• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (5 Viewers)

  • Chương 1746-1750

Chương 1746 Đệ tử Chu tiên sinh (1)

Nhưng bây giờ, hắn lại không lo nổi, chỉ nghĩ làm sao phát huy ra kiếm đạo mạnh nhất của chính mình mạnh nhất, chém giết được người chân thọt kia.

Sát khí trong thiên địa xơ xác, ngân hà hai bên, như thành hai thế giới.

Cửu Châu Kiếm Thủ một kiếm dốc toàn lực, tựa như có thần uy chia đôi thế giới.

Nhưng trong lúc ngân hà vọt tới, người thọt chân nhân nắm cành trúc chém ra kiếm đạo cũng đến, cứ như thế lặng yên không một tiếng động, kiếm quang nhạt không thể thấy chạm cùng thanh thế bàng bạc tới cực điểm của ngân hà, thoạt nhìn như Chân Long bay lên gặp phải một con ruồi, hai bên cảnh giới không chút liên quan.

Dù là Phương Nguyên đang ác chiến hay mấy người tông chủ Thanh Dương Tông cũng đều nghiêng đầu nhìn đến.

Theo bản năng bọn họ nhìn về phía một kiếm này.

Thậm chí cả mèo trắng, dường như cũng cảm ứng được gì, hai mắt trợn to nhìn dưới ngọn núi, biểu hiện có chút kinh ngạc.

- Xì. . .

Tình cảnh kiếm quang và ngân hà tiếp xúc ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Âm thanh nhẹ nhang vang lên, một luồng ánh kiếm chém vào bên trong ngân hà.

Sau đó giống như dao cắt giấy, một luồng ánh kiếm đi ngược dòng thẳng tắp chia ngân hà làm hai nửa, sức mạnh rít gào tụ lại đột nhiên mất đi khống chế, kêu vang, hóa thành sức mạnh to lớn cuồng bạo, bừa bãi tàn phá trong hư không.

Ngân hà kia chính là Cửu Châu Kiếm Thủ ngưng tụ kiếm đạo vô thượng mà xuất hiện, đủ chém thế giới thành hai nửa.

Thế nhưng kiếm quang người thọt chân lại chém kiếm đạo của hắn thành hai nửa.

Chuyện này thật khó có thể tưởng tượng được, nhưng nhìn vào như chuyện đương nhiên.

Hai mắt Cửu Châu Kiếm Thủ mở thật lớn, không thể tin nổi nhìn một đạo kiếm quang kia chém kiếm đạo của hắn thành hai nửa, sau đó trực tiếp bay đến trước mặt hắn, trên mặt có chút tán thưởng, sau vẻ tán thưởng kia dễ dàng giành ra một chút công phu, ngưng tụ chút sức lực, hắn đứng trong hư không, tay áo lớn bị thổi bay phần phật.

Qua rất lâu, một đường thẳng tắp dọc xuống mới xuất hiện ở mi tâm hắn, kéo dài xuống phía dưới.

Kiếm trong tay hắn từ giữa không trung rơi xuống, tiếng leng keng vang vọng.

Người thọt chân dưới sườn núi, bỏ cành trúc trong tay ra, hắn hái một quả vàng ở cây bên cạnh, cắn một miếng.

Có lẽ mùi quả dại không tệ nên hắn gật gật đầu tán thưởng.

Thanh Dương Kiếm Si xuất hiện một cách đột ngột, cũng không ai biết hắn cố ý đến hay ngẫu nhiên mà đến, nhưng thật giống một loại nhân quả nào đó từ nơi sâu xa, lúc Thanh Dương Tông đối mặt với kiếp số của họ đúng lúc hắn trở về sơn môn sau ngàn năm, đồng thời dùng kiếm trong tay mình, trợ giúp Thanh Dương Tông chém tới uy hiếp cường đại, trả món nợ ngàn năm trước.

Một kiếm kia của hắn vô cùng kinh diễm, đủ để đoạt đi bất kỳ phong thái nào bên trong thiên địa.

Có điều trước khi một kiếm kia của hắn chém ra, Phương Nguyên đấu cùng lão tu hắc quan, lão tu khuôn mặt tươi cười đấu cùng Giao Long vẫn vô cùng khốc liệt. Từ lúc Thanh Dương Kiếm Si xuất hiện, đã kinh động đến Cửu Châu Kiếm Thủ, liên tục liên tiếng quát hỏi, cho đến khi Thanh Dương Kiếm Si đi vào trong ngọn núi, uống một hớp nước, thuận thế chém ra một kiếm, làm gãy đứt kiếm đạo của Cửu Châu Kiếm Thủ. Trong quá trình chém cường địch này, Phương Nguyên, Giao Long và đối thủ vẫn ác chiến, mà chiến càng thêm kịch liệt hơn.

- Ngươi chỉ là Hóa Thần sơ giai, làm sao cùng ta tranh đấu?

Mới bắt đầu, lão tu hắc quan đã phát hiện sự tồn tại của Thanh Dương Kiếm Si, tuy rằng hắn không có nhận ra đây là người nào, nhưng trong nháy mắt, đã cảm ứng được trên người Thanh Dương Kiếm Si có một loại khí thế nguy hiểm, bởi vậy xung quanh hắn khí diễm tăng vọt, từng bông hoa sen thiêu đốt ra, lấp đầy hư không, giống như Thiên hỏa nghiêng rơi xuống, bao bọc toàn bộ Thanh Dương Tông bên trong.

Hoa sen lửa hàng lâm, thực sự không biết sẽ có bao nhiêu ngọn núi hóa thành dung nham, sẽ có bao nhiêu đệ tự Thanh Dương Tông chết oan uổng.

Lão tu hắc quan lo lắng có biến số xuất hiện, cho nên trực tiếp xuống tay độc ác, tạo áp lực to lớn lên người Phương Nguyên.

Hắn cảm thấy Cửu Châu Kiếm Thủ chắc chắn có thể ngăn được người thọt chân kia, vì thế hắn không muốn có gì thay đổi, bức Pương Nguyên đi vào khuôn khổ.

Trong phút chốc đó, Phương Nguyên đã thay đổi sắc mặt, sau lưng hắn, không chỉ có đệ tử Thanh Dương Tông, còn có Chu tiên sinh, tuy rằng lão già này tỏ thái độ một lòng muốn chết, nhưng Phương Nguyên lại không muốn để cho hắn cứ thế chết đi, tiên sinh của hắn tại sao có thể chết trước mặt hắn

được, hắn không phải là tên chăn trâu ở Tiên Tử Đường, hắn đã có đầy đủ tu vi, chẳng lẽ còn không bảo vệ được ân sư khai sáng của hắn sao?

- Ầm!

Trong lòng hắn lạnh lùng nghiêm nghị, hai tay lao tới, chép xanh chép đỏ truy đuổi theo hình Thái Cực Đồ vươn ra trước mặt, to lớn chưa từng thấy, như một khay tròn nằm ngang trong hư không, hoa sen lửa hàng lâm, đều bị Thái Cực Đồ tiếp xuống, nó hầu như bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, mà Thái Cực Đồ cũng gần như che khuất toàn bộ Thanh Dương Tông, miễn cưỡng chống được!

- Tiểu nhi này vẫn u mê không tỉnh, vậy thì tốc chiến tốc thắng!

Lão tu khuôn mặt tươi cười nhìn thấy được tình cảnh này, cũng bực bội thét lên, điều động suối máu cực lớn từ trên trời giáng xuống.

- Ngươi là cái quái gì, ngươi đặt Giao gia ta ở đâu?
Chương 1747 Đệ tử Chu tiên sinh

Thấy được Phương Nguyên đẩy lên Thái Cực Đồ, lấy sức lực của một người chống đối hai cao thủ Hóa Thần đỉnh phong, Giao Long cũng gấp đến toát mồ hôi hột, đột nhiên bơi trong hư không mà đến, gãi loạn trên người lão tu khuôn mặt tươi cười. Vốn lão tu khuôn mặt tươi cười có ý hấp dẫn nó lại đây, vừa thấy Giao Long tới gần, lập tức tế lên suối máu, dự định trấn áp nó, nhưng Giao Long nhìn thấy không ổn, lập tức quay đầu lui lại.

Lão tu khuôn mặt tươi cười vừa tức vừa giận, Giao Long còn chưa hóa thành Chân Long, nên cũng không xem là đáng sợ, nhưng then chốt là tên này quá mức trơn trượt, hắn muốn tới chiến một trận thì nó chạy trốn, hắn không quản được, hắn đuổi theo thì nó chạy, tốc độ của Giao Long không chậm, không đuổi kịp, lại không thể dẫn nó ra ngoài lãnh địa Thanh Dương Tông, không phải trong thời gian ngắn là có thể bắt được.

Điều này làm cho một chưởng ma đạo cự pháp như hắn bị kẻ này cuốn lấy, không thể buông tay.

Mà ở bên kia, các đệ tử Thanh Dương Tông cũng nhanh chóng chớp thời cơ, nhìn thấy hoa sen lửa từ trên trời đáp xuống, che ngợp bầu trời, Phương Nguyên đẩy lên Thái Cực Đồ ngăn lại, bọn họ cũng biết tình thế khẩn cấp, đều lớn tiếng hô hoán, liều mạng chui vào động phủ trong lòng đất. Bọn họ biết rõ bản thân không địch lại được, cố làm hết sức bảo toàn tính mạng, dù như thế nào, cũng phải để cho Phương Nguyên không lo lắng mà chiến đấu một trận.

Sức mạnh pháp tắc của lão tu hắc quan khá cường đại, bây giờ liều mạng chung quy vẫn thắng Phương Nguyên một bậc, Thái Cực Đồ tinh diệu vô song, hầu như hoàn toàn không có kẽ hở, nhưng sức mạnh toàn thân lại hơi kém, hoa sen lửa đầy trời phủ xuống, vẫn có chỗ tổn hại, từng điểm hoa sen lửa hàng lâm, mỗi một điểm hoa sen lửa rơi xuống đất, đều làm cho mặt đất xuất hiện một hố sâu cực lớn, trong hố hầu như không có đất cát, toàn bộ chúng đều bị đốt cháy tạo thành chất lưu ly trong suốt, cực kỳ quỷ dị. . .

- Hô. . .

Đã có vô số điểm hoa sen lửa ập xuống, Phương Nguyên thật sự lực bất tòng tâm.

Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, không biết Chu tiên sinh có chết trong đống hỗn loạn này không?

Dù sao, tu vi của Chu tiên sinh cũng quá thấp, chỉ một khối đá núi ngã trúng, cũng thương tổn đến tính mạng hắn.

- Ào ào ào. . .

Tuy nhiên ngoài dự đoán mọi người, trong lúc tâm thần hắn kinh hoàng nhất chợt thấy một vệt bóng đen từ phía dưới xẹt qua.

Áo choàng trên đầu bóng đen thổi ra, lộ ra mái tóc bạc trắng, chính là Lữ Tâm Dao, trong lòng nàng ôm Lão đầu tử khô gầy, chính là Chu tiên sinh, mà trong thời khắc mấu chốt nàng đã ra tay cứu Chu tiên sinh, vội vã thoát đi.

- Cường địch ở bên kia, ngươi cứu ta làm gì, đi. . . đi hỗ trợ!

Chu tiên sinh bị Lữ Tâm Dao ôm, tỏ ra tức giận, giương nanh múa vuốt.

- Những người kia thực lực quá mạnh, ta không giúp được gì, Lão nhân gia ngài càng không giúp được. . .

Lữ Tâm Dao mạnh mẽ mang Chu tiên sinh ra phía sau núi, lúc này mới để xuống, biểu hiện nhàn nhạt, lạnh giọng nói.

- Dù không giúp được lão phu cũng không sợ hãi, ta phải làm chỗ dựa cho học trò của mình.

Chu tiên sinh râu tóc phất phơ, gấp giọng quát lên.

- Ngươi chỉ nhớ rõ Phương Nguyên là học trò của ngươi, lẽ nào ngươi quên ta cũng là học trò của ngươi sao?

Bỗng nhiên Lữ Tâm Dao quát lớn, lấn át tiếng của Chu tiên sinh.

Ánh mắt nàng lạnh nhạt, lãnh đạm nhìn Chu tiên sinh.

- Lữ Tâm Dao con gái Lữ Trúc Am, nếu ngươi nhớ tới lão phu dạy qua ngươi, thì lúc này ngươi phải biết nên làm thế nào.

Nhưng nàng không nghĩ tới, Chu tiên sinh lại lớn tiếng quát, cắt gãy lời nàng.

Lữ Tâm Dao nghe vậy cả kinh, nhìn Chu tiên sinh với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

Dáng dấp của nàng hôm nay đã sớm không phải như lúc ở Tiên Tử Đường, từ khi nàng có truyền thừa Ma Ngẫu, rời khỏi Bách Hoa Cốc Việt Quốc, trải qua đại biến mấy lần, thậm chí suýt nữa bị Ma Ngẫu đoạt xác sống lại, nhờ Hắc Ám Ma Chủ điểm hóa, mới áp chế Hắc Ám Ma Ngẫu, đã biến thành dáng dấp bây giờ. Nhưng trong quá trình này, dáng dấp nàng cũng đều thay đổi, dù Phương Nguyên có thể nhận ra nàng, có lẽ bằng vào khí cơ cảnh giới Hóa Thần cảm ứng, nhưng nàng căn bản không có nghĩ tới, Chu tiên sinh thật sự có thể nhận ra nàng.

Vừa nãy hỏi Chu tiên sinh có nhớ nàng là đệ tử hắn không, vốn chỉ muốn châm chọc một chút, nhưng không nghĩ tới, Chu tiên sinh lại thật sự nhận ra.

Hơn nữa đối với nàng cũng không chút khách khí, nhìn nàng với ánh mắt thất vọng không hề che giấu.

- Tiên sinh, ta. . .

Lữ Tâm Dao hoảng hốt nghĩ muốn hành lễ với Chu tiên sinh.

- Đừng giữ thái độ hờ hững, phải phân rõ nặng nhẹ.

Chu tiên sinh trực tiếp giơ tay ngăn cản nàng, thân hình khô gầy vào lúc này tựa hồ có vẻ cực kỳ cao lớn, trầm giọng nói:

- Lữ nha đầu, ngươi xuất thân gia đình phú quý, thông minh lanh lợi, vốn là một trong những người đứng nhất nhì mà ta dạy, thật sự cho rằng lão phu đã quên ngươi sao? Lão phu chỉ không muốn nghĩ đến ngươi, ngươi thông minh như vậy, vì sao không thể đặt tất cả sự thông minh của mình trên học thức? Tính tình ngươi kiêu ngạo như vậy vì sao không thể đặt sự kiêu ngạo trên việc ngươi làm? Xem tu vi của ngươi bây giờ lão phu biết thành tựu của ngươi thực sự quá cao, ngoại trừ tiểu Phương Nguyên chính là ngươi, nhưng vì sao ngươi không thể giống như hắn gánh chút trách nhiệm?
Chương 1748 Đưa ngươi lên cửu thiên (1)

Lữ Tâm Dao ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lộ ra chút bất ngờ, môi khẽ động.

Bây giờ Chu tiên sinh ở trước mặt nàng, thực sự quá nhỏ yếu tựa như phàm nhân so với giun dế.

Nhưng ở trình độ nào đó, lại cao to đến dị thường!

Cao to vĩ đại, khí độ khó lường giống như năm đó nhìn thấy hắn ở Tiên Tử Đường.

- Không ngờ tiên sinh còn nhớ ta. . .

Trong lòng nàng vô cùng hoảng hốt, Lữ Tâm Dao rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường, nàng cười tủm tỉm, nhẹ nhàng thi lễ trước Chu tiên sinh:

- Cũng xem như ta nhận mệnh, biết trong mắt tiên sinh ngài, trong mắt tất cả mọi người, ta không bằng Phương Nguyên, hắn mới là thiên chi kiêu tử, là con cưng trong mắt các ngươi. .. Có điều, ta cũng không yếu hơn hắn quá nhiều.

Vừa nói chuyện, nàng vừa đứng lên, chỉ về phía Phương Nguyên, cười nói:

- Ngài xem, hiện tại không phải hắn cần ta hỗ trợ sao?

Bóng dáng yêu kiều thướt tha quay người lại, một đầu tóc bạc, bay tung tóe.

Chu tiên sinh cảm ứng được trên người nàng tản mát ra một loại khí cơ nào đó, trong lòng cũng run lên, sợ đến tận đáy lòng.

Trên mặt vẫn cứ không thể biểu lộ chút gì, vẫn duy trì là một tiên sinh nghiêm túc, vĩ đại.

Nhưng trong lòng lại không kiềm chế được suy nghĩ “ Lão phu đã dạy một người thành công điển hình, một người thất bại điển hình”.

. . .

. . .

- Ngươi nhất định phải để Thanh Dương Tông tiêu diệt cùng ngươi sao?

Hoa sen lửa của lão tu hắc quan nghiêng rơi xuống, dưới điều động pháp lực vô tận, từng đạo pháp tắc hội tụ, làn sóng sau mạnh hơn sóng trước, không chút kiêng dè, sát ý hừng hực, mà Thái Cực Đồ của Phương Nguyên dưới thế tiến công này đã tàn tạ không chịu nổi, hầu như không chống đỡ được, nhưng nếu hắn tránh ra, ít nhất cũng có hơn mấy trăm ngàn đệ tử Thanh Dương Tông phải bỏ mạng, vì thế hắn đành gắt gao chống đỡ.

Lão tu hắc quan nhìn ra Phương Nguyên sợ ném chuột vỡ đồ, hắn cảm thấy thế tấn công này cũng không uổng, liền muốn thừa thế xông lên bắt Phương Nguyên, tâm thần lạnh lẽo, pháp lực ngập trời nghiêng rơi xuống, hét lớn:

- Còn không mau giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp ra đây? Lẽ nào ngươi tình nguyện để sư môn chôn cùng ngươi, cũng không muốn xem Chuyển Sinh kia có dáng dấp thế nào?

Đến tột cùng hắn vẫn lo lắng sợ phá huỷ Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, bởi vậy mới không dám trực tiếp hạ sát thủ Phương Nguyên.

Chỉ nghĩ hủy diệt Thanh Dương Tông, để Phương Nguyên giao ra bí pháp kia.

Nhưng hắn không nghĩ tới, đang từng bước ép sát, bỗng nhiên một giọng nói vang lên.

- Ngươi muốn nhìn một chút sau khi chuyển sinh sẽ có dáng dấp gì sao?

Đó là thanh âm của một nữ tử:

- Được, ta cho ngươi xem!

- Lại người nào tới nữa rồi?

Khi tiếng Lữ Tâm Dao truyền đến thì lão tu hắc quan lão đang điều động hoa sen lửa, sắp hoàn toàn đánh tan Thái Cực Đồ chép xanh đỏ Phương Nguyên nắm giữ.

Hiện tại, trên dưới Thanh Dương Tông đều bị một kiếm Cửu Châu Kiếm Thủ đánh tan, lúc đó Thanh Dương Kiếm Si còn chưa đi tới núi, thoạt nhìn đã không có bất kỳ người nào có thể giúp đỡ Phương Nguyên, mà bên trong Thanh Dương Tông, Phương Nguyên cũng không có lựa chọn khác, hoặc là mạnh mẽ chống đỡ, hoặc là không để ý tính mạng đồng môn Thanh Dương Tông, thoải mái đánh cùng lão tu hắc quan một trận.

Nếu không làm như vậy Phương Nguyên bó tay bó chân, tuyệt không có phần thắng, nếu làm như vậy, hắn cũng sẽ có cái bóng trong lòng, vẫn sẽ thua dưới tay lão tu hắc quan, mà cũng chính vì nguyên nhân này nên trong lòng lão tu hắc quan mới chắc chắc, hoàn toàn không lo lắng!

Nhưng cũng ngay vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác được một đạo khí cơ hung hiểm đến vô cùng.

Như có một đạo hàn mang, gắn bên trong áo của hắn.

- Bạch!

Hắn quay đầu lại nhìn thấy phía tây Thanh Dương Tông có một nữ tử đang ở giữa không trung.

Trên người nữ tử mặc áo choàng đen như do Hắc Ám ma tức nồng nặc hóa thành, đầu tóc bạc trắng chói mắt, da thịt trắng như tờ giấy, tái nhợt, chỉ có môi đỏ đỏ sẫm như máu, bây giờ nàng bị cuồng phong thổi tới, tóc bạc trắng bay lượn, như yêu ma, thoạt nhìn tu vi không cao, nhưng xung quanh mơ hồ có Hắc Ám ma tức quấn trên người nàng!

- Ngươi là thứ gì?

Con ngươi lão tu hắc quan đột nhiên co rút lại, lạnh lùng chăm chú nhìn trên người Lữ Tâm Dao.

- Ta chính là thứ mà các ngươi một lòng muốn hóa thành. . . Tiên!

Lữ Tâm Dao không mở miệng, tiếng nói từ trên trời truyền đến, rung động hư không xung quanh.

- Xoẹt!

Khi nàng nói ra lời này thì một tay nàng chỉ lên trời, sau đó thẳng tắp vạch thẳng xuống một đường, giống như mệnh lệnh cho thiên quân vạn mã hạ xuống, khi tay nàng hạ xuống, quanh người Hắc Ám ma tức lập tức tăng lên vô số lần, như một lớp màn đen, đan xen vào trong không trung, xếp chồng lên nhau cuốn về bốn phương tám hướng.

- Đó là. . .

Trong lòng lão tu hắc quan vô cùng kinh hãi, hắn chưa từng gặp loại thần thông này.

Nữ tử có khí cơ quỷ dị thoạt nhìn tu vi cũng không cao, nhưng thần thông lại vô cùng quái lạ.

Giống như nàng có thể nắm giữ một loại bản nguyên thiên địa nào đó.

Loại nắm giữ này khác với cảnh giới Hóa Thần nắm giữ pháp tắc thiên địa, chính là trực tiếp điều khiển bản nguyên thiên địa.

Mà nàng điều khiển, không phải cái khác mà chính là Hắc Ám ma tức.
Chương 1749 Đưa ngươi lên cửu thiên (2)

Từng tầng ma tức cổ động, giống như thực chất, thời khắc nguy cấp liền tăng vọt lên, từng tầng miếng vải đen, trực tiếp bao bọc lão tu hắc quan bên trong, đồng thời bao trùm cả hoa sen lửa bên cạnh lão, tất cả đều quấn bên trong miếng vải đen, trong lúc nhất thời chỉ thấy được miếng vải đen phồng to lên, mãnh liệt khó lường, nhưng dù thế nào cũng không thể thoát được.

- Sao thế gian lại có thần thông quỷ dị đến vậy?

Lão tu hắc quan cảm thấy tam quan đều bị kích động, hắn chưa từng gặp loại thần thông thế này.

Có thể bao phủ được sức mạnh pháp tắc hoa sen lửa của hắn vào trong.

Mặc dù miếng vải đen kia bao phủ hoa sen lửa vào trong, cũng chỉ là tạm thời, hắn có thể cảm giác được miếng vải đen kia khá yếu ớt, chỉ cần cho hắn chút thời gian là có thể thoát ra, giống như dùng mảnh vải bố chân chính bao phủ lò than thiêu đốt, trong chốc lát than lửa thì sẽ đốt xuyên qua miếng vải đen, nhưng ít nhất trong nháy mắt nó thật sự bao lấy.

Làm đến một bước này, Lữ Tâm Dao cũng đang ở giữa không trung, như ẩn như hiện, biểu hiện có chút kiêu ngạo.

Nàng đúng thật kiêu ngạo bởi vì nàng hiện tại chính là người chuyển sinh hoàn chỉnh nhất.

Ở một mức nào đó, Hắc Ám Ma Chủ thôi diễn Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp cũng lấy nàng tham khảo.

Đương nhiên, trong này cũng có vận mệnh của riêng nàng, nàng chuyển sinh thành công bên trong có rất nhiều ngẫu nhiên và may mắn tồn tại, cũng có một chút nguyên nhân riêng của bản thân nàng, nói chung, nàng đúng là thực chất hoàn chỉnh chuyển sinh, thuộc sinh vật khác không giống người.

- Thì ra nhưng kẻ kia nói có thần tồn tại, thật sự không gạt ta…

- Thì ra thế gian này thật sự có Chuyển Sinh Pháp môn.

- Hôm nay, lão phu không chỉ muốn đoạt Chuyển Sinh Pháp môn, ngươi cũng phải đi theo ta!

- . . .

- . . .

Trong hư không vắng vẻ, tiếng của lão tu hắc quan vang lên, mang theo chút vui mừng, cũng có chút tham lam.

Cùng lúc đó, bên trong từng tầng màn đen mơ hồ có ánh lửa đỏ rực sáng, đó là hoa sen lửa của hắn, đang tăng vọt lên, đốt xuyên từng tầng ma tức biến thành màn đen, dù sao tu vi hắn cũng rất kinh người, Lữ Tâm Dao cũng chỉ có thể phong ấn hắn trong chốc lát mà thôi, hắn vẫn có thể tránh ra, chỉ cần một chút thời gian.

Tuy rằng nàng chuyển sinh thành công, nhưng tu vi cảnh giới của nàng còn quá kém.

- Ngươi không có cơ hội!

Cũng ngay vào lúc này, tiếng của Phương Nguyên từ phía dưới vang lên.

Từ khi bắt đầu trận chiến, Phương Nguyên đã rơi vào thế cực kỳ bị động, bởi vì đang ở trong Thanh Dương Tông, dù hắn có động thủ hay không thì tính mạng của Thanh Dương Tông cũng bị áp đảo, nên mới hắn mới bị trói buộc, nhưng hoa sen lửa của lão tu hắc quan đã bị Lữ Tâm Dao phong ấn lại trong chốc lát, hắn đột nghiên ngẩng đầu, lạnh giọng nói.

- Rào!

Không đợi cho lão tu hắc quan tránh thoát, bỗng nhiên Phương Nguyên chưởng đẩy Thái Cực Đồ chép xanh chép đỏ vọt thẳng lên cửu thiên.

Thái Cực Đồ đã tàn tạ không chịu nổi, nhưng còn có sức mạnh tương ứng, bị hắn cứ thế thẳng tắp đẩy lên trời, cũng đẩy luôn cả lão tu hắc quan và Lữ Tâm Dao lên theo, trong giây lát lên trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng, thẳng lên trên mây xanh.

Những vì sao xung quanh chiếu rọi lạnh lẽo tận xương, bọn họ đã tiếp cận thiên ngoại.

- Rào. . .

Cũng vào lúc này, lão tu hắc quan đã tránh thoát, cả người hắn đã được bao bọc trong một đóa hoa sen cực lớn, sen hiện chín cánh, mỗi một cánh rộng đến trăm trượng, hỏa diễm óng ánh long lanh thoạt nhìn xa hoa, nhưng hung hiểm đến cực điểm, vẻ mạt vô cùng kinh sợ, ánh mắt quét nhìn bốn phía, sau đó liền nhìn thấy Phương Nguyên và Lữ Tâm Dao.

- Đẩy ra ra thiên ngoại, để không thương tổn được Thanh Dương Tông sao?

Tiếng nói hắn nặng nề vang lên, mang theo vẻ châm biếm.

- Thật hoang đường, dù có đến thiên ngoại ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, sau khi chế trụ được ngươi ta lại trở về Thanh Dương Tông, lẽ nào không thể xóa đi tông môn nho nhỏ kia sao?

Phương Nguyên chỉ liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi cất đi Thái Cực Đồ tàn tạ, thân hình bay lên, đứng ngang bằng hắn.

Mà Lữ Tâm Dao thấy tình thế không ổn, lại lặng yên lùi về sau, tách ra ở một bên.

Nàng giúp đỡ Phương Nguyên đưa cường địch dẫn tới thiên ngoại, cũng là đang tự giúp chính nàng.

- Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp quả thật vi diệu, tu vi tiểu nha đầu cỡ này đã có được sức mạnh to lớn đến vậy.

Lão tu hắc quan khen ngợi nhìn Lữ Tâm Dao một chút, sau đó nhìn Phương Nguyên, đột nhiên thân hình nhảy lên, bên người sen đỏ cực lớn khép mở, từng đạo hỏa vân cuốn thẳng về phía Phương Nguyên, hùng hồn quát lớn:

- Tiểu nhi, dù sao tu vi của ngươi cũng quá thấp, ở Thanh Dương Tông ngươi không phải đối thủ của lão phu, mà ở thiên ngoại cũng vậy, uổng phí nhiều tâm trí làm gì, tốt nhất là giao bí pháp ra đây đi!

Ầm! Ầm! Ầm!

Khi hắn đang nói chuyện hoa sen to lớn bên người đột nhiên bay lên không trung, trên chín cánh sen, từng cánh rơi xuống dưới, từng tầng chồng chất lên nhau, sức mạnh vô cùng lớn, như sóng lớn chồng chất.

Dù sao Phương Nguyên cũng mới vừa Hóa Thần không lâu, tuy rằng hắn là thiên đạo Hóa Thần, nắm giữ lực lượng pháp tắc tinh diệu cực kỳ, nhưng về mặt sức mạnh, cao hơn tu sĩ Hóa Thần không ít, đặc biệt lão tu hắc quan, không phải là Hóa Thần bình thường, hắn từ cảnh giới Đại Thừa rớt xuống Hóa Thần, điều này cũng làm cho sức mạnh pháp tắc hắn nắm giữ vượt qua Phương Nguyên.
Chương 1750 Giun dế chạy đi đâu (1)

Mà hiện tại, hắn hoàn toàn không chút lưu thủ, lực lượng phóng ra cuồng bạo đến cực hạn!

Xa trên mặt đất nhìn lại đều có thể nhìn thấy trên cửu thiên, một vùng hỏa mây thiêu đốt nhuộm lớn nửa bên chân trời.

- Ngươi cảm thấy ta lo lắng ngươi thương tổn người Thanh Dương Tông mới đưa ngươi lên cửu thiên sao?

Mà ở trên cửu thiên, Phương Nguyên đối mặt với sự cuồng bạo của lão tu hắc quan, bỗng nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo, rồi lại mang theo một loại lãnh lẽo khiến người ta run sợ. Cùng lúc đó, phía sau hắn một đạo lôi hà bay vút, treo lơ lửng trên cửu thiên.

- Từ lúc ở cảnh giới Nguyên Anh, ta đã hiểu được chín phần thiên công, hoàn toàn không thua những Hóa Thần cấp cao.

- Bên trong Lang Gia Các, ta soạn đạo thư, nắm giữ pháp tắc vượt xa các ngươi.

- Mà hơn thế, ta còn vào trong thần bi, nhìn thấy viễn cổ chân thực.

Lúc tiếng nói chậm dần, ánh mắt Phương Nguyên cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

Ầm.

Thiên lôi phía sau hắn đã đụng vào hỏa vân tầng thứ nhất của lão tu hắc quan.

Tiếng ầm ầm rung động bốn phương, thân hình Phương Nguyên hơi lùi lại, rõ ràng hơi kém.

Nhưng chỉ xuống một chút, tay Phương Nguyên liền nắm pháp ấn, bên người có rất nhiều pháp tắc biến ảo, vô cùng huyền diệu, thậm chí sau lưng hắn, còn phát hiện ra một phương đại thế, bên trong có vô số bóng mờ thiên kiêu tranh đấu, đó giống như một loại khí vận tuyệt đường bi ai đại thế nào đó, nhưng bên trong loại khí vận bi ai này lại sinh ra hào quang vô cùng rực rỡ, các loại biến hóa tinh diệu, giống như pháo hoa bắn ra ngoài.

Mà biến hóa vô tận lại dung hợp cùng lôi hà sau lưng Phương Nguyên, hình thành từng đạo pháp tắc mới, như từ một con sông lớn, dần dần tăng lên, hóa thành một toà hồ nước, chậm rãi mở ra, làm phạm vi quanh Phương Nguyên, hóa thành từng tia hào quang chói mắt.

Ầm! Ầm!

Lão tu hắc quan kích động hoa sen lửa, đánh thẳng về phía Phương Nguyên, nhưng hoa sen lửa vô tận, đang vọt tới trước người Phương Nguyên đều bị sấm sét cuồng bạo vô biên cản trở, xâm nhập không được nửa phần, như tảng đá ném vào hồ.

- Sao có thể?

Lão tu hắc quan trố mắt há hốc mồm, hầu như không thể tin được những điều trước mắt.

- Suy nghĩ vừa nãy của ngươi sai rồi.

Trong mắt Phương Nguyên như không có hắn, chỉ thản nhiên nói:

- Ta đưa ngươi đưa lên cửu thiên để chiến, không phải sợ ngươi sẽ tổn thương đồng môn Thanh Dương Tông, mà lo lắng ta nắm giữ sức mạnh pháp tắc chân chính bạo phát ra thì chính mình cũng không thể khống chế được.

- Chuyện này. . . không thể. . .

Hắc quan lão tu cảm giác được khí cơ xuất hiện trên người Phương Nguyên, bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô cùng sợ hãi.

Hắn có một loại cảm giác không hiểu nội tình hiện giờ của Phương Nguyên.

Tu sĩ thiên đạo Hóa Thần thế gian này còn chưa từng xuất hiện, nhưng thiên đạo Trúc Cơ lại có không ít, từ đây vốn cũng không khó suy đoán ra thực lực của Phương Nguyên, ba người bọn họ, sau khi suy đoán ra thực lực của Phương Nguyên, mới dám liên thủ đến Thanh Dương Tông tìm Phương Nguyên đòi hỏi Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, bọn họ chắc chắn, hoàn toàn có thể hạn chế Phương Nguyên, phát triển tình thế theo khống chế của họ.

Nhưng những chuyện hắn chứng kiến đã làm hắn hiểu rõ suy đoán trước đó của bọn họ là sai lầm!

Đạo lôi hà kia thật sự quá mức khủng bố!

Trong mắt lão tu hắc quan, hắn lại nhìn thấy xung quanh Phương Nguyên hình thành một vùng lôi vực, bên trong lôi vực sinh sôi ra sức mạnh Ngũ Hành, như xuất hiện đại thế huy hoàng, cao cao tại thượng, có vô số bóng mờ thiên kiêu như ẩn như hiện trong lĩnh vực kia, huyễn sinh huyễn diệt, lôi vực ở ngoài và lôi vực bên trong pháp tắc, hình thành một bề mặt đứt gãy khác nhau, tự thành một phương thiên địa!

Hắn là Hóa Thần đỉnh phong, nhưng hắn quản lý pháp tắc cũng ở bên trong thiên địa này.

Còn Phương Nguyên thì không, hắn như đã tự thành thiên địa của riêng mình.

Kể từ khi tự thành thiên địa, hắn sẽ không bị vùng thế giới này bó buộc, tất cả xung quanh, đều bị hắn chen lộn ra ngoài.

Lão tu hắc quan tu vi cực cao, vì lẽ đó ánh mắt cũng không kém!

Hắn không hiểu, rõ ràng Phương Nguyên chỉ mới đặt chân lên cảnh giới Hóa Thần, làm sao có nhiều tích lũy như vậy, càng không hiểu, những thứ kia rõ ràng nhỏ yếu hơn hắn, nhưng sao có thể khiến thần hồn của hắn bị uy áp?

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ những lời Phương Nguyên noi có ý gì!

Chẳng trách Phương Nguyên nhất định phải đến trên cửu thiên để chiến, bởi vì nếu như điều động pháp môn này dưới Thanh Dương Tông, sợ là toàn bộ Thanh Dương Tông đều sẽ bị Phương Nguyên đẩy vào lôi vực này làm cho nổ tung, nếu lấy sức mạnh pháp tắc của hắn trấn áp Thanh Dương Tông, cao lắm cũng chỉ hủy diệt mấy ngọn núi, tạo thành thương vong rất lớn, nhưng lôi vực Phương Nguyên tạo ra trong Thanh Dương Tông kết quả tạo thành là toàn bộ Thanh Dương Tông bị hủy diệt, tất cả sinh linh trong phạm vi Thanh Dương Tông đều sẽ trực tiếp bị pháp tắc xé thành cặn bã!

- Đây mới là uy của thiên đạo Hóa Thần sao?

Lão tu hắc quan kinh ngạc vô cùng, trên đỉnh đầu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Trong thời gian rất ngắn hắn vội đưa ra quyết định.

Không thể ở đây giao thủ với Phương Nguyên.

Tên tiểu bối này, biểu hiện đáng sợ hơn hắn tưởng tượng nhiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom