-
Chương 181-185
Chương 181: Ông Què bất phàm
“Nói vậy không chuẩn!”
Tần Ninh lại cười nói: “Đến cả công chúa đế quốc mà ta còn có thể lừa được vào tay, những người khác cũng chả là cái gì hết!”
“Mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Ông Què, ông có dám đánh cược với ta không?”
Tần Ninh cầm quân cờ trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Ta hoàn toàn có thể tháo gỡ thứ đang quấy nhiễu trong thân thể ông, nhưng ông... từ nay về sau đi theo ta, làm nô bộc của ta!”
Lời này vừa được thốt ra, bàn tay ông Què khẽ run rẩy.
“Bỏ đi bỏ đi, ông Què ta không vợ không con chỉ có một mình, cũng quen rồi. Sống ở trong khu ba mươi sáu này cũng coi như an toàn!”
“Ngày thường thì có hơi nhàm chán, nhưng có mấy tên tiểu quỷ các ngươi đến, nơi này cũng đã trở nên náo nhiệt hơn một chút. Nhìn các ngươi tu hành cả ngày, cũng coi như là ta có thêm chút niềm vui, vậy là đủ rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh dán chặt lên người lão già.
Đột nhiên, Tần Ninh nói: “Mối thù đó, không báo nữa sao?”
Dứt lời, cơ thể ông lão khẽ run lên, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, cả người lúc này cũng dần dần gợn sóng trong lòng.
“Sao ngươi biết được?”
Hai mắt ông Què nhìn Tần Ninh lóe sáng, sau đó tia sáng cũng tắt ngúm
“Là do nhìn ra được!”
Tần Ninh nhàn nhã bình tĩnh nói: “Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư, ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn giữa hai chân ông, khiến cho tu vi của cảnh giới Linh Phách của ông không cách nào thi triển được”.
“Hơn nữa vào mỗi đêm trăng tròn, chân sẽ có cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến các bộ phận khác trên cơ thế”.
“Nếu như lôi ấn kia không được giải trừ, cho dù là có dựa vào Kim Diễm Ngọc Tử có công năng mạnh mẽ, nó cũng chỉ có thể giúp ông thoát khỏi cảm giác đau đớn tạm thời, cuối cùng, cơ thể của ông vẫn tiếp tục xuất hiện vấn đề thôi!”
Cùng từng câu từng chữ Tần Ninh thốt ra, sắc mặt của ông Què càng lúc càng trở nên khó coi.
Lúc này ở trước mặt Tần Ninh, giống như mỹ nữ không mặc quần áo, để cho Tần Ninh thoải mái tùy tiện bình luận.
“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”. Ông Què dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Cửu Cực Lôi Sư là linh thú cấp năm, không phải là vấn đề mà một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Đài tầng ba như ngươi có thể biết rõ như vậy!”
“Sao biết được ư? Là ta nhìn ra được!”
Tần Ninh vẫn cười nhạt như cũ.
“Tiểu quỷ, biết chuyện không nên biết là tự chuốc lấy rắc rối cho mình!”
“Bỏ đi, bỏ đi!”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông Què, nếu như ông đã không muốn báo thù nữa, vậy thì bỏ đi, ta cũng không thích làm khó người khác!”
“Có điều, ngày nào đó hiểu ra rồi thì ông có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào. Ta có thể giúp ông, điều kiện không đổi, làm lão nô bộc ở bên cạnh ta!”
“Nhưng ta muốn nhắc nhở ông rằng, thời gian càng dài, sức nặng của vị trí nô bộc đó càng giảm”.
Tần Ninh không nói nữa, cầm quân cờ trong tay.
Không lâu sau, mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều xuất hiện, nhìn một già một trẻ đánh cờ với nhau cách một con đường, cũng vô cùng thích thú theo dõi.
Vào lúc hoàng hôn, cả hai tạm biệt nhau.
Diệp Viên Viên đến phòng của Tần Ninh, thu dọn phòng cẩn thận.
“Ông Què đó... dường như công tử rất có hứng thú với ông ta?”
Nghe được thắc mắc của Diệp Viên Viên, Tần Ninh mỉm cười nói: “Võ giả cảnh giới Linh Phách tầng chín, ta vẫn là có chút hứng thú!”
Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
Lời này vừa thốt ra, Diệp Viên Viên ngây người.
Trong toàn đế đô, dường như chỉ có hai người là hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám là đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng chín thôi.
Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một ông Què như vậy chứ, vậy mà lại là Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
“Nhưng ta cảm thấy khí tức trên người ông ta, dường như không hề có linh khí chấn động…”
“Là do sức mạnh đã bị che chắn mà thôi, trong cơ thể đã bị hạ một ấn ký chí mạng bởi sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư, còn sống đã là kì tích rồi!”
Tần Ninh an nhiên nói: “Có điều ta đối với ông ta khá hứng thú!”
“Vậy ông ta đồng ý rồi sao?”
“Dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng chín, sao có thể coi trọng cảnh giới Linh Đài tầng ba như ta đây được chứ?”
Tần Ninh mỉm cười, không nói nhiều.
Cùng với việc huỷ bỏ phong tỏa khu ba mươi sáu, toàn bộ trong học viện Thiên Thần cũng dần trở nên náo nhiệt.
Đối với cái tên Tần Ninh, càng có nhiều đệ tử cảm kích trong lòng.
Trong học viện Thiên Thần, đệ tử các đảng nhóm có số lượng rất nhiều, cũng có rất nhiều nhóm đệ tử cậy thế ức hiếp người khác.
Mà lần này, khu ba mươi sáu mở cửa, lại quy định, không cho phép đệ tử của các đảng nhóm tiến vào trong tu hành.
Một số học viên không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Nhưng như vậy, nó cũng gây bức xúc cho không ít đệ tử nội viện, cũng như đệ tử Linh Đồ và các Linh Tử.
Động thái này của Tần Ninh, cho thấy rõ là hắn đang cố ý nhắm vào bọn họ.
Bên trong Thiên Tử Đảng.
Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương và Sam Vũ lần lượt ngồi vào chỗ.
Bốn người thân là Linh Đồ, đều là ở cảnh giới Linh Đài tầng tám, tầng chín, trong số các Linh Đồ, cũng là những người có tên tuổi vang dội.
Sở Phương không khỏi trầm ngâm: “Tần Ninh này, đúng là càng lúc càng hung hăng càn quấy rồi!”
“Rõ ràng là gây khó dễ với đệ tử các đảng nhóm chúng ta!”
Ba người bên kia cũng gật gật đầu.
Tần Nhất Hàng nhẹ giọng nói: “Xem ra, chúng ta nên làm chút gì đó rồi!”
“Được!”
Chiến Thương lúc này cũng gật đầu, nói: “Nhưng lúc này cần phải lập kế hoạch chi tiết, không được nóng vội, chúng ta chờ thêm xem thế nào!”
“Ừ!”
Bốn người liền gật đầu.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải giáng cho Tần Ninh một đòn chí mạng, khi ấy mới có thể khiến hắn không cách nào trở tay được.
Mà bên kia, thân là hội Thiên Kiếm danh giá trong học viện Thiên Thần, nơi ấy cũng đang tiến hành một cuộc tranh luận.
Hội trưởng của hội Thiên Kiếm, tên là Kiếm Tồn Nhất, cũng là một vị Linh Tử, thân phận cao quý.
Bên dưới lúc này, một vài bóng người xôn xao bàn luận.
“Đủ rồi!”
Đột nhiên, Kiếm Tồn Nhất lên tiếng.
“Tên Tần Ninh kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Đài, mấy người các ngươi, sao lại căng thẳng như vậy?”
“Người muốn đối phó với hắn không chỉ có hội Thiên Kiếm chúng ta. Ta thấy Thiên Tử Đảng càng muốn đối phó với hắn hơn”.
Kiếm Tồn Nhất lên tiếng, mấy người có mặt đều lặng thinh không nói gì.
“Nhất ca!”
Bên cạnh Kiếm Tồn Nhất, một thanh niên chắp tay nói: “Ta thấy tên Tần Ninh kia, lần này đã đắc tội với tất cả các đảng nhóm đệ tử rồi. Các đệ tử của Thiên Tử Đảng, Vân Tiêu Đoàn, An Nhiên Uyển, ta nghĩ họ đều sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem thôi!”
“Cứ làm theo lời Tề Triệt nói!”
Kiếm Tồn Nhất xua tay nói: “Ta hiện tại đã ở cảnh giới Linh Luân đỉnh cao, gần đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi, đến lúc đó, một khi đã thăng cấp lên cảnh giới Linh Phách, cho dù Thiên Tử, ta không sợ!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
Mấy tên đệ tử phía dưới liền chắp tay.
Mà cùng lúc này, trong Học viện Thiên Thần, trong Vân Tiêu Đoàn và An Nhiên Uyển tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều đệ tử cũng đang bàn bạc.
Vào ngày này, Tần Ninh đang tản bộ trong khu ba mươi sáu, trước mặt lại xuất hiện hai bóng người.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Hai người chắp tay bước đến, nhìn thấy Tần Ninh, cung kính mỉm cười.
“Các ngươi…”
“Tại hạ Phương Thế Thành!”
“Ta là Viên Cương!”
Hai người nhìn Tần Ninh, vội vàng nói.
Phương Thế Thành… Viên Cương…
Tần Ninh gật đầu, có chút ấn tượng.
“Sao thế?”
“Tần công tử!”
Viên Cương lúc này lên tiếng, cung kính nói: “Công tử xem, công tử quản lí khu ba mươi sáu nhất định sẽ có không ít chuyện. Hai huynh đệ chúng ta chủ động thỉnh cầu, nương nhờ công tử!”
Nương nhờ?
Ánh mắt Tần Ninh quan sát hai người bọn họ một lượt.
Chương 182: Kiểm tra sức mạnh
Cảnh giới Linh Đài tầng chín, thực lực không tệ, nhưng dù thế nào thì nhìn cũng giống kẻ ti tiện.
“Tam đệ!”
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán vang lên.
Tần Sơn chạy tới, cười nói: “Sao đệ lại ở đây? Để ta nói cho đệ một tin tốt, Hâm Hâm đến rồi!”
“Hâm Hâm?”
Tần Ninh nở một nụ cười.
“Tên nhóc đó sao lại tới đây?”
Tần Sơn nói với vẻ thần bí: “Nghe nói học viện đặc cách thêm một chỗ cho Tần gia, tên nhóc đó là con của Nhị thúc, nên có lẽ phụ thân đã cho tên nhóc đó đến!”
“Vừa đúng hôm nay vào học, chúng ta cùng đến xem tên nhóc ấy thế nào!”
“Được!”
Tần Ninh khẽ cười.
Ngày hôm đó Tần Ninh tỉnh lại, thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp, tên nhóc Hâm Hâm này còn mua quan tài cho hắn.
Hai bóng người sóng vai rời đi.
Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành cũng đi sát theo, cách một khoảng vừa đủ.
Vừa rồi Tần Ninh cũng không từ chối họ, nên giờ họ cũng không dám rời đi.
Hơn nữa, ban đầu khi những đệ tử trong nội viện thí luyện, bọn họ là một trong số ít những người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Ninh.
Nếu nương nhờ Tần Ninh, thì sau này chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện trong học viện.
Ra đến ngoại viện, vừa nhìn thấy các đệ tử rộn ràng nhộn nhịp, đi tới đi lui bận rộn, Tần Ninh đi theo Tần Sơn, đi vào Sự Vật Các.
Cùng lúc đó, ngoài Sự Vật Các - học viện Thiên Thần.
Một đệ tử nhìn có vẻ ngoài non nớt, đứng ở đó với biểu cảm khá căng thẳng.
Đối với mấy trăm đệ tử từ các quận thành của đế quốc Bắc Minh, học viện Thiên Thần là học phủ thiêng liêng và bất khả xâm phạm, là nơi vinh quang sẽ thay đổi cuộc đời.
Bọn họ may mắn được vào học viện Thiên Thần, nên cũng khó có thể không kích động được.
Mà lúc đó, trong Sự Vật Các, hàng trăm thiếu nam thiếu nữ đang đứng cùng nhau.
Trong số đó có vài bóng người rất đặc biệt.
Trong đám người, một thiếu niên nước da trắng trẻo, mặc quần áo đẹp đẽ, trông có vẻ rất kiêu ngạo.
Cậu ta nhìn đám người xung quanh, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Đám giun dế này sao lại được chọn vậy?”, thiếu niên xì một tiếng, nói: “Bị hoàng tử khinh thường cũng đáng lắm!”
“Thập tam gia nói đúng!”
Bên cạnh thiếu niên là một chàng trai mặc đồ đen, mái tóc dài được búi lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Đám nhóc con này chẳng qua cũng chỉ là giun dế, sao dám so sánh với ngài!”
“Diệp Thịnh, nghe nói Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà các ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài rồi!”
Thiếu niên được gọi là Thập tam thiếu pha trò: “Ta nghe nói Diệp Viên Viên thiên phú dị bẩm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, ngươi nghĩ xem đến khi nào mới giới thiệu cho bổn hoàng tử đây?”
“Đợi khi Diệp Thành vào được học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ tiến cử cho thập tam thiếu!”
Diệp Thành kính cẩn nói.
Thập tam hoàng tử là đứa con thứ mười ba của hoàng đế Minh Ung đương thời, năm nay vừa tròn 15 tuổi, đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy, thiên phú không tầm thường.
Diệp gia là một gia tộc lớn ở đế quốc Bắc Minh, nhưng đối diện với hoàng thất, vẫn phải khom lưng khuỵu gối.
“Yên lặng!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ở phía trước.
Một trưởng lão nhìn đám người rồi nói: “Các ngươi đều là những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc được tuyển chọn kỹ càng, lần này vào trong học viện Thiên Thần, mọi việc đều phải bắt đầu từ đệ tử ngoại viện”.
“Hiện giờ, bắt đầu kiểm tra cấp độ, kiểm tra thực lực cơ sở của các ngươi!”
Trưởng lão nói, chỉ vào tấm bia đá trước mặt: “Bây giờ theo thứ tự, từng người dùng lực mạnh nhất đấm vào tấm bia đá.”
“Mọi người yên tâm, đây chỉ là thủ tục kiểm tra thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc mọi người vào học viện Thiên Thần!”
Nghe thấy vậy, từng tiếng bàn luận vang lên trong đám đông.
“Kiểm tra thực lực sao?”
Thập tam hoàng tử cười nhẹ: “Ta thấy, có lẽ không ai có thể so sánh với ta đâu!”
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Thành chắp tay cười nói: “Với nền tảng của Thập tam hoàng tử thì ít nhất sức mạnh cũng lên tới mấy ngàn cân!”
Nghe thấy vậy, Thập tam hoàng tử gật đầu hài lòng.
Theo giọng nói của trưởng lão, từng người một bước lên phía trước, bắt đầu kiểm tra sức mạnh.
Trong đám người có một thiếu niên, thân hình khỏe mạnh mập mạp, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh.
Đó chính là Tần Hâm Hâm.
Hiện giờ, Tần Hâm Hâm rất kích động.
Khi Tần Ninh rời thành Lăng Vân, không ngờ mấy tháng sau, hắn đã có cơ hội vào học viện Thiên Thần.
Lần trước Tần Sơn viết thư trở về, sức khỏe đã khôi phục, ba anh em đều đã tiến vào nội viện.
Bây giờ Tần Hâm Hâm đang suy nghĩ, không lâu nữa có thể gặp được Tần Ninh, Tần Hải và Tần Sơn, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động và hưng phấn.
Nhìn thấy cả học viện Thiên Thần, ở đâu cũng đều là những người hiếm có.
Mà lúc này, ở phía trước nơi kiểm tra, vang lên từng giọng nói tràn đầy ngạc nhiên.
“Diệp Thành, 13 ngàn cân!”
Giọng tuyên bố của trưởng lão vang lên, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, đạt đến 13 ngàn cân, đã rất kinh người rồi.
Trưởng lão khẽ cười, gật đầu nói: “Không tệ. Cảnh giới cửa thứ tám, 13 nghìn cân, Diệp Thành, Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà ngươi thiên phú dị bẩm, ngươi cần phải cố gắng thêm!”
“Đa tạ trưởng lão đã khen ngợi!”
Diệp Thành mỉm cười, lùi lại.
“Minh Hãn!”
Lúc này, trưởng lão lại hô lên.
Lần này, đám đông đều nín thở.
Minh Hãn, Thập tam hoàng tử của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, nghe nói 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.
Nghe thấy tên của mình, Minh Hãn chắp tay đằng sau, bước lên phía trước.
Nhìn thấy bia đá, Minh Hãn nắm chặt tay, đánh xuống một quyền.
Ầm...
Đột nhiên, một tia sáng hiện lên trên tấm bia đá.
Hai mươi ngàn lẻ năm trăm cân!
Cảnh tượng này khiến cả đại điện yên tĩnh.
Sức mạnh lên đến hai mười ngàn cân!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Hai mươi ngàn cân, cảnh giới cửa thứ chín, đúng là không thể tin được!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Minh Hãn, không hổ là con cháu hoàng thất!
Diệp Thành vội vàng bước tới, nịnh nọt: “Thập tam hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, lần này trong số hàng trăm đệ tử, chỉ có Thập tam hoàng tử là khiến bọn họ lóa mắt!”
“Tất nhiên rồi!”
Minh Hãn lúc này có vẻ tự hào, nhìn đám người.
“Hừ...”
Nhìn thấy vậy, Tần Hâm Hâm hừ một tiếng.
Chỉ vỏn vẹn hai mươi ngàn cân mà thôi, cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, hai mươi ngàn cân, thế mà đã lợi hại lắm sao?
Tần Hâm Hâm bĩu môi.
“Tần Hâm Hâm!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, Tần Hâm Hâm bước lên phía trước.
“Học viện Thiên Thần bây giờ biến thành trại nuôi heo rồi à?”, Minh Hãn nhìn thấy Tần Hâm Hâm, không nhịn được phì cười.
“Người béo như thế này mà cũng có thể vào học viện Thiên Thần sao? Ta thấy cả đời này hắn ta cũng chỉ có chân làm việc vặt thôi!”
“Thập tam gia nói đúng, ta thấy tên nhóc này chắc chắn đi cửa sau mới vào được!”, Diệp Thành cười nhạo.
“Nếu như học viện Thiên Thần là trại nuôi heo thì các ngươi chẳng phải cũng là heo sao?”
Tần Hâm Hâm nhếch miệng: “Khi mắng người khác thì cũng phải xem lại mình đi!”
Phụt!
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên vài tiếng cười.
Minh Hãn sải bước, phách lối hét lên: “Tên tiểu tử này, ngươi có biết ta là ai không?”
“Thế ngươi có biết ta là ai không?”
Tần Hâm Hâm hừ một tiếng, nói: “Mọi người vào học viện Thiên Thần thì đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, không ai cao quý hơn ai cả!”
“Ngươi muốn chết à?”
“Yên lặng!”
Chương 183: Đang làm gì đây
“Đây là Sự Vật các, không cho phép gây chuyện”.
Trưởng lão hừ lạnh nói.
Lúc này, Minh Hãn cũng lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm.
“Thằng nhãi, đợi lát nữa kết thúc rồi ngươi cứ ở đây mà ăn đủ nhé!”, Minh Hãn bực bội nói.
Tần Hâm Hâm cũng hừ một tiếng rồi đi lên trước.
Nhìn bia đá, Tần Hâm Hâm đấm thẳng một quyền.
Bụp…
Âm thanh trầm thấp vang lên, bia đá kia lóe lên một luồng sáng, nhất thời trong đại điện mọi người đều sững sờ.
30 ngàn cân!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Trưởng lão kia nhìn cuốn sổ trong tay, nhàn nhạt nói: “Tần Hâm Hâm, 30 ngàn cân!”
Tần Hâm Hâm mới đạt tới cửa thứ chín Thiên Môn thế mà lại được 30 ngàn cân.
So với Minh Hãn cao nhất vừa rồi còn nhiều hơn 10 ngàn cân.
Chuyện này quá khó tin.
Võ giả chín cửa cảnh giới, sức mạnh cao nhất cũng chỉ đạt tới khoảng 20 ngàn, đó còn là da thịt đã đạt tới cực độ.
Nhưng Tần Hâm Hâm dường như đã vượt qua cực độ.
Chính là một hạt giống tốt!
Trưởng lão không khỏi nhìn Tần Hâm Hâm thêm vài lần, khen ngợi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chín cửa cảnh giới mà đạt tới mức độ này thì sau này chăm chỉ luyện tập, đạt tới cảnh giới Linh Hải là có thể tiến vào nội viện rồi!”
“Cảm ơn trưởng lão!”
Lúc này, Tần Hâm Hâm chắp tay, cười nói.
Từ sau khi Tần Ninh rời đi, những ngày tháng của cậu ở thành Lăng Vân vô cùng buồn chán. Cậu tu luyện bất cứ lúc nào, cộng thêm một số phàm đan mà Tần Ninh để lại thì đã đạt tới chín cửa cảnh giới.
Vốn cậu còn không dám nghĩ được tới mức đó, nhưng bây giờ có thể gọi là giơ tay là chạm tới rồi.
“Hừ!”
Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Nhà quê thì rốt cuộc vẫn là nhà quê, chỉ có một ít sức mạnh có thì tác dụng gì”, Minh Hãn lạnh lùng nói.
“Như thế còn hơn chút sức mạnh cũng không có chứ?”
Tần Hâm Hâm nhìn Minh Hãn, cười hê hê: “Vị công tử này, sau này mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, cớ gì phải… tức giận như thế!”
“Ngậm cái miệng của ngươi vào!”
Diệp Thịnh đứng một bên chen mồm vào nói: “Cái gì mà công tử, đây chính là Thập tam hoàng tử, còn được gọi là Thập tam gia, biết không?”
Lời này nói ra khiến Tần Hâm Hâm khẽ biến sắc mặt.
Thập tam hoàng tử?
Con trai của hoàng đế?
Xong đời rồi, xong đời rồi, gây phiền phức lớn rồi.
Vừa rồi cậu còn cho rằng đây chỉ là đệ tử thế gia mà thôi, cho nên mới không phục mà phản kích hai câu.
Nhưng nào nghĩ tới, lại chọc phải hoàng tử chứ.
Đắc tội với một hoàng tử rồi…
Nghĩ thế thôi đã khiến Tần Hâm Hâm giật nảy mình.
Minh Hãn lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm nói: “Thằng nhãi, lát nữa kết thúc thì đừng có mà lén trốn đi nhé”.
Sau đó, khi buổi đo lực kết thúc thì các đệ tử đều rời khỏi đại điện.
Tần Hâm Hâm lúc này thì lại do dự không quyết.
Ra khỏi đại điện này thì có khi nào bên ngoài có một đám người đang đợi mình không?
“Mẹ kiếp, sợ cái gì!”
Tần Hâm Hâm quát lên: “Người chết thì thăng thiên, không chết thì tiếng tăm để đời, cùng lắm là bị đánh một trận!”
Tuy cậu sợ hãi, nhưng càng đáng sợ hơn là vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với một hoàng tử khiến Tần gia gặp nguy hiểm.
Thậm chí còn liên lụy đến cả ba huynh trưởng Tần Sơn.
Như vậy thì rõ ràng là không biết tính toán.
Cậu bước ra khỏi đại điện, lúc này có một nhóm người đang đứng bên ngoài điện.
Khoảng 7, 8 người đều mặc áo giáp và mũ, uy phong bừng bừng.
Mà đứng giữa 7, 8 người đó có hai kẻ đang hào hứng mà đợi cậu.
“Thằng nhãi thối tha, ngươi còn dám ra ngoài”.
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Diệp Thịnh nói: “Bây giờ, biết mình đã đắc tội với ai chưa?”
Nhìn hai người trước mặt, Tần Hâm Hâm cười hê hê.
“Thập tam hoàng tử, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với ngài, xin lỗi, quả thật rất xin lỗi!”
Tần Hâm Hâm cười hê hê, chắp tay muốn rời đi.
Nhưng hộ vệ hai bên đã chặn hắn ngay lại.
“Bây giờ biết sợ rồi à?”
Minh Hãn cười chế giễu: “Vừa rồi còn chơi trội với ta, sao lúc đó không biết sợ đi?”
“Haizzz, ngài không nói sớm mà, nếu nói từ trước thì ta chỉ thi triển 10 ngàn cân sức mạnh thôi, chắc chắn ngài là to nhất!”, Tần Hâm Hâm cười tít cả mắt mà nói.
“Được, biết thế là tốt!”
Minh Hãn gật đầu nói.
“Vậy tại hạ cáo từ!”
“Khoan đã, ta cho ngươi đi rồi sao?”
Minh Hãn cười nham hiểm nói: “Muốn đi cũng được, bò qua háng ta mà đi!”
Lời này vừa dứt thì Tần Hâm Hâm bỗng chốc sững sờ.
Sỉ nhục chui háng ư?
“Thập tam hoàng tử!”
Sắc mặt Tần Hâm Hâm thay đổi, nói: “Tuy rằng ta đắc tội với ngài, nhưng không tới mức như vậy chứ? Ta đã xin lỗi rồi!”
“Ngươi như thế mà là xin lỗi à?”
Minh Hãn hừ lạnh, sải bước đi lên, kiêu ngạo nói: “Hoàng tử ta không chu di cả nhà ngươi vì ngươi dám đắc tội với ta đã là vô cùng khai ân rồi”.
“Sao? Không chui hả?”
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta? Chui hay không?”
Minh Hãn hừ lạnh: “Người đâu, tát vào miệng cho ta!”
Bỗng chốc, hai tên hộ vệ bước lên, giữ chặt Tần Hâm Hâm.
Diệp Thịnh cười hê hê nói: “Thập tam gia, ta rất thích làm chuyện này, để ta làm!”
“Được!”
Minh Hãn vẫy vẫy tay, nói: “Tát 10 cái, dùng lực một chút!”
“Được ạ!”
Bốp…
Một cái tát vừa rơi xuống, khuôn mặt của Tần Hâm Hâm đã sưng lên.
Liên tục 10 cái tát rơi xuống như mưa mà từ đầu đến cuối, Tần Hâm Hâm không kêu lên một câu.
Sau đó, Tần Hâm Hâm mở miệng lại lần nữa nói: “Thập tam hoàng tử, ngài đánh cũng đánh rồi, giờ đã hả giận rồi chứ?”
“Hả giận?”
Minh Hãn hừ lạnh nói: “Cũng hả giận nhiều rồi, nhưng muốn đi thì vẫn phải chui qua háng ta. Minh Hãn ta đã nói thì bắt buộc phải làm”.
“Thập tam hoàng tử, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng như thế”.
“Ta ức hiếp người quá đáng đấy, thì sao?”
Minh Hãn quát lên: “Thằng nhãi, ngươi không chui đúng không? Cứng đầu quá nhỉ”.
“Diệp Thịnh!”
“Thập Tam gia!”
Minh Hãn coi thường nói: “Điều tra cho ta xem rốt cuộc là hắn tới từ đâu. Ta lại muốn xem xem, cái gã nhà quê này từ đâu tới mà lại lớn lối như vậy, tra được rồi thì xử thẳng cả nhà cho ta!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm tái mét mặt.
Mình vừa tới đế đô, vừa mới vào học viện Thiên Thần thì đã đắc tội với một vị hoàng tử.
Thậm chí còn vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tần gia, hại Tần gia vừa mới phát triển thành nhà nát người tan.
Như vậy không được!
Tần Hâm Hâm siết chặt tay. Cậu sợ chết, sợ lắm luôn, nhưng cậu chết cũng được, cậu bị sỉ nhục cũng không sao, nhưng không thể liên lụy đến Tần gia.
“Thập tam gia!”
Bỗng nhiên, Tần Hâm Hâm ngẩng đầu, nhìn Minh Hãn, treo một nụ cười lên khuôn mặt sưng tấy.
“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhận sai với ngài, tiểu nhân chui!”
Tần Hâm Hâm phát hiện mình chẳng có khí phách gì.
Nếu như Tần Ninh ở đây thì chắc chắn sẽ không chui đâu.
Nhưng, cậu bị sỉ nhục không sao, nhưng vì thế mà khiến Tần gia đi vào đường chết, ba anh em Tần Sơn bị liên lụy thì cậu chính là tội nhân của Tần gia.
Cho dù đây là Thập tam hoàng tử, hay là Diệp Thịnh của Diệp gia thì cũng đều là người mà cậu hay Tần gia không thể đắc tội nổi.
Nén lại giọt nước mắt, Tần Hâm Hâm quỳ sụp xuống, bò trên mặt đất.
Lúc này, Minh Hãn cười ha ha, mở rộng hai chân, cười nói: “Thằng nhãi này, biết điều như thế từ đầu có phải tốt hơn không?”
“Nói thật cho người biết, cả đế quốc Bắc Minh này là thiên hạ của Minh gia ta. Tuy hoàng tử ta không thể gặp người nào giết người đó nhưng muốn diệt một gia tộc thì dễ như trở bàn tay!”
Lời vừa nói ra, Tần Hâm Hâm run rẩy.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lê đầu gối về phía trước.
Không phải chỉ chui qua háng thôi sao? Chui!
Mình gây rắc rối thì phải tự giải quyết!
Bốp…
Mà đúng lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tần Hâm Hâm.
“Đang làm gì đấy?”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Chương 184: Thập tam hoàng tử
Đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Hâm Hâm mở ra.
Một người đang ngồi trước mặt cậu, bàn tay khẽ đặt lên vai cậu.
Mắt sáng như sao, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt thanh thoát vẫn còn mang nét trẻ con nhưng có thêm phần điềm đạm, thong dong và… tự tin.
“Ninh ca…”
Nhìn thấy người đang ngồi đó, Tần Hâm Hâm hơi sững sờ, sau đó oa lên một tiếng, bỗng nhiên bật khóc.
“Ninh ca, a…”
Cậu ôm chầm lấy Tần Ninh, nước mặt nước mũi chảy xuống cọ lên vai Tần Ninh.
“Thằng nhóc thối này, khóc tang đấy à!”
Bỗng nhiên, sau lưng cậu vang lên một giọng nói.
“Đại ca!”
Tần Hâm Hâm quay người lại, nhìn thấy Tần Sơn thì lại càng khóc to hơn.
“Đại ca, huynh khỏe rồi, huynh thật sự khỏe lại rồi!”
Tần Hâm Hâm lại đổi thế xông tới.
Tuy bộ dạng nước mắt nước mùi tèm nhèm kia, quả thật trông hơi ghê nhưng Tần Sơn cũng không tránh ra.
Nhìn bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Sơn cười khổ không thôi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Thịnh nhìn thấy Tần Ninh và Tần Sơn thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Hai vị, những chuyện gì không nên xen vào thì đừng nhúng tay vào!”
Diệp Thịnh cười lạnh: “Vị này là Thập tam hoàng tử!”
“Đắc tội với Thập tam hoàng tử mà chỉ cần bò qua háng, nhận sai cũng coi là quá lời rồi. Hai người các ngươi đừng có mà mở mắt tìm chết”.
“Ồ?”
Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu rồi.
“Thập tam hoàng tử?”, Tần Ninh khẽ cười: “Có vẻ lợi hại nhỉ”.
“Ninh ca…”
Tần Hâm Hâm bây giờ mới ngừng khóc, nói: “Đệ tự gây chuyện thì đệ có thể tự giải quyết!”
“Được rồi, nhóc con, đứng một bên mà nhìn!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ là đệ của huynh, sao lại để người khác bắt nạt chứ? Trước tiên hãy nuốt hạt sen này xuống đã. Vừa rồi nhìn thấy mặt của đệ, huynh còn tưởng đệ lại béo lên rồi, hóa ra là bị người ta đánh!”
Tần Ninh bón hạt sen cho Tần Hâm Hâm.
Ngay khi nuốt hạt sen xuống, một luồng khí mát lạnh lan ra trên khuôn mặt, cơn đau sưng tấy dần dần biến mất.
Có hiệu quả ngay tức thì!
Đây là thứ đồ tốt gì vậy?
Tần Hâm Hâm nhìn Tần Ninh, thì thầm nói: “Ninh ca…”
“Sao thế?”
“Món này ngon thế, còn không cho đệ thêm một hạt!”
“…”
“Hỗn xược!”
Đột nhiên có một tiếng quát tháo vang lên.
Diệp Thịnh bước ra, nhìn ba người.
Ba gã này hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta và Thập tam hoàng tử.
Diệp Thịnh quát lên: “Tần Hâm Hâm, mau quỳ xuống bò qua đi, nếu không Tần gia nhà ngươi sẽ bị diệt vong!”
“Diệt vong?”
Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh không khỏi cười lớn.
“Tần gia ta diệt vong? Kể cả Minh gia diệt vong thì Tần gia ta vẫn bình an vô sự!”
“To gan!”
Đến lúc này, cuối cùng Minh Hãn cũng lên tiếng.
“Uy nghiêm của hoàng tử ta, uy nghiêm của hoàng thất không phải là thứ mà ngươi có thể khiêu khích?”
“Minh gia nhà ngươi là cái rắm gì!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chuyện này mà xảy ra với hắn thì hắn cũng không thèm tính toán.
Nhưng liên quan tới Tần Hâm Hâm nên chắc chắn phải tính chuyện này.
Lúc đầu mình suýt nữa chết đi, sau khi dung hòa và thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Hâm Hâm.
Nhóc con này rất sợ chết, nhưng cho rằng hắn chết rồi mà còn chuẩn bị một chiếc quan tài.
Phần tấm lòng này đã đủ để Tần Ninh luôn bảo vệ cậu.
“Đệ đệ của ta mà ngươi cũng dám động, ngươi là cái thá gì hả”.
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ lên tiếng.
“Vừa rồi, là ngươi động tay phải không?”
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh.
“Là ta thì sao?”
Diệp Thịnh hừ lạnh nói: “Ta chính là con cháu Diệp gia, vị này chính là thập tam hoàng tử, sao nào, ngươi dám động tay chặt hai tay ta hả?”
“Chặt hai tay ngươi?”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Vậy thì ngươi được lời quá!”
Tần Ninh lên tiếng.
“Viên Cương, Phương Thế Thành, hai người các ngươi còn chưa ra đi?”
Soạt soạt…
Tần Ninh vừa dứt lời thì hai bóng người lập tức xuất hiện.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Kẻ này! Chặt hai tay đi!”
Lời này vừa nói ra, Phương Thế Thành và Viên Cương hơi sững người.
Nhưng, cũng chỉ hơi sững lại mà thôi.
Ngay sau đó, hai người sải bước đứng ra.
Bọn họ quyết tâm đi theo Tần Ninh, đang lo không có cơ hội, nhưng bây giờ, trời cao lại cho họ một cơ hội rồi.
Tần Ninh ra lệnh cho họ rồi, vậy thì chính là coi họ là thủ hạ.
Vậy thì cũng chứng tỏ, sau này, họ là người của Tần Ninh.
Còn chặt hai tay của một vị thiếu gia Diệp gia thì sẽ mang lại hậu quả gì.
Họ cũng lười nghĩ.
Đến cả viện trưởng Thiên Ám, một trong hai đấng tôn quý của đế quốc Bắc Minh mà còn phải cẩn thận mà ứng xử với Tần Ninh thì một Diệp gia có là gì?
Tần Hâm Hâm đứng một bên bỗng chốc sững sờ, suýt nữa phun ra hạt sen vừa nuốt vào bụng.
“Ninh ca, Ninh ca… bỏ đi, bỏ đi, chỉ là mấy cái tát thôi, không sao!”, Tần Hâm Hâm bị dọa sợ chết khiếp.
Nói đùa gì thế!
Chặt đứt hai tay?
Diệp gia kia còn không báo thù Tần gia hay sao? So với Diệp gia, Tần gia chỉ là một con kiến đứng trước mặt con voi mà thôi.
Không thể hành động theo cảm tính!
“Yên tâm đi!”
Tần Ninh khẽ cười: “Gã này dám đánh đệ, ta sẽ giúp đệ dạy dỗ hắn ta, còn có vị hoàng tử này nữa!”
“Đừng nói là hắn ta, kể cả cha của hắn ta ở đây thì huynh cũng sẽ bắt hắn ta xin lỗi đệ”.
Nghe vậy thì Tần Hâm Hâm hoàn toàn sững sờ rồi.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Thật sự là Tần Ninh đang nói đùa sao?
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương đang xông lên giữ lấy Diệp Thịnh.
Trong chớp mắt, một luồng khí thế hào hùng, cuồn cuộn xuất hiện.
Tần Hâm Hâm chết lặng.
Đây là hai cao thủ… cảnh giới Linh Đài.
Mà có vẻ là cảnh giới Linh Đài tầng 9!
Trời ơi!
Hai gã này có cảnh giới Linh Đài tầng 9 mà cung kính với Tần Ninh như vậy, hơn nữa còn có vẻ là đợi Tần Ninh ra lệnh cho họ cả ngày rồi.
Điều càng khó tin hơn nữa là, khi Tần Ninh ra lệnh thì hai người này lại… vui vẻ không thôi!
Cảm giác đó giống như đám nịnh hót vội vàng muốn bỏ sức làm việc cho chủ nhân vậy.
Đúng, chính là như vậy.
Tần Hâm Hâm khẳng định.
Nhưng, cậu thật sự không dám tin, tại sao lại như vậy.
“Ngươi dám, thả ra, thả ra!”
Diệp Thịnh la hét om sòm: “Ta là cháu của Tam trưởng lão Diệp gia, ngươi dám chặt đứt tay ta thì Diệp gia sẽ giết ngươi!”
“Diệp Viên Viên là đường tỷ của ta. Ngươi dám chặt đứt tay ta thì tỷ ấy sẽ lấy mạng ngươi!”
“Viên Viên là đường tỷ của ngươi?”
Tần Ninh mỉm cười: “Trùng hợp thật, nàng là tỳ nữ của ta”.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều mà vung thẳng tay.
Hai tiếng rắc rắc vang lên, bỗng chốc hai bàn tay của Diệp Thịnh rời khỏi cánh tay.
Diệp Thịnh đau đớn quá, ngất lịm đi.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử.
Nhưng Tần Ninh không hề quan tâm.
“Láo xược!”
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn tức giận.
Trước mặt hắn ta mà động vào người của hắn ta. Thiếu niên trước mặt chắc là chán sống rồi đấy!
“Người đâu, giết bọn chúng cho ta!”, Minh Hãn hạ lệnh.
“Giết ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng.
Không cần hắn phân công, Viên Cương và Phương Thế Thành đã xông tới chém giết.
Hai người chính là cảnh giới Linh Đài tầng 9, những vệ vị bên cạnh Minh Hãn chỉ mới là cảnh giới Linh Hải, căn bản không đáng nhắc tới.
“Công tử, có giết không?”, Phương Thế Thành quay lại nhìn Tần Ninh hỏi.
“Ngươi nói đi?”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chương 185: Đời người thay đổi quá nhanh
Lúc này, mấy kẻ đó không chịu nổi một đòn của Phương Thế Thành và Viên Cương.
Cảnh giới Linh Hải mà đối diện với cảnh giới Linh Đài thì gần như không có đường mà vùng vẫy.
Tần Hâm Hâm đứng một bên đã sớm chết lặng.
Quả thật là người trời đánh nhau!
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài ở thành Lăng Vân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cảnh giới Linh Hải còn có thể đếm trên đầu ngón tay mà cảnh giới Linh Đài thì không tồn tại ở thành Lăng Vân.
Nhưng bây giờ, cậu lại mở to mắt mà nhìn hai học viên cảnh giới Linh Đài tầng 9 cung kính với Ninh ca của mình như vậy.
Nói giết người là giết!
Học viện Thiên Thần, điên cuồng như thế sao?
Lúc này, Tần Hâm Hâm cảm thấy… như thế lại rất tốt!
Đây mới là khí chất nên có của võ tu, lúc nên điên thì phải điên.
Nếu không thì tu võ để đấy à!
Ninh ca, vẫn là Ninh ca giống hệt như lúc ở thành Lăng Vân, điên cuồng và ngầu như vậy!
Sau đó, trên mặt đất nằm rải rác mấy xác chết.
Trong chớp mắt, những đệ tử đứng xung quanh hoàn toàn phát điên.
Dám ra tay giết người ở học viện Thiên Thần.
Kẻ này là ai? Không cần mạng nữa à!
“Ngươi ngươi ngươi…”
Minh Hãn hoàn toàn ngây ngốc.
Thế mà Tần Ninh dám nói giết là giết, dường như không thèm để ý tới thân phận hoàng tử hoàng thất của hắn ta.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh lạnh mặt, nói: “Thập tam hoàng tử, lợi hại lắm hả?”
“Hôm nay, nhả ra câu nào thì nuốt lại câu đấy cho ta”.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí, Tần Ninh sải bước đi lên, nhìn Minh Hãn.
Trong chớp mắt, Minh Hãn cảm thấy toàn thân giật thót, sức lực trong cơ thể dường như sụp đổ.
“Đến Minh Hiên ta còn dám giết thì ngươi cho rằng ngươi đáng giá hơn hắn ta sao?”
Nghe thấy vậy, Minh Hãn chợt sững sờ.
“Ngươi là… Tần Ninh!”
Bỗng chốc, Minh Hãn chết lặng.
Tần Ninh!
Là Tần Ninh đó!
Khóe miệng Minh Hãn giật giật.
Lúc trước, phụ hoàng, hoàng đế Minh Ung đã từng đích thân dặn dò bọn chúng. Nếu gặp được Tần Ninh thì phải cung kính mà đối đãi như gặp phụ hoàng.
Hắn ta là hoàng tử, có một vài chuyện vẫn biết rõ.
Tam hoàng tử Minh Hiên, là bị Tần Ninh giết.
Mà Lục hoàng tử Minh Triệt, vì đắc tội với Tần Ninh mà bị đưa tới biên giới, vĩnh viễn không được quay lại đế đô.
Hai vị hoàng tử này đã trưởng thành và có tiếng vang lớn trong hoàng tộc.
Nhưng phụ hoàng lại không hề quan tâm tới hai người con trai một chết một phế của mình.
Mà tất cả những chuyện này đều do Tần Ninh mà ra.
Tần Hâm Hâm…
Tần Ninh…
Lẽ nào?
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn bối rối.
Bụp…
Đột nhiên, Minh Hãn khuỵu gối, những tiếng thình thịch vang lên, do hắn ta đập đầu mạnh quá mà phát ra.
“Công tử Tần Ninh, công tử Tần Ninh, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mong công tử Tần Ninh không tính toán”.
Lúc này, Minh Hãn quỳ sụp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Lúc này, Diệp Thịnh bị chặt hai tay cũng dần tỉnh lại, hai mắt còn chưa nhìn rõ lắm thì đã thấy bóng dáng của Minh Hãn đang quỳ trên đất, dập đầu như giã tỏi.
“Công tử Tần Ninh…”
Diệp Thịnh cau mày, bỗng chốc trong bộ não bé nhỏ xuất hiện cái tên này.
Tần Ninh, chữa bệnh cho phu nhân trưởng tộc, thu nhận đại tiểu thư làm tì nữ?
Hai mắt hắn ta trợn trắng lên, lại một lần nữa ngất xỉu.
Tần Hâm Hâm đứng một bên thì vô cùng sửng sốt.
Tình huống gì vậy?
Tại sao Minh Hãn và Diệp Thịnh lại có biểu cảm như vậy khi nghe thấy tên của Ninh ca?
“Hoàng thất Bắc Minh, đời sau không bằng đời trước. Phụ hoàng ngươi nói phải dốc sức vì nước nhưng sinh ra toàn loại vớ vẩn như ngươi, mất mặt lão tổ nhà ngươi!”
Tần Ninh nhìn bộ dạng của Minh Hãn, tức giận không để đâu hết.
Hoàng đế Minh Uyên chính là đồ tôn của hắn. Khi hắn là Cửu U đại đế thì đó là một đồ tôn được hắn rất yêu quý.
Hắn từng bước nhìn nhóc Minh Uyên đó lập nên đế quốc Bắc Minh, trở thành một cương quốc rộng lớn.
Nhưng tới giờ, hậu bối lại chìm đắm trong cường quyền mà ức hiếp người khác, rồi lại mang bộ dạng tham sống sợ chết này khiến hắn không thể không đau lòng.
Lúc này, những tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Một hàng mấy chục người bỗng nhiên xuất hiện ngoài Sự vật các.
Người đi đầu mặc một bộ long bào màu bạc, sắc mặt hơi tái, trán đầy mồ hôi.
Chính là Minh Vũ!
“Tần công tử!”
Minh Vũ nhìn thấy Minh Hãn đang quỳ trên đất mà dập đầu thì thở phào một hơi, chắp tay nói: “Tần công tử, thập tam đệ không hiểu chuyện, xin Tần công tử tha tội”.
Bây giờ, Minh Vũ đã trở thành thái tử, nhưng đối với Tần Ninh, hắn ta vẫn hiểu rõ.
Đây là cây lớn của hắn ta, hắn ta nhất định phải ôm chặt lấy.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh thì hắn đã không thể được lập làm thái tử.
Cho nên, trong học viện Thiên Thần, hắn ta cũng sắp xếp người, chú ý tới Tần Ninh hằng ngày, chỉ cần có tin tức thì lập tức bẩm báo.
Hôm nay nghe thấy Minh Hãn lại chống đối Tần Ninh, hắn ta lập tức bỏ lại hết công việc mà chạy vội tới đây.
Nhìn thấy Minh Hãn chưa chết thì Minh Vũ mới thở phào.
“Đừng hỏi ta!”, Tần Ninh lạnh lùng nói.
Hắn đã nói cho hoàng đế Minh Ung biết từ trước, nếu có hoàng tử tới gây phiền phức cho hắn thì hắn sẽ không ngại giết luôn đâu.
Trước đây có một Minh Hiên, sau đó có Minh Triệt, bây giờ lại xuất hiện một Minh Hãn.
Hết lần này tới lần khác, lòng bao dung của hắn cũng có giới hạn.
Minh Vũ lập tức hiểu ra, đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, khẽ cười: “Ngươi là Tần Hâm Hâm hả?”
Minh Vũ khẽ cười, nói: “Xá đệ không hiểu chuyện, tâm tính bướng bỉnh. Ta nhất định sẽ đưa nó trở về dạy dỗ thật tốt, Hâm Hâm, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho nó!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm bỗng hơi run rẩy.
Đời người thay đổi cũng nhanh quá.
Vừa rồi, cậu nhìn thấy một vị hoàng tử, tự cho rằng đắc tội với một vị hoàng tử thì sẽ hại Tần gia nhà mất người tan.
Cho nên, cậu sợ hãi, lo lắng, khuất phục.
Nhưng đến giờ, vừa chớp mắt, cậu lại trở thành người cần tha thứ cho vị hoàng tử này rồi.
Tần Hâm Hâm lắp bắp nói: “Ta… tha thứ cho hắn ta!”
“Đa tạ, đa tạ!”
Minh Vũ nắm tay Tần Hâm Hâm, thở phào một hơi.
Hắn ta quay lại nhìn Tần Ninh, khẽ cười.
“Tần công tử, xin bớt giận, ta đưa xá đệ quay về sẽ dạy dỗ cho thật tốt”.
Minh Vũ khẽ cười nói: “Tần công tử, lần này ta tới còn có một chuyện nữa, có thể sẽ làm phiền tới Tần công tử”.
“Hả?”
“Gần đây, có một nhóm người tới đế đô đế quốc Bắc Minh, mà chúng không dễ chọc!”
Minh Vũ thành thực nói: “Tuy nói đều là nước láng giềng của đế quốc Bắc Minh, nhưng người đến bất thiện, lại có suy nghĩ khác với đế quốc Bắc Minh…”
“Suy nghĩ khác?”
Tần Ninh đi tới cầu thang của Sự vật các, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có ý gì?”
“Huynh cũng biết”, Minh Vũ đi theo, ngồi xuống rồi nói tỉ mỉ: “Đế quốc Bắc Minh tuy có mang danh hiệu đế quốc, nhưng trên thực tế thì đã ở dưới đáy của đế quốc rồi”.
“Mấy nước láng giềng xung quanh đều nhìn chằm chằm như hổ đói. Dù sao thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Cho nên, những đế quốc kia ngấp nghé một số thứ của đế quốc Bắc Minh”.
“Ví dụ như… kích Thâm Uyên”.
Minh Vũ nói xong thì ngừng một lát.
Tần Ninh lại nói: “Kích Thâm Uyên, là linh khí ngũ phẩm, trong đế quốc quả thật đáng để dẫn đến chiến tranh, mà nó còn mang chiến khí của lão tổ nhà ngươi, uy lực không tầm thường, không nghĩ tới các ngươi vẫn bảo tồn nó thật tốt”.
Minh Vũ chắp tay nói: “Thần binh của tổ tiên có vô số linh quyết, tới đời của phụ hoàng ta thì chỉ còn lại vài chiếc, kích Thâm Uyên là một trong số đó”.
“Những nước láng giềng tới lần này trên danh nghĩa là tới… so tài, nhưng trên thực tế là tới vì kích Thâm Uyên…”
“So tài?”
Tần Ninh nheo mắt, nói: “Xem ra là muốn mượn danh so tài thì thử xem thực lực hiện tại của hoàng thất các ngươi, để quyết định có liên hiệp lại để ép hoàng thất Bắc Minh các ngươi không!”
“Chính là như vậy!”, Minh Vũ lập tức kích động nói.
“Nói vậy không chuẩn!”
Tần Ninh lại cười nói: “Đến cả công chúa đế quốc mà ta còn có thể lừa được vào tay, những người khác cũng chả là cái gì hết!”
“Mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Ông Què, ông có dám đánh cược với ta không?”
Tần Ninh cầm quân cờ trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Ta hoàn toàn có thể tháo gỡ thứ đang quấy nhiễu trong thân thể ông, nhưng ông... từ nay về sau đi theo ta, làm nô bộc của ta!”
Lời này vừa được thốt ra, bàn tay ông Què khẽ run rẩy.
“Bỏ đi bỏ đi, ông Què ta không vợ không con chỉ có một mình, cũng quen rồi. Sống ở trong khu ba mươi sáu này cũng coi như an toàn!”
“Ngày thường thì có hơi nhàm chán, nhưng có mấy tên tiểu quỷ các ngươi đến, nơi này cũng đã trở nên náo nhiệt hơn một chút. Nhìn các ngươi tu hành cả ngày, cũng coi như là ta có thêm chút niềm vui, vậy là đủ rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh dán chặt lên người lão già.
Đột nhiên, Tần Ninh nói: “Mối thù đó, không báo nữa sao?”
Dứt lời, cơ thể ông lão khẽ run lên, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, cả người lúc này cũng dần dần gợn sóng trong lòng.
“Sao ngươi biết được?”
Hai mắt ông Què nhìn Tần Ninh lóe sáng, sau đó tia sáng cũng tắt ngúm
“Là do nhìn ra được!”
Tần Ninh nhàn nhã bình tĩnh nói: “Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư, ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn giữa hai chân ông, khiến cho tu vi của cảnh giới Linh Phách của ông không cách nào thi triển được”.
“Hơn nữa vào mỗi đêm trăng tròn, chân sẽ có cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến các bộ phận khác trên cơ thế”.
“Nếu như lôi ấn kia không được giải trừ, cho dù là có dựa vào Kim Diễm Ngọc Tử có công năng mạnh mẽ, nó cũng chỉ có thể giúp ông thoát khỏi cảm giác đau đớn tạm thời, cuối cùng, cơ thể của ông vẫn tiếp tục xuất hiện vấn đề thôi!”
Cùng từng câu từng chữ Tần Ninh thốt ra, sắc mặt của ông Què càng lúc càng trở nên khó coi.
Lúc này ở trước mặt Tần Ninh, giống như mỹ nữ không mặc quần áo, để cho Tần Ninh thoải mái tùy tiện bình luận.
“Làm sao ngươi biết được những chuyện này?”. Ông Què dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Cửu Cực Lôi Sư là linh thú cấp năm, không phải là vấn đề mà một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Đài tầng ba như ngươi có thể biết rõ như vậy!”
“Sao biết được ư? Là ta nhìn ra được!”
Tần Ninh vẫn cười nhạt như cũ.
“Tiểu quỷ, biết chuyện không nên biết là tự chuốc lấy rắc rối cho mình!”
“Bỏ đi, bỏ đi!”
Tần Ninh xua tay nói: “Ông Què, nếu như ông đã không muốn báo thù nữa, vậy thì bỏ đi, ta cũng không thích làm khó người khác!”
“Có điều, ngày nào đó hiểu ra rồi thì ông có thể tìm đến ta bất cứ lúc nào. Ta có thể giúp ông, điều kiện không đổi, làm lão nô bộc ở bên cạnh ta!”
“Nhưng ta muốn nhắc nhở ông rằng, thời gian càng dài, sức nặng của vị trí nô bộc đó càng giảm”.
Tần Ninh không nói nữa, cầm quân cờ trong tay.
Không lâu sau, mấy người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều xuất hiện, nhìn một già một trẻ đánh cờ với nhau cách một con đường, cũng vô cùng thích thú theo dõi.
Vào lúc hoàng hôn, cả hai tạm biệt nhau.
Diệp Viên Viên đến phòng của Tần Ninh, thu dọn phòng cẩn thận.
“Ông Què đó... dường như công tử rất có hứng thú với ông ta?”
Nghe được thắc mắc của Diệp Viên Viên, Tần Ninh mỉm cười nói: “Võ giả cảnh giới Linh Phách tầng chín, ta vẫn là có chút hứng thú!”
Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
Lời này vừa thốt ra, Diệp Viên Viên ngây người.
Trong toàn đế đô, dường như chỉ có hai người là hoàng đế Minh Ung và viện trưởng Thiên Ám là đạt đến cảnh giới Linh Phách tầng chín thôi.
Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một ông Què như vậy chứ, vậy mà lại là Cảnh giới Linh Phách tầng chín!
“Nhưng ta cảm thấy khí tức trên người ông ta, dường như không hề có linh khí chấn động…”
“Là do sức mạnh đã bị che chắn mà thôi, trong cơ thể đã bị hạ một ấn ký chí mạng bởi sức mạnh Cửu Cực Lôi Sư, còn sống đã là kì tích rồi!”
Tần Ninh an nhiên nói: “Có điều ta đối với ông ta khá hứng thú!”
“Vậy ông ta đồng ý rồi sao?”
“Dù sao cũng là cảnh giới Linh Phách tầng chín, sao có thể coi trọng cảnh giới Linh Đài tầng ba như ta đây được chứ?”
Tần Ninh mỉm cười, không nói nhiều.
Cùng với việc huỷ bỏ phong tỏa khu ba mươi sáu, toàn bộ trong học viện Thiên Thần cũng dần trở nên náo nhiệt.
Đối với cái tên Tần Ninh, càng có nhiều đệ tử cảm kích trong lòng.
Trong học viện Thiên Thần, đệ tử các đảng nhóm có số lượng rất nhiều, cũng có rất nhiều nhóm đệ tử cậy thế ức hiếp người khác.
Mà lần này, khu ba mươi sáu mở cửa, lại quy định, không cho phép đệ tử của các đảng nhóm tiến vào trong tu hành.
Một số học viên không khỏi vỗ tay tán thưởng.
Nhưng như vậy, nó cũng gây bức xúc cho không ít đệ tử nội viện, cũng như đệ tử Linh Đồ và các Linh Tử.
Động thái này của Tần Ninh, cho thấy rõ là hắn đang cố ý nhắm vào bọn họ.
Bên trong Thiên Tử Đảng.
Bốn người Sở Phương, Tần Nhất Hàng, Chiến Thương và Sam Vũ lần lượt ngồi vào chỗ.
Bốn người thân là Linh Đồ, đều là ở cảnh giới Linh Đài tầng tám, tầng chín, trong số các Linh Đồ, cũng là những người có tên tuổi vang dội.
Sở Phương không khỏi trầm ngâm: “Tần Ninh này, đúng là càng lúc càng hung hăng càn quấy rồi!”
“Rõ ràng là gây khó dễ với đệ tử các đảng nhóm chúng ta!”
Ba người bên kia cũng gật gật đầu.
Tần Nhất Hàng nhẹ giọng nói: “Xem ra, chúng ta nên làm chút gì đó rồi!”
“Được!”
Chiến Thương lúc này cũng gật đầu, nói: “Nhưng lúc này cần phải lập kế hoạch chi tiết, không được nóng vội, chúng ta chờ thêm xem thế nào!”
“Ừ!”
Bốn người liền gật đầu.
Không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì nhất định phải giáng cho Tần Ninh một đòn chí mạng, khi ấy mới có thể khiến hắn không cách nào trở tay được.
Mà bên kia, thân là hội Thiên Kiếm danh giá trong học viện Thiên Thần, nơi ấy cũng đang tiến hành một cuộc tranh luận.
Hội trưởng của hội Thiên Kiếm, tên là Kiếm Tồn Nhất, cũng là một vị Linh Tử, thân phận cao quý.
Bên dưới lúc này, một vài bóng người xôn xao bàn luận.
“Đủ rồi!”
Đột nhiên, Kiếm Tồn Nhất lên tiếng.
“Tên Tần Ninh kia chẳng qua chỉ là cảnh giới Linh Đài, mấy người các ngươi, sao lại căng thẳng như vậy?”
“Người muốn đối phó với hắn không chỉ có hội Thiên Kiếm chúng ta. Ta thấy Thiên Tử Đảng càng muốn đối phó với hắn hơn”.
Kiếm Tồn Nhất lên tiếng, mấy người có mặt đều lặng thinh không nói gì.
“Nhất ca!”
Bên cạnh Kiếm Tồn Nhất, một thanh niên chắp tay nói: “Ta thấy tên Tần Ninh kia, lần này đã đắc tội với tất cả các đảng nhóm đệ tử rồi. Các đệ tử của Thiên Tử Đảng, Vân Tiêu Đoàn, An Nhiên Uyển, ta nghĩ họ đều sẽ không bỏ qua cho hắn ta đâu!”
“Nếu đã như vậy, chúng ta cứ đứng ngoài cuộc mà xem thôi!”
“Cứ làm theo lời Tề Triệt nói!”
Kiếm Tồn Nhất xua tay nói: “Ta hiện tại đã ở cảnh giới Linh Luân đỉnh cao, gần đạt tới cảnh giới Linh Phách rồi, đến lúc đó, một khi đã thăng cấp lên cảnh giới Linh Phách, cho dù Thiên Tử, ta không sợ!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
“Chúc mừng hội trưởng!”
Mấy tên đệ tử phía dưới liền chắp tay.
Mà cùng lúc này, trong Học viện Thiên Thần, trong Vân Tiêu Đoàn và An Nhiên Uyển tiếng tăm lừng lẫy, rất nhiều đệ tử cũng đang bàn bạc.
Vào ngày này, Tần Ninh đang tản bộ trong khu ba mươi sáu, trước mặt lại xuất hiện hai bóng người.
“Tần công tử!”
“Tần công tử!”
Hai người chắp tay bước đến, nhìn thấy Tần Ninh, cung kính mỉm cười.
“Các ngươi…”
“Tại hạ Phương Thế Thành!”
“Ta là Viên Cương!”
Hai người nhìn Tần Ninh, vội vàng nói.
Phương Thế Thành… Viên Cương…
Tần Ninh gật đầu, có chút ấn tượng.
“Sao thế?”
“Tần công tử!”
Viên Cương lúc này lên tiếng, cung kính nói: “Công tử xem, công tử quản lí khu ba mươi sáu nhất định sẽ có không ít chuyện. Hai huynh đệ chúng ta chủ động thỉnh cầu, nương nhờ công tử!”
Nương nhờ?
Ánh mắt Tần Ninh quan sát hai người bọn họ một lượt.
Chương 182: Kiểm tra sức mạnh
Cảnh giới Linh Đài tầng chín, thực lực không tệ, nhưng dù thế nào thì nhìn cũng giống kẻ ti tiện.
“Tam đệ!”
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán vang lên.
Tần Sơn chạy tới, cười nói: “Sao đệ lại ở đây? Để ta nói cho đệ một tin tốt, Hâm Hâm đến rồi!”
“Hâm Hâm?”
Tần Ninh nở một nụ cười.
“Tên nhóc đó sao lại tới đây?”
Tần Sơn nói với vẻ thần bí: “Nghe nói học viện đặc cách thêm một chỗ cho Tần gia, tên nhóc đó là con của Nhị thúc, nên có lẽ phụ thân đã cho tên nhóc đó đến!”
“Vừa đúng hôm nay vào học, chúng ta cùng đến xem tên nhóc ấy thế nào!”
“Được!”
Tần Ninh khẽ cười.
Ngày hôm đó Tần Ninh tỉnh lại, thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp, tên nhóc Hâm Hâm này còn mua quan tài cho hắn.
Hai bóng người sóng vai rời đi.
Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành cũng đi sát theo, cách một khoảng vừa đủ.
Vừa rồi Tần Ninh cũng không từ chối họ, nên giờ họ cũng không dám rời đi.
Hơn nữa, ban đầu khi những đệ tử trong nội viện thí luyện, bọn họ là một trong số ít những người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Ninh.
Nếu nương nhờ Tần Ninh, thì sau này chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện trong học viện.
Ra đến ngoại viện, vừa nhìn thấy các đệ tử rộn ràng nhộn nhịp, đi tới đi lui bận rộn, Tần Ninh đi theo Tần Sơn, đi vào Sự Vật Các.
Cùng lúc đó, ngoài Sự Vật Các - học viện Thiên Thần.
Một đệ tử nhìn có vẻ ngoài non nớt, đứng ở đó với biểu cảm khá căng thẳng.
Đối với mấy trăm đệ tử từ các quận thành của đế quốc Bắc Minh, học viện Thiên Thần là học phủ thiêng liêng và bất khả xâm phạm, là nơi vinh quang sẽ thay đổi cuộc đời.
Bọn họ may mắn được vào học viện Thiên Thần, nên cũng khó có thể không kích động được.
Mà lúc đó, trong Sự Vật Các, hàng trăm thiếu nam thiếu nữ đang đứng cùng nhau.
Trong số đó có vài bóng người rất đặc biệt.
Trong đám người, một thiếu niên nước da trắng trẻo, mặc quần áo đẹp đẽ, trông có vẻ rất kiêu ngạo.
Cậu ta nhìn đám người xung quanh, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Đám giun dế này sao lại được chọn vậy?”, thiếu niên xì một tiếng, nói: “Bị hoàng tử khinh thường cũng đáng lắm!”
“Thập tam gia nói đúng!”
Bên cạnh thiếu niên là một chàng trai mặc đồ đen, mái tóc dài được búi lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Đám nhóc con này chẳng qua cũng chỉ là giun dế, sao dám so sánh với ngài!”
“Diệp Thịnh, nghe nói Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà các ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài rồi!”
Thiếu niên được gọi là Thập tam thiếu pha trò: “Ta nghe nói Diệp Viên Viên thiên phú dị bẩm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, ngươi nghĩ xem đến khi nào mới giới thiệu cho bổn hoàng tử đây?”
“Đợi khi Diệp Thành vào được học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ tiến cử cho thập tam thiếu!”
Diệp Thành kính cẩn nói.
Thập tam hoàng tử là đứa con thứ mười ba của hoàng đế Minh Ung đương thời, năm nay vừa tròn 15 tuổi, đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy, thiên phú không tầm thường.
Diệp gia là một gia tộc lớn ở đế quốc Bắc Minh, nhưng đối diện với hoàng thất, vẫn phải khom lưng khuỵu gối.
“Yên lặng!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ở phía trước.
Một trưởng lão nhìn đám người rồi nói: “Các ngươi đều là những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc được tuyển chọn kỹ càng, lần này vào trong học viện Thiên Thần, mọi việc đều phải bắt đầu từ đệ tử ngoại viện”.
“Hiện giờ, bắt đầu kiểm tra cấp độ, kiểm tra thực lực cơ sở của các ngươi!”
Trưởng lão nói, chỉ vào tấm bia đá trước mặt: “Bây giờ theo thứ tự, từng người dùng lực mạnh nhất đấm vào tấm bia đá.”
“Mọi người yên tâm, đây chỉ là thủ tục kiểm tra thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc mọi người vào học viện Thiên Thần!”
Nghe thấy vậy, từng tiếng bàn luận vang lên trong đám đông.
“Kiểm tra thực lực sao?”
Thập tam hoàng tử cười nhẹ: “Ta thấy, có lẽ không ai có thể so sánh với ta đâu!”
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Thành chắp tay cười nói: “Với nền tảng của Thập tam hoàng tử thì ít nhất sức mạnh cũng lên tới mấy ngàn cân!”
Nghe thấy vậy, Thập tam hoàng tử gật đầu hài lòng.
Theo giọng nói của trưởng lão, từng người một bước lên phía trước, bắt đầu kiểm tra sức mạnh.
Trong đám người có một thiếu niên, thân hình khỏe mạnh mập mạp, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh.
Đó chính là Tần Hâm Hâm.
Hiện giờ, Tần Hâm Hâm rất kích động.
Khi Tần Ninh rời thành Lăng Vân, không ngờ mấy tháng sau, hắn đã có cơ hội vào học viện Thiên Thần.
Lần trước Tần Sơn viết thư trở về, sức khỏe đã khôi phục, ba anh em đều đã tiến vào nội viện.
Bây giờ Tần Hâm Hâm đang suy nghĩ, không lâu nữa có thể gặp được Tần Ninh, Tần Hải và Tần Sơn, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động và hưng phấn.
Nhìn thấy cả học viện Thiên Thần, ở đâu cũng đều là những người hiếm có.
Mà lúc này, ở phía trước nơi kiểm tra, vang lên từng giọng nói tràn đầy ngạc nhiên.
“Diệp Thành, 13 ngàn cân!”
Giọng tuyên bố của trưởng lão vang lên, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, đạt đến 13 ngàn cân, đã rất kinh người rồi.
Trưởng lão khẽ cười, gật đầu nói: “Không tệ. Cảnh giới cửa thứ tám, 13 nghìn cân, Diệp Thành, Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà ngươi thiên phú dị bẩm, ngươi cần phải cố gắng thêm!”
“Đa tạ trưởng lão đã khen ngợi!”
Diệp Thành mỉm cười, lùi lại.
“Minh Hãn!”
Lúc này, trưởng lão lại hô lên.
Lần này, đám đông đều nín thở.
Minh Hãn, Thập tam hoàng tử của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, nghe nói 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.
Nghe thấy tên của mình, Minh Hãn chắp tay đằng sau, bước lên phía trước.
Nhìn thấy bia đá, Minh Hãn nắm chặt tay, đánh xuống một quyền.
Ầm...
Đột nhiên, một tia sáng hiện lên trên tấm bia đá.
Hai mươi ngàn lẻ năm trăm cân!
Cảnh tượng này khiến cả đại điện yên tĩnh.
Sức mạnh lên đến hai mười ngàn cân!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Hai mươi ngàn cân, cảnh giới cửa thứ chín, đúng là không thể tin được!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Minh Hãn, không hổ là con cháu hoàng thất!
Diệp Thành vội vàng bước tới, nịnh nọt: “Thập tam hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, lần này trong số hàng trăm đệ tử, chỉ có Thập tam hoàng tử là khiến bọn họ lóa mắt!”
“Tất nhiên rồi!”
Minh Hãn lúc này có vẻ tự hào, nhìn đám người.
“Hừ...”
Nhìn thấy vậy, Tần Hâm Hâm hừ một tiếng.
Chỉ vỏn vẹn hai mươi ngàn cân mà thôi, cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, hai mươi ngàn cân, thế mà đã lợi hại lắm sao?
Tần Hâm Hâm bĩu môi.
“Tần Hâm Hâm!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, Tần Hâm Hâm bước lên phía trước.
“Học viện Thiên Thần bây giờ biến thành trại nuôi heo rồi à?”, Minh Hãn nhìn thấy Tần Hâm Hâm, không nhịn được phì cười.
“Người béo như thế này mà cũng có thể vào học viện Thiên Thần sao? Ta thấy cả đời này hắn ta cũng chỉ có chân làm việc vặt thôi!”
“Thập tam gia nói đúng, ta thấy tên nhóc này chắc chắn đi cửa sau mới vào được!”, Diệp Thành cười nhạo.
“Nếu như học viện Thiên Thần là trại nuôi heo thì các ngươi chẳng phải cũng là heo sao?”
Tần Hâm Hâm nhếch miệng: “Khi mắng người khác thì cũng phải xem lại mình đi!”
Phụt!
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên vài tiếng cười.
Minh Hãn sải bước, phách lối hét lên: “Tên tiểu tử này, ngươi có biết ta là ai không?”
“Thế ngươi có biết ta là ai không?”
Tần Hâm Hâm hừ một tiếng, nói: “Mọi người vào học viện Thiên Thần thì đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, không ai cao quý hơn ai cả!”
“Ngươi muốn chết à?”
“Yên lặng!”
Chương 183: Đang làm gì đây
“Đây là Sự Vật các, không cho phép gây chuyện”.
Trưởng lão hừ lạnh nói.
Lúc này, Minh Hãn cũng lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm.
“Thằng nhãi, đợi lát nữa kết thúc rồi ngươi cứ ở đây mà ăn đủ nhé!”, Minh Hãn bực bội nói.
Tần Hâm Hâm cũng hừ một tiếng rồi đi lên trước.
Nhìn bia đá, Tần Hâm Hâm đấm thẳng một quyền.
Bụp…
Âm thanh trầm thấp vang lên, bia đá kia lóe lên một luồng sáng, nhất thời trong đại điện mọi người đều sững sờ.
30 ngàn cân!
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều chết lặng.
Trưởng lão kia nhìn cuốn sổ trong tay, nhàn nhạt nói: “Tần Hâm Hâm, 30 ngàn cân!”
Tần Hâm Hâm mới đạt tới cửa thứ chín Thiên Môn thế mà lại được 30 ngàn cân.
So với Minh Hãn cao nhất vừa rồi còn nhiều hơn 10 ngàn cân.
Chuyện này quá khó tin.
Võ giả chín cửa cảnh giới, sức mạnh cao nhất cũng chỉ đạt tới khoảng 20 ngàn, đó còn là da thịt đã đạt tới cực độ.
Nhưng Tần Hâm Hâm dường như đã vượt qua cực độ.
Chính là một hạt giống tốt!
Trưởng lão không khỏi nhìn Tần Hâm Hâm thêm vài lần, khen ngợi nói: “Tốt lắm, tốt lắm, chín cửa cảnh giới mà đạt tới mức độ này thì sau này chăm chỉ luyện tập, đạt tới cảnh giới Linh Hải là có thể tiến vào nội viện rồi!”
“Cảm ơn trưởng lão!”
Lúc này, Tần Hâm Hâm chắp tay, cười nói.
Từ sau khi Tần Ninh rời đi, những ngày tháng của cậu ở thành Lăng Vân vô cùng buồn chán. Cậu tu luyện bất cứ lúc nào, cộng thêm một số phàm đan mà Tần Ninh để lại thì đã đạt tới chín cửa cảnh giới.
Vốn cậu còn không dám nghĩ được tới mức đó, nhưng bây giờ có thể gọi là giơ tay là chạm tới rồi.
“Hừ!”
Bỗng một tiếng hừ lạnh vang lên.
“Nhà quê thì rốt cuộc vẫn là nhà quê, chỉ có một ít sức mạnh có thì tác dụng gì”, Minh Hãn lạnh lùng nói.
“Như thế còn hơn chút sức mạnh cũng không có chứ?”
Tần Hâm Hâm nhìn Minh Hãn, cười hê hê: “Vị công tử này, sau này mọi người đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, cớ gì phải… tức giận như thế!”
“Ngậm cái miệng của ngươi vào!”
Diệp Thịnh đứng một bên chen mồm vào nói: “Cái gì mà công tử, đây chính là Thập tam hoàng tử, còn được gọi là Thập tam gia, biết không?”
Lời này nói ra khiến Tần Hâm Hâm khẽ biến sắc mặt.
Thập tam hoàng tử?
Con trai của hoàng đế?
Xong đời rồi, xong đời rồi, gây phiền phức lớn rồi.
Vừa rồi cậu còn cho rằng đây chỉ là đệ tử thế gia mà thôi, cho nên mới không phục mà phản kích hai câu.
Nhưng nào nghĩ tới, lại chọc phải hoàng tử chứ.
Đắc tội với một hoàng tử rồi…
Nghĩ thế thôi đã khiến Tần Hâm Hâm giật nảy mình.
Minh Hãn lạnh lùng nhìn Tần Hâm Hâm nói: “Thằng nhãi, lát nữa kết thúc thì đừng có mà lén trốn đi nhé”.
Sau đó, khi buổi đo lực kết thúc thì các đệ tử đều rời khỏi đại điện.
Tần Hâm Hâm lúc này thì lại do dự không quyết.
Ra khỏi đại điện này thì có khi nào bên ngoài có một đám người đang đợi mình không?
“Mẹ kiếp, sợ cái gì!”
Tần Hâm Hâm quát lên: “Người chết thì thăng thiên, không chết thì tiếng tăm để đời, cùng lắm là bị đánh một trận!”
Tuy cậu sợ hãi, nhưng càng đáng sợ hơn là vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với một hoàng tử khiến Tần gia gặp nguy hiểm.
Thậm chí còn liên lụy đến cả ba huynh trưởng Tần Sơn.
Như vậy thì rõ ràng là không biết tính toán.
Cậu bước ra khỏi đại điện, lúc này có một nhóm người đang đứng bên ngoài điện.
Khoảng 7, 8 người đều mặc áo giáp và mũ, uy phong bừng bừng.
Mà đứng giữa 7, 8 người đó có hai kẻ đang hào hứng mà đợi cậu.
“Thằng nhãi thối tha, ngươi còn dám ra ngoài”.
Nhìn thấy Tần Hâm Hâm, Diệp Thịnh nói: “Bây giờ, biết mình đã đắc tội với ai chưa?”
Nhìn hai người trước mặt, Tần Hâm Hâm cười hê hê.
“Thập tam hoàng tử, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, đắc tội với ngài, xin lỗi, quả thật rất xin lỗi!”
Tần Hâm Hâm cười hê hê, chắp tay muốn rời đi.
Nhưng hộ vệ hai bên đã chặn hắn ngay lại.
“Bây giờ biết sợ rồi à?”
Minh Hãn cười chế giễu: “Vừa rồi còn chơi trội với ta, sao lúc đó không biết sợ đi?”
“Haizzz, ngài không nói sớm mà, nếu nói từ trước thì ta chỉ thi triển 10 ngàn cân sức mạnh thôi, chắc chắn ngài là to nhất!”, Tần Hâm Hâm cười tít cả mắt mà nói.
“Được, biết thế là tốt!”
Minh Hãn gật đầu nói.
“Vậy tại hạ cáo từ!”
“Khoan đã, ta cho ngươi đi rồi sao?”
Minh Hãn cười nham hiểm nói: “Muốn đi cũng được, bò qua háng ta mà đi!”
Lời này vừa dứt thì Tần Hâm Hâm bỗng chốc sững sờ.
Sỉ nhục chui háng ư?
“Thập tam hoàng tử!”
Sắc mặt Tần Hâm Hâm thay đổi, nói: “Tuy rằng ta đắc tội với ngài, nhưng không tới mức như vậy chứ? Ta đã xin lỗi rồi!”
“Ngươi như thế mà là xin lỗi à?”
Minh Hãn hừ lạnh, sải bước đi lên, kiêu ngạo nói: “Hoàng tử ta không chu di cả nhà ngươi vì ngươi dám đắc tội với ta đã là vô cùng khai ân rồi”.
“Sao? Không chui hả?”
“Ta…”
“Ta cái gì mà ta? Chui hay không?”
Minh Hãn hừ lạnh: “Người đâu, tát vào miệng cho ta!”
Bỗng chốc, hai tên hộ vệ bước lên, giữ chặt Tần Hâm Hâm.
Diệp Thịnh cười hê hê nói: “Thập tam gia, ta rất thích làm chuyện này, để ta làm!”
“Được!”
Minh Hãn vẫy vẫy tay, nói: “Tát 10 cái, dùng lực một chút!”
“Được ạ!”
Bốp…
Một cái tát vừa rơi xuống, khuôn mặt của Tần Hâm Hâm đã sưng lên.
Liên tục 10 cái tát rơi xuống như mưa mà từ đầu đến cuối, Tần Hâm Hâm không kêu lên một câu.
Sau đó, Tần Hâm Hâm mở miệng lại lần nữa nói: “Thập tam hoàng tử, ngài đánh cũng đánh rồi, giờ đã hả giận rồi chứ?”
“Hả giận?”
Minh Hãn hừ lạnh nói: “Cũng hả giận nhiều rồi, nhưng muốn đi thì vẫn phải chui qua háng ta. Minh Hãn ta đã nói thì bắt buộc phải làm”.
“Thập tam hoàng tử, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng như thế”.
“Ta ức hiếp người quá đáng đấy, thì sao?”
Minh Hãn quát lên: “Thằng nhãi, ngươi không chui đúng không? Cứng đầu quá nhỉ”.
“Diệp Thịnh!”
“Thập Tam gia!”
Minh Hãn coi thường nói: “Điều tra cho ta xem rốt cuộc là hắn tới từ đâu. Ta lại muốn xem xem, cái gã nhà quê này từ đâu tới mà lại lớn lối như vậy, tra được rồi thì xử thẳng cả nhà cho ta!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm tái mét mặt.
Mình vừa tới đế đô, vừa mới vào học viện Thiên Thần thì đã đắc tội với một vị hoàng tử.
Thậm chí còn vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tần gia, hại Tần gia vừa mới phát triển thành nhà nát người tan.
Như vậy không được!
Tần Hâm Hâm siết chặt tay. Cậu sợ chết, sợ lắm luôn, nhưng cậu chết cũng được, cậu bị sỉ nhục cũng không sao, nhưng không thể liên lụy đến Tần gia.
“Thập tam gia!”
Bỗng nhiên, Tần Hâm Hâm ngẩng đầu, nhìn Minh Hãn, treo một nụ cười lên khuôn mặt sưng tấy.
“Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nhận sai với ngài, tiểu nhân chui!”
Tần Hâm Hâm phát hiện mình chẳng có khí phách gì.
Nếu như Tần Ninh ở đây thì chắc chắn sẽ không chui đâu.
Nhưng, cậu bị sỉ nhục không sao, nhưng vì thế mà khiến Tần gia đi vào đường chết, ba anh em Tần Sơn bị liên lụy thì cậu chính là tội nhân của Tần gia.
Cho dù đây là Thập tam hoàng tử, hay là Diệp Thịnh của Diệp gia thì cũng đều là người mà cậu hay Tần gia không thể đắc tội nổi.
Nén lại giọt nước mắt, Tần Hâm Hâm quỳ sụp xuống, bò trên mặt đất.
Lúc này, Minh Hãn cười ha ha, mở rộng hai chân, cười nói: “Thằng nhãi này, biết điều như thế từ đầu có phải tốt hơn không?”
“Nói thật cho người biết, cả đế quốc Bắc Minh này là thiên hạ của Minh gia ta. Tuy hoàng tử ta không thể gặp người nào giết người đó nhưng muốn diệt một gia tộc thì dễ như trở bàn tay!”
Lời vừa nói ra, Tần Hâm Hâm run rẩy.
Cậu nhắm chặt hai mắt, lê đầu gối về phía trước.
Không phải chỉ chui qua háng thôi sao? Chui!
Mình gây rắc rối thì phải tự giải quyết!
Bốp…
Mà đúng lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai Tần Hâm Hâm.
“Đang làm gì đấy?”
Một giọng nói bất chợt vang lên.
Chương 184: Thập tam hoàng tử
Đôi mắt đang nhắm chặt của Tần Hâm Hâm mở ra.
Một người đang ngồi trước mặt cậu, bàn tay khẽ đặt lên vai cậu.
Mắt sáng như sao, tóc dài đen nhánh, khuôn mặt thanh thoát vẫn còn mang nét trẻ con nhưng có thêm phần điềm đạm, thong dong và… tự tin.
“Ninh ca…”
Nhìn thấy người đang ngồi đó, Tần Hâm Hâm hơi sững sờ, sau đó oa lên một tiếng, bỗng nhiên bật khóc.
“Ninh ca, a…”
Cậu ôm chầm lấy Tần Ninh, nước mặt nước mũi chảy xuống cọ lên vai Tần Ninh.
“Thằng nhóc thối này, khóc tang đấy à!”
Bỗng nhiên, sau lưng cậu vang lên một giọng nói.
“Đại ca!”
Tần Hâm Hâm quay người lại, nhìn thấy Tần Sơn thì lại càng khóc to hơn.
“Đại ca, huynh khỏe rồi, huynh thật sự khỏe lại rồi!”
Tần Hâm Hâm lại đổi thế xông tới.
Tuy bộ dạng nước mắt nước mùi tèm nhèm kia, quả thật trông hơi ghê nhưng Tần Sơn cũng không tránh ra.
Nhìn bộ dạng của Tần Hâm Hâm, Tần Sơn cười khổ không thôi.
“Các ngươi là ai?”
Diệp Thịnh nhìn thấy Tần Ninh và Tần Sơn thì sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
“Hai vị, những chuyện gì không nên xen vào thì đừng nhúng tay vào!”
Diệp Thịnh cười lạnh: “Vị này là Thập tam hoàng tử!”
“Đắc tội với Thập tam hoàng tử mà chỉ cần bò qua háng, nhận sai cũng coi là quá lời rồi. Hai người các ngươi đừng có mà mở mắt tìm chết”.
“Ồ?”
Lúc này, Tần Ninh cũng đã hiểu rồi.
“Thập tam hoàng tử?”, Tần Ninh khẽ cười: “Có vẻ lợi hại nhỉ”.
“Ninh ca…”
Tần Hâm Hâm bây giờ mới ngừng khóc, nói: “Đệ tự gây chuyện thì đệ có thể tự giải quyết!”
“Được rồi, nhóc con, đứng một bên mà nhìn!”
Tần Ninh cười nói: “Đệ là đệ của huynh, sao lại để người khác bắt nạt chứ? Trước tiên hãy nuốt hạt sen này xuống đã. Vừa rồi nhìn thấy mặt của đệ, huynh còn tưởng đệ lại béo lên rồi, hóa ra là bị người ta đánh!”
Tần Ninh bón hạt sen cho Tần Hâm Hâm.
Ngay khi nuốt hạt sen xuống, một luồng khí mát lạnh lan ra trên khuôn mặt, cơn đau sưng tấy dần dần biến mất.
Có hiệu quả ngay tức thì!
Đây là thứ đồ tốt gì vậy?
Tần Hâm Hâm nhìn Tần Ninh, thì thầm nói: “Ninh ca…”
“Sao thế?”
“Món này ngon thế, còn không cho đệ thêm một hạt!”
“…”
“Hỗn xược!”
Đột nhiên có một tiếng quát tháo vang lên.
Diệp Thịnh bước ra, nhìn ba người.
Ba gã này hoàn toàn không thèm để ý tới hắn ta và Thập tam hoàng tử.
Diệp Thịnh quát lên: “Tần Hâm Hâm, mau quỳ xuống bò qua đi, nếu không Tần gia nhà ngươi sẽ bị diệt vong!”
“Diệt vong?”
Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh không khỏi cười lớn.
“Tần gia ta diệt vong? Kể cả Minh gia diệt vong thì Tần gia ta vẫn bình an vô sự!”
“To gan!”
Đến lúc này, cuối cùng Minh Hãn cũng lên tiếng.
“Uy nghiêm của hoàng tử ta, uy nghiêm của hoàng thất không phải là thứ mà ngươi có thể khiêu khích?”
“Minh gia nhà ngươi là cái rắm gì!”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chuyện này mà xảy ra với hắn thì hắn cũng không thèm tính toán.
Nhưng liên quan tới Tần Hâm Hâm nên chắc chắn phải tính chuyện này.
Lúc đầu mình suýt nữa chết đi, sau khi dung hòa và thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp thì người đầu tiên nhìn thấy chính là Tần Hâm Hâm.
Nhóc con này rất sợ chết, nhưng cho rằng hắn chết rồi mà còn chuẩn bị một chiếc quan tài.
Phần tấm lòng này đã đủ để Tần Ninh luôn bảo vệ cậu.
“Đệ đệ của ta mà ngươi cũng dám động, ngươi là cái thá gì hả”.
Lúc này, Tần Ninh mới khẽ lên tiếng.
“Vừa rồi, là ngươi động tay phải không?”
Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Thịnh.
“Là ta thì sao?”
Diệp Thịnh hừ lạnh nói: “Ta chính là con cháu Diệp gia, vị này chính là thập tam hoàng tử, sao nào, ngươi dám động tay chặt hai tay ta hả?”
“Chặt hai tay ngươi?”
Tần Ninh khẽ cười, nói: “Vậy thì ngươi được lời quá!”
Tần Ninh lên tiếng.
“Viên Cương, Phương Thế Thành, hai người các ngươi còn chưa ra đi?”
Soạt soạt…
Tần Ninh vừa dứt lời thì hai bóng người lập tức xuất hiện.
Tần Ninh vẫy vẫy tay nói: “Kẻ này! Chặt hai tay đi!”
Lời này vừa nói ra, Phương Thế Thành và Viên Cương hơi sững người.
Nhưng, cũng chỉ hơi sững lại mà thôi.
Ngay sau đó, hai người sải bước đứng ra.
Bọn họ quyết tâm đi theo Tần Ninh, đang lo không có cơ hội, nhưng bây giờ, trời cao lại cho họ một cơ hội rồi.
Tần Ninh ra lệnh cho họ rồi, vậy thì chính là coi họ là thủ hạ.
Vậy thì cũng chứng tỏ, sau này, họ là người của Tần Ninh.
Còn chặt hai tay của một vị thiếu gia Diệp gia thì sẽ mang lại hậu quả gì.
Họ cũng lười nghĩ.
Đến cả viện trưởng Thiên Ám, một trong hai đấng tôn quý của đế quốc Bắc Minh mà còn phải cẩn thận mà ứng xử với Tần Ninh thì một Diệp gia có là gì?
Tần Hâm Hâm đứng một bên bỗng chốc sững sờ, suýt nữa phun ra hạt sen vừa nuốt vào bụng.
“Ninh ca, Ninh ca… bỏ đi, bỏ đi, chỉ là mấy cái tát thôi, không sao!”, Tần Hâm Hâm bị dọa sợ chết khiếp.
Nói đùa gì thế!
Chặt đứt hai tay?
Diệp gia kia còn không báo thù Tần gia hay sao? So với Diệp gia, Tần gia chỉ là một con kiến đứng trước mặt con voi mà thôi.
Không thể hành động theo cảm tính!
“Yên tâm đi!”
Tần Ninh khẽ cười: “Gã này dám đánh đệ, ta sẽ giúp đệ dạy dỗ hắn ta, còn có vị hoàng tử này nữa!”
“Đừng nói là hắn ta, kể cả cha của hắn ta ở đây thì huynh cũng sẽ bắt hắn ta xin lỗi đệ”.
Nghe vậy thì Tần Hâm Hâm hoàn toàn sững sờ rồi.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Thật sự là Tần Ninh đang nói đùa sao?
Mà lúc này, Phương Thế Thành và Viên Cương đang xông lên giữ lấy Diệp Thịnh.
Trong chớp mắt, một luồng khí thế hào hùng, cuồn cuộn xuất hiện.
Tần Hâm Hâm chết lặng.
Đây là hai cao thủ… cảnh giới Linh Đài.
Mà có vẻ là cảnh giới Linh Đài tầng 9!
Trời ơi!
Hai gã này có cảnh giới Linh Đài tầng 9 mà cung kính với Tần Ninh như vậy, hơn nữa còn có vẻ là đợi Tần Ninh ra lệnh cho họ cả ngày rồi.
Điều càng khó tin hơn nữa là, khi Tần Ninh ra lệnh thì hai người này lại… vui vẻ không thôi!
Cảm giác đó giống như đám nịnh hót vội vàng muốn bỏ sức làm việc cho chủ nhân vậy.
Đúng, chính là như vậy.
Tần Hâm Hâm khẳng định.
Nhưng, cậu thật sự không dám tin, tại sao lại như vậy.
“Ngươi dám, thả ra, thả ra!”
Diệp Thịnh la hét om sòm: “Ta là cháu của Tam trưởng lão Diệp gia, ngươi dám chặt đứt tay ta thì Diệp gia sẽ giết ngươi!”
“Diệp Viên Viên là đường tỷ của ta. Ngươi dám chặt đứt tay ta thì tỷ ấy sẽ lấy mạng ngươi!”
“Viên Viên là đường tỷ của ngươi?”
Tần Ninh mỉm cười: “Trùng hợp thật, nàng là tỳ nữ của ta”.
Tần Ninh cũng lười nói nhiều mà vung thẳng tay.
Hai tiếng rắc rắc vang lên, bỗng chốc hai bàn tay của Diệp Thịnh rời khỏi cánh tay.
Diệp Thịnh đau đớn quá, ngất lịm đi.
Cảnh tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều đệ tử.
Nhưng Tần Ninh không hề quan tâm.
“Láo xược!”
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn tức giận.
Trước mặt hắn ta mà động vào người của hắn ta. Thiếu niên trước mặt chắc là chán sống rồi đấy!
“Người đâu, giết bọn chúng cho ta!”, Minh Hãn hạ lệnh.
“Giết ta?”
Tần Ninh hừ một tiếng.
Không cần hắn phân công, Viên Cương và Phương Thế Thành đã xông tới chém giết.
Hai người chính là cảnh giới Linh Đài tầng 9, những vệ vị bên cạnh Minh Hãn chỉ mới là cảnh giới Linh Hải, căn bản không đáng nhắc tới.
“Công tử, có giết không?”, Phương Thế Thành quay lại nhìn Tần Ninh hỏi.
“Ngươi nói đi?”
Tần Ninh thản nhiên nói.
Chương 185: Đời người thay đổi quá nhanh
Lúc này, mấy kẻ đó không chịu nổi một đòn của Phương Thế Thành và Viên Cương.
Cảnh giới Linh Hải mà đối diện với cảnh giới Linh Đài thì gần như không có đường mà vùng vẫy.
Tần Hâm Hâm đứng một bên đã sớm chết lặng.
Quả thật là người trời đánh nhau!
Cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài ở thành Lăng Vân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng cảnh giới Linh Hải còn có thể đếm trên đầu ngón tay mà cảnh giới Linh Đài thì không tồn tại ở thành Lăng Vân.
Nhưng bây giờ, cậu lại mở to mắt mà nhìn hai học viên cảnh giới Linh Đài tầng 9 cung kính với Ninh ca của mình như vậy.
Nói giết người là giết!
Học viện Thiên Thần, điên cuồng như thế sao?
Lúc này, Tần Hâm Hâm cảm thấy… như thế lại rất tốt!
Đây mới là khí chất nên có của võ tu, lúc nên điên thì phải điên.
Nếu không thì tu võ để đấy à!
Ninh ca, vẫn là Ninh ca giống hệt như lúc ở thành Lăng Vân, điên cuồng và ngầu như vậy!
Sau đó, trên mặt đất nằm rải rác mấy xác chết.
Trong chớp mắt, những đệ tử đứng xung quanh hoàn toàn phát điên.
Dám ra tay giết người ở học viện Thiên Thần.
Kẻ này là ai? Không cần mạng nữa à!
“Ngươi ngươi ngươi…”
Minh Hãn hoàn toàn ngây ngốc.
Thế mà Tần Ninh dám nói giết là giết, dường như không thèm để ý tới thân phận hoàng tử hoàng thất của hắn ta.
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
Tần Ninh lạnh mặt, nói: “Thập tam hoàng tử, lợi hại lắm hả?”
“Hôm nay, nhả ra câu nào thì nuốt lại câu đấy cho ta”.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sát khí, Tần Ninh sải bước đi lên, nhìn Minh Hãn.
Trong chớp mắt, Minh Hãn cảm thấy toàn thân giật thót, sức lực trong cơ thể dường như sụp đổ.
“Đến Minh Hiên ta còn dám giết thì ngươi cho rằng ngươi đáng giá hơn hắn ta sao?”
Nghe thấy vậy, Minh Hãn chợt sững sờ.
“Ngươi là… Tần Ninh!”
Bỗng chốc, Minh Hãn chết lặng.
Tần Ninh!
Là Tần Ninh đó!
Khóe miệng Minh Hãn giật giật.
Lúc trước, phụ hoàng, hoàng đế Minh Ung đã từng đích thân dặn dò bọn chúng. Nếu gặp được Tần Ninh thì phải cung kính mà đối đãi như gặp phụ hoàng.
Hắn ta là hoàng tử, có một vài chuyện vẫn biết rõ.
Tam hoàng tử Minh Hiên, là bị Tần Ninh giết.
Mà Lục hoàng tử Minh Triệt, vì đắc tội với Tần Ninh mà bị đưa tới biên giới, vĩnh viễn không được quay lại đế đô.
Hai vị hoàng tử này đã trưởng thành và có tiếng vang lớn trong hoàng tộc.
Nhưng phụ hoàng lại không hề quan tâm tới hai người con trai một chết một phế của mình.
Mà tất cả những chuyện này đều do Tần Ninh mà ra.
Tần Hâm Hâm…
Tần Ninh…
Lẽ nào?
Lúc này, Minh Hãn hoàn toàn bối rối.
Bụp…
Đột nhiên, Minh Hãn khuỵu gối, những tiếng thình thịch vang lên, do hắn ta đập đầu mạnh quá mà phát ra.
“Công tử Tần Ninh, công tử Tần Ninh, tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mong công tử Tần Ninh không tính toán”.
Lúc này, Minh Hãn quỳ sụp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Lúc này, Diệp Thịnh bị chặt hai tay cũng dần tỉnh lại, hai mắt còn chưa nhìn rõ lắm thì đã thấy bóng dáng của Minh Hãn đang quỳ trên đất, dập đầu như giã tỏi.
“Công tử Tần Ninh…”
Diệp Thịnh cau mày, bỗng chốc trong bộ não bé nhỏ xuất hiện cái tên này.
Tần Ninh, chữa bệnh cho phu nhân trưởng tộc, thu nhận đại tiểu thư làm tì nữ?
Hai mắt hắn ta trợn trắng lên, lại một lần nữa ngất xỉu.
Tần Hâm Hâm đứng một bên thì vô cùng sửng sốt.
Tình huống gì vậy?
Tại sao Minh Hãn và Diệp Thịnh lại có biểu cảm như vậy khi nghe thấy tên của Ninh ca?
“Hoàng thất Bắc Minh, đời sau không bằng đời trước. Phụ hoàng ngươi nói phải dốc sức vì nước nhưng sinh ra toàn loại vớ vẩn như ngươi, mất mặt lão tổ nhà ngươi!”
Tần Ninh nhìn bộ dạng của Minh Hãn, tức giận không để đâu hết.
Hoàng đế Minh Uyên chính là đồ tôn của hắn. Khi hắn là Cửu U đại đế thì đó là một đồ tôn được hắn rất yêu quý.
Hắn từng bước nhìn nhóc Minh Uyên đó lập nên đế quốc Bắc Minh, trở thành một cương quốc rộng lớn.
Nhưng tới giờ, hậu bối lại chìm đắm trong cường quyền mà ức hiếp người khác, rồi lại mang bộ dạng tham sống sợ chết này khiến hắn không thể không đau lòng.
Lúc này, những tiếng bước chân đột ngột vang lên.
Một hàng mấy chục người bỗng nhiên xuất hiện ngoài Sự vật các.
Người đi đầu mặc một bộ long bào màu bạc, sắc mặt hơi tái, trán đầy mồ hôi.
Chính là Minh Vũ!
“Tần công tử!”
Minh Vũ nhìn thấy Minh Hãn đang quỳ trên đất mà dập đầu thì thở phào một hơi, chắp tay nói: “Tần công tử, thập tam đệ không hiểu chuyện, xin Tần công tử tha tội”.
Bây giờ, Minh Vũ đã trở thành thái tử, nhưng đối với Tần Ninh, hắn ta vẫn hiểu rõ.
Đây là cây lớn của hắn ta, hắn ta nhất định phải ôm chặt lấy.
Nếu không phải nhờ Tần Ninh thì hắn đã không thể được lập làm thái tử.
Cho nên, trong học viện Thiên Thần, hắn ta cũng sắp xếp người, chú ý tới Tần Ninh hằng ngày, chỉ cần có tin tức thì lập tức bẩm báo.
Hôm nay nghe thấy Minh Hãn lại chống đối Tần Ninh, hắn ta lập tức bỏ lại hết công việc mà chạy vội tới đây.
Nhìn thấy Minh Hãn chưa chết thì Minh Vũ mới thở phào.
“Đừng hỏi ta!”, Tần Ninh lạnh lùng nói.
Hắn đã nói cho hoàng đế Minh Ung biết từ trước, nếu có hoàng tử tới gây phiền phức cho hắn thì hắn sẽ không ngại giết luôn đâu.
Trước đây có một Minh Hiên, sau đó có Minh Triệt, bây giờ lại xuất hiện một Minh Hãn.
Hết lần này tới lần khác, lòng bao dung của hắn cũng có giới hạn.
Minh Vũ lập tức hiểu ra, đi tới bên cạnh Tần Hâm Hâm, khẽ cười: “Ngươi là Tần Hâm Hâm hả?”
Minh Vũ khẽ cười, nói: “Xá đệ không hiểu chuyện, tâm tính bướng bỉnh. Ta nhất định sẽ đưa nó trở về dạy dỗ thật tốt, Hâm Hâm, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho nó!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm bỗng hơi run rẩy.
Đời người thay đổi cũng nhanh quá.
Vừa rồi, cậu nhìn thấy một vị hoàng tử, tự cho rằng đắc tội với một vị hoàng tử thì sẽ hại Tần gia nhà mất người tan.
Cho nên, cậu sợ hãi, lo lắng, khuất phục.
Nhưng đến giờ, vừa chớp mắt, cậu lại trở thành người cần tha thứ cho vị hoàng tử này rồi.
Tần Hâm Hâm lắp bắp nói: “Ta… tha thứ cho hắn ta!”
“Đa tạ, đa tạ!”
Minh Vũ nắm tay Tần Hâm Hâm, thở phào một hơi.
Hắn ta quay lại nhìn Tần Ninh, khẽ cười.
“Tần công tử, xin bớt giận, ta đưa xá đệ quay về sẽ dạy dỗ cho thật tốt”.
Minh Vũ khẽ cười nói: “Tần công tử, lần này ta tới còn có một chuyện nữa, có thể sẽ làm phiền tới Tần công tử”.
“Hả?”
“Gần đây, có một nhóm người tới đế đô đế quốc Bắc Minh, mà chúng không dễ chọc!”
Minh Vũ thành thực nói: “Tuy nói đều là nước láng giềng của đế quốc Bắc Minh, nhưng người đến bất thiện, lại có suy nghĩ khác với đế quốc Bắc Minh…”
“Suy nghĩ khác?”
Tần Ninh đi tới cầu thang của Sự vật các, ngồi xuống, chậm rãi nói: “Có ý gì?”
“Huynh cũng biết”, Minh Vũ đi theo, ngồi xuống rồi nói tỉ mỉ: “Đế quốc Bắc Minh tuy có mang danh hiệu đế quốc, nhưng trên thực tế thì đã ở dưới đáy của đế quốc rồi”.
“Mấy nước láng giềng xung quanh đều nhìn chằm chằm như hổ đói. Dù sao thì lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Cho nên, những đế quốc kia ngấp nghé một số thứ của đế quốc Bắc Minh”.
“Ví dụ như… kích Thâm Uyên”.
Minh Vũ nói xong thì ngừng một lát.
Tần Ninh lại nói: “Kích Thâm Uyên, là linh khí ngũ phẩm, trong đế quốc quả thật đáng để dẫn đến chiến tranh, mà nó còn mang chiến khí của lão tổ nhà ngươi, uy lực không tầm thường, không nghĩ tới các ngươi vẫn bảo tồn nó thật tốt”.
Minh Vũ chắp tay nói: “Thần binh của tổ tiên có vô số linh quyết, tới đời của phụ hoàng ta thì chỉ còn lại vài chiếc, kích Thâm Uyên là một trong số đó”.
“Những nước láng giềng tới lần này trên danh nghĩa là tới… so tài, nhưng trên thực tế là tới vì kích Thâm Uyên…”
“So tài?”
Tần Ninh nheo mắt, nói: “Xem ra là muốn mượn danh so tài thì thử xem thực lực hiện tại của hoàng thất các ngươi, để quyết định có liên hiệp lại để ép hoàng thất Bắc Minh các ngươi không!”
“Chính là như vậy!”, Minh Vũ lập tức kích động nói.