• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 1811-1815

Chương 1811 Người cứu thế (1)

- Ầm ầm!

Lôi vân vô tận đột nhiên hội tụ lại chính giữa.

Pháp tắc vô tận Thiên Ma hấp thu vào cơ thể từ bên trong hỗn loạn vô tận lại phản công ngược về phía Thiên Ma.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, dưới sức mạnh đáng sợ này, Thiên Ma gặp một luồng oanh kích vô tận, hình dạng biến đổi, sau đó tiếng động hung tợn vang vọng trên không trung, ngay cả thiên địa này cũng bị chấn động một chút. Bản thể Thiên Ma thoạt nhìn vô cùng to lớn, lại bong ra từng mảng một, cuối cùng chỉ còn dư lại một luồng thanh khí, sau đó đột nhiên phiêu tán đi.

Nhưng vào lúc thân hình Phương Nguyên đang dần rơi xuống, trên mặt bỗng hiện ra một chút tàn nhẫn.

- Kim Tương Lôi Linh!

Hắn quát khẽ một tiếng, một luồng thanh khí ngưng tụ bên người, buông xuống phía dưới.

Cóc vàng thật lớn bỗng nhiên xuất hiện trong hư không, há to miệng.

“Oa” một tiếng, trực tiếp nuốt sạch thanh khí bản thể của Thiên Ma.

- Gì thế, cái này cũng được sao?

Giao Long thấy một màn này liền trợn tròng mắt, cảm thấy có chút không đúng, “vèo” một tiếng chạy ra ngoài, vội vàng chạy tới phía dưới Phương Nguyên đang rơi xuống từ trên bầu trời, vươn hai móng vuốt ôm lấy hắn. Thời điểm này thân thể Phương Nguyên đã vỡ vụn, sắp hôn mê, vội nâng móng vuốt muốn đánh vào mặt hắn, nhưng sau đó lại thay đổi dùng sức lay người hắn.

Lữ Tâm Dao và mèo trắng cũng tiến tới bên người Phương Nguyên, sắc mặt lo lắng.

Thương thế của hắn vô cùng đáng sợ, chỉ chút nữa là hoàn toàn vỡ nát.

Phương Nguyên có thể dùng sức lực bản thân chém chết Thiên Ma, nếu ở Thiên Nguyên, đây chắc chắn là một chuyện lớn kinh thiên động địa. Tuy rằng trong này cũng có nhiều nhân tố, như việc Phương Nguyên là thiên đạo Hoá Thần, trên phương diện nào đó cũng có khắc chế đối với Thiên Ma, hay như việc hắn lựa chọn phương pháp hữu dụng mà lại mạo hiểm nhất vào thời điểm mấu chốt, nhưng cho dù thế nào cũng đã chém giết thành công.

Đương nhiên cái giá phải trả cũng vô cùng lớn.

- Đi mau, tìm nơi chữa thương cho hắn trước….

Lữ Tâm Dao thấy Phương Nguyên không chết liền đứng lên, đảo mắt nhìn xung quanh, trầm giọng quát.

Chỉ thấy phía xa, Hắc Ám Ma Vật tựa như con sóng lớn cuốn lại đây, lúc trước bị khí cơ của Thiên Ma dọa sợ, từ xa không dám lại gần. Nhưng khi khí cơ của Thiên Ma biến mất lại giống ruồi bọ đánh về phía bọn họ.

- Chữa thương?

Giao Long ôm Phương Nguyên, có chút mê mang nói:

- Làm sao có thể tìm được nơi chữa thương?

Hắc Ám Ma Vật xung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ chỉ có thể cắn chặt răng, định chém giết tìm đường thoát, lại nghe từ phía xa vang lên một tiếng quát chói tai cổ quái vô cùng khó nghe, tuy rằng nghe không hiểu nhưng đó rõ ràng là tiếng người, trong lòng liền kinh hãi, nhất thời quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy một đại kỳ cũ nát rơi từ trên trời xuống, cắm thẳng xuống chỗ bọn họ.

Đại kỳ kia tới cực nhanh, lại như mang theo thần uy nào đó, giống như thác nước buông xuống bao phủ bọn họ bên trong. Dựa vào tu vi của họ đương nhiên không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bao bọc bản thân.

Tới khi đại kỳ rút ra khỏi mặt đất bay lên trời, mấy người bọn họ đều biến mất không thấy tăm hơi.

- Đây là nơi nào?

Phương Nguyên vẫn luôn bị vây giữa thanh tỉnh cùng hôn mê, tới tu vi cỡ hắn bây giờ, thật ra sẽ không hôn mê. Nhưng sau khi ác chiến với Thiên Ma, bản thân hắn bị thương, trong cơ thể lại trấn áp vô số sức mạnh pháp tắc vốn không thuộc về hắn, một khi tất cả sức mạnh pháp tắc này hỗn loạn sẽ khiến thân thể và thần hồn hỗn độn, vì vậy hắn chỉ có thể thu lại tất cả thần niệm để phân loại và dẫn đường cho các loại pháp tắc, tự nhiên sẽ không quan tâm tới thế giới bên ngoài, cũng giống như hôn mê.

Đợi sau khi tất cả pháp tắc có thể làm thương tổn hắn được sắp xếp xong, hắn mới chậm rãi mở hai mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện bản thân đứng ở trong một hang động, phía trên đỉnh đầu đều là những thạch nhũ màu đen giống răng nanh. Nơi hắn khoanh chân ngồi nhìn giống như ngọc tháp, nhìn về phía trước liền thấy mấy Hắc Ám Ma Vật xương trắng lành lạnh đang nhìn hắn chằm chằm.

- Hả?

Trong lòng Phương Nguyên kinh hãi, pháp lực rung động nhưng ngay sau đó liền bị áp chế.

Hắn phát hiện những Hắc Ám Ma Vật này khác với bên ngoài, những Hắc Ám Ma Vật khác nhìn thấy người sẽ tiến tới giết ngay lập tức, nhưng những Hắc Ám Ma Vật này lại có vẻ bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt bọn họ còn mang theo chút lo lắng.

Vẻ lo âu chỉ xuất hiện bên trong chủng tộc sinh linh có trí tuệ, đây cũng là nguyên nhân vì sao Phương Nguyên không ra tay.

Mấy con Hắc Ám Ma Vật kia nhìn thấy Phương Nguyên cũng vô cùng kích động, một con trong đó gào to vài câu, sau đó có rất nhiều Hắc Ám Ma Vật nhanh chóng tiến vào từ bên ngoài động, thoạt nhìn thân thể có chút kỳ quái, không giống với Ma Vật khác, chính là không có chỗ hư thối. Quan trọng hơn chính là bọn họ đều mặc quần áo, một số ít còn mặc áo giáp, lời của bọn họ khiến Phương Nguyên có chút quen thuộc, nhưng lại nghe không hiểu.

- Những gì bọn họ nói là....

Phương Nguyên ngây ngốc hồi lâu mới kịp phản ứng lại.

Cũng là vì hắn đang bị thương, thần niệm không minh mẫn khiến phản ứng cũng trở nên chậm chạp.

Những Hắc Ám Ma Vật này thực chất đang nói Tiên ngữ, đại khái có nghĩa là “nhà tiên tri” đã tỉnh lại.
Chương 1812 Người cứu thế

Chương 1815: Người cứu thế (2)

Phương Nguyên cũng theo lão Quy Nam Hải học qua Tiên ngữ cổ này, cho nên có thể miễn cưỡng nhận ra ý tức bên trong, nhưng thời điểm hắn học cũng chỉ là để nhận biết mặt chữ, phát âm vẫn không quen, hơn nữa những “người” đó không có thần niệm liên thông với hắn, vì vậy hắn khó có thể nghe hiểu. Nhưng nếu đối phương có thể nói, như vậy bọn họ quả thật không phải là Hắc Ám Ma Vật.

Nhưng Phương Nguyên cảm thấy kỳ quái, vì sao những sinh linh này lại có thể tồn tại trong Đại Tiên giới đã bị tàn phá?

Chẳng lẽ bọn họ là những Hắc Ám Ma Vật sinh ra linh tính?

“Người tiên tri” có ý nghĩa gì?

Trong đám Ma Vật kia có một kẻ thân hình to lớn, trên đầu mọc sừng cong dài, thoạt nhìn giống như vương miện, có lẽ là đầu lĩnh của đám Ma Vật này. Thấy Phương Nguyên tỉnh lại liền vô cùng kích động, sải bước tiến lên trước, làm ra một lễ tiết vô cùng cổ quái, sau đó lẩm nhẩm đọc thần thông, Phương Nguyên nghe không hiểu nhưng có thể nhìn ra đối phương dường như có chút kính sợ hắn.

Sau khi cân nhắc một lúc, Phương Nguyên lấy một cành cây khô viết trên mặt đất:

- Các ngươi là ai?

Đối phương thấy Phương Nguyên không hiểu lời của bọn họ cũng có chút đau đầu, nhưng thấy chữ Phương Nguyên viết trên mặt đất là cổ chữ triện của bọn hắn liền vô cùng vui mừng, nhận lấy cây khô từ trong tay Phương Nguyên, viết nhanh trên mặt đất:

- Bộ hạ cũ của Thượng Huyền Thiên Bắc Cung thống lĩnh tộc nhân, phụng Đế mệnh canh gác tàn thiên, chờ đợi người cứu thế theo như lời tiên đoán của Chủ Đế Hiên trở về, cứu vớt ba mươi ba tầng trời.

- Đế Hiên? Người cứu thế?

Phương Nguyên nghe thấy liền nhíu mày.

Hắn đã biết những Hắc Ám Ma Vật này không phải là Hắc Ám Ma Vật sinh ra linh tính, nếu không sẽ không có trí nhớ trước kia, cũng không tự xưng là người. Theo như lời bọn họ viết lại, thì ra đây là bộ hạ cũ của Nhất Mạch Tiên Đế Đại Tiên giới thượng cổ, tuy rằng hắn chưa từng nghe qua, nhưng ở Đại Tiên giới cũng chỉ có duy nhất Tiên Chủ cao cao tại thương mới có tư cách lấy tên “Đế”!

Tiếp tục cầm lấy cây khô, hắn tiếp tục viết:

- Vì sao các ngươi lại biến thành bộ dạng thế này? Đại Tiên giới đã xảy ra chuyện gì?

Bộ hạ cũ Của Bắc Cung nhìn thấy những gì Phương Nguyên viết, thần sắc hình như có chút ngạc nhiên, không rõ vì sao Phương Nguyên lại không biết.

Một lát lâu sau vẫn nhận lấy cây khô, tiếp tục viết xuống.

Sau khi dùng hình thức trao đổi như thế, Phương Nguyên mới hiểu được lai lịch của bọn họ, sắc mặt có chút mê mang.

Thì ra những người này đều từng là hậu duệ nhân mã do nhất mạch Tiên Đế Đại Tiên giới lưu lại, tổ tiên của bọn họ từng đi theo Tiên Đế. Lúc “Đại tai biến” theo tên bọn họ gọi tiến tới, Đế Hiên dùng pháp lực vô thường giúp bọn hắn giữ vững thân thể, khiến bọn họ còn sống, đời đời kiếp kiếp ở lại đây. Bọn họ cũng không rõ ràng về chuyện xưa của tổ tiên, nhiều thế hệ đều có tổ huấn phải ở lại chỗ này, chờ đợi một người cứu thế trở về, có thể thay trời đổi đất, giúp Đại Tiên giới đổ nát trở về diện mạo lúc trước.

Lúc này khi bọn họ phát hiện có người đối chiến với Thiên Ma liền rình ở phía xa, nhìn thấy Phương Nguyên dùng sức mạnh bản thân tiêu diệt Thiên Ma bất khả chiến bại trong thế giới đổ nát, lại thấy huyết nhục của hắn được sinh ra, nhìn thấy không khác gì “người cứu thế” trong miệng Đế Hiên, xem hắn là người trong lời tiên đoán kia, vội vàng ra tay cứu hắn thoát khỏi đám Hắc Ám Ma Vật vô tận, còn mang họ về hang động chữa thương.

- Đại tai biến?

- Người tiên đoán?

Phương Nguyên nghe được những lời này liền nhíu mày.

Hắn không biết người cứu thế trong miệng Đế Hiên là ai, nhưng nghĩ đó không phải mình. Dựa theo lời những người này, người cứu thế kia chắc hẳn phải thông hiểu quá khứ tương lai, hơn nữa còn có năng lực thay trời đổi đất, chữa trị Đại Tiên giới bị tàn phá, hắn làm sao có bản lãnh đó?

Hiện giờ điều hắn tò mò hơn chính là đại tai biến kia rốt cục là cái gì?

Chẳng lẽ là do đại tai biến này mới khiến Đại Tiên giới biến thành bộ dạng như hiện giờ?

Những người kia thấy Phương Nguyên hỏi tới đại tai biến cũng có chút mê mang, hiển nhiên hiểu biết của bọn họ cũng có hạn, nhưng thủ lĩnh kia lại nhớ tới một chuyện, bỗng nhiên đi trước dẫn đường, ý bảo Phương Nguyên đi theo hắn. Đi qua rất nhiều chỗ bên trong động, cuối cùng đi tới bên trong một tĩnh thất vô cùng rộng lớn, liền thấy chính giữa tĩnh thất có một tấm bia đá đang nằm phía trên bãi đá.

- Tấm bia đá trời giáng?

Phương Nguyên thấy tấm bia đá kia, trong lòng hơi kinh ngạc.

Vị thủ lĩnh kia chỉ vào tấm bia đá, viết trên mặt đất:

- Người tiên đoán chắc hẳn có thể đọc được bia đá này!

Vào lúc này Phương Nguyên cũng không giải thích thêm cái gì, chỉ chậm rãi tiến lên. Chất liệu tấm bia đá này hoàn toàn giống với tấm bia đá hắn thấy ở Thiên Nguyên, chữ viết đều là cùng một loại, rõ ràng do một người lưu lại, bảo tồn cũng vô cùng đầy đủ, chữ viết trên bia đá đầy đủ, cũng chỉ viết về một chuyện xưa. Hắn chậm rãi ngồi xuống ngưng thần đọc, đọc ra được nội dung của chuyện xưa đầu tiên.

- Bắc địa có sinh vật bất tử, hoá nữ tử, ăn nguyệt khí, uống nước sương, thiên tư không tỳ vết, lả lướt xinh đẹp. Hiến Thành lão bà hái thuốc gặp được liền thu làm đồ đệ, điểm hoá tu vi, tiến cảnh nhanh chóng. Tiên cây Hồng Mông sơ khai, dần biết thế sự, yêu thích sưu tầm ngọc thạch. Một tiên tên Diệu tới cầu, Tiên cây nói dùng ngọc thạch để liên minh.
Chương 1813 Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên! (1)

Hoàng Thiên! (1)

-Diệu đi khắp nơi tìm mỹ ngọc, điêu khắc tặng tiên cây, tiên cây vui mừng suốt ngày thưởng thức, nhìn thấy ngọc hơi tì vết liền bất mãn. Diệu lại ra ngoài tìm ngọc, cuối cùng trăm năm sau tìm được một ngọc tới tặng. Tiên cây nhìn ngọc thấy hơi thiếu lại bất mãn. Diệu lại ra ngoài tìm một thanh ngọc tới tặng, thấy hoa văn không đẹp, cây cũng không vui. Diệp lập lời thề đi khắp thế gian, tới cùng cực bốn hoang, tìm mỹ ngọc tới tặng nhưng cây vẫn không vui. Năm trăm năm sau Diệu ngộ yêu rồi biến mất, tiên cây khóc lớn, đời người rộng lớn nhưng vẫn không thể tìm ra mỹ ngọc không tỳ vết sao?

- Vì tìm mỹ ngọc mà người mất, tâm không cam lòng, chẳng phải là chuyện buồn?

Phương Nguyên xem xong nội dung trên bia đá liền ghi tạc trong lòng, suy tư một lát lại nhìn về phía tấm bia đá.

Nếu muốn hiểu một số bí mật trong đó, cần phải nhìn thấy nội dung ghi lại trên tấm bia đá.

Ngưng thần một lát, lại thấy Giao Long, Lữ Tâm Dao và mèo trắng được người dẫn tới liền yên lòng, sau khi dặn dò họ vài câu liền đè nén thương tích, sau đó tâm ý ngưng tụ, đột nhiên hoá thành một luồng kiếm quang chém vào bên trong tấm bia đá.

Tâm thần chấn động, chìm vào trong mộng.

Chẳng bao lâu hắn liền thấy một thế giới rộng lớn dần dần xuất hiện trong giấc mơ.

Thế giới rộng lớn này chính là thế giới mở ra sau khi Đại Tiên giới luyện chế thành công Hồng Mông đại khí lúc trước. Mấy năm nay thế giới tu hành rơi vào thời điểm tài nguyên khó khăn, hiện giờ có thể nghịch chuyển tạo hoá luyện ra thần vật cỡ này khiến các tộc Tiên giới đều vui mừng như điên, thần thông pháp bảo, tinh diệu đạo pháp nổi lên ùn ùn, nhân vậtthiên kiêu đứng ngạo nghễ trong đám người. Trong mấy vạn năm không biết có bao nhiêu trường sinh bất lão trổ hết tài năng, tọa trấn vân tiêu, tiêu dao tự tại, thoát khỏi thế giới hoàn mỹ.

Nhưng trải qua thời gian rất lâu trong những năm tháng như vậy lại dần dần sinh ra một chút mâu thuẫn mới.

Tiên Đế tọa trấn Đại Tiên giới, thống trị các tộc trong một khoảng thời gian đã lâu, nhưng các tộc lại dần dần không hài lòng với việc Tiên Đế ngồi lâu trên vương vị, muốn đoạt quyền với Tiên Đế. Lúc đầu chỉ đụng chạm với nhau, đều bị Tiên Đế trấn áp mạnh mẽ, sau khi cảm thấy các tộc bất mãn liền thu nạp Hồng Mông đại khí để khống chế cân bằng, nhưng không ngờ các tộc đã trở nên cường đại, cũng không cam tâm bị khống chế, rốt cục sinh ra tai họa.

Tấm bia đá ghi lại vô cùng rõ ràng về đoạn lịch sử này.

Phương Nguyên nhìn thấy rất nhiều người dã tâm bừng bừng đang âm thầm lên kế hoạch, cũng thấy vô số âm mưu quỷ kế ập đến như mây khói. Hắn nhìn thấy một Đại Tiên giới to lớn lý tưởng như vậy bỗng nhiên nổi lên một ngọn lửa rừng, thiêu đốt từ đầu tới đuôi!

Hắn đang ở trong mộng, cũng giống như tự mình trải qua tất cả.

Điều này khiến hắn bị áp lực vô cùng, hắn rất muốn can thiệp vào thế giới trong mộng nhưng lại không làm được.

Hắn phát hiện những điều này như việc đương nhiên, hắn nhìn thấy cường giả các tộc mạnh mẽ vô tận, chuyên chế và ngang ngược, cho dù nội tâm có thanh tĩnh cũng không nguyện ý cúi thấp đầu khi nhìn thấy Tiên Đế, lại không đồng ý để ích lợi của tộc mình bị nhất mạch Đế thị áp chế, nhưng vẫn nghĩ phải lấy đại cục làm trọng, mỗi một lần đều nuốt cục tức....

Hắn cũng thấy được sự phẫn nộ của nhất mạch Đế thị, bộ tộc từng hướng dẫn chúng tiên chinh phục ba mươi ba tầng trời, điều khiển người luyện chế ra thần vật như Hồng Mông đại khí, hoàn toàn thôi diễn Đại Tiên giới đạt tới bộ tộc có cục diện phồn vinh trước này chưa từng có, công lớn hơn trời, căn cơ phải được củng cố muôn đời, cho nên không chịu nổi các tộc vô lễ cùng bất kính với họ.

Vì thế rốt cục xảy ra một khắc kia!

Chiến kỳ xuất hiện trên chín tầng trời, phần phật bay lên!

Phạt thiên!

Đại mộng đột nhiên dừng lại!

Phương Nguyên tỉnh lại từ trong mộng, thần sắc nặng nề, nội tâm áp lực!

Nói tới cũng lạ, thời điểm hắn ở trong tấm bia đá, nhìn thấy một chuyện cũ tuyệt vọng và áp lực như vậy, trong lòng lại không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cảm thấy mọi chuyện phát sinh là đương nhiên. Đừng ở góc độ người ngoài như hắn, dường như những người đó đều là kẻ ngu xuẩn, không an hưởng sự trường sinh lại tạo nên sóng gió bên trong yên bình. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại cảm giác trải qua trong mông lại cảm thấy vốn nên như thế, tất cả cũng không phải chuyện ngoài ý muốn mà là chuyện nhất định sẽ xảy ra....

Bởi vì lòng người luôn không đáy?

Hắn cũng không biết kết quả cuối cùng của trận đại chiến kia là thế nào, ai thua ai thắng, vì sao cuối cùng lại xuất hiện một Đại Tiên giới bị tàn phá như vậy. Trong lòng lại sinh ra một chút bi thương, dường như có chút giống với cảm giác tuyệt vọng.

Hắn ngồi trước tấm bia đá, một lúc lâu không nói gì, chỉ trầm mặc.

Phía sau hắn, những sinh linh bộ hạ cũ của Thiên Đình, Lữ Tâm Dao, mèo trắng và Giao Long cũng đều đang nhìn hắn.

Bọn họ không biết Phương Nguyên nhìn thấy cái gì trong tấm bia đá, cũng không thấy được sự biến hóa trong lòng hắn.

Nhưng bọn họ nhìn ra điều gì đó, không dám vọng động vào lúc này.

Qua một lúc lâu, vị tộc trưởng bộ hạ cũ Thiên Đình mới tới trước người Phương Nguyên, viết chữ hỏi hắn:

- Nhìn thấy cái gì?

- Có biết phương pháp nào cứu thế không?

.........

Phương Nguyên thấy câu hỏi của hắn chỉ biết cười khổ.

Ngay cả chuyện gì xảy ra hắn cũng không biết, làm sao có thể biết phương pháp cứu thế?
Chương 1814 Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên! (2)

Nhưng nhìn thấy ánh mắt tha thiết của tộc trưởng kia, trong lòng Phương Nguyên hơi rung động:

- Bộ hạ cũ Thiên Đình đều phụng theo mệnh lệnh của vị Tiên Đế cuối cùng, ở lại nơi này chờ người cứu thế, đều này nói rõ vị Tiên Đế cuối cùng đã đưa ra lời tiến đoán nào đó. Tuy rằng bản thân không giống người cứu thế trong truyền thuyết kia, nhưng có thể đoán được người cứu thế nhất định sẽ có phương pháp cứu thế nào đó, như vậy mọi chuyện cũng sẽ không tới mức tuyệt vọng...

Nhưng chẳng lẽ bản thân lại phải ở yên nơi này chờ đợi?

Nếu có thể đợi được người cứu thế thật sự kia thì tốt, nhưng nếu không đợi được thì sao?

Hiện giờ nhân gian đã nổi lên đại chiến, còn bao nhiêu thời gian để chờ?

Quan trọng hơn nếu như vị Tiên Đế cuối cùng kia chỉ vì quá tuyệt vọng mới thuận miệng nói vậy thì sao?

Hắn không phải một người quen chờ đợi nên đã quyết định phải đi làm một việc.

- Hiện nay quan trọng nhất vẫn là hai chuyện!

Trong lòng dần bĩnh tĩnh, Phương Nguyên thầm nghĩ:

- Chuyện đầu tiên chính là tìm được tấm bia đá phía sau. Nếu dựa theo những gì ta nhìn được trong thế giới ở bí cảnh Kim gia Thiên Lai Thành, phía trên có mười tội nhân gian, như vậy phải có tổng cộng mười tấm bia đá. Hiện giờ hắn chỉ mới thấy tám tấm, vẫn còn hai tấm chưa xuất hiện, phải tìm được bọn chúng!

- Chuyện thứ hai chính là phải tìm được ánh sáng tịch diệt ở thiên ngoại đó tới từ đâu?

Vốn dĩ Phương Nguyên không cảm thấy kỳ quái về ánh sáng tịch diệt kia, nhưng hiện giờ lại cảm giác, bởi vì bản thân đi tới Đại Tiên giới, nhìn thấy khắp nơi đều là một cảnh hoang tàn, dù là những bộ hạ cũ của Thiên Đình vẫn miễn cưỡng duy trì được một vài người trí tuệ cũng chỉ là ở trong này chịu khổ, ngay cả sức mạnh cảnh giới hay tâm ý của bọn họ cũng không thể khởi động ánh sáng tịch diệt kia!

Ôm ý niệm này trong đầu, Phương Nguyên ngưng thần nhìn qua, dùng bút viết ra, hỏi tộc trưởng hai vấn đề.

Có biết tung tích của những tấm bia đá khác?

Trên thế giới này còn sinh linh có linh tính khác tồn tại hay không?

Tộc trưởng nghe xong câu hỏi của Phương Nguyên liền có chút mê mang, qua một lúc mới viết câu trả lời. Tấm bia đá trong tộc bọn họ là do tổ tiên truyền lại, điều liên quan đến tấm bia đá đã sớm bị phai mờ, thậm chí cũng không biết tấm bia đá này đại biểu cho điều gì, càng không biết về những tấm bia đá khác. Về phần sinh linh có linh tính khác bọn họ lại càng không biết, tuy rằng bộ tộc của bọn họ miễn cưỡng có thể sinh sản trong Đại Tiên giới bị tàn phá này, nhưng không gian sinh tồn vẫn bị áp bách ở trong một phạm vi nhỏ, không dám vọng động.

Cho nên bọn họ không biết có những sinh linh có linh tính ở những chỗ khác hay không, chỉ biết có một vài nơi cấm kỵ.

Nơi cấm kỵ đều do tổ tiên lưu truyền lại, một vài nơi tuyệt đối không thể lại gần, lại không biết bên trong có gì.

Nghe được câu trả lời, Phương Nguyên liền ngưng thần suy tư.

Hắn cảm thấy tất cả giống như rơi vào trong một bế tắc, thật sự khiến người ta không thể hiểu rõ.

Thấy được bộ dáng này của Phương Nguyên, vẻ mặt vị tộc trưởng kia nặng nề, viết xuống năm chữ to “Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên”.

- Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên?

Phương Nguyên có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía tộc trưởng.

Tộc trưởng viết, Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên là chỗ ở năm đó của Tiên Đế trên thiên đình, chỗ thống ngự vạn tộc. Tuy rằng có một số lịch sử bị mai một trong bộ tộc của bọn họ, trong tộc cũng có rất nhiều truyền thuyết bị mất, nhưng truyền thuyết về người cứu thế vẫn luôn được lưu truyền xuống dưới. Tổ tiên bọn họ đã nhận đế huấn, nếu đợi được người cứu thế xuất hiện, như vậy sứ mệnh của toàn tộc chính là dẫn người cứu thế đi tới Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên, chỉ dẫn người cứu thế nghịch chuyển Càn Khôn, cứu ba mươi ba tầng trời, bọn họ cũng sẽ được giải thoát.

Đối với người trong tộc, khổ cực tuyệt vọng canh giữ trong thế gian tàn phá này vốn là một loại nguyền rủa, cho nên họ vẫn luôn hy vọng có thể đợi được người cứu thế tới giúp đỡ bọn họ chấm dứt sự nguyền rủa vĩnh hằng này.....

- Thiên Đình Tiên Đế Cung?

Mà Phương Nguyên nghe được tin tức đó, sắc mặt trở nên nặng nề.

Hắn cũng ý thức được, có lẽ bí mật cuối cùng nằm ở bên trong Thiên Đình Tiên Đế Cung.

Hơn nữa, dựa vào thần thông vô biên của Tiên Đế, nói không chừng hiện giờ Tiên Đế vẫn còn sống trong cung kia....

Vì thế hắn cũng không kéo dài thời gian, liền hỏi:

- Làm sao để đi?

Tộc trưởng trầm mặc một lúc, không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên hiểu được ý tứ của hắn.

Từ đây đi tới Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên chỉ có một con đường duy nhất.

Chỉ có thể đi tới như thế!

Mà điều này cũng nói lên dọc đường đi bọn họ phải đối mặt với Hắc Ám Ma Vật vô tận, thậm chí là Thiên Ma. Lúc trước hắn tới thế giới này không lâu liền bị vô tận Hắc Ám Ma Vật bao phủ, cũng suýt bị Thiên Ma cắn nuốt. Nếu thật sự phải đi tới, không ai biết sẽ gặp bao nhiêu hung hiểm không thể tưởng tượng nỗi?

- Nhưng....

Phương Nguyên lẳng lặng suy nghĩ một lúc, vẫn đưa ra quyết định:

- Vẫn phải đi!

So với sự khủng bố khi đi trên con đường tới Thượng Thiên Thái Hoàng Thiên, sự khủng bố trước khi mình tới Đại Tiên giới còn kinh khủng hơn nhiều.

Dù sao trước khi hắn tới Đại Tiên giới căn bản không biết sẽ gặp phải cái gì, nỗi kinh hoàng không biết lớn tới mức nào, nhưng đại khái bây giờ có thể đo lường được những hung hiểm trên đường đi tới Thượng Thiện Thái Hoàng Thiên, khiến áp lực cũng giảm đi rất nhiều!
Chương 1815 Đi tử lộ, nhận thức lý lẽ cứng rắn (1)

lẽ cứng rắn (1)

Nói ý định của hắn với đám người Giao Long, bọn họ đều mang vẻ mặt mờ mịt.

Giao Long ngơ ngác nói:

- Thương thế của ngươi vẫn chưa được dưỡng tốt....

Phương Nguyên nói:

- Nếu ta chữa trị cũng không cần quá lâu!

Giao Long nói:

- Cho dù ngươi có thể trị lành vết thương, nhưng liệu có thể đối phó với Thiên Ma gặp phải trên đường đi không?

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, một con Thiên Ma đã khiến Phương Nguyên suýt mất đi mạng nhỏ, huống chi trên đường đi không biết sẽ gặp phải bao nhiêu Thiên Ma, lần này bọn họ bắt buộc phải vượt qua, nhưng cần phải nắm chắc nhiều thứ. Một thứ quan trọng nhất trong đó chính là phải tìm ra phương pháp đối phó Thiên Ma, chỉ tiếc là làm sao có thể đối phó dễ dàng với tồn tại khủng bố như Thiên Ma?

Rất nhiều tu sĩ Đại Thừa Thiên Nguyên đều ngã xuống trong tay Thiên Ma?

Huống chi hiện giờ dù tu vi Phương Nguyên cao thâm nhưng vẫn không mạnh hơn Đại Thừa!

- Có lẽ ta có biện pháp!

Phương Nguyên trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói ra một câu.

Sau khi hiểu được ý của hắn, cho dù là Giao Long hay bộ hạ cũ Thiên Đình đều chấn động.

Lời này vô cùng cuồng vọng, có lẽ có thể giết chết Thiên Ma nhưng ai nắm chắc có thể đối phó?

Trong khi người khác đang kinh ngạc, Phương Nguyên lại chậm rãi nói:

- Lúc vào Đại Tiên giới gặp phải Thiên Ma, tuy rằng vô cùng hung hiểm nhưng cũng giúp ta ngộ ra được một chút đạo ý. Sau khi ta thiên đạo Hoá Thần, mượn biến hoá tinh diệu lưu lại trên tấm bia đá, từng bước đẩy tu vi tiến về phía trước, có thể xem là Hoá Thần trung cảnh. Nhưng bởi vì con đường phía sau chưa có người đi qua nên vô cùng hoang quang, nhưng cũng may ta vẫn luôn thôi diễn, tới hôm nay gặp được Thiên Ma, lại nghĩ ra bước thứ hai sau khi nhìn thấy biến hoá của Thiên Ma...

- Hiện giờ ngươi chính là Hoá Thần trung cảnh?

Giao Long nhíu mày, sắc mặt Lữ Tâm Dao cũng đại biến.

Mọi người đều biết những chuyện Phương Nguyên đã trải qua, đại tu U Châu và Thiên Nguyên hợp lực chém chết Chí Tôn Thập Đế, đó là một sự thật ai cũng thấy. Nhưng đại tu đứng đầu này ai cũng là Hoá Thần đỉnh cao, Phương Nguyên có thể sóng vai chiến đấu với bọn họ liền chứng minh tu vi thực lực của hắn không hề thua kém. Nếu khi đó Phương Nguyên chỉ là Hoá Thần Trung Cảnh, như vậy khi hắn đạt tới Hoá Thần cao giai sẽ trở nên thế nào?

Tới cảnh giới Đại Thừa sẽ như thế nào?

Chỉ có bản thân Phương Nguyên hiểu được, nếu cứ đi theo con đường này có lẽ sẽ không có cảnh giới Đại Thừa.

Điều hắn đạt được có thể chỉ là... đạo cảnh?

Suy nghĩ này chậm rãi xuất hiện trong đầu Phương Nguyên, nghĩ tới sự biến hoá của Thiên Ma, trong đầu chậm rãi hiện lên Thiên Diễn Thuật, nhanh chóng dung nhập từ khi hắn thiên đạo Hoá Thần, cùng một trận chiến ở Thanh Dương Tông vào trong biến hoá vô tận, lại tới lĩnh ngộ khi hắn nhìn thấy biến hóa của Hắc Ám Ma Ngẫu trong trận chiến ở U Châu, lại tới biện pháp ứng phó hắn nghĩ ra trong tình thế sống chết cận kề lúc gặp Thiên Ma.

Sau đó hắn ngẩng đầu nói:

- Nếu ta có thể đạt tới Hoá Thần thượng cảnh, vậy ít nhất sẽ không bó tay bó chân khi gặp Thiên Ma.

Giao Long lắp bắp nói:

- Vậy ngươi đi....

Câu nói này khiến Phương Nguyên có chút xấu hổ, hắn chậm rãi cân nhắc một lúc.

Tính toán qua một lần tất cả mọi chuyện cần làm cùng với tính khả thi cùng rủi ro của vấn đề, sau đó đưa ra quyết định.

Sau đó hắn nói ra một lời khiến người ta kinh hãi:

- Ta cần phải bắt giữ một con Thiên Ma!

Giao Long trợn tròn hai mắt nhìn:

- Để làm gì?

Phương Nguyên nói:

- Ăn nó!

- Đó là Thiên Ma, ngươi nghĩ là hạt đậu sao?

Lời nói của Phương Nguyên khiến Giao Long, Lữ Tâm Dao và sinh linh bộ hạ cũ của Thiên Đình, thậm chí cả mèo trắng cũng không nhịn được trợn tròn mắt, nếu bàn về lời nói không thể tưởng tượng được, một câu này của Phương Nguyên tuyệt đối là câu tà môn nhất mà cuộc đời này bọn họ nghe qua...

Nhưng Phương Nguyên lại rất nghiêm túc, còn thật sự bắt đầu tính toán.

Hắn nghỉ ngơi mấy tháng trong hang đá này, chữa trị thương thế của mình.

Đi tới Đại Tiên giới, hắn có thể cảm giác rõ ràng sau khi hắn bị thương, thời gian phục hồi càng ngày càng dài, trong lòng cũng hiểu là vì Đại Tiên giới không có linh khí. Bản thân ở trong này ít nhiều cũng sẽ bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng tranh thủ thời gian dưỡng thương có thể hỏi bộ hạ Thiên Đình cũ rất nhiều chuyện, cố gắng nắm giữ thêm nhiều tin tức, cũng luyện tập cách nghe Tiên ngữ cổ. Cứ như vậy trải qua một tháng, đợi tới khi thương thế hắn được dưỡng tốt liền bắt đầu tính toán, tỉ mỉ thôi diễn mấy ngày, tìm ra một con đường ổn thoả nhất.

Một tháng sau, trong ánh mắt vừa chờ mong lại sợ hãi của mọi người, hắn chậm rãi đi ra khỏi hang động này.

Hang động từng là một trong những khu vực hẻo lánh cấm lên trời của ba mươi ba tầng trời, chính là khu vực an toàn nhất do mấy bộ hạ cũ Thiên Đình chém giết tranh đấu nhiều thế hệ, tổng kết các loại kinh nghiệm tìm được, xung quanh không có quá nhiều Hắc Ám Ma Vật cường đại tới tranh đoạt khu vực sinh tồn với họ. Nếu lúc trước đám người Phương Nguyên không quá mức chói mắt cũng sẽ không hấp dẫn Thiên Ma từ cực xa tới đây.

Lần này có mục tiêu, Phương Nguyên tất nhiên sẽ không mạo muội phóng ra, hắn đứng phía trên đỉnh núi giống như răng nanh, từ xa nhìn lại, thu hết địa hình núi đồi xung quanh vào trong mắt, sau đó lại cẩn thận thôi diễn, thiết lập ra từng đại trận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom