đi mua thêm một chút...:
"Này, sao có thể để cho... Nhị cô nương, sao người có thể ăn gạo canh được? Vậy sao có thể ăn loại của người làm được?" Thúy Nương thấy không ổn lập tức nói.
Trình Vân Châu cười ảm đạm, cái gì mà tiểu thư nữa chứ, cuộc sống trước mắt sắp không qua nổi, nàng đã xem hộp đựng trang sức của nương rồi, cái hộp đó từng đầy tràn, nay lại trống rỗng, không biết cuộc sống sau này của cả nhà họ sẽ như thế nào đây.
"Ngươi mua mười cân bột gạo, đó là để phu nhân ăn." Nói tới đây, Trình Vân Châu hơi dừng lại, nhớ tới bộ y phục hôm nay của Trình Hãn Trì hơi ngắn, cổ tay cũng lộ ra ngoài, nói tiếp: "Ngươi đi mua một ít khăn che mặt màu xanh đen về, không được,... bây giờ một cái cũng năm lượng, ngươi đi mua một chút vải bông đi, ừm, để ta làm cho Hãn Trì hai bộ quần áo mới."
Thúy Nương nhìn Trình Vân Châu vừa suy nghĩ vừa nói, khuôn mặt non nớt có chút khổ sở trong lòng: "Nhị cô nương, ngươi đáng thương quá."
"Khổ à?" Trình Vân Châu nhìn vào khoảng không, thản nhiên nói: "Ăn gạo canh có gì là khổ?" Chân chính khổ là luôn bị Thư Cẩn Nam đè dưới người, bị làm giống như một món hàng hạ tiện, nàng còn phải làm bộ như rất vui mừng, đó mới chính là khổ, chắng qua chuyện này không thể nói với ai, cho dù cắn nát răng cũng phải nuốt vào bụng.
Buổi tối này, Trình Vân Châu lăn lộn mãi cũng không ngủ được, nhớ tới túi tiền và cái hộp tăng sức rỗng là nàng ngủ không yên. Tiệm Cẩm Tú trong nửa tháng phải trả đủ bạc, chẳng qua bây giờ nàng nên đi tới đâu để góp bạc đây? Trình Vân Châu không tự chủ sờ hà bao ở thắt lưng, bên trong vẫn còn tờ ngân phiếu hai trăm lượng bạc.
Trình Vân Châu nhớ lại, đột nhiên nhớ tới thần sắc chê bai của Thư Cẩn Nam khi thấy tiết khố của nàng: "Sao trên này lại vá? Nhà các ngươi đã nghèo tới mức y phục cũng không mua nổi à?"
Trình Vân Châu thẹn tới đỏ mặt, nàng yên lặng cầm tiết khố mặc vào, đang mặc lại thấy Thư Cẩn Nam cầm mấy tờ ngân phiếu ném cho nàng: "Lần sau đừng để ta thấy cái tiết khố này, đúng là mất hết khẩu vị, ngay cả kỹ nữ cũng không bằng."
Nếu có thể, Trình Vân Châu thật hy vọng xé nát đám ngân phiếu kia trước mặt Thư Cẩn Nam, hơn nữa có thể hung hăng tát hắn mấy cái, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại nhặt chúng lên, nàng tử nhủ đó là vì sợ Thư Cẩn Nam gây bất lợi cho đệ đệ, thật ra, trong lòng nàng biết là do nhà nàng sắp không xong, là nàng nổi lên lòng tham mà thôi.
Nghĩ tới đây, sự bi thương và tuyệt vọng truyền tới, Trình Vân Châu cắn ngón tay, đem bực bội và sự nhục nhã chôn trong lòng chuyển thành tiếng khóc. Có lẽ, Thư Cẩn Nam nói đúng, nàng chính là tiện nhân! Ngay cả một chút cốt khí cũng không có, đáng đời bị hắn xem thường.
Trình Vân Châu cầm ngân phiếu trên bàn vứt xuống đất, sau đó hung hăng đánh bản thân hai bạt tai, lầm bầm tự nhủ: "Ai bảo ngươi không có cốt khí, ai bảo ngươi bỉ ổi như vậy!"
Đánh vào mặt cũng chẳng thấy cảm giác đau, ngược lại có cảm giác được giải thoát, nước mắt không ngừng rơi xuống, lại hung hăng tát thêm hai cái: "Ngươi tự ái cái gì chứ? Ngươi kiêu ngạo cái gì chứ?" Sau đó, Trình Vân Châu ôm chăn khóc nấc, giống như một hài tử mất đi cha mẹ: "Cha, sao người lại đi sớm như vậy, sao người lại bỏ nữ nhi mà đi, nữ nhi nên làm gì bây giờ?"
Trong bóng đêm lạnh lẽo, tiếng khóc trong nhà dần nhỏ lại, Trình Vân Châu ôm chăn, trong mắt mang theo lệ ngủ thiếp.
Ngoài cửa có một bóng người đang lẳng lặng đứng, chờ Trình Vân Châu tiếp đi mới lộ ra mặt mũi.