-
Chương 276-280
Chương 276 Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (1)
Hắc Ám Ma Triều qua đi, ma vật trong vùng này rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đây cũng là chuyện trong dự liệu, đối với đủ loại ma vật trong Ma Tức hồ này mà nói, Hắc Ám Ma Triều, chính là ma tức Hắc Ám đậm đặc hơn gấp mười lần, thậm chí chỉ cần được dư ba Hắc Ám Ma Triều quét qua, đối với lực lượng của bọn chúng cũng đều có chỗ gia tăng. Đây tựa như là người tu hành gặp được Hồng Mông Tử Khí trong truyền thuyết vậy, được loại tiên khí này quét trúng, chỉ cần nhục thân không bị xé rách, thì tu vi tăng lên đơn giản chính là chuyện đương nhiên. Loại Hắc Ám Ma Triều này, đối sinh linh tới nói là tử kiếp, nhưng đối với ma vật tới nói chính là thiên đại tạo hóa!
Mà điều này cũng khiến cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh vấp phải càng nhiều hung hiểm trên con đường cầu sinh này.
Ra ngoài cầu viện, vốn là một mình xông ra ngoài, để tránh toàn quân bị diệt, nhưng đến lúc này, hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng không ai nói về chuyện tách ra mà đi, vô ý thức liền đi chung với nhau, mà Phương Nguyên cũng không định trở lại hướng cũ mình đã đi, hắn cũng không biết mình bị Hắc Ám Ma Triều cuốn đi bao xa, lúc này chỉ có thể tiến lên theo con đường của Lạc Phi Linh.
"Chân ngươi bị thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hành động, nhưng nếu chúng ta muốn vượt qua, tốc độ cũng tuyệt đối không thể quá chậm, cho nên ráng chịu chút đi, theo sát ta, không cần ngươi ra tay đối phó ma vật, bảo vệ tốt bản thân là được!"
Phương Nguyên nắm ma ấn kiếm đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại dặn dò Lạc Phi Linh.
"Ừm, tạ ơn Phương đại sư huynh. . ."
Lạc Phi Linh liên tục gật đầu như gà mổ thóc, lúc này chân phải nàng hành động vẫn còn có chút không linh hoạt, trong tay cầm một nhánh cây không biết từ nơi nào chặt tới, chống đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thành thành thật thật đi theo sau lưng Phương Nguyên, một tấc cũng không rời!
"Đi!"
Phương Nguyên bước dài ra ngoài, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, trên đoạn đường hắn đi qua này, thỉnh thoảng lại có ma vật từ những nơi không thể lường trước được nhào ra, nhưng đều bị hắn sớm phát giác, khi thì né tránh, khi thì đánh chết, thân hình hắn cùng Lạc Phi Linh phiêu hốt nhanh chóng bên trong đám ma vật, có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, nếu thật gặp được tình huống khó có thể ứng phó, thì trực tiếp giết chết.
Lúc này chân của Lạc Phi Linh không tiện, đương nhiên tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, thân pháp cũng bị ảnh hưởng lớn, tại bên trong Ma Tức hồ ma vật hoành hành này bị thiệt lớn, thế nhưng nha đầu này rất thông minh, bám chặt Phương Nguyên, dựa vào hắn giúp mình chống được phần lớn ma vật trùng kích, nếu bất chợt Phương Nguyên nhất thời sơ hở, tiểu đao màu đỏ trong tay liền bay ra ngoài, chém giết ma vật dễ như trở bàn tay.
Điều này cũng làm cho Phương Nguyên có chút để mắt, chỉ cảm thấy tiểu đao màu đỏ kia dường như là vật phi phàm, ngay cả mình nhất thời cũng không nhìn ra phẩm cấp của nó, không chỉ uy lực kinh người, mà nha đầu này điều khiển cũng rất thuận lợi, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể đạt tới!
"Đám ma vật đáng giận này, chẳng nhẽ đều tập trung đến lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta hết hay sao vậy?"
Trên đường đi, cũng không biết đã gặp bao nhiêu ma vật, hành trình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hề không nhẹ nhõm.
Hiện tại Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi khắp nơi đã ít dần, nhưng ma vật bọn hắn lại gặp phải càng ngày càng nhiều, nói là mười bước một giết, trăm bước một trận chiến cũng không khoa trương, nhìn bao quát toàn cảnh, chỉ thấy khắp nơi đều là u ảnh di động và vô số ánh mắt quỷ dị mà tham lam!
Vào lúc này, muốn dựa vào thanh kiếm trong tay cứng rắn giết ra ngoài, gần như không có khả năng.
Có điều, cũng may là Phương Nguyên tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết, pháp môn này huyền ảo, thần uy khó lường, ngoài Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ra, thì đây là pháp môn được người ta ca tụng là một trong tứ đại huyền công đứng đầu Thanh Dương tông từ trước đến nay, nó không chỉ có một ít hiệu quả khắc chế đối với pháp bảo, mà còn có thể giúp người ẩn nấp khí cơ, lúc này Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng đang dựa vào sự thần hiệu của huyền công này, mới có thể gian nan từng bước một xông về phía trước. . .
Vừa đi đường, vừa trùng sát, thời gian thời gian một ngày thoáng chốc trôi qua. . .
Bọn hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị ma vật truy sát, cuồng phong xâm nhập, nhưng chung quanh vậy mà vẫn còn ma khí tung hoành, tựa như Quỷ Vực.
"Hình như. . . vẫn còn rất xa đi?"
Dù chỉ đi theo sau lưng Phương Nguyên, tiếp nhận áp lực nhỏ hơn, song Lạc Phi Linh cũng không nhịn được hỏi.
Dọc theo con đường này nàng xuất thủ không nhiều, nhưng phải toàn lực đi theo Phương Nguyên, còn phải thay Phương Nguyên quan sát động tĩnh của ma vật vật, rất không dễ dàng, trải qua một ngày như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt lại.
"Hẳn là sắp rồi . ."
Tâm tình Phương Nguyên cũng cực kỳ nặng nề, lau mồ hôi một cái, thấp giọng nói ra: " Tốc độ chúng ta kỳ thật đã không chậm, cũng rõ ràng có thể cảm giác được ma tức Hắc Ám ở tại vị trí này không còn nồng đậm như trước, có thể thấy được phương hướng chúng ta không sai, chỉ là, lúc này e rằng toàn bộ ma vật trong Ma Tức hồ đều kéo về nơi này, cũng khiến cho chúng ta đi tới càng thêm khó khăn, con đường phía trước cũng không dễ đi...
"Vậy ngươi. . . Còn chịu đựng được không?"
Lạc Phi Linh lo lắng nhìn Phương Nguyên, ngập ngừng hỏi.
Dọc theo con đường này, nàng chỉ ngẫu nhiên mới xuất thủ một lần, chém giết ma vật lọt lưới, đại bộ phận tinh lực đều chú ý tới việc đi đường cùng đối kháng với ma tức Hắc Ám, dù vậy cũng cảm giác thấy pháp lực tiêu hao rất nhiều, thì càng không cần phải nói tới Phương Nguyên liên tục chém giết ma vật. . .
"Ta không có vấn đề gì, có điều, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một hồi trước đã..."
Chương 277 Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (2)
Sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng có chút tái nhợt, tóc mai ở hai bên đều bị mồ hôi bết lại, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp, cho dù hắn có Huyền Hoàng chi khí vô cùng cô đọng, nhưng dưới sự tiêu hao liên tục với cường độ cao như vậy cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, khả năng một mạch xông ra là không lớn, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi tương đối an toàn thở dốc một lát, khôi phục lại pháp lực rồi nói sau!
Có điều, ở trong Ma Tức hồ này, muốn thông qua đả tọa thổ nạp khôi phục nguyên khí là không thể nào.
Hiện tại ma tức Hắc Ám xung quanh bọn hắn mặc dù so với trước đó mỏng hơn một chút, nhưng vẫn mười phần đáng sợ, nếu như tĩnh tọa thổ nạp ngược lại sẽ càng dễ dẫn tới bản thân bị ma tức Hắc Ám xâm nhập, bởi vậy chỉ có thể dựa vào một ít đan dược khôi phục nguyên khí, có điều dùng đan dược bổ sung pháp lực mà nói, cần phải có thời gian nhất định để luyện hóa, nhưng lúc này bọn hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
"Ngươi không sao chứ?"
Lạc Phi Linh trộm nhìn Phương Nguyên hỏi.
Lúc này sau lưng Phương Nguyên đã thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.
Nghe Lạc Phi Linh hỏi, Phương Nguyên cũng chỉ nhẹ nhàng khoát tay, không nói gì thêm.
Lúc này bọn hắn tựa vào một mảnh nham thạch phía sau, trên đỉnh đầu, ma vân dày đặc, cách đó không xa ma vật chạy qua chạy lại, càng khiến cho người ta dâng lên cảm giác khủng bố từ đáy lòng. Đoạn đường này Lạc Phi Linh đuổi theo Phương Nguyên cũng mệt không kém, lúc này trên khuôn mặt nhỏ cũng vô cùng tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên như vậy lại thấp thỏm không yên, cứ thỉnh thoảng lại phải nhìn xem Phương Nguyên có còn ở đó hay không.
"Ngươi sợ sao?"
Phương Nguyên biết nàng đang nhìn mình, sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền nhịn không được khẽ hỏi.
"Hử?"
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, cười nói: "Làm gì có, gan của ta lớn vô cùng. . ."
"Đùng. . ."
Một khối đất từ bên cạnh chợt bong ra, nàng kinh hãi lập tức nhảy qua một bên.
Thấy Phương Nguyên đang kinh ngạc nhìn mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Được rồi, cũng hơi sợ, kỳ thật ta. . . trước đó ta đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, ta cho rằng càng cách xa nơi có ma tức Hắc Ám nồng đậm nhất thì sẽ càng an toàn, không ngờ càng tiến gần ra ngoài ma vật càng nhiều, ngược lại là càng thêm hung hiểm. . ."
Phương Nguyên thở hổn hển mấy hơi, khẽ nói: "Điều này chứng tỏ phương hướng chúng ta đi không sai, bởi vì càng tiến gần ra bên ngoài, ma tức Hắc Ám càng mỏng, ma vật ở bên ngoài sẽ đua nhau tiến vào nơi có ma tức Hắc Ám dày đặc hơn, bởi vậy chúng ta mới đối đầu chính diện với chúng!
"A, vậy tiếp theo có phải sẽ càng nguy hiểm hơn hay không?"
Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói vậy, lập tức lo lắng nhìn chung quanh.
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, kỳ thật hắn có một suy đoán rất đáng sợ, nhưng không muốn làm cho Lạc Phi Linh bị dọa sợ.
"Nếu như. . . Ta nói là nếu như. . ."
Lạc Phi Linh quan sát sắc mặt Phương Nguyên, tựa hồ do dự thật lâu mới thấp giọng nói: "Nếu như lát nữa gặp phải nguy hiểm, ngươi cảm thấy không bảo vệ được ta, muốn bỏ ta mà đi, vậy thì cứ đi đi thôi, mặc dù chắc chắn ta sẽ rất thương tâm, nhưng ta. . ."
"Đùng. . ."
Bên người nàng bỗng rớt xuống một khối đất đá, lập tức dọa cho nàng giật bắn.
Phát hiện chỉ là mảng đất đá bị vách đá chấn động rơi xuống, nàng mới lúng túng nở nụ cười.
Nhưng Phương Nguyên làm như không có thấy được sự lúng túng của nàng, sắc mặt nghiêm túc, nghếch tai nghe ngóng.
Lạc Phi Linh cũng ngẩn người, lúc này mới ý thức được gì đó, chỉ thấy mặt đất chung quanh đang không ngừng rung rinh, khối đất đá kia chính là bị chấn động bực này rơi xuống, nàng vội vàng đứng dậy, nhìn về phía trước, thình lình thấy được phía trước bụi đất mù mịt, một đám lớn ma vật khó mà hình dung nổi đang chạy hết tốc lực tới, số lượng vô tận, tựa như cuồng triều ập tới!
"Kia là. . ."
Lạc Phi Linh run rẩy nói.
Phương Nguyên cũng khẽ thở hắt ra: "Đây chính là đoàn ma vật từ chỗ xa nhất bị thu hút tới, bọn chúng từ bốn phương tám hướng đuổi theo ma tức Hắc Ám biến hóa chạy tới, vừa lúc hội tụ lại cùng một chỗ, tạo thành triều cường ma vật, ta cũng không biết số lượng bọn chúng nhiều bao nhiêu, nhưng ta biết, nếu như chúng ta có thể từ trong đó giết ra ngoài, thì sẽ an toàn. . ."
"Thế nhưng. . . Có thể giết ra ngoài sao?"
Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn ma triều như một đám mây đen hạ xuống mặt đất kia, giọng nói hơi lạc đi.
"Vừa rồi ngươi nói thật chứ?"
Phương Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía nàng cười cười, nói: "Cho dù ta quăng ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không trách ta?"
Lạc Phi Linh lập tức biến sắc: "Đương nhiên là giả, ngươi dám quăng ta ra, chắc chắn ta sẽ hận ngươi chết đi được. . ."
"Ha ha. . ."
Phương Nguyên lúc này tỏ ra thoải mái, nói: "Cho dù ta không quăng ngươi, quãng đường tiếp theo ngươi cũng không theo kịp!"
Vẻ mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn về phía một mảng đen kịt từ phía nam đang kéo tới kia, nàng biết Phương Nguyên nói thật, những ma vật kia quá nhiều, đơn giản là như thủy triều, chân nàng thì đang đau dữ dội, thân pháp không tiện, tốc độ cũng không tăng lên nổi, căn bản không có khả năng theo kịp Phương Nguyên, Phương Nguyên không cần quăng nàng, chỉ cần giữ nguyên tốc độ xông tới như trước cũng có thể bỏ rơi nàng.
Trông thấy ánh mắt hoảng sợ thấp thỏm của nàng, Phương Nguyên thở dài một hơi, xoay người lại, đưa lưng về phía Lạc Phi Linh.
"Cho nên chỉ có một biện pháp, lên đây đi, ta cõng ngươi!"
"Ngươi. . ."
Nghe lời này, nhất thời Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Phương Nguyên.
"Chu tiên sinh trước kia nói với ta, có thù không báo uổng là trượng phu, có ân không báo uổng làm người!"
Phương Nguyên thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên: "Hôm qua ngươi đã cứu ta một mạng, cho nên bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bỏ ngươi!"
Chương 278 Chỉ Cần Có Thể Sống Sót (1)
Đối mặt với mảng lớn ma vật triều cường đen nghịt kia, nếu như Phương Nguyên rời đi, tự nhiên là cách làm thông minh nhất.
Thế nhưng Phương Nguyên vẫn không chút do dự quyết định, muốn cõng Lạc Phi Linh đi cùng.
Phía sau lưng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang choáng váng đứng đó.
Nhưng Phương Nguyên không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng.
Sau một lát do dự, Lạc Phi Linh cũng không còn khách khí, khẽ cắn môi một cái, sau đó leo lên lưng Phương Nguyên.
Cảm thấy trên lưng thêm ra một thân thể nhẹ nhàng yếu đuối như không có xương, Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.
"Ôm chặt!"
Hắn chỉ nói hai chữ như vậy, rồi bước nhanh chân vọt đi.
Phía trước hắn, mảng lớn ma vật theo ma tức Hắc Ám lưu động mà chạy tới kia đang vọt tới như thủy triều, nhìn qua cơ hồ có thể thấy được đủ loại ma vật. Thực lực những ma vật này đương nhiên sẽ không quá mạnh, trên thực tế, bên trong có rất nhiều ma vật trông giống như Hắc Phong Khô Lâu, một con thì thực lực không mạnh, sau khi hội tụ thành bầy mới có thể tạo thành uy hiếp đối với đệ tử tiên môn...
Thế nhưng số lượng lại rất nhiều!
Nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ nhìn thấy thôi đã cảm thấy run rẩy trong lòng!
Không ai biết được, muốn từ trong mảng ma vật này giết ra ngoài cần thời gian bao lâu, cần hi vọng bao lớn!
Nhất là lúc này Phương Nguyên đang trong tình huống gần như nỏ mạnh hết đà, hy vọng càng trở nên xa vời!
Nhưng sau khi cõng Lạc Phi Linh lên lưng, Phương Nguyên cũng không nói câu nào, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chân vọt ra.
Thần kinh hắn lúc này kéo căng, dư lực xuất ra hết, ngay cả mặt đất cũng bị hắn dậm đà tạo thành một cái hố.
Sau đó, thân hình của hắn phóng thẳng tắp về phía mảng lớn ma vật đối diện kia, không có một chút do dự cùng chần chờ.
Ầm ầm. . .
Đám ma vật đang phi nước đại đuổi theo ma tức Hắc Ám kia lúc này cũng đã phát hiện ra Phương Nguyên đang vọt về phía chúng, thậm chí không cần cảm nhận khí tức sinh linh trên người hắn, trong tình huống tất cả ma vật đều đang chạy về hướng ma tức Hắc Ám, rất dễ trông thấy Phương Nguyên chạy ngược hướng ma tức đang vọt về phía bọn chúng, theo bản năng chúng cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng Phương Nguyên!
"Aiii, lẽ ra trước kia không nên bốc đồng như vậy. . ."
Nhìn tới mảng lớn ma vật đen nghịt kia, ngay cả người không tim không phổi như Lạc Phi Linh cũng không nhịn được biến sắc, cảm thấy hối hận vì quyết định rất lâu trước đó của mình, sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên đang cõng mình xông về phía ma vật, tay trái nàng dùng sức ôm cổ của hắn chặt hơn một chút nữa, sau đó tay phải kết pháp quyết, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
"Đã đến được tận đây, sống chết có số, ta chỉ có thể dùng hết khí lực cuối cùng mà thôi. . ."
Hiển nhiên khoảng cách ma vật càng ngày càng gần, Phương Nguyên chợt thầm gầm lên trong lòng.
"Giết!"
Ma Ấn Kiếm trong tay hắn vào lúc này cũng nằm ngang trước ngực.
Vòng yêu ấn trên thân kiếm kia vào lúc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ quỷ dị.
"Gràooo. . ."
Một con Ma Lang to như con bê con ở phía trước nhất, khi xông tới cách Phương Nguyên chừng mười trượng, đột nhiên rống to một tiếng vọt lên không trung, lợi trảo hung hăng vồ xuống Phương Nguyên, Ma Diễm trên người nó vào lúc này tựa như ngửi được mùi khí tức sinh linh mà trở nên hưng phấn vậy, không ngờ từ trong thể nội bùng phát ra ngọn lửa đen kịt, khiến cho nó trông giống như một đám mây đen...
Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên vẫn lao tới với khí thế không đổi, thân hình không dao động, một kiếm chém ra ngoài.
Thần kinh của hắn kéo căng tới cực điểm, Kiếm Đạo cũng phát huy vô cùng tinh tế, một kiếm này trông đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng nhanh đến cực điểm, kiếm quang vừa lóe lên, hắn đã vọt qua Ma Lang, tiếp tục xông về mảng lớn ma vật phía sau nó. . .
Ầm ầm. . .
Kiếm quang kia tựa hồ trở nên mạnh hơn, cuốn thẳng về phía trước, biến vô số ma vật thành bột mịn, phiêu tán biến mất. . .
Mà con Ma Lang kia, thân hình đã sớm cứng ngắc, ngay cả Ma Diễm trên người nó cũng dập tắt.
"Bành "
Nó khựng lại một lúc mới ngã xuống, vậy mà bị chẻ thành hai nửa.
Trong sát na còn lơ lửng giữa không trung kia, sinh mệnh lực của nó tựa như đã biến mất hoàn toàn, ngay cả sức vùng vẫy giãy chết cũng không có.
Mà cùng lúc đó, ma ấn trên thân Phương Nguyên trong nháy mắt sáng lên một loại quang mang quỷ dị.
Đáy mắt Phương Nguyên, tựa hồ cũng thêm ra một vòng huyết sắc nhàn nhạt.
"Gào gào gào" . . .
Theo sát sau lưng Ma Lang, ba, bốn con ma vật cũng chen chúc lao về phía Phương Nguyên, cơ hồ không cho phép hắn có chút thời gian thở dốc, ngay tại thời khắc lực mới đã hết, lực cũ chưa sinh, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đau đầu, thế nhưng Phương Nguyên lúc này lại như biến thành người khác, lực lượng của hắn vậy mà như vô cùng vô tận, thậm chí so với thời điểm chém giết Ma Lang còn mạnh hơn mấy lần. . .
Ngay sát na mấy con ma vật kia vọt tới, hắn liền đảo kiếm quay lại.
Trong sát na đó, kiếm quang trở nên yêu dị khó tả, lực lượng tăng vọt, cường hoành vô biên, tạo cho người ta một loại cảm giác run rẩy từ trong tâm!
Ba, bốn con ma vật kia, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã trực tiếp bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ.
Sau đó, quang mang trên thân kiếm của Phương Nguyên càng thêm yêu dị, huyết sắc trong đáy mắt hắn cũng càng nồng.
Dường như hắn cũng không cần nghỉ ngơi cùng phản ứng gì, tiếp tục vọt tới, kiếm thế cuồng mãnh, thế không thể đỡ.
Chương 279 Chỉ Cần Có Thể Sống Sót (2)
"Đây là. . ."
Ngay cả Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên lúc này cũng lấy làm kinh hãi.
Nàng cảm nhận được trên thân Phương Nguyên lúc này đang dâng trào lên một loại lực lượng cường hoành mãnh liệt, lại có chút yêu dị.
Chính loại lực lượng này, khiến cho Phương Nguyên vừa rồi đã gần như nỏ mạnh hết đà, lúc này một thân lực lượng lại liên tiếp tăng vọt, tựa như vô cùng vô tận vậy, lực cũ chưa hết, lực mới đã sinh, tuần hoàn qua lại, vô cùng vô tận. . .
"Thanh kiếm kia. . . chẳng lẽ là. . ."
Ánh mắt của nàng lập tức nhìn về phía Ma Ấn Kiếm trong tay Phương Nguyên, sắc mặt trở nên hoảng sợ.
Nhưng bất kể trong lòng đang nghĩ gì, nàng cũng không nói một lời, chỉ áp thật chặt trên lưng Phương Nguyên.
"Thủ đoạn Ma Đạo, sau khi dùng xong tất có hậu hoạn, nhưng lúc này cũng đành bất chấp. . ."
Trong lòng Phương Nguyên cũng vô cùng hiểu rõ, trong nháy mắt hắn lại vọt vào trong đám ma vật, đại khai sát giới, từng bước một xông ra ngoài, trong nháy mắt đã có bảy, tám con ma vật mất mạng dưới tay của hắn. Lúc này trước người hắn là một con Bạch Cốt Cự Tượng thân hình cao tới ba trượng đang hung hăng đạp xuống người hắn, nếu như lúc bình thường gặp phải con Ma Tượng này, Phương Nguyên cũng phải đối đãi vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc này hắn đã giết đỏ cả mắt, không có chút ý nghĩ trốn tránh nào, tay trái lập tức kết ấn, đánh mạnh lên chân con cự tượng đang đạp xuống!
Ầm!
Hai chân hắn ngập xuống đất, thế nhưng cái chân đang đạp mạnh xuống của con cự tượng cũng bị hắn đỡ lại.
Sau đó thân hình hắn xông thẳng lên trời, thi triển Phi Thiên Kiếm thế, kiếm quang tăng vọt, hung hăng đâm vào đầu con cự tượng kia.
"Ầm ầm. . ."
Con cự tượng ngã xuống, bụi đất dâng lên bốn phía, đè chết rất nhiều con ma vật khác không kịp tránh thoát.
Mà Phương Nguyên thì thuận theo kiếm thế, hung hăng xông tới trước, kiếm quang ma ấn kiếm trong tay lúc này sáng đến cực điểm. . .
Lực lượng trong cơ thể hắn vào lúc này cũng đã cường hoành tới cực điểm!
Thậm chí ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng có biến hóa rõ ràng, khí cơ càng ngày càng thịnh. . .
"Giết giết giết giết giết. . ."
"Giết như cắt cỏ dại. . ."
"Máu chảy thành biển. . ."
"Đầu như nở hoa. . ."
Trong miệng hắn cũng hét lên những lời trầm hùng như lúc Quan Ngạo phát cuồng.
Từng bước một, từ trong đám ma vật xông qua.
Một kiếm lại một kiếm, chém giết không biết bao nhiêu ma vật. . .
Vào lúc này, mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ có một cỗ lực lượng mãnh liệt đáng sợ tràn vào thể nội Phương Nguyên.
Loại lực lượng này, đều bị Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi tiếp nhận, hóa thành lực lượng của bản thân, sau đó hắn lại vận chuyển loại lực lượng này, tiếp tục chém giết, tuần hoàn qua lại, ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng đã không kìm nén được nhanh chóng tăng lên!
Tiến vào Ma Tức hồ, trải qua liên tiếp sự tình, tu vi Phương Nguyên, vốn đã từ Luyện Khí tầng bảy đệ giai chậm rãi tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy cao giai, mà vào lúc này, có nhiều lực lượng như vậy gia nhập, càng khiến cho tu vi đột phá cực hạn, vậy mà trực tiếp tăng lên đến Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đang dùng một loại tốc độ điên cuồng không ngừng tăng lên. . .
Luyện Khí tầng tám trung giai. . . Luyện Khí tầng tám thượng giai. . . Luyện Khí tầng tám đỉnh phong. . .
Ngay khi Phương Nguyên khó khăn lắm rốt cục cũng đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, pháp lực của hắn đột nhiên xuất hiện một loại biến hóa!
"Vút!"
Phương Nguyên chém một kiếm về phía trước, vô số ma vật trực tiếp bị chém đứt.
Cũng đúng lúc này, Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên liên trông thấy, pháp lực vốn có màu xanh tinh khiết như da trời của Phương Nguyên, theo ma vật chết dưới kiếm của hắn ngày càng nhiều, thình lình có thêm một vòng huyết sắc yêu dị, tựa như bị nhiễm máu người vậy...
"Ngươi. . . Ngươi điên rồi sao?"
Ngay cả Lạc Phi Linh, khi cảm ứng được pháp lực trong thể nội Phương Nguyên có biến hóa đáng sợ, cũng đỏ mắt kinh hãi.
Mà lúc này, vẻ mặt Phương Nguyên lại rất bình tĩnh, một kiếm lại một kiếm chém về phía trước, giết ra ngoài!
Ma Ấn Kiếm, huyết tế chi lực!
Lúc này hắn đã không có lựa chọn nào khác, tiếp nhận lực lượng huyết tế của Ma Ấn Kiếm!
Sau khi hắn phát hiện ra chỗ quỷ dị của Ma Ấn Kiếm, vẫn luôn tận lực tránh sử dụng Ma Ấn Kiếm giết người, bất kể là ma vật hay sinh linh, hắn đều tận khả năng tránh không sử dụng Ma Ấn Kiếm lấy mạng đối phương, bởi vì một khi lấy mạng liền sẽ có huyết tế chi lực từ trên Ma Ấn Kiếm tràn vào cơ thể của mình, mặc dù sẽ mang đến cho mình lực lượng mạnh mẽ, nhưng cũng có rất nhiều hậu hoạn. . .
Nhưng lúc này, hắn lại chủ động tiếp nhận loại lực lượng huyết tế này!
Bởi vì hắn đã không còn biện pháp nào khác!
Lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, pháp lực dù có cô đọng đến đâu cũng sắp tiêu hao không còn một mảnh, ngoại trừ tiếp nhận lực lượng huyết tế khiến cho mình có được lực lượng chém giết không ngừng ra, hắn đã không còn bất kỳ một biện pháp nào để có thể giết ra mảng ma vật này. . .
Tiếp nhận huyết tế chi lực, có lẽ sau đó sẽ có phiền phức!
Không tiếp nhận, lập tức hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trước kia Phương Nguyên không tiếp nhận loại huyết tế chi lực này, là bởi vì hắn muốn theo chính đạo, không muốn tiếp nhận bí pháp tà môn!
Nhưng lúc này. . .
Phương Nguyên lạnh lùng quát to trong lòng: "Dẹp mẹ nó đi, chỉ cần có thể sống sót, con đường nào cũng là chính đạo!"
Chương 280 Vô Biên Giết Chóc (1)
Thận trọng từng bước, toàn lực trùng sát!
Ngay cả chính bản thân Phương Nguyên cũng không biết mình đã vung bao nhiêu kiếm, chém giết bao nhiêu ma vật. . .
Vào lúc này hắn như sắp bị điên rồi, không ngừng vung kiếm chém giết, sau đó tiếp nhận vô tận huyết tế chi lực, lại đem những huyết tế chi lực này hóa thành lực lượng của mình, sau đó tiếp tục chém giết, dùng một thanh kiếm, cường ngạnh mở ra con đường trước mắt. . .
Chỉ một con đường máu như vậy, hắn đã lấy được lực lượng huyết tế lớn đến kinh người, thậm chí khiến cho một thân tu vi của hắn cũng tăng từ Luyện Khí tầng bảy lên tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, hơn nữa vậy mà còn có dấu hiệu đột phá Luyện Khí tầng chín, chỉ có điều, loại huyết tế chi lực này so sánh với hắn Huyền Hoàng Nhất Khí mà nói, quá mức hỗn tạp, tràn ngập các loại lực lượng quỷ dị!
Lúc này tu vi của hắn tựa như là một suối nước trong được lượng lớn nước mưa đổ về vậy, mặc dù sức nước phóng đại, nhưng lại không được trong xanh như trước!
Nếu là trước đây, Phương Nguyên tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.
Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng, ngay cả ma tức Hắc Ám hắn còn luyện hóa một phần, thì sợ gì huyết tế chi lực?
Đại khái giống như là nợ nhiều quá không lo bị đòi, rận nhiều quá không sợ bị cắn vậy!
Trong lòng thả lỏng, hắn dứt khoát chìm đắm trong quá trình sát phạt, lĩnh ngộ Kiếm Đạo của mình!
Các môn phái đều có kiến giải không giống nhau đối với Kiếm Đạo, nhưng đều chỉ rõ, Kiếm Đạo sinh ra từ sát phạt chi đạo.
Kiếm là một loại binh khí, vì sát phạt mà sinh.
Mà con đường Kiếm Đạo tăng lên chân chính, dĩ nhiên cũng là từ trong sát phạt. . .
Trải qua một trận đại sát phạt này, Kiếm Đạo của Phương Nguyên tiến bộ khó mà tưởng tượng nổi, cho dù trốn ở trên núi khổ luyện trên mười năm tám năm, thì lĩnh ngộ đối với Kiếm Đạo cũng không hữu dụng bằng một trận sát phạt đơn giản mà trực tiếp như thế này!
Giết giết giết!
Hắn lúc này không có suy nghĩ gì khác trong đầu, chỉ không ngừng chém tùy ý về phía bất kỳ ma vật nào trong tầm mắt!
Đến lúc này, hắn lại có một loại cảm giác tùy tâm sở dục, hắn xuất kiếm đã không còn câu nệ ở bất kỳ chiêu thức nào, thậm chí là không câu nệ bất kỳ nguyên lý nào, chỉ tiện tay xuất kiếm sẽ tự nhiên đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất, thuận theo tâm ý của mình một cách hoàn mỹ nhất. Giết vô số ma vật chỉ với từng nhát kiếm một, điều này cơ hồ đã không thể coi là kiếm pháp nữa, mà là tâm ý, mỗi một kiếm xuất ra đều là tâm ý!
Bởi vì chỉ khi nắm giữ Kiếm Đạo đến cực hạn, mới có thể đạt tới mỗi một kiếm đều như ý.
"Nếu lúc nào cũng có thể bảo trì loại trạng thái này, ta chẳng phải là vô địch sao?"
Ngay cả Phương Nguyên, trong khoảnh khắc cũng lóe lên suy nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng sau đó, hắn liền nở nụ cười khổ, suy nghĩ cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ. . .
Về lý thuyết, hắn có Kiếm Đạo hoàn hảo, có pháp lực vô tận, đúng là có thể mở một đường máu giết ra khỏi ma vật triều cường này.
Nhưng vấn đề ở chỗ, con đường này quá dài. . .
Tại vô tận giết chóc đến mức này, nhục thể của hắn đã ẩn ẩn có chút không chịu nổi.
Lúc này hắn thông qua huyết tế chi lực của Ma Ấn Kiếm, có thể đạt được sức mạnh vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng sẽ không khô kiệt, nhưng vấn đề ở chỗ, nhục thể của hắn cũng biết mệt mỏi, điều này giống như lúc trước Quan Ngạo nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan vậy, trước khi đan dược mất đi dược tính, hắn có thể liên tục chiến đấu, thậm chí liên tục chiến đấu đến chết, nhưng sức chịu đựng của nhục thân hắn là có hạn. . .
Khoái đao sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn!
Nhưng nếu như liên tục dùng khoái đao chém xuống, đến một mức độ nào đó, sớm muộn gì thân đao cũng sẽ vỡ nát!
Nhục thân Phương Nguyên lúc này, cũng tựa như thanh khoái đao vậy!
Hắn có lực lượng vô tận, nhưng nhục thân đã dần dần không chống đỡ nổi cường độ xuất kiếm liên tiếp như vậy, mà loại xuất kiếm cường độ cao như vậy cũng không phải lúc này mới bắt đầu, mà là từ ba ngày trước Phương Nguyên rời khỏi Bát Hoang Vân Đài đã bắt đầu. Liên tiếp ở trong trạng thái căng thẳng chiến đấu với cường độ cao, trong quá trình đó còn bị ma tức Hắc Ám dày vò một phen, đến hiện tại lại điên cuồng giết ra một đường máu, hắn đã sớm mệt mỏi tới cực điểm, nhưng bởi vì Phương Nguyên có thể tiếp nhận huyết tế chi lực, khiến cho hắn hết lần này tới lần khác không cảm giác được loại mệt mỏi này!
Một người vốn đã mệt mỏi, lại không cảm nhận được mệt mỏi, tiếp tục điên cuồng chiến đấu tiếp, kết quả chỉ có một.
Đó chính là nhục thân bắt đầu tổn thương!
Mà hiện tại chính là thời điểm loại tổn thương này đã đạt đến cực hạn. . .
"Xoạt. . ."
Theo một kiếm của Phương Nguyên chém ra, đầu lâu một con Cuồng Mãng đang vọt tới trước người bọn họ đột nhiên chia làm hai nửa, dưới Kiếm Đạo tinh diệu đến khó mà hình dung nổi của Phương Nguyên, một kiếm này thậm chí không tiêu hao quá nhiều pháp lực của hắn. Nhưng hết sức kỳ lạ chính là, theo một kiếm của Phương Nguyên chém xuống kia, đột nhiên trên cánh tay của hắn cũng xuất hiện một vết máu, máu tươi từ bên trong vết máu phụt ra ngoài!
"Đây là. . ."
Phương Nguyên kinh hãi, không kịp cúi đầu nhìn, bởi vì bên cạnh đã có một con Ma Lang nhào tới.
Phương Nguyên cảm nhận được rất rõ ràng, cánh tay phải của mình mặc dù vẫn còn tràn đầy lực lượng, nhưng mức độ linh hoạt đã giảm xuống nghiêm trọng, vậy mà đang run rẩy, điều này khiến cho hắn thầm kinh hãi, sau đó hắn nghiến răng, chuyển kiếm sang tay trái, vung kiếm giết chết con Ma Lang.
"Lúc này nhất định phải giảm bớt áp lực mà nhục thân tiếp nhận mới được, thế nhưng mà. . ."
Hai hàng lông mày của Phương Nguyên nhíu lại thật chặt, hắn biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng mấu chốt là ông trời lại không biết cảm thông. . .
Ở bên trong vô cùng vô tận ma vật này, hắn không thể có bất kỳ một giây phút buông lỏng nào.
"Grào Grào Grào. . ."
Chung quanh hoàn toàn đại loạn, vô số ma vật tranh nhau vọt tới tựa như thủy triều, liên miên không thấy giới hạn.
Hắc Ám Ma Triều qua đi, ma vật trong vùng này rõ ràng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đây cũng là chuyện trong dự liệu, đối với đủ loại ma vật trong Ma Tức hồ này mà nói, Hắc Ám Ma Triều, chính là ma tức Hắc Ám đậm đặc hơn gấp mười lần, thậm chí chỉ cần được dư ba Hắc Ám Ma Triều quét qua, đối với lực lượng của bọn chúng cũng đều có chỗ gia tăng. Đây tựa như là người tu hành gặp được Hồng Mông Tử Khí trong truyền thuyết vậy, được loại tiên khí này quét trúng, chỉ cần nhục thân không bị xé rách, thì tu vi tăng lên đơn giản chính là chuyện đương nhiên. Loại Hắc Ám Ma Triều này, đối sinh linh tới nói là tử kiếp, nhưng đối với ma vật tới nói chính là thiên đại tạo hóa!
Mà điều này cũng khiến cho Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh vấp phải càng nhiều hung hiểm trên con đường cầu sinh này.
Ra ngoài cầu viện, vốn là một mình xông ra ngoài, để tránh toàn quân bị diệt, nhưng đến lúc này, hai người Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng không ai nói về chuyện tách ra mà đi, vô ý thức liền đi chung với nhau, mà Phương Nguyên cũng không định trở lại hướng cũ mình đã đi, hắn cũng không biết mình bị Hắc Ám Ma Triều cuốn đi bao xa, lúc này chỉ có thể tiến lên theo con đường của Lạc Phi Linh.
"Chân ngươi bị thương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hành động, nhưng nếu chúng ta muốn vượt qua, tốc độ cũng tuyệt đối không thể quá chậm, cho nên ráng chịu chút đi, theo sát ta, không cần ngươi ra tay đối phó ma vật, bảo vệ tốt bản thân là được!"
Phương Nguyên nắm ma ấn kiếm đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại dặn dò Lạc Phi Linh.
"Ừm, tạ ơn Phương đại sư huynh. . ."
Lạc Phi Linh liên tục gật đầu như gà mổ thóc, lúc này chân phải nàng hành động vẫn còn có chút không linh hoạt, trong tay cầm một nhánh cây không biết từ nơi nào chặt tới, chống đi xiêu xiêu vẹo vẹo, thành thành thật thật đi theo sau lưng Phương Nguyên, một tấc cũng không rời!
"Đi!"
Phương Nguyên bước dài ra ngoài, thần kinh căng thẳng tới cực điểm, trên đoạn đường hắn đi qua này, thỉnh thoảng lại có ma vật từ những nơi không thể lường trước được nhào ra, nhưng đều bị hắn sớm phát giác, khi thì né tránh, khi thì đánh chết, thân hình hắn cùng Lạc Phi Linh phiêu hốt nhanh chóng bên trong đám ma vật, có thể trốn thì trốn, có thể tránh thì tránh, nếu thật gặp được tình huống khó có thể ứng phó, thì trực tiếp giết chết.
Lúc này chân của Lạc Phi Linh không tiện, đương nhiên tốc độ cũng sẽ không quá nhanh, thân pháp cũng bị ảnh hưởng lớn, tại bên trong Ma Tức hồ ma vật hoành hành này bị thiệt lớn, thế nhưng nha đầu này rất thông minh, bám chặt Phương Nguyên, dựa vào hắn giúp mình chống được phần lớn ma vật trùng kích, nếu bất chợt Phương Nguyên nhất thời sơ hở, tiểu đao màu đỏ trong tay liền bay ra ngoài, chém giết ma vật dễ như trở bàn tay.
Điều này cũng làm cho Phương Nguyên có chút để mắt, chỉ cảm thấy tiểu đao màu đỏ kia dường như là vật phi phàm, ngay cả mình nhất thời cũng không nhìn ra phẩm cấp của nó, không chỉ uy lực kinh người, mà nha đầu này điều khiển cũng rất thuận lợi, tuyệt không phải trong thời gian ngắn có thể đạt tới!
"Đám ma vật đáng giận này, chẳng nhẽ đều tập trung đến lãnh địa Thanh Dương tông chúng ta hết hay sao vậy?"
Trên đường đi, cũng không biết đã gặp bao nhiêu ma vật, hành trình của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh hề không nhẹ nhõm.
Hiện tại Hắc Ám Ma Phong tàn phá bừa bãi khắp nơi đã ít dần, nhưng ma vật bọn hắn lại gặp phải càng ngày càng nhiều, nói là mười bước một giết, trăm bước một trận chiến cũng không khoa trương, nhìn bao quát toàn cảnh, chỉ thấy khắp nơi đều là u ảnh di động và vô số ánh mắt quỷ dị mà tham lam!
Vào lúc này, muốn dựa vào thanh kiếm trong tay cứng rắn giết ra ngoài, gần như không có khả năng.
Có điều, cũng may là Phương Nguyên tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết, pháp môn này huyền ảo, thần uy khó lường, ngoài Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết ra, thì đây là pháp môn được người ta ca tụng là một trong tứ đại huyền công đứng đầu Thanh Dương tông từ trước đến nay, nó không chỉ có một ít hiệu quả khắc chế đối với pháp bảo, mà còn có thể giúp người ẩn nấp khí cơ, lúc này Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh cũng đang dựa vào sự thần hiệu của huyền công này, mới có thể gian nan từng bước một xông về phía trước. . .
Vừa đi đường, vừa trùng sát, thời gian thời gian một ngày thoáng chốc trôi qua. . .
Bọn hắn không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị ma vật truy sát, cuồng phong xâm nhập, nhưng chung quanh vậy mà vẫn còn ma khí tung hoành, tựa như Quỷ Vực.
"Hình như. . . vẫn còn rất xa đi?"
Dù chỉ đi theo sau lưng Phương Nguyên, tiếp nhận áp lực nhỏ hơn, song Lạc Phi Linh cũng không nhịn được hỏi.
Dọc theo con đường này nàng xuất thủ không nhiều, nhưng phải toàn lực đi theo Phương Nguyên, còn phải thay Phương Nguyên quan sát động tĩnh của ma vật vật, rất không dễ dàng, trải qua một ngày như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng đã tràn đầy mồ hôi, sắc mặt hơi tái nhợt lại.
"Hẳn là sắp rồi . ."
Tâm tình Phương Nguyên cũng cực kỳ nặng nề, lau mồ hôi một cái, thấp giọng nói ra: " Tốc độ chúng ta kỳ thật đã không chậm, cũng rõ ràng có thể cảm giác được ma tức Hắc Ám ở tại vị trí này không còn nồng đậm như trước, có thể thấy được phương hướng chúng ta không sai, chỉ là, lúc này e rằng toàn bộ ma vật trong Ma Tức hồ đều kéo về nơi này, cũng khiến cho chúng ta đi tới càng thêm khó khăn, con đường phía trước cũng không dễ đi...
"Vậy ngươi. . . Còn chịu đựng được không?"
Lạc Phi Linh lo lắng nhìn Phương Nguyên, ngập ngừng hỏi.
Dọc theo con đường này, nàng chỉ ngẫu nhiên mới xuất thủ một lần, chém giết ma vật lọt lưới, đại bộ phận tinh lực đều chú ý tới việc đi đường cùng đối kháng với ma tức Hắc Ám, dù vậy cũng cảm giác thấy pháp lực tiêu hao rất nhiều, thì càng không cần phải nói tới Phương Nguyên liên tục chém giết ma vật. . .
"Ta không có vấn đề gì, có điều, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi một hồi trước đã..."
Chương 277 Mười Bước Một Giết, Trăm Bước Một Trận Chiến (2)
Sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng có chút tái nhợt, tóc mai ở hai bên đều bị mồ hôi bết lại, lồng ngực nhấp nhô gấp gáp, cho dù hắn có Huyền Hoàng chi khí vô cùng cô đọng, nhưng dưới sự tiêu hao liên tục với cường độ cao như vậy cũng cảm thấy cơ thể mệt mỏi, khả năng một mạch xông ra là không lớn, chỉ có thể tạm thời tìm một nơi tương đối an toàn thở dốc một lát, khôi phục lại pháp lực rồi nói sau!
Có điều, ở trong Ma Tức hồ này, muốn thông qua đả tọa thổ nạp khôi phục nguyên khí là không thể nào.
Hiện tại ma tức Hắc Ám xung quanh bọn hắn mặc dù so với trước đó mỏng hơn một chút, nhưng vẫn mười phần đáng sợ, nếu như tĩnh tọa thổ nạp ngược lại sẽ càng dễ dẫn tới bản thân bị ma tức Hắc Ám xâm nhập, bởi vậy chỉ có thể dựa vào một ít đan dược khôi phục nguyên khí, có điều dùng đan dược bổ sung pháp lực mà nói, cần phải có thời gian nhất định để luyện hóa, nhưng lúc này bọn hắn căn bản không có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
"Ngươi không sao chứ?"
Lạc Phi Linh trộm nhìn Phương Nguyên hỏi.
Lúc này sau lưng Phương Nguyên đã thấm ướt mồ hôi, nhưng vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác quan sát bốn phía.
Nghe Lạc Phi Linh hỏi, Phương Nguyên cũng chỉ nhẹ nhàng khoát tay, không nói gì thêm.
Lúc này bọn hắn tựa vào một mảnh nham thạch phía sau, trên đỉnh đầu, ma vân dày đặc, cách đó không xa ma vật chạy qua chạy lại, càng khiến cho người ta dâng lên cảm giác khủng bố từ đáy lòng. Đoạn đường này Lạc Phi Linh đuổi theo Phương Nguyên cũng mệt không kém, lúc này trên khuôn mặt nhỏ cũng vô cùng tái nhợt, nhưng khi nhìn thấy Phương Nguyên như vậy lại thấp thỏm không yên, cứ thỉnh thoảng lại phải nhìn xem Phương Nguyên có còn ở đó hay không.
"Ngươi sợ sao?"
Phương Nguyên biết nàng đang nhìn mình, sau khi nghỉ ngơi một hồi, liền nhịn không được khẽ hỏi.
"Hử?"
Lạc Phi Linh hơi kinh ngạc, cười nói: "Làm gì có, gan của ta lớn vô cùng. . ."
"Đùng. . ."
Một khối đất từ bên cạnh chợt bong ra, nàng kinh hãi lập tức nhảy qua một bên.
Thấy Phương Nguyên đang kinh ngạc nhìn mình, nàng lập tức hơi đỏ mặt, lúng túng nói: "Được rồi, cũng hơi sợ, kỳ thật ta. . . trước đó ta đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, ta cho rằng càng cách xa nơi có ma tức Hắc Ám nồng đậm nhất thì sẽ càng an toàn, không ngờ càng tiến gần ra ngoài ma vật càng nhiều, ngược lại là càng thêm hung hiểm. . ."
Phương Nguyên thở hổn hển mấy hơi, khẽ nói: "Điều này chứng tỏ phương hướng chúng ta đi không sai, bởi vì càng tiến gần ra bên ngoài, ma tức Hắc Ám càng mỏng, ma vật ở bên ngoài sẽ đua nhau tiến vào nơi có ma tức Hắc Ám dày đặc hơn, bởi vậy chúng ta mới đối đầu chính diện với chúng!
"A, vậy tiếp theo có phải sẽ càng nguy hiểm hơn hay không?"
Lạc Phi Linh nghe Phương Nguyên nói vậy, lập tức lo lắng nhìn chung quanh.
Phương Nguyên khẽ lắc đầu, kỳ thật hắn có một suy đoán rất đáng sợ, nhưng không muốn làm cho Lạc Phi Linh bị dọa sợ.
"Nếu như. . . Ta nói là nếu như. . ."
Lạc Phi Linh quan sát sắc mặt Phương Nguyên, tựa hồ do dự thật lâu mới thấp giọng nói: "Nếu như lát nữa gặp phải nguy hiểm, ngươi cảm thấy không bảo vệ được ta, muốn bỏ ta mà đi, vậy thì cứ đi đi thôi, mặc dù chắc chắn ta sẽ rất thương tâm, nhưng ta. . ."
"Đùng. . ."
Bên người nàng bỗng rớt xuống một khối đất đá, lập tức dọa cho nàng giật bắn.
Phát hiện chỉ là mảng đất đá bị vách đá chấn động rơi xuống, nàng mới lúng túng nở nụ cười.
Nhưng Phương Nguyên làm như không có thấy được sự lúng túng của nàng, sắc mặt nghiêm túc, nghếch tai nghe ngóng.
Lạc Phi Linh cũng ngẩn người, lúc này mới ý thức được gì đó, chỉ thấy mặt đất chung quanh đang không ngừng rung rinh, khối đất đá kia chính là bị chấn động bực này rơi xuống, nàng vội vàng đứng dậy, nhìn về phía trước, thình lình thấy được phía trước bụi đất mù mịt, một đám lớn ma vật khó mà hình dung nổi đang chạy hết tốc lực tới, số lượng vô tận, tựa như cuồng triều ập tới!
"Kia là. . ."
Lạc Phi Linh run rẩy nói.
Phương Nguyên cũng khẽ thở hắt ra: "Đây chính là đoàn ma vật từ chỗ xa nhất bị thu hút tới, bọn chúng từ bốn phương tám hướng đuổi theo ma tức Hắc Ám biến hóa chạy tới, vừa lúc hội tụ lại cùng một chỗ, tạo thành triều cường ma vật, ta cũng không biết số lượng bọn chúng nhiều bao nhiêu, nhưng ta biết, nếu như chúng ta có thể từ trong đó giết ra ngoài, thì sẽ an toàn. . ."
"Thế nhưng. . . Có thể giết ra ngoài sao?"
Lạc Phi Linh ngơ ngác nhìn ma triều như một đám mây đen hạ xuống mặt đất kia, giọng nói hơi lạc đi.
"Vừa rồi ngươi nói thật chứ?"
Phương Nguyên bỗng nhiên nhìn về phía nàng cười cười, nói: "Cho dù ta quăng ngươi ra ngoài, ngươi cũng sẽ không trách ta?"
Lạc Phi Linh lập tức biến sắc: "Đương nhiên là giả, ngươi dám quăng ta ra, chắc chắn ta sẽ hận ngươi chết đi được. . ."
"Ha ha. . ."
Phương Nguyên lúc này tỏ ra thoải mái, nói: "Cho dù ta không quăng ngươi, quãng đường tiếp theo ngươi cũng không theo kịp!"
Vẻ mặt Lạc Phi Linh lập tức trở nên hoảng sợ, nhìn về phía một mảng đen kịt từ phía nam đang kéo tới kia, nàng biết Phương Nguyên nói thật, những ma vật kia quá nhiều, đơn giản là như thủy triều, chân nàng thì đang đau dữ dội, thân pháp không tiện, tốc độ cũng không tăng lên nổi, căn bản không có khả năng theo kịp Phương Nguyên, Phương Nguyên không cần quăng nàng, chỉ cần giữ nguyên tốc độ xông tới như trước cũng có thể bỏ rơi nàng.
Trông thấy ánh mắt hoảng sợ thấp thỏm của nàng, Phương Nguyên thở dài một hơi, xoay người lại, đưa lưng về phía Lạc Phi Linh.
"Cho nên chỉ có một biện pháp, lên đây đi, ta cõng ngươi!"
"Ngươi. . ."
Nghe lời này, nhất thời Lạc Phi Linh lấy làm kinh hãi, ánh mắt trở nên phức tạp nhìn Phương Nguyên.
"Chu tiên sinh trước kia nói với ta, có thù không báo uổng là trượng phu, có ân không báo uổng làm người!"
Phương Nguyên thanh âm rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên: "Hôm qua ngươi đã cứu ta một mạng, cho nên bất kể như thế nào ta cũng sẽ không bỏ ngươi!"
Chương 278 Chỉ Cần Có Thể Sống Sót (1)
Đối mặt với mảng lớn ma vật triều cường đen nghịt kia, nếu như Phương Nguyên rời đi, tự nhiên là cách làm thông minh nhất.
Thế nhưng Phương Nguyên vẫn không chút do dự quyết định, muốn cõng Lạc Phi Linh đi cùng.
Phía sau lưng Phương Nguyên, Lạc Phi Linh đang choáng váng đứng đó.
Nhưng Phương Nguyên không giải thích gì nhiều, chỉ lẳng lặng chờ nàng.
Sau một lát do dự, Lạc Phi Linh cũng không còn khách khí, khẽ cắn môi một cái, sau đó leo lên lưng Phương Nguyên.
Cảm thấy trên lưng thêm ra một thân thể nhẹ nhàng yếu đuối như không có xương, Phương Nguyên thở hắt ra một hơi.
"Ôm chặt!"
Hắn chỉ nói hai chữ như vậy, rồi bước nhanh chân vọt đi.
Phía trước hắn, mảng lớn ma vật theo ma tức Hắc Ám lưu động mà chạy tới kia đang vọt tới như thủy triều, nhìn qua cơ hồ có thể thấy được đủ loại ma vật. Thực lực những ma vật này đương nhiên sẽ không quá mạnh, trên thực tế, bên trong có rất nhiều ma vật trông giống như Hắc Phong Khô Lâu, một con thì thực lực không mạnh, sau khi hội tụ thành bầy mới có thể tạo thành uy hiếp đối với đệ tử tiên môn...
Thế nhưng số lượng lại rất nhiều!
Nhiều đến mức khiến cho người ta chỉ nhìn thấy thôi đã cảm thấy run rẩy trong lòng!
Không ai biết được, muốn từ trong mảng ma vật này giết ra ngoài cần thời gian bao lâu, cần hi vọng bao lớn!
Nhất là lúc này Phương Nguyên đang trong tình huống gần như nỏ mạnh hết đà, hy vọng càng trở nên xa vời!
Nhưng sau khi cõng Lạc Phi Linh lên lưng, Phương Nguyên cũng không nói câu nào, chỉ hít sâu một hơi, nhanh chân vọt ra.
Thần kinh hắn lúc này kéo căng, dư lực xuất ra hết, ngay cả mặt đất cũng bị hắn dậm đà tạo thành một cái hố.
Sau đó, thân hình của hắn phóng thẳng tắp về phía mảng lớn ma vật đối diện kia, không có một chút do dự cùng chần chờ.
Ầm ầm. . .
Đám ma vật đang phi nước đại đuổi theo ma tức Hắc Ám kia lúc này cũng đã phát hiện ra Phương Nguyên đang vọt về phía chúng, thậm chí không cần cảm nhận khí tức sinh linh trên người hắn, trong tình huống tất cả ma vật đều đang chạy về hướng ma tức Hắc Ám, rất dễ trông thấy Phương Nguyên chạy ngược hướng ma tức đang vọt về phía bọn chúng, theo bản năng chúng cơ hồ không chút nghĩ ngợi liền lao về hướng Phương Nguyên!
"Aiii, lẽ ra trước kia không nên bốc đồng như vậy. . ."
Nhìn tới mảng lớn ma vật đen nghịt kia, ngay cả người không tim không phổi như Lạc Phi Linh cũng không nhịn được biến sắc, cảm thấy hối hận vì quyết định rất lâu trước đó của mình, sau đó nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên đang cõng mình xông về phía ma vật, tay trái nàng dùng sức ôm cổ của hắn chặt hơn một chút nữa, sau đó tay phải kết pháp quyết, chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ.
"Đã đến được tận đây, sống chết có số, ta chỉ có thể dùng hết khí lực cuối cùng mà thôi. . ."
Hiển nhiên khoảng cách ma vật càng ngày càng gần, Phương Nguyên chợt thầm gầm lên trong lòng.
"Giết!"
Ma Ấn Kiếm trong tay hắn vào lúc này cũng nằm ngang trước ngực.
Vòng yêu ấn trên thân kiếm kia vào lúc này hiện ra vô cùng rõ ràng, lại cực kỳ quỷ dị.
"Gràooo. . ."
Một con Ma Lang to như con bê con ở phía trước nhất, khi xông tới cách Phương Nguyên chừng mười trượng, đột nhiên rống to một tiếng vọt lên không trung, lợi trảo hung hăng vồ xuống Phương Nguyên, Ma Diễm trên người nó vào lúc này tựa như ngửi được mùi khí tức sinh linh mà trở nên hưng phấn vậy, không ngờ từ trong thể nội bùng phát ra ngọn lửa đen kịt, khiến cho nó trông giống như một đám mây đen...
Nhưng cũng trong sát na đó, Phương Nguyên vẫn lao tới với khí thế không đổi, thân hình không dao động, một kiếm chém ra ngoài.
Thần kinh của hắn kéo căng tới cực điểm, Kiếm Đạo cũng phát huy vô cùng tinh tế, một kiếm này trông đơn giản đến cực điểm, nhưng cũng nhanh đến cực điểm, kiếm quang vừa lóe lên, hắn đã vọt qua Ma Lang, tiếp tục xông về mảng lớn ma vật phía sau nó. . .
Ầm ầm. . .
Kiếm quang kia tựa hồ trở nên mạnh hơn, cuốn thẳng về phía trước, biến vô số ma vật thành bột mịn, phiêu tán biến mất. . .
Mà con Ma Lang kia, thân hình đã sớm cứng ngắc, ngay cả Ma Diễm trên người nó cũng dập tắt.
"Bành "
Nó khựng lại một lúc mới ngã xuống, vậy mà bị chẻ thành hai nửa.
Trong sát na còn lơ lửng giữa không trung kia, sinh mệnh lực của nó tựa như đã biến mất hoàn toàn, ngay cả sức vùng vẫy giãy chết cũng không có.
Mà cùng lúc đó, ma ấn trên thân Phương Nguyên trong nháy mắt sáng lên một loại quang mang quỷ dị.
Đáy mắt Phương Nguyên, tựa hồ cũng thêm ra một vòng huyết sắc nhàn nhạt.
"Gào gào gào" . . .
Theo sát sau lưng Ma Lang, ba, bốn con ma vật cũng chen chúc lao về phía Phương Nguyên, cơ hồ không cho phép hắn có chút thời gian thở dốc, ngay tại thời khắc lực mới đã hết, lực cũ chưa sinh, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đau đầu, thế nhưng Phương Nguyên lúc này lại như biến thành người khác, lực lượng của hắn vậy mà như vô cùng vô tận, thậm chí so với thời điểm chém giết Ma Lang còn mạnh hơn mấy lần. . .
Ngay sát na mấy con ma vật kia vọt tới, hắn liền đảo kiếm quay lại.
Trong sát na đó, kiếm quang trở nên yêu dị khó tả, lực lượng tăng vọt, cường hoành vô biên, tạo cho người ta một loại cảm giác run rẩy từ trong tâm!
Ba, bốn con ma vật kia, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã trực tiếp bị kiếm quang của hắn xé thành mảnh nhỏ.
Sau đó, quang mang trên thân kiếm của Phương Nguyên càng thêm yêu dị, huyết sắc trong đáy mắt hắn cũng càng nồng.
Dường như hắn cũng không cần nghỉ ngơi cùng phản ứng gì, tiếp tục vọt tới, kiếm thế cuồng mãnh, thế không thể đỡ.
Chương 279 Chỉ Cần Có Thể Sống Sót (2)
"Đây là. . ."
Ngay cả Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên lúc này cũng lấy làm kinh hãi.
Nàng cảm nhận được trên thân Phương Nguyên lúc này đang dâng trào lên một loại lực lượng cường hoành mãnh liệt, lại có chút yêu dị.
Chính loại lực lượng này, khiến cho Phương Nguyên vừa rồi đã gần như nỏ mạnh hết đà, lúc này một thân lực lượng lại liên tiếp tăng vọt, tựa như vô cùng vô tận vậy, lực cũ chưa hết, lực mới đã sinh, tuần hoàn qua lại, vô cùng vô tận. . .
"Thanh kiếm kia. . . chẳng lẽ là. . ."
Ánh mắt của nàng lập tức nhìn về phía Ma Ấn Kiếm trong tay Phương Nguyên, sắc mặt trở nên hoảng sợ.
Nhưng bất kể trong lòng đang nghĩ gì, nàng cũng không nói một lời, chỉ áp thật chặt trên lưng Phương Nguyên.
"Thủ đoạn Ma Đạo, sau khi dùng xong tất có hậu hoạn, nhưng lúc này cũng đành bất chấp. . ."
Trong lòng Phương Nguyên cũng vô cùng hiểu rõ, trong nháy mắt hắn lại vọt vào trong đám ma vật, đại khai sát giới, từng bước một xông ra ngoài, trong nháy mắt đã có bảy, tám con ma vật mất mạng dưới tay của hắn. Lúc này trước người hắn là một con Bạch Cốt Cự Tượng thân hình cao tới ba trượng đang hung hăng đạp xuống người hắn, nếu như lúc bình thường gặp phải con Ma Tượng này, Phương Nguyên cũng phải đối đãi vô cùng nghiêm túc, nhưng lúc này hắn đã giết đỏ cả mắt, không có chút ý nghĩ trốn tránh nào, tay trái lập tức kết ấn, đánh mạnh lên chân con cự tượng đang đạp xuống!
Ầm!
Hai chân hắn ngập xuống đất, thế nhưng cái chân đang đạp mạnh xuống của con cự tượng cũng bị hắn đỡ lại.
Sau đó thân hình hắn xông thẳng lên trời, thi triển Phi Thiên Kiếm thế, kiếm quang tăng vọt, hung hăng đâm vào đầu con cự tượng kia.
"Ầm ầm. . ."
Con cự tượng ngã xuống, bụi đất dâng lên bốn phía, đè chết rất nhiều con ma vật khác không kịp tránh thoát.
Mà Phương Nguyên thì thuận theo kiếm thế, hung hăng xông tới trước, kiếm quang ma ấn kiếm trong tay lúc này sáng đến cực điểm. . .
Lực lượng trong cơ thể hắn vào lúc này cũng đã cường hoành tới cực điểm!
Thậm chí ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng có biến hóa rõ ràng, khí cơ càng ngày càng thịnh. . .
"Giết giết giết giết giết. . ."
"Giết như cắt cỏ dại. . ."
"Máu chảy thành biển. . ."
"Đầu như nở hoa. . ."
Trong miệng hắn cũng hét lên những lời trầm hùng như lúc Quan Ngạo phát cuồng.
Từng bước một, từ trong đám ma vật xông qua.
Một kiếm lại một kiếm, chém giết không biết bao nhiêu ma vật. . .
Vào lúc này, mỗi một kiếm chém ra, đều sẽ có một cỗ lực lượng mãnh liệt đáng sợ tràn vào thể nội Phương Nguyên.
Loại lực lượng này, đều bị Phương Nguyên không chút nghĩ ngợi tiếp nhận, hóa thành lực lượng của bản thân, sau đó hắn lại vận chuyển loại lực lượng này, tiếp tục chém giết, tuần hoàn qua lại, ngay cả một thân tu vi của hắn, cũng đã không kìm nén được nhanh chóng tăng lên!
Tiến vào Ma Tức hồ, trải qua liên tiếp sự tình, tu vi Phương Nguyên, vốn đã từ Luyện Khí tầng bảy đệ giai chậm rãi tăng lên tới Luyện Khí tầng bảy cao giai, mà vào lúc này, có nhiều lực lượng như vậy gia nhập, càng khiến cho tu vi đột phá cực hạn, vậy mà trực tiếp tăng lên đến Luyện Khí tầng tám, hơn nữa còn đang dùng một loại tốc độ điên cuồng không ngừng tăng lên. . .
Luyện Khí tầng tám trung giai. . . Luyện Khí tầng tám thượng giai. . . Luyện Khí tầng tám đỉnh phong. . .
Ngay khi Phương Nguyên khó khăn lắm rốt cục cũng đột phá tới cảnh giới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, pháp lực của hắn đột nhiên xuất hiện một loại biến hóa!
"Vút!"
Phương Nguyên chém một kiếm về phía trước, vô số ma vật trực tiếp bị chém đứt.
Cũng đúng lúc này, Lạc Phi Linh đang nằm trên lưng Phương Nguyên liên trông thấy, pháp lực vốn có màu xanh tinh khiết như da trời của Phương Nguyên, theo ma vật chết dưới kiếm của hắn ngày càng nhiều, thình lình có thêm một vòng huyết sắc yêu dị, tựa như bị nhiễm máu người vậy...
"Ngươi. . . Ngươi điên rồi sao?"
Ngay cả Lạc Phi Linh, khi cảm ứng được pháp lực trong thể nội Phương Nguyên có biến hóa đáng sợ, cũng đỏ mắt kinh hãi.
Mà lúc này, vẻ mặt Phương Nguyên lại rất bình tĩnh, một kiếm lại một kiếm chém về phía trước, giết ra ngoài!
Ma Ấn Kiếm, huyết tế chi lực!
Lúc này hắn đã không có lựa chọn nào khác, tiếp nhận lực lượng huyết tế của Ma Ấn Kiếm!
Sau khi hắn phát hiện ra chỗ quỷ dị của Ma Ấn Kiếm, vẫn luôn tận lực tránh sử dụng Ma Ấn Kiếm giết người, bất kể là ma vật hay sinh linh, hắn đều tận khả năng tránh không sử dụng Ma Ấn Kiếm lấy mạng đối phương, bởi vì một khi lấy mạng liền sẽ có huyết tế chi lực từ trên Ma Ấn Kiếm tràn vào cơ thể của mình, mặc dù sẽ mang đến cho mình lực lượng mạnh mẽ, nhưng cũng có rất nhiều hậu hoạn. . .
Nhưng lúc này, hắn lại chủ động tiếp nhận loại lực lượng huyết tế này!
Bởi vì hắn đã không còn biện pháp nào khác!
Lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà, pháp lực dù có cô đọng đến đâu cũng sắp tiêu hao không còn một mảnh, ngoại trừ tiếp nhận lực lượng huyết tế khiến cho mình có được lực lượng chém giết không ngừng ra, hắn đã không còn bất kỳ một biện pháp nào để có thể giết ra mảng ma vật này. . .
Tiếp nhận huyết tế chi lực, có lẽ sau đó sẽ có phiền phức!
Không tiếp nhận, lập tức hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trước kia Phương Nguyên không tiếp nhận loại huyết tế chi lực này, là bởi vì hắn muốn theo chính đạo, không muốn tiếp nhận bí pháp tà môn!
Nhưng lúc này. . .
Phương Nguyên lạnh lùng quát to trong lòng: "Dẹp mẹ nó đi, chỉ cần có thể sống sót, con đường nào cũng là chính đạo!"
Chương 280 Vô Biên Giết Chóc (1)
Thận trọng từng bước, toàn lực trùng sát!
Ngay cả chính bản thân Phương Nguyên cũng không biết mình đã vung bao nhiêu kiếm, chém giết bao nhiêu ma vật. . .
Vào lúc này hắn như sắp bị điên rồi, không ngừng vung kiếm chém giết, sau đó tiếp nhận vô tận huyết tế chi lực, lại đem những huyết tế chi lực này hóa thành lực lượng của mình, sau đó tiếp tục chém giết, dùng một thanh kiếm, cường ngạnh mở ra con đường trước mắt. . .
Chỉ một con đường máu như vậy, hắn đã lấy được lực lượng huyết tế lớn đến kinh người, thậm chí khiến cho một thân tu vi của hắn cũng tăng từ Luyện Khí tầng bảy lên tới Luyện Khí tầng tám đỉnh phong, hơn nữa vậy mà còn có dấu hiệu đột phá Luyện Khí tầng chín, chỉ có điều, loại huyết tế chi lực này so sánh với hắn Huyền Hoàng Nhất Khí mà nói, quá mức hỗn tạp, tràn ngập các loại lực lượng quỷ dị!
Lúc này tu vi của hắn tựa như là một suối nước trong được lượng lớn nước mưa đổ về vậy, mặc dù sức nước phóng đại, nhưng lại không được trong xanh như trước!
Nếu là trước đây, Phương Nguyên tuyệt đối sẽ không chấp nhận được.
Nhưng bây giờ đã không còn quan trọng, ngay cả ma tức Hắc Ám hắn còn luyện hóa một phần, thì sợ gì huyết tế chi lực?
Đại khái giống như là nợ nhiều quá không lo bị đòi, rận nhiều quá không sợ bị cắn vậy!
Trong lòng thả lỏng, hắn dứt khoát chìm đắm trong quá trình sát phạt, lĩnh ngộ Kiếm Đạo của mình!
Các môn phái đều có kiến giải không giống nhau đối với Kiếm Đạo, nhưng đều chỉ rõ, Kiếm Đạo sinh ra từ sát phạt chi đạo.
Kiếm là một loại binh khí, vì sát phạt mà sinh.
Mà con đường Kiếm Đạo tăng lên chân chính, dĩ nhiên cũng là từ trong sát phạt. . .
Trải qua một trận đại sát phạt này, Kiếm Đạo của Phương Nguyên tiến bộ khó mà tưởng tượng nổi, cho dù trốn ở trên núi khổ luyện trên mười năm tám năm, thì lĩnh ngộ đối với Kiếm Đạo cũng không hữu dụng bằng một trận sát phạt đơn giản mà trực tiếp như thế này!
Giết giết giết!
Hắn lúc này không có suy nghĩ gì khác trong đầu, chỉ không ngừng chém tùy ý về phía bất kỳ ma vật nào trong tầm mắt!
Đến lúc này, hắn lại có một loại cảm giác tùy tâm sở dục, hắn xuất kiếm đã không còn câu nệ ở bất kỳ chiêu thức nào, thậm chí là không câu nệ bất kỳ nguyên lý nào, chỉ tiện tay xuất kiếm sẽ tự nhiên đạt tới hiệu quả hoàn mỹ nhất, thuận theo tâm ý của mình một cách hoàn mỹ nhất. Giết vô số ma vật chỉ với từng nhát kiếm một, điều này cơ hồ đã không thể coi là kiếm pháp nữa, mà là tâm ý, mỗi một kiếm xuất ra đều là tâm ý!
Bởi vì chỉ khi nắm giữ Kiếm Đạo đến cực hạn, mới có thể đạt tới mỗi một kiếm đều như ý.
"Nếu lúc nào cũng có thể bảo trì loại trạng thái này, ta chẳng phải là vô địch sao?"
Ngay cả Phương Nguyên, trong khoảnh khắc cũng lóe lên suy nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng sau đó, hắn liền nở nụ cười khổ, suy nghĩ cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ. . .
Về lý thuyết, hắn có Kiếm Đạo hoàn hảo, có pháp lực vô tận, đúng là có thể mở một đường máu giết ra khỏi ma vật triều cường này.
Nhưng vấn đề ở chỗ, con đường này quá dài. . .
Tại vô tận giết chóc đến mức này, nhục thể của hắn đã ẩn ẩn có chút không chịu nổi.
Lúc này hắn thông qua huyết tế chi lực của Ma Ấn Kiếm, có thể đạt được sức mạnh vô cùng vô tận, vĩnh viễn cũng sẽ không khô kiệt, nhưng vấn đề ở chỗ, nhục thể của hắn cũng biết mệt mỏi, điều này giống như lúc trước Quan Ngạo nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan vậy, trước khi đan dược mất đi dược tính, hắn có thể liên tục chiến đấu, thậm chí liên tục chiến đấu đến chết, nhưng sức chịu đựng của nhục thân hắn là có hạn. . .
Khoái đao sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn!
Nhưng nếu như liên tục dùng khoái đao chém xuống, đến một mức độ nào đó, sớm muộn gì thân đao cũng sẽ vỡ nát!
Nhục thân Phương Nguyên lúc này, cũng tựa như thanh khoái đao vậy!
Hắn có lực lượng vô tận, nhưng nhục thân đã dần dần không chống đỡ nổi cường độ xuất kiếm liên tiếp như vậy, mà loại xuất kiếm cường độ cao như vậy cũng không phải lúc này mới bắt đầu, mà là từ ba ngày trước Phương Nguyên rời khỏi Bát Hoang Vân Đài đã bắt đầu. Liên tiếp ở trong trạng thái căng thẳng chiến đấu với cường độ cao, trong quá trình đó còn bị ma tức Hắc Ám dày vò một phen, đến hiện tại lại điên cuồng giết ra một đường máu, hắn đã sớm mệt mỏi tới cực điểm, nhưng bởi vì Phương Nguyên có thể tiếp nhận huyết tế chi lực, khiến cho hắn hết lần này tới lần khác không cảm giác được loại mệt mỏi này!
Một người vốn đã mệt mỏi, lại không cảm nhận được mệt mỏi, tiếp tục điên cuồng chiến đấu tiếp, kết quả chỉ có một.
Đó chính là nhục thân bắt đầu tổn thương!
Mà hiện tại chính là thời điểm loại tổn thương này đã đạt đến cực hạn. . .
"Xoạt. . ."
Theo một kiếm của Phương Nguyên chém ra, đầu lâu một con Cuồng Mãng đang vọt tới trước người bọn họ đột nhiên chia làm hai nửa, dưới Kiếm Đạo tinh diệu đến khó mà hình dung nổi của Phương Nguyên, một kiếm này thậm chí không tiêu hao quá nhiều pháp lực của hắn. Nhưng hết sức kỳ lạ chính là, theo một kiếm của Phương Nguyên chém xuống kia, đột nhiên trên cánh tay của hắn cũng xuất hiện một vết máu, máu tươi từ bên trong vết máu phụt ra ngoài!
"Đây là. . ."
Phương Nguyên kinh hãi, không kịp cúi đầu nhìn, bởi vì bên cạnh đã có một con Ma Lang nhào tới.
Phương Nguyên cảm nhận được rất rõ ràng, cánh tay phải của mình mặc dù vẫn còn tràn đầy lực lượng, nhưng mức độ linh hoạt đã giảm xuống nghiêm trọng, vậy mà đang run rẩy, điều này khiến cho hắn thầm kinh hãi, sau đó hắn nghiến răng, chuyển kiếm sang tay trái, vung kiếm giết chết con Ma Lang.
"Lúc này nhất định phải giảm bớt áp lực mà nhục thân tiếp nhận mới được, thế nhưng mà. . ."
Hai hàng lông mày của Phương Nguyên nhíu lại thật chặt, hắn biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng mấu chốt là ông trời lại không biết cảm thông. . .
Ở bên trong vô cùng vô tận ma vật này, hắn không thể có bất kỳ một giây phút buông lỏng nào.
"Grào Grào Grào. . ."
Chung quanh hoàn toàn đại loạn, vô số ma vật tranh nhau vọt tới tựa như thủy triều, liên miên không thấy giới hạn.
Bình luận facebook