-
Chương 1726-1730
Chương 1726 Huyền Hoàng nhị Đế (1)
Mà cùng lúc đó, Giao Long bên cạnh hắn hóa trở lại hình dáng vốn có, nằm trên mặt biển, mèo trắng thì lại nhảy đến một khối đá ngầm, mắt lạnh nhìn Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng nhập mộng, trong ánh mắt không mong đợi điều gì, như có một chút thương hại.
Lão Quy xa xa mở mắt một lần nhưng rất nhanh lại nhắm lại.
Cách xa ngoài ba ngàn dặm, trên một hòn đảo, thập trưởng lão Ngô Phi Vong Tình Đảo phát hiện có người phá giải cấm chế bản thân bày bố, trong lòng kinh hãi, gọi ra thủy kính quan sát lại nhìn thấy Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bên trên tấm bia đá, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó, nàng cũng không đi quấy rối Phương Nguyên mà lấy ngọc giản truyền tin cho lão tổ tông.
Với ý niệm xa xăm, Phương Nguyên tiến vào ảo mộng.
Lúc đầu hắn còn có chút bận tâm, không biết hắn lựa chọn bia đá có đúng hay không, có nhìn thấy được lịch sử nối liền trên bia đá ở Cửu Trùng Thiên hay không? Nhưng sau khi chìm vào trong bia đá Nam Hải, hắn dần dần yên tâm. Hắn cũng không biết là do bản thân quá may mắn, lựa chọn bia đá vừa vặn nối liền nhau, hay những tấm bia đá này vốn có huyền diệu, để cho hắn từng bước nhìn thấy sự thực.
Hắn ở bên trong tấm bia đá Nam Hải nhìn thấy cảnh các Tiên nhân trốn về Thiên Nguyên, Thiên Ma ngoại vực thế lớn, như mây đen bao phủ trên không Thiên Nguyên, nhân gian lúc này đã rơi vào trong tuyệt vọng khủng hoảng cùng cực.
Mộng đẹp phi thăng bị đánh vỡ, Thiên Ma ngoại vực đáng sợ nhìn chằm chằm, lúc trước các đệ nhất Tiên nhân trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, tiêu hao quá nhiều nhân lực, vật lực chế tạo ra lối phi thăng, bây giờ lại trở thành con đường Thiên Ma ngoại vực nhòm ngó đến nhân gian.
Có thể phi thăng tiến nhập Tiên giới đều là tu sĩ đứng đầu thế gian.
Ngay cả bọn họ cũng bị Thiên Ma ngoại vực tàn sát, không đỡ nổi một đòn, huống chi là nhân gian?
Không biết có bao nhiêu người tuyệt vọng, bao nhiêu người khủng hoảng, cho rằng thiên địa sắp bị tiêu diệt, lẳng lặng chờ thời khắc thiên địa diệt vong.
Thậm chí, đã có người bắt đầu nghiên cứu tính cách, thói quen của Thiên Ma ngoại vực, bọn họ cân nhắc có nên nương nhờ vào Thiên Ma ngoại vực hay không, làm nô lệ cho bọn họ, biết đâu khi Thiên Ma ngoại vực chân chính thống trị nhân gian thì có thể đổi lấy một cơ hội sống sót.
Nhìn cảnh tượng như vậy, cảm nhận lịch sử trong này khiến Phương Nguyên một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.
Từ trong lịch sử xa xăm, hắn lại nhìn thấy từng hình ảnh khiến bản thân cảm thấy quen thuộc.
Những thứ này, có phải là khởi nguồn của đại kiếp nạn hay không?
Tuy nhiên, trong lúc Phương Nguyên sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng, cũng là lúc hắn nhìn thấy hình ảnh đáng vui mừng.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đã có người tiếp thu vận mệnh, có người chuẩn bị sẵn sàng làm nô lệ, có người nghĩ có thể sống được ngày nào hay ngày đó nên tranh thủ cướp đoạt, còn có người trực tiếp từ bỏ Thiên Nguyên, chạy về phía tinh không khác, bọn họ muốn thử vận may, xem có thể sống sót ở chỗ khác không, để Thiên Nguyên lại cho Thiên Ma ngoại vực.
Nhưng bên trong cục diện đó lại có người đưa ra lựa chọn khác biệt.
- Tận lực thủ Thiên Nguyên, tiếc gì thân thể tàn phế?
Có một vài người dưới uy áp đáng sợ của Thiên Ma ngoại vực, dù ý thức được tình thế tuyệt vọng cũng vẫn quyết định liều mạng chiến một trận, bọn họ tụ tập lại, canh giữ bên cạnh lối phi thăng, thiết lập đại trận, xây dựng thành trì, mang theo ý niệm dù có chết cũng phải giữ nhân gian này.
Bọn họ không có quyết tâm thắng lợi, chỉ quyết định Thiên Ma ngoại vực tới là giết, dù có chết ở nơi này cũng được.
Đối mặt với một đám người này, thế gian cũng có nhiều người được bọn họ cảm hóa, gia nhập vào đội ngũ, có người thì lại sợ bọn họ làm Thiên Ma ngoại vực tức giận nên ngang ngược chỉ trích, thậm chí suất binh đến thảo phạt, muốn giết chết những người đang kiên định thủ vững này, để Thiên Ma ngoại vực thuận lợi làm chủ nhân gian, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm Thiên Ma ngoại vực không tức giận lan tràn, để bọn họ có cơ hội sống sót.
Dưới tình huống trong ngoài đều khốn đốn, quả nhiên Thiên Ma ngoại vực cũng đến rồi.
Một đám người thủ nhân gian trong trận chiến kia tử thương cực kỳ nặng nề, bọn họ đều dùng hết tính mạng, không chút hi vọng thắng lợi mà ác chiến tới cùng, trận chiến này đã không phải vì đánh để thắng, mà vì một niềm tin thủ vững được quê hương.
Tình hình trận chiến khốc liệt tới cực điểm, không biết có bao nhiêu tu sĩ chết đi, máu tươi thấm đẫm nhân gian.
Phương Nguyên ở trong trận đại chiến, theo những tu sĩ kia chém giết mà cảm thấy phấn chấn, hắn nhìn thấy một người cầm trong tay Kiền Thích Chiến thần, người đứng bên cạnh hắn đã chết sạch, hắn liền một mình vọt vào trong đám Thiên Ma ngoại vực vui vẻ chiến đấu, đầu của hắn bị chém xuống, dùng ngực làm mắt, dùng rốn làm miệng, tiếp tục chém giết, mãi đến tận sau bảy ngày bảy đêm, thi thể Thiên Ma ngoại vực bên cạnh hắn xếp thành núi lớn.
Cuối cùng, hắn đổ bên trên toà núi thây kia, trở thành đỉnh một ngọn núi.
. . .
. . .
Vừa bắt đầu, không ai nghĩ nhóm người thủ nhân gian sẽ thắng.
Bởi vì đệ nhất các Tiên nhân cũng đã bại, có thể thấy được Thiên Ma ngoại vực cường đại thế nào.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới lần này nhân gian lại thủ vững.
Mãi đến khi đám người đánh đổi một cái giá cực kỳ thê thảm, nhân gian mới phát hiện, Thiên Ma ngoại vực lại thối lui.
Chương 1727 Huyền Hoàng nhị Đế (2)
Lúc này, bỗng nhiên có người nghĩ thông suốt, Thiên Ma ngoại vực ở nhân gian không mạnh như vậy.
Bọn họ ở đại Tiên giới mạnh mẽ cực kỳ, đệ nhất Tiên nhân không địch lại, đó là bởi vì các đệ nhất Tiên nhân ở thế giới mới, không lĩnh ngộ được đại đạo, cho nên cảnh giới yếu đi, mà những Thiên Ma ngoại vực đến nhân gian cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự như vậy.
Vì vậy, sau khi dùng hết vô số nhân vật anh hùng nhân gian được thủ vững nhưng âm ảnh còn chưa tan đi.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, lần này Thiên Ma ngoại vực đến chỉ là một phần quân tiên phong mà thôi, đợi đến khi đại quân Thiên Ma ngoại vực tập kết, lần thứ hai tới đây, dựa vào sức mạnh nhân gian còn sót lại không có là bao, căn bản cũng không có hi vọng có thể thủ được.
Thế nhưng, dù sao cũng bảo vệ được một lần, nhóm người thủ nhân gian hầu như tử thương gần hết, nhưng bọn họ thắng lợi được lần này đã thu hút nhiều người đến thủ lối đi của nhân gian hơn.
Thế là có nhiều trận đại chiến, từng trận từng trận bạo phát.
Vô số lần đại quân Thiên Ma ngoại vực tấn công tới, vô số lần nhân gian tràn ngập nguy cơ, nhưng vẫn đều được giữ vững.
Có điều, thế cuộc như vậy không thể nào tiếp tục kéo dài.
Tốc độ người tu hành nhân gian trưởng thành kém xa Thiên Ma ngoại vực, số lượng cũng không bằng Thiên Ma ngoại vực, mỗi một lần đại chiến, cho dù giữ được thì sức mạnh nhân gian cũng tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, tình hình này kéo dài Thiên Ma ngoại vực chiếm ưu thế càng ngày càng lớn.
Hơn nữa khi Thiên Ma ngoại vực mấy lần không chiếm cứ được nhân gian, cũng bắt đầu sử dụng tâm kế.
Bọn họ tung lời đồn nhảm trong nhân gian, muốn người ở nơi đây gián tiếp bị nô dịch, bọn họ nói rằng kỳ thực bọn họ không có hứng thú với nơi này, chỉ cần nhân gian cúi đầu xưng thần, hai bên bình an không có chuyện gì, đến thời điểm bọn họ thủ Tiên giới, nhân gian vẫn cứ là nhân gian, bọn họ không chỉ không tiêu diệt nhân gian mà sẽ truyền thụ truyền thừa và công pháp của bọn họ cho con người, trợ giúp nhân gian trưởng thành đến cảnh giới cao hơn!
Có người tin, bắt đầu trở thành người phát ngôn cho Thiên Ma ngoại vực, tuyên truyền cho bọn chúng.
Nhân gian dần trở nên rối loạn, nhưng hầu hết mọi người vẫn có đầu óc.
Bọn họ một lòng kiên trì, vững vàng bảo vệ nhân gian, không cho Thiên Ma ngoại vực bước vào một bước.
Trong đám người này dần dần quật khởi một người, tự xưng là Đế Huyền cường giả, hắn vẫn kiên trì thủ vệ nhân gian, trưởng thành qua từng cuộc chiến, hắn ở trong biển máu tu luyện một thân thần thông kinh người, hắn bảo vệ con đường bằng kiếm và máu, kiếm chém người bất nghĩa, khi Thiên Ma ngoại vực đến, hắn lại làm gương cho binh sĩ, suất lĩnh người cùng chung chí hướng, kiên định thủ vệ nhân gian.
Tuy rằng chống lại như vậy nhưng ai cũng không biết nghênh đón bọn họ là kết cục gì.
Bước ngoặt đã xảy ra vào lúc mọi người không thể tưởng tượng được.
Ngay lúc Thiên Ma ngoại vực vô số lần tấn công nhân gian, cùng lúc bên trong đại Tiên giới cũng có rất nhiều đệ nhất Tiên nhân sống gian nan cùng cực. Lúc trước bọn họ bị Thiên Ma ngoại vực đánh bại, cho nên trốn ở nơi hẻo lánh của đại Tiên giới, bàn về thực lực, bọn họ không phải là đối thủ của Thiên Ma ngoại vực, mà nhân gian tự lo không xong, cũng không ai có thể đến đây cứu bọn họ, cho nên bọn họ đã thực sự không còn con đường nào để đi.
Nhưng trong những người này cũng có người bất phàm, có một người được người đời sau gọi là Đế Hoàng!
Hắn cùng với những đệ nhất Tiên nhân trốn bên trong đại Tiên giới, suốt ngày bị Thiên Ma ngoại vực truy sát, luôn nơm nớp lo sợ, dưới tình huống áp lực như vậy, tâm tư vẫn bình tĩnh thôi diễn thần thông đại đạo, tăng tu vi của chính mình.
Dựa vào thiên tư tuyệt thế, mấy trăm năm trôi qua, hắn thành công trở thành người đầu tiên lĩnh ngộ đại đạo đại Tiên giới.
Người này, trở thành người đầu tiên trong nhân gian ở đại Tiên giới có thể địch được người có cấp cao của Thiên Ma ngoại vực.
Mà Đế Hoàng tìm hiểu đại đạo, dễ dàng đi khắp đại Tiên giới, thu nạp những người lúc trước bị Thiên Ma ngoại vực đánh bại, truyền thụ đại đạo cho bọn họ, giúp bọn họ tăng cảnh giới và thực lực, dần dần, ở đại Tiên giới hình thành một nhánh sức mạnh không thể bỏ qua, mà đến lúc này, bọn họ cũng dùng hết tất cả biện pháp, truyền đại đạo về nhân gian, mang đến cho mọi người hy vọng to lớn.
Lại trăm năm nữa qua đi, cho dù là nhân gian hay đại Tiên giới đều nghênh đón thời kỳ cường thịnh của sức mạnh.
Thủ lĩnh Tiên quân Đế Hoàng ở Đại Tiên giới đã liên kết với thủ lĩnh Đế Huyền của nhân gian, cùng hơn mười vị nắm giữ sức mạnh đại đạo đại Tiên giới, đồng thời khởi xướng phản công về phía Thiên Ma ngoại vực, lửa giận tích góp mấy trăm năm, toàn bộ ầm ầm được giải phóng.
Thiên Ma ngoại vực đứng trước lửa giận này thì liên tục bị bại lui.
Hai người Đế Hoàng và Đế Huyền liên quân, đoạt lại lối phi thăng, dần dần đoạt lại đại Tiên giới.
Trận chiến này diễn ra trong ngàn năm, trong thời gian ngàn năm này, nhân gian bắt đầu có không ít cao thủ trưởng thành, gia nhập đại quân, không ngừng chém giết Thiên Ma ngoại vực, thậm chí còn rút tất cả sào huyệt của Thiên Ma ngoại vực lên, phá diệt truyền thừa, giết chết hết chín phần sức mạnh của bọn họ, còn lại một phần sức mạnh cuối cùng tự dâng lên vận mệnh, nguyện làm đầy tớ.
Chương 1728 Không thêm phiền (1)
Bởi vậy, Nhân tộc quét sạch toàn bộ, trở thành tồn tại vô địch trong đại Tiên giới.
Đến hôm nay, Tiên giới mới chân chính rơi vào tay con người.
. . .
. . .
Phương Nguyên ở bên trong tấm bia đá, trải qua vô số trận chinh chiến, chém giết, tuyệt vọng và hưng phấn, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong nội tâm vẫn còn chưa thể bình tĩnh được, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, hắn không nghĩ tới, kết quả hắn thấy là thế này.
Hắn vốn tưởng rằng, trong tấm bia đá kia hắn sẽ thấy khởi nguồn của đại kiếp nạn.
Nhưng không nghĩ tới, hắn nhìn thấy lại là Huyền Hoàng nhị đế dẫn người đánh tan Thiên Ma ngoại vực.
Trải qua thời khắc đó, hiện tại nhiệt huyết hắn đang sôi trào.
Điều then chốt là, điều này cho thấy những gì hắn nghĩ trước đó là sai rồi, Thiên Ma ngoại vực cũng không phải là nguồn gốc của đại kiếp nạn.
Xét theo giai đoạn lịch sử, tới cuối cùng Thiên Ma ngoại vực hầu như đều bị đuổi tận giết tuyệt, số người bị tiêu diệt hết chín phần, một phần còn lại tự nguyện dâng lên vận mệnh, làm đầy tớ, sinh mệnh của cải bị đoạt hết, tồn tại chịu sự trấn áp của chúng tiên, làm gì có bản lãnh tạo nên đại kiếp nạn, có thể không bị diệt tộc cũng đã là chuyện may mắn.
Những gì hắn nhìn thấy trong mộng là nhân gian thịnh vượng, Huyền Hoàng nhị đế vô địch, vậy đại kiếp nạn đến từ nơi nào?
Trong lòng hắn mang theo lo lắng mà đến, nhưng Phương Nguyên lại không nhìn ra được thứ hắn muốn thấy trong tấm bia đá, hắn cũng có chút thất vọng, nhưng lại vô cùng kính phục, tôn sùng Huyền Hoàng nhị đế.
Hắn nghĩ bia đá từ trời giáng xuống kia còn có vài khối, bây giờ hắn mới chỉ nhìn thấy ba khối mà thôi, nói không chừng còn có thể có rất nhiều bia đá tồn tại, bên trong những tấm bia đá còn lại hẳn ẩn giấu những bí mật như vậy, bây giờ hắn có chút sốt ruột, nói không chừng bí mật đại kiếp nạn giấu ở trong những tấm bia đá kia, việc hắn cần làm lúc này là phải đi tìm những bia đá còn lại, quan sát chúng.
Nghĩ như vậy, bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng ấn trên trên bia một cái, thân hình bay thẳng lên trên mặt biển.
Thời điểm nhô ra khỏi mặt biển hắn cảm thấy bên trong đất trời sáng ngời, mặt trời ấm áp chiếu rọi lên thân thể khiến hắn cực kỳ thoải mái. Nhưng đột nhiên Phương Nguyên ngẩn người ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Ngoài khơi yên tĩnh kia bỗng nhiên có cơn sóng biển cao gần trăm trượng dâng lên cuốn tới, như một bức tường nước, trên bức tường nước có vài nữ tử khí cơ thâm hậu, một người trong đó trên người mặc giáp vàng, tay cầm kim thương, vô cùng uy phong, một thân chiến ý, trong hàng ngũ thập đại trưởng lão Vong Tình Đảo đứng hàng thứ ba, Kim Qua trưởng lão, sau lưng nàng là một loạt Hải Thần vệ nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới nàng sẽ chạy tới nơi này, Phương Nguyên nhất thời khẽ cau mày.
Mà Giao Long cùng mèo trắng cách hắn không xa, đang đánh giá một lượt, sau đó cũng lười lên tiếng.
- Đạo tử, đã đến nhà sao không về thăm?
Kim Qua trưởng lão mặc kim khôi khẽ cau mày, nhìn Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi.
- Tiền bối, ta có chuyện quan trọng cần làm, trong lòng vô cùng lo lắng, thất kính rồi, khi nào trở về sẽ nhận lỗi với Lão tổ tông.
Đối với người của Vong Tình Đảo, Phương Nguyên vẫn có chút thân cận, chỉ đành khách khí hành lễ mà thôi.
Cũng không phải khó suy đoán trưởng lão Vong Tình Đảo sẽ xuất hiện ở nơi này, hắn mới vừa đến, để tiếp cận tấm bia đá này hắn đã tiện tay phá vỡ bố trí cấm chế quanh Vong Tình Đảo, Vong Tình Đảo phái người lại đây điều tra một chút cũng không có gì đáng trách, vừa nãy hắn để Giao Long ở lại trên mặt biển, chính là vì nếu có người của Vong Tình Đảo lại đây, nó có thể thay thế hắn giải thích với các nàng một chút.
- Lão tổ tông nghỉ một lúc liền đến rồi, nếu ngươi đã xong việc, không ngại theo ta đi gặp người một chút!
Kim Qua trưởng lão nhìn Phương Nguyên, vô cùng bình tĩnh nói.
Phương Nguyên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Tiên Minh và Thanh Dương Tông nhìn hai tấm bia đá kia, không muốn mất nhiều thời gian, nhưng nghe Kim Qua trưởng lão nói như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu.
- Vậy Kim Qua trưởng lão đi trước dẫn đường.
Dù sao Vong Tình Đảo cũng đối đãi với hắn rất tốt, Lão tổ tông muốn gặp, hắn vẫn phải qua xem một chút.
Dường như Kim Qua trưởng lão không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ đồng ý thống khoái như vậy, khẽ trầm mặc một chút, liền từ trên biển dựng lên, đặt chân trên một đóa đằng vân, ra hiệu cho Phương Nguyên theo nàng, hai người
đi về phương bắc. Đi không lâu có một đóa đằng vân tới đón, không phải ai khác chính là thập trưởng lão Vong Tình Đảo Ngô Phi, trong tay nàng còn cầm một vài trận kỳ và những vật khác.
Nàng thấy Phương Nguyên thì gật đầu chào hỏi, cùng Kim Qua trưởng lão một trước một sau hộ tống Phương Nguyên đi thẳng về phía trước.
Lấy tu vi của bọn họ, ước chừng đi trên biển hơn nửa ngày, Phương Nguyên nhìn thấy một vòng thải hà vắt qua hư không, đến trước vùng thải hà này liền nhìn thấy Lão tổ tông của Vong Tình Đảo và mấy người Bạch Thạch nương nương đều ở trong đó, từ xa nhìn thấy bóng người Phương Nguyên, sắc mặt mấy người bên trên thải hà vô cùng nghiêm túc. Lão tổ tông giơ tay ra hiệu các nàng không cần nói nhiều, tự mình chống gậy đầu rồng ra đón.
- Phương tiểu tử, ngươi đi Nam Hải làm gì thế?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo lo lắng nhìn Phương Nguyên hỏi, giọng điệu có chút không vui lại có chút lo lắng.
Chương 1729 Không thêm phiền (2)
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta đến xem tấm bia đá kia!
- Là khối đá sâu trong biển kia sao?
Lão tổ tông nghe Phương Nguyên thản nhiên trả lời, cũng không biết nên vui mừng hay buồn, mày cau lại, thân hình thoáng tiến lên, nói:
- Bây giờ Ma Biên đang bố trí Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, còn tìm người chủ trì, nhiều lần nói muốn mời ngươi qua, Tiên Minh cũng đang trong thời điểm rối loạn, cũng muốn mời ngươi hỗ trợ, dù ngươi có cảm thấy phiền phức thì trên đời này người cần ngươi giải thích cũng nhiều, Lang Gia Các công khai mười hai điện tàng, ngươi đi theo xem một chút cũng tốt, sao cứ phải đi xem bia đá quỷ quái kia?
Lời nói Lão tổ tông Vong Tình Đảo có chút bất đắc dĩ và lo lắng, còn có không biết nên khuyên hắn thế nào, lúc đầu Phương Nguyên nghe xong cũng ngạc nhiên, nhưng dần dần cũng tỉnh táo trở lại, bất đắc dĩ nhìn Lão tổ tông nói:
- Lão tổ tông, làm sao phải đến mức này?
- Làm sao đến mức này, làm sao đến mức này, làm sao không tới mức này?
Không biết Lão tổ tông tức giận hay bất lực, nắm chặt gậy đầu rồng trong tay, khổ tâm khuyên nhủ:
- Phương tiểu tử, những bia đá quỷ quái này không phải lão thân chưa từng nghe nói tới, truyền thuyết xưa nay luôn nói bên trong bia đá này khủng bố thế nào, lão thân sống đến tuổi này cũng chỉ gặp qua mấy ngươi nghiên cứu về nó mà thôi. Một ngàn năm trước, Sơn chủ Đông Hoàng Sơn suất lĩnh thiên hạ chúng tu thôi diễn phương pháp để hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, một người khác, chính là Lang Gia Các chủ, hắn đã từng chạy đến Vong Tình Đảo hỏi có bia đá hay không.
Nàng càng nói càng lo lắng, nói:
- Kết cục của hai người này ngươi cũng đều nhìn thấy, đại cuộc không dễ dàng gì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngươi nghiên cứu làm thế nào đưa Linh nha đầu về là được rồi, cần gì quan tâm đến đến những chuyện vụn vặt, nghiên cứu những vật đòi mạng người như thế, là vãn bối của lão thân, không thể nào không lo lắng cho ngươi?
Phương Nguyên nghe Lão tổ tông nói những lời này thì trầm mặc hồi lâu, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Đứng trên lập trường của Lão tổ tông Vong Tình Đảo, hắn đương nhiên cũng hiểu được ý tốt của Lão tổ tông.
Nhưng chuyện liên quan đến tấm bia đá, hắn chỉ có thể nói:
- Lão tổ tông yên tâm, ta hiểu được lợi hại nặng nhẹ, có điều bên trong tấm bia đá này có thứ ta cần biết, vì thế ta vẫn muốn tìm hiểu rõ, Lạc sư muội ta chưa bao giờ quên, cũng nhất định phải dẫn nàng trở về, kính xin Lão tổ tông yên tâm, đợi đến khi tất cả có kết quả thì Lão tổ tông sẽ hiểu được tâm ý của ta!
Lão tổ tông tỏ ra vô cùng lo lắng, đột nhiên nói:
- Vậy ngươi nói xem, ngươi nhìn thấy gì trong tấm bia đá?
Phương Nguyên nói xong vẫn duy trì trầm mặc, chốc lát sau lắc đầu, nói:
- Hiện tại ta vẫn chưa thể nói!
- Ngươi!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo oán hận đập gậy đầu rồng.
- Ngươi khiến ta tức chết.
Phương Nguyên chỉ có thể thi lễ thật sâu.
- Xin Lão tổ tông tin ta!
- Đương nhiên lão thân tin ngươi, bằng không đã sớm đánh ngươi ra khỏi Nam Hải.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo tức giận nói, trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng.
- Nhưng Lão thân không tin những tấm bia đá được gọi di tích các vị thần giáng thế, Thiên Nguyên trải qua mấy đại thế, ẩn giấu quá nhiều bí mật, không biết cái nào sẽ đòi mạng người, chúng ta chỉ cần bảo đảm chính mình có thể vượt qua đại kiếp nạn là được rồi, còn những bí mật khác, tìm hiểu quá sâu sẽ gặp phải phiền toái lớn.
- Không phải chúng ta gặp phải phiền toái lớn, mà là những phiền toái này sẽ tìm tới chúng ta.
Trong lòng Phương Nguyên thở dài một hơi, nhưng không có cách nào giải thích, chỉ thấp giọng nói:
- Ta phải đi, Lão tổ tông!
Hai môi Lão tổ tông Vong Tình Đảo run rẩy, như đang muốn nói gì nhưng vẫn không nói ra được.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, lão đã muốn tìm Phương Nguyên hỏi cho rõ, thậm chí có ý nghĩ dùng phương pháp mạnh để giữ Phương Nguyên ở lại Vong Tình Đảo, nhưng bây giờ gặp Phương Nguyên, nhìn vào hai mắt hắn lại chần chờ, mệnh lệnh giữ hắn lại không có cách nào nói ra được.
Lão bà đã sống hơn ba ngàn năm, hai mắt đều vẩn đục.
Mà ánh mắt Phương Nguyên lại cực kỳ trong suốt!
Phương Nguyên, Giao Long và mèo trắng cùng nhau đạp trên mây mà đi.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo không nhịn được, trầm giọng quát một tiếng:
- Phương tiểu tử, không nên để tâm vào chuyện vụn vặt.
Phương Nguyên ngừng lại, xoay người nhìn Lão tổ tông cuối người thi lễ, lúc này mới rời đi.
- Lão tổ tông, cứ để hắn rời đi vậy sao?
Lúc này, mấy vị trưởng lão lúc đều tập hợp lại, có chút lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, Lão tổ tông không hỏi hắn đã phát hiện gì bên trong bia đá?
Thập trưởng lão Ngô Phi ở bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng.
Lão tổ tông quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Bia đá ở chỗ đó, sao ngươi không tự mình đến xem?
Ngô Phi yên lặng, không nhiều lời nữa.
- Ta phát hiện mình đã già rồi!
Ánh mắt Lão tổ tông Vong Tình Đảo chậm rãi đảo qua mấy vị trưởng lão xung quanh, thấp giọng nói:
- Ta vốn nghĩ dù như thế nào cũng muốn thuyết phục Phương tiểu tử, tuổi hắn còn quá nhỏ, đi quá nhanh, áp lực trên người cũng quá to lớn, nếu Lạc nha đầu còn ở bên cạnh hắn, còn có thể giúp hắn giải chút muộn phiền, nhưng ngươi xem bên cạnh hắn, không phải mèo lười thì cũng là Giao Long xấu xa, có đồ gì tốt chứ?
Chương 1730 Thanh Dương hôm nay (1)
- Tuổi trẻ, trên người buồn bực có thể khiến người ta chết, dù khí chất mạnh mẽ, dù trước đó hắn công bố đạo thư ở Lang Gia Các, nhưng bây giờ vẫn bỏ đi rất nhiều chuyện không làm, chỉ muốn tham gia nghiên cứu bia đá, Lão thân thật không hiểu được. Tuy ta lo lắng, nhưng ta không nói ra được lời nào để ngăn cản hắn, ta vẫn tin tưởng hắn là đứa trẻ tốt, tính tình có chút cổ quái, nhưng hiện tại ta lại cảm giác hắn có chút đáng thương, bản thân chịu quá nhiều áp lực, tuy ta không hiểu nhưng ít ra…
Lão tổ tông thở dài một tiếng.
- Ít ra cũng không nên làm rối loạn thêm.
- Thế gian này, một miếng ăn, một miếng uống chẳng gì là không định sẵn.
Bạch Thạch nương nương ở bên cạnh nói:
- Đạo tử tuổi còn trẻ, lại có thành tựu và địa vị như bây giờ nhất định hắn cũng không phải người thường, người có khí vận gia thân, không chỉ có thành tựu hiển hách, mà nhất định gánh vác áp lực khí cơ mang đến, Lão tổ tông cũng không cần đau buồn, nếu ngài đã lựa chọn tin tưởng hắn, vậy Vong Tình Đảo chúng ta cũng sẽ tin hắn, nếu như hắn cần giúp đỡ, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực.
Lão tổ tông thở dài nhìn theo phía Phương Nguyên rời đi.
- Chỉ sợ hắn không cho chúng ta hỗ trợ.
Kim Qua trưởng lão trầm mặc ít lời, đột nhiên vào lúc này cũng lên tiếng.
- Nếu đã như vậy, người chạy tới nói Đạo tử đã trở thành truyền nhân Hắc Ám Ma Chủ, khuyên chúng ta giữ Đạo tử lại, điều tra rõ hắn bây giờ đang làm những việc gì, thì nên xử lý như thế nào?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nghe được những lời này, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Chôn đi!
Rời khỏi Nam Hải, Phương Nguyên đi thẳng về phía Thanh Dương Tông.
Hắn có thể thấy, Lão tổ tông Vong Tình Đảo Nam Hải lần này cố ý muốn gặp hắn, tựa như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng Lão tổ tông vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, nếu như bình thường, hắn định hỏi cho ra nhẽ, nhưng bây giờ, hắn không thể làm được.
Cũng không biết là do ảo giác hay do hắn hiểu bia đá càng ngày càng nhiều, lại cảm giác khá rõ ràng bản thân đang bị một thế lực nào đó nhìn chăm chú.
Cũng vì thế mà Phương Nguyên không phân tâm lên những chuyện khác, chỉ muốn sớm nhìn thấy nhiều bia đá hơn.
Hiện tại, hắn cũng đã sắp xếp xong, hắn dự định đến Thanh Dương Tông trước, nhìn phiến đá, sau đó mới đi Tiên Minh, không chỉ muốn xem bia đá Tiên Minh, còn hi vọng đến thời điểm có thể mượn sức mạnh Tiên Minh tìm kiếm bia đá khác trong thiên hạ. Tuy rằng bây giờ trên đời này, số lượng bia đá cụ thể bao nhiêu không ai biết được, nhưng Phương Nguyên nhớ tới, bên trong thế giới bị phá vỡ, khi hắn ở Kim gia bí cảnh Thiên Lai Thành có nhìn thấy trên bia đá có ghi mười tội nhân gian, có lẽ, những chữ này ám chỉ số lượng bia đá.
Đã có người lưu lại tấm bia đá này, chắc chắn bên trong có gì đó.
Liên tưởng đến những gì mà Hắc Ám Ma Chủ đã từng làm, Phương Nguyên cảm thấy, bên trong tấm bia đá nhất định lưu lại gì đó có liên quan đến đại kiếp nạn.
Tu vi hiện tại của Phương Nguyên vượt xa trước kia, từ Nam Hải đi tới Vân Châu cũng không mất thời gian bao nhiêu, hắn không làm kinh động đến quá nhiều người, trực tiếp lên một đóa mây xanh, dẫn theo mèo trắng, Lữ Tâm Dao, Giao Long ngang qua Bá Hạ Châu, chạy đến Vân Châu. Đối với mèo trắng và Giao Long mà nói, có lẽ không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua là cảm thấy gần đây cứ thường xuyên chạy đi, không khỏi có chút lười biếng, nhưng đây đều là quê hương của Lữ Tâm Dao và Phương Nguyên, thấy cảnh vật ở Vân Châu, tâm trạng Lữ Tâm Dao có chút phức tạp.
Từ khi bọn họ rời Vân Châu, Phương Nguyên còn trở lại vài lần nhưng Lữ Tâm Dao thì chưa trở lại bao giờ.
Có phải vì thế mà bây giờ lại về quê hương lòng nàng có cảm giác khác hay không.
Đối với chuyện này Phương Nguyên cũng không có hứng thú, mặc kệ nàng ta, bình thường hai người cũng không nói lời nào.
Tuy hiện tại vì chuyện truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ mà tạm thời hắn hợp tác với Lữ Tâm Dao, nhưng vẫn không có giao tình, nếu như không phải Lữ Tâm Dao là người duy nhất chuyển sinh thành công, có ý nghĩa đặc biệt, mà Phương Nguyên là người thừa kế được Hắc Ám Ma Chủ lựa chọn, Lữ Tâm Dao cũng khá dựa dẫm vào hắn, nói không chừng hai người gặp mặt cũng muốn phân sinh tử.
- Phương Nguyên trưởng lão trở về núi!
Bây giờ Thanh Dương Tông, đã vượt xa trước kia.
Cho dù hiện tại Phương Nguyên đã đi bao xa, có thân phận thế nào nhưng thân phận xuất thân từ Thanh Dương Tông Việt Quốc Vân Châu là một chuyện không thể thay đổi. Đặc biệt trước đó ở Lang Gia Các, Thanh Dương Tông đã lộ mặt một lần, càng làm cho thanh danh Thanh Dương Tông hưng thịnh hơn, là đệ nhất đại đạo thống Vân Châu, năm đại Tiên môn Việt Quốc kỳ thực đều đã hoà vào một chỗ, phân làm năm nhánh của Thanh Dương, chỉ bị vướng một
chút vì tông môn bốn đại Tiên môn còn lại có chút khác biệt, nên mới không trực tiếp nhập vào Thanh Dương Tông, mà chỉ làm liên minh.
Nhưng ai cũng biết, khi đại kiếp nạn giáng xuống, năm đại Tiên môn chân chính trở thành đại đạo thống.
Mà lần này Phương Nguyên trở về, cũng tự phát hiện Thanh Dương Tông khí tượng không tầm thường, sơn môn cấm địa, đã ngang qua hơn một nửa Việt Quốc, đây cũng là kết quả khá khiêm tốn, môn hạ đệ tử cùng thế gia phụ thuộc nhiều vô số kể, mạnh hơn trước không chỉ gấp mười lần.
Mà cùng lúc đó, Giao Long bên cạnh hắn hóa trở lại hình dáng vốn có, nằm trên mặt biển, mèo trắng thì lại nhảy đến một khối đá ngầm, mắt lạnh nhìn Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng nhập mộng, trong ánh mắt không mong đợi điều gì, như có một chút thương hại.
Lão Quy xa xa mở mắt một lần nhưng rất nhanh lại nhắm lại.
Cách xa ngoài ba ngàn dặm, trên một hòn đảo, thập trưởng lão Ngô Phi Vong Tình Đảo phát hiện có người phá giải cấm chế bản thân bày bố, trong lòng kinh hãi, gọi ra thủy kính quan sát lại nhìn thấy Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng bên trên tấm bia đá, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau đó, nàng cũng không đi quấy rối Phương Nguyên mà lấy ngọc giản truyền tin cho lão tổ tông.
Với ý niệm xa xăm, Phương Nguyên tiến vào ảo mộng.
Lúc đầu hắn còn có chút bận tâm, không biết hắn lựa chọn bia đá có đúng hay không, có nhìn thấy được lịch sử nối liền trên bia đá ở Cửu Trùng Thiên hay không? Nhưng sau khi chìm vào trong bia đá Nam Hải, hắn dần dần yên tâm. Hắn cũng không biết là do bản thân quá may mắn, lựa chọn bia đá vừa vặn nối liền nhau, hay những tấm bia đá này vốn có huyền diệu, để cho hắn từng bước nhìn thấy sự thực.
Hắn ở bên trong tấm bia đá Nam Hải nhìn thấy cảnh các Tiên nhân trốn về Thiên Nguyên, Thiên Ma ngoại vực thế lớn, như mây đen bao phủ trên không Thiên Nguyên, nhân gian lúc này đã rơi vào trong tuyệt vọng khủng hoảng cùng cực.
Mộng đẹp phi thăng bị đánh vỡ, Thiên Ma ngoại vực đáng sợ nhìn chằm chằm, lúc trước các đệ nhất Tiên nhân trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, tiêu hao quá nhiều nhân lực, vật lực chế tạo ra lối phi thăng, bây giờ lại trở thành con đường Thiên Ma ngoại vực nhòm ngó đến nhân gian.
Có thể phi thăng tiến nhập Tiên giới đều là tu sĩ đứng đầu thế gian.
Ngay cả bọn họ cũng bị Thiên Ma ngoại vực tàn sát, không đỡ nổi một đòn, huống chi là nhân gian?
Không biết có bao nhiêu người tuyệt vọng, bao nhiêu người khủng hoảng, cho rằng thiên địa sắp bị tiêu diệt, lẳng lặng chờ thời khắc thiên địa diệt vong.
Thậm chí, đã có người bắt đầu nghiên cứu tính cách, thói quen của Thiên Ma ngoại vực, bọn họ cân nhắc có nên nương nhờ vào Thiên Ma ngoại vực hay không, làm nô lệ cho bọn họ, biết đâu khi Thiên Ma ngoại vực chân chính thống trị nhân gian thì có thể đổi lấy một cơ hội sống sót.
Nhìn cảnh tượng như vậy, cảm nhận lịch sử trong này khiến Phương Nguyên một lần nữa cảm thấy tuyệt vọng.
Từ trong lịch sử xa xăm, hắn lại nhìn thấy từng hình ảnh khiến bản thân cảm thấy quen thuộc.
Những thứ này, có phải là khởi nguồn của đại kiếp nạn hay không?
Tuy nhiên, trong lúc Phương Nguyên sinh ra ý nghĩ tuyệt vọng, cũng là lúc hắn nhìn thấy hình ảnh đáng vui mừng.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy đã có người tiếp thu vận mệnh, có người chuẩn bị sẵn sàng làm nô lệ, có người nghĩ có thể sống được ngày nào hay ngày đó nên tranh thủ cướp đoạt, còn có người trực tiếp từ bỏ Thiên Nguyên, chạy về phía tinh không khác, bọn họ muốn thử vận may, xem có thể sống sót ở chỗ khác không, để Thiên Nguyên lại cho Thiên Ma ngoại vực.
Nhưng bên trong cục diện đó lại có người đưa ra lựa chọn khác biệt.
- Tận lực thủ Thiên Nguyên, tiếc gì thân thể tàn phế?
Có một vài người dưới uy áp đáng sợ của Thiên Ma ngoại vực, dù ý thức được tình thế tuyệt vọng cũng vẫn quyết định liều mạng chiến một trận, bọn họ tụ tập lại, canh giữ bên cạnh lối phi thăng, thiết lập đại trận, xây dựng thành trì, mang theo ý niệm dù có chết cũng phải giữ nhân gian này.
Bọn họ không có quyết tâm thắng lợi, chỉ quyết định Thiên Ma ngoại vực tới là giết, dù có chết ở nơi này cũng được.
Đối mặt với một đám người này, thế gian cũng có nhiều người được bọn họ cảm hóa, gia nhập vào đội ngũ, có người thì lại sợ bọn họ làm Thiên Ma ngoại vực tức giận nên ngang ngược chỉ trích, thậm chí suất binh đến thảo phạt, muốn giết chết những người đang kiên định thủ vững này, để Thiên Ma ngoại vực thuận lợi làm chủ nhân gian, chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm Thiên Ma ngoại vực không tức giận lan tràn, để bọn họ có cơ hội sống sót.
Dưới tình huống trong ngoài đều khốn đốn, quả nhiên Thiên Ma ngoại vực cũng đến rồi.
Một đám người thủ nhân gian trong trận chiến kia tử thương cực kỳ nặng nề, bọn họ đều dùng hết tính mạng, không chút hi vọng thắng lợi mà ác chiến tới cùng, trận chiến này đã không phải vì đánh để thắng, mà vì một niềm tin thủ vững được quê hương.
Tình hình trận chiến khốc liệt tới cực điểm, không biết có bao nhiêu tu sĩ chết đi, máu tươi thấm đẫm nhân gian.
Phương Nguyên ở trong trận đại chiến, theo những tu sĩ kia chém giết mà cảm thấy phấn chấn, hắn nhìn thấy một người cầm trong tay Kiền Thích Chiến thần, người đứng bên cạnh hắn đã chết sạch, hắn liền một mình vọt vào trong đám Thiên Ma ngoại vực vui vẻ chiến đấu, đầu của hắn bị chém xuống, dùng ngực làm mắt, dùng rốn làm miệng, tiếp tục chém giết, mãi đến tận sau bảy ngày bảy đêm, thi thể Thiên Ma ngoại vực bên cạnh hắn xếp thành núi lớn.
Cuối cùng, hắn đổ bên trên toà núi thây kia, trở thành đỉnh một ngọn núi.
. . .
. . .
Vừa bắt đầu, không ai nghĩ nhóm người thủ nhân gian sẽ thắng.
Bởi vì đệ nhất các Tiên nhân cũng đã bại, có thể thấy được Thiên Ma ngoại vực cường đại thế nào.
Nhưng chẳng ai nghĩ tới lần này nhân gian lại thủ vững.
Mãi đến khi đám người đánh đổi một cái giá cực kỳ thê thảm, nhân gian mới phát hiện, Thiên Ma ngoại vực lại thối lui.
Chương 1727 Huyền Hoàng nhị Đế (2)
Lúc này, bỗng nhiên có người nghĩ thông suốt, Thiên Ma ngoại vực ở nhân gian không mạnh như vậy.
Bọn họ ở đại Tiên giới mạnh mẽ cực kỳ, đệ nhất Tiên nhân không địch lại, đó là bởi vì các đệ nhất Tiên nhân ở thế giới mới, không lĩnh ngộ được đại đạo, cho nên cảnh giới yếu đi, mà những Thiên Ma ngoại vực đến nhân gian cũng sẽ gặp phải vấn đề tương tự như vậy.
Vì vậy, sau khi dùng hết vô số nhân vật anh hùng nhân gian được thủ vững nhưng âm ảnh còn chưa tan đi.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, lần này Thiên Ma ngoại vực đến chỉ là một phần quân tiên phong mà thôi, đợi đến khi đại quân Thiên Ma ngoại vực tập kết, lần thứ hai tới đây, dựa vào sức mạnh nhân gian còn sót lại không có là bao, căn bản cũng không có hi vọng có thể thủ được.
Thế nhưng, dù sao cũng bảo vệ được một lần, nhóm người thủ nhân gian hầu như tử thương gần hết, nhưng bọn họ thắng lợi được lần này đã thu hút nhiều người đến thủ lối đi của nhân gian hơn.
Thế là có nhiều trận đại chiến, từng trận từng trận bạo phát.
Vô số lần đại quân Thiên Ma ngoại vực tấn công tới, vô số lần nhân gian tràn ngập nguy cơ, nhưng vẫn đều được giữ vững.
Có điều, thế cuộc như vậy không thể nào tiếp tục kéo dài.
Tốc độ người tu hành nhân gian trưởng thành kém xa Thiên Ma ngoại vực, số lượng cũng không bằng Thiên Ma ngoại vực, mỗi một lần đại chiến, cho dù giữ được thì sức mạnh nhân gian cũng tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, tình hình này kéo dài Thiên Ma ngoại vực chiếm ưu thế càng ngày càng lớn.
Hơn nữa khi Thiên Ma ngoại vực mấy lần không chiếm cứ được nhân gian, cũng bắt đầu sử dụng tâm kế.
Bọn họ tung lời đồn nhảm trong nhân gian, muốn người ở nơi đây gián tiếp bị nô dịch, bọn họ nói rằng kỳ thực bọn họ không có hứng thú với nơi này, chỉ cần nhân gian cúi đầu xưng thần, hai bên bình an không có chuyện gì, đến thời điểm bọn họ thủ Tiên giới, nhân gian vẫn cứ là nhân gian, bọn họ không chỉ không tiêu diệt nhân gian mà sẽ truyền thụ truyền thừa và công pháp của bọn họ cho con người, trợ giúp nhân gian trưởng thành đến cảnh giới cao hơn!
Có người tin, bắt đầu trở thành người phát ngôn cho Thiên Ma ngoại vực, tuyên truyền cho bọn chúng.
Nhân gian dần trở nên rối loạn, nhưng hầu hết mọi người vẫn có đầu óc.
Bọn họ một lòng kiên trì, vững vàng bảo vệ nhân gian, không cho Thiên Ma ngoại vực bước vào một bước.
Trong đám người này dần dần quật khởi một người, tự xưng là Đế Huyền cường giả, hắn vẫn kiên trì thủ vệ nhân gian, trưởng thành qua từng cuộc chiến, hắn ở trong biển máu tu luyện một thân thần thông kinh người, hắn bảo vệ con đường bằng kiếm và máu, kiếm chém người bất nghĩa, khi Thiên Ma ngoại vực đến, hắn lại làm gương cho binh sĩ, suất lĩnh người cùng chung chí hướng, kiên định thủ vệ nhân gian.
Tuy rằng chống lại như vậy nhưng ai cũng không biết nghênh đón bọn họ là kết cục gì.
Bước ngoặt đã xảy ra vào lúc mọi người không thể tưởng tượng được.
Ngay lúc Thiên Ma ngoại vực vô số lần tấn công nhân gian, cùng lúc bên trong đại Tiên giới cũng có rất nhiều đệ nhất Tiên nhân sống gian nan cùng cực. Lúc trước bọn họ bị Thiên Ma ngoại vực đánh bại, cho nên trốn ở nơi hẻo lánh của đại Tiên giới, bàn về thực lực, bọn họ không phải là đối thủ của Thiên Ma ngoại vực, mà nhân gian tự lo không xong, cũng không ai có thể đến đây cứu bọn họ, cho nên bọn họ đã thực sự không còn con đường nào để đi.
Nhưng trong những người này cũng có người bất phàm, có một người được người đời sau gọi là Đế Hoàng!
Hắn cùng với những đệ nhất Tiên nhân trốn bên trong đại Tiên giới, suốt ngày bị Thiên Ma ngoại vực truy sát, luôn nơm nớp lo sợ, dưới tình huống áp lực như vậy, tâm tư vẫn bình tĩnh thôi diễn thần thông đại đạo, tăng tu vi của chính mình.
Dựa vào thiên tư tuyệt thế, mấy trăm năm trôi qua, hắn thành công trở thành người đầu tiên lĩnh ngộ đại đạo đại Tiên giới.
Người này, trở thành người đầu tiên trong nhân gian ở đại Tiên giới có thể địch được người có cấp cao của Thiên Ma ngoại vực.
Mà Đế Hoàng tìm hiểu đại đạo, dễ dàng đi khắp đại Tiên giới, thu nạp những người lúc trước bị Thiên Ma ngoại vực đánh bại, truyền thụ đại đạo cho bọn họ, giúp bọn họ tăng cảnh giới và thực lực, dần dần, ở đại Tiên giới hình thành một nhánh sức mạnh không thể bỏ qua, mà đến lúc này, bọn họ cũng dùng hết tất cả biện pháp, truyền đại đạo về nhân gian, mang đến cho mọi người hy vọng to lớn.
Lại trăm năm nữa qua đi, cho dù là nhân gian hay đại Tiên giới đều nghênh đón thời kỳ cường thịnh của sức mạnh.
Thủ lĩnh Tiên quân Đế Hoàng ở Đại Tiên giới đã liên kết với thủ lĩnh Đế Huyền của nhân gian, cùng hơn mười vị nắm giữ sức mạnh đại đạo đại Tiên giới, đồng thời khởi xướng phản công về phía Thiên Ma ngoại vực, lửa giận tích góp mấy trăm năm, toàn bộ ầm ầm được giải phóng.
Thiên Ma ngoại vực đứng trước lửa giận này thì liên tục bị bại lui.
Hai người Đế Hoàng và Đế Huyền liên quân, đoạt lại lối phi thăng, dần dần đoạt lại đại Tiên giới.
Trận chiến này diễn ra trong ngàn năm, trong thời gian ngàn năm này, nhân gian bắt đầu có không ít cao thủ trưởng thành, gia nhập đại quân, không ngừng chém giết Thiên Ma ngoại vực, thậm chí còn rút tất cả sào huyệt của Thiên Ma ngoại vực lên, phá diệt truyền thừa, giết chết hết chín phần sức mạnh của bọn họ, còn lại một phần sức mạnh cuối cùng tự dâng lên vận mệnh, nguyện làm đầy tớ.
Chương 1728 Không thêm phiền (1)
Bởi vậy, Nhân tộc quét sạch toàn bộ, trở thành tồn tại vô địch trong đại Tiên giới.
Đến hôm nay, Tiên giới mới chân chính rơi vào tay con người.
. . .
. . .
Phương Nguyên ở bên trong tấm bia đá, trải qua vô số trận chinh chiến, chém giết, tuyệt vọng và hưng phấn, mãi cho đến khi hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trong nội tâm vẫn còn chưa thể bình tĩnh được, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài, hắn không nghĩ tới, kết quả hắn thấy là thế này.
Hắn vốn tưởng rằng, trong tấm bia đá kia hắn sẽ thấy khởi nguồn của đại kiếp nạn.
Nhưng không nghĩ tới, hắn nhìn thấy lại là Huyền Hoàng nhị đế dẫn người đánh tan Thiên Ma ngoại vực.
Trải qua thời khắc đó, hiện tại nhiệt huyết hắn đang sôi trào.
Điều then chốt là, điều này cho thấy những gì hắn nghĩ trước đó là sai rồi, Thiên Ma ngoại vực cũng không phải là nguồn gốc của đại kiếp nạn.
Xét theo giai đoạn lịch sử, tới cuối cùng Thiên Ma ngoại vực hầu như đều bị đuổi tận giết tuyệt, số người bị tiêu diệt hết chín phần, một phần còn lại tự nguyện dâng lên vận mệnh, làm đầy tớ, sinh mệnh của cải bị đoạt hết, tồn tại chịu sự trấn áp của chúng tiên, làm gì có bản lãnh tạo nên đại kiếp nạn, có thể không bị diệt tộc cũng đã là chuyện may mắn.
Những gì hắn nhìn thấy trong mộng là nhân gian thịnh vượng, Huyền Hoàng nhị đế vô địch, vậy đại kiếp nạn đến từ nơi nào?
Trong lòng hắn mang theo lo lắng mà đến, nhưng Phương Nguyên lại không nhìn ra được thứ hắn muốn thấy trong tấm bia đá, hắn cũng có chút thất vọng, nhưng lại vô cùng kính phục, tôn sùng Huyền Hoàng nhị đế.
Hắn nghĩ bia đá từ trời giáng xuống kia còn có vài khối, bây giờ hắn mới chỉ nhìn thấy ba khối mà thôi, nói không chừng còn có thể có rất nhiều bia đá tồn tại, bên trong những tấm bia đá còn lại hẳn ẩn giấu những bí mật như vậy, bây giờ hắn có chút sốt ruột, nói không chừng bí mật đại kiếp nạn giấu ở trong những tấm bia đá kia, việc hắn cần làm lúc này là phải đi tìm những bia đá còn lại, quan sát chúng.
Nghĩ như vậy, bàn tay Phương Nguyên nhẹ nhàng ấn trên trên bia một cái, thân hình bay thẳng lên trên mặt biển.
Thời điểm nhô ra khỏi mặt biển hắn cảm thấy bên trong đất trời sáng ngời, mặt trời ấm áp chiếu rọi lên thân thể khiến hắn cực kỳ thoải mái. Nhưng đột nhiên Phương Nguyên ngẩn người ra, hắn ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Ngoài khơi yên tĩnh kia bỗng nhiên có cơn sóng biển cao gần trăm trượng dâng lên cuốn tới, như một bức tường nước, trên bức tường nước có vài nữ tử khí cơ thâm hậu, một người trong đó trên người mặc giáp vàng, tay cầm kim thương, vô cùng uy phong, một thân chiến ý, trong hàng ngũ thập đại trưởng lão Vong Tình Đảo đứng hàng thứ ba, Kim Qua trưởng lão, sau lưng nàng là một loạt Hải Thần vệ nghiêm ngặt.
Không nghĩ tới nàng sẽ chạy tới nơi này, Phương Nguyên nhất thời khẽ cau mày.
Mà Giao Long cùng mèo trắng cách hắn không xa, đang đánh giá một lượt, sau đó cũng lười lên tiếng.
- Đạo tử, đã đến nhà sao không về thăm?
Kim Qua trưởng lão mặc kim khôi khẽ cau mày, nhìn Phương Nguyên nhàn nhạt hỏi.
- Tiền bối, ta có chuyện quan trọng cần làm, trong lòng vô cùng lo lắng, thất kính rồi, khi nào trở về sẽ nhận lỗi với Lão tổ tông.
Đối với người của Vong Tình Đảo, Phương Nguyên vẫn có chút thân cận, chỉ đành khách khí hành lễ mà thôi.
Cũng không phải khó suy đoán trưởng lão Vong Tình Đảo sẽ xuất hiện ở nơi này, hắn mới vừa đến, để tiếp cận tấm bia đá này hắn đã tiện tay phá vỡ bố trí cấm chế quanh Vong Tình Đảo, Vong Tình Đảo phái người lại đây điều tra một chút cũng không có gì đáng trách, vừa nãy hắn để Giao Long ở lại trên mặt biển, chính là vì nếu có người của Vong Tình Đảo lại đây, nó có thể thay thế hắn giải thích với các nàng một chút.
- Lão tổ tông nghỉ một lúc liền đến rồi, nếu ngươi đã xong việc, không ngại theo ta đi gặp người một chút!
Kim Qua trưởng lão nhìn Phương Nguyên, vô cùng bình tĩnh nói.
Phương Nguyên bây giờ chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Tiên Minh và Thanh Dương Tông nhìn hai tấm bia đá kia, không muốn mất nhiều thời gian, nhưng nghe Kim Qua trưởng lão nói như vậy, hắn chỉ có thể gật đầu.
- Vậy Kim Qua trưởng lão đi trước dẫn đường.
Dù sao Vong Tình Đảo cũng đối đãi với hắn rất tốt, Lão tổ tông muốn gặp, hắn vẫn phải qua xem một chút.
Dường như Kim Qua trưởng lão không nghĩ tới Phương Nguyên sẽ đồng ý thống khoái như vậy, khẽ trầm mặc một chút, liền từ trên biển dựng lên, đặt chân trên một đóa đằng vân, ra hiệu cho Phương Nguyên theo nàng, hai người
đi về phương bắc. Đi không lâu có một đóa đằng vân tới đón, không phải ai khác chính là thập trưởng lão Vong Tình Đảo Ngô Phi, trong tay nàng còn cầm một vài trận kỳ và những vật khác.
Nàng thấy Phương Nguyên thì gật đầu chào hỏi, cùng Kim Qua trưởng lão một trước một sau hộ tống Phương Nguyên đi thẳng về phía trước.
Lấy tu vi của bọn họ, ước chừng đi trên biển hơn nửa ngày, Phương Nguyên nhìn thấy một vòng thải hà vắt qua hư không, đến trước vùng thải hà này liền nhìn thấy Lão tổ tông của Vong Tình Đảo và mấy người Bạch Thạch nương nương đều ở trong đó, từ xa nhìn thấy bóng người Phương Nguyên, sắc mặt mấy người bên trên thải hà vô cùng nghiêm túc. Lão tổ tông giơ tay ra hiệu các nàng không cần nói nhiều, tự mình chống gậy đầu rồng ra đón.
- Phương tiểu tử, ngươi đi Nam Hải làm gì thế?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo lo lắng nhìn Phương Nguyên hỏi, giọng điệu có chút không vui lại có chút lo lắng.
Chương 1729 Không thêm phiền (2)
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta đến xem tấm bia đá kia!
- Là khối đá sâu trong biển kia sao?
Lão tổ tông nghe Phương Nguyên thản nhiên trả lời, cũng không biết nên vui mừng hay buồn, mày cau lại, thân hình thoáng tiến lên, nói:
- Bây giờ Ma Biên đang bố trí Cửu Thiên Thập Địa Tiên Ma đại trận, còn tìm người chủ trì, nhiều lần nói muốn mời ngươi qua, Tiên Minh cũng đang trong thời điểm rối loạn, cũng muốn mời ngươi hỗ trợ, dù ngươi có cảm thấy phiền phức thì trên đời này người cần ngươi giải thích cũng nhiều, Lang Gia Các công khai mười hai điện tàng, ngươi đi theo xem một chút cũng tốt, sao cứ phải đi xem bia đá quỷ quái kia?
Lời nói Lão tổ tông Vong Tình Đảo có chút bất đắc dĩ và lo lắng, còn có không biết nên khuyên hắn thế nào, lúc đầu Phương Nguyên nghe xong cũng ngạc nhiên, nhưng dần dần cũng tỉnh táo trở lại, bất đắc dĩ nhìn Lão tổ tông nói:
- Lão tổ tông, làm sao phải đến mức này?
- Làm sao đến mức này, làm sao đến mức này, làm sao không tới mức này?
Không biết Lão tổ tông tức giận hay bất lực, nắm chặt gậy đầu rồng trong tay, khổ tâm khuyên nhủ:
- Phương tiểu tử, những bia đá quỷ quái này không phải lão thân chưa từng nghe nói tới, truyền thuyết xưa nay luôn nói bên trong bia đá này khủng bố thế nào, lão thân sống đến tuổi này cũng chỉ gặp qua mấy ngươi nghiên cứu về nó mà thôi. Một ngàn năm trước, Sơn chủ Đông Hoàng Sơn suất lĩnh thiên hạ chúng tu thôi diễn phương pháp để hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn, một người khác, chính là Lang Gia Các chủ, hắn đã từng chạy đến Vong Tình Đảo hỏi có bia đá hay không.
Nàng càng nói càng lo lắng, nói:
- Kết cục của hai người này ngươi cũng đều nhìn thấy, đại cuộc không dễ dàng gì mới có thể thở phào nhẹ nhõm, ngươi nghiên cứu làm thế nào đưa Linh nha đầu về là được rồi, cần gì quan tâm đến đến những chuyện vụn vặt, nghiên cứu những vật đòi mạng người như thế, là vãn bối của lão thân, không thể nào không lo lắng cho ngươi?
Phương Nguyên nghe Lão tổ tông nói những lời này thì trầm mặc hồi lâu, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Đứng trên lập trường của Lão tổ tông Vong Tình Đảo, hắn đương nhiên cũng hiểu được ý tốt của Lão tổ tông.
Nhưng chuyện liên quan đến tấm bia đá, hắn chỉ có thể nói:
- Lão tổ tông yên tâm, ta hiểu được lợi hại nặng nhẹ, có điều bên trong tấm bia đá này có thứ ta cần biết, vì thế ta vẫn muốn tìm hiểu rõ, Lạc sư muội ta chưa bao giờ quên, cũng nhất định phải dẫn nàng trở về, kính xin Lão tổ tông yên tâm, đợi đến khi tất cả có kết quả thì Lão tổ tông sẽ hiểu được tâm ý của ta!
Lão tổ tông tỏ ra vô cùng lo lắng, đột nhiên nói:
- Vậy ngươi nói xem, ngươi nhìn thấy gì trong tấm bia đá?
Phương Nguyên nói xong vẫn duy trì trầm mặc, chốc lát sau lắc đầu, nói:
- Hiện tại ta vẫn chưa thể nói!
- Ngươi!
Lão tổ tông Vong Tình Đảo oán hận đập gậy đầu rồng.
- Ngươi khiến ta tức chết.
Phương Nguyên chỉ có thể thi lễ thật sâu.
- Xin Lão tổ tông tin ta!
- Đương nhiên lão thân tin ngươi, bằng không đã sớm đánh ngươi ra khỏi Nam Hải.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo tức giận nói, trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng.
- Nhưng Lão thân không tin những tấm bia đá được gọi di tích các vị thần giáng thế, Thiên Nguyên trải qua mấy đại thế, ẩn giấu quá nhiều bí mật, không biết cái nào sẽ đòi mạng người, chúng ta chỉ cần bảo đảm chính mình có thể vượt qua đại kiếp nạn là được rồi, còn những bí mật khác, tìm hiểu quá sâu sẽ gặp phải phiền toái lớn.
- Không phải chúng ta gặp phải phiền toái lớn, mà là những phiền toái này sẽ tìm tới chúng ta.
Trong lòng Phương Nguyên thở dài một hơi, nhưng không có cách nào giải thích, chỉ thấp giọng nói:
- Ta phải đi, Lão tổ tông!
Hai môi Lão tổ tông Vong Tình Đảo run rẩy, như đang muốn nói gì nhưng vẫn không nói ra được.
Thời điểm vừa mới bắt đầu, lão đã muốn tìm Phương Nguyên hỏi cho rõ, thậm chí có ý nghĩ dùng phương pháp mạnh để giữ Phương Nguyên ở lại Vong Tình Đảo, nhưng bây giờ gặp Phương Nguyên, nhìn vào hai mắt hắn lại chần chờ, mệnh lệnh giữ hắn lại không có cách nào nói ra được.
Lão bà đã sống hơn ba ngàn năm, hai mắt đều vẩn đục.
Mà ánh mắt Phương Nguyên lại cực kỳ trong suốt!
Phương Nguyên, Giao Long và mèo trắng cùng nhau đạp trên mây mà đi.
Lão tổ tông Vong Tình Đảo không nhịn được, trầm giọng quát một tiếng:
- Phương tiểu tử, không nên để tâm vào chuyện vụn vặt.
Phương Nguyên ngừng lại, xoay người nhìn Lão tổ tông cuối người thi lễ, lúc này mới rời đi.
- Lão tổ tông, cứ để hắn rời đi vậy sao?
Lúc này, mấy vị trưởng lão lúc đều tập hợp lại, có chút lo lắng hỏi.
- Đúng vậy, Lão tổ tông không hỏi hắn đã phát hiện gì bên trong bia đá?
Thập trưởng lão Ngô Phi ở bên cạnh cũng không nhịn được lên tiếng.
Lão tổ tông quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng nói:
- Bia đá ở chỗ đó, sao ngươi không tự mình đến xem?
Ngô Phi yên lặng, không nhiều lời nữa.
- Ta phát hiện mình đã già rồi!
Ánh mắt Lão tổ tông Vong Tình Đảo chậm rãi đảo qua mấy vị trưởng lão xung quanh, thấp giọng nói:
- Ta vốn nghĩ dù như thế nào cũng muốn thuyết phục Phương tiểu tử, tuổi hắn còn quá nhỏ, đi quá nhanh, áp lực trên người cũng quá to lớn, nếu Lạc nha đầu còn ở bên cạnh hắn, còn có thể giúp hắn giải chút muộn phiền, nhưng ngươi xem bên cạnh hắn, không phải mèo lười thì cũng là Giao Long xấu xa, có đồ gì tốt chứ?
Chương 1730 Thanh Dương hôm nay (1)
- Tuổi trẻ, trên người buồn bực có thể khiến người ta chết, dù khí chất mạnh mẽ, dù trước đó hắn công bố đạo thư ở Lang Gia Các, nhưng bây giờ vẫn bỏ đi rất nhiều chuyện không làm, chỉ muốn tham gia nghiên cứu bia đá, Lão thân thật không hiểu được. Tuy ta lo lắng, nhưng ta không nói ra được lời nào để ngăn cản hắn, ta vẫn tin tưởng hắn là đứa trẻ tốt, tính tình có chút cổ quái, nhưng hiện tại ta lại cảm giác hắn có chút đáng thương, bản thân chịu quá nhiều áp lực, tuy ta không hiểu nhưng ít ra…
Lão tổ tông thở dài một tiếng.
- Ít ra cũng không nên làm rối loạn thêm.
- Thế gian này, một miếng ăn, một miếng uống chẳng gì là không định sẵn.
Bạch Thạch nương nương ở bên cạnh nói:
- Đạo tử tuổi còn trẻ, lại có thành tựu và địa vị như bây giờ nhất định hắn cũng không phải người thường, người có khí vận gia thân, không chỉ có thành tựu hiển hách, mà nhất định gánh vác áp lực khí cơ mang đến, Lão tổ tông cũng không cần đau buồn, nếu ngài đã lựa chọn tin tưởng hắn, vậy Vong Tình Đảo chúng ta cũng sẽ tin hắn, nếu như hắn cần giúp đỡ, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực.
Lão tổ tông thở dài nhìn theo phía Phương Nguyên rời đi.
- Chỉ sợ hắn không cho chúng ta hỗ trợ.
Kim Qua trưởng lão trầm mặc ít lời, đột nhiên vào lúc này cũng lên tiếng.
- Nếu đã như vậy, người chạy tới nói Đạo tử đã trở thành truyền nhân Hắc Ám Ma Chủ, khuyên chúng ta giữ Đạo tử lại, điều tra rõ hắn bây giờ đang làm những việc gì, thì nên xử lý như thế nào?
Lão tổ tông Vong Tình Đảo nghe được những lời này, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Chôn đi!
Rời khỏi Nam Hải, Phương Nguyên đi thẳng về phía Thanh Dương Tông.
Hắn có thể thấy, Lão tổ tông Vong Tình Đảo Nam Hải lần này cố ý muốn gặp hắn, tựa như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng Lão tổ tông vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, nếu như bình thường, hắn định hỏi cho ra nhẽ, nhưng bây giờ, hắn không thể làm được.
Cũng không biết là do ảo giác hay do hắn hiểu bia đá càng ngày càng nhiều, lại cảm giác khá rõ ràng bản thân đang bị một thế lực nào đó nhìn chăm chú.
Cũng vì thế mà Phương Nguyên không phân tâm lên những chuyện khác, chỉ muốn sớm nhìn thấy nhiều bia đá hơn.
Hiện tại, hắn cũng đã sắp xếp xong, hắn dự định đến Thanh Dương Tông trước, nhìn phiến đá, sau đó mới đi Tiên Minh, không chỉ muốn xem bia đá Tiên Minh, còn hi vọng đến thời điểm có thể mượn sức mạnh Tiên Minh tìm kiếm bia đá khác trong thiên hạ. Tuy rằng bây giờ trên đời này, số lượng bia đá cụ thể bao nhiêu không ai biết được, nhưng Phương Nguyên nhớ tới, bên trong thế giới bị phá vỡ, khi hắn ở Kim gia bí cảnh Thiên Lai Thành có nhìn thấy trên bia đá có ghi mười tội nhân gian, có lẽ, những chữ này ám chỉ số lượng bia đá.
Đã có người lưu lại tấm bia đá này, chắc chắn bên trong có gì đó.
Liên tưởng đến những gì mà Hắc Ám Ma Chủ đã từng làm, Phương Nguyên cảm thấy, bên trong tấm bia đá nhất định lưu lại gì đó có liên quan đến đại kiếp nạn.
Tu vi hiện tại của Phương Nguyên vượt xa trước kia, từ Nam Hải đi tới Vân Châu cũng không mất thời gian bao nhiêu, hắn không làm kinh động đến quá nhiều người, trực tiếp lên một đóa mây xanh, dẫn theo mèo trắng, Lữ Tâm Dao, Giao Long ngang qua Bá Hạ Châu, chạy đến Vân Châu. Đối với mèo trắng và Giao Long mà nói, có lẽ không có cảm giác gì đặc biệt, chẳng qua là cảm thấy gần đây cứ thường xuyên chạy đi, không khỏi có chút lười biếng, nhưng đây đều là quê hương của Lữ Tâm Dao và Phương Nguyên, thấy cảnh vật ở Vân Châu, tâm trạng Lữ Tâm Dao có chút phức tạp.
Từ khi bọn họ rời Vân Châu, Phương Nguyên còn trở lại vài lần nhưng Lữ Tâm Dao thì chưa trở lại bao giờ.
Có phải vì thế mà bây giờ lại về quê hương lòng nàng có cảm giác khác hay không.
Đối với chuyện này Phương Nguyên cũng không có hứng thú, mặc kệ nàng ta, bình thường hai người cũng không nói lời nào.
Tuy hiện tại vì chuyện truyền thừa của Hắc Ám Ma Chủ mà tạm thời hắn hợp tác với Lữ Tâm Dao, nhưng vẫn không có giao tình, nếu như không phải Lữ Tâm Dao là người duy nhất chuyển sinh thành công, có ý nghĩa đặc biệt, mà Phương Nguyên là người thừa kế được Hắc Ám Ma Chủ lựa chọn, Lữ Tâm Dao cũng khá dựa dẫm vào hắn, nói không chừng hai người gặp mặt cũng muốn phân sinh tử.
- Phương Nguyên trưởng lão trở về núi!
Bây giờ Thanh Dương Tông, đã vượt xa trước kia.
Cho dù hiện tại Phương Nguyên đã đi bao xa, có thân phận thế nào nhưng thân phận xuất thân từ Thanh Dương Tông Việt Quốc Vân Châu là một chuyện không thể thay đổi. Đặc biệt trước đó ở Lang Gia Các, Thanh Dương Tông đã lộ mặt một lần, càng làm cho thanh danh Thanh Dương Tông hưng thịnh hơn, là đệ nhất đại đạo thống Vân Châu, năm đại Tiên môn Việt Quốc kỳ thực đều đã hoà vào một chỗ, phân làm năm nhánh của Thanh Dương, chỉ bị vướng một
chút vì tông môn bốn đại Tiên môn còn lại có chút khác biệt, nên mới không trực tiếp nhập vào Thanh Dương Tông, mà chỉ làm liên minh.
Nhưng ai cũng biết, khi đại kiếp nạn giáng xuống, năm đại Tiên môn chân chính trở thành đại đạo thống.
Mà lần này Phương Nguyên trở về, cũng tự phát hiện Thanh Dương Tông khí tượng không tầm thường, sơn môn cấm địa, đã ngang qua hơn một nửa Việt Quốc, đây cũng là kết quả khá khiêm tốn, môn hạ đệ tử cùng thế gia phụ thuộc nhiều vô số kể, mạnh hơn trước không chỉ gấp mười lần.
Bình luận facebook