-
Chương 1561-1565
Chương 1561 Đánh chết Bàn Sơn Viên (1)
Hắn hét liền ba tiếng, cả người giống như đã phát điên, ầm ầm đánh qua, trong miệng phẫn nộ gầm lên:
- Thù giết con, hận đoạt ấn, lại thêm ngươi tàn sát tướng sĩ của Yêu Vực ta, hai tay dính máu, bản tọa vốn phải chém ngươi, ngày hôm nay ngươi còn tự mình tới cửa!
Hắn tức giận không phải là giả. Hắn vừa nhìn thấy Phương Nguyên lại giận điên lên.
Tất cả Yêu Vực đều không có thiện cảm với Phương Nguyên, dù sao trong Long Tích, trong Ma Biên, Phương Nguyên đều chém giết không ít yêu ma, khi chém giết, bản thân Phương Nguyên không có cảm giác gì đặc biệt, giết thì giết. Nhưng trên thực tế, những yêu đó đều là cao thủ do Yêu Vực vất vả mới bồi dưỡng được. Bọn họ phải đau lòng tới mức nào. Tuy những người này do Chủ Hắc Ám phái ra, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên giết.
Hơn nữa, ngoại trừ thù hận này, còn có thù riêng của Bàn Sơn Hoang Viên nữa.
Trước đây, chính là người này giết con trai của mình, đoạt đi huyết bảo, bằng không, sợ rằng mạch Bàn Sơn đã bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung từ hai mươi năm trước, không cần thông báo với ai, im lặng phát tài...
Nếu vậy, sao còn có thể có rắc rối như bây giờ?
Vào lúc này, trên người hắn mơ hồ đỏ lên, giống như có máu thấm ra. Bàn Sơn Hoang Viên hóa ra thân yêu lại giống như một ngọn núi nhỏ, mà ở trên đỉnh núi này lại còn có một đỉnh núi màu đỏ lớn hơn nữa. Động tác của hai người nhất trí, hai tay siết chặt kết yêu ấn, đập thẳng về phía Phương Nguyên, hận không thể khiến đất đai dưới chân Phương Nguyên đều vỡ thành từng mảnh!
- Ta vốn đã muốn tìm ngươi!
Vào lúc này, giọng Phương Nguyên cũng trầm xuống.
Cùng lúc đó, trên người hắn phát ra sát cơ!
Một ngàn năm trước, mạch Bàn Sơn đi đầu, dẫn theo yêu ma xâm nhập Vân Châu, đốt nhà, giết người, đánh cướp, đây là mối hận trong huyết mạch.
Lại sau đó, bọn họ sai chân truyền của Âm Sơn tông tìm tới sơn môn, bảo mình chạy thoát thân.
Trong cuộc thi Lục Đạo, muốn tàn sát hết thiên kiêu Nhân tộc...
...
...
Tất cả mọi chuyện, Phương Nguyên căn bản chưa từng quên. Bàn Sơn Hoang Viên hận hắn, hắn càng hận Bàn Sơn Hoang Viên hơn. Tay áo hắn trực tiếp phồng lên, trên đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện một vị thần tướng. Áo bào xanh của thần tướng bay phần phật, gương mặt đầy khí chất nhà nho, lại có thể hơi giống với Chủ Hắc Ám. Theo động tác của Phương Nguyên, từng đạo thần quang lưu chuyển, hóa thành một quyền đánh thẳng về phía Bàn Sơn Hoang Viên.
- Một quyền này là vì huyết hận nghìn năm của Vân Châu!
Phương Nguyên trầm giọng quát, âm thanh vang vọng trong hư không.
Đại khái bộ tộc Bàn Sơn cũng chưa từng nghĩ tới, nghìn năm trước bọn họ xâm nhập Vân Châu, điên cuồng tàn sát, trong những con cừu phàm nhân kia sẽ có một hậu nhân nào đó mang theo nỗi hận nghìn năm của bọn họ, thay người ngàn năm trước đòi lại công đạo!
- Ầm!
Một quyền một ấn va chạm vào nhau!
Cát bay đá chạy, trời đất mù mịt, Bàn Sơn Hoang Viên biến sắc, vội vàng lui lại!
Hắn vốn tưởng mình mời được Yêu tổ hiển thánh, lại có thể vô địch ở thế giới Thần Ma này. Nhưng hắn không ngờ thực lực của Phương Nguyên còn mạnh hơn hắn tưởng. Người này đã là cảnh giới Nguyên Anh khó có thể đạt được. Xem ra khi ở Ma Biên, tin đồn liên quan tới chuyện tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, chỉ thiếu chút Tiên Nguyên lại có thể đạt tới Hóa Thần là sự thật. Người thanh niên này đã mạnh tới mức không có cách nào tưởng tượng được!
Thân ngọc lưu ly không tỳ vết, lực lượng này không thua kém gì thể phách trời sinh của mạch Bàn Sơn bọn họ!
Một điểm khác, mình mời được Yêu tổ tuy mạnh mẽ, nhưng vừa rồi dù sao cũng đã bị Chủ Hắc Ám đánh thương, lực lượng giảm sút rất lớn, điều này cũng làm hắn giao đấu trong một quyền này cảm giác rõ ràng lực lượng của mình bị Phương Nguyên áp chế, ngầm chịu thiệt!
- Một quyền này là vì ngươi ép ta rời khỏi sơn môn, chặt đứt con đường tu hành của ta!
Một quyền đẩy lùi Bàn Sơn Hoang Viên, chín con rồng lửa quấn quanh Phương Nguyên, từng bước đuổi theo qua.
Ầm!
Hắn đánh quyền thứ hai ra ngoài!
- Gào!
Đối mặt với một quyền này, Bàn Sơn Hoang Viên gầm một tiếng, bên cạnh có ánh sáng đỏ thiêu đốt, trong thiên địa bỗng nhiên có tiếng động như tiếng sấm, trên mặt đất có bùn cát bay lên, hóa thành từng ngọn núi nhỏ với số lượng không đếm xuể, che khuất bầu trời, tất cả đều đập về phía Phương Nguyên. Đây chính là bí thuật của bộ tộc Bàn Sơn bọn họ. Khi hắn thi triển ra, lại giống như trong giây lát thật sự đưa trên dưới trăm ngọn núi nhỏ tới đánh người.
Nhưng Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn vô số ngọn núi này lao tới.
Trong đầu vừa thoáng nghĩ, con cóc ngồi cách đó không xa đột nhiên kêu "oa" một tiếng và há miệng ra.
Cuồng phong gào thét trong không trung, tất cả ngọn núi nhỏ đều thi nhau bay về phía trong miệng con cóc này, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, giống như nó đang ăn bánh bao vậy.
- Đây là yêu quỷ gì vậy?
Bàn Sơn Hoang Viên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.
- Ngươi quên ma ấn mà con trai ngươi tự mình đưa tới tay ta à?
Một quyền kia của Phương Nguyên đã đánh tới trước người hắn, đồng thời trong miệng quát khẽ!
- Là Đại Thần Ma Ấn?
Bàn Sơn Hoang Viên giật mình kinh ngạc, không thể làm gì khác hơn là ngưng tụ lại tất cả sức lực, che chắn trước người.
Bịch một tiếng vang lên, quyền thứ hai của Phương Nguyên đã đánh tới, Bàn Sơn Hoang Viên lui nhanh, hai cánh tay như đã gãy xương. Đáng sợ hơn là theo hắn lùi nhanh lại phía sau, thân máu của Yêu tổ sau lưng hắn cũng bị một quyền này này chấn động tới mức không ngừng run rẩy. Vào lúc này, con cóc kia nhanh chóng nuốt những ngọn núi nhỏ được bọn họ gọi ra, nuốt cả pháp lực của bọn họ luôn.
Tìm hiểu nguồn gốc như vậy, cuối cùng lại có thể liên lụy đến thân máu của Yêu tổ, lúc này lại thêm một quyền của Phương Nguyên chấn động tới mức thân máu của Yêu tổ bất ổn, nhất thời hóa thành từng tia máu, bay thẳng về
Chương 1562 Đánh chết Bàn Sơn Viên (2)
- Đến lúc này các ngươi còn muốn nương tay sao?
Bàn Sơn Hoang Viên kinh sợ, không thể làm gì khác hơn là hét lớn với các thiếu chủ yêu mạch xung quanh:
- Mau mời Yêu tổ hiển thánh, đoạt bia thánh này...
- Một quyền này, ta vì các ngươi phá rối thiên hạ, gây tai họa và rắc rối cho chúng sinh!
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hít sâu một hơi, Tử Lôi trên đỉnh đầu bay xuống, quấn ở trên người hắn, sau đó hắn bước chậm tới, lại một quyền đánh ra. Trên quyền phong có vô số Tử Lôi quấn quanh, lại giống như một con trăn sấm sét đánh thẳng về phía Bàn Sơn Hoang Viên!
Ầm!
Một quyền này đánh thẳng vào trên thân của Bàn Sơn Hoang Viên, đánh cho hắn nhanh chóng lui về phía sau, đập mạnh vào trên vách tường của Đại Tự Tại Thần Ma Cung, tạo thành một vết lõm mờ trên vách đá cứng rắn này, từng khe nứt giống như tấm lưới lan tràn ra, Bàn Sơn Hoang Viên càng không khống chế được thân máu của Yêu tổ phía sau, trực tiếp bị con cóc kéo về.
Bàn Sơn Hoang Viên đã không có thân máu của Yêu tổ gia tăng, khí tức giảm mạnh, vẻ mặt u ám tuyệt vọng nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này, trên mặt hắn cuối cùng chỉ còn là khủng hoảng!
- Mau... Mau mời Yêu tổ hiển thánh...
Đám thiếu chủ yêu mạch xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng khủng hoảng kêu to.
Bọn họ cũng có thể mời được Yêu tổ hiển thánh, chỉ là không đến lúc bất đắc dĩ, lại không nỡ.
Đây dù sao cũng là nội tình yêu mạch mình cung phụng mấy ngàn năm, mời được một lần lại tiêu hao sạch.
Nhưng đến bây giờ đã không có cách nào khác.
Phương Nguyên thể hiện ra thực lực quá đáng sợ, không mời Yêu tổ hiển thánh, bọn họ căn bản không tới gần được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bàn Sơn Hoang Viên bị đánh chết, kết quả là Táng Tiên Bia và ma bảo trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều bị hắn cướp sạch.
- Mà thôi, cướp được Táng Tiên Bia cũng đáng rồi...
Trong lúc bọn họ do dự, có người kêu lên, hai tay vội vàng kết ấn ở trước ngực và hét lớn:
- Cung thỉnh Yêu tổ hiển thánh!
Những người khác nghe vậy cũng hạ quyết tâm làm theo.
Gần như trong giây lát đó, gió lớn cuồn cuộn, trời đất tối tăm, cát đá bị cuốn lên.
Khí cơ của một đám thiếu chủ yêu mạch đều tăng vọt, giống như Ma Thần vậy xông thẳng về phía Phương Nguyên.
- Một đám yêu ma, còn không dừng tay?
Nhưng vào lúc này, phía xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy một mảnh mây lửa nhanh chóng lao về phía chỗ này. Ở trong mây lửa có khí cơ đáng sợ của hơn mười tu hành giả, đi đầu chính là Quan Ngạo cao lớn vạm vỡ. Bên cạnh hắn còn có lão chấp sự của đảo Vong Tình, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Đổng Tô Nhi, cùng với Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ vân vân.
Lúc này trong lòng Lý Hồng Kiêu đang bế một con mèo trắng, đầu ngẩng cao, khẩn trương nhìn về phía bên này.
Đến lúc này, mèo trắng cuối cùng đã dẫn viện binh chạy tới!
- Không có cách nào, liều mạng với bọn họ...
Các thiếu chủ yêu mạch đều đỏ mắt, xoay người ứng phó với bọn họ.
Phương Nguyên nhìn Bàn Sơn Hoang Viên với vẻ mặt tuyệt vọng đang co quắp ngã xuống đất, hắn chậm rãi đi tới.
Trên mặt Bàn Sơn Hoang Viên đầy vẻ tuyệt vọng, đột nhiên thở hắt ra một hơi.
Trên gương mặt đầy hung dữ, máu tươi nổ tung hơn nửa, yêu huyết bản mạng phát ra ngoài, hóa thành một tia sáng máu bay lên trời, sau đó khí cơ cả người bị rút đi, vẻ mặt lại trở nên hung ác rét lạnh, trong miệng trào máu, nói:
- Lão tổ tông rất nhanh sẽ nhận được truyền tin của ta, tất cả Bàn Sơn ta đều sẽ đến, tộc nhân của ta sẽ giết ngươi để báo thù cho ta!
- Ngươi đang gọi mạch Bàn Sơn các ngươi tới chịu chết thôi!
Phương Nguyên siết chặt nắm đấm, chăm chú nhìn hắn nói:
- Một quyền cuối cùng, vì đứa trẻ kia!
Thế giới Thần Ma này bỗng nhiên lại hỗn loạn.
Bây giờ thế lực khắp nơi đều thật sự phát động hết bản lĩnh.
Bảy thiếu chủ yêu mạch lớn đều mời Yêu tổ hiển thánh, điên cuồng chạy về phía trước, gió thổi tới từng cơn mãnh liệt giống như hải triều.
Mà Tông chủ Đại Thiên Ma Tông và một đám thuộc hạ cũng liều mạng chạy tới chém giết, các loại ma bảo được lấy ra không ngừng. Còn có người lấy ra Ma Thần tàn khuyết rải rác trong thế giới Thần Ma này. Mỗi kẻ đều có dáng vẻ kỳ lạ, đằng đằng sát khí, nhất thời cũng vô cùng đáng sợ.
- Bảo vệ Đạo Tử!
Mà con mèo trắng dẫn đoàn người tới, vừa thấy cục diện này cũng vô cùng kinh ngạc. Nó dứt khoát nhảy từ giữa không trung xuống, vừa vặn bảo vệ Phương Nguyên, đấu với những thiếu chủ yêu mạch đang mời Yêu tổ hiển thánh. Trong giây lát, chỉ thấy trong hư không có đủ bóng yêu kèm theo tiếng gào hét, các loại pháp bảo bay đầy trời, từng đạo thần thông xé rách hư không, một hồi hỗn chiến được triển khai.
- Cái gì?
Mà vào lúc này, ở phía tây của Yêu Vực, trên Lạn Thạch Sơn của mạch Bàn Sơn, nghe xong tin tức, vị lão tổ Bàn Sơn nào đó phẫn nộ lại vừa sợ:
- Hắc Ám Tôn Chủ trêu chọc chúng ta, mượn lực lượng của Yêu Vực ta để đoạt ma bảo của ta, Tiên Minh lại làm hoàng tước ở phía sau, giành ma bảo với Yêu Vực ta, kế hoạch quật khởi tạo hóa chính là cạm bẫy bao vây tấn công của Chủ Hắc Ám. Những người này...
Cơn giận của hắn gần như muốn xé rách trời cao, bao phủ cả tòa Lạn Thạch Sơn. Lại một khắc, giọng nói vô cùng phẫn nộ của hắn đã truyền khắp cả Lạn Thạch Sơn:
- Mạch Bàn Sơn nghe lệnh, lập tức mượn đại trận truyền tống bước vào thế giới Thần Ma, trực tiếp bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung, không cần ở lại ngoài thế giới Thần Ma, trái lại Tiên Minh đã biết được, không có gì phải giấu nữa!
- Bất chấp mọi giá, cũng phải đoạt được ma bảo của Đại Tự Tại Thần Ma Cung!
Lão tổ tông tự mình hạ lệnh, cả Lạn Thạch Sơn lập tức sôi trào, sát khí lẫm liệt, mọi người đều chạy nhanh.
Chương 1563 Chỉ là bùn loãng không trát được tường (1)
Sắc mặt lão tổ Bàn Sơn hơi trầm xuống, nhưng không dám tự mình trực tiếp bước vào thế giới Thần Ma mà quát to:
- Lập tức truyền tin cho bảy Yêu Mạch lớn khác, Tiên Minh không cho chúng ta con đường sống, chúng ta cần gì phải bận tâm tới bọn họ, lập tức điều động đại quân ở Tiểu Quân Sơn về, phong tỏa kín ma địa, ta thật ra muốn xem thử có bao nhiêu cao thủ Nhân tộc dám bước vào vòng vây của Yêu Quân, mưu đoạt bảo vật của Yêu Vực ta...
- Lại mời mấy lão già thức tỉnh, Tiên Minh bắt nạt đến trên đầu chúng ta, các ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ sao?
-...
-...
Liên tục mấy tiếng hét lớn vang lên khắp Yêu Vực, làm lòng người ở Lạn Thạch Sơn rối loạn.
Từng mệnh lệnh được truyền tới khắp các nơi trong Yêu Vực.
Trên dưới Lạn Thạch Sơn, các Đại trưởng lão của mạch Bàn Sơn và con cháu đời sau của lão tổ Bàn Sơn đều vội vàng mượn đại trận truyền tống sau núi để bước thẳng vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung. Trước đó, bọn họ rất cẩn thận, không dám tùy tiện vận dụng đại trận truyền tống này, cho dù ước vào ma địa cũng phải để lão tổ Bàn Sơn phun ra nuốt vào ánh trăng, che giấu khí cơ của đại trận mới được.
Nhưng hôm nay, bọn họ làm gì có để ý tới chuyện khác, trực tiếp vận chuyển tới mức cao nhất.
Hơn nữa lần này không phải là truyền tống đến ngoài thế giới Thần Ma, mà trực tiếp truyền tống đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Ở đó có pháp ấn Bàn Sơn Hoang Viên để lại trước khi chết, đã có thể xem như là tọa độ.
Mà ở Yêu Vực khác, các yêu mạch nhận được tin của lão tổ Bàn Sơn đều vừa sợ vừa giận, có kẻ lập tức thi triển thần thông lớn, thông qua di mạch Thánh Sơn thời thượng cổ do mấy Yêu Vương lớn lại, đưa tinh binh con em nhà mình đến Lạn Thạch Sơn, lại qua đại trận truyền tống ở Lạn Thạch Sơn đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung, cũng có kẻ lập tức chạy tới gặp mặt lão tổ Bàn Sơn, bàn bạc cách đối phó. Còn có người trực tiếp điều động đại quân.
Vùng Tiểu Quân Sơn vốn tập trung trăm vạn Yêu Quân giằng co với Ma Biên, phía sau vẫn còn có rất nhiều Yêu Quân đang chạy tới. Bọn họ chỉ cần đưa ra một lệnh điều động, trong thời gian rất ngắn lại có thể triệu tập số lượng Yêu Quân khổng lồ, bao vây ma địa này.
...
...
- Tuyệt đối không thể để Táng Tiên Bia này rơi vào trong tay của yêu mạch!
Vào lúc này, ở gần Táng Tiên Bia, Phương Nguyên dùng bốn quyền đánh chết Bàn Sơn Hoang Viên, ngay cả thân máu của Yêu tổ mạch Bàn Sơn cũng bị cóc nuốt mất. Nhưng áp lực ở bốn phía xung quanh không hề giảm. Hắn nhìn thấy ấn ký do Bàn Sơn Hoang Viên để lại trước khi chết, cũng đoán được tầm quan trọng của ấn ký này, cũng biết sợ rằng một trận sát phạt lớn sắp bắt đầu, chỉ là nhất thời không phân thân ra được.
Lúc này, thiếu chủ của bảy Yêu Mạch lớn khác đều đã nóng mắt, từng người mời Yêu tổ hiển thánh, xông về phía Táng Tiên Bia cướp đoạt. Thực lực của bọn họ cao thấp khác nhau, nhưng Yêu tổ của mỗi người hiển thánh lại không tầm thường. Một kẻ mời được Yêu tổ hiển thánh, cả tu vi cùng thực lực lại điên cuồng tăng vọt, có mấy kẻ có thể tranh phong với Hóa Thần, loại lực lượng này gần như có thể đè ép bất kỳ Nguyên Anh nào!
Nội tình suốt mấy ngàn năm lại có uy lực như vậy!
Chỉ có điều, lực lượng thân máu của Yêu tổ tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, có vài kẻ thậm chí còn không phải là Nguyên Anh cao cấp, cho nên lực lượng lĩnh ngộ của bọn họ kém quá xa, lúc này, chỉ có thể mượn lực lượng thân máu của Yêu tổ để đánh mà thôi.
Trong thời gian ngắn, áp lực bên phía Phương Nguyên tăng lên gấp bội, nhưng vẫn không đến mức bẻ gãy nghiền nát.
Đương nhiên, lực lượng tương đương, nếu gia tăng cho Phương Nguyên, hoặc ở trên thân Thái tử Cửu Trọng Thiên như Thiên Công có khả năng lĩnh ngộc sâu, lại có thể phát huy ra ở mức độ hoàn toàn khác nhau. Vậy bọn họ hoàn toàn có tư cách đánh một trận công bằng với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần. Đương nhiên, nếu trong những thiếu chủ yêu mạch có nhân tài như vậy tồn tại, Phương Nguyên cũng không cần đấu nữa, mau trốn đi mới là cách đúng đắn!
- Tôn Ma Nhi, cha ngươi là chủ Cửu U, trước đó tọa hóa giao cho Cửu U cung ngươi vốn là để ngươi dẫn đầu trên dưới Cửu U cung giúp đỡ Hắc Ám Tôn Chủ, không ngờ ngươi chìm đắm trong trụy lạc, làm bẩn huyết mạch, lại có thể tình nguyện làm chó săn cho Tiên Minh, ngươi... tội không cho xá!
Khi Phương Nguyên dùng bốn quyền đánh chết Bàn Sơn Hoang Viên, xung quanh hỗn loạn, Tôn quản sự đang giao đấu với Tông chủ Đại Thiên Ma Tông ở bên cạnh. Tông chủ Đại Thiên Ma Tông một đời Đạo Chủ, thực lực tất nhiên rất mạnh. Hắn thi triển ra bí chú, được hơn mười Ma Thần tàn khuyết giúp đỡ. Hắn vừa quát vừa xông qua trấn áp Tôn quản sự, quan sát dáng vẻ của hắn, nghe giọng điệu của hắn, quả nhiên vô cùng thất vọng lại phẫn nộ về Tôn quản sự.
- Ngươi chỉ biết hắn truyền y bát cho ta trước khi chết, vậy có biết lần này ta trở lại vốn là muốn ám sát hắn không?
Tính tình Tôn quản sự luôn tốt, lúc này nghe Đại Thiên Ma Tông chủ nói vậy cũng nổi giận, vừa giao đấu vừa hét lớn:
- Ta trốn ở bên ngoài bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới lấy hết dũng cảm trở lại giết hắn, kết quả hắn đúng lúc tọa hóa, trước khi chết lại cầm lấy tay ta, nói giao Cửu U cung cho ta, sau đó ta phải thay đổi tâm ý, giúp hắn hoàn thành nguyện vọng sao?
Đại Thiên Ma Tông chủ gầm phẫn nộ:
- Cha ngươi gửi gắm cao về ngươi...
- Ta vốn có mười người huynh đệ!
Tôn quản sự càng tức giận hơn:
- Cũng bởi vì mấy quy định nát của Cửu U cung này, mười huynh đệ chúng ta sinh ra đã phải tự giết lẫn nhau.
Chương 1564 Chỉ là bùn loãng không trát được tường (2)
- Ngươi có biết tại sao hắn gửi gắm kỳ vọng cao vào ta không? Bởi vì tất cả biểu hiện của ta đều giống như hắn muốn vậy, ta giết chết mười huynh đệ của mình mới làm cho hắn hoàn toàn thoả mãn, cho nên hắn muốn truyền y bát cho ta, nhưng hắn đúng là hài lòng, ta lại không...
-...
-...
Tôn quản sự vừa nói chuyện và vừa trút giận. Tuy thấy Đại Thiên Ma Tông chủ điều động rất nhiều Ma Thần tàn khuyết nhào về phía mình, hắn cũng không thể muốn nhẫn nhịn nữa, vội vàng tụng ra ma âm:
- Tát luật quả, đảo hải thánh công, kỳ la ngật hồ, ba luân ba...
Âm tiết kỳ lạ vang vọng trong hư không, hình thành một loại lực lượng cổ quái tản ra khắp nơi.
Lực lượng này lan đến chỗ nào, những Ma Thần tàn khuyết đều thành bột mịn. Pháp lực trước người Đại Thiên Ma Tông chủ đều bị lực lượng này quét sạch. Đúng lúc này, ma ấn mà hắn cầm trong tay cũng vỡ ra. Hắn nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ:
- Ngươi... Ngươi xem lại mình đi, ngươi vừa học đã hiểu được thần thông cao cấp như Đại Thần Ma Âm, còn nói mình không phải là truyền nhân Ma đạo trời sinh à?
- Không cần khen ta nữa đi?
Tôn quản sự cắn răng, trút ra cơn giận, trong nháy mắt liên tục đánh ra mấy nghìn kiếm về phía Đại Thiên Ma Tông chủ, cuối cùng đánh tan lực lượng toàn thân của hắn, sau đó một kiếm đâm vào ngực hắn, giọng điệu đầy bi thương thảm thiết:
- Ta biết giết người, am hiểu giết người, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại không thích giết người!
Lúc Đại Thiên Ma Tông chủ sắp chết, bi thương nhìn Tôn quản sự, trên gương mặt đầy thất vọng:
- Bùn loãng... không trát được... Tường!
Vẻ mặt Tôn quản sự càng bi thương căm phẫn hơn hắn:
- Ta lại bằng lòng ở dưới chân tường, ai nhờ các ngươi nâng ta lên?
-...
-...
Chém giết Đại Thiên Ma Tông chủ xong, Tôn quản sự cũng thở dài, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Phương Nguyên gần như lấy sức một mình chống được đòn tấn công như vũ bão của ba vị thiếu chủ yêu mạch, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn vội vàng xông tới trợ giúp, còn không quên phất tay chụp lấy Táng Tiên Bia. Chỉ tiếc là Táng Tiên Bia đã cắt đứt liên hệ với thế giới Thần Ma này nhưng vẫn nặng như vạn quân, không dễ lấy được.
Hắn không thể trực tiếp thu ma bảo như vậy vào túi Càn Khôn, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất sốt ruột.
- Tạm thời mang theo Táng Tiên Bia rời đi đã. Ma bảo khác, từ từ đoạt lại sau...
Hắn vội vàng hét lớn và xông về phía trước, thay Phương Nguyên đỡ lấy một phần những đòn tấn công của các thiếu chủ yêu mạch đã mời được Yêu tổ hiển thánh.
Vừa vặn mèo trắng dẫn đến một đám người giúp đỡ như lão chấp sự đảo Vong Tình, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ vân vân. Lúc này tất cả đã tập trung bên cạnh Phương Nguyên và Táng Tiên Bia, chậm rãi lùi về phía bên cạnh. Chỉ là trong lúc hỗn loạn, không có ai phát hiện Quan Ngạo dũng mãnh thiện chiến đang chiến đấu kịch liệt với thiếu chủ Bạch Phong tộc đã chợt cảm ứng được khí cơ nào đó...
Ánh mắt hắn có phần mờ mịt, ma khí trên thân tăng mạnh, ép cho thiếu chủ Bạch Phong tộc phải lui lại, sau đó lao về phía Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Thiếu chủ Bạch Phong tộc vốn bị Quan Ngạo đánh cho toàn thân đổ mồ hôi. Thấy hắn bỏ mặc mình rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu muốn đi cướp đoạt Táng Tiên Bia, ngược lại bỏ mặc Quan Ngạo, kệ hắn đần độn đi về phía nơi đang kêu gọi hắn...
Trong trận chiến ác liệt, đám người Phương Nguyên đều không phát hiện ra ngay, bởi vì bọn họ đều bị người khác thu hút sự chú ý.
- Giết...
Lúc này, ở vị trí pháp ấn Bàn Sơn Hoang Viên để lại, tinh binh cường tướng của Lạn Thạch Sơn đều chạy tới. Áp lực của bọn họ nhất thời càng lớn hơn trước. Trong lúc áp lực nơi đây đã quá lớn, trong hư không phía bắc, nơi lỗ thủng bị Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì chém qua một kiếm bỗng nhiên lại bị xé ra. Có người dẫn theo mấy trăm tên cao thủ trong Tiên Minh cuối cùng đã chạy tới...
Dẫn đầu chính là một người đàn ông khí phách tao nhã. Hắn đảo mắt nhìn qua, lại nhìn thấy đám người Phương Nguyên đang canh giữ ở giữa, không cho các thiếu chủ Yêu Vực môn đoạt đi Táng Tiên Bia. Hắn khẽ cười và lao thẳng xuống, tay áo tung bay chạy về phía bọn họ.
- Ta là thủ tọa Động Minh đường của Tiên Minh, bây giờ các ngươi có thể nhường lại ma bảo này cho ta...
Hắn đi tới trước mặt đám người Phương Nguyên, tiện tay đánh văng hai vị thiếu chủ yêu mạch ra, mở miệng nói rất đương nhiên và chậm rãi đi về phía Phương Nguyên.
Thủ tọa Động Minh đường?
Phương Nguyên nghe được tên của người này, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Lúc trước, hắn đã đoán được Tiên Minh nhất định thu xếp cho người tới thu những ma bảo này, cũng biết chủ Thánh Địa có tu vi thông thiên, tới nhanh, những người tiếp nhận ma bảo nhất định sẽ tới chậm hơn mấy vị chủ Thánh Địa kia. Bây giờ, thời gian không chênh lệch nhiều với suy đoán của mình. Những người này đã xuất hiện, bọn họ cũng chính là người đến từ Tiên Minh, thực lực và số lượng người đều không tệ...
Chỉ là bây giờ những người này vừa xuất hiện, đã trực tiếp đòi mang Táng Tiên Bia đi, mình có nên nhường không?
...
...
- Vèo.
- Vèo.
- Vèo.
Trên không trung Thiên Nguyên có mấy đạo khí cơ vừa lóe lên đã biến mất, trời đất cũng rung chuyển theo.
Mấy đạo khí cơ này xuất hiện từ đầu phía bắc Yêu Vực và trải dài mấy vạn dặm.
Đừng nói là người phàm, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể nhìn rõ được bóng dáng của mấy người này.
Trong ý thức của bọn họ, chỉ có thể cảm nhận được khí cơ rất đáng sợ liên tục xuất hiện, trời đất chợt co lại, ép cho người ta không thở nổi, mới xuất hiện đã biến mất, lúc chạy tới trên không trung xem, chỉ thấy một mảnh vân khí mênh mông, chậm rãi lấp đầy mấy vết tích.
Chương 1565 Bẻ cỏ làm kiếm chặt trời cao (1)
Mấy khí cơ này từ đầu phía bắc Yêu Vực tiến đến cực nam của Yêu Vực, lại rời khỏi Yêu Vực, vòng qua Ma Biên, đi thẳng tới Nam Hải, trong đó thỉnh thoảng sẽ có khí cơ nào đó hơi chậm lại, bị phía sau vượt qua, giao đấu mấy trận lại để hắn chạy trốn được.
Cứ đuổi như vậy, không biết giao đấu mấy trận, không ngờ đã tới cực nam của Yêu Vực, trên Hoang Nguyên giáp với Ma Biên.
Có thể thấy được tốc độ của khí cơ phía trước chậm hơn rất nhiều, giống như bị thương không chống đỡ được nữa. Mấy khí cơ phía sau nắm chặt cơ hội, sốt ruột chạy tới. Trong đó có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ngươi có thể trốn lâu như vậy cũng xem như có bản lĩnh. Nhưng bây giờ ngươi đã ăn một trượng của chủ đảo Vong Tình, trúng một kiếm của ta, còn bị Cửu Trọng Thiên Hoàng Ấn cách không chấn thương, sao còn có thể chạy trốn được chứ?
Khí cơ phía trước chính là Chủ Hắc Ám trốn ra từ trong thế giới Thần Ma, thần thức của hắn có hơi suy yếu, phát ra thần thức nói:
- Xem ra các ngươi quả nhiên hận chết ta, đuổi suốt trăm vạn dặm, không giết chết ta, tuyệt đối không chấp nhận quay đầu lại đúng không?
- Bản thân ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức, muốn hủy đi người ở đây, sao có thể chứa chấp ngươi được nữa?
Trong hư không phía tây, Bạch Bào Chiến Tiên cưỡi Thiên Mã bỏ qua vẻ mệt nhọc khác thường của Thiên Mã, thúc ngựa chạy tới.
- Ta chẳng qua muốn đoạt Táng Tiên Bia mà thôi...
Phía trước, Chủ Hắc Ám cười gượng, hình như có chút bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta đều biết Táng Tiên Bia là vật có liên quan với kiếp nạn lớn. Ngươi muốn lấy được tấm bia này, còn không phải là để kéo kiếp nạn lớn mau xuống à? Chúng ta không hiểu được vì sao ngươi cứ nhất định phải làm như thế? Nhưng ngươi đối địch với nhân gian, gây rắc rối cho thiên hạ là điều không khả biện bạch. Hoặc ngươi theo chúng ta trở lại, cố gắng nói rõ, hoặc vì người ở đây, chúng ta đành liên thủ giết chết ngươi, phá huỷ thần hồn của ngươi cũng không sao cả!
-...
-...
Nhiều tiếng ép tới, mấy đạo khí cơ này đã nhanh chóng đến gần Chủ Hắc Ám. Chủ Hắc Ám dường như không còn đường để chọn, đột nhiên lao xuống đám mây phía dưới, đồng thời cười nói:
- Tất cả đám người các ngươi... tưởng có thể thật sự bắt được ta sao?
Mấy đạo khí cơ phía sau chạy vội tới, thần thức uy nghiêm đáng sợ:
- Có mấy người chúng ta liên thủ, dù ngươi có lên trời xuống đất, cũng không thể trốn thoát được...
Bọn họ nói rất tự tin, hoặc nói không phải tự tin mà là sự thật!
Dựa vào tu vi của bọn họ, khắp thiên hạ có đâu không thể tới được? Cả thiên hạ này lại có ai có thể chạy trốn được sự truy đuổi của bọn họ?
- Ha ha, vậy thử xem!
Vào lúc này, Chủ Hắc Ám lại cười lớn, lao thẳng xuống dưới, thân hình lao nhanh như tia chớp.
Mấy đạo khí cơ phía dưới cũng chạy tới.
Trên mặt đất hoang vắng, cây cỏ lay động rồi lập tức yên tĩnh trở lại, có vẻ trống trải.
Nơi này là một mảnh Hoang Nguyên không có bóng người, xung quanh thậm chí chẳng có nổi một cái cây lớn, chỉ có từng mảng cỏ dại và con đường mòn không biết xuất hiện từ lúc nào đã sắp bị cỏ mọc kín. Chủ Hắc Ám lại lao thẳng theo con đường mòn này, bay vội về phía trước. Sau lưng hắn, vân khí cuồn cuộn trong hư không, mấy cao thủ vẫn một đường mau chóng đuổi theo...
Mấy chủ Thánh địa liên thủ, muốn hủy trời diệt đất cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa bây giờ lại chỉ đuổi theo có một người bị thương?
Nhưng người này lại giống như đã dự tính trước mọi việc, cắn chặt răng bay nhanh về phía trước.
Ở trong mắt hắn, con đường nhỏ này đang nhanh chóng uốn lượn, chia cách dãy núi và đồng hoàn ra thành hai nửa. Hắn giống như tia chớp lao về phía xa, mãi đến mấy vạn dặm sau, chợt nhìn thấy một người chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ này.
Người này không cao, cà nhắc đi tới.
Từ phía sau nhìn lại, có thể thấy được lưng hắn còng xuống, tóc tai rối bời, tai cũng mất một bên, tốc độ đi đặc biệt chậm, nhưng trước sau không hề dừng lại, hắn đi từng bước một trên con đường nhỏ ướt át, để lại từng vết chân và dấu gậy trúc chống xuống!
Đường nhỏ vẫn trải dài về phía trước như ẩn như hiện, hắn lại không ngừng đi tới trên con đường nhỏ này.
Trời đất mênh mông, bóng lưng của hắn có phần cô độc.
- Đạo hữu, đã tới lúc ngươi trả lại ân tình cho ta rồi...
Chủ Hắc Ám sốt ruột lao đến, từ ngoài xa vạn dặm lại nhìn thấy bóng lưng này, trầm giọng hét lớn.
Đợi cho tới lúc người trên đường nghe được tiếng thần thức của hắn, hắn đã lao qua hơn vạn dặm, lao qua thân người này và không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã hóa thành một điểm nhỏ, biến mất trong hư không.
Người đang đi trên đường này chậm rãi quay người lại.
Cho đến lúc này, mới phát hiện người này cũng mất một con mắt, sắc mặt tái nhợt nhưng có vẻ còn rất trẻ. Hắn dùng con mắt còn lại nhìn về phía bầu trời, lại có thể nhìn thấy được không trung phía sau dường như đang co lại từng khoảng. Đó là do có người với tu vi thông thiên đang chạy vội tới, hình thành hiện tượng kỳ lạ trong trời đất này.
Nghĩ tới lời người vừa rồi đã nói, người đang bước đi kia biết tới lúc mình nên trả ân tình.
Trả hết ân tình, trong lòng mình sẽ thoải mái hơn, rất tốt!
Mấy ân tình này nhất định phải trả, hắn sớm đã thấy chán, có thể không để ý thì thôi, nhưng có thể trả, tốt nhất vẫn nên trả lại!
Vì vậy hắn nhìn mấy người đuổi theo phía sau kia, chậm rãi cúi người xuống.
Ở trên cánh đồng hoang vu này, khắp nơi đều là cỏ A La Hán mọc.
Loại cỏ này có phiến lá thẳng, thon dài, trên nhọn dưới rộng, lại giống như kiếm!
Cho nên hắn tiện tay hái một chiếc lá cầm trong tay, vung một kiếm về phía không trung đằng sau.
Sau đó hắn tiện tay ném chiếc lá đi, quay người, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Hắn hét liền ba tiếng, cả người giống như đã phát điên, ầm ầm đánh qua, trong miệng phẫn nộ gầm lên:
- Thù giết con, hận đoạt ấn, lại thêm ngươi tàn sát tướng sĩ của Yêu Vực ta, hai tay dính máu, bản tọa vốn phải chém ngươi, ngày hôm nay ngươi còn tự mình tới cửa!
Hắn tức giận không phải là giả. Hắn vừa nhìn thấy Phương Nguyên lại giận điên lên.
Tất cả Yêu Vực đều không có thiện cảm với Phương Nguyên, dù sao trong Long Tích, trong Ma Biên, Phương Nguyên đều chém giết không ít yêu ma, khi chém giết, bản thân Phương Nguyên không có cảm giác gì đặc biệt, giết thì giết. Nhưng trên thực tế, những yêu đó đều là cao thủ do Yêu Vực vất vả mới bồi dưỡng được. Bọn họ phải đau lòng tới mức nào. Tuy những người này do Chủ Hắc Ám phái ra, nhưng dù sao cũng là Phương Nguyên giết.
Hơn nữa, ngoại trừ thù hận này, còn có thù riêng của Bàn Sơn Hoang Viên nữa.
Trước đây, chính là người này giết con trai của mình, đoạt đi huyết bảo, bằng không, sợ rằng mạch Bàn Sơn đã bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung từ hai mươi năm trước, không cần thông báo với ai, im lặng phát tài...
Nếu vậy, sao còn có thể có rắc rối như bây giờ?
Vào lúc này, trên người hắn mơ hồ đỏ lên, giống như có máu thấm ra. Bàn Sơn Hoang Viên hóa ra thân yêu lại giống như một ngọn núi nhỏ, mà ở trên đỉnh núi này lại còn có một đỉnh núi màu đỏ lớn hơn nữa. Động tác của hai người nhất trí, hai tay siết chặt kết yêu ấn, đập thẳng về phía Phương Nguyên, hận không thể khiến đất đai dưới chân Phương Nguyên đều vỡ thành từng mảnh!
- Ta vốn đã muốn tìm ngươi!
Vào lúc này, giọng Phương Nguyên cũng trầm xuống.
Cùng lúc đó, trên người hắn phát ra sát cơ!
Một ngàn năm trước, mạch Bàn Sơn đi đầu, dẫn theo yêu ma xâm nhập Vân Châu, đốt nhà, giết người, đánh cướp, đây là mối hận trong huyết mạch.
Lại sau đó, bọn họ sai chân truyền của Âm Sơn tông tìm tới sơn môn, bảo mình chạy thoát thân.
Trong cuộc thi Lục Đạo, muốn tàn sát hết thiên kiêu Nhân tộc...
...
...
Tất cả mọi chuyện, Phương Nguyên căn bản chưa từng quên. Bàn Sơn Hoang Viên hận hắn, hắn càng hận Bàn Sơn Hoang Viên hơn. Tay áo hắn trực tiếp phồng lên, trên đỉnh đầu mơ hồ xuất hiện một vị thần tướng. Áo bào xanh của thần tướng bay phần phật, gương mặt đầy khí chất nhà nho, lại có thể hơi giống với Chủ Hắc Ám. Theo động tác của Phương Nguyên, từng đạo thần quang lưu chuyển, hóa thành một quyền đánh thẳng về phía Bàn Sơn Hoang Viên.
- Một quyền này là vì huyết hận nghìn năm của Vân Châu!
Phương Nguyên trầm giọng quát, âm thanh vang vọng trong hư không.
Đại khái bộ tộc Bàn Sơn cũng chưa từng nghĩ tới, nghìn năm trước bọn họ xâm nhập Vân Châu, điên cuồng tàn sát, trong những con cừu phàm nhân kia sẽ có một hậu nhân nào đó mang theo nỗi hận nghìn năm của bọn họ, thay người ngàn năm trước đòi lại công đạo!
- Ầm!
Một quyền một ấn va chạm vào nhau!
Cát bay đá chạy, trời đất mù mịt, Bàn Sơn Hoang Viên biến sắc, vội vàng lui lại!
Hắn vốn tưởng mình mời được Yêu tổ hiển thánh, lại có thể vô địch ở thế giới Thần Ma này. Nhưng hắn không ngờ thực lực của Phương Nguyên còn mạnh hơn hắn tưởng. Người này đã là cảnh giới Nguyên Anh khó có thể đạt được. Xem ra khi ở Ma Biên, tin đồn liên quan tới chuyện tu vi của hắn đã vượt qua cảnh giới Nguyên Anh, chỉ thiếu chút Tiên Nguyên lại có thể đạt tới Hóa Thần là sự thật. Người thanh niên này đã mạnh tới mức không có cách nào tưởng tượng được!
Thân ngọc lưu ly không tỳ vết, lực lượng này không thua kém gì thể phách trời sinh của mạch Bàn Sơn bọn họ!
Một điểm khác, mình mời được Yêu tổ tuy mạnh mẽ, nhưng vừa rồi dù sao cũng đã bị Chủ Hắc Ám đánh thương, lực lượng giảm sút rất lớn, điều này cũng làm hắn giao đấu trong một quyền này cảm giác rõ ràng lực lượng của mình bị Phương Nguyên áp chế, ngầm chịu thiệt!
- Một quyền này là vì ngươi ép ta rời khỏi sơn môn, chặt đứt con đường tu hành của ta!
Một quyền đẩy lùi Bàn Sơn Hoang Viên, chín con rồng lửa quấn quanh Phương Nguyên, từng bước đuổi theo qua.
Ầm!
Hắn đánh quyền thứ hai ra ngoài!
- Gào!
Đối mặt với một quyền này, Bàn Sơn Hoang Viên gầm một tiếng, bên cạnh có ánh sáng đỏ thiêu đốt, trong thiên địa bỗng nhiên có tiếng động như tiếng sấm, trên mặt đất có bùn cát bay lên, hóa thành từng ngọn núi nhỏ với số lượng không đếm xuể, che khuất bầu trời, tất cả đều đập về phía Phương Nguyên. Đây chính là bí thuật của bộ tộc Bàn Sơn bọn họ. Khi hắn thi triển ra, lại giống như trong giây lát thật sự đưa trên dưới trăm ngọn núi nhỏ tới đánh người.
Nhưng Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nhìn vô số ngọn núi này lao tới.
Trong đầu vừa thoáng nghĩ, con cóc ngồi cách đó không xa đột nhiên kêu "oa" một tiếng và há miệng ra.
Cuồng phong gào thét trong không trung, tất cả ngọn núi nhỏ đều thi nhau bay về phía trong miệng con cóc này, hết ngọn núi này tới ngọn núi khác, giống như nó đang ăn bánh bao vậy.
- Đây là yêu quỷ gì vậy?
Bàn Sơn Hoang Viên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.
- Ngươi quên ma ấn mà con trai ngươi tự mình đưa tới tay ta à?
Một quyền kia của Phương Nguyên đã đánh tới trước người hắn, đồng thời trong miệng quát khẽ!
- Là Đại Thần Ma Ấn?
Bàn Sơn Hoang Viên giật mình kinh ngạc, không thể làm gì khác hơn là ngưng tụ lại tất cả sức lực, che chắn trước người.
Bịch một tiếng vang lên, quyền thứ hai của Phương Nguyên đã đánh tới, Bàn Sơn Hoang Viên lui nhanh, hai cánh tay như đã gãy xương. Đáng sợ hơn là theo hắn lùi nhanh lại phía sau, thân máu của Yêu tổ sau lưng hắn cũng bị một quyền này này chấn động tới mức không ngừng run rẩy. Vào lúc này, con cóc kia nhanh chóng nuốt những ngọn núi nhỏ được bọn họ gọi ra, nuốt cả pháp lực của bọn họ luôn.
Tìm hiểu nguồn gốc như vậy, cuối cùng lại có thể liên lụy đến thân máu của Yêu tổ, lúc này lại thêm một quyền của Phương Nguyên chấn động tới mức thân máu của Yêu tổ bất ổn, nhất thời hóa thành từng tia máu, bay thẳng về
Chương 1562 Đánh chết Bàn Sơn Viên (2)
- Đến lúc này các ngươi còn muốn nương tay sao?
Bàn Sơn Hoang Viên kinh sợ, không thể làm gì khác hơn là hét lớn với các thiếu chủ yêu mạch xung quanh:
- Mau mời Yêu tổ hiển thánh, đoạt bia thánh này...
- Một quyền này, ta vì các ngươi phá rối thiên hạ, gây tai họa và rắc rối cho chúng sinh!
Cũng đúng lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên hít sâu một hơi, Tử Lôi trên đỉnh đầu bay xuống, quấn ở trên người hắn, sau đó hắn bước chậm tới, lại một quyền đánh ra. Trên quyền phong có vô số Tử Lôi quấn quanh, lại giống như một con trăn sấm sét đánh thẳng về phía Bàn Sơn Hoang Viên!
Ầm!
Một quyền này đánh thẳng vào trên thân của Bàn Sơn Hoang Viên, đánh cho hắn nhanh chóng lui về phía sau, đập mạnh vào trên vách tường của Đại Tự Tại Thần Ma Cung, tạo thành một vết lõm mờ trên vách đá cứng rắn này, từng khe nứt giống như tấm lưới lan tràn ra, Bàn Sơn Hoang Viên càng không khống chế được thân máu của Yêu tổ phía sau, trực tiếp bị con cóc kéo về.
Bàn Sơn Hoang Viên đã không có thân máu của Yêu tổ gia tăng, khí tức giảm mạnh, vẻ mặt u ám tuyệt vọng nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này, trên mặt hắn cuối cùng chỉ còn là khủng hoảng!
- Mau... Mau mời Yêu tổ hiển thánh...
Đám thiếu chủ yêu mạch xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng khủng hoảng kêu to.
Bọn họ cũng có thể mời được Yêu tổ hiển thánh, chỉ là không đến lúc bất đắc dĩ, lại không nỡ.
Đây dù sao cũng là nội tình yêu mạch mình cung phụng mấy ngàn năm, mời được một lần lại tiêu hao sạch.
Nhưng đến bây giờ đã không có cách nào khác.
Phương Nguyên thể hiện ra thực lực quá đáng sợ, không mời Yêu tổ hiển thánh, bọn họ căn bản không tới gần được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bàn Sơn Hoang Viên bị đánh chết, kết quả là Táng Tiên Bia và ma bảo trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung đều bị hắn cướp sạch.
- Mà thôi, cướp được Táng Tiên Bia cũng đáng rồi...
Trong lúc bọn họ do dự, có người kêu lên, hai tay vội vàng kết ấn ở trước ngực và hét lớn:
- Cung thỉnh Yêu tổ hiển thánh!
Những người khác nghe vậy cũng hạ quyết tâm làm theo.
Gần như trong giây lát đó, gió lớn cuồn cuộn, trời đất tối tăm, cát đá bị cuốn lên.
Khí cơ của một đám thiếu chủ yêu mạch đều tăng vọt, giống như Ma Thần vậy xông thẳng về phía Phương Nguyên.
- Một đám yêu ma, còn không dừng tay?
Nhưng vào lúc này, phía xa đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn, chỉ thấy một mảnh mây lửa nhanh chóng lao về phía chỗ này. Ở trong mây lửa có khí cơ đáng sợ của hơn mười tu hành giả, đi đầu chính là Quan Ngạo cao lớn vạm vỡ. Bên cạnh hắn còn có lão chấp sự của đảo Vong Tình, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Đổng Tô Nhi, cùng với Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ vân vân.
Lúc này trong lòng Lý Hồng Kiêu đang bế một con mèo trắng, đầu ngẩng cao, khẩn trương nhìn về phía bên này.
Đến lúc này, mèo trắng cuối cùng đã dẫn viện binh chạy tới!
- Không có cách nào, liều mạng với bọn họ...
Các thiếu chủ yêu mạch đều đỏ mắt, xoay người ứng phó với bọn họ.
Phương Nguyên nhìn Bàn Sơn Hoang Viên với vẻ mặt tuyệt vọng đang co quắp ngã xuống đất, hắn chậm rãi đi tới.
Trên mặt Bàn Sơn Hoang Viên đầy vẻ tuyệt vọng, đột nhiên thở hắt ra một hơi.
Trên gương mặt đầy hung dữ, máu tươi nổ tung hơn nửa, yêu huyết bản mạng phát ra ngoài, hóa thành một tia sáng máu bay lên trời, sau đó khí cơ cả người bị rút đi, vẻ mặt lại trở nên hung ác rét lạnh, trong miệng trào máu, nói:
- Lão tổ tông rất nhanh sẽ nhận được truyền tin của ta, tất cả Bàn Sơn ta đều sẽ đến, tộc nhân của ta sẽ giết ngươi để báo thù cho ta!
- Ngươi đang gọi mạch Bàn Sơn các ngươi tới chịu chết thôi!
Phương Nguyên siết chặt nắm đấm, chăm chú nhìn hắn nói:
- Một quyền cuối cùng, vì đứa trẻ kia!
Thế giới Thần Ma này bỗng nhiên lại hỗn loạn.
Bây giờ thế lực khắp nơi đều thật sự phát động hết bản lĩnh.
Bảy thiếu chủ yêu mạch lớn đều mời Yêu tổ hiển thánh, điên cuồng chạy về phía trước, gió thổi tới từng cơn mãnh liệt giống như hải triều.
Mà Tông chủ Đại Thiên Ma Tông và một đám thuộc hạ cũng liều mạng chạy tới chém giết, các loại ma bảo được lấy ra không ngừng. Còn có người lấy ra Ma Thần tàn khuyết rải rác trong thế giới Thần Ma này. Mỗi kẻ đều có dáng vẻ kỳ lạ, đằng đằng sát khí, nhất thời cũng vô cùng đáng sợ.
- Bảo vệ Đạo Tử!
Mà con mèo trắng dẫn đoàn người tới, vừa thấy cục diện này cũng vô cùng kinh ngạc. Nó dứt khoát nhảy từ giữa không trung xuống, vừa vặn bảo vệ Phương Nguyên, đấu với những thiếu chủ yêu mạch đang mời Yêu tổ hiển thánh. Trong giây lát, chỉ thấy trong hư không có đủ bóng yêu kèm theo tiếng gào hét, các loại pháp bảo bay đầy trời, từng đạo thần thông xé rách hư không, một hồi hỗn chiến được triển khai.
- Cái gì?
Mà vào lúc này, ở phía tây của Yêu Vực, trên Lạn Thạch Sơn của mạch Bàn Sơn, nghe xong tin tức, vị lão tổ Bàn Sơn nào đó phẫn nộ lại vừa sợ:
- Hắc Ám Tôn Chủ trêu chọc chúng ta, mượn lực lượng của Yêu Vực ta để đoạt ma bảo của ta, Tiên Minh lại làm hoàng tước ở phía sau, giành ma bảo với Yêu Vực ta, kế hoạch quật khởi tạo hóa chính là cạm bẫy bao vây tấn công của Chủ Hắc Ám. Những người này...
Cơn giận của hắn gần như muốn xé rách trời cao, bao phủ cả tòa Lạn Thạch Sơn. Lại một khắc, giọng nói vô cùng phẫn nộ của hắn đã truyền khắp cả Lạn Thạch Sơn:
- Mạch Bàn Sơn nghe lệnh, lập tức mượn đại trận truyền tống bước vào thế giới Thần Ma, trực tiếp bước vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung, không cần ở lại ngoài thế giới Thần Ma, trái lại Tiên Minh đã biết được, không có gì phải giấu nữa!
- Bất chấp mọi giá, cũng phải đoạt được ma bảo của Đại Tự Tại Thần Ma Cung!
Lão tổ tông tự mình hạ lệnh, cả Lạn Thạch Sơn lập tức sôi trào, sát khí lẫm liệt, mọi người đều chạy nhanh.
Chương 1563 Chỉ là bùn loãng không trát được tường (1)
Sắc mặt lão tổ Bàn Sơn hơi trầm xuống, nhưng không dám tự mình trực tiếp bước vào thế giới Thần Ma mà quát to:
- Lập tức truyền tin cho bảy Yêu Mạch lớn khác, Tiên Minh không cho chúng ta con đường sống, chúng ta cần gì phải bận tâm tới bọn họ, lập tức điều động đại quân ở Tiểu Quân Sơn về, phong tỏa kín ma địa, ta thật ra muốn xem thử có bao nhiêu cao thủ Nhân tộc dám bước vào vòng vây của Yêu Quân, mưu đoạt bảo vật của Yêu Vực ta...
- Lại mời mấy lão già thức tỉnh, Tiên Minh bắt nạt đến trên đầu chúng ta, các ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ hồ đồ sao?
-...
-...
Liên tục mấy tiếng hét lớn vang lên khắp Yêu Vực, làm lòng người ở Lạn Thạch Sơn rối loạn.
Từng mệnh lệnh được truyền tới khắp các nơi trong Yêu Vực.
Trên dưới Lạn Thạch Sơn, các Đại trưởng lão của mạch Bàn Sơn và con cháu đời sau của lão tổ Bàn Sơn đều vội vàng mượn đại trận truyền tống sau núi để bước thẳng vào Đại Tự Tại Thần Ma Cung. Trước đó, bọn họ rất cẩn thận, không dám tùy tiện vận dụng đại trận truyền tống này, cho dù ước vào ma địa cũng phải để lão tổ Bàn Sơn phun ra nuốt vào ánh trăng, che giấu khí cơ của đại trận mới được.
Nhưng hôm nay, bọn họ làm gì có để ý tới chuyện khác, trực tiếp vận chuyển tới mức cao nhất.
Hơn nữa lần này không phải là truyền tống đến ngoài thế giới Thần Ma, mà trực tiếp truyền tống đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Ở đó có pháp ấn Bàn Sơn Hoang Viên để lại trước khi chết, đã có thể xem như là tọa độ.
Mà ở Yêu Vực khác, các yêu mạch nhận được tin của lão tổ Bàn Sơn đều vừa sợ vừa giận, có kẻ lập tức thi triển thần thông lớn, thông qua di mạch Thánh Sơn thời thượng cổ do mấy Yêu Vương lớn lại, đưa tinh binh con em nhà mình đến Lạn Thạch Sơn, lại qua đại trận truyền tống ở Lạn Thạch Sơn đến Đại Tự Tại Thần Ma Cung, cũng có kẻ lập tức chạy tới gặp mặt lão tổ Bàn Sơn, bàn bạc cách đối phó. Còn có người trực tiếp điều động đại quân.
Vùng Tiểu Quân Sơn vốn tập trung trăm vạn Yêu Quân giằng co với Ma Biên, phía sau vẫn còn có rất nhiều Yêu Quân đang chạy tới. Bọn họ chỉ cần đưa ra một lệnh điều động, trong thời gian rất ngắn lại có thể triệu tập số lượng Yêu Quân khổng lồ, bao vây ma địa này.
...
...
- Tuyệt đối không thể để Táng Tiên Bia này rơi vào trong tay của yêu mạch!
Vào lúc này, ở gần Táng Tiên Bia, Phương Nguyên dùng bốn quyền đánh chết Bàn Sơn Hoang Viên, ngay cả thân máu của Yêu tổ mạch Bàn Sơn cũng bị cóc nuốt mất. Nhưng áp lực ở bốn phía xung quanh không hề giảm. Hắn nhìn thấy ấn ký do Bàn Sơn Hoang Viên để lại trước khi chết, cũng đoán được tầm quan trọng của ấn ký này, cũng biết sợ rằng một trận sát phạt lớn sắp bắt đầu, chỉ là nhất thời không phân thân ra được.
Lúc này, thiếu chủ của bảy Yêu Mạch lớn khác đều đã nóng mắt, từng người mời Yêu tổ hiển thánh, xông về phía Táng Tiên Bia cướp đoạt. Thực lực của bọn họ cao thấp khác nhau, nhưng Yêu tổ của mỗi người hiển thánh lại không tầm thường. Một kẻ mời được Yêu tổ hiển thánh, cả tu vi cùng thực lực lại điên cuồng tăng vọt, có mấy kẻ có thể tranh phong với Hóa Thần, loại lực lượng này gần như có thể đè ép bất kỳ Nguyên Anh nào!
Nội tình suốt mấy ngàn năm lại có uy lực như vậy!
Chỉ có điều, lực lượng thân máu của Yêu tổ tuy mạnh mẽ, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh, có vài kẻ thậm chí còn không phải là Nguyên Anh cao cấp, cho nên lực lượng lĩnh ngộ của bọn họ kém quá xa, lúc này, chỉ có thể mượn lực lượng thân máu của Yêu tổ để đánh mà thôi.
Trong thời gian ngắn, áp lực bên phía Phương Nguyên tăng lên gấp bội, nhưng vẫn không đến mức bẻ gãy nghiền nát.
Đương nhiên, lực lượng tương đương, nếu gia tăng cho Phương Nguyên, hoặc ở trên thân Thái tử Cửu Trọng Thiên như Thiên Công có khả năng lĩnh ngộc sâu, lại có thể phát huy ra ở mức độ hoàn toàn khác nhau. Vậy bọn họ hoàn toàn có tư cách đánh một trận công bằng với tu sĩ cảnh giới Hóa Thần. Đương nhiên, nếu trong những thiếu chủ yêu mạch có nhân tài như vậy tồn tại, Phương Nguyên cũng không cần đấu nữa, mau trốn đi mới là cách đúng đắn!
- Tôn Ma Nhi, cha ngươi là chủ Cửu U, trước đó tọa hóa giao cho Cửu U cung ngươi vốn là để ngươi dẫn đầu trên dưới Cửu U cung giúp đỡ Hắc Ám Tôn Chủ, không ngờ ngươi chìm đắm trong trụy lạc, làm bẩn huyết mạch, lại có thể tình nguyện làm chó săn cho Tiên Minh, ngươi... tội không cho xá!
Khi Phương Nguyên dùng bốn quyền đánh chết Bàn Sơn Hoang Viên, xung quanh hỗn loạn, Tôn quản sự đang giao đấu với Tông chủ Đại Thiên Ma Tông ở bên cạnh. Tông chủ Đại Thiên Ma Tông một đời Đạo Chủ, thực lực tất nhiên rất mạnh. Hắn thi triển ra bí chú, được hơn mười Ma Thần tàn khuyết giúp đỡ. Hắn vừa quát vừa xông qua trấn áp Tôn quản sự, quan sát dáng vẻ của hắn, nghe giọng điệu của hắn, quả nhiên vô cùng thất vọng lại phẫn nộ về Tôn quản sự.
- Ngươi chỉ biết hắn truyền y bát cho ta trước khi chết, vậy có biết lần này ta trở lại vốn là muốn ám sát hắn không?
Tính tình Tôn quản sự luôn tốt, lúc này nghe Đại Thiên Ma Tông chủ nói vậy cũng nổi giận, vừa giao đấu vừa hét lớn:
- Ta trốn ở bên ngoài bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới lấy hết dũng cảm trở lại giết hắn, kết quả hắn đúng lúc tọa hóa, trước khi chết lại cầm lấy tay ta, nói giao Cửu U cung cho ta, sau đó ta phải thay đổi tâm ý, giúp hắn hoàn thành nguyện vọng sao?
Đại Thiên Ma Tông chủ gầm phẫn nộ:
- Cha ngươi gửi gắm cao về ngươi...
- Ta vốn có mười người huynh đệ!
Tôn quản sự càng tức giận hơn:
- Cũng bởi vì mấy quy định nát của Cửu U cung này, mười huynh đệ chúng ta sinh ra đã phải tự giết lẫn nhau.
Chương 1564 Chỉ là bùn loãng không trát được tường (2)
- Ngươi có biết tại sao hắn gửi gắm kỳ vọng cao vào ta không? Bởi vì tất cả biểu hiện của ta đều giống như hắn muốn vậy, ta giết chết mười huynh đệ của mình mới làm cho hắn hoàn toàn thoả mãn, cho nên hắn muốn truyền y bát cho ta, nhưng hắn đúng là hài lòng, ta lại không...
-...
-...
Tôn quản sự vừa nói chuyện và vừa trút giận. Tuy thấy Đại Thiên Ma Tông chủ điều động rất nhiều Ma Thần tàn khuyết nhào về phía mình, hắn cũng không thể muốn nhẫn nhịn nữa, vội vàng tụng ra ma âm:
- Tát luật quả, đảo hải thánh công, kỳ la ngật hồ, ba luân ba...
Âm tiết kỳ lạ vang vọng trong hư không, hình thành một loại lực lượng cổ quái tản ra khắp nơi.
Lực lượng này lan đến chỗ nào, những Ma Thần tàn khuyết đều thành bột mịn. Pháp lực trước người Đại Thiên Ma Tông chủ đều bị lực lượng này quét sạch. Đúng lúc này, ma ấn mà hắn cầm trong tay cũng vỡ ra. Hắn nhanh chóng lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ:
- Ngươi... Ngươi xem lại mình đi, ngươi vừa học đã hiểu được thần thông cao cấp như Đại Thần Ma Âm, còn nói mình không phải là truyền nhân Ma đạo trời sinh à?
- Không cần khen ta nữa đi?
Tôn quản sự cắn răng, trút ra cơn giận, trong nháy mắt liên tục đánh ra mấy nghìn kiếm về phía Đại Thiên Ma Tông chủ, cuối cùng đánh tan lực lượng toàn thân của hắn, sau đó một kiếm đâm vào ngực hắn, giọng điệu đầy bi thương thảm thiết:
- Ta biết giết người, am hiểu giết người, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại không thích giết người!
Lúc Đại Thiên Ma Tông chủ sắp chết, bi thương nhìn Tôn quản sự, trên gương mặt đầy thất vọng:
- Bùn loãng... không trát được... Tường!
Vẻ mặt Tôn quản sự càng bi thương căm phẫn hơn hắn:
- Ta lại bằng lòng ở dưới chân tường, ai nhờ các ngươi nâng ta lên?
-...
-...
Chém giết Đại Thiên Ma Tông chủ xong, Tôn quản sự cũng thở dài, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Phương Nguyên gần như lấy sức một mình chống được đòn tấn công như vũ bão của ba vị thiếu chủ yêu mạch, trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn vội vàng xông tới trợ giúp, còn không quên phất tay chụp lấy Táng Tiên Bia. Chỉ tiếc là Táng Tiên Bia đã cắt đứt liên hệ với thế giới Thần Ma này nhưng vẫn nặng như vạn quân, không dễ lấy được.
Hắn không thể trực tiếp thu ma bảo như vậy vào túi Càn Khôn, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất sốt ruột.
- Tạm thời mang theo Táng Tiên Bia rời đi đã. Ma bảo khác, từ từ đoạt lại sau...
Hắn vội vàng hét lớn và xông về phía trước, thay Phương Nguyên đỡ lấy một phần những đòn tấn công của các thiếu chủ yêu mạch đã mời được Yêu tổ hiển thánh.
Vừa vặn mèo trắng dẫn đến một đám người giúp đỡ như lão chấp sự đảo Vong Tình, ba vị lão ma Tuyết Nguyên, Lý Hồng Kiêu, Lý Bạch Hồ vân vân. Lúc này tất cả đã tập trung bên cạnh Phương Nguyên và Táng Tiên Bia, chậm rãi lùi về phía bên cạnh. Chỉ là trong lúc hỗn loạn, không có ai phát hiện Quan Ngạo dũng mãnh thiện chiến đang chiến đấu kịch liệt với thiếu chủ Bạch Phong tộc đã chợt cảm ứng được khí cơ nào đó...
Ánh mắt hắn có phần mờ mịt, ma khí trên thân tăng mạnh, ép cho thiếu chủ Bạch Phong tộc phải lui lại, sau đó lao về phía Đại Tự Tại Thần Ma Cung.
Thiếu chủ Bạch Phong tộc vốn bị Quan Ngạo đánh cho toàn thân đổ mồ hôi. Thấy hắn bỏ mặc mình rời đi cũng thở phào nhẹ nhõm, lại quay đầu muốn đi cướp đoạt Táng Tiên Bia, ngược lại bỏ mặc Quan Ngạo, kệ hắn đần độn đi về phía nơi đang kêu gọi hắn...
Trong trận chiến ác liệt, đám người Phương Nguyên đều không phát hiện ra ngay, bởi vì bọn họ đều bị người khác thu hút sự chú ý.
- Giết...
Lúc này, ở vị trí pháp ấn Bàn Sơn Hoang Viên để lại, tinh binh cường tướng của Lạn Thạch Sơn đều chạy tới. Áp lực của bọn họ nhất thời càng lớn hơn trước. Trong lúc áp lực nơi đây đã quá lớn, trong hư không phía bắc, nơi lỗ thủng bị Kiếm Thủ của Tẩy Kiếm Trì chém qua một kiếm bỗng nhiên lại bị xé ra. Có người dẫn theo mấy trăm tên cao thủ trong Tiên Minh cuối cùng đã chạy tới...
Dẫn đầu chính là một người đàn ông khí phách tao nhã. Hắn đảo mắt nhìn qua, lại nhìn thấy đám người Phương Nguyên đang canh giữ ở giữa, không cho các thiếu chủ Yêu Vực môn đoạt đi Táng Tiên Bia. Hắn khẽ cười và lao thẳng xuống, tay áo tung bay chạy về phía bọn họ.
- Ta là thủ tọa Động Minh đường của Tiên Minh, bây giờ các ngươi có thể nhường lại ma bảo này cho ta...
Hắn đi tới trước mặt đám người Phương Nguyên, tiện tay đánh văng hai vị thiếu chủ yêu mạch ra, mở miệng nói rất đương nhiên và chậm rãi đi về phía Phương Nguyên.
Thủ tọa Động Minh đường?
Phương Nguyên nghe được tên của người này, trong lòng có một cảm giác rất kỳ lạ.
Lúc trước, hắn đã đoán được Tiên Minh nhất định thu xếp cho người tới thu những ma bảo này, cũng biết chủ Thánh Địa có tu vi thông thiên, tới nhanh, những người tiếp nhận ma bảo nhất định sẽ tới chậm hơn mấy vị chủ Thánh Địa kia. Bây giờ, thời gian không chênh lệch nhiều với suy đoán của mình. Những người này đã xuất hiện, bọn họ cũng chính là người đến từ Tiên Minh, thực lực và số lượng người đều không tệ...
Chỉ là bây giờ những người này vừa xuất hiện, đã trực tiếp đòi mang Táng Tiên Bia đi, mình có nên nhường không?
...
...
- Vèo.
- Vèo.
- Vèo.
Trên không trung Thiên Nguyên có mấy đạo khí cơ vừa lóe lên đã biến mất, trời đất cũng rung chuyển theo.
Mấy đạo khí cơ này xuất hiện từ đầu phía bắc Yêu Vực và trải dài mấy vạn dặm.
Đừng nói là người phàm, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể nhìn rõ được bóng dáng của mấy người này.
Trong ý thức của bọn họ, chỉ có thể cảm nhận được khí cơ rất đáng sợ liên tục xuất hiện, trời đất chợt co lại, ép cho người ta không thở nổi, mới xuất hiện đã biến mất, lúc chạy tới trên không trung xem, chỉ thấy một mảnh vân khí mênh mông, chậm rãi lấp đầy mấy vết tích.
Chương 1565 Bẻ cỏ làm kiếm chặt trời cao (1)
Mấy khí cơ này từ đầu phía bắc Yêu Vực tiến đến cực nam của Yêu Vực, lại rời khỏi Yêu Vực, vòng qua Ma Biên, đi thẳng tới Nam Hải, trong đó thỉnh thoảng sẽ có khí cơ nào đó hơi chậm lại, bị phía sau vượt qua, giao đấu mấy trận lại để hắn chạy trốn được.
Cứ đuổi như vậy, không biết giao đấu mấy trận, không ngờ đã tới cực nam của Yêu Vực, trên Hoang Nguyên giáp với Ma Biên.
Có thể thấy được tốc độ của khí cơ phía trước chậm hơn rất nhiều, giống như bị thương không chống đỡ được nữa. Mấy khí cơ phía sau nắm chặt cơ hội, sốt ruột chạy tới. Trong đó có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Ngươi có thể trốn lâu như vậy cũng xem như có bản lĩnh. Nhưng bây giờ ngươi đã ăn một trượng của chủ đảo Vong Tình, trúng một kiếm của ta, còn bị Cửu Trọng Thiên Hoàng Ấn cách không chấn thương, sao còn có thể chạy trốn được chứ?
Khí cơ phía trước chính là Chủ Hắc Ám trốn ra từ trong thế giới Thần Ma, thần thức của hắn có hơi suy yếu, phát ra thần thức nói:
- Xem ra các ngươi quả nhiên hận chết ta, đuổi suốt trăm vạn dặm, không giết chết ta, tuyệt đối không chấp nhận quay đầu lại đúng không?
- Bản thân ngươi gây ra bao nhiêu phiền phức, muốn hủy đi người ở đây, sao có thể chứa chấp ngươi được nữa?
Trong hư không phía tây, Bạch Bào Chiến Tiên cưỡi Thiên Mã bỏ qua vẻ mệt nhọc khác thường của Thiên Mã, thúc ngựa chạy tới.
- Ta chẳng qua muốn đoạt Táng Tiên Bia mà thôi...
Phía trước, Chủ Hắc Ám cười gượng, hình như có chút bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta đều biết Táng Tiên Bia là vật có liên quan với kiếp nạn lớn. Ngươi muốn lấy được tấm bia này, còn không phải là để kéo kiếp nạn lớn mau xuống à? Chúng ta không hiểu được vì sao ngươi cứ nhất định phải làm như thế? Nhưng ngươi đối địch với nhân gian, gây rắc rối cho thiên hạ là điều không khả biện bạch. Hoặc ngươi theo chúng ta trở lại, cố gắng nói rõ, hoặc vì người ở đây, chúng ta đành liên thủ giết chết ngươi, phá huỷ thần hồn của ngươi cũng không sao cả!
-...
-...
Nhiều tiếng ép tới, mấy đạo khí cơ này đã nhanh chóng đến gần Chủ Hắc Ám. Chủ Hắc Ám dường như không còn đường để chọn, đột nhiên lao xuống đám mây phía dưới, đồng thời cười nói:
- Tất cả đám người các ngươi... tưởng có thể thật sự bắt được ta sao?
Mấy đạo khí cơ phía sau chạy vội tới, thần thức uy nghiêm đáng sợ:
- Có mấy người chúng ta liên thủ, dù ngươi có lên trời xuống đất, cũng không thể trốn thoát được...
Bọn họ nói rất tự tin, hoặc nói không phải tự tin mà là sự thật!
Dựa vào tu vi của bọn họ, khắp thiên hạ có đâu không thể tới được? Cả thiên hạ này lại có ai có thể chạy trốn được sự truy đuổi của bọn họ?
- Ha ha, vậy thử xem!
Vào lúc này, Chủ Hắc Ám lại cười lớn, lao thẳng xuống dưới, thân hình lao nhanh như tia chớp.
Mấy đạo khí cơ phía dưới cũng chạy tới.
Trên mặt đất hoang vắng, cây cỏ lay động rồi lập tức yên tĩnh trở lại, có vẻ trống trải.
Nơi này là một mảnh Hoang Nguyên không có bóng người, xung quanh thậm chí chẳng có nổi một cái cây lớn, chỉ có từng mảng cỏ dại và con đường mòn không biết xuất hiện từ lúc nào đã sắp bị cỏ mọc kín. Chủ Hắc Ám lại lao thẳng theo con đường mòn này, bay vội về phía trước. Sau lưng hắn, vân khí cuồn cuộn trong hư không, mấy cao thủ vẫn một đường mau chóng đuổi theo...
Mấy chủ Thánh địa liên thủ, muốn hủy trời diệt đất cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa bây giờ lại chỉ đuổi theo có một người bị thương?
Nhưng người này lại giống như đã dự tính trước mọi việc, cắn chặt răng bay nhanh về phía trước.
Ở trong mắt hắn, con đường nhỏ này đang nhanh chóng uốn lượn, chia cách dãy núi và đồng hoàn ra thành hai nửa. Hắn giống như tia chớp lao về phía xa, mãi đến mấy vạn dặm sau, chợt nhìn thấy một người chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ này.
Người này không cao, cà nhắc đi tới.
Từ phía sau nhìn lại, có thể thấy được lưng hắn còng xuống, tóc tai rối bời, tai cũng mất một bên, tốc độ đi đặc biệt chậm, nhưng trước sau không hề dừng lại, hắn đi từng bước một trên con đường nhỏ ướt át, để lại từng vết chân và dấu gậy trúc chống xuống!
Đường nhỏ vẫn trải dài về phía trước như ẩn như hiện, hắn lại không ngừng đi tới trên con đường nhỏ này.
Trời đất mênh mông, bóng lưng của hắn có phần cô độc.
- Đạo hữu, đã tới lúc ngươi trả lại ân tình cho ta rồi...
Chủ Hắc Ám sốt ruột lao đến, từ ngoài xa vạn dặm lại nhìn thấy bóng lưng này, trầm giọng hét lớn.
Đợi cho tới lúc người trên đường nghe được tiếng thần thức của hắn, hắn đã lao qua hơn vạn dặm, lao qua thân người này và không quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh đã hóa thành một điểm nhỏ, biến mất trong hư không.
Người đang đi trên đường này chậm rãi quay người lại.
Cho đến lúc này, mới phát hiện người này cũng mất một con mắt, sắc mặt tái nhợt nhưng có vẻ còn rất trẻ. Hắn dùng con mắt còn lại nhìn về phía bầu trời, lại có thể nhìn thấy được không trung phía sau dường như đang co lại từng khoảng. Đó là do có người với tu vi thông thiên đang chạy vội tới, hình thành hiện tượng kỳ lạ trong trời đất này.
Nghĩ tới lời người vừa rồi đã nói, người đang bước đi kia biết tới lúc mình nên trả ân tình.
Trả hết ân tình, trong lòng mình sẽ thoải mái hơn, rất tốt!
Mấy ân tình này nhất định phải trả, hắn sớm đã thấy chán, có thể không để ý thì thôi, nhưng có thể trả, tốt nhất vẫn nên trả lại!
Vì vậy hắn nhìn mấy người đuổi theo phía sau kia, chậm rãi cúi người xuống.
Ở trên cánh đồng hoang vu này, khắp nơi đều là cỏ A La Hán mọc.
Loại cỏ này có phiến lá thẳng, thon dài, trên nhọn dưới rộng, lại giống như kiếm!
Cho nên hắn tiện tay hái một chiếc lá cầm trong tay, vung một kiếm về phía không trung đằng sau.
Sau đó hắn tiện tay ném chiếc lá đi, quay người, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Bình luận facebook