-
Chương 146-150
Chương 146: Hạt sen Thanh Ngọc
Lúc này, con rối Bàn Linh đó đứng thẳng dậy, thân thể cực lớn nhưng trước mặt Tần Ninh lại ngoan ngoãn như một con mèo con, lưng hơi cong xuống.
“Nuốt chúng xuống đi, chắc chắn ngươi có thể khôi phục được vài phần. Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về trạng thái đỉnh cao!”
Tần Ninh nhẹ nhàng vẫy tay nói.
Con rối Bàn Linh kia sải bước ra ngoài, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng ở đỉnh núi.
Những âm thanh kẽo kẹt vang lên, con rối Bàn Linh kia không ngừng nhai kỹ, dần dần, bộ giáp trên bề mặt cơ thể của nó trở nên sáng sủa rực rỡ.
Mà hơi thở lay động trong cơ thể cũng dần dần trở nên mạnh mẽ.
Hơi thở cảnh giới Linh Đài lúc đầu đã nâng lên cảnh giới Linh Luân ngay lúc này.
Tứ Linh cảnh: cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.
Mỗi lần nâng cao cảnh giới thì cần một lượng linh khí vô cùng lớn, thiên tài địa bảo và linh thạch cũng không thể thiếu.
Nhưng con rối Bàn Linh này lại từ hơi thở bị sút xuống cảnh giới Linh Đài lúc đầu nâng thẳng tới cảnh giới Linh Luân hùng mạnh.
“Đi thôi!”
Lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng, tiu nghỉu nói: “Tên khổng lồ nhà ngươi, hỏi thì ngươi cũng không biết, sau khi ta đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
“Không biết mấy tên nhóc thối Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch đó thế nào, còn thằng nhóc Thanh Vân kia thì sao. Người ta không yên tâm nhất, không phải là mấy đồ tôn kia mà chính là hắn ta…”
Tần Ninh sải bước rời đi.
Đi tới bên cây sen Thanh Ngọc kia, thu lấy từng hạt sen.
Tổng cộng có mười bảy hạt, không thiếu hạt nào.
Mà lúc này, với sự xuất hiện của năm con rối, sự rung động trên đỉnh núi đã hoàn toàn biến mất.
Cảnh tượng này quá kỳ dị, không ai biết, rốt cuộc là có chuyện gì.
“Xuống rồi!”
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.
Trên đỉnh núi, bóng dáng Tần Ninh ung dung bước tới.
Sau lưng, con rối Bàn Linh mặc bộ giáp sắt màu đen, làn da ngăm đen đang bước đi ầm ầm khiến người ta cảm giác như có một ngọn núi lửa phun trào.
“Chặn hắn lại!”
Tô Triếp gằn giọng, hô lên, mấy chục bóng người phía sau nối tiếp nhau xông lên.
Mấy chục người kia, đều là cảnh giới Linh Hải tầng năm trở lên, hơi thở mạnh mẽ, từng luồng sát khí cuồn cuộn.
Mà ở Liễu Môn bên kia, lúc này một thanh niên dẫn đầu cũng bước ra.
Người này tên là Liễu Phu Á. Vốn dĩ ở trong nội viện Liễu Môn, Liễu Thanh Thừa là người lãnh đạo, nhưng bây giờ, Liễu Thanh Thừa đã chết thì gã đứng ra để dẫn đoàn đệ tử Liễu Môn.
Ở trong nội viện, người này cũng nổi danh đã lâu, nhưng vẫn luôn bị hào quang của Liễu Thanh Thừa che khuất nên không có cơ hội bộc lộ tài năng.
Nhưng lần này lại không thể không đứng ra.
Mà đồng thời, Tử Việt của hội Phương Viên, đứng thứ ba trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cũng đưa đệ tử của hội Phương Viên đứng ra.
Không chỉ như thế, những người khác cũng vây quanh chân núi, đợi Tần Ninh đi xuống.
“Đó là Thai Phi, đứng thứ tư nội viện!”
“Còn nữa còn nữa, An Thi Thi đứng thứ năm nội viện chúng ta. Nghe nói, An Thi Thi là thành viên của An Nhiên uyển, chính là nơi mà Linh Tử An Vũ Tình lập ra, những người tham gia đều là những cô gái đẹp!”
“Các ngươi chưa nhìn thấy Trử Thông và Đới Thắng rất ít khi lộ mặt cũng tới rồi sao? Hai người bọn họ có lúc nào đi cùng nhau đâu?”
“Lần này, mười cao thủ đứng đầu nội viện, trừ Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán, Tổ Hùng đã chết thì còn lại đều ở đây!”
Đám đệ tử đã hoàn toàn náo động vào lúc này.
Không ngờ, ngày cuối cùng kết thúc thí luyện lại xảy ra động tĩnh lớn như thế.
Động tĩnh lớn thì cũng thôi đi mà càng không ngờ là đệ tử đứng đầu nội viện và đoàn thể học viên, lúc này đều xuất hiện.
Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía Tần Ninh đang thong thả đi xuống từ đỉnh núi.
Sợ là thằng nhãi này chưa biết, mình sắp chết rồi thì phải.
“Tam đệ!”
“Công tử!”
“Lão đại!”
Lúc này, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc cũng lần lượt đi ra.
Nhìn thấy năm người, Tần Ninh khẽ cười.
“Được rồi, làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi!”
Tần Ninh nhìn mấy người, thản nhiên cười nói.
“Lão đại…”
Trương Tiểu Soái kéo kéo tay áo Tần Ninh, nói thầm: “Kể cả chúng ta muốn đi thì sợ là đám này… cũng sẽ không cho chúng ta đi đâu…”
“Hử?”
Tần Ninh hơi sững người, không để tâm mà nói: “Không sao, kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó phải chết”.
Tần Ninh không hề để ý.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên, trong đám người đứng xung quanh có tiếng quát vang lên.
Tô Triếp sải bước đi ra, nói: “Tần Ninh đúng không? Giao hạt sen ngươi lấy được ra đây!”
“Ồ?”
Nghe câu nói này, Tần Ninh khẽ cười, cũng không mở miệng.
“Ồ cái gì mà ồ?”, Liễu Phu Á lên tiếng: “Ngươi giết đệ tử Liễu Môn ta, bây giờ lại cướp đồ quý mà chúng ta phát hiện được, không giao ra là muốn chết hả?”
“Muốn chết?”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Sống mới vui, ta không muốn chết!”
“Không muốn chết thì giao ra đây!”
Đới Thắng có dáng dấp cao to đứng một bên, lúc này cũng mở lời.
Gã chính là một trong tám người đứng đầu nội viện, chỉ một Tần Ninh mà thôi, gã không thèm để vào mắt.
“Nhưng, những gì các ngươi nói không đúng lắm thì phải!”
Tần Ninh đáp lại: “Hạt sen của sen Thanh Ngọc còn đang xanh tốt trên đỉnh núi kia. Vừa rồi, lúc ta tới thì nhìn thấy đám các ngươi từng người chạy trối chết xuống núi để thoát thân”.
“Thứ đồ này là do ta mạo hiểm tính mạng mới hái được, sao các ngươi lại nói là ta cướp chứ?”
“Miệng lưỡi dẻo quẹo!”
Lúc này Trử Thông cũng hừ một tiếng rồi nói: “Trên đỉnh núi bỗng nhiên xảy ra hiện tượng lạ, vốn dĩ chúng ta đang đợi hiện tượng lạ đó biến mất rồi đi hái nhưng ngươi lại nhanh chân đến trước, còn ở đây mà nói nhăng nói cuội!”
“Vậy cũng là nói, sen Thanh Ngọc này vốn là vật vô chủ, các ngươi phát hiện ra nhưng không có bản lĩnh hái nó thì cứ ở đó mà đợi!”
“Ta mạo hiểm cả tính mạng để hái, lấy được hạt sen thì không phải là nó nên thuộc về ta sao?”
“Ngươi…”
“Nói lời thừa thãi làm gì!”
Cổ Hạt gằn giọng nói: “Không đưa thì chết, Tần Ninh, rốt cuộc là ngươi cần mạng hay là cần hạt sen?”
Lúc này, đám người bỗng giương cung bạt kiếm, sát khí cuồn cuộn.
Mấy trăm đệ tử đứng xung quanh đến từ Thiên Tử đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên,… vây quanh rồi áp sát đi lên.
Trương Tiểu Soái toát mồ hôi hột.
Mấy gã này, rõ ràng là ép người quá đáng. Vừa rồi không dám lấy hạt sen, Tần Ninh lấy rồi thì lại cậy đông hiếp yếu, ở đây mà ra uy ép người.
Quả thật là vô liêm sỉ!
“Lão đại, huynh nói xem làm thế nào?”
Trương Tiểu Soái nói: “Mấy gã này, ai ai cũng vô liêm sỉ. Hôm nay, Trương Tiểu Soái ta có chết ở đây thì cũng phải tranh với chúng tới cùng!”
Bùm…
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Ninh đã dứt khoát đập chày gỗ xuống.
“Huynh muốn chết nhưng ta không muốn chết!”
Tần Ninh cười mắng: “Một đám trẻ con ở đây ríu rít mà thôi, cái gì mà chết với không chết?”
Trẻ con…
Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lúc này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Họ biết, Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng bây giờ đang phải đối diện với mấy trăm đệ tử cảnh giới Linh Hải đó.
Mấy gã này mà vồ lên thì kể cả Tần Ninh với cảnh giới Linh Hải tầng 9 cũng không ngăn được.
Chương 147: Kẻ đáng chết chính là ngươi
“Ngu si, buồn cười quá nhỉ!”
Lúc này, một tiếng cười nhạt bỗng nhiên vang lên.
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Tô Triếp!
Tô Triếp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Chắc là ngươi vẫn chưa biết người đứng trước mặt ngươi là ai! Mà ai là người chống lưng của bọn ta!”
“Sở Ngưng Thi chết, Lăng Thiên nhất định sẽ không đứng cùng chiến tuyến với ngươi, đến lúc đó, Thiên Tử chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng rồi đấy!”
“Ngông cuồng sao?”, Tần Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Triếp, nói: “Ta ngông cuồng thì ngươi làm gì được?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Trong học viện Thiên Thần, có tổng số hơn 100 ngàn đệ tử nội viện, mà Tô Triếp chính là kẻ hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Điều quan trọng hơn là, Tô Triếp là thủ lĩnh nội viện của Thiên Tử đảng, là thế lực đệ tử lớn nhất học viện Thiên Thần.
Ai dám nói với hắn ta như thế?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cái tát vào mặt Thiên Tử, là kẻ thù của cả Thiên Tử đảng!
Tần Ninh này thật sự không muốn sống nữa rồi sao?
“Các vị có mặt ở đây xin thứ lỗi cho ta nói thẳng”, Tần Ninh chậm rãi mở miệng, nói: “Không đáng nhắc tới!”
“Ta cũng không muốn làm loạn với các ngươi, sen Thanh Ngọc này là do Tần Ninh ra lấy được thì đương nhiên sẽ thuộc về ta. Nếu các ngươi không phục thì cướp lại đi!”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Ninh như nhìn một kẻ điên.
Gã này thật sự không sợ chết sao?
Có liên minh đệ tử nào như Thiên Tử đảng, Liễu Môn, An Nhiên uyển, hội Phương Viên ở đây mà không khiến hắn chết hàng trăm hàng ngàn lần cơ chứ.
“Được, được, được!”
Lúc này, Tô Triếp thật sự phát điên.
Với tư cách là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng nội viện, ở trong nội viện, hắn ta vẫn luôn là lớp người trên, cho dù là thủ lĩnh của thế lực đệ tử khác nhìn thấy Tô Triếp hắn ta thì cũng phải khách sáo.
Cho dù là Linh Đồ, đệ tử cảnh giới Linh Đài, nhìn thấy hắn ta cũng phải đối đãi lễ phép.
Hôm nay lại bị một học sinh mới đối đãi như vậy thì sao mà không điên?
“Nếu đã như thế thì ngươi chịu chết đi!”
Tô Triếp sát khí bừng bừng, đám người đứng sau cũng muốn xông lên chém giết.
“Đợi đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát, trong trẻo vang lên.
Một thân hình từ trong đám người bước ra.
Người đó mặc áo da, váy ngắn bọc lấy đôi chân thon dài, trên người mặc áo da ngắn nhỏ, bao lấy ngực.
Thân hình bốc lửa khiến người ta cứ suy nghĩ xa xôi.
“An Thi Thi, cô muốn làm gì vậy?”
Lúc này, Tô Triếp lạnh lùng nói.
“Trước khi các ngươi quyết đấu, ta có thể xen vào vài lời chứ?”
An Thi Thi nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, ta không muốn cướp đoạt. Sen Thanh Ngọc này là do ngươi có bản lĩnh lấy được, coi như ngươi lợi hại”.
“Không biết có thể nể mặt An Nhiên uyển ta, bán cho ta ba hạt sen Thanh Ngọc được không?”
Mua?
Mọi người nhìn An Thi Thi, không hiểu lắm.
An Nhiên uyển chính là một thế lực đệ tử lớn mạnh của học viện Thiên Thần.
Tội gì phải sợ hãi một Tần Ninh nhỏ bé?
Lúc này, An Thi Thi cũng không biết tại sao.
Nhưng trực giác của phụ nữ ở đáy lòng nói cho cô ta biết, đắc tội với Tần Ninh thì không có kết cục tốt.
“Mua? Được!”
Lúc này Tần Ninh vung tay, ba hạt sen xuất hiện.
“1 hạt, 1000 linh thạch!”
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều ngây ngốc.
1 hạt, 1000 linh thạch?
Giỡn gì vậy.
Linh thạch vốn là thứ khan hiếm ở đế quốc Bắc Minh.
Ở đế quốc Bắc Minh không sản xuất linh thạch, linh thạch hiện có đều là đổi được từ một số môn phái ở giữa Cửu U đại lục.
1000 viên linh thạch đủ để mua một linh khí trung đẳng nhị phẩm.
Ai mà tiêu nhiều tiền cho hạt sen này thế chứ?
An Thi Thi cau mày, nói: “Tần Ninh, ta thật lòng muốn mua, chứ không phải nói chơi với ngươi!”
Một hạt linh tử, quả thật vô cùng có giá trị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 linh thạch thôi. Thế mà Tần Ninh vừa mở miệng đã đòi 1000 linh thạch.
Đùa gì chứ.
“Ta cũng thật lòng muốn bán!”
Tần Ninh xòe bàn tay ra, một hạt sen hiện ra trong lòng bàn tay.
“Cô nhìn kỹ xem. Hạt sen này có vân sen, đủ để chứng tỏ nó là hạt sen vạn năm. Có công hiệu vô cùng mạnh, chắc là cô biết điều đó!”
“1000 linh thạch mà đổi cho cô, ta còn thiệt đấy!”
Lời này vừa nói ra thì mọi người cũng hoàn toàn sững sờ.
Đúng vậy, một hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì đúng là tương ứng với 100 viên linh thạch.
Nhưng mà có vân sen thì là sen đã sinh trưởng vạn năm rồi, giá trị đủ để tăng lên gấp 10.
Lúc này vẻ mặt của An Thi Thi cũng biến sắc.
Cô ta không ngờ, hạt sen Thanh Ngọc này lại đáng quý tới mức độ này.
Hạt sen vạn năm!
Tô Triếp, Liễu Phu Á và những người khác đều mang vẻ mặt như phát điên.
Hạt sen vạn năm!
Tần Ninh, thằng ngu này!
Hôm nay, nếu chỉ là hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì có lẽ bọn chúng sẽ không quá kiên quyết.
Nhưng bây giờ lại là hạt sen vạn năm, công hiệu gấp trăm lần hạt sen Thanh Ngọc bình thường.
Lần này, cho dù Tần Ninh phản kháng thế nào, phải trả cái giá đắt tới đâu thì cũng phải lấy được hạt sen này!
“Nói ít lời thừa thãi thôi!”
Cổ Hạt không nén nổi nữa, kích động nói: “Hạt sen vạn năm. Thằng nhãi này muốn nuốt một mình sao, không được đâu!”
“Đúng vậy!”
Đới Thắng kích động nói: “Hạt sen vạn năm, một hạt đủ để cho chúng ta nâng lên cảnh giới Linh Đài rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành linh đồ ở học viện Thiên Thần, có thể gọi là một bước lên trời!”
Trử Thông, Thai Phi lúc này cũng kích động không thôi.
Thằng ngu Tần Ninh này.
Bây giờ còn nói trước mặt mọi người đây là hạt sen vạn năm, quả thật là không biết sống chết.
“Được rồi, nói ít thôi!”
Thai Phi mất kiên nhẫn nói: “Các vị, mọi người đều biết hạt sen này hiếm thế nào, không thể để một người độc chiếm được!”
“Được!”
“Không vấn đề gì!”
Lúc này, mấy người cùng đứng ra.
Mà An Thi Thi lại đem đệ tử của An Nhiên uyển lui lại.
“An sư tỷ, chúng ta…”
“Đi thôi!”
An Thi Thi lắc đầu nói: “Ta luôn cảm thấy, Tần Ninh này không thể chọc vào”.
“Tuy nói đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng từ đáy lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Nếu như gây chuyện cho người này thì chỉ sợ là hôm nay, chúng ta không ra được khỏi khu vực thí luyện!”
Nghe câu nói này, mấy đệ tử đi theo cảm thấy không phục cho lắm.
Họ thật sự không biết, An Thi Thi lo lắng cái gì.
Rõ ràng là Tần Ninh chỉ còn một đường chết mà thôi!
Mấy bóng người xông ra chém giết.
Đám người Diệp Viên Viên, Tần Hải cũng rất căng thẳng.
“Có gì mà căng thẳng thế?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Đứng ở đây xem kịch hay là được rồi!”
Nghe câu nói này, mấy người Tần Hải bất lực cười khổ.
Bây giờ nhìn thế nào thì bọn họ cũng không có đường nào để đi.
Thế mà còn bình tĩnh như thế à!
“5 hạt sen ở đây, các ngươi mỗi người một hạt!”
Tần Ninh lên tiếng: “Nuốt luôn xuống là được, hạt sen vạn năm có thể giúp da thịt của các ngươi nâng cao độ dung hòa linh khí tới giới hạn cao nhất!”
“Đặc biệt là cô, Viên Viên”.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nghiêm túc nói: “Một hạt sen này có thể giúp cô an ổn tiến vào cảnh giới Linh Đài. Trong thời gian 10 ngày, nếu cô không tiến vào được cảnh giới Linh Đài thì cũng đừng làm tì nữ của ta nữa!”
“Dù cô là hoàng thể”.
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên cầm lấy hạt sen, khẽ gật đầu.
Lúc này, mấy bóng người đã xông tới chém giết.
“Đáng chết!”
Sắc mặt của Tô Triếp co giật.
Thế mà Tần Ninh lại mang hạt sen cho những người bên cạnh hắn ngay trước mặt bọn chúng.
Quả thật là sự coi thường lớn nhất với chúng.
“Đáng chết chính là ngươi đấy!”
Lúc này, Tần Ninh bước lên trước, bàn tay vung lên.
Bụp… trong chớp mắt, một tiếng thình thịch vang lên.
Chương 148: Mượn một thứ trên người các ngươi
Bỗng nhiên, một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bước ra, trực tiếp đứng trước mặt Tần Ninh.
Cơ thế có chiều cao hai mét, toàn thân trên dưới bao phủ bởi thiết giáp màu đen, làn da lộ ra một màu đen nhánh, khiến cho người ta có cảm giác giống như một con tinh tinh cực lớn đứng trước mặt Tần Ninh.
“Giết!”
Tần Ninh chợt lên tiếng.
Bụp…
Bóng hình màu đen đó bước lên với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt trước mặt Tần Ninh chỉ còn cái bóng của nó.
Rắc…
Ngay sau đó, một tiếng rắc vang lên, bóng hình màu đen đó xuất hiện trước mặt Tô Triếp.
Bàn tay vươn ra, vồ một cái khiến vai trái của Tô Triếp hoàn toàn nát vụn.
Bóng hình màu đen kia vung cánh tay lên, bụp một tiếng, toàn thân Tô Triếp rơi thẳng xuống dưới chân Tần Ninh.
Âm thanh đau đớn xé toạc cả không gian của khu rừng.
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.
“Muốn giết ta hả, ngươi thật sự rất ngu ngốc!”
“Nhưng, ta rất có hứng thú với đẳng cấp linh ấn trên thân thể của người”.
“À đúng rồi!”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Đại ca ta, là chuyện tốt ngươi làm hả? Nghe Liễu Xán nói, ngươi cũng rất hưởng thụ cảm giác linh hải bị phế?”
Bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống.
Bụp…
Âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tô Triếp lúc này mồ hôi vã ra như mưa.
Một đạo linh hải của hắn ta đã vỡ nát.
Nỗi đau tê tâm liệt phế đó suýt nữa khiến hắn ta hôn mê.
“Tần Ninh, ngươi…”
“Ta chết chắc rồi phải không?”, Tần Ninh cười nói: “Lăng Thiên không bỏ qua cho ta, Thiên Tử cũng sẽ không bỏ qua cho ta đúng không?”
“Ta biết…”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa vung lên.
Rắc rắc rắc, âm thanh vỡ vụn vang lên từng hồi là lúc từng đạo linh hải của Tô Triếp bị nát bét.
Lúc này, toàn thân hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Tần Ninh bỗng đứng lên, nhìn xung quanh.
“Ngươi sai ở chỗ, dám động vào đại ca của ta!”
Bụp…
Một cước đạp xuống, khiến thân thể của Tô Triếp nổ tung.
Bỗng chốc, cơ thể của Tần Ninh như có một luồng vương khí dần lan ra.
Hơi thở cảnh giới Linh Hải tầng chín khiến mọi người có mặt ở đó lấm lét mà nhìn.
Gã này đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mà, người khổng lồ kia rốt cuộc là từ đâu tới?
Lúc Tần Ninh lên núi, chúng vẫn chưa nhìn thấy gã khổng lồ màu đen đó.
Vừa rồi, vốn dĩ là không để ý đến nó.
Nhưng bây giờ…
Chỉ vồ một cái đã làm vỡ nát vai của Tô Triếp cảnh giới Linh Hải tầng 9, khiến Tô Triếp không hề có lực phản kháng.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn ngây ngốc.
“Bây giờ, còn ai muốn cướp hạt sen của ta không?”
Tần Ninh nhìn đám người, nói bằng một giọng nhàn nhạt không hề vang dội.
Nhưng lúc này, giọng nói đó lại khiến người ta cảm thấy không có lực phản bác.
Mọi người đều có thể nhìn ra.
Bên cạnh Tần Ninh có một cao thủ không biết mạnh yếu, sao chúng có thể giết Tần Ninh.
“Không còn ai nữa đúng không?”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Vậy ta đi nhé!”
Cùng lúc đó, sắc mặt của An Thi Thi tràn đầy kinh ngạc, lồng ngực phập phồng.
Vừa rồi, cô ta chỉ có dự cảm không hay, nhưng không ngờ lại là tình huống này!
Những đệ tử đi theo cô ta cũng thầm kinh ngạc.
May thật, may thật, vừa rồi An Thi Thi dừng lại, nếu không, trời mới biết xảy ra chuyện gì?
Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Tại sao lại kinh khủng như vậy?
“Không cho phép ngươi đi!”
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ chợt vang lên.
Liễu Phu Á gầm lên nói: “Các vị, kể cả thằng nhãi này có cảnh giới Linh Hải tầng 9, bên cạnh còn có một người khổng lồ, nhưng chúng ta mấy trăm người, lẽ nào không phải là đối thủ của hai kẻ này sao?”
“Mọi người cùng nhau xông lên!”
“Đó chính là hạt sen vạn năm!”
Liễu Phu Á hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Được!”
Tử Việt cũng gật đầu nói: “Mấy trăm người đối phó với hai người, lẽ nào chúng ta sẽ thua sao?”
“Đúng thế!”
Lúc này, Thai Phi cũng nghiêm túc đáp lời.
Cái chết trong chớp mắt của Tô Triếp, tuy rằng chấn động bọn chúng, nhưng hạt sen vạn năm kia quả thật có sức hấp dẫn quá lớn!
Bọn chúng hầu như không nỡ để hạt sen vạn năm cứ như vậy bị Tần Ninh cướp đi.
Hôm nay, cho dù thế nào thì nhất định phải giữ Tần Ninh lại mới được.
Mọi người thấy thế thì cũng hoàn toàn u mê, đỏ mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ lắc đầu.
Con rối Bàn Linh sải bước lên ngay lập tức, ứng chiến 100 người.
Con rối Bàn Linh khi bản thân ngưng luyện thì đã ở tu vi cảnh giới Linh Phách.
Mà tuy bây giờ không bằng trước đây nhưng cũng mạnh ngang cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Luân vượt xa cao thủ cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài.
Vốn dĩ không phải là thứ mà đám nhóc này chống đỡ được.
“Cứ muốn tìm đường chết, hà cớ gì…”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, con rối Bàn Linh xông lên tấn công.
Trong chớp mắt, cường giả cảnh giới Linh Luân xông vào giữa đám đệ tử cảnh giới Linh Hải, như hổ xông vào bầy cừu.
Cho dù là Liễu Phu Á, Tử Việt hay những kẻ khác, thực lực có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể ngăn cản được sự đè ép của cảnh giới Linh Luân?
Những tiếng thét gào thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy trăm người kia chớp mắt tan tác không thành quân, như những đứa bé đang la khóc om sòm trước mặt người lớn.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Một người khổng lồ đánh tan mấy trăm võ giả cảnh giới Linh Hải.
“Giải tán!”
Lúc này, Liễu Phu Á cũng chết lặng.
Người khổng lồ này sao lại kinh khủng như vậy?
Đây là cảnh giới Linh Đài, không, không đúng, không chỉ là cảnh giới Linh Đài, mà còn là tu vi cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Luân, chính là tu vi Linh Tử, mà đám cảnh giới Linh Hải bọn chúng chỉ là đứa con nít vắt mũi chưa sạch trước mặt cảnh giới Linh Luân mà thôi.
“Chạy sao thoát?”
Lúc này, Tần Ninh bước lên, đi thẳng tới trước mặt Liễu Phu Á.
“Cút ra!”
Liễu Phu Á hoàn toàn phát điên.
Gã không phải là đối thủ của người khổng lồ kia, không thể so được, nhưng Tần Ninh là cái thá gì?
Thật sự cho rằng bản thân đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 thì không ai ngăn cản được sao?
“Liệt Dương quyền!”
Một quyền tấn công, mà lúc này bàn tay Liễu Phu Á cũng đột nhiên vung ra.
Bùm…
Trong chớp mắt, quyền phong của Tần Ninh đón lấy, hai quyền giao đấu, một luồng linh khí hào hùng ép vào cơ thể khiến sắc mặt của Liễu Phu Á trắng bệch.
Linh khí trong cơ thể hỗn loạn, linh khí mà Tần Ninh tấn công vào từng tia áp bức linh khí của gã biến động.
Lúc này, Liễu Phu Á cảm thấy, cơ thể hoàn toàn sụp đổ.
Máu tươi từ tai, mũi, mắt, miệng chảy ra, toàn thân Liễu Phu Á bỗng nhiên ngã xuống.
Một quyền, giải quyết gọn nhẹ!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm như hến.
“Chạy đi!”
Trong đám người, không biết ai hét lên một tiếng, tất cả lập tức như con ruồi mất đầu điên cuồng chạy loạn.
“Đứng lại!”
Lúc này một tiếng thét bỗng chốc vang lên.
Tần Ninh nhìn đám người xung quanh, ra lệnh một tiếng.
Trong chớp mắt, tất cả đều yên tĩnh lại.
“Nếu kẻ nào dám chạy thì hậu quả chỉ có chết!”
Tần Ninh vừa dứt lời. Người khổng lồ búng ngón tay, một bóng người bay ra xa 100 mét, hự một tiếng rồi ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến đám người không dám động đậy.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Tử Việt cũng tái mặt.
Tần Ninh, quá kinh khủng!
Người khổng lồ còn kinh khủng hơn Tần Ninh lại càng… không thể ngăn cản.
“Không làm gì, ta không muốn mạng của các ngươi, nhưng, phải mượn một thứ trên người các ngươi!”
Tần Ninh lên tiếng.
Chương 149: Linh ấn cấp 9
“Mượn… mượn cái gì?”
Thai Phi cũng run rẩy cả người.
Một quyền đánh xuống mà giết chết cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 như Liễu Phu Á. Thực lực của Tần Ninh, rốt cuộc là kinh khủng đến đâu?
“Mượn linh ấn của các ngươi dùng!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta rất muốn đi tới viện linh quyết và viện linh khí của học viện Thiên Thần một lần, đáng tiếc đến giờ mới tới cấp 7!”
“Ta nghĩ tích lũy điểm số của mấy trăm người các ngươi mà cộng lại chắc là đủ đấy!”
“Ngươi đừng mơ!”, Tử Việt điên cuồng nói: “Không dễ gì ta mới tới cấp 6, nếu cho ngươi hết, ta…”
Bùm…
Đáng tiếc, Tử Việt còn chưa nói hết thì người khổng lồ đã vung búa đánh ra.
Tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của Tử Việt hoàn toàn vỡ nát, lệnh bài của cô ta bị Tần Ninh bắt lấy trong tay.
Trực tiếp hấp thu lệnh bài của Tử Việt, thì lúc này đẳng cấp linh ấn của Tần Ninh đã tới cấp 8.
“Chúng ta sẵn lòng cho ngươi!”
Trử Thông vội vàng nói: “Ta đồng ý, sẵn sàng cho ngươi!”
So với giải thưởng này mà nói thì tính mạng quan trọng hơn!
“Đồng ý là tốt!”
“Nhưng…”, Đới Thắng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Ngươi đã đạt tới cấp 8, chỉ một bước nữa là tới cấp 9 rồi, vì thế nên ngươi cũng không cần phải thu hết ấn ký của mấy trăm người bọn ta!”
“Ồ?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn, Đới Thắng chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng xua tay nói: “Không không không, ta sẵn sàng cho ngươi. Ngươi cần bao nhiêu thì là bằng đó”.
“Thế còn tạm được!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Xếp hàng vào, từng người giao ấn ký ra!”
“Ai muốn chạy thì tự hỏi mình trước, có đủ sức mà chạy không!”
Lời này vừa nói ra, cả mấy trăm người đều ỉu xìu.
Trộm gà không được lại mất bát gạo!
Lần này, thiệt lớn rồi!
Nhưng chúng nằm mơ cũng không ngờ, bên cạnh Tần Ninh lại ẩn giấu một người khổng lồ to lớn như thế.
Mấy trăm người, xếp hàng ngay ngắn.
Tần Ninh đứng phía trước, nhìn đám người, bàn tay vung lên hấp thu từng luồng ấn ký.
Cuối cùng, sau khi mấy chục người cống nạp thì linh ấn của Tần Ninh đã đạt tới cấp 9!
Những người còn lại thì không khỏi thở phào!
Gã này đạt tới cấp 9 rồi, có thể nói là không ai sánh được.
Ấn ký của bọn chúng có thể giữ lại rồi.
“Nhị ca, đến các huynh rồi!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn mấy người Tần Hải, cười nói: “Còn lại mấy trăm người, ta thấy ấn ký của bọn chúng đủ để các huynh đạt tới cấp 9 đó!”
Lời này nói ra, vẻ mặt của những đệ tử kia bỗng chốc trở nên khó coi tím ngắt như gan lợn.
Tần Ninh vẫn muốn hấp thu ấn ký của bọn chúng?
Đùa à.
Nhưng nhìn người khổng lồ sừng sững đứng đó, bọn chúng lập tức ngậm miệng không dám nói một chữ.
Cấp linh ấn thì cũng quan trọng, nhưng phải có mạng mà dùng mới được!
Chạy thì không chạy thoát nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn như thế thôi.
Mấy trăm người dần dần cũng giao hết đẳng cấp linh ấn của mình ra.
Năm người Diệp Viên Viên, Tần Hải đều lóe lên từng ánh sáng của các đẳng cấp, được mấy trăm cao thủ cho linh ấn mà từng người đều đã đạt tới cấp 9.
Cho tới hôm nay, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều cảm thấy như đang nằm mơ.
Ngày đó Tần Ninh đi vào khu vực thí luyện đã từng nói, mọi người đều có thể nâng tới cấp 9.
Lúc đó, bọn họ đều coi đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Nhưng không ngờ, bây giờ… thật sự đã trở thành sự thật!
Đẳng cấp của 6 người đều đạt tới cấp 9!
Thời gian 1 tháng này thật giống như là một giấc mơ.
Đông…
Mà lúc này, một hồi chuông vang lên, lan ra cả dãy núi.
Thí luyện, kết thúc rồi!
Tần Ninh nhìn về phía xa, mở miệng nói: “Đi thôi, đến lúc đi lĩnh thưởng rồi!”
“Ừ!”
Mà lúc này, An Thi Thi nhìn mấy người rời đi cũng cười khổ.
May mà mình dựa vào trực giác của bản thân mới không bị mất đi đẳng cấp của bản thân.
Nếu không, lần thí luyện này chẳng khác gì lấy giỏ trẻ múc nước, phí công.
Nhưng, cô ta cũng hiểu rõ, Thiên Tử đảng, Liễu Môn, sẽ không dễ dàng mà nuốt cục tức này.
Chuyện này đã định không phải là chuyện tốt.
Cao thủ cảnh giới Linh Luân bên cạnh Tần Ninh quả thực là không ai dám chọc. Nhưng đây là trong khu thí luyện, nếu là học viện Thiên Thần, dựa vào thủ đoạn phi thường của Thiên Tử đảng và Liễu Môn thì Tần Ninh, nguy rồi!
Trong lòng An Thi Thi cũng cảm thấy tò mò, Tần Ninh không thể nào không biết điểm này, nhưng không biết là rốt cuộc Tần Ninh lấy tự tin ở đâu ra để đối diện với mọi hậu quả.
Mà lúc này, mấy trăm đệ tử kia trông ai cũng u ám.
Nhưng trong đó có một vài đệ tử khẽ lướt đi, vội vàng lao ra khỏi cửa khu thí luyện.
Nhất định phải nói chuyện này cho nhân vật chống lưng cho bọn chúng biết, Tần Ninh sỉ nhục bọn chúng như thế thì sao có thể nuốt trôi?
Tất cả các đệ tử trong khu thí luyện đều đi về lối ra.
Mà cùng lúc đó, trên quảng trường nội viện, học viện Thiên Thần.
Lúc này, mười mấy bóng người đang đứng.
Những người này đang mặc áo choàng đen, hơi thở trên người mơ hồ được giải phóng ra, khiến người khác cảm nhận được sức mạnh to lớn kỳ lạ.
Trưởng lão áo choàng đen chính là trưởng lão danh dự ở trong học viện Thiên Thần, thực lực từ cảnh giới Linh Phách tầng 1 tới cảnh giới Linh Phách tầng 5.
Trong học viện Thiên Thần, trừ một số ít trưởng lão nòng cốt thì trưởng lão danh dự cũng coi là một sự tồn tại đỉnh cao.
Lúc này, mười mấy trưởng lão danh dự đang yên lặng mà chờ.
Xung quanh còn có hơn 100 vị trưởng lão nội viện, cũng đang chờ đợi.
Mười mấy vị trưởng lão danh dự kia bàn luận với nhau, không khí rất hòa hợp.
“Khà khà, Liệt Hỏa Lão Tổ, vị này chính là đồ nhi của ông, Tần Sơn phải không?”, một vị trưởng lão tóc bạc cười kha khà nói: “Quả nhiên là không giống mọi người, nghe nói ở buổi thí luyện trước đã bị vỡ linh hải, bây giờ lại không hề hấn gì rồi?”
“Liệt Hỏa Lão Tổ ông thật sự quan tâm thân thiết với đồ nhi của mình nhỉ!”
“Ha ha…”
Lúc này, tâm trạng của Liệt Hỏa Lão Tổ cực tốt, ông ấy cũng cười lớn rồi nói: “Cảnh Trường Đông, lão già này, đồ nhi của ta là người tốt thì tự sẽ có thiên tướng giúp đỡ, không chết được, ha ha…”
“Ta thấy không chết được nhưng muốn hồi phục tu vi cũng khó hơn lên trời nhỉ”.
Một giọng nói âm hiểm vang lên.
Liệt Hỏa Lão Tổ bỗng chốc lạnh mặt, nói.
“Kim Nhất Lôi, ông không nói chuyện không ai bảo bị câm đâu!”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười mà như không cười: “Thân là trưởng lão danh dự mà cả ngày lăn lộn với đệ tử đảng phái côn đồ, làm mất hết mặt mũi của học viện Thiên Thần rồi đấy!”
Kim Nhất Lôi có thân hình cao lớn, tai lớn mặt vuông, nhìn đã thấy uy.
Liệt Hỏa Lão Tổ lại biết, Kim Nhất Lôi có quan hệ gần gũi với Thiên Tử Đảng.
Chắc chắn việc đồ nhi của mình bị thương có liên quan tới Thiên Tử Đảng và lão ta.
“Liệt Hỏa Lão Tổ, ông biết cái gì?”
Kim Nhất Lôi nheo mắt cười: “Học viện thiên thần luôn do những người ưu tú, kiệt xuất đảm nhiệm chức viện trưởng. Bây giờ, Thiên Tử chính là linh tử xuất sắc nhất toàn học viện, tu vi cảnh giới Linh Phách, không kém ta bao nhiêu”.
“Tương lai, nhất định sẽ là viện trưởng học viện Thiên Thần, ta có quan hệ tốt với hắn ta cũng vì sự phát triển tốt hơn của học viện Thiên Thần mà thôi”.
“Không phải là vì để cho mình đường lui à?”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười giễu: “Ra vẻ đạo mạo lắm cơ!”
“Ông…”, Kim Nhất Lôi tức không thể phát mà nói: “Liệt Hỏa Lão Tổ, nếu không ta và ông đấu với nhau một trận xem thế nào? Ai thua thì kẻ đó chính là con rùa rụt cổ!”
“So thì so, sợ ông chắc?”
Hai vị trưởng lão danh dự lúc này tức tối bừng bừng.
Chương 150: Công bố danh sách
“Hai vị, hai vị!”
Trưởng lão Cảnh Trường Đông vội vàng đứng dậy, cười ha ha nói: “Các đệ tử nội viện sắp trở lại rồi, đừng làm trò cười trước mặt hậu bối nữa mà!”
Lời này vừa nói ra, Kim Nhất Lôi và Liệt Hỏa Lão Tổ hậm hực tức giận nhưng mỗi người quay về một phía khác nhau.
Mười mấy vị trưởng lão khác cũng ngồi nhìn hai người tranh luận.
Đông…
Không lâu sau, trên võ trường học viện lại vang lên một hồi chuông.
Cửa lớn nội viện mở ra, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Lần này, đệ tử tham gia nội viện thí luyện có tới hơn 100 ngàn người. Mà bây giờ số người trở về cũng rất đông, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ít hơn 20, 30 ngàn người.
Học viện Thiên Thần, tôn sùng giáo chỉ thiết huyết.
Nếu ngay cả thí luyện mà học viện sắp xếp cũng không vượt qua thì rời khỏi học viện, sớm muộn cũng trở thành thức ăn trong miệng kẻ khác.
Cho nên, tổn thương lần này cũng nằm trong dự tính của các trưởng lão.
“Chào mừng các học viên đã an toàn trở về!”
Cảnh Trường Đông đứng dậy, cười lớn: “Thời gian tôi luyện 1 tháng đã kết thúc, ta nghĩ rằng các ngươi đã có sự tiến bộ rất lớn”.
“Bây giờ, bắt đầu thống kế đẳng cấp ấn ký lệnh bài của học viên, một lát sau sẽ biết được ai là 10 đệ tử đứng đầu!”
Lời nói của Cảnh Trường Đông vừa dứt thì đám đệ tử bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ha ha, Tống trưởng lão, ông cho rằng lần này người đứng thứ nhất là ai?”, trong mấy vị trưởng lão có một ông lão gầy còm cười ha ha nhìn một người khác đang đứng bên cạnh.
“Ta nghĩ khả năng rất lớn là Tử Việt!”
Tống trưởng lão cười nheo mắt nói.
“Ồ thật sao? Ta lại cho rằng, có khả năng lớn là Liễu Thanh Thừa!”, vị trưởng lão gầy kia nhàn nhạt nói: “Thực lực của Liễu Thanh Thừa không thấp, lần tôi luyện này chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, tới cảnh giới Linh Đài chưa biết chừng”.
“Trưởng lão Thường Lương, lời nói này không đúng lắm nhỉ?”
Kim Nhất Lôi lên tiếng, coi thường nói: “Từ trước tới nay, Tô Triếp lợi hại nhất nội viện, lần này đứng thứ nhất chắc chắn là Tô Triếp!”
Mấy vị trưởng lão đều lên tiếng, bàn tán xôn xao.
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của mấy người đều trở nên mất tự nhiên.
Kim Nhất Lôi là trưởng lão danh dự nhưng ai cũng biết, lão ta có quan hệ cực sâu sắc với Thiên Tử của Thiên Tử Đảng.
Thiên Tử của Thiên Tử Đảng ở trong học viện Thiên Thần chính là một linh tử truyền kỳ xuất sắc. Trong các linh tử, không nhiều người có thể mang ra để mà so với hắn ta.
Lúc này, Liệt Hỏa Lão Tổ hừ một tiếng, cũng không nói câu nói.
Là trưởng lão danh dự, ông ấy biết rằng những đồng liêu này của mình cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Mấy vị trưởng lão này và một số linh tử có quan hệ sâu sắc, thì đương nhiên là sẽ thiên vị những đệ tử đó.
Liệt Hỏa Lão Tổ nhìn Tần Sơn bên cạnh mình rồi nhàn nhạt cười nói: “Không biết lần này, tam đệ kia của con có đạt tới ấn ký cấp 5 không!”
“Dù sao, đạt tới ấn ký cấp 5 đã giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan rồi. Tuy không được lựa chọn, nhưng đã là linh đan của học viện thì vô cùng có giá trị!”
“Bây giờ, con không nhìn thấu tam đệ nữa rồi!”
Tần Sơn cười khổ, nói: “Nhóc con này không biết học đan thuật từ đâu nữa”.
“Ừ!”, Liệt Hỏa Lão Tổ khẽ gật đầu, nói: “Nhưng lần này, tiêu chuẩn đẳng cấp mà học viện đặt ra là đã có thảo luận rất kỹ trong nội bộ rồi”.
“Ít nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5 mới có khả năng đạt tới cấp 5”.
Lời này vừa nói ra, Tần Sơn chợt sững người.
Không biết, lần này, rốt cuộc Tần Ninh có nâng lên tới cảnh giới Linh Hải tầng 5 hay không.
Hắn ta nhớ lần trước gặp Tần Ninh hình như nhóc con đó là cảnh giới Linh Hải tầng 3, hay 4 gì đó?
Trong thời gian một tháng có thể tăng được 1 tầng sao?
“Đã có kết quả!”
Lúc này, mọi người lập tức kích động.
“Thứ 10, Thu Hạc!”
Bên rìa võ trường nội viện, trên một bia đá, từng cái tên bỗng nhiên xuất hiện.
“Thế mà Thu Hạc lại đứng thứ 10?”
“Thực lực của gã này đứng sau Tổ Hùng!”
“Đúng vậy, lần này thật may mắn!”
“Thứ 9, Lư Nhiên!”
Nhìn thấy cái tên thứ 9, mọi người lại lần nữa sững sờ.
“Lư Nhiên này vốn mạnh hơn Thu Hạc một chút. Lần này ấn ký lại xếp thứ 9?”
“Kỳ lạ thật, Tổ Hùng, Liễu Xán đều thuộc cấp cao, được công nhận thứ 9, thứ 10. Theo lý mà nói thì số lượng linh thú săn giết được phải càng nhiều mới đúng, tại sao đẳng cấp lại kém họ?”
“Không phải đâu, chắc là ở đằng trước”.
Lần này, mọi người hoàn toàn không hiểu.
Nhưng dù nói thế nào thì xếp hạng lần này chắc chắn những cái tên đứng đầu sẽ có sự thay đổi lớn.
“Thứ 8, Hà Thừa Phong!”
Cái tên thứ 8 xuất hiện cũng khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Lúc đầu, 10 người đứng đầu nội viện theo thứ tự là Tô Triếp, Liễu Thanh Thừa, Tử Việt, Thai Phi, An Thi Thi, Cổ Hạt, Trử Thông, Đới Thắng, Liễu Xán, Tổ Hùng.
Mà bây giờ thứ 8, 9, 10 đều không thấy xuất hiện một người nào trong 10 người này.
Tới cái tên thứ 8 là 3 người rồi mà vẫn chưa xuất hiện cái tên quen thuộc nào.
Điều này chứng tỏ, trong 10 người có ít nhất 3 người đã bị đẩy ra khỏi vị trí 10 người đứng đầu nội viện.
Điều này là tin tức cực lớn đối với nội viện học viện Thiên Thần.
“Thứ 7, An Thi Thi!”
Lúc này, ánh sáng trên bia đá lại lóe lên.
Tiếng bàn tán của mọi người cũng im bặt.
Vốn dĩ, An Thi Thi được công nhận là thứ 5, là thành viên An Nhiên uyển có tiếng trong học viện. Thế mà lần này lại xếp thứ 7.
Tuy nói lần này dựa vào đẳng cấp để xếp hạng nhưng nếu thực lực không đủ thì sao săn giết được nhiều linh thú, nâng cao đẳng cấp ấn ký?
Chuyện này quả thật quá kỳ lạ!
Lúc này, mọi người cũng nín thở chờ đợi.
“Thứ 6, Trương Tiểu Soái!”
Mà cái tên này vừa hiện ra, cả võ trường hoàn toàn im lặng.
“Trương Tiểu Soái là ai?”
“Không biết!”
“Chưa nghe thấy cái tên này bao giờ!”
Bỗng chốc, đám người ồn ào hẳn lên.
“Thứ 5, Tuân Ngọc!”
“Thứ 4, Lục Huyền!”
Hai cái tên tiếp theo khiến đám đệ tử hoàn toàn sửng sốt.
Tuy nói trong khu thí luyện những chuyện Tần Ninh đã làm rất chấn động, nhưng dù sao, số lượng đệ tử tham gia thí luyện rất đông nên có một số người vẫn không được biết tin.
Mà bây giờ, nhìn bảng xếp hạng không chỉ những đệ tử sững sờ mà ngay cả những trưởng lão danh dự đều đưa mắt nhìn nhau.
10 đệ tử tiếng tăm lừng lẫy mà họ quen thuộc thì không thấy một cái tên nào xuất hiện.
Mà lúc này, 3 kẻ không rõ là ai đột nhiên chiếm thứ 4 tới thứ 6.
Đùa gì vậy?
Đây quả thật là một câu chuyện quá buồn cười rồi?
“Thứ 3, Tần Hải!”
Phụt…
Nhìn thấy cái tên thứ ba, Liệt Hỏa Lão Tổ phun thẳng một ngụm nước ra ngoài.
“Tần Sơn, nếu ta nhớ không lầm, Tần Hải… là đệ đệ của con mà?”
Liệt Hỏa Lão Tổ trừng lớn đôi mắt.
“Chắc là… đúng ạ?”
Lúc này, Tần Sơn cũng cảm thấy như mơ.
Lúc này, con rối Bàn Linh đó đứng thẳng dậy, thân thể cực lớn nhưng trước mặt Tần Ninh lại ngoan ngoãn như một con mèo con, lưng hơi cong xuống.
“Nuốt chúng xuống đi, chắc chắn ngươi có thể khôi phục được vài phần. Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về trạng thái đỉnh cao!”
Tần Ninh nhẹ nhàng vẫy tay nói.
Con rối Bàn Linh kia sải bước ra ngoài, những dấu chân in sâu trên nền đất cứng ở đỉnh núi.
Những âm thanh kẽo kẹt vang lên, con rối Bàn Linh kia không ngừng nhai kỹ, dần dần, bộ giáp trên bề mặt cơ thể của nó trở nên sáng sủa rực rỡ.
Mà hơi thở lay động trong cơ thể cũng dần dần trở nên mạnh mẽ.
Hơi thở cảnh giới Linh Đài lúc đầu đã nâng lên cảnh giới Linh Luân ngay lúc này.
Tứ Linh cảnh: cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài, cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách.
Mỗi lần nâng cao cảnh giới thì cần một lượng linh khí vô cùng lớn, thiên tài địa bảo và linh thạch cũng không thể thiếu.
Nhưng con rối Bàn Linh này lại từ hơi thở bị sút xuống cảnh giới Linh Đài lúc đầu nâng thẳng tới cảnh giới Linh Luân hùng mạnh.
“Đi thôi!”
Lúc này, Tần Ninh lại lên tiếng, tiu nghỉu nói: “Tên khổng lồ nhà ngươi, hỏi thì ngươi cũng không biết, sau khi ta đi thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.
“Không biết mấy tên nhóc thối Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch đó thế nào, còn thằng nhóc Thanh Vân kia thì sao. Người ta không yên tâm nhất, không phải là mấy đồ tôn kia mà chính là hắn ta…”
Tần Ninh sải bước rời đi.
Đi tới bên cây sen Thanh Ngọc kia, thu lấy từng hạt sen.
Tổng cộng có mười bảy hạt, không thiếu hạt nào.
Mà lúc này, với sự xuất hiện của năm con rối, sự rung động trên đỉnh núi đã hoàn toàn biến mất.
Cảnh tượng này quá kỳ dị, không ai biết, rốt cuộc là có chuyện gì.
“Xuống rồi!”
Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên.
Trên đỉnh núi, bóng dáng Tần Ninh ung dung bước tới.
Sau lưng, con rối Bàn Linh mặc bộ giáp sắt màu đen, làn da ngăm đen đang bước đi ầm ầm khiến người ta cảm giác như có một ngọn núi lửa phun trào.
“Chặn hắn lại!”
Tô Triếp gằn giọng, hô lên, mấy chục bóng người phía sau nối tiếp nhau xông lên.
Mấy chục người kia, đều là cảnh giới Linh Hải tầng năm trở lên, hơi thở mạnh mẽ, từng luồng sát khí cuồn cuộn.
Mà ở Liễu Môn bên kia, lúc này một thanh niên dẫn đầu cũng bước ra.
Người này tên là Liễu Phu Á. Vốn dĩ ở trong nội viện Liễu Môn, Liễu Thanh Thừa là người lãnh đạo, nhưng bây giờ, Liễu Thanh Thừa đã chết thì gã đứng ra để dẫn đoàn đệ tử Liễu Môn.
Ở trong nội viện, người này cũng nổi danh đã lâu, nhưng vẫn luôn bị hào quang của Liễu Thanh Thừa che khuất nên không có cơ hội bộc lộ tài năng.
Nhưng lần này lại không thể không đứng ra.
Mà đồng thời, Tử Việt của hội Phương Viên, đứng thứ ba trong mười cao thủ đứng đầu nội viện, cũng đưa đệ tử của hội Phương Viên đứng ra.
Không chỉ như thế, những người khác cũng vây quanh chân núi, đợi Tần Ninh đi xuống.
“Đó là Thai Phi, đứng thứ tư nội viện!”
“Còn nữa còn nữa, An Thi Thi đứng thứ năm nội viện chúng ta. Nghe nói, An Thi Thi là thành viên của An Nhiên uyển, chính là nơi mà Linh Tử An Vũ Tình lập ra, những người tham gia đều là những cô gái đẹp!”
“Các ngươi chưa nhìn thấy Trử Thông và Đới Thắng rất ít khi lộ mặt cũng tới rồi sao? Hai người bọn họ có lúc nào đi cùng nhau đâu?”
“Lần này, mười cao thủ đứng đầu nội viện, trừ Liễu Thanh Thừa, Liễu Xán, Tổ Hùng đã chết thì còn lại đều ở đây!”
Đám đệ tử đã hoàn toàn náo động vào lúc này.
Không ngờ, ngày cuối cùng kết thúc thí luyện lại xảy ra động tĩnh lớn như thế.
Động tĩnh lớn thì cũng thôi đi mà càng không ngờ là đệ tử đứng đầu nội viện và đoàn thể học viên, lúc này đều xuất hiện.
Ánh mắt của tất cả mọi người đang nhìn về phía Tần Ninh đang thong thả đi xuống từ đỉnh núi.
Sợ là thằng nhãi này chưa biết, mình sắp chết rồi thì phải.
“Tam đệ!”
“Công tử!”
“Lão đại!”
Lúc này, Tần Hải, Diệp Viên Viên, Lục Huyền, Trương Tiểu Soái, Tuân Ngọc cũng lần lượt đi ra.
Nhìn thấy năm người, Tần Ninh khẽ cười.
“Được rồi, làm xong chuyện rồi, chúng ta đi thôi!”
Tần Ninh nhìn mấy người, thản nhiên cười nói.
“Lão đại…”
Trương Tiểu Soái kéo kéo tay áo Tần Ninh, nói thầm: “Kể cả chúng ta muốn đi thì sợ là đám này… cũng sẽ không cho chúng ta đi đâu…”
“Hử?”
Tần Ninh hơi sững người, không để tâm mà nói: “Không sao, kẻ nào ngăn cản ta, kẻ đó phải chết”.
Tần Ninh không hề để ý.
“Đứng lại!”
Bỗng nhiên, trong đám người đứng xung quanh có tiếng quát vang lên.
Tô Triếp sải bước đi ra, nói: “Tần Ninh đúng không? Giao hạt sen ngươi lấy được ra đây!”
“Ồ?”
Nghe câu nói này, Tần Ninh khẽ cười, cũng không mở miệng.
“Ồ cái gì mà ồ?”, Liễu Phu Á lên tiếng: “Ngươi giết đệ tử Liễu Môn ta, bây giờ lại cướp đồ quý mà chúng ta phát hiện được, không giao ra là muốn chết hả?”
“Muốn chết?”
Tần Ninh lắc đầu nói: “Sống mới vui, ta không muốn chết!”
“Không muốn chết thì giao ra đây!”
Đới Thắng có dáng dấp cao to đứng một bên, lúc này cũng mở lời.
Gã chính là một trong tám người đứng đầu nội viện, chỉ một Tần Ninh mà thôi, gã không thèm để vào mắt.
“Nhưng, những gì các ngươi nói không đúng lắm thì phải!”
Tần Ninh đáp lại: “Hạt sen của sen Thanh Ngọc còn đang xanh tốt trên đỉnh núi kia. Vừa rồi, lúc ta tới thì nhìn thấy đám các ngươi từng người chạy trối chết xuống núi để thoát thân”.
“Thứ đồ này là do ta mạo hiểm tính mạng mới hái được, sao các ngươi lại nói là ta cướp chứ?”
“Miệng lưỡi dẻo quẹo!”
Lúc này Trử Thông cũng hừ một tiếng rồi nói: “Trên đỉnh núi bỗng nhiên xảy ra hiện tượng lạ, vốn dĩ chúng ta đang đợi hiện tượng lạ đó biến mất rồi đi hái nhưng ngươi lại nhanh chân đến trước, còn ở đây mà nói nhăng nói cuội!”
“Vậy cũng là nói, sen Thanh Ngọc này vốn là vật vô chủ, các ngươi phát hiện ra nhưng không có bản lĩnh hái nó thì cứ ở đó mà đợi!”
“Ta mạo hiểm cả tính mạng để hái, lấy được hạt sen thì không phải là nó nên thuộc về ta sao?”
“Ngươi…”
“Nói lời thừa thãi làm gì!”
Cổ Hạt gằn giọng nói: “Không đưa thì chết, Tần Ninh, rốt cuộc là ngươi cần mạng hay là cần hạt sen?”
Lúc này, đám người bỗng giương cung bạt kiếm, sát khí cuồn cuộn.
Mấy trăm đệ tử đứng xung quanh đến từ Thiên Tử đảng, Liễu Môn, hội Phương Viên,… vây quanh rồi áp sát đi lên.
Trương Tiểu Soái toát mồ hôi hột.
Mấy gã này, rõ ràng là ép người quá đáng. Vừa rồi không dám lấy hạt sen, Tần Ninh lấy rồi thì lại cậy đông hiếp yếu, ở đây mà ra uy ép người.
Quả thật là vô liêm sỉ!
“Lão đại, huynh nói xem làm thế nào?”
Trương Tiểu Soái nói: “Mấy gã này, ai ai cũng vô liêm sỉ. Hôm nay, Trương Tiểu Soái ta có chết ở đây thì cũng phải tranh với chúng tới cùng!”
Bùm…
Trương Tiểu Soái vừa dứt lời thì Tần Ninh đã dứt khoát đập chày gỗ xuống.
“Huynh muốn chết nhưng ta không muốn chết!”
Tần Ninh cười mắng: “Một đám trẻ con ở đây ríu rít mà thôi, cái gì mà chết với không chết?”
Trẻ con…
Lục Huyền, Trương Tiểu Soái lúc này cũng không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Họ biết, Tần Ninh đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi, nhưng bây giờ đang phải đối diện với mấy trăm đệ tử cảnh giới Linh Hải đó.
Mấy gã này mà vồ lên thì kể cả Tần Ninh với cảnh giới Linh Hải tầng 9 cũng không ngăn được.
Chương 147: Kẻ đáng chết chính là ngươi
“Ngu si, buồn cười quá nhỉ!”
Lúc này, một tiếng cười nhạt bỗng nhiên vang lên.
Tiếng cười vừa dứt thì một bóng người chậm rãi bước ra, chính là Tô Triếp!
Tô Triếp nhìn Tần Ninh, lạnh lùng nói: “Chắc là ngươi vẫn chưa biết người đứng trước mặt ngươi là ai! Mà ai là người chống lưng của bọn ta!”
“Sở Ngưng Thi chết, Lăng Thiên nhất định sẽ không đứng cùng chiến tuyến với ngươi, đến lúc đó, Thiên Tử chắc chắn sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”
“Tần Ninh, ngươi quá ngông cuồng rồi đấy!”
“Ngông cuồng sao?”, Tần Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn khẽ cười rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Triếp, nói: “Ta ngông cuồng thì ngươi làm gì được?”
Lời này vừa nói ra, xung quanh vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Trong học viện Thiên Thần, có tổng số hơn 100 ngàn đệ tử nội viện, mà Tô Triếp chính là kẻ hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất.
Điều quan trọng hơn là, Tô Triếp là thủ lĩnh nội viện của Thiên Tử đảng, là thế lực đệ tử lớn nhất học viện Thiên Thần.
Ai dám nói với hắn ta như thế?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là cái tát vào mặt Thiên Tử, là kẻ thù của cả Thiên Tử đảng!
Tần Ninh này thật sự không muốn sống nữa rồi sao?
“Các vị có mặt ở đây xin thứ lỗi cho ta nói thẳng”, Tần Ninh chậm rãi mở miệng, nói: “Không đáng nhắc tới!”
“Ta cũng không muốn làm loạn với các ngươi, sen Thanh Ngọc này là do Tần Ninh ra lấy được thì đương nhiên sẽ thuộc về ta. Nếu các ngươi không phục thì cướp lại đi!”
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm Tần Ninh như nhìn một kẻ điên.
Gã này thật sự không sợ chết sao?
Có liên minh đệ tử nào như Thiên Tử đảng, Liễu Môn, An Nhiên uyển, hội Phương Viên ở đây mà không khiến hắn chết hàng trăm hàng ngàn lần cơ chứ.
“Được, được, được!”
Lúc này, Tô Triếp thật sự phát điên.
Với tư cách là thủ lĩnh của Thiên Tử Đảng nội viện, ở trong nội viện, hắn ta vẫn luôn là lớp người trên, cho dù là thủ lĩnh của thế lực đệ tử khác nhìn thấy Tô Triếp hắn ta thì cũng phải khách sáo.
Cho dù là Linh Đồ, đệ tử cảnh giới Linh Đài, nhìn thấy hắn ta cũng phải đối đãi lễ phép.
Hôm nay lại bị một học sinh mới đối đãi như vậy thì sao mà không điên?
“Nếu đã như thế thì ngươi chịu chết đi!”
Tô Triếp sát khí bừng bừng, đám người đứng sau cũng muốn xông lên chém giết.
“Đợi đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát, trong trẻo vang lên.
Một thân hình từ trong đám người bước ra.
Người đó mặc áo da, váy ngắn bọc lấy đôi chân thon dài, trên người mặc áo da ngắn nhỏ, bao lấy ngực.
Thân hình bốc lửa khiến người ta cứ suy nghĩ xa xôi.
“An Thi Thi, cô muốn làm gì vậy?”
Lúc này, Tô Triếp lạnh lùng nói.
“Trước khi các ngươi quyết đấu, ta có thể xen vào vài lời chứ?”
An Thi Thi nhìn Tần Ninh, nói: “Tần Ninh, ta không muốn cướp đoạt. Sen Thanh Ngọc này là do ngươi có bản lĩnh lấy được, coi như ngươi lợi hại”.
“Không biết có thể nể mặt An Nhiên uyển ta, bán cho ta ba hạt sen Thanh Ngọc được không?”
Mua?
Mọi người nhìn An Thi Thi, không hiểu lắm.
An Nhiên uyển chính là một thế lực đệ tử lớn mạnh của học viện Thiên Thần.
Tội gì phải sợ hãi một Tần Ninh nhỏ bé?
Lúc này, An Thi Thi cũng không biết tại sao.
Nhưng trực giác của phụ nữ ở đáy lòng nói cho cô ta biết, đắc tội với Tần Ninh thì không có kết cục tốt.
“Mua? Được!”
Lúc này Tần Ninh vung tay, ba hạt sen xuất hiện.
“1 hạt, 1000 linh thạch!”
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây đều ngây ngốc.
1 hạt, 1000 linh thạch?
Giỡn gì vậy.
Linh thạch vốn là thứ khan hiếm ở đế quốc Bắc Minh.
Ở đế quốc Bắc Minh không sản xuất linh thạch, linh thạch hiện có đều là đổi được từ một số môn phái ở giữa Cửu U đại lục.
1000 viên linh thạch đủ để mua một linh khí trung đẳng nhị phẩm.
Ai mà tiêu nhiều tiền cho hạt sen này thế chứ?
An Thi Thi cau mày, nói: “Tần Ninh, ta thật lòng muốn mua, chứ không phải nói chơi với ngươi!”
Một hạt linh tử, quả thật vô cùng có giá trị, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 100 linh thạch thôi. Thế mà Tần Ninh vừa mở miệng đã đòi 1000 linh thạch.
Đùa gì chứ.
“Ta cũng thật lòng muốn bán!”
Tần Ninh xòe bàn tay ra, một hạt sen hiện ra trong lòng bàn tay.
“Cô nhìn kỹ xem. Hạt sen này có vân sen, đủ để chứng tỏ nó là hạt sen vạn năm. Có công hiệu vô cùng mạnh, chắc là cô biết điều đó!”
“1000 linh thạch mà đổi cho cô, ta còn thiệt đấy!”
Lời này vừa nói ra thì mọi người cũng hoàn toàn sững sờ.
Đúng vậy, một hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì đúng là tương ứng với 100 viên linh thạch.
Nhưng mà có vân sen thì là sen đã sinh trưởng vạn năm rồi, giá trị đủ để tăng lên gấp 10.
Lúc này vẻ mặt của An Thi Thi cũng biến sắc.
Cô ta không ngờ, hạt sen Thanh Ngọc này lại đáng quý tới mức độ này.
Hạt sen vạn năm!
Tô Triếp, Liễu Phu Á và những người khác đều mang vẻ mặt như phát điên.
Hạt sen vạn năm!
Tần Ninh, thằng ngu này!
Hôm nay, nếu chỉ là hạt sen Thanh Ngọc bình thường thì có lẽ bọn chúng sẽ không quá kiên quyết.
Nhưng bây giờ lại là hạt sen vạn năm, công hiệu gấp trăm lần hạt sen Thanh Ngọc bình thường.
Lần này, cho dù Tần Ninh phản kháng thế nào, phải trả cái giá đắt tới đâu thì cũng phải lấy được hạt sen này!
“Nói ít lời thừa thãi thôi!”
Cổ Hạt không nén nổi nữa, kích động nói: “Hạt sen vạn năm. Thằng nhãi này muốn nuốt một mình sao, không được đâu!”
“Đúng vậy!”
Đới Thắng kích động nói: “Hạt sen vạn năm, một hạt đủ để cho chúng ta nâng lên cảnh giới Linh Đài rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành linh đồ ở học viện Thiên Thần, có thể gọi là một bước lên trời!”
Trử Thông, Thai Phi lúc này cũng kích động không thôi.
Thằng ngu Tần Ninh này.
Bây giờ còn nói trước mặt mọi người đây là hạt sen vạn năm, quả thật là không biết sống chết.
“Được rồi, nói ít thôi!”
Thai Phi mất kiên nhẫn nói: “Các vị, mọi người đều biết hạt sen này hiếm thế nào, không thể để một người độc chiếm được!”
“Được!”
“Không vấn đề gì!”
Lúc này, mấy người cùng đứng ra.
Mà An Thi Thi lại đem đệ tử của An Nhiên uyển lui lại.
“An sư tỷ, chúng ta…”
“Đi thôi!”
An Thi Thi lắc đầu nói: “Ta luôn cảm thấy, Tần Ninh này không thể chọc vào”.
“Tuy nói đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng từ đáy lòng lại có một cảm giác rất kỳ lạ. Nếu như gây chuyện cho người này thì chỉ sợ là hôm nay, chúng ta không ra được khỏi khu vực thí luyện!”
Nghe câu nói này, mấy đệ tử đi theo cảm thấy không phục cho lắm.
Họ thật sự không biết, An Thi Thi lo lắng cái gì.
Rõ ràng là Tần Ninh chỉ còn một đường chết mà thôi!
Mấy bóng người xông ra chém giết.
Đám người Diệp Viên Viên, Tần Hải cũng rất căng thẳng.
“Có gì mà căng thẳng thế?”
Tần Ninh khẽ cười nói: “Đứng ở đây xem kịch hay là được rồi!”
Nghe câu nói này, mấy người Tần Hải bất lực cười khổ.
Bây giờ nhìn thế nào thì bọn họ cũng không có đường nào để đi.
Thế mà còn bình tĩnh như thế à!
“5 hạt sen ở đây, các ngươi mỗi người một hạt!”
Tần Ninh lên tiếng: “Nuốt luôn xuống là được, hạt sen vạn năm có thể giúp da thịt của các ngươi nâng cao độ dung hòa linh khí tới giới hạn cao nhất!”
“Đặc biệt là cô, Viên Viên”.
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, nghiêm túc nói: “Một hạt sen này có thể giúp cô an ổn tiến vào cảnh giới Linh Đài. Trong thời gian 10 ngày, nếu cô không tiến vào được cảnh giới Linh Đài thì cũng đừng làm tì nữ của ta nữa!”
“Dù cô là hoàng thể”.
Nghe câu nói này, Diệp Viên Viên cầm lấy hạt sen, khẽ gật đầu.
Lúc này, mấy bóng người đã xông tới chém giết.
“Đáng chết!”
Sắc mặt của Tô Triếp co giật.
Thế mà Tần Ninh lại mang hạt sen cho những người bên cạnh hắn ngay trước mặt bọn chúng.
Quả thật là sự coi thường lớn nhất với chúng.
“Đáng chết chính là ngươi đấy!”
Lúc này, Tần Ninh bước lên trước, bàn tay vung lên.
Bụp… trong chớp mắt, một tiếng thình thịch vang lên.
Chương 148: Mượn một thứ trên người các ngươi
Bỗng nhiên, một bóng hình cao lớn, vạm vỡ bước ra, trực tiếp đứng trước mặt Tần Ninh.
Cơ thế có chiều cao hai mét, toàn thân trên dưới bao phủ bởi thiết giáp màu đen, làn da lộ ra một màu đen nhánh, khiến cho người ta có cảm giác giống như một con tinh tinh cực lớn đứng trước mặt Tần Ninh.
“Giết!”
Tần Ninh chợt lên tiếng.
Bụp…
Bóng hình màu đen đó bước lên với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt trước mặt Tần Ninh chỉ còn cái bóng của nó.
Rắc…
Ngay sau đó, một tiếng rắc vang lên, bóng hình màu đen đó xuất hiện trước mặt Tô Triếp.
Bàn tay vươn ra, vồ một cái khiến vai trái của Tô Triếp hoàn toàn nát vụn.
Bóng hình màu đen kia vung cánh tay lên, bụp một tiếng, toàn thân Tô Triếp rơi thẳng xuống dưới chân Tần Ninh.
Âm thanh đau đớn xé toạc cả không gian của khu rừng.
Tần Ninh chậm rãi ngồi xuống.
“Muốn giết ta hả, ngươi thật sự rất ngu ngốc!”
“Nhưng, ta rất có hứng thú với đẳng cấp linh ấn trên thân thể của người”.
“À đúng rồi!”, Tần Ninh cười lạnh nói: “Đại ca ta, là chuyện tốt ngươi làm hả? Nghe Liễu Xán nói, ngươi cũng rất hưởng thụ cảm giác linh hải bị phế?”
Bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống.
Bụp…
Âm thanh trầm đục vang lên, toàn thân Tô Triếp lúc này mồ hôi vã ra như mưa.
Một đạo linh hải của hắn ta đã vỡ nát.
Nỗi đau tê tâm liệt phế đó suýt nữa khiến hắn ta hôn mê.
“Tần Ninh, ngươi…”
“Ta chết chắc rồi phải không?”, Tần Ninh cười nói: “Lăng Thiên không bỏ qua cho ta, Thiên Tử cũng sẽ không bỏ qua cho ta đúng không?”
“Ta biết…”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay Tần Ninh lại một lần nữa vung lên.
Rắc rắc rắc, âm thanh vỡ vụn vang lên từng hồi là lúc từng đạo linh hải của Tô Triếp bị nát bét.
Lúc này, toàn thân hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác.
Tần Ninh bỗng đứng lên, nhìn xung quanh.
“Ngươi sai ở chỗ, dám động vào đại ca của ta!”
Bụp…
Một cước đạp xuống, khiến thân thể của Tô Triếp nổ tung.
Bỗng chốc, cơ thể của Tần Ninh như có một luồng vương khí dần lan ra.
Hơi thở cảnh giới Linh Hải tầng chín khiến mọi người có mặt ở đó lấm lét mà nhìn.
Gã này đã tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 rồi!
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mà, người khổng lồ kia rốt cuộc là từ đâu tới?
Lúc Tần Ninh lên núi, chúng vẫn chưa nhìn thấy gã khổng lồ màu đen đó.
Vừa rồi, vốn dĩ là không để ý đến nó.
Nhưng bây giờ…
Chỉ vồ một cái đã làm vỡ nát vai của Tô Triếp cảnh giới Linh Hải tầng 9, khiến Tô Triếp không hề có lực phản kháng.
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn ngây ngốc.
“Bây giờ, còn ai muốn cướp hạt sen của ta không?”
Tần Ninh nhìn đám người, nói bằng một giọng nhàn nhạt không hề vang dội.
Nhưng lúc này, giọng nói đó lại khiến người ta cảm thấy không có lực phản bác.
Mọi người đều có thể nhìn ra.
Bên cạnh Tần Ninh có một cao thủ không biết mạnh yếu, sao chúng có thể giết Tần Ninh.
“Không còn ai nữa đúng không?”
Tần Ninh thản nhiên cười: “Vậy ta đi nhé!”
Cùng lúc đó, sắc mặt của An Thi Thi tràn đầy kinh ngạc, lồng ngực phập phồng.
Vừa rồi, cô ta chỉ có dự cảm không hay, nhưng không ngờ lại là tình huống này!
Những đệ tử đi theo cô ta cũng thầm kinh ngạc.
May thật, may thật, vừa rồi An Thi Thi dừng lại, nếu không, trời mới biết xảy ra chuyện gì?
Tần Ninh này, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Tại sao lại kinh khủng như vậy?
“Không cho phép ngươi đi!”
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ chợt vang lên.
Liễu Phu Á gầm lên nói: “Các vị, kể cả thằng nhãi này có cảnh giới Linh Hải tầng 9, bên cạnh còn có một người khổng lồ, nhưng chúng ta mấy trăm người, lẽ nào không phải là đối thủ của hai kẻ này sao?”
“Mọi người cùng nhau xông lên!”
“Đó chính là hạt sen vạn năm!”
Liễu Phu Á hoàn toàn trở nên điên cuồng.
“Được!”
Tử Việt cũng gật đầu nói: “Mấy trăm người đối phó với hai người, lẽ nào chúng ta sẽ thua sao?”
“Đúng thế!”
Lúc này, Thai Phi cũng nghiêm túc đáp lời.
Cái chết trong chớp mắt của Tô Triếp, tuy rằng chấn động bọn chúng, nhưng hạt sen vạn năm kia quả thật có sức hấp dẫn quá lớn!
Bọn chúng hầu như không nỡ để hạt sen vạn năm cứ như vậy bị Tần Ninh cướp đi.
Hôm nay, cho dù thế nào thì nhất định phải giữ Tần Ninh lại mới được.
Mọi người thấy thế thì cũng hoàn toàn u mê, đỏ mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Ninh khẽ lắc đầu.
Con rối Bàn Linh sải bước lên ngay lập tức, ứng chiến 100 người.
Con rối Bàn Linh khi bản thân ngưng luyện thì đã ở tu vi cảnh giới Linh Phách.
Mà tuy bây giờ không bằng trước đây nhưng cũng mạnh ngang cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Luân vượt xa cao thủ cảnh giới Linh Hải, cảnh giới Linh Đài.
Vốn dĩ không phải là thứ mà đám nhóc này chống đỡ được.
“Cứ muốn tìm đường chết, hà cớ gì…”
Bàn tay Tần Ninh vung lên, con rối Bàn Linh xông lên tấn công.
Trong chớp mắt, cường giả cảnh giới Linh Luân xông vào giữa đám đệ tử cảnh giới Linh Hải, như hổ xông vào bầy cừu.
Cho dù là Liễu Phu Á, Tử Việt hay những kẻ khác, thực lực có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là cảnh giới Linh Hải, sao có thể ngăn cản được sự đè ép của cảnh giới Linh Luân?
Những tiếng thét gào thảm thiết không ngừng vang lên.
Mấy trăm người kia chớp mắt tan tác không thành quân, như những đứa bé đang la khóc om sòm trước mặt người lớn.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Một người khổng lồ đánh tan mấy trăm võ giả cảnh giới Linh Hải.
“Giải tán!”
Lúc này, Liễu Phu Á cũng chết lặng.
Người khổng lồ này sao lại kinh khủng như vậy?
Đây là cảnh giới Linh Đài, không, không đúng, không chỉ là cảnh giới Linh Đài, mà còn là tu vi cảnh giới Linh Luân.
Cảnh giới Linh Luân, chính là tu vi Linh Tử, mà đám cảnh giới Linh Hải bọn chúng chỉ là đứa con nít vắt mũi chưa sạch trước mặt cảnh giới Linh Luân mà thôi.
“Chạy sao thoát?”
Lúc này, Tần Ninh bước lên, đi thẳng tới trước mặt Liễu Phu Á.
“Cút ra!”
Liễu Phu Á hoàn toàn phát điên.
Gã không phải là đối thủ của người khổng lồ kia, không thể so được, nhưng Tần Ninh là cái thá gì?
Thật sự cho rằng bản thân đạt tới cảnh giới Linh Hải tầng 9 thì không ai ngăn cản được sao?
“Liệt Dương quyền!”
Một quyền tấn công, mà lúc này bàn tay Liễu Phu Á cũng đột nhiên vung ra.
Bùm…
Trong chớp mắt, quyền phong của Tần Ninh đón lấy, hai quyền giao đấu, một luồng linh khí hào hùng ép vào cơ thể khiến sắc mặt của Liễu Phu Á trắng bệch.
Linh khí trong cơ thể hỗn loạn, linh khí mà Tần Ninh tấn công vào từng tia áp bức linh khí của gã biến động.
Lúc này, Liễu Phu Á cảm thấy, cơ thể hoàn toàn sụp đổ.
Máu tươi từ tai, mũi, mắt, miệng chảy ra, toàn thân Liễu Phu Á bỗng nhiên ngã xuống.
Một quyền, giải quyết gọn nhẹ!
Cảnh tượng này khiến mọi người đều câm như hến.
“Chạy đi!”
Trong đám người, không biết ai hét lên một tiếng, tất cả lập tức như con ruồi mất đầu điên cuồng chạy loạn.
“Đứng lại!”
Lúc này một tiếng thét bỗng chốc vang lên.
Tần Ninh nhìn đám người xung quanh, ra lệnh một tiếng.
Trong chớp mắt, tất cả đều yên tĩnh lại.
“Nếu kẻ nào dám chạy thì hậu quả chỉ có chết!”
Tần Ninh vừa dứt lời. Người khổng lồ búng ngón tay, một bóng người bay ra xa 100 mét, hự một tiếng rồi ngã xuống đất.
Cảnh tượng này khiến đám người không dám động đậy.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Tử Việt cũng tái mặt.
Tần Ninh, quá kinh khủng!
Người khổng lồ còn kinh khủng hơn Tần Ninh lại càng… không thể ngăn cản.
“Không làm gì, ta không muốn mạng của các ngươi, nhưng, phải mượn một thứ trên người các ngươi!”
Tần Ninh lên tiếng.
Chương 149: Linh ấn cấp 9
“Mượn… mượn cái gì?”
Thai Phi cũng run rẩy cả người.
Một quyền đánh xuống mà giết chết cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng 9 như Liễu Phu Á. Thực lực của Tần Ninh, rốt cuộc là kinh khủng đến đâu?
“Mượn linh ấn của các ngươi dùng!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Ta rất muốn đi tới viện linh quyết và viện linh khí của học viện Thiên Thần một lần, đáng tiếc đến giờ mới tới cấp 7!”
“Ta nghĩ tích lũy điểm số của mấy trăm người các ngươi mà cộng lại chắc là đủ đấy!”
“Ngươi đừng mơ!”, Tử Việt điên cuồng nói: “Không dễ gì ta mới tới cấp 6, nếu cho ngươi hết, ta…”
Bùm…
Đáng tiếc, Tử Việt còn chưa nói hết thì người khổng lồ đã vung búa đánh ra.
Tiếng nổ lớn vang lên, thân thể của Tử Việt hoàn toàn vỡ nát, lệnh bài của cô ta bị Tần Ninh bắt lấy trong tay.
Trực tiếp hấp thu lệnh bài của Tử Việt, thì lúc này đẳng cấp linh ấn của Tần Ninh đã tới cấp 8.
“Chúng ta sẵn lòng cho ngươi!”
Trử Thông vội vàng nói: “Ta đồng ý, sẵn sàng cho ngươi!”
So với giải thưởng này mà nói thì tính mạng quan trọng hơn!
“Đồng ý là tốt!”
“Nhưng…”, Đới Thắng cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Ngươi đã đạt tới cấp 8, chỉ một bước nữa là tới cấp 9 rồi, vì thế nên ngươi cũng không cần phải thu hết ấn ký của mấy trăm người bọn ta!”
“Ồ?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn, Đới Thắng chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng xua tay nói: “Không không không, ta sẵn sàng cho ngươi. Ngươi cần bao nhiêu thì là bằng đó”.
“Thế còn tạm được!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Xếp hàng vào, từng người giao ấn ký ra!”
“Ai muốn chạy thì tự hỏi mình trước, có đủ sức mà chạy không!”
Lời này vừa nói ra, cả mấy trăm người đều ỉu xìu.
Trộm gà không được lại mất bát gạo!
Lần này, thiệt lớn rồi!
Nhưng chúng nằm mơ cũng không ngờ, bên cạnh Tần Ninh lại ẩn giấu một người khổng lồ to lớn như thế.
Mấy trăm người, xếp hàng ngay ngắn.
Tần Ninh đứng phía trước, nhìn đám người, bàn tay vung lên hấp thu từng luồng ấn ký.
Cuối cùng, sau khi mấy chục người cống nạp thì linh ấn của Tần Ninh đã đạt tới cấp 9!
Những người còn lại thì không khỏi thở phào!
Gã này đạt tới cấp 9 rồi, có thể nói là không ai sánh được.
Ấn ký của bọn chúng có thể giữ lại rồi.
“Nhị ca, đến các huynh rồi!”
Lúc này, Tần Ninh nhìn mấy người Tần Hải, cười nói: “Còn lại mấy trăm người, ta thấy ấn ký của bọn chúng đủ để các huynh đạt tới cấp 9 đó!”
Lời này nói ra, vẻ mặt của những đệ tử kia bỗng chốc trở nên khó coi tím ngắt như gan lợn.
Tần Ninh vẫn muốn hấp thu ấn ký của bọn chúng?
Đùa à.
Nhưng nhìn người khổng lồ sừng sững đứng đó, bọn chúng lập tức ngậm miệng không dám nói một chữ.
Cấp linh ấn thì cũng quan trọng, nhưng phải có mạng mà dùng mới được!
Chạy thì không chạy thoát nên bây giờ đành phải ngoan ngoãn như thế thôi.
Mấy trăm người dần dần cũng giao hết đẳng cấp linh ấn của mình ra.
Năm người Diệp Viên Viên, Tần Hải đều lóe lên từng ánh sáng của các đẳng cấp, được mấy trăm cao thủ cho linh ấn mà từng người đều đã đạt tới cấp 9.
Cho tới hôm nay, Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái đều cảm thấy như đang nằm mơ.
Ngày đó Tần Ninh đi vào khu vực thí luyện đã từng nói, mọi người đều có thể nâng tới cấp 9.
Lúc đó, bọn họ đều coi đó chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Nhưng không ngờ, bây giờ… thật sự đã trở thành sự thật!
Đẳng cấp của 6 người đều đạt tới cấp 9!
Thời gian 1 tháng này thật giống như là một giấc mơ.
Đông…
Mà lúc này, một hồi chuông vang lên, lan ra cả dãy núi.
Thí luyện, kết thúc rồi!
Tần Ninh nhìn về phía xa, mở miệng nói: “Đi thôi, đến lúc đi lĩnh thưởng rồi!”
“Ừ!”
Mà lúc này, An Thi Thi nhìn mấy người rời đi cũng cười khổ.
May mà mình dựa vào trực giác của bản thân mới không bị mất đi đẳng cấp của bản thân.
Nếu không, lần thí luyện này chẳng khác gì lấy giỏ trẻ múc nước, phí công.
Nhưng, cô ta cũng hiểu rõ, Thiên Tử đảng, Liễu Môn, sẽ không dễ dàng mà nuốt cục tức này.
Chuyện này đã định không phải là chuyện tốt.
Cao thủ cảnh giới Linh Luân bên cạnh Tần Ninh quả thực là không ai dám chọc. Nhưng đây là trong khu thí luyện, nếu là học viện Thiên Thần, dựa vào thủ đoạn phi thường của Thiên Tử đảng và Liễu Môn thì Tần Ninh, nguy rồi!
Trong lòng An Thi Thi cũng cảm thấy tò mò, Tần Ninh không thể nào không biết điểm này, nhưng không biết là rốt cuộc Tần Ninh lấy tự tin ở đâu ra để đối diện với mọi hậu quả.
Mà lúc này, mấy trăm đệ tử kia trông ai cũng u ám.
Nhưng trong đó có một vài đệ tử khẽ lướt đi, vội vàng lao ra khỏi cửa khu thí luyện.
Nhất định phải nói chuyện này cho nhân vật chống lưng cho bọn chúng biết, Tần Ninh sỉ nhục bọn chúng như thế thì sao có thể nuốt trôi?
Tất cả các đệ tử trong khu thí luyện đều đi về lối ra.
Mà cùng lúc đó, trên quảng trường nội viện, học viện Thiên Thần.
Lúc này, mười mấy bóng người đang đứng.
Những người này đang mặc áo choàng đen, hơi thở trên người mơ hồ được giải phóng ra, khiến người khác cảm nhận được sức mạnh to lớn kỳ lạ.
Trưởng lão áo choàng đen chính là trưởng lão danh dự ở trong học viện Thiên Thần, thực lực từ cảnh giới Linh Phách tầng 1 tới cảnh giới Linh Phách tầng 5.
Trong học viện Thiên Thần, trừ một số ít trưởng lão nòng cốt thì trưởng lão danh dự cũng coi là một sự tồn tại đỉnh cao.
Lúc này, mười mấy trưởng lão danh dự đang yên lặng mà chờ.
Xung quanh còn có hơn 100 vị trưởng lão nội viện, cũng đang chờ đợi.
Mười mấy vị trưởng lão danh dự kia bàn luận với nhau, không khí rất hòa hợp.
“Khà khà, Liệt Hỏa Lão Tổ, vị này chính là đồ nhi của ông, Tần Sơn phải không?”, một vị trưởng lão tóc bạc cười kha khà nói: “Quả nhiên là không giống mọi người, nghe nói ở buổi thí luyện trước đã bị vỡ linh hải, bây giờ lại không hề hấn gì rồi?”
“Liệt Hỏa Lão Tổ ông thật sự quan tâm thân thiết với đồ nhi của mình nhỉ!”
“Ha ha…”
Lúc này, tâm trạng của Liệt Hỏa Lão Tổ cực tốt, ông ấy cũng cười lớn rồi nói: “Cảnh Trường Đông, lão già này, đồ nhi của ta là người tốt thì tự sẽ có thiên tướng giúp đỡ, không chết được, ha ha…”
“Ta thấy không chết được nhưng muốn hồi phục tu vi cũng khó hơn lên trời nhỉ”.
Một giọng nói âm hiểm vang lên.
Liệt Hỏa Lão Tổ bỗng chốc lạnh mặt, nói.
“Kim Nhất Lôi, ông không nói chuyện không ai bảo bị câm đâu!”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười mà như không cười: “Thân là trưởng lão danh dự mà cả ngày lăn lộn với đệ tử đảng phái côn đồ, làm mất hết mặt mũi của học viện Thiên Thần rồi đấy!”
Kim Nhất Lôi có thân hình cao lớn, tai lớn mặt vuông, nhìn đã thấy uy.
Liệt Hỏa Lão Tổ lại biết, Kim Nhất Lôi có quan hệ gần gũi với Thiên Tử Đảng.
Chắc chắn việc đồ nhi của mình bị thương có liên quan tới Thiên Tử Đảng và lão ta.
“Liệt Hỏa Lão Tổ, ông biết cái gì?”
Kim Nhất Lôi nheo mắt cười: “Học viện thiên thần luôn do những người ưu tú, kiệt xuất đảm nhiệm chức viện trưởng. Bây giờ, Thiên Tử chính là linh tử xuất sắc nhất toàn học viện, tu vi cảnh giới Linh Phách, không kém ta bao nhiêu”.
“Tương lai, nhất định sẽ là viện trưởng học viện Thiên Thần, ta có quan hệ tốt với hắn ta cũng vì sự phát triển tốt hơn của học viện Thiên Thần mà thôi”.
“Không phải là vì để cho mình đường lui à?”
Liệt Hỏa Lão Tổ cười giễu: “Ra vẻ đạo mạo lắm cơ!”
“Ông…”, Kim Nhất Lôi tức không thể phát mà nói: “Liệt Hỏa Lão Tổ, nếu không ta và ông đấu với nhau một trận xem thế nào? Ai thua thì kẻ đó chính là con rùa rụt cổ!”
“So thì so, sợ ông chắc?”
Hai vị trưởng lão danh dự lúc này tức tối bừng bừng.
Chương 150: Công bố danh sách
“Hai vị, hai vị!”
Trưởng lão Cảnh Trường Đông vội vàng đứng dậy, cười ha ha nói: “Các đệ tử nội viện sắp trở lại rồi, đừng làm trò cười trước mặt hậu bối nữa mà!”
Lời này vừa nói ra, Kim Nhất Lôi và Liệt Hỏa Lão Tổ hậm hực tức giận nhưng mỗi người quay về một phía khác nhau.
Mười mấy vị trưởng lão khác cũng ngồi nhìn hai người tranh luận.
Đông…
Không lâu sau, trên võ trường học viện lại vang lên một hồi chuông.
Cửa lớn nội viện mở ra, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Lần này, đệ tử tham gia nội viện thí luyện có tới hơn 100 ngàn người. Mà bây giờ số người trở về cũng rất đông, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ít hơn 20, 30 ngàn người.
Học viện Thiên Thần, tôn sùng giáo chỉ thiết huyết.
Nếu ngay cả thí luyện mà học viện sắp xếp cũng không vượt qua thì rời khỏi học viện, sớm muộn cũng trở thành thức ăn trong miệng kẻ khác.
Cho nên, tổn thương lần này cũng nằm trong dự tính của các trưởng lão.
“Chào mừng các học viên đã an toàn trở về!”
Cảnh Trường Đông đứng dậy, cười lớn: “Thời gian tôi luyện 1 tháng đã kết thúc, ta nghĩ rằng các ngươi đã có sự tiến bộ rất lớn”.
“Bây giờ, bắt đầu thống kế đẳng cấp ấn ký lệnh bài của học viên, một lát sau sẽ biết được ai là 10 đệ tử đứng đầu!”
Lời nói của Cảnh Trường Đông vừa dứt thì đám đệ tử bên dưới cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ha ha, Tống trưởng lão, ông cho rằng lần này người đứng thứ nhất là ai?”, trong mấy vị trưởng lão có một ông lão gầy còm cười ha ha nhìn một người khác đang đứng bên cạnh.
“Ta nghĩ khả năng rất lớn là Tử Việt!”
Tống trưởng lão cười nheo mắt nói.
“Ồ thật sao? Ta lại cho rằng, có khả năng lớn là Liễu Thanh Thừa!”, vị trưởng lão gầy kia nhàn nhạt nói: “Thực lực của Liễu Thanh Thừa không thấp, lần tôi luyện này chắc chắn sẽ tiến thêm một bước, tới cảnh giới Linh Đài chưa biết chừng”.
“Trưởng lão Thường Lương, lời nói này không đúng lắm nhỉ?”
Kim Nhất Lôi lên tiếng, coi thường nói: “Từ trước tới nay, Tô Triếp lợi hại nhất nội viện, lần này đứng thứ nhất chắc chắn là Tô Triếp!”
Mấy vị trưởng lão đều lên tiếng, bàn tán xôn xao.
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt của mấy người đều trở nên mất tự nhiên.
Kim Nhất Lôi là trưởng lão danh dự nhưng ai cũng biết, lão ta có quan hệ cực sâu sắc với Thiên Tử của Thiên Tử Đảng.
Thiên Tử của Thiên Tử Đảng ở trong học viện Thiên Thần chính là một linh tử truyền kỳ xuất sắc. Trong các linh tử, không nhiều người có thể mang ra để mà so với hắn ta.
Lúc này, Liệt Hỏa Lão Tổ hừ một tiếng, cũng không nói câu nói.
Là trưởng lão danh dự, ông ấy biết rằng những đồng liêu này của mình cũng không phải hạng tốt đẹp gì.
Mấy vị trưởng lão này và một số linh tử có quan hệ sâu sắc, thì đương nhiên là sẽ thiên vị những đệ tử đó.
Liệt Hỏa Lão Tổ nhìn Tần Sơn bên cạnh mình rồi nhàn nhạt cười nói: “Không biết lần này, tam đệ kia của con có đạt tới ấn ký cấp 5 không!”
“Dù sao, đạt tới ấn ký cấp 5 đã giành được giải thưởng của học viện là một viên linh đan rồi. Tuy không được lựa chọn, nhưng đã là linh đan của học viện thì vô cùng có giá trị!”
“Bây giờ, con không nhìn thấu tam đệ nữa rồi!”
Tần Sơn cười khổ, nói: “Nhóc con này không biết học đan thuật từ đâu nữa”.
“Ừ!”, Liệt Hỏa Lão Tổ khẽ gật đầu, nói: “Nhưng lần này, tiêu chuẩn đẳng cấp mà học viện đặt ra là đã có thảo luận rất kỹ trong nội bộ rồi”.
“Ít nhất là cảnh giới Linh Hải tầng 5 mới có khả năng đạt tới cấp 5”.
Lời này vừa nói ra, Tần Sơn chợt sững người.
Không biết, lần này, rốt cuộc Tần Ninh có nâng lên tới cảnh giới Linh Hải tầng 5 hay không.
Hắn ta nhớ lần trước gặp Tần Ninh hình như nhóc con đó là cảnh giới Linh Hải tầng 3, hay 4 gì đó?
Trong thời gian một tháng có thể tăng được 1 tầng sao?
“Đã có kết quả!”
Lúc này, mọi người lập tức kích động.
“Thứ 10, Thu Hạc!”
Bên rìa võ trường nội viện, trên một bia đá, từng cái tên bỗng nhiên xuất hiện.
“Thế mà Thu Hạc lại đứng thứ 10?”
“Thực lực của gã này đứng sau Tổ Hùng!”
“Đúng vậy, lần này thật may mắn!”
“Thứ 9, Lư Nhiên!”
Nhìn thấy cái tên thứ 9, mọi người lại lần nữa sững sờ.
“Lư Nhiên này vốn mạnh hơn Thu Hạc một chút. Lần này ấn ký lại xếp thứ 9?”
“Kỳ lạ thật, Tổ Hùng, Liễu Xán đều thuộc cấp cao, được công nhận thứ 9, thứ 10. Theo lý mà nói thì số lượng linh thú săn giết được phải càng nhiều mới đúng, tại sao đẳng cấp lại kém họ?”
“Không phải đâu, chắc là ở đằng trước”.
Lần này, mọi người hoàn toàn không hiểu.
Nhưng dù nói thế nào thì xếp hạng lần này chắc chắn những cái tên đứng đầu sẽ có sự thay đổi lớn.
“Thứ 8, Hà Thừa Phong!”
Cái tên thứ 8 xuất hiện cũng khiến mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Lúc đầu, 10 người đứng đầu nội viện theo thứ tự là Tô Triếp, Liễu Thanh Thừa, Tử Việt, Thai Phi, An Thi Thi, Cổ Hạt, Trử Thông, Đới Thắng, Liễu Xán, Tổ Hùng.
Mà bây giờ thứ 8, 9, 10 đều không thấy xuất hiện một người nào trong 10 người này.
Tới cái tên thứ 8 là 3 người rồi mà vẫn chưa xuất hiện cái tên quen thuộc nào.
Điều này chứng tỏ, trong 10 người có ít nhất 3 người đã bị đẩy ra khỏi vị trí 10 người đứng đầu nội viện.
Điều này là tin tức cực lớn đối với nội viện học viện Thiên Thần.
“Thứ 7, An Thi Thi!”
Lúc này, ánh sáng trên bia đá lại lóe lên.
Tiếng bàn tán của mọi người cũng im bặt.
Vốn dĩ, An Thi Thi được công nhận là thứ 5, là thành viên An Nhiên uyển có tiếng trong học viện. Thế mà lần này lại xếp thứ 7.
Tuy nói lần này dựa vào đẳng cấp để xếp hạng nhưng nếu thực lực không đủ thì sao săn giết được nhiều linh thú, nâng cao đẳng cấp ấn ký?
Chuyện này quả thật quá kỳ lạ!
Lúc này, mọi người cũng nín thở chờ đợi.
“Thứ 6, Trương Tiểu Soái!”
Mà cái tên này vừa hiện ra, cả võ trường hoàn toàn im lặng.
“Trương Tiểu Soái là ai?”
“Không biết!”
“Chưa nghe thấy cái tên này bao giờ!”
Bỗng chốc, đám người ồn ào hẳn lên.
“Thứ 5, Tuân Ngọc!”
“Thứ 4, Lục Huyền!”
Hai cái tên tiếp theo khiến đám đệ tử hoàn toàn sửng sốt.
Tuy nói trong khu thí luyện những chuyện Tần Ninh đã làm rất chấn động, nhưng dù sao, số lượng đệ tử tham gia thí luyện rất đông nên có một số người vẫn không được biết tin.
Mà bây giờ, nhìn bảng xếp hạng không chỉ những đệ tử sững sờ mà ngay cả những trưởng lão danh dự đều đưa mắt nhìn nhau.
10 đệ tử tiếng tăm lừng lẫy mà họ quen thuộc thì không thấy một cái tên nào xuất hiện.
Mà lúc này, 3 kẻ không rõ là ai đột nhiên chiếm thứ 4 tới thứ 6.
Đùa gì vậy?
Đây quả thật là một câu chuyện quá buồn cười rồi?
“Thứ 3, Tần Hải!”
Phụt…
Nhìn thấy cái tên thứ ba, Liệt Hỏa Lão Tổ phun thẳng một ngụm nước ra ngoài.
“Tần Sơn, nếu ta nhớ không lầm, Tần Hải… là đệ đệ của con mà?”
Liệt Hỏa Lão Tổ trừng lớn đôi mắt.
“Chắc là… đúng ạ?”
Lúc này, Tần Sơn cũng cảm thấy như mơ.