• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (4 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261: Bá chủ Vô Song

Đối với một món linh khí ngũ phẩm mang theo uy lực của đế vương mà dám lớn lối đánh giá, Tần Ninh cũng không xem lại thân phận của mình đi!

Vô Song Vương cười giễu nói: “Tần Ninh, ngươi đúng là không coi ai ra gì. Hôm nay cho dù thế nào thì Vô Song Vương ta cũng nhất định phải đi vào Huyền Minh đại trận từ đầu cầu này”.

“Nếu đế quốc Bắc Minh không còn chiêu bài cuối cùng là Huyền Minh đại trận thì cũng không cần tồn tại nữa!”

“Thời đại bây giờ không phải là thời đại của Minh Uyên đại đế. Đế quốc Vô Song ta đã nâng cấp lên thượng quốc từ lâu, trở thành cương quốc, truyền thừa hơn vạn năm, là một cổ quốc nổi tiếng!”

“Vậy thì cũng không phải là thời đại của ngươi!”

Lúc này, giọng nói của Tần Ninh đã mang theo một tia lạnh băng.

“Chỉ là hậu nhân của thiên tướng Vô Song nho nhỏ mà dám cưỡi lên đầu hậu nhân của Minh Uyên, ai cho ông cái gan đó?”

Lúc này Tần Ninh quả thực là đang vô cùng tức giận.

3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng.

37 người này, năm đó quả thật đã đi theo Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch chinh chiến sát phạt.

37 người này lúc đầu có xuất thân, lai lịch đều là hạng nghèo khổ.

Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thưởng phạt phân minh, chỉ xét về quân công nên 37 người này mới có danh tiếng lừng lẫy như vậy.

Đế quốc Bắc Minh sa sút, đó là do hậu nhân của Minh Uyên không tự biết tranh đấu.

Người bên cạnh có thể nói ra nói vào vài câu, nhưng đế quốc Vô Song thì không thể.

Không chỉ có đế quốc Vô Song, mà vương triều đời sau của cả 37 người này đều không thể mở miệng nói một câu!

Nếu không phải là nhờ tổ tiên của hoàng đế Minh Ung thì nào có cái gì gọi là 3 hoàng 7 vương?

Hoàng thất Bắc Minh sa sút, đế quốc Vô Song không giơ tay ra viện trợ thì thôi, bây giờ còn muốn tiên phong đạp cho một phát.

“Thắng làm vua thua làm giặc, 30 năm hà đông, 30 năm hà tây”, Vô Song Vương cười giễu nói: “Hoàng thất Bắc Minh có 1 đại đế Minh Uyên là đủ rồi. Bây giờ là thời đại của người khác”.

“Thối quá đấy!”

Tần Ninh sải bước lên trước, sắc mặt lạnh lẽo, giọng nói băng giá: “Không có đại đế Minh Uyên thì thiên tướng Vô Song đến từ đâu, đế quốc Vô Song đến từ đâu?”

“Người khác nhân lúc đế quốc Bắc Minh sa sút, bước lên đạp 1, 2 nhát còn có thể hiểu được, nhưng đế quốc Vô Song ông không giơ tay viện trợ mà bây giờ cũng đi lên đạp cho mấy phát?”

“Nếu lão tổ nhà ông mà biết thì nhất định sẽ nhảy từ trong quan tài ra chặt đầu ông!”

“Láo xược!”

Lời này vừa nói ra khiến Vô Song Vương vô cùng tức giận.

Chỉ là một Tần Ninh mà dám nói như thế với lão ta!

Ở đế quốc Vô Song, ai dám ăn nói với lão ta như thế?

“Hôm nay lão phu sẽ dùng Dược Vương đỉnh đập nát bét cái đầu bé nhỏ của ngươi!”

Vô Song Vương gằn giọng, hai tay nâng đỉnh, xông ra giết tới.

“Thứ bỏ đi, ông thử xem!”

Tần Ninh hừ một tiếng, sải bước lên trước, bàn tay vung tà áo, sát khí đằng đằng.

Lúc này, hắn đang vô cùng tức giận.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, mở!”

Trong lòng gằn lên một tiếng, hai tay Tần Ninh lúc này vung lên, trong chớp mắt từng con rồng lửa bay lên không trung.

Bát Hoang Viêm Long Hộ, lại xuất hiện một lần nữa.

Ba con rồng lửa lúc này đang lao nhanh, thét gào, thân hình dài trăm trượng phi nhanh mà tới.

“Người đế quốc Vô Song ông, không xứng có được Dược Vương đỉnh này”.

Tần Ninh hừ một tiếng, đột nhiên 8 con rồng lửa hóa thành từng dải lửa, xông vào trong Dược Vương đỉnh.

“A…”

Gần như trong chớp mắt, Vô Song Vương kêu la thảm thiết, Dược Vương đỉnh tuột khỏi tay.

Lúc này, hai tay lão ta đỏ rực, như là sắt bị nung đỏ.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, mồ hôi của Vô Song Vương tuôn như mưa, hai tay sưng đỏ nhưng một miếng thịt nướng chín.

“Dược Vương đỉnh, trả cho ta!”

Mà đúng lúc này, trong không trung có một bóng người đội đất mà lên.

Một cao thủ cảnh giới Linh Phách tầng 9 lao tới trong ánh mắt của mọi người đứng đây muốn cướp Dược Vương đỉnh rồi độn thổ trốn đi.

Bụp…

Lúc này, vào khoảnh khắc tay của cao thủ Linh Phách tầng 9 kia chạm vào Dược Vương đỉnh thì toàn thân như quả bóng da bị thổi căng quá mà trực tiếp nổ tung.

Không có bất kỳ tiếng la hét nào, những gì diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.

“Buồn cười”.

Lúc này, bàn tay Tần Ninh vung ra một chiêu, Dược Vương đỉnh không ngừng thu nhỏ, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay.

Dược Vương đỉnh vốn đang nóng bỏng mà lúc này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, bao phủ một màu xanh cổ kính, rồi không có bất kỳ thay đổi nào nữa.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chuyện gì đây?

Vô Song Vương lúc này mang vẻ mặt đau khổ.

“Tay của ta…”

Lúc này, hai bàn tay của ông ta vẫn đỏ như sắt nung, thịt bị nướng chín còn nóng hổi, cho thêm gia vị là sẵn sàng ăn được rồi.

“Nhanh, chém đứt hai tay ta!”

Vẻ mặt Vô Song Vương hung tợn, vội vàng gào lên.

“Nhanh, nếu không luồng viêm khí này sẽ hủy hoại kinh mạch toàn thân ta”, Vô Song Vương cảm thấy thay đổi khác thường trong cơ thể thì vội vàng gầm lên.

“Cũng không ngu lắm”.

Tần Ninh nheo mắt, chơi chơi Dược Vương đỉnh trong tay.

“Dược Vương đỉnh à…”

Năm đó, khi hắn chưa trở thành đế vị, mà Dược Vương cũng chưa có cái tên Dược Vương đời thứ nhất.

Hai người từng cùng nhau nghiên cứu, thảo luận thuật luyện đan.

Lúc đó, Dược Vương đang ở cảnh giới Địa Võ thì đã dùng chính cái Dược Vương đỉnh này.

Linh khí ngũ phẩm, giá trị không tầm thường.

Ít nhất là trong mắt các đế quốc, thượng quốc, cương quốc thì có giá trị nghiêng thành.

“Ta thu lại đỉnh này!”

Tần Ninh thản nhiên nói: “Vốn dĩ đây chính là thứ mà đại đế Minh Uyên ban tặng, thế mà người của đế quốc Vô Song ông lại có mắt không tròng thì ta ra tay thu lại”.

Lời này vừa nói ra, Vô Song Vương bị chặt hai tay lại phun ra một ngụm máu.

Lúc này, lão ta chỉ cảm thấy một cơn giận dữ đang đè nén trong lồng ngực.

Bị một thằng nhãi 16, 17 tuổi đùa giỡn như thế, quả thật quá mất mặt.

“Chúng ta đi!”

Vô Song Vương gằn lên. Cho dù lão ta không phục thì căn bản cũng không thể tính toán được gì.

Hôm nay, trấn thủ ở trong thành Bắc Minh, lão ta không thể giết chết Tần Ninh.

Bây giờ còn mất cả Dược Vương đỉnh.

Giờ làm thế nào mà ăn nói với hoàng huynh?

Lúc này, Vô Song Vương mặt mày tái mét.

“Ta cho ông đi rồi sao?”

Tần Ninh lại lên tiếng.

“Hậu nhân của thiên tướng Vô Song, lại đối đãi như thế này với hậu nhân của đại đế Minh Uyên, các ngươi cũng ghê gớm thật đấy!”

Tần Ninh nói: “Làm sai thì phải trả giá. Hôm nay, những kẻ ngấp nghé đế quốc Bắc Minh thì không thể đi được rồi”.

Lời này vừa nói ra, bàn tay Tần Ninh vung lên.

Dược Vương đỉnh đón gió bùng lên, lúc này hóa thành một tàn ảnh, đột nhiên xông tới giết chóc.

Bụp…

Một tiếng va chạm vang lên, Dược Vương đỉnh kia đã phình to lên chiều cao tới mấy chục trượng, lao tới đập lên Vô Song Vương.

Cú va chạm này mang theo sức mạnh vượt qua 300 ngàn cân, là sức mạnh khai sông mở núi.

Bụp…

Mặt đất nứt toác, toàn thân Vô Song Vương bị Dược Vương đỉnh đập nát bét.

“Dừng tay!”

Mà đúng lúc này, một giọng nói như tiếng sấm cuồn cuộn, truyền đến tai của tất cả mọi người có mặt tại đây.

Trong không trung có mấy chục người đang phi thân lao tới, khí thế mạnh mẽ.

Kẻ đi đầu mang theo sát khí đằng đằng.

Trong chớp mắt khiến mọi người đều cảm nhận được hơi thở đế vương, rơi xuống từ không trung.

Bá chủ Vô Song, tới rồi!

Lúc này, đám người vô cùng chấn động.

Bá chủ Vô Song, là hoàng đế đế quốc Vô Song, 1 trong 10 đế quốc lớn.

Lão ta đã đích thân xuất hiện!

Lúc này, một luồng uy phong áp chế cuộn lên khiến ai ai cũng cảm thấy tim đập thình thịch.

Hôm nay, Huyền Minh đại trận mở ra đã định sẽ là một hồi mưa máu gió tanh.

Đây còn là vẫn chưa đi vào Huyền Minh đại trận đã dẫn đế quốc, thượng quốc tới. Nếu đi vào trong đó, thu hút 10 đế quốc lớn, cùng thượng quốc, thậm chí là 7 thượng quốc lớn tới thì trời mới biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
Chương 262: Bốn mở tám hợp



Lúc này, cả quảng trường lặng ngắt như tờ.

Bá chủ Vô Song từng bước từ không trung đi xuống.

Một thân long bào màu xanh, đầu đội mũ rồng, hai mắt sắc bén như bắn ra sát khí nhìn Tần Ninh chăm chăm.

Chỉ là lúc này, tiếng hô “dừng tay” của bá chủ Vô Song đã muộn rồi.

Vô Song Vương chết tới mức không thể thê thảm hơn.

Bá chủ Vô Song lúc này đứng sừng sững trên không trung, nhìn Tần Ninh, ánh mắt mang đầy sát khí.

“Kẻ nào sai bảo ngươi làm như vậy?”

Bá chủ Vô Song nhìn Tần Ninh, ánh mắt chết chóc muốn phun ra lửa.

“Không ai sai bảo ta!”, Tần Ninh thản nhiên cười nói: “Hơn nữa, cũng không kẻ nào xứng sai bảo ta”.

Bá chủ Vô Song xuất hiện thì ánh mắt rơi xuống Vân Khánh Tiêu.

Hoàng đế của 10 đế quốc lớn, được người ta gọi là 10 bá chủ lớn. Bá chủ Vô Song lão ta chính là 1 trong số đó, Vân Khánh Tiêu cũng vậy.

Hôm nay, chỉ dựa vào một đế quốc Bắc Minh thì cho họ 10 cái gan cũng không dám giết Vô Song Vương.

Nhưng bây giờ, Tần Ninh dựa vào Tứ Tượng Thánh Trụ lại dám làm thế?

Lão ta tuyệt đối không tin.

Tứ Tượng Thánh Trụ bảo vệ hoàng cung Bắc Minh, bảo vệ đế đô Bắc Minh nhưng có thể bảo vệ toàn bộ giang sơn đế quốc Bắc Minh sao?

Bá chủ Vô Song lúc này tỏ vẻ lạnh lùng.

Mấy cường giả cảnh giới Địa Võ bên cạnh cũng nhìn chòng chọc, dường như chỉ cần vị bá chủ này ra lệnh thì chúng sẽ lập tức ra tay.

“Bá chủ Vân Lam, lần này Vô Song Vương của đế quốc Vô Song ta bị giết hại. Nếu cứ thế bỏ qua chuyện này thì đế quốc Vô Song ta biết để mặt mũi ở đâu?”

Nghe lời này, Vân Khánh Tiêu tỏ vẻ không biết làm sao, cười khổ nói: “Ông nói với ta chuyện này cũng vô dụng”.

“Hôm nay ta tới đây chính là để bảo vệ công tử Tần Ninh, kẻ nào dám động vào công tử thì ta sẽ giết kẻ đó. Đương nhiên, công tử bảo ta giết kẻ nào thì ta cũng sẽ giết kẻ đó!”

Lời vừa nói ra khiến cao thủ của các đế quốc đứng xung quanh đều sửng sốt.

Vân Khánh Tiêu là ai?

Hoàng đế của đế quốc Vân Lam, bá chủ, người cầm lái của 1 trong 10 đế quốc lớn.

Tại sao Tần Ninh bảo gì lại nghe nấy như vậy?

“Vân Khánh Tiêu, ông thật sự không để ý tới thân phận của ông rồi sao?”

Bá chủ Vô Song gằn giọng nói: “Trở thành kẻ thù của đế quốc Vô Song ta, ông chắc chắn đã nghĩ kỹ rồi chứ?”

Lúc này, Vân Khánh Tiêu khẽ lắc đầu, không nói thêm nữa.

Sao ông ta có thể nói với bá chủ Vô Song là lão tổ nhà mình hiển linh trong đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên, ra lệnh cho ông ta phải một dạ hai vâng với Tần Ninh cơ chứ?

Nếu nói như vậy thì có lẽ bá chủ Vô Song sẽ càng cho rằng ông ta đang diễn trò cho vui.

Lúc này, bá chủ Vô Song mang vẻ mặt lạnh lùng, thần thái ngạo mạn.

Nhất thời, tiến không được mà lui cũng không xong.

Sự tình đã đi tới bước này, giết Tần Ninh thì không được, mà không giết thì lại không biết để mặt mũi của đế quốc chúng ở đâu?

Bỗng chốc, hiện trường ngại ngùng thấy rõ.

Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, chơi Dược Vương đỉnh trong lòng bàn tay.

Ầm…

Lúc này, những tiếng ầm ầm vang lên.

Phía bên kia của đế đô Bắc Minh, từng tiếng ầm ầm rung động màng nhĩ truyền tới.

“Là bên phía học viện Thiên Thần…”

“Lẽ nào, có đế quốc khác ra tay, đả thông một con đường khác sao?”

“Xem ra, không phải tất cả đều muốn đi vào cổ trận từ bên này…”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, không ít người lựa chọn rời đi.

Đến cả bá chủ Vô Song của đế quốc Vô Song, 1 trong 10 đế quốc lớn cũng đích thân tới rồi, mà lúc này cũng phân cao thấp với đế quốc Bắc Minh chứ không dám trực tiếp ra tay.

Chúng còn ở lại đây thì cũng không có cách nào ra tay được, vậy không bằng bây giờ rời đi.

Đầu bên kia tuy nguy hiểm, nhưng còn tốt hơn là chờ đợi ở bên này.

Lúc này, hai mắt bá chủ Vô Song cũng lóe lên.

“Hừ, đế ta hôm nay sẽ đợi ở đây. Ta muốn xem xem, người của hoàng thất Bắc Minh rốt cuộc có vào trong thứ mà tổ tông nhà mình để lại hay không!”

Bá chủ Vô Song đã có dự định.

Tần Ninh, Vân Khánh Tiêu và đám người Minh Ung chắc chắn phải tiến vào Huyền Minh đại trận. Họ mà đi vào thì nơi này không có ai canh giữ, vậy đương nhiên lão ta cũng có thể vào trong.

Lão ta không tin, mấy kẻ này sẽ cứ ở đây đợi mãi, chỉ vì không muốn để lão ta vào.

Tần Ninh cười giễu nói: “Người ta còn không để tâm tới đồ lão tổ của nhà mình lưu lại như ông thèm thuồng đồ của chủ nhân lão tổ nhà ông!”

“Ngươi…”

Bá chủ Vô song lúc này hừ một tiếng.

Tần Ninh đây là đang nói đểu lão ta.

Đế quốc Bắc Minh bây giờ quả thật là không bằng đế quốc Vô Song, nhưng từ gốc rễ mà nói thì lão tổ của đế quốc Vô song, thiên tướng Vô Song chính là thủ hạ của đại đế Minh Uyên, lão tổ của đế quốc Bắc Minh.

Tần Ninh cũng không để ý, cười nói: “Ông không đi, vậy thì cứ đợi nhé!”

Tần Ninh nhìn Minh Ung nói: “Đem theo mấy người đi cùng ta vào cổ trận”.

“Rõ!”

Lúc này, Minh Ung cũng không chọn quá nhiều người.

Mấy người bên Tần Ninh, thêm mấy người Vân Khánh Tiêu và Minh Ung đem theo Minh Vũ cùng mấy thành viên hoàng thất, lúc này đứng trên đầu cầu.

Bá chủ Vô Song mang theo đội quân tinh nhuệ của đế quốc, đứng vững vàng trong không trung, tĩnh lặng nhìn xuống dưới.

Chỉ cần đám người Tần Ninh lên cầu thì lão ta sẽ dẫn người đi vào theo là được.

“Các người lên cầu đi!”

Tần Ninh thản nhiên nói.

Vân Khánh Tiêu và Minh Ung tuy không yên tâm nhưng vẫn đi lên đầu cầu.

Lúc này, cầu cầu vồng tỏa ra ánh sáng chói mắt, mấy bóng người cũng dần tan biến.

Trong chớp mắt, ở lối đầu cầu chỉ còn lại Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.

Nhìn thấy Vô Song đại đế bên trên cùng cường giả các đế quốc vẫn chưa hết hi vọng đứng xung quanh, Tần Ninh cười khẩy một tiếng.

“Muốn nhân lúc ta đi vào rồi thì đi vào theo à?”

Tần Ninh cười nói: “Thật là ngu ngốc”.

Lời vừa dứt, Tần Ninh gằn lên một tiếng, ngón tay búng một cái.

Đông đông đông…

Những tiếng nổ nặng nề vang lên, trong chớp mắt, Bát Hoang Viêm Long Hộ lại khởi động.

Cùng lúc này, Tứ Tượng Thánh Trụ kia, kiếm Thanh Long, trục Bạch Hổ, lông Chu Tước, giáp Huyền Võ đứng trấn 4 phía.

4 mở 8 hợp!

Lúc này, 4 phía hoàng cung Bắc Minh có 4 luồng ánh sáng bay lên trời, tạo nên một sát trận tứ phương.

Đồng thời, Bát Hoang Viêm Long Hộ cũng lao lên, trấn giữ 8 hướng.

Lúc này, 8 con rồng lửa đang nuốt nhả rắn lửa, sinh động như thật.

Toàn bộ hoàng cung Bắc Minh lúc này hoàn toàn được bao bọc lại.

“Đáng chết!”

Vẻ mặt của bá chủ Vô Song biến sắc, vội vàng bước ra, bổ nhào xuống.

Nhưng khi bóng người của lão ta còn cách khoảng không trên hoàng cung 100 mét thì 1 con rồng lửa trong phút chốc phun ra một quả cầu lửa nổ tung.

Bùm…

Tia lửa bắn ra 4 phía, đầu tóc bá chủ Vô Song cháy xém, đột ngột lùi lại.

“Bá chủ!”

“Bá chủ!”

Mấy tên cường giả cảnh giới Địa Võ cũng giật nảy mình.

Rồng lửa kia tấn công quả là vô cùng bá đạo.

“Đáng chết, đáng chết!”

Bá chủ Vô Song không nhịn được quát lên.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, Tứ Tượng Thánh Trụ là do đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần để lại, là chiêu bài cuối cùng để bảo vệ học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh”.

Bá chủ Vô Song trầm giọng nói: “Mấy vạn năm nay chỉ là thứ vô tri, không ai có thể hóa giải. Thế mà sao Tần Ninh lại điều khiển những thứ này thành thục như vậy?”
Chương 263: Đi vào cổ trận

Lão ta là hoàng đế của đế quốc Vô Song, được mệnh danh là 1 trong 10 bá chủ lớn.

Đế quốc Vô Song tổ truyền là thiên tướng Vô Song, năm đó, thiên tướng Vô Song chính là 1 trong những tướng quân xuất sắc dưới trướng đại đế Minh Uyên.

Có tên trong danh sách 18 thiên tướng, là vinh quang tới cỡ nào.

Mà sau đó, trong tổ tịch cũng đã từng ghi lại, đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần từng là sức mạnh đứng trên đỉnh cao đại lục, để lại cho con cháu đời sau tài phú vô hạn.

Những năm nay, có lẽ là những tài phú đó đã bị bại gia hoàng thất Bắc Minh dùng hết rồi.

Nhưng hai đấng tôn quý để lại không chỉ có những thứ tài phú này.

Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ chính là minh chứng tốt nhất.

Còn có những thứ khác hay không thì ai cũng không nói rõ được.

Lúc này, bá chủ Vô Song đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào.

“Bá chủ, chúng ta làm thế nào đây?”

Một cường giả cảnh giới Địa Võ bước lên, cung kính nói.

“Lui!”

Bá chủ Vô Song quả quyết, nói: “Bên kia, tuy là cửa tử, nhưng lần này tới không chỉ là các đế quốc lớn, mà còn có một vài thượng quốc nhận được tin tức mà tới”.

“Nghe nói, thượng quốc Thương Long lần này cũng phái tới không ít cao thủ”.

Thượng quốc Thương Long!

Nghe thấy cái tên này, mấy vị cường giả cảnh giới Địa Võ cũng hít sâu một hơi.

Thượng quốc Thương Long là 1 trong 7 thượng quốc lớn uy danh lừng lẫy.

Tổ thượng chính là Thương Long nguyên soái, là 1 trong 9 soái!

Thời đại Minh Uyên đại đế, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thể gọi là song hùng. Lúc đó, trên Cửu U đại lục, các tông môn đỉnh cấp cũng phải nhượng bộ mấy phần.

Mà lúc đó, ngoài 2 nhân vật đỉnh cấp thì còn 3 hoàng, 7 vương, 9 soái và 18 thiên tướng.

Thượng quốc Thương Long chính là do nguyên soái Thương Long lập nên, mấy vạn năm phát triển đến giờ đã trở thành 1 trong 7 thượng quốc lớn.

“Nghe nói trước đây không lâu, phò mã của công chúa Long Nguyệt Nhi mà quốc chủ thượng quốc Thương Long yêu thích nhất đã bị Tần Ninh giết. Lần này, có lẽ thượng quốc Thương Long sẽ không bỏ qua cho đế quốc Bắc Minh”.

“Tần Ninh này, chỉ sợ là… cửu tử nhất sinh”.

Nghe thấy lời này, bá chủ Vô Song cười khẩy chế giễu.

“7 thượng quốc lớn, cho dù là 10 đế quốc lớn hợp lại thì không mạnh bằng bất kỳ 1 thượng quốc nào. Tần Ninh này ngông cuồng tới mức độ này, không chỉ bản thân phải chết là còn liên lụy tới đế quốc Bắc Minh cũng lụi tàn”.

“Cách thời đại Minh Uyên đại đế đã mấy vạn năm rồi, kẻ nào còn nhớ tình cảm của Minh Uyên đại đế với đám người 3 hoàng 7 vương chứ? Thế giới này chỉ nhìn thực lực”.

“Bá vương nói chí phải!”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Sau đó, tất cả nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ và Bát Hoang Viêm Long Hộ kết hợp, bao bọc cả hoàng cung Bắc Minh kín kẽ không lọt nổi một giọt nước thì đều hiểu rõ, chúng không thể nào xông vào một lần nữa.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt là tìm cách nào tiến vào Huyền Minh đại trận mới được.

Đó là bí mật lớn nhất mà Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần, hai nhân vật phong vân năm đó để lại.

Trong đó, có lẽ không chỉ là thiên tài địa bảo, mà còn là tài nguyên đếm không hết, dùng không cạn.

Một khi nắm giữ được nó, có lẽ sẽ khiến quốc gia của mình nâng thêm một đẳng cấp.

Lúc này, tất cả mọi người đều đầy tham vọng.

Cùng lúc này, trong đầu cầu cầu vồng, đám người Vân Khánh Tiêu, Minh Ung đang nhẫn nại chờ đợi.

Không lâu sau, bóng dáng Tần Ninh mới xuất hiện.

“Tần công tử!”

“Tần công tử!”

Mọi người nhìn Tần Ninh, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.

“Đi thôi!”

Tần Ninh khẽ gật đầu nói: “Bá chủ Vô Song muốn đi vào từ bên này, đúng là thằng ngu mơ ngủ!”

Mấy người đều thở phào.

Tần Ninh nhìn cây cầu hướng lên trời cao, lúc này không khỏi thở dài.

“Qua bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại tới vùng đất này, đáng tiếc… vật còn người mất…”

Tần Ninh lẩm bẩm tự nói một mình.

“Không biết hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, bây giờ đã đạt tới trình độ nào, có lẽ sớm đã rời khỏi Cửu U đại lục, xuất phát tới Bắc Lan đại địa rộng lớn rồi”.

Tần Ninh hiểu được, với tu vi và thiên phú của hai đồ tôn thì đã định trước là sẽ không thể trói buộc trên Cửu U đại lục.

Con đường võ đạo, tu vi càng lớn mạnh, tuổi thọ càng dài, đối với hai người, 9 vạn năm không được coi là vấn đề gì lớn.

Chỉ là không biết, rốt cuộc, hai nhóc này tới giờ ra sao.

Còn đồ nhi Thanh Vân kia của mình.

Thằng nhãi đó mới khiến người ta lo lắng.

Năm đó, khi Tần Ninh bắt đầu trải qua chín đời thì đã có dự định, chín đời chín kiếp, mình sẽ dùng các loại thân phận để thu nhận đồ nhi, kết giao anh em, đợi đến khi hắn trở về Cửu Thiên Vân Minh thì chắc chắn sẽ đưa toàn bộ bọn họ đi cùng.

Chỉ đáng tiếc, chín đời chín kiếp kết thúc rồi, mà đến thời khắc quan trọng, việc sắp thành lại hỏng, bây giờ lại bước sang đến đời thứ 10.

Bóng hình của kẻ hại hắn phải trải qua đời thứ 10, thì hắn lại không hề có manh mối nào.

Hắn không biết bất kỳ tin tức nào liên quan tới Cửu Thiên Vân Minh.

Vì vậy phải từng bước nâng cấp tu vi, muốn quay lại Cửu Thiên Vân Minh một lần nữa thì còn phải trải qua một hành trình rất dài.

Cửu Thiên Vân Minh cần hắn, các vị nương thân, chú Tạ, chú Lục và ông nội, bà nội đều đang đợi hắn.

Mà điều quan trọng nhất là, rốt cuộc, cha đã đi đâu?

Tất cả mọi thứ cần được hắn từ từ vén lớp sương mù.

Thở dài một hơi, hắn nhìn về phía trước.

“Đầu cầu cầu vồng, con đường liên thông giữa trời cao và mặt đất, tiến vào Huyền Minh đại trận, thông tới mảnh đất Vạn Linh Vực”.

Tần Ninh lên tiếng nói: “Các người đi theo ta, đừng đi lung tung”.

“Tuy vùng đất này tràn đầy tiền bạc châu báu, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận, cho dù là ta cũng không có cách nào cứu các người đâu”.

Nghe lời này, mọi người đều gật đầu.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Tần Ninh thận trọng như vậy.

Huyền Minh đại trận, Vạn Linh Vực.

Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử, rốt cuộc là làm thế nào để tới nơi này?”

Nghe thấy con gái mạo muội đặt ra câu hỏi, Vân Khánh Tiêu bỗng trách mắng: “Tần công tử không nói, con hỏi làm gì?”

Vân Sương Nhi lè lưỡi tinh nghịch, rồi không nói thêm nữa.

Từ sau khi Tần Ninh tới đế quốc Vân Lam rồi trở về đế quốc Bắc Minh, thái độ của phụ hoàng với Tần Ninh là bảo gì nghe nấy.

Thậm chí, còn dặn dò cô ấy, nếu có cơ hội thì tranh thủ cơ hội được Tần Ninh thị tẩm.

Phụ hoàng từ trước tới nay luôn cao ngạo lại nói ra lời nói như vậy khiến Vân Sương Nhi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là tới giờ, cô ấy vẫn không hiểu, rốt cuộc là điều gì đã khiến thái độ của phụ hoàng thay đổi 180 độ như thế.

Lẽ nào chỉ vì trong tay Tần Ninh có đàn Phù Diêu và sáo Linh Diên sao?

Tần Ninh không để ý, cười nhạt nói: “Huyền Minh đại trận là một đại trận huyền diệu không thể đoán được. Nhưng huyền diệu nhất lại là Vạn Linh Vực được phong ấn dưới trận pháp”.

“Vạn Linh Vực không thuộc Cửu U đại lục. Năm đó, chính Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần được sự giúp sức của sư tôn tôn giả Thanh Vân và sư tổ Cửu U đại đế, dựa vào đại thần thông, dịch chuyển tới một mảnh không gian của thế giới”.

Di chuyển không gian, không gian của thế giới!

Nghe vậy, cả đám người xuýt xoa không thôi, cảm thấy chấn động.

Rốt cuộc là sức mạnh lớn tới đâu mới có thể dịch chuyển một mảnh không gian tới Cửu U đại lục?

Hơn nữa còn dùng trận pháp để phong ấn mấy vạn năm, quả thật là phương pháp thần thông bí hiểm.
Chương 264: Vận chuyển trận

“Trong Vạn Linh Vực có rất nhiều linh thú, và một vài linh thảo linh dược đi theo linh thú, cùng kim loại khoáng thạch trân quý”.

Tần Ninh nói tiếp: “Trước đây, ta đã từng nói, linh thú ở bên trong Vạn Linh Vực thấp nhất là cấp 1 mà cao nhất thì thậm chí có cả linh thú cấp 9”.

Linh thú cấp 9…

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Trên toàn bộ Cửu U đại lục, linh thú cấp 9 chính là một sự tồn tại đỉnh cao.

Mang sức mạnh rời sông lấp biển mãnh liệt, thủ đoạn thần bí cao thâm. Đối với sức mạnh này thì chỉ cần một cái búng tay đã có thể tiêu diệt cả một đế quốc.

Minh Ung không nhịn được nói: “Tuy trong sách tổ đã từng ghi, nhưng khi biết là thật sự có tồn tại thì vẫn khiến người ta không dám tin…”

Linh thú cấp 9!

Bên dưới đế đô Bắc Minh, Huyền Minh đại trận phong ấn một mảnh thế giới, Vạn Linh Vực lại ẩn giấu linh thú cấp 9.

Đây quả thật là điều khiến người ta khó mà tin nổi.

Lúc này, Tần Ninh lại nhìn mọi người, không nói nhiều nữa. Linh thú cấp 9… rất mạnh sao?

Một đám người đi lên cầu cầu vồng, không ngừng tiến về phía trước.

“Tần công tử, theo công tử đã nói thì Huyền Minh đại trận ở dưới đất, mà chúng ta bây giờ đang đi lên trời…”

“Đợi lát nữa ông sẽ biết!”

Tần Ninh cũng không nói nhiều, chỉ đi trước dẫn đường.

Sau đó, ánh sáng lưu chuyển, mọi người chỉ cảm thấy mình đang ở trong 1 mảnh thế giới kỳ lạ đầy màu sắc.

Không chỉ như vậy, từng luồng khí lưu mãnh liệt cuồn cuộn lên, lan ra bốn phía.

Cảnh tượng này khiến mọi người cảm thấy rất mới lạ.

“Tới rồi!”

Đột nhiên, Tần Ninh nhìn phía trước rồi nói.

Chỉ thấy phía trước mọi người đang có từng tia sáng đang bay lên.

Không chỉ những tia sáng đó, mà cả những ánh sáng lấp lánh trên trời đất cũng nhảy vọt lên.

Mà tại nơi có ánh sáng lấp lánh vây quanh kia là một sân trời, lúc này đang chậm rãi chuyển động.

“Đây là… vận chuyển trận?”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Khánh Tiêu, Minh Ung và Thiên Ám đều kinh ngạc.

Vận chuyển trận, đối với họ mà nói, từ trước tới giờ chỉ là tin đồn.

Nghe nói vận chuyển trận, có thể nhanh chóng đưa một người từ không gian này dịch chuyển đến không gian khác.

Nhưng, chỉ là nghe nói.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

“Lên trên đi!”

Tần Ninh cũng không giải thích nhiều mà bước lên.

Lúc này, cả vận chuyển trận trông có vẻ không được tu sửa nhiều năm, trên bề mặt bám đầy rêu xanh, còn có một màn sáng rực rỡ chói mắt.

Lúc này, mọi người đều cảm nhận được, trong chớp mắt bước lên vận chuyển trận một luồng sóng rung động không gian bao phủ cơ thể của họ.

“Mở!”

Tần Ninh bấm tay niệm chú, lúc này, từng luồng ấn quyết phát ra, trong khoảnh khắc cuộn lấy mọi người.

Đài đá kia bỗng nhiên xoay chuyển.

Lúc này, trọng tâm của mọi người không vững nên nhếch nhác nghiêng ngả.

Vụt…

Một luồng ánh sáng lóe lên, bất chợt mười mấy bóng hình đều xuất hiện trên một đài đá.

Nhưng ai cũng thấy rõ, đài đá này đã không còn là đài đá lúc trước.

Mấy chục người xuất hiện trong một sơn động.

Xung quanh sơn động vô cùng tăm tối, tiếng nước chảy tí tách không ngừng.

“Đây là… đến Vạn Linh vực rồi sao?”

Vừa rồi chỉ mới cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển mà ngay sau đó, họ đã xuất hiện ở nơi này.

Thật là quá thần kỳ.

Điều quan trọng nhất là Tần Ninh tùy ý niệm chú đã dẫn động vận chuyển trận?

Gã này, hình như rất quen thuộc, thông thạo chuyện này.

“Đây chính là Vạn Linh vực”.

Tần Ninh khẽ gật đầu, trong tay xuất hiện một viên minh châu, dựa vào ánh sáng yếu ớt đó, mọi người đi theo Tần Ninh ra ngoài sơn động.

Khi ra đến ngoài động thì lúc này lại thấy có ánh sáng chiếu rọi.

“Ánh mặt trời…”

Khi cảm nhận được sự ấm áp trên cơ thể, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Vùng đất này tuy ở thế giới dưới lòng đất, nhưng với hiệu quả của Huyền Minh đại trận thì vẫn có ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, cho nên cũng giống như thế giới ngoài kia.

Tần Ninh giơ bàn tay, cảm nhận ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thở dài.

Cuối cùng cũng trở lại đây một lần nữa!

Sau đó, mấy chục người nhìn xung quanh.

Minh Ung và Vân Khánh Tiêu đem theo mười mấy hộ vệ tinh nhuệ, lúc này đang cẩn thận cảnh giác.

“Yên tâm đi, ở đây không xuất hiện linh thú đâu”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Đây là khu an toàn!”

“Khu an toàn?”

“Ừ, trong Vạn Linh Vực này, tồn tại không ít linh thú tầng 1 tới linh thú tầng 9. Năm đó, Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần từng mở cửa cho thủ hạ của mình, dụng ý tôi luyện cho mọi người”.

“Nhưng để đảm bảo an toàn khi mới tới thì đặc biệt bố trí một khu an toàn!”

“Khu an toàn bị bao phủ dưới trận pháp, cho dù ông muốn giết chết những linh thú kia thì chúng cũng không thể lại gần đây.

Nghe lời nói này, trong mắt của mọi người tràn đầy kinh ngạc.

Không ngờ, Vạn Linh Vực đã từng ở trạng thái mở.

“Tần công tử, bây giờ chúng ta làm gì?”

Tần Ninh nhìn xung quanh nói: “Tới nơi này rồi thì đương nhiên là mọi người sẽ nâng cấp thực lực, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Huyền Minh đại trận lại có vấn đề”.

“Vạn Linh vực, phân thành 4 khu vực: núi Bắc Uyên, khe Nam Thiên, sông Đông Thiên, sông Tây”.

“4 nơi này, trừ khu trung tâm, vạn lần không được đến gần còn ngoài ra những nơi khác đều được đi vào một cách có chừng mực”.

Tần Ninh dặn dò nói: “Nếu đã tới rồi thì dạo quanh một chút. Bây giờ, chúng ta tới núi Bắc Uyên”.

Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.

Rõ ràng là Tần Ninh rất quen thuộc với vùng đất này.

Dù sao, họ cứ nghe theo tất cả hiệu lệnh của Tần Ninh là được.

Mấy chục người lúc này đi từng bước về phía trước.

“Ý, hoa gì đây?”

Vân Sương Nhi nhìn thấy một bông hoa bảy màu vô cùng xinh đẹp, không nhịn được, đưa tay ra muốn hái.

“Đừng động!”

Lúc này, Tần Ninh nhanh như chớp bắt bàn tay nhỏ mềm mại của Vân Sương Nhi, nói: “Loài này tên là Thất Liên Hoa uống máu, chạm vào nó thì lập tức bị nó cắn một phát, uống cạn máu tươi của cô, khiến cô trở thành cái xác khô”.

Vừa dứt lời, Vân Sương Nhi vội vàng rụt tay lại.

“Ở đây không phải là nơi an toàn sao? Tại sao lại có thứ nguy hiểm như vậy?”

“Trong khu an toàn mới là nơi nguy hiểm nhất, nếu không, sao có thể khiến những linh thú kia không dám tiến vào nửa bước chứ?”

Tần Ninh mỉm cười, tiếp tục đi lên phía trước.

Mọi người lúc này cẩn thận đi theo, không dám khinh suất.

Đây chính là Vạn Linh Vực, là vùng đất có đầy đủ các cấp linh thú từ cấp 1 đến cấp 9 đấy.

Ở đây mà động loạn lên thì chỉ có đường chết.

“Phù… cuối cùng cũng đi ra khỏi khu an toàn rồi, ở trong đó khiến ta lo chết đi được”, Vân Sương Nhi không nhịn được thở phào một hơi.

“Đúng vậy!”

Những người khác cũng gật đầu tán thành.

Độ nguy hiểm của khu an toàn cũng không kém bên ngoài đâu mà.

“Đó là vì các ngươi không biết, bên ngoài nguy hiểm tới đâu thôi…”

Tần Ninh cười khổ nói.

Vút…

Tần Ninh vừa dứt lời thì bỗng nhiên, một âm thanh phá không đang lao mạnh tới.

Không chỉ là tiếng phá không đi theo âm thanh đầu tiên đó, phía sau còn có hơn 100 bóng hình soạt soạt soạt lao tới.

“Linh thú cấp 2, vượn thẳng!”

Nhìn những bóng hình phi tới, mọi người càng sửng sốt.

Vượn thẳng, không giống như những loài vượn khác, từ trước tới nay chỉ sống đơn độc.

Nhưng bây giờ, vượn thẳng bỗng nhiên xuất hiện kia thì lại kết thành đội, khoảng 100 con.

Linh thú cấp 2, tương đương với cảnh giới Linh Đài từ tầng 1 đến tầng 9 của loài người.

Đương nhiên là mọi người có thể giải quyết.

Nhưng đột nhiên xuất hiện hơn 100 con thì quả thật có chút giật mình.
Chương 265: Vách luyện thể



Lúc này, mười mấy người đi theo Minh Ung và Vân Khánh Tiêu giết thẳng tới.

Những người này đều là cường thủ cảnh giới Linh Phách, trong chớp mắt xông ra chém giết khiến đám Vượn Thẳng kia không thể chống đỡ.

Bụp bụp bụp…

Từng tiếng động vang lên, dưới sự hủy diệt của mười mấy người kia, đám Vượn Thẳng đột nhiên gào rú rút lui.

Tần Ninh nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ cau mày.

“Công tử, sao vậy?”

“Rất kỳ lạ”, Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Trong bốn khu vực lớn thì linh thú đều được phân chia rõ ràng, theo lý mà nói, Vượn Thẳng không phải ở khu vực núi Bắc Uyên, ở phía Bắc này”.

“Hơn nữa, lại còn tập trung thành đội…”

Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đã xôn xao căng thẳng hơn hẳn.

Xem ra, Vạn Linh Vực mà Huyền Minh đại trận phong ấn thật sự có chút kỳ quái.

Tần Ninh đưa mọi người đi về phía trước.

Sau đó là tới một sơn cốc.

“Tới rồi!”

Nhìn về phía trước, Tần Ninh thở phào.

“Hiệu quả của nơi này cũng tương đương với uyên cốc lúc đầu. Ở đây, từng có mấy chục đạo đài. Dưới mấy chục đạo đài này phong ấn một mảnh linh mạch nhỏ”.

Tần Ninh cười nói: “Bây giờ các vị đi vào bên trong, chọn lấy cho mình một đài để ngồi xuống, có thể ở đây nâng cấp tu vi cảnh giới”.

Nghe Tần Ninh nói vậy, đương nhiên là mọi người vui mừng không thôi.

Mọi người đều được nghe đồn đại về Huyền Minh đại trận đã lâu, lần này các đế quốc, thậm chí cả những thượng quốc đều đích thân tới, chính là vì những bảo tàng trong đây.

Bây giờ, có thể trải nghiệm sự huyền diệu trong đó thì đương nhiên là ai ai cũng vui mừng quá đỗi.

Mấy chục người lập tức chọn lựa đạo đài, ngồi lên trên.

Trong chớp mắt, một luồng hơi thở dồi dào lan tỏa ra khắp nơi.

Toàn bộ không gian đạo đài, như Thất tinh bát quái trận, liên kết với nhau.

Sau đó một luồng linh khí dâng trào, xông vào cơ thể của mỗi người.

Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sự rung động trong thân thể.

Đây không chỉ là hiệu quả của linh mạch mà còn có cảm giác được quy luật trời đất, rất kỳ lạ.

Tần Ninh giải thích nói: “Ở thời Minh Uyên đại đế, nơi này không ít cảnh giới Linh Phách, cảnh giới Địa Võ, thậm chí có cả võ giả cảnh giới Thiên Võ cũng tu hành ở đây”.

“Mà mỗi lần, họ trải nghiệm tu vi và lĩnh ngộ ở vùng đất này thì sẽ đều được đạo đài ghi lại”.

“Cho nên, ở đây không chỉ có linh khí dồi dào mà còn kiểu như đất truyền thừa”.

Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.

Nếu nói như vậy thì quả thật là ngồi lên đài này là có thể đạt được truyền thừa.

Quả thật quá đơn giản rồi!

Bỗng chốc, mấy chục người, ai cũng không nói thêm nhiều nữa mà bắt đầu cảm ngộ.

Lúc này, Tần Ninh lại đứng ngoài sơn cốc, nhìn mọi người, không đi vào.

Sau đó, thời gian dần trôi qua, nửa ngày sau, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tỉnh lại trước.

“Công tử, công tử không tiếp nhận truyền thừa sao?”

“Ta không cần!”, Tần Ninh cười nói.

Vùng đất này chính là nơi năm đó đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần dùng để dạy dỗ thủ hạ và đệ tử, những tu luyện truyền thừa kia đều thuộc về Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần.

Mà Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần đều được truyền thừa từ tôn giả Thanh Vân, chính là đồ đệ của hắn.

Cho dù hắn tiếp nhận truyền thừa thì cũng không thể đạt được lĩnh ngộ gì, chẳng qua chỉ là hấp thu một ít linh khí.

Trong Vạn Linh Vực này không chỉ có lợi ích như thế.

“Hai người các cô, lần này ta sẽ chọn cho hai cô một nơi tốt, đủ để cho thực lực của các cô tăng mãnh liệt”.

Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ cổ chí kim, các loại thể chất đặc biệt đều có tu vi khác với người bình thường, khiến nhiều người ngưỡng mộ không thôi”.

“Thực ra, thể chất đặc biệt thật sự, nâng cấp cảnh giới tu hành chính là tìm đúng đường thì chắc chắn có thể một bước lên trời”.

“Cho dù là Cửu Chuyển Lung Linh thể của Viên Viên hay Hỗn độn thể của Sương Nhi thì cũng đều như vậy”.

Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, lại cười: “Đặc biệt là cô, tới giờ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, cảnh giới hơi thấp một chút”.

Nghe vậy, Vân Sương Nhi khẽ gật đầu.

Thời điểm xuất phát tu vi của cô ấy muộn, đạt được kết quả này thì đã là sự cố gắng rất lớn để nâng cấp.

“Lần này, ta sẽ chuẩn bị để cô nâng cấp tới cảnh giới Linh Luân!”

Tần Ninh vừa nói ra, Vân Sương Nhi chợt sững sờ.

Cảnh giới Linh Luân?

Bây giờ, cô ấy chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 1, tăng liền 9 tầng đạt tới cảnh giới Linh Luân sao?

Điều này thật sự quá khoa trương rồi đấy nhỉ?

Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, cười nói: “Lần này, thế hoàng thể của Viên Viên phải nâng lên một bậc, tranh thủ đạt tới cảnh giới Linh Phách đấy!”

“Vâng!”

Diệp Viên Viên gật đầu.

Nàng đã hoàn toàn tin tưởng 100% với Tần Ninh.

Đừng nói là cảnh giới Linh Phách.

Kể cả bây giờ Tần Ninh nói cho nàng biết sẽ tiến vào cảnh giới Địa Võ, nàng cũng đều tin!

“Được rồi, các cô đã tỉnh trước thì chúng ta đi trước, ít nhất là họ còn cần một thời gian nữa, ta đưa các cô đi!”

Vừa dứt lời, Tần Ninh sải bước rời đi.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng đi theo.

Ba người, không nhanh không chậm lặn lội bước về phía trước trong núi Bắc Uyên.

Vút vút…

Bỗng nhiên, vang lên hai tiếng mũi tên nhọn phá không mà tới.

Trong chớp mắt, một bóng hình vạm vỡ, mãnh liệt xông về phía 3 người Tần Ninh.

Bụp một tiếng, bóng dáng vạm vỡ đó tiến lại gần vị trí phía trước Tần Ninh 100 mét, ầm ầm ngã xuống đất, vết thương trên người vô cùng kinh khủng.

“Ở bên này!”

Một giọng nói vang lên, sau đó, mười mấy người lần lượt đi tới.

Mười mấy người đó đều đeo tên dài sau lưng, tay cầm cung tên, lao nhanh tới, lúc nhìn thấy Tần Ninh thì đều tỏ vẻ cảnh giác.

“Vị huynh đài này, con hổ tinh tham lam này do bọn ta bắn chết, ta nghĩ là các ngươi sẽ không tranh giành với ta chứ?”

“Đương nhiên!”

Tần Ninh khẽ gật đầu, đưa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vòng qua chỗ bọn họ.

Hổ tinh tham lam là linh thú cấp 2 đỉnh cấp, cảnh giới Linh Đài tầng 8, tầng 9. Thú hạch rất có giá trị, nhưng Tần Ninh cũng chẳng thèm quan tâm đến nó.

Sau đó, khi ba người Tần Ninh rời đi thì mười mấy người kia bắt đầu lấy thú hạch của hổ tinh tham lam.

“Công tử Mộc Vũ, hai cô gái vừa rồi đúng là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đấy…”, một võ giả cười hê hê nói.

“Đừng có mà suy nghĩ không nghiêm chỉnh như thế”.

Mộc Vũ mặc một bộ quần áo màu xanh lam, tóc dài buộc lên, hai mắt nheo lại: “Đế quốc Mộc Nguyên của chúng ta đúng là 1 trong 10 đế quốc lớn, nhưng lần này đi vào trong Vạn Linh Vực, không chỉ có đế quốc mà còn có thượng quốc”.

“Nhìn ba người bọn họ lẻ loi như thế, nhỡ đâu là đệ tử của thượng quốc, chọc vào rồi thì không phải là đang yên đang lành tự chuốc nhục vào thân không”.

“Công tử Mộc Vũ nói chí phải”.

Nhìn xung quanh, Mộc Vũ gật đầu nói: “Mọi người cẩn thận một chút, hiếm lắm mới không bị lão già kia đi theo. Chúng ta có thể thoải mái tung hoành ở đây”.

“Vâng!”

Bỗng chốc, một đám người nhanh chóng rời đi.

Lúc này, Tần Ninh đưa Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên xuất hiện dưới một thác nước.

“Chính là ở đây!”

Tần Ninh cười nhạt nói.

Nhìn thấy thác nước, hai cô gái không biết phải làm sao.

Tần Ninh lại nói: “Viên Viên, nơi này có tên là vách Luyện Thể, là thích hợp nhất với cô!”

Tần Ninh chậm rãi nói: “Dưới vách Luyện Thể này, dòng thác mang theo linh tính, đối với những thể chất như linh thể, thánh thể thì có hiệu quả tôi luyện cực lớn”.

“Bây giờ cô xuống dưới vách này, tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết mà ta đã truyền dạy”.

Tần Ninh vừa dứt lời thì Diệp Viên Viên gật đầu, phi thân bay đi.

Tới chân vách, Diệp Viên Viên lại sững sờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom