• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 1821-1825

Chương 1821 Mệnh của Di tộc

Chương 1824: Mệnh của Di tộc (2)

Phương Nguyên cũng từng nghĩ tới, có nên luyện hóa ma tức hắc ám nhập thể hay không, mượn thứ này bù lại pháp lực. Nhưng trải qua một phen suy tính cẩn thận, vẫn gạt bỏ ý niệm này trong đầu.

Trong huyết mạch Huyền Hoàng của hắn, quả thật ẩn chứa một phần ma tức hắc ám. Chuyện này khiến hắn dường như có thể thử phương pháp mượn ma tức hắc ám bổ sung pháp lực. Nhưng mấu chốt là ma tức hắc ám quá mức quỷ dị, hắn không xác định sau khi mình luyện hóa quá nhiều ma tức hắc ám có thể trực tiếp xảy ra biến hóa gì hay không. Cho nên, pháp môn uống rượu ngừng khát này tự nhiên không thể dùng, chỉ có thể nghĩ biện pháp tiết kiệm chút pháp lực!

- Ta sẽ ở lại trong khoang thuyền, nếu có Thiên Ma đột kích, có thể giao cho ta!

Sau khi lên thuyền, Phương Nguyên đã nói với Lữ Tâm Dao, Giao Long, tộc nhân Di tộc Thiên Đình. Có thể đối phó với Thiên Ma chỉ có hắn, nhưng ý tứ khác của lời này là ma vật khác, cần người khác tương trợ.

Trước khi xuất phát đã sắp xếp xong một phần hành trình. Phương hướng của Thái Hoàng Thiên là cố định nhưng trung gian phải đi ngang qua mấy thiên địa, còn phải né tránh rất nhiều nơi cấm kỵ. Đối với phạm vi ngàn dặm xung quanh, tộc nhân Di tộc Thiên Đình biết rõ ràng, có thể tránh đi rất nhiều hung hiểm. Nhưng xa hơn một chút thì hoàn toàn không biết gì cả, chỉ có thể dựa vào hiểu biết của Đại Tiên Giới mà tùy cơ ứng biến.

Xung quanh pháp thuyền, có cấm chế phòng ngự rất mạnh, có thể ngăn cản rất nhiều công kích. Mà trước khi xuất phát, Phương Nguyên cũng dùng hết khả năng, bày ra cấm chế ẩn chứa khí cơ, xung quanh pháp thuyền. Cái này có thể lừa gạt một số ma vật nhưng không phải tuyệt đối. Có vài ma vật trời sinh mẫn cảm, mặc dù có tồn tại của cấm chế cũng sẽ bị hấp dẫn. Cũng có một vài ma vật tính tình cổ quái, chỉ cần nhìn thấy vật thể hoạt động xa lạ, sẽ công kích đến, nhất định phải sẽ xé nát vật thể, nhưng thật sự không có biện pháp tốt khác.

Sau khi đi khoảng ba nghìn lý, pháp thuyền bắt đầu bị rất nhiều ma vật chú ý. Tranh công cùng đến, nhưng dựa vào lực lượng cường đại của pháp thuyền vẫn miễn cưỡng vượt lên phía trước. Trên đường đi, không biết để lại bao nhiêu tàn khu của ma vật hắc ám.

Phương Nguyên ở trong pháp thuyền, thu hết biến hóa xung quanh vào đáy mắt, thấy được hơn ba trăm sinh linh của Di tộc Thiên Đình, một mực liều mạng chém giết ma vật, hộ tống mình đi một đường. Thần thông thuật pháp của bọn họ đều rất khác với người thường. Giống như vì thích ứng vùng thiên địa tàn phá này mà diễn hóa ra, thật giúp được rất nhiều.

Chẳng qua, sau khi hắn âm thầm quan sát, phát hiện, thực lực của mấy sinh linh Di tộc Thiên Đình này thấp hơn tưởng tượng của mình một chút. Tộc trưởng thực lực mạnh nhất cũng chỉ tương đương thực lực cảnh giới Hóa Thần. Những người khác nhiều lắm cũng chỉ là Nguyên Anh, thậm chí còn có cảnh giới Kim Đan, ma vật hắc ám có thể đối phó thập phần hữu hạn.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, trong hành trình này, lực ý chí và chiến lực bọn họ biểu hiện ra kinh người. Trên đường, vẫn luôn liều mạng ẩu đả, không có nửa phần lùi bước, cho dù là lão giả hay đứa nhỏ cũng xông ra ác chiến.

Đối mặt với ma vật hắc ám vô cùng vô tận, quân số của bọn họ giảm rất nhiều.

Nhưng Lữ Tâm Dao, lúc này cũng kết thúc một ít lực lượng. Gặp phải vương ma mạnh mẽ đột kích, nàng và Giao Long, còn có tộc trưởng Cam Kì thay nhau ra tay. Trên đường này cũng lần lượt chém giết vài vương ma, giải quyết rất nhiều nguy nan của pháp thuyền.

Chuyện này khiến Phương Nguyên tự hỏi, Lữ Tâm Dao có thể ở vùng thế giới này bổ sung pháp lực của chính mình, hắn có thể lý giải. Dù sao nàng đã là sinh linh sau khi chuyền sang kiếp khác, không còn là người thuần túy. Về trình độ nào đó, nàng kỳ thật tương tự Di tộc Thiên Đình, nhưng giữ lại linh tính ma vật hắc ám của mình. Nhưng Giao Long thì sao, trong Đại Tiên Giới, cũng có thể bổ sung pháp lực?

Đối với việc này, Phương Nguyên cũng không nghĩ ra đáp án.

Hắn vì tìm đáp áp mà đến, nhưng trong cả quá trình này, lại sinh ra rất nhiều nghi vấn.

Phương pháp giải quyết chỉ có một, đó là tiếp tục đi về phía trước!

Hành trình còn thảm hại hơn tưởng tượng, hơn nữa càng lúc càng hung hiểm.

Một đường này đều là giết chóc.

Trước kia đi Thái Hoàng Thiên cần trải qua năm vùng thiên địa. Cho dù có pháp thuyền thiên đình lưu lại năm đó cũng cần phải đi ba ngày.

Nhưng đi đến ngày thứ hai, cả cả pháp thuyền đã trở nên tàn phá, gần như không thể tu sửa, miễn cưỡng đi được thôi, chống đỡ được đến khi nào thì tính đến khi ấy. Mà đoàn người này của bọn họ cũng tổn thương vô số, tộc nhân Cam Kì đã chết hơn một nửa, Lữ Tâm Dao và Giao Long cũng bị thương một thân. Thiên Ma chết trong tay Phương Nguyên không dưới bảy con, hơn nữa dưới tình huống như vậy, cho dù hắn biết rõ lực lượng của mình chỉ để đối phó Thiên Ma nhưng đối với hiểm cảnh, cũng phải ra tay mà không có lựa chọn nào khác.

Cho dù đang ở trong khoang thuyền, Phương Nguyên cũng có thể cảm giác, tiến cảnh của hành trình này càng ngày càng chậm.

Thở ra một hơi dài, hắn chậm rãi đi ra khỏi khoang thuyền.

Đứng trên đầu tàu, chỉ thấy pháp thuyền to lớn ương ngạnh đang xuyên qua tầng rào thiên địa.
Chương 1822 Nơi cấm kỵ (1)

Giữa thiên địa là một vùng hôn ám, không trung đều là mây đen từng tầng, tụ tập cùng nhau. Từng tầng mây đen này, nếu nhìn ẩn thận sẽ phát hiện trong đám mây đều là ma vật đáng sợ, càng đáng sợ hơn chính là trong những ma vật vô cùng này có thể cảm nhận tồn tại vương ma vô cùng đáng sợ, bắt đầu khởi động sát khí đáng sợ, giống như phong đàn, che thiên lấp nhật.

Ngay sau đó, pháp thuyền phóng về trước, giống như đột phá một vùng mây trôi, nhảy vào phương thiên địa khác, giống như cá từ trong biển sâu nhảy ra khỏi mặt biển. Ma vật hắc ám truy đuổi xung quanh pháp thuyền, có một bộ phận lớn bị bỏ xa, nhưng có một bộ phận mạnh mẽ hơn vẫn gắt gao bám lên mép thuyền, bị mang vào vùng thiên địa mới, còn đang liều mạng vọt vào. Mà ở vùng thiên địa mới này cũng có vô cùng vô tận ma vật, thậm chí còn cường đại hơn.

Mỗi lần khoảng cách gần Thái Hoàng Thiên gần một chút, ma vật gặp được lại càng mạnh. Bọn họ thấy được pháp thuyền xuyên qua hàng rào đến, giống như ruồi ngửi được máu, rơi xuống từng trận như mưa to.

- Giết!

Tộc nhân Di tộc Thiên Đình vọt lên sàn tàu, nghênh đón đám ma vật chen chúc đến vòng cấm chế xung quanh pháp thuyền như thiêu thân lao vào lửa.

Bề ngoài bọn họ và ma vật hắc ám thoạt nhìn giống như hoàn toàn giống nhau nhưng thần hồn nội bộ lại hoàn toàn bất đồng. Ma vật hắc ám căn bản không sợ sống chết, chỉ giết chóc bằng bản năng, đây cũng là nguyên nhân người thường gặp phải ma vật hắc ám đều phải bó tay. Người không bằng thú, đó là bởi vì nhân loại để ý tính mệnh. Lúc để ý đến tính mạng, bản lĩnh một thân sẽ không thể phát huy quá nhiều.

Nhưng tộc nhân Di tộc Thiên Đình bất đồng, bọn họ hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí biểu hiện càng không sợ hãi hơn cả ma vật hắc ám.

Phương Nguyên thấy sinh linh sống lâu năm thiêu đốt sinh mệnh của bản thân, lấy lực bản thân cường chiến ba bốn ma vật không thua chính mình, cuối cùng bị tiêu hao mà chết, cũng thấy được một vài sinh linh tộc nhân Thiên Đình nhỏ tuổi trực tiếp tiến lên ôm hai sinh linh hắc ám mạnh mẽ rơi ra ngoài pháp thuyền, thân hình biến mất, truyền đến tiếng cười to hưng phấn.

- Tộc trưởng Cam Kì, các ngươi không cần tiếp tục đi theo ta nữa!

Phương Nguyên thấy cảnh tượng như vậy, đã không thể kiềm chế, hắn phi thân tiến lên, cứu lấy mấy sinh linh Di tộc Thiên Đình chuẩn bị chết cùng ma vật hắc ám, rõ ràng còn chưa đủ tuổi, rồi đi tới bên người tộc trưởng Cam Kì, trầm giọng nói:

- Các ngươi đã tổn thương nhiều người như vậy, nếu tiếp tục nữa, vậy chỉ còn con đường toàn tộc bị giết. Hiện giờ thừa dịp pháp thuyền còn có thể động, các ngươi trở về đi. Cho dù ta thật là người cứu thế, các ngươi có thể hộ tống ta đến đây đã không phụ đế ân của tổ tiên, vậy là đủ rồi!

- Chúng ta kỳ thật không phải vì đế ân!

Thần sắc tộc trưởng Cam Kì có vẻ hơi kỳ dị, thả chậm tốc độ nói chuyện, làm cho Phương Nguyên nghe hiểu hắn.

- Trước khi gặp ngươi, ta vốn tưởng sinh mệnh nên chết như ta!

- Sinh mệnh của chúng ta và các ngươi bất đồng, từ nhỏ đã phức tạp trong một loại bi ai thâm trầm, bị xúc động tự hủy quấn quanh, cảm giác sinh mệnh của mình tồn tại là một sai lầm. Trong tộc chúng ta truyền lưu một ít cách nói, nói sinh linh vốn trời sinh hướng về sự sống, vô luận là dưới tình huống gì đều phải muốn sống sót, bởi vì sống sót vốn chính là một loại tốt đẹp!

Nghe lời hắn nói, trong lòng Phương Nguyên xúc động, nhưng có chút khó hiểu.

Đạo lý thường nghe như vậy, tộc trưởng Cam Kì vì sao cố ý nói ra.

- Chúng ta không đồng dạng như vậy!

Tộc trưởng Cam Kì cười hơi quái dị:

- Chúng ta từ nhỏ đã có tâm tình gần gũi cái chết, chết mới là giải thoát, mà sống là đế mệnh bắt buộc trong lòng tộc nhân chúng ta. Loại sống sót này giống như nguyền rủa, chúng ta vẫn luôn chờ, chờ người cứu thế xuất hiện, sau đó hoàn thành trách nghiệm của mình, tìm kiếm giải thoát như cái chết. Nếu không cứ mặc linh tính của bản thân bị cắn nuốt, hóa thành tồn tại không có cảm xúc như ma vất

- Cho nên…

Hắn xoay đầu nhìn Phương Nguyên:

- Cho dù ngươi không phải người cứu thế, chúng ta cũng sẽ hộ tống ngươi đến đó!

Nói dứt lời này, hắn đi lên sàn tàu, cước bộ cực kỳ vững chắc.

- Bất đồng của sinh mệnh sao?

Phương Nguyên nghe lời nói của tộc trưởng Cam Kì, hơi trầm mặc.

Hắn lần đầu tiên nhìn vào tồn tại ma vật hắc ám, cùng với thần hôn như thể xác của bọn họ…

Tự hủy trong thiên tính?

Sinh mệnh méo mó?

Trong lòng hắn bi thương lại bất đắc dĩ, làm sao lại có tộc đàn sinh mệnh, mục đích của sinh sản lại là tử vong?

- Không thể tiếp tục nữa…

Nhìn sinh linh Di tộc Thiên Đình từng bước khảng khái chịu chết, lòng Phương Nguyên cũng trầm xuống.

Từ lời nói của tộc trưởng Cam Kì, Phương Nguyên nghe ra rất nhiều ý tứ!

Bọn họ ngờ vực ý nghĩa sinh mệnh của mình, vâng theo đế lệnh tổ tiên truyền xuống và nỗi tuyệt vọng với vùng Đại Tiên Giới này! Bọn họ thật tin tưởng mình là người cứu thế trong lời tiên đoán của Đế Hiên.

Phương Nguyên cũng không cho là như vậy, có lẽ bọn họ đã sinh tồn lâu trong thế giới tuyệt vọng này, đã sắp chống đỡ không nổi, cũng không muốn tiếp tục chống đỡ nữa, cho nên bọn họ vừa thấy mình đã nhận định mình là người cứu thế, bởi vì chỉ cần mình là người cứu thế, bọn họ mới có thể nhờ vào cơ hội hộ tống mình đi Thái Hoàng Thiên, khảng khái chịu chết, tìm kiếm giải thoát hoàn toàn…
Chương 1823 Nơi cấm kỵ (2)

Chương 1826: Nơi cấm kỵ (2)

Những người này từ nhỏ đã bị ma tâm quấn quanh!

Người tu hành trong đại đạo tu thiên địa, tu đạo tâm, cũng thường xuyên vì đủ loại nguyên nhân khiến mình tẩu hỏa nhập ma. Biểu hiện tẩu hỏa nhập ma phi thường nhiều.

Có biểu hiện vào thân thể hoặc pháp lực, kết quả là thân thể tê liệt, hoặc là cảnh giới giảm mạnh, thậm chí trở thành một phế nhân. Nhưng có một vài người thể hiện ở đạo tâm, giống như chính đạo đệ tử, bỗng nhiên ma tính phát tác, giết chóc điên cuồng, còn ma đầu hơn cả ma đầu, hoặc bị ý niệm bi ai vô tận quấn quanh, không còn quyến luyến thế gian, một lòng muốn chết.

Người của Di tộc Thiên Đình thuộc loại sau.

Đế Hiên thực tại có đại pháp lực, hắn cải biến thân thể và huyết mạch tộc nhân bộ tộc này, khiến bọn họ sinh tồn trong Đại Tiên Giới tràn ngập ma tức, thậm chí sinh sản. Nhưng những tộc nhân này không phải ma vật hắc ám chân chính, thân thể bọn họ tương tự ma vật hắc ám nhưng thần hồn vẫn là người, vì thế trong ngoài tương xích, khiến bọn họ trời sinh ý niệm tự hủy mãnh liệt. Bản thân còn sống là một loại thống khổ.

Chẳng qua, pháp lực của Đế Hiên quá mạnh mẽ, ngôn xuất pháp tùy. Nếu hắn nói để tộc nhân bộ tộc chờ đợi chủ cứu thế trong lời tiên đoán, tộc nhân bộ tộc này sẽ vẫn luôn chờ đợi. Muốn chết cũng không thành!

Nhưng hôm nay, Phương Nguyên cũng không nguyện ý nhìn bọn họ chịu chết như thế.

- Nếu là tiếp tục như vậy, nhiều nhất chỉ một ngày, tộc nhân các ngươi sẽ chết hết, tới lúc đó, chúng ta vẫn nửa bước khó đi như cũ!

Phương Nguyên thản nhiên nói với tộc trưởng Cam Kì:

- Các ngươi đã đi một đường này cùng ta, thì phải kết thúc trách nhiệm của các ngươi. Ta không phải lý do các ngươi tìm kiếm giải thoát, cho dù các ngươi thật muốn chết, cũng phải tìm chết sau khi đưa ta đến Thái Hoàng Thiên. Ngoài con đường đã định ra từ trước, đã không còn đường khác, có thể nhanh hơn hướng về phía Thái Hoàng Thiên?

Tộc trưởng Cam Kì vốn nhìn thấy ma vật mãnh liệt tiến đến trước pháp thuyền, trở nên sốt ruột, giống như muốn xông lên trước để đối phương xé xát mình. Nhưng ngại thân phận tộc trưởng của mình, ngại tranh giành cùng đám tiểu bối. Lúc này nghe lời Phương Nguyên nói, cũng hơi ngạc nhiên, miễn cưỡng vứt ý niệm tìm chết của mình ra sau đầu, nói:

- Trong tộc ta có tổ huấn, ba mươi ba ngày trước đại tai biến, mỗi một ngày đều có đại trận truyền tống kết nối, có thể mượn đại trận truyền tống đi qua, chẳng qua..

Sắc mặt Phương Nguyên ngưng trọng, nói:

- Đại trận truyền tống đi đâu tìm?

Tộc trưởng Cam Kì trầm mặc một phen, nói:

- Nơi di tích có đại trận truyền tống, phần lớn đều là vài nơi căn cơ của đạo thống một số chủng tộc hùng mạnh trước đây. Nhưng càng là nơi như vậy, ma vật xuất hiện càng thêm lợi hại. Tuy chậm một chút nhưng vẫn ổn thỏa nhất, còn có hy vọng vượt qua, nhưng xông vào nơi cấm kỵ như vậy, thì…

Câu nói kế tiếp hắn không nói ra nhưng Phương Nguyên đã nghe hiểu.

Đi nơi như vậy, có lẽ có thể nhanh đến Thái Hoàng Thiên hơn nhưng chết cũng nhanh hơn.

Nhưng Phương Nguyên phân tích một phen, lập tức ra quyết định:

- Đi tìm nơi như vậy đi!

Hắn đương nhiên nhìn ra, hiện giờ bọn họ đấu đá bừa bãi tiến đến Thái Hoàng Thiên, mỗi khi vượt qua một phương thiên địa, ma vật hắc ám gặp được lại càng mạnh, pháp thuyền đã bị tàn phá không chịu nổi, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu. Từng tộc nhân Di tộc Thiên Đình lại còn tranh nhau tìm chết, nhân số càng ngày càng ít, sớm muộn gì vào thời điểm ma vật mạnh mẽ nhất sẽ rơi vào cục diện pháp thuyền tàn phá, không nhiều để dùng.

Sau khi đến lúc đó, cho dù bản thân mạnh thế nào cũng sẽ rơi vào tuyệt cảnh.

Nếu như vậy, không bằng sớm đến nơi.

- Nơi như vậy…

Tộc trưởng nghe lời Phương Nguyên nói, vẻ mặt khó xử, giống như cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể lao ra chịu chết. Nhưng là Phương Nguyên, hắn cũng chỉ có thể tuân theo, nếu không đã làm trái lại lệnh của Đế Hiên.

Nhưng một vùng mê trận xung quanh, dấu chân bọn họ bình thường căn bản không thể đến nơi như vậy, lại làm sao biết sẽ tồn tại vài di tích đạo thống có đại trận truyền tống, lại làm sao cam đoan đại trận truyền tống chỗ mình tìm được còn đang vận chuyển?

- Meo…

Ngoài dự đoán của mọi người là Bạch Miêu vào lúc này lại chủ động nhảy ra. Sau khi đến Đại Tiên Giới, nó vẫn luôn ở trong một góc, không để ý đến gì. Dọc đường này, Lữ Tâm Dao và Giao Long đều xuất lực không ít, duy chỉ có nó mỗi ngày tránh ở nơi an toàn nhất của pháp thuyền. Hiện giờ, khi Phương Nguyên và tộc trưởng Cam Kì hết cách xoay sở, nó bỗng nhiên không biết chui ra từ nơi nào, đuôi thật dài chỉ hướng về một phía.

- Nơi đó có lối tắt?

Phương Nguyên xoay đầu nhìn Bạch Miêu, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Bạch Miêu bất động, cái đuôi kiên định chỉ về một phương hướng.

Phương Nguyên cũng không làm chuyện dư thừa, nói:

- Đi theo phương hướng nó chỉ!

Tộc trưởng Cam Kì trầm mặc một hồi, chỉ có thể lắc đầu bỏ qua ý niệm chịu chết, tiến lên hạ lệnh quay đầu. Pháp thuyền ầm vang, dưới cắn xé bao vây của vô số ma vật hắc ám, chậm rãi xoay đầu.

Giống như một vùng sóng to cuồn cuộn đang quay đầu. Pháp thuyền vừa động, không biết nghiền nát bao nhiêu ma vật. Trên vùng ma vật hắc ám, chạy thành một vệt dài, vọt thẳng đến phía tây nam vùng thiên địa này. Ma vật hắc ám tạo thành một quần thể vọt đến, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không sợ chết, giống như thiêu thân lao vào lửa, đâm thẳng lên pháp thuyền.
Chương 1824 Đầu thuyền

Chương 1827: Đầu thuyền

Đứng trên đầu pháp thuyền, Phương Nguyên nhìn thấy pháp thuyền rẽ ra một lối đi máu, dần hướng về không trung phương nam.

Chưa đi được nửa ngày, lập tức nhìn thấy trong không trung bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng thiên văn quỷ dị. Trên ngọn núi sắc nhọn như nanh sói, có từng trận mây trôi màu đen lượn lờ, giống như ngọn lửa, hoặc là như ma vật hắc ám quỷ dị hình thành một loại hình dạng đặc thù, đông nghìn nghịt dưới trời cao, so với pháp thuyền, trông vô cùng nhỏ bé.

- Nơi đó là…

Tộc trưởng Cam Kì nhìn thấy dị tượng kia, sắc mặt đại biến, kinh hãi nói một câu.

Phương Nguyên hiểu biết cổ tiên ngữ không nhiều lắm, hắn lại nói nhanh, bởi vậy chỉ nhận ra bốn chữ “nơi cấm kỵ”.

Từ trước khi xuất phát, tộc trưởng Cam Kì đã từng nói với hắn. Đại Tiên Giới tàn phá, có rất nhiều nơi cấm kỵ, nơi này hung hiểm không thể tưởng tượng, Thiên Ma cũng không dám tiến đến gần nơi này, ai cũng không biết bên trong có gì. Chỉ biết tuyệt đối là vùng cấm không thể đặt chân vào, cho nên mới gọi là nơi cấm kỵ.

Một đường đi này của bọn họ, trước hết làm rất nhiều an bài để tránh những nơi cấm kỵ này, không ngờ, hiện tại lại chủ động chạy đến nơi cấm kỵ.

- Thật muốn qua đó sao?

Phương Nguyên quay đầu nhìn Bạch Miêu, thấy Bạch Miêu ngồi xổm trên đầu thuyền, vẫn không nhúc nhích nhìn phía trước.

Vì thế hắn gật đầu, nói:

- Qua đó!

Tộc trưởng Cam Kì nhìn Bạch Miêu, lại nhìn Phương Nguyên, trong lòng có cảm giác “chúng ta đã không xem trọng tính mệnh, các ngươi lại còn không xem trọng tính mệnh hơn”, nhưng dù thế nào vẫn lập tức hạ lệnh tiếp tục tiến về trước.

Ầm!

Pháp thuyền khởi động tất cả lực đạo, thoáng bay lên, hướng lên vùng nha sơn hỗn loạn. Hiển nhiên pháp thuyền sắp đụng vào đám mây đen như ngọn lửa kia. Ma vật hắc ám xung quanh giống như nhận ra cái gì, vốn đang liều mạng bám lên pháp thuyền đều lập tức tránh thoát, khiến thân thuyền của pháp thuyền nháy mắt nhẹ hơn nhiều.

Giao Long, Lữ Tâm Dao, đám sinh linh Di tộc Thiên Đình đang đánh với ma vật cũng thở hổn hển hoàn hồn. Vừa xoay đầu, nhìn về đám mây lửa đen che lấp bầu trời, sắc mặt ngưng trọng hơn. Ai cũng không biết mây lửa màu đen kia có cái gì, nhưng có thể cảm giác áp lực và khủng hoảng trong mây lửa màu đen.

- Mây lửa này…

Giao Long cách ngọn lửa màu đen kia càng lúc càng gần, sắc mặt bỗng nhiên hơi mê mang. Nó cũng không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên dùng sức đập đầu.

Tương phản nơi khác, đại địa càng trống không, càng có thể trong thời gian ngắn tụ tập đến vô số ma vật hắc ám, trên vùng loạn nha sơn này, thoạt nhìn quỷ dị như thế, nhưng không có một ma vật hắc ám nào. Pháp thuyền lại có thể nhẹ nhàng tiến vào như thế, chậm rãi tiến về trước, giống như tiến vào sương mù, không có phương hướng, chỉ chậm rãi tiến về phía trước.

Xung quanh im ắng, ngay cả tiếng gió cũng không có. Chúng tu chỉ nghe thấy tiếng tim đập rung động “bang bang” của mình, giống như nổi trống.

Bạch Miêu ngồi xổm trên đầu pháp thuyền, đuôi dài ve vẫy, chỉ về một phương hướng, cũng không biết nó làm sao phân biệt rõ phương hướng trong vùng sương mù đen này. Nhưng tộc trưởng Cam Kì đã nhận mệnh, dù sao nó chỉ thế nào, pháp thuyền sẽ đi thế ấy.

Sau thời gian không quá một chén trà, pháp thuyền đột nhiên hơi ngừng lại, giống như gặp giới hạn. Tới lúc này, cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn nhiều.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn, thấy bản thân đang ở trên một sơn cốc. Sơn cốc rất rộng rãi, chung quanh đều là khe núi, giống như một hàng rào. Vùng sơn cốc này lại sâu thẳm khó lường, giống như đôi mắt ác ma. Vị trí đáy cốc nhất có ánh sáng lập lòe lóe ra, không biết vì sao, trong vùng thế giới này thập phần chói mắt.

- Hửm?

Giao Long sau khi thấy vùng sơn cốc này, biến sắc, sau đó dùng lực lắc đầu.

Bạch Miêu lại ngẩng đầu, nhìn về một hướng.

- Các ngươi rốt cuộc đã trở lại…

Trong thế giới áp lực tử tịch này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm.

- Rầm rầm…

Phía trên pháp thuyền, nhất thời nổi lên một trận xao động.

Tiếng vang quá mức đột ngột, cũng quá nặng nề. Nó nói cũng là cổ tiên ngữ, nhưng trong thanh âm lại ẩn chứa thần thức dao động cường đại. Bởi vậy vô luận người nghe có nhận biết tiếng này hay không đều có thể lĩnh hội ý tứ của nó.

Càng mấu chốt là tiếng này vang lên, giống như một vùng thiên địa đang sống lại, giống như cự thú thức tỉnh trong giấc ngủ say, khôi phục dữ tợn vốn có của nó. Khi tiếng nó vang lên, từng trận chấn động thẳng đến khắp thiên địa, dung hợp hoàn toàn với tiếng của nó, chấn động mãnh liệt hội tụ từ bốn phương tám hướng, đè ép lên chỗ pháp thuyền này.

Nhưng chỉ một câu nói đã có thể khiến pháp thuyền vượt qua đàn ma vật hắc ám lại trở nên run rẩy không thôi.

- Nơi cấm kỵ, quả nhiên có cổ quái!

Trong một chốc, sắc mặt Phương Nguyên cũng ngưng trọng, lại cảm thấy vui mừng khó hiểu.

Hắn ở trong Đại Tiên Giới tàn phá, ngây ngốc đủ lâu, càng cảm thấy áp lực, gặp quá nhiều ma vật hắc ám không linh tính, không có ý thức. Cho nên nghe thấy sinh linh có thể nói chuyện, vô luận là địch hay hữu đều cảm thấy hơi vui mừng.

- Meo…

Bạch Miêu nghe thấy lời này, cúi đầu kêu một tiếng.

Bất đồng với tiếng kêu lười trả lời người khác thường ngày của nó, thanh âm này giống như ẩn chứa càng nhiều hàm ý.

Giao Long cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói:

- Nơi này đến tột cùng là chỗ nào?

- Ha ha, các ngươi vậy mà thật dám trở về.
Chương 1825 Chuyện xưa và ta đến tột cùng là ai (1)

Tiếng nói của tồn tại kia bỗng nhiên lại vang lên, dữ dội hơn so với vừa rồi. Tình cảm bên trong cũng nhiều hơn, giống như phẫn nộ, trào phúng, hèn mọn,… càng nhiều là coi thường.

Rầm rầm!

Tiếng kia vang lên, ma tức hắc ám xung quanh lưu động lên như thủy triều, rung động rầm rầm, quay cuồng trong không trung. Khi vừa động, trở nên mơ hồ dần, khiến tầm nhìn chúng tu có thể nhìn thấy nhiều đồ vật. Bọn họ nhìn thấy trên đỉnh đầu bọn họ, trời cao giống như vạch ra một cái lỗ, xuyên qua chút ánh sáng, thẳng đến khi chúng tu nhìn chăm chú, mới kinh hãi không hiểu. Bọn họ phát hiện trời cao kia là một tồn tại có thân thể khổng lồ, đang đứng lên chậm rãi. Thân thể tồn tại kia ít nhất cũng lớn hơn pháp thuyền không chỉ mười lần.

Nó cao cao tại thượng như vậy, từ trên cao nhìn xuống pháp thuyền, trầm mặc, hơi điên cuồng. Phương Nguyên ngẩng đầu, ngưng thần nhìn tồn tại kia, pháp lực chậm rãi dâng trào.

Tồn tại này tạo cho hắn cảm giác còn đáng sợ hơn Thiên Ma.

- Ha ha, nếu tới gặp bạn cũ, các ngươi sao không nói gì?

Tồn tại của thân hình vô tận kia đột nhiên lạnh lùng cười:

- Hai người các ngươi không phải cam tâm làm chó sao, trung thành tận tậm sao? Ha ha, ai có thể nghĩ đến hiện giờ các ngươi lại biến thành bộ dáng này, một người vẻ mặt hồ đồ, không còn khôn khéo trước đây, một người biến thành sinh linh hèn mọn như thế, thật sự buồn cười, thật sự hoang đường. Các ngươi thậm chí còn không bằng một con rùa tị thế!

- Làm nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, hiện giờ trở về tìm ta, là hy vọng ta giúp các ngươi giải thoát sao?

Một vẻ mặt mơ hồ, một hèn mọn như thế, lại còn có con rùa tị thế…

Phương Nguyên nghe lời nói của tồn tại kia, đột nhiên ý thức được gì, quay đầu nhìn Bạch Miêu trên pháp thuyền và Giao Long đứng bên người mình, đang không ngừng dùng móng vuốt gõ đầu, biểu tình trên mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Bạch Miêu dẫn mình đến đây đến tột cùng muốn làm gì?

Khí cơ này khủng bố như thế, slinh linh ngủ say trong Đại Tiên Giới tàn phá rốt cuộc là gì?

- Ha ha…

Còn không đợi Giao Long hay Bạch Miêu phản ứng, tồn tại mạnh mẽ cực điểm kia đột nhiên cười ha ha, thân hình khẽ nhúc nhích. Từ trong tầng mây, một lợi trảo toàn xương trắng, cứng rắn như tiên kiêm, kích thước gần bằng pháp thuyền, che thiên lấp nhật, hung hăng cào mạnh lên pháp thuyền. Không khó tưởng tượng, móng vuốt này cào xuống là kết quả gì!

- Này… này…

Vẻ mặt Giao Long ngây ngốc, đón lấy móng vuốt này, trực tiếp choáng váng. Nó vẫn chưa nhớ ra cái gì nhưng có thể cảm nhận được tồn tại kia đang nhắm đến mình. Điều này khiến nó cảm thấy uất ức, nói rõ sự việc trước đi…

- Meo…

Một chốc, Bạch Miêu đứng trên đầu pháp thuyền, trong hai mắt, lộ ra hận ý lành lạnh vô tận, gắt gao nhìn chằm chằm tồn tại trên đỉnh đầu. Từ trước đến nay, nó mặc kệ mọi sự việc, lúc này biểu hiện lại tràn ngập sát khí, giống như gặp kẻ thù cũ, như là động chân hỏa, biểu hiện muốn chém chết một sinh linh nào đó, chưa từng có trước đây.

Sau đó nữa, nó dũng mãnh vỗ móng vuốt lên lan can, nhảy ra ngoài.

Hai mắt Phương Nguyên co rụt mạnh, trong lòng hơi chờ mong…

…. Miêu huynh rốt cục ra tay rồi?

Nhưng khiến hắn không nghĩ tới, Bạch Miêu nhảy thẳng lên không trung, cong đuôi, bỗng nhiên biến mất.

Lần này Phương Nguyên cũng ngây người.

- Chạy trốn rồi?

Tại thời điểm mấu chốt, ngươi dẫn cả đám người trên chiến thuyền đến đây, bản thân lại chạy trốn?

- Rầm…

Còn không chờ hắn phản ứng, bạch cốt trảo kia hạ xuống. Nhìn ra được, móng vuốt kia cào lên người Giao Long. Nhưng móng vuốt quá lớn, vừa cào xuống, ngay cả pháp thuyền cũng bị bao trùm. Bên ngoài pháp thuyền khởi động cấm chế, trong móng vuốt của nó rung động cành cạch, tranh đấu đứt đoạn, giống như dây thừng kéo đến cực hạn, phát ra tiếng không chịu nổi gánh nặng.

Đây là chiến thuyền năm đó Thiên Đình dùng chinh chiến Hoàn Vũ, dưới móng vuốt này, vậy mà không chịu nổi một kích!

Đồng tử Phương Nguyên đột nhiên co rụt lại, bất chấp do dự nửa điểm, bỗng nhiên bay lên, quanh thân có lôi quang và thanh khí lưu chuyển. Một đám ngân sa quanh thân bỗng nhiên bay lên, hóa thành một thế giới chân thật. Ba căn nguyên Thiên Ma bên trong sinh sôi không thôi, hóa ra pháp tắc vô tận, giống như đại tán, chống đỡ hư không trên pháp thuyền.

Bạch cốt trảo kia vỗ lên đại tán, giảo pháp tắc bay tung tóe, thiên địa cuồn cuộn, nhưng không thành công giảo nát thế giới Phương Nguyên khởi động, sau đó bị lực hao mòn của pháp tắc đánh bay ngược lại. Giữa không trung, sương đen cuồn cuộn, như mây hung hãn.

- Con kiến từ đâu đến, vậy mà cũng có thể nhìn thấu tiên pháp Đế thị?

Tồn tại trong mây đen, rõ ràng bị Phương Nguyên kích động, lớn tiếng kêu la. Thanh âm thật lớn, chấn động bát hoang khắp nơi, run rẩy không thôi. Mà trong lời nói của nó, khiến Phương Nguyên không nhịn được nhíu mày, có chút nghĩ không rõ.

Chính mình thi triển là phương pháp hóa thần bản thân tự thôi diễn. Mà nay, thế giới thượng cảnh Hóa Thần hiển hóa ra, có thể nói tất cả đều là đạo pháp của mình, nhưng tồn tại trong mây đen lại nói mình hiểu thấu tiên pháp Đế thị, là có ý gì?

Chẳng lẽ là tiên pháp của huyết mạch Đế thị Thiên Đình Đại Tiên Giới lúc trước hơi giống với mình?

- Ha hả, không biết ngươi lấy được tiên pháp Đế thị ở đâu, chỉ tiếc ngươi chỉ nắm được Tàn Thiên, kém xa tiên pháp Đế thị cuồn cuộn mênh mông năm đó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom