-
Chương 216-220
Chương 216 Thanh bào trường kiếm tru hùng ma (1)
Mặc dù chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều kiên quyết yêu cầu muốn theo Phương Nguyên tới đó hỗ trợ, nhưng Phương Nguyên vẫn cự tuyệt đề nghị của bọn hắn, bản thân một mình một kiếm phóng thẳng về phía đầm lầy. Chúng đệ tử rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể bố trí sẵn trận thế, chờ hắn trở về!
Mà bản thân Phương Nguyên lại mang thanh bào cùng trường kiếm, chậm rãi đi tới đầm lầy.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không cố ý ẩn giấu thân hình, thế nhưng trong lòng hắn lại như một cây cung đã kéo căng tới cực hạn.
Trường kiếm bị hắn cầm chắc trong tay. Lúc này yêu ấn trên thân kiếm lộ vẻ sáng sủa và rõ ràng dị thường.
Hắn quyết định dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó, tự mình đi chém giết ma vật kia!
Nguyên nhân hắn không dẫn theo đám đồng môn Tiểu Trúc phong đi vào cũng rất đơn giản, ma vật kia quá mạnh mẽ, dẫn theo đồng môn ngược lại sẽ chỉ khiến mình bị liên lụy, cho dù kết thành đại trận, chỉ sợ cũng không thể tiếp nổi một kích của ma vật kia. Bởi vậy, ngược lại chi bằng để mình tự ra tay cho nhẹ nhõm!
Trong thời gian một tháng trước khi nhập Ma Tức hồ, hắn đã làm đủ chuẩn bị, lật xem vô số điển tịch ghi chép về những ma vật có thể tồn tại trong Ma Tức hồ, cũng đã làm ra sắp xếp với tất cả những ma vật này. Thậm chí trong lòng hắn cũng đã thôi diễn những sắp xếp này vô số lần, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có can đảm một thân một kiếm đến đây chém giết ma vật này...
Dù sao thì chuyện như chém yêu đồ ma, thực lực chỉ chiếm phân nửa!
"Tử Khí Lưu Vân Quyết..."
Khi đi tới vị trí ban nãy bọn hắn lui về, trái tim Phương Nguyên khẽ động, quanh người bắt đầu có tử khí mơ hồ hiện ra, lại hóa thành một mảnh sương mù màu tím, bao phủ thân hình hắn vào bên trong, cũng bao phủ một thân khí cơ của hắn. Hơn nữa sương mù tím này còn đang chậm rãi biến hóa, dần dần dung hòa với hắc vụ trong Ma Tức hồ, lại có thể tuy hai mà một, như đã ẩn thân!
Đây chính là Tử Khí Lưu Vân Quyết hắn đã tìm hiểu trong một tháng thời gian trước đó!
Một tháng thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Phương Nguyên không dám nói bản thân đã tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết đến trình độ mạnh hơn tất cả mọi người, nhưng phần lớn pháp môn hắn đều đã nắm giữ, hiện tại sử dụng cũng có vẻ xe nhẹ đường quen, thuận buồm xuôi gió!
Thi triển pháp môn này xong, tốc độ của Phương Nguyên càng lúc càng nhanh, nhắm thẳng chỗ sâu trong đầm lầy mà phóng vào.
Vừa tiến tới vừa cẩn thận quan sát bốn phía, bỗng nhiên, lòng hắn nghiêm nghị, ngừng lại ngay phía sau một gốc cự mộc.
Ánh mắt lẫm liệt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở chỗ sâu trong ao đầm kia có một ngọn núi thấp, trên sườn núi có một hang động tương đối kín đáo. Lúc này, trong huyệt động đen nhánh kia thình lình có hai mắt sáng rực như đèn, cảnh giác nhìn bốn phía, hơn nữa hai ngọn đèn này càng ngày càng sáng, một cái đầu lớn như cối xay thò ra dò xét, mũi hít hít, ngửi ngửi khắp nơi...
"Thì ra ma vật này là một con cự hùng..."
Phương Nguyên thấy vậy cũng hơi lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy con cự hùng kia cao chừng ba trượng, như một ngọn núi nhỏ, vóc người cường tráng, một thân lông đen như gai sắt. Chỉ là trên người nó đầy vết thương, lộ ra xương cốt màu xanh, hắc sắc quỷ hỏa đang thiêu đốt, đó cũng không phải bị thương mà là ma vật này trời sinh đã có dáng vẻ như thế. Trong mắt nó hiện lên màu xanh trắng, nhìn như dại ra, rồi lại như lúc nào cũng thoáng qua tia sáng yêu dị...
"Tựa yêu lại không phải yêu, tựa ma mà không phải ma, đan xen giữa sinh tử, ngược lại không giống một sinh linh mà như một quỷ vật..."
Phương Nguyên đối chiếu Ma Hùng mình quan sát được với từng ghi chép trong điển tịch, phát hiện quả nhiên giống với điển tịch miêu tả như đúc, trong lòng cũng cảm thấy hơi buông lỏng chút.
Điều này nói rõ kế hoạch bản thân mình đã định ra cho đám ma vật này hẳn cũng không có vấn đề quá lớn.
Hắn cũng biết ma vật này đã bị kinh động, không phải là vì thấy được bản thân mình, mà là vì ngửi được một chút mùi không tầm thường, bởi vậy đáy lòng cũng không hoảng loạn. Sau khi trầm ngâm một phen, hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ, nhẹ nhàng bắn bay ra ngoài...
"Bốp!"
Đan dược kia bắn trúng một gốc cây khô cách hắn bốn trượng, sau đó lại lăn đến trước mặt Ma Hùng.
"Ngao..."
Ma Hùng đột nhiên gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm chấn động đến mức mặt đất chung quanh bốc lên.
Chẳng qua ngoại trừ viên đan dược màu đỏ kia, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào, Ma Hùng này cũng dần dần lắng xuống. Nó cúi đầu hít hà, chỉ cảm thấy trong viên đan dược trên mặt đất kia có mùi máu tươi xộc vào mũi, dường như cực kỳ mê người, hệt như món ngon dị thường nào đó vậy...
"Ăn đi..."
Phương Nguyên nhìn Ma Hùng, trong lòng thầm nghĩ.
Đây là một loại độc đan hắn mời Nhiếp Hồng Cô luyện chế giúp hắn trước khi nhập cốc, bên trong dùng ít nhất cũng có hơn mười vị dược liệu trân quý, cùng với gần trăm loại huyết tinh dã súc, mùi cường liệt vô cùng, có cám dỗ trí mạng đối với ma vật thực huyết...
Quan trọng hơn là, nó có kịch độc!
Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi Ma Hùng kia ngửi ngửi, dường như hơi động tâm, nhưng cuối cùng nó vẫn lắc lắc đầu đi ra.
"Này..."
Phương Nguyên lập tức giật mình, hơi kinh ngạc.
Chẳng qua nghĩ lại, nhớ tới những lời Hậu Quỷ Nhi đã nói lúc trước, trong lòng thầm nghĩ: "Hẳn ma vật này không ăn thịt thối, lẽ nào nó đã coi huyết đan này thành vật chết, cho nên mới nhịn? Nếu là như vậy, vậy thì phải đổi một phương pháp khác..."
Chương 217 Thanh bào trường kiếm tru hùng ma (2)
Đối với điểm này, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, đưa tay lấy ra một con thỏ từ trong túi trữ vật. Con thỏ này đã bị che huyết mạch, thân thể đã cứng đờ từ lâu, nhưng ngón tay Phương Nguyên vừa điểm một cái lên người nó, huyết mạch nó chậm rãi lưu động, dần dần sống lại. Sau đó Phương Nguyên nhét một viên huyết đan vào trong miệng nó. Sau khi đợi một hồi, cảm thấy con thỏ từ từ cuồng bạo, lúc này hắn mới ném ra ngoài...
"Xèo xèo..."
Mỗi loại dược liệu trong Huyết Đan đều có tác dụng, con thỏ hưng phấn cuồng bạo một lúc, chạy nhảy như bay, thẳng về phương xa.
Mà trên người nó, mùi máu tanh dày đặc đến cực điểm, là do mùi của huyết đan thẩm thấu ra.
"Rống..."
Chỉ mới một chút như thế đã lập tức kinh động đến Ma Hùng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy phốc qua. Thân thể nó nhìn như khổng lồ lại có tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ một phốc nó đã vọt tới phía trước con thỏ kia, miệng máu hơi mở, lập tức trực tiếp nuốt con thỏ vào trong bụng. Sau đó nó đứng tại nguyên chỗ, ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay gấu không ngừng đánh vào lồng ngực mình, tựa hồ đang thị uy với kẻ địch không nhìn thấy...
"Ma vật đúng là ma vật, không giống yêu loại có thể sinh ra linh trí, loại phương pháp này chưa chắc đã có thể lừa gạt được bọn chúng. Mà ma vật tuy trời sinh có sức mạnh to lớn, nhưng linh trí hữu hạn, dùng loại phương pháp này đối phó với bọn nó là có hiệu quả nhất..."
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ vậy, lẳng lặng chờ đợi.
Ma Hùng kia điên cuồng vỗ ngực, thị uy một hồi, sau đó nó vốn muốn bò lại vào trong động, lại không nghĩ tới bản thân chỉ cảm thấy ngày càng cuồng bạo, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang bốc cháy. Nó không nhịn được gào lên, lại chạy từ trong động ra ngoài, điên cuồng đụng đầu lên đám cự mộc chung quanh. Cũng không biết nó đã đụng ngã bao nhiêu đại thụ, đâm vỡ bao nhiêu nham thạch, như điên như cuồng phát tiết một thân lực lượng vô cùng tận. Mãi tới khi quấy mảnh đầm lầy như nổi lên một trận cuồng phong, lung lay lắc lư một trận, ngay cả núi nhỏ cũng bị nó thúc tới sụp hơn phân nửa...
Loại điên cuồng này kéo dài chừng hơn nửa canh giờ, mãi đến khi thể lực của nó tiêu hao gần hết, mới khó khăn ngừng lại. Mà tại thời điểm này, có thể nhìn rõ, độc tố trong người nó đã phát tác từ lâu, hủ huyết không ngừng thẩm thấu ra từ thất khiếu của nó...
"Theo lý thuyết, trong vòng một nén hương, độc tính của loại kịch độc này sẽ phát huy đến mức cao nhất. Nhưng kết quả đến hiện tại vẫn chưa thể lấy tính mạng nó, như vậy đã nói rõ sự cường đại của nó còn nằm ngoài dự liệu của ta, độc tính này không thể lấy mạng nó, theo thời gian trôi qua, nó sẽ sinh ra kháng thể với độc tính này, lại cường tráng lên. Nói cách khác, nếu muốn động thủ, vậy chỉ có thể..."
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ tới điểm này, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Phần việc cuối cùng này vẫn phải do mình tự làm...
"XÍU...UU!..."
Trong lòng đã nổi lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không tiếp tục suy xét quá nhiều, đột nhiên hắn phi thân lên, xông ra ngoài.
Trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, phóng thẳng đến nơi ngực Ma Hùng!
"Ngao..."
Ma Hùng kia cũng lập tức phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, cự chưởng trắng trợn đánh ra.
"Âm Dương Ngự Thần Quyết..."
Chỉ chốc lát, Phương Nguyên đã thi triển một huyền công khác, Huyền Hoàng khí trong cơ thể tuôn ra, hóa thành dáng vẻ một cự thần. Cự thần cũng một chưởng vỗ trở về, va chạm với cự chưởng của Ma Hùng. Lại chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, hắn cùng với ma vật đồng thời lùi lại mấy bước. Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút kinh hãi, không nghĩ tới ma vật này đã nỏ mạnh hết đà mà còn có hung uy bực này, xem ra nó thật sự có lực lượng mạnh hơn chính mình rất nhiều!
Chẳng qua dù sao Ma Hùng cũng đã bị độc dược ăn mòn tạng phủ, sau khi lùi về phía sau mấy bước, nó một phát ngã ngồi trên đất.
Nhưng nó bản tính hung ác điên cuồng, phải lui mấy bước như thế lại càng chọc giận nó, trong giây lát nó rung đùi, rống giận liên tục, lại có thể nhanh chóng bò lên lại, tứ chi lắc lư, hộc ra một ngụm hủ huyết. Dường như cũng bởi vậy mà nó hơi thanh tỉnh hơn một chút, ngay cả ma trơi trong phá động trên người cũng đều quỷ dị mà sáng thêm vài phần. Sau đó nó thình thịch thình thịch mà lao thẳng đến, đụng ngã vô số cự mộc ven đường!
Loại cảm giác này quả thực giống như một ngọn núi nhỏ đang đánh tới!
Khiến người ta có cảm giác thái sơn áp đỉnh, không thể ngăn cản...
"Nỏ mạnh hết đà, cũng dám bừa bãi?"
Phương Nguyên đón đỡ luồng hung uy này, ánh mắt cũng hung ác, nhỏ giọng quát lớn một tiếng. Sau đó hắn bỗng nhảy lên, tay trái bóp một đạo pháp ấn, thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Đồng thời tay phải cầm kiếm, mặt ngó về phía Ma Hùng đang vọt tới, hệt như muốn liều mạng với Ma Hùng!
Oanh!
Ngay khoảnh khắc hai bên sắp tiếp xúc, bỗng nhiên trong pháp ấn nơi tay trái của Phương Nguyên nở rộ vô số đạo quang hoa mộng ảo, cái loại quang hoa kia có hiệu quả mê hoặc tâm trí người khác, ngay cả Ma Hùng kia nhìn thấy cũng không nhịn được nhất thời thất thần, dường như một thân khí thế hung ác cũng giảm bớt không ít. Đây là Tiểu Thanh Mộng Thuật có tác dụng! Mà Phương Nguyên thì nương cơ hội này, nháy mắt thân hình đã đột nhiên xông lên cửu thiên, kiếm quang như điện.
"Xuy!"
Thân hình hắn cuốn một cái trên không trung, trường kiếm trong tay cắm thẳng tắp vào trong đỉnh đầu Ma Hùng.
Tại thời khắc này, yêu ấn trên thân kiếm đã trở nên vô cùng rõ ràng, như một con mắt!
Mà Ma Hùng đang rống giận cũng đột nhiên cứng đờ bất động, lực lượng trong cơ thể nó đã bị yêu ấn hút vào!
Cũng tại thời khắc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, có chút kinh dị mà nhìn thanh kiếm trong tay...
Chương 218 Già Lam Thảo (1)
Oanh! Oanh! Oanh!
Phương hướng đầm lầy không ngừng truyền đến tiếng gầm rú thống khổ, đến cuối cùng còn có kiếm quang như điện bay thẳng vân tiêu.
Từ vị trí đám đệ tử Tiểu Trúc phong trú đóng, không thể nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra trong đầm lầy, chỉ có thể nghe được ngay từ đầu chỉ có tiếng ma vật gầm rú thống khổ, tiếng cự mộc bị đụng sập, tựa hồ đang trải qua một trận ác chiến. Đến cuối cùng, bọn hắn có thể thấy được trong vùng đầm lầy gió cuốn mây bay, bùn nhão bốc lên cao vài chục trượng, từng đạo kiếm quang réo rắt lạnh lẽo khiến người ta sợ run bổ đôi sương mù đậm đặc chung quanh, mảng lớn huyết tương chảy ra từ chỗ sâu trong đầm lầy, hòa vào trong nước bùn chung quanh, khiến khắp đầm lầy này biến thành màu đỏ như máu!
Ngay lúc Tiểu Kiều sư muội và quả ớt nhỏ không nhịn được muốn đi tới nhìn xem một chút, động tĩnh trong đầm lầy đột nhiên biến mất.
Ngược lại, hắc vụ nồng đậm bắt đầu bốc lên từ trong đầm lầy.
Trong lúc nhất thời hắc vụ che khuất bầu trời, giống như đêm tối.
"Phương Nguyên sư huynh hắn..."
"... Đến cùng hắn thế nào rồi?"
Trong lòng chúng đệ tử đều có chút lo sợ, nguyên một đám vươn đầu ra, dày vò chờ đợi.
Dù sao thì trong đầm lầy kia cũng có chứa một ma vật thực lực mạnh hơn Phương Nguyên không chỉ gấp ba lần, coi như trước đó Phương Nguyên và Hậu Quỷ Nhi kia đã thương lượng ra mười loại phương pháp đồ ma, đồng thời chọn lựa ra phương pháp thích hợp nhất, nhưng vẫn khiến người lo lắng không ngớt...
Chẳng qua, ngay lúc loại lo lắng này gần như lên tới cực hạn, một cái bóng nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài đầm lầy.
Cái bóng kia càng ngày càng rõ ràng, rốt cục chúng đệ tử cũng thấy rõ.
Là Phương Nguyên!
Tay phải hắn cầm ngược trường kiếm, tay trái cầm vật gì thật to lớn, chậm rãi đi tới từ đầm lầy. Khi tới phụ cận, chúng đệ tử mới thấy được rõ ràng, sắc mặt Phương Nguyên trắng bệch, bước chân phù phiếm, phía trên vạt áo dính không ít máu đen, vẻ mặt có hơi uể oải, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn đang lấy pháp lực cật lực áp chế thương thế, dường như chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ hôn mê.
"Thình thịch!"
Hắn ném thứ trong tay ra thật xa, rơi trên mặt đất trước người Hậu Quỷ Nhi.
"Thú tiên ngươi muốn, ta đã mang về cho ngươi!"
Trong ánh mắt lo lắng của chúng đệ tử, hắn đi vào trong trận, ngồi xuống trên một tảng đá sạch sẽ.
Hắn lấy ra một viên đan dược từ trong túi càn khôn bên hông, nuốt vào, sau đó chậm rãi luyện hóa.
"Phương Nguyên sư huynh, ma vật kia... thế nào?"
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong cũng nhìn ra được thương thế của hắn không nhẹ, ai cũng không dám quấy rối.
Thẳng đến khi Phương Nguyên đã luyện hóa xong đan dược, sắc mặt khá hơn một chút bọn hắn mới xông tới, nhỏ giọng hỏi.
"Đã bị ta giết, bên trong cũng không thiếu linh dược, hiện tại các ngươi có thể đi hái!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng trả lời một câu, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều ngẩn ra, sau đó là vui mừng kêu lớn lên.
Cho đến lúc này, chúng đệ tử mới lại lần nữa tiến vào đầm lầy. Ven đường, nhìn cây cối sụp đổ chung quanh, nhìn vết cháy trên bùn đất, rãnh mương sâu hơn trượng, máu đen như mọc thành phiến cùng với cuối cùng là thi thể con cự thú như ngọn núi nhỏ, ngã trên mặt đất ở chỗ sâu trong đầm lầy, chúng đệ tử tiên môn vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh hoảng dị thường.
"Phương sư huynh, rốt cục... sao hắn có thể làm được?"
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ma vật bực này linh trí có hạn, sau khi chuẩn bị kỹ càng, muốn giết cũng không khó!"
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong, nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải.
Đám người vừa nói vừa tiến vào, lúc này bọn hắn đã đi đến trên sườn núi ở chỗ sâu nhất trong đầm lầy, ánh mắt nhất thời cũng sáng thêm vài phần. Chỉ thấy trên sườn núi kia thình lình sinh trưởng một gốc thảo mộc thân tím gốc xanh, cao chừng ba thước, trong Ma Tức hồ tràn ngập ma khí này, nó lại tản ra linh quang dịu dàng hoàn toàn trái ngược, tựa hoa lại không phải hoa, tựa gỗ cũng không phải gỗ. Chỉ đưa mắt nhìn nó đã cảm thấy bản thân mình như bị một luồng sức mạnh không tên lắc lư, tâm thần u ám cũng theo đó mà sáng sủa hơn vài phần.
Pháp lực lại có thể ẩn ẩn có xu hướng tăng lên...
"Đó là..."
Quả ớt nhỏ là người có hiểu biết nhiều nhất với linh dược ngoại trừ Nhiếp Hồng Cô, thấy thế, nàng không nhịn được hơi kinh ngạc.
"Già Lam Thảo!"
Phương Nguyên gật đầu, ban nãy sau khi hắn chém giết Ma Hùng cũng đã kiểm tra mảnh đầm lầy này một phen, cũng đã thấy được bụi bảo dược này. Hiện tại nhìn thấy chúng đệ tử chung quanh có phản ứng như thế, hắn tuyệt không ngoài ý muốn, nói: "Đây là một vị thuốc chủ yếu để luyện chế Trúc Cơ Đan, từ phẩm chất có thể thấy chí ít nó cũng có ngàn năm dược tính, không có khả năng chỉ mới mọc ra trong vòng mười năm nay. Nói vậy, hẳn lần trước khi các tiền bối nhập Ma Tức hồ đã bỏ sót nó. Đầu Yêu Hùng này cũng vì Già Lam Thảo mới tiếp tục bảo vệ nơi này, chờ nó thành thục. Chỉ có điều nó không biết, Già Lam Thảo này có linh tính, nó sẽ ảnh hưởng tới tâm chí của Yêu Hùng, khiến Yêu Hùng cho rằng linh dược này vẫn luôn kém mấy phần hỏa hầu!"
Chúng đệ tử nghe vậy không nhịn được mà liên tục gật đầu!
Hiện tại có lẽ trong số bọn hắn, có người còn cách Trúc Cơ rất xa, nhưng đối với loại bảo dược có thể luyện chế Trúc Cơ Đan thì bọn hắn lại không xa lạ gì.
Chương 219 Già Lam Thảo (2)
Loại linh dược này gần như không thể nuôi trồng dựa vào sức người, chỉ có thể mặc cho nó tự động hấp thu tinh hoa trời đất nơi hoang sơn dã lĩnh mà sinh trưởng. Mấu chốt hơn là loại linh dược này đã tự có linh tính của mình, có thể ảnh hưởng tới tâm chí của một số dã thú. Cũng giống Yêu Hùng mới vừa bị Phương Nguyên chém giết, nó cho rằng mình đang chờ linh dược này thành thục, nhưng trên thực tế, nó chỉ bị linh dược thao túng thành khôi lỗi hộ pháp mà thôi...
Nếu như để nó sinh trưởng thêm một thời gian ngắn nữa, nói không chừng nó cũng có thể bỏ đi dáng vẻ thảo mộc, hóa thành yêu vật!
"Một gốc bảo dược như vậy, nếu hiến lên, tất có thể xin tiên môn đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ..."
Ngay cả quả ớt nhỏ cũng bày ra vẻ mặt ngưng trọng: "Trong Ma Tức hồ thí luyện, vốn chỉ có hai loại phương pháp để có được cơ hội Trúc Cơ, một loại là hoàn thành thí luyện, thân là đệ tử chân truyền có thể có được một cơ hội Trúc Cơ. Loại thứ hai chính là tìm được bảo vật hiếm thấy như vậy, hiến lên, có thể được khen thưởng một cơ hội Trúc Cơ..."
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe được lời ấy cũng đã sợ ngây người...
Nếu là như vậy, sau khi Tiểu Trúc phong hoàn thành thí luyện, chẳng phải sẽ có được hai cơ hội Trúc Cơ sao?
Trong truyền thuyết, bảo dược có thể đổi lấy cơ hội Trúc Cơ bực này, trong mỗi lần thí luyện có thể xuất hiện một cái đã không tệ rồi. Dưới tình huống ngũ đại tiên môn có mấy chục tiểu đội thí luyện, Tiểu Trúc phong lại có thể đụng tới một gốc, đây là vận thế bực nào?
Cho dù những đệ tử tiên môn này đã tận mắt nhìn thấy Già Lam Thảo, cũng thật không dám tin tưởng một màn này là sự thật.
Đương nhiên, khi lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, bọn hắn lại cảm thấy có thể đây cũng không phải may mắn...
Vì đối phó với đầu Ma Hùng kia, ngay cả Phương Nguyên sư huynh cũng bị thương nặng như vậy, đây là hung hiểm bực nào...
Ban nãy nếu không phải Hậu Quỷ Nhi đã sớm phát giác sự tồn tại của ma vật, đúng lúc cảnh báo, khiến đám người thối lui ra khỏi đầm lầy, mạo muội vọt vào đầm lầy như vậy, bị ma vật nằm ngang trong đầm lầy đồ sát tới, sợ rằng đám đệ tử Tiểu Trúc phong không chết hơn phân nửa sẽ không ngừng...
Bên cạnh đại cơ duyên thường có đại hung hiểm làm bạn!
Bọn hắn cảm thấy may mắn chỉ là vì Phương Nguyên đã trảm diệt hung hiểm mà thôi!
"Ngươi cất trước đi, bụi bảo dược này cũng sẽ cần nhập kho, tính là Tiểu Trúc phong đoạt được, sau khi chuyện thành lại dựa theo công đức phân phối!"
Lúc này dường như thương thế của Phương Nguyên rất nặng, chỉ nhẹ nhàng dặn dò một tiếng, sau đó không nói nhiều.
"Cái gì?"
Chúng đệ tử nghe vậy đều kinh hãi, quả thực có chút khó hiểu nhìn Phương Nguyên.
Nếu quy Già Lam Thảo này thành đồ vật Tiểu Trúc phong đoạt được, như vậy cuối cùng công đức của bọn họ sẽ nhiều thêm bao nhiêu?
Đại sư huynh Phương Nguyên này cũng không tránh khỏi quá hào phóng!
Ngay cả quả ớt nhỏ lúc này cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Nguyên, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: "Đã như vậy, đêm nay chúng ta cứ đóng ở đây đi. Già Lam Thảo này tất phải được thu hoạch vào đêm trăng tròn, dược tính mới đạt tới tốt nhất. Ta đã suy tính tháng ngày, tuy trong Ma Tức hồ không thấy ánh mặt trời, nhưng đêm mai chính là đêm trăng tròn, đến lúc đó ta tới ngắt dược liệu này!"
Đêm đó, chúng đệ tử mỗi bên ở một phương, xây dựng cơ sở tạm thời chung quanh Già Lam Thảo. Mà ngoại trừ gốc Già Lam Thảo này, còn có rất nhiều loại linh dược khác sinh trưởng chung quanh mà bọn hắn cũng cần thu thập. Đương nhiên, vì trong vùng đầm lầy có đầu Ma Hùng này tồn tạ cho nên những ma vật khác đều núp xa xa. Hiện tại Ma Hùng vừa chết, bọn hắn cũng có thể an tâm đào dược.
Tùy ý chúng đệ tử tự vội vã chuyện của mình, lúc này Phương Nguyên đã ngồi xếp bằng trong thạch động.
Đây vốn là sào huyệt của Ma Hùng kia, lúc này tự nhiên đã bị người chiếm tổ gấu.
Ban nãy hắn một mực biểu hiện vô cùng bình thản trước mặt đệ tử Tiểu Trúc phong, nhưng trên thực tế trong lòng Phương Nguyên đã có chút lo lắng.
Hiện tại hắn vội vã muốn xác định một việc!
Xếp bằng trong sào gấu, để đệ tử tổ chữ Giáp hộ pháp giúp mình, Phương Nguyên lấy kiếm của mình ra.
Vào lúc này, đạo yêu ấn trên thân kiếm lộ vẻ rõ ràng dị thường!
Thậm chí còn khiến người ta có cảm giác kiếm này đã sống lại, yêu ấn kia chính là ánh mắt của nó!
Nhất là vì Phương Nguyên đã từng đánh một luồng Huyền Hoàng khí vào trong yêu ấn này, hắn cùng với thanh kiếm này đã có cảm giác tâm linh tương thông. Lúc này hắn càng có thể thông qua mối liên hệ này cảm ứng được thanh kiếm sinh động dị thường, cũng hưng phấn dị thường...
Hắn không nhịn được lại muốn nghĩ tới cảm giác đã cảm nhận được khi một kiếm đâm chết Ma Hùng ban nãy!
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, một kiếm kia hạ xuống, Ma Hùng bị mất mạng, chuyện này cũng không có gì lạ, là chuyện trong dự liệu. Nhưng hắn không ngờ tới là hắn lại có thể cảm giác được, ngay khi sinh mệnh lực yêu dị của Ma Hùng gần tán mất, vậy mà ngay sát na kia, sinh mệnh lực yêu dị bị thanh kiếm này cắn nuốt mất, dường như Yêu Hùng đã bị hiến tế cho thanh kiếm này. Mà loại lực lượng hiến tế kia thậm chí còn có một bộ phận...
... Trực tiếp thông qua thanh kiếm này, hiến tế cho mình!
Ban nãy khi hắn vừa đi ra khỏi đầm lầy liền lập tức dùng đan dược, không phải là vì chém giết Ma Hùng bị thương nặng...
... Hắn đang áp chế pháp lực cuồng bạo đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể!
Chương 220 Sức Mạnh Hiến Tế (1)
"Nếu thật như vậy thì đúng là có hơi phiền toái. . ."
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong sơn động, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sắc mặt có hơi nặng nề.
Hắn vốn có một loại liên hệ mơ hồ nào đó với yêu ấn trên thanh kiếm này, cũng đã từng thấy qua huyết hải bên trong yêu ấn. Ngày thường hắn cũng đọc qua không ít điển tịch, có thể nói là kiến thức rộng rãi, nên hắn cũng mơ hồ hiểu rõ mình đã gặp phải chuyện gì.
Xét cho cùng thì chính là hiến tế!
Ma ấn này đã từng được hiến tế nhiều lần, lực lượng trong biển máu kia tích lũy từ vô số lần hiến tế đó. Nếu có ai đó hiến tế bản thân thì cũng sẽ có được một bộ phận lực lượng của ma ấn này. Bởi vì Phương Nguyên đã đánh một sợi Huyền Hoàng khí vào trong ma ấn, cho nên hắn và ma ấn này có một ít liên hệ, cũng khiến cho bản thân Phương Nguyên được chia sẻ một bộ phận của lực lượng hiến tế này!
Lúc trước tại Thái Nhạc thành, con yêu ma kia chắc là muốn làm như vậy!
Có điều lúc ấy nó bị thương, lại không tiếp nhận được loại lực lượng ma âm phệ hồn trong huyết hải kia, cho nên những gì nó làm được không bằng Phương Nguyên. Dù sao thì Phương Nguyên cũng đã từng đối kháng với ma ấn một lần, cũng mượn nhờ một lần thắng lợi ngắn ngủi đó để luyện hóa ma ấn một chút!
Lúc đó Phương Nguyên làm như thế, chỉ là vì giảm những hung hiểm có thể gặp phải trong tương lai xuống mức thấp nhất, đồng thời cũng có thể kịp thời cảnh giác được sự khôi phục của ma ấn này. Cũng giống như một đạo lý nào đó trong quyền pháp, khi đối phương đánh mình một quyền, lui lại có thể sẽ không thể tránh được một quyền này, càng không thể nào tránh được vài quyền sau đó. Vào lúc này, chủ động nghênh đón có thể là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với nó. . .
Từ giờ đến khi Phương Nguyên có đầy đủ thực lực để luyện hóa ma ấn này vẫn còn lâu lắm!
Còn ma ấn thì cũng đang một mực ngủ say, chưa từng thức tỉnh lần nào.
Nhưng loại lực lượng hiến tế kia thì lại một mực tồn tại. . .
Trước đó Phương Nguyên không thể cảm nhận được, là bởi vì hắn chưa bao giờ giết người. Cho tới hôm nay, vì hắn dùng kiếm này chém chết Ma Hùng nên mới cảm nhận được loại lực lượng hiến tế này. Khi đó, sinh mệnh lực của sinh linh bị giết sẽ bị rút ra trong nháy mắt, sau đó biến thành lực lượng của bản thân. Sau khi con Ma Hùng kia bị chém chết, sinh mệnh lực cường hoành đến mức đáng sợ của nó có một bộ phận dung nhập vào huyết hải, còn một bộ phận thuộc về Phương Nguyên!
Loại lực lượng cường hoành đến cực điểm này, thậm chí suýt nữa khiến cho Phương Nguyên trở tay không kịp!
Phương Nguyên không muốn loại lực lượng này!
Hắn hy vọng mình sẽ nhận được lực lượng thông qua quá trình tu luyện hơn là thông qua thứ này!
Loại lực lượng này mặc dù rất lớn, nhưng theo Phương Nguyên thấy nó cũng rất khó điều khiển, đồng thời cũng quá yêu dị!
Bây giờ hắn vội vã bế quan, chính là để khu trục loại lực lượng này ra ngoài. . .
"Cũng may mà ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, bao hàm toàn diện, lại chí tinh chí thuần, nếu không căn bản là không khu trục được loại lực lượng này!"
Nghĩ như vậy, hắn liền cắm thanh kiếm chứa yêu ấn ở kế bên người mình, sau đó chậm rãi vận chuyển huyền pháp!
Quanh người hắn bắt đầu hiển hóa ra thanh khí nhàn nhạt giống như bầu trời vậy, nhìn qua có vẻ tinh khiết thanh tịnh, nhưng trên thực tế lại vô cùng bao dung. Sau đó loại lực lượng này bắt đầu kéo ra một cỗ lực lượng có màu huyết sắc nhàn nhạt, bắt đầu luyện hóa cỗ lực lượng này, sau đó bức nó ra khỏi cơ thể. Trong quá trình này, trong Huyền Hoàng khí hiện ra trên người Phương Nguyên giống như xuất hiện một màu huyết sắc nhàn nhạt, nhìn qua có hơi quỷ dị!
Loại lực lượng huyết sắc kia dần dần trở nên phai nhạt theo thời gian. Huyết khí đã gần như tan biến hết, nhưng vẫn còn một phần lực lượng dây dưa hòa lẫn với Huyền Hoàng chi khí, dần trở nên khó phân biệt, rốt cuộc không thể khu trục ra ngoài được. . .
"Hô. . ."
Rơi vào đường cùng, Phương Nguyên chỉ có thể chậm rãi thu công.
Phương Nguyên khó chịu nhăn mày, trong ánh mắt xuất hiện một vòng bất mãn hiếm thấy.
"Không thể nào hoàn toàn luyện hóa sạch sẽ. . ."
Hắn thở ra một hơi thật dài, trong thâm tâm thầm nghĩ: "Lực lượng huyết tế đã bị ta trục xuất ra phần lớn, phàm là những phần tà dị đều đã bị đẩy ra ngoài rồi luyện hóa sạch sẽ. Thế nhưng vẫn còn lại một bộ phận, chính là phần tinh thuần nhất trong lực lượng kia, căn bản là không thể nào trục xuất ra hoàn toàn, hơn nữa nó còn trộn chung một chỗ với Huyền Hoàng khí của ta, quả thực rất khó để phân biệt ra. . ."
Nghĩ đến đây, hắn cũng không khỏi cười khổ!
Mọi chuyện xảy ra như thế cũng hợp lý. Lực lượng huyết tế này khi vào trong cơ thể của hắn thì liền biến thành một bộ phận của bản thân hắn, mà đã là lực lượng của mình thì làm sao có thể khu trục được? Cho nên hắn chỉ có thể luyện hóa sạch sẽ những phần lực lượng tà dị, nhưng bất kể hắn luyện làm sao thì cũng không thể nào luyện hóa sạch sẽ được lực lượng này, vẫn sẽ luôn có một bộ phận tinh thuần nhất dung nhập vào trong pháp lực của bản thân hắn.
Bản thân luyện hóa lâu như vậy, tu vi trong lúc vô hình lại tăng lên không ít, đã ẩn ẩn từ Luyện Khí tầng bảy đê giai tiến lên Luyện Khí tầng bảy trung giai, quả thực làm cho hắn không biết phải làm sao!
"Thôi được rồi, việc này cũng không có quá nhiều chỗ xấu đối với tu vi của ta. trên thực tế, đây vốn là một phương thức tu luyện. Nếu như loại bảo vật này rơi vào trong tay tà tu hoặc là yêu ma, vậy thì e rằng chúng sẽ mừng như nhặt được dị bảo. Trên thế gian chắc không có phương pháp tu hành nào giúp tăng lên tu vi nhanh chóng như thế này a? Chỉ là pháp môn này quá mức tà dị, không phải cách làm của chính đạo, ta càng không thể ỷ lại vào thứ này!"
Mặc dù chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều kiên quyết yêu cầu muốn theo Phương Nguyên tới đó hỗ trợ, nhưng Phương Nguyên vẫn cự tuyệt đề nghị của bọn hắn, bản thân một mình một kiếm phóng thẳng về phía đầm lầy. Chúng đệ tử rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể bố trí sẵn trận thế, chờ hắn trở về!
Mà bản thân Phương Nguyên lại mang thanh bào cùng trường kiếm, chậm rãi đi tới đầm lầy.
Tốc độ của hắn cũng không nhanh, cũng không cố ý ẩn giấu thân hình, thế nhưng trong lòng hắn lại như một cây cung đã kéo căng tới cực hạn.
Trường kiếm bị hắn cầm chắc trong tay. Lúc này yêu ấn trên thân kiếm lộ vẻ sáng sủa và rõ ràng dị thường.
Hắn quyết định dựa theo kế hoạch đã thương lượng trước đó, tự mình đi chém giết ma vật kia!
Nguyên nhân hắn không dẫn theo đám đồng môn Tiểu Trúc phong đi vào cũng rất đơn giản, ma vật kia quá mạnh mẽ, dẫn theo đồng môn ngược lại sẽ chỉ khiến mình bị liên lụy, cho dù kết thành đại trận, chỉ sợ cũng không thể tiếp nổi một kích của ma vật kia. Bởi vậy, ngược lại chi bằng để mình tự ra tay cho nhẹ nhõm!
Trong thời gian một tháng trước khi nhập Ma Tức hồ, hắn đã làm đủ chuẩn bị, lật xem vô số điển tịch ghi chép về những ma vật có thể tồn tại trong Ma Tức hồ, cũng đã làm ra sắp xếp với tất cả những ma vật này. Thậm chí trong lòng hắn cũng đã thôi diễn những sắp xếp này vô số lần, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn có can đảm một thân một kiếm đến đây chém giết ma vật này...
Dù sao thì chuyện như chém yêu đồ ma, thực lực chỉ chiếm phân nửa!
"Tử Khí Lưu Vân Quyết..."
Khi đi tới vị trí ban nãy bọn hắn lui về, trái tim Phương Nguyên khẽ động, quanh người bắt đầu có tử khí mơ hồ hiện ra, lại hóa thành một mảnh sương mù màu tím, bao phủ thân hình hắn vào bên trong, cũng bao phủ một thân khí cơ của hắn. Hơn nữa sương mù tím này còn đang chậm rãi biến hóa, dần dần dung hòa với hắc vụ trong Ma Tức hồ, lại có thể tuy hai mà một, như đã ẩn thân!
Đây chính là Tử Khí Lưu Vân Quyết hắn đã tìm hiểu trong một tháng thời gian trước đó!
Một tháng thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Phương Nguyên không dám nói bản thân đã tu luyện Tử Khí Lưu Vân Quyết đến trình độ mạnh hơn tất cả mọi người, nhưng phần lớn pháp môn hắn đều đã nắm giữ, hiện tại sử dụng cũng có vẻ xe nhẹ đường quen, thuận buồm xuôi gió!
Thi triển pháp môn này xong, tốc độ của Phương Nguyên càng lúc càng nhanh, nhắm thẳng chỗ sâu trong đầm lầy mà phóng vào.
Vừa tiến tới vừa cẩn thận quan sát bốn phía, bỗng nhiên, lòng hắn nghiêm nghị, ngừng lại ngay phía sau một gốc cự mộc.
Ánh mắt lẫm liệt nhìn về phía trước, chỉ thấy ở chỗ sâu trong ao đầm kia có một ngọn núi thấp, trên sườn núi có một hang động tương đối kín đáo. Lúc này, trong huyệt động đen nhánh kia thình lình có hai mắt sáng rực như đèn, cảnh giác nhìn bốn phía, hơn nữa hai ngọn đèn này càng ngày càng sáng, một cái đầu lớn như cối xay thò ra dò xét, mũi hít hít, ngửi ngửi khắp nơi...
"Thì ra ma vật này là một con cự hùng..."
Phương Nguyên thấy vậy cũng hơi lấy làm kinh hãi. Chỉ thấy con cự hùng kia cao chừng ba trượng, như một ngọn núi nhỏ, vóc người cường tráng, một thân lông đen như gai sắt. Chỉ là trên người nó đầy vết thương, lộ ra xương cốt màu xanh, hắc sắc quỷ hỏa đang thiêu đốt, đó cũng không phải bị thương mà là ma vật này trời sinh đã có dáng vẻ như thế. Trong mắt nó hiện lên màu xanh trắng, nhìn như dại ra, rồi lại như lúc nào cũng thoáng qua tia sáng yêu dị...
"Tựa yêu lại không phải yêu, tựa ma mà không phải ma, đan xen giữa sinh tử, ngược lại không giống một sinh linh mà như một quỷ vật..."
Phương Nguyên đối chiếu Ma Hùng mình quan sát được với từng ghi chép trong điển tịch, phát hiện quả nhiên giống với điển tịch miêu tả như đúc, trong lòng cũng cảm thấy hơi buông lỏng chút.
Điều này nói rõ kế hoạch bản thân mình đã định ra cho đám ma vật này hẳn cũng không có vấn đề quá lớn.
Hắn cũng biết ma vật này đã bị kinh động, không phải là vì thấy được bản thân mình, mà là vì ngửi được một chút mùi không tầm thường, bởi vậy đáy lòng cũng không hoảng loạn. Sau khi trầm ngâm một phen, hắn lấy ra một viên đan dược màu đỏ, nhẹ nhàng bắn bay ra ngoài...
"Bốp!"
Đan dược kia bắn trúng một gốc cây khô cách hắn bốn trượng, sau đó lại lăn đến trước mặt Ma Hùng.
"Ngao..."
Ma Hùng đột nhiên gầm lên giận dữ.
Tiếng gầm chấn động đến mức mặt đất chung quanh bốc lên.
Chẳng qua ngoại trừ viên đan dược màu đỏ kia, chung quanh không có bất kỳ động tĩnh nào, Ma Hùng này cũng dần dần lắng xuống. Nó cúi đầu hít hà, chỉ cảm thấy trong viên đan dược trên mặt đất kia có mùi máu tươi xộc vào mũi, dường như cực kỳ mê người, hệt như món ngon dị thường nào đó vậy...
"Ăn đi..."
Phương Nguyên nhìn Ma Hùng, trong lòng thầm nghĩ.
Đây là một loại độc đan hắn mời Nhiếp Hồng Cô luyện chế giúp hắn trước khi nhập cốc, bên trong dùng ít nhất cũng có hơn mười vị dược liệu trân quý, cùng với gần trăm loại huyết tinh dã súc, mùi cường liệt vô cùng, có cám dỗ trí mạng đối với ma vật thực huyết...
Quan trọng hơn là, nó có kịch độc!
Nhưng không nghĩ tới chính là, sau khi Ma Hùng kia ngửi ngửi, dường như hơi động tâm, nhưng cuối cùng nó vẫn lắc lắc đầu đi ra.
"Này..."
Phương Nguyên lập tức giật mình, hơi kinh ngạc.
Chẳng qua nghĩ lại, nhớ tới những lời Hậu Quỷ Nhi đã nói lúc trước, trong lòng thầm nghĩ: "Hẳn ma vật này không ăn thịt thối, lẽ nào nó đã coi huyết đan này thành vật chết, cho nên mới nhịn? Nếu là như vậy, vậy thì phải đổi một phương pháp khác..."
Chương 217 Thanh bào trường kiếm tru hùng ma (2)
Đối với điểm này, hắn cũng đã sớm có chuẩn bị, đưa tay lấy ra một con thỏ từ trong túi trữ vật. Con thỏ này đã bị che huyết mạch, thân thể đã cứng đờ từ lâu, nhưng ngón tay Phương Nguyên vừa điểm một cái lên người nó, huyết mạch nó chậm rãi lưu động, dần dần sống lại. Sau đó Phương Nguyên nhét một viên huyết đan vào trong miệng nó. Sau khi đợi một hồi, cảm thấy con thỏ từ từ cuồng bạo, lúc này hắn mới ném ra ngoài...
"Xèo xèo..."
Mỗi loại dược liệu trong Huyết Đan đều có tác dụng, con thỏ hưng phấn cuồng bạo một lúc, chạy nhảy như bay, thẳng về phương xa.
Mà trên người nó, mùi máu tanh dày đặc đến cực điểm, là do mùi của huyết đan thẩm thấu ra.
"Rống..."
Chỉ mới một chút như thế đã lập tức kinh động đến Ma Hùng. Nó nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy phốc qua. Thân thể nó nhìn như khổng lồ lại có tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ một phốc nó đã vọt tới phía trước con thỏ kia, miệng máu hơi mở, lập tức trực tiếp nuốt con thỏ vào trong bụng. Sau đó nó đứng tại nguyên chỗ, ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay gấu không ngừng đánh vào lồng ngực mình, tựa hồ đang thị uy với kẻ địch không nhìn thấy...
"Ma vật đúng là ma vật, không giống yêu loại có thể sinh ra linh trí, loại phương pháp này chưa chắc đã có thể lừa gạt được bọn chúng. Mà ma vật tuy trời sinh có sức mạnh to lớn, nhưng linh trí hữu hạn, dùng loại phương pháp này đối phó với bọn nó là có hiệu quả nhất..."
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ vậy, lẳng lặng chờ đợi.
Ma Hùng kia điên cuồng vỗ ngực, thị uy một hồi, sau đó nó vốn muốn bò lại vào trong động, lại không nghĩ tới bản thân chỉ cảm thấy ngày càng cuồng bạo, trong cơ thể như có một ngọn lửa đang bốc cháy. Nó không nhịn được gào lên, lại chạy từ trong động ra ngoài, điên cuồng đụng đầu lên đám cự mộc chung quanh. Cũng không biết nó đã đụng ngã bao nhiêu đại thụ, đâm vỡ bao nhiêu nham thạch, như điên như cuồng phát tiết một thân lực lượng vô cùng tận. Mãi tới khi quấy mảnh đầm lầy như nổi lên một trận cuồng phong, lung lay lắc lư một trận, ngay cả núi nhỏ cũng bị nó thúc tới sụp hơn phân nửa...
Loại điên cuồng này kéo dài chừng hơn nửa canh giờ, mãi đến khi thể lực của nó tiêu hao gần hết, mới khó khăn ngừng lại. Mà tại thời điểm này, có thể nhìn rõ, độc tố trong người nó đã phát tác từ lâu, hủ huyết không ngừng thẩm thấu ra từ thất khiếu của nó...
"Theo lý thuyết, trong vòng một nén hương, độc tính của loại kịch độc này sẽ phát huy đến mức cao nhất. Nhưng kết quả đến hiện tại vẫn chưa thể lấy tính mạng nó, như vậy đã nói rõ sự cường đại của nó còn nằm ngoài dự liệu của ta, độc tính này không thể lấy mạng nó, theo thời gian trôi qua, nó sẽ sinh ra kháng thể với độc tính này, lại cường tráng lên. Nói cách khác, nếu muốn động thủ, vậy chỉ có thể..."
Trong lòng Phương Nguyên nghĩ tới điểm này, nhẹ nhàng thở hắt ra.
Phần việc cuối cùng này vẫn phải do mình tự làm...
"XÍU...UU!..."
Trong lòng đã nổi lên ý nghĩ như vậy, hắn cũng không tiếp tục suy xét quá nhiều, đột nhiên hắn phi thân lên, xông ra ngoài.
Trong lòng bàn tay kiếm quang như điện, phóng thẳng đến nơi ngực Ma Hùng!
"Ngao..."
Ma Hùng kia cũng lập tức phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng, cự chưởng trắng trợn đánh ra.
"Âm Dương Ngự Thần Quyết..."
Chỉ chốc lát, Phương Nguyên đã thi triển một huyền công khác, Huyền Hoàng khí trong cơ thể tuôn ra, hóa thành dáng vẻ một cự thần. Cự thần cũng một chưởng vỗ trở về, va chạm với cự chưởng của Ma Hùng. Lại chỉ nghe "thình thịch" một tiếng, hắn cùng với ma vật đồng thời lùi lại mấy bước. Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút kinh hãi, không nghĩ tới ma vật này đã nỏ mạnh hết đà mà còn có hung uy bực này, xem ra nó thật sự có lực lượng mạnh hơn chính mình rất nhiều!
Chẳng qua dù sao Ma Hùng cũng đã bị độc dược ăn mòn tạng phủ, sau khi lùi về phía sau mấy bước, nó một phát ngã ngồi trên đất.
Nhưng nó bản tính hung ác điên cuồng, phải lui mấy bước như thế lại càng chọc giận nó, trong giây lát nó rung đùi, rống giận liên tục, lại có thể nhanh chóng bò lên lại, tứ chi lắc lư, hộc ra một ngụm hủ huyết. Dường như cũng bởi vậy mà nó hơi thanh tỉnh hơn một chút, ngay cả ma trơi trong phá động trên người cũng đều quỷ dị mà sáng thêm vài phần. Sau đó nó thình thịch thình thịch mà lao thẳng đến, đụng ngã vô số cự mộc ven đường!
Loại cảm giác này quả thực giống như một ngọn núi nhỏ đang đánh tới!
Khiến người ta có cảm giác thái sơn áp đỉnh, không thể ngăn cản...
"Nỏ mạnh hết đà, cũng dám bừa bãi?"
Phương Nguyên đón đỡ luồng hung uy này, ánh mắt cũng hung ác, nhỏ giọng quát lớn một tiếng. Sau đó hắn bỗng nhảy lên, tay trái bóp một đạo pháp ấn, thi triển Tiểu Thanh Mộng Thuật. Đồng thời tay phải cầm kiếm, mặt ngó về phía Ma Hùng đang vọt tới, hệt như muốn liều mạng với Ma Hùng!
Oanh!
Ngay khoảnh khắc hai bên sắp tiếp xúc, bỗng nhiên trong pháp ấn nơi tay trái của Phương Nguyên nở rộ vô số đạo quang hoa mộng ảo, cái loại quang hoa kia có hiệu quả mê hoặc tâm trí người khác, ngay cả Ma Hùng kia nhìn thấy cũng không nhịn được nhất thời thất thần, dường như một thân khí thế hung ác cũng giảm bớt không ít. Đây là Tiểu Thanh Mộng Thuật có tác dụng! Mà Phương Nguyên thì nương cơ hội này, nháy mắt thân hình đã đột nhiên xông lên cửu thiên, kiếm quang như điện.
"Xuy!"
Thân hình hắn cuốn một cái trên không trung, trường kiếm trong tay cắm thẳng tắp vào trong đỉnh đầu Ma Hùng.
Tại thời khắc này, yêu ấn trên thân kiếm đã trở nên vô cùng rõ ràng, như một con mắt!
Mà Ma Hùng đang rống giận cũng đột nhiên cứng đờ bất động, lực lượng trong cơ thể nó đã bị yêu ấn hút vào!
Cũng tại thời khắc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hơi ngẩn ra, có chút kinh dị mà nhìn thanh kiếm trong tay...
Chương 218 Già Lam Thảo (1)
Oanh! Oanh! Oanh!
Phương hướng đầm lầy không ngừng truyền đến tiếng gầm rú thống khổ, đến cuối cùng còn có kiếm quang như điện bay thẳng vân tiêu.
Từ vị trí đám đệ tử Tiểu Trúc phong trú đóng, không thể nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra trong đầm lầy, chỉ có thể nghe được ngay từ đầu chỉ có tiếng ma vật gầm rú thống khổ, tiếng cự mộc bị đụng sập, tựa hồ đang trải qua một trận ác chiến. Đến cuối cùng, bọn hắn có thể thấy được trong vùng đầm lầy gió cuốn mây bay, bùn nhão bốc lên cao vài chục trượng, từng đạo kiếm quang réo rắt lạnh lẽo khiến người ta sợ run bổ đôi sương mù đậm đặc chung quanh, mảng lớn huyết tương chảy ra từ chỗ sâu trong đầm lầy, hòa vào trong nước bùn chung quanh, khiến khắp đầm lầy này biến thành màu đỏ như máu!
Ngay lúc Tiểu Kiều sư muội và quả ớt nhỏ không nhịn được muốn đi tới nhìn xem một chút, động tĩnh trong đầm lầy đột nhiên biến mất.
Ngược lại, hắc vụ nồng đậm bắt đầu bốc lên từ trong đầm lầy.
Trong lúc nhất thời hắc vụ che khuất bầu trời, giống như đêm tối.
"Phương Nguyên sư huynh hắn..."
"... Đến cùng hắn thế nào rồi?"
Trong lòng chúng đệ tử đều có chút lo sợ, nguyên một đám vươn đầu ra, dày vò chờ đợi.
Dù sao thì trong đầm lầy kia cũng có chứa một ma vật thực lực mạnh hơn Phương Nguyên không chỉ gấp ba lần, coi như trước đó Phương Nguyên và Hậu Quỷ Nhi kia đã thương lượng ra mười loại phương pháp đồ ma, đồng thời chọn lựa ra phương pháp thích hợp nhất, nhưng vẫn khiến người lo lắng không ngớt...
Chẳng qua, ngay lúc loại lo lắng này gần như lên tới cực hạn, một cái bóng nhàn nhạt xuất hiện bên ngoài đầm lầy.
Cái bóng kia càng ngày càng rõ ràng, rốt cục chúng đệ tử cũng thấy rõ.
Là Phương Nguyên!
Tay phải hắn cầm ngược trường kiếm, tay trái cầm vật gì thật to lớn, chậm rãi đi tới từ đầm lầy. Khi tới phụ cận, chúng đệ tử mới thấy được rõ ràng, sắc mặt Phương Nguyên trắng bệch, bước chân phù phiếm, phía trên vạt áo dính không ít máu đen, vẻ mặt có hơi uể oải, rõ ràng có thể nhìn ra được hắn đang lấy pháp lực cật lực áp chế thương thế, dường như chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ hôn mê.
"Thình thịch!"
Hắn ném thứ trong tay ra thật xa, rơi trên mặt đất trước người Hậu Quỷ Nhi.
"Thú tiên ngươi muốn, ta đã mang về cho ngươi!"
Trong ánh mắt lo lắng của chúng đệ tử, hắn đi vào trong trận, ngồi xuống trên một tảng đá sạch sẽ.
Hắn lấy ra một viên đan dược từ trong túi càn khôn bên hông, nuốt vào, sau đó chậm rãi luyện hóa.
"Phương Nguyên sư huynh, ma vật kia... thế nào?"
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong cũng nhìn ra được thương thế của hắn không nhẹ, ai cũng không dám quấy rối.
Thẳng đến khi Phương Nguyên đã luyện hóa xong đan dược, sắc mặt khá hơn một chút bọn hắn mới xông tới, nhỏ giọng hỏi.
"Đã bị ta giết, bên trong cũng không thiếu linh dược, hiện tại các ngươi có thể đi hái!"
Phương Nguyên nhẹ nhàng trả lời một câu, chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều ngẩn ra, sau đó là vui mừng kêu lớn lên.
Cho đến lúc này, chúng đệ tử mới lại lần nữa tiến vào đầm lầy. Ven đường, nhìn cây cối sụp đổ chung quanh, nhìn vết cháy trên bùn đất, rãnh mương sâu hơn trượng, máu đen như mọc thành phiến cùng với cuối cùng là thi thể con cự thú như ngọn núi nhỏ, ngã trên mặt đất ở chỗ sâu trong đầm lầy, chúng đệ tử tiên môn vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, ánh mắt kinh hoảng dị thường.
"Phương sư huynh, rốt cục... sao hắn có thể làm được?"
Phương Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra: "Ma vật bực này linh trí có hạn, sau khi chuẩn bị kỹ càng, muốn giết cũng không khó!"
Một đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe xong, nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói gì cho phải.
Đám người vừa nói vừa tiến vào, lúc này bọn hắn đã đi đến trên sườn núi ở chỗ sâu nhất trong đầm lầy, ánh mắt nhất thời cũng sáng thêm vài phần. Chỉ thấy trên sườn núi kia thình lình sinh trưởng một gốc thảo mộc thân tím gốc xanh, cao chừng ba thước, trong Ma Tức hồ tràn ngập ma khí này, nó lại tản ra linh quang dịu dàng hoàn toàn trái ngược, tựa hoa lại không phải hoa, tựa gỗ cũng không phải gỗ. Chỉ đưa mắt nhìn nó đã cảm thấy bản thân mình như bị một luồng sức mạnh không tên lắc lư, tâm thần u ám cũng theo đó mà sáng sủa hơn vài phần.
Pháp lực lại có thể ẩn ẩn có xu hướng tăng lên...
"Đó là..."
Quả ớt nhỏ là người có hiểu biết nhiều nhất với linh dược ngoại trừ Nhiếp Hồng Cô, thấy thế, nàng không nhịn được hơi kinh ngạc.
"Già Lam Thảo!"
Phương Nguyên gật đầu, ban nãy sau khi hắn chém giết Ma Hùng cũng đã kiểm tra mảnh đầm lầy này một phen, cũng đã thấy được bụi bảo dược này. Hiện tại nhìn thấy chúng đệ tử chung quanh có phản ứng như thế, hắn tuyệt không ngoài ý muốn, nói: "Đây là một vị thuốc chủ yếu để luyện chế Trúc Cơ Đan, từ phẩm chất có thể thấy chí ít nó cũng có ngàn năm dược tính, không có khả năng chỉ mới mọc ra trong vòng mười năm nay. Nói vậy, hẳn lần trước khi các tiền bối nhập Ma Tức hồ đã bỏ sót nó. Đầu Yêu Hùng này cũng vì Già Lam Thảo mới tiếp tục bảo vệ nơi này, chờ nó thành thục. Chỉ có điều nó không biết, Già Lam Thảo này có linh tính, nó sẽ ảnh hưởng tới tâm chí của Yêu Hùng, khiến Yêu Hùng cho rằng linh dược này vẫn luôn kém mấy phần hỏa hầu!"
Chúng đệ tử nghe vậy không nhịn được mà liên tục gật đầu!
Hiện tại có lẽ trong số bọn hắn, có người còn cách Trúc Cơ rất xa, nhưng đối với loại bảo dược có thể luyện chế Trúc Cơ Đan thì bọn hắn lại không xa lạ gì.
Chương 219 Già Lam Thảo (2)
Loại linh dược này gần như không thể nuôi trồng dựa vào sức người, chỉ có thể mặc cho nó tự động hấp thu tinh hoa trời đất nơi hoang sơn dã lĩnh mà sinh trưởng. Mấu chốt hơn là loại linh dược này đã tự có linh tính của mình, có thể ảnh hưởng tới tâm chí của một số dã thú. Cũng giống Yêu Hùng mới vừa bị Phương Nguyên chém giết, nó cho rằng mình đang chờ linh dược này thành thục, nhưng trên thực tế, nó chỉ bị linh dược thao túng thành khôi lỗi hộ pháp mà thôi...
Nếu như để nó sinh trưởng thêm một thời gian ngắn nữa, nói không chừng nó cũng có thể bỏ đi dáng vẻ thảo mộc, hóa thành yêu vật!
"Một gốc bảo dược như vậy, nếu hiến lên, tất có thể xin tiên môn đổi lấy một cơ hội Trúc Cơ..."
Ngay cả quả ớt nhỏ cũng bày ra vẻ mặt ngưng trọng: "Trong Ma Tức hồ thí luyện, vốn chỉ có hai loại phương pháp để có được cơ hội Trúc Cơ, một loại là hoàn thành thí luyện, thân là đệ tử chân truyền có thể có được một cơ hội Trúc Cơ. Loại thứ hai chính là tìm được bảo vật hiếm thấy như vậy, hiến lên, có thể được khen thưởng một cơ hội Trúc Cơ..."
Đám đệ tử Tiểu Trúc phong nghe được lời ấy cũng đã sợ ngây người...
Nếu là như vậy, sau khi Tiểu Trúc phong hoàn thành thí luyện, chẳng phải sẽ có được hai cơ hội Trúc Cơ sao?
Trong truyền thuyết, bảo dược có thể đổi lấy cơ hội Trúc Cơ bực này, trong mỗi lần thí luyện có thể xuất hiện một cái đã không tệ rồi. Dưới tình huống ngũ đại tiên môn có mấy chục tiểu đội thí luyện, Tiểu Trúc phong lại có thể đụng tới một gốc, đây là vận thế bực nào?
Cho dù những đệ tử tiên môn này đã tận mắt nhìn thấy Già Lam Thảo, cũng thật không dám tin tưởng một màn này là sự thật.
Đương nhiên, khi lại quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, bọn hắn lại cảm thấy có thể đây cũng không phải may mắn...
Vì đối phó với đầu Ma Hùng kia, ngay cả Phương Nguyên sư huynh cũng bị thương nặng như vậy, đây là hung hiểm bực nào...
Ban nãy nếu không phải Hậu Quỷ Nhi đã sớm phát giác sự tồn tại của ma vật, đúng lúc cảnh báo, khiến đám người thối lui ra khỏi đầm lầy, mạo muội vọt vào đầm lầy như vậy, bị ma vật nằm ngang trong đầm lầy đồ sát tới, sợ rằng đám đệ tử Tiểu Trúc phong không chết hơn phân nửa sẽ không ngừng...
Bên cạnh đại cơ duyên thường có đại hung hiểm làm bạn!
Bọn hắn cảm thấy may mắn chỉ là vì Phương Nguyên đã trảm diệt hung hiểm mà thôi!
"Ngươi cất trước đi, bụi bảo dược này cũng sẽ cần nhập kho, tính là Tiểu Trúc phong đoạt được, sau khi chuyện thành lại dựa theo công đức phân phối!"
Lúc này dường như thương thế của Phương Nguyên rất nặng, chỉ nhẹ nhàng dặn dò một tiếng, sau đó không nói nhiều.
"Cái gì?"
Chúng đệ tử nghe vậy đều kinh hãi, quả thực có chút khó hiểu nhìn Phương Nguyên.
Nếu quy Già Lam Thảo này thành đồ vật Tiểu Trúc phong đoạt được, như vậy cuối cùng công đức của bọn họ sẽ nhiều thêm bao nhiêu?
Đại sư huynh Phương Nguyên này cũng không tránh khỏi quá hào phóng!
Ngay cả quả ớt nhỏ lúc này cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu với Phương Nguyên, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: "Đã như vậy, đêm nay chúng ta cứ đóng ở đây đi. Già Lam Thảo này tất phải được thu hoạch vào đêm trăng tròn, dược tính mới đạt tới tốt nhất. Ta đã suy tính tháng ngày, tuy trong Ma Tức hồ không thấy ánh mặt trời, nhưng đêm mai chính là đêm trăng tròn, đến lúc đó ta tới ngắt dược liệu này!"
Đêm đó, chúng đệ tử mỗi bên ở một phương, xây dựng cơ sở tạm thời chung quanh Già Lam Thảo. Mà ngoại trừ gốc Già Lam Thảo này, còn có rất nhiều loại linh dược khác sinh trưởng chung quanh mà bọn hắn cũng cần thu thập. Đương nhiên, vì trong vùng đầm lầy có đầu Ma Hùng này tồn tạ cho nên những ma vật khác đều núp xa xa. Hiện tại Ma Hùng vừa chết, bọn hắn cũng có thể an tâm đào dược.
Tùy ý chúng đệ tử tự vội vã chuyện của mình, lúc này Phương Nguyên đã ngồi xếp bằng trong thạch động.
Đây vốn là sào huyệt của Ma Hùng kia, lúc này tự nhiên đã bị người chiếm tổ gấu.
Ban nãy hắn một mực biểu hiện vô cùng bình thản trước mặt đệ tử Tiểu Trúc phong, nhưng trên thực tế trong lòng Phương Nguyên đã có chút lo lắng.
Hiện tại hắn vội vã muốn xác định một việc!
Xếp bằng trong sào gấu, để đệ tử tổ chữ Giáp hộ pháp giúp mình, Phương Nguyên lấy kiếm của mình ra.
Vào lúc này, đạo yêu ấn trên thân kiếm lộ vẻ rõ ràng dị thường!
Thậm chí còn khiến người ta có cảm giác kiếm này đã sống lại, yêu ấn kia chính là ánh mắt của nó!
Nhất là vì Phương Nguyên đã từng đánh một luồng Huyền Hoàng khí vào trong yêu ấn này, hắn cùng với thanh kiếm này đã có cảm giác tâm linh tương thông. Lúc này hắn càng có thể thông qua mối liên hệ này cảm ứng được thanh kiếm sinh động dị thường, cũng hưng phấn dị thường...
Hắn không nhịn được lại muốn nghĩ tới cảm giác đã cảm nhận được khi một kiếm đâm chết Ma Hùng ban nãy!
Hắn có thể cảm giác rõ ràng, một kiếm kia hạ xuống, Ma Hùng bị mất mạng, chuyện này cũng không có gì lạ, là chuyện trong dự liệu. Nhưng hắn không ngờ tới là hắn lại có thể cảm giác được, ngay khi sinh mệnh lực yêu dị của Ma Hùng gần tán mất, vậy mà ngay sát na kia, sinh mệnh lực yêu dị bị thanh kiếm này cắn nuốt mất, dường như Yêu Hùng đã bị hiến tế cho thanh kiếm này. Mà loại lực lượng hiến tế kia thậm chí còn có một bộ phận...
... Trực tiếp thông qua thanh kiếm này, hiến tế cho mình!
Ban nãy khi hắn vừa đi ra khỏi đầm lầy liền lập tức dùng đan dược, không phải là vì chém giết Ma Hùng bị thương nặng...
... Hắn đang áp chế pháp lực cuồng bạo đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể!
Chương 220 Sức Mạnh Hiến Tế (1)
"Nếu thật như vậy thì đúng là có hơi phiền toái. . ."
Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong sơn động, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, sắc mặt có hơi nặng nề.
Hắn vốn có một loại liên hệ mơ hồ nào đó với yêu ấn trên thanh kiếm này, cũng đã từng thấy qua huyết hải bên trong yêu ấn. Ngày thường hắn cũng đọc qua không ít điển tịch, có thể nói là kiến thức rộng rãi, nên hắn cũng mơ hồ hiểu rõ mình đã gặp phải chuyện gì.
Xét cho cùng thì chính là hiến tế!
Ma ấn này đã từng được hiến tế nhiều lần, lực lượng trong biển máu kia tích lũy từ vô số lần hiến tế đó. Nếu có ai đó hiến tế bản thân thì cũng sẽ có được một bộ phận lực lượng của ma ấn này. Bởi vì Phương Nguyên đã đánh một sợi Huyền Hoàng khí vào trong ma ấn, cho nên hắn và ma ấn này có một ít liên hệ, cũng khiến cho bản thân Phương Nguyên được chia sẻ một bộ phận của lực lượng hiến tế này!
Lúc trước tại Thái Nhạc thành, con yêu ma kia chắc là muốn làm như vậy!
Có điều lúc ấy nó bị thương, lại không tiếp nhận được loại lực lượng ma âm phệ hồn trong huyết hải kia, cho nên những gì nó làm được không bằng Phương Nguyên. Dù sao thì Phương Nguyên cũng đã từng đối kháng với ma ấn một lần, cũng mượn nhờ một lần thắng lợi ngắn ngủi đó để luyện hóa ma ấn một chút!
Lúc đó Phương Nguyên làm như thế, chỉ là vì giảm những hung hiểm có thể gặp phải trong tương lai xuống mức thấp nhất, đồng thời cũng có thể kịp thời cảnh giác được sự khôi phục của ma ấn này. Cũng giống như một đạo lý nào đó trong quyền pháp, khi đối phương đánh mình một quyền, lui lại có thể sẽ không thể tránh được một quyền này, càng không thể nào tránh được vài quyền sau đó. Vào lúc này, chủ động nghênh đón có thể là phương pháp hữu hiệu nhất để đối phó với nó. . .
Từ giờ đến khi Phương Nguyên có đầy đủ thực lực để luyện hóa ma ấn này vẫn còn lâu lắm!
Còn ma ấn thì cũng đang một mực ngủ say, chưa từng thức tỉnh lần nào.
Nhưng loại lực lượng hiến tế kia thì lại một mực tồn tại. . .
Trước đó Phương Nguyên không thể cảm nhận được, là bởi vì hắn chưa bao giờ giết người. Cho tới hôm nay, vì hắn dùng kiếm này chém chết Ma Hùng nên mới cảm nhận được loại lực lượng hiến tế này. Khi đó, sinh mệnh lực của sinh linh bị giết sẽ bị rút ra trong nháy mắt, sau đó biến thành lực lượng của bản thân. Sau khi con Ma Hùng kia bị chém chết, sinh mệnh lực cường hoành đến mức đáng sợ của nó có một bộ phận dung nhập vào huyết hải, còn một bộ phận thuộc về Phương Nguyên!
Loại lực lượng cường hoành đến cực điểm này, thậm chí suýt nữa khiến cho Phương Nguyên trở tay không kịp!
Phương Nguyên không muốn loại lực lượng này!
Hắn hy vọng mình sẽ nhận được lực lượng thông qua quá trình tu luyện hơn là thông qua thứ này!
Loại lực lượng này mặc dù rất lớn, nhưng theo Phương Nguyên thấy nó cũng rất khó điều khiển, đồng thời cũng quá yêu dị!
Bây giờ hắn vội vã bế quan, chính là để khu trục loại lực lượng này ra ngoài. . .
"Cũng may mà ta tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp, bao hàm toàn diện, lại chí tinh chí thuần, nếu không căn bản là không khu trục được loại lực lượng này!"
Nghĩ như vậy, hắn liền cắm thanh kiếm chứa yêu ấn ở kế bên người mình, sau đó chậm rãi vận chuyển huyền pháp!
Quanh người hắn bắt đầu hiển hóa ra thanh khí nhàn nhạt giống như bầu trời vậy, nhìn qua có vẻ tinh khiết thanh tịnh, nhưng trên thực tế lại vô cùng bao dung. Sau đó loại lực lượng này bắt đầu kéo ra một cỗ lực lượng có màu huyết sắc nhàn nhạt, bắt đầu luyện hóa cỗ lực lượng này, sau đó bức nó ra khỏi cơ thể. Trong quá trình này, trong Huyền Hoàng khí hiện ra trên người Phương Nguyên giống như xuất hiện một màu huyết sắc nhàn nhạt, nhìn qua có hơi quỷ dị!
Loại lực lượng huyết sắc kia dần dần trở nên phai nhạt theo thời gian. Huyết khí đã gần như tan biến hết, nhưng vẫn còn một phần lực lượng dây dưa hòa lẫn với Huyền Hoàng chi khí, dần trở nên khó phân biệt, rốt cuộc không thể khu trục ra ngoài được. . .
"Hô. . ."
Rơi vào đường cùng, Phương Nguyên chỉ có thể chậm rãi thu công.
Phương Nguyên khó chịu nhăn mày, trong ánh mắt xuất hiện một vòng bất mãn hiếm thấy.
"Không thể nào hoàn toàn luyện hóa sạch sẽ. . ."
Hắn thở ra một hơi thật dài, trong thâm tâm thầm nghĩ: "Lực lượng huyết tế đã bị ta trục xuất ra phần lớn, phàm là những phần tà dị đều đã bị đẩy ra ngoài rồi luyện hóa sạch sẽ. Thế nhưng vẫn còn lại một bộ phận, chính là phần tinh thuần nhất trong lực lượng kia, căn bản là không thể nào trục xuất ra hoàn toàn, hơn nữa nó còn trộn chung một chỗ với Huyền Hoàng khí của ta, quả thực rất khó để phân biệt ra. . ."
Nghĩ đến đây, hắn cũng không khỏi cười khổ!
Mọi chuyện xảy ra như thế cũng hợp lý. Lực lượng huyết tế này khi vào trong cơ thể của hắn thì liền biến thành một bộ phận của bản thân hắn, mà đã là lực lượng của mình thì làm sao có thể khu trục được? Cho nên hắn chỉ có thể luyện hóa sạch sẽ những phần lực lượng tà dị, nhưng bất kể hắn luyện làm sao thì cũng không thể nào luyện hóa sạch sẽ được lực lượng này, vẫn sẽ luôn có một bộ phận tinh thuần nhất dung nhập vào trong pháp lực của bản thân hắn.
Bản thân luyện hóa lâu như vậy, tu vi trong lúc vô hình lại tăng lên không ít, đã ẩn ẩn từ Luyện Khí tầng bảy đê giai tiến lên Luyện Khí tầng bảy trung giai, quả thực làm cho hắn không biết phải làm sao!
"Thôi được rồi, việc này cũng không có quá nhiều chỗ xấu đối với tu vi của ta. trên thực tế, đây vốn là một phương thức tu luyện. Nếu như loại bảo vật này rơi vào trong tay tà tu hoặc là yêu ma, vậy thì e rằng chúng sẽ mừng như nhặt được dị bảo. Trên thế gian chắc không có phương pháp tu hành nào giúp tăng lên tu vi nhanh chóng như thế này a? Chỉ là pháp môn này quá mức tà dị, không phải cách làm của chính đạo, ta càng không thể ỷ lại vào thứ này!"
Bình luận facebook