• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 1871-1875

Chương 1871 Ưu lo âm thầm của thiên ngoại (2)

Nguyên tinh bản mạng của Ly Thận Thiên do Thái Sơ Bảo Thủ sinh ra, ngày ngày không dứt. Như vậy xem ra, Hướng Sinh Thạch của Vô Ưu Thiên chúng ta là vật hữu hạn, vật của hai thiên Vong Sầu và Ly Hận là vật vô hạn, kém thật xa, làm sao dễ dàng trao đổi như vậy?

Hắn vừa nói, thanh âm trở nên âm trầm:

- Nếu có một ngày, Hướng Sinh Thạch chúng ta hết đi, mà mẫu thủy và nguyên tinh của hai thiên Vong Sầu và Ly Hận vô tận, đến lúc đó, Vô Ưu Thiên chúng ta lấy gì trao đổi với hai thiên?

Những lời này nhất thời trào dâng sóng to gió lớn.

Người trong Tiên Lão Hội không ai nghĩ đến Khuất Trường Bạch sẽ nói như vậy, đều trở tay không kịp.

Có người theo bản năng hỏi;

- Vậy ý kiến của ngươi thế nào?

- Tay giữ một tấc, trao đổi một tấc?

Khuất Trường Bạch trầm giọng nói:

- Chúng ta không thể trung hậu như trước mà phải đòi đổi lấy gấp đôi tài nguyên với bọn họ!

Trong lúc nhất thời, cả Tiên Lão Hội náo loạn. Có người chau mày, suy tư khổ não, có người cẩn thận tính toán tỉ lệ, nhưng càng nhiều là người có địa vị cao, rất nhanh vỗ bàn lên án:

- Câm mồm, ngươi mới vào Tiên Lão Hội mấy ngày, sao dám tự quyết như vậy. Vô Ưu Thiên chúng ta trung hậu nhiều thế hệ, đặt nhân nghĩa lên đầu, lại có thể vì lợi nhỏ trước mắt bỏ qua đại nghĩa. Chúng ta đều biết, an nguy của vùng trời thiên ngoại mới quan trọng nhất!

Đối với tiếng quát nổi giận của trưởng lão này, trong tiên điện, cảm xúc của mọi người mới hòa hoãn lại.

Đích xác, Vô Ưu Thiên hay là ba vùng trời thiên ngoại, từ trước đến nay đều tuân theo một đạo lý, đại nghĩa lên hàng đầu!

An nguy của ba vùng trời thiên ngoại cao hơn hết thảy.

- Ngươi nói sai rồi!

Khi vị trưởng lão kia gầm lên, Khuất Trường Bạch nhìn sang hắn, vẻ mặt ngưng trọng, nói từng chữ:

- An nguy của vùng trời thiên ngoại đương nhiên quan trọng, nhưng so với ba vùng trời thiên ngoại, an nguy của Vô Ưu Thiên mới là quan trọng nhất!

Lời nói này giống như đánh trúng điểm yếu của đám trưởng lão.

Trong một chốc, người bình thường thái độ ôn hòa, mặt không đổi sắc dù núi lở đất rung, lúc này đều thất sắc. Có người phẫn nộ hét lên, có người khổ sở khuyên bảo, có người trầm mặc không nói.

Lúc này, Khuất Trường Bạch đứng lên, vô cùng đau đớn nói:

- Cả đám ngồi không ăn bám các ngươi có từng thật sự lo lắng cho Vô Ưu Thiên không. Các ngươi cũng biết Tiên Hội lần này khác với lúc xưa. Tổ địa Thiên Nguyên sợ là sắp hủy hoại rồi, ba vùng trời thiên ngoại chúng ta quả thật có thể bình an vượt qua ba ngàn năm nữa. Nhưng ba ngàn năm sau thì sao, các ngươi có từng nghĩ đến?

- Thiên Nguyên đã chết vì hóa giải ma tức hắc ám, vậy về sau ai sẽ hóa giải ma tức?

- Tam thiên Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu, ai sẽ trở thành chiến trường hóa giải ma tức?

Hắn càng phẫn nộ, hai tay không tự giác múa may, lớn tiếng quát:

- Chúng ta đều là người Tiên Lão Hội, là người phân ưu khó khăn với Thiên Chủ. Nhưng các ngươi có từng nghĩ đến sự đau khổ của Thiên Chủ, nghĩ đến khó xử của Vô Ưu Thiên. Các ngươi có từng nghĩ, ba vùng Vô Ưu, Ly Hận, Vong Sầu cùng xây dựng sáu đại trận luân hồi, vì sao dưới ăn mòn của ma tức, Vô Ưu Thiên và Vong Sầu Thiên đứng mũi chịu sào, hiện giờ gặp lượng lớn ma tức ăn mòn, còn Ly Hận Thiên vẫn bình yên vô lo?

- Hồ đồ a hồ đồ…

Hắn phẫn nộ gào thét:

- Ma tức hắc ám chỉ có thể do sinh mệnh hóa giải. Nói cách khác, sau Thiên Nguyên, chỉ có một vùng trong ba vùng trời thiên ngoại trở thành chiến trường mới cam đoan hai vùng khác tiếp tục bình yên, các ngươi nói sẽ là ai?

- Nếu không sớm tính toán, Vô Ưu Thiên chắc chắn trở thành Thiên Nguyên kế tiếp!

Những lời nói của tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch nháy mắt dẫn đến khủng hoảng vô tận trong Tiên Lão Hội.

Kỳ thật lời hắn nói, chư vị trưởng lão Tiên Lão Hội chẳng lẽ chưa từng suy xét?

Chẳng qua không ai chủ động nói ra mà thôi. Bởi vì đây chỉ là dự đoán, chuyện này vẫn thật xa xôi. Tiên Hội vẫn luôn an nhiên tổ chức, sau đó được ba ngàn năm bình an. Bọn họ luôn cảm thấy còn đủ thời gian giải quyết chuyện này. Hoặc là nói, cho dù mình không lo lắng chuyện này cũng sẽ có đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Tiên Lão Hội, hoặc chính Thiên Chủ giải quyết. Mình cần gì phải ưu phiền vì việc này, chờ đến lúc xảy ra rồi nói sau!

Nhưng tông chủ Thanh U Tông lại lập tức vén bức màn này lên. Hắn bạo phát hạt giống sợ hãi trong lòng mỗi người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, được thần dân thiên hạ nghe thấy, vậy phải thế nào?

Chư vị trưởng lão, nhất thời đều trầm mặc, theo bản năng muốn răn dạy tông chủ Thanh U Tông. Nhưng bị thâm ý hắn nói kinh động, răn dạy thế nào cũng không thể nói, ngược lại nhịn không được suy nghĩ lời hắn nói…

Đại bộ phận thần dân Vô Ưu Thiên cũng không biết tồn tại của Thiên Nguyên, nhưng tiên lão đều biết.

Bọn họ có thể tưởng tượng thảm thống của Thiên Nguyên, vì thế không nhịn được khủng hoảng trong lòng.

Nếu thật có một ngày vận mệnh của Thiên Nguyên rơi lên đầu Vô Ưu Thiên, thật phải làm sao?

Thương nghị lần này vẫn kinh động Thiên Chủ Vô Ưu Thiên.

Ngay khi cả Tiên Lão Hội không biết làm gì với ngôn luận của tông chủ Thanh U Tông, đột nhiên trên Thần Sơn, trời giáng tiên chiếu, tiên sử phụng dưỡng bên cạnh Thiên Chủ đáp xuống trước điện, lên án mạnh mẽ tông chủ Thanh U Tông:
Chương 1872 Một lòng trung can (1)

- Tà thuyết mê hoặc mọi người, nói lời xằng bậy, dẫn động bất an, lập tức đoạt tu vi, trục xuất khỏi Tiên Lão Hội, mệnh quy ẩn sơn môn, trong ba trăm năm không được xuất thế!

Nghe được trách cứ của Thiên Chủ, tất cả trưởng lão Tiên Lão Hội đều nhẹ nhàng thở ra. Có vẻ lời của tông chủ Thanh U Tông quả thật là lời ngông cuồng. Thiên Chủ nắm chắc mọi chuyện nên mới trọng phạt như thế.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, đối diện với tránh cứ của Thiên Chủ, tông chủ Thanh U Tông Khuất Trường Bạch không lễ bái tạ tội giống người bên ngoài mà là vẻ mặt bi phẫn. Hắn đột nhiên bước ra khỏi tiên điện, đi lên tiên đài trước Thần Sơn. Trên một phương tiên đài chúng tu Vô Ưu Lo tiếp đãi Phương Nguyên lần trước, quỳ thẳng xuống đất, đối mặt Thần Sơn, bi phẫn hét lớn:

- Ta sinh ra ở Vô Ưu Thiên, lớn lên ở Vô Ưu Thiên, một lòng trung thành với thiên địa, trung thành với Thiên Chủ, Vô Ưu có nguy, ta có thể giả vờ không thấy? Hôm nay ta hiểu sâu nguy cơ của thiên địa, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ của mình, bị Thiên Chủ bất mãn, không muốn gặp ta. Vậy ta cần gì phải quy ẩn trong núi, còn không bằng trả lại thân thể này cho thiên địa!

Hắn nâng tay, lửa cháy bùng lên trong lòng bàn tay, đốt thân thể mình.

Thanh âm rống to bi phẫn trong lửa cháy:

- Cái chết của ta nếu đổi lấy suy nghĩ sâu xa của Thiên Chủ, trọn đời không hối hận!

Các trưởng lão cả Tiên Lão Hội đều chạy ra, sắc mặt hoảng sợ nhìn lửa cháy.

Tiên sử đến vì tiên chiếu của Tiên Đế cũng cảm thấy bất ngờ, nhìn lửa cháy kia.

Ai cũng không nghĩ đến tông chủ Thanh U Tông lại cương liệt như vậy, nguyện ý tự hủy thân thể, kinh động thiên địa.

Thanh âm hắn trước kia chết còn văng vẳng bên tai, khắc sâu trong tim chúng sinh.

Cho dù người lúc trước đều không xem trọng lời hắn nói, lúc này cũng không nhịn được suy nghĩ sâu xa.

Có rất nhiều ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Thần Sơn.

Thiên Chủ Vô Ưu trên Thần Sơn vẫn bình tĩnh nhìn thân thể thần hồn của tông chủ Thanh U Tông, nhìn thần hồn hắn cháy trong lửa, sau đó vỡ nát, ánh mắt hắn vốn lạnh lùng, giống như hơi không đành lòng, nhưng vẫn chỉ trầm mặc, không nói được lời nào.

Tông chủ Thanh U Tông đầy lời xảo quyệt, dựa vào mua danh cầu lợi tiến vào Tiên Lão Hội đã chết như vậy.

Thế nhân không ai nghĩ đến hắn chết nhanh như vậy, nhất thời lời đồn truyền khắp nơi.

Có người nói hắn tài học sơ thiển, đụng đến tối kỵ, sợ tội mà chết. Cũng có người nói hắn ngu muội hèn nhát, chết cũng đáng đời.

Đối với lời nói của tông chủ Thanh U Tông ở trên Tiên Lão Hội, thế nhân không hề nghe được gì, bởi vì tiên trưởng lão biết tầm quan trọng của những lời này, không dám để thế nhân nghe thấy. Chỉ là bọn họ giống như vĩnh viễn không thể quên những lời của Khuất Trường Bạch khi bị đốt cháy cả người trên tiên đài. Cảnh tượng này khiến trong lòng bọn họ ít nhiều cảm thấy áy náy với Khuất Trường Bạch. Bọn họ truy phong Khuất Trường Bạch với danh Túc Lão, về mặt nào đó cũng khẳng định thân phận của hắn. Bởi vì trước khi hắn chết, không tiếp ý chỉ của Thiên Chủ, cho nên hắn đến khi chết vẫn là trưởng lão của Tiên Lão Hội. Còn Thiên Chủ cũng không nói gì chuyện này, ngầm thừa nhận.

Sau đó, rất nhiều người trào phúng Khuất Trường Bạch, bị Tiên Lão Hội trừng trị một phen, người trong thiên hạ rốt cục câm miệng.

Trước nghi thức tế lễ Khuất Trường Bạch, rất nhiều trưởng lão Tiên Lão Hội đều đến. Nhị trưởng lão Tiên Lão Hội tự mình đến, nhìn con gái Khuất Trường Bạch quỳ gối tại linh tiền, mặc áo tang trắng, trong mắt đầy lệ, trong lòng thương xót, âm thầm thở dài…

- Phụ thân nói, hắn không hối hận!

Tiểu nha đầu nhỏ bé đáng thương bỗng quay đầu, nói với Nhị trưởng lão.

Trong lòng Nhị trưởng lão run lên:

- Hắn đã sớm biết?

Con gái Khuất Chi Bạch dùng sức gật đầu, lau nước mắt trên mặt, nói:

- Phụ thân trước khi đi Tiên Lão Hội, từng nói với Yên Nhi, người khác nói hắn mua cầu chuộc lợi cũng được, hèn mọn thăng chức cũng được, hắn cũng không để ý. Hắn nói mình thật vô dụng, nhỏ bé nhưng dù sao mình vẫn là người Vô Ưu Thiên, hắn không thể thờ ơ nhìn Vô Ưu Thiên rơi vào cảnh nguy khó. Cho nên hắn dùng biện pháp của mình góp ý với Thiên Chủ. Hắn nói trong Tiên Lão Hội đều là người có kiến thức. Tuy hắn đã chết nhưng cũng có tác dụng với Vô Ưu Thiên…

Nhị trưởng lão nghe xong, trầm mặc thật sâu, sờ đầu tiểu nha đầu, ảm đạm rời đi. Hắn không biết, sau khi hắn rời đi, tiểu nha đầu mắt đầy lệ quang bỗng nhiên nở nụ cười.

Ba tháng sau, Nhị trưởng lão chạy tới Ly Hận THiên trao đổi việc chuẩn bị Tam Thiên Tiên Hội, khi để cập vấn đề trao đổi tài nguyên, Nhị trưởng lão bỗng hy vọng thay đổi tỷ lệ trao đổi tài nguyên…

Hai sứ giả khác đều kinh ngạc, mỉm cười trấn an, muốn theo lệ cũ. Nhưng không nghĩ đến, Nhị trưởng lão giống thuận miệng đề nghị thấy hai sứ giả khác không đáp ứng đề nghị của mình, thái độ vậy mà càng kiên định, cứng rắn lấy số lượng Hướng Sinh Thạch đồng dạng đổi nhiều Vạn Vật Mẫu Thủy và nguyên tinh bản mạng hơn. Càng nói càng phẫn nộ, thậm chí còn vỗ bàn trước mặt hai sứ giả, phẫn nộ giống sư tử.

- Đình Uyên, chúng ta cũng là người quen cũ, ngươi vì sao vào lúc này lại quật cường như vậy?

Thiên sứ Ly Hận bất đắc dĩ khuyên bảo:

- Vì Tam Thiên yên ổn, ngươi không định nhường bước?

Nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên trầm giọng nói:

- Vậy vì sao không thể vì yên ổn của Tam Thiên, hai người các ngươi nhường bước?

Thái độ hắn kiên quyết, khiến hai sứ giả thiên khác bất mãn.
Chương 1873 Một lòng trung can (2)

Tâm ý tương giao, bọn họ cũng có lúc phản thường, liên thủ đàm phán với Vô Ưu Thiên, không chỉ không giảm mà còn nâng lên số lượng Hướng Sinh Thạch. Hiển nhiên thời gian tới gần, Nhị trưởng lão cuối cùng một cây vẫn không chống đỡ nổi nhà, dưới khúm núm tuyệt vọng, hắn vỗ bàn đứng lên:

- Hai vùng thiên địa các ngươi, nhân tâm khiếm khuyết, quá mức tham lam. Được thôi, cứ định theo tỷ lệ của các ngươi là được!

- Theo ngươi, đều theo ngươi!

Vì thế, tỉ lệ trao đổi cuối cùng đã được định.

Lúc này, Vô Ưu Thiên bằng nhiều Hướng Sinh Thạch nhất, đổi về ít Vạn Vật Mẫu Thủy và nguyên tinh bản mạng nhất.

Lúc về Vô Ưu Thiên, nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên mang theo một loại bi phẫn nặng nề.

- Lời Trường Bạch không giả, chúng ta chân thành đối đãi người khác, bọn họ lại sớm tính toán, ta đã tận lực rồi!

Chuyện trao đổi tài nguyên này khiến mọi người Vô Ưu Thiên bất ngờ.

Tiên Lão Hội của Vô Ưu Thiên vội vàng thương nghị, quyết định không thể tha thứ dễ dàng như thế, đặc biệt mời sứ giả, đòi lại càng nhiều tài nguyên hơn.

Không ai biết được việc trao đổi tài nguyên này có được Thiên Chủ Vô Ưu Thiên quan tâm hay không. Nhưng suốt cả thời gian nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên trở về, lại đến Tiên Lão Hội Vô Ưu Thiên giận dữ, ra lệnh sứ giả đi hai thiên Ly Hận và Vong Sầu đòi lại tài nguyên, hắn đều không nói một lời, giống như người ngoài cuộc nhìn hết mọi chuyện, không có làm việc thừa nào.

Sứ giả Vô Ưu Thiên đến hai thiên Ly Hận và Vong Sầu, vô cùng nghiêm túc, yêu cầu hai thiên khác bù đắp lại tài nguyên.

Nhưng hai thiên khác thấy sứ giả Vô Ưu Thiên gây sự, cũng trở nên phản thường thái, thái độ kiên định lên, chỉ nói nếu tỉ lệ đã định, vậy cứ y lệ mà làm. Vô Ưu Thiên muốn đổi càng nhiều tài nguyên hoặc theo lệ cũ, chuyện đó thì đơn giản, hoặc bàn lại trên Tiên Hội ba ngàn năm sau. Chỉ hy vọng tới lúc đó các ngươi có thể phái trưởng lão biết ăn nói đến!

Đàm đến đàm lui, đến nỗi sứ giả hai bên đều có người muốn động thủ!

Rõ ràng sự tình đến náo loạn đến tình trạng bế tắc. Tiên Lão Hội ba vùng trời thiên ngoại tự nhiên không thể bỏ mặc, mở nghị sự, muốn làm sáng tỏ hiểu lầm. Nhưng trên hội nghị, đám người Vô Ưu Thiên do nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên cầm đầu, thái độ kiên quyết, muốn phải sửa lại lệ cũ, đổi càng nhiều tài nguyên. Tiên Lão Hội hai thiên khác tất nhiên không đồng ý, vốn là cục hòa giải, cuối cùng lại trở thành đao binh tương tàn.

Sau khi bàn luận, trưởng lão Tiên Lão Hội hoặc bị thương, hoặc chạy trốn.

Trong thế cục hỗn loạn, ba vị Thiên Chủ bỗng nhiên hiện thân, chân động chúng tu, sau đó bắt đi nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên.

- Việc khác thường tất có yêu dị. Ba vùng thiên địa, tài nguyên trao đổi nhiều năm nay đều bình an vô sự, sao hiện giờ lại xảy ra rất nhiều chuyện. Lão già này làm việc kỳ dị, khác ngày thường quá nhiều, tất có điều khác thường, sưu thần tầm hồn, nhìn xem trái tim này!

Thiên Chủ Ly Hận hét lớn, muốn động thủ.

Ngay cả Thiên Chủ Vô Ưu cũng cũng chau mày, cũng không ngăn cản, giống như trong lòng cũng sinh nghi ngờ.

Chúng tu đều bất ngờ, nghẹn họng trân trối nhìn màn này.

Phát triển của sự tình xảy ra ngoài dự kiến của mọi người. Tuy phong ba trao đổi tài nguyên thật ly kì nhưng mọi người cũng không hoài nghi. Bởi vì ba Thiên Chủ vừa hiện thân, lập tức bắt đi Nhị trưởng lão Tiên Lão Hội Vô Ưu Thiên, thật khiến mọi người kinh ngạc. Một đám tỏ vẻ ngờ vực, nhìn ba Thiên Chủ khống chế Mạc Đình Uyên, sưu hồn chiếu thần.

Với tu vi của Mạc Đình Uyên, trước mặt ba vị Thiên Chủ, không thể phản kháng, thậm chí cũng không có ý niệm gì trong đầu. Nhưng khi ba Thiên Chủ thi triển đại thần thông, chiếu ra bản tâm của Mạc Đình Uyên, sắc mặt dần thay đổi.

Phát triển của sự việc giống như không giống tưởng tượng của bọn họ. Bọn họ đều có phương pháp thôi diễn, nhưng sau khi hiệp thương, mới cho rằng ở lần trao đổi tài nguyên này, hành vi của Mạc Đình Uyên hơi khác thường, thấy tình huống nghiêm trọng, mới sưu hồn xác minh vài sự việc. Nhưng không nghĩ tới, sau khi xác minh, kết quả sự tình vượt ngoài dự kiến của bọn họ, không hề có thu hoạch gì… Bọn họ không phát hiện dấu hiệu Mạc Đình Uyên bị điều khiển, bị nguyền rủa, hay bị mê hoặc gì. Với tu vi của bọn họ, nếu không phát hiện dấu hiệu gì, vậy chỉ có một nguyên nhân, Mạc Đình Uyên thật không có bị mê hoặc! Vậy mọi việc hắn làm đều xuất phát từ bản tâm!

- Ta một lòng vì Thiên Chủ, kết quả Thiên Chủ lại nghi ngờ ta bị khống chế?

Nhị trưởng lão Mạc Đình Uyên vốn bị đánh trọng thương, lại bị ba vị Thiên Chủ khống chế, cưỡng chế sưu hồn, bị hủy căn cơ, qua thật lâu, mới chậm rãi ngẩn đầu, trong lòng giận dữ, sắc mặt thất vọng, tâm như tro tàn, nhìn Thiên Chủ Vô Ưu, thét lớn, giận dữ mà chết.

Thiên Chủ Vô Ưu trầm mặc.

Hai Thiên Chủ Vong Sầu và Ly Hận cũng trầm mặc.

Sự tình giống như vượt khỏi khống chế?

Đại trưởng lão Tiên Lão Điện của Vô Ưu Thiên chậm rãi đi ra khỏi đám người, nhìn thân thể Mạc Đình Uyên đã tiêu tán thần hồn. Qua hồi lâu, hắn mới khép lại hai mắt giận dữ của Mạc Đình Uyên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thiên Chủ Vô Ưu, nói:

- Mọi quyết định của Đình Uyên lão đệ đều đã thương lượng với ta, ta cũng đã đáp ứng. Nếu Thiên Chủ nghi ngờ, bằng không cũng xem trái tim ta đi!

Đồng tử Thiên Chủ Vô Ưu hơi co rụt lại.
Chương 1874 Quả nhiên vẫn phải đến bước này (1)

Phía sau đại trưởng lão, càng nhiều người đứng dậy, không mở miệng, nhưng thái độ rõ ràng.

Trên mặt những người này đều còn bị thương, đều do người hai thiên Vong Sầu và Ly Hận đả thương lúc tranh chấp.

- Giải tán đi!

Thiên Chủ Vô Ưu lặng lặng nhìn bọn họi hồi lâu, mới thản nhiên nói ba chữ.

Tiên hội vì giải quyết vấn đề mà triệu tập, cuối cùng giải tán khi trong lòng mọi người đều đè ép cự thạch.

Bên trong Ly Hận Thiên Cung, ba Thiên Chủ ngồi đối diện nhau, thật lâu sau, Ly Hận Thiên Chủ mới mở miệng:

- Ta lấy Ly Hận Tiên Sổ suy tính, cảm thấy có người làm loạn trong Vô Ưu Thiên của ngươi, khi thôi diễn, mới đạt được tin từ trên người Mạc Đình Uyên. Không nghĩ tới khác với dự kiến của chúng ta, có lẽ, bởi vì thủ đoạn kia quá kỳ quái, thủ đoạn bình thường không thể tra xét ra, lại có lẽ…

Nói đến chỗ này, hắn liền im lặng, không nói được nữa.

Thiên Chủ Vô Ưu thay hắn trả lời:

- Lại có lẽ, Nhị trưởng lão Vô Ưu của ta vốn là chết oan!

Thiên Chủ Ly Hận chợt phát giác bất mãn trong lời nói của Thiên Chủ Vô Ưu, lập tức im lặng.

- Chuyện này…

Thiên chủ Vong Sầu chậm rãi mở miệng, giống như muốn khuyên bảo.

Thiên Chủ Vô Ưu trực tiếp ngắt lời, nói:

- Chém hết đám người chủ trì trao đổi thần vật!

Hai Thiên Chủ Vong Sầu Thiên và Ly Hận Thiên nghe vậy, đều hơi trầm mặc. Bọn họ đương nhiên lý giải ý của Thiên Chủ Vô Ưu, bởi vì Nhị trưởng lão Tiên Lão Hội của mình bị giết, khiến cả Tiên Lão Hội bất mãn, cho nên phải dùng đầu của trưởng lão Tiên Lão Hội hai chỗ bọn họ đến bình ổn phẫn nộ của quần chúng?

Nhưng Tiên Lão Hội vốn gồm những nhân vật nổi bật của từng vừng thiên địa, còn là tay chân bình thường xử lý mọi sự vụ cho bọn họ, có một vài người là người thân hay đệ tử của bọn họ, có lực ảnh hưởng hết sức quan trọng, nếu chém dễ dàng như vậy.

- Có thể giải quyết bằng cách khác!

Sau một lúc lâu, Thiên Chủ Ly Hận mới nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Người là không thể trảm!

Thiên Chủ Vô Ưu đột nhiên quay đầu nhìn bọn họ.

Thiên Chủ Vong Sầu cười khổ nói;

- Nếu tùy tiện chém đi, thuộc hạ của chúng ta sợ cũng sẽ rối loạn!

Thiên Chủ Vô Ưu hít sâu một hơi, đứng mạnh lên.

Qua hồi lâu, hắn chậm rãi ngồi xuống, cười dài nói:

- Vậy các ngươi nói nên làm gì?

Chuyện cuối cùng, khi trao đổi tài nguyên, theo tỷ lệ của Mạc Đình Uyên yêu cầu lúc còn sống mà giải quyết. Thiên Chủ Vô Ưu để đám trưởng lão Tiên Lão Hội trở về Vô Ưu Thiên, giống như mọi việc đã được giải quyết viên mãn. Nhưng sau khi trở về Vô Ưu Thiên, Thiên Chủ Vô Ưu rất nhanh phân phó đại trưởng lão làm việc.

Sau một tháng, đại trưởng lão trở về Thần Sơn, bẩm báo với Vô Ưu Thiên:

- Đã điều tra tất cả mọi người, không có dị thường!

Thiên Chủ Vô Ưu nhíu mày, lạnh nhạt nói;

- Tất cả mọi người sao?

Đại trưởng lão trầm giọng nói:

- Tất cả người từng gặp vị khách đến từ Thiên Nguyên đều đã điều tra kỹ lưỡng, cân nhắc cẩn thận trước sau, cũng hỏi rõ mọi chi tiết. Có tiên thị của Thiên Chủ làm chứng, những người này đều làm theo phân phó của Thiên Chủ, luận đạo với người khách Thiên Nguyên mà thôi, cũng không có tiếp xúc khác. Ta đã dùng tâm kính chiếu qua tâm mỗi người, không thấy thần hồn bọn họ có vấn đề gì!

Hắn cũng không nói tâm kính có thể chiếu lòng người, nhưng nếu tu vi đối phương quá thấp, có thể tổn thương thần hồn của đối phương. Cho nên hắn không chiếu người con gái Khuất Trường Bạch di luu, chẳng qua dùng thủ đoạn tinh tế khác quan sát. Tuy nói lúc thi pháp điều tra, từ trong ánh mắt đứa bé gái kia giống như thấy được chút khác thường. Nhưng trong tiềm thức của hắn không muốn nói ra chuyện này.

Thiên Chủ Vô Ưu trầm mặc, không mở miệng nữa.

Đại trưởng lão trở nên to gan, bỗng nhiên nói:

- Thần có một lời không biết có nên nói không!

Thiên Chủ Vô Ưu nhìn hắn, gật đầu.

Đại trưởng lão nói:

- Có lẽ những dị sổ kia vốn là giả!

Đồng tử Thiên Chủ Vô Ưu co rụt lại, có kiếm quang lóe lên.

Thanh âm của đại trưởng lão cũng bi thương, thấp giọng nói:

- Vô Ưu Thiên hiện giờ đã có người tâm loạn rồi!

- Quả nhiên vẫn phải đến ngày ngày sao?

Thiên Chủ Vô Ưu tỉ mỉ nghĩ về chuyện hai Thiên Chủ Vong Sầu và Ly Hận. Nỗi lòng từ lâu không gợn sóng của hắn đột nhiên nổi dậy một trận sóng. Đối với thế cục hiện giờ, không ai hiểu rõ hơn hắn.

Dưới đại kiếp nạn này, Thiên Nguyên tất vong. Ba người bọn họ cũng không phải không thương lượng ra tay trợ giúp Thiên Nguyên vượt qua kiếp này. Nhưng tồn tại Thái Hoàng Thiên kia làm ba người bọn họ kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên mới quyết định động không bằng tĩnh, không quản tồn vong của Thiên Nguyên, đợi sau một kiếp này, nghĩ biện pháp giải quyết Thái Hoàng Thiên.

Nhưng nếu Thiên Nguyên bại vong, ma tức về sau phải làm sao bây giờ? Kỳ thật, trong lòng ba Thiên Chủ bọn họ đã sớm nghĩ biện pháp ổn thoả. Muốn ba vùng trời thiên ngoại vĩnh viễn ổn thỏa, cũng chỉ có một biện pháp.

- Có lẽ, quả thật phải sớm chuẩn bị!

Thiên Chủ Vô Ưu qua thật lâu mới chậm rãi nói một câu:

- Chẳng qua phải sau Thiên Hội mới được!

Đại trưởng lão nghe vậy, kinh ngạc, sau một lúc lâu, chậm rãi cúi người thi lễ với Thiên Chủ.

- Muốn ba vùng trời thiên ngoại vĩnh viễn ổn thỏa, chỉ có một biện pháp!

Tại Ly Hận Thiên, Thiên Chủ Ly Hận Thiên và Vong Sầu Thiên đang ở trong Ly Hận Thiên Cung trò chuyện.
Chương 1875 Quả nhiên vẫn phải đến bước này (2)

Thần sắc Thiên Chủ Vong Sầu lạnh nhạt, giống như tự thuật:

- Muốn cầu thiên địa an ổn, chỉ có thể để một vùng thiên địa trở thành Thiên Nguyên tiếp theo. Trên thực tế, đây là phương pháp tốt nhất duy trì vùng trời thiên ngoại chúng ta, bởi vì thiên địa ở đây thích hợp hơn Thiên Nguyên. Chỉ cần mỗi ba ngàn năm thẩm thấu ma tức vào Vô Ưu Thiên, mượn sinh linh Vô Ưu Thiên hóa giải, như vậy, Vô Ưu Thiên phải chịu đại kiếp nạn, nhất cử nhất động, chúng ta đều có thể canh chừng. Thậm chí vào lúc mấu chốt, chúng ta còn có thể phái binh viện trợ. Tuần hoàn ba ngàn năm một lần, cục diện nếu hoàn hảo, chúng ta cũng có thể nắm quyền chủ động!

- Nếu làm vậy, chúng ta cũng không tất yếu giao tiếp với ngoại giới. Vô luận Thái Hoàng Thiên kia là ai, cũng không làm gì được chúng ta!

Thiên Chủ Vong Sầu dứt lời, nhẹ nhàng cười nói:

- Trước e ngại mặt mũi, cho dù trong lòng ba người chúng ta đều rõ, cũng không ai trước nói ra chuyện này. Nhưng hiện giờ, lão Vô Ưu đã ôm hận ý sâu thâm, đã không còn ý nghĩa suy xét nữa!

Thiên Chủ Ly Hận lẳng lặng lắng nghe, không biểu hiện là duy trì hay phủ định. Hắn ngẩng đầu, Ly Hận Thiên là một vùng trời xanh lam, không chút lo lắng.

Bất đồng với hai thiên Vong Sầu và Vô Ưu Thiên, Ly Hận Thiện ở trung tâm hai thiên, cho nên được hai hàng rào thiên nhiên, dưới ma tức xâm nhập, Vong Sầu và Vô Ưu sẽ gặp áp lực trước, cũng bởi vì vậy, nếu muốn lựa chọn một vùng thiên địa để đổ vào ma tức, thì cũng chỉ có thể là Vong Sầu hoặc Vô Ưu, thiên địa Ly Hận siêu nhiên, cũng là vùng thiên địa không có áp lực nhất…

Quyền chủ động trong tay Ly Hận!

Thiên chủ Vong Sầu mỉm cười, nhìn Thiên Chủ Ly Hận.

Thiên Chủ Ly Hận biết mình không thể phát biểu ý kiến, vì thế hắn lạnh nhạt cười nói:

- Chuyện gì vẫn phải luôn giải quyết, chẳng qua ngàn vạn lần không thể nóng lòng, đầu trận tuyến rối loạn, tất cả nói sau Tam Thiên Tiên Hội đi!

Một luồng tà hỏa xuất hiện yên lặng trong Vô Ưu Thiên, âm thầm thiêu đốt. Trong Tam Thập Tam Thiên, Phương Nguyên ngồi giữa hư không, phía trên đỉnh đầu tạo ra một phương thế giới, giống một cây dù lớn, hai bên sườn có pháp tắc vô tận rơi xuống, giống cành liễu. Dưới phương thế giới này, bên người hắn bay bổng từng bộ điển tịch rất nặng, lưu chuyển xung quanh. Trong tay là một trăm lẻ tám Tam Sinh trúc giản, ngẫu nhiên tung bay, vẽ ra từng luồng dấu vết huyền ảo, tiên khí quanh quẩn quanh thân, phát ra tử quang cuồn cuộn.

Từ xa nhìn, hắn thấy ánh nến mỏng manh trong Tam Thập Tam Thiên hắc ám.

Cách đó không xa, Bạch Miêu nằm trên pháp thuyền, ngày càng già hơn, vẫn luôn ngáp, chỉ ngẫu nhiên mới mở to mắt, liếc nhìn Phương Nguyên, mới yên tâm ngủ tiếp. Giao Long sợ run trên pháp thuyền, chỉ cảm thấy một vùng hôn ám vô tận vô tình rung động trong thức hải lúc Phương Nguyên tu luyện. Điều này khiến nó cảm thấy phức tạp, nhưng thập phần chờ mong.

Lạc Phi Linh chăm sóc Phương Nguyên, cũng chăm sóc Bạch Miêu. Nàng nhìn thấy mọi chuyện, ngẫu nhiên, nàng sẽ khoanh chân ngồi, kiểm tra thần thức, sau đó sắc mặt ảm đạm một chút, nhưng rất nhanh tươi sáng như trước, vẫn là bộ dáng toàn ý cười.

Đối với Phương Nguyên, Lạc Phi Linh là tồn tại duy nhất có thể thanh thản tâm linh trong thế giới đầy tuyệt vọng này.

Hắn có thể ổn định tâm thần của mình, mượn tiên triện của Bạch Miêu, thôi diễn pháp tắc biến hóa của Tam Thập Tam Thiên từng chút một, lĩnh ngộ đạo thế giới của mình. Bởi vì có Lạc Phi Linh, mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần nói với Lạc Phi Linh vài câu, sẽ lần nữa vực dậy tinh thần, kiên nhẫn chờ đợi tín hiệu vùng trời thiên ngoại, giúp Lữ Tâm Dao chơi cờ, sau đó thôi diễn công pháp của mình!

Đại đạo thiên địa, thật khó khăn.

Cho dù là Tam Thập Tam Thiên tàn phá cũng có đạo uẩn không cách nào hình dung.

May mắn Phương Nguyên vốn có Thiên Diễn Thuật, có thể mượn pháp này thôi diễn đại đạo. Nếu không, cho dù có tiên triện, hắn cũng không thể thôi diễn đan thuật này. Dù sao hắn chỉ mượn dùng pháp tắc mà thôi nhưng vẫn cần suy tính rõ ràng, thậm chí có thể dễ dàng bị diệt. Tới mức độ này rồi, thần thông của hắn đã không còn là thần thông mà là tạo vật!

Càng thôi diễn, Phương Nguyên càng cảm thấy Tiên Đế lúc trước luyện hóa Tam Thập Tam Thiên là ghê gớm thế nào, thật quá mạnh mẽ!

Hiện giờ, khi hắn bái sư thiên địa, thôi diễn pháp tắc đại đạo, đã mất ba năm. Trong ba năm này, hắn đọc vô số công pháp tiên điển Chu Tước lưu lại trong tiểu thế giới, hiểu truyền thừa của Đại Tiên Giới, sau đó luyện hóa thế giới của mình khổng lồ hơn, chân thật hơn, giống như phi điểu xây sào huyệt kích thước thiên địa.

Nhưng thường nói, tốc độ tu luyện của hắn đã rất nhanh.

Hiện giờ, hắn cảm thấy vô cùng thong thả.

Cảnh giới Bất Hủ rất cao, cách cảnh giới của hắn quá lớn, không thể tiến lên quá nhanh nhưng cũng không được quá chậm.

Hắn chỉ có thể truyền lại tin tức cho Lữ Tâm, mình vẫn còn chưa đủ lực lượng xông pha, nhưng không thể không ngóng trông làm xong chuyện này thật nhanh, bởi vì bấm tay tính toán, Thiên Nguyên đã không còn bao nhiêu thời gian, Thiên Nguyên sắp không chịu nổi…

- Ba Thiên Chủ vậy mà có thể ngồi bình tĩnh!

Trong Vô Ưu Thiên, tiểu cô nương ngồi trước tông môn, tay nhỏ bé sờ má, tập trung nghĩ vấn đề này:

- Rõ ràng đã có mâu thuẫn, lại ẩn nhẫn không phát tiết, muốn chờ sau Tam Thiên Tiên Hội sao?

- Chỉ tiếc, một số việc không phải do mình quyết định…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom