• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 1751-1755

Chương 1751 Giun dế chạy đi đâu 2

Hắn vốn là lão tu lánh đời, lấy mục tiêu kéo dài sự sống, vì thế hắn mới đưa ra quyết định không chút do dự, hoàn toàn không có tôn thủ và điểm mấu chốt của một đại tu đỉnh cao, lập tức tay vung lên, hoa sen cực lớn bên người phóng ra thần uy, như một núi lửa lớn vô cùng trấn áp về phía Phương Nguyên, còn hắn nhanh chóng phi thân rời đi.

Hắn trốn về phía mặt đất.

Nói cách khác là hắn chạy trốn!

Dù như thế nào, trước tiên hắn cũng cần phải hội hợp cùng hai vị đồng bạn trước, phải giao thủ với Phương Nguyên ở Thanh Dương Tông.

Chỉ có như vậy, mới làm cho Phương Nguyên có chút kiêng kỵ!

- Thì ra con đường thiên đạo Hóa Thần phải đi như vậy.

Cũng trong giây phút này, vị trí trung tâm lôi vực, thân ảnh gầy gò cô đơn của Phương Nguyên bỗng nhiên mở mắt ra, góc áo, sợi tóc, tay áo lớn đều cuốn lên như lôi xà, cảnh tượng này khiến cả người hắn như ảo ảnh, phảng phất mất đi một người chân thực, thật sự trở thành trung tâm thiên địa, nắm giữ pháp tắc sinh diệt vô tận, thiên đạo thần lôi.

Từ sau khi thiên đạo Hóa Thần hắn vẫn luôn suy nghĩ nên đi thế nào.

Kỳ thực trước khi Hóa Thần, hắn đã tìm hiểu được chín phần Vong Tình Thiên Công, nắm giữ pháp tắc thiên địa cũng không thua gì những Hóa Thần lâu năm. Nói cách khác, nếu như hắn đồng ý, trong thời gian ngắn hắn hoàn toàn có thể không ngừng tăng sức mạnh cảnh giới Hóa Thần của chính mình, làm cho thực lực bản thân đạt được có thể sánh vai cùng các chủ Thánh địa.

Nếu như vậy, một lần nữa hắn được xem như truyền kỳ.

Thế nhưng Phương Nguyên biết, con đường kia đi không thông.

Vừa đến, đại đạo thiên địa đã sửa, thiên công phía trên con đường ẩn chứa rất nhiều sai lầm, cũng vì những sai lầm này mà ngay cả chủ Thánh địa, cùng với rất đại tu Hóa Thần trước đó gặp phải ràng buộc khó bước qua, dù hắn có đạt đến cảnh giới giống bọn họ, cũng phải đối mặt những ràng buộc mà thôi, ở trên con đường này hắn đã thật sự bại bởi Đạo tử Đông Hoàng Sơn.

Vì thế khi có thành tựu thiên đạo Hóa Thần, Phương Nguyên cũng vẫn áp chế tu vi của chính mình.

Đi trên một con đường sai lầm sẽ càng sai lầm hơn, không bằng chờ xác định được con đường chính xác rồi đi sẽ tốt hơn nhiều.

Thứ hai, Phương Nguyên cũng biết, dù sao hắn cũng là thiên đạo Hóa Thần, hắn có thể cảm giác được bản thân bây giờ có ưu thế hơn những tu sĩ Hóa Thần bình thường. Vì thế, hắn không muốn đang trên đường Hóa Thần lại phải rơi xuống.

Như thế đối với hắn là một loại lãng phí thiên đạo Hóa Thần.

Vì vậy nên ba vị này lão tu lánh đời mới cảm thấy hắn chỉ là Hóa Thần sơ giai.

Nói cách khác, ba vị này lão tu lánh đời không hoàn toàn xem thường Phương Nguyên, nhưng trên thực tế, vẫn coi thường hắn!

Đến thời điểm quan trọng, Phương Nguyên vẫn không muốn vì đối phó với mấy kẻ địch, mà lỗ mãng tiếp tục đi con đường sai lầm của mình, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn tìm hiểu trong bia đá, nhìn thấy nhiều đại thế huy hoàng. Tuy rằng hắn quan tâm chuyện xảy ra trong đại thế, muốn biết nguyên nhân vì sao xuất hiện đại kiếp nạn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được đáp án, trong quá trình hắn theo cổ nhân lần lượt trải qua đại chiến, nhìn thấy rất nhiều thần thông, tư tưởng kinh thiên động địa.

Những thần thông biến hóa, đều như dấu ấn, xuất hiện trong biển ý thức của hắn.

Trong này, có thời khắc tận thế, có vô số thiên kiêu va chạm, có Thiên Ma ngoại vực xâm lấn nhân gian, đồng thời có vô số tu sĩ chiến đấu sinh tử, cũng hoàn toàn chiếm cứ đại Tiên giới, tu sĩ nhân gian vì thích ứng thiên địa đại Tiên giới mà sáng tạo ra thần thông pháp môn!

Mà bây giờ, Phương Nguyên đã bắt đầu chuyển những biến hóa hòa vào trong Lôi pháp của hắn.

Dung nhập biến hóa vô cùng vô tận, thần thông biến hóa có khả năng đạt đến cực hạn!

Loại cực hạn này, chính là một phương lĩnh vực xuất hiện.

Cái gọi là lĩnh vực, chính là một ý niệm vừa động, vạn pháp đều sửa.

Trong lĩnh vực Phương Nguyên đã không cần thần thông pháp thuật gì, ý nghĩ của hắn chính là thần thông pháp thuật.

Cho nên một phương lôi vực xuất hiện, làm cho lão tu hắc quan trợn mắt há hốc mồm.

Mà bản thân Phương Nguyên cũng có chút vui mừng.

Hắn cảm giác rốt cục bản thân cũng nhìn thấy con đường thiên đạo Hóa Thần nên đi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Phương Nguyên mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy hoa sen lửa lão tu hắc quan đánh tới đã vọt tới trước người của hắn.

Trong tòa hoa sen lửa chen lẫn sức mạnh pháp tắc vô tận, mỗi một sợi ngọn lửa, đều là một đạo pháp tắc, từng đạo pháp tắc va chạm nhau, liền bắn ra sức mạnh vô cùng to lớn, như có thể chôn vùi tất cả, đừng nói là người, sinh linh, hoặc pháp bảo các loại, dù là vùng hư không ngọn lửa này chạm tới đều có thể bị sức mạnh pháp tắc cháy đốt sạch, chỉ còn lại hư vô trống rỗng.

Trên thực tế, lão tu hắc quan cũng đã sắp làm được.

Nếu đại đạo thiên địa không sửa, lão tu hắc quan không từ cảnh giới Đại Thừa rơi xuống, hắn thật sự có thể hóa hư không thành hư vô.

Nếu thật sự là như vậy, sức mạnh thần thông sẽ vô cùng khủng bố, đạt đến cảnh giới khó giải quyết.

Dù sao, cảnh giới Đại Thừa cũng là một cảnh giới huyền diệu, bọn họ tìm hiểu đại đạo thiên địa thấu đáo, nên mới hoàn toàn lợi dụng pháp trong đất trời, theo lẽ thường mà nói, cảnh giới Đại Thừa chính là cảnh giới tồn tại vô địch trong vùng thế giới này.
Chương 1752 Thay thiên địa đòi lại một vài thứ (1)

một vài thứ (1)

Nhưng cảnh giới hắn đã hạ xuống, bây giờ đã không còn là Đại Thừa nữa.

Thiên địa đại đạo đã sửa, bọn họ không còn có thể hoàn toàn nắm giữ đại đạo, đã biến thành Hóa Thần.

Từ cảnh giới Đại Thừa ngã xuống Hóa Thần, có lẽ về mặt thực lực, còn không bằng chủ các Thánh địa.

Do lần rơi xuống bọn họ cũng đã có rất nhiều sơ hở.

Đương nhiên, dù có sơ hở nhưng bọn họ phát huy ra thần thông vẫn cực kỳ khủng bố.

Nhưng đón một bông hoa sen lửa Phương Nguyên lại không biểu hiện chút gì.

Hắn đang ở trên lôi vực bỗng nhiên giơ tay lên, vôi vân bên người mở ra, như một con cự thú há miệng thật lớn.

Từng đạo lôi điện phân tán mở ra, quấn quanh hoa sen lửa ở bên trong.

Hoa sen lửa tàn phá bừa bãi, tựa như muốn hủy diệt tất cả, nhưng ở một khắc tiếp theo, sức mạnh pháp tắc vô tận trong hoa sen lửa lại bắt đầu bị thiên địa xung quanh ảnh hưởng, từng tia một bị hút ra, từng tia bị huyễn diệt, điều trái ngược chính là, lĩnh vực sấm sét xung quanh Phương Nguyên trong nháy mắt bành trướng lên mấy lần, như một quốc gia, chậm rãi chống đỡ trên không trung.

- Nếu ta ở cảnh giới Đại Thừa, còn có thể mạnh mẽ mượn sức mạnh đại đạo áp chế hắn, nhưng hiện tại. . .

Lão tu hắc quan cảm ứng được chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên, kinh hãi không thôi.

Ý thức được trên không xảy ra chuyện gì, hắn vừa sợ lại vừa giận, nhưng lại có chút vui mừng khi đưa ra quyết định.

Lúc này, trong nháy mắt hắn đã trực tiếp rơi xuống hơn mười dặm, mây trắng tản ra, bên trên đại địa lộ ra lầu các cung điện Thanh Dương Tông, trước đây hắn thấy Thanh Dương Tông như nhìn thấy một ổ kiến, nhưng bây giờ lại cảm thấy ổ kiến này lại có cảm giác an toàn.

Hắn biết, chỉ cần mình trốn về Thanh Dương Tông thì sẽ khiến cho Phương Nguyên sợ ném chuột vỡ đồ, vẫn an toàn cho hắn hơn.

Có điều, trái tim vừa mới có chút vui mừng, sau lưng đã có tiếng hét lên.

- Ngươi còn có thể chạy đi đâu đây.

Giọng nói vừa vang lên, kéo theo lôi minh ầm ầm.

.

Trên cửu thiên, trong lôi vân vô tận bỗng nhiên có vô số chớp giật rơi xuống.

Thế gian này có gì nhanh hơn chớp giật, trong nháy mắt xẹt qua phía chân trời.

Tia chớp vô tận hóa thành một bàn tay lớn che kín bầu trời, tư thế khống chế thiên hạ, bao phủ đến đỉnh đầu lão tu hắc quan, còn mang theo một vùng lôi vực, Phương Nguyên chậm rãi nói:

- . . . Giun dế!

- Hắn lại gọi ta là giun dế?

Bên tiếng sấm rền vang không dứt bên tai, lão tu hắc quan lại nghe được rõ ràng hai chữ mà Phương Nguyên nói, khiến trong lòng nhất thời co rút, sinh ra cảm giác tuyệt vọng khác thường. Hắn đã sống vị trí đỉnh cao trong thế gian quá lâu, có thể nhìn thấu hết mọi việc trên đời, chính vì vậy không có gì khiến hắn kinh ngạc, người trên thế gian cũng tồn tại giống như giun dế.

Nhưng loại ý nghĩ này kéo dài ba ngàn năm, ngày hôm nay lập tức bị quấy rầy.

Không phải gặp chuyện đáng vui mừng, cũng không phải gặp chuyện kinh hãi, vốn hắn mạnh mẽ nhìn người khác như những giun dế nhỏ bé, bỗng nhiên lại xuất hiện một người mạnh hơn hắn, đứng ở một phương diện khác lại xem sự tồn tại của hắn nhỏ bé như giun dế.

Đầy bụng đều là nước đắng, nhưng lại không biết nôn vào đâu.

Nhìn bàn tay trên cửu thiên nắm giữ lôi điện, hắn như đang bị một phương thiên địa bao bọc.

Trong lúc nhất thời, thậm chí không sinh được ý nghĩ chống đối.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Mà vào lúc này, bên dưới ngọn núi Thanh Dương Tông, đột nhiên có tiếng quát vang lên.

Lão tu hắc quan mở to mắt nhìn thấy lão tu khuôn mặt tươi cười hóa thành một vệt sáng, nhênh đón về phía trời cao, bên cạnh hắn, suối máu khí tức phun trào vừa tà dị vừa khủng bố, mà sau lưng hắn, Giao Long một sừng nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.

Thì ra, lão tu khuôn mặt tươi cười bị Giao Long dây dưa nửa ngày, nhưng vẫn không yên lòng, chủ động phóng lên cửu thiên nghênh đón. Hắn phân rõ được nặng nhẹ, để Cửu Châu Kiếm Thủ chống đỡ người thọt chân, mà hắn và lão tu hắc quan dùng thời gian nhanh nhất bắt Phương Nguyên, đúng như vậy thì thế cuộc nằm trong lòng bàn tay bọn họ, chắc chắn lấy được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp.

Hắn nghĩ bản thân nhìn thấy sẽ là một trận chiến ác liệt, hoặc lão tu hắc quan đã khống chế được Phương Nguyên, nhưng lại không nghĩ tới khi xông lên, lão tu hắc quan đang vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, đang tìm đường chạy trốn.

Điều này khiến hắn vô cùng buồn bực.

- Đi mau!

Mà lão tu hắc quan chỉ kịp nói ra hai chữ này.

- Hả?

Lão tu khuôn mặt tươi cười ngẩn ra, còn chưa hiểu chuyện gì, rất nhanh liền nhìn thấy sau lưng lão tu hắc quan có một bàn tay sấm sét to lớn theo sát mà đến, chứng kiến cảnh tượng này khiến hắn hơi ngưng lại, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt, thất thanh gào lên.

- Cái quỷ gì vậy?

Vừa kêu gào vừa xoay người chạy trốn, linh hoạt như con cá chạch.

Nhưng dù sao, chỉ với thời gian xoay người, lão tu hắc quan cũng chạy trốn trước hắn.

Ầm ầm ầm!

Bàn tay Phương Nguyên từ cửu thiên ấn vồ xuống.

Dưới tốc độ khá nhanh, hắn bị bàn tay sấm sét chộp được là điều không thể nghi ngờ, cũng trở thành người chết thế cho lão tu hắc quan!

- U Minh Tiên Điện.

Đón một chưởng kia, lão tu khuôn mặt tươi cười không cần lão tu hắc quan nhắc nhở, lập tức hiểu ra vấn đề, kinh sợ đến mức sợ hãi hét lên, hai tay hướng ra phía ngoài một chút, từng đạo huyết quang cực kỳ quỷ dị toả ra, trong nháy mắt phủ kín hư không mấy trăm dặm, trong hư không hóa ra từng toà cung điện, từng tầng từng tầng địa ngục, tựa như có vô tận oan hồn ở trong địa ngục giãy dụa kêu khóc.
Chương 1753 Thay thiên địa đòi lại một vài thứ

một vài thứ (2)

Hắn lại lấy suối máu làm chất dẫn, trong hư không hóa ra một vùng U Minh chân chính.

Dưới loại sức mạnh gần như khó hóa giải này, hắn và lão tu hắc quan giống như không bị thương tổn

. . . Nhưng cũng chỉ là giống như mà thôi!

Lão tu khuôn mặt tươi cười cũng có thần thông biến hóa độc đáo của riêng mình, hắn cũng tiếp cận hóa ra cảnh giới lĩnh vực, nhưng dù sao hắn so với Phương Nguyên, thần thông biến hóa không đủ, sức mạnh Tiên Nguyên cũng không bằng thần lôi do Phương Nguyên tự mình luyện ra, gánh chịu năng lực có hạn, vì lẽ đó hắn hóa ra U Minh, chỉ là hư ảnh, không chân thực như Phương Nguyên.

- Hả?

Ngay cả Phương Nguyên trên cửu thiên cũng có chút ngạc nhiên nhìn U Minh kia một chút.

Trong lòng sinh ra chút bội phục lão tu khuôn mặt tươi cười.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát hắn lại thu hồi ánh mắt, cảm thấy cái này cũng không có gì đặc biệt.

- Ầm!

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, hắn hóa ra một bàn tay sấm sét cực lớn, có sấm sét chớp động, từng lớp sấm sét đan xen lẫn lộn, kích động pháp tắc quấn quýt, hình thành một chùm lôi vân cực lớn, như che kín bầu trời, ấn rơi xuống!

- Rắc, rắc, rắc.

Ánh chớp lấp kín bầu trời, huyền diệu đến cực điểm, từ giữa không trung buông xuống.

Mỗi một tia sét đều ẩn chứa một đạo biến hóa cực kỳ tinh diệu.

Mỗi một tia sét đều là một loại thần thông kinh người!

Một chưởng hạ xuống, như bầu trời trấn áp, khiến người ta không thể trốn đi đâu được!

Xuống một chút, bàn tay này va chạm cùng U Minh mà lão tu khuôn mặt tươi cười hóa ra.

Bàn tay ánh chớp Phương Nguyên hóa thành, mỗi một tia đều thuần túy đến cực điểm, giống như trải qua biến hóa vô tận, ma lực tinh khiết đến cực hạn thể hiện sức mạnh bất khả chiến bại. Đối vơi sự thuần túy này, hết thẩy mọi thứ trên thế gian đều có sai sót.

Ngay cả U Minh chân chính cũng có sai sót, huống chi được hóa ra?

Một vùng U Minh nghênh tiếp ánh chớp đầy trời, rồi sau đó liên tiếp tan vỡ, trên không trung hóa thành từng đạo mưa máu, rơi xuống mặt đất, mà không chờ mưa máu rơi xuống cũng đã bị ánh chớp sấy khô, hình thành một chùm mây máu, sau đó không biết bị gió thổi bay về phía nào, trong thời khắc nguy cấp, U Minh to lớn cũng bị chia năm xẻ bảy, thủng trăm ngàn lỗ, đến cuối cùng thì trực tiếp biến mất.

Lĩnh vực sấm sét gặp phải U Minh biến ảo, giống như kiếm chém phải đậu hũ.

Dù đậu hũ có to lớn thì vẫn là đậu hũ.

Ầm một tiếng.

Sau khi sấm sét vô tận xuyên qua U Minh, lần thứ hai hóa thành một bàn tay lớn, chụp thẳng đến trước người lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười.

Hai lão kinh hãi biến sắc, liều mạng muốn trốn, nhưng xung quanh đều có sấm sét vô tận bao phủ.

Những sấm sét kia nhanh chóng, quất quýt lẫn nhau, tựa như hình thành lao tù vô cùng lớn, nhốt bọn họ bên trong.

Bên trong lao tù, từng đạo lôi điện ẩn chứa sức mạnh pháp tắc đan dệt trên hư không.

Hai lão quái kinh hãi vô cùng, muốn giãy dụa, thần thức kích động, muốn triệu hoán pháp tắc phá tan lao tù, lại phát hiện bên người bọn họ không có pháp tắc nào có thể điều khiển, cảnh giới Hóa Thần mất đi sức mạnh pháp tắc chẳng khác nào như cá mất nước, bọn họ như con rối trơ mắt nhìn bàn tay to lớn giáng xuống đỉnh đầu, sau đó một tiếng ầm ầm vang lên, quăng bọn họ lên trên mặt đất.

Mất đi sức mạnh pháp tắc, không chỉ có bọn hắn, còn có Giao Long.

Giao Long cũng một đường đuổi theo mà lên, tùy thời ra tay, nhưng trong ánh chớp Phương Nguyên bao phủ, bỗng nhiên nó cũng cảm giác được bản thân mất đi sức mạnh pháp tắc, kinh sợ đến mức thân thể cứng đờ, như cây côn đứng trong hư không, không dám cử động.

Nhưng cũng may, sấm sét vô tận kia chỉ rơi xuống gần thân thể nó, chuẩn xác xẹt qua.

Ầm!

Một trận đất núi rung chuyển, thiên địa biến sắc.

Vùng núi trước Thanh Dương Tông hoàn toàn bị phá huỷ, đã biến thành một hố sâu cực lớn, mơ hồ trở thành một dấu tay.

Khói bụi mịt mờ, ánh sáng sấm sét dần dần tản ra, lộ ra hai người dưới đáy hố.

Đó là lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười, hai người bọn họ cực kỳ thê thảm, cả người không biết gãy bao nhiêu chiếc xương, hầu như không nhìn ra hình người, ho ra máu, sắc mặt xám xịt, pháp lực trên người như gió không ngừng bị thổi đi, như bên trong cơ thể của bọn họ có một số sức mạnh chầm chậm quay về thiên địa, mà bọn họ chỉ còn là một cái xác trống rỗng.

- Ngươi. . . Ngươi muốn đoạt tu vi của chúng ta.

- Tiểu nhi hung hăng ngang ngược... Ngươi căn bản không biết. . . ngươi đang làm gì?

Hai vị lão tu ý thức được trên người mình xảy ra chuyện gì, sắc mặt trở nên cực kỳ sợ hãi.

Cả đời bọn họ chưa từng trải qua chuyện đáng sợ như vậy.

Chuyện này so với ác mộng đáng sợ nhất còn đáng sợ hơn gấp một vạn lần!

- Làm chuyện gì?

Tiếng của Phương Nguyên từ giữa không trung truyền xuống, vô cùng lạnh lùng.

- Diệt trừ hai kẻ tàn phế mà thôi!

- Đại kiếp nạn hàng lâm thì các ngươi lánh đời.

- Đang lúc sinh tử thì nhảy ra đại biểu người trong thiên hạ. . .

- Các ngươi đã muốn thay người trong thiên hạ đòi hỏi ta bí pháp này. . .

- . . . Vậy ta cũng thay người trong thiên địa, đòi vật mà các ngươi đã cầm đi.

- . . .

- . . .

Tiếng Phương Nguyên vang lên, bên trong đất trời, pháp tắc lại thay đổi.
Chương 1754 Thanh Dương Kiếm Si (1)

Một tia sét, từ trên cửu thiên giáng xuống.

Lão tu hắc quan và lão tu khuôn mặt tươi cười vô cùng kinh hãi, thất thanh kêu to.

Bọn họ có thể cảm giác được, pháp tắc trong cơ thể đã trôi đi, trước mắt như xuất hiện một biển máu, sau một tầng biển máu có một con cóc vàng cực lớn, miệng há to, nuốt chửng sức mạnh pháp tắc bọn họ tu hành một đời.

- Ngươi sẽ hối hận. . .

- Ngươi cho rằng giết chúng ta là kết thúc rồi sao?

- Chí Tôn Thập Đế sẽ tự thân ra tay, bọn họ. . . Sẽ khiến thiên địa này sớm bị hủy diệt…

- . . .

- . . .

Tiếng gào tuyệt vọng phẫn nộ vang lên liên tiếp, nhưng tiếng càng ngày càng nhỏ.

Sức mạnh pháp tắc trên người bọn họ dần dần bị hút ra, thần hồn cũng tản đi theo, không có thần hồn và sức mạnh pháp tắc, thân thể cực kỳ mạnh mẽ kia của bọn họ dần dần hóa thành ngọc chất, giống như hai tượng ngọc điêu khắc, quỳ gối trước Thanh Dương Tông, còn duy trì vẻ mặt dữ tợn phẫn nộ, sợ hãi mà tuyệt vọng khi còn sống, ngẩng đầu nhìn trời, vung tay vô thức như một loại tượng trưng nào đó.

. . .

. . .

Toàn Thanh Dương Tông đều choáng váng, hầu như không biết nên nhìn chỗ nào.

Phía sau núi, Thanh Dương Kiếm Si một kiếm chém Cửu Châu Kiếm Thủ, lúc này đang khập khễnh, chậm rãi lên núi.

Mà ở phía trước núi, Phương Nguyên một chưởng trấn áp hai vị lão quái, áo bào xanh phần phật, chậm rãi từ trên cửu thiên bay xuống.

Lúc Kiếm Si thọt chân lên đến đỉnh núi, Phương Nguyên cũng chậm rãi hạ xuống đỉnh núi.

Hai người bọn họ một trên một dưới, cách sườn ngọn núi, đứng nhìn nhau không nói gì.

Toàn bộ Thanh Dương Tông cũng không ai lên tiếng, thậm chí không ai dám phát ra tiếng động.

Cảnh tượng trước mắt vĩnh viễn ở trong tim chúng đệ tử Thanh Dương Tông, khắc nên dấu ấn thật sâu, không thể nào biến mất.

Qua rất lâu, cảnh tượng này được Thanh Dương Tông vẽ trên đại điện, truyền lưu mấy chục ngàn năm.

Thời điểm toàn bộ Thanh Dương Tông đều nhìn hai người bọn họ, Phương Nguyên cũng thật lòng nhìn Thanh Dương Kiếm Si.

Hắn hiểu rất rõ Thanh Dương Kiếm Si, có lẽ loại hiểu rõ này còn vượt qua mấy người sống cùng thời đại hắn như Vân trưởng lão. Hắn đã từng thấy bóng người này luyện kiếm, cũng từng gặp hắn lưu lại một đạo kiếm ý bên trên Tuyết Nguyên, thậm chí còn từng trò chuyện qua với đạo kiếm ý kia. Hắn đã từng xem người này như một tòa núi cao, vì bản thân chỉ có thể đứng ở chân núi ngước nhìn mà tuyệt vọng, hắn cũng từng tiếc hận khi người này tàn khuyết, hơn cả thế đây là một người hắn cực kỳ tôn trọng.

Nhưng trước đó, Phương Nguyên vẫn không nghĩ tới thật sự có thể nhìn thấy hắn.

Toàn bộ Thanh Dương Tông đều xem Phương Nguyên là thiên kiêu số một ở một kiếp này, nhưng Phương Nguyên biết rõ, nếu thật sự luận về thiên phú tu hành thì hắn chỉ có thể đứng thứ hai, người trước mắt này mới là số một. Hắn một thân một mình theo đuổi kiếm đạo, lưu lại Vô Khuyết Kiếm Kinh vô thượng kiếm quyết, dựa vào bản thân, làm cho Tẩy Kiếm Trì trở thành thiên hạ vô đối, kiếm đạo vạn người tôn sùng, không có đối thủ. . .

Thanh Dương Tông cố ý quên mất hắn, tránh đề cập đến hắn, kỳ thực không hoàn toàn vì sau đó hắn nhập qua ma đạo, quan trọng hơn chính là hắn quá cao, lại không để ý tới thế sự, Thanh Dương Tông cũng lo lắng một ngày nào đó hắn gặp phiền phức ngập trời, liên lụy đến Thanh Dương Tông, vì thế hắn dấn thân vào ma đạo cũng lãng quên hắn đi. Nhưng những phiền phức Thanh Dương Tông gặp phải, phần lớn đều do Phương Nguyên trêu chọc, một người không để ý tới thế sự như Kiếm Si lại chưa từng mang lại phiền phức nào.

Đại khái không có phiền toái nào có thể đỡ được một kiếm của hắn.

Không những không gặp phải phiền phức, mà càng khiến người ta không nghĩ đến là hắn còn giúp đỡ Thanh Dương Tông giải quyết phiền phức, đúng lúc đối mặt tai ương ngập trời, một người chỉ say mê kiếm đạo sẽ trở về, vì Thanh Dương Tông chém cường địch.

Dựa theo suy nghĩ của người thường, nếu nhìn thấy Thanh Dương Tông bị tiêu diệt trước mắt, chắc cũng không ngó ngàng gì tới.

- Đa tạ tiền bối về núi, thay Thanh Dương Tông chém cường địch!

Nhìn người này rất lâu, Phương Nguyên đứng trên sườn núi, nhẹ nhàng cúi đầu thi lễ trước hắn.

Cúi đầu là chuyện đương nhiên.

Dù là cám ơn Thanh Dương Kiếm Si chém Cửu Châu Kiếm Thủ, hay bởi vì bản thân Phương Nguyên đã từng kế thừa kiếm đạo của hắn, Phương Nguyên đều muốn bái lạy.

Mà sau khi Phương Nguyên cúi đầu thi lễ, toàn bộ Thanh Dương Tông rung động mãnh liệt, tông chủ Thanh Dương Tông dẫn đầu, đến trưởng lão, chân truyền, chấp sự đều cùng nhau cúi lạy, có người gọi sư huynh, có người gọi sư thúc, cũng có người căn không nhận ra hắn, chỉ kêu theo một tiếng sư thúc tổ, cúi đầu kính lạy.

- Ta. . .

Người thọt chân nhìn thấy nhiều người lạy hắn như vậy, có chút không được tự nhiên.

Môi hắn giật giật, muốn nói chuyện, nhưng dường như quá lâu rồi chưa nói chuyện nên giọng có chút khàn.

Hắn trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói:

- Ta không phải vì cứu ai, ta chỉ mài kiếm, đã rất lâu rồi ta không tìm được thứ có thể mài, vì thế ta vẫn đang tìm kiếm người này, ta nghe người khác nói hắn còn sống sót, cho rằng kiếm đạo của hắn nhất định rất mạnh, nhưng không ngờ, hiện tại hắn còn không bằng Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì, thực sự quá yếu!
Chương 1755 Thanh Dương Kiếm Si (2)

Chúng tu xung quanh nghe vậy, ai cũng đều thay đổi sắc mặt.

Cân nhắc những lời vị Kiếm Si này nói, cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Kiếm Si vẫn tìm vị Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì đời trước để mài kiếm sao?

Hắn xem Kiếm Thủ xưng hùng một đời của người ta là cái gì?

Điều mấu chốt là người hắn cũng chém rồi, còn chê người ta không đủ rắn chắc?

Không ai biết lời hắn nói là thật hay giả, mọi người cũng không ai biết nên làm gì tiếp khi hắn nói vậy.

- Dù như thế nào cũng cảm tạ tiền bối!

Phương Nguyên đứng thẳng người, nói:

- Ta đã từng học được kiếm của tiền bối, bước vào con đường kiếm đạo, trên Tuyết Nguyên, vì gặp được một đạo kiếm ý tiền bối lưu lại, mới biết nên tu luyện Tâm Ý Kiếm như thế nào, thành tựu cũng đạt đến cảnh giới Nguyên Anh. . .

- Ta có thể nhìn ra!

Thanh Dương Kiếm Si gật đầu, hắn dùng một mắt còn lại nhìn lướt qua Phương Nguyên, sau đó lắc đầu, nói tiếp:

- Nhưng kiếm đạo ngươi quá yếu, ngươi học quá tạp, đã mất kỹ năng kiếm đạo, vì thế ta không thể bắt ngươi mài kiếm!

Người bên cạnh nghe được, không nhịn được mà run lên.

Nếu Phương Nguyên có kiếm đạo mạnh hơn một chút thì Thanh Dương Kiếm Si sẽ bắt hắn mài kiếm sao?

Đại công vô tư như vậy sao?

Ngay cả Phương Nguyên cũng ngạc nhiên không kém, kiếm đạo của hắn vẫn luôn được người trong thiên hạ khen ngợi, dù là thất đại Kiếm Đồ Tẩy Kiếm Trì cũng không có mấy người dám tự tin có kiếm đạo hơn hắn, phóng tầm mắt nhìn ra, kiếm đạo đơn thuần, Phương Nguyên còn tin tưởng toàn bộ Tẩy Kiếm Trì, có thể lấn lướt hắn cũng chỉ có một người là Kiếm Thủ, không ngờ trong mắt Kiếm Si, hắn yếu đến vậy.

Trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, điều này nói rõ Kiếm Si còn mạnh hơn hắn tưởng.

Trầm ngâm chốc lát, Phương Nguyên nói:

- Sau khi vãn bối tu thành Tâm Ý Kiếm, khổ nỗi không tiến thêm được, muốn thỉnh giáo một chút.

Thanh Dương Kiếm Si lắc lắc đầu.

- Luyện kiếm chỉ là chuyện đơn giản, có cái gì để thỉnh giáo.

Phương Nguyên nhíu nhíu mày, nói:

- Uy Tâm Ý Kiếm của vãn bối kém tiền bối cực xa.

- Ngay cả Tâm Ý Kiếm cũng không dám sử dụng, đương nhiên ngươi kém ta cực xa!

Thanh Dương Kiếm Si lắc lắc đầu, thuận miệng trả lời, sau đó chống trúc trượng, chậm rãi đi về phía trước.

Giống như hắn thật sự chỉ vì đuổi theo Cửu Châu Kiếm Thủ mà đến, mượn mài kiếm, sau đó liền rời đi để tìm kiếm đá mài mới.

Toàn bộ Thanh Dương Tông không ai dám cản, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.

Mà Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, trong lòng hơi ngẩn ra, tựa như nghĩ đến một số điểm mấu chốt nào đó.

Lúc Thanh Dương Kiếm Si chém ra một kiếm thì Phương Nguyên đang đấu pháp cùng lão tu hắc quan, không nhìn thấy, nhưng dù bản thân ở trên cửu thiên, cũng có thể cảm nhận được một kiếm như bẻ cành khô, thẳng thắn dứt khoát, kiếm này khiến Phương Nguyên kinh ngạc không ngớt!

Hắn không nghĩ ra một kiếm này của Thanh Dương Kiếm Si, làm sao có thể mạnh như vậy?

Mãi cho đến khi Thanh Dương Kiếm Si thuận miệng nói ra, Phương Nguyên mới bừng tỉnh hiểu rõ.

Một kiếm kia thật ra Thanh Dương Kiếm Si dùng Tâm Ý Kiếm.

Phương Nguyên cũng tu luyện thành Tâm Ý Kiếm, nhưng từ trước đến giờ hắn không đủ bản lĩnh để dùng, bởi vì một kiếm chém ra, tâm thần tiêu hao quá lớn, nếu như không thể gây tổn thương cho địch, thì hắn sẽ trở thành cừu non để đối thủ làm thịt, không còn chút sức chống đỡ.

Thế nhưng Thanh Dương Kiếm Si thì khác, hắn vẫn luôn dùng Tâm Ý Kiếm.

Hắn mặc kệ một kiếm này sẽ thất bại hay không, có gặp phải phiền phức gì, hắn chỉ xuất kiếm trước rồi nói.

Chính vì thế mỗi một lần ra tay, hắn đều sử dụng Tâm Ý Kiếm, vì lẽ đó hắn mới không cần theo đuổi thần binh lợi khí, thiên hạ vạn vật gì cả, chỉ nhờ vào phát huy ra Tâm Ý Kiếm của chính mình, chỉ cần kiếm của hắn, hắn cũng mặc kệ đối phương có thần thông gì, pháp tắc gì, Tiên bảo gì, tu vi gì, chỉ một kiếm chém qua, ngoại trừ một kiếm này, hắn không nghĩ gì cả.

Lẽ nào chỉ có như vậy, mới có thể luyện Tâm Ý Kiếm càng mạnh mẽ hơn?

Phương Nguyên cũng từng ở Long Tích Nam Hải, dựa vào lão đồng thành tinh mài kiếm.

Mà Kiếm Si thì lại tiến thêm một bước, mỗi giờ mỗi khắc hắn không đang tìm kiếm thứ có thể mài giũa kiếm của bản thân.

Mỗi một lần hắn xuất kiếm đều là Tâm Ý Kiếm, nên kiếm đạo của hắn càng ngày càng mạnh, cho dù là người nào cũng chỉ một kiếm mà thắng, bởi vì một kiếm hắn ra đã đại biểu thực lực cảnh giới cao nhất của hắn, sinh tử chỉ ở một đường, thắng bại chỉ ở một ý niệm, kiếm tẩu thiên phong đến cực hạn, cho nên thế gian này không có Đại Thừa chân chính thì hắn sẽ vĩnh viễn vô địch.

Kiếm của hắn, đã mài đến trình độ không gì có thể kháng cự!

Đạo lý này đơn giản lại làm cho Phương Nguyên ngạc nhiên không ít.

Nếu như bình thường Phương Nguyên không lo lắng nhiều thứ, mặc kệ gặp phải cường địch gì, mặc kệ gặp phải ràng buộc gì, đều trực tiếp dùng Tâm Ý Kiếm chém qua, như vậy kiếm đạo của hắn cũng đã tiến bộ nhanh, không thua gì Thánh chủ.

. . . Đương nhiên, cũng có khả năng đã nguội rồi.

. . .

. . .

- Ta đưa tiền bối xuống núi!

Trong đầu Phương Nguyên chỉ vừa lóe qua mấy ý nghĩ thì Thanh Dương Kiếm Si đã lướt qua ngọn núi, đi về phía chân núi, tuy rằng hắn thọt một chân, nhưng tốc độ lại nhanh không thể tưởng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom