• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 1841-1845

Chương 1841 Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên (2)

Đại môn Thanh Đồng lần nữa rơi xuống vực sâu, cả vùng tiểu thế giới cũng biến mất theo, chỉ chừa lại một vùng tuyệt địa…

Ma tức hắc ám vô cùng vô tận vọt tới từ bốn phương tám hướng, lấp đầy vùng sơn cốc. Những ma vật hắc ám dữ tợn, lạnh lùng, thử thăm dò vùng địa vực này, đợi phát hiện nơi này không có tồn tại cấm kỵ gì, một đám dần hưng phấn, chạy nhanh vào trong vùng khu vực này, cắn nuốt lẫn nhau, tranh đoạt lãnh địa khổng lồ

Đối với đám người Phương Nguyên, trong phút chốc bước vào đại môn Thanh Đồng đã tập trung tinh thần cao độ.

Tại thời điểm này, bọn họ giống như là người vươn tay thăm dò động, ai cũng không biết đưa tay vào hang động tối như mực này sẽ lấy được vàng bạc châu báo hay bị độc xà cắn, hết thảy chỉ có thể dựa vào vận khí định đoạt!

Ánh sáng trước mắt dần hắc ám, không thấy vạn vật.

Phương Nguyên biết hiện giờ mình đi Thái Hoàng Thiên, cũng chính là ngọn nguồn ma tức hắc ám của Thiên Đình Đế Cung lúc trước. Trong Hoàn Vũ, không có nơi nào có ma tức hắc ám nồng đậm hơn nơi này. Cho nên cho dù nảy sinh tồn tại khủng bố gì, vậy cũng là ở trong dự kiến, chỉ là mình đến tột cùng có thể ngăn cản nổi không… Trong lòng thật không nắm chắc!

Phương Nguyên biết tu vi hiện giờ của mình lúc ở Thiên Nguyên không thể sánh bằng, ít nhất hắn có thực lực tương đương lực lượng vượt qua Đại Thừa, nếu ở Thiên Nguyên, kia có thể không sợ tồn tại gì. Nhưng hiện giờ dù sao mình cũng đang ở Đại Tiên Giới, nơi này từng là thế giới huy hoàng nhất, cảnh giới tu hành nơi này vượt xa Thiên Nguyên nhiều!

Siêu Thoát Cảnh!

Đế Cảnh!

Siêu Thoát Cảnh là cảnh giới người trường sinh bất hủ đạt tới hắn nhìn thấy trong tấm bia đá, cũng là cảnh giới mới thôi diễn ra trong đại chiến hai đế Huyền Hoàng tranh đấu. Loại cảnh giới này, vượt qua Đại Thừa, đạt đến cảnh giới đồng thọ cùng thiên địa…

Vô luận là Tứ Đại Thần Vệ từng trông coi Đế Trì hay là Thần Đế chư tộc nghịch thiên trong tấm bia đá đều là cảnh giới này.

Mà trên cảnh giới này còn có tồn tại cao hơn! Đó là cảnh giới Tiên Đế Phương Nguyên từng thấy! Vô luận là trong tấm bia đá hay là trong hệ thống tu hành đều không đề cập qua cảnh giới này. Đó chính là Đế Cảnh! Chính là quân lâm chư thiên, cảnh giới Tiên Đế cao nhất!

Hiện giờ, ý tưởng trong lòng Phương Nguyên rất đơn giản, chỉ mong không gặp phải tồn tại trên cảnh giới Siêu Thoát…

Ôm ý niệm này trong đầu, trong nháy mắt hắn bước vào sau cửa Thanh Đồng, thần kinh lập tức căng thẳng, giống như tinh sa màu bạc do tinh thần vô tận tụ lại, bao phủ quanh thân hắn, bảo vệ toàn thân hắn. Thần thức một thân hắn mau ngưng tụ lại, vội vàng nhìn quét qua xung quanh. Cho dù trong nháy mắt có vô số Thiên Ma đánh tới, vậy cũng phải liều mạng với bọn họ một trận!

Nhưng kỳ quái chính là…

…. Cái gì cũng không có!

……

……

Phương Nguyên ngạc nhiên mở to hai mắt, cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu.

Sau đó hắn liền phát hiện, hiện giờ chính mình đứng dưới một tòa tiên sơn đồ sộ, trước mắt chính là một tòa tiên sơn cao đến đỉnh, giống như tâm Hoàn Vũ, thiên địa vạn vật, mình đứng dưới chân, vũ trụ hồng hoang, vận đổi sao dời. Tòa tiên sơn kia chính là tồn tại loại này, tạo cảm giác đây là tòa núi cao nhất, trời sinh đứng trên vạn vật.

Một thềm đá bạch ngọc không thấy cuối đường, uốn lượn mềm mại, từ phía trên núi cao rất xa, một đường tản ra dưới chân hắn. Phía trên tiên sơn cao cao kia giống như có thể nhìn thấy lầu các tiên điện vô tận, mơ hồ nghe được tiếng tụng kinh giảng đạo.

Về phần Thiên Ma hắn lo lắng trước đây, hoàn toàn không có một con.

Nhìn thiên địa xung quanh, đừng nói Thiên Ma, thậm chí ngay cả ma vật hắc ám cũng không có một con.

Ở trong này, ngay cả ma tức hắc ám cũng không nhìn thấy.

Nếu không phải hình dung nơi này là Tiên giới, Tiên giới độc nhất vô nhị trong tưởng tượng của Phương Nguyên, đây sẽ là nơi tu hành lý tưởng.

- Tại sao có thể như vậy?

Phương Nguyên ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy tinh thần vận chuyển xung quanh, giống như gần ngay trước mắt, giống như bảo thạch lơ lửng giữa không trung, cúi đầu là có thể nhìn thấy xa xa có tiên sơn, có sông lớn, có phi cầm dị thú bay lượn giữa không trung, tiên khí dâng trào cuồn cuộn, xen lẫn trong gió. Đạo khí thuần túy đến cực điểm, tinh thuần đến cực điểm, không có chút khuyết điểm, chính là vật người tu hành mơ ước tha thiết…

Loại lực hấp dẫn này còn mạnh hơn người tham tiền thấy núi vàng hay sắc quỷ thấy tiên tử kiều mỵ.

Phương Nguyên thậm chí cảm nhận được hơi thở đại đạo bên trong. Giống như mình không nên vất vả tu hành, ở khu vực này tu hành đã có thể lĩnh ngộ đại đạo vô tận!

Cúi đầu nhìn, có thể thấy dưới thềm đá linh huy di động, dị thảo tràn ngập bảo khí. Phương Nguyên tùy tay chém một gốc dị thảo, cầm trên tay xem xét, phát hiện đây lại là gốc tiên thảo tự uẩn pháp tắc, hơn nữa vô luận hắn dùng phương pháp nào nhìn, tiên thảo này đều chân thật. Pháp lực sắp khô cạn của hắn, khi ngửi thấy khí cơ của tiên thảo này liền chậm rãi tăng lên…

- Không đúng, hết thảy những chuyện này đều không đúng…

Phương Nguyên nhìn hết thảy xung quanh, thần sắc dần mờ mịt.

- Đây là xảy ra chuyện gì?

- Chúng ta đã đến Tiên giới chân chính rồi sao?

Xung quanh đồng dạng vang lên tiếng kinh nghi, Bạch Miêu, Giao Long, Lữ Tâm Dao, sinh linh Di tộc Thiên Đình đã đến bên người mình.
Chương 1842 Thật hay là giả

Trên mặt bọn họ đều lộ thần sắc khó hiểu, nhất là Bạch Miêu, vốn là vẻ mặt khổ sở, thâm thù đại hận, lo lắng ưu thương, nhưng sau khi đến vùng thế giới này, cả người đều ngây ngốc, ngẩn người ngửi hoa cỏ bên cạnh.

- Trước phải cẩn thận hành sự…

Phương Nguyên chỉ có thể nhắc nhở, xoay người nắm tay Lạc Phi Linh… Tay nắm vào khoảng không, nhưng Lạc Phi Linh cười hì hì, nắm lại tay hắn. Cảm giác mềm mại trong tay, Phương Nguyên an tâm không ít, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Việc có khác thường tất có yêu dị, đây vốn là địa phương hung hiểm nhất, lại an nhàn như thế, nhất định có vấn đề.

Nhưng khi hắn định quan sát cả thế giới này, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh, sau đó nhìn thấy tiên vân bay đến. Trong đám mây này là hai tiên đồng, trong tay cầm theo lẵng hoa, một người cười hì hì, một người mặt lạnh như tiền, liếc mắt đánh giá Phương Nguyên từ trên xuống dưới. Hai tiên đồng mở miệng nói:

- Nếu tiên gia đã đến nơi này thì là người Siêu Thoát, Tiên Đế đặc biệt hạ lệnh chúng ta, đến đón tiên gia nhập điện!

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Phương Nguyên hơi kinh ngạc.

Hắn lấy thần thức tra xét, có thể cảm giác, hai tiên đồng này là người thật. Hiện giờ bọn họ tiến đến, có nghĩa là vị Tiên Đế nào đó đã nhận ra Phương Nguyên đến đây, hạ lệnh hai người bọn họ tiến đến đón Phương Nguyên nhập điện.

- Chẳng lẽ nói, Tiên Đế thật sự đang an tọa trong cung?

Lòng Phương Nguyên hơi trầm xuống, trong đầu trong nháy mắt xẹt qua nhiều ý niệm.

Phương thế giới này là thật hay là giả?

Tiên Đế trong cung là thật hay là giả?

Có nên đi đánh giá hay không?

Sau khi bất động, hắn liền hạ quyết định, nhẹ giọng nói:

- Vậy mời dẫn đường!

- Tốt lắm, Tiên Cung có quy củ Tiên Cung, các ngươi mau đi theo, đừng nhìn loạn làm loạn!

Hai đồng nhân dặn một câu, nhảy chân sáu dẫn đường. Phương Nguyên đi sau bọn họ, những người khác đi phía sau Phương Nguyên. Tuy hai đồng nhân không để bọn họ nhìn loạn làm loạn nhưng tới nơi cổ quái này, ai có thể không nhìn loạn. Ánh mắt vội vàng đảo qua bốn phía, muốn chứng kiến hết thảy đến tột cùng là thật hay giả.

Nhưng khiến bọn họ cảm giác cổ quái là dọc đường đi này, gặp thanh sơn nước biếc vô tận, trân cầm dị thảo, thấy vô số sơn tuyền tiên ngọc, xanh um tươi tốt. Trong Đại Tiên Giới tàn phá này, hết thảy đều có vẻ chân thật như thế, nhưng vô luận bọn họ nhìn thế nào, nghiên cứu thế nào, đều phát hiện đây là chân thật. Bọn họ đích xác đi vào thế giới như tiên cảnh.

Giống như đi hồi lâu trên thềm đá bạch ngọc này, như là không trải qua bao lâu, bọn họ đã đi lên tiên đài, ngẩng đầu nhìn, gặp phải thiên cung cao ngất trong mây, hành lang rộng rãi, điêu văn tinh mỹ, trước điện sắp hai hai Thần Vệ trấn thủ, tiên uy trầm trọng. Trước điện một vùng trong lành, dưới trời chiều, tỏa ra nhiều kim quang sáng chói, xa hoa.

- Ha ha, khách quý đến cửa, không thể tiếp đón đúng lúc, mong thứ tội…

Trong cung truyền ra tiếng cười dài, có hai cánh tử môn mở ra, chỉ thấy bên trong là điện phủ hoa mỹ, phía cuối có một vương tọa, phía trên chư bàn có đám nô bộc vây quanh một nam tử mặc tử bào, đội khăn che ngọc quan, bất nộ tự uy, trên người phủ đầy đạo khí Hồng Mông, ẩn chứa pháp tắc đại đạo, nhẹ nhàng mở miệng, dẫn động thiên địa nổ vang không thôi.

- Tiên Đế?

Phương Nguyên thấy nam tử kia, thân hình cũng chấn động, ngừng chân.

Hắn từng nhìn thấy dáng người Tiên Đế trong tấm bia đá, so với người trước mắt, vô luận là khí chất hay bào phục đều là độc nhân vô nhị.

Nhất là đại đạo quấn quanh đối phương, cảm giác nắm giữ thiên địa, chỉ có Đế Thị mới có.

Đại Tiên Giới đã tan biến, Tam Thập Tam Thiên tĩnh mịch một vùng, nhưng ở Thái Hoàng Thiên này lại có Tiên Đế an tọa?

Nếu như thế, vô số vấn đề làm khó mình lại là chuyện gì?

- Ta là Đế Hư, hôm nay nhìn thấy mấy vị cố nhân thiên kiêu hạ giới, vui mừng vô cùng, mở thiết yến!

Đế Vương trên điện cười to mở miệng, thập phần sang sảng, đi xuống dưới từ vương tọa, nhẹ giọng phân phó. Thị nhân hai bên bưng lên bàn món ăn quý và tiên nhưỡng kỳ lạ, đặt lên nội đường. Sau đó Đế Vương ngồi ở vị trí trên đầu, mời đám người Phương Nguyên nhập tọa.

- Ký lai chi, tắc an chi…

Phương Nguyên ngồi xuống, nhưng trái tim tính toán, làm sao mở miệng.

- Khí vận hạ giới không dứt, đạo hữu có thể tới đây, có thể thấy được tu hành không tầm thường, thiên tư hơn người!

Vị Đế Vương kia nâng chén lên mời, cười nói với Phương Nguyên:

- Rồng trong Kí Vi Trì, cưỡi mây trong sương mù, bao trùm cửu thiên, sớm gặp đạo hữu thiên tư như thế, bổn vương đã sớm đến đón. Nhưng nhất thời sơ sẩy, suýt nữa lầm tiên cơ, may mắn đạo hữu tự mình phi thăng nhập thiên, hôm nay đến tiên điện của ta, hai người chúng ta thật có duyên phận cộng tham đại đạo, ngao du Hoàn Vũ. Đến đây, thưởng thức chén rượu này!

Lạc Phi Linh, Bạch Miêu và Giao Long, Di tộc Thiên Đình xung quanh quay đầu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên nhìn rượu trong bích thủy, chậm rãi ngẩng đầu, trực tiếp hỏi:

- Tiểu tu hạ giới, xông vào tiên đình, phàm tâm hồ đồ, vẫn không hiểu, hiện giờ bụng đầy ngờ vực, không hiểu đạo lý, mong đạo hữu giải thích nghi hoặc cho ta…

- Ha hả…

Tiên Đế nghe vậy, nhẹ nhàng cười, nói:

- Không cần buồn phiền, bổn vương biết trong lòng ngươi suy tính cái gì.
Chương 1843 Chủ cứu thế

- Tam Thập Tam Thiên bị tàn phá, nhân gian bị đại kiếp nạn quấy nhiễu, rất nhiều chuyện lạ xảy ra, so với để bổn vương giải thích, không bằng bớt việc, ta mời vài người bạn tốt đi vào tiên đình sớm hơn ngươi, đến bồi bạn với ngươi, bọn họ nói dễ hiểu hơn bổn vương!

Nói xong, nhẹ nhàng vỗ tay nói:

- Gọi chư hiền tiến đến!

Có người lĩnh mệnh đi, không bao lâu ngoài điện vang lên tiếng bước chân, còn có rất nhiều tiếng cười.

- Ha ha, chúng ta phi thăng từ Côn Lôn đến đây đã ngàn năm rồi, không nghĩ tới hiện giờ có cố nhân tiến đến…

- Trước có Kiếm Si, nay có Tiểu Thánh, khí vận Thiên Nguyên cũng không dứt a…

Hắn Sơn lão quỷ nói.

Nghe thấy ngữ điệu Thiên Nguyên quen thuộc, Phương Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn cửa đại điện. Sau đó hắn nhìn thấy một đám người tiên phong đạo cốt, từ cửa đại điện đi vào, vẻ mặt tươi cười.

Người đi đầu tiên, tử quan tử bào, dáng người vạm vỡ, mang theo khí chất không thể hình dung, phảng phất đại đạo như rồng, vĩnh triền tại thân, dung mạo tuấn mỹ, lại trông rất thân thiết, mang cảm giác gần gũi trời sinh. Phương Nguyên giống như nhìn thấy cố nhân. Nhưng nam tử trung niên trước mắt này ổn trọng hơn vị cố nhân kia, một thân khí cơ như sóng thần núi lở, ẩn giấu trong thân thể bình tĩnh, thanh thản của hắn, chỉ lộ ra ngẫu nhiên, giống như chân long vung vẫy móng vuốt trên hư không.

Người thứ hai mặc quái bào, gù lưng, tướng mạo khá cổ xưa, dáng người thập phần cao lớn, khô gầy, thoạt nhìn thật tầm thường. Chỉ có đôi mắt đen nhánh, bất đồng với người thường, đồng tử tối đen, giống như ám tuyền, giống như khiến người ta chỉ cần liếc nhìn, sẽ chìm vào trong, không thể tự kiềm chế. Vô luận nhìn nơi nào đều có thể xuyên qua hết thảy. Đón lấy ánh mắt của hắn, Phương Nguyên bỗng nghĩ đến, nếu trên đời có người nhìn thấu quá khứ tương lai, như vậy người này nhất định có đôi mắt như vậy!

Người thứ ba là nam tử mặc hoàng bào, khuôn mặt trầm ảo, khí cơ lạnh nhạt. Hắn trời sinh bộ dáng cao quý, cho dù là đúng cùng mọi người trông vẫn nổi bật nhất, có cảm giác cao quý từ nhỏ, trên mặt tươi cười thản nhiên. Vô luận đối với ai cũng là vẻ thân thiết, hòa ái, nhưng vô luận đối với ai cũng là vẻ xa cách như có như không. Đó là thái độ Hoàng tộc trời sinh.

Người thứ tư là nho sinh, cầm trong tay một quyển kinh văn, huyền thước bên hông, tiếng cười thanh minh sang sảng. Ngũ quan của hắn khiến Phương Nguyên cảm thấy quen thuộc, cảm thấy gần gũi, giống như thấy bóng dáng của các chủ Lang Gia và Bạch Du Nhiên…

……

……

Nhìn thấy bọn họ bước vào điện, tươi cười chào mình, cả tâm thần Phương Nguyên đều căng thẳng.

Tuy người tới không phải toàn bộ, nhưng có rất nhiều, chừng hơn mười người, có nam có nữ, có già có trẻ, có người có yêu, còn có người ma đạo mang ma khí tà dị trên người. Những người này, Phương Nguyên chưa từng gặp, nhưng khí cơ và bộ dáng của bọn họ giúp nhận ra thân phận của bọn họ, vì thế hắn càng thêm khiếp sợ. Hắn chậm rãi cúi đầu, một lát sau, mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt ngưng trọng, liếc mắt nhìn thấu những người này đến tột cùng là thật hay giả!

- Ha ha, trong lòng tiểu hữu này vẫn còn nghi ngờ như vậy. Ngươi không cần lo lắng, cứ nhìn kỹ chúng ta!

Ánh mắt những người này nhìn Phương Nguyên giống như không cảm thấy kỳ quái, cười ha hả, mở miệng trêu chọc.

Phương Nguyên nhìn hồi lâu, rốt cục chậm rãi đứng dậy, thi lễ:

- Thiên Nguyên hậu bối, bái kiến chư vị tiền bối…

Gặp những người này, hắn phải thi lễ.

Trước mặt những người này, hắn quả thật là hậu bối Thiên Nguyên…

…. Vô luận thế nào, Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, mình sẽ gặp những người này trong Tiên Đế Cung.

Tuy lần đầu gặp mặt, Phương Nguyên vẫn nhận ra thân phận của bọn họ.

Người thứ nhất đi vào là đứng đầu Đông Hoàng Sơn ngàn năm trước, sư tôn của Đông Hoàng Sơn Đạo Tử! Người thứ hai đi vào là đứng đầu Dịch Lâu ngàn năm trước, cũng là chủ Dịch Lâu đời cuối cùng. Người thứ ba vào là Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc, thúc tổ của Lí Hồng Kiêu. Người thứ tư đi vào là phụ thân Lang Gia Các Chủ, Lang Gia Các Chủ đời trước…

Sau bọn họ còn có rất nhiều người, Phương Nguyên thấy lão bà mặc áo bào tro, dáng người gầy yếu, cả người phủ áo choàng, biết nàng là Thái Thượng Trưởng Lão của Vong Tình Đảo, cũng là người thân phận cao nhất Vong Tình Đảo ngàn năm trước. Nàng từng hầu hạ Bích Du Tiên Tử kiếp nguyên trước, nói về bối phận, cho dù là lão tổ tông của Vong Tình Đảo cũng phải gọi nàng một tiếng sư tỷ!

Nam tử trung niên áo bào trắng, lưng đeo trường kiếm. Hắn là thế hệ thiên kiêu Tẩy Kiếm Trì từng huy hoàng hai ngàn năm, bối phận đồng lứa với kiếm thủ Tẩy Kiếm Trì, tu vi kiếm đạo, cũng không thua kiếm thủ.

Người có thân hình hùng tráng, khí huyết dũng mãnh, Phương Nguyên cũng biết, đó hẳn là tổ tiên Vạn Yêu, đại yêu tuyệt thế có khả năng thống nhất mười huyết mạch Yêu vực, có thân hình giống thanh yên, giống như tùy thời có thể dung hóa. Đó hẳn là ma đầu lớn nhất Thiên Nguyên từ kiếp nguyên đến nay, cũng là lão quái vạn hóa cuối cùng có thể khởi động uy danh ma đạo, thiên tài ma đạo khó xuất thế…

Thân phận những người này bất đồng, lai lịch bất đồng. Nếu cần tìm điểm giống nhau thì đó là bọn họ đều là người đứng đầu Thiên Nguyên. Bọn họ từng thống lĩnh thời đại, rồi sau đó, bọn họ hội tụ về đây cùng nhau làm vài việc, rồi bỗng nhiên biến mất….
Chương 1844 Chủ cứu thế (2)

Trên núi Côn Lôn, cao nhân vô số, một khi vẫn lạc, thiên hạ kinh hãi!

Từnglà cao nhân Thiên Nguyên vì thương thảo pháp môn giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn, cho nên tụ tập ở núi Côn Lôn, cuối cùng nhận hạo kiếp, đột nhiên biến mất toàn bộ, hiện giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt Phương Nguyên. Nhũng người này vốn là người đã chết trong mắt người đời, hiện giờ đều cươi tười đứng đây, trông rất sống động, thi lễ, nói chuyện với Phương Nguyên.

Phương Nguyên quay đầu mạnh nhìn Đế Hư, cả người không biết nói gì.

Sau khi mình đi Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên, xem hết mọi việc, đều giống như ở trong giấc mộng.

- Ha hả, tiểu hữu hạ giới, trong lòng chắc có nhiều nghi vấn!

Đế Hư cầm chén rượu trong tay, nhẹ nhàng thưởng thức, cười nói với Phương Nguyên:

- Để phiền muộn trong lòng, không bằng nói thẳng, có ngờ vực cần giải thích, gặp nạn khó khăn, đợi lòng ngươi thoải mái, chúng ta cùng uống rượu, chúc mừng tiểu hữu phi thăng, thế nào?

Hắn nói rất thản nhiên, Phương Nguyên cũng chỉ có thể trầm mặc.

Xung quanh hắn, Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Giao Long đều là vẻ mặt ngạc nhiên. Bạch Miêu lúc này đã hồ đồ, ngồi bên cạnh Phương Nguyên, quay đầu nhìn nơi này nơi kia, nhìn thật lâu, cũng không chớp mắt.

Sau một lúc sâu, Phương Nguyên mới xoay người hành lễ với những người này, nói:

- Chư vị tiền bối, tuy vãn bối lần đầu gặp nhưng ở hạ giới cũng nghe uy danh chư vị đã lâu. Đừng trách vãn bối vừa gặp mặt mà không thi lễ, thật là trong lòng có nghi vấn, truyền thuyết Thiên Nguyên, chư vị tiền bối vì hóa giải ma chú đại kiếp nạn, tề tụ ở núi Côn Lôn, gặp phải nguyền rủa…

Nói đến chỗ này, hắn hơi ngây người, không nói tiếp nữa, ngẩng đầu nhìn những người này.

- Ha hả, cho nên Thiên Nguyên đều cho rằng chúng ta đã chết trong hạo kiếp, đúng không?

Trả lời Phương Nguyên là Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ, hắn cười, vẫy tay áo, hỏi lại Phương Nguyên.

Phương Nguyên không nói nhiều lời chỉ gật đầu.

- Lúc hạo kiếp buông xuống, chúng ta cũng cho rằng xúc động cấm kỵ, sẽ gặp trời phạt!

Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ cười cười, nói;

- Nhưng rất nhanh, chúng ta đều ý thức được, đó không phải trời phạt mà là tiếp dẫn, chúng ta mở ra một thông đạo, kinh động trời xanh, nhưng được Tiên Đế coi trọng, trọng khải phi thăng thông đạo, tiếp dẫn chúng ta phi thăng hóa tiên, ngàn năm sau, chúng ta vẫn ở trong Tiên Đế Cung, hợp mưu hợp sức, hiến kế hóa giải đại kiếp nạn, cho đến hôm nay ngươi tới đây!

- Không phải mạt diệt mà là phi thăng?

Nghe được lời này, lòng Phương Nguyên run lên. Tin tức này nếu truyền về Thiên Nguyên sẽ là đại sự cỡ nào? Chỉ sợ cả Thiên Nguyên cũng sẽ bùng nổ… Nhưng khi hắn nghe thấy lời này vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn bọn họ.

Trái tim hắn có rất nhiều nghi ngờ, vốn không phải chỉ vì một câu như vậy sẽ biến mất!

- Tiểu hữu, hạ giới đồn đãi chúng ta nhưng có ai đã từng nhìn thấy xác chết di hài của chúng ta chưa?

Bên cạnh Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ, Dịch Lâu mặc quái y bỗng nhiên mở miệng cười.

Phương Nguyên nghe xong, chậm rãi lắc đầu. Sau hạo kiếp Côn Lon Sơn, quả thật không ai nhìn thấy thi thể những tiền bối này. Nhưng, hạo kiếp kia lợi hại như thế, mạt diệt hết thảy, không lưu lại thi thể cũng là thường tình, cho nên thế nhân cũng chưa từng hoài nghi. Chẳng qua, hiện giờ những người trước mặt nói chuyện này như muốn chứng minh chuyện bọn họ còn sống…

- Huống hồ, nếu thật sự có người muốn mạt diệt chúng ta, chúng ta vì sao ngay cả ý chống cự cũng không có?

Cửu Trọng Thiên Thái Hoàng Thúc cũng cười, mở miệng nói.

Phương Nguyên gật đầu, giống như đây quả thật là một bằng chứng. Những người này quá mạnh, bọn họ từng đại biểu bảy thành lực lượng của Thiên Nguyên hưng thịnh, có cái gì có thể mạt diệt bọn họ? Cho dù có thể mạt diệt, lại có tồn tại gì có thể mạt diệt bọn họ lặng yên không tiếng động? Trừ phi là bọn họ tự mình nguyện ý?

Sắc mặt Phương Nguyên trầm tĩnh, trong lòng xoay chuyển vô số ý niệm, rốt cục, hắn trực tiếp ngẩng đầu, nói:

- Chư vị tiền bối đều được dẫn đến đây, vì sao không để lại lời nào ở nhân gian. Huống hồ, chư vị tiền bối đi đến nơi này, cũng biết Thiên Nguyên hiện giờ có đại kiếp nạn ở ngay trước mặt, phong vũ phiêu diêu, làm sao nhẫn nhịn ngồi xem nhân gian bị giết, độc hưởng niềm vui tiêu dao?

Lời nói như vậy, có thể trực tiếp hỏi ra rất nhiều chuyện mấu chốt. Phương Nguyên cũng cảm giác cục loạn như ma hiện giờ, hết thảy đều nói ra thoải mái.

Nghe xong lời hắn, chúng tu toàn trường trầm mặc một hồi.

- Chúng ta chưa có giờ phút nào không nhớ đến nhân gian!

Sau một lát, Đông Hoàng Sơn Đạo Chủ mới trầm giọng trả lời, sau đó nhìn về phía Đế Hư làm chủ bữa tiệc, nói:

- Chúng ta ở nơi này vì giải quyết đại kiếp nạn vĩnh viễn, giúp đỡ chí tôn Thượng Thiên Tiên Đế, hóa giải trận tai biến này…

- Tiên Đế…

Phương Nguyên trầm mặc một lát, sau đó chậm rãi xoay người nhìn về phía Đế Hư, nói:

- Sau khi nhập điện, vẫn còn chưa thỉnh giáo…

- Ta là vị truyền nhân cuối cùng của Đế Thị!

Đế Hư nghênh đón ánh mắt của Phương Nguyên, nhẹ nhàng vuốt cằm, khẽ cười nói:

- Chúng ta ở nơi này nhiều năm, vẫn không quên trọng trách Đế Thị, trở lại Đại Tiên Giới, không muốn thấy thiên địa tuyệt diệt, khô héo muôn đời, quyết định làm theo tổ huấn Đế Thị, nghịch chuyển Hồng Mông. Ngươi có thể xưng ta là Tiên Đế cuối cùng của Đế Thị, cũng có thể xem ta là… chủ cứu thế trong lòng tiên đoán do tổ tiên truyền xuống!

----------oOo----------
Chương 1845 Chân tướng đại kiếp nạn (1)

Người cứu thế?

Tâm thần Phương Nguyên khẽ động, ngưng thần nhìn Đế Hư, nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Sau khi đến Đại Tiên Giới, hắn đã gặp đoàn người tộc trưởng Cam Kì Di tộc Thiên Đình, từ trong miệng bọn họ biết được, bọn họ sau đại biến, vị Tiên Đế cuối cùng lấy thần thông tuyệt thế giúp tộc nhân bọn họ chuyển sang kiếp khác, nhiều thế hệ chịu đựng nguyền rủa tự hủy sinh sống ở thế giới tàn phá, chờ đợi người cứu thế xuất hiện.

Những người vừa nhìn thấy mình đã nhận định mình là người cứu thế trong lời dự đoán của Tiên Đế cuối cùng, cũng bởi vậy không tiếc sinh mệnh cả bộ tộc, hộ tống mình đi Thái Hoàng Thiên. Tuy mình đã nói rất nhiều lần, mình không xứng là người cứu thế trong truyền thuyết, bọn họ cũng không để ý, chỉ mượn cơ hội này cầu giải thoát.

Bản thân vốn tưởng người cứu thế kia chỉ là vị Tiên Đế cuối cùng kia lúc hết sức tuyệt vọng thuận miệng nói ra, hoặc là thời đại biến thiên, người cứu thế kia đã không còn tồn tại, cũng có lẽ người cứu thế kia thật là mình… Nhưng hắn làm sao nghĩ đến mình đi Thái Hoàng Thiên lại gặp được chủ cứu thế?

Lời tiên đoán cuối cùng vị Tiên Đế kia lưu lại là thật?

Chẳng lẽ sau khi đại tai biến xảy ra, vị Tiên Đế cuối cùng thật sự đã an bài, chuẩn bị đầy đủ, tạo cơ hội cho thế gian này, để về sau có một chủ cứu thế trở về nghịch chuyển Hồng Mông, chuyển hóa tất cả đạo khí Hồng Mông hủy diệt thiên địa, cũng hoàn thiện Tam Thập Tam Thiên đã tàn phá không chịu nổi, tái tạo phồn hoa?

Hắn thập phần hoài nghi tính chân thật của Đế Hư này, nhưng đột nhiên có lời tiên đoán của Tiên Đế, trong lòng hắn cũng do dự.

Đế Hư giống như nhìn ra ý tưởng trong lòng hắn, nhẹ nhàng uống rượu, thản nhiên nói:

- Đạo hữu sống tại Thiên Nguyên, được xưng là Thánh Nhân. Ta gọi ngươi Phương Tiểu Thánh Nhân đi. Ngươi có thể đi vào nơi này, nói rõ ngươi rất hiểu biết đoạn lịch sử kia. Nhưng lịch sử mai một, đã không còn trọn vẹn, có lẽ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, hôm nay ta đã gặp ngươi, liền có cơ hội phân trần với ngươi vài phần!

- Nhân tâm chư tộc năm đó không đủ, nghịch loạn công thiên, tổ tiên ta không muốn cơ nghiệp Đế thị hủy hoại trong chốc lát, liền đột phá Tứ Đại Thần Vệ, nắm giữ Đế Trì, nghịch chuyển đạo khí Hồng Mông, hóa thành tai kiếp hạ xuống chư thiên, đến nỗi dẫn đến đại tai biến hủy thiên diệt địa….

Hắn nói đến chỗ này, nhìn về phía Bạch Miêu và Giao Long, cầm chén rượu, nhẹ nhàng ra hiệu, giống như thay tổ tiên xin lỗi hai người bọn họ. Nhưng Bạch Miêu và Giao Long đều ngơ ngẩn, không phản ứng gì.

Đế Hư cũng không để ý, đặt xuống chén rượu, tiếp tục nói:

- Nhưng các ngươi hẳn lý giả, hủy diệt Tam Thập Tam Thiên không phải bổn ý của tổ tiên ta. Hắn là bị người che mắt, nghĩ đến đạo khí Hồng Mông có thể tùy ý nghịch chuyển, cuối cùng phát hiện bản thân sai lầm, cũng không thể quay đầu lại, hiển nhiên tai kiếp tàn sát bừa bãi, tràn ngập chư thiên, sinh linh vô tận, muốn tránh cũng không thể tránh. Trong lòng tổ tiên hối hận, những cũng không còn kế sách gì!

Nói đến chỗ này, hắn nhẹ nhàng thở dài, trầm mặc một lúc lâu, mới ngẩng đầu, cười lạnh nói:

- Nhưng huyết mạch Đế Thị chúng ta, trời sinh không phải người nhận mệnh, nếu tai kiếp đã hiện ra, vậy phải giải quyết tai kiếp! Tổ tiên biết sai, thiếu phương pháp xoay chuyển trời đất, nhưng hắn không tiếc tự hủy bất hủ, thôi diễn quá khứ tương lại, chỉ muốn nhìn sau tương lai vô tận, thiên địa có phải sẽ tuyệt đồ hay không!

- Hắn thật may mắn!

Đế Hư trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng nói:

- Tổ tiên từ trong thôi diễn thấy hy vọng. Nhưng quá lâu, hắn không chờ nổi đối phương, cũng không làm được gì, khi hắn thôi diễn, hắn thấy được năm tháng về sau, Đế Thị sẽ có hậu nhân trở về, nghịch chuyển ma tức hắc ám, tái tạo Tam Thập Tam Thiên. Vì thế trước khi chết, phó thác gánh nặng cho Tứ Đại Thần Vệ và Đế Khúc Thập Bộ, để bọn họ chờ đợi ở Đại Tiên Giới, chờ người cứu thế trở về, như thế, tốt xấu có thể giúp đỡ đối phương một phen!

Ngữ điệu dần trầm thấp, cuối cùng thở dài:

- Chỉ tiếc, thế sự vô lường, lòng người không trải qua được khảo nghiệm, năm tháng dần trôi qua, đợi ta hiểu được trọng trách trên vai, trở về Đại Tiên Giới, bố trí của tổ tiên đã không còn bao nhiêu!

Phương Nguyên nhíu mày, ngưng thần nhìn Đế Hư.

- Bố trí Tiên Đế lúc trước lưu lại đã mất đi bất hủ, thậm chí là trí nhớ…

Đế Hư cười khổ, nhìn Bạch Miêu và Giao Long, lại nhìn Di tộc Thiên Đình, thở dài nói:

- Có một vài sớm ở trong sinh trưởng vô tận, mất đi truyền thừa trọng trách trên vai, quên mình là ai, ôi, không thể giúp được gì…

Nghe lời này, đồng tử Bạch Miêu và Giao Long hơi co lại.

Bọn họ giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.

Tộc trưởng Cam Kì của Di tộc Thiên Đình lúc này mở miệng, cuối cùng vẫn ngậm miệng.

- Việc này không thể trách bọn họ!

Đế Hư thấp giọng nói, sau đó miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn thiên ngoại, nói:

- Ta nếu quyết định nhận trọng trách Đế Thị, tự nhiên phải bắt đầu. Về thế ta trước đến Tiên Đế Cung, bắt đầu từ ngọn nguồn, rửa rạch hết thảy, chỉ vì huyết mạch Đế Thị của ta, nhận định điêu linh, cũng không bao nhiêu người có thể dùng. Cho nên ta chuyển về Thiên Nguyên, tìm kiếm chư vị chung chí hướng, làm phép phi thăng, cùng tham diễm đại đạo. Theo thời gian, chúng ta hoàn toàn nghịch chuyển Hồng Mông, tái hiện Tam Thập Tam Thiên, cũng không phải việc không có khả năng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom