• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (1 Viewer)

  • Chương 156-160

Chương 156: Có chuyện gì?

Thời gian thực sự là một con dao mổ heo.

Năm đó, hắn đã dõi theo Minh Uyên, từ lúc tên nhóc đó đang xây dựng nước Bắc Minh, rồi phát triển nó thành một đế quốc, thượng quốc, cương quốc.

Cuối cùng, tên nhóc đó thậm chí còn cùng với một tông môn truyền thừa vạn năm ở Cửu U đại lục đấu một trận.

Tên nhóc Thiên Thanh Thạch cũng đã mở học viện Thiên Thần trên toàn bộ Cửu U đại lục, hưng thịnh một thời.

Nhưng đế quốc Bắc Minh hiện tại, ngay cả xưng là đế quốc cũng không xứng, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một nước Bắc Minh.

Còn học viện Thiên Thần bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một học viện ở trong nước Bắc Minh.

Tuy nói học viện Thiên Thần ở trong nước Bắc Minh là độc nhất vô nhị, địa vị cao quý, nhưng so với địa vị năm đó của nó trên Cửu U đại lục thì thật sự là... không đáng nhắc tới.

Mùi thơm của đan dược chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.

Trong tay Tần Ninh lúc này đang cầm một viên đan dược tròn xoe màu tím to cỡ ngón tay cái, tản ra từng luồng ánh sáng tím.

"Tử Huyết linh đan!"

Thở phào nhẹ nhõm, Tần Ninh bước ra khỏi phòng luyện đan.

"Đại ca, huynh nuốt hạt sen này trước đi!"

Hắn cẩn thận cho Tần Sơn nuốt hạt sen, ngay sau đó trong phòng liền tản ra mùi thơm tươi mát.

Vết thương trong cơ thể Tần Sơn đang từ từ hồi phục.

Nửa canh giờ sau, Tần Ninh mới cho Tần Sơn uống Tử Huyết linh đan.

Hắn không ngừng thăm dò mọi sự thay đổi bên trong cơ thể Tần Sơn, cho đến khi Tần Sơn chậm rãi tỉnh lại.

"Tam đệ!"

Nhìn thấy Tần Ninh, Tần Sơn lập tức nắm chặt hai vai của Tần Ninh, lớn tiếng nói: "Sao đệ lại bốc đồng như vậy? Kim trưởng lão có làm khó đệ không?"

"Đại ca, ta không sao!"

Tần Ninh khẽ cười.

"Về phần Kim trưởng lão... lão ta đã chết rồi!"

Chết rồi?

Tần Sơn hơi run lên, vội vàng hỏi: "Sao lại chết?"

"Đại ca, chuyện này để sau hãy nói. Huynh thấy cơ thể của mình thế nào rồi?"

Nghe Tần Ninh nói vậy, Tần Sơn lập tức có phản ứng.

Trước giờ hắn ta vẫn cảm thấy bên trong cơ thể đau nhức không chịu nổi, giống như có một con rồng lửa đang tung hoành bên trong vậy.

Nhưng bây giờ, cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất!

Tần Sơn bình tĩnh lại, tự cảm nhận bên trong cơ thể.

Đột nhiên, bên trong cơ thể của hắn ta, năm đạo linh hải đã bắt đầu vận hành cùng một lúc.

Cứ như thể bản thân cũ vốn đã chết đi bây giờ lại tìm được nguồn sống, sinh lực ồ ạt tuôn ra.

Hơn nữa, sinh lực của hắn ta so với trước đây còn mạnh hơn gấp mấy lần.

"Chuyện này…"

"Hiệu quả của Tử Huyết linh đan rất mạnh mẽ, bây giờ huynh chỉ đang trong quá trình bị động hấp thu một phần tác dụng của viên linh đan mà thôi".

"Mấy ngày nữa huynh cũng đừng vội dùng sức, ở yên một chỗ hấp thu thêm tác dụng của đan dược thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn!"

Trong những ngày tiếp theo, Tần Ninh ở bên cạnh chăm sóc cho Tần Sơn rất kỹ lưỡng, Tử Huyết linh đan cũng từ từ khuếch tán ra bên trong cơ thể của hắn ta.

Năm đạo linh hải của Tần Sơn cũng đang dần dần ngưng tụ và hoàn thiện, không chỉ có vậy, dường như hắn ta còn mơ hồ ngưng tụ được thêm một đạo linh hải thứ sáu...

Thấy Tần Sơn đã hồi phục, Tần Ninh cùng Tần Hải mới rời khỏi Viện Thiên Thần.

Học viện đã ra mệnh lệnh, quy tắc chính là quy tắc, xếp hạng của nhóm Tần Ninh vẫn không thay đổi.

Sau khi nội viện thí luyện kết thúc, rất nhiều đệ tử mới cũng ở lại, được thu xếp chỗ ở.

Tần Ninh cùng mấy người Tần Hải đi tới Linh Các của học viện Thiên Thần để nhận y phục đệ tử nội viện, nhận sắp xếp chỗ ở.

Toàn bộ học viện Thiên Thần rất nguy nga tráng lệ, mấy người đang đi trên con đường bên trong học viện Thiên Thần đều cảm thấy thổn thức không dứt.

Một tháng trước, bọn họ chẳng qua chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 1, tầng 2.

Nhưng hiện tại bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 4, tầng 5, tuy rằng không thể so sánh với Tần Ninh và Diệp Viên Viên, nhưng có thể thăng cấp như vậy đã là rất nhanh rồi.

Cho đến tận bây giờ, ba người Lục Huyền vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Thậm chí ngay cả Diệp Viên Viên cũng cảm thấy lâng lâng khó tin.

Tần Hải lại càng không cần phải nói, ngay từ lúc ở thành Lăng Vân thì hắn ta đã bị Tần Ninh khiến cho hoàn toàn kinh ngạc.

Cộng thêm những chuyện đã xảy ra trong một tháng nay, càng lúc Tần Hải càng cảm thấy nhị đệ của mình đúng là đã thực sự được Cửu U Đại Đế truyền thừa lại.

Dẫu sao thì vị Cửu U Đại Đế đó cũng chính là một nhân vật truyền kỳ trên toàn bộ Cửu U đại lục.

Nếu nghĩ như vậy, thì việc đệ đệ của hắn ta có thể thăng cấp thần tốc, lại có thể thông hiểu chuyện của hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần cũng có thể giải thích được.

"Linh Các!"

Nhìn thấy một tòa cung điện cao trăm thước ở phía trước, mấy người dừng chân lại.

Linh Các là nơi xử lý các công việc nhỏ của đệ tử học viện, đồng thời cũng là nơi các đệ tử của học viện tiếp nhận nhiệm vụ, hoặc đổi lấy linh đan, linh quyết, linh khí.

Trong học viện Thiên Thần, nơi đây cũng là một phần rất quan trọng.

"Lần này, mọi người có thể tùy ý chọn linh quyết, linh khí, linh đan, mọi người không cần phải lấy thứ tốt nhất, bây giờ quan trọng nhất là phải lấy được thứ thích hợp với mình".

Tần Ninh căn dặn kỹ lưỡng.

"Được được!"

Tần Ninh lại nhìn về phía Diệp Viên Viên, nói: "Khi chọn linh đan, linh khí, linh quyết, thì cô đi cùng ta!"

"Vâng!"

Sáu người đi thẳng về phía cổng Linh Các.

"Chính là bọn chúng!"

Vào lúc này, đứng cách nhóm Tần Ninh mấy trăm thước, có mười mấy người đang âm thầm theo dõi.

Trong số mười mấy người đó, người đứng đầu trông có vẻ cao ráo và rất sắc bén.

"Chính là tên đó sao?"

"Đúng vậy, Trử đại ca, cái tên đó ra tay vô cùng tàn độc!"

Bên cạnh, một thanh niên khác mở miệng nói: "Tử Việt đã bị chính hắn giết chết".

"Đệ yên tâm đi Trử Thông, tuy rằng ta không biết mấy ngày trước rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cho dù tên nhóc này có lợi hại cỡ nào đi nữa, thì hắn chẳng qua cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9!"

Trử Tồn Kiếm chế nhạo nói: "Ta cũng muốn xem thử hắn có được bao nhiêu bản lĩnh mà dám tác quái ở trong học viện Thiên Thần này".

Trử Thông âm thầm gật đầu.

Gã vốn đứng thứ bảy trong số mười đại cao thủ nội viện, lần này nhất định có thể tiến vào trong nhóm mười người đứng đầu, đạt được phần thưởng, nhưng cuối cùng tất cả lại đều bị Tần Ninh phá hỏng hết.

Cục tức này gã không thể nào nuốt trôi được.

Hơn nữa, ngày hôm đó có rất nhiều đệ tử bị đuổi ra ngoài, khiến cho gã vốn tưởng rằng Tần Ninh nhất định sẽ chết.

Không ngờ, mọi thứ lại không hề thay đổi, và Tần Ninh vẫn còn sống.

Sau hôm đó học viện lại phát thông báo rằng ba vị trưởng lão danh dự Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương đều đã được cử ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ quan trọng.

Chuyện này thật quá kì lạ!

Tuy nhiên, các trưởng lão và đệ tử có mặt bên trong ngày hôm đó đều im lặng về vấn đề này, không hé răng lấy nửa lời.

Thế là mọi người đều suy đoán, tên nhóc này chắc chắn đã giở trò đổi chác đáng xấu hổ gì bên trong đó rồi.

Nếu không thì làm sao hắn có thể sống tới giờ này được?

"Đại ca, bên cạnh của tên đó có một con rối, thực lực cảnh giới Linh Luân, rất lợi hại!"

"Yên tâm đi!"

Trử Tồn Kiếm lãnh đạm nói: "Đây là Học viện Thiên Thần, hắn dám lấy ra dùng sao? Hơn nữa ta nghe nói, sở dĩ lãnh đạo học viện cuối cùng cũng không xử lý hắn, là bởi vì Tần Ninh đã đem con rối đó nộp lên trên".

"Tên nhóc đó không có con rối kia thì chẳng qua chỉ là võ giả cảnh giới Linh Hải, có khả năng nhảy vào nội viện là tốt lắm rồi, Linh Đồ như chúng ta sao có thể sợ hắn được?"

"Ha ha, đại ca nói chí phải!"

Trử Thông mỉm cười, gã đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Tần Ninh.

"Đứng lại!"

Một giọng nói đột nhiên vang lên khi nhóm Tần Ninh chuẩn bị bước vào Linh Các.

Trử Tồn Kiếm đang dẫn theo mấy tên Linh Đồ chặn đường Tần Ninh.

"Có chuyện gì?"

Nhìn về phía Trử Tồn Kiếm, Tần Ninh lãnh đạm nói.

"Thằng nhóc kia, ta nghe nói ngươi rất cuồng vọng hả!"

Trử Tồn Kiếm cười nói: "Nơi đây là học viện Thiên Thần, ngươi ở nội viện được lên mặt một phen thì cũng chẳng tính là cái thá gì, tốt nhất ngươi nên biết điều một chút đi!"
Chương 157: Nỗi âu lo của hai tên Linh Đồ

“Trử Thông là đệ đệ của ta, ngươi dám cướp lấy điểm của nó, chuyện này nếu như lãnh đạo học viện đã không quản, thì Trử Tồn Kiếm ta sẽ quản”.

“Hôm nay bọn ta cũng không muốn đến tìm các ngươi để gây phiền toái, có điều chút nữa khi các ngươi tiến vào Linh Các, lấy được linh đan, linh quyết và linh khí xong rồi phải lập tức mang ra đây giao nộp cho bọn ta, thì bọn ta sẽ bỏ qua chuyện này, nếu không... các ngươi đừng mong ở lại học viện Thiên Thần này nữa”.

Lời này vừa nói ra, nét mặt của Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc đều trở nên kỳ quái.

Mấy ngày nay, bọn họ đều ở chỗ của Liệt Hỏa lão tổ bên trong Viện Thiên Thần, không hề rời đi.

Nhưng chuyện ba vị trưởng lão và một Linh Đồ đã chết, chắc chắn phải bị truyền đi rất xa.

Họ vốn tưởng rằng các đệ tử học viện bây giờ phải kinh hãi khi nhìn thấy Tần Ninh, nhưng dường như cái tên tự xưng là Trữ Tồn Kiếm này lại... không hề biết chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó.

“Ngươi biết ta là Tần Ninh mà còn tới quấy rầy ta sao?”

“Tên nhóc thối tha, chính vì biết ngươi là Tần Ninh cho nên ta mới tới tìm ngươi!”

Trử Tồn Kiếm hừ một tiếng, nói: “Ngày đó ba vị trưởng lão lại không xử tử ngươi, nếu không phải vì ba vị trưởng lão có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý, thì tên nhóc nhà ngươi đã tiêu đời từ mấy ngày trước”.

Có nhiệm vụ gấp gáp phải xử lý?

Tần Ninh lập tức hiểu ra.

Có vẻ như đây là lời giải thích với bên ngoài của Thiên Ám.

“Linh khí, linh quyết cùng linh đan ở chỗ của ta không có đâu, nếu ngươi muốn có thì cứ đi tìm Thiên Ám mà đòi!”

“Láo xược, tên của viện trưởng là điều kiêng kỵ, sao ngươi dám nhắc đến!”

Trử Tồn Kiếm hừ lạnh nói: “Xem ra tên nhóc nhà ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Ngươi cho rằng mình có con rối ở bên cạnh thì có thể ngang tàng trong học viện này sao?”

Đáp lại lời này, Tần Ninh lắc đầu cười nói: “Đối phó với ngươi hoàn toàn không cần phải dùng đến rối Bàn Linh!”

“Nói khoác mà không biết ngượng!”

Trữ Tồn Kiếm bây giờ cuối cùng đã hiểu những gì mà đệ đệ của mình đã nói.

Tên này thực sự rất cuồng vọng!

“Thân là Linh Đồ đệ tử, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học!”

Trữ Tồn Kiếm hừ một tiếng, vung lòng bàn tay lên ngưng tụ một đạo linh khí ấn quyết, lao thẳng về phía Tần Ninh.

Thấy vậy, Tần Ninh khẽ nhíu mày.

“Trử Tồn Kiếm, láo xược!”

Đột nhiên, một tiếng quát khác vang lên vào lúc này.

Đột nhiên, trước mặt Tần Ninh xuất hiện hai bóng người, xuất thủ cùng một lúc.

Bang bang...

Tiếng nổ lớn vang lên, sắc mặt Trử Tồn Kiếm tái nhợt, cả thân hình bị đánh bật ra, va thẳng vào cột đá phía sau. Gã phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã xuống đất.

“Phương Thế Thành!”

“Viên Cương!”

Nhìn thấy hai tên này, Trử Tồn Kiếm tái mặt, lau máu trên miệng rồi quát lớn: “Các ngươi làm gì vậy? Các ngươi cho rằng đệ tử hội Thiên Kiếm của chúng ta sợ đệ tử hội Phương Viên của các ngươi sao? Các ngươi phải biết, hội trưởng của bọn ta đã là Linh Tử, không phải là người mà đám Linh Đồ các ngươi có thể so sánh được!”

“Cút!”

Phương Thế Thành lúc này còn không thèm nhìn Trữ Tồn Kiếm, hừ một tiếng nói: “Tuy rằng Kiếm Tồn Nhất là một Linh Tử, nhưng cả hai bọn ta cũng chẳng sợ gã đâu, nếu muốn gây rắc rối thì cứ tới đây!”

Viên Cương cũng hung hăng nói: “Cút đi, ông đây mà còn thấy ngươi gây sự với Tần Ninh công tử một lần nữa thì sẽ tự tay lột da ngươi ra!”

Tần Ninh công tử?

Phương Thế Thành và Viên Cương có quan hệ tốt như vậy với Tần Ninh từ khi nào?

Hai tên này đều là Linh Đồ đứng đầu, có cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong đám Linh Đồ đã thành lập nên một hội Phương Viên uy danh hiển hách.

Trử Tồn Kiếm thầm nghĩ, tuy mình là đệ tử của hội Thiên Kiếm, nhưng chẳng qua cũng chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, nếu cứ tiếp tục đối chọi với cả hai tên này thì nhất định sẽ không có kết quả tốt.

“Hừ, chuyện hôm nay Trữ Tồn Kiếm ta sẽ ghi nhớ!”

Dứt lời, Trữ Tồn Kiếm phất tay áo rời đi...

Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Tần Ninh, vội vàng chắp tay cúi đầu.

“Tần công tử, công tử không sao chứ?”, Phương Thế Thành cười nhẹ, một nụ cười trông nịnh nọt không thể tả.

“Tần công tử, Trữ Tồn Kiếm này có mắt mà không biết Thái Sơn, lần sau nếu như gã còn làm phiền tới công tử thì hai người bọn ta sẽ làm thịt gã cho công tử!”, Viên Cương, một người đàn ông cao mét tám, lúc này đang cúi xuống ngước nhìn lên Tần Ninh, nở nụ cười nịnh nọt nói.

“Xen vào việc của người khác!”

Nhìn hai tên này, Tần Ninh khẽ cau mày.

“Đúng, đúng, đúng!”, Phương Thế Thành tự tát vào mặt của mình một cái, khép nép cười nói: “Là do hai người bọn ta hồ đồ, quá hồ đồ, với thực lực của Tần công tử, thì Trử Tồn Kiếm đến gây sự cũng chính là tự tìm cái chết”.

“Vâng vâng vâng, không sai chút nào!”

Viên Cương phụ họa theo: "Là do bọn ta xen vào chuyện của người khác, xen vào chuyện của người khác..."

Tần Ninh cũng lười để ý tới hai tên này, xoay người rời đi.

Nhìn thấy Tần Ninh và mấy người kia bước vào Linh Các, Phương Thế Thành và Viên Cương lúc này mới dám thở ra, lau mồ hôi trên trán.

Thân là Linh Đồ đứng đầu đã đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 9, hai tên này đã có thể được coi là đệ tử đứng đầu trong học viện Thiên Thần, chỉ đứng sau số ít các Linh Tử.

Tuy nhiên, trong võ trường nội viện mấy ngày trước, hai tên này đã nhìn thấy cảnh tượng ba vị trưởng lão danh dự bị chặt đầu, lãnh tụ Linh Đồ Đỗ Ngọc Nhiễm của Thiên Tử Đảng bị đánh chết, trong lòng đã cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Trong mấy ngày qua, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng người biết về chuyện này trừ hai Linh Đồ như bọn chúng còn có Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn, cộng với mấy vị trưởng lão danh dự.

Chuyện này cho dù đánh chết cũng không thể nói cho người khác biết.

Nhưng ngày hôm đó, cũng chính là hai người bọn chúng tới bức bách các vị trưởng lão phải giết chết Tần Ninh.

Tần Ninh nhất định đã ghi hận đối với bọn chúng.

Tần Ninh chỉ cần lia một nhát kiếm, thì bọn chúng sẽ xong đời.

Ngay cả viện trưởng cũng không thể chủ trì công đạo cho bọn chúng.

Hơn nữa, những tấm gương vẫn còn ở đó.

Ba vị trưởng lão danh dự đều đã chết, Tần Ninh cũng không thèm cho viện trưởng Thiên Ám một chút mặt mũi, còn viện trưởng thì sao?

Cho đến cuối cùng, viện trưởng vẫn chỉ nở một nụ cười!

Bị Tần Ninh ghi hận, chắc chắn là không tốt.

Mấy ngày nay, hai tên này mỗi ngày đều theo dõi chỗ của Liệt Hỏa lão tổ, muốn đợi đến khi Tần Ninh bước ra thì sẽ tạ lỗi với hắn.

Lúc nãy vừa hay nhìn thấy Trử Tồn Kiếm đang gây sự với Tần Ninh, bọn chúng liền chạy lên che mưa chắn gió cho Tần Ninh để thể hiện thành ý.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Tần Ninh vốn chẳng cần bọn chúng che mưa chắn gió cho mình!

Chỉ bằng một nhát kiếm mà hắn đã có thể tiễn mấy vị trưởng lão danh dự đi về nơi xa, thì Trử Tồn Kiếm cảnh giới Linh Đài là cái đinh gỉ gì trong mắt hắn kia chứ?

Việc bọn chúng xuất hiện hoàn toàn không cần thiết!

Nhưng ngay cả như vậy, bọn chúng biết mình vẫn phải làm điều đó!

Ít nhất phải để cho Tần Ninh biết được bọn chúng đã nhận ra mình từng phạm phải sai lầm, chân thành muốn tạ lỗi với Tần Ninh.

“Huynh nói xem, liệu hắn có còn ghi hận đối với chúng ta không?”

Viên Cương lo lắng hỏi: “Mặc dù Viên Sơ Sinh và Phương Thế Vũ đã bị hắn giết, nhưng cũng là do hai tên khốn kiếp đó tự mình tìm chết!”

"Lỡ đâu hắn vẫn chưa hả giận, ghi hận đối với chúng ta thì..."

“Chắc là không đâu!”

Phương Thế Thành lúc này cũng lo lắng: “Lúc nãy có phải là chúng ta đã ra tay quá nhẹ rồi hay không?”

“Bây giờ huynh mới nhận ra là chúng ta ra tay quá nhẹ hay sao?”, Viên Cương mắng: “Ta đã nói rồi, chỉ cần phế Trử Tồn Kiếm làm cho Tần Ninh hài lòng thì chúng ta sẽ bình an vô sự”.

“Vậy thì bây giờ chúng ta lại đi tìm gã!”

“Được!”

Bọn chúng nói xong liền quay người rời đi.

Trử Tồn Kiếm thì không hề biết rắc rối lớn hơn vẫn còn ở đằng sau.

Còn đối với Tần Ninh, mấy chuyện của bọn Viên Cương hay Trử Tồn Kiếm, hắn đều chẳng thèm quan tâm.

Hắn đã sống qua mấy đời mấy kiếp, nếu mấy chuyện nhỏ này còn có thể khiến cho hắn lo lắng thì đứng là hắn đã sống quá uổng phí rồi!
Chương 158: Đối chọi cảnh giới Linh Đài

“Viên Cương và Phương Thế Thành thực sự rất thú vị nha. Chính bọn chúng đã ép các vị trưởng lão phải giết lão đại, vậy mà bây giờ lại trưng ra các bộ dạng luồng cúi nịnh nọt đó...”, Trương Tiểu Soái cười nói.

“Bọn chúng biết sợ rồi!”

Lục Huyền nhìn Tần Ninh cười nói: “Dù sao cũng không ai chịu nổi một câu kiếm tới của lão đại!”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa!”

Tần Ninh nhìn về phía đại sảnh Linh Các, trong đại sảnh có hàng trăm cửa sổ, Tần Ninh đi tới trước một cửa sổ để hỏi thăm.

“Đến nhận sắp xếp chỗ ở của đệ tử nội viện sao?”

Trong cửa sổ đó có một đệ tử đang đứng, liếc nhìn Tần Ninh.

“Ngươi là Tần Ninh!”

Đệ tử kia nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, cười nói: “Tần Ninh xếp hạng nhất trong kỳ nội viện thí luyện lần này phải không?”

Tần Ninh hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Chính là ta!”

“Trễ như thế này mới tới nhận chỗ ở, còn tới làm gì nữa?”

Đệ tử kia liếc mắt nhìn Tần Ninh, lạnh nhạt nói: “Bây giờ không phải là thời gian xử lý việc này, ngươi tự đi tìm chỗ ở trước đi, có đợt khác sẽ thông báo cho ngươi sau!”

Không phải là thời gian xử lý?

Trương Tiểu Soái, Lục Huyền và Tuân Ngọc đều sửng sốt.

“Vị sư huynh này, bọn ta nhận được thông báo rằng trong vòng mười ngày kể từ ngày nội viện thí luyện kết thúc thì vẫn còn thời gian xử lý việc này!”, Trương Tiểu Soái khó hiểu hỏi.

“Ta nói không phải là không phải, hôm khác quay lại đi!”

Đệ tử kia vẫn lạnh nhạt, giễu cợt nói: “Đều sắp chết đến nơi rồi, còn nhận chỗ ở làm gì?”

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

Lục Huyền sa sầm sắc mặt nói.

“Ý gì hả?”

Đệ tử kia cười chế nhạo: “Các ngươi đã đắc tội với Thiên Tử Đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên và các thế lực khác, các ngươi cho rằng mình còn có thể sống sao?”

“Dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn tìm chỗ ở làm gì nữa? Nếu ta là các ngươi, ta sẽ tranh thủ thời gian này để ăn uống, ngồi chờ chết là được rồi”.

“Ngươi đang nói nhảm nhí gì vậy?”

Diệp Viên Viên cau mày, lãnh đạm nói: “Cứ làm chuyện mà ngươi phải làm đi, mau thu xếp chỗ ở cho bọn họ”.

“Diệp tiểu thư, cô nói xem tại sao cô lại đi giao du với cái đám không biết sống chết này?”, đệ tử kia lại nói: “Cô cứ yên phận làm Diệp đại tiểu thư, thiên tài hoàng thể thì tốt biết bao nhiêu”.

“Ngươi thật lắm lời!”

Diệp Viên Viên lại nói: “Rốt cuộc ngươi có sắp xếp hay không, nói rõ đi!”

“Không!”

“Ngươi…”

“Nói nhiều làm gì?”

Tần Ninh phất tay, nói: “Lôi đầu gã ra đây cho ta, đánh gã một trận rồi mới hỏi tiếp, rốt cuộc là hôm nay sắp xếp hay ngày khác mới sắp xếp”.

“Ngươi muốn làm gì!”

Gương mặt của đệ tử kia biến sắc, gã hét lên: “Đường Nguyên ta là đệ tử được học viện cấp quyền, quản lý công việc của các đệ tử ở đây. Nếu ngươi dám tấn công ta, cũng chính là ngươi đang thách thức uy nghiêm của học viện”.

“Uy nghiêm của học viện Thiên Thần, ta cứ thích thách thức đấy thì sao?”

Tần Ninh hừ một tiếng, nói: “Viên Viên, ra tay!”

“Vâng, công tử!”

Diệp Viên Viên bước ra, thi triển chiêu thức, một luồng linh khí từ trong bàn tay phóng ra ngoài.

Tiếng lách cách vang lên, song sắt cửa sổ lúc này đã trở nên méo mó, Đường Nguyên bị lôi ra nhưng vẫn mắc kẹt giữa những song sắt của cửa sổ.

“Aaaaaaaa... dừng lại, dừng lại, ta sẽ sắp xếp, sẽ sắp xếp!”

Sắc mặt của Đường Nguyên tái nhợt, gã đau đớn hét lên.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến cho các đệ tử có mặt phải hoảng hốt.

Một số ít các đệ tử tiến tới, vây quanh chỗ đó.

“Đường Nguyên, ngươi bị làm sao vậy?”

Đột nhiên từ đâu lại vang lên tiếng hỏi lớn.

Có mấy tên khác đang nhanh chóng bước tới.

Y phục của bọn chúng trông hoàn toàn khác với đệ tử nội viện, thần sắc vô cùng kiêu ngạo.

Đệ tử Linh Đồ!

Nhìn thấy mấy tên đó, tất cả mọi người lập tức đứng tản ra bên ngoài, vì sợ rằng sẽ bị cuốn vào rắc rối.

Một thanh niên cầm đầu đám người kia bước ra, đi vào giữa cuộc hỗn loạn.

“Mấy người các ngươi thật to gan, Đường Nguyên là đệ tử được bổ nhiệm đặc biệt ở chỗ này, vậy mà các ngươi lại dám tùy tiện ra tay với gã”.

“Tề Sam sư huynh, cứu ta, cứu ta với!”

Đường Nguyên vội vàng tố cáo: “Mấy tên này đột nhiên tấn công ta, thật sự quá hung ác!”

“Tề Sam sư huynh, hãy giúp ta dạy cho bọn chúng một bài học!”

Tần Ninh trừng mắt nhìn Đường Nguyên, Đường Nguyên ngay lập tức co rụt đầu lại.

“Ngươi là ai?”

Tề Sam nhìn về phía Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Ra tay tấn công đệ tử khác, không coi trọng nội quy của học viện, hôm nay với tư cách là sư huynh, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, có một số chỗ mà ngươi không được phép giương oai!”

Tề Sam vừa dứt lời thì đã ra tay, hoàn toàn không cho Tần Ninh cơ hội, một chưởng đánh ra hướng thẳng về phía Tần Ninh.

“Cút!”

Tần Ninh hừ lạnh, phất tay áo, trong lòng bàn tay ngưng tụ ấn ký.

Vào lúc này, không chỉ có ba hay năm đạo Tu La Viêm Ấn ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, mà có tới tận bảy đạo.

Bảy đạo Tu La Viêm Ấn chồng lên nhau, phóng thẳng ra ngoài.

“Không biết sống chết!”, Tề Sam chế nhạo nói: “Chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9, ỷ mình đứng nhất trong kỳ nội viện thí luyện thì liền nghĩ mình có thể chống lại cảnh giới Linh Đài hay sao?”

Tề Sam vô cùng tự tin, thực lực của gã vốn đang ở cảnh giới Linh Đài tầng 2, chỉ một Tần Ninh nhỏ nhoi, chẳng là cái thá gì trong mắt của gã.

Trong cơ thể của gã, chín đạo linh hải đã ổn định, hơn nữa linh hải còn đúc thành hai tòa linh đài, tiếp tục ngưng tụ linh khí.

Nếu như nói bên trong thân thể của võ giả chính là biển khơi, thì linh hải chính là tàu lớn bên trong biển khơi đó, nên chín đạo linh hải chính là chín con tàu lớn.

Chức năng của chín con tàu lớn này chính là tồn trữ vật liệu bên trong thân thể của võ giả, không ngừng truyền linh khí.

Nếu chín con tàu lớn đều không vững vàng, thì biển khơi có thể nổi sóng gió bất cứ lúc nào.

Việc đúc nên linh đài chính là để củng cố sự ổn định của linh hải, giống như tạo nên một chiếc neo trên con tàu lớn, để linh hải có thể tồn tại vững chắc trước sóng gió.

Cảnh giới Linh Đài tầng 2, đúc thành hai tòa linh đài, khiến cho linh khí bên trong thân thể võ giả lưu chuyển thông suốt hơn, linh hải càng có thể tồn trữ nguồn linh khí phong phú hơn.

Cho nên, võ giả cảnh giới Linh Hải, dù trong cơ thể có nguồn linh khí phong phú thế nào đi chăng nữa thì cũng không có khả năng mạnh hơn võ giả cảnh giới Linh Đài, càng không thể nào vững vàng bằng.

Ngay lập tức, hai thân ảnh đã va vào nhau

Răng rắc...

Trong nháy mắt, đại sảnh vang lên một tiếng răng rắc rõ ràng.

Tần Ninh lùi lại, thu tay về.

Mà ở bên kia, sắc mặt Tề Sam đột nhiên tái nhợt, linh khí trên người lập tức trở nên mờ mịt.

Xương cánh tay của gã đã gãy.

Hơn nữa, nó không chỉ gãy lìa ở một chỗ.

“Tần Ninh, ngươi...”

Sắc mặt Tề Sam trắng bệch, chỉ vào Tần Ninh mà mắng: “Đệ tử nội viện mà dám ra tay với Linh Đồ, tội đáng chết vạn lần, mấy người các ngươi, mau giúp ta làm thịt hắn”.

Tề Sam không thể tự mình ra tay nữa, liền ra lệnh cho mấy tên đứng đằng sau xông lên.

Gã không ngờ hôm nay mình lại gặp một đệ tử nội viện mới đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 mà đã bá đạo như thế!

Sắc mặt của mấy tên sau lưng cũng đã tái xanh, nhưng vẫn lần lượt bước ra, đằng đằng sát khí tung chiêu về phía Tần Ninh.

Cảnh tượng này khiến cho các đệ tử ở xung quanh kinh hãi.

Tần Ninh này sao lại mạnh đến như vậy?

Một đệ tử cảnh giới Linh Hải tầng 9 đối đầu với đệ tử cảnh giới Linh Đài tầng 2, vậy mà hắn vẫn có thể đánh gãy cánh tay của Tề Sam.
Chương 159: Vậy là xong rồi sao?

Chỉ có điều Tề Sam cũng không dễ chọc, gã vừa mới được thăng lên đệ tử Linh Đồ, cảnh giới Linh Đài tầng 2, đi theo gã cũng toàn là đệ tử Linh Đồ cảnh giới Linh Đài.

Hơn nữa, Tề gia ở đế quốc Bắc Minh có thực lực không tầm thường, Tề Sam làm sao có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Mấy tên kia ngay lập tức lao vun vút tới chỗ Tần Ninh, thể hiện hết mình, mong muốn có thể ở trước mặt Tề Sam thể hiện tốt một chút.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm từ đâu lại đột nhiên vang lên.

"Các ngươi đang làm gì vậy?"

Tiếng gầm vang lên đinh tai nhức óc, tất cả mọi người có mặt đều phải ngưng dòng suy nghĩ của mình.

Đám đệ tử Linh Đồ cảnh giới Linh Đài kia cũng tái mặt, đồng loạt dừng tay lại.

Một lão già mặc áo choàng đen, râu tóc bạc trắng chậm rãi bước tới.

"Hứa trưởng lão!"

"Hứa trưởng lão!"

Tề Sam lập tức vui mừng khi nhìn thấy người vừa tới.

"Hứa trưởng lão, người tới thật đúng lúc, cái tên vô pháp kia dám ở trong Linh Các ra tay với đệ tử công vụ!"

Tề Sam vội vàng nói: "Hứa trưởng lão, người là một trong những trưởng lão quản lý Linh Các, người nhất định phải xử lý chuyện này".

Tề Sam chỉ về phía Tần Ninh nói.

Hứa trưởng lão Hứa Thông Thiên là trưởng lão danh dự, thực lực cảnh giới Linh Phách tầng 1, quản lý Linh Các lúc nào cũng vô cùng công bằng, tính cách cương nghị.

Tần Ninh hôm nay dám làm loạn ở đây, lần này đụng phải Hứa trưởng lão, không cần gã ra tay thì hắn cũng sẽ thê thảm.

Hứa Thông Thiên cau mày.

Dám gây rắc rối trong Linh Các?

Ngay cả đám Linh Đồ, Linh Tử cũng không có can đảm đó.

“Hừ!”, Hứa Thông Thiên hừ một tiếng, nói: “Nếu có người dám gây chuyện trong Linh Các, trưởng lão ta nhất định phải giải quyết. Ai gây chuyện sẽ bị trừng phạt theo quy định của học viện”.

Dứt lời, Hứa Thông Thiên cao ngạo nhìn về phía bóng người đang đứng giữa đám đông.

Tần Ninh!

Đột nhiên nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt Hứa Thông Thiên lóe lên.

Sau đó, khí thế ban đầu của Hứa Thông Thiên liên tục giảm xuống, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.

Sau hai ba sải chân dài, Hứa Thông Thiên đã đi thẳng tới trước mặt Tần Ninh.

"Tên nhóc này xong đời rồi!"

Tề Sam vô cùng hả hê.

Hứa Thông Thiên trước giờ không thích những kẻ gây rối, Tần Ninh đã gây rối, Hứa Thông Thiên bỏ qua cho hắn mới là lạ.

Hứa trưởng lão mà đã ra tay, thì đệ tử vi phạm nội quy của học viện ít nhất cũng phải nằm liệt giường mấy tháng.

"Hừ, dám vi phạm nội quy của học viện, đáng bị trừng phạt!"

Hứa trưởng lão khẽ “hừ” một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía Tần Ninh.

Chát…

Thanh âm bạt tai vang lên, cả đại sảnh lúc này hoàn toàn im lặng.

"Ô... huhu..."

Đường Nguyên đang bị kẹt ở song sắt cửa sổ, lúc này một bên má của gã đã sưng tấy, đau đớn rơi lệ.

"Hứa trưởng lão, không phải đệ tử, mà là hắn..."

Đường Nguyên vô cùng ấm ức, tự dưng lại bị đánh, còn phải cắn răng chịu đựng.

Mọi người xung quanh cũng ngẩn người.

Tề Sam cũng hoàn toàn ngẩn người.

Vừa rồi người mà gã tố cáo là... Tần Ninh, không phải Đường Nguyên!

Tại sao Hứa trưởng lão lại tát vào mặt Đường Nguyên? Nhận nhầm người rồi sao?

Tề Sam lập tức tiến lên nói: "Hứa trưởng lão, đây mới là Tần Ninh!"

"Cút!"

Hứa Thông Thiên không chút khách khí, thẳng thừng đá Tề Sam bay ra ngoài, gã chỉ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 2, làm sao có thể chịu được cú đá của cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 1 được.

Cả thân thể của gã bị đá văng ra phía sau, đâm vào mấy người đang đứng, đau đớn kêu rên.

"Cút đi!"

Nhìn đám người Tề Sam, Hứa Thông Thiên lập tức quát to: "Tưởng trưởng lão ta bị mù sao?"

"Đường Nguyên!"

Quay đầu lại nhìn Đường Nguyên, Hứa Thông Thiên lại quát lên: "Ngươi dám lạm dụng chức quyền. Vị trí đệ tử công vụ này ngươi không cần làm nữa. Cút ngay!"

Sao?

Lạm dụng chức quyền, không cần làm nữa?

Đường Nguyên ngẩn ra.

Thân là đệ tử công vụ trong Linh Các, gã chỉ muốn làm bẽ mặt Tần Ninh một chút.

Xét cho cùng, đám người này đã đắc tội với Thiên Tử Đảng, Liễu Môn và hội Phương Viên, sớm muộn gì cũng sẽ gặp rắc rối.

Gã vốn tưởng rằng Hứa trưởng lão sẽ nghe theo Tề Sam dạy dỗ Tần Ninh, nhưng ai mà ngờ được, Hứa trưởng lão lại không xử lý Tần Ninh mà ngược lại đi xử lý gã chứ.

Tề Sam lúc này cũng sững sờ.

Tình huống gì đây?

Hứa trưởng lão không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao lại chiếu cố Tần Ninh như thế?

"Hứa trưởng lão!"

Xương cánh tay của Tề Sam vừa rồi bị Tần Ninh đánh gãy, bây giờ lại hứng chịu cú đá của Hứa Thông Thiên, cục tức trong lòng ngày càng lớn.

"Có chuyện gì?"

"Cho dù Đường Nguyên có sai, nhưng Tần Ninh lại dám ra tay công khai thách thức uy quyền của học viện, đánh gãy tay đệ tử. Trong chuyện này Tần Ninh vẫn là kẻ vô pháp, mong Hứa trưởng lão làm chủ cho đệ tử!"

Tề Sam nói rất to, rất có khí phách.

Gã không tin trước mặt mọi người mà Hứa Thông Thiên còn có thể bỏ qua chuyện này!

Thách thức uy quyền của học viện?

Nghe vậy, mí mắt Hứa Thông Thiên run lên, trong lòng cũng run lên.

Sau lưng lão ta đã đầm đìa mồ hôi.

Tề Sam, cái tên khốn kiếp này, ngươi muốn chết cũng đừng kéo ta theo.

Uy quyền của học viện?

Dám nói chuyện uy quyền của học viện với Tần Ninh, chỉ sợ tên nhóc nhà ngươi đã chết hơn trăm lần rồi! Trong mắt Tần Ninh, mấy quy định quy tắc gì đó đều chỉ là chuyện tầm phào.

"Được rồi, lão phu làm chủ cho ngươi!"

Hứa Thông Thiên nhìn Tề Sam, thẳng thừng nói: "Ngươi vừa rồi bị đánh gãy tay sao? Bây giờ lão phu giúp ngươi nối lại!"

Vừa dứt lời, Hứa Thông Thiên đã bước tới, nâng lòng bàn tay lên, lôi Tề Sam tới gần mình.

Hứa Thông Thiên nắm lấy cánh tay đã gãy của gã, tiếng răng rắc lại liên tục vang lên.

Trong phút chốc, Tề Sam đã mặt cắt không còn một giọt máu.

Tiếng rên rỉ ngắt quãng phát ra từ miệng của gã.

Sự đau đớn đó ngay cả những đệ tử đứng xung quanh còn có thể cảm nhận được, huống chi là gã.

Gãy xương rất đau, nhưng nối xương như thế này còn đau hơn!

“Bây giờ ngươi còn phản đối gì không?”, Hứa Thông Thiên âm thầm dùng sức, nhìn Tề Sam, cười nhẹ nói.

"Không... không còn nữa..."

Tề Sam bây giờ chỉ cảm thấy cánh tay hoàn toàn tê dại, thân thể như đã không còn thuộc về gã.

Còn dám phản đối, chính là tự mình tìm đường chết.

"Được rồi, nếu đã như vậy thì lui ra đi!"

Hứa Thông Thiên lúc này mới nhìn về phía mọi người và nói: "Thân là đệ tử công vụ của Linh Các, Đường Nguyên đã không tuân theo quy trình của học viện, đáng bị trừng phạt. Tề Sam ra tay đánh đệ tử khác ở đây, đã không tuân thủ các quy định của học viện, được trưởng lão ta dạy cho một bài học!"

"Còn đứng chung quanh đây làm gì? Vẫn chưa chịu lui ra hả?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều cảm thấy hoang mang.

Xong rồi?

Vậy là xong rồi sao?

Tần Ninh thì sao?

Cho dù Đường Nguyên có lỗi, nhưng Tần Ninh cũng đã đánh người, Tề Sam cũng bị Tần Ninh đánh.

Đến lúc này rồi mà Tần Ninh vẫn không bị trừng phạt sao?

"Sao? Còn không lui ra, có phải muốn bị luận tội cả đám không?", Hứa Thông Thiên bộc phát khí thế của cường giả cảnh giới Linh Phách, từ trên cao nhìn xuống, chèn ép tất cả mọi người.

Lúc này, các đệ tử lập tức lui ra hết.

Dám đối chọi với một vị trưởng lão cảnh giới Linh Phách, trừ phi có ai chê là mình ăn đòn chưa đủ!
Chương 160: Hai ông lớn nói chuyện với nhau

Khi đám đệ tử đã hoàn toàn giải tán, Tần Ninh lúc này đã đứng ở trước quầy, Hứa Thông Thiên ho khan một tiếng, đi về phía trước.

“Người là Tần Ninh phải không?”

Hứa Thông Thiên cố hết sức để bình tĩnh, nhìn Tần Ninh, cười nhẹ nói: “Tới đây nhận sắp xếp chỗ ở của đệ tử nội viện phải không? Để ta sắp xếp cho ngươi!”

Nghe vậy, Đường Nguyên đang giãy dụa giữa những song sắt cửa sổ ngay lập tức cứng đờ cả người.

“Ta không nghe nhầm đó chứ?”

Đường Nguyên suy nghĩ đến ngu cả người.

Đường đường là trưởng lão danh dự, lại là cường giả cảnh giới linh phách, vậy mà lại nói muốn đích thân sắp xếp chỗ ở cho đệ tử nội viện sao?

Đùa gì vậy!

“Vậy cũng được!”

Tần Ninh nhẹ giọng nói: “Vậy cho đỡ gặp phải đám người thích gây phiền toái”.

Hứa Thông Thiên lập tức phất tay, cười nói: “Đã thế thì đến thư phòng của ta nói chuyện đi!”

“Được”.

Mấy người bọn họ rời đi cùng Hứa Thông Thiên.

Đường Nguyên hoang mang vô cùng.

Gã vừa nhìn thấy cái gì thế này?

Mới vừa rồi, một vị trưởng lão danh dự như Hứa Thông Thiên lại trông giống như một đệ tử giữ cửa Linh Các đang mời một vị khách quý đến thăm học viện vậy.

Tư thế đó, lời nói đó, chỉ đơn giản là... tôn kính đến lạ thường.

Tại sao vậy?

Tại vì Tần Ninh đã giành được vị trí thứ nhất trong kỳ nội viện thí luyện này sao?

Điều này là không thể!

Chỉ là một đệ tử mới vượt qua kỳ nội viện thí luyện nhỏ nhoi, trong mắt một vị trưởng lão danh dự, hơn nữa còn là cao thủ cảnh giới Linh Phách, là cái thá gì đâu chứ?

Đường Nguyên vò đầu bứt tai, không hiểu tại sao lại như vậy!

Tại Viện Thiên Thần bên trong học viện Thiên Thần có một ngọn núi cao, trên đó dựng lên rất nhiều cung điện đền đài.

Nhưng ở trên đỉnh núi, lại có một ngôi nhà tranh đơn sơ đang đứng sừng sững.

Bên ngoài ngôi nhà tranh, phía trước bàn đá, có một bóng người mặc đồ đen đang yên lặng ngồi xuống.

Trong chớp mắt, lại có thanh âm xé gió vang lên.

Trước bàn đá lại có thêm một bóng người, người này mặc áo choàng rồng vàng, khí tức uy nghiêm từ từ tỏa ra.

“Thiên Ám, ngươi đã nhiều năm không tìm đến ta rồi!”

Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện đã lên tiếng.

“Minh Ung, mấy năm qua ngươi bận rộn chăm lo cho đế quốc Bắc Minh, ta làm sao dám kinh động đến ngươi!”

Hai người nhìn nhau bật cười một tiếng, thanh âm vô cùng bình tĩnh.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Đơn giản thôi, ta muốn hỏi ngươi về... Bát Hoang Viêm Long Hộ, và việc Tụ Linh trận cấp 4 trong hoàng cung Bắc Minh của ngươi bị mở ra”.

Ngay khi viện trưởng Thiên Ám nói điều này, đôi mắt của hoàng đế Minh Ung đã lóe lên.

“Ngươi đừng hiểu lầm!”

Viện trưởng Thiên Ám lại nói: “Chuyện đó có phải là do một thiếu niên tên Tần Ninh làm hay không? Vì thế cho nên khi U Vương bị phế ngươi cũng không so đo?”

“Sao?”

Sắc mặt của hoàng đế Minh Ung thay đổi liên tục.

Thấy Minh Ung không lên tiếng, viện trưởng Thiên Ám lại nói: “Mới mấy ngày trước, Tứ Tượng Thánh Trụ mở ra, kiếm Thanh Long xuất thế, giết chết ba vị trưởng lão danh dự trong viện của ta”.

Minh Ung khẽ ồ một tiếng, nét mặt đầy ngạc nhiên.

Là hoàng đế của đế quốc, vậy mà ông ta còn không biết chuyện lớn như vậy.

“Ta đã ém chuyện đó xuống!”

Viện trưởng Thiên Ám cười nói: “Dẫu sao chuyện đó cũng quá mức chấn động, nếu như tin tức bị truyền ra ngoài, thì e rằng đế quốc Bắc Minh sẽ chẳng còn chỗ đứng trên Cửu U đại lục này”.

“Là Tần Ninh gây ra sao?”

“Ồ, xem ra ta đã đoán đúng!”

Viện trưởng Thiên Ám thở dài.

“Tần Ninh đó rốt cuộc là ai?”

“Ta không biết!”, hoàng đế Minh Ung nói thật: “Nhưng ta khuyên ngươi, tên nhóc đó, đừng nên làm hắn kích động!”

“Ta cũng nói cho ngươi biết, hắn còn hiểu rõ lịch sử của hoàng thất Bắc Minh hơn một vị hoàng đế như ta”.

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, Tụ Linh trận cấp 4, và Tứ Tượng Thánh Trụ, hắn... hiểu rõ tới mức khiến ta cảm thấy kinh hãi”.

“Đối với hắn, ta chỉ có thể hành động dè đặt, ngay cả ngôi vị thái tử truyền cho ai ta cũng không thể không nghe theo ý của hắn”.

Lời này vừa nói ra, viện trưởng Thiên Ám đã vô cùng kinh ngạc: “Thật vậy sao?”

“Bát Hoang Viêm Long Hộ, đốt sạch bát hoang, uy năng vô hạn, hắn đã có thể mở ra được trận pháp này, thì nếu như hắn muốn giết cả ta và ngươi cũng sẽ dễ dàng như diệt trừ cỏ rác vậy!”

“Đâu chỉ như vậy!”

Thiên Ám cười khổ nói: “Chỉ một Tứ Tượng Kiếm Linh nằm trong Tứ Tượng Thánh Trụ là có thể giết chết cả hai người chúng ta rồi”.

Cả hai trầm mặc trong giây lát.

Đó như là một sự thấu hiểu ngầm.

Dù là Tứ Tượng Thánh Trụ hay Bát Hoang Viêm Long Hộ, thì đều là những thứ do tổ tiên để lại.

Thủy tổ Thiên Thanh Thạch.

Minh Uyên đại đế.

Năm đó, bọn họ đều là những nhà lãnh đạo đứng trên đỉnh của toàn bộ Cửu U đại lục.

Còn bây giờ, những gì mà bọn họ truyền thừa lại liên quan đến một thiếu niên mười sáu tuổi.

Hơn nữa, thiếu niên này còn biết nhiều bí mật hơn hậu duệ của bọn họ, thậm chí còn... nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Đã như vậy, ta nghĩ, còn... Huyền Minh đại trận...”

Ngay khi Thiên Ám nói ra lời này, sắc mặt của hoàng đế Minh Ung lập tức thay đổi.

“Nếu như hắn cũng biết cách mở ra Huyền Minh đại trận, vậy thì đế quốc Bắc Minh kiếp này chắc chắn có thể quật khởi!”, hoàng đế Minh Ung căng thẳng nói: “Mà học viện Thiên Thần của ngươi cũng sẽ trở thành ánh sáng trên cao soi sáng vạn trượng trên Cửu U đại lục, ngang hàng với di sản của thủy tổ năm xưa”.

Huyền Minh đại trận!

Bốn chữ đơn giản nhưng ẩn chứa biết bao nhiêu bí ẩn!

Trận pháp này nếu như lộ ra ngoài thì các đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cả cương quốc trên toàn bộ Cửu U đại lục chắc chắn sẽ chẳng để cho đế quốc Bắc Minh có ngày nào yên tĩnh.

“Chuyện này, ngươi đi hỏi một chút đi!”, viện trưởng Thiên Ám không nhịn được thúc giục.

“Hỏi?”

Hoàng đế Minh Ung cười khổ: “Ngươi chưa thấy thái độ của hắn sao, ngươi dám đi hỏi không?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của viện trưởng Thiên Ám cũng trầm xuống.

Không sai, ánh mắt của tên nhóc đó lúc nào cũng lóe lên sự tự tin cao ngạo, tựa hồ như dù cho trời có sập xuống cũng chẳng liên quan gì tới hắn.

Mà hắn làm việc còn tùy vào tâm trạng, cho dù viện trưởng này tự mình ra mặt, thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, thậm chí, hắn vốn dĩ còn chưa bao giờ nể mặt.

Nhưng cũng chẳng ai có biện pháp gì với hắn!

Tên nhóc đó nắm trong tay bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ, hô một tiếng là kiếm linh sẽ xuyên tới bất cứ ngõ ngách nào của đế quốc Bắc Minh rồi lập tức chém xuống, ai dám động đến hắn?

Hai vị cường giả đứng đầu đế quốc Bắc Minh, giờ phút này hoàn toàn bất lực trước một thiếu niên mười sáu tuổi.

Hoàng đế Minh Ung chậm rãi nói: “Chuyện này, chúng ta không nên hỏi nhiều, cứ quan sát thời thế trước đã. Vì Tần Ninh đã ở lại học viện Thiên Thần, nên ngươi phải chú ý cẩn thận, đừng để những người không liên quan dây vào chọc giận hắn”.

“Nói không chừng, nếu hắn cảm thấy vui vẻ thì sẽ đem bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ cùng Bát Hoang Viêm Long Hộ nói cho chúng ta biết”

Viện trưởng Thiên Ám gật đầu.

Chuyện này mặc dù không thể tưởng tượng nổi, nhưng trước mắt thì cũng chỉ có một cách này.

Cách đây hàng vạn năm, đế quốc Bắc Minh từng hùng mạnh như thế nào?

Học viện Thiên Thần từng huy hoàng như thế nào?

Nhưng bây giờ, tất cả không còn gì khác hơn một tiếng thở dài.

Lịch sử, có quá nhiều vinh dự.

Khác với hai vị cường giả đứng đầu đế quốc Bắc Minh đang than thở, thì vào lúc này, mấy người Tần Ninh đang được trưởng lão Hứa Thông Thiên nhiệt tình chiêu đãi.

“Tần Ninh, đây là trà Bích Loa Thanh hảo hạng mà lão phu cất giữ, uống một hớp liền có thể khiến cho người ta sảng khoái thanh thoát, đối với tinh thần có hiệu quả rất tốt, các ngươi nếm thử một chút đi!”

Hứa Thông Thiên đứng ở một bên, nhìn về phía nhóm Tần Ninh, cười nhẹ nói.

Tần Ninh cầm chén lên, nhấp một hớp, hơi nhíu mày.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom