• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Hot Cửu Mệnh Thiên Tử: Phong Thần Châu (10 Viewers)

  • Chương 151-155

Chương 151: Ta phản đối

“Thứ 2, Diệp Viên Viên!”

Lúc này, toàn hội trường đã náo loạn vô cùng.

Chỉ còn một người nữa thôi.

Nhưng nhóm mười người lúc trước lại chỉ có mình An Thi Thi xuất hiện, mà còn giảm hạng.

Trong sáu người đứng đầu thì đã công bố năm, trong đó có bốn người vô danh.

Tuy Diệp Viên Viên giác tỉnh hoàng thể, nhưng cũng không thể có thay đổi lật trời như vậy trong một tháng thí luyện chứ?

“Thứ 1, Tần Ninh!”

Cuối cùng, bia đá kia lóe lên một cái tên.

Tất cả đã hoàn toàn sửng sốt.

Tần Ninh hạng 1?

Tần Ninh là ai?

Ở đâu chui ra?

Mười cao thủ đứng đầu nội viện ban đầu lại chỉ có An Thi Thi lọt vào trong?

Mà ba người Thư Hạc, Lư Nhiên và Hà Thừa Phong thì lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Lần này bọn chúng vất vả vạn lần để nâng cấp ấn ký lên 8, vốn nghĩ chỉ cần một cái hạng tàm tạm là được.

Nhóm mười người đứng đầu có Tổ Hùng, Liễu Xán áp chế thì hai bọn chúng đâu dám nghĩ đến.

Nhưng hiện giờ lại thấy tên mình trong danh sách.

Cả ba sao có thể không kích động cho được!

Lúc này, mười cái tên đứng đầu đã được công bố xong.

Ba trưởng lão Kim Nhất Lôi, Thường Lương và Tống Phong Ngọc đã hoàn chết sững.

Ba người bọn họ hy vọng Tô Triếp, Liễu Thanh Thừa và Tử Việt lọt vào danh sách, nhưng lại không có một ai!

Sao có thể?

Ba vị trưởng lão quay sang nhìn nhau.

Mà người kinh ngạc nhất, khó tin nhất, chính là Tần Sơn.

Tần Ninh hạng 1!

Tần Hải hạng 3!

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây?

Hắn ta nhớ rõ rằng khi tam đệ rời khỏi học viện thì đang ở cảnh giới Linh Hải tầng 4, nhị đệ thì là tầng 2.

Thực lực như vậy mà lấy được hạng 1 và hạng 3?

Vậy nhóm mười cao thủ đứng đầu đâu rồi? Đến cả những học viên đi theo bọn chúng, trừ An Thi Thi, đi đâu mất rồi?

Kim Nhất Lôi đã đứng dậy, nói: “Thống kê toàn bộ danh sách nhóm một trăm đệ tử cho Thiên Ám!”

Kim Nhất Lôi nói xong thì bia đá cũng sáng lên, từng luồng sáng rơi xuống là một dãy danh sách hiện ra.

Nhưng... vẫn không có nhóm Tô Triếp và Liễu Thanh Thừa.

“Không thể nào...”

Kim Nhất Lôi hoàn toàn thay đổi sắc mặt.

“Haha... Kim trưởng lão, lần này vẫn chiếu theo cấp bậc mà xếp hạng thôi. Trong bia đá có trận pháp và mấy vị trưởng lão nòng cốt đã đích thân kiểm tra, nên sẽ không sai sót được đâu. Giờ nên mời mười vị đệ tử lên lĩnh thưởng chứ nhỉ?”

Liệt Hỏa lão tổ lại cười khà khà.

Dù gì thì hai vị huynh đệ của Tần Sơn đều đã lọt vào nhóm mười người đứng đầu, hơn nữa còn đều đạt cấp 9.

Đây là tin tức không thể tốt hơn.

Ông ấy cực kỳ quan tâm đến đồ nhi của mình.

Hai em trai của đồ nhi có thành tựu như vậy thì ông ấy cũng vui lây.

Cộng thêm việc, nhìn sắc mặt đỏ gay của các trưởng lão có đệ tử trong bè phái như Kim Nhất Lôi, ông ấy lại càng vui hơn.

Mấy lão già đó đang tức chết rồi!

“Không có...”

Lúc này, Kim Nhất Lôi mặt đỏ gay.

Tô Triếp không có trong danh sách 100 người, Tổ Hùng cũng vậy.

Sao lại thế được?

“Kim Nhất Lôi, dựa theo quy tắc, nên mời mười đệ tử lên trên đài thôi!”

Liệt Hỏa lão tổ lại nói.

Kim Nhất Lôi đã tức nổ đầu.

“Được!”

Lão ta thật sự muốn xem rốt cuộc là đệ tử nào lọt vào nhóm mười người đứng đầu, đây đều là những cái tên rất lạ.

Nhóm Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Tần Hải lần lượt lên đài.

Tất cả đệ tử bên dưới đều sửng sốt.

Muốn lọt vào nhóm đứng đầu thì ít cũng phải ở cảnh giới Linh Hải tầng 8 tầng 9 gì đó, nhưng lúc này, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái và Tuân Ngọc còn chưa đạt đến tầng 7!

“Đây...”

Kim Nhất Lôi ngơ ngác.

Sao lại thế này?

“Ta phản đối!”

Có thanh âm đột nhiên lên tiếng.

Chính là Thai Phi, người từng đứng hạng 4 lần trước!

Thai Phi bay lên đài, nói: “Khởi bẩm trưởng lão, Tần Ninh này ăn gian. Hắn đem theo một cường giả cảnh giới Linh Luân bên mình, ép bọn đệ tử nộp ấn ký ra để cho bọn chúng cùng đạt cấp 9!”

“Rõ ràng là vi phạm quy định của học viện mà!”

Sao cơ!

Hắn ta nói ra khiến mọi người loạn lên như cào cào.

“Ăn gian? Chẳng trách mà mấy tên đó còn chưa đạt tầng 7 đã lọt được vào danh sách rồi!”

“Quá khốn nạn, thế này thì còn gì công bằng nữa?”

“Đúng vậy, một tháng khổ cực của chúng ta bị bọn chúng cướp hết rồi!”

Nhất thời, mọi chuyện rối tung rối bành lên.

“Tần Ninh!”

Kim Nhất Lôi nhìn sang Tần Ninh, ánh mắt mang theo sát khí.

Soạt soạt soạt.

Lúc này lại có những âm thanh xé gió vang lên.

Bên cạnh võ đài có một nhóm người hạ xuống.

Khoảng hai đội nhóm lúc này xuất hiện ở các phía Đông và phía Tây.

Đội nhóm này có khoảng mười mấy người, trước ngực đeo huy hiệu hình tròn.

Đại biểu cho thân phận Linh Đồ!

Linh Đồ có thực lực ở cảnh giới Linh Đài. Những người có tư cách tiến vào học viện Thiên Thần và trở thành Linh Đồ sẽ có được nguồn tài nguyên tu vi cùng đãi ngộ hơn đệ tử nội viện mấy lần.

“Đó là Đỗ Ngọc Nhiễm của Thiên Tử Đảng!”

“Đỗ Ngọc Nhiễm là cao thủ nổi danh trong nhóm Linh Đồ đấy!”

“Không ngờ hắn ta lại xuất hiện ở đây”.

Mà phía Tây là một nhóm người, khí thế bừng bừng.

Người đàn ông đi đều mặt đỏ da trắng, khí thế ôn hòa, khiến người ta cảm thấy hòa nhã như ngọc.

“Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn!”

“Gã này là trợ thủ đắc lực của Linh Tử Liễu Khai Nguyên, quản lý một nhóm Linh Đồ trong Liễu Môn”.

“Có trò vui để xem rồi!”

Mà lúc này cũng có một nhóm người tập hợp ở bên lề võ đài.

Hai người đứng đầu khí thế bừng bừng, sát khí tràn ngập.

“Phương Thế Thành!”

“Viên Cương!”

“Người tạo ra hội Phương Viên, nghe nói đã tiến vào cảnh giới Linh Luân, thăng cấp thành Linh Tử rồi!”

“Sao hai người này lại đến đây?”

Linh Tử, Linh Đồ, đệ tử nội viện, đệ tử ngoại viện là các cấp bậc trong học viện Thiên Thần.

Linh Tử là cao thủ cảnh giới Linh Luân.

Mà Linh Đồ là cảnh giới Linh Đài.

Linh Đồ và Linh Tử là những kẻ mạnh của học viện Thiên Thần, mỗi Linh Tử, Linh Đồ đi ra từ học viện Thiên Thần đều sẽ là những nhân vật lớn trong đế quốc Bắc Minh!

Lúc này, những người kia xuất hiện với khí thế bừng bừng, xem ra chuyện hôm nay sẽ không yên bình đâu.

“Đỗ Ngọc Nhiễm, Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành, Viên Cương, các ngươi đến làm gì?”

Liệt Hỏa lão tổ lên tiếng: “Là Linh Đồ mà không tu luyện trong Viện Thiên Thần đi, chạy ra nội viện làm gì?”

“Khởi bẩm trưởng lão Liệt Hỏa!”

Đỗ Ngọc Nhiễm lễ độ nói: “Đệ tử nghe nói, trong lần thí luyện này có người dám mang theo hộ vệ cảnh giới Linh Luân, đại khai sát giới, cướp lấy vị trí mười người đứng đầu. Đệ tử rất tò mò nên muốn đến xem!”

Gã nói xong thì mọi người bỗng trở nên ồn ào.
Chương 152: Chỉ biết đi chứ không biết lăn

Liệt Hỏa lão tổ âm thầm kinh ng

+ạc.

Nhóm trưởng lão bọn họ chỉ vừa mới nhận được thông tin, thế mà đám đệ tử Thiên Tử Đảng này đã biết trước và đến đây rồi.

Nhóm người này...

Có căn cơ trong học viện sâu thật.

Hiện giờ uy nghiêm của Linh Tử trong học viện Thiên Thần còn cao hơn mấy trưởng lão danh dự bọn họ nhiều, đây không phải là chuyện tốt!

“Lần này có các trưởng lão danh dự chúng ta ở đây, các ngươi không cần lo đâu!”, trưởng lão Cảnh Trường Đông cũng chau mày nói.

Tốc độ nhận được tin tức của đám đệ tử này còn nhanh hơn bọn họ, mà còn khua chiêng gõ trống đến, thật sự là hơi không tôn trọng trưởng bối rồi.

Đỗ Ngọc Nhiễm lại cười nói: “Đệ tử nào dám lạm quyền, chuyện này đương nhiên các trưởng lão danh dự sẽ xử lý chu toàn, đệ tử chỉ muốn xem xem là ai to gan mà không sợ chết như vậy thôi!”

Đỗ Ngọc Nhiễm tuy là nói vậy, nhưng lại nhìn sang Tần Ninh.

Gã đã nhận được tin rằng Tần Ninh là người đứng sau tất cả.

Mà tên này chỉ trong một tháng đã đạt cảnh giới Linh Hải tầng 9 như một kỳ tích, thật sự rất khó tin.

Đắc đội Thiên Tử Đảng trong học viện Thiên Thần thì chỉ có một con đường chết mà thôi!

Mà một bên khác, Liễu Phương Ngọc của Liễu Môn cùng hai người mở ra Liễu Môn là Phương Thế Thành cùng Viên Cương cũng đang lạnh lùng không nói.

Mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Kim Nhất Lôi nói: “Không sai, bổn tọa sẽ điều tra chuyện này!”

“Tần Ninh, lăn ra đây cho ta!”

Kim Nhất Lôi đang ở cảnh giới Linh Phách tầng 4, một tiếng gầm của lão ta đã trấn áp đám đệ tử cảnh giới Linh Hải khiến đầu óc phát run, hai tai ong ong.

Nhưng lúc này, Tần Ninh vẫn yên lặng đứng giữa võ đài, không hề di chuyển.

“Tần Ninh, bổn tọa gọi ngươi, sao ngươi không trả lời!”

Kim Nhất Lôi lại nói lớn thêm mấy lần.

“Gọi ta?”

Tần Ninh đáp: “Có chuyện gì vậy trưởng lão?”

“Ta bảo ngươi lăn ra đây, không nghe thấy à?”, Kim Nhất Lôi phẫn nộ nói.

Chỉ là một đệ tử cảnh giới Linh Hải mà dám bày ra cái vẻ mặt đó.

“Ờ, ta có nghe thấy!”, Tần Ninh một tay để phía trước, một tay chắp sau lưng, bình thản đáp: “Nhưng trưởng lão Kim à, đệ tử chỉ biết đi chứ không biết lăn đâu. Hay là trưởng lão thử lăn thị phạm một lần đi?”

Phụt...

Hắn nói xong thì bên dưới liền truyền ra tiếng cười nhỏ.

Tần Ninh này còn dám trêu ngươi trưởng lão Kim nữa!

“Hỗn xược!”

Kim Nhất Lôi đã hoàn toàn nổi giận.

“Tần Ninh!”

Liệt Hỏa lão tổ cũng tức giận nói: “Trưởng lão Kim là trưởng lão danh dự cảnh giới Linh Phách, hỏi ngươi thì ngươi phải trả lời cho tử tế chứ!”

“Ta trả lời tử tế mà, nhưng vị trưởng lão Kim này đâu có hỏi cho tử tế đâu?”

“Ngươi...”

Trước mặt đám đông, Kim Nhất Lôi không thể tát chết Tần Ninh được, đành phải nhẫn nhịn nói: “Ta hỏi ngươi, bên cạnh ngươi có cao thủ cảnh giới Linh Luân giúp ngươi cướp điểm của người khác trong thời gian thí luyện hay không?”

“Phải, mà cũng không phải”

Tần Ninh cũng lạnh nhạt nói: “Cao thủ cảnh giới Linh Luân là đúng, nhưng, ta không ăn gian!”

“Ồ?”

Tần Ninh không nói nhiều, vỗ tay một cái.

Tiếng bước chân bình bịch bỗng vang lên.

“Đây là...”

“Con rối!”

Tần Ninh đáp: “Trong khu thí luyện, ta phát hiện hoa sen Thanh Ngọc và có được hạt sen Thanh Ngọc, vừa hay gặp phải con rối này nên đem theo bên mình”.

Hạt sen Thanh Ngọc!

Nghe vậy, hô hâp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập hơn, đây là món đồ quý giá cỡ nào chứ.

“Lúc ấy, đám Tô Triếp, Tử Việt muốn giết ta, cướp đi hạt sen ta khó khăn lắm mới lấy được. Ta liền bảo con rối giết chết chúng, sau đó đám người kia vẫn không chịu bỏ cuộc, ta liền cướp điểm của chúng!”

Tần Ninh thong dong nói: “Cho nên ta không hề ăn gian là nhờ cường giả cảnh giới Linh Luân đến giúp, mà nó là con rối do ta phát hiện ra, nghe lệnh của ta, cũng tính là sức mạnh của ta. Thứ hai, học viện có quy định là không được cướp điểm của người khác đâu?”

Hắn nói xong, Kim Nhất Lôi liền chết sững lại.

Lão ta nhìn sang con rối Linh Bàn màu đen.

Đây là con rối gì mà có tu vi ở cảnh giới Linh Luân?

“Trưởng lão, hắn thừa nhận hắn giết người kìa!”

Thai Phi lại hét lên: “Tần Ninh không làm theo quy định của học viện, tàn sát đệ tử đồng môn sẽ bị giết chết”.

Hắn ta nói vậy khiến mọi người nghị luận ầm ầm.

Tần Ninh nhìn Thai Phi như nhìn một thằng ngốc, nói: “Không lẽ người khác muốn giết ta thì ta phải kề cổ ra à?”

“Hỗn láo!”

Kim Nhất Lôi quát lên: “Ngươi nói bọn họ muốn giết ngươi, ai làm chứng nào?”

Lão ta nói xong, toàn hội trường yên tĩnh.

“Có ta!”

Diệp Viên Viên đứng ra.

“Ta cũng vậy!”, Lục Huyền đứng ra theo.

Ba người Tần Hải, Trương Tiểu Soái cùng Tuân Ngọc cũng đứng lên.

“Không tính!”, Thai Phi nói: “Các ngươi đều cùng một phường với nhau nên đương nhiên sẽ bênh hắn rồi!”

Sắc mặt Kim Nhất Lôi trở nên lạnh giá.

“Mọi chuyện đã rõ rồi!”, trưởng lão Tống Phong Ngọc cũng lên tiếng: “Tần Ninh tìm được con rối đó nhưng lại dùng để tàn sát đệ tử, mà còn cướp điểm tích lũy của họ, thật không công bằng”.

“Bổn tọa đề nghị trực tiếp giết chết, không thể làm ô uế thanh danh của học viện Thiên Thần ta được!”

“Ta tán thành!”

Trưởng lão Thường Lương cũng gật đầu: “Tên nhóc này tâm thuật bất chính, tàn sát nhiều đồng môn như vậy, sao có thể giữ lại học viện ta được?”

Nghe vậy, tất cả đều im lặng.

Kim Nhất Lôi nhìn mọi người rồi quát lên: “Các đệ tử khác rời khỏi đây ngay!”

Các đệ tử nội viện cũng trở nên kinh ngạc.

Xem ra Tần Ninh phải chết rồi.

Nếu không các trưởng lão sẽ không bảo bọn họ rời đi.

Dù gì thì bên cạnh Tần Ninh có một con rối cảnh giới Linh Luân, nếu hắn phát điên lên thì sẽ gây ra làn sóng cực lớn.

Các đệ tử nội viện vội vàng rời đi.

Đây đã là chuyện mà bọn họ không nên hỏi đến nữa rồi.

Trong nháy mắt, trên võ trường chỉ còn một vài đệ tử Linh Đồ cùng mười trưởng lão, tất cả đều nhìn về đám Tần Ninh với ánh mắt ác độc.

“Trưởng lão Kim sao có thể nghe lời từ một phía như vậy?”

Diệp Viên Viên cãi lại: “Đám Liễu Thanh Thừa đó muốn giết chúng ta, không lẽ chúng ta phải chịu chết à?”

“Dù gì thì!”, Kim Nhất Lôi quát lại: “Tần Ninh tàn sát rất nhiều thiên tài, vi phạm nội quy, tội đáng muôn chết!”

“Mà con rối này cũng sẽ bị thu lại!”

Kim Nhất Lôi nói vậy khiến mấy vị trưởng lão vây đến.

“Kim Nhất Lôi, ông định làm gì?”

Liệt Hỏa lão tổ cũng hừ nói: “Tần Ninh giết người có gì sai? Hắn đáng bị giết à? Nếu ông nói vậy thì lần thí luyện này tổn thất mất hàng chục ngàn đệ tử, vậy có nên tra xem là ai giết bọn họ rồi xử lý đám thủ phậm ấy không hả?”

Liệt Hỏa lão tổ nói xong thì Kim Nhất Lôi cũng nhướng mày.
Chương 153: Kiếm tới

Cứ giết Tần Ninh như vậy thì cũng khó nói.

Nhưng Thiên Tử Đảng nhất định sẽ không bỏ qua như thế.

“Được!”

Kim Nhất Lôi gật đầu: “Tội chết có thể miễn, nhưng dùng con rối để cướp điểm của người khác, tàn sát đệ tử, rất nhiều đệ tử khác đã biết chuyện này rồi, nên tội sống khó thoát!”

“Ồ?”, Liệt Hỏa lão tổ khẽ chau mày.

“Phế đi tu vi, đuổi ra khỏi học viện!”, Kim Nhất Lôi nói.

Sắc mặt Tần Sơn liền biến đổi, nhìn sang Liệt Hỏa lão tổ.

“Không thể!”

Liệt Hỏa lão tổ quát lên “Nếu làm vậy thì Tần Ninh sao có thể tự bảo vệ bản thân?”

“Trưởng lão Liệt Hỏa, ta đã nhượng bộ lắm rồi mà ông còn không vừa ý à? Như vậy ta nên trả lời thế nào với các đệ tử khác đây?”

“Không vừa ý!”

Lúc này có âm thanh đột ngột vang lên.

Toàn bộ sửng sốt.

Các trưởng lão đang bàn luận xem làm sao để trừng phạt Tần Ninh, kẻ nào dám chen vào?

Mọi người tập trung lên võ đài, chính là Tần Ninh.

Tần Ninh khẽ chau mày nói: “Ta đã nói rõ ràng lắm rồi, ta phát hiện ra con rối, nó là con rối của ta, ta dùng thì không tính là phạm quy”.

“Thứ hai, người ta muốn giết ta, ta muốn sống, đương nhiên phải giết lại!”

“Thứ ba, cướp điểm, càng không vi phạm quy tắc”.

“Ta không làm sai gì cả, quy tắc của học viện cũng không ràng buộc được ta!”

Tần Ninh lúc này đã lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên có một dự cảm không lành.

Mỗi lần nàng nhìn thấy biểu cảm mất kiên nhẫn của Tần Ninh là sẽ xảy ra chuyện xấu, thậm chí là... án mạng!

“Ngươi im miệng!”

“Ngươi im miệng!”

“Ngươi im miệng!”

Ba vị trưởng lão danh dự Kim Nhất Lôi, Tống Phong Ngọc và Thường Lương gần như hét ra cùng một lúc.

Chư vị trưởng lão có vị trí cực cao trong học viện Thiên Thần, thế mà một đệ tử nội viện nho nhỏ năm lần bảy lượt không biết hối cải, bộ dáng tự cho mình là đúng.

Thật sự tưởng rằng học viện Thiên Thần là do nhà hắn mở hay sao?

Lời này nói ra khiến tất cả đông cứng.

Sắc mặt Tần Ninh cũng đen lại.

“Một đệ tử nội viện nho nhỏ mà không biết hối cải, cãi lại trưởng lão danh dự, ai cho ngươi lá gan vậy hả!”

Đỗ Ngọc Nhiễm cũng hừ một tiếng.

“Ngươi còn nói thêm câu nữa thì ta không ngại giết chết ngươi đâu!”, Tần Ninh nhìn qua, nói: “Thiên Tử phía sau ngươi vẫn chưa phải kim bài miễn tử của ngươi đâu, hiểu chưa?”

Tần Ninh nói ra khiến mặt Đỗ Ngọc Nhiễm lạnh lại.

Gã là Linh Đồ, cao thủ cảnh giới Linh Đài tầng 9, trong học viện Thiên Thần này chỉ kém một vài Linh Tử mà thôi.

Là Linh Đồ thủ lĩnh Thiên Tử Đảng, trước giờ đều là gã uy hiếp người khác, nào có bị ai uy hiếp bao giờ?

Tần Ninh đã khó giữ mạng rồi, lúc này còn dám phát ngôn ngông cuồng, uy hiếp giết chết gã?

“Các vị trưởng lão!”

Đỗ Ngọc Nhiễm lại chắp tay nói: “Tên nhóc này dám uy hiếp giết đệ tử trước mặt các vị trưởng lão, nếu không xử nghiêm...”

Bộp...

Rầm rầm...

Đột nhiên, Đỗ Ngọc Nhiễm đang nói bỗng nhiên bị một bóng đen kéo lên võ đài, đấm vỡ đầu.

Dịch não chảy ra, bóng đen đó đấm xuống liên tục, không chút lưu tình.

Tần Ninh nhìn thi thể đầy máu đó rồi nói: “Ta nói rồi, ngươi nói nữa là ta sẽ giết ngươi mà!”

“Ta không thích nuốt lời đâu”.

Nhất thời, xung quanh trở nên im lặng.

Diệp Viên Viên ngơ ngác.

Bốn người Tần Hải, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái thì chết đứng.

Liệt Hỏa lão tổ, Kim Nhất Lôi, Thường Lương cùng Tống Phong Ngọc thì mắt chữ A mồm chữ O.

Tần Ninh dám giết chết Đỗ Ngọc Nhiễm ngay trước mặt bọn họ và tất cả mọi người.

Tần Ninh lúc này đang rất khó chịu.

Quy tắc ban đầu của học viện Thiên Thần là đồ tôn Thiên Thanh Thạch chốt sẵn rồi hỏi sư tổ là hắn.

Lần này vào học viện Thiên Thần, muốn yên ổn làm một đệ tử không phạm quy.

Thế nhưng đám người này lại quá hỗn xược.

Dám phạt hắn?

Lấy quy định hắn đặt ra để trị hắn?

Thế thì cùng xem là ai trị ai!

“Tần Ninh, đồ láo toét!”

Kim Nhất Lôi cực kỳ tức giận.

Tần Ninh lúc này dù có vô tội thì cũng thành có tội.

Dám giết một Linh Đồ trước mặt các trưởng lão.

Tên này bị điên à?

Liệt Hỏa lão tổ thì sửng sốt.

Ông ấy giờ có muốn bảo vệ Tần Ninh cũng không được nữa rồi.

Tần Sơn hoàn toàn sững sờ, đầu óc ong ong, vội vàng nhìn Kim Nhất Lôi, chắp tay nói: “Trưởng lão Kim, đệ đệ của đệ tử chỉ nhất thời...”

“Cút!”

Kim Nhất Lôi tát một cái, cơ thể Tần Sơn cong như viên đạn, bắn về chỗ cũ.

“Sơn nhi!”

“Đại ca!”

“Đại ca!”

Liệt Hỏa lão tổ, Tần Hải, Tần Ninh cùng sửng sốt.

Cơ thể Tần Sơn chỉ vừa mới hồi phục, nhưng tu vi cũng là ở cảnh giới Linh Hải tầng cơ bản nhất. Một đấm của cảnh giới Linh Phách là mạnh cỡ nào chứ.

“Sơn nhi!”

Liệt Hỏa lão tổ đau lòng đến cùng cực.

Ông ấy vội nhét ra một viên linh đan màu xanh cho Tần Sơn uống.

“Tần Ninh hỗn láo như vậy mà còn nói đỡ cho, ta thấy Liệt Hỏa lão tổ ông có đứa đồ đệ chán sống rồi đấy!”

“Kim Nhất Lôi, đồ nhi của ta mà bị làm sao thì ta sẽ liều mạng với ông!”

“Hừ!”, Kim Nhất Lôi hừ lại, không thèm quan tâm.

Hôm nay, nếu không giết Tần Ninh thì lão ta không biết làm sao với Thiên Tử.

“Ai cho ông ra tay đấy hả!”

Sắc mặt Tần Ninh lúc này đã hoàn toàn trầm xuống.

Cùng lúc đó, ba Linh Đồ Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành và Viên Cương cũng lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa.

Tần Ninh lại tự tìm chết rồi.

Cứng đầu với trưởng lão danh dự? Cả cái học viện Thiên Thần này, dù là Linh Tử cũng không dám ngông cuồng như thế.

“Bổn tọa không những muốn ra tay mà còn muốn giết thằng nhãi nhà ngươi nữa cơ!”

Kim Nhất Lôi đã giận đến cùng cực.

Tống Phong Ngọc và Thường Lương cũng sát khí bừng bừng.

“Giết ta?”

Tần Ninh cười lạnh, bước lên nói: “Học viện Thiên Thần mà có cái đám già ngu ngốc như các ngươi thì Thiên Thanh Thạch cũng phải nhảy từ trong quan tài ra để tát chết các ngươi mất!”

“Hỗn láo!”

“Ngông cuồng!”

“Ai cho phép ngươi nói ra tên của viện trưởng đời đầu hả?”

Ba vị trưởng lão bừng bừng sát khí.

“Ngươi nghĩ chỉ với một con rối cảnh giới Linh Luân là đủ để giữ mạng à?”

Kim Nhất Lôi cười khẩy, giơ tay ra bắt lấy Tần Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên bước ra.

“Lui xuống!”

Tần Ninh nói.

“Nhưng...”

“Lui xuống!”

Tần Ninh lại nói: “Nếu ta không trị được mấy lão già này thì mới là xấu hổ đấy!”

Diệp Viên Viên từ từ lùi xuống.

Lúc này Kim Nhất Lôi đã xông đến trước mặt Tần Ninh.

“Chết đi!”

Kim Nhất Lôi vung tay ra, sát khí tràn đầy.

Lúc này Tần Ninh lại khẽ vung tay ra.

“Thằng nhãi này định đối đầu với trưởng lão Kim sao?”, Liễu Phương Ngọc cười khẩy nói.

Tần Ninh lại chẳng buồn quan tâm.

Hắn vung tay ra, khẽ lẩm bẩm.

“Kiếm tới!”
Chương 154: Cự kiếm từ trên trời giáng xuống

Tần Ninh hô nhẹ, trong giây lát, cả người Tần Ninh như trở nên cao lớn hơn gấp trăm lần.

Mà lúc này, bên ngoài cửa của học viện Thiên Thần, có một cây trụ trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên rung chuyển.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao Tứ Tượng Thánh Trụ lại rung chuyển?”

“Tứ Tượng Thánh Trụ này nghe nói là do viện trưởng Thiên Thanh Thạch đời đầu đích thân mở ra, nói là căn cơ của học viện Thiên Thần. Nhưng hàng chục ngàn năm qua đã không có động tĩnh gì rồi. Sao hôm nay lại?”

“Không lẽ là thủy tổ hiển linh?”

Từng âm thanh vang lên, tất cả mọi người nhìn Tứ Tượng Thánh Trụ, ánh mắt biến đổi.

Cùng lúc đó, trên đỉnh của thanh trụ đầu tiên trong Tứ Tượng Thánh Trụ đột nhiên xuất hiện một dấu ấn.

Ngay sau đó là một âm thanh liểng xiểng vang lên.

Soạt...

Giây phút ấy, một thanh kiếm từ bên trong Thánh trụ bay lên, hóa thành một bóng hình bay thẳng vào nội viện...

Cùng lúc đó, phía trên nội viện, Kim Nhất Lôi đang giết về phía Tần Ninh.

Con rối Linh Bàn lúc này đã giết chết Đỗ Ngọc Nhiễm và ngăn Kim Nhất Lôi lại.

“Con rối ở cảnh giới Linh Luân mà cũng đòi ngăn ta lại?”

Kim Nhất Lôi hừ lạnh, vươn tay ra.

Phập...

Một tiếng trầm nhẹ vang lên, con rối Bàn Linh kia đột nhiên lui lại.

Kim Nhất Lôi không nói năng gì, áp sát Tần Ninh.

“Kiếm, chém!”

Lúc này, trong mắt Tần Ninh lộ ra vẻ lạnh lùng rồi biến mất.

Hắn hét nhẹ.

Soạt...

Giây phút ấy, có một thanh cự kiếm dài trăm mét từ trên trời giáng xuống.

Phập...

Mà nơi Kim Nhất Lôi đứng đã lập tức vỡ ra, mặt đất hằn lên dấu vết rất mạnh, khiến cho cả võ trường rộng lớn giống như một bát quái trận vậy.

Mà cự kiếm từ trên trời giáng xuống kia có uy thế không thể chặn nổi.

Khi mây mù tan ra, mọi người nhìn thấy thân thể Kim Nhất Lôi lúc này đã bị cự kiếm giày xéo thành máu huyết.

Đường đường là trưởng lão danh dự, cường giả cảnh giới Linh Phách tầng 4 mà lại chết dưới một kiếm.

Cảnh tượng này quá sức đáng sợ, tất cả đều hoàn toàn chết đứng.

“Đây là... Tứ Tượng Thánh Trụ!”

Liệt Hỏa Lão Tổ run rẩy chỉ vào, lắp bắp nói.

Tứ Tượng Thánh Trụ là biểu tượng của học viện Thiên Thần, hàng chục ngàn năm qua vẫn chưa ai phá giải được bí mật của nó.

Mọi người đều biết Tứ Tượng Thánh Trụ là căn cơ của học viện Thiên Thần, nhưng chưa một ai biết uy năng của Tứ Tượng Thánh Trụ là gì!

Liệt Hỏa lão tổ phát hiện ra, trên cây kiếm kia có dấu ấn của Tứ Tượng Thánh Trụ.

Là một con Thanh Long!

Nói vậy, không lẽ...

Liệt Hỏa Lão Tổ sửng sốt.

Không lẽ Tứ Tượng Thánh Trụ không phải là bốn cây trụ đá mà bên trong là... kiếm!

Cự kiếm trước mặt rất giống như được rút ra từ trong trụ đá, nhanh chóng chém Kim Nhất Lôi.

Nghĩ kỹ lại thì Tứ Tượng Thánh Trụ nhìn giống... kiếm hơn.

Nhưng đó không phải kiếm có góc nhọn là một cự kiếm hình trụ.

Đây chính là bí mật thật sự của Tứ Tượng Thánh Trụ sao?

Nhưng sao Tần Ninh lại dẫn động được Tứ Tượng Thánh Trụ chứ?

Đây không chỉ là thắc mắc của mình Liệt Hỏa lão tổ mà còn là của tất cả mọi người.

Tống Phong Ngọc run rẩy nói: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi dám giết trưởng lão danh dự, phản rồi, phản rồi!”

“Không chỉ lão ta đâu, ông cũng thế!”

Tần Ninh hạ giọng hét, cự kiếm chuyển động, lại tỏa ra sát khí mạnh mẽ.

“Chém!”

Tần Ninh không nói nhiều, chém ngay lập tức.

Một tiếng phập vang lên, cự kiếm còn chưa di chuyển mà đã có ánh kiếm tỏa ra.

Thân thể Tần Phong Ngọc chia thành hai, máu tươi chảy ra.

Ba vị trưởng lão còn kiêu ngạo lúc này đã hoàn toàn thất bại.

Còn lại Thường Lương đã không dám nói gì nữa.

Lão ta lui về sau, mặt xám như tro tàn.

“Trưởng lão Thường Lương, ông định đi đâu đấy?”

Tần Ninh lạnh lùng nói: “Ban nãy ông muốn giết ta mà? Hôm nay ta đã đại khai sát giới rồi thì thêm ông cũng chẳng nhiều”.

Nói xong, cự kiếm tỏa ra thêm một ánh sáng nữa.

“Hạ thủ lưu tình!”

Lúc này, có tiếng hô vang lên thất thanh.

Có người xông đến với tốc độ cực nhanh.

Nhưng tốc độ có nhanh cũng không bằng kiếm được.

“Viện trưởng cứu ta!”

Thường Lương đã hoàn toàn sững sờ.

Phập...

Nhưng khi ngã xuống, Thường Lương đã không còn hơi thở nữa.

Bóng dáng màu đen ấy vẫn đến muộn.

Trong nháy mắt, cả ba vị trưởng lão đã chết.

Lúc này, mười mấy con người ở võ đài đều không dám thở mạnh.

Liễu Phương Ngọc, Phương Thế Thành cùng Viên Cương và mười mấy đệ tử càng thêm sợ hãi.

“Viện trưởng!”

“Viện trưởng!”

Thấy người này, mười mấy vị trưởng lão còn lại chậm chạp mãi mới hành lễ.

Người đó mặc đồ đen huyền, tóc dài buộc lại, vẻ ngoài tuấn tú, cũng không quan tâm đến bọn họ.

Soạt soạt soạt...

Lúc này, trên võ đài nội viện, mọi người đều nghe thấy âm thanh và vội vàng bay đến.

“Lui lại!”

Một giọng nói âm trầm vang lên, những người xung quanh võ đài không dám thở mạnh, dừng lại trước võ đài.

“Ngươi tên gì?”

Thiên Ám nhìn thiếu niên trước mặt, giọng nói không hề uy nghiêm mà chỉ như trưởng bối hỏi thăm vãn bối.

“Tần Ninh!”

“Sao ngươi lại khởi động được Tứ Tượng Thánh Trụ?”, Thiên Ám hỏi lại.

“Ta không thể nói cho ông được!”

Tần Ninh nói: “Viện trưởng học viện Thiên Thần các ông đời sau kém hơn đời trước, trưởng lão của học viện còn cấu kết với đệ tử!”

“Ta thấy Thiên Thanh Thạch nếu như chết đi cũng sẽ bật nắp quan tài lên đấy”.

“Tần Ninh!”

Viện trưởng Thiên Ám nói lớn hơn mấy phần: “Ngươi nên biết, Tứ Tượng Thánh Trụ là bí mật của học viện Thiên Thần, chuyện này, không thể lơ là!”

“Nếu nó liên quan đến bí mật của học viện Thiên Thần thì viện trưởng ngươi đã không biết bảo vệ bí mật lại còn hỏi ngược lại ta à?”

Tần Ninh nói xong thì vẫy tay.

“Về!”

Hắn nói xong, thanh cự kiếm kia cũng vung lên hóa thành một làn khói rồi biến mất.

Mà Thánh trụ bên ngoài cửa đã ổn định như cũ.

Cảnh này giống như chưa từng phát sinh ra vậy.

Thiên Ám nhìn Tần Ninh, ánh mắt sâu thẳm.

“Ngươi có quan hệ gì với Thiên Thanh Thạch? Hay là nói, ngươi có quan hệ gì với đại đế Minh Uyên?”

Nghe vậy, Tần Ninh chỉ thản nhiên nhìn Thiên Ám.

“Ông không có tư cách hỏi những chuyện đó”.

Tần Ninh nói xong, mấy người Lục Huyền, Trương Tiểu Soái cùng Tần Hải hoàn toàn sững sờ.

Người đứng trước mặt bọn họ là ai?

Viện trưởng của học viện Thiên Thần, Thiên Ám!

Người duy nhất có thể so bì với hoàng đế Minh Ung trong đế quốc Bắc Minh.

Tần Ninh nói vậy, thật sự... không sợ chết sao?
Chương 155: Ta đoán được, ông có tin không?

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thiên Ám liền trầm xuống.

"Ha ha..."

Nhưng ngay lập tức, Thiên Ám đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn Tần Ninh cười nói: "Đã vậy, chuyện này ta sẽ không hỏi tới nữa!"

"Đại ca của ngươi bị thương không nhẹ, đưa hắn ta đi chữa trị trước đi!"

Tần Ninh cất bước, thẳng thừng xoay người rời đi.

Mấy người Trương Tiểu Soái, Lục Huyền thì phải quay lại chắp tay lễ phép chào Thiên Ám rồi mới rời đi.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sững sờ.

"Viện trưởng đại nhân!"

Trưởng lão Cảnh Trường Đông bước tới.

"Chuyện hôm nay chỉ có những người có mặt ở đây biết, nếu ai để lộ một chữ nào, giết không tha!"

Nụ cười trên gương mặt của Thiên Ám đã biến mất, ông ta lại trở nên lãnh đạm, trong mắt lại từ từ phóng ra một tia sát ý lạnh lùng.

"Vâng!"

Thân thể Cảnh Trường Đông phát run, ông ta chắp tay lần nữa, nói: "Vậy còn Tần Ninh và mấy người đó..."

"Ban thưởng theo xếp hạng như lúc đầu. Mỗi đệ tử tham gia khảo hạch lần này đều được ban thưởng một viên linh đan xem như đền bù".

"Chuyện này, nhớ cho kỹ!"

Thiên Ám nhìn mười mấy vị trưởng lão đang ngồi xung quanh, cũng như Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, rồi lại nói: "Nếu như có ai ngoài những người có mặt tại đây ngày hôm nay biết về chuyện này, ta nhất định... đích thân tàn sát!"

Lời này vừa nói ra, mấy người có mặt đều không dám thở mạnh.

Bọn họ chưa bao giờ thấy viện trưởng tỏ ra thận trọng đến như vậy.

Mà thái độ vừa rồi của Tần Ninh có thể nói là vô cùng kiêu căng ngạo mạn.

Giết chết Linh Đồ.

Tàn sát ba vị trưởng lão danh dự.

Thậm chí còn chống đối viện trưởng Thiên Ám.

Nhưng dường như viện trưởng Thiên Ám lại không hề quan tâm tới tất cả những điều này!

Còn nữa, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Tứ Tượng Thánh Trụ?

Biêt bao nhiêu nghi vấn đã lan tràn trong lòng của mọi người vào lúc này.

Thiên Ám nói xong liền nhìn xoáy vào ba người Liễu Phương Ngọc, Viên Cương và Phương Thế Thành, họ như hiểu ra, rời khỏi võ trường.

"Chuyện của hôm nay, ai cũng phải quản cho tốt cái miệng của mình, nói nhiều thêm một câu sẽ có thể bị giết không thương tiếc, viện trưởng đã lên tiếng, các ngươi cũng nên biết rằng đây không phải là chuyện chơi đâu!"

Đúng vậy, với thực lực của viện trưởng, đây tuyệt đối không phải chuyện chơi.

Một khi tin tức bị rò rỉ, chắc chắn là do giữa bọn họ có người nói ra ngoài.

Đến lúc đó, viện trưởng chắc chắn sẽ trừ khử người làm lộ ra bí mật.

Chuyện hôm nay thật quá mức chấn động.

Các trưởng lão giờ phút này đều thở dài.

Nếu không phải trước đó đã cho rút bớt rất nhiều đệ tử nội viện, thì lần này có khi toàn bộ học viện Thiên Thần cũng đều sẽ nổ tung.

Phía bên kia, Tần Ninh tiến vào Viện Thiên Thần, nơi ở của Liệt Hỏa lão tổ, hắn thấy sắc mặt của Tần Sơn tái nhợt đang nằm trên giường nhỏ, khó khăn lên tiếng trong cơn mê man.

"Tam đệ... tam đệ..."

"Đại ca, ta đây!"

Nhìn Tần Sơn, Tần Ninh khẽ cười nói: "Đừng lo lắng, không sao đâu!"

Như nghe được lời Tần Ninh nói, Tần Sơn chậm rãi thở nhẹ, chìm vào giấc ngủ.

Tần Ninh lúc này đứng lên, nhìn về phía Liệt Hảo lão tổ, hỏi: "Lão tổ, ông có lò luyện đan không?"

"Có!"

"Được rồi, giúp ta chuẩn bị một chút, bây giờ ta phải luyện đan!"

"Được được được!"

Liệt Hỏa lão tổ xem ra lại càng lo lắng hơn so với Tần Ninh, vội vàng chuẩn bị.

Tần Ninh không nói nhiều, đi thẳng vào trong phòng luyện đan, bắt đầu bận rộn.

Có một bóng người từ từ xuất hiện ngoài cửa, âm thầm như một bóng ma.

"Viện trưởng!"

Thấy viện trưởng xuất hiện, Liệt Hỏa lão tổ vội vàng chắp tay chào.

"Không cần khách khí, cứu mạng đồ nhi của ngươi quan trọng hơn!"

"Vâng!"

Liệt Hỏa lão tổ tiếp tục trông nom Tần Sơn, còn viện trưởng Thiên Ám đã bước vào bên trong phòng luyện đan.

Tần Ninh cau mày, biết Thiên Ám tới, liền nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi!"

Hiện tại tâm tình của hắn vô cùng không tốt, nên cũng không thèm để ý tới Thiên Ám.

Vừa nói dứt lời thì Tần Ninh đã bắt đầu phối trộn dược liệu, động tác nhanh chóng chỉnh chu.

“Ngươi rốt cuộc là ai?”, Thiên Ám không nhịn được mà nói: “Trừ phi ngươi là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế thì mới có thể dẫn động Tứ Tượng Thánh Trụ, hơn nữa, ngươi chắc chắn cũng hiểu rõ bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ!"

"Ngươi…"

"Ta nói rồi, ta là ai, ông không có tư cách biết!"

Tần Ninh nhẹ giọng nói, còn không thèm nhìn viện trưởng Thiên Ám.

"Bên trong Tứ Tượng Thánh Trụ có Tứ Tượng Kiếm Linh, Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ!"

“Còn việc tại sao ta có thể mở nó ra”, Tần Ninh xoay người, nhìn thoáng qua Thiên Ám rồi nói: “Ta nói ta đoán được cách, ông có tin không?"

Thiên Ám cười khổ.

Bí mật liên quan đến Tứ Tượng Thánh Trụ quá lớn.

Ông ta phải hỏi cho rõ ràng.

Nhưng Tần Ninh đã có thể kích hoạt được Tứ Tượng Thánh Trụ, thì cho dù là ông ta cũng không có khả năng xuất thủ giết chết được Tần Ninh.

Hơn nữa, chính hắn mới là người có khả năng xuất thủ giết chết ông ta!

Nhưng ông ta biết rằng, Tứ Tượng Thánh Trụ năm đó được thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế hợp lực xây dựng lên, bên trong hàm chứa huyền cơ.

Ông ta cũng biết, ngoại trừ hai vị này, thì bí mật của Tứ Tượng Thánh Trụ còn cón một người khác biết, vị đó chính là sư tổ của thủy tổ Thiên Thanh Thạch và Minh Uyên đại đế!

Nhưng Tần Ninh mới mười sáu tuổi, hắn chắc chắn không thể là vị sư tổ đó.

Lời giải thích duy nhất là Tần Ninh rất có thể là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, hoặc hậu duệ của Minh Uyên đại đế.

Nhưng bản thân ông ta là một hậu duệ của Thiên Thanh Thạch, vậy mà ông ta không hề biết rằng tổ tiên của mình còn có những hậu duệ khác.

Thân phận của Tần Ninh này thật kỳ quái!

"Tứ Tượng Thánh Trụ được xây dựng lên chính là bởi vì Thiên Thanh Thạch muốn phòng ngừa việc sau này học viện Thiên Thần sa sút, bị người khác hủy đi căn cơ, mục đích xây dựng cũng giống như Bát Hoang Viêm Long Hộ của hoàng thất Bắc Minh vậy".

"Ông là hậu duệ của Thiên Thanh Thạch mà không biết chuyện này sao?"

"Mấy chục ngàn năm qua đã phát sinh rất nhiều chuyện, cũng như học viện Thiên Thần năm đó cực kỳ hưng thịnh, sau lại cùng với đế quốc Bắc Minh trở nên suy yếu dần, bởi vậy, có rất nhiều chuyện... không cách nào tính toán trước được!"

Nghe tới đây, vẻ mặt của Tần Ninh trở nên rất khổ tâm, trong mắt thoáng hiện lên sự bất lực.

Hắn chợt nghĩ đến một câu nói đã lưu truyền trong dân gian từ lâu, rất thô tục, nhưng lại rất đúng.

Thời gian là một con dao mổ heo!

Thứ mà nó giết, nào chỉ là vẻ ngoài!

"Tứ Tượng Thánh Trụ, ông đã không mở được thì cũng không cần hỏi nữa!"

Tần Ninh lãnh đạm nói: "Nhưng ta đã ở đây, tương lai nếu như học viện Thiên Thần gặp phải nguy cơ, ta có thể giúp ông mở ra Tứ Tượng Thánh Trụ, tru thần diệt quỷ!"

Lời này vừa nói ra đã khiến cho Thiên Ám phải sững sốt.

Những gì Tần Ninh vừa nói không phải là lời mà một thiếu niên mười sáu tuổi có thể nói ra, mà giống như của một vị cổ nhân đã sống qua ngàn vạn năm vừa nói ra vậy.

Cảm giác ấy đã khiến cho Thiên Ám cảm thấy kính sợ.

"Nếu không có chuyện gì nữa thì ông lui xuống trước đi!", Tần Ninh lại nói: "Chuyện ngày hôm nay nếu như để lộ ra bên ngoài, ta nghĩ xung quanh đế quốc Bắc Minh nhất định sẽ có vô số đế quốc, thượng quốc, thậm chí là cương quốc tràn tới đây, ông chắc là biết mình phải làm sao rồi chứ!"

"Ta đã truyền lệnh xuống dưới rồi".

Thiên Ám vừa nói xong, Tần Ninh đã phất tay.

Thiên Ám nhanh chóng lui ra khỏi phòng luyện đan.

Chỉ có điều, lúc Thiên Ám ra tới bên ngoài phòng luyện đan, cơ thể ông ta lúc này mới duỗi thẳng cao ngất, rồi đột nhiên ông ta lại sững người.

Không đúng!

Ông ta là viện trưởng, là cường giả độc nhất vô nhị ở đế quốc Bắc Minh này.

Nhưng vừa rồi, tại sao ông ta lại... đột nhiên trở nên luồn cúi như thế?

"Tần Ninh... Tần Ninh..."

Thiên Ám lẩm bẩm nghĩ ngợi, nhưng nghĩ mãi không ra cái tên này có gì đặc biệt.

Ở trong phòng, Tần Ninh không khỏi thở dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom