-
Chương 1551-1555
Chương 1551 Vì sao phải chống lại (1)
Hắn vừa nói chuyện, bàn tay to mở ra, hung hăng chộp về phía trước.
Ma trận do chín đệ tử Cửu U cung kết thành trực tiếp bị hắn bóp nát. Quái vật Ma Thần trên ma trận cũng bị hắn tóm ra, trực tiếp nhét vào trong miệng. Đại trận có thể chống đỡ một đòn của Hóa Thần lại có thể bị trực tiếp xé nát như vậy sao?
Vào lúc này, ngay cả sứ giả Hắc Ám cao gầy cũng vội vàng thu kiếm lại, lui về phía sau mấy bước.
- Yêu ma đúng là yêu ma...
Nhưng nhìn thấy Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh, một vị sứ giả Hắc Ám khác chợt cười lạnh, ung dung nói:
- Ngay cả người chết cũng mời về chống lại kẻ địch, chỉ có thể chứng tỏ đám con cháu yêu mạch các người thật sự quá kém cỏi...
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi về phía trước. Mỗi một bước đi, dáng người hắn lại cao hơn, khí tức trên người cũng mạnh hơn, đến cuối cùng lại dường như không có giới hạn, một đường cao lên như muốn tranh với trời. Vào lúc này, hắn cũng đột nhiên kéo đi áo bào đen trên người, trong giây lát toàn thân hóa thành một dáng vẻ khác...
Người áo bào đen có dáng vẻ như ngọc, đầu đội mũ cổ xưa, rõ ràng là một vị ẩn sĩ từ trong điển tịch cổ đi ra, người ta không nhìn rõ được gương mặt, nhưng đôi mắt trong suốt thản nhiên lại như có thể xuyên qua tất cả, nhìn thấu được bản chất của thế gian này.
Nhìn thấy hắn, Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên ngẩn người, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ vô hạn.
Mà những người mặc áo đen này lại đều quỳ xuống quanh kẻ đó, cung kính nói:
- Bái kiến Hắc Ám Tôn Chủ!
Chủ Hắc Ám?
Nhìn người áo bào đen kia, nghe cách những người xung quanh gọi hắn, Phương Nguyên bỗng nhiên giật mình.
Hắn đứng ở đó, ánh mắt ngưng luyện, khí tức cũng đông cứng lại.
Đây rất lâu rồi hắn không hề có cảm giác như vậy!
Không ngờ hắn lại nhìn thấy Chủ Hắc Ám ở đây, tuy hắn đã sớm tò mò về người này.
Hơn nữa, từ lần đầu tiên nghe nói về Chủ Hắc Ám, cũng hiểu được Đạo Nguyên Chân Giải, Phương Nguyên luôn cảm thấy giữa mình và hắn hình như sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một vài liên hệ. Hai người bọn họ luôn có điểm rất giống nhau lại không giống.
Chủ Hắc Ám tuyên bố mình đọc đã hiểu Đạo Nguyên Chân Giải. Phương Nguyên thật sự lĩnh ngộ được thuật Thiên Diễn từ trong Đạo Nguyên Chân Giải, lại không nói với người khác. Chủ Hắc Ám một lòng muốn đẩy mạnh kiếp nạn lớn giáng xuống, Phương Nguyên lại nhận rõ trách nhiệm của mình là phải chống đỡ trận kiếp nạn lớn này. Trước sau, thủ hạ của Chủ Hắc Ám đã xuất hiện ở rất nhiều nơi có cùng quỹ tích số phận với Phương Nguyên, lại giống như trong kỳ thi Lục Đạo, lại giống như Long Tích, lại giống như Ma Biên, lại như lúc này, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung với ma ý dày đặc vậy...
Phương Nguyên giết qua không ít sứ giả Hắc Ám, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng hắn không ngờ được mình lại nhìn thấy bản tôn của Chủ Hắc Ám ở đây...
- Gào...
Chủ Hắc Ám vừa hiện thân, khí cơ trong thiên địa xung quanh đây lại càng lúc càng nặng nề.
Mỗi hơi thở, sự nặng nề này lại tăng lên, giống như hư không đang ngưng đọng lại, biến thành lực lượng của ngàn vạn quân. Ở dưới áp lực này, mỗi người đều có cảm giác như có ngọn núi lớn đè nặng trên vai. Các sứ giả Hắc Ám đều quỳ xuống. Những thiếu chủ yêu mạch đứng trước mặt người này dường như đều không thể đứng vững. Có vài kẻ tu vi hơi yếu, hai chân run rẩy, không khống chế được mà chậm rãi quỳ xuống...
Trong lúc này, chỉ có Bàn Sơn Hoang Viên càng thêm phẫn nộ, không phải hắn không muốn quỳ, mà Yêu tổ hắn mời được còn đang ở trên người hắn. Hắn muốn quỳ, nhưng Yêu tổ không có cách nào chấp nhận quỳ một hậu bối như vậy. Bởi vậy hắn điên cuồng rống lớn, xung quanh đột nhiên có khí thế hung ác tăng vọt, huyết khí cuồn cuộn hóa thành một bàn tay khổng lồ đập về phía Chủ Hắc Ám.
Đối mặt với bàn tay kia, Chủ Hắc Ám giơ một ngón tay lên và điểm tới.
Một bàn tay máu kia lớn gấp ba lần người hắn, nhưng một ngón tay này điểm tới lại khiến người ta cảm giác như muốn nâng cả trời cao. Ở trước một ngón tay này của hắn, bàn tay máu kia trái lại có vẻ rất nhỏ bé.
- Xuy!
Tuyệt đối không phải là động tĩnh lớn, chỉ là tiếng động rất nhỏ.
Bàn tay máu kia bị điểm tới, xuất hiện một vài vếtnứt.
Sau đó bắt đầu từ chỗ vết nứt này, bàn tay máu lại bắt đầu vỡ ra. Sự tan vỡ này không dừng lại ở bàn tay máu, còn không ngừng lan tràn đến trên thân Yêu tổ, mãi đến khi Yêu tổ bị dọa cho hồn bay phách lạc, kêu to thê thảm, Bàn Sơn Hoang Viên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống.
Cũng trong một thoáng này, sự tan vỡ trên thân máu của Yêu tổ dừng lại.
Hư không vắng lặng không có tiếng động, có gió thổi qua, một bóng người màu đen lại thành trung tâm của thiên địa.
- Không cần sợ hãi, sau này còn có vài chuyện cần yêu mạch các ngươi làm, cho nên ta sẽ không trực tiếp ra tay hủy diệt của cải của các ngươi!
Chủ Hắc Ám liếc nhìn thân máu của Yêu tổ run rẩy, mỉm cười khách sáo, an ủi bọn họ.
Sau đó hắn chỉ vào Táng Tiên Bia màu trắng nói:
- Ta chỉ tới lấy đi vật này!
Theo một chỉ này của hắn, Táng Tiên Bia hình như cảm ứng được gì đó, trong giây lát đó, ma ý tăng mạnh tới kinh thiên địa động.
- Không cần hoảng hốt, ta biết nên dùng ngươi ở đâu, sẽ không phụ ngươi!
Chủ Hắc Ám cười, cam đoan với Táng Tiên Bia.
Mà Táng Tiên Bia này lại dường như có thể nghe hiểu, ma ý thu lại và trở nên yên tĩnh hơn.
- Tôn... Tôn chủ...
Cũng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói rất khó nhọc vang lên, đó chính là Bàn Sơn Hoang Viên.
Lúc này không phải là ý của Yêu tổ trên người hắn mà là ý chí của bản thân hắn chống đỡ cho hắn phát ra tiếng gọi này.
Chủ Hắc Ám quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi nói đi!
Chương 1552 Vì sao phải chống lại (2)
Trong lúc nói, hắn đã chạy tới bên cạnh Táng Tiên Bia, bàn tay hắn vỗ nhẹ mấy chỗ, thi triển ra một vài pháp môn rất kỳ lạ. Có thể thấy hắn thi triển pháp môn thành thạo, vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng lộ ngầm lộ ra ý thông thiên địa huyền bí, Phương Nguyên đã xem được miêu tả thủ pháp tương tự trong một đạo điển tịch nào đó. Đây hẳn là một loại pháp môn Ma đạo đã thất truyền từ lâu, có khả năng thông thiên địa quỷ thần.
Chỉ là thủ pháp này rất khó tu luyện, cho dù là Ma đạo Tổ một phương cũng không hiểu.
Vậy mà Chủ Hắc Ám lại thi triển thành thạo như vậy, chẳng lẽ hắn là truyền nhân Ma đạo ở đời này?
Bàn Sơn Hoang Viên nhận được sự cho phép của Chủ Hắc Ám, lúc này mới có đủ sức lực nói ra:
- Tôn chủ, Yêu Vực chúng ta luôn đi theo bước chân của ngươi, vì một lời của ngươi mà đời trước nối tiếp đời sau, không biết đã cống hiến bao nhiêu lực lượng, nhưng ngươi... lại lừa gạt chúng ta?
- Không phải lừa, mà là dẫn dắt!
Trong tay Chủ Hắc Ám thi triển pháp ấn Ma đạo, trong miệng lại trả lời vô cùng nghiêm túc:
- Mười yêu mạch lớn các ngươi muốn tự mình quản lý Yêu Vực, chỉ đồng ý điểm hóa lại không chịu giáo hóa, điều này cũng làm cho tất cả Yêu tộc đều ngu muội ngoan cố, không hiểu đạo lý, các ngươi chỉ tự cho rằng mình thông minh. Lại giống như sự tồn tại Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, nếu ngay từ đầu các ngươi cùng thảo luận với mấy yêu mạch lớn khác, đã sớm giải quyết tất cả vấn đề, nhưng các ngươi cứ nhất quyết một mình tham dự nghiên cứu, kéo dài tới bây giờ...
- Bây giờ ta cũng vậy!
Hắn nói xong lại mỉm cười, nhìn Bàn Sơn Hoang Viên nói:
- Nếu ta nói trước cho các ngươi biết, ta cần Táng Tiên Bia, cũng cần Thần Ma Đại Thiên Uy, vậy các ngươi nhất định sẽ không đồng ý, tình nguyện tiếp tục để cho những ma bảo này nát ở đây, chứ không chấp nhận. Cho nên vì đại cục, ta chỉ có lừa các ngươi, dù sao chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, thủ đoạn trong đó thật ra đều không quan trọng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghiến răng, trong lòng hắn đầy phẫn nộ nhưng vào lúc này lại không thể phản bác.
Không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên nói:
- Vậy... Ta chỉ muốn hỏi một câu nữa, tôn chủ cảm thấy kế lớn sẽ thành công sao?
Chủ Hắc Ám nghe được câu này, thật ra cũng thoáng dừng tay. Một lát sau, hắn khẽ cười.
- Ta làm sao biết được có thể thành công hay không? Ta chỉ cố gắng bảo đảm nó thành công mà thôi!
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Tiên Bia bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nhưng bất kể thế nào, xây đê đập không dễ bằng phá đập, cho nên việc ta làm vẫn tương đối dễ dàng. Thật ra ta vẫn không muốn đối địch với người trong thiên hạ, ngược lại người trong thiên hạ này đều đang giúp ta, bất kể bản thân bọn họ có thừa nhận hay không, bọn họ đều giúp ta làm rất nhiều chuyện!
Lúc này, hắn nhìn Táng Tiên Bia, giọng điệu trở nên kiêu ngạo:
- Nếu đây là một ván cờ, đây là quân cờ để ta quyết định càn khôn!
...
...
Bàn Sơn Hoang Viên nghe hắn nói vậy, trong lòng càng nặng nề hơn. Hắn hận người này, nhưng hắn cũng biết bây giờ Yêu Vực đã không có cơ hội rời đi. Vì vậy hắn cắn răng rất lâu, mới lấy hết can đảm lại hỏi một câu:
- Tôn chủ, ta chỉ muốn thay trưởng bối của ta hỏi ngươi một câu... cơ hội cuối cùng mà ngươi nói còn có thể... công bằng để lại cho Yêu Vực không?
Lúc này Chủ Hắc Ám quay người sang, nhìn hắn nói:
- Sẽ!
Hắn nghiêm túc nói:
- Đợi ta tạo lại Tiên giới, yêu loại các ngươi và Nhân tộc đều có cơ hội phi thăng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghe được những lời này, lại giống như mất hết can đảm, nặng nề cúi thấp đầu.
Lúc này, Chủ Hắc Ám đã thi triển xong một bộ ma ấn. Táng Tiên Bia lại bỗng nhiên thay đổi hình dáng. Táng Tiên Bia ban đầu như dung hợp với thiên địa này, bia liền trời đất, trời đất liền bia. Nhưng vào lúc này lại khác, trời đất là trời đất, bia là bia, liên hệ giữa hai bên đã bị ma ấn của hắn mạnh mẽ giải trừ.
- Bây giờ ta muốn lấy đi bia này, các ngươi còn có thể ngăn cản ta nữa sao?
Chủ Hắc Ám cười liếc nhìn các thiếu chủ yêu mạch, cuối cùng ánh mắt chợt dừng lại ở trên người Phương Nguyên.
Hình như hắn nói một câu là nói với Phương Nguyên.
Trên thực tế, lúc này Phương Nguyên vốn là người dễ nhận ra nhất ở đây.
Bởi vì mọi người và các yêu đều đã quỳ trên mặt đất, nhưng chỉ có Phương Nguyên vẫn đứng ở đó.
Cho dù trong thiên địa này đã có rất nhiều áp lực ép xuống như ngọn núi khổng lồ ép xuống vai, Phương Nguyên vẫn không quỳ.
- Ta không biết ngươi nói tạo lại Tiên giới là gì...
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng vận chuyển tất cả pháp lực, khiến cho mình có thể mở miệng. Sau đó hắn nghiêm túc nhìn về phía Chủ Hắc Ám nói:
- Nhưng ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi... là muốn hủy diệt thế giới này, hay muốn cứu giúp thế giới này?
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là hoàn toàn hủy diệt!
Hắn trả lời thoải mái như vậy, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Phương Nguyên chợt có cảm giác khó hiểu. Hắn nhìn chằm chằm vào Chủ Hắc Ám, hỏi ra vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng:
- Cùng ở nhân gian lại không nghĩ tới chuyện trợ giúp thiên hạ này chống đỡ kiếp nạn lớn, trái lại muốn đưa kiếp nạn lớn sớm xuống, ngươi nghĩ thế nào vậy?
Chủ Hắc Ám cũng nhìn về phía Phương Nguyên, có vẻ hơi nghiêm túc nói:
- Kiếp nạn lớn vốn đến từ nhân gian, vì sao phải chống lại?
Kiếp nạn lớn đến từ nhân gian?
Phương Nguyên không ngờ được câu trả lời của Chủ Hắc Ám, thoáng giật mình.
- Chống lại kiếp nạn lớn là vô nghĩa!
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói tiếp:
- Ta biết thanh niên như ngươi có một bầu nhiệt huyết, thật sự không tệ. Chỉ là ngươi còn quá trẻ, kiếp nạn lớn đến từ nhân gian, đến từ lòng người, không thể chống đỡ được, bất kể bây giờ ngươi làm gì, cuối cùng vẫn vô dụng, lại giống như giãy giụa trong biển khổ, cứ kiếm thêm được một phần tính mạng lại chịu thêm một phần cực khổ mà thôi!
Chương 1553 Nhân gian có bệnh (1)
- Tà thuyết mê hoặc mọi người!
Phương Nguyên bỗng nhiên quát khẽ:
- Kiếp nạn lớn đã hạ xuống bao nhiêu lần, mỗi lần đều thành công vượt qua được!
Chủ Hắc Ám nói:
- Nhưng kiếp nạn lớn còn sẽ đến, tới ngày ngươi không vượt qua được, lại thế nào?
Phương Nguyên im lặng một lát mới nói:
- Đó là chuyện sau này, điều chúng ta nên làm là vượt qua kiếp nạn lớn trước mắt, mỗi lần vượt qua một kiếp nạn lớn lại có thời gian ba ngàn năm, dù sao cũng có cơ hội có thể tìm được một phương pháp vĩnh viễn giải quyết kiếp nạn lớn...
- Không có cách nào giải quyết được kiếp nạn lớn...
Chủ Hắc Ám cười lắc đầu, nói:
- Giống như chó vĩnh viễn cũng không đổi được thói đuổi theo cái đuôi của mình!
Hắn vừa nói chuyện, vừa quay đầu liếc nhìn đám thiếu chủ yêu mạch đang quỳ trên mặt đất, nói:
- Lại giống như đám yêu này vậy, ngươi nhìn kỹ bọn họ đi. Thật ra bọn họ cũng có số kiếp, từ trước tới nay bọn họ đã mạnh mẽ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng suy bại, thật giống như có một loại số kiếp vô hình, mỗi khi bọn họ mạnh nhất lại phá hủy hy vọng quật khởi của bọn họ...
Lời hắn nói làm Phương Nguyên hơi ngẩn người ra.
Trước khi tới Yêu Vực, hắn đã chuẩn bị nhiều lần, tất nhiên biết lời ấy không sai.
Yêu Vực quả thật từng mạnh mẽ, còn từng mạnh rất nhiều lần, nhưng tiệc vui chóng tàn, bao giờ cũng nhanh chóng suy bại.
Đối với chuyện này, có người nói là Nhân tộc đang khống chế, cũng có người cho rằng đây không phải là do nguyên nhân bên ngoài, mà là vấn đề riêng của bọn họ.
Chỉ là Phương Nguyên không hiểu, vì sao Chủ Hắc Ám lại nhắc tới vấn đề này.
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên, Chủ Hắc Ám cười nói:
- Không biết ngươi đã nghe qua một câu chuyện cũ chưa? Có người nói ở thời Thái Cổ, Yêu tộc và Nhân tộc cùng tranh đoạt Cửu Châu, ban đầu Yêu tộc mạnh mẽ, ba Đại Yêu Đế có thần thông chấn động trời cao, Nhân tộc chỉ có hai Hoàng phải đau khổ chống đỡ. Nhưng cuối cùng, Yêu tộc thất bại. Bởi vì ba Đại Yêu Đế bị hai Hoàng của Nhân tộc dùng kế lừa gạt ly gián, cuối cùng ra tay độc ác lại để cho Nhân tộc yếu thế có một cơ hội, Yêu tộc thất bại thảm hại. Cho tới nay, Yêu tộc đều oán giận khi bị Nhân tộc chènép,
Nói tiền bối Nhân tộc giả dối, mới ép bọn họ ra khỏi Cửu Châu, muốn lại có được một cơ hội tới nữa. Ngươi cảm thấy, nếu cho bọn họ cơ hội này, sẽ thế nào?
- Kết quả vẫn vậy!
Phương Nguyên không tốn sức lực để trả lời vấn đề này.
Hai Hoàng của Nhân tộc có thể ly gián ba Đại Yêu Đế không phải nhờ kế sách thông minh, mà bản thân ba Đại Yêu Đế có hiềm khích.
Hơn nữa, cho dù không có ba Đại Yêu Đế, cũng sẽ có Yêu Đế khác, kết quả đều như nhau!
Chủ Hắc Ám cười nói:
- Không sai, ta cũng cảm thấy sẽ là kết quả tương tự. Đám Yêu tộc trước sau phẫn nộ không cam lòng, giống như con rắn buồn nôn nhìn chằm chằm vào nhân gian, hâm mộ lại đố kị, nhưng bọn họ vẫn không rõ, thật ra thiên phú của Yêu tộc cao hơn Nhân tộc rất nhiều, yêu thú phun ra nuốt vào ánh trăng, lại có thể sinh ra yêu loại, cấp bậc thiên phú cao, nếu ở trong Nhân tộc đều rất xuất chúng. Nhưng vì sao với thiên phú và số lượng như vậy, mấy vạn năm qua, bọn họ tranh đấu với Nhân tộc trước sau vẫn trong tình thế bất lợi, không có cách nào giành được thắng lợi?
Chủ Hắc Ám mỉm cười và nói tiếp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, không phải bởi vì Nhân tộc giả dối, đạo pháp hưng thịnh nhưng tâm tư bọn họ quá nặng, lại quá tham lam, cho nên tự mình phá hỏng căn cơ củabản thân mình. Mỗi lần chỉ mạnh một thời gian nhưng bao giờ cũng sẽ bởi vì tâm tư riêng của những yêu mạch mạnh mẽ, áp chế những kẻ yếu phía dưới, phá hủy cơ hội quật khởi của bộ tộc mình...
Nói đến đây, hắn nhìn Phương Nguyên nói tiếp:
- Nếu ngươi là Yêu tộc, ngươi sẽ làm thế nào?
Phương Nguyên không ngờ hắn sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, nhất thời im lặng.
Hắn đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình và Chủ Hắc Ám gặp mặt, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay độc ác, có lẽ sẽ nói tới chuyện "Đạo Nguyên Chân Giải", có lẽ sẽ trách hắn ép Lạc Phi Linh rời khỏi thế giới này, có thể bác bỏ hành động hoang đường của hắn khi dẫn kiếp nạn lớn đến trái đất, nhưng lại không ngờ, sau khi bọn họ thật sự gặp mặt lại có thể nghiêm túc bàn về mấy vấn đề này...
... Hơn nữa, tất cả đều dường như là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, Phương Nguyên lại cũng nghiêm túc suy nghĩ. Nếu hắn đã hỏi, mình lại phải trả lời.
Theo mạch suy nghĩ, hắn nhớ từ khi mình vào Yêu Vực đã gặp rất nhiều chuyện đáng thương, chuyện hoang đường, chuyện đáng phẫn nộ, nghĩ tới chuyện mười yêu mạch lớn vì căn cơ củabản thân mình, cố ý ngu hóa những yêu vật phía dưới, cũng muốn những yêu vật kia chìm đắm trong trụy lạc, khó khăn vất vả tu hành mới nhận được linh tính, nhưng cuối cùng tự cam lòng bóp tắt linh tính này trong sự ngu muội...
Yêu tộc thua là vì yêu tính của chính mình, mà không phải bại bởi Nhân tộc!
Nhưng vấn đề này lại giải quyết thế nào đây?
Cho dù loại bỏ đi mười yêu mạch lớn, yêu loại mới trưởng thành lên vẫn sẽ hình thành mười yêu mạch lớn!
Suy nghĩ rất lâu, trong đầu hắn hiện lên bộ lạc nhỏ mình gặp được khi mới vào Yêu Vực.
Vì vậy hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ có giáo hóa!
- Cho dù ngươi bằng lòng giáo hóa, mười yêu mạch lớn sẽ đồng ý sao?
Chủ Hắc Ám dường như không thấy bất ngờ trước câu trả lời này. Hắn chỉ mỉm cười, lại thuận miệng nói:
- Hơn nữa, bây giờ mười yêu mạch lớn đều là người hiểu đạo lý rõ ràng, còn học tốt hơn Nhân tộc, nhưng vấn đề của Yêu Vực lại vừa vặn do bọn họ cố ý làm ra, cho nên mấy vấn đề này thật ra không liên quan tới giáo hóa hay không, cũng không liên quan tới tu vi cao thấp, địa vị cao thấp!
Hắn cao giọng hơn, nói:
- Mấy vấn đề này bẩm sinh!
Chương 1554 Nhân gian có bệnh (2)
Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, nhất thời không nói được lời nào.
- Yêu như vậy, người cũng vậy!
Chủ Hắc Ám cũng không để ý, vừa cười vừa nói:
- Giống như chó không đổi được thói quen đuổi theo cái đuôi của mình, yêu không được thay đổi số phận tộc đàn của mình, Thiên Nguyên cũng không thoát khỏi kiếp nạn lớn, thật ra sinh linh trong thiên hạ này, cả người trong đó đều có bệnh...
Hắn thản nhiên mỉm cười, nói tiếp:
- Tất cả những gì ta làm bây giờ là đang chữa bệnh!
- Chữa bệnh?
Phương Nguyên cảm thấy kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Chữa bệnh thế nào?
Chủ Hắc Ám cười không nói.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là đổi câu hỏi khác:
- Ngươi có chắc chữa được bệnh này không?
Chủ Hắc Ám nói:
- Nó không nằm trong tay ta mà bởi sinh linh trong thiên hạ, nếu bọn họ muốn được cứu, lại có thể chữa được!
Giọng Phương Nguyên hơi rét lạnh:
- Nếu chữa không được?
Chủ Hắc Ám cười nói:
- Chữa không hết, lại chứng tỏ bọn họ không thể cứu được nữa, chết thì thế nào?
Phương Nguyên không nói.
- Ngươi là một hài tử tốt, hãy thả kiếm xuống, đi theo ta!
Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên im lặng, bỗng nhiên nói:
- Ngươi đáng để bước lên con đường phi thăng!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn còn không biết con đường phi thăng mà Chủ Hắc Ám nói là gì, nhưng hắn có thể cảm giác được chuyện người này muốn làm tuyệt đối sẽ khiến thế gian vô cùng khủng hoảng sợ hãi, hắn muốn chôn vùi thế giới này, dùng cách này để chữa bệnh cho người ta...
Phương Nguyên bỗng nhiên khiếp sợ.
Người này là người điên...
Nhưng Phương Nguyên không vội trả lời hắn vào lúc này...
... Dù sao bây giờ kéo dài thêm chút nào đều có lợi cho mình!
Từ trong những lời Chủ Hắc Ám vừa nói, có thể nghe ra được, Táng Tiên Bia này là một thứ quan trọng trong kế hoạch của hắn, là quân cờ quan trọng để hắn dùng để khống chế càn khôn, chắc hẳn cũng vì vậy, hắn mới đích thân tới lấy Táng Tiên Bia. Phương Nguyên tất nhiên không thể để cho hắn đạt được mong muốn, nếu không sẽ có khủng hoảng đáng sợ giáng xuống. Nhưng Phương Nguyên cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể trì hoãn...
... Hi vọng mèo trắng chạy nhanh một chút!
...
...
- Ngươi đại khái đang nghĩ, nói thêm với ta một lát, kéo dài tới khi người cứu viện chạy tới đi?
Chủ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi xuất hiện ở đây là một biến số, hơn nữa nói vậy ngươi cũng đã đưa tin tức gì đó ra ngoài. Ta vừa cảm giác được có một sinh linh thần kỳ rời khỏi thế giới Thần Ma này. Nhưng cho dù ngươi truyền tin tức đi, cho dù ngươi nhân cơ hội nói chuyện với ta để kéo dài thời gian, người cứu viện của ngươi cũng không chạy tới nhanh như vậy được!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Chủ Hắc Ám.
Hắn biết Chủ Hắc Ám nói là sự thật, trên người mèo trắng mang theo dị năng, có lẽ có thể nhanh chóng đưa tin đến Bát Hoang thành, nhưng cho dù những nhân vật lớn kia có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không thể dốc hết sức chạy tới đây. Sau khi mèo trắng thi triển dị năng một lần, cũng cần thời gian nghỉ ngơi nhất định, điều này cũng làm cho những người mà mình chờ căn bản không thể chạy tới đây nhanh như vậy...
- Ta muốn nói với ngươi những lời này, bởi vì ta nợ ngươi một nhân tình!
Chủ Hắc Ám nhìn Phương Nguyên, chậm rãi nói:
- Cho nên ta cho ngươi cơ hội này, có theo ta hay không?
Phương Nguyên không biết nhân tình mà hắn nhắc tới là gì, nhưng biết mình không có cách nào trì hoãn được nữa.
Hắn chỉ đưa tay ra, con cóc Kim Tương Lôi Linh vẫn ngồi bên cạnh hắn ngửa mặt nhìn trời và chậm rãi há miệng ra, sau đó lại có một thanh kiếm vô cùng kỳ lạ chậm rãi nhô ra nửa đoạn khỏi miệng nó...
Phương Nguyên nắm chặt chuôi kiếm dần rút nó ra, sau đó chỉ tay về phía trước.
Hắn rút kiếm, chỉ về phía Chủ Hắc Ám!
Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía mình, khẽ nói:
- Ngươi rút kiếm có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới vừa rồi hắn chỉ điểm nhẹ một cái, lại đánh cho Yêu tổ của bộ tộc Bàn Sơn bị thương nặng, thậm chí suýt chết, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, có lẽ với cảnh giới của mình hiện tại, chỉ kiếm về phía hắn thật sự không có ý nghĩa gì...
Nhưng Phương Nguyên vẫn nói:
- Ta không nghĩ ra nên phản bác đạo lý của ngươi thế nào, nhưng ta không tán thành, cho nên ta phải ngăn cản ngươi!
- Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đây cũng là một loại bệnh!
Chương 1555 Câu cá lớn (1)
Chủ Hắc Ám mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước, nói:
- Hơn nữa loại bệnh này sẽ hại chết bản thân ngươi!
...
...
Nhìn bóng người rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, đám yêu hoặc người ở đó đều choáng váng.
Trong lúc Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói chuyện, đám thiếu chủ yêu mạch bị khí cơ trên thân Chủ Hắc Ám ảnh hưởng, đầu óc hỗn loạn. Ngoại trừ Bàn Sơn Hoang Viên có lực của Yêu tổ gia tăng vẫn đỡ một chút, người khác thậm chí không suy nghĩ được, tất nhiên không biết Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói gì, chỉ là khi Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, ảnh hưởng này mới yếu đi.
Mạch suy nghĩ của thiếu chủ Bạch Phong tộc thoáng rõ ràng, lén ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ vào Chủ Hắc Ám, lập tức hoảng sợ.
Trong giây lát, hắn cũng không biết vì sao người này không ở bên ngoài thay mình đoạt ma bảo, trái lại chạy vào bên trong, chỉ bị dọa tới toàn thân run rẩy, hận không thể chửi ầm lên:
- Con cóc này, mệt cho ta còn tưởng ngươi có đầu óc, trọng dụng đề bạt ngươi, kết quả ngươi mới là kẻ lỗ mãng nhất!
- Ta cũng không muốn ra tay với người như vậy...
Trong lòng Phương Nguyên rất bất đắc dĩ nghĩ:
- Nhưng ai bảo mình xui xẻo như vậy, vừa lúc gặp được?
Hắn không hối hận vì mình rút kiếm, vì vậy cũng rất nhanh quên đi những cảm xúc không cần thiết, mà tập trung tất cả tâm thần, trong lòng nhanh chóng lên kế hoạch, hắn không biết Chủ Hắc Ám trước mặt này đã có tu vi cao đến cảnh giới gì, nhưng bất kể thế nào mình đều phải chống đỡ lâu một chút, không nhất thiết phải chịu chết, có thể giữ hắn lại một lát, mới là quan trọng nhất!
Trận đạo, kiếm đạo, thần thông...
Các loại ý nghĩ không ngừng hiện ra, hình thành cách đối phó.
- Xem ra ngươi không chỉ muốn tỏ thái độ chết ở dưới tay ta...
Chủ Hắc Ám dường như vừa nhìn đã phát hiện ra tâm tư này của Phương Nguyên, hắn cười, tuy không nhìn thấy rõ gương mặt nhưng có thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt trong suốt của hắn:
- Ngươi vẫn muốn kéo dài thời gian, đợi đến khi những người kia chạy tới. Nói vậy khi ngươi rút kiếm, trong lòng đã sớm suy nghĩ tốt cách ứng phó sau đó. Nhưng ta vẫn cảm thấy điều này không có tác dụng lớn lắm...
Vừa nói chuyện, hắn vừa bước một bước về phía trước, cười nói:
- Để cho ta xem thử bản lĩnh của ngươi!
Một câu vừa nói ra khỏi miệng, hắn lại điểm ngón tay tới!
Đó là một điểm có thể làm Yêu tổ mạch Bàn Sơn bị thương nặng, thậm chí trực tiếp giết chết.
Phương Nguyên đối mặt với một ngón tay thoạt nhìn bình thường này, bên trong quả thật lại giống như ép thiên địa một phương!
Trong một thoáng này, nhiệt huyết, pháp lực đều đang điên cuồng dâng trào.
Suy nghĩ trong đầu chưa từng hoạt động nhanh như vậy!
- Vù!
Hắn cầm thanh kiếm nâng cao ngang trước ngực, rạch một kiếm quanh người.
Đây chính là một kiếm mà hắn bắt đầu luyện sớm nhất, cũng để lại dấu ấn sâu nhất trong thần hồn.
Thiết Tỏa Hoành Giang!
Ở dưới Kiếm Kinh không sứt mẻ phát động, một kiếm này chắn ngang trước ngực lại giống như tách ra một thế giới!
Hắn không thi triển tâm ý kiếm, bởi vì Tâm Ý Kiếm chủ yếu là tấn công, hơn nữa mỗi lần thi triển sẽ có tiêu hao rất lớn đối với tâm niệm. Với tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hắn cũng không xác định được mình toàn lực thi triển ra Tâm Ý Kiếm có thể tổn thương được Chủ Hắc Ám không, nhưng có thể xác định sau khi thi triển ra một kiếm này, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ không có cách nào tập trung tâm niệm nữa.
Hắn chỉ có thể mặc cho Chủ Hắc Ám giết chết.
Cho nên một kiếm này của hắn là thế phòng thủ!
Một khắc sau, Phương Nguyên phát động pháp lực, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện chín con rồng lửa màu trắng, những con rồng lửa này lướt ngang qua không trung, tràn ngập trong thiên địa, lượn quanh rồi lao thẳng về phía Chủ Hắc Ám, chính là lực lượng Ly Hỏa mà hắn luyện hóa ở Ma Biên!
Trong phút chốc, bên cạnh Phương Nguyên lại có một trăm lẻ tám thẻ trúc màu xanh, chúng lập tức hình thành từng tầng trận lực.
Như vậy còn chưa hết, bên cạnh Phương Nguyên lại có lôi quang điên cuồng phun ra, trên đỉnh đầu có mây đen tập trung, một con cá chép xanh cực lớn nhảy lên không trung, gọi ra từng màn nước, bơi qua bơi lại ở trước người hắn, Chu Tước Lôi Linh hung hăng nhất bay lên trời, cuốn theo lửa vàng cao vạn trượng quét dài tới vạn dặm, phía sau có một gốc Liễu Bất Tử lại lập tức được phát động đến mức cao nhất, lúc nào cũng chuẩn bị rót lực sinh mạng vô tận vào bên trong cơ thể Phương Nguyên!
Một con cóc màu vàng uy phong lẫm liệt lại nhảy tới trước người Phương Nguyên!
...
...
Hắn lấy ra hết bản lĩnh trên người, có thể kéo dài được lúc này hay lúc ấy!
Bản thân Phương Nguyên hiểu rõ, mình rút kiếm không phải để chịu chết, chỉ để kéo dài thời gian!
- Vù!
Cũng vào lúc Phương Nguyên lấy ra từng thủ đoạn của mình, một ngón tay của Chủ Hắc Ám cũng điểm qua.
Một ngón tay này tới rất nhanh, nhẹ nhàng điểm xuống đã nghiền nát một kiếm vây của Phương Nguyên.
Không phải đạo kiếm vây này của Phương Nguyên không đủ mạnh, mà ngón tay này mạnh quá mức tưởng tượng, cho dù một kiếm kia của Phương Nguyên thật sự ngăn ra thế giới, cũng sẽ bị một ngón tay này lập tức đâm thủng...
Chỉ là vào lúc ngón tay kia điểm một cái phá kiếm vây, Phương Nguyên vừa vặn thi triển ra chín con Ly Long Hỏa.
Đối mặt với lực lượng Ly Hỏa cuồng bạo vô biên này, ngay cả Chủ Hắc Ám, cũng không dám trực tiếp dùng cơ thể cứng rắn đỡ lấy, cho nên hắn lắc người, thoạt nhìn đơn giản lại ngầm có sự kỳ diệu của trời đất, tránh qua khẽ hở giữa chín con Ly Long Hỏa.
Một ngón tay kia vẫn không dừng lại, tiếp tục điểm về phía trước.
Vào lúc này, Phương Nguyên vừa muốn phát động một trăm lẻ tám thẻ trúc, bày ra từng tầng trận lực, nhưng lực lượng của một ngón tay này quá mạnh mẽ, trận lực chưa thành hình đã bị đánh cho rơi đến bốn phần năm, một trăm lẻ tám thẻ trúc chấn động tới mức bay về bốn phương tám hướng, không thấy hình bóng.
Lại sau đó, Phương Nguyên thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, tất cả lực lượng thần thông của hắn nối tiếp nhau đánh ra, dưới sự phát động của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hắn lấy thần thông Phù Đạo Ngự, trong đầu vừa thoáng nghĩ, thần thông tự hiện ra, vốn đã nhanh hơn người khác rất nhiều, nhưng bây giờ, vẫn chậm hơn Chủ Hắc Ám. Cá chép xanh, Chu Tước, liễu Bất Tử mới lộ ra hình bóng, ngón tay của Chủ Hắc Ám đã đến trước mặt.
Điểm thẳng về phía mi tâm của Phương Nguyên!
Vào lúc này, Phương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Chủ Hắc Ám.
Nụ cười kia đang nói cho hắn biết, bất kể mình đang suy nghĩ gì, đang chuẩn bị làm gì, đều không có tác dụng.
Một ngón tay này của Chủ Hắc Ám sẽ lấy đi tính mạng của mình!
Ban đầu hắn rút kiếm ra không phải tự tìm chết, bây giờ nhìn lại, có lẽ chẳng khác biệt lắm...
Hắn vừa nói chuyện, bàn tay to mở ra, hung hăng chộp về phía trước.
Ma trận do chín đệ tử Cửu U cung kết thành trực tiếp bị hắn bóp nát. Quái vật Ma Thần trên ma trận cũng bị hắn tóm ra, trực tiếp nhét vào trong miệng. Đại trận có thể chống đỡ một đòn của Hóa Thần lại có thể bị trực tiếp xé nát như vậy sao?
Vào lúc này, ngay cả sứ giả Hắc Ám cao gầy cũng vội vàng thu kiếm lại, lui về phía sau mấy bước.
- Yêu ma đúng là yêu ma...
Nhưng nhìn thấy Bàn Sơn Hoang Viên mời được Yêu tổ hiển thánh, một vị sứ giả Hắc Ám khác chợt cười lạnh, ung dung nói:
- Ngay cả người chết cũng mời về chống lại kẻ địch, chỉ có thể chứng tỏ đám con cháu yêu mạch các người thật sự quá kém cỏi...
Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi về phía trước. Mỗi một bước đi, dáng người hắn lại cao hơn, khí tức trên người cũng mạnh hơn, đến cuối cùng lại dường như không có giới hạn, một đường cao lên như muốn tranh với trời. Vào lúc này, hắn cũng đột nhiên kéo đi áo bào đen trên người, trong giây lát toàn thân hóa thành một dáng vẻ khác...
Người áo bào đen có dáng vẻ như ngọc, đầu đội mũ cổ xưa, rõ ràng là một vị ẩn sĩ từ trong điển tịch cổ đi ra, người ta không nhìn rõ được gương mặt, nhưng đôi mắt trong suốt thản nhiên lại như có thể xuyên qua tất cả, nhìn thấu được bản chất của thế gian này.
Nhìn thấy hắn, Bàn Sơn Hoang Viên bỗng nhiên ngẩn người, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ vô hạn.
Mà những người mặc áo đen này lại đều quỳ xuống quanh kẻ đó, cung kính nói:
- Bái kiến Hắc Ám Tôn Chủ!
Chủ Hắc Ám?
Nhìn người áo bào đen kia, nghe cách những người xung quanh gọi hắn, Phương Nguyên bỗng nhiên giật mình.
Hắn đứng ở đó, ánh mắt ngưng luyện, khí tức cũng đông cứng lại.
Đây rất lâu rồi hắn không hề có cảm giác như vậy!
Không ngờ hắn lại nhìn thấy Chủ Hắc Ám ở đây, tuy hắn đã sớm tò mò về người này.
Hơn nữa, từ lần đầu tiên nghe nói về Chủ Hắc Ám, cũng hiểu được Đạo Nguyên Chân Giải, Phương Nguyên luôn cảm thấy giữa mình và hắn hình như sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một vài liên hệ. Hai người bọn họ luôn có điểm rất giống nhau lại không giống.
Chủ Hắc Ám tuyên bố mình đọc đã hiểu Đạo Nguyên Chân Giải. Phương Nguyên thật sự lĩnh ngộ được thuật Thiên Diễn từ trong Đạo Nguyên Chân Giải, lại không nói với người khác. Chủ Hắc Ám một lòng muốn đẩy mạnh kiếp nạn lớn giáng xuống, Phương Nguyên lại nhận rõ trách nhiệm của mình là phải chống đỡ trận kiếp nạn lớn này. Trước sau, thủ hạ của Chủ Hắc Ám đã xuất hiện ở rất nhiều nơi có cùng quỹ tích số phận với Phương Nguyên, lại giống như trong kỳ thi Lục Đạo, lại giống như Long Tích, lại giống như Ma Biên, lại như lúc này, ở trong Đại Tự Tại Thần Ma Cung với ma ý dày đặc vậy...
Phương Nguyên giết qua không ít sứ giả Hắc Ám, cũng không thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng hắn không ngờ được mình lại nhìn thấy bản tôn của Chủ Hắc Ám ở đây...
- Gào...
Chủ Hắc Ám vừa hiện thân, khí cơ trong thiên địa xung quanh đây lại càng lúc càng nặng nề.
Mỗi hơi thở, sự nặng nề này lại tăng lên, giống như hư không đang ngưng đọng lại, biến thành lực lượng của ngàn vạn quân. Ở dưới áp lực này, mỗi người đều có cảm giác như có ngọn núi lớn đè nặng trên vai. Các sứ giả Hắc Ám đều quỳ xuống. Những thiếu chủ yêu mạch đứng trước mặt người này dường như đều không thể đứng vững. Có vài kẻ tu vi hơi yếu, hai chân run rẩy, không khống chế được mà chậm rãi quỳ xuống...
Trong lúc này, chỉ có Bàn Sơn Hoang Viên càng thêm phẫn nộ, không phải hắn không muốn quỳ, mà Yêu tổ hắn mời được còn đang ở trên người hắn. Hắn muốn quỳ, nhưng Yêu tổ không có cách nào chấp nhận quỳ một hậu bối như vậy. Bởi vậy hắn điên cuồng rống lớn, xung quanh đột nhiên có khí thế hung ác tăng vọt, huyết khí cuồn cuộn hóa thành một bàn tay khổng lồ đập về phía Chủ Hắc Ám.
Đối mặt với bàn tay kia, Chủ Hắc Ám giơ một ngón tay lên và điểm tới.
Một bàn tay máu kia lớn gấp ba lần người hắn, nhưng một ngón tay này điểm tới lại khiến người ta cảm giác như muốn nâng cả trời cao. Ở trước một ngón tay này của hắn, bàn tay máu kia trái lại có vẻ rất nhỏ bé.
- Xuy!
Tuyệt đối không phải là động tĩnh lớn, chỉ là tiếng động rất nhỏ.
Bàn tay máu kia bị điểm tới, xuất hiện một vài vếtnứt.
Sau đó bắt đầu từ chỗ vết nứt này, bàn tay máu lại bắt đầu vỡ ra. Sự tan vỡ này không dừng lại ở bàn tay máu, còn không ngừng lan tràn đến trên thân Yêu tổ, mãi đến khi Yêu tổ bị dọa cho hồn bay phách lạc, kêu to thê thảm, Bàn Sơn Hoang Viên cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống.
Cũng trong một thoáng này, sự tan vỡ trên thân máu của Yêu tổ dừng lại.
Hư không vắng lặng không có tiếng động, có gió thổi qua, một bóng người màu đen lại thành trung tâm của thiên địa.
- Không cần sợ hãi, sau này còn có vài chuyện cần yêu mạch các ngươi làm, cho nên ta sẽ không trực tiếp ra tay hủy diệt của cải của các ngươi!
Chủ Hắc Ám liếc nhìn thân máu của Yêu tổ run rẩy, mỉm cười khách sáo, an ủi bọn họ.
Sau đó hắn chỉ vào Táng Tiên Bia màu trắng nói:
- Ta chỉ tới lấy đi vật này!
Theo một chỉ này của hắn, Táng Tiên Bia hình như cảm ứng được gì đó, trong giây lát đó, ma ý tăng mạnh tới kinh thiên địa động.
- Không cần hoảng hốt, ta biết nên dùng ngươi ở đâu, sẽ không phụ ngươi!
Chủ Hắc Ám cười, cam đoan với Táng Tiên Bia.
Mà Táng Tiên Bia này lại dường như có thể nghe hiểu, ma ý thu lại và trở nên yên tĩnh hơn.
- Tôn... Tôn chủ...
Cũng vào lúc này, đột nhiên có giọng nói rất khó nhọc vang lên, đó chính là Bàn Sơn Hoang Viên.
Lúc này không phải là ý của Yêu tổ trên người hắn mà là ý chí của bản thân hắn chống đỡ cho hắn phát ra tiếng gọi này.
Chủ Hắc Ám quay đầu lại liếc nhìn hắn, cười nói:
- Ngươi nói đi!
Chương 1552 Vì sao phải chống lại (2)
Trong lúc nói, hắn đã chạy tới bên cạnh Táng Tiên Bia, bàn tay hắn vỗ nhẹ mấy chỗ, thi triển ra một vài pháp môn rất kỳ lạ. Có thể thấy hắn thi triển pháp môn thành thạo, vô cùng kỳ lạ, nhưng cũng lộ ngầm lộ ra ý thông thiên địa huyền bí, Phương Nguyên đã xem được miêu tả thủ pháp tương tự trong một đạo điển tịch nào đó. Đây hẳn là một loại pháp môn Ma đạo đã thất truyền từ lâu, có khả năng thông thiên địa quỷ thần.
Chỉ là thủ pháp này rất khó tu luyện, cho dù là Ma đạo Tổ một phương cũng không hiểu.
Vậy mà Chủ Hắc Ám lại thi triển thành thạo như vậy, chẳng lẽ hắn là truyền nhân Ma đạo ở đời này?
Bàn Sơn Hoang Viên nhận được sự cho phép của Chủ Hắc Ám, lúc này mới có đủ sức lực nói ra:
- Tôn chủ, Yêu Vực chúng ta luôn đi theo bước chân của ngươi, vì một lời của ngươi mà đời trước nối tiếp đời sau, không biết đã cống hiến bao nhiêu lực lượng, nhưng ngươi... lại lừa gạt chúng ta?
- Không phải lừa, mà là dẫn dắt!
Trong tay Chủ Hắc Ám thi triển pháp ấn Ma đạo, trong miệng lại trả lời vô cùng nghiêm túc:
- Mười yêu mạch lớn các ngươi muốn tự mình quản lý Yêu Vực, chỉ đồng ý điểm hóa lại không chịu giáo hóa, điều này cũng làm cho tất cả Yêu tộc đều ngu muội ngoan cố, không hiểu đạo lý, các ngươi chỉ tự cho rằng mình thông minh. Lại giống như sự tồn tại Đại Tự Tại Thần Ma Cung này, nếu ngay từ đầu các ngươi cùng thảo luận với mấy yêu mạch lớn khác, đã sớm giải quyết tất cả vấn đề, nhưng các ngươi cứ nhất quyết một mình tham dự nghiên cứu, kéo dài tới bây giờ...
- Bây giờ ta cũng vậy!
Hắn nói xong lại mỉm cười, nhìn Bàn Sơn Hoang Viên nói:
- Nếu ta nói trước cho các ngươi biết, ta cần Táng Tiên Bia, cũng cần Thần Ma Đại Thiên Uy, vậy các ngươi nhất định sẽ không đồng ý, tình nguyện tiếp tục để cho những ma bảo này nát ở đây, chứ không chấp nhận. Cho nên vì đại cục, ta chỉ có lừa các ngươi, dù sao chỉ cần đạt được mục đích cuối cùng, thủ đoạn trong đó thật ra đều không quan trọng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghiến răng, trong lòng hắn đầy phẫn nộ nhưng vào lúc này lại không thể phản bác.
Không biết qua bao lâu, hắn mới đột nhiên nói:
- Vậy... Ta chỉ muốn hỏi một câu nữa, tôn chủ cảm thấy kế lớn sẽ thành công sao?
Chủ Hắc Ám nghe được câu này, thật ra cũng thoáng dừng tay. Một lát sau, hắn khẽ cười.
- Ta làm sao biết được có thể thành công hay không? Ta chỉ cố gắng bảo đảm nó thành công mà thôi!
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Tiên Bia bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nhưng bất kể thế nào, xây đê đập không dễ bằng phá đập, cho nên việc ta làm vẫn tương đối dễ dàng. Thật ra ta vẫn không muốn đối địch với người trong thiên hạ, ngược lại người trong thiên hạ này đều đang giúp ta, bất kể bản thân bọn họ có thừa nhận hay không, bọn họ đều giúp ta làm rất nhiều chuyện!
Lúc này, hắn nhìn Táng Tiên Bia, giọng điệu trở nên kiêu ngạo:
- Nếu đây là một ván cờ, đây là quân cờ để ta quyết định càn khôn!
...
...
Bàn Sơn Hoang Viên nghe hắn nói vậy, trong lòng càng nặng nề hơn. Hắn hận người này, nhưng hắn cũng biết bây giờ Yêu Vực đã không có cơ hội rời đi. Vì vậy hắn cắn răng rất lâu, mới lấy hết can đảm lại hỏi một câu:
- Tôn chủ, ta chỉ muốn thay trưởng bối của ta hỏi ngươi một câu... cơ hội cuối cùng mà ngươi nói còn có thể... công bằng để lại cho Yêu Vực không?
Lúc này Chủ Hắc Ám quay người sang, nhìn hắn nói:
- Sẽ!
Hắn nghiêm túc nói:
- Đợi ta tạo lại Tiên giới, yêu loại các ngươi và Nhân tộc đều có cơ hội phi thăng!
Bàn Sơn Hoang Viên nghe được những lời này, lại giống như mất hết can đảm, nặng nề cúi thấp đầu.
Lúc này, Chủ Hắc Ám đã thi triển xong một bộ ma ấn. Táng Tiên Bia lại bỗng nhiên thay đổi hình dáng. Táng Tiên Bia ban đầu như dung hợp với thiên địa này, bia liền trời đất, trời đất liền bia. Nhưng vào lúc này lại khác, trời đất là trời đất, bia là bia, liên hệ giữa hai bên đã bị ma ấn của hắn mạnh mẽ giải trừ.
- Bây giờ ta muốn lấy đi bia này, các ngươi còn có thể ngăn cản ta nữa sao?
Chủ Hắc Ám cười liếc nhìn các thiếu chủ yêu mạch, cuối cùng ánh mắt chợt dừng lại ở trên người Phương Nguyên.
Hình như hắn nói một câu là nói với Phương Nguyên.
Trên thực tế, lúc này Phương Nguyên vốn là người dễ nhận ra nhất ở đây.
Bởi vì mọi người và các yêu đều đã quỳ trên mặt đất, nhưng chỉ có Phương Nguyên vẫn đứng ở đó.
Cho dù trong thiên địa này đã có rất nhiều áp lực ép xuống như ngọn núi khổng lồ ép xuống vai, Phương Nguyên vẫn không quỳ.
- Ta không biết ngươi nói tạo lại Tiên giới là gì...
Vào lúc này, Phương Nguyên cũng vận chuyển tất cả pháp lực, khiến cho mình có thể mở miệng. Sau đó hắn nghiêm túc nhìn về phía Chủ Hắc Ám nói:
- Nhưng ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ngươi... là muốn hủy diệt thế giới này, hay muốn cứu giúp thế giới này?
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói:
- Đương nhiên là hoàn toàn hủy diệt!
Hắn trả lời thoải mái như vậy, dường như tất cả đều là chuyện đương nhiên.
Trong lòng Phương Nguyên chợt có cảm giác khó hiểu. Hắn nhìn chằm chằm vào Chủ Hắc Ám, hỏi ra vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng:
- Cùng ở nhân gian lại không nghĩ tới chuyện trợ giúp thiên hạ này chống đỡ kiếp nạn lớn, trái lại muốn đưa kiếp nạn lớn sớm xuống, ngươi nghĩ thế nào vậy?
Chủ Hắc Ám cũng nhìn về phía Phương Nguyên, có vẻ hơi nghiêm túc nói:
- Kiếp nạn lớn vốn đến từ nhân gian, vì sao phải chống lại?
Kiếp nạn lớn đến từ nhân gian?
Phương Nguyên không ngờ được câu trả lời của Chủ Hắc Ám, thoáng giật mình.
- Chống lại kiếp nạn lớn là vô nghĩa!
Chủ Hắc Ám mỉm cười, nói tiếp:
- Ta biết thanh niên như ngươi có một bầu nhiệt huyết, thật sự không tệ. Chỉ là ngươi còn quá trẻ, kiếp nạn lớn đến từ nhân gian, đến từ lòng người, không thể chống đỡ được, bất kể bây giờ ngươi làm gì, cuối cùng vẫn vô dụng, lại giống như giãy giụa trong biển khổ, cứ kiếm thêm được một phần tính mạng lại chịu thêm một phần cực khổ mà thôi!
Chương 1553 Nhân gian có bệnh (1)
- Tà thuyết mê hoặc mọi người!
Phương Nguyên bỗng nhiên quát khẽ:
- Kiếp nạn lớn đã hạ xuống bao nhiêu lần, mỗi lần đều thành công vượt qua được!
Chủ Hắc Ám nói:
- Nhưng kiếp nạn lớn còn sẽ đến, tới ngày ngươi không vượt qua được, lại thế nào?
Phương Nguyên im lặng một lát mới nói:
- Đó là chuyện sau này, điều chúng ta nên làm là vượt qua kiếp nạn lớn trước mắt, mỗi lần vượt qua một kiếp nạn lớn lại có thời gian ba ngàn năm, dù sao cũng có cơ hội có thể tìm được một phương pháp vĩnh viễn giải quyết kiếp nạn lớn...
- Không có cách nào giải quyết được kiếp nạn lớn...
Chủ Hắc Ám cười lắc đầu, nói:
- Giống như chó vĩnh viễn cũng không đổi được thói đuổi theo cái đuôi của mình!
Hắn vừa nói chuyện, vừa quay đầu liếc nhìn đám thiếu chủ yêu mạch đang quỳ trên mặt đất, nói:
- Lại giống như đám yêu này vậy, ngươi nhìn kỹ bọn họ đi. Thật ra bọn họ cũng có số kiếp, từ trước tới nay bọn họ đã mạnh mẽ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng suy bại, thật giống như có một loại số kiếp vô hình, mỗi khi bọn họ mạnh nhất lại phá hủy hy vọng quật khởi của bọn họ...
Lời hắn nói làm Phương Nguyên hơi ngẩn người ra.
Trước khi tới Yêu Vực, hắn đã chuẩn bị nhiều lần, tất nhiên biết lời ấy không sai.
Yêu Vực quả thật từng mạnh mẽ, còn từng mạnh rất nhiều lần, nhưng tiệc vui chóng tàn, bao giờ cũng nhanh chóng suy bại.
Đối với chuyện này, có người nói là Nhân tộc đang khống chế, cũng có người cho rằng đây không phải là do nguyên nhân bên ngoài, mà là vấn đề riêng của bọn họ.
Chỉ là Phương Nguyên không hiểu, vì sao Chủ Hắc Ám lại nhắc tới vấn đề này.
Nhìn sắc mặt Phương Nguyên, Chủ Hắc Ám cười nói:
- Không biết ngươi đã nghe qua một câu chuyện cũ chưa? Có người nói ở thời Thái Cổ, Yêu tộc và Nhân tộc cùng tranh đoạt Cửu Châu, ban đầu Yêu tộc mạnh mẽ, ba Đại Yêu Đế có thần thông chấn động trời cao, Nhân tộc chỉ có hai Hoàng phải đau khổ chống đỡ. Nhưng cuối cùng, Yêu tộc thất bại. Bởi vì ba Đại Yêu Đế bị hai Hoàng của Nhân tộc dùng kế lừa gạt ly gián, cuối cùng ra tay độc ác lại để cho Nhân tộc yếu thế có một cơ hội, Yêu tộc thất bại thảm hại. Cho tới nay, Yêu tộc đều oán giận khi bị Nhân tộc chènép,
Nói tiền bối Nhân tộc giả dối, mới ép bọn họ ra khỏi Cửu Châu, muốn lại có được một cơ hội tới nữa. Ngươi cảm thấy, nếu cho bọn họ cơ hội này, sẽ thế nào?
- Kết quả vẫn vậy!
Phương Nguyên không tốn sức lực để trả lời vấn đề này.
Hai Hoàng của Nhân tộc có thể ly gián ba Đại Yêu Đế không phải nhờ kế sách thông minh, mà bản thân ba Đại Yêu Đế có hiềm khích.
Hơn nữa, cho dù không có ba Đại Yêu Đế, cũng sẽ có Yêu Đế khác, kết quả đều như nhau!
Chủ Hắc Ám cười nói:
- Không sai, ta cũng cảm thấy sẽ là kết quả tương tự. Đám Yêu tộc trước sau phẫn nộ không cam lòng, giống như con rắn buồn nôn nhìn chằm chằm vào nhân gian, hâm mộ lại đố kị, nhưng bọn họ vẫn không rõ, thật ra thiên phú của Yêu tộc cao hơn Nhân tộc rất nhiều, yêu thú phun ra nuốt vào ánh trăng, lại có thể sinh ra yêu loại, cấp bậc thiên phú cao, nếu ở trong Nhân tộc đều rất xuất chúng. Nhưng vì sao với thiên phú và số lượng như vậy, mấy vạn năm qua, bọn họ tranh đấu với Nhân tộc trước sau vẫn trong tình thế bất lợi, không có cách nào giành được thắng lợi?
Chủ Hắc Ám mỉm cười và nói tiếp:
- Nguyên nhân rất đơn giản, không phải bởi vì Nhân tộc giả dối, đạo pháp hưng thịnh nhưng tâm tư bọn họ quá nặng, lại quá tham lam, cho nên tự mình phá hỏng căn cơ củabản thân mình. Mỗi lần chỉ mạnh một thời gian nhưng bao giờ cũng sẽ bởi vì tâm tư riêng của những yêu mạch mạnh mẽ, áp chế những kẻ yếu phía dưới, phá hủy cơ hội quật khởi của bộ tộc mình...
Nói đến đây, hắn nhìn Phương Nguyên nói tiếp:
- Nếu ngươi là Yêu tộc, ngươi sẽ làm thế nào?
Phương Nguyên không ngờ hắn sẽ hỏi mình một vấn đề như vậy, nhất thời im lặng.
Hắn đã từng rất nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình và Chủ Hắc Ám gặp mặt, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay độc ác, có lẽ sẽ nói tới chuyện "Đạo Nguyên Chân Giải", có lẽ sẽ trách hắn ép Lạc Phi Linh rời khỏi thế giới này, có thể bác bỏ hành động hoang đường của hắn khi dẫn kiếp nạn lớn đến trái đất, nhưng lại không ngờ, sau khi bọn họ thật sự gặp mặt lại có thể nghiêm túc bàn về mấy vấn đề này...
... Hơn nữa, tất cả đều dường như là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, Phương Nguyên lại cũng nghiêm túc suy nghĩ. Nếu hắn đã hỏi, mình lại phải trả lời.
Theo mạch suy nghĩ, hắn nhớ từ khi mình vào Yêu Vực đã gặp rất nhiều chuyện đáng thương, chuyện hoang đường, chuyện đáng phẫn nộ, nghĩ tới chuyện mười yêu mạch lớn vì căn cơ củabản thân mình, cố ý ngu hóa những yêu vật phía dưới, cũng muốn những yêu vật kia chìm đắm trong trụy lạc, khó khăn vất vả tu hành mới nhận được linh tính, nhưng cuối cùng tự cam lòng bóp tắt linh tính này trong sự ngu muội...
Yêu tộc thua là vì yêu tính của chính mình, mà không phải bại bởi Nhân tộc!
Nhưng vấn đề này lại giải quyết thế nào đây?
Cho dù loại bỏ đi mười yêu mạch lớn, yêu loại mới trưởng thành lên vẫn sẽ hình thành mười yêu mạch lớn!
Suy nghĩ rất lâu, trong đầu hắn hiện lên bộ lạc nhỏ mình gặp được khi mới vào Yêu Vực.
Vì vậy hắn ngẩng đầu lên nói:
- Chỉ có giáo hóa!
- Cho dù ngươi bằng lòng giáo hóa, mười yêu mạch lớn sẽ đồng ý sao?
Chủ Hắc Ám dường như không thấy bất ngờ trước câu trả lời này. Hắn chỉ mỉm cười, lại thuận miệng nói:
- Hơn nữa, bây giờ mười yêu mạch lớn đều là người hiểu đạo lý rõ ràng, còn học tốt hơn Nhân tộc, nhưng vấn đề của Yêu Vực lại vừa vặn do bọn họ cố ý làm ra, cho nên mấy vấn đề này thật ra không liên quan tới giáo hóa hay không, cũng không liên quan tới tu vi cao thấp, địa vị cao thấp!
Hắn cao giọng hơn, nói:
- Mấy vấn đề này bẩm sinh!
Chương 1554 Nhân gian có bệnh (2)
Phương Nguyên nghe hắn nói vậy, nhất thời không nói được lời nào.
- Yêu như vậy, người cũng vậy!
Chủ Hắc Ám cũng không để ý, vừa cười vừa nói:
- Giống như chó không đổi được thói quen đuổi theo cái đuôi của mình, yêu không được thay đổi số phận tộc đàn của mình, Thiên Nguyên cũng không thoát khỏi kiếp nạn lớn, thật ra sinh linh trong thiên hạ này, cả người trong đó đều có bệnh...
Hắn thản nhiên mỉm cười, nói tiếp:
- Tất cả những gì ta làm bây giờ là đang chữa bệnh!
- Chữa bệnh?
Phương Nguyên cảm thấy kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Chữa bệnh thế nào?
Chủ Hắc Ám cười không nói.
Phương Nguyên không thể làm gì khác hơn là đổi câu hỏi khác:
- Ngươi có chắc chữa được bệnh này không?
Chủ Hắc Ám nói:
- Nó không nằm trong tay ta mà bởi sinh linh trong thiên hạ, nếu bọn họ muốn được cứu, lại có thể chữa được!
Giọng Phương Nguyên hơi rét lạnh:
- Nếu chữa không được?
Chủ Hắc Ám cười nói:
- Chữa không hết, lại chứng tỏ bọn họ không thể cứu được nữa, chết thì thế nào?
Phương Nguyên không nói.
- Ngươi là một hài tử tốt, hãy thả kiếm xuống, đi theo ta!
Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên im lặng, bỗng nhiên nói:
- Ngươi đáng để bước lên con đường phi thăng!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn còn không biết con đường phi thăng mà Chủ Hắc Ám nói là gì, nhưng hắn có thể cảm giác được chuyện người này muốn làm tuyệt đối sẽ khiến thế gian vô cùng khủng hoảng sợ hãi, hắn muốn chôn vùi thế giới này, dùng cách này để chữa bệnh cho người ta...
Phương Nguyên bỗng nhiên khiếp sợ.
Người này là người điên...
Nhưng Phương Nguyên không vội trả lời hắn vào lúc này...
... Dù sao bây giờ kéo dài thêm chút nào đều có lợi cho mình!
Từ trong những lời Chủ Hắc Ám vừa nói, có thể nghe ra được, Táng Tiên Bia này là một thứ quan trọng trong kế hoạch của hắn, là quân cờ quan trọng để hắn dùng để khống chế càn khôn, chắc hẳn cũng vì vậy, hắn mới đích thân tới lấy Táng Tiên Bia. Phương Nguyên tất nhiên không thể để cho hắn đạt được mong muốn, nếu không sẽ có khủng hoảng đáng sợ giáng xuống. Nhưng Phương Nguyên cũng biết mình không phải là đối thủ của hắn, cho nên chỉ có thể trì hoãn...
... Hi vọng mèo trắng chạy nhanh một chút!
...
...
- Ngươi đại khái đang nghĩ, nói thêm với ta một lát, kéo dài tới khi người cứu viện chạy tới đi?
Chủ Hắc Ám bỗng nhiên mỉm cười, nói với Phương Nguyên:
- Ngươi xuất hiện ở đây là một biến số, hơn nữa nói vậy ngươi cũng đã đưa tin tức gì đó ra ngoài. Ta vừa cảm giác được có một sinh linh thần kỳ rời khỏi thế giới Thần Ma này. Nhưng cho dù ngươi truyền tin tức đi, cho dù ngươi nhân cơ hội nói chuyện với ta để kéo dài thời gian, người cứu viện của ngươi cũng không chạy tới nhanh như vậy được!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Chủ Hắc Ám.
Hắn biết Chủ Hắc Ám nói là sự thật, trên người mèo trắng mang theo dị năng, có lẽ có thể nhanh chóng đưa tin đến Bát Hoang thành, nhưng cho dù những nhân vật lớn kia có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không thể dốc hết sức chạy tới đây. Sau khi mèo trắng thi triển dị năng một lần, cũng cần thời gian nghỉ ngơi nhất định, điều này cũng làm cho những người mà mình chờ căn bản không thể chạy tới đây nhanh như vậy...
- Ta muốn nói với ngươi những lời này, bởi vì ta nợ ngươi một nhân tình!
Chủ Hắc Ám nhìn Phương Nguyên, chậm rãi nói:
- Cho nên ta cho ngươi cơ hội này, có theo ta hay không?
Phương Nguyên không biết nhân tình mà hắn nhắc tới là gì, nhưng biết mình không có cách nào trì hoãn được nữa.
Hắn chỉ đưa tay ra, con cóc Kim Tương Lôi Linh vẫn ngồi bên cạnh hắn ngửa mặt nhìn trời và chậm rãi há miệng ra, sau đó lại có một thanh kiếm vô cùng kỳ lạ chậm rãi nhô ra nửa đoạn khỏi miệng nó...
Phương Nguyên nắm chặt chuôi kiếm dần rút nó ra, sau đó chỉ tay về phía trước.
Hắn rút kiếm, chỉ về phía Chủ Hắc Ám!
Chủ Hắc Ám thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía mình, khẽ nói:
- Ngươi rút kiếm có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới vừa rồi hắn chỉ điểm nhẹ một cái, lại đánh cho Yêu tổ của bộ tộc Bàn Sơn bị thương nặng, thậm chí suýt chết, trong lòng Phương Nguyên hiểu rõ, có lẽ với cảnh giới của mình hiện tại, chỉ kiếm về phía hắn thật sự không có ý nghĩa gì...
Nhưng Phương Nguyên vẫn nói:
- Ta không nghĩ ra nên phản bác đạo lý của ngươi thế nào, nhưng ta không tán thành, cho nên ta phải ngăn cản ngươi!
- Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, đây cũng là một loại bệnh!
Chương 1555 Câu cá lớn (1)
Chủ Hắc Ám mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước, nói:
- Hơn nữa loại bệnh này sẽ hại chết bản thân ngươi!
...
...
Nhìn bóng người rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, đám yêu hoặc người ở đó đều choáng váng.
Trong lúc Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói chuyện, đám thiếu chủ yêu mạch bị khí cơ trên thân Chủ Hắc Ám ảnh hưởng, đầu óc hỗn loạn. Ngoại trừ Bàn Sơn Hoang Viên có lực của Yêu tổ gia tăng vẫn đỡ một chút, người khác thậm chí không suy nghĩ được, tất nhiên không biết Phương Nguyên và Chủ Hắc Ám nói gì, chỉ là khi Phương Nguyên rút kiếm chỉ về phía Chủ Hắc Ám, ảnh hưởng này mới yếu đi.
Mạch suy nghĩ của thiếu chủ Bạch Phong tộc thoáng rõ ràng, lén ngẩng đầu, lại nhìn thấy Phương Nguyên rút kiếm chỉ vào Chủ Hắc Ám, lập tức hoảng sợ.
Trong giây lát, hắn cũng không biết vì sao người này không ở bên ngoài thay mình đoạt ma bảo, trái lại chạy vào bên trong, chỉ bị dọa tới toàn thân run rẩy, hận không thể chửi ầm lên:
- Con cóc này, mệt cho ta còn tưởng ngươi có đầu óc, trọng dụng đề bạt ngươi, kết quả ngươi mới là kẻ lỗ mãng nhất!
- Ta cũng không muốn ra tay với người như vậy...
Trong lòng Phương Nguyên rất bất đắc dĩ nghĩ:
- Nhưng ai bảo mình xui xẻo như vậy, vừa lúc gặp được?
Hắn không hối hận vì mình rút kiếm, vì vậy cũng rất nhanh quên đi những cảm xúc không cần thiết, mà tập trung tất cả tâm thần, trong lòng nhanh chóng lên kế hoạch, hắn không biết Chủ Hắc Ám trước mặt này đã có tu vi cao đến cảnh giới gì, nhưng bất kể thế nào mình đều phải chống đỡ lâu một chút, không nhất thiết phải chịu chết, có thể giữ hắn lại một lát, mới là quan trọng nhất!
Trận đạo, kiếm đạo, thần thông...
Các loại ý nghĩ không ngừng hiện ra, hình thành cách đối phó.
- Xem ra ngươi không chỉ muốn tỏ thái độ chết ở dưới tay ta...
Chủ Hắc Ám dường như vừa nhìn đã phát hiện ra tâm tư này của Phương Nguyên, hắn cười, tuy không nhìn thấy rõ gương mặt nhưng có thể nhìn thấy ý cười trong đôi mắt trong suốt của hắn:
- Ngươi vẫn muốn kéo dài thời gian, đợi đến khi những người kia chạy tới. Nói vậy khi ngươi rút kiếm, trong lòng đã sớm suy nghĩ tốt cách ứng phó sau đó. Nhưng ta vẫn cảm thấy điều này không có tác dụng lớn lắm...
Vừa nói chuyện, hắn vừa bước một bước về phía trước, cười nói:
- Để cho ta xem thử bản lĩnh của ngươi!
Một câu vừa nói ra khỏi miệng, hắn lại điểm ngón tay tới!
Đó là một điểm có thể làm Yêu tổ mạch Bàn Sơn bị thương nặng, thậm chí trực tiếp giết chết.
Phương Nguyên đối mặt với một ngón tay thoạt nhìn bình thường này, bên trong quả thật lại giống như ép thiên địa một phương!
Trong một thoáng này, nhiệt huyết, pháp lực đều đang điên cuồng dâng trào.
Suy nghĩ trong đầu chưa từng hoạt động nhanh như vậy!
- Vù!
Hắn cầm thanh kiếm nâng cao ngang trước ngực, rạch một kiếm quanh người.
Đây chính là một kiếm mà hắn bắt đầu luyện sớm nhất, cũng để lại dấu ấn sâu nhất trong thần hồn.
Thiết Tỏa Hoành Giang!
Ở dưới Kiếm Kinh không sứt mẻ phát động, một kiếm này chắn ngang trước ngực lại giống như tách ra một thế giới!
Hắn không thi triển tâm ý kiếm, bởi vì Tâm Ý Kiếm chủ yếu là tấn công, hơn nữa mỗi lần thi triển sẽ có tiêu hao rất lớn đối với tâm niệm. Với tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hắn cũng không xác định được mình toàn lực thi triển ra Tâm Ý Kiếm có thể tổn thương được Chủ Hắc Ám không, nhưng có thể xác định sau khi thi triển ra một kiếm này, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ không có cách nào tập trung tâm niệm nữa.
Hắn chỉ có thể mặc cho Chủ Hắc Ám giết chết.
Cho nên một kiếm này của hắn là thế phòng thủ!
Một khắc sau, Phương Nguyên phát động pháp lực, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện chín con rồng lửa màu trắng, những con rồng lửa này lướt ngang qua không trung, tràn ngập trong thiên địa, lượn quanh rồi lao thẳng về phía Chủ Hắc Ám, chính là lực lượng Ly Hỏa mà hắn luyện hóa ở Ma Biên!
Trong phút chốc, bên cạnh Phương Nguyên lại có một trăm lẻ tám thẻ trúc màu xanh, chúng lập tức hình thành từng tầng trận lực.
Như vậy còn chưa hết, bên cạnh Phương Nguyên lại có lôi quang điên cuồng phun ra, trên đỉnh đầu có mây đen tập trung, một con cá chép xanh cực lớn nhảy lên không trung, gọi ra từng màn nước, bơi qua bơi lại ở trước người hắn, Chu Tước Lôi Linh hung hăng nhất bay lên trời, cuốn theo lửa vàng cao vạn trượng quét dài tới vạn dặm, phía sau có một gốc Liễu Bất Tử lại lập tức được phát động đến mức cao nhất, lúc nào cũng chuẩn bị rót lực sinh mạng vô tận vào bên trong cơ thể Phương Nguyên!
Một con cóc màu vàng uy phong lẫm liệt lại nhảy tới trước người Phương Nguyên!
...
...
Hắn lấy ra hết bản lĩnh trên người, có thể kéo dài được lúc này hay lúc ấy!
Bản thân Phương Nguyên hiểu rõ, mình rút kiếm không phải để chịu chết, chỉ để kéo dài thời gian!
- Vù!
Cũng vào lúc Phương Nguyên lấy ra từng thủ đoạn của mình, một ngón tay của Chủ Hắc Ám cũng điểm qua.
Một ngón tay này tới rất nhanh, nhẹ nhàng điểm xuống đã nghiền nát một kiếm vây của Phương Nguyên.
Không phải đạo kiếm vây này của Phương Nguyên không đủ mạnh, mà ngón tay này mạnh quá mức tưởng tượng, cho dù một kiếm kia của Phương Nguyên thật sự ngăn ra thế giới, cũng sẽ bị một ngón tay này lập tức đâm thủng...
Chỉ là vào lúc ngón tay kia điểm một cái phá kiếm vây, Phương Nguyên vừa vặn thi triển ra chín con Ly Long Hỏa.
Đối mặt với lực lượng Ly Hỏa cuồng bạo vô biên này, ngay cả Chủ Hắc Ám, cũng không dám trực tiếp dùng cơ thể cứng rắn đỡ lấy, cho nên hắn lắc người, thoạt nhìn đơn giản lại ngầm có sự kỳ diệu của trời đất, tránh qua khẽ hở giữa chín con Ly Long Hỏa.
Một ngón tay kia vẫn không dừng lại, tiếp tục điểm về phía trước.
Vào lúc này, Phương Nguyên vừa muốn phát động một trăm lẻ tám thẻ trúc, bày ra từng tầng trận lực, nhưng lực lượng của một ngón tay này quá mạnh mẽ, trận lực chưa thành hình đã bị đánh cho rơi đến bốn phần năm, một trăm lẻ tám thẻ trúc chấn động tới mức bay về bốn phương tám hướng, không thấy hình bóng.
Lại sau đó, Phương Nguyên thi triển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, tất cả lực lượng thần thông của hắn nối tiếp nhau đánh ra, dưới sự phát động của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hắn lấy thần thông Phù Đạo Ngự, trong đầu vừa thoáng nghĩ, thần thông tự hiện ra, vốn đã nhanh hơn người khác rất nhiều, nhưng bây giờ, vẫn chậm hơn Chủ Hắc Ám. Cá chép xanh, Chu Tước, liễu Bất Tử mới lộ ra hình bóng, ngón tay của Chủ Hắc Ám đã đến trước mặt.
Điểm thẳng về phía mi tâm của Phương Nguyên!
Vào lúc này, Phương Nguyên thậm chí có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt Chủ Hắc Ám.
Nụ cười kia đang nói cho hắn biết, bất kể mình đang suy nghĩ gì, đang chuẩn bị làm gì, đều không có tác dụng.
Một ngón tay này của Chủ Hắc Ám sẽ lấy đi tính mạng của mình!
Ban đầu hắn rút kiếm ra không phải tự tìm chết, bây giờ nhìn lại, có lẽ chẳng khác biệt lắm...