• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (13 Viewers)

  • Chương 1851-1855

Chương 1851 Vô Ưu Thiên

Chương 1854: Vô Ưu Thiên (2)

Nhưng ma tức hắc ám vô tận quá khổng lồ, quá trầm trọng rồi. Giống như ánh nến đối kháng cả đêm tối.

- Li Hận Thiên, Vô Ưu Thiên, Vong Sầu Thiên…

Quay đầu nhìn phía trước, trong lòng Phương Nguyên chậm rãi hiện lên tất việc từ lúc xuất phát.

Ngọn nguồn đại kiếp nạn Thiên Nguyên là ba phương trời thiên ngoại!

Theo lời đám người Đế Hư nói với mình, Ly Hận, Vô Lưu, Vong Sầu này, nhờ vào Đế Khúc Thập Bộ trải qua chinh chiến và chém giết vô tận, cuối cùng thắng được, cũng mang theo tiên bảo và đại trận Tiên Đế lưu lại, rời khỏi Tam Thập Tam Thiên, ra vùng thiên ngoại lập lại thiên địa, dẫn tộc nhân của mình thành tựu vùng trời thiên ngoại bên ngoài Tam Thập Tam Thiên, rời xa quê hương tai kiếp.

Theo tên của bọn họ, giống như có thể nhìn thấy mục đích bọn họ hướng tới.

Lúc này, Phương Nguyên phải đi ba vùng thiên ngoại này, giải quyết vấn đề đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Ngọn nguồn của đại kiếp nạn Thiên Nguyên ở trong ba vùng trời thiên ngoại này.

Trong tay hắn có tiên chiếu Đế Hư viết riêng cho hắn, cũng khiến hắn mang danh nghĩa tiên sứ Thiên Đình, tiếp đón chủ trời thiên ngoại, thương thảo phương pháp làm sao nghịch chuyển Hồng Mông, che chở tổ địa. Đến tột cùng tiên chiếu này có tác dụng hay không, ai cũng không dám nhiều lời. Dù sao ngay cả chính Đế Hư cũng chưa từng đối mặt với trời thiên ngoại, đối phương cũng không để ý đến truyền nhân Đế Thị hắn.

Cho nên, hết thảy đã định Phương Nguyên sẽ khó khăn thế nào, không biết kết quả ra sao.

Nhưng có biện pháp gì? Phương Nguyên nhất định phải đi, bằng không sẽ bị giết dưới đại kiếp nạn Thiên Nguyên. Cho nên mình nhất định phải đi, chẳng những phải đi mà còn nhất định phải giải quyết được vấn đề này!

Phương Nguyên áp chế pháp thuyền, tản ra thần quang dày đặc, biến mất trong bóng tối vô tận, giống như đom đóm bị hắc ám cắn nuốt. Phía sau hắn, trên đỉnh Tiên Đế Cung Thái Hoàng Thiên phát ra quang minh, Đế Hư mặt mũi giống như ngọc thạch, khởi động vùng tiên giới, khoanh tay đứng trên cao, lẳng lặng nhìn Phương Nguyên rời đi, thật lâu không nói nên lời.

- Bệ hạ, Phương Tiểu Thánh Nhân biết rõ lần này đi không có bao nhiêu hy vọng, vì sao nhất định phải đi?

Bên người Đế Hư, một lão nô còng lưng cung kính hỏi.

Trên mặt Đế Hư lộ ra biểu tình phức tạp, sau một lúc lâu mới nói:

- Nhân tâm khiếm khuyết!

Lão nô khom người, chờ hắn tiếp tục nói.

Đế Hư cười nói:

- Bởi vì nhân tâm khiếm khuyết nên sẽ làm rất nhiều việc ly kỳ, hoặc ngu xuẩn, hoặc cố chấp, hoặc điên cuồng. Hắn đến từ Thiên Nguyên, đến từ nhân gian, thiên tư kinh người, lĩnh ngộ cấm kỵ, đã bước nửa bước vào bất hủ, nhưng vẫn tránh không được có tật xấu, vô luận cường đại thế nào đều sẽ có vấn đề càng trí mạng!

Lão nô kia ngẩng đầu, hơi chờ mong câu trả lời của hắn.

Đế Hư nở nụ cười, nói:

- Đó là gánh vác trách nhiệm vô vị lên người!

- Tuy hắn thông minh tuyệt đỉnh, tu hành cận đạo, nhưng chỉ cần có tật xấu này, vậy hết thảy chuyện hắn làm đều có thể dự đoán trước. Đại khái đây là nguyền rủa lớn nhất của nhân tâm khiếm khuyết đi, luôn giống con kiến, làm việc theo quy luật!

- Tam thiên Ly Hận, Vô Ưu, Vong Sầu, ai cũng có sở trường riêng. Ly Hận Thiên nắm giữ đạo khí Vãng Sinh Thần Sương, còn Vô Ưu Thiên nắm giữ pháp bảo bản mạng của Tiên Đế cuối cùng năm đó, Vô Uyển Khổ Hải. Vong Sầu Thiên nắm giữ Thái Sơ Bảo Thụ. Ba vùng trời thiên ngoại cùng lúc bảo hộ cổ trận Thiên Đình cực mạnh, sáu đại trận luân hồi, nhờ vào đây che chở thiên ngoại…

- Ba phương thiên địa, bảo hộ xa xa, rút giây động rừng!

- Bằng vào thực lực và nội tình của ba vùng thiên địa này, ta sợ không làm gì được bọn họ. Không chỉ có ta, cho dù là Đế Hư, thêm vào tất cả sinh linh trong Tiên Đế Cung hiện giờ. Sinh linh Di tộc cũ Đồ Long cũng rất khó làm gì được bọn họ. Cho nên, nếu muốn làm gì, cũng chỉ có thể đi từng bước, quan trọng nhất là tiến vào ba phương trời thiên ngoại rồi nói sau!

Cả đường đi, Phương Nguyên cân nhắc trước sau, cân nhắc rất nhiều.

Đối với chuyện hắn suy nghĩ trong lòng, Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu, Giao Long,… ai cũng không thể hỏi. Khi ở Tiên Đế Cung, bọn họ cũng nghe được Đế Hư kể lại chuyện cũ, nhưng vô luận nhìn từ góc độ nào đều là một vùng tuyệt vọng.

- Ngươi đã chắc chắn phải đi trời thiên ngoại sao?

- Không đi không được!

- Nhưng chúng ta căn bản không biết trời thiên ngoại là thái độ gì, cục diện thế nào!

Đối mặt với quyết định của Phương Nguyên, bọn họ lo lắng nói:

- Chúng ta thậm chí không biết Thái Hoàng đến tột cùng là thật hay giả…

Đây đều là những vấn đề bọn họ phải đối mặt.

Áp lực trên đỉnh đầu như núi, trước mắt là sương mù vô tận, bên người toàn là hung hiểm.

Đối mặt với vấn đề này, Phương Nguyên chỉ có thể bình tĩnh trả lời:

- Không sợ phù vân che mắt, trái tim chỉ cần không thay đổi!

Nghe được lời này của Phương Nguyên liền không có ai nói gì với hắn nữa.

Trước sau trái phải không giống là lối đi, vậy chỉ có thể dựa vào trực giác tiếp tục đi.

Bất kể thế nào cũng không được đánh mất dũng khí bước tiếp!

Đám người Đế Hư đã miễn cưỡng nghịch chuyển, chữa trị, chỉ có vùng thiên địa xung quanh Tiên Đế Cung Thái Hoàng thiên. Ngay cả Thái Hoàng Thiên to như vậy cũng có bộ phận lớn bao phủ trong ma tức hắc ám, càng đừng nói vùng thiên địa khác. Cũng may đám người Phương Nguyên có chiến thuyền, không trải qua nhiều hung hiểm lắm.
Chương 1852 Sinh linh Vô Ưu (1)

Bọn họ chậm rãi đi trong bóng đêm vô tận, đột phá một vùng thiên địa, xuất phát theo hướng trời thiên ngoại đám người Đế Hư chiếu sáng. Đi liên tục hơn một tháng, đi ngang qua rất nhiều thế giới, rốt cục đến vùng thiên địa phía trước…

Nơi này đồng dạng cũng là nhất thiên trong Tam Thập Tam Thiên, nhưng tan tành hơn nhiều chư thiên xung quanh. Ở trong này, khiến người ta cảm nhận được lạnh lùng cô tịch, giống như cuối đường của vũ trụ Hoàn Vũ, thậm chí ngay cả ma vật cũng không thấy được bao nhiêu, chỉ có ma tức vô tận cuồn cuộn.

Nơi này, đừng nói là tung tích của trời thiên ngoại, thậm chí không nhìn thấy dấu vết tồn tại sinh linh nào.

Nhưng Phương Nguyên biết, Ly Hận, Vô Ưu, Vong Sầu, nếu đã xưng là trời thiên ngoại, thì bởi vì có bất đồng với thiên địa. Về mặt nào đó, bọn họ đã rời khỏi vùng thiên địa này, trở thành tồn tại hình thức khác.

Tam Thập Tam Thiên trước kia quá mạnh mẽ, cho nên cho dù đại tai biến xuất hiện, cũng đồng dạng có rất nhiều bí mật, hình thành vô số nơi cấm kỵ từ trong miệng dân cư cựu tộc Đồ Long. Mà ba phương trời thiên ngoại này là ba cấm kỵ lớn mạnh nhất trong thiên địa tàn phá!

Cho nên vào lúc này, hắn đứng lên, mắt chứa hàm quang, nhìn bốn phía. Bên người hắn, một trăm lẻ tám đạo tam sinh trúc trù bay lên, vận chuyển ầm ầm, tính toán quỹ tích phức tạp nào đó. Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về một chỗ, cầm tiên chiếu trong tay, cất cao giọng nói:

- Thái Hoàng Thiên Tiên Đế ra lệnh, tiếp đón chủ Vô Ưu Thiên!

Thanh âm hắn chứa pháp lực, chấn động ầm ầm, trải đầy hư không.

Vẫn thạch tinh thần tán loạn xung quanh đều bị thần niệm của hắn chấn động, bụi mù bay tung tóe. Nhưng sau khi Phương Nguyên hỏi, chỉ nghe tiếng thổi vù vù giữa thiên địa, thật lâu thật sâu sau vẫn không ai trả lời vấn đề của hắn.

Phương Nguyên trầm mặc một hồi, lại hỏi một lần nữa.

Lại trải qua thời gian một chén trà, hỏi tiếp một lần.

Liên tục hỏi ba lần, Bạch Miêu, Giao Long, Lạc Phi Linh xung quanh đều trầm mặc nhìn hắn.

Giống với phỏng đoán của đám người Đế Hư, đám người trời thiên ngoại căn bản không muốn hồi đáp. Theo lời Đế Hư, hắn lúc trước cũng đến mấy lần, muốn nói chuyện đàm đạo với người đứng đầu trời thiên ngoại, nhưng chủ trời thiên ngoại này căn bản không muốn gặp bọn họ.

Cho dù trong lòng có nhiều ý tưởng thế nào, nhưng ngay cả mặt cũng không thể gặp, vậy có thể làm gì?

Xông vào sao?

Trời thiên ngoại sở dĩ gọi là trời thiên ngoại là bởi vì đã không còn là thiên địa, muốn xông vào cũng không thể xông vào.

Phương Nguyên đứng lẳng lặng ở đầu thuyền, ánh mắt đảo qua chúng tu trên pháp thuyền, thu hồi tiên chiếu, lần nữa hỏi:

- Sứ giả Đồ Long đến đây, tiếp đón bạn cũ, mong được gặp mặt!

Đám người tộc trưởng Cam Kì nghe vậy, sắc mặt đều hơi cổ quái, khó hiểu nhìn Phương Nguyên.

Phương Nguyên chỉ nhìn thấy một vùng hắc ám hư vô, lẳng lặng chờ đợi.

Nơi đó vẫn không xuất hiện thanh âm gì.

Phương Nguyên hỏi liên tục ba lần vẫn không có động tĩnh gì.

- Chẳng lẽ trời thiên ngoại này là giả sao?

Ngay cả Giao Long cũng kinh ngạc, nhịn không được reo lên.

Phương Nguyên hít sâu một hơi, trong lòng hồi hộp. Sau khi tính toán một chút, rốt cục ra quyết định, thân hình bay bổng, từng bước bước ra ngoài pháp thuyền, thi lễ với chỗ hư vô trước mặt, nói:

- Sinh linh Thiên Nguyên, gặp đại kiếp nạn, sinh linh đồ thán, sinh mệnh ngắn ngủi, đại diện oan hồn nhiều thế hệ Thiên Nguyên đến bái kiến chủ thiên ngoại, mong được giải thích ngờ vực…

Thanh âm hắn vững vàng, nhưng lại mang theo bi thương vô tận trong lòng người.

Lúc này, không cần chờ lâu.

Một vùng hắc ám vô tận trước mắt bắt đầu khởi động, hóa thành một cánh cửa đại môn màu đen.

Trong đại môn, có thanh âm lạnh lùng chậm rãi vang lên:

- Vào đi!

Trời thiên ngoại cũng là trời thiên nội.

Trước đây Phương Nguyên hỏi Đế Hư trời thiên ngoại đến tột cùng ở nơi nào, Đế Hư nói cho hắn một câu như vậy, lúc mới nghe, giống như mơ hồ không rõ, nhưng hiện giờ, Phương Nguyên vừa thấy đại môn màu đen kia liền hiểu được đạo lý Đế Hư nói.

Pháp thuyền chậm rãi di động, bay vào trong đại môn, giống như phù du, tiến vào miệng cự thú. Nhìn thấy thế nào cũng giống như đang chui đầu vào rọ. Nhưng hiện giờ, Phương Nguyên đứng đầu pháp thuyền, vẻ mặt kiên định, bất động bất diêu, tùy ý đại môn mang theo quang hoa màu đen, dấu hiệu hung hiểm nào đang cắn nuốt mình cùng cả pháp thuyền.

Giống như tiến vào đại trận truyền tống, trước mặt bọn họ đầu tiên xuất hiện một vùng hắc ám, sau đó là đủ loại màu sắc. Đợi hết thảy ảo giác này rút đi, bọn họ liền phát hiện, quanh thân mình là một thế giới quang minh, ấm áp. Ngẩng đầu nhìn, vừa thấy còn tưởng rằng mình về nhân gian. Phía trên đỉnh đầu, mặt trời chói chan giữa trời, chiếu rọi quang min, tỏa sáng khắp thiên hạ. Nhìn từ xa, một ánh trăng nhìn không rõ bóng dáng chìm tại tây sơn, vào ban đêm ánh trăng này sẽ tỏa sáng.

Đám người Phương Nguyên hiện giờ đang ở trong trời cao, không gian sau lưng giống như vằn nước. Phía dưới bọn họ, cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy một vùng non xanh nước biếc vô tận, ruộng đồng phì nhiêu, núi xuyên suối chảy, thành trấn rậm rạp như sao trên trời, núi cao kỳ phong nổi khắp đại địa, tiên ý quấn quanh, đạo uẩn dạt dào.

Nơi này quả thật rất giống nhân gian. Nhưng bất đồng với nhân gian chính là nơi này có đạo uẩn và tiên khí nồng đậm, cực kỳ linh tính. Nếu phải so sánh, Phương Nguyên chỉ có thể nói nơi này thậm chí còn giống tiên giới hơn Thái Hoàng Thiên.
Chương 1853 Sinh linh Vô Ưu (2)

Tuy Thái Hoàng Thiên đã nghịch chuyển một bộ phận Hồng Mông, đạo uẩn dào dạt nhưng có vài phần cô thế thanh lãnh, không giống một phương thiên địa nào. Có non xanh nước biếc, có tu sĩ thôn đồng, có trân cầm dị thú, có kỳ hoa dị thảo, cả một phương thiên địa đều bao phủ một loại sinh cơ bừng bừng, linh tính mười phần. Thật khó tưởng tượng, một thế giới sinh cơ bừng bừng như vậy được sinh ra trong vùng ma tức hắc ám tuyệt diệt hết thảy.

- Vô Ưu Tiên Đế, mong gặp mặt một lần…

Đi tới vùng thiên địa này, Phương Nguyên không có hành động thiếu suy nghĩ, thần thức từ từ đảo qua phương thiên địa này, hắn đứng thẳng lên, cúi đầu thở dài, đứng trên đầu thuyền, thi lễ với vùng trời cao này, sau đó lẳng lặng trả lời.

Cũng không có quá nhiều thời gian, cả vùng thiên địa này nhẹ nhàng chấn động, truyền đến thanh âm:

- Chờ đi!

Thanh âm kia vừa nói chờ, Phương Nguyên lập tức đứng chờ ở nơi này.

Hắn giống như rất kiên nhẫn, tuyệt không lo lắng, ngồi xếp bằng trên đầu pháp thuyền, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Không biết chờ bao lâu, chỉ thấy phía chân trời chợt có một tiên chiếu màu tím bay bổng đến, bao vây trong luồng tiên khí nồng đậm. Phía sau tiên chiếu còn có mấy nam tử mặt trắng vô tu, hơi thở cổ quái, đi tới trước mặt. Quyển tiên chiếu kia tự động mở ra, bên trong tiên ý cuồn cuộn, hiển lộ ra một thanh âm, mang theo uy ý khôn kể:

- Chủ Vô Ưu tuyên sứ giả từ Thiên Nguyên, Thánh quân hai phương đông tây yết kiến…

Nghe tiếng này, Phương Nguyên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn qua.

Bên trong những nhưng nam tử đến từ tiên chiếu, có một người nổi bật, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống, ánh mắt tò mò, giống như nhìn một loại sinh mệnh không biết tên. Nhưng xem ra công phu dưỡng khí không tệ, vừa nhìn Phương Nguyên vài lần liền tươi cười, thu hồi ánh mắt, nhỏ nhẹ nói:

- Lời Thiên Đế chư vị cũng nghe thấy rồi, vậy đi theo chúng ta đi…

- Sinh linh vùng trời thiên ngoại…

Khi nam tử xem xét mình, Phương Nguyên cũng nhìn lại bọn họ. Chỉ cảm thấy nam tử của vùng Vô Ưu Thiên này thoạt nhìn không khác gì với chúng sinh linh Thiên Nguyên, nhưng âm nhu hơn. Đây không phải nói bọn họ âm thị, bọn họ vẫn là người đầy đủ, nhưng tính cách chính là như vậy. Hơn nữa nhìn hơi thở của bọn cũng đủ phán đoán tu vi của bọn họ, cùng đường tu hành với Thiên Nguyên, mấy người trước mắt này đều là tu vi Nguyên Anh.

- Làm phiền dẫn đường!

Phương Nguyên trấn định hữu lễ, mở miệng với hắn.

Sau đó pháp thuyền đi theo đằng vân của mấy người này, chậm rãi tiến về phía trươc

Lướt qua một đường, giống như viên đá quăng vào mặt hồ tĩnh lặng. Phương Nguyên có thể cảm nhận vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng hướng đến, âm thầm xem xét, có ở trong tiên sơn, có ở trong tầng mây, còn có một vài người tu vi thấp, trực tiếp nhảy vào trong không trung, toàn những ánh mắt không kiêng nể gì, còn có ánh mắt tò mò, kinh ngạc, còn mang theo địch ý mơ hồ.

Phương Nguyên không để ý đến những ánh mắt này, hắn biết, đối với những người này, mình là vị khách thiên ngoại.

- Vô Ưu Thiên ta sỡ hữu tứ lục thất hải, trăm ngàn quốc gia, tu hành đạo thống khó có thể đếm hết, diễn hóa công pháp thần thông vô hạn, phồn vinh hưng thịnh, sinh cơ lừng lẫy. Tiên chủ ta đã nói, nếu cố nhân Thiên Nguyên đã đến đây, có thể lĩnh hội một phen, tận tình thưởng thức!

Nam tử âm nhu kia dẫn đường, trên mặt mang ý cười thản nhiên, nhẹ nhàng nói.

Phương Nguyên từ chối cho ý kiến, không cần người này nói, hắn đang tận lực quan sát thế giới này.

Trong lòng dần sinh ra rất nhiều cảm khái.

Chỉ thấy vùng thiên địa này, không chỉ có người tu hành, còn có rất nhiều người thường, hoặc đang cùng nhau công tác, hoặc chỉ làm việc trong thành, có chạy tới chạy lui ngoài đồng, đùa giỡn cùng nhau, cũng có người tu hành ngồi cạnh sơn tuyền, phảm trà đánh cờ.

Có tiên chiếu tiếp dẫn, pháp thuyền tiến lên cực nhanh, rất nhanh đi qua mấy vạn lý lãnh thổ, đi tới vùng phía bắc thiên địa. Thấy ở nơi đây rõ ràng tồn tại một tòa núi cao, nói không rõ độ cao ngọn núi này, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi nối liền trời cao, giống như còn cao hơn trời. Chỉ dựa vào mắt thường, căn bản không nhìn thấy đỉnh ngọn núi, giống như cột trụ trời. Ở trên núi cũng có thể thấy mấy tòa lầu các, từng tòa tiên đài chuyển động trên khoảng không, từng gốc cổ tùng cứng cáp, từng dòng tiên khí uẩn nhưỡng.

Trước núi hiện giờ, giữa không trung, nổi lên một tòa tiên đài. Nhìn lên tiên đài, có thể thấy nơi này tụ tập không ít người, nam nữ đều có, bào phục hoa mỹ, hiện giờ chờ đợi trên tiên đài, nhìn thấy pháp thuyền Phương Nguyên đi đến, đều đứng lên.

- Đó là khách đến từ thiên ngoại?

- Khí độ quả nhiên bất phàm…

- Ha hả, khách đến đường xa, mời ngồi xuống, thưởng thức một chén rượu!

Những người này rất nhiệt tình, mời Phương Nguyên ngồi xuống, bọn họ cười cười nói nói, vẻ mặt đầy hòa khí.

Phương Nguyên nội tâm sâu sắc, có thể nhìn ra tâm ý người khác. Khiến hắn ngoài ý muốn, những người này đều nhiệt tình đối đãi, nhìn ra được, hòa khí và lễ tiết của bọn họ đều không phải che giấu gì mà phát ra từ nội tâm, giống như lo lắng tò mò của bọn họ khiến Phương Nguyên không thoải mái, bởi vậy đều hết sức thu hồi ý niệm quan sát, dò xét trong đầu, xem Phương Nguyên như một người bạn cũ.

- Chư vị khách khí rồi!

Đối phương đã đối đãi hữu lễ, Phương Nguyên cũng đáp trả như vậy.

Chúng tiên trên tiên đài cuống quít hành lễ, cười rộ nói:

- Khách nhân không cần đa lễ, tự tiên là được!
Chương 1854 Tất cả mọi người là vô tội (1)

Nói xong, liền có người dâng lên tiên đan linh quả, rượu ngon thơm ngào ngạt. Phương Nguyên tùy ý cầm một linh quả trên tay, quan sát tinh tế, biết đây không phải vật phàm. Lại nhìn đủ loại đan dược, dùng thủ pháp cao minh luyện chế, giá trị xa xỉ, có thể nhìn, trên tiên đài, nhiều thanh niên nhìn linh quả và đan dược đều lén nuốt một ngụm nước miếng.

Phương Nguyên xoay tiên quả trong tay, không lập tức ăn, tùy tay đưa cho tiểu cô nương bên cạnh. Cô bé này trông thanh khiết trong sáng, cũng không biết là vị trưởng bối nào dẫn tới, nhìn linh quả, ánh mắt ham muốn.

- Cho ngươi ăn này!

- Không… không thể!

Tiểu cô nương nhìn thấy linh quả Phương Nguyên đưa tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười, nhưng không nhận mà dùng sức lắc hai tay, cười nói:

- Phụ thân nói rồi, khách nhân đường xa đến, vất vả nhất, nên mời khách nhân dùng trước mới đúng!

Nghe lời nào ngọt ngào của nàng, trong đám người, trên mặt một nam tử trung niên lộ ra tươi cười trấn an.

Phương Nguyên sờ đầu tiểu cô nương, đặt linh quả lên bàn.

- Thiên chủ đang bế quan, mời khách quý xuống dưới chân núi hưởng chút tiên quả rồi trở lại núi!

Nam tử âm nhu kia nhìn Phương Nguyên, cười giải thích nói:

- Những người này đều là quý nhân Vô Ưu Thiên, hoặc là tài học đầy bụng, hoặc là thiên tư thông nghi, đúng lúc có thể nói chuyện phiếm vài câu với khách nhân, cũng để giết thời gian, mong khách nhân không cần ngại bọn họ!

- Đa tạ!

Phương Nguyên tiến vào Vô Ưu Lo, liền khách tùy chủ, không tỏ vẻ gì. Mà đám người trên tiên đài đều nở nụ cười, nói chuyện cùng Phương Nguyên.

Mới lạ ban đầu biến mất, cuộc nói chuyện trở nên hứng thú, những người này quả nhiên là bác học sĩ của Vô Ưu Thiên, bọn họ đàm pháp luận đạo với Phương Nguyên. Lúc đầu Phương Nguyên còn nghĩ, để những người này đàm luận cùng mình có phải muốn vênh váo với mình, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ý tưởng của mình là dư thừa, nhũng người này không hề kiêu căng vênh váo gì, ngược lại vô cùng khiêm tốn, gặp chuyện mình không hiểu, bọn họ đều cẩn thận giảng giải, biết đều không giấu, thái độ khành khẩn.

Khi thấy bọn họ không hiểu, sẽ khiêm tốn thỉnh giáo, cũng không có ý lừa dối nào.

Đàm luận một phen, Phương Nguyên đã cảm thấy đắc ý.

Hắn ở Thiên Nguyên cũng ít gặp người khiêm tốn chính khí như vậy, rất ít đàm đạo tận hứng như thế.

Nhưng sau đó, trong lòng hắn dần tỏa ra bi thương…

Đây quả thật là một đám người tốt lắm!

Nhưng Thiên Nguyên hiện giờ đang gặp ma ngẫu chuyển sinh, đại kiếp bùng lên, tranh đoạt nhân gian.

Thiên Nguyên hiện giờ, hàng tỷ sinh linh thất kinh, ăn bữa hôm lo bữa mai. Sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy là bởi vì tồn tại của vùng trời thiên ngoại này. Nhưng vùng trời thiên ngoại lại có vẻ tường hòa và an tĩnh như thế… Chủ Vô Ưu Thiên để mình tận tình thưởng thức là muốn ám chỉ mình cái gì, hoặc muốn nói với mình cái gì?

Phía trên tiên đài, Phương Nguyên đàm kinh luận đạo với mọi người, uống rượu đánh cờ, ngây người cỡ ba ngày. Trong ba ngày này, hắn gặp không biết bao nhiêu thiên kiêu kinh diễm của Vô Ưu Thiên, không biết bao nhiêu đại tu đức hạnh cao thâm. Mọi người đối đãi thành khẩn, trò chuyện vui vẻ. Ở trong quá trình này, hắn có chút hiểu biết đối với nhân tình địa lý, cảnh giới tu thành, đại đạo của Vô Ưu Thiên. Sau ba ngày, song phương đều thỏa mãn, lưu luyến chia tay!

Dưới dẫn dắt của nam tử âm nhu, Phương Nguyên bắt đầu đi lên thần sơn. Phía trên một ngọn núi cao xa vô tận, xa ở cửu tiêu, Phương Nguyên từ từ đi lên, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí càng lúc càng lạnh. Hắn ở tiên đài dưới chân núi, tươi cười lộ ra khi đàm luận cùng người khác cũng bị giá lạnh đông cứng, sắc mặt dần lạnh lùng…

Vượt qua từng tầng cây cỏ rậm rạp, dị thú lui tới dưới chân núi, cây tùng xanh ngắt, cổ điện sâu thẳm ở sườn núi, cuối cùng đi đến đỉnh núi trắng tuyết. Sau đó trong thiên địa băng tuyết trắng đến chói mắt, hắn cuối cùng đi lên đỉnh núi, một tòa động phủ thoạt nhìn rách nát mà đơn sơ, giống như một con mắt, lẳng lặng nhìn chư thiên.

Nơi này là đỉnh thần sơn, ở phía trên cao Vô Ưu Thiên.

Cho nên xoay người nhìn lại, có thể thấy xung quanh đều là tinh đấu đầy trời, giống như bảo tạch xúc tua có thể đụng.

Đối với hình ảnh sao chổi vô tận, xa hoa, Phương Nguyên vờ như không thấy, hắn chỉ nhìn về phía động phủ.

Hắn biết trong động phủ này có người nào ở. Nhưng hắn không chủ động mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn và chờ đợi.

Phía sau hắn, nam tử âm nhu này và Lạc Phi Linh, Lữ Tâm Dao, Bạch Miêu,Giao Long,… cùng lên núi. Nam tử âm nhu cũng không có ý mời bọn họ, để bọn họ ở lại một bên, để Phương Nguyên có thể nói chuyện một mình với Thiên Chủ.

- Sinh linh Thiên Nguyên, ngươi tới Vô Ưu Thiên gặp ta là có chuyện gì?

Không biết qua bao lâu, trong động phủ truyền đến thanh âm âm trầm. Thanh âm kia khá cổ kính, giống như tỉnh lại sau khi ngủ say mấy vạn năm, nồng đậm ủ rũ.

- Ta tới nơi này là bởi vì Thiên Nguyên sắp chống đỡ không nổi!

Phương Nguyên nhìn động phủ, qua thật lâu mới thấp giọng nói:

- Thiên Nguyên ba ngàn năm một lần sẽ gặp đại nạn. Mỗi một lần đại kiếp nạn buông xuống đều có vô số tiền bối hiến thân vì Thiên Nguyên, bảo hộ nhân gian, đổi một lần sống lại sau tai kiếp. Nhưng đại kiếp nạn liên tục, vấn đề di lưu càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn. Thiên Nguyên hiện giờ loạn trong giặc ngoài, đã sắp chống đỡ không nổi.
Chương 1855 Tất cả mọi người là vô tội

Khi ta rời đi, Thiên Nguyên đã thật bấp bênh. Nếu lúc này, đại kiếp nạn lần nữa buông xuống, Thiên Nguyên sợ sẽ hủy hoại trong chốc lát!

Hắn không khoa trương, cũng không che giấu. Không có bi thống, cũng không có phẫn nộ, chỉ là tận tình kể rõ mọi chuyện.

Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn động phủ kia, chờ câu trả lời của Thiên Chủ Vô Ưu.

Thanh âm của Thiên Chủ Vô Ưu qua một lúc lâu mới vang lên:

- Ta có thể giúp gì cho ngươi?

Nghe lời này, Phương Nguyên kiềm chế tối tăm trong lòng, hắn bình tĩnh nói:

- Nếu là Thiên Nguyên không còn kiếp nạn là tốt nhất!

Thiên Chủ Vô Ưu trầm mặc càng lâu, hắn nói:

- Đó là chuyện của các ngươi, thứ chúng ta bất lực!

Nghe lời bình tĩnh này, lửa giận trong lòng Phương Nguyên rốt cục bạo phát. Giáo dưỡng của hắn đã tốt lắm rồi, nhưng lúc này vẫn không nhịn được phẫn nộ, loại lửa giận này chưa từng có, dường như thiêu cháy trái tim hắn, trực tiếp đốt toàn thân hắn, phá hủy mọi lí trí của hắn. Sát ý chưa từng có trước nay dường như dâng trào trong lòng, khiến hắn muốn khởi dậy khí lực một thân, trực tiếp phá hủy vùng thiên địa này, trực tiếp đánh vỡ động phủ này. Nhưng hắn biết đây là vô ích. Cho nên hắn đứng đó, tùy ý trái tim trào dâng sóng thần, chỉ trầm mặc không nói.

Trên đỉnh thần sơn, gió lạnh thổi tới, thổi bay thanh bào của hắn.

Một chốc, hắn giống như một mình đứng trong vũ trụ, xung quanh đều là tinh thần.

Phương Nguyên trầm mặc thật lâu, mới giảm xuống lửa giận trong tim, sau đó hắn mới duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng nâng đầu nhìn động phủ, cười nói:

- Kỳ thật ta đến bái kiến, còn có vấn đề muốn thỉnh giáo…

Trầm mặc một chút, hắn nói:

- Ta muốn biết đại kiếp nạn của Thiên Nguyên là thế nào hình thành?

Thiên Chủ Vô Ưu cũng trầm mặc rất lâu, nói:

- Nếu không người chỉ điểm, ngươi cũng không đến được đây, cần gì hỏi nhiều?

Phương Nguyên lẳng lặng đứng, một lát sau mới nói:

- Vẫn muốn xác định một chút!

Thiên Chủ Vô Ưu nói:

- Không có tác dụng gì!

Phương Nguyên nói:

- Chết cũng phải chết rõ ràng a!

Phía trên thần sơn, gió lạnh thổi qua, hơi lạnh xuyên xương cốt.

Thiên Chủ Vô Ưu thật lâu không mở miệng, sau khi trôi qua một thời gian dài, thanh âm của hắn mới truyền ra:

- Ta dẫn ngươi đi xem!

Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên không động phủ có pháp tắc câu đạo đan vào, hội tụ, hình thành một bộ dáng mơ hồ. Người nọ đầu quan cao quan, thân khoác cổ bào, cực kỳ giống bộ dáng ẩn sĩ trong giấc mơ bia đá của hắn. Nhưng bất đồng với cảnh trong mơ là người trước mắt này tạo cảm giác cực kỳ rách nát. Hắn giống như trải qua vô số sinh tử, cả sinh mệnh đều cũ nát, như không tồn tại ở thiên địa, rồi mạnh mẽ sống lại.

Càng mấu chốt là khí cơ trên người hắn.

Phương Nguyên cách hắn không xa, nhưng nhìn không ra cảnh giới tu vi của hắn.

Cảnh này khiến lòng Phương Nguyên càng trầm xuống.

Mình đã vượt qua Đại Thừa mức độ nào đó, va chạm vào cấm kỵ sau Đại Thừa.

Nhưng mình vẫn không nhìn ra tu vi một thân của Thiên Chủ Vô Ưu, chỉ có thể nói rõ một vấn đề. Cảnh giới của Thiên Chủ Vô Ưu cao hơn mình tưởng tượng.

Hắn là Bất Hủ!

Không phải Bất Hủ như Bạch Cốt Chu Tước đã ngã xuống mà là Bất Hủ chân chính!

Thiên Chủ Vô Ưu xuất hiện trên động phủ, thân hình phiêu đãng, chậm rãi bơi về phía trước. Hắn không ngừng lại, nhưng Phương Nguyên tự nhiên dùng toàn lực đuổi kịp hắn. Tinh sa trên người bay múa, gió thổi phất qua, từng dòng đạo văn xuyên qua thân hình Phương Nguyên, trải qua vô tận không gian biến hóa, đi theo phía sau Thiên Chủ Vô Ưu.

Thiên Chủ Vô Ưu giống như cũng không nghĩ đến tu vi Phương Nguyên lại cao như thế, hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ bình tĩnh đi về trước.

Phương Nguyên đi phía sau hắn, bỗng nhiên có cảm giác bọn họ nhìn như đi trước đi sau nhưng lại không giống cách xa nhau, mà như biến cả thiên địa thành một chỉnh thể. Mà nay bọn họ chỉ đi mặt đối lập của vùng thiên địa.

Bởi cảm giác này nên bọn họ càng đi, càng như tiếp cận chỗ sâu trong thế giới. Tiếp cận căn nguyên của thế giới này.

Rốt cục trước mắt Phương Nguyên hơi tối lại, giống như đi vào vùng tinh không. Nơi này, giữa thiên địa đều là tinh thần trôi nổi.

Tinh thần bay lơ lửng, giống như một thân vũ trụ không chỗ không ở, lại tồn tại ma tức hắc ám vĩnh hằng.

Ma tức hắc ám nơi này thậm chí còn mạnh, còn tinh thuần hơn trong Đại Tiên Giới.

Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn, có cảm giác trong tinh không phía sau giống như có vật gì. Nhưng vật kia rất khổng lồ, lớn đến mức Phương Nguyên căn bản không thấy rõ toàn cảnh. Nhưng tu vi hiện giờ của Phương Nguyên cũng xưa đâu bằng nay, cho nên hắn rất nhanh có phương pháp. Thần thức nổi dậy, giống như thiên nhãn, không ngừng thăng cấp, thăng cấp, sau đó nhìn xuống.

Không biết cao được bao nhiêu, cũng không áp tinh không trước mắt xuống bao nhiêu, hắn rốt cục thấy rõ toàn cảnh.

Trước mắt hắn, rõ ràng là một đại trận giống máy xay gió. Từng tòa đại trận bố trí trong tinh không, dẫn dắt vô số tinh thần, trong ma tức hắc ám cuồn cuộn, thời thời khắc khắc xoay tròn. Trên một phương thiên địa, tồn tại ba luồng quang mơ hồ, chúng nó tránh trên đại trận, nhờ đại trận cầu sinh.

Theo lẽ thường, đại trận kia có thể đẩy ra ma tức hắc ám, khiến ba luồng sáng này vĩnh viễn tồn tại. Nhưng ma tức hắc ám quá nồng đậm, cũng quá mạnh.

Chúng nó nhuộm dần ngày đêm, như ăn mòn đại trận kia, từng chút một lan tràn lên luồng sáng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom