-
Chương 1051-1055
Chương 1051 Nhất kiếm đấu thập ma (2)
Lúc này, nàng chỉ cách đỉnh núi Vu Tuyết Sơn khoảng trăm trượng, cũng là khoảng cách khó đi nhất, mà sức chịu đựng của nàng hầu như đã đạt đến cực hạn, khắp cả người đều xuất hiện vết rách khủng bố, vì tu vi không đủ nên khiến thân thể nứt toạc, ánh mắt của nàng, vẫn luôn kiên định, chầm chậm, không ngừng đi lên núi.
Mà sau lưng nàng, Phương Nguyên một kiếm chống đỡ thế tấn công mạnh mẽ của chín đại ma đầu, trong mắt mơ hồ đỏ lên, đây là bởi vì Kiếm Ý của hắn không đủ để chống đỡ áp lực mạnh mẽ, trình độ nào đó xuất hiện huyết biến, đại biểu hắn sắp đến cực hạn rồi.
- Chỉ bằng thanh kiếm này mà muốn chống đỡ thế tấn công của mấy người chúng ta, ngươi cũng thật quá ngông cuồng?
Mà quần ma bên trong không trung bên nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cười lạnh, thế tiến công liên tiếp ập xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một làn sóng liên tiếp, như búa tạ hạ xuống từ bầu trời, đập nện Phương Nguyên.
- Áp lực đến cỡ nào, lẽ nào Kiếm Ý vẫn chưa thể tăng lên sao?
Tuy rằng Phương Nguyên cảm nhận được quanh người truyền đến áp lực vô tận, lại vẫn là cắn răng chống đỡ, Kim Hàn Tuyết đang chầm chậm leo núi, hắn rút hai chân lún sâu trong tuyết ra, từng chút từng chút leo núi theo nàng, thoạt nhìn, hai người bọn họ như cùng tiến hành thí luyện, leo lên cùng một ngọn núi, tốc độ cũng gần giống nhau, tuy nhiên áp lực chịu đựng lại khác biệt một trời một vực.
Đương nhiên, tu vi bọn họ không giống tu nhau, áp lực này dường như cũng không sai biệt lắm.
Kim Hàn Tuyết từng bước tiếp cận đỉnh núi, dù tay chân đều đã cứng ngắc tê dại, vết rách thân thể đều đã đông lại, dù huyết mạch như đã ngừng lưu động, nàng vẫn kiên quyết không ngừng đi về phía trước. Trên thực tế, lúc này nàng rất vui mừng, bởi vì nàng chưa từng bò lên được độ cao thế này, trước giờ nàng cũng không biết, gió tuyết nơi này lại lạnh lẽo đến vậy.
Nàng không biết rõ, nếu như lúc này Phương Nguyên không ở sau lưng nàng thì nàng có thể đi tiếp được hay không.
Nhưng bây giờ, nàng phải đi!
Nàng phải vượt qua độ cao kia, để người nam nhân sau lưng nàng xem.
Mà nhờ phần tâm tư mơ hồ này, trên cơ thể nàng lại xuất hiện một chút biến hóa, nàng tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, một thân pháp lực, cũng là băng tuyết nhất mạch, pháp lực này được nàng mài giũa trên Tuyết Nguyên mấy năm nay, vốn cũng đã ngưng luyện, đạt đến cực hạn, nhưng bây giờ, lại bắt đầu có một chút biến hóa, bắt đầu đột phá cực hạn.
Mà bước đầu đột phá này, một tia pháp lực của nàng dung hợp với giá lạnh của thiên địa.
Rốt cục nàng cũng cảm thấy, đỉnh Vu Tuyết Sơn xuất hiện trong mắt nàng, dường như nàng đã đột phá ràng buộc nào đó, nhìn thấy mặt khác của thế giới này, đó là Ngũ Hành Trúc Cơ nàng chưa từng nhìn thấy, một loại sức mạnh thiên địa.
Loại sức mạnh này, làm cho trái tim nàng cuồng nhiệt, tăng thêm mấy phần động lực tiếp tục đi lên.
Một trượng... Ba trượng... Mười trượng... Mười mấy trượng.
Nhìn thấy khoảng cách đỉnh núi càng lúc càng gần!
Quần ma đại chiến, trước đó không ai chú ý tới nàng, nhưng bây giờ, lại có không ít ánh mắt nhìn thân ảnh đơn bạc trong gió tuyết, ngẫm nghĩ qua cũng khiến không ít người trố mắt ngạc nhiên:
- Một nữ tu Trúc Cơ lại muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn?
Đạo tuyết tuyến thứ ba, từ trước đến giờ đều là cấm địa của tu sĩ Trúc Cơ.
Giống như tên hầu bàn trong khách sạn, sau khi bị Phương Nguyên nâng khách sạn lên đỉnh núi, chỉ sau thời gian uống cạn chén trà, đã bị đông cứng mà chết.
Nếu Kim Hàn Tuyết có thể leo lên ngọn núi này, như vậy trong mấy trăm năm qua, nàng là Trúc Cơ đầu tiên vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba.
Mà lúc nàng chậm rãi tiếp cận đỉnh núi, áp lực trên người Phương Nguyên cũng gần như đến cực hạn.
Trường kiếm màu xanh trong tay hắn bị bẻ cong thành hình vòng cung, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, nhưng dù như thế nào, hắn vẫn chống đỡ, cũng sớm đã triển khai đến cực hạn, bây giờ hắn chỉ nghĩ dưới áp lực kinh khủng Kiếm Ý được lột xác, đẩy lên bầu trời một phương, bảo hộ trên đỉnh đầu Kim Hàn Tuyết, từng bước từng bước leo lên núi.
- Hừ...
Trong bầu trời phía tây, hai mắt Đồng lão ma híp lại.
- Dù kiếm đạo chưa đạt đến đỉnh phong, nhưng nền tảng lại cực giai.
Hắn nhìn chòng chọc vào Kim Hàn Tuyết, cũng nhìn đến Phương Nguyên, rõ ràng sắp thất bại nhưng vẫn không bại.
Qua hồi lâu, hắn nặng nề thở dài, tự nói:
- Cuối cùng vẫn là lão phu tự thân ra tay mới được.
Khi tiếng nói hắn vang lên, cả người cũng động.
Lúc đầu chầm chậm, nhưng càng lúc càng nhanh, một tiếng ầm ầm vang lên, xúc động toàn bộ mây đen dày đặc, ôm theo cuồng phong vô biên, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên. Một mình hắn ra tay mang đến áp lực, trình độ nào đó thậm chí còn vượt qua chín đại ma đầu gồm tứ đại hộ pháp, ba vị cung phụng, cùng Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm đang liên thủ không ngừng bao vây tấn công Phương Nguyên.
Giống như bầu trời ập xuống.
- Chẳng lẽ không đột phá được ràng buộc kia sao?
Vào lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng hiện ra ý lạnh tàn nhẫn.
Đồng lão ma cũng đã ra tay, dưới áp lực vô cùng lớn, lẽ nào Kiếm Ý của hắn không còn cách nào lột xác được sao?
Hắn không tin, trong nội tâm gầm thét “Ta không tin trong hoàn cảnh hung hiểm thế này mà không cách nào giúp ta ngưng luyện ra Kiếm Ý mạnh hơn!”
Chương 1052 Tâm tình không tốt lắm (1)
Ầm ầm ầm!
Mây đen che kín bầu trời, tuôn ra mà đến, mây đen luồng thứ nhất đang chầm chậm tiếp cận một phương kiếm đẩy lên, trường kiếm màu xanh trong tay Phương Nguyên rốt cục đạt đến cực hạn, đột nhiên trong lúc đó hóa thành từng sợi thanh khí, tản vào trong bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, Phương Nguyên một thân Kiếm Ý, cũng xé rách từng mảnh, như băng tuyết gặp lửa tan rã.
Đột nhiên, Phương Nguyên mở mắt ra, ánh mắt có chút quái lạ:
- Cháu trai, thật không ra được?
Ầm ầm ầm!
Khi Đồng lão ma ra tay, tình thế trong sân lập tức đại biến.
Vốn Phương Nguyên một kiếm đối kháng quần ma, gió lạnh, thậm chí cả đại trận mà bọn hắn bày xuống dựa vào gió tuyết, cuộc chiến diễn ra vẫn không có ai có thể phá tan kiếm ba thước của hắn, nhưng tương ứng, hắn cũng đạt đến cực hạn. Hiện tại Đồng lão ma ra tay, hắn không thể toại nguyện đột phá, cực hạn rốt cục cũng bị đánh vỡ, thanh khí hóa ra trường kiếm đã đổ nát, tay phải sử dụng kiếm bị chấn động đến chảy máu, bản thể Kiếm Ý bị xé rách, kiếm khí tràn ngập trong không trung chóng tan rã.
Tất cả thế tiến công trong chốc lát đồng thời ập xuống đỉnh đầu hắn và Kim Hàn Tuyết.
Vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên có chút quái lạ.
Tại sao mạo hiểm lớn như vậy, ngay cả tính mạng cũng đều muốn đánh đổi nhưng lại không thành công?
Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không hiểu, lại vừa mất mát khó tả.
Hắn sinh ra buồn bực, thậm chí không thèm để ý đến nguy hiểm đang tràn ngập trước mặt.
Mà trong mắt mọi người xung quanh, nhìn thấy Kiếm Ý cường đại của Phương Nguyên bị xé rách, bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đã bị thua, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, Đồng lão ma cười lớn, chín vị ma đầu khác cũng đồng thời rống to, nhanh chóng vọt về phía Phương Nguyên, sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau, có một vài người trong đó còn sử dụng ma khí tương tự như một loại pháp bảo sưu hồn.
- Ha ha, thần hồn người này ta muốn…
- Đồng Lão tổ đồng ý với chúng ta, sẽ không tranh thần hồn này cùng chúng ta, chúng ta phát tài rồi.
Hét lớn một tiếng, bọn họ tranh nhau chen lấn.
- Hazz, chung quy vẫn là vô dụng.
Phía tây Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm tu thở dài, từ xa thả ra Kiếm linh nhìn chằm chằm đến mảnh chiến trường này, đang chuẩn bị thu hồi Kiếm kinh, lắc đầu, có chút tiếc hận.
- Vốn tưởng rằng người có can đảm khiêu khích Đồng lão ma, không chừng là một nhân tài, không nghĩ đến lại vô dụng đến vậy, nhìn dáng dấp, cùng lắm cũng chỉ là thịt phôi bồi dưỡng Kiếm linh thôi, không đáng để chúng ta tiếp dẫn.
Người khác lên tiếng :
- Người như vậy, chúng ta còn muốn đem tinh lực đặt ở phương bắc!
Mà phía đông Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm Đồ cũng cười lạnh, người cầm đầu nói:
- Có lẽ chúng ta phí công một chuyến rồi, người này không đáng để Tẩy Kiếm Trì chúng ta quan tâm, đám người ma đầu này tự giết lẫn nhau, chúng ta bớt đi ít chuyện.
- Ông trời của ta, chơi xong chưa thế?
Trong pháp chu của Phương Nguyên, ba vị Lão Ma nhìn thấy màn này, trố mắt ngoác mồm, sau đó đồng thời bay ra ngoài, ai nấy đều dùng thần thông pháp bảo, vội vã chạy đến muốn cứu Phương Nguyên. Mỗi người trong lòng kêu khổ, hận không thể chửi ầm lên, trên người bọn họ đều có độc đan của Phương Nguyên, lúc này tự nhiên hiểu rõ, Phương Nguyên mà chết, bọn họ cũng phải theo, bởi vậy tất nhiên muốn xuất thủ cứu giúp.
Nhưng tình thế bây giờ nguy hiểm, vượt xa bọn họ dự đoán, dù muốn cứu, cũng có thể có được mấy phần thắng?
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, mèo trắng nằm trong pháp chu, mắt lạnh nhìn một màn Phương Nguyên bị vây kia.
Nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn, lại xem thường nghiêng đầu!
- Không lẽ vị Tuyết công tử này lại chết trong tay thủ hạ Đồng lão ma sao?
Mấy người chưởng quỹ khách sạn vừa mừng vừa sợ, tim đập mạnh.
- Đúng là gừng càng già càng cay, dù thanh thế Tuyết công tử có lớn thế nào, cũng không sánh bằng Đồng lão ma.
- Haizzz.
Nói thì dài dòng, kỳ thực diễn ra trong một ý nghĩ.
Thanh kiếm bị phá hủy, thoạt nhìn Phương Nguyên như không còn sức để phòng ngự, trơ mắt nhìn chúng ma đầu đánh tới trước người.
Vào đúng lúc này, hắn có chút nản lòng thoái chí.
Trong lòng rất không vui, thậm chí còn lười ra tay ứng phó với quần ma nhưng vẫn muốn đuổi bọn họ.
Bởi vậy, đưa mắt nhìn Kiếm Ý yêu pháp, đại trận Tuyết Trùng, còn có mây đen Đồng lão ma điều khiển, hắn liền thu hồi cánh tay phải bị thương, nhẹ nhàng nâng tay trái, ống tay áo bay vút lên, hắn nhẹ nhàng tìm mấy lần, sau đó thanh khí tăng vọt, như một mảnh cuồng mây, trong giây lát xuất hiện bên cạnh hắn.
Mà bên trong mây xanh, thanh khí di động, sau đó xuất hiện một con cá chép xanh khổng lồ, cá chép xanh thân hình cao hơn trượng, nhẹ nhàng bơi quanh Phương Nguyên, triệu hoán đến một màn nước vô hình, dưới cái rét vô cùng trên Vu Tuyết Sơn, màn nước vừa xuất hiện, liền hóa thành tuyết lớn mênh mông, giống như tấm màng tuyết, buộc thế tấn công giảm lại.
- Đó là gì?
- Hắn lại còn có thần thông bảo mệnh lợi hại đến vậy?
Quần ma đánh tới bên người Phương Nguyên, nhìn thấy cá chép xanh, tâm trạng trở nên vô cùng quái lạ.
Đúng là không nghĩ tới, Phương Nguyên có sở trường kiếm, lại còn am hiểu thần thông!
Từ khi tiến vào Tuyết Nguyên, Phương Nguyên giết người, chủ yếu là sử dụng kiếm, thậm chí không ai biết hắn am hiểu thần thông.
Chương 1053 Tâm tình không tốt lắm (2)
- Cung giương hết đà, sợ hắn làm gì, đợi ta lấy Kiếm đạo phá nát thần thông của hắn.
Ngẩn ngơ chốc lát, Tuyết Lang Kiếm khẽ quát một tiếng, ánh mắt cuồng nhiệt, điều động kiếm quang, vội vã chém xuống.
Vào lúc này, cá chép xanh bao vây Phương Nguyên, tẻ nhạt không thú vị liếc mắt nhìn hắn.
Sau đó thân hình hắn đột nhiên lóe lên, như xen lẫn một vài hình dạng kỳ quái thần bí, dễ dàng lắc mình đi ra pháp trận xung quanh, vạn phần quỷ dị đi tới trước người Tuyết Lang Kiếm, tay áo lớn bay lên, khi tay áo xẹt qua, bên trong đất trời, thanh khí tuôn ra, ngưng tụ vô song, trộn lẫn từng tia sấm sét, như một mảnh gió tuyết, chụp vào Tuyết Lang Kiếm.
Vừa quát lớn, Tuyết Lang Kiếm muốn vọt tới trước người Phương Nguyên, bỗng nhiên cứng đờ.
Trong lúc nguy cấp Tuyết Lang Kiếm muốn chạy trốn, nhưng cũng cảm giác xung quanh hắn như bị thanh khí nặng nề như dãy núi bao lấy, khiến hắn không thể động đậy, muốn liều mạng chống đỡ, lại cảm giác Kiếm Ý của chính mình vào lúc này đang bị thanh khí áp chế, giống như nước sôi khiến băng tuyết tan rã, không còn sót lại chút gì...
Thời khắc này, hắn cảm giác vô cùng khổ sở.
Cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy trước ngực đã xuất hiện lỗ hổng.
Hơn nữa trong lổ hổng kia ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, lấy lỗ hổng kia làm tâm điểm, từng chút từng chút hóa thân thể thành tro tàn. Tuyết Lang Kiếm cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng không thể la lên được, hắn muốn cầu xin nhưng thân thể lại không cử động được.
- Chuyện này. .
Tứ đại hộ pháp, ba vị cung phụng, cùng với Tuyết Hài Nhi, còn có Đồng lão ma giữa không trung nhìn thấy vô cùng kinh hãi.
Bọn họ nhìn Tuyết Lang Kiếm không thể tin được, sau đó cứng người, khổ sở nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này, mặt Phương Nguyên lại không chút cảm xúc, tay áo lớn thu hồi, xoay người lại, bóp thủ ấn.
Sau đó trong hư không, đột nhiên một dòng thác sấm sét rơi xuống, tuôn về phía tứ đại hộ pháp dưới trướng Đồng lão ma.
Tuyết Hồn trong tứ đại hộ pháp nhanh chóng bị thác sấm sét đánh chết, ba người còn lại nhìn mà kinh hãi, đồng thời tản ra, nhanh chóng chạy ra xa, nhưng thác sấm xét kia bỗng nhiên biến hóa thành những con trăn sấm sét, phân ra bốn hướng và xoắn lại, bao vây ba người bọn họ, quấn lấy từng người.
Ba người này nhìn thấy mà sợ hãi, cơ thể bọn họ cũng sẽ hóa thành tro tàn như Tuyết Hồn.
Tuy có trước sau, lại không chậm trễ bao lâu, tứ đại hộ pháp đúng là chết cùng nhau.
- Không được, chạy mau.
Mấy người còn lại, phản ứng chậm đi, lúc này cũng hiểu rõ, đột nhiên trong lúc đó, một người trong ba vị cung phụng quát to một tiếng, xoay người muốn trốn, nhưng những người xung quanh còn chạy nhanh hơn hắn, hai vị cung phụng khác đã sớm lẻn ra ngoài mấy trăm trượng, Tuyết Hài Nhi có năng lực điều khiển Tuyết Trùng thì hô lên một tiếng, trực tiếp tiến vào chồng chất trên Tuyết Trùng mà đi.
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, ngón tay tìm trong tay áo lớn hai lần.
Thanh khí xung quanh di động, sau lưng hắn, đột nhiên xuất hiện một cây liễu cao tới hơn mười trượng, cành liễu rộng lớn múa tung, dài đến trăm trượng, như roi điện lao vào hư không. Ba vị cung phụng trốn thoát cũng không chậm nhưng làm sao có thể thoát được cành liễu mảnh mai này, giống như một tấm võng lớn, bao phủ bọn họ lại, vừa giống như từng đạo Khổn Tiên Tác, mạnh mẽ trói lên.
Sau đó, ba người bọn họ điên cuồng hét lên không ngớt, thân thể cũng đã hóa thành từng mảnh tro tàn.
Ngay cả thần hồn cũng trốn không thoát, đều bị roi điện múa tung, đánh cho vỡ tung từng mảnh.
Mà thần thông đánh về phía Tuyết Hài Nhi, căn bản không đi về phía hắn.
Lúc này, Phương Nguyên cũng lười suy nghĩ nên làm gì để phân biệt Tuyết Hài Nhi trong đám Tuyết Trùng, hắn trực tiếp trở tay đánh ra một đạo thanh khí, trong mảnh thanh khí đột nhiên hóa ra một con Chu Tước cực lớn, mạnh mẽ nhào xuống bầy Tuyết Trùng, trong cơ thể Chu Tước ẩn chứa hỏa ý khó hình dung, há mồm phun một dòng thác lửa ầm ầm mà xuống. Tuyết Trùng sinh trong băng thiên tuyết địa, lúc này hòa tan từng mảnh, tiếp đó kể cả tuyết đọng và băng cứng cũng nhanh chóng bị hơ khô.
Tuyết Hài Nhi kêu rên một tiếng, phi thân muốn trốn, nhưng Chu Tước ngẩng đầu lên mổ một phát, ngậm hắn vào trong miệng.
Thời khắc nguy cấp, chín ma đầu đã bị giết!
Không trung vốn đông đúc, đột nhiên chỉ còn lại một mình Đồng lão ma, lúc này ngay cả hắn, theo bản năng dụi dụi hai mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đã xoay người nhìn về phía hắn.
Bóng cây liễu sau lưng lóe lên, vết thương bị nứt toạt trên tay phải đã nhanh chóng khép lại, khí tức thanh lam phun trào quanh Phương Nguyên, có thể nhìn thấy trong thanh khí ẩn giấu tử quang, tụ tập trên tay trái của hắn, hóa thành cung lớn màu xanh, giống như thực chất, được hoa văn màu tím quỷ dị che kín, lúc này gió tuyết xung quanh đều đọng lại giữa không trung.
Tiếp sau đó, tay phải Phương Nguyên giơ lên, động tác chầm rãi mà hùng hậu, mang theo hàm ý ám hợp thiên địa, nắm chặt một tia lôi điện, lôi điện theo động tác của hắn, chậm rãi hóa thành lôi tiễn màu đỏ sâm, khoát lên cung tên một thanh lôi tiễn màu đỏ sậm.
Đồng lão ma hít vào một hơi!
Có gì sai rồi.
Tử Đan tu sĩ!
Tử Đan tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ!
Hơn nữa là một thần thông thay đổi khó lường, dường như Tử Đan tu sĩ có truyền thừa thần pháp cao nhất.
Chương 1054 Chém thập ma (1)
Người cỡ này ở Tẩy Kiếm Trì, cũng sẽ là truyền nhân đứng đầu, vì sao sẽ xuất hiện nơi này tranh vị trí ma đầu cùng hắn?
Lão nhân gia ngài thịt cá ăn chán, cũng không cần thiết đến cướp bánh ngô của ta chứ!
Trong lòng Đồng lão ma kêu khổ, hiển nhiên mũi tên kia chỉ về phía lão, đột nhiên tỉnh ngộ, liều mạng kêu to:
- Khoan đã.
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút không hiểu.
Đồng lão ma hét lớn:
- Nếu ngươi muốn đỉnh lô, lão phu tặng cho ngươi, nếu ngươi muốn pháp bảo của lão phu, lão phu cũng đều cho ngươi, nếu ngươi muốn danh đệ nhất ma đầu, lão phu tuyệt không dám trang cùng ngươi, lão phu... lão phu nguyện quy thuận ngươi...
Nhìn Đồng lão ma run lập cập, như cá nằm trên thớt, Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Tâm tình ta không tốt!
Đồng lão ma bất đắc dĩ, điên cuồng kêu lớn, mây đen bên người đen cũng khuấy động, bao phủ khắp nơi:
- Nếu lão phu đắc tội gì đến Tiên sư, tất cả đều dễ nói chuyện, lão phu nguyện đem tất cả bồi đắp cho ngươi, để tâm tình ngươi tốt lên.
Phương Nguyên lười nói nhiều, chỉ lắc đầu nói:
- Tâm tình ta không tốt không liên quan gì đến ngươi.
Lời nói vừa dứt, dây cung cũng được kéo căng.
Một mũi tên bay ra, ánh chớp chiếu sáng toàn bộ nửa bầu trời Vu Tuyết Sơn, bay thẳng đến Đồng lão ma!
Đồng lão ma sắp khóc lên:
- Không có quan hệ gì với ta vậy ngươi còn bắn ta làm gì?
Một mũi tên bay thẳng đến Đồng lão ma, nhìn như bình thản không có gì lạ, lại mang theo một cỗ sức mạnh khó có thể hình dung.
Đương nhiên Đồng lão ma cũng hiểu được mũi tên này lợi hại thế nào, nhìn thấy mũi tên bay ra, hắn quát to một tiếng liều mạng xoay người chạy trốn, đồng thời tay áo lớn nhanh chóng vung lên một đại ấn màu xám trắng.
Ấn này vừa ra, giá lạnh trong thiên địa tăng lên mấy lần, bên cạnh hắn có một mảnh mây đen, đột nhiên ầm ầm cuốn lên, che lấp thân hình của hắn, thậm chí như ngưng kết thành thực chất, ầm ầm ầm cuốn về phương xa, nhưng mũi tên kia của Phương Nguyên lại đi cực nhanh, giống như mũi tên trên dây cung, bắn ra liền biến mất trong đất trời, khi xuất hiện đã đến sau lưng Đồng lão ma, sau đó chăm chú nhìn thân hình hắn biến mất trong mây đen dày đặc.
Mây đen tiếp tục cuốn lên, gào thét bay về phía tây.
Tuy nhiên, trong đám mây đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Đồng lão ma.
Một giây tiếp theo, mây đen phiêu động cũng chậm rãi ngừng lại, bên trong mây đen đại ấn màu xám trắng rơi xuống, ấn này chính là Đồng lão ma dùng pháp bảo điều khiển mây đen, phong ấn hạ xuống, mây đen cũng tản đi.
Gió tuyết gào thét, hư không vắng vẻ, Đồng lão ma đã hoàn toàn không nhìn thấy.
Dưới Vu Tuyết Sơn, mấy người chưởng quỹ trong ao tuyết nhìn đến nghẹn.
Bọn họ sợ hãi, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên trên núi.
Ba vị ma đầu từ pháp chu lao ra, gấp gáp xông ra cứu giúp cũng ngừng lại giữa không trung, cả người phát lạnh, kinh ngạc không nói nên lời nhìn Phương Nguyên, mạnh mẽ nuốt nước miếng mấy cái, lại không nói ra được một lời.
Nếu nói trong lòng bọn họ chỉ có một loại cảm giác, thì đó chính là sợ hãi.
Cho dù họ bị Phương Nguyên trấn áp, cũng lấy độc đan khống chế, nhưng vẫn chưa từng thấy Phương Nguyên dốc toàn lực ra tay, thậm chí bọn họ trong bóng tối vài lần thảo luận có biện pháp hóa giải độc đan, sau đó lên kế hoạch liên thủ phản chế Phương Nguyên, ngay cả suy nghĩ bắt cóc mèo trắng uy hiếp Phương Nguyên cũng đều không bỏ qua, nhưng chỉ vì không chắc chắn nên còn chưa thực hiện.
Mà bây giờ, bọn họ cảm thấy rất vui mừng, còn may chưa thực hiện.
Mới bắt đầu bọn họ chỉ coi Phương Nguyên là một trong những ma đầu bên ngoài trà trộn vào Tuyết Nguyên, thực lực không yếu, nhưng không nghĩ tới, nhân gia đâu chỉ có thực lực không kém, mà thuộc cao thủ cảnh giới Kim Đan thượng tầng, đoán chừng bên trên Tuyết Nguyên, ngoại trừ những lão quái vật quanh năm ẩn giấu nơi sâu trong Tuyết Nguyên, cùng người của hai đại kiếm đạo thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Trên đời sao có người mạnh đến thế, kiếm đạo mạnh như thế, thần thông còn mạnh hơn kiếm đạo?
- Chết rồi?
Mà trên một ngọn núi tuyết thấp bé phía xa, một đám Kiếm tu đã chuẩn bị rời đi, trên mặt kinh ngạc vô cùng, vì kết quả ngoài dự liệu quả bọn họ, liền hỏi lại mấy lần, mới xác định nam tu kia không phải đang nói đùa, sau khi cùng nhau sững sờ một lát, có người hô lên:
- Vậy sao ngươi không ngăn cản hắn? Dù sao giữ lại Đồng lão ma đối với chúng ta vẫn hữu dụng!
Nam tử tế lên Kiếm linh cười khổ nói:
- Ta ngăn cản thế nhưng không ngăn được.
- Ngay cả Thi đạo huynh cũng không cứu được?
Người bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh:
- Tuyết công tử này đến tột cùng là ai?
Mà ở phía đông Vu Tuyết Sơn, cái kia một đám Kiếm tu thần sắc mặt cũng đại biến, có người trầm giọng quát lên:
- Mau chóng truyền tin cho trưởng lão trong môn phái, chúng ta đều đánh giá thấp vị Tuyết công tử này, với trình độ thần thông cỡ này của hắn, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Một kiếm chém mười ma đầu, đất trời quang đãng.
Ba ma đầu trên pháp chu, chưởng quỹ cùng thực khách trong khách sạn may mắn còn sống sót, nghe được động tĩnh đại chiến lặng lẽ chạy tới phụ cận hỏi thăm tu sĩ Tuyết Nguyên, vào lúc này, trong lòng chỉ có một loại cảm giác!
Đó chính là không rõ.
Chương 1055 Chém thập ma (2)
Nhìn Phương Nguyên đại phát thần uy trong phút chốc, bọn họ liền nghi hoặc, không hiểu sao người mạnh thế này lại xuất hiện trên Tuyết Nguyên.
Người thế này, có thể ngồi ở vị trí cao trong Thừa Thiên Kiếm Đạo, hoặc sống trong nhung lụa trên Tẩy Kiếm Trì chứ?
Làm sao lại chạy đến Tuyết Nguyên tranh danh đệ nhất ma đầu với Đồng lão ma?
Tuy nhiên, lúc này người bên ngoài nhìn Phương Nguyên thì Phương Nguyên lại nhìn Kim Hàn Tuyết.
Hiện tại, Kim Hàn Tuyết còn chưa biết mười đại ma đầu đã bị phục tru, nàng tiếp cận đỉnh Vu Tuyết Sơn, lạnh cực độ của thiên địa làm cả người nàng như đóng băng, ngay cả gào thét cũng không làm được, càng không cần phải nói mượn linh khí thiên địa bồi bổ thân thể. Thậm chí lúc này nàng cảm thấy, giá rét cuồng phong xung quanh như muốn kéo linh khí từ thân thể nàng ra, biến nàng thành lớp vỏ băng giá.
Điều làm nàng tức giận chính là, nàng cảm giác được Phương Nguyên ở sau lưng nàng, nhưng không có ý giúp nàng chống đỡ.
Nam nhân này nói sự thật, hắn sẽ giúp nàng hộ pháp, nhưng đến thí luyện nên hắn sẽ không giúp nàng chống đỡ bất kỳ một tia gió lạnh nào, dù cuối cùng nàng thí luyện thất bại, chết trên đỉnh Vu Tuyết Sơn này, hắn cũng sẽ không ra tay.
Mà tương ứng, người nam nhân này đồng ý hộ pháp giúp nàng, thì dù là ai cũng không thể tổn thương được nàng.
Vì thế Kim Hàn Tuyết cũng yên tâm giao phía sau lưng giao cho Phương Nguyên, trong nội tâm chỉ còn một tia chấp niệm đối kháng với khí lạnh của thiên địa, nàng cảm giác được, Phong Sương đạo cơ của nàng như đã đột phá đến một cực hạn nào đó, đạo cơ này như đến từ khí cơ của mảnh thiên địa lạnh lẽo, mơ hồ sinh ra cảm ứng cùng nàng, khí cơ này, bảo vệ tâm thần nàng bất diệt.
Khi này nàng quên mất chính mình, quên mất sinh tử, tâm trạng bình tĩnh, tìm sợi khí cơ.
Từng bước từng bước, đi tới đỉnh núi.
Từng bước từng bước, đi tới nơi giá rét ác liệt hơn.
Rốt cục, nàng cũng không biết qua bao lâu, cảm giác được từ lúc nào giá lạnh xung quanh bỗng nhiên trở nên hòa hoãn, vẫn lạnh, nhưng không trở nên càng lạnh hơn, cũng vào đúng lúc này, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm ứng, chậm rãi ngưng tụ tâm thần, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, vào lúc này, chậm rãi trở nên rõ ràng hơn.
Nàng nhìn về địa hình phía trước, đột ngột chuyển hướng xuống, trước mắt là vùng đất bằng phẳng của đạo tuyết tuyến thứ ba.
Xung quanh gió tuyết cuồn cuộn, gió lạnh gào thét.
Ngẩng đầu nhìn lên tuyết lớn mênh mông, chỉ có bầu trời cao hơn nàng.
Trong lòng Kim Hàn Tuyết vô cùng mừng rỡ, trong nháy mắt, nàng tựa như quên giá lạnh xung quanh, kích động vạn phần quay người lại, đứng nhìn Phương Nguyên lẳng lặng phía sau nàng hô lớn.
- Ta thành công.
- Ta đã leo lên Vu Tuyết Sơn.
- Chúc mừng ngươi, Kim Hàn Tuyết sư muội!
Phương Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Ta có thể cảm giác được, ngươi đã bắt đầu tiếp xúc bên ngoài Ngũ Hành Trúc Cơ, điều này chứng minh con đường ngươi đi là đúng, kiên định là chính xác, cũng chứng minh ngươi có thể tiếp tục đi theo phương hướng này.
- Đúng, đúng thế.
Kim Hàn Tuyết nói vô cùng gian nan, lại không che giấu nổi sự vui mừng của nàng.
Nàng liên tục gật đầu, tựa như có nhiều lời muốn nói.
Nhưng cũng vào lúc này, gió tuyết xung quanh thoáng yếu đi một chút, rốt cục nàng cũng nhìn rõ vẻ mặt Phương Nguyên, cả người hơi ngẩn ra, vui mừng trên mặt cũng chậm rãi phai nhạt, nhìn dáng dấp sa sút của Phương Nguyên nàng vô cùng lo lắng. Một lát sau, nàng có chút do dự, khó khăn nói:
- Phương Nguyên sư huynh, tại sao ngươi thoạt nhìn…không vui chút nào vậy?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kim Hàn Tuyết, Phương Nguyên khẽ lắc đầu.
Hắn cũng muốn nở nụ cười an ủi Kim Hàn Tuyết, nhưng nỗ lực một chút, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Ánh mắt yên tĩnh đáp:
- Ngươi thí luyện thành công, nhưng ta lại thất bại!
Kim Hàn Tuyết muốn nói gì lại thôi, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nói gì thêm, triển khai một đạo pháp lực, mang theo Kim Hàn Tuyết, lao xuống pháp chu dưới chân núi. Hắn vẫn làm như thường lệ, chuẩn bị đan dược cho Kim Hàn Tuyết an dưỡng, chỉ điểm vài chỗ cần thiết cho tu hành, sau đó lại chỉ một gian tĩnh thất cho nàng, để nàng ở bên trong lẳng lặng lĩnh ngộ tu hành đoạt được.
Lúc này trên mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng hắn ở trên đỉnh núi, vẻ mặt cực kỳ sa sút nói ra câu nói kia vẫn ở trong dầu Kim Hàn Tuyết, nàng rất muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên bày một bộ dạng người sống chớ gần, nên cuối cùng nàng lại không có dũng khí để hỏi.
Ba đại ma đầu trên pháp chu càng ngoan ngoãn hơn.
Vốn thấy Phương Nguyên một kiếm chém mười ma đầu, uy phong lẫm lẫm, sát khí vô hạn, bọn họ đều chuẩn bị một bụng lời chúc mừng, nhưng nhìn thấy trên người Phương Nguyên sự buồn bực như ẩn như hiện, liền nhanh chóng nuốt vào trong, người thì lấy cớ tu sửa đại trận pháp chu, người lấy cớ đi ra bên ngoài phòng thủ, người lấy cớ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong nháy mắt chạy sạch sành sanh.
Chỉ có mèo trắng vẫn mang dáng dấp kia, nghênh ngang tới lui trên người Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi trong phòng luyện đan, chậm rãi nấu một lò đan trà, rót một chén nóng hổi, lại cho mèo trắng một chén, hắn đang cố gắng mượn quá trình này để cho mình bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc hiệu không chút hữu dụng.
Cầm trong tay một cuốn sách, cũng xem không vào.
Toàn bộ trong lồng ngực như bị loại cảm giác thất bại xâm chiếm.
Lúc này, nàng chỉ cách đỉnh núi Vu Tuyết Sơn khoảng trăm trượng, cũng là khoảng cách khó đi nhất, mà sức chịu đựng của nàng hầu như đã đạt đến cực hạn, khắp cả người đều xuất hiện vết rách khủng bố, vì tu vi không đủ nên khiến thân thể nứt toạc, ánh mắt của nàng, vẫn luôn kiên định, chầm chậm, không ngừng đi lên núi.
Mà sau lưng nàng, Phương Nguyên một kiếm chống đỡ thế tấn công mạnh mẽ của chín đại ma đầu, trong mắt mơ hồ đỏ lên, đây là bởi vì Kiếm Ý của hắn không đủ để chống đỡ áp lực mạnh mẽ, trình độ nào đó xuất hiện huyết biến, đại biểu hắn sắp đến cực hạn rồi.
- Chỉ bằng thanh kiếm này mà muốn chống đỡ thế tấn công của mấy người chúng ta, ngươi cũng thật quá ngông cuồng?
Mà quần ma bên trong không trung bên nhìn thấy tình cảnh này, chỉ cười lạnh, thế tiến công liên tiếp ập xuống.
Ầm! Ầm! Ầm!
Một làn sóng liên tiếp, như búa tạ hạ xuống từ bầu trời, đập nện Phương Nguyên.
- Áp lực đến cỡ nào, lẽ nào Kiếm Ý vẫn chưa thể tăng lên sao?
Tuy rằng Phương Nguyên cảm nhận được quanh người truyền đến áp lực vô tận, lại vẫn là cắn răng chống đỡ, Kim Hàn Tuyết đang chầm chậm leo núi, hắn rút hai chân lún sâu trong tuyết ra, từng chút từng chút leo núi theo nàng, thoạt nhìn, hai người bọn họ như cùng tiến hành thí luyện, leo lên cùng một ngọn núi, tốc độ cũng gần giống nhau, tuy nhiên áp lực chịu đựng lại khác biệt một trời một vực.
Đương nhiên, tu vi bọn họ không giống tu nhau, áp lực này dường như cũng không sai biệt lắm.
Kim Hàn Tuyết từng bước tiếp cận đỉnh núi, dù tay chân đều đã cứng ngắc tê dại, vết rách thân thể đều đã đông lại, dù huyết mạch như đã ngừng lưu động, nàng vẫn kiên quyết không ngừng đi về phía trước. Trên thực tế, lúc này nàng rất vui mừng, bởi vì nàng chưa từng bò lên được độ cao thế này, trước giờ nàng cũng không biết, gió tuyết nơi này lại lạnh lẽo đến vậy.
Nàng không biết rõ, nếu như lúc này Phương Nguyên không ở sau lưng nàng thì nàng có thể đi tiếp được hay không.
Nhưng bây giờ, nàng phải đi!
Nàng phải vượt qua độ cao kia, để người nam nhân sau lưng nàng xem.
Mà nhờ phần tâm tư mơ hồ này, trên cơ thể nàng lại xuất hiện một chút biến hóa, nàng tu luyện Băng Đao Sương Kiếm Quyết, một thân pháp lực, cũng là băng tuyết nhất mạch, pháp lực này được nàng mài giũa trên Tuyết Nguyên mấy năm nay, vốn cũng đã ngưng luyện, đạt đến cực hạn, nhưng bây giờ, lại bắt đầu có một chút biến hóa, bắt đầu đột phá cực hạn.
Mà bước đầu đột phá này, một tia pháp lực của nàng dung hợp với giá lạnh của thiên địa.
Rốt cục nàng cũng cảm thấy, đỉnh Vu Tuyết Sơn xuất hiện trong mắt nàng, dường như nàng đã đột phá ràng buộc nào đó, nhìn thấy mặt khác của thế giới này, đó là Ngũ Hành Trúc Cơ nàng chưa từng nhìn thấy, một loại sức mạnh thiên địa.
Loại sức mạnh này, làm cho trái tim nàng cuồng nhiệt, tăng thêm mấy phần động lực tiếp tục đi lên.
Một trượng... Ba trượng... Mười trượng... Mười mấy trượng.
Nhìn thấy khoảng cách đỉnh núi càng lúc càng gần!
Quần ma đại chiến, trước đó không ai chú ý tới nàng, nhưng bây giờ, lại có không ít ánh mắt nhìn thân ảnh đơn bạc trong gió tuyết, ngẫm nghĩ qua cũng khiến không ít người trố mắt ngạc nhiên:
- Một nữ tu Trúc Cơ lại muốn vượt qua Vu Tuyết Sơn?
Đạo tuyết tuyến thứ ba, từ trước đến giờ đều là cấm địa của tu sĩ Trúc Cơ.
Giống như tên hầu bàn trong khách sạn, sau khi bị Phương Nguyên nâng khách sạn lên đỉnh núi, chỉ sau thời gian uống cạn chén trà, đã bị đông cứng mà chết.
Nếu Kim Hàn Tuyết có thể leo lên ngọn núi này, như vậy trong mấy trăm năm qua, nàng là Trúc Cơ đầu tiên vượt qua đạo tuyết tuyến thứ ba.
Mà lúc nàng chậm rãi tiếp cận đỉnh núi, áp lực trên người Phương Nguyên cũng gần như đến cực hạn.
Trường kiếm màu xanh trong tay hắn bị bẻ cong thành hình vòng cung, sắc mặt tái nhợt, hàm răng cắn chặt, nhưng dù như thế nào, hắn vẫn chống đỡ, cũng sớm đã triển khai đến cực hạn, bây giờ hắn chỉ nghĩ dưới áp lực kinh khủng Kiếm Ý được lột xác, đẩy lên bầu trời một phương, bảo hộ trên đỉnh đầu Kim Hàn Tuyết, từng bước từng bước leo lên núi.
- Hừ...
Trong bầu trời phía tây, hai mắt Đồng lão ma híp lại.
- Dù kiếm đạo chưa đạt đến đỉnh phong, nhưng nền tảng lại cực giai.
Hắn nhìn chòng chọc vào Kim Hàn Tuyết, cũng nhìn đến Phương Nguyên, rõ ràng sắp thất bại nhưng vẫn không bại.
Qua hồi lâu, hắn nặng nề thở dài, tự nói:
- Cuối cùng vẫn là lão phu tự thân ra tay mới được.
Khi tiếng nói hắn vang lên, cả người cũng động.
Lúc đầu chầm chậm, nhưng càng lúc càng nhanh, một tiếng ầm ầm vang lên, xúc động toàn bộ mây đen dày đặc, ôm theo cuồng phong vô biên, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên. Một mình hắn ra tay mang đến áp lực, trình độ nào đó thậm chí còn vượt qua chín đại ma đầu gồm tứ đại hộ pháp, ba vị cung phụng, cùng Tuyết Hài Nhi và Tuyết Lang Kiếm đang liên thủ không ngừng bao vây tấn công Phương Nguyên.
Giống như bầu trời ập xuống.
- Chẳng lẽ không đột phá được ràng buộc kia sao?
Vào lúc này, trong mắt Phương Nguyên cũng hiện ra ý lạnh tàn nhẫn.
Đồng lão ma cũng đã ra tay, dưới áp lực vô cùng lớn, lẽ nào Kiếm Ý của hắn không còn cách nào lột xác được sao?
Hắn không tin, trong nội tâm gầm thét “Ta không tin trong hoàn cảnh hung hiểm thế này mà không cách nào giúp ta ngưng luyện ra Kiếm Ý mạnh hơn!”
Chương 1052 Tâm tình không tốt lắm (1)
Ầm ầm ầm!
Mây đen che kín bầu trời, tuôn ra mà đến, mây đen luồng thứ nhất đang chầm chậm tiếp cận một phương kiếm đẩy lên, trường kiếm màu xanh trong tay Phương Nguyên rốt cục đạt đến cực hạn, đột nhiên trong lúc đó hóa thành từng sợi thanh khí, tản vào trong bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, Phương Nguyên một thân Kiếm Ý, cũng xé rách từng mảnh, như băng tuyết gặp lửa tan rã.
Đột nhiên, Phương Nguyên mở mắt ra, ánh mắt có chút quái lạ:
- Cháu trai, thật không ra được?
Ầm ầm ầm!
Khi Đồng lão ma ra tay, tình thế trong sân lập tức đại biến.
Vốn Phương Nguyên một kiếm đối kháng quần ma, gió lạnh, thậm chí cả đại trận mà bọn hắn bày xuống dựa vào gió tuyết, cuộc chiến diễn ra vẫn không có ai có thể phá tan kiếm ba thước của hắn, nhưng tương ứng, hắn cũng đạt đến cực hạn. Hiện tại Đồng lão ma ra tay, hắn không thể toại nguyện đột phá, cực hạn rốt cục cũng bị đánh vỡ, thanh khí hóa ra trường kiếm đã đổ nát, tay phải sử dụng kiếm bị chấn động đến chảy máu, bản thể Kiếm Ý bị xé rách, kiếm khí tràn ngập trong không trung chóng tan rã.
Tất cả thế tiến công trong chốc lát đồng thời ập xuống đỉnh đầu hắn và Kim Hàn Tuyết.
Vào đúng lúc này, ánh mắt Phương Nguyên có chút quái lạ.
Tại sao mạo hiểm lớn như vậy, ngay cả tính mạng cũng đều muốn đánh đổi nhưng lại không thành công?
Trong lòng vừa ngạc nhiên vừa không hiểu, lại vừa mất mát khó tả.
Hắn sinh ra buồn bực, thậm chí không thèm để ý đến nguy hiểm đang tràn ngập trước mặt.
Mà trong mắt mọi người xung quanh, nhìn thấy Kiếm Ý cường đại của Phương Nguyên bị xé rách, bọn họ còn tưởng rằng Phương Nguyên đã bị thua, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, Đồng lão ma cười lớn, chín vị ma đầu khác cũng đồng thời rống to, nhanh chóng vọt về phía Phương Nguyên, sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau, có một vài người trong đó còn sử dụng ma khí tương tự như một loại pháp bảo sưu hồn.
- Ha ha, thần hồn người này ta muốn…
- Đồng Lão tổ đồng ý với chúng ta, sẽ không tranh thần hồn này cùng chúng ta, chúng ta phát tài rồi.
Hét lớn một tiếng, bọn họ tranh nhau chen lấn.
- Hazz, chung quy vẫn là vô dụng.
Phía tây Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm tu thở dài, từ xa thả ra Kiếm linh nhìn chằm chằm đến mảnh chiến trường này, đang chuẩn bị thu hồi Kiếm kinh, lắc đầu, có chút tiếc hận.
- Vốn tưởng rằng người có can đảm khiêu khích Đồng lão ma, không chừng là một nhân tài, không nghĩ đến lại vô dụng đến vậy, nhìn dáng dấp, cùng lắm cũng chỉ là thịt phôi bồi dưỡng Kiếm linh thôi, không đáng để chúng ta tiếp dẫn.
Người khác lên tiếng :
- Người như vậy, chúng ta còn muốn đem tinh lực đặt ở phương bắc!
Mà phía đông Vu Tuyết Sơn, mấy vị Kiếm Đồ cũng cười lạnh, người cầm đầu nói:
- Có lẽ chúng ta phí công một chuyến rồi, người này không đáng để Tẩy Kiếm Trì chúng ta quan tâm, đám người ma đầu này tự giết lẫn nhau, chúng ta bớt đi ít chuyện.
- Ông trời của ta, chơi xong chưa thế?
Trong pháp chu của Phương Nguyên, ba vị Lão Ma nhìn thấy màn này, trố mắt ngoác mồm, sau đó đồng thời bay ra ngoài, ai nấy đều dùng thần thông pháp bảo, vội vã chạy đến muốn cứu Phương Nguyên. Mỗi người trong lòng kêu khổ, hận không thể chửi ầm lên, trên người bọn họ đều có độc đan của Phương Nguyên, lúc này tự nhiên hiểu rõ, Phương Nguyên mà chết, bọn họ cũng phải theo, bởi vậy tất nhiên muốn xuất thủ cứu giúp.
Nhưng tình thế bây giờ nguy hiểm, vượt xa bọn họ dự đoán, dù muốn cứu, cũng có thể có được mấy phần thắng?
Nhưng điều khiến bọn họ không nghĩ tới chính là, mèo trắng nằm trong pháp chu, mắt lạnh nhìn một màn Phương Nguyên bị vây kia.
Nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn, lại xem thường nghiêng đầu!
- Không lẽ vị Tuyết công tử này lại chết trong tay thủ hạ Đồng lão ma sao?
Mấy người chưởng quỹ khách sạn vừa mừng vừa sợ, tim đập mạnh.
- Đúng là gừng càng già càng cay, dù thanh thế Tuyết công tử có lớn thế nào, cũng không sánh bằng Đồng lão ma.
- Haizzz.
Nói thì dài dòng, kỳ thực diễn ra trong một ý nghĩ.
Thanh kiếm bị phá hủy, thoạt nhìn Phương Nguyên như không còn sức để phòng ngự, trơ mắt nhìn chúng ma đầu đánh tới trước người.
Vào đúng lúc này, hắn có chút nản lòng thoái chí.
Trong lòng rất không vui, thậm chí còn lười ra tay ứng phó với quần ma nhưng vẫn muốn đuổi bọn họ.
Bởi vậy, đưa mắt nhìn Kiếm Ý yêu pháp, đại trận Tuyết Trùng, còn có mây đen Đồng lão ma điều khiển, hắn liền thu hồi cánh tay phải bị thương, nhẹ nhàng nâng tay trái, ống tay áo bay vút lên, hắn nhẹ nhàng tìm mấy lần, sau đó thanh khí tăng vọt, như một mảnh cuồng mây, trong giây lát xuất hiện bên cạnh hắn.
Mà bên trong mây xanh, thanh khí di động, sau đó xuất hiện một con cá chép xanh khổng lồ, cá chép xanh thân hình cao hơn trượng, nhẹ nhàng bơi quanh Phương Nguyên, triệu hoán đến một màn nước vô hình, dưới cái rét vô cùng trên Vu Tuyết Sơn, màn nước vừa xuất hiện, liền hóa thành tuyết lớn mênh mông, giống như tấm màng tuyết, buộc thế tấn công giảm lại.
- Đó là gì?
- Hắn lại còn có thần thông bảo mệnh lợi hại đến vậy?
Quần ma đánh tới bên người Phương Nguyên, nhìn thấy cá chép xanh, tâm trạng trở nên vô cùng quái lạ.
Đúng là không nghĩ tới, Phương Nguyên có sở trường kiếm, lại còn am hiểu thần thông!
Từ khi tiến vào Tuyết Nguyên, Phương Nguyên giết người, chủ yếu là sử dụng kiếm, thậm chí không ai biết hắn am hiểu thần thông.
Chương 1053 Tâm tình không tốt lắm (2)
- Cung giương hết đà, sợ hắn làm gì, đợi ta lấy Kiếm đạo phá nát thần thông của hắn.
Ngẩn ngơ chốc lát, Tuyết Lang Kiếm khẽ quát một tiếng, ánh mắt cuồng nhiệt, điều động kiếm quang, vội vã chém xuống.
Vào lúc này, cá chép xanh bao vây Phương Nguyên, tẻ nhạt không thú vị liếc mắt nhìn hắn.
Sau đó thân hình hắn đột nhiên lóe lên, như xen lẫn một vài hình dạng kỳ quái thần bí, dễ dàng lắc mình đi ra pháp trận xung quanh, vạn phần quỷ dị đi tới trước người Tuyết Lang Kiếm, tay áo lớn bay lên, khi tay áo xẹt qua, bên trong đất trời, thanh khí tuôn ra, ngưng tụ vô song, trộn lẫn từng tia sấm sét, như một mảnh gió tuyết, chụp vào Tuyết Lang Kiếm.
Vừa quát lớn, Tuyết Lang Kiếm muốn vọt tới trước người Phương Nguyên, bỗng nhiên cứng đờ.
Trong lúc nguy cấp Tuyết Lang Kiếm muốn chạy trốn, nhưng cũng cảm giác xung quanh hắn như bị thanh khí nặng nề như dãy núi bao lấy, khiến hắn không thể động đậy, muốn liều mạng chống đỡ, lại cảm giác Kiếm Ý của chính mình vào lúc này đang bị thanh khí áp chế, giống như nước sôi khiến băng tuyết tan rã, không còn sót lại chút gì...
Thời khắc này, hắn cảm giác vô cùng khổ sở.
Cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy trước ngực đã xuất hiện lỗ hổng.
Hơn nữa trong lổ hổng kia ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố, lấy lỗ hổng kia làm tâm điểm, từng chút từng chút hóa thân thể thành tro tàn. Tuyết Lang Kiếm cảm giác vô cùng sợ hãi, nhưng không thể la lên được, hắn muốn cầu xin nhưng thân thể lại không cử động được.
- Chuyện này. .
Tứ đại hộ pháp, ba vị cung phụng, cùng với Tuyết Hài Nhi, còn có Đồng lão ma giữa không trung nhìn thấy vô cùng kinh hãi.
Bọn họ nhìn Tuyết Lang Kiếm không thể tin được, sau đó cứng người, khổ sở nhìn về phía Phương Nguyên.
Lúc này, mặt Phương Nguyên lại không chút cảm xúc, tay áo lớn thu hồi, xoay người lại, bóp thủ ấn.
Sau đó trong hư không, đột nhiên một dòng thác sấm sét rơi xuống, tuôn về phía tứ đại hộ pháp dưới trướng Đồng lão ma.
Tuyết Hồn trong tứ đại hộ pháp nhanh chóng bị thác sấm sét đánh chết, ba người còn lại nhìn mà kinh hãi, đồng thời tản ra, nhanh chóng chạy ra xa, nhưng thác sấm xét kia bỗng nhiên biến hóa thành những con trăn sấm sét, phân ra bốn hướng và xoắn lại, bao vây ba người bọn họ, quấn lấy từng người.
Ba người này nhìn thấy mà sợ hãi, cơ thể bọn họ cũng sẽ hóa thành tro tàn như Tuyết Hồn.
Tuy có trước sau, lại không chậm trễ bao lâu, tứ đại hộ pháp đúng là chết cùng nhau.
- Không được, chạy mau.
Mấy người còn lại, phản ứng chậm đi, lúc này cũng hiểu rõ, đột nhiên trong lúc đó, một người trong ba vị cung phụng quát to một tiếng, xoay người muốn trốn, nhưng những người xung quanh còn chạy nhanh hơn hắn, hai vị cung phụng khác đã sớm lẻn ra ngoài mấy trăm trượng, Tuyết Hài Nhi có năng lực điều khiển Tuyết Trùng thì hô lên một tiếng, trực tiếp tiến vào chồng chất trên Tuyết Trùng mà đi.
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, ngón tay tìm trong tay áo lớn hai lần.
Thanh khí xung quanh di động, sau lưng hắn, đột nhiên xuất hiện một cây liễu cao tới hơn mười trượng, cành liễu rộng lớn múa tung, dài đến trăm trượng, như roi điện lao vào hư không. Ba vị cung phụng trốn thoát cũng không chậm nhưng làm sao có thể thoát được cành liễu mảnh mai này, giống như một tấm võng lớn, bao phủ bọn họ lại, vừa giống như từng đạo Khổn Tiên Tác, mạnh mẽ trói lên.
Sau đó, ba người bọn họ điên cuồng hét lên không ngớt, thân thể cũng đã hóa thành từng mảnh tro tàn.
Ngay cả thần hồn cũng trốn không thoát, đều bị roi điện múa tung, đánh cho vỡ tung từng mảnh.
Mà thần thông đánh về phía Tuyết Hài Nhi, căn bản không đi về phía hắn.
Lúc này, Phương Nguyên cũng lười suy nghĩ nên làm gì để phân biệt Tuyết Hài Nhi trong đám Tuyết Trùng, hắn trực tiếp trở tay đánh ra một đạo thanh khí, trong mảnh thanh khí đột nhiên hóa ra một con Chu Tước cực lớn, mạnh mẽ nhào xuống bầy Tuyết Trùng, trong cơ thể Chu Tước ẩn chứa hỏa ý khó hình dung, há mồm phun một dòng thác lửa ầm ầm mà xuống. Tuyết Trùng sinh trong băng thiên tuyết địa, lúc này hòa tan từng mảnh, tiếp đó kể cả tuyết đọng và băng cứng cũng nhanh chóng bị hơ khô.
Tuyết Hài Nhi kêu rên một tiếng, phi thân muốn trốn, nhưng Chu Tước ngẩng đầu lên mổ một phát, ngậm hắn vào trong miệng.
Thời khắc nguy cấp, chín ma đầu đã bị giết!
Không trung vốn đông đúc, đột nhiên chỉ còn lại một mình Đồng lão ma, lúc này ngay cả hắn, theo bản năng dụi dụi hai mắt, sau đó bình tĩnh nhìn Phương Nguyên, Phương Nguyên cũng đã xoay người nhìn về phía hắn.
Bóng cây liễu sau lưng lóe lên, vết thương bị nứt toạt trên tay phải đã nhanh chóng khép lại, khí tức thanh lam phun trào quanh Phương Nguyên, có thể nhìn thấy trong thanh khí ẩn giấu tử quang, tụ tập trên tay trái của hắn, hóa thành cung lớn màu xanh, giống như thực chất, được hoa văn màu tím quỷ dị che kín, lúc này gió tuyết xung quanh đều đọng lại giữa không trung.
Tiếp sau đó, tay phải Phương Nguyên giơ lên, động tác chầm rãi mà hùng hậu, mang theo hàm ý ám hợp thiên địa, nắm chặt một tia lôi điện, lôi điện theo động tác của hắn, chậm rãi hóa thành lôi tiễn màu đỏ sâm, khoát lên cung tên một thanh lôi tiễn màu đỏ sậm.
Đồng lão ma hít vào một hơi!
Có gì sai rồi.
Tử Đan tu sĩ!
Tử Đan tu sĩ cảnh giới Kim Đan hậu kỳ!
Hơn nữa là một thần thông thay đổi khó lường, dường như Tử Đan tu sĩ có truyền thừa thần pháp cao nhất.
Chương 1054 Chém thập ma (1)
Người cỡ này ở Tẩy Kiếm Trì, cũng sẽ là truyền nhân đứng đầu, vì sao sẽ xuất hiện nơi này tranh vị trí ma đầu cùng hắn?
Lão nhân gia ngài thịt cá ăn chán, cũng không cần thiết đến cướp bánh ngô của ta chứ!
Trong lòng Đồng lão ma kêu khổ, hiển nhiên mũi tên kia chỉ về phía lão, đột nhiên tỉnh ngộ, liều mạng kêu to:
- Khoan đã.
Phương Nguyên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút không hiểu.
Đồng lão ma hét lớn:
- Nếu ngươi muốn đỉnh lô, lão phu tặng cho ngươi, nếu ngươi muốn pháp bảo của lão phu, lão phu cũng đều cho ngươi, nếu ngươi muốn danh đệ nhất ma đầu, lão phu tuyệt không dám trang cùng ngươi, lão phu... lão phu nguyện quy thuận ngươi...
Nhìn Đồng lão ma run lập cập, như cá nằm trên thớt, Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Tâm tình ta không tốt!
Đồng lão ma bất đắc dĩ, điên cuồng kêu lớn, mây đen bên người đen cũng khuấy động, bao phủ khắp nơi:
- Nếu lão phu đắc tội gì đến Tiên sư, tất cả đều dễ nói chuyện, lão phu nguyện đem tất cả bồi đắp cho ngươi, để tâm tình ngươi tốt lên.
Phương Nguyên lười nói nhiều, chỉ lắc đầu nói:
- Tâm tình ta không tốt không liên quan gì đến ngươi.
Lời nói vừa dứt, dây cung cũng được kéo căng.
Một mũi tên bay ra, ánh chớp chiếu sáng toàn bộ nửa bầu trời Vu Tuyết Sơn, bay thẳng đến Đồng lão ma!
Đồng lão ma sắp khóc lên:
- Không có quan hệ gì với ta vậy ngươi còn bắn ta làm gì?
Một mũi tên bay thẳng đến Đồng lão ma, nhìn như bình thản không có gì lạ, lại mang theo một cỗ sức mạnh khó có thể hình dung.
Đương nhiên Đồng lão ma cũng hiểu được mũi tên này lợi hại thế nào, nhìn thấy mũi tên bay ra, hắn quát to một tiếng liều mạng xoay người chạy trốn, đồng thời tay áo lớn nhanh chóng vung lên một đại ấn màu xám trắng.
Ấn này vừa ra, giá lạnh trong thiên địa tăng lên mấy lần, bên cạnh hắn có một mảnh mây đen, đột nhiên ầm ầm cuốn lên, che lấp thân hình của hắn, thậm chí như ngưng kết thành thực chất, ầm ầm ầm cuốn về phương xa, nhưng mũi tên kia của Phương Nguyên lại đi cực nhanh, giống như mũi tên trên dây cung, bắn ra liền biến mất trong đất trời, khi xuất hiện đã đến sau lưng Đồng lão ma, sau đó chăm chú nhìn thân hình hắn biến mất trong mây đen dày đặc.
Mây đen tiếp tục cuốn lên, gào thét bay về phía tây.
Tuy nhiên, trong đám mây đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của Đồng lão ma.
Một giây tiếp theo, mây đen phiêu động cũng chậm rãi ngừng lại, bên trong mây đen đại ấn màu xám trắng rơi xuống, ấn này chính là Đồng lão ma dùng pháp bảo điều khiển mây đen, phong ấn hạ xuống, mây đen cũng tản đi.
Gió tuyết gào thét, hư không vắng vẻ, Đồng lão ma đã hoàn toàn không nhìn thấy.
Dưới Vu Tuyết Sơn, mấy người chưởng quỹ trong ao tuyết nhìn đến nghẹn.
Bọn họ sợ hãi, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên trên núi.
Ba vị ma đầu từ pháp chu lao ra, gấp gáp xông ra cứu giúp cũng ngừng lại giữa không trung, cả người phát lạnh, kinh ngạc không nói nên lời nhìn Phương Nguyên, mạnh mẽ nuốt nước miếng mấy cái, lại không nói ra được một lời.
Nếu nói trong lòng bọn họ chỉ có một loại cảm giác, thì đó chính là sợ hãi.
Cho dù họ bị Phương Nguyên trấn áp, cũng lấy độc đan khống chế, nhưng vẫn chưa từng thấy Phương Nguyên dốc toàn lực ra tay, thậm chí bọn họ trong bóng tối vài lần thảo luận có biện pháp hóa giải độc đan, sau đó lên kế hoạch liên thủ phản chế Phương Nguyên, ngay cả suy nghĩ bắt cóc mèo trắng uy hiếp Phương Nguyên cũng đều không bỏ qua, nhưng chỉ vì không chắc chắn nên còn chưa thực hiện.
Mà bây giờ, bọn họ cảm thấy rất vui mừng, còn may chưa thực hiện.
Mới bắt đầu bọn họ chỉ coi Phương Nguyên là một trong những ma đầu bên ngoài trà trộn vào Tuyết Nguyên, thực lực không yếu, nhưng không nghĩ tới, nhân gia đâu chỉ có thực lực không kém, mà thuộc cao thủ cảnh giới Kim Đan thượng tầng, đoán chừng bên trên Tuyết Nguyên, ngoại trừ những lão quái vật quanh năm ẩn giấu nơi sâu trong Tuyết Nguyên, cùng người của hai đại kiếm đạo thì không ai có thể là đối thủ của hắn.
Trên đời sao có người mạnh đến thế, kiếm đạo mạnh như thế, thần thông còn mạnh hơn kiếm đạo?
- Chết rồi?
Mà trên một ngọn núi tuyết thấp bé phía xa, một đám Kiếm tu đã chuẩn bị rời đi, trên mặt kinh ngạc vô cùng, vì kết quả ngoài dự liệu quả bọn họ, liền hỏi lại mấy lần, mới xác định nam tu kia không phải đang nói đùa, sau khi cùng nhau sững sờ một lát, có người hô lên:
- Vậy sao ngươi không ngăn cản hắn? Dù sao giữ lại Đồng lão ma đối với chúng ta vẫn hữu dụng!
Nam tử tế lên Kiếm linh cười khổ nói:
- Ta ngăn cản thế nhưng không ngăn được.
- Ngay cả Thi đạo huynh cũng không cứu được?
Người bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh:
- Tuyết công tử này đến tột cùng là ai?
Mà ở phía đông Vu Tuyết Sơn, cái kia một đám Kiếm tu thần sắc mặt cũng đại biến, có người trầm giọng quát lên:
- Mau chóng truyền tin cho trưởng lão trong môn phái, chúng ta đều đánh giá thấp vị Tuyết công tử này, với trình độ thần thông cỡ này của hắn, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Một kiếm chém mười ma đầu, đất trời quang đãng.
Ba ma đầu trên pháp chu, chưởng quỹ cùng thực khách trong khách sạn may mắn còn sống sót, nghe được động tĩnh đại chiến lặng lẽ chạy tới phụ cận hỏi thăm tu sĩ Tuyết Nguyên, vào lúc này, trong lòng chỉ có một loại cảm giác!
Đó chính là không rõ.
Chương 1055 Chém thập ma (2)
Nhìn Phương Nguyên đại phát thần uy trong phút chốc, bọn họ liền nghi hoặc, không hiểu sao người mạnh thế này lại xuất hiện trên Tuyết Nguyên.
Người thế này, có thể ngồi ở vị trí cao trong Thừa Thiên Kiếm Đạo, hoặc sống trong nhung lụa trên Tẩy Kiếm Trì chứ?
Làm sao lại chạy đến Tuyết Nguyên tranh danh đệ nhất ma đầu với Đồng lão ma?
Tuy nhiên, lúc này người bên ngoài nhìn Phương Nguyên thì Phương Nguyên lại nhìn Kim Hàn Tuyết.
Hiện tại, Kim Hàn Tuyết còn chưa biết mười đại ma đầu đã bị phục tru, nàng tiếp cận đỉnh Vu Tuyết Sơn, lạnh cực độ của thiên địa làm cả người nàng như đóng băng, ngay cả gào thét cũng không làm được, càng không cần phải nói mượn linh khí thiên địa bồi bổ thân thể. Thậm chí lúc này nàng cảm thấy, giá rét cuồng phong xung quanh như muốn kéo linh khí từ thân thể nàng ra, biến nàng thành lớp vỏ băng giá.
Điều làm nàng tức giận chính là, nàng cảm giác được Phương Nguyên ở sau lưng nàng, nhưng không có ý giúp nàng chống đỡ.
Nam nhân này nói sự thật, hắn sẽ giúp nàng hộ pháp, nhưng đến thí luyện nên hắn sẽ không giúp nàng chống đỡ bất kỳ một tia gió lạnh nào, dù cuối cùng nàng thí luyện thất bại, chết trên đỉnh Vu Tuyết Sơn này, hắn cũng sẽ không ra tay.
Mà tương ứng, người nam nhân này đồng ý hộ pháp giúp nàng, thì dù là ai cũng không thể tổn thương được nàng.
Vì thế Kim Hàn Tuyết cũng yên tâm giao phía sau lưng giao cho Phương Nguyên, trong nội tâm chỉ còn một tia chấp niệm đối kháng với khí lạnh của thiên địa, nàng cảm giác được, Phong Sương đạo cơ của nàng như đã đột phá đến một cực hạn nào đó, đạo cơ này như đến từ khí cơ của mảnh thiên địa lạnh lẽo, mơ hồ sinh ra cảm ứng cùng nàng, khí cơ này, bảo vệ tâm thần nàng bất diệt.
Khi này nàng quên mất chính mình, quên mất sinh tử, tâm trạng bình tĩnh, tìm sợi khí cơ.
Từng bước từng bước, đi tới đỉnh núi.
Từng bước từng bước, đi tới nơi giá rét ác liệt hơn.
Rốt cục, nàng cũng không biết qua bao lâu, cảm giác được từ lúc nào giá lạnh xung quanh bỗng nhiên trở nên hòa hoãn, vẫn lạnh, nhưng không trở nên càng lạnh hơn, cũng vào đúng lúc này, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm ứng, chậm rãi ngưng tụ tâm thần, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, vào lúc này, chậm rãi trở nên rõ ràng hơn.
Nàng nhìn về địa hình phía trước, đột ngột chuyển hướng xuống, trước mắt là vùng đất bằng phẳng của đạo tuyết tuyến thứ ba.
Xung quanh gió tuyết cuồn cuộn, gió lạnh gào thét.
Ngẩng đầu nhìn lên tuyết lớn mênh mông, chỉ có bầu trời cao hơn nàng.
Trong lòng Kim Hàn Tuyết vô cùng mừng rỡ, trong nháy mắt, nàng tựa như quên giá lạnh xung quanh, kích động vạn phần quay người lại, đứng nhìn Phương Nguyên lẳng lặng phía sau nàng hô lớn.
- Ta thành công.
- Ta đã leo lên Vu Tuyết Sơn.
- Chúc mừng ngươi, Kim Hàn Tuyết sư muội!
Phương Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Ta có thể cảm giác được, ngươi đã bắt đầu tiếp xúc bên ngoài Ngũ Hành Trúc Cơ, điều này chứng minh con đường ngươi đi là đúng, kiên định là chính xác, cũng chứng minh ngươi có thể tiếp tục đi theo phương hướng này.
- Đúng, đúng thế.
Kim Hàn Tuyết nói vô cùng gian nan, lại không che giấu nổi sự vui mừng của nàng.
Nàng liên tục gật đầu, tựa như có nhiều lời muốn nói.
Nhưng cũng vào lúc này, gió tuyết xung quanh thoáng yếu đi một chút, rốt cục nàng cũng nhìn rõ vẻ mặt Phương Nguyên, cả người hơi ngẩn ra, vui mừng trên mặt cũng chậm rãi phai nhạt, nhìn dáng dấp sa sút của Phương Nguyên nàng vô cùng lo lắng. Một lát sau, nàng có chút do dự, khó khăn nói:
- Phương Nguyên sư huynh, tại sao ngươi thoạt nhìn…không vui chút nào vậy?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kim Hàn Tuyết, Phương Nguyên khẽ lắc đầu.
Hắn cũng muốn nở nụ cười an ủi Kim Hàn Tuyết, nhưng nỗ lực một chút, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Ánh mắt yên tĩnh đáp:
- Ngươi thí luyện thành công, nhưng ta lại thất bại!
Kim Hàn Tuyết muốn nói gì lại thôi, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nói gì thêm, triển khai một đạo pháp lực, mang theo Kim Hàn Tuyết, lao xuống pháp chu dưới chân núi. Hắn vẫn làm như thường lệ, chuẩn bị đan dược cho Kim Hàn Tuyết an dưỡng, chỉ điểm vài chỗ cần thiết cho tu hành, sau đó lại chỉ một gian tĩnh thất cho nàng, để nàng ở bên trong lẳng lặng lĩnh ngộ tu hành đoạt được.
Lúc này trên mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng hắn ở trên đỉnh núi, vẻ mặt cực kỳ sa sút nói ra câu nói kia vẫn ở trong dầu Kim Hàn Tuyết, nàng rất muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên bày một bộ dạng người sống chớ gần, nên cuối cùng nàng lại không có dũng khí để hỏi.
Ba đại ma đầu trên pháp chu càng ngoan ngoãn hơn.
Vốn thấy Phương Nguyên một kiếm chém mười ma đầu, uy phong lẫm lẫm, sát khí vô hạn, bọn họ đều chuẩn bị một bụng lời chúc mừng, nhưng nhìn thấy trên người Phương Nguyên sự buồn bực như ẩn như hiện, liền nhanh chóng nuốt vào trong, người thì lấy cớ tu sửa đại trận pháp chu, người lấy cớ đi ra bên ngoài phòng thủ, người lấy cớ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong nháy mắt chạy sạch sành sanh.
Chỉ có mèo trắng vẫn mang dáng dấp kia, nghênh ngang tới lui trên người Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi trong phòng luyện đan, chậm rãi nấu một lò đan trà, rót một chén nóng hổi, lại cho mèo trắng một chén, hắn đang cố gắng mượn quá trình này để cho mình bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc hiệu không chút hữu dụng.
Cầm trong tay một cuốn sách, cũng xem không vào.
Toàn bộ trong lồng ngực như bị loại cảm giác thất bại xâm chiếm.