-
Chương 251-255
Chương 251: Thiên Mạch thần
Cửu U nhất tộc, trong kỷ nguyên trước chính là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, vào thời đại đó, cũng thuộc hàng tồn tại đỉnh cao.
Cửu U Hỏa, duy chỉ có ở Cửu U Chu Tước nhất tộc. Loại lửa này không hề kém hơn thần hỏa trong truyền thuyết!
Nhưng, Cửu U Hỏa được ngưng tụ ra bằng thực lực hiện tại của Tiểu Phi thì còn xa mới đạt tới sự cường đại đốt cháy tất cả.
“Không chỉ ngưng tụ ra Cửu U Hỏa đâu!”
Tiểu Phi đắc ý nói: “Muội ở đây tu hành hơn 1 tháng, trong cơ thể đã ngưng tụ linh hải, kiến tạo linh đài, liên thông linh luân, mà bây giờ muội còn sắp bắt đầu đột phá cảnh giới Linh Phách rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Tần Ninh ca ca, huynh không bất ngờ sao?”, Lăng Tiểu Phi ngạc nhiên nói: “Muội nghe Viên Viên tỷ tỷ và Sương Nhi tỷ tỷ nói, kiểu nâng cấp của muội có thể thuộc cấp yêu quái rồi đấy!”
“Muội đúng là yêu quái mà, nhưng bản thân muội chính là Cửu U Tước nhất tộc, muội là thần thú nên mức độ nâng cấp cảnh giới này không có gì kỳ quái”.
Tần Ninh cười nhạt nói: “Hơn nữa, có một điểm, muội vừa ngưng tụ ra Cửu U Hỏa. Bây giờ chính là lúc thực lực cảnh giới đột phá tăng lên mãnh liệt”.
“Ừ!”
Tiểu Phi khẽ gật đầu.
Tuy Tần Ninh tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng không khỏi mắng một câu.
Cửu U Tước, thật không hổ là Cửu U Tước.
Sau 1 tháng, Tiểu Phi cảnh giới Linh Đài tầng 7 đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 9.
Kể cả bay cũng không bay được nhanh như thế.
Cửu U Tước nhất tộc, ngưng tụ Cửu U Hỏa, chính là lửa thần màu đen độc nhất vạn giới, một khi thức tỉnh thì người của Cửu U Tước nhất tộc nhất định sẽ đột phá nâng cấp thực lực một cách mãnh liệt.
Tuy Tần Ninh đã sớm có chuẩn bị trong lòng nhưng thật sự được thấy một lần nữa thì không khỏi chép miệng.
Cửu U Tước quả là biến thái!
Viên Viên bây giờ, dựa vào hoàng thể mà tốc độ tu hành tăng nhanh, bao gồm tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết, đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5.
Mà tu vi của Sương Nhi cũng sắp đuổi tới, đạt cảnh giới Linh Đài tầng 3.
Ba người này, ai cũng có tư chất yêu quái.
Tần Ninh biết, so sánh với họ thì chắc chắn là tự tìm nhục.
Cho dù mình đã trải qua đời thứ 10, nhưng chuyện nâng cấp cảnh giới không thể sơ suất.
Trở lại tiểu biệt thự Vân Trung, Viên Viên và Sương Nhi đã sắp xếp phòng ốc ổn thỏa.
Vốn dĩ hai người này, một là tiểu thư thế gia, một là công chúa đế quốc, gần như không biết làm những việc vặt này.
Nhưng bây giờ, lại càng ngày càng quen thuộc.
Tiểu biệt thự ở gần linh mạch nhất, cho nên linh khí cũng dồi dào nhất.
Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái cũng đã tự chọn chỗ ở cho mình.
Ông què đang nằm trên ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền hình như đã ngủ rồi.
Một vẻ bình yên bao trùm khắp không gian.
Tần Ninh phát hiện, cảm giác này rất dễ chịu, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Nhưng hắn biết, con đường mình phải đi mới vừa bắt đầu.
Cửu Thiên Vân Minh, thế giới của các vị thần kia tới giờ rốt cuộc như thế nào, 9 bà mẹ cùng ông nội, bà nội, chú Tạ ra sao, hắn không có cách nào biết được.
Vô Thượng Thần Đế biến mất, thế giới các vị thần đại loạn, ai cũng không biết, trải qua thời gian gần 10 vạn năm thì rốt cuộc đã xảy ra cái gì…
Tần Ninh ngồi xuống bên giường, thở dài.
Bây giờ, hắn vẫn chưa tu hành những linh quyết tấn công, mà chỉ chuyên tu một môn luyện thể linh quyết là Âm Dương Ly Hợp Kim thể.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể, phân thành 8 tầng, cảnh giới Linh Đài cấu tạo Linh Đài, ổn định linh khí, bắt đầu tu hành tầng thứ nhất, là hợp lý nhất.
Trong thời gian này, mỗi ngày đều dùng linh khí tôi luyện thần thể, thì cuối cùng, tầng thứ nhất cũng đạt tới trình độ viên mãn.
Mà bây giờ, cách nghĩ của Tần Ninh rất đơn giản, tiếp tục nâng cao, tranh thủ đạt tới tầng thứ 2.
Liền mấy ngày sau đó, Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành cả ngày.
Một ngày này, Tần Ninh đi ra khỏi phòng.
Trong sân, Tần Hải đang nằm trên xích đu, ông một câu ta một câu với ông què, dường như đang nói về chuyện gì đó.
“Tam đệ!”
“Nhị ca!”
Nhìn thấy Tần Hải, Tần Ninh khẽ gật đầu, cười nói: “Vừa hay, thấy thân thể của huynh bây giờ đã khôi phục khá tốt rồi, cũng nên nói một chút về vấn đề của cơ thể huynh”.
“Thân thể của ta còn có vấn đề gì à?”
“Là chuyện tốt!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Lần trước bị thương, cũng coi như là trong họa có phúc, thật ra nhị ca, thân thể của huynh rất đặc biết!”
“Hả?”
Tần Hải vội vàng nói: “Lẽ nào cơ thể của ta là linh thể? Thánh thể? Vương thể? Hay là thần thể? Hay là thể chất đặc biệt như Vân Sương Nhi?”
Nhìn bộ dạng kích động của Tần Hải, hai mắt Tần Ninh trợn trừng lên.
“Huynh cho rằng linh thể và những thể chất đặc biệt kia đều là cải thảo sao?”, Tần Ninh cạn lời nói: “Cơ thể của huynh không liên quan gì đến những thể chất kia, đừng mơ nữa”.
“Thể Sơn Nhạc của đại ca là thể chất có thể tiến hóa nâng cấp, mạnh nhất có thể trưởng thành trở thành thần thể Sơn Nhạc, đứng vững ở vị trí kẻ thống trị trên thế gian này”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhị ca huynh không giống huynh ấy”.
“Đệ đừng úp úp mở mở thế nữa!”
“Huynh là người có Cửu Nguyên thiên mạch!”
Người Cửu Nguyên thiên mạch?
Đó là thứ gì?
Tần Ninh đứng lên, một tay điểm ra.
Linh khí kia trong hư không ngưng tụ thành một bóng người.
Ngón tay Tần Ninh lại điểm ra, lúc này trong cơ thể của bóng người đó hiện ra chín đường vân.
“Như mọi người đều biết, cơ thể võ giả có chín cửa, đem nối chín cửa lại với nhau thành chín mạch”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Người Cửu Nguyên thiên mạch, bẩm sinh có chín mạch kiên cố dị thường, mà một khi mở cửa, bắt đầu tiến vào con đường tu hành 4 cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách đều sẽ tạo ra nền móng cho Cửu Nguyên thiên mạch”.
“Nhị ca, trước đây hai năm huynh bị phế hai chân, có thể khôi phục thì đương nhiên có Thiên Hỏa Linh Tinh là quan trọng, nhưng thực ra cũng do thiên mạch của bản thân huynh đủ mạnh mẽ”.
“Trước đây, đệ vẫn luôn không xác định, cơ thể của huynh có thể chịu được sức nóng bỏng của Thiên Hỏa Linh Tinh thì quả là không thể tin nổi”.
“Cho đến cách đây vài hôm, đệ mới xác định, huynh chính là người Cửu Nguyên thiên mạch!”
Nghe vậy, Tần Hải không khỏi thắc mắc: “Ta muốn biết, người Cửu Nguyên thiên mạch mà đệ nói thì có tác dụng với tu hành sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Hải vội vàng nói: “Nhưng ta lại không cảm thấy nâng cấp gì, bây giờ đại ca đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 5 rồi mà ta chỉ mới tới cảnh giới Linh Đài tầng 3”.
“Nhìn đại ca nâng cấp cảnh giới mà ta không đợi nổi nữa”.
“Đó là vì đại ca là thể Sơn Nhạc, thực lực càng cao thì sẽ từ linh thể Sơn Nhạc lúc đầu trưởng thành thánh thể Sơn Nhạc, tương lai sẽ càng tăng nhanh”.
“Nhị ca huynh thì không như vậy, cho dù là người Cửu Nguyên thiên mạch, không có pháp môn phù hợp thì cũng không có cách nào huy động được sự cường đại của chín mạch”.
Nghe vậy, hai mắt Tần Hải lóe lên ánh sáng.
“Tam đệ…”
Tần Hải cười xấu xa. Bây giờ tam đệ đầy một bụng học thức, người bên cạnh không thể đoán được trong đầu hắn đang chứa thứ gì.
Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết mà Diệp Viên Viên tu luyện cùng Hỗn Độn Ngọc Thân quyết mà Vân Sương Nhi tu luyện, còn có ba cấp độ thể Sơn Nhạc của Tần Sơn đều do Tần Ninh hướng dẫn.
Bây giờ, nhóc con này nói thế thì chắc chắn là có cách.
“Hả…”
Tần Ninh ho khan, nói: “Thiên Mạch thần thánh!”
“Thiên Mạch thần thánh?”, hai mắt của Tần Hải sáng trưng, rực lửa.
Chương 252: Giúp các ngươi một tay
Tần Hải cực kỳ tin tưởng tam đệ của mình.
Tới giờ, bất luận là Diệp Viên Viên hay là Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi hay đại ca Tần Sơn đều đã chứng minh thủ đoạn của Tần Ninh.
Gần như là một thủ đoạn yêu quái thông thiên.
Lúc đầu, Tần Ninh thu nhận Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi làm tì nữ, nghe thì có vẻ viển vông.
Nhưng tới giờ lại khiến người ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
“Bây giờ, cơ thể của huynh vừa hay ở giai đoạn mở mạch đầu tiên, đệ có thể truyền dạy cho huynh!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nhưng đừng vội vàng, Thiên Mạch thần thánh này, không thể truyền miệng. Đệ đành nghĩ cách khác để biểu đạt ra cho huynh, đợi thêm chút nữa nhé!”
“Được!”
Lúc này, trong lòng Tần Hải vô cùng kích động.
Tới giờ, ở cạnh Tần Ninh làm gì có ai không phải là quái vật.
Đại ca, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, thậm chí cả cô nhóc Tiểu Phi đều sắp đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi.
Một đứa bé trông chưa tới 10 tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách, nói cho ai nghe thì họ cũng chẳng tin.
Nhưng bây giờ, lại thật sự là như vậy.
Tam đệ thật sự khác biệt quá!
“Tần công tử!”
Đúng lúc này, bên ngoài của có một người vội vội vàng vàng đi tới.
Đó chính là đương kim thái tử Minh Vũ.
Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh, thở dồn dập, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Hả? Có chuyện lớn gì?”
“Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt bị công tử giết, sau đó ta làm theo ý của công tử, giết luôn Xích Nguyệt Thăng. Bây giờ, đế quốc Xích Nguyệt cấu kết với đế quốc Huyền Dương, đế quốc Kính Nguyệt, đế quốc Thiên Lang bắt đầu tập kết đại quân ở biên giới!”
“Bây giờ, người đại diện của 4 nước đã tới hoàng cung, tranh chấp với phụ hoàng ta buộc phải giao công tử ra”.
Minh Vũ khó xử nói: “Tình thế của đế quốc Bắc Minh hiện giờ thế nào, huynh cũng biết đấy. Nếu 4 đại đế quốc mà ra tay thì có lẽ là đế quốc Bắc Minh khó mà giữ được”.
“Cho nên, Tần công tử, bây giờ huynh nhanh chóng rời khỏi học viện Thiên Thần, trốn đi nhé!”
Lúc này, sắc mặc của Minh Vũ rất khó coi.
Vì thân phận đặc biệt của Tần Ninh mà chắc chắn phụ hoàng cho dù có đắc tội với 4 đế quốc lớn thì chắc chắn cũng không thể giao Tần Ninh ra.
Nhưng khó mà bảo đảm 4 đế quốc lớn sẽ không ra tay với Tần Ninh.
Cho dù, đế quốc Bắc Minh có lòng nhưng cũng vô lực.
“Trốn?”
“Vâng, một khi bọn chúng lật mặt với phụ hoàng ta thì chắc chắn sẽ không chịu để yên cho huynh. Nói không chừng còn đến học viện Thiên Thần tìm huynh, tới lúc đó nếu sử dụng võ lực thì sợ là…”
“Sợ cái gì…”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Vừa hay, đế quốc Bắc Minh yếu thế, không giống như năm đó hai vị lão tổ mang tư thế oai hùng biết bao? Bây giờ suy thoái như vậy, ta lại có thể nhân cơ hội này giúp các ngươi một tay!”
Lời này của Tần Ninh không phải là nói đùa.
Đoạn thời gian này, cho dù là hoàng đế Minh Ung hay nhóc Minh Vũ này, cùng với đám người Thiên Ám quả thật là vô cùng tôn kính với tổ tiên.
Chỉ nói về Minh Ung, có tâm làm việc, nhưng không đủ sức quay trở lại đỉnh phong.
Thế mà lần này, mấy đế quốc lớn đều tới để bới móc, vậy thì nhân cơ hội này giết một mẻ luôn.
Nghe thấy vậy, Minh Vũ sững sờ, nhưng lại khổ sở nói: “Tần công tử, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Ta không phải là coi thường huynh, mà là… kể cả huynh có thể diệt được đám người hôm nay tới, nhưng quân đội của 4 đế quốc lớn đang tập kết ở bên giới, chỉ nhìn vào điểm này mà chỉ dựa vào sức mạnh của một mình huynh thì cũng không phải là cách giải quyết”.
“Vậy cũng chưa chắc”.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi đừng lo lắng nữa, không phải bọn chúng sẽ tới tìm ta sao? Ta đợi chúng!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Tần Ninh lại nói: “Ta nói rồi, mấy gã này đã đến thì đừng mong đi được”.
Lời này nói ra, khiến trong lòng Minh Vũ khổ sở không thôi.
Đương nhiên hắn ta biết, nếu chỉ mấy người lần này tới đàm phán với đế quốc Bắc Minh thì sẽ không gây ra sóng gió gì cho Tần Ninh.
Nhưng một khi những người này xảy ra vấn đề thì 4 đế quốc lớn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó, chúng đồng loạt dẫn binh tới thì đế quốc Bắc Minh căn bản là không có lực đối kháng.
Đây mới là điều phiền phức nhất.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì chuyện gì mới là phiền phức?
Soạt soạt soạt…
Từng tiếng bước chân đột ngột truyền tới.
Đông…
Một âm thanh nặng nề vang lên, cửa lớn tiểu biệt thự Vân Trung bị đập mở. Bên ngoài cửa gần 100 người đang đứng đó, nghênh ngang nhìn vào trong.
“Tần Ninh, lăn ra đây!”
Lúc này, bỗng vang lên một tiếng thét.
Đứng giữa cửa lớn là một người, toàn thân toát ra vẻ kiêu căng điên cuồng, chính là một cao thủ cảnh giới Linh Phách.
Lúc này gã đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn vào trong sân.
“Thằng nhãi thối tha, dám giết hoàng tử và thượng tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt ta, thế nào, bây giờ không có gan nhận sao?”
Một người đàn ông mặc giáp chiến, uy võ phi phàm, lại lần nữa thét lên.
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh nhìn bên ngoài cửa với ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường.
“Vừa xây lại tiểu biệt thự Vân Trung thì lại bị kẻ khác đụng cửa lớn”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông què, đòi bồi thường thế nào nhỉ?”
“Ít nhất cũng phải 10 ngàn linh thạch!”, lúc này ông què đứng bên cạnh, cung kính nói.
“Được, vậy thì 10 ngàn”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
“Thứ khốn nạn kia, ngươi đang nói cái gì?”, lúc này, người đang ông mặc giáp vàng kia tức giận nói: “Ta chính là Xích Thu Phong, đại nguyên soái của đế quốc Xích Nguyệt. Tần Ninh, bây giờ đi cùng ta trở về đế quốc chịu tội, nếu không ta không ngại giết ngươi luôn đâu”.
“Đại quân Xích Nguyệt ta đã tôi quyền luyện chưởng, đế quốc Bắc Minh có thể lụi tàn bất cứ lúc nào. Ngươi đừng mơ tưởng ở đây có người có thể bảo vệ cho ngươi!”
Đôi mắt Xích Thu Phong cuồn cuộn tức giận.
Chỉ là một Tần Ninh, mà dám giết hai vị hoàng tử, một vị thượng tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt, quả thật quá láo xược.
“Bảo vệ ta?”
Tròng mắt Tần Ninh lạnh lùng, gằn giọng nói: “Đây là nơi của ta, ông phá cửa tiểu biệt thự Vân Trung của ta thì bồi thường theo giá cả, những chuyện khác nói sau đi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Xích Thu Phong muốn nổ đầu luôn rồi.
Cái giống khốn nạn Tần Ninh này coi mình như cọng hành!
“Hôm nay soái ta đích thân tới đây, không chỉ muốn phá cửa nhà ngươi mà còn muốn lấy cái mạng ngươi đấy!”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận sôi sục của Xích Thu Phong, Tần Ninh vẫy vẫy tay: “Ông què, đã đụng nát cửa nhà ta lại còn muốn mạng ta thì phải xử lý người này thế nào?”
“Giết à?”, ông què nhìn Tần Ninh, mang theo giọng điệu hỏi dò.
“Ông nói xem?”
Tần Ninh vung tay áo, ngồi xuống.
Nghe vậy, Xích Thu Phong hoàn toàn phát điên lên.
Gã đường đường là 1 trong 5 đại nguyên soái của đế quốc Xích Nguyệt, thế mà lại bị một thằng nhãi nhép miệng còn hôi sữa và một lão già trông như sắp xuống lỗ kia coi nhẹ như vậy.
“Ông già, chán sống rồi hả!”
Xích Thu Phong gằn giọng lên nói.
“Lão phu chỉ hành sự theo lời công tử nhà ta, không nói tới chán sống hay không…”
Ông què sải bước ra, trong tay cầm một thanh kiếm dài xuất hiện.
Kiếm máu Sinh Tử, những ngày này đều trong tay ông què.
Có kiếm này trong tay thì có thể nói là đã tăng thêm 2 cấp cho ông què cảnh giới Địa Võ tầng 1.
Một kiếm vung ra, một luồng sát khí ngưng tụ trong không trung.
Trong chớp mắt, Xích Thu Phong chỉ cảm thấy trong đầu toàn là mưa máu gió tanh, toàn thân choáng váng.
Phụt…
Kiếm máu Sinh Tử rời tay, đến khi quay trở lại thì thân kiếm đỏ tươi kia lại càng thêm chói mắt.
“Ngươi…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Xích Thu Phong vừa muốn kêu lên thì bỗng nhiên, một tia máu phụt ra từ cổ.
Ầm một tiếng, thân thể đổ gục, một cao thủ cảnh giới Linh Phách mất mạng trong chớp mắt.
Máu tươi kia lan rộng trên mặt đất, mùi máu tanh trở nên càng nồng đậm.
Lúc này, cao thủ của ba đế quốc lớn kia đã phải đổi sắc mặt.
Cảnh giới Địa Võ!
Trong học viện Thiên Thần lại ẩn giấu một cường giả cảnh giới Địa Võ.
Mà còn là… người hầu già của Tần Ninh!
Chương 253: Cầu vồng xuất hiện
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn những người khác bên ngoài cửa, nhìn thấy mấy người quen thuộc.
“Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương!”
“Đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt!”
“Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Các vị, đã lâu không gặp, bây giờ tới gióng trống khua chiêng như thế hình như không hay lắm nhỉ?”
“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng. Bây giờ kêu gào như thế sẽ có một ngày ngươi chết thật khó coi…”
Bụp…
Một thanh niên của đế quốc Xích Nguyệt phát hỏa lên trách mắng Tần Ninh, nhưng vẫn chưa nói hết thì phần đầu đã nổ tung.
“Làm gì mà không biết điều thế…”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, đứng lên.
“Tần Ninh!”
Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương lúc này cười hùa theo nói: “Lần này, chúng ta chỉ đi cùng Xích Thu Phong của đế quốc Xích Nguyệt chứ không phải thực sự muốn động võ”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”, đạo sĩ Kính Tâm lúc này cũng cười góp nói: “Ngươi giết người đế quốc Xích Nguyệt không liên quan tới ba đế quốc lớn chúng ta”.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ đi theo thôi, chứ không phải thật sự động võ!”
Người dẫn đầu của 3 đế quốc lớn đề lên tiếng nói.
“Đi theo thôi à?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy thì ta không giết các ngươi!”
Nghe thấy vậy, mấy người có mặt ở đây đều thở phào một hơi.
“Nếu đã như thế thì ta đây cáo từ!”, tướng quân Thiên Lang lúc này đã thu lại vẻ kiêu ngạo của mình, bày ra vẻ mặt tươi cười chắp tay cung kính nói.
“Đứng lại”.
Lúc này, Tần Ninh lại cười nói: “Quả thật là ta không định giết các ngươi, nhưng ta cũng không nói là để các ngươi đi!”
Lời này vừa nói ra, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều biến sắc mặt.
“Dám hỏi Tần công tử, rốt cuộc muốn thế nào?”
Huyền Sư không nhịn được nói.
“Nghênh ngang tới đế quốc Bắc Minh muốn giết ta, giờ thấy không giết nổi thì bỏ đi. Các ngươi coi Tần Ninh ta là cái gì chứ?”
Tần Ninh không nhanh không chậm mà nói: “Nếu đã tới đây thì người tới đều là khách, ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt”.
“Muốn trở về, được, ta xem các ngươi ở đây có bao nhiêu người…”
Tần Ninh rất chân thật mà nhìn đám người, cuối cùng cười nói: “Khoảng hơn trăm người đấy nhỉ, thế này nhé, một người trị giá 10 ngàn viên linh thạch. Hơn 100 người thì các ngươi tự báo về đế quốc, đem số linh thạch tương ứng với số người tới đây thì ta sẽ thả người”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người tái nhợt.
10 ngàn viên linh thạch!
Đùa à!
Một người 10 ngàn viên, linh thạch quý giá vô cùng. Chưa nói tới cái này, mà chỉ là 4 đế quốc lớn không thể mất mặt như vậy!
“Các vị, chúng ta hà cớ gì lại sợ chết”, trong đế quốc Xích Nguyệt có một người đứng ra, gằn giọng nói: “Gã này, kể cả có cảnh giới Địa Võ trấn giữ thì chúng ta muốn chạy cũng có thể chạy vài người”.
“Chỉ cần mang tin tức báo về đế quốc mỗi bên thì đế quốc Bắc Minh sẽ sụp đổ ”.
“Ta không tin, gã này thật sự dám giết tất cả chúng ta”.
“Đúng vậy!”
Ngay lập tức, trong đế quốc Xích Nguyệt có vài người bước ra, lòng đầy căm phẫn mà nói.
“Ông què, giết hết bọn chúng!”
Tần Ninh chậm rãi xua tay.
Phụp phụp phụp mấy tiếng vang lên, Thiên Động Tiên đến giờ là cảnh giới Địa Võ hàng thật giá thật.
Cảnh giới Địa Võ để làm gì?
Tụ linh hải, tạo linh đài, chuyển linh luân, hòa linh phách!
4 bước này làm tới viên mãn thì đạt tới cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào mạnh mẽ, vững vàng sát phạt.
Hơn nữa còn có thể bay được trên không.
Đây là chuyện mà võ giả tứ linh cảnh không thể nào làm được.
Ông què cười giễu một tiếng sau đó bước ra, nhìn đám người.
Bàn tay vung lên, một hơi thở điên cuồng bộc phát, lúc này nhanh như chớp hiện ra.
Kiếm máu Sinh Tử lúc này lại xuất hiện máu sát phạt.
Âm thanh phụt phụt phụt vang lên, trong đám người căn bản là không kẻ nào có thể phản kháng.
Mười mấy vị cảnh giới Linh Đài, võ giả cảnh giới Linh Luân của đế quốc Xích Nguyệt, lúc này hự một tiếng ngã xuống đất.
“Bây giờ ta sẽ truyền tin!”
Đột nhiên, Huyền Sư sải bước lên trước, hơi thở dồn dập nói: “Ta lập tức truyền tin cho đế quốc Huyền Dương để họ phái người mang linh thạch tới!”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!
“Đúng đúng!”
Đạo sĩ Kính Tâm và tướng quân Thiên Lang cũng vội vàng gật đầu.
Cho dù họ là cao thủ cảnh giới Linh Phách không sai, nhưng cảnh giới Linh Phách có mạnh tới đâu thì nào có thể so được với cảnh giới Địa Võ.
Hơn nữa, Tần Ninh quá ác độc.
Giết người không cần biết hậu quả cũng không tính đến thân phận.
Kẻ điên như thế mà cứng đối cứng với hắn thì chỉ có mà tìm đường chết.
Tần Ninh liếc nhìn đám người, nói: “Thời gian mấy ngày này, các ngươi cứ ở học viện Thiên Thần mà nghỉ ngơi nhé!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh xoay người rời đi.
Thiên Động Tiên nhìn đám người, nói: “Nếu muốn chạy thì hãy nhớ đến thanh kiếm máu Sinh Tử này cho kỹ!”
Kiếm máu sinh tử!
Nghe lời nói này, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang, chợt run rẩy dưới đáy lòng.
Kiếm máu sinh tử, chưa nói tới nó là linh kiếm ngũ phẩm mà kiếm này đã từng là linh kiếm mà hoàng đế Minh Uyên sử dụng.
Bao nhiêu năm qua, thanh kiếm này đã lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu kẻ. Có thể nói đây thật sự là một thanh kiếm máu.
Mà, có sự gia trì của hoàng đế Minh Uyên, xét tới uy lực của nó không phải linh khí ngũ phẩm nào cũng so được.
Thiên Động Tiên nheo mắt, ngồi trong sân, nhìn đám người kia không nói nhiều nữa.
Lúc này, Minh Vũ vẫn đang thất thần, không biết nên nói gì mà xoay người rời đi.
Phải quay lại bẩm báo với phụ hoàng chuyện này, nếu không trời mới biết rốt cuộc sẽ xảy ra tình huống gì.
Liên tục 3 ngày liền, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều thành thật chờ đợi.
Ba ngày sau, linh thạch đưa tới, ông què đếm linh thạch rồi thả người ngay sau đó.
Trong tiểu biệt thự Vân Trung, ông què nhìn đám người của ba đế quốc lớn rời đi rồi nhìn Tần Ninh đứng bên cạnh.
“Công tử, không giết sao?”
“Vội cái gì”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Cũng không phải là không quay lại”.
Tần Ninh ngồi trên xích đu, nheo mắt, nói: “Vốn ta đang nghĩ, con cháu của Thiên Thanh Thạch và Minh Ung đem cơ nghiệp của tổ tiên sa sút tới mức này thì cũng lười quan tâm”.
“Nhưng bây giờ, có kẻ lại dám giẫm lên mặt, đến cả tôn nghiêm cuối cùng này của học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh cũng muốn giày xéo”.
“Điều này khiến ta không thể nhịn được. Nếu kẻ nào dám đối phó với đế quốc Bắc Minh thì chính là muốn đối chọi với Tần Ninh ta”.
“Từ nay trở đi, thần hộ vệ của học viên Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh chính là Tần Ninh ta rồi”.
Nghe câu nói này, ông què không nói nhiều.
Trong mắt ông ta bây giờ, Tần Ninh không phải là một thiếu niên 16, 17 tuổi nữa mà là một chủ tử.
Thời qua đi, đã 10 ngày kể từ khi bắt đạo sĩ Kính Tâm để yêu sách linh thạch, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái là 10 ngày này, ở biên giới đế quốc Bắc Minh lại không hề xảy ra vấn đề gì.
Nhưng cho dù như vậy thì hoàng đế Minh Ung và thái tử Minh Vũ cũng không dám sơ suất.
Mà kỳ lạ là, hình như 4 đế quốc lớn kia hoàn toàn quên đi chuyện này, không hề có hành động gì.
Nhưng lại có chuyện lớn hơn đột nhiên xảy ra.
Vào một ngày, như thường lệ, Tần Ninh đi vào linh trì linh mạch tu luyện, thì có tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xông vào trong sơn động, nhìn thấy Tần Ninh thì tỏ vẻ gấp gáp.
“Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Trên trời, xuất hiện cầu vồng!”
Chương 254: Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về
Cầu vồng?
Tần Ninh đứng dậy, thở dài.
“Không phải là cầu vồng!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: “Mà là… cây cầu cầu vồng… hơn nữa nó nối tiếp với mặt đất”.
Cầu cầu vồng?
Trong mắt Tần Ninh hiện lên một tia nặng nề.
Tần Ninh sải bước đi ra ngoài sơn động.
Đứng trên sườn núi, nhìn trên trời cao kia một dải cầu vồng bảy màu, lúc này như từ trên trời giáng xuống, kéo dài tới mặt đất, sắc mặt Tần Ninh lại nặng nề thêm mấy phần.
“Công tử, chuyện này là sao?”
Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi”, Tần Ninh thở dài, nói: “Bảo Minh Ung và Thiên Ám tới chỗ ta!”
“Vâng vâng!”
Vân Sương Nhi lập tức chạy đi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Tần Ninh.
Diệp Viên Viên thì thành thực nhìn Tần Ninh.
“Công tử…”
“Huyền Minh đại trận mở rồi”, lúc này Tần Ninh cau mày nói: “Đây không phải là chuyện tốt, xử lý không tốt những thứ chạy ra thì không cần đế quốc khác ra tay, đế quốc Bắc Minh cũng tự diệt”.
Tần Ninh như lẩm bẩm một mình, nói: “Năm đó hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch giữ lại cho hậu nhân một đường lui không sai, nhưng đường lui này cũng có thể trở thành lối cụt”.
Lúc này, Diệp Viên Viên có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Tần Ninh.
Nếu đến Tần Ninh cũng cảm thấy nan giải thì có lẽ thứ gọi là Huyền Minh đại trận đó thật sự nguy hiểm dị thường.
Tiểu biệt thự Vân Trung.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi trên xích đu, viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung tôn kính đứng phía trước.
Ông què, Minh Vũ, Tần Sơn, Tần Hải và mọi người cũng đều có mặt.
Trong lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, không khí có chút nặng nề.
“Tần công tử, thật sự là như vậy sao?”, hoàng đế Minh Ung lo lắng nói: “Trong Huyền Minh đại trận đó, rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì mà khủng khiếp như vậy?”
Tần Ninh lạnh lùng liếc Minh Ung nói: “Linh thú cấp 5, cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9!”
Lời này vừa nói ra khiến mấy người có mặt tại đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Linh thú cấp 5 có thể so sánh với sức mạnh của cảnh giới Địa Võ.
Thiên Động Tiên chính là cảnh giới Địa Võ, nhưng chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 1, nhưng cho dù là như thế, trong các nước đế quốc thì đã được coi là có tu vi đỉnh cấp.
Chỉ cần linh thú cấp 5 đã đủ để hủy diệt đế quốc Bắc Minh.
Chứ đừng nhắc đến linh thú cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9.
Linh thú cấp 9 có tồn tại trên Cửu U đại lục không còn là điều khó nói.
“Nếu Huyền Minh đại trận thật sự mở ra, những linh thú cường đại kia chạy ra ngoài thì toàn đế quốc Bắc Minh…”, lúc này Thiên Ám cũng tỏ ra vẻ mặt khó coi.
“Cái thứ không có tiền đồ”, ông què không nhịn nổi mắng một câu: “Có Tần Ninh ở đây, các ngươi sợ cái gì?”
Nghe vậy, hai người Thiên Ám và Minh Ung ngại ngùng khẽ cười.
Tần Ninh tỏ ý khen ngợi nhìn ông què.
“Lão già nhà ông bây giờ cũng biết nịnh nọt gớm nhỉ?”
Lúc này Tần Ninh đứng lên, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến thì lấp đất. Chuyện này cũng không thể nói là chuyện xấu gì”.
“Hai người các ông, gần đây cũng phải chuẩn bị một chút tiếp đãi khách tới thăm!”
Khách tới thăm?
Nghe lời nói này, hai người chợt hiểu ra.
Cây cầu cầu vồng xuất hiện thì e rằng những đế quốc xung quanh chắc chắc không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện hay.
Tới lúc đó, các đế quốc lớn, thậm chí là thượng quốc đều có khả năng xuất hiện.
Đế quốc Bắc Minh mấy vạn năm trở lại, từ một cương quốc lớn có thể sánh với tông môn đỉnh cấp, sa sút tới đáy đế quốc bây giờ không phải là giả. Nhưng, dù sao, nó cũng từng là cương quốc đỉnh cấp.
Ai cũng không dám nói rằng những truyền thừa và bí mật để lại trong mấy vạn năm nay đều đã bị người ta đào ra hết rồi.
Lần này cây cầu cầu vồng xuất hiện chính là một dấu hiệu.
Nhất thời, tin tức dần lan ra.
Lúc này, trên đế đô Bắc Minh có một cây cầu vồng từ trời giáng xuống, phân ra hai hướng nam bắc.
Một dải hướng bắc, rơi vào hoàng cung.
Mà dải kia thì rơi xuống vị trí gần dãy núi của học viện Thiên Thần.
Lúc này, Tần Ninh đang ở trong hoàng cung Bắc Minh.
Cây cầu cầu vồng đó sáng lên bảy sắc, dường như nối liền với trời cao.
Độ rộng mấy chục trượng, dày hơn trăm trượng, từ trên trời đổ xuống khiến người ta được thưởng thức một bữa tiệc thị giác chấn động.
Diệp Viên Viên nhìn cầu vồng, không khỏi kêu lên: “Đây là vật liệu gì?”
“Tơ Thổ Vân…”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Là một loại linh tơ do linh thú cấp 7 nhả ra, hơn nữa còn có độc”.
“Có độc?”
Nghe vậy, mấy người Tần Sơn, Tần Hải lập tức lùi lại.
“Bên này không có độc”, Tần Ninh cười nói: “Bên kia mới có độc”.
Lời vừa nói ra, mọi người lại càng hoang mang.
“Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về”.
Lúc này, Tần Ninh bất chợt nói ra câu này, mấy người đều không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
“Mọi người chuẩn bị thật tốt, khoảng 10 ngày nữa chúng ta xuất phát”.
Xuất phát, tới đâu?
“Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.
Mà bên ngoài học viện Thiên Thần, phía gần dãy núi, lúc này trên dải cầu cầu vồng kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy trên dải cầu cầu vồng đó có một lớp các ngôi sao bảy màu bám lên.
Cảnh tượng này cũng thu hút không ít võ giả tu luyện trong núi.
Một số người nhiều chuyện không nhịn được mà đi lên cây cầu cầu vồng đó, đột nhiên ngôi sao bảy màu kia chợt bay bổng, âm thanh xuy xuy vang lên, trong chớp mắt cơ thể của người nhiều chuyện kia bị ngôi sao nuốt chửng, sạch sẽ không còn chút cặn nào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Sau đó, tin tức dần lan ra.
Đế đô Bắc Minh xuất hiện hai dải cầu cầu vồng.
Một dải trong hoàng cung, một dải ở ngoài học viện Thiên Thần.
Mà hai cây cầu cầu vồng này không giống nhau. Bây giờ trông có vẻ như đầu cầu bên ngoài học viện Thiên Thần rất nguy hiểm.
Mà đầu cầu trong hoàng cung Bắc Minh thì lại rất an toàn.
Tin tức không chỉ lan ra khắp đế quốc Bắc Minh mà còn nhanh chóng kéo sang các quốc gia khác.
Thời gian 10 ngày, vụt một cái trôi qua.
Trong 10 ngày này, Tần Ninh vẫn luôn trong phòng, an tĩnh tu luyện, gần như không có hoạt động gì.
Kẹt một tiếng, Tần Ninh mở cửa phòng, mấy người đang yên lặng chờ dợi.
Một bóng người đi ra, mặc quần áo trong màu trắng, cổ tay viền vàng, mang lại cảm giác như một thư sinh, nhưng giữa hai lông mày lại hiện ra vẻ sắc bén.
Tóc dài được búi lên, hai bên tóc mai đung đưa trong gió nhẹ, chính là Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lúc này trông hoàn toàn khác.
Trên khắp cơ thể có một ánh sáng ẩn hiện khác nhau, thu hút ánh nhìn mọi người.
“Chúc mừng công tử đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1”.
Ánh mắt ông què vô cùng tinh tường, lên tiếng nói.
Cái gì?
Cảnh giới Linh Luân tầng 1?
Lúc này, Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều choáng váng.
Tu vi của Tần Ninh nâng cấp lúc nhanh, lúc chậm.
Dường như hắn không lo lắng vì quá nhanh sẽ dẫn tới nền tảng không ổn định, mà quá chậm thì sẽ để lỡ thời gian tốt nhất để tu luyện nâng cấp cảnh giới.
Dường như nâng cấp phải xem tâm trạng của hắn.
“Âm Dương Ly Hợp Kim thể đột phá tầng 2, cũng nên đột phá cảnh giới rồi”.
Tần Ninh vẫy vẫy tay, không để tâm mà nói: “Được rồi, chuẩn bị xuất phát”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng theo sau, ông què đi bên cạnh.
Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Hứa Thông Thiên, có thêm Tiểu Thanh và Tiểu Phi thành một đoàn người bắt đầu xuất phát.
“Công tử, chúng ta ở học viện, tại sao không xuất phát luôn từ đầu cầu ở học viện Thiên Thần?”, Vân Sương Nhi ngồi trên xe ngựa, không nhịn được hỏi.
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên lại che miệng cười.
Chương 255: Không đến lượt các ngươi ngông nghênh
“Viên Viên, cô cười gì vậy?”
“Sương Nhi, theo tính cách của công tử thì bỏ gần tìm xa chắc chắn là vì nơi gần này rất nguy hiểm”.
Diệp Viên Viên khẽ cười nói: “Không chừng là giữ lại cho một số người có ý đồ riêng đấy”.
Đối với cuộc nói chuyện của hai cô, Tần Ninh chỉ cười không nói.
Một đoàn người đi tới hoàng cung.
Hôm nay, trong hoàng cung, cấm vệ quân đi đi lại lại mang một vẻ lạnh lùng, ở cửa vào cung có một bóng người đã đợi từ lâu.
Chính là Minh Vũ.
Nhìn thấy Tần Ninh tới, Minh Vũ cũng thở phào.
“Làm gì mà mang cái vẻ như sắp gặp kẻ địch lớn vậy? Tuy có nguy hiểm, nhưng cũng không phải là 9 chết 1 sống, nói không chừng còn là cơ hội để đế quốc Bắc Minh quật khởi!”
Tần Ninh vỗ vỗ vai Minh Vũ, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây sẽ không xảy ra vấn đề gì cả”.
Lúc này, Minh Vũ cũng khẽ gật đầu.
Tần Ninh quả thật là có thể khiến người ta cảm thấy an toàn.
Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Viên Viên, cô xem, công tử có giống đang dạy dỗ con cháu của nhà mình không?”
“Cũng giống thật!”
Lúc này, trong lòng ba người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm đã hiểu rõ.
Từ khi Tần Ninh gặp biến cố, có lẽ đã đạt được truyền thừa của Cửu U đại đế.
Hơn nữa, họ cũng dần hiểu được, lai lịch thân phận của viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung.
Tần Ninh tiếp nhận truyền thừa của Cửu U đại đế, nên ở một phần nào đó, chính là kế thừa tình cảm của Cửu U đại đế, thì nói thế nào cũng phải giúp đỡ hậu nhân hai đồ tôn của Cửu U đại đế.
Cho nên, bọn họ hiểu rõ từ đáy lòng, lúc này Tần Ninh đang giúp học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh.
Trên thực tế, cho dù là Thiên Ám hay Minh Ung thì cũng không phải là lần đầu đuổi theo Tần Ninh.
Duy chỉ có một điểm có thể nghĩ tới, có khả năng nhất, chính là Tần Ninh tiếp nhận được truyền thừa của Cửu U đại đế.
Nếu không, tại sao lại thông thuộc với chuyện của Cửu U đại đế như vậy?
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không quan tâm họ nghĩ thế nào.
Tiến vào hoàng cung, tới quảng trường trước điện, 8 thạch trụ vẫn đứng đó sừng sững, nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ quái.
Lúc này, một đầu cầu cầu vồng rơi xuống trung tâm quảng trường.
Hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám đưa một số thân tín theo, lúc này cũng đang yên lặng chờ đợi.
Nhìn thấy Tần Ninh tới thì hai người đứng dậy cung kính đón tiếp.
“Tần công tử, tiếp theo, chúng ta làm thế nào?”, hoàng đế Minh Ung lên tiếng.
“Lên cầu, leo thang trời!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Leo thang trời?
Lên cầu? Lẽ nào là lên cầu cầu vồng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao.
Huyền Minh đại trận chính là phong ấn thế giới dưới lòng đất của đế đô Bắc Minh, bây giờ lại lên trời thì sao có thể đi vào Huyền Minh đại trận?
“Bệ hạ!”
Một vị thượng tướng quân lúc này không nhịn nổi phải lên tiếng: “Nếu leo lên cầu cầu vồng thì chẳng phải là đi ngược đường hay sao. Bệ hạ, thần thấy, lời của nhóc con này hoàn toàn là nói bậy!”
“Câm miệng!”
Hoàng đế Minh Ung gằn giọng quát: “Tần công tử nói cái gì thì làm như thế, không cần nói mấy câu thừa thãi”.
Vẻ mặt của thượng tướng quân đó chợt sững lại, không dám nói nhiều.
“Tất cả đã chuẩn bị xong, theo lời Tần công tử, lên cầu”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị.
Soạt soạt…
Mà đúng lúc này, vài bóng người lao qua cửa cung mà tới.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Một vị tướng quân lúc này mang vẻ mặt tái mét nói: “4 đế quốc lớn đem người tới rồi, chúng thuộc hạ không ngăn cản được”.
Minh Ung nghe thấy lời này thì chua chát gật đầu.
Thứ nên tới thì cuối cùng vẫn sẽ tới.
Lúc này, Tần Ninh vẫy vẫy tay, nói: “Đợi chúng lâu rồi, để chúng đi vào đi”.
Lời vừa nói ra, Minh Ung cũng gật đầu.
Một đám người, lúc này yên tĩnh chờ đợi.
Soạt soạt soạt, những âm thanh phá không vang lên, từng bóng người vội vàng tới, nhìn kỹ cũng thấy phải hơn trăm người.
Chỉ là lần này, 4 đế quốc lớn đưa tới hơn trăm người này không phải là một đám ô hợp cảnh giới Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách nữa mà chủ yếu là cao thủ cảnh giới Linh Phách một sắc xanh. Nếu cảnh giới Linh Luân, Linh Đài xuất hiện thì cũng đều là người có thân phận hiển hách.
4 người dẫn đầu, bệ vệ kiêu căng, mang hơi thở cao cao tại thượng trời sinh.
Nhìn thấy 4 người đó, sắc mặt của Minh Ung rất khó coi.
“Xích Thiên Cung, Huyền Dương Không, Kinh Kha. Bốn người các ông là hoàng đế đế quốc mà lại đích thân tới đế đô đế quốc Bắc Minh của ta là có ý gì?”
Lúc này, quả thật Minh Ung rất tức giận.
Hoàng đế của 4 đế quốc lớn, đích thân tới đây thì ai mà không cảm nhận được mùi vị của sự uy hiếp này chứ?
“Minh Ung, cớ gì phải cáu giận thế?”
Xích Thiên Khung mặc một áo choàng màu lửa đỏ, trên đó có một con rồng lửa màu đó, trông uy võ phi phàm.
“Lần trước ta ngọt nhạt khuyên nhủ ông giao hung thủ giết con trai ta ra. Nhưng ông không những không cảm kích mà lại còn không biết trời cao đất dày mà giết chết sứ giả của ta”.
Xích Thiên Khung tức tối nói: “Hôm nay, ta đích thân tới đây, 1 triệu đại quân ở biên giới đang nghiêm chỉnh đợi tin, ta muốn xem xem, ông giải thích với ta thế nào!”
Hoàng đế đế quốc Huyền Dương, Huyền Dương Không cũng nói: “Minh Ung, ông thật sự cho rằng, đế quốc Bắc Minh của ông vẫn như thời lão tổ Minh Uyên sao? Thật không biết trời cao đất dày”.
“Đúng vậy!”, hoàng đế Kinh Kha nghiêm giọng quát lên: “Lần này, Huyền Dương đại trận mở ra rồi. Lẽ nào, đế quốc Bắc Minh các ông muốn ăn một mình?”
Lời vừa nói ra, hơn 100 người của 4 đế quốc lớn đều đồng loạt tỏa ra hơi thở.
Hành động này rõ ràng là đang uy hiếp!
Lúc này, Minh Ung tức giận nén trong lồng ngực, không có chỗ nào để trút ra.
Xích Thiên Khung đưa mắt nhìn quanh đám người, cuối cùng nhìn thấy Tần Ninh.
“Nhãi con, chính là ngươi giết chết con trai ta sao?”, Xích Thương Khung tức trợn mắt, gằn giọng nói: “To gan lớn mật thật, hôm nay đế ta phải giết ngươi để tế linh hồn trên trời cao của con trai ta”.
“Con trai ông chết thì cũng xuống địa ngục chứ lại còn có linh hồn trên trời đấy”.
Tần Ninh bĩu môi, nói: “Thấy các ông ngông nghênh tới đây thế này thì chắc đa phần cũng tới vì Huyền Minh đại trận nhỉ?”
“Chuyện này, ngươi không có tư cách bàn luận, chết đi!”
Đứng phía sau Xích Thương Khung, một cao thủ cảnh giới Linh Phách đã xông lên chém giết.
“Cút!”
Một tiếng gầm vang lên, Thiên Động Tiên hành động. Ông ta sải bước lên, sau lưng đeo kiếm máu Sinh Tử xông ra chém giết.
Kiếm máu giết tới, ánh sáng lóe lên. Bóng người xông ra đó, lúc này xuất hiện một hốc máu trên ngực, đi đời nhà ma.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Xích Thiên Khung chợt tỏ vẻ sững sờ.
“Ông quả nhiên là Thiên Động Tiên! Viện trưởng cũ của học viện Thiên Thần!”
Lúc này, Xích Thiên Khung không khỏi lên tiếng.
Trước đây, lão ta đã nhận được tin, trong đế đô Bắc Minh xuất hiện một cường giả cảnh giới Địa Võ.
Cảnh giới Địa Võ là cao thủ trấn giữ ở 10 đế quốc lớn đỉnh cấp mới có.
Vậy mà đế quốc Bắc Minh lại có một người, lão ta thế nào cũng phải thận trọng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trừ viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì duy chỉ có một người mới có cơ hội đạt tới cảnh giới này. Đó chính là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, Thiên Động Tiên.
“Bây giờ lão phu chỉ là một phu xe”.
Thiên Động Tiên cũng lười nói nhiều, thu kiếm, đứng oai nghiêm.
Tần Ninh nhìn đám người, chắp tay sau lưng, cười nhạt: “Sớm biết các ông sẽ không phục, chỉ là 4 đế quốc mà thôi, không có chỗ để các ông ngông nghênh trước mặt ta”.
“Đừng nói các ông, kể cả viện trưởng Thiên Thần và thủy tổ Minh Uyên năm đó, cùng 3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng tới đây cũng đều phải quỳ xuống dập đầu dưới chân ta”.
Lời này vừa nói ra khiến vẻ mặt của 4 người Xích Thiên Khung trở nên lạnh lẽo.
Cửu U nhất tộc, trong kỷ nguyên trước chính là chủng tộc vô cùng mạnh mẽ, vào thời đại đó, cũng thuộc hàng tồn tại đỉnh cao.
Cửu U Hỏa, duy chỉ có ở Cửu U Chu Tước nhất tộc. Loại lửa này không hề kém hơn thần hỏa trong truyền thuyết!
Nhưng, Cửu U Hỏa được ngưng tụ ra bằng thực lực hiện tại của Tiểu Phi thì còn xa mới đạt tới sự cường đại đốt cháy tất cả.
“Không chỉ ngưng tụ ra Cửu U Hỏa đâu!”
Tiểu Phi đắc ý nói: “Muội ở đây tu hành hơn 1 tháng, trong cơ thể đã ngưng tụ linh hải, kiến tạo linh đài, liên thông linh luân, mà bây giờ muội còn sắp bắt đầu đột phá cảnh giới Linh Phách rồi!”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ gật đầu.
“Tần Ninh ca ca, huynh không bất ngờ sao?”, Lăng Tiểu Phi ngạc nhiên nói: “Muội nghe Viên Viên tỷ tỷ và Sương Nhi tỷ tỷ nói, kiểu nâng cấp của muội có thể thuộc cấp yêu quái rồi đấy!”
“Muội đúng là yêu quái mà, nhưng bản thân muội chính là Cửu U Tước nhất tộc, muội là thần thú nên mức độ nâng cấp cảnh giới này không có gì kỳ quái”.
Tần Ninh cười nhạt nói: “Hơn nữa, có một điểm, muội vừa ngưng tụ ra Cửu U Hỏa. Bây giờ chính là lúc thực lực cảnh giới đột phá tăng lên mãnh liệt”.
“Ừ!”
Tiểu Phi khẽ gật đầu.
Tuy Tần Ninh tỏ ra lạnh nhạt nhưng trong lòng không khỏi mắng một câu.
Cửu U Tước, thật không hổ là Cửu U Tước.
Sau 1 tháng, Tiểu Phi cảnh giới Linh Đài tầng 7 đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 9.
Kể cả bay cũng không bay được nhanh như thế.
Cửu U Tước nhất tộc, ngưng tụ Cửu U Hỏa, chính là lửa thần màu đen độc nhất vạn giới, một khi thức tỉnh thì người của Cửu U Tước nhất tộc nhất định sẽ đột phá nâng cấp thực lực một cách mãnh liệt.
Tuy Tần Ninh đã sớm có chuẩn bị trong lòng nhưng thật sự được thấy một lần nữa thì không khỏi chép miệng.
Cửu U Tước quả là biến thái!
Viên Viên bây giờ, dựa vào hoàng thể mà tốc độ tu hành tăng nhanh, bao gồm tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết, đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 5.
Mà tu vi của Sương Nhi cũng sắp đuổi tới, đạt cảnh giới Linh Đài tầng 3.
Ba người này, ai cũng có tư chất yêu quái.
Tần Ninh biết, so sánh với họ thì chắc chắn là tự tìm nhục.
Cho dù mình đã trải qua đời thứ 10, nhưng chuyện nâng cấp cảnh giới không thể sơ suất.
Trở lại tiểu biệt thự Vân Trung, Viên Viên và Sương Nhi đã sắp xếp phòng ốc ổn thỏa.
Vốn dĩ hai người này, một là tiểu thư thế gia, một là công chúa đế quốc, gần như không biết làm những việc vặt này.
Nhưng bây giờ, lại càng ngày càng quen thuộc.
Tiểu biệt thự ở gần linh mạch nhất, cho nên linh khí cũng dồi dào nhất.
Tần Sơn, Tần Hải, Lục Huyền và Trương Tiểu Soái cũng đã tự chọn chỗ ở cho mình.
Ông què đang nằm trên ghế dựa, hai mắt nhắm nghiền hình như đã ngủ rồi.
Một vẻ bình yên bao trùm khắp không gian.
Tần Ninh phát hiện, cảm giác này rất dễ chịu, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Nhưng hắn biết, con đường mình phải đi mới vừa bắt đầu.
Cửu Thiên Vân Minh, thế giới của các vị thần kia tới giờ rốt cuộc như thế nào, 9 bà mẹ cùng ông nội, bà nội, chú Tạ ra sao, hắn không có cách nào biết được.
Vô Thượng Thần Đế biến mất, thế giới các vị thần đại loạn, ai cũng không biết, trải qua thời gian gần 10 vạn năm thì rốt cuộc đã xảy ra cái gì…
Tần Ninh ngồi xuống bên giường, thở dài.
Bây giờ, hắn vẫn chưa tu hành những linh quyết tấn công, mà chỉ chuyên tu một môn luyện thể linh quyết là Âm Dương Ly Hợp Kim thể.
Âm Dương Ly Hợp Kim thể, phân thành 8 tầng, cảnh giới Linh Đài cấu tạo Linh Đài, ổn định linh khí, bắt đầu tu hành tầng thứ nhất, là hợp lý nhất.
Trong thời gian này, mỗi ngày đều dùng linh khí tôi luyện thần thể, thì cuối cùng, tầng thứ nhất cũng đạt tới trình độ viên mãn.
Mà bây giờ, cách nghĩ của Tần Ninh rất đơn giản, tiếp tục nâng cao, tranh thủ đạt tới tầng thứ 2.
Liền mấy ngày sau đó, Tần Ninh đều ở trong phòng tu hành cả ngày.
Một ngày này, Tần Ninh đi ra khỏi phòng.
Trong sân, Tần Hải đang nằm trên xích đu, ông một câu ta một câu với ông què, dường như đang nói về chuyện gì đó.
“Tam đệ!”
“Nhị ca!”
Nhìn thấy Tần Hải, Tần Ninh khẽ gật đầu, cười nói: “Vừa hay, thấy thân thể của huynh bây giờ đã khôi phục khá tốt rồi, cũng nên nói một chút về vấn đề của cơ thể huynh”.
“Thân thể của ta còn có vấn đề gì à?”
“Là chuyện tốt!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Lần trước bị thương, cũng coi như là trong họa có phúc, thật ra nhị ca, thân thể của huynh rất đặc biết!”
“Hả?”
Tần Hải vội vàng nói: “Lẽ nào cơ thể của ta là linh thể? Thánh thể? Vương thể? Hay là thần thể? Hay là thể chất đặc biệt như Vân Sương Nhi?”
Nhìn bộ dạng kích động của Tần Hải, hai mắt Tần Ninh trợn trừng lên.
“Huynh cho rằng linh thể và những thể chất đặc biệt kia đều là cải thảo sao?”, Tần Ninh cạn lời nói: “Cơ thể của huynh không liên quan gì đến những thể chất kia, đừng mơ nữa”.
“Thể Sơn Nhạc của đại ca là thể chất có thể tiến hóa nâng cấp, mạnh nhất có thể trưởng thành trở thành thần thể Sơn Nhạc, đứng vững ở vị trí kẻ thống trị trên thế gian này”.
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Nhị ca huynh không giống huynh ấy”.
“Đệ đừng úp úp mở mở thế nữa!”
“Huynh là người có Cửu Nguyên thiên mạch!”
Người Cửu Nguyên thiên mạch?
Đó là thứ gì?
Tần Ninh đứng lên, một tay điểm ra.
Linh khí kia trong hư không ngưng tụ thành một bóng người.
Ngón tay Tần Ninh lại điểm ra, lúc này trong cơ thể của bóng người đó hiện ra chín đường vân.
“Như mọi người đều biết, cơ thể võ giả có chín cửa, đem nối chín cửa lại với nhau thành chín mạch”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Người Cửu Nguyên thiên mạch, bẩm sinh có chín mạch kiên cố dị thường, mà một khi mở cửa, bắt đầu tiến vào con đường tu hành 4 cảnh giới Linh Hải, Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách đều sẽ tạo ra nền móng cho Cửu Nguyên thiên mạch”.
“Nhị ca, trước đây hai năm huynh bị phế hai chân, có thể khôi phục thì đương nhiên có Thiên Hỏa Linh Tinh là quan trọng, nhưng thực ra cũng do thiên mạch của bản thân huynh đủ mạnh mẽ”.
“Trước đây, đệ vẫn luôn không xác định, cơ thể của huynh có thể chịu được sức nóng bỏng của Thiên Hỏa Linh Tinh thì quả là không thể tin nổi”.
“Cho đến cách đây vài hôm, đệ mới xác định, huynh chính là người Cửu Nguyên thiên mạch!”
Nghe vậy, Tần Hải không khỏi thắc mắc: “Ta muốn biết, người Cửu Nguyên thiên mạch mà đệ nói thì có tác dụng với tu hành sao?”
“Đương nhiên rồi!”
Tần Hải vội vàng nói: “Nhưng ta lại không cảm thấy nâng cấp gì, bây giờ đại ca đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 5 rồi mà ta chỉ mới tới cảnh giới Linh Đài tầng 3”.
“Nhìn đại ca nâng cấp cảnh giới mà ta không đợi nổi nữa”.
“Đó là vì đại ca là thể Sơn Nhạc, thực lực càng cao thì sẽ từ linh thể Sơn Nhạc lúc đầu trưởng thành thánh thể Sơn Nhạc, tương lai sẽ càng tăng nhanh”.
“Nhị ca huynh thì không như vậy, cho dù là người Cửu Nguyên thiên mạch, không có pháp môn phù hợp thì cũng không có cách nào huy động được sự cường đại của chín mạch”.
Nghe vậy, hai mắt Tần Hải lóe lên ánh sáng.
“Tam đệ…”
Tần Hải cười xấu xa. Bây giờ tam đệ đầy một bụng học thức, người bên cạnh không thể đoán được trong đầu hắn đang chứa thứ gì.
Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết mà Diệp Viên Viên tu luyện cùng Hỗn Độn Ngọc Thân quyết mà Vân Sương Nhi tu luyện, còn có ba cấp độ thể Sơn Nhạc của Tần Sơn đều do Tần Ninh hướng dẫn.
Bây giờ, nhóc con này nói thế thì chắc chắn là có cách.
“Hả…”
Tần Ninh ho khan, nói: “Thiên Mạch thần thánh!”
“Thiên Mạch thần thánh?”, hai mắt của Tần Hải sáng trưng, rực lửa.
Chương 252: Giúp các ngươi một tay
Tần Hải cực kỳ tin tưởng tam đệ của mình.
Tới giờ, bất luận là Diệp Viên Viên hay là Vân Sương Nhi, Lăng Tiểu Phi hay đại ca Tần Sơn đều đã chứng minh thủ đoạn của Tần Ninh.
Gần như là một thủ đoạn yêu quái thông thiên.
Lúc đầu, Tần Ninh thu nhận Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi làm tì nữ, nghe thì có vẻ viển vông.
Nhưng tới giờ lại khiến người ta cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
“Bây giờ, cơ thể của huynh vừa hay ở giai đoạn mở mạch đầu tiên, đệ có thể truyền dạy cho huynh!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nhưng đừng vội vàng, Thiên Mạch thần thánh này, không thể truyền miệng. Đệ đành nghĩ cách khác để biểu đạt ra cho huynh, đợi thêm chút nữa nhé!”
“Được!”
Lúc này, trong lòng Tần Hải vô cùng kích động.
Tới giờ, ở cạnh Tần Ninh làm gì có ai không phải là quái vật.
Đại ca, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, thậm chí cả cô nhóc Tiểu Phi đều sắp đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi.
Một đứa bé trông chưa tới 10 tuổi mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách, nói cho ai nghe thì họ cũng chẳng tin.
Nhưng bây giờ, lại thật sự là như vậy.
Tam đệ thật sự khác biệt quá!
“Tần công tử!”
Đúng lúc này, bên ngoài của có một người vội vội vàng vàng đi tới.
Đó chính là đương kim thái tử Minh Vũ.
Minh Vũ nhìn thấy Tần Ninh, thở dồn dập, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi”.
“Hả? Có chuyện lớn gì?”
“Xích Như Hỏa của đế quốc Xích Nguyệt bị công tử giết, sau đó ta làm theo ý của công tử, giết luôn Xích Nguyệt Thăng. Bây giờ, đế quốc Xích Nguyệt cấu kết với đế quốc Huyền Dương, đế quốc Kính Nguyệt, đế quốc Thiên Lang bắt đầu tập kết đại quân ở biên giới!”
“Bây giờ, người đại diện của 4 nước đã tới hoàng cung, tranh chấp với phụ hoàng ta buộc phải giao công tử ra”.
Minh Vũ khó xử nói: “Tình thế của đế quốc Bắc Minh hiện giờ thế nào, huynh cũng biết đấy. Nếu 4 đại đế quốc mà ra tay thì có lẽ là đế quốc Bắc Minh khó mà giữ được”.
“Cho nên, Tần công tử, bây giờ huynh nhanh chóng rời khỏi học viện Thiên Thần, trốn đi nhé!”
Lúc này, sắc mặc của Minh Vũ rất khó coi.
Vì thân phận đặc biệt của Tần Ninh mà chắc chắn phụ hoàng cho dù có đắc tội với 4 đế quốc lớn thì chắc chắn cũng không thể giao Tần Ninh ra.
Nhưng khó mà bảo đảm 4 đế quốc lớn sẽ không ra tay với Tần Ninh.
Cho dù, đế quốc Bắc Minh có lòng nhưng cũng vô lực.
“Trốn?”
“Vâng, một khi bọn chúng lật mặt với phụ hoàng ta thì chắc chắn sẽ không chịu để yên cho huynh. Nói không chừng còn đến học viện Thiên Thần tìm huynh, tới lúc đó nếu sử dụng võ lực thì sợ là…”
“Sợ cái gì…”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Vừa hay, đế quốc Bắc Minh yếu thế, không giống như năm đó hai vị lão tổ mang tư thế oai hùng biết bao? Bây giờ suy thoái như vậy, ta lại có thể nhân cơ hội này giúp các ngươi một tay!”
Lời này của Tần Ninh không phải là nói đùa.
Đoạn thời gian này, cho dù là hoàng đế Minh Ung hay nhóc Minh Vũ này, cùng với đám người Thiên Ám quả thật là vô cùng tôn kính với tổ tiên.
Chỉ nói về Minh Ung, có tâm làm việc, nhưng không đủ sức quay trở lại đỉnh phong.
Thế mà lần này, mấy đế quốc lớn đều tới để bới móc, vậy thì nhân cơ hội này giết một mẻ luôn.
Nghe thấy vậy, Minh Vũ sững sờ, nhưng lại khổ sở nói: “Tần công tử, chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Ta không phải là coi thường huynh, mà là… kể cả huynh có thể diệt được đám người hôm nay tới, nhưng quân đội của 4 đế quốc lớn đang tập kết ở bên giới, chỉ nhìn vào điểm này mà chỉ dựa vào sức mạnh của một mình huynh thì cũng không phải là cách giải quyết”.
“Vậy cũng chưa chắc”.
Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống, lạnh nhạt nói: “Được rồi, ngươi đừng lo lắng nữa, không phải bọn chúng sẽ tới tìm ta sao? Ta đợi chúng!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!”
Tần Ninh lại nói: “Ta nói rồi, mấy gã này đã đến thì đừng mong đi được”.
Lời này nói ra, khiến trong lòng Minh Vũ khổ sở không thôi.
Đương nhiên hắn ta biết, nếu chỉ mấy người lần này tới đàm phán với đế quốc Bắc Minh thì sẽ không gây ra sóng gió gì cho Tần Ninh.
Nhưng một khi những người này xảy ra vấn đề thì 4 đế quốc lớn tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Đến lúc đó, chúng đồng loạt dẫn binh tới thì đế quốc Bắc Minh căn bản là không có lực đối kháng.
Đây mới là điều phiền phức nhất.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì chuyện gì mới là phiền phức?
Soạt soạt soạt…
Từng tiếng bước chân đột ngột truyền tới.
Đông…
Một âm thanh nặng nề vang lên, cửa lớn tiểu biệt thự Vân Trung bị đập mở. Bên ngoài cửa gần 100 người đang đứng đó, nghênh ngang nhìn vào trong.
“Tần Ninh, lăn ra đây!”
Lúc này, bỗng vang lên một tiếng thét.
Đứng giữa cửa lớn là một người, toàn thân toát ra vẻ kiêu căng điên cuồng, chính là một cao thủ cảnh giới Linh Phách.
Lúc này gã đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn vào trong sân.
“Thằng nhãi thối tha, dám giết hoàng tử và thượng tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt ta, thế nào, bây giờ không có gan nhận sao?”
Một người đàn ông mặc giáp chiến, uy võ phi phàm, lại lần nữa thét lên.
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh nhìn bên ngoài cửa với ánh mắt mang đầy vẻ khinh thường.
“Vừa xây lại tiểu biệt thự Vân Trung thì lại bị kẻ khác đụng cửa lớn”, Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Ông què, đòi bồi thường thế nào nhỉ?”
“Ít nhất cũng phải 10 ngàn linh thạch!”, lúc này ông què đứng bên cạnh, cung kính nói.
“Được, vậy thì 10 ngàn”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
“Thứ khốn nạn kia, ngươi đang nói cái gì?”, lúc này, người đang ông mặc giáp vàng kia tức giận nói: “Ta chính là Xích Thu Phong, đại nguyên soái của đế quốc Xích Nguyệt. Tần Ninh, bây giờ đi cùng ta trở về đế quốc chịu tội, nếu không ta không ngại giết ngươi luôn đâu”.
“Đại quân Xích Nguyệt ta đã tôi quyền luyện chưởng, đế quốc Bắc Minh có thể lụi tàn bất cứ lúc nào. Ngươi đừng mơ tưởng ở đây có người có thể bảo vệ cho ngươi!”
Đôi mắt Xích Thu Phong cuồn cuộn tức giận.
Chỉ là một Tần Ninh, mà dám giết hai vị hoàng tử, một vị thượng tướng quân của đế quốc Xích Nguyệt, quả thật quá láo xược.
“Bảo vệ ta?”
Tròng mắt Tần Ninh lạnh lùng, gằn giọng nói: “Đây là nơi của ta, ông phá cửa tiểu biệt thự Vân Trung của ta thì bồi thường theo giá cả, những chuyện khác nói sau đi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Xích Thu Phong muốn nổ đầu luôn rồi.
Cái giống khốn nạn Tần Ninh này coi mình như cọng hành!
“Hôm nay soái ta đích thân tới đây, không chỉ muốn phá cửa nhà ngươi mà còn muốn lấy cái mạng ngươi đấy!”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận sôi sục của Xích Thu Phong, Tần Ninh vẫy vẫy tay: “Ông què, đã đụng nát cửa nhà ta lại còn muốn mạng ta thì phải xử lý người này thế nào?”
“Giết à?”, ông què nhìn Tần Ninh, mang theo giọng điệu hỏi dò.
“Ông nói xem?”
Tần Ninh vung tay áo, ngồi xuống.
Nghe vậy, Xích Thu Phong hoàn toàn phát điên lên.
Gã đường đường là 1 trong 5 đại nguyên soái của đế quốc Xích Nguyệt, thế mà lại bị một thằng nhãi nhép miệng còn hôi sữa và một lão già trông như sắp xuống lỗ kia coi nhẹ như vậy.
“Ông già, chán sống rồi hả!”
Xích Thu Phong gằn giọng lên nói.
“Lão phu chỉ hành sự theo lời công tử nhà ta, không nói tới chán sống hay không…”
Ông què sải bước ra, trong tay cầm một thanh kiếm dài xuất hiện.
Kiếm máu Sinh Tử, những ngày này đều trong tay ông què.
Có kiếm này trong tay thì có thể nói là đã tăng thêm 2 cấp cho ông què cảnh giới Địa Võ tầng 1.
Một kiếm vung ra, một luồng sát khí ngưng tụ trong không trung.
Trong chớp mắt, Xích Thu Phong chỉ cảm thấy trong đầu toàn là mưa máu gió tanh, toàn thân choáng váng.
Phụt…
Kiếm máu Sinh Tử rời tay, đến khi quay trở lại thì thân kiếm đỏ tươi kia lại càng thêm chói mắt.
“Ngươi…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Xích Thu Phong vừa muốn kêu lên thì bỗng nhiên, một tia máu phụt ra từ cổ.
Ầm một tiếng, thân thể đổ gục, một cao thủ cảnh giới Linh Phách mất mạng trong chớp mắt.
Máu tươi kia lan rộng trên mặt đất, mùi máu tanh trở nên càng nồng đậm.
Lúc này, cao thủ của ba đế quốc lớn kia đã phải đổi sắc mặt.
Cảnh giới Địa Võ!
Trong học viện Thiên Thần lại ẩn giấu một cường giả cảnh giới Địa Võ.
Mà còn là… người hầu già của Tần Ninh!
Chương 253: Cầu vồng xuất hiện
Lúc này, Tần Ninh liếc mắt nhìn những người khác bên ngoài cửa, nhìn thấy mấy người quen thuộc.
“Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương!”
“Đạo sĩ Kính Tâm của đế quốc Kính Nguyệt!”
“Tướng quân Thiên Lang của đế quốc Thiên Lang!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Các vị, đã lâu không gặp, bây giờ tới gióng trống khua chiêng như thế hình như không hay lắm nhỉ?”
“Tần Ninh, ngươi đừng quá đáng. Bây giờ kêu gào như thế sẽ có một ngày ngươi chết thật khó coi…”
Bụp…
Một thanh niên của đế quốc Xích Nguyệt phát hỏa lên trách mắng Tần Ninh, nhưng vẫn chưa nói hết thì phần đầu đã nổ tung.
“Làm gì mà không biết điều thế…”
Tần Ninh vỗ vỗ tay, đứng lên.
“Tần Ninh!”
Huyền Sư của đế quốc Huyền Dương lúc này cười hùa theo nói: “Lần này, chúng ta chỉ đi cùng Xích Thu Phong của đế quốc Xích Nguyệt chứ không phải thực sự muốn động võ”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”, đạo sĩ Kính Tâm lúc này cũng cười góp nói: “Ngươi giết người đế quốc Xích Nguyệt không liên quan tới ba đế quốc lớn chúng ta”.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ đi theo thôi, chứ không phải thật sự động võ!”
Người dẫn đầu của 3 đế quốc lớn đề lên tiếng nói.
“Đi theo thôi à?”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy thì ta không giết các ngươi!”
Nghe thấy vậy, mấy người có mặt ở đây đều thở phào một hơi.
“Nếu đã như thế thì ta đây cáo từ!”, tướng quân Thiên Lang lúc này đã thu lại vẻ kiêu ngạo của mình, bày ra vẻ mặt tươi cười chắp tay cung kính nói.
“Đứng lại”.
Lúc này, Tần Ninh lại cười nói: “Quả thật là ta không định giết các ngươi, nhưng ta cũng không nói là để các ngươi đi!”
Lời này vừa nói ra, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều biến sắc mặt.
“Dám hỏi Tần công tử, rốt cuộc muốn thế nào?”
Huyền Sư không nhịn được nói.
“Nghênh ngang tới đế quốc Bắc Minh muốn giết ta, giờ thấy không giết nổi thì bỏ đi. Các ngươi coi Tần Ninh ta là cái gì chứ?”
Tần Ninh không nhanh không chậm mà nói: “Nếu đã tới đây thì người tới đều là khách, ta sẽ chiêu đãi các ngươi thật tốt”.
“Muốn trở về, được, ta xem các ngươi ở đây có bao nhiêu người…”
Tần Ninh rất chân thật mà nhìn đám người, cuối cùng cười nói: “Khoảng hơn trăm người đấy nhỉ, thế này nhé, một người trị giá 10 ngàn viên linh thạch. Hơn 100 người thì các ngươi tự báo về đế quốc, đem số linh thạch tương ứng với số người tới đây thì ta sẽ thả người”.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy người tái nhợt.
10 ngàn viên linh thạch!
Đùa à!
Một người 10 ngàn viên, linh thạch quý giá vô cùng. Chưa nói tới cái này, mà chỉ là 4 đế quốc lớn không thể mất mặt như vậy!
“Các vị, chúng ta hà cớ gì lại sợ chết”, trong đế quốc Xích Nguyệt có một người đứng ra, gằn giọng nói: “Gã này, kể cả có cảnh giới Địa Võ trấn giữ thì chúng ta muốn chạy cũng có thể chạy vài người”.
“Chỉ cần mang tin tức báo về đế quốc mỗi bên thì đế quốc Bắc Minh sẽ sụp đổ ”.
“Ta không tin, gã này thật sự dám giết tất cả chúng ta”.
“Đúng vậy!”
Ngay lập tức, trong đế quốc Xích Nguyệt có vài người bước ra, lòng đầy căm phẫn mà nói.
“Ông què, giết hết bọn chúng!”
Tần Ninh chậm rãi xua tay.
Phụp phụp phụp mấy tiếng vang lên, Thiên Động Tiên đến giờ là cảnh giới Địa Võ hàng thật giá thật.
Cảnh giới Địa Võ để làm gì?
Tụ linh hải, tạo linh đài, chuyển linh luân, hòa linh phách!
4 bước này làm tới viên mãn thì đạt tới cảnh giới Địa Võ, linh khí dồi dào mạnh mẽ, vững vàng sát phạt.
Hơn nữa còn có thể bay được trên không.
Đây là chuyện mà võ giả tứ linh cảnh không thể nào làm được.
Ông què cười giễu một tiếng sau đó bước ra, nhìn đám người.
Bàn tay vung lên, một hơi thở điên cuồng bộc phát, lúc này nhanh như chớp hiện ra.
Kiếm máu Sinh Tử lúc này lại xuất hiện máu sát phạt.
Âm thanh phụt phụt phụt vang lên, trong đám người căn bản là không kẻ nào có thể phản kháng.
Mười mấy vị cảnh giới Linh Đài, võ giả cảnh giới Linh Luân của đế quốc Xích Nguyệt, lúc này hự một tiếng ngã xuống đất.
“Bây giờ ta sẽ truyền tin!”
Đột nhiên, Huyền Sư sải bước lên trước, hơi thở dồn dập nói: “Ta lập tức truyền tin cho đế quốc Huyền Dương để họ phái người mang linh thạch tới!”
“Ta cũng vậy, ta cũng vậy!
“Đúng đúng!”
Đạo sĩ Kính Tâm và tướng quân Thiên Lang cũng vội vàng gật đầu.
Cho dù họ là cao thủ cảnh giới Linh Phách không sai, nhưng cảnh giới Linh Phách có mạnh tới đâu thì nào có thể so được với cảnh giới Địa Võ.
Hơn nữa, Tần Ninh quá ác độc.
Giết người không cần biết hậu quả cũng không tính đến thân phận.
Kẻ điên như thế mà cứng đối cứng với hắn thì chỉ có mà tìm đường chết.
Tần Ninh liếc nhìn đám người, nói: “Thời gian mấy ngày này, các ngươi cứ ở học viện Thiên Thần mà nghỉ ngơi nhé!”
Lời nói vừa dứt, Tần Ninh xoay người rời đi.
Thiên Động Tiên nhìn đám người, nói: “Nếu muốn chạy thì hãy nhớ đến thanh kiếm máu Sinh Tử này cho kỹ!”
Kiếm máu sinh tử!
Nghe lời nói này, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang, chợt run rẩy dưới đáy lòng.
Kiếm máu sinh tử, chưa nói tới nó là linh kiếm ngũ phẩm mà kiếm này đã từng là linh kiếm mà hoàng đế Minh Uyên sử dụng.
Bao nhiêu năm qua, thanh kiếm này đã lấy đi tính mạng của không biết bao nhiêu kẻ. Có thể nói đây thật sự là một thanh kiếm máu.
Mà, có sự gia trì của hoàng đế Minh Uyên, xét tới uy lực của nó không phải linh khí ngũ phẩm nào cũng so được.
Thiên Động Tiên nheo mắt, ngồi trong sân, nhìn đám người kia không nói nhiều nữa.
Lúc này, Minh Vũ vẫn đang thất thần, không biết nên nói gì mà xoay người rời đi.
Phải quay lại bẩm báo với phụ hoàng chuyện này, nếu không trời mới biết rốt cuộc sẽ xảy ra tình huống gì.
Liên tục 3 ngày liền, đạo sĩ Kính Tâm, Huyền Sư và tướng quân Thiên Lang đều thành thật chờ đợi.
Ba ngày sau, linh thạch đưa tới, ông què đếm linh thạch rồi thả người ngay sau đó.
Trong tiểu biệt thự Vân Trung, ông què nhìn đám người của ba đế quốc lớn rời đi rồi nhìn Tần Ninh đứng bên cạnh.
“Công tử, không giết sao?”
“Vội cái gì”, Tần Ninh chậm rãi nói: “Cũng không phải là không quay lại”.
Tần Ninh ngồi trên xích đu, nheo mắt, nói: “Vốn ta đang nghĩ, con cháu của Thiên Thanh Thạch và Minh Ung đem cơ nghiệp của tổ tiên sa sút tới mức này thì cũng lười quan tâm”.
“Nhưng bây giờ, có kẻ lại dám giẫm lên mặt, đến cả tôn nghiêm cuối cùng này của học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh cũng muốn giày xéo”.
“Điều này khiến ta không thể nhịn được. Nếu kẻ nào dám đối phó với đế quốc Bắc Minh thì chính là muốn đối chọi với Tần Ninh ta”.
“Từ nay trở đi, thần hộ vệ của học viên Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh chính là Tần Ninh ta rồi”.
Nghe câu nói này, ông què không nói nhiều.
Trong mắt ông ta bây giờ, Tần Ninh không phải là một thiếu niên 16, 17 tuổi nữa mà là một chủ tử.
Thời qua đi, đã 10 ngày kể từ khi bắt đạo sĩ Kính Tâm để yêu sách linh thạch, nhưng điều khiến người ta thấy kỳ quái là 10 ngày này, ở biên giới đế quốc Bắc Minh lại không hề xảy ra vấn đề gì.
Nhưng cho dù như vậy thì hoàng đế Minh Ung và thái tử Minh Vũ cũng không dám sơ suất.
Mà kỳ lạ là, hình như 4 đế quốc lớn kia hoàn toàn quên đi chuyện này, không hề có hành động gì.
Nhưng lại có chuyện lớn hơn đột nhiên xảy ra.
Vào một ngày, như thường lệ, Tần Ninh đi vào linh trì linh mạch tu luyện, thì có tiếng bước chân đột nhiên vang lên.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi xông vào trong sơn động, nhìn thấy Tần Ninh thì tỏ vẻ gấp gáp.
“Công tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”, Vân Sương Nhi vội vàng nói: “Trên trời, xuất hiện cầu vồng!”
Chương 254: Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về
Cầu vồng?
Tần Ninh đứng dậy, thở dài.
“Không phải là cầu vồng!”, Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: “Mà là… cây cầu cầu vồng… hơn nữa nó nối tiếp với mặt đất”.
Cầu cầu vồng?
Trong mắt Tần Ninh hiện lên một tia nặng nề.
Tần Ninh sải bước đi ra ngoài sơn động.
Đứng trên sườn núi, nhìn trên trời cao kia một dải cầu vồng bảy màu, lúc này như từ trên trời giáng xuống, kéo dài tới mặt đất, sắc mặt Tần Ninh lại nặng nề thêm mấy phần.
“Công tử, chuyện này là sao?”
Vân Sương Nhi không nhịn được hỏi.
“Sắp xảy ra chuyện lớn rồi”, Tần Ninh thở dài, nói: “Bảo Minh Ung và Thiên Ám tới chỗ ta!”
“Vâng vâng!”
Vân Sương Nhi lập tức chạy đi.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Tần Ninh.
Diệp Viên Viên thì thành thực nhìn Tần Ninh.
“Công tử…”
“Huyền Minh đại trận mở rồi”, lúc này Tần Ninh cau mày nói: “Đây không phải là chuyện tốt, xử lý không tốt những thứ chạy ra thì không cần đế quốc khác ra tay, đế quốc Bắc Minh cũng tự diệt”.
Tần Ninh như lẩm bẩm một mình, nói: “Năm đó hai nhóc thối Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch giữ lại cho hậu nhân một đường lui không sai, nhưng đường lui này cũng có thể trở thành lối cụt”.
Lúc này, Diệp Viên Viên có thể nghe ra sự nghiêm trọng trong lời nói của Tần Ninh.
Nếu đến Tần Ninh cũng cảm thấy nan giải thì có lẽ thứ gọi là Huyền Minh đại trận đó thật sự nguy hiểm dị thường.
Tiểu biệt thự Vân Trung.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi trên xích đu, viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung tôn kính đứng phía trước.
Ông què, Minh Vũ, Tần Sơn, Tần Hải và mọi người cũng đều có mặt.
Trong lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, không khí có chút nặng nề.
“Tần công tử, thật sự là như vậy sao?”, hoàng đế Minh Ung lo lắng nói: “Trong Huyền Minh đại trận đó, rốt cuộc là ẩn giấu thứ gì mà khủng khiếp như vậy?”
Tần Ninh lạnh lùng liếc Minh Ung nói: “Linh thú cấp 5, cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9!”
Lời này vừa nói ra khiến mấy người có mặt tại đây đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Linh thú cấp 5 có thể so sánh với sức mạnh của cảnh giới Địa Võ.
Thiên Động Tiên chính là cảnh giới Địa Võ, nhưng chỉ là cảnh giới Địa Võ tầng 1, nhưng cho dù là như thế, trong các nước đế quốc thì đã được coi là có tu vi đỉnh cấp.
Chỉ cần linh thú cấp 5 đã đủ để hủy diệt đế quốc Bắc Minh.
Chứ đừng nhắc đến linh thú cấp 6, thậm chí là… linh thú cấp 9.
Linh thú cấp 9 có tồn tại trên Cửu U đại lục không còn là điều khó nói.
“Nếu Huyền Minh đại trận thật sự mở ra, những linh thú cường đại kia chạy ra ngoài thì toàn đế quốc Bắc Minh…”, lúc này Thiên Ám cũng tỏ ra vẻ mặt khó coi.
“Cái thứ không có tiền đồ”, ông què không nhịn nổi mắng một câu: “Có Tần Ninh ở đây, các ngươi sợ cái gì?”
Nghe vậy, hai người Thiên Ám và Minh Ung ngại ngùng khẽ cười.
Tần Ninh tỏ ý khen ngợi nhìn ông què.
“Lão già nhà ông bây giờ cũng biết nịnh nọt gớm nhỉ?”
Lúc này Tần Ninh đứng lên, nói: “Binh đến tướng chặn, nước đến thì lấp đất. Chuyện này cũng không thể nói là chuyện xấu gì”.
“Hai người các ông, gần đây cũng phải chuẩn bị một chút tiếp đãi khách tới thăm!”
Khách tới thăm?
Nghe lời nói này, hai người chợt hiểu ra.
Cây cầu cầu vồng xuất hiện thì e rằng những đế quốc xung quanh chắc chắc không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện hay.
Tới lúc đó, các đế quốc lớn, thậm chí là thượng quốc đều có khả năng xuất hiện.
Đế quốc Bắc Minh mấy vạn năm trở lại, từ một cương quốc lớn có thể sánh với tông môn đỉnh cấp, sa sút tới đáy đế quốc bây giờ không phải là giả. Nhưng, dù sao, nó cũng từng là cương quốc đỉnh cấp.
Ai cũng không dám nói rằng những truyền thừa và bí mật để lại trong mấy vạn năm nay đều đã bị người ta đào ra hết rồi.
Lần này cây cầu cầu vồng xuất hiện chính là một dấu hiệu.
Nhất thời, tin tức dần lan ra.
Lúc này, trên đế đô Bắc Minh có một cây cầu vồng từ trời giáng xuống, phân ra hai hướng nam bắc.
Một dải hướng bắc, rơi vào hoàng cung.
Mà dải kia thì rơi xuống vị trí gần dãy núi của học viện Thiên Thần.
Lúc này, Tần Ninh đang ở trong hoàng cung Bắc Minh.
Cây cầu cầu vồng đó sáng lên bảy sắc, dường như nối liền với trời cao.
Độ rộng mấy chục trượng, dày hơn trăm trượng, từ trên trời đổ xuống khiến người ta được thưởng thức một bữa tiệc thị giác chấn động.
Diệp Viên Viên nhìn cầu vồng, không khỏi kêu lên: “Đây là vật liệu gì?”
“Tơ Thổ Vân…”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Là một loại linh tơ do linh thú cấp 7 nhả ra, hơn nữa còn có độc”.
“Có độc?”
Nghe vậy, mấy người Tần Sơn, Tần Hải lập tức lùi lại.
“Bên này không có độc”, Tần Ninh cười nói: “Bên kia mới có độc”.
Lời vừa nói ra, mọi người lại càng hoang mang.
“Cầu trời hiện ra, vạn thú quay về”.
Lúc này, Tần Ninh bất chợt nói ra câu này, mấy người đều không rõ đầu cua tai nheo ra sao.
“Mọi người chuẩn bị thật tốt, khoảng 10 ngày nữa chúng ta xuất phát”.
Xuất phát, tới đâu?
“Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều, chắp tay sau lưng, chậm rãi rời đi.
Mà bên ngoài học viện Thiên Thần, phía gần dãy núi, lúc này trên dải cầu cầu vồng kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Nhưng nhìn kỹ thì thấy trên dải cầu cầu vồng đó có một lớp các ngôi sao bảy màu bám lên.
Cảnh tượng này cũng thu hút không ít võ giả tu luyện trong núi.
Một số người nhiều chuyện không nhịn được mà đi lên cây cầu cầu vồng đó, đột nhiên ngôi sao bảy màu kia chợt bay bổng, âm thanh xuy xuy vang lên, trong chớp mắt cơ thể của người nhiều chuyện kia bị ngôi sao nuốt chửng, sạch sẽ không còn chút cặn nào.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hoàng.
Sau đó, tin tức dần lan ra.
Đế đô Bắc Minh xuất hiện hai dải cầu cầu vồng.
Một dải trong hoàng cung, một dải ở ngoài học viện Thiên Thần.
Mà hai cây cầu cầu vồng này không giống nhau. Bây giờ trông có vẻ như đầu cầu bên ngoài học viện Thiên Thần rất nguy hiểm.
Mà đầu cầu trong hoàng cung Bắc Minh thì lại rất an toàn.
Tin tức không chỉ lan ra khắp đế quốc Bắc Minh mà còn nhanh chóng kéo sang các quốc gia khác.
Thời gian 10 ngày, vụt một cái trôi qua.
Trong 10 ngày này, Tần Ninh vẫn luôn trong phòng, an tĩnh tu luyện, gần như không có hoạt động gì.
Kẹt một tiếng, Tần Ninh mở cửa phòng, mấy người đang yên lặng chờ dợi.
Một bóng người đi ra, mặc quần áo trong màu trắng, cổ tay viền vàng, mang lại cảm giác như một thư sinh, nhưng giữa hai lông mày lại hiện ra vẻ sắc bén.
Tóc dài được búi lên, hai bên tóc mai đung đưa trong gió nhẹ, chính là Tần Ninh.
Nhưng Tần Ninh lúc này trông hoàn toàn khác.
Trên khắp cơ thể có một ánh sáng ẩn hiện khác nhau, thu hút ánh nhìn mọi người.
“Chúc mừng công tử đã đạt tới cảnh giới Linh Luân tầng 1”.
Ánh mắt ông què vô cùng tinh tường, lên tiếng nói.
Cái gì?
Cảnh giới Linh Luân tầng 1?
Lúc này, Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều choáng váng.
Tu vi của Tần Ninh nâng cấp lúc nhanh, lúc chậm.
Dường như hắn không lo lắng vì quá nhanh sẽ dẫn tới nền tảng không ổn định, mà quá chậm thì sẽ để lỡ thời gian tốt nhất để tu luyện nâng cấp cảnh giới.
Dường như nâng cấp phải xem tâm trạng của hắn.
“Âm Dương Ly Hợp Kim thể đột phá tầng 2, cũng nên đột phá cảnh giới rồi”.
Tần Ninh vẫy vẫy tay, không để tâm mà nói: “Được rồi, chuẩn bị xuất phát”.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vội vàng theo sau, ông què đi bên cạnh.
Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm cùng Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Hứa Thông Thiên, có thêm Tiểu Thanh và Tiểu Phi thành một đoàn người bắt đầu xuất phát.
“Công tử, chúng ta ở học viện, tại sao không xuất phát luôn từ đầu cầu ở học viện Thiên Thần?”, Vân Sương Nhi ngồi trên xe ngựa, không nhịn được hỏi.
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên lại che miệng cười.
Chương 255: Không đến lượt các ngươi ngông nghênh
“Viên Viên, cô cười gì vậy?”
“Sương Nhi, theo tính cách của công tử thì bỏ gần tìm xa chắc chắn là vì nơi gần này rất nguy hiểm”.
Diệp Viên Viên khẽ cười nói: “Không chừng là giữ lại cho một số người có ý đồ riêng đấy”.
Đối với cuộc nói chuyện của hai cô, Tần Ninh chỉ cười không nói.
Một đoàn người đi tới hoàng cung.
Hôm nay, trong hoàng cung, cấm vệ quân đi đi lại lại mang một vẻ lạnh lùng, ở cửa vào cung có một bóng người đã đợi từ lâu.
Chính là Minh Vũ.
Nhìn thấy Tần Ninh tới, Minh Vũ cũng thở phào.
“Làm gì mà mang cái vẻ như sắp gặp kẻ địch lớn vậy? Tuy có nguy hiểm, nhưng cũng không phải là 9 chết 1 sống, nói không chừng còn là cơ hội để đế quốc Bắc Minh quật khởi!”
Tần Ninh vỗ vỗ vai Minh Vũ, nói: “Yên tâm đi, có ta ở đây sẽ không xảy ra vấn đề gì cả”.
Lúc này, Minh Vũ cũng khẽ gật đầu.
Tần Ninh quả thật là có thể khiến người ta cảm thấy an toàn.
Vân Sương Nhi bĩu môi nói: “Viên Viên, cô xem, công tử có giống đang dạy dỗ con cháu của nhà mình không?”
“Cũng giống thật!”
Lúc này, trong lòng ba người Tần Sơn, Tần Hải, Tần Hâm Hâm đã hiểu rõ.
Từ khi Tần Ninh gặp biến cố, có lẽ đã đạt được truyền thừa của Cửu U đại đế.
Hơn nữa, họ cũng dần hiểu được, lai lịch thân phận của viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung.
Tần Ninh tiếp nhận truyền thừa của Cửu U đại đế, nên ở một phần nào đó, chính là kế thừa tình cảm của Cửu U đại đế, thì nói thế nào cũng phải giúp đỡ hậu nhân hai đồ tôn của Cửu U đại đế.
Cho nên, bọn họ hiểu rõ từ đáy lòng, lúc này Tần Ninh đang giúp học viện Thiên Thần và đế quốc Bắc Minh.
Trên thực tế, cho dù là Thiên Ám hay Minh Ung thì cũng không phải là lần đầu đuổi theo Tần Ninh.
Duy chỉ có một điểm có thể nghĩ tới, có khả năng nhất, chính là Tần Ninh tiếp nhận được truyền thừa của Cửu U đại đế.
Nếu không, tại sao lại thông thuộc với chuyện của Cửu U đại đế như vậy?
Đối với việc này, Tần Ninh cũng không quan tâm họ nghĩ thế nào.
Tiến vào hoàng cung, tới quảng trường trước điện, 8 thạch trụ vẫn đứng đó sừng sững, nhìn rất bình thường, không có chỗ nào kỳ quái.
Lúc này, một đầu cầu cầu vồng rơi xuống trung tâm quảng trường.
Hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám đưa một số thân tín theo, lúc này cũng đang yên lặng chờ đợi.
Nhìn thấy Tần Ninh tới thì hai người đứng dậy cung kính đón tiếp.
“Tần công tử, tiếp theo, chúng ta làm thế nào?”, hoàng đế Minh Ung lên tiếng.
“Lên cầu, leo thang trời!”
Tần Ninh chậm rãi nói.
Leo thang trời?
Lên cầu? Lẽ nào là lên cầu cầu vồng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu tại sao.
Huyền Minh đại trận chính là phong ấn thế giới dưới lòng đất của đế đô Bắc Minh, bây giờ lại lên trời thì sao có thể đi vào Huyền Minh đại trận?
“Bệ hạ!”
Một vị thượng tướng quân lúc này không nhịn nổi phải lên tiếng: “Nếu leo lên cầu cầu vồng thì chẳng phải là đi ngược đường hay sao. Bệ hạ, thần thấy, lời của nhóc con này hoàn toàn là nói bậy!”
“Câm miệng!”
Hoàng đế Minh Ung gằn giọng quát: “Tần công tử nói cái gì thì làm như thế, không cần nói mấy câu thừa thãi”.
Vẻ mặt của thượng tướng quân đó chợt sững lại, không dám nói nhiều.
“Tất cả đã chuẩn bị xong, theo lời Tần công tử, lên cầu”.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị.
Soạt soạt…
Mà đúng lúc này, vài bóng người lao qua cửa cung mà tới.
“Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Một vị tướng quân lúc này mang vẻ mặt tái mét nói: “4 đế quốc lớn đem người tới rồi, chúng thuộc hạ không ngăn cản được”.
Minh Ung nghe thấy lời này thì chua chát gật đầu.
Thứ nên tới thì cuối cùng vẫn sẽ tới.
Lúc này, Tần Ninh vẫy vẫy tay, nói: “Đợi chúng lâu rồi, để chúng đi vào đi”.
Lời vừa nói ra, Minh Ung cũng gật đầu.
Một đám người, lúc này yên tĩnh chờ đợi.
Soạt soạt soạt, những âm thanh phá không vang lên, từng bóng người vội vàng tới, nhìn kỹ cũng thấy phải hơn trăm người.
Chỉ là lần này, 4 đế quốc lớn đưa tới hơn trăm người này không phải là một đám ô hợp cảnh giới Linh Đài, Linh Luân, Linh Phách nữa mà chủ yếu là cao thủ cảnh giới Linh Phách một sắc xanh. Nếu cảnh giới Linh Luân, Linh Đài xuất hiện thì cũng đều là người có thân phận hiển hách.
4 người dẫn đầu, bệ vệ kiêu căng, mang hơi thở cao cao tại thượng trời sinh.
Nhìn thấy 4 người đó, sắc mặt của Minh Ung rất khó coi.
“Xích Thiên Cung, Huyền Dương Không, Kinh Kha. Bốn người các ông là hoàng đế đế quốc mà lại đích thân tới đế đô đế quốc Bắc Minh của ta là có ý gì?”
Lúc này, quả thật Minh Ung rất tức giận.
Hoàng đế của 4 đế quốc lớn, đích thân tới đây thì ai mà không cảm nhận được mùi vị của sự uy hiếp này chứ?
“Minh Ung, cớ gì phải cáu giận thế?”
Xích Thiên Khung mặc một áo choàng màu lửa đỏ, trên đó có một con rồng lửa màu đó, trông uy võ phi phàm.
“Lần trước ta ngọt nhạt khuyên nhủ ông giao hung thủ giết con trai ta ra. Nhưng ông không những không cảm kích mà lại còn không biết trời cao đất dày mà giết chết sứ giả của ta”.
Xích Thiên Khung tức tối nói: “Hôm nay, ta đích thân tới đây, 1 triệu đại quân ở biên giới đang nghiêm chỉnh đợi tin, ta muốn xem xem, ông giải thích với ta thế nào!”
Hoàng đế đế quốc Huyền Dương, Huyền Dương Không cũng nói: “Minh Ung, ông thật sự cho rằng, đế quốc Bắc Minh của ông vẫn như thời lão tổ Minh Uyên sao? Thật không biết trời cao đất dày”.
“Đúng vậy!”, hoàng đế Kinh Kha nghiêm giọng quát lên: “Lần này, Huyền Dương đại trận mở ra rồi. Lẽ nào, đế quốc Bắc Minh các ông muốn ăn một mình?”
Lời vừa nói ra, hơn 100 người của 4 đế quốc lớn đều đồng loạt tỏa ra hơi thở.
Hành động này rõ ràng là đang uy hiếp!
Lúc này, Minh Ung tức giận nén trong lồng ngực, không có chỗ nào để trút ra.
Xích Thiên Khung đưa mắt nhìn quanh đám người, cuối cùng nhìn thấy Tần Ninh.
“Nhãi con, chính là ngươi giết chết con trai ta sao?”, Xích Thương Khung tức trợn mắt, gằn giọng nói: “To gan lớn mật thật, hôm nay đế ta phải giết ngươi để tế linh hồn trên trời cao của con trai ta”.
“Con trai ông chết thì cũng xuống địa ngục chứ lại còn có linh hồn trên trời đấy”.
Tần Ninh bĩu môi, nói: “Thấy các ông ngông nghênh tới đây thế này thì chắc đa phần cũng tới vì Huyền Minh đại trận nhỉ?”
“Chuyện này, ngươi không có tư cách bàn luận, chết đi!”
Đứng phía sau Xích Thương Khung, một cao thủ cảnh giới Linh Phách đã xông lên chém giết.
“Cút!”
Một tiếng gầm vang lên, Thiên Động Tiên hành động. Ông ta sải bước lên, sau lưng đeo kiếm máu Sinh Tử xông ra chém giết.
Kiếm máu giết tới, ánh sáng lóe lên. Bóng người xông ra đó, lúc này xuất hiện một hốc máu trên ngực, đi đời nhà ma.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mấy người Xích Thiên Khung chợt tỏ vẻ sững sờ.
“Ông quả nhiên là Thiên Động Tiên! Viện trưởng cũ của học viện Thiên Thần!”
Lúc này, Xích Thiên Khung không khỏi lên tiếng.
Trước đây, lão ta đã nhận được tin, trong đế đô Bắc Minh xuất hiện một cường giả cảnh giới Địa Võ.
Cảnh giới Địa Võ là cao thủ trấn giữ ở 10 đế quốc lớn đỉnh cấp mới có.
Vậy mà đế quốc Bắc Minh lại có một người, lão ta thế nào cũng phải thận trọng.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì trừ viện trưởng Thiên Ám và hoàng đế Minh Ung là cảnh giới Linh Phách tầng 9 thì duy chỉ có một người mới có cơ hội đạt tới cảnh giới này. Đó chính là viện trưởng nhiệm kỳ trước của học viện Thiên Thần, Thiên Động Tiên.
“Bây giờ lão phu chỉ là một phu xe”.
Thiên Động Tiên cũng lười nói nhiều, thu kiếm, đứng oai nghiêm.
Tần Ninh nhìn đám người, chắp tay sau lưng, cười nhạt: “Sớm biết các ông sẽ không phục, chỉ là 4 đế quốc mà thôi, không có chỗ để các ông ngông nghênh trước mặt ta”.
“Đừng nói các ông, kể cả viện trưởng Thiên Thần và thủy tổ Minh Uyên năm đó, cùng 3 hoàng, 7 vương, 9 soái, 18 thiên tướng tới đây cũng đều phải quỳ xuống dập đầu dưới chân ta”.
Lời này vừa nói ra khiến vẻ mặt của 4 người Xích Thiên Khung trở nên lạnh lẽo.
Bình luận facebook