• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (7 Viewers)

  • Chương 1831-1835

Chương 1831 Một đạo tiên triện (2)

Phương Nguyên hạ quyết tâm, cũng không quản Lạc Phi Linh nghĩ gì, trực tiếp ôm lấy nàng. Lạc Phi Linh vốn định giãy dụa, lại bỗng nhiên cười khanh khách, hai tay ôm lấy hắn, nói:

- Mặc kệ thế nào, dù sao ta chỉ vừa lên tiếng, ngươi đã ném hồ ly kia đi, nói rõ trong lòng ngươi vẫn còn có ta, ta có thể cân nhắc tha thứ cho ngươi…

Phương Nguyên thấp giọng thở dài:

- Mười hai năm…

Thời gian Lạc Phi Linh rời đi nhân gian đã được mười hai năm, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở Đại Tiên Giới.

Phương Nguyên ôm Lạc Phi Linh, cảm thấy nàng chân thật tồn tại, thậm chí tướng mạo cũng không chút thay đổi nào, ôm trong lòng vẫn là cảm giác mềm mại. Điều này khiến Phương Nguyên nhất thời cảm động, dường như quên hết mọi chuyện xung quanh, thầm nghĩ có thể bảo lưu lại giây phút này, để bản thân hưởng thụ ấm áp một lát.

Giao Long cách đó không xa giật mình, qua một lúc lâu mới phun nước bọt lên mặt đất, tỏ vẻ khinh bỉ.

Lữ Tâm Dao đứng lên từ trên mặt đất, vẻ mặt mất hứng.

Bạch Miêu cũng không vui, lười biếng bước sang một bên.

Chúng sinh linh Di tộc Thiên Đình đều ngơ ngác nhìn Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm việc nam nữ chỉ là vì sinh sản thế hệ sau, là chuyện đáng ghét nhất thế gian. Bình thường lúc trong tộc cần sinh sản đều là tộc trưởng cưỡng ép hạ lệnh bọn họ quên mình phục vụ, hiện giờ lại nhìn thấy đôi nam nữ này làm ra chuyện khiến người ta thống khổ như vậy?

Ngay cả Bạch Cốt Chu Tước trong không trung cũng trầm mặc nhìn phía dưới. Mình vốn muốn nắm giữ hết thảy, nhưng làm sao cảm thấy hơi xấu hổ?

…….

…….

- Hừ, các ngươi xem bản tôn là gì?

- Hoàn Vũ biến ảo, thiên đạo cùng đồ, vậy mà còn có tâm tư làm việc si tình nam nữ?

- Truyền nhân Đế Thị, ngươi muốn dùng loại phương pháp này vũ nhục ta sao?

Không biết qua bao lâu, cuối cùng vẫn là Bạch Cốt Chu Tước đột nhiên hét lớn. Phía trên trời, hắc diễm buông xuống, tập kích bốn vực, trấn áp tất cả mọi người dưới loạn thạch. Bạch Cốt Liên Hoàng to thô như cự mãng đánh xuống thiên địa, hướng về Bạch Miêu, Giao Long, sinh linh Di tộc Thiên Đình, nhất là đảo lên người hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.

- Được rồi, tha thứ cho chàng rồi!

Lạc Phi Linh đẩy Phương Nguyên ra, bày ra tư thế muốn đánh nhau.

Phương Nguyên nói:

- Vừa rồi thật không như nàng nghĩ…

Lạc Phi Linh nói:

- Ta không tin!

Phương Nguyên nói:

- Nàng đừng tức giận!

Lạc Phi Linh nói:

- Ta không tức giận!

Phương Nguyên nói:

- Được, chúng ta trước đối phó cường địch!

Lạc Phi Linh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chàng cho là việc này bỏ qua dễ dàng như vậy?

Phương Nguyên:

-….

……...

……...

“Meo…”

Bạch Miêu rốt cục nhịn không được, phẫn nộ kêu lên.

Bạch Cốt Liên phía sau nó liều mạng truy đuổi, thật sự nhìn không nổi bộ dáng hai người này.

Phương Nguyên vội tạo ra một vùng thế giới, giống như một thái dương bị tàn phá một nửa, hoặc là một cái khiên bán cầu, chắn trước người Bạch Cốt Chu Tước, chắn hắc diễm đầy trời và Bạch Cốt Liên vô tận, bảo hộ Giao Long và Lạc Phi Linh phía sau, thân thể có chút không đỡ không nổi, bị lực lượng thật lớn đẩy về phía sau, nhưng vẫn không bị phá vỡ.

- Tu vi chàng đã cao như vây?

Lạc Phi Linh thấy thế giới Phương Nguyên khởi động, sắc mặt dịu đi, tỏ vẻ hơi hưng phấn.

- Từ khi nàng đi rồi, tu hành cũng không dám thả lỏng, chỉ sợ không thể đón nàng trở về!

Phương Nguyên chống đỡ một nửa thế giới không trọn vẹn kia, thấp giọng trả lời, sau đó đấm về trước, pháp tắc trước người tăng vọt, nổi dậy vô số, khiến hư không xung quanh có một luồng quang hoa vô hình khuếch tán ra, lập tức tiêu biến ma tức hắc ám xung quanh. Ngay cả Bạch Cốt Chu Tước chắn bên ngoài thế giới cũng bị đẩy lui về sau mấy bước.

Lạc Phi Linh thấy thanh bào Phương Nguyên bay phất phới, đẩy lui Bạch Cốt Chu Tước, sắc mặt cũng vui vẻ, hơi phấn khích.

Nhưng lại cố ý phụng phịu, nói:

- Không thời gian tìm đạo lữ sao?

Phương Nguyên bất đắc dĩ quay đầu nhìn nàng:

- Nàng…

Lạc Phi Linh cười hì hì, nói:

- Biết ngay chàng nhất định sẽ không…

Phương Nguyên thả lỏng, pháp lực một thân không bảo tồn nửa điểm, đều xuất ra, quyết định vô luận thế nào cũng phải trước chém giết Bạch Cốt Chu Tước này rồi nói sau. Trước đây hắn không muốn buông tha tính mạng Giao Long, một mình đào tẩu. Hiện giờ Lạc Phi Linh đã đến bên người mình, vậy mình càng không thể đào tẩu. Mà nếu không trốn đi, chỉ có thể chém giết Bạch Cốt Chu Tước này trước rồi nói sau!

Đón lấy một thân hung uy của hắn, tất cả mọi người theo bản năng lui về sau. Nhưng không nghĩ tới, Lạc Phi Linh bỗng nhiên phóng lên phía trước, nói:

- Nhưng con quái vật này, ta phải đến giúp chàng!

Phương Nguyên hơi ngây ngẩn, khó hiểu nhìn Lạc Phi Linh.

Thời điểm này, Lạc Phi Linh nhìn không khác gì với lúc trước khi rời đi nhân gian, nhưng dao động pháp lực trên người lại tiêu thất, thoạt nhìn giống như người bình thường. Nhưng vô luận thế nào, Phương Nguyên cũng không cảm giác tu vi trên người nàng cao hơn mình, ngay cả Giao Long cũng không bằng, càng đừng nói đến tồn tại khủng bố như Bạch Cốt Chu Tước ở trước mắt, không biết lời này sao lại dám nói ra!

- Con phì miêu này hóa thành Bạch Văn Cư Hổ, chở ta đi ngang qua Tam Thập Tam Thiên đến tìm chàng, hẳn chính là vì chuyện này!

Lạc Phi Linh nhìn ra ngờ vực của Phương Nguyên, hơi đắc ý cười, nói:
Chương 1832 Ba mươi ba tòa Đế Kinh Điện (1)

- Chàng yên tâm, ta cũng không vô dụng nhu trước đây. Trước kia ta không dám bước ra bước kia, tự nhiên đần độn, không biết đạo lý. Nhưng từ khi ra ngoài trời, trấn áp thông đạo phi thăng kia, tiếp thụ uẩn pháp đại đạo, cũng dần dần hiểu được ta tột cùng bản lĩnh thế nào, khác với trước kia…

Phương Nguyên hơi thở dài, nói:

- Có lẽ trong thời gian này, nàng cũng không tu hành lơi lỏng…

- Không có a…

Lạc Phi Linh nói:

- Ta đứng ở nơi đó, tu vi tự mình tăng lên!

Phương Nguyên:

- Nên đối phó với nó thế nào?

Lạc Phi Linh cười, nói:

- Nó có hỗn độn thiên địa che chở thần hồn, Siêu Thoát Bán Bộ, bất sinh bất tử bất diệt bất phôi, vốn rất khó bị giết chết. Chẳng qua, căn nguyên của nó hiện giờ đã có một nửa ở chỗ ta, đã không còn cảnh giới trong quá khứ. Cho nên chỉ cần ta giúp chàng khống chế thần hồn của nó, bằng lực lượng hiện tại của hàng, muốn chém chết nó không phải việc khó gì…

Khi nàng nói chuyện, hai tay đã dâng lên pháp quyết. Chỉ thấy từng luồng linh quang xung quanh, biến ảo hàng vạn hàng nghìn, giống như tháo bỏ phong ấn nào đó. Khi phong ấn được giải trừ, xung quanh nàng bỗng nhiên nổi lên linh quang hỏa diễm nhàn nhạt. Trong linh quang ngọn lửa, còn có một miếng phù triện hỏ ngọc tinh xảo, chậm rãi chìm nổi trong linh quang, giống như có được sinh mệnh của mình.

Linh quang hỏa diễm xung quanh không ngừng bốc lên, tới cuối cùng, lại hóa thành một con Hồng Loan. Hồng Loan kia bao trùm thiên ngoại, hoàn toàn không thua Bạch Cốt Chu Tước kia.

- Cái này…

Phương Nguyên kinh hãi.

Hắn kỳ thật từng thấy Lạc Phi Linh thi triển pháp thuật này, nhưng chưa từng thấy nàng thi triển ra mạnh mẽ như vậy.

Linh quang hỏa diễm kia còn có một tấm phù triện, khí tức bên trong ngay cả mình cũng cảm thấy sợ hãi. Lúc này mới hiểu vì sao Lạc Phi Linh trông giống người thường, bởi vì phù triện kia đã bị nàng cất vào tất cả pháp tắc và thần thông của nàng.

- Ngươi… thì ra là ngươi…

Bạch Cốt Chu Tước tiếp đón linh diễm ngập trời, giận dữ kêu to.

Hắn vốn dị thường điên cuồng, lúc này còn điên cuồng hơn, mất hết tất cả lý trí.

- Đó là tiên triện của ta…

Trong thanh âm của nó, ẩn chứa lửa giận vô tận:

- Đó là tiên triện Tiên Đế ban cho ta, đó là mạng của ta, lúc trước các ngươi cướp lấy tiên triện này, hại ta biến thành bộ dáng tiên không ra tiên quỷ không ra quỷ này, hại ta rối loạn thần hồn, từ nay về sau không còn lý trí. Ta hận, ta hận, hôm nay các ngươi trả lại tiên triện cho ta, ta… ta liền để các ngươi còn sống rời đi…

Bạch Miêu nghe thấy lời này, đột nhiên trở nên âm lãnh cực điểm. Nó cũng không biết nhớ đến cái gì, sát khí đầy mặt.

Mà Lạc Phi Linh căn bản không để ý đến lời Bạch Cốt Chu Tước kia. Đột nhiên đạp mây, hai tay vung về trước, linh quang phía sau tăng vọt. Hồng Loan thật lớn bay ra, xông thẳng đến Bạch Cốt Chu Tước, giống như hai con chim to xông vào nhau…

Bạch Cốt Chu Tước liên tục rống giận, điều khiển hắc diễm vô tận, vọt đến trước.

Ầm ầm!

Thiên địa đột nhiên sáng bừng lên, trên người mọi người đều là quang mang đỏ rực, giống như nhuộm máu.

Cũng chỉ trong chốc lát, nhìn thấy thiên địa như bị xé rách, quang mang thật lớn hoàn toàn tản ra. Phía trên đỉnh đầu Lạc Phi Linh, một đạo tiên triện bỗng nhiên bay ra, vắt giữa không trung, tản ra vô tận tiên mang, trấn áp hết thảy. Bạch Cốt Chu Tước kia dưới chiếu rọi tiên triện này, thân thể ngày càng nhỏ lại. Nó không ngừng vươn móng vuốt, giống như phải thu lấy tiên triện kia. Nhưng khi vươn tay về phía tiên triện, quang mang trên tiên triện càng trấn áp nó thêm lợi hại.

- Đó… đó là tiên triện của ta…

Thanh âm của Bạch Cốt Chu Tước cũng trở nên ngày càng sắc nhọn, kêu to lên.

Nó giống như cảm giác uốn lượn vô tận, bi thương vô tận, cũng phẫn nộ vô tận.

- Chúng ta thế chịu đế ân, được huyết mạch Đế Thị cung phụng, trở thành bất tử bất hủ. Nhưng đây không phải bất hủ của ngươi mà là huyết mạch Đế Thị ban cho. Từ khi ngươi phản bội Đế Thị, tiên triện này đã không còn là tiên triện của ngươi, bất hủ ngươi nói cũng không còn là của ngươi…

Đột nhiên gầm lên một tiếng.

Ngoài dự đoán của mọi người, nói ra câu này là Giao Long.

Khi Giao Long tự mình nói ra câu này, cũng lập tức ngây dại, đầy mặt khó hiểu.

Hắn giống như không lý giải nổi tại sao mình lại nói ra những lời này.

- Mau tới đây!

Lạc Phi Linh đứng giữa không trung điều khiển tiên triện, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, vội vàng hét to với Phương Nguyên.

Phương Nguyên vội vàng gật đầu, bay nhanh đến giữa không trung, ngân sa trong tay bay múa, hóa thành một luồng kiếm quang chói mắt sáng ngời. Tâm ý của hắn cũng trở nên vô cùng kiên định, nhất là khi thể hiện bản lĩnh trước mặt Lạc Phi Linh. Tâm ý này kiên định đến cực điểm, phi thân lên, kiếm quang đảo qua không trung, lướt qua ven đường, thiên địa xuất hiện một vết rách tinh tế…

Bạch Cốt Chu Tước liều mạng nhằm vào tiên triện, giống như thu nó vào trong tay. Nhưng ngay khi nó sắp chạm đến, đột nhiên, cả người cứng lại. Thân thể nó chậm rãi tách ra từ trung gian, lộ ra gương mặt nghiêm túc của Phương Nguyên ở phía sau.

- Không cam lòng, không cam lòng a…

Thân hình Bạch Cốt Chu Tước ngưng trệ đương trường. Hiện giờ nó thoạt nhìn cũng chỉ là kích thước trẻ nhỏ, cách tiên triện kia không đến một thước, trông như xúc tua có thể chạm đến, nhưng vĩnh viễn không thể nắm giữ tiên triện trong tay.
Chương 1833 Ba mươi ba tòa Đế Kinh Điện (2)

Kinh Điện (2)

Hiện giờ căn nguyên của hắn đã vỡ, nhưng lại không hiện ra vẻ điên cuồng, phẫn nộ gì, ngược lại quanh thân lại bao phủ bi thương vô tận, thì thào tự nói, trong thanh âm là mất mác vô tận:

- Vì sao lại như vậy… ta vốn không làm sai cái gì, ta chỉ muốn bảo hộ bất hủ của mình… đây rõ ràng không phải chúng ta phạm lỗi, vì sao lại để chúng ta gánh vác giá lớn?

Thời điểm nói chuyện, thân hình hắn trở nên nhạt dần. Ma tức hắc ám xung quanh giống như điên rồi, đang cắn xé thân hình hắn. Nó kỳ thật đã chết, chỉ là từng ở cảnh giới rất cao, cho nên đau khổ chống chọi, tạo ra một ảnh ảo, thì thào tự thuật không cam lòng của mình.

Lúc này, Bạch Miêu và Giao Long, còn có người Di tộc Thiên Đình lẳng lặng nhìn hắn. Có người nhẹ nhàng thở ra, có người cảm thấy tiếc nuối, cũng có người lạnh lùng nhìn nó, cảm thấy nó đáng đời.

Hiện giờ, Bạch Cốt Chu Tước thân tiêu đạo tán, cũng không còn thân thể nguy nga như cự sơn, chỉ còn một bóng dáng tái hiện lại nội tâm, nhưng thay đổi bộ dáng, một thân hồng linh, đạo khí quanh thân tiên phong, khiến người ta cảm giác mờ mịt hư vô. Linh diễm xung quanh bay múa, khiến nó như ẩn như hiện giữa vùng thiên địa, giống như tùy thời đều có thể dung nhập, giống như một sinh linh vĩnh hằng. Phương Nguyên biết, đây mới là bộ dáng của Chu Tước khi còn sống.

Hắn đoán không sai, cảnh giới của Chu Tước còn cao hơn chính mình, đó là bất hủ chân chính.

- Các ngươi vẫn không bỏ cuộc sao…

Chu Tước dùng ảnh chiếu cuối cùng, quay đầu nhìn Bạch Miêu và Giao Long, không biết cảm xúc là tuyệt vọng hay tự giễu, thì thào nói:

- Các ngươi còn dẫn theo truyền nhân Đế Thị trở về, vẫn tin tưởng bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích sao? Không có khả năng, huyết mạch Đế Thị am hiểu nhất là sáng tạo hy vọng trong tuyệt cảnh, nhưng chỉ có một thời điểm. Cho dù là bọn họ cũng sẽ vô lực. Khi tuyệt vọng này là bọn họ mang lại, bọn họ cũng không có năng lực làm gì…

- Các ngươi cũng không biết Đại Tiên Giới hiện giờ đã trở nên thế nào rồi…

- Cuối cùng, các ngươi vẫn sẽ tuyệt vọng giống ta!

……..

……

Đối mặt với Chu Tước đầy tuyệt vọng, đối mặt với lời thì thào lâm chung của nó, ai cũng không biết trả lời thế nào.

Bởi vì ở mức độ nào đó, bọn họ thậm chí không biết Chu Tước đang nói cái gì.

Chỉ có Bạch Miêu như hiểu lời Chu Tước, nhưng nó không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Chu Tước. Qua thật lâu, mới rốt cục hạ quyết định nào đó, nó bỗng nhiên chuyển hướng về phía Giao Long, nhẹ nhàng vung móng vuốt, cả người Giao Long ngây ngẩn, bỗng nhiên mở miệng nói lời quỷ dị:

- Ngươi yên tâm, vẫn sẽ có hy vọng tồn tại…

- Lúc này, chúng ta mang về, không phải người Đế Thị…

Ảnh ảo lâm chung của Chu Tước ngây ngẩn, quay đầu nhìn Giao Long.

Chính Giao Long cũng không biết mình đang nói cái gì, nhưng không tự chủ được mở miệng:

- Chúng ta mang về là một…

Hắn dùng thời gian rất lâu, mới nói chữ cuối cùng:

- …. Người!

Chu Tước không biết có nghe hiểu hay không, hắn chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Cuối cùng trước khi tiêu tán, giống như lộ ra biểu tình muốn cười, nhưng không biết là trào phúng hay là vui mừng.

……

……

Quanh thân Phương Nguyên bay múa chu sa, giống như quấn quanh một dãy ngân hà. Hắn đứng giữa không gian, thật lâu không nói gì. Hắn biết mình vừa mới làm gì, có tồn tại bất hủ bị chính tay mình kết liễu. Hắn còn chưa hiểu biết rõ ràng Chu Tước nhưng từ vài câu nói của nó phát hiện ra nhiều điều, bất hủ trước đây trải qua đại tai biến mà bất tử, lại vì ý niệm xung đột, gặp hảo hữu quyết liệt, bị cướp đi tiên triện, bị vây trong trạng thái nửa sống nửa chết, một mình lưu lại trong thế giới tuyệt vọng, đau khổ không biết bao nhiêu năm. Nó vừa nhìn thấy Bạch Miêu và Giao Long, liền nói giúp hai người bọn họ giải thoát, nhưng ai cũng không biết, đây là bởi vì nó vẫn muốn tìm kiếm giải thoát mới theo bản năng nói ra thành lời…

Ước chừng qua thật lâu, Phương Nguyên mới nhìn Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh hiện giờ, vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi thu tiên triện kia về lại cơ thể. Khi tiên triện tiến vào cơ thể nàng, còn có một ảo ảnh hồng loan gần như chân thật, dẫn dắt tất cả linh quang về cơ thể nàng, khí cơ của nàng mới dần dần biến mất, hóa thành bộ dáng ban đầu, giống như phải dùng thời gian thật dài thích ứng, cúi đầu thở ra.

Thân hình Phương Nguyên rung động, phi thân qua nói:

- Nàng không sao chứ!

- Không sao!

Lạc Phi Linh lắc đầu, sau đó ngẩng đầu, dùng biểu tình hoảng sợ nói:

- Rất sớm trước kia, ta đã đạt được tiên triện này, cũng cảm giác được nó phi thường đáng sợ. Tuy dần nắm giữ được lực lượng này, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy không chân thật. Vật không phải của mình chỉ tạo cảm giác thay người khác bảo tồn, nhưng mà, hiện giờ đã tốt rồi…

Nàng buông tay, nói:

- Chủ nó đã chết…

Phương Nguyên:

- Nàng không sao là tốt rồi!

Tuy mọi việc đã ổn định nhưng đáng sợ của tiên triện này vẫn khiến Phương Nguyên nhớ thật lâu. Gượng ép trấn áp Bạch Cốt Chu Tước, để mình có cơ hội chém chết nó. Lực lượng và cảnh giới ẩn chứa trong tiên triện khiến hắn cảm thấy cao thâm khó lường. Cũng thấy được tiên triện kia, Phương Nguyên mới hiểu được Lạc Phi Linh vẫn luôn làm gì.

Nàng lấy huyết mạch tự thân trấn áp một thông đạo dẫn đại kiếp nạn, thay nhân gian bảo hộ bình an hai mươi năm. Nhưng lúc trước nàng vì sao có loại thần dị này, Phương Nguyên cũng không hiểu nhiều lắm.
Chương 1834 Cự tuyệt

Chương 1837: Cự tuyệt

Cho dù là Thiên Nguyên có lẽ cũng không hiểu được bao nhiêu. Bởi vì hạo kiếp Côn Lôn ẩn chứa rất nhiều bí mật .Tu sĩ cuối cùng của Thiên Nguyên, rất có thể chỉ biết làm như vậy sẽ trì hoãn đại kiếp nạn, ngay cả Lạc Phi Linh cũng chỉ hiểu phải làm gì nhưng không biết nguyên nhân.

Nhưng khi nàng ở trong thông đạo đại kiếp nạn càng lâu, nàng càng hiểu nhiều chuyện. Một chuyện trong đó là tồn tại của tiên triện. Với huyết mạch của nàng, làm sao đủ trấn áp thông đạo đại kiếp nạn? Kỳ thật không phải lực lượng của nàng mà là lực lương của Chu Tước, lực lượng của tiên triện kia.

Bạch Cốt Chu Tước bởi vì mất đi tiên triện mới từ cảnh giới Siêu Thoát ngã xuống, biến thành tồn tại bán sống bán chết này. Còn tiên triện kia rõ ràng là do Bạch Miêu và Giao Long đoạt đi, đánh mất ở nhân gia, bị tu sĩ Thiên Nguyên nhặt đi…

……..

……..

“Meo…”

Bạch Miêu gọi nhẹ, kinh động Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.

Nhìn thấy Chu Tước biến mất giữa thiên địa, Bạch Miêu cũng trầm mặc giây lát, nhưng rất nhanh phản ứng lại, đi đến trước người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, đuôi dài chỉ về phía sơn cốc phía dưới, sau đó ra hiệu với Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.

- Trong sơn cốc này, còn có vật?

Phương Nguyên âm thầm gật đầu, nắm chặt bàn tay Lạc Phi Linh.

Lạc Phi Linh không cự tuyệt, điều này khiến Phương Nguyên âm thầm thở phào.

Đi đến cốc tâm của vùng loạn thạch, thấy nơi này thật rộng rãi, từ trung tâm hướng ra bốn phương tám hướng, vô số đạo linh mạch đã khô kiệt, giống như dây thừng giao nhau, khiến vùng sơn cốc này như một điểu sào thật lớn. Mà ở trung tâm điểu sào, có một hồ nước bạc hơi tỏa sáng, hồ nước nhộn nhạo, hơi phát sáng nhàn nhạt.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đi về phía hồ nước. Thoạt nhìn như hồ nước, nhưng khi bước vào, lại phát hiện bên trong có càn khôn, lại là một vùng thế giới nhỏ, hồ nước chỉ là cửa vào. Sau khi tiến vào thế giới này, cảnh sắc bên trong cũng khiến lòng chúng tu chấn động…

Thanh sơn nước biếc vô tận, điểu ngữ hương hoa, núi cao nguy nga, tiến vào chân trời, núi non phập phồng, vắt ngang bốn phía. Cây rừng um tùm giữa núi, tiên khí chảy dọc, chân trời sáng loáng, vô cùng tuyệt mỹ. Sơn cốc có dòng suối chảy qua, dị thú phi điểu tỏ ra vui mừng, nhìn vào chỗ sâu, còn có thể nhìn thấy trong thâm sơn, có quỳnh lâu điện ngọc, trăm cành thấp thoáng, thanh u lại thần bí.

Trong Đại Tiên Giới tuyệt vọng này lại còn có thế giới nhỏ như một bức họa như vậy.

Vị trí hồ nước trong vùng thế giới nhỏ này hiện giờ đang tỏa ra ma tức hắc ám vô tận. Sau khi ma tức này lan tràn, thanh sơn héo rũ, cây cỏ bùng cháy, chim cá bay nhảy, khởi dậy ma tức, hóa thành dòng thanh yên.

- Bạch Cốt Chu Tước kia có lẽ cũng không phải chân chính điên cuồng!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Nguyên bỗng nhiên thở dài một tiếng. Thoạt nhìn Bạch Cốt Chu Tước đã hoàn toàn mất đi thần trí, nhưng không nghĩ đến, nó vẫn luôn bảo hộ vùng tiểu thế giới linh động du mĩ như vậy. Thời gian không biết trôi qua bao lâu, tiểu thế giới này vẫn duy trì xa hoa của Đại Tiên Giới ban đầu. Nói vậy Bạch Cốc Chu Tước kia vào lúc tĩnh mịch cũng nhờ vào tiểu thế giới này, trấn an bản thân.

Bất quá đáng tiếc, nó không thể tiến vào tiểu thế giới này, bởi vì nó cần chống đỡ trong vùng sơn cốc, lấy thân thế cửa, ngăn cản ma tức hắc ám tiến vào thế giới này. Đây cũng là nguyên nhân nó lúc trước sẽ xuất hiện trên không sơn cốc. Nó dùng hết thảy biện pháp ngăn cản ma tức hắc ám, tránh để ma tức xuyên qua thế giới này, hủy đi ý niệm duy nhất của nó. Vì truy đuổi quá khứ, hắn thậm chí hóa ra rất nhiều ảo ảnh sinh linh trong thế giới, để chúng ta bay nhảy khắp nơi.

Nghĩ tới hình ảnh này, nội tâm Phương Nguyên liền trầm trọng.

- Đi vào trong nhìn xem…

Lạc Phi Linh giống như hơi hưng phấn, chủ động nắm tay Phương Nguyên.

Bạch Miêu ở bên trái bọn họ, Giao Long ở bên phải bọn họ, Lữ Tâm Dao và Di tộc Thiên Đình đi phía sau bọn họ, đoàn người từ nơi thanh sơn nước biếc lao thẳng ra, rất nhanh đến vị trí trung tâm tiểu thế giới, một tòa tiên điện lớn giữa núi ở phía trước.

Tới lúc này, sắc mặt Phương Nguyên cũng hơi cứng đờ. Ở trong này, hắn rõ ràng thấy một tòa tiên điện lầu các. Trên tòa tiên điện lầu các này có ăn mòn nghiêm trọng. Nhìn ra được, chúng nó đều là vật thật, nhưng bị Chu Tước dời vào trong tiểu thế giới, nhìn lại trước sau, chừng hơn mười tòa cung điện, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, tồn tại từ muôn đời, thời gian trôi qua, khí cơ trầm trọng trang nghiêm, nội tình lâu đời.

- Đế Kinh Điện?

Phương Nguyên nhìn một tấm biển trước mặt, thần sắc hơi ngưng trọng. Hắn tùy ý tiến vào một tòa cung điện, mở ra một bộ điển tích phía trên, lật xem. Rất nhanh, hắn ý thức được nơi này là đâu.

Đây từng là Tàng Kinh Đại Điện của thiên đình Đế Thị. Bên trong không biết thu nhận bao nhiêu điển tạ và bí pháp thần thông của đạo thống. Mỗi một quyển đều trân dị vô lượng, ẩn chứa đại đạo thiên địa. Dù sao cũng từng là Đế Thị Thiên Đình, bí pháp thần thông bọn họ thu nhận là vô cùng phong phú, cho dù là Lang Gia Các trong thánh địa Thiên Nguyên cũng trông vô cùng nhỏ bẻ khi so với Tàng Kinh Đại Điện.

Đại tai biến ập đến, cả Đại Tiên Giới đều tổn hại. Tam Thập Tam Thiên bị đánh vỡ thành vô số, nhưng ai có thể nghĩ đến, Tàng Kinh Đại Điện yếu ớt nhất lại được Chu Tước chuyển dời vào trong tiểu thế giới này, bảo hộ đến giờ, chưa từng tổn hại.
Chương 1835 Chư vạn tộc nghịch chuyển Hồng Mông (1)

Tâm thần Phương Nguyên cũng kích động lên.

Hắn biết tầm quan trọng của kim quyển, cho dù Tàng Kinh Đại Điện nơi này có thể chỉ là một bộ phận của Tàng Kinh Đại Điện Đế Thị lúc trước, nhưng cũng đại biểu cho một bộ phận truyền thừa của Đại Tiên Giới lúc trước. Hoặc là nói, là một bộ phận của văn minh Đại Tiên Giới lúc trước. Là kết tinh trí tuệ thời đại trường sinh tươi đẹp lưu lại, có chúng nó, văn minh Đại Tiên Giới mới chưa tiêu vong.

- Vô luận nó làm cái gì, chỉ dựa vào bảo vệ truyền thừa, đã đáng giá chúng ta tôn kính!

Qua hồi lâu, Phương Nguyên xoay người lại, hướng về một vùng thiên địa.

Bạch Miêu không lên tiếng, Giao Long ngây người hành tẩu vào trong vùng tiểu thế giới, không biết đang nghĩ cái gì.

Sắc mặt Lữ Tâm Dao trầm trọng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Một đám Di tộc Thiên Đình cũng ngạc nhiên nhìn vùng thanh sơn nước biếc này, thập phần tò mò.

Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có vùng thế giới xinh đẹp như vậy.

“Meo…”

Bạch Miêu nhẹ nhàng kêu lên, tiếp tục đi về trước.

Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đi phía sau nó, vừa đi, vừa theo bản năng kiểm tra Tàng Kinh Đại Điện. Chỉ thấy đại điện vẫn còn đầy đủ, cũng chỉ một ít tổn hại hơn phân nửa, thoạt nhìn thiên kì bách quái, khiến người ta tiếc hận. Nhưng đi cả đường này, Phương Nguyên âm thầm ghi nhớ trong lòng, kinh ngạc phát hiện, đại điển này không biết có phải trùng hợp không, đúng là ba mươi ba tòa.

- Tam Thập Tam Thiên, ba mươi ba tòa đại điện truyền thừa…

Phương Nguyên thở dài, một đường tiến vào chỗ trung tâm thế giới, thẳng đến cuối cùng, đi tới một vùng địa vực cực kỳ rách nát, bất đồng với vùng thanh sơn nước biếc xung quanh. Nơi này là một vùng hoang sơ, tản ra hơi thở tuyệt vọng.

Phía trên vùng hoang sơ này, tâm thần Phương Nguyên chấn động, thấy được tồn tại ngoài ý muốn.

Đó là một tấm bia đá đen, cô đơn đứng trên đỉnh vực!

Lại tìm được một tấm bia đá! Nhìn tấm bia đá màu đen một mình đứng trên mặt đất, giống như quấn quanh cô tịch vĩnh hằng, đứng ở cuối tiểu thế giới, Phương Nguyên thở dài, xoay người gật đầu với Bạch Miêu, sau đó chậm rãi đi về phía tấm bia đá, cước bộ hơi trầm trọng!

Trong dự đoán của hắn, tấm bia đá hẳn có mười tấm, mà hắn đã nhìn thấy tám tấm, xem qua nội dung của bảy tấm! Trong bảy tấm bia đá, giúp hắn hiểu biết lịch sử mênh mông của Thiên Nguyên qua từng chủng tiên tộc.

Thiên Nguyên hiện giờ đã sớm bị lãng quên, bởi vì đã quá lâu rồi. Nhưng những người trải qua lịch sử, cùng với huy hoàng của bọn họ là không thể bị quên đi. Phương Nguyên rất muốn biết, những người đã làm nên thành tựu trong lịch sử, đã sống đến cực hạn, vinh quang đến cực hạn, thậm chí tạo ra tiên giới trường sinh giống như giấc mộng, cuối cùng đã trải qua điều gì…

Tam Thập Tam Thiên từng uy hiếp Hoàn Vũ làm sao biến thành dạng này…

Xác định tấm bia đá này nhất trí với những gì mình xem, Phương Nguyên hạ quyết định, trao đổi với đám người Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh đến chỗ khác làm việc, nàng xem xét một phương tiểu thế giới, cũng biết tầm quan trọng nơi này, tính toán bảo vệ cả tiểu thế giới này, tránh bị ma tức hắc ám tàn sát bừa bãi, phá hủy thế giới này. Cũng may nàng có tiên triện trong người, thu vào tiểu thế giới này thật cũng không khó.

Những người khác tự đi tương trợ, chỉ có Bạch Miêu ngồi xổm trên ngọn cây xa xa, chờ Phương Nguyên xem bia.

Ngồi xếp bằng trước tấm bia, Phương Nguyên lúc đầu cẩn thận nhìn bia văn phía trên, quả nhiên nhìn thấy phía trên có viết việc nhỏ trần thế.

Tiên Cửu Chi Hương có Sơn Danh Gia, trên núi có tiên danh Bách Kỷ. Một lòng hướng đạo, suốt ngày tu hành, không lui tới với thế sự. Một ngày, trong núi có mục đồng ngã vực bị thương, hô kêu cứu, Bách Kỷ không để ý. Lại qua một ngày, dưới chân núi có người vãng lai gặp thổ phỉ, bi thương kêu cứu, Bách Kỉ một lòng hướng đạo, tỏ ra không nghe thấy. Sau đó có yêu ma tác loạn, cắn nuốt dân chúng, dân chúng dâng rượu lên núi, dâng hương mời Bách Kỷ trừ yêu, Bách Kỉ trốn sau cửa. Sau đó Yêu Man xâm nhập, dân chúng gặp nạn, Bách Kỷ vẫn đóng cửa tu hành. Một ngày cửa bị phá, Yêu Man xâm nhập, Bách Kỷ không hờn giận, thi thuật giải trừ, Yêu Man như kiến tiến đến, mới biết quốc vong. Bách Kỷ thông cáo Man Tương: Một lòng tu đạo, không để ý sự đời, mong vọng thứ. Man Tương cười lớn, đại quân chen chúc đến. Bách Kỷ gặp bao vây, chiến đấu bảy ngày mà chết, bi thảm ra sao, không người để ý.

Một từ đạo, có thể nói là tự nhiên, nhưng tự nhiên thế nào?

Tội của Bách Kỷ, ở ngoài thế gian, khó hiểu lòng người, làm sao cầu được ý nghĩa chân chính của đạo…

………

………

Đọc lại việc nhỏ ghi chép trên bia, Phương Nguyên trầm mặc hồi lâu, ghi tạc chuyện xưa trong lòng, không phát biểu ý kiến gì.

Hiện giờ hắn đã không phải lần đầu xem bia, gặp nhiều việc như vậy, cũng có thể cảm giác, những việc này dường như đều có chỉ dẫn nhưng đã học được không phát biểu ý kiến lung tung. Về trình độ nào đó, hắn thậm chí đã phi thường lý trí xem xét những ghi chép phía trên, tiên nhân Bách Kỷ trong chuyện xưa, đời này gặp cũng không ít? Một lòng cầu đạo, không để ý sự đời, mình đã thấy quá nhiều.

Thậm chí khi mới vừa bước trên tu hành, ngay cả mình cũng là người như vậy, chỉ nghĩ đến mình, không để ý chuyện khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom