-
Chương 711-715
Chương 711 Bí cảnh táng diệt (1)
Vào lúc này, Kim lão thái quân ngoại giới giống như phát điên, lớn tiếng kêu lên:
- Bảo vệ kỹ càng cửa bí cảnh, vô luận là ai cũng phải kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không thể buông tha thằng nhóc kia, tuyệt đối không thể buông tha lôi pháp Kim gia…
Dưới tiếng hô của nàng, đám lão tổ Kim gia không ai dám chậm trễ, vội vàng bày ra từng đạo cấm trận.
Cửa vào bí cảnh, thậm chí một vùng Thú Uyển bên ngoài đều bị bao vây kín.
Mà đã làm xong hết thảy, Kim lão thái quân vẫn nổi giận đùng đùng, gấp rút đến khó có thể nhẫn nại, đột nhiên lật bàn tay, bên người liền hiện ra một vùng hư ảnh. Bên trong hư ảnh kia, chính là mười hai kim trụ bên trong bí cảnh, hiện giờ đã sập hai cái. Nàng nhìn kim trụ kia, ánh mắt không ngừng biến hóa, giống như đang hạ quyết tâm, nhưng vẫn còn hơi do dự, không dám ra quyết định này…
- Lão tổ tông muốn thông qua kim trụ trong bí cảnh dẫn phát ra hiện tượng thiên văn bí cảnh, ép thằng nhóc kia đi ra sao?
Kim lão Tam Tổ thấy động tác của lão thái quân, nhất thời hoảng sợ trong lòng:
- Nếu làm như vậy, những người khác tất nhiên cũng sẽ…
Nhưng ý niệm này trong đầu hắn vẫn chưa hạ xuống, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang ầm ầm…
Sau đó vội vã nhìn về phía bí cảnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng…
Nếu nhìn từ góc độ của Kim lão thái quân, cũng có thể thấy rõ ràng hơn bên trong xảy ra cái gì. Bên trong một vùng hư ảnh bên người nàng, mười hai kim trụ vốn chỉ còn mười cái, nhưng vào lúc này, bắt đầu có xu hướng từng thanh trụ nối tiếp ngã xuống…
Người chung quanh rất nhanh thấy cảnh tượng này, lập tức kinh hãi hét lên.
- Sao lại thế này?
- Là Thiên Đạo Trúc Cơ kia đẩy ngã kim trụ trong bí cảnh để hả giận sao?
- Mẹ nó, khiến Kim lão thái quân tức muốn ói máu còn chưa đủ, sao lại còn đẩy ngã mười hai kim trụ mới bỏ qua chứ?
- Không tốt, bí cảnh cũng sẽ bị hủy…
Vô luận là trong ngoài bí cảnh đều đã hỗn loạn thành một đoàn, quả thực bị cảnh tượng xảy ra trước mắt dọa sợ ngây người.
Trong bí cảnh, mười hai kim trụ vậy mà liên tiếp ngã xuống từng cột.
Hơn nữa không phải tốc độ cách một ngày mới ngã một cột như lúc trước, hiện giờ dường như mỗi thanh cột ngã nối tiếp nhau. Khoảnh cách thời gian hai cột ngã xuống không đủ uống một chén trà, trong nháy mắt đã ngã xuống ba bốn cột.
Ngay sau đó nghênh đón là một lực lượng hỗn loạn vô cùng trào dâng trong bí cảnh. Ba vị lão tổ Kim gia vẫn luôn đứng canh giữ ngoài cửa bí cảnh, trong chốc lát bị lực lượng này đánh bay. Mà lối vào bí cảnh bọn họ canh giữ lại trực tiếp trở nên vặn vẹo, liên tục biến thành các loại hình dạng quỷ dị.
Trưởng lão các tiên môn bên ngoài bí cảnh cũng không dự đoán sẽ xuất hiện cảnh tượng này, đều kinh hãi, vọt đến tương trợ. Nhưng tại thời điểm này, trong bí cảnh kia, mạnh mẽ xuất hiện đủ loại lực lượng quỷ dị, căn bản không thể khống chế, ai cũng không thể đến gần lối vào kia!
- Trời ạ, thật sự phải hủy đi bí cảnh Thông Thiên mới cam tâm sao?
- Đệ tử các đại tiên môn chúng ta chẳng lẽ phải cùng chết trong bí cảnh này sao?
Bên ngoài bí cảnh là một vùng hỗn loạn, nơi chốn tang thương.
Trong bí cảnh cũng là cảnh tượng hỗn loạn, thậm chí có thể nói là long trời lở đất!
Ầm ầm ầm…
Phía trên đại địa, bắt đầu xuất hiện từng kẽ nứt sâu không đáy. Địa hỏa phun lên từ bên trong. Phía trên không trung cũng xuất hiện từng tia chớp màu đen, giống như một con trăn lớn đang vặn vẹo thân mình. Chung quanh đại địa, từng tòa khuynh tháp nối tiếp nhau, khói bụi cuồn cuộn. Những gốc đại thụ vô tận tươi tốt xanh um, trong khoảnh khắc trở nên khô vàng, thậm chí trực tiếp bùng cháy lửa lớn hừng hực.
Đám người tu hành đều bị dọa sợ muốn điên rồi, hoảng sợ chạy tán loạn.
Vô số người chửi ầm lên:
- Là ai, ai đẩy ngã kim trụ vậy?
- Ngoài người kia, còn có thể là ai chứ…
- Sự tình cũng đã sáng tỏ rồi, sao còn muốn đẩy ngã mười hai kim trụ chứ?
- Chạy mau đi, sớm biết đã không đến nơi này xem náo nhiệt rồi…
Trong hoảng sợ vô tận, trong lòng đám người tu hành thật sự cạn lời cực điểm với Phương Nguyên…
... ... Thù dai như vậy sao?
... ...
- Sao lại thế này?
Nhưng người khác lại không biết, cũng ngay khi Phương Nguyên và Tôn quản sự, Quan Ngạo còn có Toan Nghê kia vội vã chạy về phía Tử Vụ Hải, cũng bị biến hóa chung quanh dọa sợ. Thế đột kích trời sụp đất nứt, cuồng phong nổi dậy, hư không chung quanh đều trở nên hỗn loạn. Ba người bọn họ cũng vội vàng nhảy khỏi ngân toa, mượn dùng pháp lực mới đứng vững thân hình.
- Là kim trụ, kim trụ bị người đẩy ngã rồi…
Vừa mới ổn định tâm thần, Tôn quản sự bỗng nhiên vội vàng chỉ vào chân trời tây bắc.
Ở phương hướng đó, khoảng hai ba mươi dặm, vừa vặn có thể mơ hồ nhìn thấy một thanh cột kim trụ chậm rãi ngã xuống.
- Làm sao như vậy?
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi:
- Ai đang đẩy ngã kim trụ?
Hai người Tôn quản sự và Quan Ngạo đồng thời quay đầu nhìn qua. Ngay cả Toan Nghê kia cũng trừng hai mắt nhìn hắn.
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cạn lời:
- Ta vẫn luôn ở trong này, các ngươi còn hoài nghi ta?
Quan Ngạo ngây ngốc nói:
- Nhưng ngoài ngươi ra, còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ chứ?
Cho dù Phương Nguyên nghe xong lời này cũng mê mang một trận. Đúng vậy, ngoài mình ra còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ?
Chương 712 Bí cảnh táng diệt (2)
Một chốc lát trôi qua, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính là bản thân đẩy ngã!
- Quên đi, quản không hết, trước tiên vào chỗ sâu Tử Vụ Hải đi…
Nhưng trong lúc cấp thiết, hắn rất nhanh phản ứng lại. Trong phương bí cảnh này, thiên địa kịch biến, giống như vĩnh viễn không có ngưng nghỉ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Không hề nghi ngờ, đó là bởi vì kim trụ vẫn luôn liên tục sụp đổ, ai biết đến tột cùng khi nào là kết thúc. Lại không thể tưởng tuộng nổi, nếu mười hai kim trụ trong bí cảnh này đều ngã, bí cảnh này sẽ biến thành bộ dáng gì…
Chẳng lẽ thật sự là trời sập đất rung sao, mọi người cùng nhau chết tại đây?
Lúc này Phương Nguyên không có lựa chọn khác, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và lối ra bí cảnh vẫn còn rất xa, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới có thể chạy đến. Nhưng tốc độ cuồng loạn trong bí cảnh này cũng quá nhanh, hắn cũng chỉ còn dư lại một con đường có thể đi vào chỗ sâu bí cảnh mà thôi!
“Cạch cạch cạch…”
Đầu tiên hắn thúc giục lôi pháp, lôi linh Chu Tước xuất hiện dưới chân hắn.
Trong lòng còn nhớ Quan Ngạo và Tôn quản sự, ngưng tụ ra lôi linh Chu Tước liền xoay đầu gọi hai người bọn họ lại.
Nhưng vừa mới xoay đầu liền nhìn thấy một kẻ trộm chạy nhanh bên người, chính là Tôn quản sự chạy nhanh như chớp về phía mình…
Khi nhìn thấy rõ Quan Ngạo cũng lập tức nhìn thấy Quan Ngạo ôm cái đuôi của Toan Nghê, được Toan Nghê kéo về phía trước. Tốc độ của Toan Nghê kia cũng không phải đùa giỡn, qua một lúc hắn còn gần như nhanh hơn Tôn quản sự, trong khoảnh khắc đã chạy đến phía trước Tôn quản sự.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?
Phương Nguyên cười gượng, cũng vội vàng điều khiển lôi linh Chu Tước phóng về phía trước.
Kỳ thật cũng chỉ một lát, hắn đã nhích người phóng về phía trước, liền thấy được một cái bóng nữ tử từ phía tây bay vút đến đây, cũng mặc váy đen, hai chân thon dài. Nàng từ xa nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên, lập tức đuổi theo đến đây, lại không nghĩ rằng chưa tới mấy hơi thở, khi nàng chạy tới nơi này, ba người Phương Nguyên đã trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?
Nàng phát ra cảm khái giống với Phương Nguyên, bất đắc dĩ cười khổ:
- Còn định tìm ngươi nói chuyện một hồi…
Muốn đuổi đến chỗ của Phương Nguyên nhưng tự nghĩ rằng tốc độ của bản thân không có khả năng đuổi kịp Phương Nguyên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, định lao về phía nam. Nhưng khi muốn khởi hành, bỗng nhiên ngẩn ra, bất động thanh sắc ngừng lại.
- Muốn tìm hắn nói cái gì?
Một tiếng cười hí hí vang lên:
- Nói với ta cũng không có gì khác biệt hết!
Một vùng sương mù chung quanh tràn ngập, từ trong sương mù có một người bộ dáng Khất Nhi bước ra ngoài.
Hắn cười dài đánh giá nữ tử váy đen kia, nhưng ánh mắt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí là cảnh giác, đi tới trước người nữ tử này ngoài ba mươi trượng, liền ngừng lại, trong tay cầm theo một cây trúc lớn màu xanh, tỏ vẻ hờ hững ngắm nghía.
Nữ tử váy đen nhìn thấy hắn, thật cũng hơi kinh ngạc:
- Ngươi tới làm cái gì?
Người bộ dáng Khất Nhi kia miễn cưỡng cười, nói:
- Đệ tử của Tẩy Kiếm Viện có danh khí lớn nên kiêu ngạo, vênh váo, nhưng trông có vẻ không quá hữu dụng. Rõ ràng mang trọng trách trong người lại phân tâm vì chuyện khác, còn bị người khác đuổi đánh, không có cách nào, chỉ có thể để ta làm việc thế hắn. Nhưng ta thật không nghĩ đến tên kia thật sự quá kiêu ngạo, khiến cho ta vào giai đoạn trung gian hiểu lầm người bọn ta muốn tìm là hắn, đợi đến khi phản ứng lại hắn chỉ là vô ý trà trộn vào việc này, người đã chuồn mất rồi…
- Thì ra ngươi cũng là người của Tiên Minh!
Nữ tử váy đen nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:
- Ngươi đường đường là đạo tử Khương gia không làm, chạy tới Tiên Minh làm chân tay sai, xuất lực làm gì? Hơn nữa ta lúc trước vẫn nghĩ hắc bào kia là đến tìm ta, thật không ngờ đến đây còn có ngươi trốn trông tối.
- Tiên sinh của Dịch Lâu đã sớm tính ra có người âm thầm đối nghịch với Tiên Minh, làm sao không đề phòng?
Khất Nhi Khương gia kia thản nhiên nói:
- Nhưng ta thật sự không rõ ngươi vì sao làm chuyện này?
Nữ tử váy đen kia nhẹ giọng cười, sóng mắt lưu chuyển, nói:
- Chuyện gì?
Tươi cười trên mặt Khất Nhi Khương gia chậm rãi thu hồi, có vẻ hơi nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết hậu quả hủy đi bí cảnh này là gì không?
Nữ tử váy đen ảm đạm cười, nói:
- Dù sao không phải hại chết mọi người, sợ cái gì chứ?
Khất Nhi Khương gia giận dữ, lạnh giọng nói:
- Khơi dậy đại kiếp nạn tiến vào trần gian, có thể còn đáng sợ hơn hại chết tất cả mọi người trong bí cảnh này.
Ý cười trên mặt nữ tử váy đen cũng dần thu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khất Nhi Khương gia, thản nhiên nói:
- Đại kiếp nạn ba ngàn năm xuất thế một lần, vốn chính là không thể tránh khỏi. Nếu tránh không khỏi, cần gì phải trốn tránh nó chứ?
Trên mặt Khất Nhi Khương gia xuất hiện tức giận, nhưng bị hắn miễn cưỡng áp chế, sau một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi nếu là trước kia nói như vậy, ta còn có thể lý giải, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đại kiếp nạn sắp sửa tiến đến, như vậy hiện giờ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian nó đáp xuống chẳng bằng thống khoái chiến đấu một trận. Nhưng hiện giờ, cách nói này của ngươi không phải là đang cố ý gây loạn sao?
Chương 713 Diệt Thế Chi Thư (1)
Hắn nói đến cuối cùng, thanh âm dần dần trầm đục:
- Ngàn năm trước, trên Côn Lôn Sơn đã chết bao nhiêu người, ngươi không phải không biết chứ? Chỉ bằng vào tu hành giới hiện tại, nếu đại kiếp nạn thật sự xuất thế, có thể vượt qua sao?
- Ngươi cũng đã nói ngàn năm trước…
Nữ tử váy đen cười ảm đạm, nói:
- Vậy ngươi nên biết, ngay lúc đó trên Côn Lôn Sơn truyền xuống một bộ sách chứ?
Khất Nhi Khương gia có chút cứng người, nói:
- Ngươi là nói bộ “Đạo Nguyên Chân Giải” không ai đọc hiểu sao?
Nữ tử váy đen nhẹ giọng cười, nói:
- Đã có người đọc hiểu rồi, còn giải đáp bí mật bên trong!
Nghe xong lời này, Khất Nhi Khương gia lập tức động dung, trầm giọng nói:
- Bí mật gì?
- Ngươi không có tư cách biết được!
Nữ tử váy đen cười dài, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng nâng lên một ấm trà xanh nho nhỏ, thấp giọng mở miệng nói:
- Ngươi chỉ cần biết, hiện tại chúng ta làm đều có quan hệ với vật viết trong bộ sách kia thì được rồi…
- Trang Thiên Hồ?
- Khất Nhi Khương gia nhìn thấy ấm trà kia, nhất thời cả kinh:
- Vì đẩy ngã mười hai kim trụ, ngươi lại mang theo một kiện thần khí?
- Đúng vậy…
Tiếng cười nàng vang lên:
- Ta cũng không giống tên thanh bào kia, vậy mà có thể bằng lực bản thân đẩy ngã kim trụ…
Khi nói đến đây, nàng mở nắp hồ ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong hồ kia, ba đạo kim quang bay thẳng ra, anh dũng như kim long, nhằm thẳng về ba phương hướng bất đồng trong bí cảnh.
Thần sắc Khất Nhi Khương gia kia kinh hãi, nhanh chóng né tránh. Hắn căn bản vô lực ngăn trở trước ba luồng kim quang này.
Một lúc, chỉ nghe phía đông nam, phía nam và phía tây nam lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Ba kim trụ cuối cùng chậm rãi sụp đổ!
Trong bí cảnh bắt đầu chia năm xẻ bảy…
Sự tình xảy ra lúc sau đó Phương Nguyên vẫn không hề biết, trái lại cùng với Tôn quản sự, Quan Ngạo, còn có Toan Nghê kia vội vàng lao đến Tử Vụ Hải. Khi bọn họ chạy đến Tử Vụ Hải liền nhìn thấy nơi này đã trở thành một vùng đại loạn. Trong bí cảnh, khi kim trụ sập xuống, nhóm yêu linh chần chờ ở đây cũng vùng lên. Trước đây lúc đạo tử Thôi gia thi triển bí thuật, từng cưỡng ép triệu hoán chúng nó, khiến chúng nó xao động bất an. Hiện giờ thiên địa trong bí cảnh đại biến, lại nổ ầm lên, bốn phía hỗn loạn!
Nhưng mà ngược lại tạo cơ hội cho đám người Phương Nguyên, những yêu linh này đã không hề giống đám người ngoài cố chấp với việc tiến vào Tử Vụ Hải mà là người nào làm việc nấy. Nếu bọn họ trực tiếp xông vào chỗ sâu trong Tử Vụ Hải thật không tốn bao nhiêu khí lực.
“Meo…”
Vừa mới bay vút lên bên cạnh tiên đài, lập tức nhìn thấy con Bạch Miêu kia đang nằm trên tiên đài, vẻ mặt mất hứng nhìn bọn họ, giống như đã chờ bọn họ đến không còn kiên nhẫn, bộ dáng nếu không phải vì chờ các ngươi, ta đã sớm đi tìm Tiêu Dao.
- Vị Miêu huynh này, thật nghĩa khí…
Phương Nguyên cảm thấy an tâm một chút, đáp xuống tiên đài, thuận tay xoa đầu mèo.
Con bạch miêu kia giận dữ, quay đầu cắn xuống, còn may Phương Nguyên rút tay thật mau.
- Cánh cửa kia vậy mà trực tiếp hiện ra rồi?
Ngẩn đầu lên nhìn, Phương Nguyên lập tức chú ý đến, cánh cửa thanh đồng kia lúc này vậy mà đã xuất hiện trong không trung, nhưng mà khi thì trở nên rõ ràng, khi thì trở nên mơ hồ.
Cúi đầu xem thử, lại phát hiện tấm bia đá trên lưng Bá Hạ kia lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt. Trong đó có mười một vết nứt rõ ràng nhất, gần như rạch ngang tấm bia đá, chia tấm bia đá này làm đôi. Còn sự xuất hiện của cánh cửa kia hẳn có quan hệ với vết nứt của tấm bia đá này.
Ầm…
Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, đó tiếng kim trụ ngã xuống, dẫn động cả Tử Vụ Hải run lên.
Cùng lúc đó, phía trên tấm bia đá cũng lập tức xuất hiện vết nứt, chậm rãi kéo dài ra…
Phương Nguyên nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng hiểu rõ:
- Vết nứt trên tấm bia đá này có quan hệ với biến hóa của bí cảnh kia…
Nhìn lại tấm bia đá, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.
Mắt thấy tấm bia đá này sắp đạt tới cực hạn, lập tức sẽ nứt đến bốn năm phần…
Đây không phải đại biểu rằng bí cảnh này cũng sắp sụp đổ sao?
“Meo…”
Con bạch miêu kia vội vàng gọi Phương Nguyên một tiếng, nhảy lên bờ vai hắn, khiến Phương Nguyên hồi hồn, ngẩn đầu nhìn cánh cửa giữa không trung, trong lòng xuất hiện một loại tâm tình phức tạp.
Lúc ấy hắn lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa này mở ra, trong lòng liền nảy sinh một loại xúc động khó diễn tả thành lời, giống như bên trong có vật gì hấp dẫn hắn, muốn hắn tiến vào tìm hiểu tận cùng.
Nhưng dù sao, vẫn là hơi do dự.
Hắn hiện giờ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nếu bên trong cánh cửa này có hung hiểm gì, hắn lo lắng bản thân không ứng phó nổi.
Nhưng hiện giờ, nhìn quanh bốn phương tám hướng, cả bí cảnh đều sụp đổ, vậy không đi vào không được…
Khi hắn nghĩ đến ý tưởng này, con bạch miêu kia vẫn nằm trên vai hắn, kêu to không ngừng về phía cửa thanh đồng. Giống như lúc trước, hai đầu thú trên cửa thanh đồng vốn là bộ dáng đang ngủ say, nhưng sau khi nghe tiếng mèo kêu, vậy mà lộ ra ý cười thần bí, sau đó cửa thanh đồng chậm rãi mở ra, hơn nữa lần này còn mở ra nhanh hơn.
- Phương Nguyên sư đệ, ngươi không phải là muốn…
Tôn quản sự nhìn cửa thanh đồng kia, ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi.
Chương 714 Diệt Thế Chi Thư (2)
Phương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng không có lựa chọn khác rồi, dù sao cũng không thể thật chống đối trực diện với lão thái thái Kim gia!
- Ngươi không có lựa chọn khác nhưng ta có…
Tôn quản sự bày ra vẻ mặt cầu xin:
- Vừa rồi ta vẫn luôn chú ý che giấu bộ dáng của mình, không bị người khác nhìn thấy, hiện tại trở về Kim gia còn có thể tiếp tục làm đầu lĩnh tạp dịch của ta, ngươi cho rằng ta thăng cấp đến vị trí này là dễ dàng sao. Ta nói với ngươi, thời điểm mới vào Kim gia ta chỉ mới là một tạp dịch nhỏ, mỗi ngày làm mệt bán sống bán chết, toàn dựa vào lòng trung thành của ta, mới nhanh như vậy đạt đến vị trí hiện tại.
- Nhưng ngươi muốn quay về thì cũng phải có nơi quay về được…
Phương Nguyên bất đắc dĩ ngắt lời oán giận của Tôn quản sự, chỉ tay.
Tại tiên đài, tấm bia đã trên lưng Bá Hạ Quy dù sao đã đến cực hạn, bang một tiếng trực tiếp bạo nát.
Tôn quản sự ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bên trong bí cảnh, đồng dạng cũng là khói thuốc súng cuồn cuộn, đại địa nứt ra từng rãnh, giống như cũng bị một luồng lực lượng ma thành mảnh nhỏ, quả nhiên dị thường đáng sợ. Dựa theo uy thế này, ai cũng không dám thật bị lực lượng kia cuốn vào trong, ai biết lực lượng kia rốt cuộc cường đại đến trình độ gì mới có thể dùng thân thể ngăn cản.
- Đi thôi.
Vừa thấy bí cảnh hoàn toàn bị hủy, Tôn quản sự cũng không thể quản nhiều hơn nữa, lập tức chạy trốn.
“Meo…”
Con bạch miêu kia sau khi mở cửa thanh đồng, cũng không hề dừng lại, cũng đã sớm thuận thế lủi vào trong cửa.
- Phải cẩn thận!
Phương Nguyên dặn dò Quan Ngạo một tiếng, sau đó ngưng tụ ra bốn luồng lôi linh, cẩn thận đề phòng, liền ngay cả con Cáp Mô kia cũng ngưng tụ ra, ôm vào trong ngực, như vậy lỡ như có cái gì hung hiểm đánh úp, còn có thể dựa vào con Cáp Mô này chắn lại một chút…
Nhưng cũng ngay khi hắn chuẩn bị xong, chuẩn bị tiến vào đại môn thanh đồng, đột nhiên giật mình.
Vội vàng quay đầu, nhìn thấy bí cảnh kia hỏng mất, vậy mà đã ảnh hưởng đến trời cao phía trên bí cảnh, vốn chính là trời cao cao cao tại thượng, trống không không có vật gì, đột nhiên giống như giấy dày bị người ta vạch ra tìm kiếm, chia làm bốn năm mảnh, sau đó lưu chuyển theo gió, thẳng hướng đến mọi ngõ ngách hướng tây bắc, giống như nơi đó có vật gì hấp dẫn chúng nó bay qua…
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trái tim Phương Nguyên xuất hiện cảm ứng, trong đó có hai khối, vậy mà giống như bay về phía Phương Nguyên.
- Đó là… căn nguyên của bí cảnh này!
Phương Nguyên trong chốc lát nghĩ tới một vấn đề, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không biết là ai đang hủy bí cảnh nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khi bí cảnh này bị hủy đi.
Một phương trời cao kia rõ ràng chính là căn nguyên của một phương bí cảnh, hoặc là nói, trời cao chính là đại biểu bí cảnh. Có người đẩy ngã mười hai kim trụ, đó là vì thu lấy bí cảnh này. Hơn nữa thoạt nhìn, đối phương cũng hoàn thành rồi, nhưng đối phương không nghĩ đến, chính Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, một phương bí cảnh này, mơ hồ cũng có liên hệ thần dị và huyền diệu nào đó với Phương Nguyên.
Chính là ý thiên địa Phương Nguyên tìm hiểu lúc luyện đạo lôi linh thứ năm.
Hắn thành pháp trong bí cảnh này, cũng đã định trước bên trong tu vi của hắn có một luồng hơi thở thiên địa của bí cảnh.
Nếu bình thường còn tốt, căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng hiện giờ mười hai kim trụ của bí cảnh đã bị đẩy ngã, thiên địa bị xé rách, vấn đề lập tức trở nên lớn hơn.
Thiên địa vô căn vô duyên, nước chảy bèo trôi, vậy mà có một bộ phận thiên địa đã bị hơi thở Phương Nguyên hấp dẫn, bay về phía hắn.
- Việc lớn không tốt…
Phương Nguyên nghĩ thông suốt vấn đề này, lập tức đổ mồ hôi một thân, nhanh chóng chạy đến đại môn thanh đồng.
Một khắc này, chỉ có thể hy vọng cửa thanh đồng này có thể ngăn cách thiên địa.
Nhưng hắn không nghĩ đến lực một vùng thiên địa đến nhanh như vậy, ngay khi cửa thanh đồng đóng lại, một chốc cuối cùng, lực thiên địa cũng trốn vào trong đại môn thanh đồng, sau đó cửa đóng ầm lại, đại môn thanh đồng đã đóng, đầu thú trên cửa lần nữa ngủ sâu.
- Hả?
Ngay khi Phương Nguyên không thể không trốn vào cửa thanh đồng, bên trong bí cảnh này, vị trí tây bắc, vị nữ tử mặc váy đen, hai chân thon dài cũng nâng thanh hồ nho nhỏ trong tay, nhìn thấy trời cao phía trên đã chia năm xẻ bảy, sau đó bị một lực hấp dẫn vô hình thu hút, bay vào trong hồ, bộ dáng thập phần hài lòng, ánh mắt cũng cười thành ánh trăng khuyết.
- Trang Thiên Hồ, vậy mà thật sự có thể tiếp quản một phương thiên địa, thật sự là lợi hại…
Nàng nhịn không được tự nói:
- Ta chỉ chạy đến một chuyến như vậy, cũng hiểu được phần tạo hóa này là món quà lớn…
Nhưng nàng còn chưa nói gì, bỗng nhiên hả một tiếng, xoay đầu nhìn lại thấy phần lớn đều chạy đến nơi này, nhưng mặt khác vẫn có một tiểu bộ phận gấp gáp thẳng hướng đến phương bắc, trong khoảng thời ngắn sẽ không gặp.
- Điều này sao có thể?
Nàng ngơ ngác, nửa ngày vẫn nghĩ không hiểu.
Bản thân dựa vào thần khí mới có thể làm được chuyện này, nhưng vì sao có người vậy mà tranh đoạt thiên ý của chính mình?
- Tiên Minh, nhất định là Tiên Minh!
- Không nghĩ tới Tiên Minh ra vẻ đạo mạo, muốn ngăn cản ta, trên thực thế đã sớm chuẩn bị tranh đoạt chiến lợi phẩm của ta…
Chương 715 Con đường sau Kim Đan (1)
Nàng thầm hận trong lòng, nhưng tình thế vốn nguy cấp, cũng không thể nghĩ quá nhiều.
Hiển nhiên hiện giờ đã là một vùng đại loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn, nàng cũng vội vàng thu vào Trang Thiên Hồ, sau đó biến hóa nhanh chóng, hóa thành hình dạng nam tử diện mạo xấu xí, mặc quần áo giản dị, tùy tiện chọn một phương hướng, xẹt qua đó.
Nàng đi không phải phương hướng cửa vào bí cảnh, bởi vì thời điểm này, bí cảnh đã không còn tồn tại.
Tự nhiên cũng sẽ không tồn tại cửa vào gì nữa, tùy ý đều là cửa vào, tùy ý đều là lối ra…
Khói thuốc súng cuồn cuộn chung quanh, nơi nơi đều là người tu hành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đại loạn vừa rồi thật sự dọa sợ bọn họ, nhanh chóng đào tẩu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao thoát ra ngoài? Hiển nhiên long trời lở đất, chỉ nghĩ rằng bản thân sắp phải chết. Nhưng sau đại loạn, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân vẫn còn sống tốt, nhưng vùng thiên địa này đã không còn…
- Chúng ta giống như đã đi ra rồi…
- Vì sao lại như vậy?
- Kim gia, Kim gia, thì ra bọn họ vẫn luôn gạt chúng ta, đẩy ngã kim trụ, không hủy đi bí cảnh!
- Mà là… bí cảnh hoàn toàn mở ra!
Các nơi bí cảnh, đồng thời vang lên thanh âm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhưng cũng có người ngờ vực:
- Nhưng bí cảnh này là một phương thế giới, hoàn toàn mở ra, chẳng chẳng khác nào không còn nữa?
... ...
- Tôn thượng, ta thất bại rồi!
Lúc Bá Hạ Châu cũng bị bí cảnh hấp dẫn ánh mắt, Khất Nhi Khương gia cũng đã đầy người thương tích gặp Thái Hư tiên sinh, sắc mặt ảm đạm, cười khổ nói:
- Ta không nghĩ tới, trong tay nữ nhân kia vậy mà xuất hiện một kiện bán tiên khí…
- Không cần quá mức áy náy!
Thái Hư tiên sinh khẽ than, ngẩn đầu lên, nhìn một vùng khói thuốc súng trước mắt, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Tới lúc này rồi, bí cảnh có bị hủy hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chuyện tình từ trong miệng những người đó.
- Chẳng lẽ đứng đầu hắc ám kia thật sự đã đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải rồi?
- Chẳng lẽ Đạo Nguyên Chân Giải thật sự là một bộ Diệt Thế Chi Thư?
“Cạch…”
Phương Nguyên lắc mình vào đại môn thanh đồng, bất chấp trong cánh cửa này có chuyện gì kỳ hoặc, gấp gáp xoay người, trước mắt chỉ thấy mấy đám mây đen đang bay nhẹ nhàng về phía mình, thoạt nhìn trông không quá lớn, nhưng khí cơ ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện này thật sự khiến hắn hoảng sợ, không nghĩ tới mấy đám mây kia cũng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới kiếp cuối cùng này lại hung hiểm như vậy…
Mấy đám mây kia là vật tốt!
Không những là vật tốt mà quả thực còn là vật tốt thế gian khó tìm, chính là căn nguyên của một phương thế giới, là căn nguyên của bí cảnh Kim gia Thông Thiên. Có nó trong tay, trong tương lai, Phương Nguyên có một ngày tu vi đạt cấp bậc, có thể dựa vào vật này luyện ra một phương thế giới…
Nhưng chỗ mấu chốt là tu vi Phương Nguyên hiện tại vẫn không đủ!
Tu vi của hắn chưa đạt, nhất định không thể tiêu thụ tạo hóa đáng sợ này, giống như một tòa kim sơn sẽ đè bẹp chết người…
“Vèo vèo vèo”
Phương Nguyên gấp gáp bay lượn bốn phía, muốn tránh thoát mấy đám mây này, chỉ tiếc mấy đám mây này đuổi theo khí cơ của hắn, tựa như cực nam châm hút nhau, căn bản không thể vứt bỏ. Không còn cách nào khác, tâm thần Phương Nguyên vừa động, Bất Tử Liễu sau lưng nhanh chóng đánh về phía trước, muốn đánh nát những đám mây này, hy vọng chúng nó có thể tràn ngập cả vùng thiên địa này, tránh hấp dẫn thiêu thân, hại cả chính mình…
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến Bất Tử Liễu của hắn còn chưa bay ra, con Cáp Mô ôm trong lòng ngực đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Cục cục…”
Tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng kêu, con Cáp Mô liền há to miệng giữa không trung.
Sau đó nữa, Phương Nguyên liền trơ mắt nhìn con Cáp Mô kia nuốt hết mấy đám mây trên trời…
- Chuyện này…
Phương Nguyên vừa nhìn thấy, quả thực dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Nuốt rồi sao?
Chính mình không phải mắt mờ chứ, làm sao lại nuốt vào rồi?
Sau khi sửng số một lúc lâu, hắn mới vội vàng bay qua đó, cầm chân sau con Cáp Mô lên, dùng sức vẫy:
- Mau nhổ ra!
Con Cáp Mô kia vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Phương Nguyên vung vẫy, cũng không hề có ý định nhổ ra chút nào.
- Đây là chuyện gì vậy…
Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm sẽ không phải no đến bể bụng chứ?
Nhưng cẩn thận đánh giá con Cáp Mô này, lại phát hiện nó không có nửa điểm biến hóa nào, bộ dáng hồn nhiên vô sự.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Nghe được một trận loạn chỗ Phương Nguyên, đám người Tôn quản sự và Quan Ngạo vội vàng bao vây lại, ngay cả con bạch miêu kia cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái, nhất là đánh giá cả người con Cáp Mô kia. Bọn chúng lúc trước xông về phía trước, sự tình phát triển quá nhanh, hung hiểm mới vừa đến, lại bị con Cáp Mô kia nuốt hết vào, bởi vậy bọn họ cũng không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, còn đang quan sát cảnh giác.
... ...
Phương Nguyên ngờ vực đánh giá con Cáp Mô kia, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên giải thích thế nào.
Theo lý thuyết là phải xảy ra chuyện gì rồi?
Đây chính là một chuyện lớn!
Nhưng nhìn bộ dáng con Cáp Mô kia, rõ ràng giống như không xảy ra chuyện gì cả…
Vào lúc này, Kim lão thái quân ngoại giới giống như phát điên, lớn tiếng kêu lên:
- Bảo vệ kỹ càng cửa bí cảnh, vô luận là ai cũng phải kiểm tra cẩn thận, tuyệt đối không thể buông tha thằng nhóc kia, tuyệt đối không thể buông tha lôi pháp Kim gia…
Dưới tiếng hô của nàng, đám lão tổ Kim gia không ai dám chậm trễ, vội vàng bày ra từng đạo cấm trận.
Cửa vào bí cảnh, thậm chí một vùng Thú Uyển bên ngoài đều bị bao vây kín.
Mà đã làm xong hết thảy, Kim lão thái quân vẫn nổi giận đùng đùng, gấp rút đến khó có thể nhẫn nại, đột nhiên lật bàn tay, bên người liền hiện ra một vùng hư ảnh. Bên trong hư ảnh kia, chính là mười hai kim trụ bên trong bí cảnh, hiện giờ đã sập hai cái. Nàng nhìn kim trụ kia, ánh mắt không ngừng biến hóa, giống như đang hạ quyết tâm, nhưng vẫn còn hơi do dự, không dám ra quyết định này…
- Lão tổ tông muốn thông qua kim trụ trong bí cảnh dẫn phát ra hiện tượng thiên văn bí cảnh, ép thằng nhóc kia đi ra sao?
Kim lão Tam Tổ thấy động tác của lão thái quân, nhất thời hoảng sợ trong lòng:
- Nếu làm như vậy, những người khác tất nhiên cũng sẽ…
Nhưng ý niệm này trong đầu hắn vẫn chưa hạ xuống, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang ầm ầm…
Sau đó vội vã nhìn về phía bí cảnh, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin tưởng…
Nếu nhìn từ góc độ của Kim lão thái quân, cũng có thể thấy rõ ràng hơn bên trong xảy ra cái gì. Bên trong một vùng hư ảnh bên người nàng, mười hai kim trụ vốn chỉ còn mười cái, nhưng vào lúc này, bắt đầu có xu hướng từng thanh trụ nối tiếp ngã xuống…
Người chung quanh rất nhanh thấy cảnh tượng này, lập tức kinh hãi hét lên.
- Sao lại thế này?
- Là Thiên Đạo Trúc Cơ kia đẩy ngã kim trụ trong bí cảnh để hả giận sao?
- Mẹ nó, khiến Kim lão thái quân tức muốn ói máu còn chưa đủ, sao lại còn đẩy ngã mười hai kim trụ mới bỏ qua chứ?
- Không tốt, bí cảnh cũng sẽ bị hủy…
Vô luận là trong ngoài bí cảnh đều đã hỗn loạn thành một đoàn, quả thực bị cảnh tượng xảy ra trước mắt dọa sợ ngây người.
Trong bí cảnh, mười hai kim trụ vậy mà liên tiếp ngã xuống từng cột.
Hơn nữa không phải tốc độ cách một ngày mới ngã một cột như lúc trước, hiện giờ dường như mỗi thanh cột ngã nối tiếp nhau. Khoảnh cách thời gian hai cột ngã xuống không đủ uống một chén trà, trong nháy mắt đã ngã xuống ba bốn cột.
Ngay sau đó nghênh đón là một lực lượng hỗn loạn vô cùng trào dâng trong bí cảnh. Ba vị lão tổ Kim gia vẫn luôn đứng canh giữ ngoài cửa bí cảnh, trong chốc lát bị lực lượng này đánh bay. Mà lối vào bí cảnh bọn họ canh giữ lại trực tiếp trở nên vặn vẹo, liên tục biến thành các loại hình dạng quỷ dị.
Trưởng lão các tiên môn bên ngoài bí cảnh cũng không dự đoán sẽ xuất hiện cảnh tượng này, đều kinh hãi, vọt đến tương trợ. Nhưng tại thời điểm này, trong bí cảnh kia, mạnh mẽ xuất hiện đủ loại lực lượng quỷ dị, căn bản không thể khống chế, ai cũng không thể đến gần lối vào kia!
- Trời ạ, thật sự phải hủy đi bí cảnh Thông Thiên mới cam tâm sao?
- Đệ tử các đại tiên môn chúng ta chẳng lẽ phải cùng chết trong bí cảnh này sao?
Bên ngoài bí cảnh là một vùng hỗn loạn, nơi chốn tang thương.
Trong bí cảnh cũng là cảnh tượng hỗn loạn, thậm chí có thể nói là long trời lở đất!
Ầm ầm ầm…
Phía trên đại địa, bắt đầu xuất hiện từng kẽ nứt sâu không đáy. Địa hỏa phun lên từ bên trong. Phía trên không trung cũng xuất hiện từng tia chớp màu đen, giống như một con trăn lớn đang vặn vẹo thân mình. Chung quanh đại địa, từng tòa khuynh tháp nối tiếp nhau, khói bụi cuồn cuộn. Những gốc đại thụ vô tận tươi tốt xanh um, trong khoảnh khắc trở nên khô vàng, thậm chí trực tiếp bùng cháy lửa lớn hừng hực.
Đám người tu hành đều bị dọa sợ muốn điên rồi, hoảng sợ chạy tán loạn.
Vô số người chửi ầm lên:
- Là ai, ai đẩy ngã kim trụ vậy?
- Ngoài người kia, còn có thể là ai chứ…
- Sự tình cũng đã sáng tỏ rồi, sao còn muốn đẩy ngã mười hai kim trụ chứ?
- Chạy mau đi, sớm biết đã không đến nơi này xem náo nhiệt rồi…
Trong hoảng sợ vô tận, trong lòng đám người tu hành thật sự cạn lời cực điểm với Phương Nguyên…
... ... Thù dai như vậy sao?
... ...
- Sao lại thế này?
Nhưng người khác lại không biết, cũng ngay khi Phương Nguyên và Tôn quản sự, Quan Ngạo còn có Toan Nghê kia vội vã chạy về phía Tử Vụ Hải, cũng bị biến hóa chung quanh dọa sợ. Thế đột kích trời sụp đất nứt, cuồng phong nổi dậy, hư không chung quanh đều trở nên hỗn loạn. Ba người bọn họ cũng vội vàng nhảy khỏi ngân toa, mượn dùng pháp lực mới đứng vững thân hình.
- Là kim trụ, kim trụ bị người đẩy ngã rồi…
Vừa mới ổn định tâm thần, Tôn quản sự bỗng nhiên vội vàng chỉ vào chân trời tây bắc.
Ở phương hướng đó, khoảng hai ba mươi dặm, vừa vặn có thể mơ hồ nhìn thấy một thanh cột kim trụ chậm rãi ngã xuống.
- Làm sao như vậy?
Phương Nguyên nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi:
- Ai đang đẩy ngã kim trụ?
Hai người Tôn quản sự và Quan Ngạo đồng thời quay đầu nhìn qua. Ngay cả Toan Nghê kia cũng trừng hai mắt nhìn hắn.
Phương Nguyên nhất thời cảm thấy cạn lời:
- Ta vẫn luôn ở trong này, các ngươi còn hoài nghi ta?
Quan Ngạo ngây ngốc nói:
- Nhưng ngoài ngươi ra, còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ chứ?
Cho dù Phương Nguyên nghe xong lời này cũng mê mang một trận. Đúng vậy, ngoài mình ra còn có ai sẽ đẩy ngã kim trụ?
Chương 712 Bí cảnh táng diệt (2)
Một chốc lát trôi qua, ngay cả hắn cũng cảm thấy chính là bản thân đẩy ngã!
- Quên đi, quản không hết, trước tiên vào chỗ sâu Tử Vụ Hải đi…
Nhưng trong lúc cấp thiết, hắn rất nhanh phản ứng lại. Trong phương bí cảnh này, thiên địa kịch biến, giống như vĩnh viễn không có ngưng nghỉ, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Không hề nghi ngờ, đó là bởi vì kim trụ vẫn luôn liên tục sụp đổ, ai biết đến tột cùng khi nào là kết thúc. Lại không thể tưởng tuộng nổi, nếu mười hai kim trụ trong bí cảnh này đều ngã, bí cảnh này sẽ biến thành bộ dáng gì…
Chẳng lẽ thật sự là trời sập đất rung sao, mọi người cùng nhau chết tại đây?
Lúc này Phương Nguyên không có lựa chọn khác, hiện giờ khoảng cách giữa hắn và lối ra bí cảnh vẫn còn rất xa, ít nhất cũng cần hai ba ngày mới có thể chạy đến. Nhưng tốc độ cuồng loạn trong bí cảnh này cũng quá nhanh, hắn cũng chỉ còn dư lại một con đường có thể đi vào chỗ sâu bí cảnh mà thôi!
“Cạch cạch cạch…”
Đầu tiên hắn thúc giục lôi pháp, lôi linh Chu Tước xuất hiện dưới chân hắn.
Trong lòng còn nhớ Quan Ngạo và Tôn quản sự, ngưng tụ ra lôi linh Chu Tước liền xoay đầu gọi hai người bọn họ lại.
Nhưng vừa mới xoay đầu liền nhìn thấy một kẻ trộm chạy nhanh bên người, chính là Tôn quản sự chạy nhanh như chớp về phía mình…
Khi nhìn thấy rõ Quan Ngạo cũng lập tức nhìn thấy Quan Ngạo ôm cái đuôi của Toan Nghê, được Toan Nghê kéo về phía trước. Tốc độ của Toan Nghê kia cũng không phải đùa giỡn, qua một lúc hắn còn gần như nhanh hơn Tôn quản sự, trong khoảnh khắc đã chạy đến phía trước Tôn quản sự.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?
Phương Nguyên cười gượng, cũng vội vàng điều khiển lôi linh Chu Tước phóng về phía trước.
Kỳ thật cũng chỉ một lát, hắn đã nhích người phóng về phía trước, liền thấy được một cái bóng nữ tử từ phía tây bay vút đến đây, cũng mặc váy đen, hai chân thon dài. Nàng từ xa nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên, lập tức đuổi theo đến đây, lại không nghĩ rằng chưa tới mấy hơi thở, khi nàng chạy tới nơi này, ba người Phương Nguyên đã trốn nhanh đến mức ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
- Bản lĩnh chạy thoát thân mạnh mẽ như vậy?
Nàng phát ra cảm khái giống với Phương Nguyên, bất đắc dĩ cười khổ:
- Còn định tìm ngươi nói chuyện một hồi…
Muốn đuổi đến chỗ của Phương Nguyên nhưng tự nghĩ rằng tốc độ của bản thân không có khả năng đuổi kịp Phương Nguyên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, định lao về phía nam. Nhưng khi muốn khởi hành, bỗng nhiên ngẩn ra, bất động thanh sắc ngừng lại.
- Muốn tìm hắn nói cái gì?
Một tiếng cười hí hí vang lên:
- Nói với ta cũng không có gì khác biệt hết!
Một vùng sương mù chung quanh tràn ngập, từ trong sương mù có một người bộ dáng Khất Nhi bước ra ngoài.
Hắn cười dài đánh giá nữ tử váy đen kia, nhưng ánh mắt lại có vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí là cảnh giác, đi tới trước người nữ tử này ngoài ba mươi trượng, liền ngừng lại, trong tay cầm theo một cây trúc lớn màu xanh, tỏ vẻ hờ hững ngắm nghía.
Nữ tử váy đen nhìn thấy hắn, thật cũng hơi kinh ngạc:
- Ngươi tới làm cái gì?
Người bộ dáng Khất Nhi kia miễn cưỡng cười, nói:
- Đệ tử của Tẩy Kiếm Viện có danh khí lớn nên kiêu ngạo, vênh váo, nhưng trông có vẻ không quá hữu dụng. Rõ ràng mang trọng trách trong người lại phân tâm vì chuyện khác, còn bị người khác đuổi đánh, không có cách nào, chỉ có thể để ta làm việc thế hắn. Nhưng ta thật không nghĩ đến tên kia thật sự quá kiêu ngạo, khiến cho ta vào giai đoạn trung gian hiểu lầm người bọn ta muốn tìm là hắn, đợi đến khi phản ứng lại hắn chỉ là vô ý trà trộn vào việc này, người đã chuồn mất rồi…
- Thì ra ngươi cũng là người của Tiên Minh!
Nữ tử váy đen nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:
- Ngươi đường đường là đạo tử Khương gia không làm, chạy tới Tiên Minh làm chân tay sai, xuất lực làm gì? Hơn nữa ta lúc trước vẫn nghĩ hắc bào kia là đến tìm ta, thật không ngờ đến đây còn có ngươi trốn trông tối.
- Tiên sinh của Dịch Lâu đã sớm tính ra có người âm thầm đối nghịch với Tiên Minh, làm sao không đề phòng?
Khất Nhi Khương gia kia thản nhiên nói:
- Nhưng ta thật sự không rõ ngươi vì sao làm chuyện này?
Nữ tử váy đen kia nhẹ giọng cười, sóng mắt lưu chuyển, nói:
- Chuyện gì?
Tươi cười trên mặt Khất Nhi Khương gia chậm rãi thu hồi, có vẻ hơi nghiêm túc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi có biết hậu quả hủy đi bí cảnh này là gì không?
Nữ tử váy đen ảm đạm cười, nói:
- Dù sao không phải hại chết mọi người, sợ cái gì chứ?
Khất Nhi Khương gia giận dữ, lạnh giọng nói:
- Khơi dậy đại kiếp nạn tiến vào trần gian, có thể còn đáng sợ hơn hại chết tất cả mọi người trong bí cảnh này.
Ý cười trên mặt nữ tử váy đen cũng dần thu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Khất Nhi Khương gia, thản nhiên nói:
- Đại kiếp nạn ba ngàn năm xuất thế một lần, vốn chính là không thể tránh khỏi. Nếu tránh không khỏi, cần gì phải trốn tránh nó chứ?
Trên mặt Khất Nhi Khương gia xuất hiện tức giận, nhưng bị hắn miễn cưỡng áp chế, sau một lúc lâu mới lạnh lùng lên tiếng:
- Ngươi nếu là trước kia nói như vậy, ta còn có thể lý giải, dù sao đau dài không bằng đau ngắn. Nếu đại kiếp nạn sắp sửa tiến đến, như vậy hiện giờ nghĩ biện pháp kéo dài thời gian nó đáp xuống chẳng bằng thống khoái chiến đấu một trận. Nhưng hiện giờ, cách nói này của ngươi không phải là đang cố ý gây loạn sao?
Chương 713 Diệt Thế Chi Thư (1)
Hắn nói đến cuối cùng, thanh âm dần dần trầm đục:
- Ngàn năm trước, trên Côn Lôn Sơn đã chết bao nhiêu người, ngươi không phải không biết chứ? Chỉ bằng vào tu hành giới hiện tại, nếu đại kiếp nạn thật sự xuất thế, có thể vượt qua sao?
- Ngươi cũng đã nói ngàn năm trước…
Nữ tử váy đen cười ảm đạm, nói:
- Vậy ngươi nên biết, ngay lúc đó trên Côn Lôn Sơn truyền xuống một bộ sách chứ?
Khất Nhi Khương gia có chút cứng người, nói:
- Ngươi là nói bộ “Đạo Nguyên Chân Giải” không ai đọc hiểu sao?
Nữ tử váy đen nhẹ giọng cười, nói:
- Đã có người đọc hiểu rồi, còn giải đáp bí mật bên trong!
Nghe xong lời này, Khất Nhi Khương gia lập tức động dung, trầm giọng nói:
- Bí mật gì?
- Ngươi không có tư cách biết được!
Nữ tử váy đen cười dài, nhẹ nhàng nâng tay lên, trong lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng nâng lên một ấm trà xanh nho nhỏ, thấp giọng mở miệng nói:
- Ngươi chỉ cần biết, hiện tại chúng ta làm đều có quan hệ với vật viết trong bộ sách kia thì được rồi…
- Trang Thiên Hồ?
- Khất Nhi Khương gia nhìn thấy ấm trà kia, nhất thời cả kinh:
- Vì đẩy ngã mười hai kim trụ, ngươi lại mang theo một kiện thần khí?
- Đúng vậy…
Tiếng cười nàng vang lên:
- Ta cũng không giống tên thanh bào kia, vậy mà có thể bằng lực bản thân đẩy ngã kim trụ…
Khi nói đến đây, nàng mở nắp hồ ra.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong hồ kia, ba đạo kim quang bay thẳng ra, anh dũng như kim long, nhằm thẳng về ba phương hướng bất đồng trong bí cảnh.
Thần sắc Khất Nhi Khương gia kia kinh hãi, nhanh chóng né tránh. Hắn căn bản vô lực ngăn trở trước ba luồng kim quang này.
Một lúc, chỉ nghe phía đông nam, phía nam và phía tây nam lần nữa vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Ba kim trụ cuối cùng chậm rãi sụp đổ!
Trong bí cảnh bắt đầu chia năm xẻ bảy…
Sự tình xảy ra lúc sau đó Phương Nguyên vẫn không hề biết, trái lại cùng với Tôn quản sự, Quan Ngạo, còn có Toan Nghê kia vội vàng lao đến Tử Vụ Hải. Khi bọn họ chạy đến Tử Vụ Hải liền nhìn thấy nơi này đã trở thành một vùng đại loạn. Trong bí cảnh, khi kim trụ sập xuống, nhóm yêu linh chần chờ ở đây cũng vùng lên. Trước đây lúc đạo tử Thôi gia thi triển bí thuật, từng cưỡng ép triệu hoán chúng nó, khiến chúng nó xao động bất an. Hiện giờ thiên địa trong bí cảnh đại biến, lại nổ ầm lên, bốn phía hỗn loạn!
Nhưng mà ngược lại tạo cơ hội cho đám người Phương Nguyên, những yêu linh này đã không hề giống đám người ngoài cố chấp với việc tiến vào Tử Vụ Hải mà là người nào làm việc nấy. Nếu bọn họ trực tiếp xông vào chỗ sâu trong Tử Vụ Hải thật không tốn bao nhiêu khí lực.
“Meo…”
Vừa mới bay vút lên bên cạnh tiên đài, lập tức nhìn thấy con Bạch Miêu kia đang nằm trên tiên đài, vẻ mặt mất hứng nhìn bọn họ, giống như đã chờ bọn họ đến không còn kiên nhẫn, bộ dáng nếu không phải vì chờ các ngươi, ta đã sớm đi tìm Tiêu Dao.
- Vị Miêu huynh này, thật nghĩa khí…
Phương Nguyên cảm thấy an tâm một chút, đáp xuống tiên đài, thuận tay xoa đầu mèo.
Con bạch miêu kia giận dữ, quay đầu cắn xuống, còn may Phương Nguyên rút tay thật mau.
- Cánh cửa kia vậy mà trực tiếp hiện ra rồi?
Ngẩn đầu lên nhìn, Phương Nguyên lập tức chú ý đến, cánh cửa thanh đồng kia lúc này vậy mà đã xuất hiện trong không trung, nhưng mà khi thì trở nên rõ ràng, khi thì trở nên mơ hồ.
Cúi đầu xem thử, lại phát hiện tấm bia đá trên lưng Bá Hạ kia lúc này đã xuất hiện một vài vết nứt. Trong đó có mười một vết nứt rõ ràng nhất, gần như rạch ngang tấm bia đá, chia tấm bia đá này làm đôi. Còn sự xuất hiện của cánh cửa kia hẳn có quan hệ với vết nứt của tấm bia đá này.
Ầm…
Xa xa truyền đến tiếng nổ vang, đó tiếng kim trụ ngã xuống, dẫn động cả Tử Vụ Hải run lên.
Cùng lúc đó, phía trên tấm bia đá cũng lập tức xuất hiện vết nứt, chậm rãi kéo dài ra…
Phương Nguyên nhìn thấy, bỗng nhiên trong lòng hiểu rõ:
- Vết nứt trên tấm bia đá này có quan hệ với biến hóa của bí cảnh kia…
Nhìn lại tấm bia đá, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.
Mắt thấy tấm bia đá này sắp đạt tới cực hạn, lập tức sẽ nứt đến bốn năm phần…
Đây không phải đại biểu rằng bí cảnh này cũng sắp sụp đổ sao?
“Meo…”
Con bạch miêu kia vội vàng gọi Phương Nguyên một tiếng, nhảy lên bờ vai hắn, khiến Phương Nguyên hồi hồn, ngẩn đầu nhìn cánh cửa giữa không trung, trong lòng xuất hiện một loại tâm tình phức tạp.
Lúc ấy hắn lần đầu tiên nhìn thấy cánh cửa này mở ra, trong lòng liền nảy sinh một loại xúc động khó diễn tả thành lời, giống như bên trong có vật gì hấp dẫn hắn, muốn hắn tiến vào tìm hiểu tận cùng.
Nhưng dù sao, vẫn là hơi do dự.
Hắn hiện giờ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, nếu bên trong cánh cửa này có hung hiểm gì, hắn lo lắng bản thân không ứng phó nổi.
Nhưng hiện giờ, nhìn quanh bốn phương tám hướng, cả bí cảnh đều sụp đổ, vậy không đi vào không được…
Khi hắn nghĩ đến ý tưởng này, con bạch miêu kia vẫn nằm trên vai hắn, kêu to không ngừng về phía cửa thanh đồng. Giống như lúc trước, hai đầu thú trên cửa thanh đồng vốn là bộ dáng đang ngủ say, nhưng sau khi nghe tiếng mèo kêu, vậy mà lộ ra ý cười thần bí, sau đó cửa thanh đồng chậm rãi mở ra, hơn nữa lần này còn mở ra nhanh hơn.
- Phương Nguyên sư đệ, ngươi không phải là muốn…
Tôn quản sự nhìn cửa thanh đồng kia, ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi.
Chương 714 Diệt Thế Chi Thư (2)
Phương Nguyên gật gật đầu, nói:
- Hiện giờ cũng không có lựa chọn khác rồi, dù sao cũng không thể thật chống đối trực diện với lão thái thái Kim gia!
- Ngươi không có lựa chọn khác nhưng ta có…
Tôn quản sự bày ra vẻ mặt cầu xin:
- Vừa rồi ta vẫn luôn chú ý che giấu bộ dáng của mình, không bị người khác nhìn thấy, hiện tại trở về Kim gia còn có thể tiếp tục làm đầu lĩnh tạp dịch của ta, ngươi cho rằng ta thăng cấp đến vị trí này là dễ dàng sao. Ta nói với ngươi, thời điểm mới vào Kim gia ta chỉ mới là một tạp dịch nhỏ, mỗi ngày làm mệt bán sống bán chết, toàn dựa vào lòng trung thành của ta, mới nhanh như vậy đạt đến vị trí hiện tại.
- Nhưng ngươi muốn quay về thì cũng phải có nơi quay về được…
Phương Nguyên bất đắc dĩ ngắt lời oán giận của Tôn quản sự, chỉ tay.
Tại tiên đài, tấm bia đã trên lưng Bá Hạ Quy dù sao đã đến cực hạn, bang một tiếng trực tiếp bạo nát.
Tôn quản sự ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, liền thấy bên trong bí cảnh, đồng dạng cũng là khói thuốc súng cuồn cuộn, đại địa nứt ra từng rãnh, giống như cũng bị một luồng lực lượng ma thành mảnh nhỏ, quả nhiên dị thường đáng sợ. Dựa theo uy thế này, ai cũng không dám thật bị lực lượng kia cuốn vào trong, ai biết lực lượng kia rốt cuộc cường đại đến trình độ gì mới có thể dùng thân thể ngăn cản.
- Đi thôi.
Vừa thấy bí cảnh hoàn toàn bị hủy, Tôn quản sự cũng không thể quản nhiều hơn nữa, lập tức chạy trốn.
“Meo…”
Con bạch miêu kia sau khi mở cửa thanh đồng, cũng không hề dừng lại, cũng đã sớm thuận thế lủi vào trong cửa.
- Phải cẩn thận!
Phương Nguyên dặn dò Quan Ngạo một tiếng, sau đó ngưng tụ ra bốn luồng lôi linh, cẩn thận đề phòng, liền ngay cả con Cáp Mô kia cũng ngưng tụ ra, ôm vào trong ngực, như vậy lỡ như có cái gì hung hiểm đánh úp, còn có thể dựa vào con Cáp Mô này chắn lại một chút…
Nhưng cũng ngay khi hắn chuẩn bị xong, chuẩn bị tiến vào đại môn thanh đồng, đột nhiên giật mình.
Vội vàng quay đầu, nhìn thấy bí cảnh kia hỏng mất, vậy mà đã ảnh hưởng đến trời cao phía trên bí cảnh, vốn chính là trời cao cao cao tại thượng, trống không không có vật gì, đột nhiên giống như giấy dày bị người ta vạch ra tìm kiếm, chia làm bốn năm mảnh, sau đó lưu chuyển theo gió, thẳng hướng đến mọi ngõ ngách hướng tây bắc, giống như nơi đó có vật gì hấp dẫn chúng nó bay qua…
Nhưng cũng chỉ như vậy thôi, trái tim Phương Nguyên xuất hiện cảm ứng, trong đó có hai khối, vậy mà giống như bay về phía Phương Nguyên.
- Đó là… căn nguyên của bí cảnh này!
Phương Nguyên trong chốc lát nghĩ tới một vấn đề, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hắn không biết là ai đang hủy bí cảnh nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề khi bí cảnh này bị hủy đi.
Một phương trời cao kia rõ ràng chính là căn nguyên của một phương bí cảnh, hoặc là nói, trời cao chính là đại biểu bí cảnh. Có người đẩy ngã mười hai kim trụ, đó là vì thu lấy bí cảnh này. Hơn nữa thoạt nhìn, đối phương cũng hoàn thành rồi, nhưng đối phương không nghĩ đến, chính Phương Nguyên cũng không nghĩ đến, một phương bí cảnh này, mơ hồ cũng có liên hệ thần dị và huyền diệu nào đó với Phương Nguyên.
Chính là ý thiên địa Phương Nguyên tìm hiểu lúc luyện đạo lôi linh thứ năm.
Hắn thành pháp trong bí cảnh này, cũng đã định trước bên trong tu vi của hắn có một luồng hơi thở thiên địa của bí cảnh.
Nếu bình thường còn tốt, căn bản không thể ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng hiện giờ mười hai kim trụ của bí cảnh đã bị đẩy ngã, thiên địa bị xé rách, vấn đề lập tức trở nên lớn hơn.
Thiên địa vô căn vô duyên, nước chảy bèo trôi, vậy mà có một bộ phận thiên địa đã bị hơi thở Phương Nguyên hấp dẫn, bay về phía hắn.
- Việc lớn không tốt…
Phương Nguyên nghĩ thông suốt vấn đề này, lập tức đổ mồ hôi một thân, nhanh chóng chạy đến đại môn thanh đồng.
Một khắc này, chỉ có thể hy vọng cửa thanh đồng này có thể ngăn cách thiên địa.
Nhưng hắn không nghĩ đến lực một vùng thiên địa đến nhanh như vậy, ngay khi cửa thanh đồng đóng lại, một chốc cuối cùng, lực thiên địa cũng trốn vào trong đại môn thanh đồng, sau đó cửa đóng ầm lại, đại môn thanh đồng đã đóng, đầu thú trên cửa lần nữa ngủ sâu.
- Hả?
Ngay khi Phương Nguyên không thể không trốn vào cửa thanh đồng, bên trong bí cảnh này, vị trí tây bắc, vị nữ tử mặc váy đen, hai chân thon dài cũng nâng thanh hồ nho nhỏ trong tay, nhìn thấy trời cao phía trên đã chia năm xẻ bảy, sau đó bị một lực hấp dẫn vô hình thu hút, bay vào trong hồ, bộ dáng thập phần hài lòng, ánh mắt cũng cười thành ánh trăng khuyết.
- Trang Thiên Hồ, vậy mà thật sự có thể tiếp quản một phương thiên địa, thật sự là lợi hại…
Nàng nhịn không được tự nói:
- Ta chỉ chạy đến một chuyến như vậy, cũng hiểu được phần tạo hóa này là món quà lớn…
Nhưng nàng còn chưa nói gì, bỗng nhiên hả một tiếng, xoay đầu nhìn lại thấy phần lớn đều chạy đến nơi này, nhưng mặt khác vẫn có một tiểu bộ phận gấp gáp thẳng hướng đến phương bắc, trong khoảng thời ngắn sẽ không gặp.
- Điều này sao có thể?
Nàng ngơ ngác, nửa ngày vẫn nghĩ không hiểu.
Bản thân dựa vào thần khí mới có thể làm được chuyện này, nhưng vì sao có người vậy mà tranh đoạt thiên ý của chính mình?
- Tiên Minh, nhất định là Tiên Minh!
- Không nghĩ tới Tiên Minh ra vẻ đạo mạo, muốn ngăn cản ta, trên thực thế đã sớm chuẩn bị tranh đoạt chiến lợi phẩm của ta…
Chương 715 Con đường sau Kim Đan (1)
Nàng thầm hận trong lòng, nhưng tình thế vốn nguy cấp, cũng không thể nghĩ quá nhiều.
Hiển nhiên hiện giờ đã là một vùng đại loạn, khói thuốc súng cuồn cuộn, nàng cũng vội vàng thu vào Trang Thiên Hồ, sau đó biến hóa nhanh chóng, hóa thành hình dạng nam tử diện mạo xấu xí, mặc quần áo giản dị, tùy tiện chọn một phương hướng, xẹt qua đó.
Nàng đi không phải phương hướng cửa vào bí cảnh, bởi vì thời điểm này, bí cảnh đã không còn tồn tại.
Tự nhiên cũng sẽ không tồn tại cửa vào gì nữa, tùy ý đều là cửa vào, tùy ý đều là lối ra…
Khói thuốc súng cuồn cuộn chung quanh, nơi nơi đều là người tu hành ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đại loạn vừa rồi thật sự dọa sợ bọn họ, nhanh chóng đào tẩu. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn làm sao thoát ra ngoài? Hiển nhiên long trời lở đất, chỉ nghĩ rằng bản thân sắp phải chết. Nhưng sau đại loạn, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện bản thân vẫn còn sống tốt, nhưng vùng thiên địa này đã không còn…
- Chúng ta giống như đã đi ra rồi…
- Vì sao lại như vậy?
- Kim gia, Kim gia, thì ra bọn họ vẫn luôn gạt chúng ta, đẩy ngã kim trụ, không hủy đi bí cảnh!
- Mà là… bí cảnh hoàn toàn mở ra!
Các nơi bí cảnh, đồng thời vang lên thanh âm bỗng nhiên bừng tỉnh.
Nhưng cũng có người ngờ vực:
- Nhưng bí cảnh này là một phương thế giới, hoàn toàn mở ra, chẳng chẳng khác nào không còn nữa?
... ...
- Tôn thượng, ta thất bại rồi!
Lúc Bá Hạ Châu cũng bị bí cảnh hấp dẫn ánh mắt, Khất Nhi Khương gia cũng đã đầy người thương tích gặp Thái Hư tiên sinh, sắc mặt ảm đạm, cười khổ nói:
- Ta không nghĩ tới, trong tay nữ nhân kia vậy mà xuất hiện một kiện bán tiên khí…
- Không cần quá mức áy náy!
Thái Hư tiên sinh khẽ than, ngẩn đầu lên, nhìn một vùng khói thuốc súng trước mắt, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Tới lúc này rồi, bí cảnh có bị hủy hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là chuyện tình từ trong miệng những người đó.
- Chẳng lẽ đứng đầu hắc ám kia thật sự đã đọc hiểu Đạo Nguyên Chân Giải rồi?
- Chẳng lẽ Đạo Nguyên Chân Giải thật sự là một bộ Diệt Thế Chi Thư?
“Cạch…”
Phương Nguyên lắc mình vào đại môn thanh đồng, bất chấp trong cánh cửa này có chuyện gì kỳ hoặc, gấp gáp xoay người, trước mắt chỉ thấy mấy đám mây đen đang bay nhẹ nhàng về phía mình, thoạt nhìn trông không quá lớn, nhưng khí cơ ẩn chứa bên trong cực lớn đến mức khiến người ta sợ hãi. Chuyện này thật sự khiến hắn hoảng sợ, không nghĩ tới mấy đám mây kia cũng đuổi theo.
Trong lúc nhất thời âm thầm kêu khổ, thật sự không nghĩ tới kiếp cuối cùng này lại hung hiểm như vậy…
Mấy đám mây kia là vật tốt!
Không những là vật tốt mà quả thực còn là vật tốt thế gian khó tìm, chính là căn nguyên của một phương thế giới, là căn nguyên của bí cảnh Kim gia Thông Thiên. Có nó trong tay, trong tương lai, Phương Nguyên có một ngày tu vi đạt cấp bậc, có thể dựa vào vật này luyện ra một phương thế giới…
Nhưng chỗ mấu chốt là tu vi Phương Nguyên hiện tại vẫn không đủ!
Tu vi của hắn chưa đạt, nhất định không thể tiêu thụ tạo hóa đáng sợ này, giống như một tòa kim sơn sẽ đè bẹp chết người…
“Vèo vèo vèo”
Phương Nguyên gấp gáp bay lượn bốn phía, muốn tránh thoát mấy đám mây này, chỉ tiếc mấy đám mây này đuổi theo khí cơ của hắn, tựa như cực nam châm hút nhau, căn bản không thể vứt bỏ. Không còn cách nào khác, tâm thần Phương Nguyên vừa động, Bất Tử Liễu sau lưng nhanh chóng đánh về phía trước, muốn đánh nát những đám mây này, hy vọng chúng nó có thể tràn ngập cả vùng thiên địa này, tránh hấp dẫn thiêu thân, hại cả chính mình…
Nhưng Phương Nguyên không nghĩ đến Bất Tử Liễu của hắn còn chưa bay ra, con Cáp Mô ôm trong lòng ngực đột nhiên nhảy ra ngoài.
“Cục cục…”
Tựa hồ loáng thoáng nghe được tiếng kêu, con Cáp Mô liền há to miệng giữa không trung.
Sau đó nữa, Phương Nguyên liền trơ mắt nhìn con Cáp Mô kia nuốt hết mấy đám mây trên trời…
- Chuyện này…
Phương Nguyên vừa nhìn thấy, quả thực dọa đến đổ mồ hôi lạnh.
Nuốt rồi sao?
Chính mình không phải mắt mờ chứ, làm sao lại nuốt vào rồi?
Sau khi sửng số một lúc lâu, hắn mới vội vàng bay qua đó, cầm chân sau con Cáp Mô lên, dùng sức vẫy:
- Mau nhổ ra!
Con Cáp Mô kia vẫn không nhúc nhích, tùy ý để Phương Nguyên vung vẫy, cũng không hề có ý định nhổ ra chút nào.
- Đây là chuyện gì vậy…
Trong lòng Phương Nguyên cạn lời, nghĩ thầm sẽ không phải no đến bể bụng chứ?
Nhưng cẩn thận đánh giá con Cáp Mô này, lại phát hiện nó không có nửa điểm biến hóa nào, bộ dáng hồn nhiên vô sự.
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Nghe được một trận loạn chỗ Phương Nguyên, đám người Tôn quản sự và Quan Ngạo vội vàng bao vây lại, ngay cả con bạch miêu kia cũng kinh ngạc liếc mắt nhìn Phương Nguyên một cái, nhất là đánh giá cả người con Cáp Mô kia. Bọn chúng lúc trước xông về phía trước, sự tình phát triển quá nhanh, hung hiểm mới vừa đến, lại bị con Cáp Mô kia nuốt hết vào, bởi vậy bọn họ cũng không biết tột cùng xảy ra chuyện gì, còn đang quan sát cảnh giác.
... ...
Phương Nguyên ngờ vực đánh giá con Cáp Mô kia, trong khoảng thời gian ngắn, thật không biết nên giải thích thế nào.
Theo lý thuyết là phải xảy ra chuyện gì rồi?
Đây chính là một chuyện lớn!
Nhưng nhìn bộ dáng con Cáp Mô kia, rõ ràng giống như không xảy ra chuyện gì cả…