-
Chương 1736-1740
Chương 1736 Ngươi và Thanh Dương cùng chết (1)
Nếu ba người này tìm tới cửa thì dĩ nhiên không thể giảng hòa nhưng Phương Nguyên cũng không thể mạo muội ra tay, ba người tu vi quá cao không nói, bây giờ lại ở bên trong Thanh Dương Tông, nếu động tay chân thì phiền phức quá lớn, hơn nữa hắn thực sự cũng không có bao nhiêu phần thắng!
Dù có muốn giết bọn hắn cũng phải hẹn đếm mấy vị giúp đỡ rồi tìm địa phương khác.
- Không phải chúng ta muốn gì, mà đồ vật nên thuộc về thiên hạ ngươi không nên giấu đi.
Ba lão tu đều tập trung sự chú ý trên người Phương Nguyên, biểu hiện ngưng lại, vẫn lão già áo bào nâu cười cười, nói:
- Người bên ngoài không biết, vãn bối ngươi không cần giả vờ hồ đồ, trên người ngươi, có Đạo công pháp xuất từ Lang Gia Các, vốn là phương pháp cứu thế có tác dụng vô cùng lớn đối với thiên hạ, nhưng cũng bị tiểu nhi ngươi che giấu, lão phu chỉ hỏi ngươi, đến tột cùng ngươi có ý đồ gì?
- Phương pháp cứu thế xuất phát từ Lang Gia Các?
Toàn thể mọi người trên dưới Thanh Dương Tông nghe xong lời này, vô cùng ngạc nhiên.
Người trong thiên hạ đều biết chuyện mười hai điện tàng Lang Gia Các đã công bố, còn cho rằng bọn họ nói chính cái kia.
Thế nhưng Phương Nguyên nghe bọn họ nói, sắc mặt chợt thay đổi.
Hắn biết, ba người này nói không phải mười hai điện tầng Lang Gia Các.
Xuất từ Lang Gia Các, có tác dụng lớn cứu thế lại bị hắn che giấu chỉ có một loại đồ vật!
Lang Gia Các chủ lưu lại Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp. . .
. . . Làm sao bọn họ biết những công pháp này tồn tại?
Tâm thần hơi lạnh lẽo, Phương Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Lữ Tâm Dao.
Lữ Tâm Dao ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặng trắng bệch, chậm rãi lắc đầu.
- Ta không đề cập qua với bất kỳ người nào.
Phương Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn ba lão tu.
Ba lão tu cười lạnh nói:
- Ngươi không cần quản vì sao chúng ta biết việc này, chỉ cần giao ra đây là được rồi.
Vị lão giả trầm mặc ít lời, đầu đội hắc quan, uy nghiêm đáng sợ nói:
- Đại kiếp nạn ập đến, nhân gian vô vọng, chỉ có phương pháp cứu thế này có thể cho người ta một con đường sống sót, tiểu nhi ngươi còn không mau công bố, lại muốn che giấu, quả thực tội ác tày trời, hôm nay ba người chúng ta đã đến, nếu ngươi như còn dám che dấu, chúng ta chỉ có thể thay người trong thiên hạ giáo huấn ngươi, để tên tiểu nhi ngươi biết nặng nhẹ một chút.
Đón nhận sự hùng hổ dọa người của ba vị lão tu, Phương Nguyên lại khá trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới, ngay lúc bản thân một lòng muốn tìm kiếm bí mật đại kiếp nạn từ trong tấm bia đá kia, để đưa ra quyết định cuối cùng tốt nhất, đột nhiên lại có ba người xuất hiện trước mặt hắn, thái độ cứng rắn, đòi hỏi hắn giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp!
Đây là pháp môn do Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, còn chưa hoàn thiện, khi Hắc Ám Ma Chủ không thể đi hết con đường của mình, đã chọn Phương Nguyên, hi vọng Phương Nguyên có thể kế thừa con đường trước đó hắn đã chọn, hoàn toàn thôi diễn Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp. Tuy nhiên, Phương Nguyên không muốn đi con đường này, cũng cảm thấy con đường này không đáng tin cậy, vì lẽ đó dù có Độ Kiếp Ma Ngẫu nhìn chằm chằm, hắn cũng không lập tức đưa ra quyết định.
Hắn muốn kéo dài chút thời gian, nên không nói cho người khác biết Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp tồn tại, bởi vì hắn biết phương pháp này sẽ tạo ra rất nhiều bất ngờ!
Dù bây giờ, biết đại kiếp nạn sẽ ập đến, thế nhân không có đường lui cũng không một lòng đồng tâm hiệp lực đối kháng đại kiếp nạn, đã gây ra rất nhiều tình huống, huống chi người đời biết được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp?
Đến lúc đó lại có nhiều người sẽ sinh ra hai lòng, không còn một lòng đối kháng đại kiếp nạn.
Sẽ có bao nhiêu người tự nguyện bước lên con đường này, dù trên thế gian nước lũ ngập trời?
Nhân tâm không được khảo nghiệm qua, Phương Nguyên cũng không dám đánh cược!
Vì thế phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn phá huỷ những truyền thừa này.
Sau đó chuyện Độ Kiếp Ma Ngẫu thức tỉnh đã tạo cho hắn quá nhiều áp lực, đến nỗi hắn không thể hủy diệt truyền thừa mà chỉ cất bọn chúng đi, từ Đông Hoàng Sơn đến Cửu Trùng Thiên, lại tới Nam Hải, hắn gặp rất nhiều người nhưng đều không có ý tiết lộ.
Nhưng không nghĩ tới vẫn bị người ta biết.
Thậm chí bọn họ còn dám trực tiếp tìm tới cửa đòi hắn phải giao ra.
Vậy hiện tại còn có bao nhiêu người biết được pháp môn này tồn tại?
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cả người ớn lạnh!
. . .
. . .
- Pháp môn này không hoàn chỉnh, các ngươi có lấy cũng không dùng được.
Dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẻ mặt Phương Nguyên lại bình thản không chút sợ hãi.
Trên con đường đi của hắn cho tới bây giờ đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, rồi ở trong bia đá trời giáng cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện, cùng những tiền bối tiên hiền trải qua các loại biến cố, nuôi dưỡng tính cách dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc. Vì thế, hắn nhìn thẳng vào những người biết rõ có Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp tồn tại, không phủ nhận, mà bình tĩnh nói ra một câu.
- Ồ, quả nhiên pháp môn này ở trong tay ngươi!
Nghe Phương Nguyên nói, lão giả đội hắc quan cười lạnh nói:
- Pháp môn này có hoàn chỉnh hay không, không cần ngươi nói, tự chúng ta có thể nhìn ra, nếu như không hoàn chỉnh, chúng ta cũng có thể bù đắp, ngươi chỉ cần giao nó cho chúng ta là được.
Phương Nguyên lẳng lặng nghe bọn họ nói, bỗng nhiên hỏi:
- Các ngươi dám trực tiếp tới Thanh Dương Tông, tìm đến ta đòi hỏi?
Chương 1737 Ngươi và Thanh Dương cùng chết (2)
Lúc hắn nói những lời này, sắc mặt bình tĩnh, như điều hắn hỏi là một chuyện đương nhiên.
Nhưng trong vấn đề trên, câu nói này cũng không ngông cuồng.
Dù sao hắn cũng là Phương Nguyên!
Bây giờ hắn là Tiểu Thánh Nhân nổi danh khắp thiên hạ, có quan hệ khá tốt với các đại Thánh địa, công đức vô lượng.
Người như vậy, không phải có thể dùng tu vi mà áp chế!
Dù ba vị này có là lão quái lánh đời tu vi tinh thâm, trực tiếp hung hăng tìm tới cửa, cũng là phiền toái lớn, vì thế Phương Nguyên hỏi rất tự nhiên, như muốn hỏi bọn họ dùng sức lực gì trực tiếp đánh tới Thanh Dương Tông đòi muốn bí pháp!
- Ha ha, ngươi xem bản thân mình thật sự là Tiểu Thánh Nhân sao?
Trong ba vị lão tu, lão giả mặc áo bào nâu cười híp mắt nói:
- Phương tiểu hữu, lão phu biết ngươi bây giờ khá nổi danh, chiếm được khí vận thiên hạ, có thể nói nhất hô bá ứng, có điều ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, phải tự nhìn rõ bản thân, mặc dù ngươi có công đức khá lớn với thiên hạ nhưng cũng có thể lặng lẽ kế thừa truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngươi giấu diếm Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, ngươi cảm thấy người trong thiên hạ biết được chuyện ngươi làm sẽ giúp ngươi hay hận ngươi?
Lão giả đầu đội hắc quan cũng lạnh nhạt nói:
- Số mệnh của người trong thiên hạ, một mình ngươi không thể quyết định, đặc biệt là ở giai đoạn mấu chốt này, ngươi nghĩ bản thân ngươi sẽ quyết định số mệnh của người trong thiên hạ sao? Thật hoang đường, lão phu sống đã đủ lâu, cũng gặp quá nhiều người, mà người không biết tự lượng sức mình như ngươi cũng rất nhiều, kết cục của bọn họ không tốt lắm, hi vọng ngươi có thể thông minh hơn bọn họ một chút.
Phương Nguyên trầm tĩnh nghe từng câu từng chữ bọn họ nói, dần dần đoán được một số chân tướng.
Qua một lát sau, hắn mới nói:
- Ta chỉ không hy vọng công khai phương pháp này, dẫn tới thế gian đại loạn!
Ba lão tu nghe hắn nói vậy, hơi có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút thả lỏng, lão già áo bào nâu cười nói:
- Ngươi có thể yên tâm, chúng ta có được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, trước tiên cũng sẽ thôi diễn một phen, không trực tiếp ném cho người trong thiên hạ, ta biết ngươi sợ chuyện này truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, cho nên lão phu có thể đảm bảo cho ngươi, ngươi không cần lo lắng.
Nghe nói vậy, Phương Nguyên đã hoàn toàn rõ ràng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một loại ý niệm hoang đường, bình tĩnh nhìn ba vị lão tu một chút.
Sau đó hắn mới nghiêm túc nói:
- Ta vẫn không thích các lão thế lánh đời các ngươi, nhưng hiện tại ta mới hiểu rõ hơn . . . thì ra các ngươi còn vô liêm sĩ hơn ta tưởng tượng.
- . . .
- . . .
- Ngươi!
Nghe Phương Nguyên nói, ba vị lão tu đều sầm mặt lại.
Trên người bọn họ, bỗng nhiên có khí cơ cuồn cuộn chảy qua, khuấy động hư không, mây đen bốc lên dày đặc trên bầu trời.
Nhưng trước cơn giận của bọn họ, sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng phẫn nộ, hắn đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, nhìn ba lão quái lánh đời với ánh mắt càng lạnh hơn:
- Các ngươi cấu kết với Độ Kiếp Ma Ngẫu từ khi nào?
. . .
. . .
- Hả?
Chợt nghe Phương Nguyên nói câu này, vẻ tức giận trên mặt ba vị lão tu độ kiếp biến mất, lại trở nên âm trầm.
Mà Lữ Tâm Dao lại ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tay áo Phương Nguyên gió thổi phất phơ, đứng nơi đó, trên người quấn một tầng khí lạnh.
- Hóa ra là muốn thăm dò chúng ta, tên tiểu nhi này thật lợi hại.
Qua một lát sau, lão tu cầm kiếm mới lên tiếng.
- Cái gì mà cấu kết hay không cấu kết, đều chỉ vì đại đạo mà thôi!
Lão tu áo bào nâu cười một tiếng, nói:
- Không tệ, Phương tiểu hữu, ngươi vẫn còn quá trẻ, đại đạo trên thế gian này không phải như ngươi chứng kiến, nếu không có những tồn tại kia nói cho
chúng ta, chúng ta cũng không biết ngươi suýt nữa làm ảnh hưởng đến vận mệnh của thiên hạ này.
- Cái gì mà đại đạo hay không đại đạo, các ngươi chỉ muốn trường sinh vĩnh cửu!
Mà nghe bọn họ nói, nghi vấn trong lòng Phương Nguyên đã được xác thực, gương mặt cũng trở nên âm trầm như nước.
Từ lúc đầu hắn đã hoài nghi, không biết vì sao những người này lại biết đến Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp?
Từ khi pháp môn này tồn tại, cũng chỉ có hắn mèo trắng, Giao Long, Lữ Tâm Dao biết, mèo trắng cùng Giao Long sẽ không nói với người ngoài, mà hắn vẫn luôn chịu đựng để Lữ Tâm Dao đi theo bên cạnh, cũng vì lo lắng nàng sẽ báo ra ngoài, nếu bọn họ không để lộ bí mật, thì ai là người nói cho ba lão quái lánh đời này, khiến bọn họ nổi lên tham niệm mà đến tìm hắn?
Theo dòng suy nghĩ, Phương Nguyên nhanh chóng đoán được một khả năng.
Biết được pháp môn chuyển sinh này không chỉ có bọn họ mà còn có Độ Kiếp Ma Ngẫu.
Lúc trước khi Hắc Ám Ma Chủ phát hiện Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại, Độ Kiếp Ma Ngẫu cũng biết Hắc Ám Ma Chủ tồn tại.
Nói vậy, lúc trước hắn ở Ma Tức Hồ U Châu chém giết một Hắc Ám Ma Ngẫu chuyển sinh chưa thành công thì Hắc Ám Ma Ngẫu khác cũng biết đến, những Hắc Ám Ma Ngẫu ngàn năm qua chậm rãi thức tỉnh, nói không chừng đã có người hoàn toàn chuyển sinh thành công, sinh ra thần niệm và linh hồn hoàn chỉnh, thậm chí đã sớm hình thần mưu đồ ẩn giấu, nên nhìn chằm chằm hắn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
. . .
. . .
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra ý nghĩ hoang đường!
Chương 1738 Sợ ném chuột vỡ đồ (1)
Hắn còn chưa tìm tới những Độ Kiếp Ma Ngẫu kia, bọn chúng đã tìm hắn trước rồi.
Mà điều mấu chốt là có người thật sự nghe theo Độ Kiếp Ma Ngẫu đầu độc, đến gây sự với hắn trước.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu rõ dụng ý Độ Kiếp Ma Ngẫu tìm người đến đòi hỏi Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, không phải muốn nhìn thấy nhân gian đại loạn, phân tranh rồi đi tới suy vong, để những Ma Ngẫu bọn họ thức tĩnh, có thể ung dung đoạt thế gian sao?
Thế cuộc sáng tỏ như vậy lại có người cam tâm để Độ Kiếp Ma Ngẫu sử dụng!
Thậm chí Phương Nguyên còn tin tưởng mấy lão quái vật lánh đời này đã thực hiện một loại hiệp nghị nào đó cùng Độ Kiếp Ma Ngẫu!
Nội dung hiệp nghị có thể bao gồm cả Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp lấy từ trong tay hắn và không tiết lộ bí mật phục sinh của Độ Kiếp Ma Ngẫu, thậm chí còn có khả năng bao gồm cả chuyện gây rối loạn thế gian, tạo điều kiện để Ma Ngẫu tái sinh.
Những lão tu lánh đời vốn không để ý tới chuyện thế gian, chỉ muốn sống tiếp, bọn họ cần là sự trường sinh.
Thế nhưng có Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại, đại kiếp nạn lần này tất nhiên không qua được, vì thế để trường sinh bọn họ phải đưa ra lựa chọn, bọn họ muốn có được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, trở thành một loại sinh linh khác, ngang bằng với Độ Kiếp Ma Ngẫu.
. . .
. . .
- Xem như vì trường sinh vĩnh cửu, vậy thì thế nào?
Ba lão tu lánh đời đón nhận lửa giận của Phương Nguyên, mặt không đổi sắc, lão tu hắc quan lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đoán được lai lịch của chúng ta, thì phải biết chúng ta cũng biết những bí mật kia, một thế giới không có hi vọng độ kiếp thành công, con đường đi chỉ có một, chúng ta cũng chỉ chuẩn bị sớm, nếu không thì ai biết ngươi sẽ ôm những bí mật này kéo dài tới khi nào?
- Vậy các ngươi có biết, phương pháp này công khai sẽ mang đến hậu quả gì không?
Phương Nguyên cố nén tức giận hỏi:
- Các ngươi có từng nghĩ tới, khi những quái vật kia thức tỉnh có lương thiện như các ngươi nghĩ hay không?
- Những chuyện này sau khi chúng ta có được Chuyển Sinh Pháp sẽ từ từ nghĩ.
Ba lão tu lánh đời đứng hình tam giác bao vây Phương Nguyên, bình tĩnh nói:
- Nhưng bây giờ có thể xác định được số mệnh của người trong thiên hạ không thể chỉ nắm giữ ở trong tay một mình ngươi, ngươi chỉ là một hậu bối nho nhỏ, không đủ quyền thế đưa ra quyết định cho người trong thiên hạ.
Bọn họ vừa nói chuyện, trên không Thanh Dương Tông mây đen càng ngày càng dày đặc.
Thiên địa tiêu tiêu, sát khí uy nghiêm đáng sợ!
Đón ánh mắt của bọn họ, Phương Nguyên chậm rãi chắp hai tay sau lưng, nói:
- Nếu ta không muốn đưa cho các ngươi thì sao?
Lão tu đeo kiếm nhàn nhạt nói:
- Ngươi và Thanh Dương, cùng chết!
Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, đương nhiên Phương Nguyên sẽ không cho!
Dù có cho cũng sẽ không cho những lão tu lánh đời mà còn cấu kết cùng với Độ Kiếp Ma Ngẫu!
Phương Nguyên chậm rãi thở ra.
Cũng trong giây phút này, khí cơ trên người hắn chậm rãi bay vọt lên, tựa như một loại nào hung thú nào đó dần dần thức tỉnh.
Thoạt nhìn hắn vốn là một người ôn hòa, trong chiếc áo choàng rộng thùng, không chút sát ý, nhưng bây giờ trên người một loại khí cơ nào đó thức tỉnh, trên đỉnh đầu, lại mơ hồ xuất hiện một vệt ánh chớp, ánh chớp kia xẹt qua bầu trời, không giống vạn vật trên đời, như sông lớn, kích động pháp tắc hư không xung quanh khẽ run lên, tựa như trong một ý nghĩ, thiên địa như bị chia cắt.
Mà ba lão tu lánh đời cũng hơi rùng mình, bước lên từng bước.
Trong chớp mắt, lão tu đội hắc quan trên người như đẩy ra từng tầng khí phách, thiên địa trở nên tối om, áo choàng sau lưng hắn bị gió khuấy động, cuộn lên bầu trời, hình thành mây đen to lớn, bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, cả người như cách Phương Nguyên rất xa, nhưng đôi mắt lại rất gần, tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến:
- Phương tiểu hữu, ta khuyên ngươi không nên mạo hiểm thì tốt hơn, đời trước lão phu từng tranh đấu cùng lão Đạo Nhất, bây giờ làm sao sợ một tiểu
bối như ngươi?
Trong lời nói của hắn cũng không phải khoe khoang gì mà chỉ giống như đang nói một chuyện nhỏ.
Nhưng trong lời nói vào trong tai ngươi khác như có tiếng sét đánh vang, kinh động tâm thần.
Đời trước, chỉ có Đạo Nhất tiên tổ nổi danh khắp thiên hạ, được công nhận là thiên hạ đệ nhất một kiếp nguyên.
Lão tu đầu đội hắc quan này đã từng tranh đấu cùng Đạo Nhất tiên tổ sao?
Một nhân vật đứng đầu đời trước sống đến kiếp này đáng sợ đến thế nào?
Lão giả áo bào nâu cũng cười híp mắt, không biết hắn làm gì, phía sau đột nhiên xuất hiện vô số kẽ nứt hư không, giống như sơn môn Thanh Dương Tông bị hắn mạnh mẽ xé rách, dấu vết lưu lại, thoạt nhìn như chớp giật, bởi vì vạn vật trong thiên địa hoàn toàn tồn tại trong hư không, cho nên hư không bị xé thành hai nửa, bất cứ vật gì trên thế gian gặp phải kẽ nứt cũng bị chia làm hai nửa, loại kẽ nứt này, bản thân là một loại thần thông cực kỳ đáng sợ.
Lão già áo bào nâu thoạt nhìn ôn hòa nhưng thủ đoạn lại quỷ dị nhất.
Từ khí cơ trên người hắn có thể nhìn ra được, hắn chắc chắn xuất thân ma đạo, có lẽ kiếp trước là một ma đạo cự phách.
- Thật hoang đường, ba ngàn năm chưa từng xuất kiếm, hôm nay lại vì một đứa trẻ mà kiếm tuốt khỏi vỏ.
Chương 1739 Sợ ném chuột vỡ đồ (2)
Người cuối cùng lên tiếng, tay nâng kiếm chậm rãi rút kiếm ra, đó là một thanh kiếm rất bình thường nhưng khi hắn chậm rãi rút ra lại có một đạo kiếm quang cực kỳ chói mắt sáng lên, kiếm này vừa tuốt ra, bên trong đất trời tựa như không có ánh sáng, bởi vì tất cả ánh sáng, đều tụ tập trên thanh kiếm, mỗi người nhìn về phía thanh kiếm như có cảm giác kiếm đến trước mặt, mỗi tất ánh sáng trên kiếm đều là một thanh kiếm, có thể tổn thương người. . .
- Phốc. . .
Người thừa kế Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn tu luyện tâm thần nhãn, dùng mắt liếc nhìn ánh kiếm kia, lập tức bị kiếm quang phản phệ.
- Ngươi là. . .
Nhìn một luồng ánh kiếm, người có học thức phong phú nhất Thanh Dương Tông là Vân trưởng lão vô cùng kinh hãi, bật thốt lên:
- Một kiếm ra Tuyết Nguyên, thiên địa như Vĩnh Dạ. . . Ngươi là. . . Ngươi là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì ở nhất kiếp nguyên. . . Ngươi là Cửu Châu Kiếm Thủ?
Lão tu cầm bội kiếm nghe có người gọi ra danh hiệu của hắn, dường như hơi bất ngờ.
Qua hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt cười, nói:
- Lâu như vậy rồi, ta đã sớm quên!
Chính hắn nói đã quên, nhưng nơi này có ai thật sự dám quên?
Cửu Châu Kiếm Thủ đời trước được công nhận là đệ nhất kiếm đạo, cùng thế hệ với mấy người Đạo Nhất tiên tổ, sau đó đại kiếp nạn ập đến cũng từng ra tay bảo vệ, có điều sau đó lại biến mất, có người cho rằng hắn đã chết trong hỗn loạn, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn lại còn sống sót, trở thành lão tu lánh đời, hơn nữa vẫn sống đến bây giờ, một lão quái vật đã qua hai đời.
Lão quái vật như vậy hiện thân, làm sao có thể đấu?
Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, một đạo lôi hà như ẩn như hiện, ngang qua hư không, khí cơ mờ mịt.
Hắn là thiên đạo Hóa Thần, bởi vậy tuy rằng hắn bước vào Hóa Thần không lâu, nhưng cũng không ai dám khinh thường hắn.
Thế nhưng bây giờ, một thân khí cơ như hắn vẫn bị ba vị lão tu này mạnh mẽ đè ép, thực sự ba người này rất đáng sợ!
Khí cơ va chạm, trên cửu thiên có mây bay vô tận xoay chuyển.
Phương Nguyên hơi tập trung, đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Bây giờ dưới cảm ứng khí cơ hắn và ba vị lão tu, cơ bản đều hiểu rõ thực lực lẫn nhau.
Mà kết quả ba vị này đều không thua các chủ Thánh địa khủng bố.
Nếu thật sự động thủ, Phương Nguyên không nắm được phần thắng.
Ở bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt Lữ Tâm Dao rất đáng sợ, lui về sau một bước, nàng là một người thông minh, đương nhiên không cho rằng bản thân có tư cách ra tay với những lão quái vật, tỏ rõ không muốn liên quan tới, chỉ hi vọng sẽ không bị những người chú ý đến mà thôi.
Mèo trắng lông gáy dựng lên nhưng cũng lặng lẽ từ trên vai Phương Nguyên nhảy xuống.
Bí mật trên người vị Miêu huynh này rất nhiều, nhưng thực lực của nó lại hoàn toàn không phải là một bí mật, đó chính là chuột cũng đánh không lại!
Biểu hiện của Giao Long khá lúng túng, nó cũng muốn đứng qua một bên.
Nhưng nó có thể cảm giác được, không biết vô tình hay cố ý Phương Nguyên nhìn nó, nó lập tức không lui lại, quyết tâm, chậm rãi bước về phía trước một bước, sắc mặt còn khó coi hơn chết, trong lòng thầm nghĩ, xem như ta có thể chia sẻ với ngươi chút áp lực, cũng không dùng được gì.
- Phương tiểu hữu, ngươi thật muốn giao thủ cùng chúng ta sao?
Bỗng nhiên lão tu áo bào nâu cười khẽ nói:
- Ngươi là người đầu tiên trên thế gian thiên đạo Hóa Thần, cũng không ai dám coi thường ngươi, có điều chính ngươi thôi diễn ra đạo thư, lão phu cũng đã xem qua, từ đạo thư này có thể nhìn thấy một chút cảnh giới bây giờ của ngươi, nên ngươi cũng không tính là thần bí, ba người chúng ta, bất cứ người nào ra tay, ngươi chưa chắc là đối thủ, huống chi ba người chúng ta cùng đến.
Hắn vừa nhẹ nhàng cười, vừa lắc đầu, nói:
- Quan trọng hơn, chúng ta vừa ra tay, dù là thắng hay bại, Thanh Dương Tông cũng không còn.
. . .
. . .
Lão tu áo nâu vừa nói, mọi người trên dưới mặt Thanh Dương Tông đều biến sắc.
Ba vị lão tu lánh đời chắc chắn đã chọn thời điểm Phương Nguyên trở lại Thanh Dương Tông mới tìm tới!
Ở đây, Phương Nguyên không có trợ thủ, tuy rằng Thanh Dương Tông ở Vân Châu đã được cho là người cầm đầu, nhưng trong mắt tu sĩ cấp cao vẫn còn quá nhỏ yếu, ngay cả một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cũng không có, nên bọn họ cố ý nhằm vào, nếu ở nơi này đấu pháp như vậy dư âm của thần thông sẽ dẹp hết thẩy ngọn núi này, một vết tích cũng không còn.
Bây giờ Phương Nguyên mới hiểu ra, lúc trước khi hắn từ Cửu Trùng Thiên đi về Nam Hải, cảm giác có ánh mắt quan sát không phải là giả, vào lúc đó, bọn họ đã theo giõi hắn, tìm kiếm cơ hội thích hợp hiện thân.
Ba vị lão tu lánh đời cố ý vào đời, tìm một thứ có thể khiến cho bọn họ tiếp tục chuyển sinh khi đại kiếp nạn hàng lâm, vì thế bọn họ sẽ không lưu thủ, thái độ bây giờ cũng đã cho thấy, nếu Phương Nguyên không giao ra pháp môn kia, bọn họ sẽ động thủ không hối tiếc. Hơn nữa cũng không tiếc xóa sư môn Thanh Dương Tông của Phương Nguyên ra khỏi nhân gian, loại uy hiếp này bản thân bọn họ không chút che giấu.
Bây giờ Phương Nguyên không ra tay cũng bởi vì hắn lo lắng chuyện này.
Trong lòng tâm thần lay động, ba vị lão tu mặt không cảm xúc, tựa như mang theo ý cười vì chiếm hết tiên cơ.
Trên dưới Thanh Dương Tông vô cùng sợ hãi, cũng không ai dám lên tiếng.
. . .
. . .
Chương 1740 Uy Thanh Dương (1)
- Tiểu Phương Nguyên, ngươi cứ làm chuyện nên làm!
Trong không khí tĩnh lặng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Âm thanh này đột phá áp lực vô tận, tuy giọng nói không lớn, nhưng bởi vì nơi này khá yên tĩnh nên tiếng vang lên dị thường, dường như cả tòa núi cũng nghe được câu nói kia của hắn.
Ba vị lão tu liếc mắt nhìn sang.
Ngoài dự đoán của mọi người, nói chuyện không phải tông chủ Thanh Dương Tông, mà là một lão già tóc trắng phơ.
Lão già chết tiệt, không cao nhân ẩn sĩ gì, chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Luyện Khí mà thôi, nhưng vào lúc này cũng chỉ có hắn lên tiếng.
Phương Nguyên nghe được giọng nói trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn sang.
Sau đó con ngươi hắn híp lại.
Chu tiên sinh!
Trước đó hắn cũng không biết, bây giờ Chu tiên sinh được Thanh Dương Tông mang trở về trong ngọn núi để phụng dưỡng.
Vừa nãy về núi, hắn liền đi tìm hiểu bia đá, Thanh Dương Tông cũng không có cơ hội nói cho hắn.
Lúc này Chu tiên sinh đã rất già, thoạt nhìn còn già hơn Vô Danh lão nhân Dịch Lâu, tóc trắng phơ, tựa như đứng không vững, nhưng khí thế lại cực kỳ vang dội, ở bên trong sườn núi, lớn tiếng kêu lên:
- Không cần lo lắng nhiều như vậy, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, không thể để cho người ta làm hỏng con đường của ngươi, chỉ cần ghi nhớ giúp ta báo thù cho Kiều lão đệ này.
Lúc này Chu tiên sinh vừa phẫn nộ, lại vừa bi thương, bên cạnh hắn, có một cái đầu bị xé thành hai nửa.
Đó là chấp sự Thanh Dương Tông, khi lão tu mặc áo bào nâu lên núi tiện tay chém xuống, tên là Kiều Vân Đình, lúc trước chính vị Kiều chấp sự này đã dẫn dắt Phương Nguyên nhập Thanh Dương Tông làm đệ tử tạp dịch, mà Kiều chấp sự, cũng là bạn chí giao của Chu tiên sinh, hắn là bạn rượu, bạn đánh cờ!
Chu tiên sinh tu vi quá thấp, lại dùng lực nói ra tiếng, tiếng như muỗi kêu, khí lực không cao.
Nhưng Phương Nguyên nghe rõ ràng, không khác nào tiếng chuông đại cổ rung động tâm thần.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết đến sự tồn tại của Chu tiên sinh, cũng biết bối phận của Lão thần tiên, lúc này nghe hắn nói không biết có tâm tình gì, nhưng thực tại có không ít người, chậm rãi sinh ra phẫn nộ, lạnh lùng nhìn ba vị lão tu.
Lão tu hắc quan cảm ứng được thái độ biến hóa, vừa thấy hoang đường, lại có chút buồn cười.
- Những người như giun dế, vào lúc này cũng dám nói bậy sao?
Hiện tại, Chu tiên sinh là người có địa vị cao ở Thanh Dương Tông, cao đến mấy người tông chủ Thanh Dương Tông cũng không dám tiếp tục thả hắn ở trong nhà dưỡng lão, mà phải mang đến Thanh Dương Tông phụng dưỡng thật tốt, nếu lão nhân gia có mệnh hệ gì, không dễ ăn nói với Phương Nguyên.
Thế nhưng tu vi của Chu tiên sinh thật sự không cao!
Khi còn trẻ hắn tổn thương căn cơ, không thể thành công lên Trúc Cơ, sau đó, Phương Nguyên hiếu kính hắn nhiều tài nguyên, bồi đắp vào cũng lên được Trúc Cơ, tuy nhiên hắn hiểu rõ thân thể của mình, biết bản thân có thành tựu Trúc Cơ cũng chỉ là một cái xác mà thôi, nhiều nhất thêm chút tuổi thọ, nhưng dù là thần thông hay võ pháp, đều không dùng được.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chu tiên sinh lại không muốn làm như vậy, tặng cơ hội có được cho hậu bối, hắn chỉ dùng một vài đan dược kéo dài tuổi thọ, để bản thân sống thêm mấy ngày, nhìn thêm một chút những đệ tử mà hắn đã giáo dục có thể đi tới bước nào.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết bối phận Chu tiên sinh, kính như tổ tông.
Nhưng ba vị lão tu lánh đời lại không biết, bọn họ chỉ có chút kinh ngạc, với thần uy ba người đứng đầu thế gian, trên dưới Thanh Dương Tông từ tông chủ đến trưởng lão, hay chân truyền đều không dám thở mạnh, sao một tên Luyện Khí nho nhỏ lại dám ngông cuồng như thế?
Cho nên theo bản năng bọn họ cười nhạo một tiếng, khuôn mặt lão tu tươi cười, tay áo vung lên.
Thiên địa lay động, một kẽ nứt màu đen như con giun nhanh chóng lan tràn đến trước mặt Chu tiên sinh.
Núi đá cây cối ven đường đều lặng yên không một tiếng động, chia làm hai đoạn, huống chi là Chu tiên sinh?
Thân thể yếu ớt của hắn làm sao có thể so sánh núi đá cứng rắn kia?
Với ba vị lão tu này mà nói, đây vốn không phải là chuyện gì quá đáng, bọn họ đối với Phương Nguyên còn có chút kiêng kỵ, sợ hắn thiên đạo Hóa Thần, có thần thông gì ngoài dự đoán của mọi người, cũng sợ hắn bị bức ép cuống lên sẽ liều lĩnh hủy diệt Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, thế nhưng đối với những người khác thì không khách khí như vậy, không ngại tiện tay giết thêm mấy người, cho Phương Nguyên thêm chút áp lực.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đón đòn đánh này, Phương Nguyên ra tay, lớn khác hẳn với người thường.
"Phần phật" một tiếng, áo bào bắn bay ra, liều lĩnh từ trong vòng vây của lão tu xuyên ra ngoài, thân hình trong lúc giao thủ liền đến giữa không trung sườn núi, tay áo rung động, từng đạo pháp tắc trước người giống như cá lội run rẩy, một con chép xanh cùng cá chép đỏ truy đuổi mà thành Thái Cực Đồ, hiện ra trước người hắn, như một khay tròn cực lớn đứng ở giữa không trung.
Kẽ nứt màu đen kéo đến gặp phải Thái Cực Đồ lập tức bị đàn hồi trở lại.
- Muốn chạy?
Ba lão tu lánh đời cũng có chút kinh hãi, còn tưởng Phương Nguyên muốn chạy trốn, tâm thần hơi động, nhanh chóng chạy tới, ba người đồng vung tay áo lớn, kích động từng đạo pháp tắc, từ trên cao nhìn xuống, đổ ập thẳng xuống đầu Phương Nguyên.
- Đúng là các ngươi đang tìm đường chết.
Nếu ba người này tìm tới cửa thì dĩ nhiên không thể giảng hòa nhưng Phương Nguyên cũng không thể mạo muội ra tay, ba người tu vi quá cao không nói, bây giờ lại ở bên trong Thanh Dương Tông, nếu động tay chân thì phiền phức quá lớn, hơn nữa hắn thực sự cũng không có bao nhiêu phần thắng!
Dù có muốn giết bọn hắn cũng phải hẹn đếm mấy vị giúp đỡ rồi tìm địa phương khác.
- Không phải chúng ta muốn gì, mà đồ vật nên thuộc về thiên hạ ngươi không nên giấu đi.
Ba lão tu đều tập trung sự chú ý trên người Phương Nguyên, biểu hiện ngưng lại, vẫn lão già áo bào nâu cười cười, nói:
- Người bên ngoài không biết, vãn bối ngươi không cần giả vờ hồ đồ, trên người ngươi, có Đạo công pháp xuất từ Lang Gia Các, vốn là phương pháp cứu thế có tác dụng vô cùng lớn đối với thiên hạ, nhưng cũng bị tiểu nhi ngươi che giấu, lão phu chỉ hỏi ngươi, đến tột cùng ngươi có ý đồ gì?
- Phương pháp cứu thế xuất phát từ Lang Gia Các?
Toàn thể mọi người trên dưới Thanh Dương Tông nghe xong lời này, vô cùng ngạc nhiên.
Người trong thiên hạ đều biết chuyện mười hai điện tàng Lang Gia Các đã công bố, còn cho rằng bọn họ nói chính cái kia.
Thế nhưng Phương Nguyên nghe bọn họ nói, sắc mặt chợt thay đổi.
Hắn biết, ba người này nói không phải mười hai điện tầng Lang Gia Các.
Xuất từ Lang Gia Các, có tác dụng lớn cứu thế lại bị hắn che giấu chỉ có một loại đồ vật!
Lang Gia Các chủ lưu lại Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp. . .
. . . Làm sao bọn họ biết những công pháp này tồn tại?
Tâm thần hơi lạnh lẽo, Phương Nguyên lạnh lùng liếc nhìn Lữ Tâm Dao.
Lữ Tâm Dao ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặng trắng bệch, chậm rãi lắc đầu.
- Ta không đề cập qua với bất kỳ người nào.
Phương Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn ba lão tu.
Ba lão tu cười lạnh nói:
- Ngươi không cần quản vì sao chúng ta biết việc này, chỉ cần giao ra đây là được rồi.
Vị lão giả trầm mặc ít lời, đầu đội hắc quan, uy nghiêm đáng sợ nói:
- Đại kiếp nạn ập đến, nhân gian vô vọng, chỉ có phương pháp cứu thế này có thể cho người ta một con đường sống sót, tiểu nhi ngươi còn không mau công bố, lại muốn che giấu, quả thực tội ác tày trời, hôm nay ba người chúng ta đã đến, nếu ngươi như còn dám che dấu, chúng ta chỉ có thể thay người trong thiên hạ giáo huấn ngươi, để tên tiểu nhi ngươi biết nặng nhẹ một chút.
Đón nhận sự hùng hổ dọa người của ba vị lão tu, Phương Nguyên lại khá trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới, ngay lúc bản thân một lòng muốn tìm kiếm bí mật đại kiếp nạn từ trong tấm bia đá kia, để đưa ra quyết định cuối cùng tốt nhất, đột nhiên lại có ba người xuất hiện trước mặt hắn, thái độ cứng rắn, đòi hỏi hắn giao Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp!
Đây là pháp môn do Hắc Ám Ma Chủ lưu lại, còn chưa hoàn thiện, khi Hắc Ám Ma Chủ không thể đi hết con đường của mình, đã chọn Phương Nguyên, hi vọng Phương Nguyên có thể kế thừa con đường trước đó hắn đã chọn, hoàn toàn thôi diễn Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp. Tuy nhiên, Phương Nguyên không muốn đi con đường này, cũng cảm thấy con đường này không đáng tin cậy, vì lẽ đó dù có Độ Kiếp Ma Ngẫu nhìn chằm chằm, hắn cũng không lập tức đưa ra quyết định.
Hắn muốn kéo dài chút thời gian, nên không nói cho người khác biết Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp tồn tại, bởi vì hắn biết phương pháp này sẽ tạo ra rất nhiều bất ngờ!
Dù bây giờ, biết đại kiếp nạn sẽ ập đến, thế nhân không có đường lui cũng không một lòng đồng tâm hiệp lực đối kháng đại kiếp nạn, đã gây ra rất nhiều tình huống, huống chi người đời biết được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp?
Đến lúc đó lại có nhiều người sẽ sinh ra hai lòng, không còn một lòng đối kháng đại kiếp nạn.
Sẽ có bao nhiêu người tự nguyện bước lên con đường này, dù trên thế gian nước lũ ngập trời?
Nhân tâm không được khảo nghiệm qua, Phương Nguyên cũng không dám đánh cược!
Vì thế phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn phá huỷ những truyền thừa này.
Sau đó chuyện Độ Kiếp Ma Ngẫu thức tỉnh đã tạo cho hắn quá nhiều áp lực, đến nỗi hắn không thể hủy diệt truyền thừa mà chỉ cất bọn chúng đi, từ Đông Hoàng Sơn đến Cửu Trùng Thiên, lại tới Nam Hải, hắn gặp rất nhiều người nhưng đều không có ý tiết lộ.
Nhưng không nghĩ tới vẫn bị người ta biết.
Thậm chí bọn họ còn dám trực tiếp tìm tới cửa đòi hắn phải giao ra.
Vậy hiện tại còn có bao nhiêu người biết được pháp môn này tồn tại?
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cả người ớn lạnh!
. . .
. . .
- Pháp môn này không hoàn chỉnh, các ngươi có lấy cũng không dùng được.
Dù trong lòng vô cùng tức giận nhưng vẻ mặt Phương Nguyên lại bình thản không chút sợ hãi.
Trên con đường đi của hắn cho tới bây giờ đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, rồi ở trong bia đá trời giáng cũng nhìn thấy rất nhiều chuyện, cùng những tiền bối tiên hiền trải qua các loại biến cố, nuôi dưỡng tính cách dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt cũng không biến sắc. Vì thế, hắn nhìn thẳng vào những người biết rõ có Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp tồn tại, không phủ nhận, mà bình tĩnh nói ra một câu.
- Ồ, quả nhiên pháp môn này ở trong tay ngươi!
Nghe Phương Nguyên nói, lão giả đội hắc quan cười lạnh nói:
- Pháp môn này có hoàn chỉnh hay không, không cần ngươi nói, tự chúng ta có thể nhìn ra, nếu như không hoàn chỉnh, chúng ta cũng có thể bù đắp, ngươi chỉ cần giao nó cho chúng ta là được.
Phương Nguyên lẳng lặng nghe bọn họ nói, bỗng nhiên hỏi:
- Các ngươi dám trực tiếp tới Thanh Dương Tông, tìm đến ta đòi hỏi?
Chương 1737 Ngươi và Thanh Dương cùng chết (2)
Lúc hắn nói những lời này, sắc mặt bình tĩnh, như điều hắn hỏi là một chuyện đương nhiên.
Nhưng trong vấn đề trên, câu nói này cũng không ngông cuồng.
Dù sao hắn cũng là Phương Nguyên!
Bây giờ hắn là Tiểu Thánh Nhân nổi danh khắp thiên hạ, có quan hệ khá tốt với các đại Thánh địa, công đức vô lượng.
Người như vậy, không phải có thể dùng tu vi mà áp chế!
Dù ba vị này có là lão quái lánh đời tu vi tinh thâm, trực tiếp hung hăng tìm tới cửa, cũng là phiền toái lớn, vì thế Phương Nguyên hỏi rất tự nhiên, như muốn hỏi bọn họ dùng sức lực gì trực tiếp đánh tới Thanh Dương Tông đòi muốn bí pháp!
- Ha ha, ngươi xem bản thân mình thật sự là Tiểu Thánh Nhân sao?
Trong ba vị lão tu, lão giả mặc áo bào nâu cười híp mắt nói:
- Phương tiểu hữu, lão phu biết ngươi bây giờ khá nổi danh, chiếm được khí vận thiên hạ, có thể nói nhất hô bá ứng, có điều ngươi vẫn còn quá trẻ tuổi, phải tự nhìn rõ bản thân, mặc dù ngươi có công đức khá lớn với thiên hạ nhưng cũng có thể lặng lẽ kế thừa truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngươi giấu diếm Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, ngươi cảm thấy người trong thiên hạ biết được chuyện ngươi làm sẽ giúp ngươi hay hận ngươi?
Lão giả đầu đội hắc quan cũng lạnh nhạt nói:
- Số mệnh của người trong thiên hạ, một mình ngươi không thể quyết định, đặc biệt là ở giai đoạn mấu chốt này, ngươi nghĩ bản thân ngươi sẽ quyết định số mệnh của người trong thiên hạ sao? Thật hoang đường, lão phu sống đã đủ lâu, cũng gặp quá nhiều người, mà người không biết tự lượng sức mình như ngươi cũng rất nhiều, kết cục của bọn họ không tốt lắm, hi vọng ngươi có thể thông minh hơn bọn họ một chút.
Phương Nguyên trầm tĩnh nghe từng câu từng chữ bọn họ nói, dần dần đoán được một số chân tướng.
Qua một lát sau, hắn mới nói:
- Ta chỉ không hy vọng công khai phương pháp này, dẫn tới thế gian đại loạn!
Ba lão tu nghe hắn nói vậy, hơi có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút thả lỏng, lão già áo bào nâu cười nói:
- Ngươi có thể yên tâm, chúng ta có được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, trước tiên cũng sẽ thôi diễn một phen, không trực tiếp ném cho người trong thiên hạ, ta biết ngươi sợ chuyện này truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, cho nên lão phu có thể đảm bảo cho ngươi, ngươi không cần lo lắng.
Nghe nói vậy, Phương Nguyên đã hoàn toàn rõ ràng.
Trong lòng hắn bỗng nhiên nổi lên một loại ý niệm hoang đường, bình tĩnh nhìn ba vị lão tu một chút.
Sau đó hắn mới nghiêm túc nói:
- Ta vẫn không thích các lão thế lánh đời các ngươi, nhưng hiện tại ta mới hiểu rõ hơn . . . thì ra các ngươi còn vô liêm sĩ hơn ta tưởng tượng.
- . . .
- . . .
- Ngươi!
Nghe Phương Nguyên nói, ba vị lão tu đều sầm mặt lại.
Trên người bọn họ, bỗng nhiên có khí cơ cuồn cuộn chảy qua, khuấy động hư không, mây đen bốc lên dày đặc trên bầu trời.
Nhưng trước cơn giận của bọn họ, sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng phẫn nộ, hắn đã nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, nhìn ba lão quái lánh đời với ánh mắt càng lạnh hơn:
- Các ngươi cấu kết với Độ Kiếp Ma Ngẫu từ khi nào?
. . .
. . .
- Hả?
Chợt nghe Phương Nguyên nói câu này, vẻ tức giận trên mặt ba vị lão tu độ kiếp biến mất, lại trở nên âm trầm.
Mà Lữ Tâm Dao lại ngạc nhiên ngẩng đầu.
Tay áo Phương Nguyên gió thổi phất phơ, đứng nơi đó, trên người quấn một tầng khí lạnh.
- Hóa ra là muốn thăm dò chúng ta, tên tiểu nhi này thật lợi hại.
Qua một lát sau, lão tu cầm kiếm mới lên tiếng.
- Cái gì mà cấu kết hay không cấu kết, đều chỉ vì đại đạo mà thôi!
Lão tu áo bào nâu cười một tiếng, nói:
- Không tệ, Phương tiểu hữu, ngươi vẫn còn quá trẻ, đại đạo trên thế gian này không phải như ngươi chứng kiến, nếu không có những tồn tại kia nói cho
chúng ta, chúng ta cũng không biết ngươi suýt nữa làm ảnh hưởng đến vận mệnh của thiên hạ này.
- Cái gì mà đại đạo hay không đại đạo, các ngươi chỉ muốn trường sinh vĩnh cửu!
Mà nghe bọn họ nói, nghi vấn trong lòng Phương Nguyên đã được xác thực, gương mặt cũng trở nên âm trầm như nước.
Từ lúc đầu hắn đã hoài nghi, không biết vì sao những người này lại biết đến Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp?
Từ khi pháp môn này tồn tại, cũng chỉ có hắn mèo trắng, Giao Long, Lữ Tâm Dao biết, mèo trắng cùng Giao Long sẽ không nói với người ngoài, mà hắn vẫn luôn chịu đựng để Lữ Tâm Dao đi theo bên cạnh, cũng vì lo lắng nàng sẽ báo ra ngoài, nếu bọn họ không để lộ bí mật, thì ai là người nói cho ba lão quái lánh đời này, khiến bọn họ nổi lên tham niệm mà đến tìm hắn?
Theo dòng suy nghĩ, Phương Nguyên nhanh chóng đoán được một khả năng.
Biết được pháp môn chuyển sinh này không chỉ có bọn họ mà còn có Độ Kiếp Ma Ngẫu.
Lúc trước khi Hắc Ám Ma Chủ phát hiện Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại, Độ Kiếp Ma Ngẫu cũng biết Hắc Ám Ma Chủ tồn tại.
Nói vậy, lúc trước hắn ở Ma Tức Hồ U Châu chém giết một Hắc Ám Ma Ngẫu chuyển sinh chưa thành công thì Hắc Ám Ma Ngẫu khác cũng biết đến, những Hắc Ám Ma Ngẫu ngàn năm qua chậm rãi thức tỉnh, nói không chừng đã có người hoàn toàn chuyển sinh thành công, sinh ra thần niệm và linh hồn hoàn chỉnh, thậm chí đã sớm hình thần mưu đồ ẩn giấu, nên nhìn chằm chằm hắn cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
. . .
. . .
Trong lòng Phương Nguyên sinh ra ý nghĩ hoang đường!
Chương 1738 Sợ ném chuột vỡ đồ (1)
Hắn còn chưa tìm tới những Độ Kiếp Ma Ngẫu kia, bọn chúng đã tìm hắn trước rồi.
Mà điều mấu chốt là có người thật sự nghe theo Độ Kiếp Ma Ngẫu đầu độc, đến gây sự với hắn trước.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu rõ dụng ý Độ Kiếp Ma Ngẫu tìm người đến đòi hỏi Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, không phải muốn nhìn thấy nhân gian đại loạn, phân tranh rồi đi tới suy vong, để những Ma Ngẫu bọn họ thức tĩnh, có thể ung dung đoạt thế gian sao?
Thế cuộc sáng tỏ như vậy lại có người cam tâm để Độ Kiếp Ma Ngẫu sử dụng!
Thậm chí Phương Nguyên còn tin tưởng mấy lão quái vật lánh đời này đã thực hiện một loại hiệp nghị nào đó cùng Độ Kiếp Ma Ngẫu!
Nội dung hiệp nghị có thể bao gồm cả Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp lấy từ trong tay hắn và không tiết lộ bí mật phục sinh của Độ Kiếp Ma Ngẫu, thậm chí còn có khả năng bao gồm cả chuyện gây rối loạn thế gian, tạo điều kiện để Ma Ngẫu tái sinh.
Những lão tu lánh đời vốn không để ý tới chuyện thế gian, chỉ muốn sống tiếp, bọn họ cần là sự trường sinh.
Thế nhưng có Độ Kiếp Ma Ngẫu tồn tại, đại kiếp nạn lần này tất nhiên không qua được, vì thế để trường sinh bọn họ phải đưa ra lựa chọn, bọn họ muốn có được Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, trở thành một loại sinh linh khác, ngang bằng với Độ Kiếp Ma Ngẫu.
. . .
. . .
- Xem như vì trường sinh vĩnh cửu, vậy thì thế nào?
Ba lão tu lánh đời đón nhận lửa giận của Phương Nguyên, mặt không đổi sắc, lão tu hắc quan lạnh nhạt nói:
- Nếu ngươi đoán được lai lịch của chúng ta, thì phải biết chúng ta cũng biết những bí mật kia, một thế giới không có hi vọng độ kiếp thành công, con đường đi chỉ có một, chúng ta cũng chỉ chuẩn bị sớm, nếu không thì ai biết ngươi sẽ ôm những bí mật này kéo dài tới khi nào?
- Vậy các ngươi có biết, phương pháp này công khai sẽ mang đến hậu quả gì không?
Phương Nguyên cố nén tức giận hỏi:
- Các ngươi có từng nghĩ tới, khi những quái vật kia thức tỉnh có lương thiện như các ngươi nghĩ hay không?
- Những chuyện này sau khi chúng ta có được Chuyển Sinh Pháp sẽ từ từ nghĩ.
Ba lão tu lánh đời đứng hình tam giác bao vây Phương Nguyên, bình tĩnh nói:
- Nhưng bây giờ có thể xác định được số mệnh của người trong thiên hạ không thể chỉ nắm giữ ở trong tay một mình ngươi, ngươi chỉ là một hậu bối nho nhỏ, không đủ quyền thế đưa ra quyết định cho người trong thiên hạ.
Bọn họ vừa nói chuyện, trên không Thanh Dương Tông mây đen càng ngày càng dày đặc.
Thiên địa tiêu tiêu, sát khí uy nghiêm đáng sợ!
Đón ánh mắt của bọn họ, Phương Nguyên chậm rãi chắp hai tay sau lưng, nói:
- Nếu ta không muốn đưa cho các ngươi thì sao?
Lão tu đeo kiếm nhàn nhạt nói:
- Ngươi và Thanh Dương, cùng chết!
Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, đương nhiên Phương Nguyên sẽ không cho!
Dù có cho cũng sẽ không cho những lão tu lánh đời mà còn cấu kết cùng với Độ Kiếp Ma Ngẫu!
Phương Nguyên chậm rãi thở ra.
Cũng trong giây phút này, khí cơ trên người hắn chậm rãi bay vọt lên, tựa như một loại nào hung thú nào đó dần dần thức tỉnh.
Thoạt nhìn hắn vốn là một người ôn hòa, trong chiếc áo choàng rộng thùng, không chút sát ý, nhưng bây giờ trên người một loại khí cơ nào đó thức tỉnh, trên đỉnh đầu, lại mơ hồ xuất hiện một vệt ánh chớp, ánh chớp kia xẹt qua bầu trời, không giống vạn vật trên đời, như sông lớn, kích động pháp tắc hư không xung quanh khẽ run lên, tựa như trong một ý nghĩ, thiên địa như bị chia cắt.
Mà ba lão tu lánh đời cũng hơi rùng mình, bước lên từng bước.
Trong chớp mắt, lão tu đội hắc quan trên người như đẩy ra từng tầng khí phách, thiên địa trở nên tối om, áo choàng sau lưng hắn bị gió khuấy động, cuộn lên bầu trời, hình thành mây đen to lớn, bao phủ toàn bộ Thanh Dương Tông, cả người như cách Phương Nguyên rất xa, nhưng đôi mắt lại rất gần, tiếng nói từ bốn phương tám hướng truyền đến:
- Phương tiểu hữu, ta khuyên ngươi không nên mạo hiểm thì tốt hơn, đời trước lão phu từng tranh đấu cùng lão Đạo Nhất, bây giờ làm sao sợ một tiểu
bối như ngươi?
Trong lời nói của hắn cũng không phải khoe khoang gì mà chỉ giống như đang nói một chuyện nhỏ.
Nhưng trong lời nói vào trong tai ngươi khác như có tiếng sét đánh vang, kinh động tâm thần.
Đời trước, chỉ có Đạo Nhất tiên tổ nổi danh khắp thiên hạ, được công nhận là thiên hạ đệ nhất một kiếp nguyên.
Lão tu đầu đội hắc quan này đã từng tranh đấu cùng Đạo Nhất tiên tổ sao?
Một nhân vật đứng đầu đời trước sống đến kiếp này đáng sợ đến thế nào?
Lão giả áo bào nâu cũng cười híp mắt, không biết hắn làm gì, phía sau đột nhiên xuất hiện vô số kẽ nứt hư không, giống như sơn môn Thanh Dương Tông bị hắn mạnh mẽ xé rách, dấu vết lưu lại, thoạt nhìn như chớp giật, bởi vì vạn vật trong thiên địa hoàn toàn tồn tại trong hư không, cho nên hư không bị xé thành hai nửa, bất cứ vật gì trên thế gian gặp phải kẽ nứt cũng bị chia làm hai nửa, loại kẽ nứt này, bản thân là một loại thần thông cực kỳ đáng sợ.
Lão già áo bào nâu thoạt nhìn ôn hòa nhưng thủ đoạn lại quỷ dị nhất.
Từ khí cơ trên người hắn có thể nhìn ra được, hắn chắc chắn xuất thân ma đạo, có lẽ kiếp trước là một ma đạo cự phách.
- Thật hoang đường, ba ngàn năm chưa từng xuất kiếm, hôm nay lại vì một đứa trẻ mà kiếm tuốt khỏi vỏ.
Chương 1739 Sợ ném chuột vỡ đồ (2)
Người cuối cùng lên tiếng, tay nâng kiếm chậm rãi rút kiếm ra, đó là một thanh kiếm rất bình thường nhưng khi hắn chậm rãi rút ra lại có một đạo kiếm quang cực kỳ chói mắt sáng lên, kiếm này vừa tuốt ra, bên trong đất trời tựa như không có ánh sáng, bởi vì tất cả ánh sáng, đều tụ tập trên thanh kiếm, mỗi người nhìn về phía thanh kiếm như có cảm giác kiếm đến trước mặt, mỗi tất ánh sáng trên kiếm đều là một thanh kiếm, có thể tổn thương người. . .
- Phốc. . .
Người thừa kế Thanh Dương Tông Lục Thanh Quan đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn tu luyện tâm thần nhãn, dùng mắt liếc nhìn ánh kiếm kia, lập tức bị kiếm quang phản phệ.
- Ngươi là. . .
Nhìn một luồng ánh kiếm, người có học thức phong phú nhất Thanh Dương Tông là Vân trưởng lão vô cùng kinh hãi, bật thốt lên:
- Một kiếm ra Tuyết Nguyên, thiên địa như Vĩnh Dạ. . . Ngươi là. . . Ngươi là Kiếm Thủ Tẩy Kiếm Trì ở nhất kiếp nguyên. . . Ngươi là Cửu Châu Kiếm Thủ?
Lão tu cầm bội kiếm nghe có người gọi ra danh hiệu của hắn, dường như hơi bất ngờ.
Qua hồi lâu, hắn mới lạnh nhạt cười, nói:
- Lâu như vậy rồi, ta đã sớm quên!
Chính hắn nói đã quên, nhưng nơi này có ai thật sự dám quên?
Cửu Châu Kiếm Thủ đời trước được công nhận là đệ nhất kiếm đạo, cùng thế hệ với mấy người Đạo Nhất tiên tổ, sau đó đại kiếp nạn ập đến cũng từng ra tay bảo vệ, có điều sau đó lại biến mất, có người cho rằng hắn đã chết trong hỗn loạn, nhưng lại không nghĩ rằng, hắn lại còn sống sót, trở thành lão tu lánh đời, hơn nữa vẫn sống đến bây giờ, một lão quái vật đã qua hai đời.
Lão quái vật như vậy hiện thân, làm sao có thể đấu?
Trên đỉnh đầu Phương Nguyên, một đạo lôi hà như ẩn như hiện, ngang qua hư không, khí cơ mờ mịt.
Hắn là thiên đạo Hóa Thần, bởi vậy tuy rằng hắn bước vào Hóa Thần không lâu, nhưng cũng không ai dám khinh thường hắn.
Thế nhưng bây giờ, một thân khí cơ như hắn vẫn bị ba vị lão tu này mạnh mẽ đè ép, thực sự ba người này rất đáng sợ!
Khí cơ va chạm, trên cửu thiên có mây bay vô tận xoay chuyển.
Phương Nguyên hơi tập trung, đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Bây giờ dưới cảm ứng khí cơ hắn và ba vị lão tu, cơ bản đều hiểu rõ thực lực lẫn nhau.
Mà kết quả ba vị này đều không thua các chủ Thánh địa khủng bố.
Nếu thật sự động thủ, Phương Nguyên không nắm được phần thắng.
Ở bên cạnh hắn, lúc này sắc mặt Lữ Tâm Dao rất đáng sợ, lui về sau một bước, nàng là một người thông minh, đương nhiên không cho rằng bản thân có tư cách ra tay với những lão quái vật, tỏ rõ không muốn liên quan tới, chỉ hi vọng sẽ không bị những người chú ý đến mà thôi.
Mèo trắng lông gáy dựng lên nhưng cũng lặng lẽ từ trên vai Phương Nguyên nhảy xuống.
Bí mật trên người vị Miêu huynh này rất nhiều, nhưng thực lực của nó lại hoàn toàn không phải là một bí mật, đó chính là chuột cũng đánh không lại!
Biểu hiện của Giao Long khá lúng túng, nó cũng muốn đứng qua một bên.
Nhưng nó có thể cảm giác được, không biết vô tình hay cố ý Phương Nguyên nhìn nó, nó lập tức không lui lại, quyết tâm, chậm rãi bước về phía trước một bước, sắc mặt còn khó coi hơn chết, trong lòng thầm nghĩ, xem như ta có thể chia sẻ với ngươi chút áp lực, cũng không dùng được gì.
- Phương tiểu hữu, ngươi thật muốn giao thủ cùng chúng ta sao?
Bỗng nhiên lão tu áo bào nâu cười khẽ nói:
- Ngươi là người đầu tiên trên thế gian thiên đạo Hóa Thần, cũng không ai dám coi thường ngươi, có điều chính ngươi thôi diễn ra đạo thư, lão phu cũng đã xem qua, từ đạo thư này có thể nhìn thấy một chút cảnh giới bây giờ của ngươi, nên ngươi cũng không tính là thần bí, ba người chúng ta, bất cứ người nào ra tay, ngươi chưa chắc là đối thủ, huống chi ba người chúng ta cùng đến.
Hắn vừa nhẹ nhàng cười, vừa lắc đầu, nói:
- Quan trọng hơn, chúng ta vừa ra tay, dù là thắng hay bại, Thanh Dương Tông cũng không còn.
. . .
. . .
Lão tu áo nâu vừa nói, mọi người trên dưới mặt Thanh Dương Tông đều biến sắc.
Ba vị lão tu lánh đời chắc chắn đã chọn thời điểm Phương Nguyên trở lại Thanh Dương Tông mới tìm tới!
Ở đây, Phương Nguyên không có trợ thủ, tuy rằng Thanh Dương Tông ở Vân Châu đã được cho là người cầm đầu, nhưng trong mắt tu sĩ cấp cao vẫn còn quá nhỏ yếu, ngay cả một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần cũng không có, nên bọn họ cố ý nhằm vào, nếu ở nơi này đấu pháp như vậy dư âm của thần thông sẽ dẹp hết thẩy ngọn núi này, một vết tích cũng không còn.
Bây giờ Phương Nguyên mới hiểu ra, lúc trước khi hắn từ Cửu Trùng Thiên đi về Nam Hải, cảm giác có ánh mắt quan sát không phải là giả, vào lúc đó, bọn họ đã theo giõi hắn, tìm kiếm cơ hội thích hợp hiện thân.
Ba vị lão tu lánh đời cố ý vào đời, tìm một thứ có thể khiến cho bọn họ tiếp tục chuyển sinh khi đại kiếp nạn hàng lâm, vì thế bọn họ sẽ không lưu thủ, thái độ bây giờ cũng đã cho thấy, nếu Phương Nguyên không giao ra pháp môn kia, bọn họ sẽ động thủ không hối tiếc. Hơn nữa cũng không tiếc xóa sư môn Thanh Dương Tông của Phương Nguyên ra khỏi nhân gian, loại uy hiếp này bản thân bọn họ không chút che giấu.
Bây giờ Phương Nguyên không ra tay cũng bởi vì hắn lo lắng chuyện này.
Trong lòng tâm thần lay động, ba vị lão tu mặt không cảm xúc, tựa như mang theo ý cười vì chiếm hết tiên cơ.
Trên dưới Thanh Dương Tông vô cùng sợ hãi, cũng không ai dám lên tiếng.
. . .
. . .
Chương 1740 Uy Thanh Dương (1)
- Tiểu Phương Nguyên, ngươi cứ làm chuyện nên làm!
Trong không khí tĩnh lặng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Âm thanh này đột phá áp lực vô tận, tuy giọng nói không lớn, nhưng bởi vì nơi này khá yên tĩnh nên tiếng vang lên dị thường, dường như cả tòa núi cũng nghe được câu nói kia của hắn.
Ba vị lão tu liếc mắt nhìn sang.
Ngoài dự đoán của mọi người, nói chuyện không phải tông chủ Thanh Dương Tông, mà là một lão già tóc trắng phơ.
Lão già chết tiệt, không cao nhân ẩn sĩ gì, chỉ là một tiểu tu sĩ cảnh giới Luyện Khí mà thôi, nhưng vào lúc này cũng chỉ có hắn lên tiếng.
Phương Nguyên nghe được giọng nói trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn sang.
Sau đó con ngươi hắn híp lại.
Chu tiên sinh!
Trước đó hắn cũng không biết, bây giờ Chu tiên sinh được Thanh Dương Tông mang trở về trong ngọn núi để phụng dưỡng.
Vừa nãy về núi, hắn liền đi tìm hiểu bia đá, Thanh Dương Tông cũng không có cơ hội nói cho hắn.
Lúc này Chu tiên sinh đã rất già, thoạt nhìn còn già hơn Vô Danh lão nhân Dịch Lâu, tóc trắng phơ, tựa như đứng không vững, nhưng khí thế lại cực kỳ vang dội, ở bên trong sườn núi, lớn tiếng kêu lên:
- Không cần lo lắng nhiều như vậy, mỗi người đều có mệnh của riêng mình, không thể để cho người ta làm hỏng con đường của ngươi, chỉ cần ghi nhớ giúp ta báo thù cho Kiều lão đệ này.
Lúc này Chu tiên sinh vừa phẫn nộ, lại vừa bi thương, bên cạnh hắn, có một cái đầu bị xé thành hai nửa.
Đó là chấp sự Thanh Dương Tông, khi lão tu mặc áo bào nâu lên núi tiện tay chém xuống, tên là Kiều Vân Đình, lúc trước chính vị Kiều chấp sự này đã dẫn dắt Phương Nguyên nhập Thanh Dương Tông làm đệ tử tạp dịch, mà Kiều chấp sự, cũng là bạn chí giao của Chu tiên sinh, hắn là bạn rượu, bạn đánh cờ!
Chu tiên sinh tu vi quá thấp, lại dùng lực nói ra tiếng, tiếng như muỗi kêu, khí lực không cao.
Nhưng Phương Nguyên nghe rõ ràng, không khác nào tiếng chuông đại cổ rung động tâm thần.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết đến sự tồn tại của Chu tiên sinh, cũng biết bối phận của Lão thần tiên, lúc này nghe hắn nói không biết có tâm tình gì, nhưng thực tại có không ít người, chậm rãi sinh ra phẫn nộ, lạnh lùng nhìn ba vị lão tu.
Lão tu hắc quan cảm ứng được thái độ biến hóa, vừa thấy hoang đường, lại có chút buồn cười.
- Những người như giun dế, vào lúc này cũng dám nói bậy sao?
Hiện tại, Chu tiên sinh là người có địa vị cao ở Thanh Dương Tông, cao đến mấy người tông chủ Thanh Dương Tông cũng không dám tiếp tục thả hắn ở trong nhà dưỡng lão, mà phải mang đến Thanh Dương Tông phụng dưỡng thật tốt, nếu lão nhân gia có mệnh hệ gì, không dễ ăn nói với Phương Nguyên.
Thế nhưng tu vi của Chu tiên sinh thật sự không cao!
Khi còn trẻ hắn tổn thương căn cơ, không thể thành công lên Trúc Cơ, sau đó, Phương Nguyên hiếu kính hắn nhiều tài nguyên, bồi đắp vào cũng lên được Trúc Cơ, tuy nhiên hắn hiểu rõ thân thể của mình, biết bản thân có thành tựu Trúc Cơ cũng chỉ là một cái xác mà thôi, nhiều nhất thêm chút tuổi thọ, nhưng dù là thần thông hay võ pháp, đều không dùng được.
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên Chu tiên sinh lại không muốn làm như vậy, tặng cơ hội có được cho hậu bối, hắn chỉ dùng một vài đan dược kéo dài tuổi thọ, để bản thân sống thêm mấy ngày, nhìn thêm một chút những đệ tử mà hắn đã giáo dục có thể đi tới bước nào.
Trên dưới Thanh Dương Tông đều biết bối phận Chu tiên sinh, kính như tổ tông.
Nhưng ba vị lão tu lánh đời lại không biết, bọn họ chỉ có chút kinh ngạc, với thần uy ba người đứng đầu thế gian, trên dưới Thanh Dương Tông từ tông chủ đến trưởng lão, hay chân truyền đều không dám thở mạnh, sao một tên Luyện Khí nho nhỏ lại dám ngông cuồng như thế?
Cho nên theo bản năng bọn họ cười nhạo một tiếng, khuôn mặt lão tu tươi cười, tay áo vung lên.
Thiên địa lay động, một kẽ nứt màu đen như con giun nhanh chóng lan tràn đến trước mặt Chu tiên sinh.
Núi đá cây cối ven đường đều lặng yên không một tiếng động, chia làm hai đoạn, huống chi là Chu tiên sinh?
Thân thể yếu ớt của hắn làm sao có thể so sánh núi đá cứng rắn kia?
Với ba vị lão tu này mà nói, đây vốn không phải là chuyện gì quá đáng, bọn họ đối với Phương Nguyên còn có chút kiêng kỵ, sợ hắn thiên đạo Hóa Thần, có thần thông gì ngoài dự đoán của mọi người, cũng sợ hắn bị bức ép cuống lên sẽ liều lĩnh hủy diệt Hắc Ám Chuyển Sinh Pháp, thế nhưng đối với những người khác thì không khách khí như vậy, không ngại tiện tay giết thêm mấy người, cho Phương Nguyên thêm chút áp lực.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, đón đòn đánh này, Phương Nguyên ra tay, lớn khác hẳn với người thường.
"Phần phật" một tiếng, áo bào bắn bay ra, liều lĩnh từ trong vòng vây của lão tu xuyên ra ngoài, thân hình trong lúc giao thủ liền đến giữa không trung sườn núi, tay áo rung động, từng đạo pháp tắc trước người giống như cá lội run rẩy, một con chép xanh cùng cá chép đỏ truy đuổi mà thành Thái Cực Đồ, hiện ra trước người hắn, như một khay tròn cực lớn đứng ở giữa không trung.
Kẽ nứt màu đen kéo đến gặp phải Thái Cực Đồ lập tức bị đàn hồi trở lại.
- Muốn chạy?
Ba lão tu lánh đời cũng có chút kinh hãi, còn tưởng Phương Nguyên muốn chạy trốn, tâm thần hơi động, nhanh chóng chạy tới, ba người đồng vung tay áo lớn, kích động từng đạo pháp tắc, từ trên cao nhìn xuống, đổ ập thẳng xuống đầu Phương Nguyên.
- Đúng là các ngươi đang tìm đường chết.
Bình luận facebook