-
Chương 166-170
Chương 166: Kim Diễm Ngọc Tử
Hai bóng người đang rời khỏi hang động, quay về khu ba mươi sáu.
Lúc này đây, giữa lúc nơi nơi đèn đuốc sáng ngời, trong khu ba mươi sáu chỉ có sáu người họ cùng với ông Què, quả thực nghĩ thôi cũng thấy nực cười.
Học viện Thiên Thần canh giữ một ngọn núi vàng mà hoàn toàn không biết.
Nếu địa linh mạch được khai quật sớm hơn, chỉ e trong học viện Thiên Thần đã xuất hiện không biết bao nhiêu linh tử đạt tới cảnh giới Linh Luân.
Tần Ninh về tới bên ngoài căn phòng, nhìn tòa ký túc xá ở phía đối diện vẫn còn hào quang, hắn cũng không quay về phòng mình mà đi thẳng sang phòng của ông Què ở một bên khác.
Diệp Viên Viên đi theo.
Cốc cốc cốc…
Hắn gõ nhẹ lên cửa và đợi trong chốc lát, cửa phòng “kẹt” một tiếng rồi mở ra.
“Chào buổi sáng tiền bối!” Tần Ninh khẽ cười.
“Sáng cái đầu ngươi, lão già này còn chưa ngủ, nửa đêm nửa hôm mà sáng cái gì?”
“Đã qua rạng sáng, đương nhiên bây giờ là buổi sáng rồi”.
Tần Ninh mím môi cười: “Tiền bối, lần đầu đến đây, mấy đệ tử học viện như bọn ta chắc chắn đã làm phiền tới tiền bối. Viên Kim Diễm Ngọc Tử này coi như món quà bồi tội trước cùng tiền bối!”
Tần Ninh nói rồi lấy ra một viên Kim Diễm Ngọc Tử.
Đôi mắt của ông già kia vốn mờ mịt và vẩn đục, nhưng ngay khi nhìn thấy Kim Diễm Ngọc Tử, dường như có một luồng sáng chợt lóe lên.
“Vào trong ngồi đi!”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh mỉm cười: “Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi, bọn ta không làm phiền nữa!”
Tần Ninh chắp tay, quay người định rời đi.
Thế nhưng bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, Tần Ninh mỉm cười thêm lần nữa: “Tiền bối, có tuổi rồi, đêm đến khó ngủ, nếu dùng viên Kim Diễm Ngọc Tử này, có thể đảm bảo tiền bối đêm nào cũng ngủ ngon!”
Nói dứt câu, lần này Tần Ninh thực sự rời đi.
Diệp Viên Viên đi theo sau hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Mức độ trân quý của một viên Kim Diễm Ngọc Tử hoàn toàn không thua kém gì một viên linh đan cấp bốn.
Nhưng Tần Ninh trở tay đã tặng ngay cho ông Què rồi!
Thế này thì tùy hứng quá nhỉ?
Mà lúc này đây, ông Què chống gậy, cầm viên Kim Diễm Ngọc Tử trong tay mà ngơ ngác.
“Cái thằng này…”
Ông Què lầm bầm một mình, hàng trăm cảm giác đan xen trong lòng.
Vì tu luyện nên quả thực cơ thể ông ta xuất hiện một vài vấn đề, dẫn đến việc mất ngủ vào ban đêm, nhưng chỉ có mình ông ta biết được chuyện này.
Dường như Tần Ninh… đã nhìn ra được?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có khả năng này lắm!
“Xem ra từ nay về sau lão già này có chuyện náo nhiệt để xem đây”, lão Què lầm bầm rồi đóng cửa về phòng.
…
Khác với đám người Tần Ninh đang ngủ ngon lành, giờ phút này đây, ở một bên khác, trong học viện Thiên Thần, bầu không khí đè nén hơn hẳn.
“Ông nói rằng, những thứ này do Tần Ninh giao cho ông?”
“Đúng vậy!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra thận trọng, nhìn viện trưởng Thiên Ám trước mặt mà cung kính nói: “Sự việc hệ trọng, tuy rằng học viện quy định rằng có thể chọn phần thưởng tùy ý, nhưng lão phu cũng không ngờ tên Tần Ninh này dám chọn Bàn Long kiếm quyết, kiếm Ngọa Long và Bế Hải đan!”
“Cái thằng chết tiệt này…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám cũng thay đổi rất khó lường.
Nhưng nghĩ tới lời của hoàng đế Minh Ung, Thiên Ám đành xua tay: “Cho nó hết đi!”
“Viện trưởng…”
Ông ta nói dứt câu, sắc mặt của Hứa Thông Thiên đã trắng bệch.
“Nếu chọn năm loại linh quyết, linh đan, linh khí khác, chẳng qua cũng chỉ quý giá hơn một chút, có thể cho được”.
“Nhưng còn Bàn Long kiếm quyết, đệ tử tu hành trong học viện này ai luyện thì người đó bị phế luôn, linh quyết này quá tà môn”.
“Vả lại, Bế Hải đan chính là linh đan để bế quan khí hải, trước nay luôn là linh đan hại người”.
“Còn cả kiếm Ngọa Long nữa…”
Hứa Thông Thiên trông rất khổ sở: “Kiếm Ngọa Long tuy rất bá đạo nhưng lại là một thanh kiếm gãy, vả lại, rất dễ cắn nuốt chủ…”
“Không sao!”
Thế nhưng viện trưởng Thiên Ám vẫn xua xua tay: “Nó muốn cái gì thì cứ cho nó đi!”
“Vâng!”
Hứa Thông Thiên không nói nhiều nữa, dù sao thì ở học viện Thiên Thần này, viện trưởng Thiên Ám quyết định là được.
“Còn một chuyện nữa thưa viện trưởng!”
Hứa Thông Thiên lại lên tiếng: “Lần này Tần Ninh cố tình chọn khu ba mươi sáu để sống, ngài thấy chuyện này…”
“Khu ba mươi sáu à…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám bỗng trở nên kỳ quặc…
Tần Ninh này làm việc thật kỳ lạ.
“Thế này đi!”
Viện trưởng Thiên Ám chậm rãi lên tiếng: “Hứa Thông Thiên, chuyện ở linh các, ngươi không cần để tâm nữa. Kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là người quản lý ký túc xá của khu ba mươi sáu, sau này ngươi phải báo cáo với ta về nhất cử nhất động của Tần Ninh!”
“Hả?”
Ông ta nói thế khiến Hứa Thông Thiên sững sờ.
Với tư cách là một trong những trưởng lão chủ sự của linh các, ngày thường lão ta kiếm được rất nhiều lợi ích.
Thế mà bây giờ viện trưởng điều ông ta tới khu ba mươi sáu, làm quản lý khu?
Như thế này đồng nghĩa với việc bị giáng chức đấy!
“Viện trưởng, ta đảm bảo không nói ra một chữ về những sự việc trước kia, thế nhưng, tại sao ngài lại giáng chức của ta!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra đau khổ.
Nghe thấy câu ấy, viện trưởng Thiên Ám chỉ mỉm cười: “Bây giờ có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tủi hờn, thế nhưng, biết đâu đấy, chỉ cần ngươi kết giao với Tần Ninh, đến khi ta bảo ngươi rời khỏi vị trí quản lý này, ngươi sẽ thấy không nỡ”.
Ông ta nói vậy khiến Hứa Thông Thiên khựng lại.
Lão ta phải thừa nhận rằng Tần Ninh rất khó lường.
Gọi ra được cả tứ tượng thánh trụ, đây là điều mà không ai ở học viện Thiên Thần làm được suốt cả vạn năm qua.
Vả lại trong lần ban thưởng như học viện đã hứa, thằng nhóc này chọn toàn những thứ tà môn, cũng rất kỳ lạ.
Thế nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi!
Làm quản lý khu vực ký túc xá của đệ tử đâu thể bằng được làm trưởng lão chủ sự của linh các chứ!
Nhưng viện trưởng đã hạ lệnh, lão ta không thể nào từ chối được.
Sau khi gom đủ những thứ mà Tần Ninh yêu cầu, Hứa Thông Thiên mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hứa Thông Thiên đã tới khu ba mươi sáu.
Nhìn khu ba mươi sáu hoang vu hẻo lánh, Hứa Thông Thiên tự lầm bầm trong lòng: “Không biết mấy thằng nhóc kia có thấy sợ mất mật không”.
Cùng lúc đó, bên trong khu ba mươi sáu.
Tần Ninh dậy từ rất sớm, rồi gọi bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái tập trung lại.
Diệp Viên Viên đương nhiên cũng dậy từ lâu rồi.
“Lão đại, sao huynh gọi bọn ta sớm thế, có chuyện gì vậy!”
Trương Tiểu Soái dụi dụi mắt: “Tối qua huynh không thấy mệt à?”
“Mệt?”
“Đúng vậy, hôm qua huynh dẫn theo Diệp tiểu thư, hai người bận rộn với “kế hoạch vĩ đại”, hôm nay phải nghỉ ngơi cho đầy đủ chứ, sức khỏe là tiền đề để làm cách mạng mà!”
Nghe hắn ta nói vậy, mặt mũi Diệp Viên Viên đỏ bừng.
Tần Ninh lập tức hiểu ra, vỗ ngay lên đầu Trương Tiểu Soái.
“Nói năng linh tinh!”
Tần Ninh cười cười mắng một câu rồi tiếp tục nói: “Sáng sớm thế này đã gọi các huynh dậy, đương nhiên là có việc quan trọng”.
Nói rồi, bốn viên Kim Diễm Ngọc Tử xuất hiện trên tay Tần Ninh.
“Đây là thứ gì vậy?”
Bốn người kia khựng lại.
“Thứ tốt!”
Tần Ninh khẽ cười: “Mỗi người một viên, nuốt xuống rồi tự mình đi tu hành, bế quan một tháng không gặp ai!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ.
Làm cái trò gì vậy?
Chương 167: Kiếm gãy tái sinh
Mặc dù bọn họ đã không còn thấy lạ về mỗi chuyện bất ngờ mà Tần Ninh tạo ra, nhưng vẫn thấy tò mò.
“Kim Diễm Ngọc Tử trợ giúp mọi người tăng tốc tu vi và lĩnh ngộ lên ít nhất mười lần, dùng rồi tự xử lý đi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu trong một tháng này, mỗi người tăng ít hơn ba tầng thì chờ ăn gậy của ta đi!”
Hả?
Tần Ninh nói xong thì ngồi xuống, đám Lục Huyền đều ngẩn ra, ai cũng há hốc mồm, gãi đầu ngơ ngác.
Một tháng, tăng ba tầng!
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là tốc độ tu vi và lực lĩnh ngộ tăng 10 lần.
Tốc độ tu vi thì hiểu được, nhưng lực lĩnh ngộ tăng 10 lần là sao cơ?
Lực lĩnh ngộ là thiên tư cơ bản của một người, tăng lên gấp 10, đến thần đan diệu dược còn không dám nói là sẽ làm được cơ mà!
Vừa vặn Hứa Thông Thiên cũng đi tới.
Đứng cách xa trăm mét, nhìn thấy bốn người đang đứng như trời trồng, Hứa Thông Thiên mới ngẩn ra.
“Mấy đứa này... không lẽ là tối qua bị dọa sợ?”
Hứa Thông Thiên cũng ngơ ngác.
“Hứa trưởng lão!”
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn thấy Hứa Thông Thiên đi tới thì mỉm cười vẫy tay chào: “Hứa trưởng lão, mang đủ đồ tới rồi chứ?”
“Đây rồi đây rồi!”
Hứa Thông Thiên lập tức mỉm cười rút ra một cái nhẫn không gian.
Nhẫn không gian này nói quý thì cũng đúng, bảo rẻ cũng không sai.
Một cái không gian bình thường khoảng một mét khối sẽ không quá đáng giá.
Nhưng không gian những 10 mét khối thì lại đắt giá vô cùng.
Lúc này, Tần Ninh cầm lấy nhẫn và kiểm tra.
Bên trong nhẫn có đầy đủ các vật phẩm.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn ba người Lục Huyền.
“Ta đã giúp ba người lấy phần thưởng của mình rồi!”
Tần Ninh cười, vung tay, một viên linh đan, một quyển linh quyết cùng một linh khí lần lượt xuất hiện trước mặt họ.
Tần Ninh nhìn sang nhị ca Tần Hải.
“Nhị ca, ta đã giúp huynh chọn linh khí và linh đan rồi, còn linh quyết thì... trong học viện Thiên Thần cũng không có cái gì hợp với huynh, nếu huynh tu luyện Linh Diễm quyết cho tốt thì cũng đủ rồi”.
“Ừ!”
Tần Hải gật đầu.
“Viên Viên!”
“Công tử!”
Tần Ninh vung tay, một cây roi dài xuất hiện.
“Roi Thanh Lân đúng là không tồi, nhưng khi đạt đến cảnh giới Linh Đài thì đã không còn hợp với cô nữa đâu, roi này tên là Tử Văn, vừa vặn với cô lắm!”
Tần Ninh vung tay, một cây roi dài màu tím hiện ra trong tay.
Roi Tử Văn!
Học viện Thiên Thần tích rất nhiều vật quý, nhưng dù gì thì cũng có giới hạn.
Roi Tử Văn này là linh khí nhị phẩm, mà còn là linh khí nhị phẩm nổi danh từ lâu. Diệp Viên Viên đã từng nghe đến uy danh của nó.
Chỉ tiếc là trong học viện này, dù là đệ tử Linh Đồ cũng khó mà có được roi này.
Lần này Tần Ninh thế mà lại có được?
“Còn linh đan và linh quyết thì ta sẽ luyện chế riêng cho cô”.
Diệp Viên Viên gật đầu.
Nghe vậy, ba người Lục Huyền ghen tỵ không thôi.
Đan thuật của Tần Ninh là cực đỉnh, nếu không Thánh Tâm Duệ sao có thể cam tâm làm đan đồng của Tần Ninh được?
“Lão đại!”
Trương Tiểu Soái đột nhiên bước lên, quyến rũ nhìn Tần Ninh, cười nhẹ: “Ngài xem... ta có thể làm tì nữ của ngài được không?”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải nôn ọe.
“Biến!”
Tần Ninh mắng lại.
“Bế quan một tháng cho ta!”
Nhìn năm người, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sau khi xuất quan, nếu chưa có được kết quả như ta dự liệu thì các huynh cứ chờ chịu khổ đi!”
“Rõ!”
Năm người lần lượt rời đi.
Hứa Thông Thiên lúc này mới nhìn Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, viện trưởng đã phân phó cho ta trở thành trưởng lão quản lý của khu 36, sau này có chuyện gì công tử cứ ra lệnh cho ta nhé”.
Thật khó mà tưởng tượng được, một trưởng lão danh dự, cường giả cảnh giới Linh Phách, thế mà lại cung kính khom người trước đệ tử nội viện như thế. Nếu có ai nhìn thấy thì sẽ ngạc nhiên muốn lồi con mắt ra mất.
“Được!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
“Vậy không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây, ta cũng ở lại nơi này tìm một chỗ ở”.
“Được!”
Tần Ninh lấy Bàn Long Kiếm quyết, kiếm Ngọa Long và Bế Hải đan ra ngoài.
“Chờ đã, Hứa trưởng lão!”
Tần Ninh đột nhiên gọi với lại.
“Sao thế?”
“Giúp ta chút việc!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Giúp? Giúp cái gì cơ?
“Ông cũng biết lai lịch của kiếm Ngọa Long này chứ?”, Tần Ninh nhẹ nhàng nói: “Mở kiếm này ra cần có máu, cho nên ta mượn máu của ông một chút!”
“Hả?”
Hứa Thông Thiên bỗng chết đứng.
Lấy máu mở kiếm?
Đây là cái đếch gì vậy? Sao lão ta chưa nghe bao giờ?
Hứa Thông Thiên chỉ biết kiếm Ngọa Long trời sinh cắn nuốt chủ nhân, có biết bao đệ tử học viện, trưởng lão muốn có được nó, nhưng có mấy chục người bị cắn ngược lại, sau này nó trở thành một hung kiếm.
“Hứa trưởng lão cứ đứng im là được!”
Tần Ninh cầm kiếm gãy lên rồi chém ra.
Phập một phát, cánh tay Hứa Thông Thiên đã chảy máu.
Cây kiếm Ngọa Long nhìn có vẻ to và nặng, lúc này bỗng lóe sáng, máu dính đầy thân kiếm.
“Tần... Tần công tử!”
Hứa Thông Thiên muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến cái kiếm khủng bố của Tần Ninh thì lại nín xuống.
“Tần công tử, kiếm này sẽ nuốt lại chủ đấy, nó sẽ cắn nuốt ta mất!”
“Không đâu!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Mượn máu của ông để mở cái kiếm này ra thôi”.
Mở kiếm?
Đây đâu phải mở kiếm mà là lấy mạng lão ta ra đùa đấy chứ?
Có bao nhiêu đệ tử và trưởng lão đều đã phát điên hoặc chết dưới thanh kiếm này rồi, làm gì có ai có kết cục tốt đâu cơ chứ.
Tần Ninh lúc này lại chẳng quan tâm, rồi bỗng kiếm Ngọa Long sáng lên, một tia sáng dần dần hiện ra.
Mà sau đó, không còn thấy Tần Ninh có hành động gì khác lạ nữa.
Từ từ, nơi gãy của thanh kiếm đột nhiên liền trở lại.
Kiếm gãy tái sinh!
Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn quên mất việc cây kiếm vẫn đang hút máu của mình.
Lão ta nhìn thanh kiếm, mồm há hốc ra vì sốc.
Vù...
Đột nhiên, kiếm Ngọa Long tóe ánh sáng ra tứ phía, cây kiếm gãy đã trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
“Xong rồi!”
Tần Ninh cầm kiếm trong tay, kiếm dài ba thước bảy tấc, trên kiếm còn điêu khắc một con rồng đang nằm, lúc này, ánh sáng tỏa ra khắp nơi.
“Đây là kiếm Ngọa Long ẩn chứa uy nghiêm của đế vương, sao có thể cắn lại chủ được?”
Tần Ninh nhìn Hứa Thông Thiên ở bên cạnh, cười nhạt: “Cảm ơn Hứa trưởng lão nhiều!”
“Ngày sau Hứa trưởng lão quản lý khu 36, phải chăm lo cho sự an nguy của nơi này. Hôm nay ông giúp ta mở kiếm ra, tốn chút máu tươi, vất vả quá!”
Nghe vậy, Hứa Thông Thiên chỉ thầm oán trong lòng.
Tần Ninh rõ ràng có thể dùng máu của mình mà.
“À, không phải ta không nỡ dùng máu của mình, mà là... sợ đau!”
Sợ đau?
Nghe vậy, Hứa Thông Thiên chỉ muốn đạp cho hắn mấy phát.
Đường đường là một võ giả, rách tí da, chảy tí máu, thế mà còn sợ đau?
Lão ta thật sự nghi ngờ vì sao Tần Ninh lại lên được cảnh giới Linh Hải tầng 9 đấy.
Chương 168: Không thể ăn chùa vậy được
“Nhưng ta cũng không để Hứa trưởng lão giúp không công đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là một hạt sen Thanh Ngọc cùng đá Tử Tinh Nguyên, ta nghĩ hai thứ này có giá trị quá tốt với cảnh giới Linh Phách rồi”.
“Hơn nữa sau này Hứa trưởng lão còn ở lại khu 36 nữa, nể mặt Hứa trưởng lão phải khổ cực, ta cũng sẽ không thu linh thạch của ông nữa”.
Thu linh thạch?
Cái gì vậy?
Hứa Thông Thiên hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng hạt sen và đá Tử Tinh Nguyên này đúng là có giá trị không tầm thường.
Cho dù có là cảnh giới Linh Phách thì cũng cực kỳ coi trọng hai bảo bối này.
Hứa Thông Thiên cười híp mắt nói: “Tần công tử, lần sau còn chuyện tốt gì thì cứ gọi ta nhé, ta không sợ đổ mồ hôi rơi nước mắt đâu!”
Hứa Thông Thiên nói xong thì quay người rời đi.
Tần Ninh chỉ mỉm cười không nói.
Có lẽ bây giờ Hứa Thông Thiên còn chưa cam tâm ở lại khu 36 này, nhưng sau một thời gian nữa, e là có đuổi thì lão ta cũng sẽ không đi.
Một khi địa linh mạch ở kia được mở ra thì cả khu 36 sẽ được linh khí bao phủ, đến lúc ấy nó sẽ thành một tòa Tụ Linh trận cấp 4, thậm chí là hơn.
Không thu linh thạch của lão ta, cho lão ta ở đây miễn phí, lão ta cứ mừng thầm đi là vừa!
“Phù...”
Tần Ninh cũng thở ra.
Chuyện cần làm đều đã xong, giờ thì bế quan tu hành thôi.
Hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 9, thời gian tiếp theo là toàn lực đột phá cảnh giới Linh Đài.
Tu hành của chín đời chín kiếp đã khiến Tần Ninh hiểu ra không nên vội vàng ở điểm này.
Chín đại linh hải có thể coi là căn cơ cho việc vận chuyển linh hải trong cơ thể.
Mà trong linh hải, kiến tạo linh đài, chính là lấy một hòn đá lớn đè lên căn cơ này, khiến căn cơ trở nên ổn định hơn.
Nhưng bước này mà làm không tốt thì sẽ cực kỳ khó khăn.
“Tần Ninh ca ca!”
Khi Tần Ninh chuẩn bị quay về phòng thì có giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tiểu Phi!”
“Bòooo....”
Giọng của Thanh Ngưu cũng vang lên cùng lúc.
“Hai đứa nhóc này cuối cùng cũng xuất hiện!”
Nhìn thấy bọn họ, Tần Ninh mỉm cười.
“Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ mặc áo luyện chế đan dược, thấy Tần Ninh thì cúi người thi lễ.
“Ừ, dạo này ngươi sao rồi?”
“Mặc dù đan thuật có tiến bộ nhưng không có Tần đại sư chỉ điểm thì vẫn khó tăng cấp lắm”.
Nghe vậy, Tần Ninh nhẹ nhàng nói: “Lát nữa nói chuyện ta sẽ giúp ngươi giải đáp một vài vấn đề”.
“Vâng!”
Nghe vậy, ánh mắt Thánh Tâm Duệ lóe sáng rồi vụt tắt.
Sự chỉ dạy của Tần Ninh là điều mà hắn ta mong mỏi mỗi ngày.
“Tiểu Phi, dạo này có chăm chỉ tập luyện linh quyết mà ca ca đưa cho muội không?”
“Có ạ có ạ!”
Lăng Tiểu Phi huơ tay, đắc ý nói: “Giờ Tiểu Phi đang ở cảnh giới Linh Phách tầng 2 rồi đó!”
“Giỏi lắm giỏi lắm, còn giỏi hơn cả ta!”
“Ta có thể bảo vệ được Tần Ninh ca ca rồi!”, Lăng Tiểu Phi cười vui vẻ.
Bòoo...
Thanh Ngưu cũng sấn sổ tới.
“Biến ngay!”
Tần Ninh lại chau mày.
“Bòoo...”
Tiểu Thanh lại nước mắt lưng tròng.
“Chỉ giỏi diễn!”, Tần Ninh cười mắng: “Ta thấy ngươi cũng chẳng chịu tu hành gì cả”!
“Tiểu Thanh ngày nào cũng ngủ, tỉnh rồi ăn, ăn rồi ngủ, sắp thành con heo rồi!”, Tiểu Phi bụm miệng cười: “Mà ngày nào nó cũng bắt Thánh ca ca cho nó ăn đan dược, ăn đủ thứ luôn”.
Tiểu Phi nói xong thì Tiểu Thanh bèn chạy vội ra sau lưng Thánh Tâm Duệ.
“Cái đồ phá gia chi tử kia, chạy cái gì hả?”
Tần Ninh mắng nói: “Ăn đan để thăng cấp thì được, nhưng ngươi cũng phải tu hành đi chứ!”
“Bòoo...”
Bộ dạng của Tiểu Thanh như kiểu “ta không tu hành đấy”, rồi nhìn Tần Ninh.
“Không sao đâu, chỉ là một chút linh đan nhất phẩm ấy mà, Thánh Đan các vẫn trả được ạ”.
“Cũng không thể ăn chùa vậy được!”
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói: “Ta có thể trả lời ngươi thêm ba câu hỏi nữa, thắc mắc của cha ngươi cũng được!”
“Dạ!”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ trở nên mừng rỡ.
Nếu thật sự có thể đổi đan dược lấy lời giải đáp của Tần Ninh thì e là cha sẽ nhét cho Tiểu Thanh ăn đến nghẹn mất.
“Ngươi qua đây!”
Tần Ninh chỉ Tiểu Thanh nói: “Nhìn thấy dãy núi kia không? Vào trong sơn động ở sườn núi rồi mỗi ngày tắm 12 canh giờ cho ta!”
12 canh giờ?
Lăng Tiểu Phi bụm miệng cười: “Tiểu Thanh, ngươi mà ngâm mình cả ngày thì sẽ biến từ Thanh Ngưu thành Thủy ngưu đấy, hehe...”
“Đừng cười, muội cũng thế!”
Tần Ninh xoa đầu Tiểu Phi, nói: “Hai người cùng nhau nhé, đó là địa linh mạch đấy, đi luôn đi!”
“Vâng ạ!”
Hai bóng người lại lạch bạch chạy đi.
Địa linh mạch...
Thánh Tâm Duệ bên cạnh đã hoàn toàn sửng sốt.
Địa linh mạch này có ai trong đế quốc Bắc Minh không biết chứ?
Nhưng nào có ai nhìn thấy địa linh mạch thật sự chứ?
Không lẽ trong dãy núi ẩn chứa một tòa địa linh mạch? Sao có thể? Không lẽ những tầng lớp cao cấp trong học viện Thiên Thần cũng không nhận ra ư?
“Tần đại sư...”
“Gọi ta là Tần Ninh thôi!”
“Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ thành tâm hỏi: “Tần huynh, có một tòa địa linh mạch trong đó hả? Vậy ta có thể... trầm mình trong ấy không?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Được chứ!”
“Tiền đề là, ngươi không sợ bị ép chết!”
Tần Ninh thong thả nói: “Trong linh tuyền đó có linh khí cực mạnh, sẽ đi vào trong cơ thể nhờ linh tuyền, linh khí hỗn loạn. Hai nhóc kia thì được chứ ngươi sẽ bị ép chết đấy!”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ không dám nói nhiều nữa.
Tần Ninh nói không sai, nếu không thì hắn đã nhảy vào tu luyện rồi.
“Địa linh tuyền này chỉ mới xuất hiện, chưa được khai phá. Qua mấy ngày nữa ngươi có để đến đây tu hành”.
“Không tốt lắm đâu?”
Thánh Tâm Duệ cười: “Dù gì thì ta cũng không phải đệ tử của học viện Thiên Thần mà”.
“Không sao, khu 36 này ta làm chủ mà. Vốn dĩ đây là nơi mà học viện Thiên Thần bỏ đi, bọn họ không muốn thì ta muốn!”
Tần Ninh xua tay nói.
Sau đó, Thánh Tâm Duệ hỏi một vài câu, Tần Ninh cũng giải đáp toàn bộ.
Mặc dù thiên phú đan thuật của Thánh Tâm Duệ không tệ, nhưng trong mắt Tần Ninh thì vẫn bình thường lắm.
Nhưng nếu bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Hơn nữa, Thánh Tâm Duệ còn là người biết nhìn thái độ mà làm.
Thực tế thì, Tần Ninh đã đối xử với hắn ta vượt qua cách đối đãi với đan đồng bình thường rồi.
Thánh Tâm Duệ vui vẻ rời đi rồi thì Tần Ninh mới thở phào.
Cuối cùng cũng bắt đầu tu hành được rồi.
Tần Ninh xếp bằng trong phòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đột phá cảnh giới Linh Đài không phải chuyện nhỏ, Tần Ninh cũng sẽ không quá lơ là. Cho dù có được ký ức chín đời chín kiếp, hắn vẫn hiểu được đạo tu hành cố kỵ nhất là qua loa.
Có công mài sắt có ngày nên kim.
Hơn nữa bốn đại linh cảnh trong đế quốc Bắc Minh đã là cảnh giới mạnh nhất rồi, nhưng trên cả Cửu U Đại Lục thì còn không là gì cả, nói gì đến những không gian khác rộng lớn hơn.
Dần dần, Tần Ninh thở ra, nhìn Bế Hải đan trong tay.
Bế Hải đan suy cho cùng vẫn là một loại đan độc.
Linh đan này có công hiệu chủ yếu là khép kín lại linh hải của võ giả.
Mà còn là khép kín vĩnh viễn. Trừ khi có linh đan mạnh hơn thì sẽ không mở ra được.
Nhưng đó lại là thứ Tần Ninh cần nhất lúc này.
Chương 169: Bế Hải tạo Đài
Nâng cao tới cảnh giới Linh Đài, thì mỗi võ giả lại có phương pháp khác nhau. Mà phương pháp của Tần Ninh chính là khép kín linh hải để đúc linh đài.
Nghe thì hình như không thể làm được, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì đây cách tốt nhất mà hắn tìm ra trong 9 đời.
Linh đài được đúc theo phương pháp tuần tự, không chỉ có thể dung hòa thành một thể với linh hải, mà thúc đẩy sự vận chuyển ổn định của linh hải.
Sau đó, có thể thoát ly linh hải mà vẫn tồn tại an ổn.
Linh hải là tàu, linh đài là mỏ neo.
Theo lẽ thường, không có thuyền thì mỏ neo cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng sau khi khép kín linh hải, ngưng tụ linh đài thì lại không thể xuất hiện tình trạng này.
Tuy nhiên, hạn chế của phương pháp này là nếu không có sự trợ giúp của linh hải thì tốc độ đúc linh đài sẽ chậm tới nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Nhưng, một khi đã đúc thành công thì sức mạnh của linh đài sẽ cao hơn cảnh giới Linh Đài bình thường!
Lúc này, Bế Hải đan đã trôi thẳng xuống bụng.
Một luồng dược hiệu dồi dào, lan tràn khắp cơ thể Tần Ninh.
Mà đúng lúc này, trong cơ thể của Tần Ninh, dưới sự ràng buộc của Bế Hải đan, từng đạo linh hải dồn dập khép kín.
Trong cơ thể của hắn chỉ còn lại tứ chi trăm mạch là vẫn còn linh khí chuyển động với số lượng cực kỳ ít ỏi.
Và bây giờ, cần dựa vào lượng linh khí ít ỏi này để đúc thành linh đài.
Dần dần, linh khí bắt đầu lãng du chín cửa trong cơ thể của Tần Ninh.
Sau đó, giữa hai tay lại xuất hiện một hạt sen, một hạt Kim Diễm Ngọc Tử.
Tần Ninh không hề do dự, nuốt chúng xuống.
Sau đó, hắn ngồi thiền rất lâu thì linh khí trong cơ thể mới ngưng luyện từng tia, phân hợp, dẫn nước…
Thời gian một tháng, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Mà trước đây, chuyện Tần Ninh thể hiện uy phong trong đám đệ tử nội viện, người biết cũng ít. Tuy rằng cuối cùng học viện vẫn không trừng phạt Tần Ninh, nhưng mỗi người cũng đều nhận được linh đan do học viện tặng thưởng thì chuyện này cũng dần phai nhạt theo thời gian.
Đương nhiên, chỉ là mờ nhạt trong mắt phần lớn số người.
Còn một số người thì ngay lúc này, vẫn không thể nào nuốt nổi cục tức trong lòng.
Và Thiên Tử Đảng là một trong số đó!
Linh đồ dẫn đầu Thiên Tử đảng Đỗ Ngọc Nhiễm chết, học viện không hề đưa ra một lời giải thích hợp lý. Điều này khiến cho Thiên Tử đảng mất hết mặt mũi.
Lúc này, Thiên Tử đảng ở một đại điện trong viện Thiên Thần.
“Chuyện này quá tồi tệ!”
Trong đại điện, mười mấy đệ tử linh đồ cấp cao của Thiên Tử đảng đang nhốn nháo ngồi xuống.
Người lên tiếng là một người tóc dài, phong độ phi thường mang theo đôi mắt đan phượng nhìn rõ linh tính.
“Sở Phương, ngươi quá kích động!”
Người đang ngồi trên ghế có mái tóc ngắn, trông khá lão luyện, nói: “Ngày đó xảy ra chuyện gì, các ngươi phải điều tra thật rõ, mới có thể quyết định xem làm thế nào”.
“Còn điều tra gì?”
Sở Phương quát lên: “Tần Nhất Hàng, theo lời ngươi nói, còn cần điều tra cái chết của Đỗ Ngọc Nhiễm sao? Chắc chắn là có vấn đề gì đó”.
“Nói không chừng chính là Tần Ninh kia, dùng con rối cảnh giới Linh Luân để giết người”.
Lời vừa nói ra thì nét mặt của đám người trông rất khó coi.
Con rối cảnh giới Linh Luân!
Thiên Tử đảng bọn chúng tuy có thế lực lớn, nhưng sợ là chỉ có Thiên Tử mới có thể đối phó với con rối đó.
Bọn chúng đều là linh đồ, vốn là tu vi cảnh giới Linh Đài, nhưng muốn phản kháng lại cảnh giới Linh Luân thì chỉ còn đường chết.
“Vậy chúng ta phải biết, rốt cuộc là tại sao Đỗ Ngọc Nhiễm lại chết?”, Tần Nhất Hàng hung hăng nói: “Mà lần này, thật kỳ lạ, Kim trưởng lão ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tuy nói là chết ở bên ngoài nhưng lại không tìm thấy thi thể”.
“Chuyện này quá kỳ lạ!”
Lúc này, người đàn ông mặc áo trắng ở bên trái nói: “Thử nghĩ mà xem, chuyện xảy ra ngày hôm đó người biết thì miệng câm như hến, còn mấy đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta thì sau lần đó lại bị đưa đi hết, bây giờ không rõ tung tích”.
“Duy chỉ có Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn và hai người Phương Thế Thành, Viên Cương của hội Phương Viên là biết tình hình, nhưng một tháng gần đây, ba tên này cứ như bị câm”.
“Sam Vũ, ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi!”, Sở Phương không nhịn được lại nói.
“Chúng ta không thể bỏ qua cho Tần Ninh kia, nhưng vốn dĩ chuyện này chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng”.
Sam Vũ lạnh lùng nói: “Tùy tiện ra tay không phải chuyện tốt”.
Lời này vừa nói ra, cả đám đều gật đầu.
Bây giờ, Thiên Tử không ở học viện Thiên Thần. Nếu như chúng tùy tiện đối phó với Tần Ninh gây ra phiền phức thì đó mới là không biết tính toán.
“Báo!”
Bỗng nhiên, đúng vào lúc này, bên ngoài đại điện có một giọng nói vang lên. Mấy bóng người vội vội vàng vàng xông vào đại điện.
“Lã Khắc, không biết lớn nhỏ, làm cái gì vậy?”
Sở Phương gằn giọng, trách mắng.
“Tin tốt đây thưa các vị!”
Lã Khắc nhìn mấy người trước mắt, hít sâu một hơi, cung kính hành lễ.
Mấy người này đều là lãnh đạo Thiên Tử đảng trong viện Thiên Thần.
“Không biết các vị còn nhớ khu 36 không?”
Khu 36!
Nghe vậy, vẻ mặt của mấy người đều khẽ thay đổi.
Ai mà quên được khu 36, trận hỏa hoạn của 1000 năm trước khiến cả khu 36 gần như bị cháy rụi. Bây giờ bị gọi là khu quỷ, không ai dám tới.
“Đang yên đang lành, nhắc đến chuyện này làm gì?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lã Khắc kích động nói: “Sớm hôm nay có mấy đệ tử vô tình đi vào khu 36, sau đó lại phát hiện, linh khí thiên địa trong khu 36 còn mạnh hơn cả tụ linh trận cấp 2!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của mấy đệ tử đều kinh ngạc, đứng bật dậy.
Linh khí còn dồi dào hơn tụ linh trận cấp 2 sao, đây là khái niệm gì?
Trong cả học viện Thiên Thần, đệ tử ngoại viện gần như không thể sử dụng tụ linh trận.
Mà đệ tử ngoại viện, sử dụng tụ linh trận cấp 1 cũng đều cần giao nộp linh thạch.
Còn với linh đồ, tuy trong chỗ ở có tụ linh trận, nhưng là tụ linh trận cấp một loại nhỏ, ngày thường cũng chỉ là cảm ngộ cảnh giới tu vi chứ không có tác dụng nâng cấp tu vi.
Cho nên, linh đồ thường sử dụng tụ linh trận cấp 2, cũng chính là tới tụ linh trận của học viện giao nạp linh thạch.
Tụ linh trận cấp 2 có hiệu quả nhanh chóng đối với tu hành của võ giả cảnh giới Linh Đài.
Linh khí liên tục không ngừng, đủ để võ giả Linh Đài không ngừng thu nạp linh khí nâng cao bản thân.
Bây giờ, khu 36 bị gọi là khu quỷ kia lại còn lợi hại hơn so với tụ linh trận cấp 2, sao có thể như vậy?
“Đi, đi xem nào!”
Bỗng chốc, đám người Thiên Tử đảng không thể chờ đợi thêm nữa, xông ngay tới khu 36.
Mà cùng lúc này, không chỉ có đệ tử Thiên Tử đảng phát hiện ra điểm này mà những người khác cũng phát hiện ra.
Tuy khu 36 bị gọi là khu quỷ, nhưng thỉnh thoảng nam nữ trong học viện cũng tới chỗ này hẹn hò, dù sao thì không phải ai cũng sợ quỷ!
Cứ qua lại vài lần, thì rất nhiều cặp đôi vượt quá giới hạn lại phát hiện, song tu lại nâng cao cảnh giới rất nhanh.
Nhưng theo sự thay đổi của mấy ngày nay, họ mới biết, không phải vì song tu, mà là vì, khu 36… có linh khí đậm đặc giúp tăng tốc độ nâng cao cảnh giới.
Chương 170: Cảnh giới Linh Đài tầng 1?
Khu 36 bỗng chốc trở thành địa điểm nhận được sự chú ý của đệ tử linh đồ, đệ tử nội viện của học viện.
Khi đám người của Thiên Tử đảng tới thì bên ngoài khu 36 đã có từng bóng người không ngớt vây quanh lại để xem.
Tuy tin tức đã lan truyền ra ngoài nhưng một số người vẫn không dám tin.
Không lâu sau, bên ngoài khu 36 đã tụ tập hơn 100 người.
Trong đó, có không ít những đoàn thể đệ tử nổi tiếng trong học viện.
“Người của Liễu Môn cũng tới rồi!”
Nhìn thấy mười mấy người ở đối diện, dẫn đầu là Liễu Phương Ngọc, Sở Phương, Tần Nhất Hàng thì lúc này sắc mặt của chúng trở nên ngạc nhiên.
“Phương Thế Thành và Viên Cương của hội Phương Viên cũng tới!”
“Các ngươi nhìn xem, còn có Diêm Thanh Thanh của An Nhiên uyển!”
“Đỗ Trầm của đoàn Vân Tiêu, cảnh giới Linh Đài tầng 3, xuất hiện rồi!”
“Triệu Vô Hà, Trử Tồn Kiếm của hội Thiên Kiếm kìa!”
Nhất thời, số đông đệ tử nội viện đều kinh ngạc không thôi.
Theo lẽ thường, đệ tử linh đồ đều ở trong viện Thiên Thần, mà trưởng lão bố trí chính là cùng một màu với sự dạy dỗ của trưởng lão danh dự.
Họ rất ít khi xuất hiện trong nội viện.
Bây giờ, chỉ chớp mắt mà người của các liên minh đệ tử lớn đều xuất hiện. Từ cảnh giới Linh Đài tầng 1 tới cảnh giới Linh Đài tầng 9 đều có, sao không khiến những đệ tử nội viện này kinh ngạc.
“Khu 36 này vẫn luôn là khu quỷ, không ai dám tới. Bây giờ linh khí dồi dào thế này thì mảnh đất vô chủ này sẽ trở thành cái bánh mà môn phái đệ tử nào cũng muốn tranh giành!”
“Đúng vậy! Lần này lại có chuyện hay để xem rồi!”
“Hê hê, nói không chừng tranh giành khiến học viện bực bội thì sẽ sửa chữa nơi này thành một tụ linh trận loại lớn. Đến lúc đó, các môn phái đệ tử đừng có mơ mộng lấy được!”
Nhìn đám người tụ tập tới nơi này, những đệ tử có mặt ở đây cũng xôn xao bàn tán.
Một thế trận lớn như thế quả thật khiến những đệ tử nội viện cảm thấy không thể tin nổi.
Mà đúng lúc này, trong khu 36 có một người đứng thẳng tắp trước khu nhà chung.
“Không tệ!”
Nhìn mấy người phía trước, Tần Ninh thản nhiên cười.
“Lục Huyền, cảnh giới Linh Đài tầng 1 nâng lên tầng 6!”
“Tuân Ngọc cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 1”.
“Trương Tiểu Soái hơi kém, cảnh giới Linh Hải tầng 9, nhưng cũng rất tốt rồi”.
“Đại ca, bây giờ huynh đã có cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng không cần vội vàng, thần thể Sơn Nhạc, thể chất lúc đầu của huynh chỉ là linh thể, nhưng tu vi càng cao thì thể chất sẽ càng được nâng cấp!”
“Thần thể Sơn Nhạc của huynh là thể chất có thể nâng cao, cho nên, càng về sau thì cảnh giới được nâng cấp càng kinh khủng”.
“Nhị ca cũng đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
“Tiểu Phi cũng không tệ, cảnh giới Linh Đài tầng 3, Tiểu Thanh, ngươi…”
Nhìn thấy Tiểu Thanh, ánh mắt Tần Ninh chợt sững lại.
“Một tháng không gặp, cái con bò ngốc này không gia tăng một chút thực lực nào mà lại béo lên một vòng thế này à. Linh đan thần dược ăn vào không tiêu hóa đi mà đều biến thành thịt mỡ trên người ngươi rồi này!”
Tần Ninh trầm giọng mắng.
Nghe thấy câu nói này, đôi mắt của Tiểu Thanh lại lóng lánh, nước mắt lại muốn rơi ra.
“Đừng giả bộ đáng thương với ta, mất mặt lão tổ tông nhà ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo dõi ngươi toàn diện, nếu còn lười biếng thì ta lột da ngươi!”
Sắc mặt của Tần Ninh lạnh nhạt, bàn tay vung lên, Tiểu Thanh bỗng chốc rụt cổ.
“Viên Viên đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4, còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Hoàng thể quả thật là không tầm thường, mà một hạt sen Thanh Ngọc lại thêm một viên Kim Diễm Ngọc Tử thì nâng cấp như vậy thì cũng không lạ lắm.
Nhìn mấy người, Tần Ninh khẽ cười.
“Tạm thời coi như mọi người đều đạt yêu cầu rồi!”
Tạm thời?
Đạt yêu cầu?
Mấy người bỗng chốc đưa mắt nhìn nhau.
Trong một tháng này, bọn họ tu hành không ngừng ngày đêm, từ cảnh giới Linh Hải tầng 4, tầng 5 tới cảnh giới Linh Đài.
Nếu như ở trong học viện Thiên Thần thì chắc chắn được gọi là thiên tài đỉnh cấp.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì lại… miễn cưỡng đạt yêu cầu?
“Lão đại!”
Trương Tiểu Soái cười hê hê: “Lão đại, 1 tháng này, ta thấy huynh cũng luôn đóng cửa tu hành, đạt tới cảnh giới nào rồi?”
“Ta?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
Gì?
Cảnh giới Linh Đài tầng 1?
Lúc này, mấy người đưa mắt nhìn nhau.
“Lão đại, huynh đừng nói đùa!”, Trương Tiểu Soái xua tay nói: “Huynh đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 từ sớm rồi, mà còn có hạt sen và Kim Diễm Ngọc Tử. Công hiệu đó bọn ta cũng đã được biết rồi, một ngày tu vi có thể so với 10 ngày. Nếu không sao ta cũng không thể đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 trong 1 tháng”.
“Huynh thế nào cũng phải ít nhất đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4…”
Một tháng này, Trương Tiểu Soái xác thực đã lĩnh hội được.
Kim Diễm Ngọc Tử đó quá mạnh, theo tu vi thông thường thì hắn ta phải cần 1 năm mới có thể tăng từ cảnh giới Linh Hải tầng 4 tới cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Nhưng 1 hạt Kim Diễm Ngọc Tử đã tăng 10 lần tốc độ tu hành.
Tần Ninh vốn đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9, nuốt một viên Kim Diễm Ngọc Tử tương đương với một năm tu hành, thế nào thì cũng không thể chỉ nâng tới cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, bàn tay vung lên, hơi trở của cơ thể chín cửa hiện ra, linh khí dồi dào trong chín đạo Linh Hải trong nháy mắt.
Mà nhìn kỹ thì thấy trên vị trí của linh hải thứ nhất có một tòa linh đài, sừng sững bất động, an ổn như núi, yên tĩnh đứng đó.
Thế mà thật sự là cảnh giới Linh Hải tầng 1!
Trong chớp mắt, mấy người đứng đó đều sững sờ.
Diệp Viên Viên lại không lên tiếng.
Nàng biết, thiên phú của Tần Ninh khủng khiếp tới cỡ nào. Lúc đầu gặp Tần Ninh chỉ mới chưa tới cảnh giới Linh Hải, nhưng sau đó trong lúc rèn luyện, tu vi của Tần Ninh nâng lên lúc nào cũng kinh khủng hơn nàng.
Mà lần này, Tần Ninh chỉ nâng lên cảnh giới Linh Đài tầng 1, nhất định là có đạo lý của hắn.
“Không hay rồi, không hay rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói khẩn trương bỗng nhiên vang lên.
Hứa Thông Thiên bước chân nhanh nhẹn mà lúc này lại lao như bay tới, khi nhìn thấy Tần Ninh thì vội vàng nói.
“Bên ngoài tụ tập rất đông đệ tử nội viện, đệ tử linh đồ… Linh khí của khu 36 này quá mạnh nên hình như họ… muốn chia một phần!”
Hứa Thông Thiên vội lau mồ hôi.
Tuy trưởng lão danh dự như lão ta không sợ những đệ tử ngoài kia, nhưng những linh tử sau lưng họ, ở trong học viện Thiên Thần đều là những nhân vật có thủ đoạn cao thâm, đến cả trưởng lão nòng cốt cũng phải nhượng bộ vài phần.
Một tháng này, Hứa Thông Thiên đều ở khu 36. Lão ta cuối cùng cũng hiểu được, Tần Ninh nói không thu phí là có ý gì.
Vùng đất này mang linh khí thiên địa, chỉ trong thời gian một tháng, đã nâng cấp tới mức phong phú có thể so với một tụ linh trận cấp 2 khổng lồ.
“Ồ?”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ cười, nói: “Khu 36 này không ai muốn, thế mà khi ta vào ở rồi thì chúng lại muốn vào?”
Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên bỗng chốc sững sờ.
Tần Ninh này, sẽ không làm hỏng việc gì nữa chứ?
Nếu những đệ tử ngoài kia không phục, oán hận lên thì có khi Tần Ninh kia không quản phải trái mà giết luôn bọn chúng…
Nghĩ kỹ một chút, Hứu Thông Thiên cũng nhanh chóng thông suốt, không được, chuyện này nhất định phải nói cho viện trưởng.
Hai bóng người đang rời khỏi hang động, quay về khu ba mươi sáu.
Lúc này đây, giữa lúc nơi nơi đèn đuốc sáng ngời, trong khu ba mươi sáu chỉ có sáu người họ cùng với ông Què, quả thực nghĩ thôi cũng thấy nực cười.
Học viện Thiên Thần canh giữ một ngọn núi vàng mà hoàn toàn không biết.
Nếu địa linh mạch được khai quật sớm hơn, chỉ e trong học viện Thiên Thần đã xuất hiện không biết bao nhiêu linh tử đạt tới cảnh giới Linh Luân.
Tần Ninh về tới bên ngoài căn phòng, nhìn tòa ký túc xá ở phía đối diện vẫn còn hào quang, hắn cũng không quay về phòng mình mà đi thẳng sang phòng của ông Què ở một bên khác.
Diệp Viên Viên đi theo.
Cốc cốc cốc…
Hắn gõ nhẹ lên cửa và đợi trong chốc lát, cửa phòng “kẹt” một tiếng rồi mở ra.
“Chào buổi sáng tiền bối!” Tần Ninh khẽ cười.
“Sáng cái đầu ngươi, lão già này còn chưa ngủ, nửa đêm nửa hôm mà sáng cái gì?”
“Đã qua rạng sáng, đương nhiên bây giờ là buổi sáng rồi”.
Tần Ninh mím môi cười: “Tiền bối, lần đầu đến đây, mấy đệ tử học viện như bọn ta chắc chắn đã làm phiền tới tiền bối. Viên Kim Diễm Ngọc Tử này coi như món quà bồi tội trước cùng tiền bối!”
Tần Ninh nói rồi lấy ra một viên Kim Diễm Ngọc Tử.
Đôi mắt của ông già kia vốn mờ mịt và vẩn đục, nhưng ngay khi nhìn thấy Kim Diễm Ngọc Tử, dường như có một luồng sáng chợt lóe lên.
“Vào trong ngồi đi!”
“Không cần đâu!”
Tần Ninh mỉm cười: “Đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi rồi, bọn ta không làm phiền nữa!”
Tần Ninh chắp tay, quay người định rời đi.
Thế nhưng bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, Tần Ninh mỉm cười thêm lần nữa: “Tiền bối, có tuổi rồi, đêm đến khó ngủ, nếu dùng viên Kim Diễm Ngọc Tử này, có thể đảm bảo tiền bối đêm nào cũng ngủ ngon!”
Nói dứt câu, lần này Tần Ninh thực sự rời đi.
Diệp Viên Viên đi theo sau hắn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu.
Mức độ trân quý của một viên Kim Diễm Ngọc Tử hoàn toàn không thua kém gì một viên linh đan cấp bốn.
Nhưng Tần Ninh trở tay đã tặng ngay cho ông Què rồi!
Thế này thì tùy hứng quá nhỉ?
Mà lúc này đây, ông Què chống gậy, cầm viên Kim Diễm Ngọc Tử trong tay mà ngơ ngác.
“Cái thằng này…”
Ông Què lầm bầm một mình, hàng trăm cảm giác đan xen trong lòng.
Vì tu luyện nên quả thực cơ thể ông ta xuất hiện một vài vấn đề, dẫn đến việc mất ngủ vào ban đêm, nhưng chỉ có mình ông ta biết được chuyện này.
Dường như Tần Ninh… đã nhìn ra được?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có khả năng này lắm!
“Xem ra từ nay về sau lão già này có chuyện náo nhiệt để xem đây”, lão Què lầm bầm rồi đóng cửa về phòng.
…
Khác với đám người Tần Ninh đang ngủ ngon lành, giờ phút này đây, ở một bên khác, trong học viện Thiên Thần, bầu không khí đè nén hơn hẳn.
“Ông nói rằng, những thứ này do Tần Ninh giao cho ông?”
“Đúng vậy!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra thận trọng, nhìn viện trưởng Thiên Ám trước mặt mà cung kính nói: “Sự việc hệ trọng, tuy rằng học viện quy định rằng có thể chọn phần thưởng tùy ý, nhưng lão phu cũng không ngờ tên Tần Ninh này dám chọn Bàn Long kiếm quyết, kiếm Ngọa Long và Bế Hải đan!”
“Cái thằng chết tiệt này…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám cũng thay đổi rất khó lường.
Nhưng nghĩ tới lời của hoàng đế Minh Ung, Thiên Ám đành xua tay: “Cho nó hết đi!”
“Viện trưởng…”
Ông ta nói dứt câu, sắc mặt của Hứa Thông Thiên đã trắng bệch.
“Nếu chọn năm loại linh quyết, linh đan, linh khí khác, chẳng qua cũng chỉ quý giá hơn một chút, có thể cho được”.
“Nhưng còn Bàn Long kiếm quyết, đệ tử tu hành trong học viện này ai luyện thì người đó bị phế luôn, linh quyết này quá tà môn”.
“Vả lại, Bế Hải đan chính là linh đan để bế quan khí hải, trước nay luôn là linh đan hại người”.
“Còn cả kiếm Ngọa Long nữa…”
Hứa Thông Thiên trông rất khổ sở: “Kiếm Ngọa Long tuy rất bá đạo nhưng lại là một thanh kiếm gãy, vả lại, rất dễ cắn nuốt chủ…”
“Không sao!”
Thế nhưng viện trưởng Thiên Ám vẫn xua xua tay: “Nó muốn cái gì thì cứ cho nó đi!”
“Vâng!”
Hứa Thông Thiên không nói nhiều nữa, dù sao thì ở học viện Thiên Thần này, viện trưởng Thiên Ám quyết định là được.
“Còn một chuyện nữa thưa viện trưởng!”
Hứa Thông Thiên lại lên tiếng: “Lần này Tần Ninh cố tình chọn khu ba mươi sáu để sống, ngài thấy chuyện này…”
“Khu ba mươi sáu à…”
Sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám bỗng trở nên kỳ quặc…
Tần Ninh này làm việc thật kỳ lạ.
“Thế này đi!”
Viện trưởng Thiên Ám chậm rãi lên tiếng: “Hứa Thông Thiên, chuyện ở linh các, ngươi không cần để tâm nữa. Kể từ ngày hôm nay, ngươi chính là người quản lý ký túc xá của khu ba mươi sáu, sau này ngươi phải báo cáo với ta về nhất cử nhất động của Tần Ninh!”
“Hả?”
Ông ta nói thế khiến Hứa Thông Thiên sững sờ.
Với tư cách là một trong những trưởng lão chủ sự của linh các, ngày thường lão ta kiếm được rất nhiều lợi ích.
Thế mà bây giờ viện trưởng điều ông ta tới khu ba mươi sáu, làm quản lý khu?
Như thế này đồng nghĩa với việc bị giáng chức đấy!
“Viện trưởng, ta đảm bảo không nói ra một chữ về những sự việc trước kia, thế nhưng, tại sao ngài lại giáng chức của ta!”
Hứa Thông Thiên tỏ ra đau khổ.
Nghe thấy câu ấy, viện trưởng Thiên Ám chỉ mỉm cười: “Bây giờ có lẽ ngươi sẽ cảm thấy tủi hờn, thế nhưng, biết đâu đấy, chỉ cần ngươi kết giao với Tần Ninh, đến khi ta bảo ngươi rời khỏi vị trí quản lý này, ngươi sẽ thấy không nỡ”.
Ông ta nói vậy khiến Hứa Thông Thiên khựng lại.
Lão ta phải thừa nhận rằng Tần Ninh rất khó lường.
Gọi ra được cả tứ tượng thánh trụ, đây là điều mà không ai ở học viện Thiên Thần làm được suốt cả vạn năm qua.
Vả lại trong lần ban thưởng như học viện đã hứa, thằng nhóc này chọn toàn những thứ tà môn, cũng rất kỳ lạ.
Thế nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi thôi!
Làm quản lý khu vực ký túc xá của đệ tử đâu thể bằng được làm trưởng lão chủ sự của linh các chứ!
Nhưng viện trưởng đã hạ lệnh, lão ta không thể nào từ chối được.
Sau khi gom đủ những thứ mà Tần Ninh yêu cầu, Hứa Thông Thiên mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hứa Thông Thiên đã tới khu ba mươi sáu.
Nhìn khu ba mươi sáu hoang vu hẻo lánh, Hứa Thông Thiên tự lầm bầm trong lòng: “Không biết mấy thằng nhóc kia có thấy sợ mất mật không”.
Cùng lúc đó, bên trong khu ba mươi sáu.
Tần Ninh dậy từ rất sớm, rồi gọi bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái tập trung lại.
Diệp Viên Viên đương nhiên cũng dậy từ lâu rồi.
“Lão đại, sao huynh gọi bọn ta sớm thế, có chuyện gì vậy!”
Trương Tiểu Soái dụi dụi mắt: “Tối qua huynh không thấy mệt à?”
“Mệt?”
“Đúng vậy, hôm qua huynh dẫn theo Diệp tiểu thư, hai người bận rộn với “kế hoạch vĩ đại”, hôm nay phải nghỉ ngơi cho đầy đủ chứ, sức khỏe là tiền đề để làm cách mạng mà!”
Nghe hắn ta nói vậy, mặt mũi Diệp Viên Viên đỏ bừng.
Tần Ninh lập tức hiểu ra, vỗ ngay lên đầu Trương Tiểu Soái.
“Nói năng linh tinh!”
Tần Ninh cười cười mắng một câu rồi tiếp tục nói: “Sáng sớm thế này đã gọi các huynh dậy, đương nhiên là có việc quan trọng”.
Nói rồi, bốn viên Kim Diễm Ngọc Tử xuất hiện trên tay Tần Ninh.
“Đây là thứ gì vậy?”
Bốn người kia khựng lại.
“Thứ tốt!”
Tần Ninh khẽ cười: “Mỗi người một viên, nuốt xuống rồi tự mình đi tu hành, bế quan một tháng không gặp ai!”
Tần Ninh vừa dứt lời, bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng sững sờ.
Làm cái trò gì vậy?
Chương 167: Kiếm gãy tái sinh
Mặc dù bọn họ đã không còn thấy lạ về mỗi chuyện bất ngờ mà Tần Ninh tạo ra, nhưng vẫn thấy tò mò.
“Kim Diễm Ngọc Tử trợ giúp mọi người tăng tốc tu vi và lĩnh ngộ lên ít nhất mười lần, dùng rồi tự xử lý đi!”
Tần Ninh nói tiếp: “Nếu trong một tháng này, mỗi người tăng ít hơn ba tầng thì chờ ăn gậy của ta đi!”
Hả?
Tần Ninh nói xong thì ngồi xuống, đám Lục Huyền đều ngẩn ra, ai cũng há hốc mồm, gãi đầu ngơ ngác.
Một tháng, tăng ba tầng!
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là tốc độ tu vi và lực lĩnh ngộ tăng 10 lần.
Tốc độ tu vi thì hiểu được, nhưng lực lĩnh ngộ tăng 10 lần là sao cơ?
Lực lĩnh ngộ là thiên tư cơ bản của một người, tăng lên gấp 10, đến thần đan diệu dược còn không dám nói là sẽ làm được cơ mà!
Vừa vặn Hứa Thông Thiên cũng đi tới.
Đứng cách xa trăm mét, nhìn thấy bốn người đang đứng như trời trồng, Hứa Thông Thiên mới ngẩn ra.
“Mấy đứa này... không lẽ là tối qua bị dọa sợ?”
Hứa Thông Thiên cũng ngơ ngác.
“Hứa trưởng lão!”
Mà lúc này, Tần Ninh nhìn thấy Hứa Thông Thiên đi tới thì mỉm cười vẫy tay chào: “Hứa trưởng lão, mang đủ đồ tới rồi chứ?”
“Đây rồi đây rồi!”
Hứa Thông Thiên lập tức mỉm cười rút ra một cái nhẫn không gian.
Nhẫn không gian này nói quý thì cũng đúng, bảo rẻ cũng không sai.
Một cái không gian bình thường khoảng một mét khối sẽ không quá đáng giá.
Nhưng không gian những 10 mét khối thì lại đắt giá vô cùng.
Lúc này, Tần Ninh cầm lấy nhẫn và kiểm tra.
Bên trong nhẫn có đầy đủ các vật phẩm.
Tần Ninh mỉm cười, nhìn ba người Lục Huyền.
“Ta đã giúp ba người lấy phần thưởng của mình rồi!”
Tần Ninh cười, vung tay, một viên linh đan, một quyển linh quyết cùng một linh khí lần lượt xuất hiện trước mặt họ.
Tần Ninh nhìn sang nhị ca Tần Hải.
“Nhị ca, ta đã giúp huynh chọn linh khí và linh đan rồi, còn linh quyết thì... trong học viện Thiên Thần cũng không có cái gì hợp với huynh, nếu huynh tu luyện Linh Diễm quyết cho tốt thì cũng đủ rồi”.
“Ừ!”
Tần Hải gật đầu.
“Viên Viên!”
“Công tử!”
Tần Ninh vung tay, một cây roi dài xuất hiện.
“Roi Thanh Lân đúng là không tồi, nhưng khi đạt đến cảnh giới Linh Đài thì đã không còn hợp với cô nữa đâu, roi này tên là Tử Văn, vừa vặn với cô lắm!”
Tần Ninh vung tay, một cây roi dài màu tím hiện ra trong tay.
Roi Tử Văn!
Học viện Thiên Thần tích rất nhiều vật quý, nhưng dù gì thì cũng có giới hạn.
Roi Tử Văn này là linh khí nhị phẩm, mà còn là linh khí nhị phẩm nổi danh từ lâu. Diệp Viên Viên đã từng nghe đến uy danh của nó.
Chỉ tiếc là trong học viện này, dù là đệ tử Linh Đồ cũng khó mà có được roi này.
Lần này Tần Ninh thế mà lại có được?
“Còn linh đan và linh quyết thì ta sẽ luyện chế riêng cho cô”.
Diệp Viên Viên gật đầu.
Nghe vậy, ba người Lục Huyền ghen tỵ không thôi.
Đan thuật của Tần Ninh là cực đỉnh, nếu không Thánh Tâm Duệ sao có thể cam tâm làm đan đồng của Tần Ninh được?
“Lão đại!”
Trương Tiểu Soái đột nhiên bước lên, quyến rũ nhìn Tần Ninh, cười nhẹ: “Ngài xem... ta có thể làm tì nữ của ngài được không?”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều phải nôn ọe.
“Biến!”
Tần Ninh mắng lại.
“Bế quan một tháng cho ta!”
Nhìn năm người, Tần Ninh nghiêm túc nói: “Sau khi xuất quan, nếu chưa có được kết quả như ta dự liệu thì các huynh cứ chờ chịu khổ đi!”
“Rõ!”
Năm người lần lượt rời đi.
Hứa Thông Thiên lúc này mới nhìn Tần Ninh, cười nói: “Tần công tử, viện trưởng đã phân phó cho ta trở thành trưởng lão quản lý của khu 36, sau này có chuyện gì công tử cứ ra lệnh cho ta nhé”.
Thật khó mà tưởng tượng được, một trưởng lão danh dự, cường giả cảnh giới Linh Phách, thế mà lại cung kính khom người trước đệ tử nội viện như thế. Nếu có ai nhìn thấy thì sẽ ngạc nhiên muốn lồi con mắt ra mất.
“Được!”
Tần Ninh cũng không nói nhiều.
“Vậy không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây, ta cũng ở lại nơi này tìm một chỗ ở”.
“Được!”
Tần Ninh lấy Bàn Long Kiếm quyết, kiếm Ngọa Long và Bế Hải đan ra ngoài.
“Chờ đã, Hứa trưởng lão!”
Tần Ninh đột nhiên gọi với lại.
“Sao thế?”
“Giúp ta chút việc!”
Tần Ninh mỉm cười nói.
Giúp? Giúp cái gì cơ?
“Ông cũng biết lai lịch của kiếm Ngọa Long này chứ?”, Tần Ninh nhẹ nhàng nói: “Mở kiếm này ra cần có máu, cho nên ta mượn máu của ông một chút!”
“Hả?”
Hứa Thông Thiên bỗng chết đứng.
Lấy máu mở kiếm?
Đây là cái đếch gì vậy? Sao lão ta chưa nghe bao giờ?
Hứa Thông Thiên chỉ biết kiếm Ngọa Long trời sinh cắn nuốt chủ nhân, có biết bao đệ tử học viện, trưởng lão muốn có được nó, nhưng có mấy chục người bị cắn ngược lại, sau này nó trở thành một hung kiếm.
“Hứa trưởng lão cứ đứng im là được!”
Tần Ninh cầm kiếm gãy lên rồi chém ra.
Phập một phát, cánh tay Hứa Thông Thiên đã chảy máu.
Cây kiếm Ngọa Long nhìn có vẻ to và nặng, lúc này bỗng lóe sáng, máu dính đầy thân kiếm.
“Tần... Tần công tử!”
Hứa Thông Thiên muốn giãy dụa, nhưng nghĩ đến cái kiếm khủng bố của Tần Ninh thì lại nín xuống.
“Tần công tử, kiếm này sẽ nuốt lại chủ đấy, nó sẽ cắn nuốt ta mất!”
“Không đâu!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Mượn máu của ông để mở cái kiếm này ra thôi”.
Mở kiếm?
Đây đâu phải mở kiếm mà là lấy mạng lão ta ra đùa đấy chứ?
Có bao nhiêu đệ tử và trưởng lão đều đã phát điên hoặc chết dưới thanh kiếm này rồi, làm gì có ai có kết cục tốt đâu cơ chứ.
Tần Ninh lúc này lại chẳng quan tâm, rồi bỗng kiếm Ngọa Long sáng lên, một tia sáng dần dần hiện ra.
Mà sau đó, không còn thấy Tần Ninh có hành động gì khác lạ nữa.
Từ từ, nơi gãy của thanh kiếm đột nhiên liền trở lại.
Kiếm gãy tái sinh!
Hứa Thông Thiên đã hoàn toàn quên mất việc cây kiếm vẫn đang hút máu của mình.
Lão ta nhìn thanh kiếm, mồm há hốc ra vì sốc.
Vù...
Đột nhiên, kiếm Ngọa Long tóe ánh sáng ra tứ phía, cây kiếm gãy đã trở thành một thanh kiếm hoàn chỉnh.
“Xong rồi!”
Tần Ninh cầm kiếm trong tay, kiếm dài ba thước bảy tấc, trên kiếm còn điêu khắc một con rồng đang nằm, lúc này, ánh sáng tỏa ra khắp nơi.
“Đây là kiếm Ngọa Long ẩn chứa uy nghiêm của đế vương, sao có thể cắn lại chủ được?”
Tần Ninh nhìn Hứa Thông Thiên ở bên cạnh, cười nhạt: “Cảm ơn Hứa trưởng lão nhiều!”
“Ngày sau Hứa trưởng lão quản lý khu 36, phải chăm lo cho sự an nguy của nơi này. Hôm nay ông giúp ta mở kiếm ra, tốn chút máu tươi, vất vả quá!”
Nghe vậy, Hứa Thông Thiên chỉ thầm oán trong lòng.
Tần Ninh rõ ràng có thể dùng máu của mình mà.
“À, không phải ta không nỡ dùng máu của mình, mà là... sợ đau!”
Sợ đau?
Nghe vậy, Hứa Thông Thiên chỉ muốn đạp cho hắn mấy phát.
Đường đường là một võ giả, rách tí da, chảy tí máu, thế mà còn sợ đau?
Lão ta thật sự nghi ngờ vì sao Tần Ninh lại lên được cảnh giới Linh Hải tầng 9 đấy.
Chương 168: Không thể ăn chùa vậy được
“Nhưng ta cũng không để Hứa trưởng lão giúp không công đâu!”
Tần Ninh cười nói: “Đây là một hạt sen Thanh Ngọc cùng đá Tử Tinh Nguyên, ta nghĩ hai thứ này có giá trị quá tốt với cảnh giới Linh Phách rồi”.
“Hơn nữa sau này Hứa trưởng lão còn ở lại khu 36 nữa, nể mặt Hứa trưởng lão phải khổ cực, ta cũng sẽ không thu linh thạch của ông nữa”.
Thu linh thạch?
Cái gì vậy?
Hứa Thông Thiên hoàn toàn mơ hồ.
Nhưng hạt sen và đá Tử Tinh Nguyên này đúng là có giá trị không tầm thường.
Cho dù có là cảnh giới Linh Phách thì cũng cực kỳ coi trọng hai bảo bối này.
Hứa Thông Thiên cười híp mắt nói: “Tần công tử, lần sau còn chuyện tốt gì thì cứ gọi ta nhé, ta không sợ đổ mồ hôi rơi nước mắt đâu!”
Hứa Thông Thiên nói xong thì quay người rời đi.
Tần Ninh chỉ mỉm cười không nói.
Có lẽ bây giờ Hứa Thông Thiên còn chưa cam tâm ở lại khu 36 này, nhưng sau một thời gian nữa, e là có đuổi thì lão ta cũng sẽ không đi.
Một khi địa linh mạch ở kia được mở ra thì cả khu 36 sẽ được linh khí bao phủ, đến lúc ấy nó sẽ thành một tòa Tụ Linh trận cấp 4, thậm chí là hơn.
Không thu linh thạch của lão ta, cho lão ta ở đây miễn phí, lão ta cứ mừng thầm đi là vừa!
“Phù...”
Tần Ninh cũng thở ra.
Chuyện cần làm đều đã xong, giờ thì bế quan tu hành thôi.
Hắn đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng 9, thời gian tiếp theo là toàn lực đột phá cảnh giới Linh Đài.
Tu hành của chín đời chín kiếp đã khiến Tần Ninh hiểu ra không nên vội vàng ở điểm này.
Chín đại linh hải có thể coi là căn cơ cho việc vận chuyển linh hải trong cơ thể.
Mà trong linh hải, kiến tạo linh đài, chính là lấy một hòn đá lớn đè lên căn cơ này, khiến căn cơ trở nên ổn định hơn.
Nhưng bước này mà làm không tốt thì sẽ cực kỳ khó khăn.
“Tần Ninh ca ca!”
Khi Tần Ninh chuẩn bị quay về phòng thì có giọng nói đột nhiên vang lên.
“Tiểu Phi!”
“Bòooo....”
Giọng của Thanh Ngưu cũng vang lên cùng lúc.
“Hai đứa nhóc này cuối cùng cũng xuất hiện!”
Nhìn thấy bọn họ, Tần Ninh mỉm cười.
“Tần đại sư!”
Thánh Tâm Duệ mặc áo luyện chế đan dược, thấy Tần Ninh thì cúi người thi lễ.
“Ừ, dạo này ngươi sao rồi?”
“Mặc dù đan thuật có tiến bộ nhưng không có Tần đại sư chỉ điểm thì vẫn khó tăng cấp lắm”.
Nghe vậy, Tần Ninh nhẹ nhàng nói: “Lát nữa nói chuyện ta sẽ giúp ngươi giải đáp một vài vấn đề”.
“Vâng!”
Nghe vậy, ánh mắt Thánh Tâm Duệ lóe sáng rồi vụt tắt.
Sự chỉ dạy của Tần Ninh là điều mà hắn ta mong mỏi mỗi ngày.
“Tiểu Phi, dạo này có chăm chỉ tập luyện linh quyết mà ca ca đưa cho muội không?”
“Có ạ có ạ!”
Lăng Tiểu Phi huơ tay, đắc ý nói: “Giờ Tiểu Phi đang ở cảnh giới Linh Phách tầng 2 rồi đó!”
“Giỏi lắm giỏi lắm, còn giỏi hơn cả ta!”
“Ta có thể bảo vệ được Tần Ninh ca ca rồi!”, Lăng Tiểu Phi cười vui vẻ.
Bòoo...
Thanh Ngưu cũng sấn sổ tới.
“Biến ngay!”
Tần Ninh lại chau mày.
“Bòoo...”
Tiểu Thanh lại nước mắt lưng tròng.
“Chỉ giỏi diễn!”, Tần Ninh cười mắng: “Ta thấy ngươi cũng chẳng chịu tu hành gì cả”!
“Tiểu Thanh ngày nào cũng ngủ, tỉnh rồi ăn, ăn rồi ngủ, sắp thành con heo rồi!”, Tiểu Phi bụm miệng cười: “Mà ngày nào nó cũng bắt Thánh ca ca cho nó ăn đan dược, ăn đủ thứ luôn”.
Tiểu Phi nói xong thì Tiểu Thanh bèn chạy vội ra sau lưng Thánh Tâm Duệ.
“Cái đồ phá gia chi tử kia, chạy cái gì hả?”
Tần Ninh mắng nói: “Ăn đan để thăng cấp thì được, nhưng ngươi cũng phải tu hành đi chứ!”
“Bòoo...”
Bộ dạng của Tiểu Thanh như kiểu “ta không tu hành đấy”, rồi nhìn Tần Ninh.
“Không sao đâu, chỉ là một chút linh đan nhất phẩm ấy mà, Thánh Đan các vẫn trả được ạ”.
“Cũng không thể ăn chùa vậy được!”
Tần Ninh nhìn Thánh Tâm Duệ, cười nói: “Ta có thể trả lời ngươi thêm ba câu hỏi nữa, thắc mắc của cha ngươi cũng được!”
“Dạ!”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ trở nên mừng rỡ.
Nếu thật sự có thể đổi đan dược lấy lời giải đáp của Tần Ninh thì e là cha sẽ nhét cho Tiểu Thanh ăn đến nghẹn mất.
“Ngươi qua đây!”
Tần Ninh chỉ Tiểu Thanh nói: “Nhìn thấy dãy núi kia không? Vào trong sơn động ở sườn núi rồi mỗi ngày tắm 12 canh giờ cho ta!”
12 canh giờ?
Lăng Tiểu Phi bụm miệng cười: “Tiểu Thanh, ngươi mà ngâm mình cả ngày thì sẽ biến từ Thanh Ngưu thành Thủy ngưu đấy, hehe...”
“Đừng cười, muội cũng thế!”
Tần Ninh xoa đầu Tiểu Phi, nói: “Hai người cùng nhau nhé, đó là địa linh mạch đấy, đi luôn đi!”
“Vâng ạ!”
Hai bóng người lại lạch bạch chạy đi.
Địa linh mạch...
Thánh Tâm Duệ bên cạnh đã hoàn toàn sửng sốt.
Địa linh mạch này có ai trong đế quốc Bắc Minh không biết chứ?
Nhưng nào có ai nhìn thấy địa linh mạch thật sự chứ?
Không lẽ trong dãy núi ẩn chứa một tòa địa linh mạch? Sao có thể? Không lẽ những tầng lớp cao cấp trong học viện Thiên Thần cũng không nhận ra ư?
“Tần đại sư...”
“Gọi ta là Tần Ninh thôi!”
“Tần huynh!”
Thánh Tâm Duệ thành tâm hỏi: “Tần huynh, có một tòa địa linh mạch trong đó hả? Vậy ta có thể... trầm mình trong ấy không?”
Nghe vậy, Tần Ninh cười đáp: “Được chứ!”
“Tiền đề là, ngươi không sợ bị ép chết!”
Tần Ninh thong thả nói: “Trong linh tuyền đó có linh khí cực mạnh, sẽ đi vào trong cơ thể nhờ linh tuyền, linh khí hỗn loạn. Hai nhóc kia thì được chứ ngươi sẽ bị ép chết đấy!”
Nghe vậy, Thánh Tâm Duệ không dám nói nhiều nữa.
Tần Ninh nói không sai, nếu không thì hắn đã nhảy vào tu luyện rồi.
“Địa linh tuyền này chỉ mới xuất hiện, chưa được khai phá. Qua mấy ngày nữa ngươi có để đến đây tu hành”.
“Không tốt lắm đâu?”
Thánh Tâm Duệ cười: “Dù gì thì ta cũng không phải đệ tử của học viện Thiên Thần mà”.
“Không sao, khu 36 này ta làm chủ mà. Vốn dĩ đây là nơi mà học viện Thiên Thần bỏ đi, bọn họ không muốn thì ta muốn!”
Tần Ninh xua tay nói.
Sau đó, Thánh Tâm Duệ hỏi một vài câu, Tần Ninh cũng giải đáp toàn bộ.
Mặc dù thiên phú đan thuật của Thánh Tâm Duệ không tệ, nhưng trong mắt Tần Ninh thì vẫn bình thường lắm.
Nhưng nếu bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
Hơn nữa, Thánh Tâm Duệ còn là người biết nhìn thái độ mà làm.
Thực tế thì, Tần Ninh đã đối xử với hắn ta vượt qua cách đối đãi với đan đồng bình thường rồi.
Thánh Tâm Duệ vui vẻ rời đi rồi thì Tần Ninh mới thở phào.
Cuối cùng cũng bắt đầu tu hành được rồi.
Tần Ninh xếp bằng trong phòng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Đột phá cảnh giới Linh Đài không phải chuyện nhỏ, Tần Ninh cũng sẽ không quá lơ là. Cho dù có được ký ức chín đời chín kiếp, hắn vẫn hiểu được đạo tu hành cố kỵ nhất là qua loa.
Có công mài sắt có ngày nên kim.
Hơn nữa bốn đại linh cảnh trong đế quốc Bắc Minh đã là cảnh giới mạnh nhất rồi, nhưng trên cả Cửu U Đại Lục thì còn không là gì cả, nói gì đến những không gian khác rộng lớn hơn.
Dần dần, Tần Ninh thở ra, nhìn Bế Hải đan trong tay.
Bế Hải đan suy cho cùng vẫn là một loại đan độc.
Linh đan này có công hiệu chủ yếu là khép kín lại linh hải của võ giả.
Mà còn là khép kín vĩnh viễn. Trừ khi có linh đan mạnh hơn thì sẽ không mở ra được.
Nhưng đó lại là thứ Tần Ninh cần nhất lúc này.
Chương 169: Bế Hải tạo Đài
Nâng cao tới cảnh giới Linh Đài, thì mỗi võ giả lại có phương pháp khác nhau. Mà phương pháp của Tần Ninh chính là khép kín linh hải để đúc linh đài.
Nghe thì hình như không thể làm được, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì đây cách tốt nhất mà hắn tìm ra trong 9 đời.
Linh đài được đúc theo phương pháp tuần tự, không chỉ có thể dung hòa thành một thể với linh hải, mà thúc đẩy sự vận chuyển ổn định của linh hải.
Sau đó, có thể thoát ly linh hải mà vẫn tồn tại an ổn.
Linh hải là tàu, linh đài là mỏ neo.
Theo lẽ thường, không có thuyền thì mỏ neo cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng sau khi khép kín linh hải, ngưng tụ linh đài thì lại không thể xuất hiện tình trạng này.
Tuy nhiên, hạn chế của phương pháp này là nếu không có sự trợ giúp của linh hải thì tốc độ đúc linh đài sẽ chậm tới nỗi khiến người ta phẫn nộ.
Nhưng, một khi đã đúc thành công thì sức mạnh của linh đài sẽ cao hơn cảnh giới Linh Đài bình thường!
Lúc này, Bế Hải đan đã trôi thẳng xuống bụng.
Một luồng dược hiệu dồi dào, lan tràn khắp cơ thể Tần Ninh.
Mà đúng lúc này, trong cơ thể của Tần Ninh, dưới sự ràng buộc của Bế Hải đan, từng đạo linh hải dồn dập khép kín.
Trong cơ thể của hắn chỉ còn lại tứ chi trăm mạch là vẫn còn linh khí chuyển động với số lượng cực kỳ ít ỏi.
Và bây giờ, cần dựa vào lượng linh khí ít ỏi này để đúc thành linh đài.
Dần dần, linh khí bắt đầu lãng du chín cửa trong cơ thể của Tần Ninh.
Sau đó, giữa hai tay lại xuất hiện một hạt sen, một hạt Kim Diễm Ngọc Tử.
Tần Ninh không hề do dự, nuốt chúng xuống.
Sau đó, hắn ngồi thiền rất lâu thì linh khí trong cơ thể mới ngưng luyện từng tia, phân hợp, dẫn nước…
Thời gian một tháng, nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Mà trước đây, chuyện Tần Ninh thể hiện uy phong trong đám đệ tử nội viện, người biết cũng ít. Tuy rằng cuối cùng học viện vẫn không trừng phạt Tần Ninh, nhưng mỗi người cũng đều nhận được linh đan do học viện tặng thưởng thì chuyện này cũng dần phai nhạt theo thời gian.
Đương nhiên, chỉ là mờ nhạt trong mắt phần lớn số người.
Còn một số người thì ngay lúc này, vẫn không thể nào nuốt nổi cục tức trong lòng.
Và Thiên Tử Đảng là một trong số đó!
Linh đồ dẫn đầu Thiên Tử đảng Đỗ Ngọc Nhiễm chết, học viện không hề đưa ra một lời giải thích hợp lý. Điều này khiến cho Thiên Tử đảng mất hết mặt mũi.
Lúc này, Thiên Tử đảng ở một đại điện trong viện Thiên Thần.
“Chuyện này quá tồi tệ!”
Trong đại điện, mười mấy đệ tử linh đồ cấp cao của Thiên Tử đảng đang nhốn nháo ngồi xuống.
Người lên tiếng là một người tóc dài, phong độ phi thường mang theo đôi mắt đan phượng nhìn rõ linh tính.
“Sở Phương, ngươi quá kích động!”
Người đang ngồi trên ghế có mái tóc ngắn, trông khá lão luyện, nói: “Ngày đó xảy ra chuyện gì, các ngươi phải điều tra thật rõ, mới có thể quyết định xem làm thế nào”.
“Còn điều tra gì?”
Sở Phương quát lên: “Tần Nhất Hàng, theo lời ngươi nói, còn cần điều tra cái chết của Đỗ Ngọc Nhiễm sao? Chắc chắn là có vấn đề gì đó”.
“Nói không chừng chính là Tần Ninh kia, dùng con rối cảnh giới Linh Luân để giết người”.
Lời vừa nói ra thì nét mặt của đám người trông rất khó coi.
Con rối cảnh giới Linh Luân!
Thiên Tử đảng bọn chúng tuy có thế lực lớn, nhưng sợ là chỉ có Thiên Tử mới có thể đối phó với con rối đó.
Bọn chúng đều là linh đồ, vốn là tu vi cảnh giới Linh Đài, nhưng muốn phản kháng lại cảnh giới Linh Luân thì chỉ còn đường chết.
“Vậy chúng ta phải biết, rốt cuộc là tại sao Đỗ Ngọc Nhiễm lại chết?”, Tần Nhất Hàng hung hăng nói: “Mà lần này, thật kỳ lạ, Kim trưởng lão ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tuy nói là chết ở bên ngoài nhưng lại không tìm thấy thi thể”.
“Chuyện này quá kỳ lạ!”
Lúc này, người đàn ông mặc áo trắng ở bên trái nói: “Thử nghĩ mà xem, chuyện xảy ra ngày hôm đó người biết thì miệng câm như hến, còn mấy đệ tử của Thiên Tử đảng chúng ta thì sau lần đó lại bị đưa đi hết, bây giờ không rõ tung tích”.
“Duy chỉ có Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn và hai người Phương Thế Thành, Viên Cương của hội Phương Viên là biết tình hình, nhưng một tháng gần đây, ba tên này cứ như bị câm”.
“Sam Vũ, ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi!”, Sở Phương không nhịn được lại nói.
“Chúng ta không thể bỏ qua cho Tần Ninh kia, nhưng vốn dĩ chuyện này chúng ta cũng phải điều tra rõ ràng”.
Sam Vũ lạnh lùng nói: “Tùy tiện ra tay không phải chuyện tốt”.
Lời này vừa nói ra, cả đám đều gật đầu.
Bây giờ, Thiên Tử không ở học viện Thiên Thần. Nếu như chúng tùy tiện đối phó với Tần Ninh gây ra phiền phức thì đó mới là không biết tính toán.
“Báo!”
Bỗng nhiên, đúng vào lúc này, bên ngoài đại điện có một giọng nói vang lên. Mấy bóng người vội vội vàng vàng xông vào đại điện.
“Lã Khắc, không biết lớn nhỏ, làm cái gì vậy?”
Sở Phương gằn giọng, trách mắng.
“Tin tốt đây thưa các vị!”
Lã Khắc nhìn mấy người trước mắt, hít sâu một hơi, cung kính hành lễ.
Mấy người này đều là lãnh đạo Thiên Tử đảng trong viện Thiên Thần.
“Không biết các vị còn nhớ khu 36 không?”
Khu 36!
Nghe vậy, vẻ mặt của mấy người đều khẽ thay đổi.
Ai mà quên được khu 36, trận hỏa hoạn của 1000 năm trước khiến cả khu 36 gần như bị cháy rụi. Bây giờ bị gọi là khu quỷ, không ai dám tới.
“Đang yên đang lành, nhắc đến chuyện này làm gì?”
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lã Khắc kích động nói: “Sớm hôm nay có mấy đệ tử vô tình đi vào khu 36, sau đó lại phát hiện, linh khí thiên địa trong khu 36 còn mạnh hơn cả tụ linh trận cấp 2!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của mấy đệ tử đều kinh ngạc, đứng bật dậy.
Linh khí còn dồi dào hơn tụ linh trận cấp 2 sao, đây là khái niệm gì?
Trong cả học viện Thiên Thần, đệ tử ngoại viện gần như không thể sử dụng tụ linh trận.
Mà đệ tử ngoại viện, sử dụng tụ linh trận cấp 1 cũng đều cần giao nộp linh thạch.
Còn với linh đồ, tuy trong chỗ ở có tụ linh trận, nhưng là tụ linh trận cấp một loại nhỏ, ngày thường cũng chỉ là cảm ngộ cảnh giới tu vi chứ không có tác dụng nâng cấp tu vi.
Cho nên, linh đồ thường sử dụng tụ linh trận cấp 2, cũng chính là tới tụ linh trận của học viện giao nạp linh thạch.
Tụ linh trận cấp 2 có hiệu quả nhanh chóng đối với tu hành của võ giả cảnh giới Linh Đài.
Linh khí liên tục không ngừng, đủ để võ giả Linh Đài không ngừng thu nạp linh khí nâng cao bản thân.
Bây giờ, khu 36 bị gọi là khu quỷ kia lại còn lợi hại hơn so với tụ linh trận cấp 2, sao có thể như vậy?
“Đi, đi xem nào!”
Bỗng chốc, đám người Thiên Tử đảng không thể chờ đợi thêm nữa, xông ngay tới khu 36.
Mà cùng lúc này, không chỉ có đệ tử Thiên Tử đảng phát hiện ra điểm này mà những người khác cũng phát hiện ra.
Tuy khu 36 bị gọi là khu quỷ, nhưng thỉnh thoảng nam nữ trong học viện cũng tới chỗ này hẹn hò, dù sao thì không phải ai cũng sợ quỷ!
Cứ qua lại vài lần, thì rất nhiều cặp đôi vượt quá giới hạn lại phát hiện, song tu lại nâng cao cảnh giới rất nhanh.
Nhưng theo sự thay đổi của mấy ngày nay, họ mới biết, không phải vì song tu, mà là vì, khu 36… có linh khí đậm đặc giúp tăng tốc độ nâng cao cảnh giới.
Chương 170: Cảnh giới Linh Đài tầng 1?
Khu 36 bỗng chốc trở thành địa điểm nhận được sự chú ý của đệ tử linh đồ, đệ tử nội viện của học viện.
Khi đám người của Thiên Tử đảng tới thì bên ngoài khu 36 đã có từng bóng người không ngớt vây quanh lại để xem.
Tuy tin tức đã lan truyền ra ngoài nhưng một số người vẫn không dám tin.
Không lâu sau, bên ngoài khu 36 đã tụ tập hơn 100 người.
Trong đó, có không ít những đoàn thể đệ tử nổi tiếng trong học viện.
“Người của Liễu Môn cũng tới rồi!”
Nhìn thấy mười mấy người ở đối diện, dẫn đầu là Liễu Phương Ngọc, Sở Phương, Tần Nhất Hàng thì lúc này sắc mặt của chúng trở nên ngạc nhiên.
“Phương Thế Thành và Viên Cương của hội Phương Viên cũng tới!”
“Các ngươi nhìn xem, còn có Diêm Thanh Thanh của An Nhiên uyển!”
“Đỗ Trầm của đoàn Vân Tiêu, cảnh giới Linh Đài tầng 3, xuất hiện rồi!”
“Triệu Vô Hà, Trử Tồn Kiếm của hội Thiên Kiếm kìa!”
Nhất thời, số đông đệ tử nội viện đều kinh ngạc không thôi.
Theo lẽ thường, đệ tử linh đồ đều ở trong viện Thiên Thần, mà trưởng lão bố trí chính là cùng một màu với sự dạy dỗ của trưởng lão danh dự.
Họ rất ít khi xuất hiện trong nội viện.
Bây giờ, chỉ chớp mắt mà người của các liên minh đệ tử lớn đều xuất hiện. Từ cảnh giới Linh Đài tầng 1 tới cảnh giới Linh Đài tầng 9 đều có, sao không khiến những đệ tử nội viện này kinh ngạc.
“Khu 36 này vẫn luôn là khu quỷ, không ai dám tới. Bây giờ linh khí dồi dào thế này thì mảnh đất vô chủ này sẽ trở thành cái bánh mà môn phái đệ tử nào cũng muốn tranh giành!”
“Đúng vậy! Lần này lại có chuyện hay để xem rồi!”
“Hê hê, nói không chừng tranh giành khiến học viện bực bội thì sẽ sửa chữa nơi này thành một tụ linh trận loại lớn. Đến lúc đó, các môn phái đệ tử đừng có mơ mộng lấy được!”
Nhìn đám người tụ tập tới nơi này, những đệ tử có mặt ở đây cũng xôn xao bàn tán.
Một thế trận lớn như thế quả thật khiến những đệ tử nội viện cảm thấy không thể tin nổi.
Mà đúng lúc này, trong khu 36 có một người đứng thẳng tắp trước khu nhà chung.
“Không tệ!”
Nhìn mấy người phía trước, Tần Ninh thản nhiên cười.
“Lục Huyền, cảnh giới Linh Đài tầng 1 nâng lên tầng 6!”
“Tuân Ngọc cũng là cảnh giới Linh Đài tầng 1”.
“Trương Tiểu Soái hơi kém, cảnh giới Linh Hải tầng 9, nhưng cũng rất tốt rồi”.
“Đại ca, bây giờ huynh đã có cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng không cần vội vàng, thần thể Sơn Nhạc, thể chất lúc đầu của huynh chỉ là linh thể, nhưng tu vi càng cao thì thể chất sẽ càng được nâng cấp!”
“Thần thể Sơn Nhạc của huynh là thể chất có thể nâng cao, cho nên, càng về sau thì cảnh giới được nâng cấp càng kinh khủng”.
“Nhị ca cũng đã tới cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
“Tiểu Phi cũng không tệ, cảnh giới Linh Đài tầng 3, Tiểu Thanh, ngươi…”
Nhìn thấy Tiểu Thanh, ánh mắt Tần Ninh chợt sững lại.
“Một tháng không gặp, cái con bò ngốc này không gia tăng một chút thực lực nào mà lại béo lên một vòng thế này à. Linh đan thần dược ăn vào không tiêu hóa đi mà đều biến thành thịt mỡ trên người ngươi rồi này!”
Tần Ninh trầm giọng mắng.
Nghe thấy câu nói này, đôi mắt của Tiểu Thanh lại lóng lánh, nước mắt lại muốn rơi ra.
“Đừng giả bộ đáng thương với ta, mất mặt lão tổ tông nhà ngươi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo dõi ngươi toàn diện, nếu còn lười biếng thì ta lột da ngươi!”
Sắc mặt của Tần Ninh lạnh nhạt, bàn tay vung lên, Tiểu Thanh bỗng chốc rụt cổ.
“Viên Viên đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4, còn nhanh hơn so với tưởng tượng của ta”.
Tần Ninh khẽ gật đầu.
Hoàng thể quả thật là không tầm thường, mà một hạt sen Thanh Ngọc lại thêm một viên Kim Diễm Ngọc Tử thì nâng cấp như vậy thì cũng không lạ lắm.
Nhìn mấy người, Tần Ninh khẽ cười.
“Tạm thời coi như mọi người đều đạt yêu cầu rồi!”
Tạm thời?
Đạt yêu cầu?
Mấy người bỗng chốc đưa mắt nhìn nhau.
Trong một tháng này, bọn họ tu hành không ngừng ngày đêm, từ cảnh giới Linh Hải tầng 4, tầng 5 tới cảnh giới Linh Đài.
Nếu như ở trong học viện Thiên Thần thì chắc chắn được gọi là thiên tài đỉnh cấp.
Nhưng trong mắt Tần Ninh thì lại… miễn cưỡng đạt yêu cầu?
“Lão đại!”
Trương Tiểu Soái cười hê hê: “Lão đại, 1 tháng này, ta thấy huynh cũng luôn đóng cửa tu hành, đạt tới cảnh giới nào rồi?”
“Ta?”
Tần Ninh chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cảnh giới Linh Đài tầng 1!”
Gì?
Cảnh giới Linh Đài tầng 1?
Lúc này, mấy người đưa mắt nhìn nhau.
“Lão đại, huynh đừng nói đùa!”, Trương Tiểu Soái xua tay nói: “Huynh đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 từ sớm rồi, mà còn có hạt sen và Kim Diễm Ngọc Tử. Công hiệu đó bọn ta cũng đã được biết rồi, một ngày tu vi có thể so với 10 ngày. Nếu không sao ta cũng không thể đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 trong 1 tháng”.
“Huynh thế nào cũng phải ít nhất đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 4…”
Một tháng này, Trương Tiểu Soái xác thực đã lĩnh hội được.
Kim Diễm Ngọc Tử đó quá mạnh, theo tu vi thông thường thì hắn ta phải cần 1 năm mới có thể tăng từ cảnh giới Linh Hải tầng 4 tới cảnh giới Linh Hải tầng 9.
Nhưng 1 hạt Kim Diễm Ngọc Tử đã tăng 10 lần tốc độ tu hành.
Tần Ninh vốn đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9, nuốt một viên Kim Diễm Ngọc Tử tương đương với một năm tu hành, thế nào thì cũng không thể chỉ nâng tới cảnh giới Linh Đài tầng 1.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, bàn tay vung lên, hơi trở của cơ thể chín cửa hiện ra, linh khí dồi dào trong chín đạo Linh Hải trong nháy mắt.
Mà nhìn kỹ thì thấy trên vị trí của linh hải thứ nhất có một tòa linh đài, sừng sững bất động, an ổn như núi, yên tĩnh đứng đó.
Thế mà thật sự là cảnh giới Linh Hải tầng 1!
Trong chớp mắt, mấy người đứng đó đều sững sờ.
Diệp Viên Viên lại không lên tiếng.
Nàng biết, thiên phú của Tần Ninh khủng khiếp tới cỡ nào. Lúc đầu gặp Tần Ninh chỉ mới chưa tới cảnh giới Linh Hải, nhưng sau đó trong lúc rèn luyện, tu vi của Tần Ninh nâng lên lúc nào cũng kinh khủng hơn nàng.
Mà lần này, Tần Ninh chỉ nâng lên cảnh giới Linh Đài tầng 1, nhất định là có đạo lý của hắn.
“Không hay rồi, không hay rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói khẩn trương bỗng nhiên vang lên.
Hứa Thông Thiên bước chân nhanh nhẹn mà lúc này lại lao như bay tới, khi nhìn thấy Tần Ninh thì vội vàng nói.
“Bên ngoài tụ tập rất đông đệ tử nội viện, đệ tử linh đồ… Linh khí của khu 36 này quá mạnh nên hình như họ… muốn chia một phần!”
Hứa Thông Thiên vội lau mồ hôi.
Tuy trưởng lão danh dự như lão ta không sợ những đệ tử ngoài kia, nhưng những linh tử sau lưng họ, ở trong học viện Thiên Thần đều là những nhân vật có thủ đoạn cao thâm, đến cả trưởng lão nòng cốt cũng phải nhượng bộ vài phần.
Một tháng này, Hứa Thông Thiên đều ở khu 36. Lão ta cuối cùng cũng hiểu được, Tần Ninh nói không thu phí là có ý gì.
Vùng đất này mang linh khí thiên địa, chỉ trong thời gian một tháng, đã nâng cấp tới mức phong phú có thể so với một tụ linh trận cấp 2 khổng lồ.
“Ồ?”
Nghe vậy, Tần Ninh khẽ cười, nói: “Khu 36 này không ai muốn, thế mà khi ta vào ở rồi thì chúng lại muốn vào?”
Lời này vừa nói ra, Hứa Thông Thiên bỗng chốc sững sờ.
Tần Ninh này, sẽ không làm hỏng việc gì nữa chứ?
Nếu những đệ tử ngoài kia không phục, oán hận lên thì có khi Tần Ninh kia không quản phải trái mà giết luôn bọn chúng…
Nghĩ kỹ một chút, Hứu Thông Thiên cũng nhanh chóng thông suốt, không được, chuyện này nhất định phải nói cho viện trưởng.