-
Chương 676-680
Chương 676 Mượn Thiên Đạo Ma Kiếm (1)
Mà ở trước người hắn, cự đao, cự kiếm, cự thương màu đen đó đều xen lẫn trong cuồng phong, chém tới Phương Nguyên.
Mà sau lưng Phương Nguyên, thân hình của Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên xuất hiện, hai tay cầm kích, một kích chém xuống.
- Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức, cho nên...
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên:
- ... Đừng trách ta khi dễ ngươi!
- Trời ạ, đây còn là đấu pháp của cảnh giới Trúc Cơ sao?
Trong không trung, đã là một mảng hỗn loạn...
Bên này cuồng phong tàn sát bừa bãi, gạt trời khuấy đất, bên kia lại là lôi đình sét đánh, rắn điện chạy quanh.
Thôi gia Đạo Tử điều khiển hắc phong, ở trong không trung, như ẩn như hiện, mà bốn binh khí từ hắc phong ngưng tụ ra thì thần uy khó lường, chốc chốc lại hóa thân ngàn vạn, khuấy nát hư không, chốc chốc lại quy về một thể, băng sơn toái địa; Phương Nguyên thì điều khiển ba Lôi Linh, phi thiên độn địa, thế công như cuồng, từ xa nhìn lại, chỉ là khiến cho người ta cảm giác trên trời một nửa là mây đen, một nửa là tia chớp, thần dị khôn kể.
Điều này thậm chí đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường đối với đấu pháp giữa Thiên Đạo Trúc Cơ, càng giống như là hai vị đại tu Kim Đan đang đấu pháp.
Thậm chí nghiêm khắc mà nói, có lẽ là đấu pháp Kim Đan bình thường cũng không có thanh thế bực này.
Không biết có bao nhiêu người quan chiến lúc này thậm chí lờ mờ bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ:
- Lúc ban đầu, chỉ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ Kim gia mời đến là bị Kim gia vứt bỏ, coi mọi người đều là kẻ địch, lờ mờ cảm thấy hắn có một loại cảm giác dễ bắt nạt, về sau động rồi, mới phát hiện hung uy của hắn khó lường, thực sự không dễ chọc, nhưng cũng là cho tới hiện tại, mới biết chúng ta vừa rồi phải đối mặt là dạng đối thủ gì....
- Lúc trước khi động thủ với chúng ta, hắn căn bản không thi triển toàn lực.
- Bởi vì chúng ta vẫn chưa đủ để khiến hắn thi triển toàn lực...
Trong lòng bọn họ đều đang run rẩy, cũng không biết có bao nhiêu người thầm sinh ra một loại cảm giác hối hận.
Lúc trước khi ở cảnh giới Luyện Khí, mình vì sao không bỏ thêm mấy phần công phu, cũng đi đến con đường mà thiên kiêu chân chính đi lên này?
- Ha ha, ta vốn biết ngươi là xuất thủ theo lộ số hoang dã, liền may mắn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, thực lực cũng nhất định không mạnh là bao, có điều hiện tại xem ra, cũng là ta sai rồi...
Mà lúc này, trong không trung, Thôi gia Đạo Tử đó chưởng ngự hung phong, điều khiển tứ đại binh khí, sớm đã đấu với Phương Nguyên mấy trăm hiệp, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, vừa đấu pháp với Phương Nguyên, thanh âm của hắn vừa từ trong cuồng phong vang lên một cách rõ ràng:
- Dưới tình huống truyền thừa không được đầy đủ, ngươi có thể làm đến loại trình độ này, không tồi!!
- Vù!
Khi hắn nói ra những lời này, ba đạo binh khí thương, kiếm, kích đột nhiên xếp thành hình chữ "Phẩm", phân ra trên dưới đánh tới Phương Nguyên, binh khí đó xẹt qua trong hư không, không ngờ xuất hiện từng đạo gợn sóng giống như vết nước, mà Phương Nguyên thấy vậy cũng không dám lơ là, Lôi Linh Chu Tước, Thanh Sắc Lôi Lý, Lôi Linh Bất Tử Liễu đều thôi động tới cực điểm, nghênh đón về phía hắn.
Ầm ầm ầm!
Hai móng của Lôi Linh Chu Tước chộp tới cây hung thương giống như hắc long đó, Thanh Sắc Lôi Lý bằng không nhảy lên, lôi điện chung quanh không ngờ giống như là vằn nước, quấn lấy thanh cự kiếm màu đen đó, mà Bất Tử Liễu thì ngàn vạn cành liễu đồng thời vươn ra, cuốn lấy thanh trường kích đó, nghênh đón cuồng phong vô tận trong hư không, hung hăng kéo chúng xuống dưới.
Nhưng trong nháy mắt Lôi Linh tiếp xúc với chúng, trên mấy đạo binh khí đó cũng trào ra một loại khí tức màu đen, mỗi một dòng dường như đều mang theo một loại lực lượng trầm trọng như núi, không ngờ lại kháng cự lực lượng của Lôi Linh, giằng co lực lượng ngang nhau.
Nhưng lúc này, Thôi gia Đạo Tử lại phá lên cười:
- Nhưng so với ta, ngươi quả thật vẫn kém mấy phần hỏa hậu!
"Rầm" một tiếng, hắn xuất hiện ở Phương Nguyên Phương Nguyên, hai tay nắm hờ, chém xuống dưới.
Lúc này hắn cách Phương Nguyên ít nhất cũng có khoảng ba mươi trượng, nhưng từ xa chém hờ như vậy, tương ứng với cái này thì là trên đỉnh đầu hắn, kiện binh khí cuồng đao cuối cùng đó bên trên hắc khí vấn vít, ít nhất cũng biến to ra hơn gấp mười lần, quả thực giống như một triền núi, vắt ngang trong hư không, theo động tác của hắn hung hăng chém về phía đỉnh đầu Phương Nguyên, dường như muốn chém nát cả hư không chung quanh.
- Hừ...
Nghênh đón một đao này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể sắc mặt trầm xuống, trong lúc cấp thiết bứt ra lui về phía sau.
- Ha ha ha.
Theo hắn phải bất đắc dĩ bứt ra như vậy, khí thế của tam đại Lôi Linh cũng yếu đi, trở nên ảm đạm hơn không ít.
Lúc này các tu sĩ vây xem đã thối lui đến ngoài ba trăm trượng thấy thế đều đồng thanh hô "Hay"!
- Quả nhiên không hổ là Thôi gia Đạo Tử, thần thông vô địch!
- Chứ sao, Thôi gia Đạo Tử chính là từng đoạt khôi thủ Trung Châu Đạo Chiếnđó!
- Ài, chỉ là không biết nếu Thôi gia Đạo Tử chém chết thằng ôn này, vậy Kim Lão Thái Quân có ban thưởng cho chúng ta nữa không?
- Các môn các phái chúng ta vì chuyện của Kim gia nàng ta mà chết không ít người, ít nhất cũng phải cho chút bồi thường chứ?
- ...
- ...
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi giống như là từng trận cuộn sóng ở chung quanh, sâu trong đám người, cũng có hai người đang quan chiến.
Không phải người lạ, chính là Khương gia công tử, thiên kiêu thích ăn mặc như ăn mày, cùng với nữ tử mặc váy đen lai lịch không rõ đó.
Hai người bọn họ rõ ràng đều có thực lực không tồi, nhưng từ lúc trận đại loạn này bắt đầu đến bây giờ, thủy chung chưa từng xuất thủ.
Đến lúc này, cũng chỉ là là vui sướng hài lòng quan chiến mà thôi, thỉnh thoảng còn nói mấy câu thương tiếc.
Chương 677 Mượn Thiên Đạo Ma Kiếm (2)
- Ta vốn rất xem trọng vị lão huynh này, nhưng hiện tại xem ra vẫn có chút miễn cưỡng...
Nữ tử áo đen nhìn thấy Phương Nguyên rơi vào hạ phong, thở dài nói:
- Xuất thân hoang dã khác với loại người được vô số đại tu bỏ ra huyết để bồi dưỡng như Thôi gia Đạo Tử, một người thần thông không được đầy đủ, tu vi cũng không đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đây kỳ thật đều là nhược điểm của hắn, có điều giao thủ với Trúc Cơ bình thường, vẫn không lộ ra, nhưng lúc này giao thủ với Thiên Đạo Trúc Cơ, liền sức lực không đủ.
Khương gia Khất Nhi ngoáy lỗ mũi, nói:
- Cũng chưa chắc, ta đã âm thầm hỏi thăm qua rồi, hắn chắc là đã tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ không biết vì sao, còn có một đạo Lôi Linh thủy chung không thấy hắn thi triển, chẳng lẽ còn để lại hậu thủ gì?
- Lưu lại hậu thủ?
Nữ tử áo đen tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi không thể không biết lúc đấu pháp giữa người ở cảnh giới này, lưu lại hậu thủ căn bản chính là một loại hành vi muốn chết à? Một khi để lại hậu thủ, tâm ý tất nhiên không kiên định, ngược lại sẽ bị đối thủ từng bước chiếm lấy tiên cơ, cuối cùng ưu thế sẽ hoàn toàn biến mất, có hậu thủ gì cũng không thi triển được. Không thấy vị Tô Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo kia à, nàng ta chính là quá thông minh, luôn muốn để lại Thiên Kiếm dùng vào thời điểm mấu chốt, nhưng kết quả thì sao, lại căn bản không có cơ hội thi triển...
Khương gia Khất Nhi đó đưa tay bôi bôi lên người tu sĩ ở bên cạnh, nói:
- Đạo lý thì là đạo lý này, có điều ta vẫn không thích, nếu không lưu lại hậu thủ thì lấy gì ra mà khiến đối thủ phải kinh ngạc? Làm mất mặt cũng không vui... Đương nhiên, vị lão huynh này có lẽ cũng không phải thật sự không còn đường đi, ta thấy hắn hiện tại đấu pháp với Thôi gia Đạo Tử, lại giống như đang thử xem thần thông thủ đoạn của mình là thế nào?
Nữ tử áo đen nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Ngươi cảm thấy hắn còn có thủ đoạn gì?
Khương gia Khất Nhi liếc xéo nàng ta một cái, cười nói:
- Ngươi đã quên hắn vừa rồi trảm sát Liễu Tử Việt thế nào à?
Nữ tử áo đen nghe vậy, trong lòng cũng khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.
...
- Lão huynh, còn cần thiết phải đấu nữa không?
Mà lúc này trong không trung, Thôi gia Đạo Tử chiếm tiên cơ, lại càng chiến càng hung hoành, một thân thần thông thi triển đến cực hạn, các loại thủ đoạn thần diệu đều dùng ra hết, đã áp chế cho Phương Nguyên chỉ có thể dựa vào ba đạo Lôi Linh mà né trái đỡ phải, rất là cật lực!
Chỉ có điều, ngoài miệng hắn nói rất nhẹ, nhưng trong lòng lại đã lờ mờ có chút bất mãn.
Từ lúc ban đầu đấu pháp, hắn liền đã phát hiện, thần thông của Phương Nguyên quả thật giống như hắn dự đoán, so với mình thì yếu hơn một bậc, bởi vậy, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã quyết định phải trong ba mươi chiêu kết thúc chiến đấu, nhưng không ngờ là, hắn đúng như ước nguyện chiếm được thượng phong, nhưng Phương Nguyên mỗi khi tới lúc hung hiểm, luôn luôn có diệu chiêu, vừa hay hóa giải được thế công của hắn.
Điều này cũng dẫn tới, tuy hắn chiến thượng phong, nhưng lại không thể thực sự trảm sát được Phương Nguyên.
Hắn vẫn luôn là người cẩn thận, cũng không chuẩn bị để Phương Nguyên kéo dài nữa.
Theo một câu nhẹ nhàng giống như là có chút trêu chọc đó được nói ra, lực lượng thần thông của hắn trong chốc lát lại tăng vọt.
Trên đỉnh đầu, một luồng hắc phong nhẹ nhàng bay ra, gia trì lên trên bốn đạo binh khí.
Sau đó chỉ thấy bốn đạo binh khí đó đồng thời hung phong đại thịnh, lực lượng mạnh mẽ hơn mấy lần, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn bị hắn đè xuống hạ phong, cũng thở dài một hơi, trải qua một phen đại chiến này, hắn đối với sự nắm giữ ba đạo Lôi Linh của bản thân cơ hồ đã tinh diệu thấu đáo, điều này thật sự là còn hữu dụng hơn so với mình đóng cửa tham ngộ ba năm!
Quan trọng nhất là, hắn cũng biết thời cơ tới rồi!
Mắt thấy Đạo Tử từ trên cao trấn áp về phía mình!
Trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh ý, đồng thời trong lòng bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm vang lên...
Kiếm ra rồng ngâm, sát khí tăng vọt!
Bốp một tiếng, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm vàng rực.
Chính là Địa Kiếm vừa rồi đoạt được từ trong tay Tô Văn Hương, lúc này bị hắn dùng làm bảo kiếm bình thường cầm ở trong tay.
Chung quanh bắt đầu có khí tức hung ác điên cuồng vô tận vấn vít trên thanh kiếm này.
Sau đó, áo xanh trên người hắn bắt đầu không gió mà tự phồng, bay phất phới, tam đại Lôi Linh cũng đồng thời lôi quang đại thịnh, quay chung quanh người hắn, theo pháp lực của hắn thôi động, trên Địa Kiếm này quang mang màu vàng vốn lúc nào cũng tán ra đều thu liễm vào bên trong kiếm, lộ ra thân kiếm màu đồng đen, sau đó Phương Nguyên người đi theo kiếm, Lôi Linh Hộ Thể, đột nhiên nghênh đón Đạo Tử một kiếm đâm tới!
Khó có thể hình dung được kiếm ý mạnh mẽ từ trên người Phương Nguyên bạo phát ra lúc này!
Quả thực giống như thực chất, mờ mịt một mảng bao phủ xung quanh, mang theo một cỗ khí tức cô tuyệt mà kiên nhẫn.
Người cảm nhận được loại khí tức này, dường như đều nhìn thấy một con ốc sên léo núi, trên đường nhỏ gập ghềnh không thấy điểm cuối, chỉ có một thân ảnh cô độc mà trầm mặc, từng bước trèo lên núi, tốc độ tuy chậm, nhưng lại chưa từng dừng lại nghỉ nửa bước.
Mà mang theo loại kiếm ý này, Phương Nguyên bay ngược lên trời, một kiếm chém về phía Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp!
Cũng lúc này, kiếm sĩ áo đen vẫn ngồi xếp bằng ở ngoài trăm trượng nhắm mắt dưỡng thần, tuy cách một phương chiến trường này rất gần, nhưng dường như lại hoàn toàn không có hứng thú với trận đại chiến giữa Phương Nguyên và Thôi gia lại bỗng nhiên mở đôi mắt đen xì của hắn ra.
- Kiếm đạo này sao lại quen thuộc như vậy...
Chương 678 Kiếm đạo thông huyền (1)
Một đạo kiếm quang, theo gió bay lên, mang theo một loại ý cảnh cô tuyệt, chém thẳng tới trước mặt Thôi gia Đạo Tử, trong một thoáng này, ngay cả ánh mắt của Đạo Tử đó cũng trở nên lạnh lùng, sau đó quanh người cuồng phong gào thét, che lấp thân hình hắn, cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang của Phương Nguyên cũng đi xượt qua vai hắn, lướt ra mấy chục trượng, sau đó quay lại, ngưng thần nhìn chỗ vừa chém qua.
Một kiếm đó của hắn chém qua, Thôi gia Đạo Tử lại biến mất.
Tâm tình các tu sĩ chung quanh cũng theo đó mà trải qua một phen lên xuống rất mạnh.
Lúc cảm thấy kiếm ý của Phương Nguyên, ai nấy đều tâm thần chấn động kịch liệt, kiếm đạo cô tuyệt đó cơ hồ khiến bọn họ không thể tin được là một vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ thi triển ra, đây đã là cảnh giới kiếm ý đại thành rồi chăng?
Tu sĩ Kim Đan như Liễu Tử Việt, cũng chỉ là trình độ đụng đến ngưỡng cửa kiếm ý mà thôi, vậy mà đã khiến hắn có đủ tự tin tự xưng là Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm, hơn nữa đối với danh hiệu này, ngay cả mười vị lão tổ tu vi mạnh mẽ của Kim gia cũng đều không phản đối, nói cách khác, tạo nghệ của hắn trên kiếm đạo quả thật là đã khiến mười vị lão tổ Kim Đan của Kim gia cũng phải mặc cảm.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Thiên Đạo Trúc Cơ áo xanh này mới bao nhiêu tuổi, không ngờ có thể đạt tới cảnh giới kiếm ý đại thành rồi?
Có điều, theo sự ứng đối của Đạo Tử lại khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh lại.
- Ngươi không biết cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không thể dễ dàng tỏa định khí cơ của ta như vậy à?
Thôi gia Đạo Tử tránh thoát một kiếm này, thanh âm lại vang lên ở ngoài mười trượng bên trái Phương Nguyên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, liền thấy Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng vung tay áo, gạt ra một mảng sương mù dày đặc bên cạnh, thân hình lạnh lùng thong dong, dường như chưa từng động đậy!
Xa xa các tu sĩ quan chiến nhìn thấy một màn này, trong lòng đã khâm phục đến cực điểm.
Những người có chút nhỏ tuổi đều hận không thể hò hét cổ vũ cho vị Thôi gia Đạo Tử này.
Xem ra, Thiên Đạo Trúc Cơ đều có thủ đoạn của mình, cho dù kiếm đạo của người áo xanh đó có mạnh tới mấy, vẫn không thể đả thương tới Thôi gia Đạo Tử.
- Lại muốn phá đạo tâm của ta?
Phương Nguyên cúi đầu nhìn nhìn trong tay trong tay, lại ngẩng đầu nói với Thôi gia Đạo Tử:
- Ngươi sao không để lộ ra cánh tay trái của mình đi.
Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Hắn vừa rồi một mực thong dong ung dung, tay trái chắp đằng sau, bộ dạng lạnh lùng, nhưng lúc này, bị Phương Nguyên nói toạc ra, liền bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cánh tay trái lên, lại chỉ thấy trong tay áo trái của hắn không ngờ rách ra một lỗ hổng, bên trên có một tia máu đỏ sẫm chảy ra, ánh lên áo bào trắng của hắn, giống như hoa mai, từ xa nhìn lại, lộ ra vẻ vô cùng chói mắt.
Mọi người chung quanh vừa kích động, đột nhiên liền lại cảm thấy áp lực.
Thì ra một kiếm đó của Phương Nguyên áo xanh này vẫn đả thương được Thôi gia Đạo Tử.
Thân hình Thôi gia Đạo Tử biến hóa, vô ảnh vô triệu, nhìn thì cả người đều giống như không chân thực, kiếm đạo cũng vậy, võ pháp cũng thế, tất nhiên là rất khó làm hắn bị thương, nhưng hiện giờ nhìn thì, biến hóa thân pháp của hắn vẫn chưa đủ nhanh, hay là nói, một kiếm đó của Phương Nguyên quá nhanh, trước khi thân hình của Thôi gia Đạo Tử biến hóa đến một phương vị khác, một kiếm đó đã đả thương đến hắn rồi...
Thôi gia Đạo Tử lúc trước che giấu vết thương của mình, đương nhiên không phải vì mặt mũi gì cả.
Hắn vốn là là muốn tạo cho Phương Nguyên một loại ấn tượng kiếm đạo không thể đả thương đến mình, nhưng hắn vẫn thất bại!
Phương Nguyên rất có lòng tin đối với kiếm đạo của mình!
- Kiện áo bào trắng trên người ngươi là một bảo y phẩm chất không thấp
Phương Nguyên nhìn một đóa hoa mai đó, thản nhiên mở miệng:
- Nếu không, một kiếm này của ta ít nhất cũng chặt đứt một cánh tay của ngươi rồi!
Thôi gia Đạo Tử từ chối cho ý kiến, cười nói:
- Vậy thì sao, hiện tại ta đã có chuẩn bị rồi!
- Cái này không liên quan gì tới ngươi có chuẩn bị hay không!
Phương Nguyên nói:
- Ta chỉ là thông qua lần này để chứng minh được, ngươi quả nhiên chỉ là một Thiên Đạo Trúc Cơ bình thường!
Thôi gia Đạo Tử nghe vậy cũng ngẩn ra, tựa cười mà như không phải cười nói:
- Thiên Đạo Trúc Cơ còn có bình thường với không bình thường à?
Phương Nguyên gật đầu, chỉ về phía đám tu sĩ đang vây xem, nói:
- Bọn họ lúc trước là nghĩ ta như vậy, cho rằng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, thần thông nhất định tu luyện không tồi, nhưng võ pháp cận thân nhất định sẽ không quá mạnh, cho nên còn an bài mấy vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan áp chế tu vi của mình, tiến vào dùng võ pháp giết ta, nhưng ta lại khiến bọn họ phải thất vọng, ta cũng từ bỏ ra công phu trên kiếm đạo!
Khi nói đến đây, hắn nhìn Thôi gia Đạo Tử, nghiêm túc nói:
- Ngươi quả thực cũng vậy, chỉ giỏi thần thông!
- Nếu muốn dùng những lời này để làm loạn đạo tâm của ta, vậy thì ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi...
Thôi gia Đạo Tử cười nhạt, bỗng nhiên vươn hai tay ra, một kích một thương, xuất hiện ở trong tay hắn.
Sau đó hắn thương trước kích sau, bày ra một thủ thế đáng sợ.
Chỉ từ điểm này liền có thể nhìn ra được, võ pháp của hắn có căn cơ rất sâu.
Nhưng Phương Nguyên nhìnvậy, chỉ khẽ lắc đầu, nói:
- Lần này ngươi sai rồi, ta không phải đang làm loạn đạo tâm của ngươi, mà là đang nói thật!
Vù!
Khi hắn nói xong những lời này, thân hình đã vươn ra, kiếm quang trong tay bộc phát ra một đoàn quang ảnh chói mắt, lướt thẳng về phía Thôi gia Đạo Tử.
Chương 679 Kiếm đạo thông huyền (2)
Ba đạo Lôi Linh bên cạnh đồng dạng cũng không thu hồi, tung hoành hư không, xé cuồng phong chung quanh thành từng mảnh, mở ra cho hắn một con đường rộng mênh mông, cầm kiếm dịch thân, tiến thẳng đánh thẳng, vô cùng đơn giản đâm về phía Thôi gia Đạo Tử.
Mà Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên lại cười lạnh, đột nhiên trường thương ở tay trái vươn ra, giống như hóa thành chín long ảnh, dày đặc phủ xuống đầu Phương Nguyên, một cây trường thương không ngờ lại sử ra uy năng tiếp cận thần thông, lại kéo theo gió thổi chung quanh, lại mạnh mẽ đến cực điểm, mà hắc kích ở tay phải thì rung động kịch liệt, trong loáng thoáng khuấy ra mảng lớn quang mang màu đen.
Hắn trái thương phải kích, không ngờ đồng thời sử ra hai lộ võ pháp khác nhau, hơn nữa đều huyền diệu đến cực điểm!
- Ngươi cho rằng người từng học võ pháp chỉ có mình ngươi thôi à?
Điều khiển này một kích một thương, Thôi gia Đạo Tử cười lạnh:
- Huyền Thiên Cửu Long Thương Thuật của Cửu Long Môn và Lăng Hư Kích Pháp của Thái Hợp Môn, đều là võ pháp Huyền cấp thượng phẩm, ta cũng đều dụng tâm mà học, hơn nữa đã sớm đạt tới đại thành đại thành...
Khi nói đến đây, một thân khí thế của hắn đã cường thịnh đến cực điểm, lại nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như vậy à?
- Không chỉ thần thông cường đại, hơn nữa ai nấy võ pháp cũng đều xuất thần nhập hóa như vậy?
Chung quanh không ít tu sĩ sở trường về võ pháp nhìn thấy một màn này, cũng đều có chút hoa mắt.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đã cầm kiếm xông lên, chân hư không, đột nhiên kiếm thế rung một cái, ra sức đánh về phía trước, một kiếm vô cùng đơn giản đó không ngờ dã đánh tan chín long ảnh của Thôi gia Đạo Tử, sau đó thân hình lại nhanh chóng lắc lư.
Chỉ một cái lắc lư này, Thôi gia Đạo Tử đã trong lòng cả kinh, hắc kích sau lưng như độc long, từ bên cạnh người hắn chuyển tới.
Phương Nguyên nghiêng đầu, một thầm súc đại thế đó liền xượt qua đầu hắn.
Sau đó Phương Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh, kiếm quang vô cùng đơn giản, lại đặc biệt nhanh, đâm chéo tới giữa trán Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp...
Thôi gia Đạo Tử biến sắc, bỗng nhiên song chưởng rung lên, trên đỉnh đầu một đạo hắc khí bốc ra.
Thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó ở phía sau ngoài ba mươi trượng, lại xuất hiện lại, ánh mắt lạnh lùng.
Phương Nguyên lật tay cầm kiếm, chậm rãi bước về phía hắn, thản nhiên nói:
- Từ những lời vừa rồi của ngươi cho thấy, ta đã biết võ pháp của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi, thần thông thế gian có cao thấp, võ pháp lại không phân cao thấp, chỉ xem người ta dùng như thế nào mà thôi, ngươi dùng là hai võ pháp tối cao của hai đại tiên môn, mà ta chỉ là dùng mấy thức Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, đã đủ để khắc chế ngươi rồi.
- Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?
Trong các tu sĩ vây xem chung quanh, không biết có bao nhiêu người biến sắc:
- Nghe thì chính là kiếm pháp rất cao minh...
- Võ pháp chung quy chỉ là đường nhỏ...
Thôi gia Đạo Tử đó lúc này, cũng lộ ra có chút nổi giận, sắc mặt hắn thâm trầm, cũng không nhiều lời nữa, lại càng không vận chuyển kích pháp thương thuật gì, mà là trực tiếp bấm một pháp ấn, sau đó trong hư không xung quanh mờ mờ ảo ảo, đã không biết có bao nhiêu binh khí ngưng kết ra, mỗi một kiện binh khí, đều mang theo một loại khí tức khiến người ta kinh hãi, giấu ở trong cuồng phong, phô thiên cái địa ùa về phía Phương Nguyên.
Lần này lại ra tay, hắn không ngờ đã có thêm một cỗ ý cảnh thô bạo!
- Vậy để ta xem xem, ngươi có thể một kiếm khắc được bách binh này của ta không!
Rầm...
Một phen đấu lại này, tình thế lại có khác biệt lớn.
Trước đây thần thông của Thôi gia Đạo Tử thực sự áp chế Phương Nguyên, bởi vì quả thật đúng như lời hắn nói, truyền thừa thần thông của Phương Nguyên không được đầy đủ, hơn nữa lĩnh ngộ cũng không được thấu triệt như hắn, toàn là ỷ vào các loại cơ biến mới kiên trì được, nhưng cũng không thể chống cự được mà bị hắn đè vào thế hạ phong, nhưng hiện giờ kiếm đạo của Phương Nguyên thi triển ra, lại phối hợp với ba đạo Lôi Linh, trong chốc lát tình thế liền xuất hiện nghịch chuyển ngoài ý liệu.
Kiếm đạo của hắn mang theo một cỗ vị đạo đơn giản đến vụng về, nghiêm túc đến cố chấp.
Cho rằng là vụng về, cho nên lại là đại xảo bất công, mỗi một kiếm đều chỉ đều vào chân thực.
Bởi vì cố chấp, cho nên liên miên không ngừng, khí cơ ngân nga không có chừng mực...
Dưới sự tập kích của kiếm đạo này, Thôi gia Đạo Tử đã ngầm cắn răng, trong hư không không ngừng biến ảo thân hình, đồng thời theo bản năng kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, nhưng kiếm của Phương Nguyên thật sự quá nhanh, không ngờ giống như là một sợi tơ kéo lấy hắn, lúc ban đầu hắn là là không ngừng biến hóa thân hình, khiến Phương Nguyên không nắm chuẩn được vị trí của mình, nhưng đến về sau, hắn lại đã không dám tùy tiện hiện thân.
Một khi hiện thân, kiếm của liền lập tức sẽ theo tới.
Nhưng hắn không ngừng biến ảo thân hình, cũng khiến cho hắn ngay cả thi triển thần thông cũng có chút cật lực...
Một khi như vậy, hắn không ngờ cảm thấy càng lúc càng cật lực, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tới.
- Không thể nào...
Trong các tu sĩ vây xem, đã không biết có bao nhiêu người lộ ra ánh mắt kinh sợ:
- Thôi gia Đạo Tử chẳng lẽ sắp thua rồi?
- Chúng ta có nên tiến lên tương trợ không?
Cũng có người nóng lòng muốn thử, cổ động tu sĩ chung quanh.
Nhưng người này rất nhanh liền hứng lấy vô số ánh mắt khinh bỉ:
- Đó chính là Thiên Đạo Trúc Cơ chi chiến, há có thể để ngươi nhúng tay lung tung: Chỉ bằng vào sự kiêu ngạo của bọn họ, chúng ta xuất thủ tương trợ chính là một loại vũ nhục, không chừng ngươi vừa xông lên, Thôi gia Đạo Tử sẽ chém ngươi trước!
Chương 680 Ma kiếm chi đạo (1)
Một câu này liền xua tan niệm đầu tiến lên vây công của mọi người, chỉ có thể thấp thỏm bất an ở bên cạnh quan chiến.
Chỉ khiến người ta rất bất ngờ là, bọn họ chưa động thì lại có người động rồi.
Cũng vào lúc Phương Nguyên đang tiến bước nào rào bước nấy, từng bước chiếm lại thượng phong, đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía sau...
Là vị kiếm sĩ áo đen ngồi xếp bằng ở một bên khác của kim trụ, sau khi Phương Nguyên thi triển ra kiếm đạo của mình, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, dường như đang xác nhận gì đó, đến cuối cùng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Đó là một loại vẻ mặt xen lẫn thống hận và chán ghét, đồng thời còn mang theo một tia sát ý mãnh liệt.
- Cho đến bây giờ, không ngờ vẫn có người dùng chí tà chi kiếm của ma đầu đó.
- ... Muốn chết!
Bốp!
Phương Nguyên Lúc này đang hết sức chăm chú giao đấu với Thôi gia Đạo Tử, thần thông và kiếm đạo đều thi triển đến cực điểm...
Hắn một lòng muốn chiếm lấy thượng phong, không cho phép có nửa điểm phân thần, dù sao Thôi gia Đạo Tử này bất kể là từ mặt nào mà nói cũng đều là cường địch bình sinh chưa từng gặp của hắn, nhưng lại không ngờ rằng, một kiếm phía sau lại đến đột ngột như vậy, một đạo kiếm quang đen xì như mực bằng không xuất hiện, mang theo sát ý lạnh lẽo, trong chốc lát đã chém đến phía sau hắn, sát ý lạnh lẽo trên thân kiếm đã khiến hắn sợ hãi.
Với cảm ứng linh mẫn của hắn, phản ứng cũng cực nhanh, chưa bao giờ để cho người ta đột nhiên tới gần mình như vậy.
- Rầm...
Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, liều mình thôi động dư lực, Thanh Sắc Lôi Lý bên cạnh nhảy lên cao, nghênh đón một đạo kiếm quang đang chém về phía mình, lại chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Thanh Sắc Lôi Lý đó không ngờ lại chậm một bước, bị một kiếm đó xuyên qua, mà lúc này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho thân thể của mình hơi dịch sang trái nửa bước...
Kiếm quang màu đen xuyên qua vai, đâm vai phải của hắn ra một cái lỗ.
Cố nén đau đớn, Phương Nguyên cắn răng bấm pháp ấn, Lôi Linh Chu Tước bay ra, chộp tới kiếm quang.
- Xôn xao.
Kiếm quang màu đen đó vừa quấy rối, Lôi Linh Chu Tước tán loạn, hóa thành điện quang tiêu tán trong hư không.
Mà kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã xuất hiện trong không trung, áo đen phiêu đãng, kiếm quang như cuộn vải lướt đến.
- Bất luận ngươi là ai, ta và ngươi đều không chết không ngừng!
Hai mắt Phương Nguyên âm trầm, thấp giọng quát, trong lòng sinh ra sát ý chưa từng có.
Hắn biết mình vừa rồi đã trải qua hung hiểm gì.
Cũng chính bởi vậy, hắn đã hận kiếm sĩ áo đen lúc trước rõ ràng là không đếm xỉa gì đến, hiện giờ lại bỗng nhiên đánh lén đến cực điểm.
Trong tiếng rống giận dữ, bên cạnh lôi hải như thác, Lôi Linh Chu Tước lại ngưng tụ ra.
Sau đó, Thanh Sắc Lôi Lý, Bất Tử Liễu, liên tiếp xuất hiện, kéo theo hung phong phần phật phóng tới kiếm sĩ áo đen đó, nhưng cũng đúng vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử ở bên cạnh lại đột nhiên có cuồng phong ập tới, Phương Nguyên xoay người, tay áo phất, hất bay một cây hắc kích đâm đến trước người ra ngoài, thân hình chưa đứng vững, liền chỉ cảm thấy sau đầu dường như bị một thanh kiếm chỉ vào.
- Bốp!
Hắn vội vàng quay đầu, lại tránh thoát được một đạo kiếm khí khác của kiếm sĩ áo đen bắn tới.
Một thoáng này, trong lòng hắn cũng trầm xuống, trực giác gặp phải hung hiểm chưa từng có.
Mà các tu sĩ vây xem cách đó không xa nhìn thấy một màn này, lập tức trong lòng giật thót, không biết nên vui hay buồn.
Nhìn thấy Phương Nguyên bị thương, vốn là một chuyện tốt, huống chi thực lực của kiếm sĩ áo đen này rất mạnh, liên thủ với Thôi gia Đạo Tử, nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ lại bất kể là như thế nào cũng không ngờ vị kiếm sĩ áo đen này lại bỗng nhiên xuất thủ, trong nhất thời vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Vị lão huynh này, ta cũng không cầu ngươi tương trợ mà?
Lúc này, ngay cả thế công của Thôi gia Đạo Tử đó cũng hơi chậm lại, lạnh giọng nói với kiếm sĩ áo đen đó.
- Nếu ta muốn xuất kiếm, ngươi không cầu ta cũng xuất, nếu không muốn xuất kiếm, ngươi cầu cũng không xuất!
Kiếm sĩ áo đen đó thản nhiên trả lời, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, âm trầm tới khiến lòng người lạnh ngắt.
Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng nói:
- Vậy hiện tại ngươi vì sao lại muốn xuất kiếm?
Kiếm sĩ áo đen không đáp, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Nguyên, lạnh lùng nói:
- Kiếm đạo của ngươi là học được từ đâu?
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Liên quan gì tới ngươi?
Kiếm sĩ áo đen đó trầm giọng nói:
- Người tập Kiếm Ma chi đạo, tội ác tày trời, ai nấy cũng đáng chết!
- Bốp!
Hắn không ngờ đã không nói gì nữa, kiếm khí đột nhiên lên cao, kéo theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo đâm tới Phương Nguyên, trong một thoáng này, sát cơ của một kiếm không thể hình dung đó đã cường thịnh tới mức không ngờ là hóa trăm trượng chung quanh thành một vùng tuyết mờ mịt, trong hư không, không ngờ có bông tuyết tung bay, ngay cả cuồng phong của Thôi gia Đạo Tử cũng không thể thổi tan được những bông tuyết này, từ từ rơi xuống.
Mà trong bông tuyết vô tận này, kiếm khí của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập tứ phương, chỉ thẳng vào Phương Nguyên mà ùa tới.
- Cũng là một cao thủ kiếm đạo kiếm ý đại thành?
Phương Nguyên thấy một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn thật sự biết mình trên đạo luyện kiếm bỏ ra bao nhiêu công phu, lại gặp phải vận khí lớn cỡ nào, có thể nói, không có sự khổ công của mình, không có được Vô Khuyết Kiếm Kinh vô tình có được, hắn cũng không thể có tu vi kiếm đạo như hiện tại, nhưng hiện giờ, lại bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên trên tạo nghệ kiếm đạo lại không thua gì mình, sự khiếp sợ trong lòng này làm sao có thể thiếu được?
Mà ở trước người hắn, cự đao, cự kiếm, cự thương màu đen đó đều xen lẫn trong cuồng phong, chém tới Phương Nguyên.
Mà sau lưng Phương Nguyên, thân hình của Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên xuất hiện, hai tay cầm kích, một kích chém xuống.
- Sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng hết sức, cho nên...
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thản nhiên:
- ... Đừng trách ta khi dễ ngươi!
- Trời ạ, đây còn là đấu pháp của cảnh giới Trúc Cơ sao?
Trong không trung, đã là một mảng hỗn loạn...
Bên này cuồng phong tàn sát bừa bãi, gạt trời khuấy đất, bên kia lại là lôi đình sét đánh, rắn điện chạy quanh.
Thôi gia Đạo Tử điều khiển hắc phong, ở trong không trung, như ẩn như hiện, mà bốn binh khí từ hắc phong ngưng tụ ra thì thần uy khó lường, chốc chốc lại hóa thân ngàn vạn, khuấy nát hư không, chốc chốc lại quy về một thể, băng sơn toái địa; Phương Nguyên thì điều khiển ba Lôi Linh, phi thiên độn địa, thế công như cuồng, từ xa nhìn lại, chỉ là khiến cho người ta cảm giác trên trời một nửa là mây đen, một nửa là tia chớp, thần dị khôn kể.
Điều này thậm chí đã vượt quá sự tưởng tượng của người thường đối với đấu pháp giữa Thiên Đạo Trúc Cơ, càng giống như là hai vị đại tu Kim Đan đang đấu pháp.
Thậm chí nghiêm khắc mà nói, có lẽ là đấu pháp Kim Đan bình thường cũng không có thanh thế bực này.
Không biết có bao nhiêu người quan chiến lúc này thậm chí lờ mờ bắt đầu cảm thấy nghĩ mà sợ:
- Lúc ban đầu, chỉ cảm thấy Thiên Đạo Trúc Cơ Kim gia mời đến là bị Kim gia vứt bỏ, coi mọi người đều là kẻ địch, lờ mờ cảm thấy hắn có một loại cảm giác dễ bắt nạt, về sau động rồi, mới phát hiện hung uy của hắn khó lường, thực sự không dễ chọc, nhưng cũng là cho tới hiện tại, mới biết chúng ta vừa rồi phải đối mặt là dạng đối thủ gì....
- Lúc trước khi động thủ với chúng ta, hắn căn bản không thi triển toàn lực.
- Bởi vì chúng ta vẫn chưa đủ để khiến hắn thi triển toàn lực...
Trong lòng bọn họ đều đang run rẩy, cũng không biết có bao nhiêu người thầm sinh ra một loại cảm giác hối hận.
Lúc trước khi ở cảnh giới Luyện Khí, mình vì sao không bỏ thêm mấy phần công phu, cũng đi đến con đường mà thiên kiêu chân chính đi lên này?
- Ha ha, ta vốn biết ngươi là xuất thủ theo lộ số hoang dã, liền may mắn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, thực lực cũng nhất định không mạnh là bao, có điều hiện tại xem ra, cũng là ta sai rồi...
Mà lúc này, trong không trung, Thôi gia Đạo Tử đó chưởng ngự hung phong, điều khiển tứ đại binh khí, sớm đã đấu với Phương Nguyên mấy trăm hiệp, vẻ mặt cũng có chút nghiêm túc, vừa đấu pháp với Phương Nguyên, thanh âm của hắn vừa từ trong cuồng phong vang lên một cách rõ ràng:
- Dưới tình huống truyền thừa không được đầy đủ, ngươi có thể làm đến loại trình độ này, không tồi!!
- Vù!
Khi hắn nói ra những lời này, ba đạo binh khí thương, kiếm, kích đột nhiên xếp thành hình chữ "Phẩm", phân ra trên dưới đánh tới Phương Nguyên, binh khí đó xẹt qua trong hư không, không ngờ xuất hiện từng đạo gợn sóng giống như vết nước, mà Phương Nguyên thấy vậy cũng không dám lơ là, Lôi Linh Chu Tước, Thanh Sắc Lôi Lý, Lôi Linh Bất Tử Liễu đều thôi động tới cực điểm, nghênh đón về phía hắn.
Ầm ầm ầm!
Hai móng của Lôi Linh Chu Tước chộp tới cây hung thương giống như hắc long đó, Thanh Sắc Lôi Lý bằng không nhảy lên, lôi điện chung quanh không ngờ giống như là vằn nước, quấn lấy thanh cự kiếm màu đen đó, mà Bất Tử Liễu thì ngàn vạn cành liễu đồng thời vươn ra, cuốn lấy thanh trường kích đó, nghênh đón cuồng phong vô tận trong hư không, hung hăng kéo chúng xuống dưới.
Nhưng trong nháy mắt Lôi Linh tiếp xúc với chúng, trên mấy đạo binh khí đó cũng trào ra một loại khí tức màu đen, mỗi một dòng dường như đều mang theo một loại lực lượng trầm trọng như núi, không ngờ lại kháng cự lực lượng của Lôi Linh, giằng co lực lượng ngang nhau.
Nhưng lúc này, Thôi gia Đạo Tử lại phá lên cười:
- Nhưng so với ta, ngươi quả thật vẫn kém mấy phần hỏa hậu!
"Rầm" một tiếng, hắn xuất hiện ở Phương Nguyên Phương Nguyên, hai tay nắm hờ, chém xuống dưới.
Lúc này hắn cách Phương Nguyên ít nhất cũng có khoảng ba mươi trượng, nhưng từ xa chém hờ như vậy, tương ứng với cái này thì là trên đỉnh đầu hắn, kiện binh khí cuồng đao cuối cùng đó bên trên hắc khí vấn vít, ít nhất cũng biến to ra hơn gấp mười lần, quả thực giống như một triền núi, vắt ngang trong hư không, theo động tác của hắn hung hăng chém về phía đỉnh đầu Phương Nguyên, dường như muốn chém nát cả hư không chung quanh.
- Hừ...
Nghênh đón một đao này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể sắc mặt trầm xuống, trong lúc cấp thiết bứt ra lui về phía sau.
- Ha ha ha.
Theo hắn phải bất đắc dĩ bứt ra như vậy, khí thế của tam đại Lôi Linh cũng yếu đi, trở nên ảm đạm hơn không ít.
Lúc này các tu sĩ vây xem đã thối lui đến ngoài ba trăm trượng thấy thế đều đồng thanh hô "Hay"!
- Quả nhiên không hổ là Thôi gia Đạo Tử, thần thông vô địch!
- Chứ sao, Thôi gia Đạo Tử chính là từng đoạt khôi thủ Trung Châu Đạo Chiếnđó!
- Ài, chỉ là không biết nếu Thôi gia Đạo Tử chém chết thằng ôn này, vậy Kim Lão Thái Quân có ban thưởng cho chúng ta nữa không?
- Các môn các phái chúng ta vì chuyện của Kim gia nàng ta mà chết không ít người, ít nhất cũng phải cho chút bồi thường chứ?
- ...
- ...
Trong tiếng trầm trồ khen ngợi giống như là từng trận cuộn sóng ở chung quanh, sâu trong đám người, cũng có hai người đang quan chiến.
Không phải người lạ, chính là Khương gia công tử, thiên kiêu thích ăn mặc như ăn mày, cùng với nữ tử mặc váy đen lai lịch không rõ đó.
Hai người bọn họ rõ ràng đều có thực lực không tồi, nhưng từ lúc trận đại loạn này bắt đầu đến bây giờ, thủy chung chưa từng xuất thủ.
Đến lúc này, cũng chỉ là là vui sướng hài lòng quan chiến mà thôi, thỉnh thoảng còn nói mấy câu thương tiếc.
Chương 677 Mượn Thiên Đạo Ma Kiếm (2)
- Ta vốn rất xem trọng vị lão huynh này, nhưng hiện tại xem ra vẫn có chút miễn cưỡng...
Nữ tử áo đen nhìn thấy Phương Nguyên rơi vào hạ phong, thở dài nói:
- Xuất thân hoang dã khác với loại người được vô số đại tu bỏ ra huyết để bồi dưỡng như Thôi gia Đạo Tử, một người thần thông không được đầy đủ, tu vi cũng không đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong, đây kỳ thật đều là nhược điểm của hắn, có điều giao thủ với Trúc Cơ bình thường, vẫn không lộ ra, nhưng lúc này giao thủ với Thiên Đạo Trúc Cơ, liền sức lực không đủ.
Khương gia Khất Nhi ngoáy lỗ mũi, nói:
- Cũng chưa chắc, ta đã âm thầm hỏi thăm qua rồi, hắn chắc là đã tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ không biết vì sao, còn có một đạo Lôi Linh thủy chung không thấy hắn thi triển, chẳng lẽ còn để lại hậu thủ gì?
- Lưu lại hậu thủ?
Nữ tử áo đen tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái, nói:
- Ngươi không thể không biết lúc đấu pháp giữa người ở cảnh giới này, lưu lại hậu thủ căn bản chính là một loại hành vi muốn chết à? Một khi để lại hậu thủ, tâm ý tất nhiên không kiên định, ngược lại sẽ bị đối thủ từng bước chiếm lấy tiên cơ, cuối cùng ưu thế sẽ hoàn toàn biến mất, có hậu thủ gì cũng không thi triển được. Không thấy vị Tô Thánh Nữ của Thủy Nguyệt Giáo kia à, nàng ta chính là quá thông minh, luôn muốn để lại Thiên Kiếm dùng vào thời điểm mấu chốt, nhưng kết quả thì sao, lại căn bản không có cơ hội thi triển...
Khương gia Khất Nhi đó đưa tay bôi bôi lên người tu sĩ ở bên cạnh, nói:
- Đạo lý thì là đạo lý này, có điều ta vẫn không thích, nếu không lưu lại hậu thủ thì lấy gì ra mà khiến đối thủ phải kinh ngạc? Làm mất mặt cũng không vui... Đương nhiên, vị lão huynh này có lẽ cũng không phải thật sự không còn đường đi, ta thấy hắn hiện tại đấu pháp với Thôi gia Đạo Tử, lại giống như đang thử xem thần thông thủ đoạn của mình là thế nào?
Nữ tử áo đen nghe vậy cũng hơi ngẩn ra:
- Ngươi cảm thấy hắn còn có thủ đoạn gì?
Khương gia Khất Nhi liếc xéo nàng ta một cái, cười nói:
- Ngươi đã quên hắn vừa rồi trảm sát Liễu Tử Việt thế nào à?
Nữ tử áo đen nghe vậy, trong lòng cũng khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.
...
- Lão huynh, còn cần thiết phải đấu nữa không?
Mà lúc này trong không trung, Thôi gia Đạo Tử chiếm tiên cơ, lại càng chiến càng hung hoành, một thân thần thông thi triển đến cực hạn, các loại thủ đoạn thần diệu đều dùng ra hết, đã áp chế cho Phương Nguyên chỉ có thể dựa vào ba đạo Lôi Linh mà né trái đỡ phải, rất là cật lực!
Chỉ có điều, ngoài miệng hắn nói rất nhẹ, nhưng trong lòng lại đã lờ mờ có chút bất mãn.
Từ lúc ban đầu đấu pháp, hắn liền đã phát hiện, thần thông của Phương Nguyên quả thật giống như hắn dự đoán, so với mình thì yếu hơn một bậc, bởi vậy, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã quyết định phải trong ba mươi chiêu kết thúc chiến đấu, nhưng không ngờ là, hắn đúng như ước nguyện chiếm được thượng phong, nhưng Phương Nguyên mỗi khi tới lúc hung hiểm, luôn luôn có diệu chiêu, vừa hay hóa giải được thế công của hắn.
Điều này cũng dẫn tới, tuy hắn chiến thượng phong, nhưng lại không thể thực sự trảm sát được Phương Nguyên.
Hắn vẫn luôn là người cẩn thận, cũng không chuẩn bị để Phương Nguyên kéo dài nữa.
Theo một câu nhẹ nhàng giống như là có chút trêu chọc đó được nói ra, lực lượng thần thông của hắn trong chốc lát lại tăng vọt.
Trên đỉnh đầu, một luồng hắc phong nhẹ nhàng bay ra, gia trì lên trên bốn đạo binh khí.
Sau đó chỉ thấy bốn đạo binh khí đó đồng thời hung phong đại thịnh, lực lượng mạnh mẽ hơn mấy lần, ầm ầm đâm về phía Phương Nguyên.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên vẫn bị hắn đè xuống hạ phong, cũng thở dài một hơi, trải qua một phen đại chiến này, hắn đối với sự nắm giữ ba đạo Lôi Linh của bản thân cơ hồ đã tinh diệu thấu đáo, điều này thật sự là còn hữu dụng hơn so với mình đóng cửa tham ngộ ba năm!
Quan trọng nhất là, hắn cũng biết thời cơ tới rồi!
Mắt thấy Đạo Tử từ trên cao trấn áp về phía mình!
Trong mắt hắn hiện lên một tia lãnh ý, đồng thời trong lòng bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm vang lên...
Kiếm ra rồng ngâm, sát khí tăng vọt!
Bốp một tiếng, trong tay hắn đã có thêm một thanh kiếm vàng rực.
Chính là Địa Kiếm vừa rồi đoạt được từ trong tay Tô Văn Hương, lúc này bị hắn dùng làm bảo kiếm bình thường cầm ở trong tay.
Chung quanh bắt đầu có khí tức hung ác điên cuồng vô tận vấn vít trên thanh kiếm này.
Sau đó, áo xanh trên người hắn bắt đầu không gió mà tự phồng, bay phất phới, tam đại Lôi Linh cũng đồng thời lôi quang đại thịnh, quay chung quanh người hắn, theo pháp lực của hắn thôi động, trên Địa Kiếm này quang mang màu vàng vốn lúc nào cũng tán ra đều thu liễm vào bên trong kiếm, lộ ra thân kiếm màu đồng đen, sau đó Phương Nguyên người đi theo kiếm, Lôi Linh Hộ Thể, đột nhiên nghênh đón Đạo Tử một kiếm đâm tới!
Khó có thể hình dung được kiếm ý mạnh mẽ từ trên người Phương Nguyên bạo phát ra lúc này!
Quả thực giống như thực chất, mờ mịt một mảng bao phủ xung quanh, mang theo một cỗ khí tức cô tuyệt mà kiên nhẫn.
Người cảm nhận được loại khí tức này, dường như đều nhìn thấy một con ốc sên léo núi, trên đường nhỏ gập ghềnh không thấy điểm cuối, chỉ có một thân ảnh cô độc mà trầm mặc, từng bước trèo lên núi, tốc độ tuy chậm, nhưng lại chưa từng dừng lại nghỉ nửa bước.
Mà mang theo loại kiếm ý này, Phương Nguyên bay ngược lên trời, một kiếm chém về phía Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp!
Cũng lúc này, kiếm sĩ áo đen vẫn ngồi xếp bằng ở ngoài trăm trượng nhắm mắt dưỡng thần, tuy cách một phương chiến trường này rất gần, nhưng dường như lại hoàn toàn không có hứng thú với trận đại chiến giữa Phương Nguyên và Thôi gia lại bỗng nhiên mở đôi mắt đen xì của hắn ra.
- Kiếm đạo này sao lại quen thuộc như vậy...
Chương 678 Kiếm đạo thông huyền (1)
Một đạo kiếm quang, theo gió bay lên, mang theo một loại ý cảnh cô tuyệt, chém thẳng tới trước mặt Thôi gia Đạo Tử, trong một thoáng này, ngay cả ánh mắt của Đạo Tử đó cũng trở nên lạnh lùng, sau đó quanh người cuồng phong gào thét, che lấp thân hình hắn, cơ hồ cùng lúc đó, kiếm quang của Phương Nguyên cũng đi xượt qua vai hắn, lướt ra mấy chục trượng, sau đó quay lại, ngưng thần nhìn chỗ vừa chém qua.
Một kiếm đó của hắn chém qua, Thôi gia Đạo Tử lại biến mất.
Tâm tình các tu sĩ chung quanh cũng theo đó mà trải qua một phen lên xuống rất mạnh.
Lúc cảm thấy kiếm ý của Phương Nguyên, ai nấy đều tâm thần chấn động kịch liệt, kiếm đạo cô tuyệt đó cơ hồ khiến bọn họ không thể tin được là một vị tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ thi triển ra, đây đã là cảnh giới kiếm ý đại thành rồi chăng?
Tu sĩ Kim Đan như Liễu Tử Việt, cũng chỉ là trình độ đụng đến ngưỡng cửa kiếm ý mà thôi, vậy mà đã khiến hắn có đủ tự tin tự xưng là Thiên Lai Thành đệ nhất kiếm, hơn nữa đối với danh hiệu này, ngay cả mười vị lão tổ tu vi mạnh mẽ của Kim gia cũng đều không phản đối, nói cách khác, tạo nghệ của hắn trên kiếm đạo quả thật là đã khiến mười vị lão tổ Kim Đan của Kim gia cũng phải mặc cảm.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Thiên Đạo Trúc Cơ áo xanh này mới bao nhiêu tuổi, không ngờ có thể đạt tới cảnh giới kiếm ý đại thành rồi?
Có điều, theo sự ứng đối của Đạo Tử lại khiến trong lòng bọn họ bình tĩnh lại.
- Ngươi không biết cho dù là tu sĩ Kim Đan, cũng không thể dễ dàng tỏa định khí cơ của ta như vậy à?
Thôi gia Đạo Tử tránh thoát một kiếm này, thanh âm lại vang lên ở ngoài mười trượng bên trái Phương Nguyên, Phương Nguyên quay đầu lại nhìn, liền thấy Thôi gia Đạo Tử nhẹ nhàng vung tay áo, gạt ra một mảng sương mù dày đặc bên cạnh, thân hình lạnh lùng thong dong, dường như chưa từng động đậy!
Xa xa các tu sĩ quan chiến nhìn thấy một màn này, trong lòng đã khâm phục đến cực điểm.
Những người có chút nhỏ tuổi đều hận không thể hò hét cổ vũ cho vị Thôi gia Đạo Tử này.
Xem ra, Thiên Đạo Trúc Cơ đều có thủ đoạn của mình, cho dù kiếm đạo của người áo xanh đó có mạnh tới mấy, vẫn không thể đả thương tới Thôi gia Đạo Tử.
- Lại muốn phá đạo tâm của ta?
Phương Nguyên cúi đầu nhìn nhìn trong tay trong tay, lại ngẩng đầu nói với Thôi gia Đạo Tử:
- Ngươi sao không để lộ ra cánh tay trái của mình đi.
Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Hắn vừa rồi một mực thong dong ung dung, tay trái chắp đằng sau, bộ dạng lạnh lùng, nhưng lúc này, bị Phương Nguyên nói toạc ra, liền bất đắc dĩ lắc đầu, giơ cánh tay trái lên, lại chỉ thấy trong tay áo trái của hắn không ngờ rách ra một lỗ hổng, bên trên có một tia máu đỏ sẫm chảy ra, ánh lên áo bào trắng của hắn, giống như hoa mai, từ xa nhìn lại, lộ ra vẻ vô cùng chói mắt.
Mọi người chung quanh vừa kích động, đột nhiên liền lại cảm thấy áp lực.
Thì ra một kiếm đó của Phương Nguyên áo xanh này vẫn đả thương được Thôi gia Đạo Tử.
Thân hình Thôi gia Đạo Tử biến hóa, vô ảnh vô triệu, nhìn thì cả người đều giống như không chân thực, kiếm đạo cũng vậy, võ pháp cũng thế, tất nhiên là rất khó làm hắn bị thương, nhưng hiện giờ nhìn thì, biến hóa thân pháp của hắn vẫn chưa đủ nhanh, hay là nói, một kiếm đó của Phương Nguyên quá nhanh, trước khi thân hình của Thôi gia Đạo Tử biến hóa đến một phương vị khác, một kiếm đó đã đả thương đến hắn rồi...
Thôi gia Đạo Tử lúc trước che giấu vết thương của mình, đương nhiên không phải vì mặt mũi gì cả.
Hắn vốn là là muốn tạo cho Phương Nguyên một loại ấn tượng kiếm đạo không thể đả thương đến mình, nhưng hắn vẫn thất bại!
Phương Nguyên rất có lòng tin đối với kiếm đạo của mình!
- Kiện áo bào trắng trên người ngươi là một bảo y phẩm chất không thấp
Phương Nguyên nhìn một đóa hoa mai đó, thản nhiên mở miệng:
- Nếu không, một kiếm này của ta ít nhất cũng chặt đứt một cánh tay của ngươi rồi!
Thôi gia Đạo Tử từ chối cho ý kiến, cười nói:
- Vậy thì sao, hiện tại ta đã có chuẩn bị rồi!
- Cái này không liên quan gì tới ngươi có chuẩn bị hay không!
Phương Nguyên nói:
- Ta chỉ là thông qua lần này để chứng minh được, ngươi quả nhiên chỉ là một Thiên Đạo Trúc Cơ bình thường!
Thôi gia Đạo Tử nghe vậy cũng ngẩn ra, tựa cười mà như không phải cười nói:
- Thiên Đạo Trúc Cơ còn có bình thường với không bình thường à?
Phương Nguyên gật đầu, chỉ về phía đám tu sĩ đang vây xem, nói:
- Bọn họ lúc trước là nghĩ ta như vậy, cho rằng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, thần thông nhất định tu luyện không tồi, nhưng võ pháp cận thân nhất định sẽ không quá mạnh, cho nên còn an bài mấy vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan áp chế tu vi của mình, tiến vào dùng võ pháp giết ta, nhưng ta lại khiến bọn họ phải thất vọng, ta cũng từ bỏ ra công phu trên kiếm đạo!
Khi nói đến đây, hắn nhìn Thôi gia Đạo Tử, nghiêm túc nói:
- Ngươi quả thực cũng vậy, chỉ giỏi thần thông!
- Nếu muốn dùng những lời này để làm loạn đạo tâm của ta, vậy thì ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi...
Thôi gia Đạo Tử cười nhạt, bỗng nhiên vươn hai tay ra, một kích một thương, xuất hiện ở trong tay hắn.
Sau đó hắn thương trước kích sau, bày ra một thủ thế đáng sợ.
Chỉ từ điểm này liền có thể nhìn ra được, võ pháp của hắn có căn cơ rất sâu.
Nhưng Phương Nguyên nhìnvậy, chỉ khẽ lắc đầu, nói:
- Lần này ngươi sai rồi, ta không phải đang làm loạn đạo tâm của ngươi, mà là đang nói thật!
Vù!
Khi hắn nói xong những lời này, thân hình đã vươn ra, kiếm quang trong tay bộc phát ra một đoàn quang ảnh chói mắt, lướt thẳng về phía Thôi gia Đạo Tử.
Chương 679 Kiếm đạo thông huyền (2)
Ba đạo Lôi Linh bên cạnh đồng dạng cũng không thu hồi, tung hoành hư không, xé cuồng phong chung quanh thành từng mảnh, mở ra cho hắn một con đường rộng mênh mông, cầm kiếm dịch thân, tiến thẳng đánh thẳng, vô cùng đơn giản đâm về phía Thôi gia Đạo Tử.
Mà Thôi gia Đạo Tử bỗng nhiên lại cười lạnh, đột nhiên trường thương ở tay trái vươn ra, giống như hóa thành chín long ảnh, dày đặc phủ xuống đầu Phương Nguyên, một cây trường thương không ngờ lại sử ra uy năng tiếp cận thần thông, lại kéo theo gió thổi chung quanh, lại mạnh mẽ đến cực điểm, mà hắc kích ở tay phải thì rung động kịch liệt, trong loáng thoáng khuấy ra mảng lớn quang mang màu đen.
Hắn trái thương phải kích, không ngờ đồng thời sử ra hai lộ võ pháp khác nhau, hơn nữa đều huyền diệu đến cực điểm!
- Ngươi cho rằng người từng học võ pháp chỉ có mình ngươi thôi à?
Điều khiển này một kích một thương, Thôi gia Đạo Tử cười lạnh:
- Huyền Thiên Cửu Long Thương Thuật của Cửu Long Môn và Lăng Hư Kích Pháp của Thái Hợp Môn, đều là võ pháp Huyền cấp thượng phẩm, ta cũng đều dụng tâm mà học, hơn nữa đã sớm đạt tới đại thành đại thành...
Khi nói đến đây, một thân khí thế của hắn đã cường thịnh đến cực điểm, lại nghiền ép về phía Phương Nguyên.
- Thiên Đạo Trúc Cơ đều là như vậy à?
- Không chỉ thần thông cường đại, hơn nữa ai nấy võ pháp cũng đều xuất thần nhập hóa như vậy?
Chung quanh không ít tu sĩ sở trường về võ pháp nhìn thấy một màn này, cũng đều có chút hoa mắt.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đã cầm kiếm xông lên, chân hư không, đột nhiên kiếm thế rung một cái, ra sức đánh về phía trước, một kiếm vô cùng đơn giản đó không ngờ dã đánh tan chín long ảnh của Thôi gia Đạo Tử, sau đó thân hình lại nhanh chóng lắc lư.
Chỉ một cái lắc lư này, Thôi gia Đạo Tử đã trong lòng cả kinh, hắc kích sau lưng như độc long, từ bên cạnh người hắn chuyển tới.
Phương Nguyên nghiêng đầu, một thầm súc đại thế đó liền xượt qua đầu hắn.
Sau đó Phương Nguyên lộ ra một nụ cười lạnh, kiếm quang vô cùng đơn giản, lại đặc biệt nhanh, đâm chéo tới giữa trán Thôi gia Đạo Tử.
- Bốp...
Thôi gia Đạo Tử biến sắc, bỗng nhiên song chưởng rung lên, trên đỉnh đầu một đạo hắc khí bốc ra.
Thân hình hắn đột nhiên trở nên mơ hồ, sau đó ở phía sau ngoài ba mươi trượng, lại xuất hiện lại, ánh mắt lạnh lùng.
Phương Nguyên lật tay cầm kiếm, chậm rãi bước về phía hắn, thản nhiên nói:
- Từ những lời vừa rồi của ngươi cho thấy, ta đã biết võ pháp của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là vừa mới nhập môn mà thôi, thần thông thế gian có cao thấp, võ pháp lại không phân cao thấp, chỉ xem người ta dùng như thế nào mà thôi, ngươi dùng là hai võ pháp tối cao của hai đại tiên môn, mà ta chỉ là dùng mấy thức Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm, đã đủ để khắc chế ngươi rồi.
- Lôi Đình Phích Lôi Phách Tuyệt Cửu Thiên Kiếm?
Trong các tu sĩ vây xem chung quanh, không biết có bao nhiêu người biến sắc:
- Nghe thì chính là kiếm pháp rất cao minh...
- Võ pháp chung quy chỉ là đường nhỏ...
Thôi gia Đạo Tử đó lúc này, cũng lộ ra có chút nổi giận, sắc mặt hắn thâm trầm, cũng không nhiều lời nữa, lại càng không vận chuyển kích pháp thương thuật gì, mà là trực tiếp bấm một pháp ấn, sau đó trong hư không xung quanh mờ mờ ảo ảo, đã không biết có bao nhiêu binh khí ngưng kết ra, mỗi một kiện binh khí, đều mang theo một loại khí tức khiến người ta kinh hãi, giấu ở trong cuồng phong, phô thiên cái địa ùa về phía Phương Nguyên.
Lần này lại ra tay, hắn không ngờ đã có thêm một cỗ ý cảnh thô bạo!
- Vậy để ta xem xem, ngươi có thể một kiếm khắc được bách binh này của ta không!
Rầm...
Một phen đấu lại này, tình thế lại có khác biệt lớn.
Trước đây thần thông của Thôi gia Đạo Tử thực sự áp chế Phương Nguyên, bởi vì quả thật đúng như lời hắn nói, truyền thừa thần thông của Phương Nguyên không được đầy đủ, hơn nữa lĩnh ngộ cũng không được thấu triệt như hắn, toàn là ỷ vào các loại cơ biến mới kiên trì được, nhưng cũng không thể chống cự được mà bị hắn đè vào thế hạ phong, nhưng hiện giờ kiếm đạo của Phương Nguyên thi triển ra, lại phối hợp với ba đạo Lôi Linh, trong chốc lát tình thế liền xuất hiện nghịch chuyển ngoài ý liệu.
Kiếm đạo của hắn mang theo một cỗ vị đạo đơn giản đến vụng về, nghiêm túc đến cố chấp.
Cho rằng là vụng về, cho nên lại là đại xảo bất công, mỗi một kiếm đều chỉ đều vào chân thực.
Bởi vì cố chấp, cho nên liên miên không ngừng, khí cơ ngân nga không có chừng mực...
Dưới sự tập kích của kiếm đạo này, Thôi gia Đạo Tử đã ngầm cắn răng, trong hư không không ngừng biến ảo thân hình, đồng thời theo bản năng kéo giãn cự ly với Phương Nguyên, nhưng kiếm của Phương Nguyên thật sự quá nhanh, không ngờ giống như là một sợi tơ kéo lấy hắn, lúc ban đầu hắn là là không ngừng biến hóa thân hình, khiến Phương Nguyên không nắm chuẩn được vị trí của mình, nhưng đến về sau, hắn lại đã không dám tùy tiện hiện thân.
Một khi hiện thân, kiếm của liền lập tức sẽ theo tới.
Nhưng hắn không ngừng biến ảo thân hình, cũng khiến cho hắn ngay cả thi triển thần thông cũng có chút cật lực...
Một khi như vậy, hắn không ngờ cảm thấy càng lúc càng cật lực, một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao phủ tới.
- Không thể nào...
Trong các tu sĩ vây xem, đã không biết có bao nhiêu người lộ ra ánh mắt kinh sợ:
- Thôi gia Đạo Tử chẳng lẽ sắp thua rồi?
- Chúng ta có nên tiến lên tương trợ không?
Cũng có người nóng lòng muốn thử, cổ động tu sĩ chung quanh.
Nhưng người này rất nhanh liền hứng lấy vô số ánh mắt khinh bỉ:
- Đó chính là Thiên Đạo Trúc Cơ chi chiến, há có thể để ngươi nhúng tay lung tung: Chỉ bằng vào sự kiêu ngạo của bọn họ, chúng ta xuất thủ tương trợ chính là một loại vũ nhục, không chừng ngươi vừa xông lên, Thôi gia Đạo Tử sẽ chém ngươi trước!
Chương 680 Ma kiếm chi đạo (1)
Một câu này liền xua tan niệm đầu tiến lên vây công của mọi người, chỉ có thể thấp thỏm bất an ở bên cạnh quan chiến.
Chỉ khiến người ta rất bất ngờ là, bọn họ chưa động thì lại có người động rồi.
Cũng vào lúc Phương Nguyên đang tiến bước nào rào bước nấy, từng bước chiếm lại thượng phong, đột nhiên một đạo kiếm quang từ phía sau...
Là vị kiếm sĩ áo đen ngồi xếp bằng ở một bên khác của kim trụ, sau khi Phương Nguyên thi triển ra kiếm đạo của mình, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, dường như đang xác nhận gì đó, đến cuối cùng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Đó là một loại vẻ mặt xen lẫn thống hận và chán ghét, đồng thời còn mang theo một tia sát ý mãnh liệt.
- Cho đến bây giờ, không ngờ vẫn có người dùng chí tà chi kiếm của ma đầu đó.
- ... Muốn chết!
Bốp!
Phương Nguyên Lúc này đang hết sức chăm chú giao đấu với Thôi gia Đạo Tử, thần thông và kiếm đạo đều thi triển đến cực điểm...
Hắn một lòng muốn chiếm lấy thượng phong, không cho phép có nửa điểm phân thần, dù sao Thôi gia Đạo Tử này bất kể là từ mặt nào mà nói cũng đều là cường địch bình sinh chưa từng gặp của hắn, nhưng lại không ngờ rằng, một kiếm phía sau lại đến đột ngột như vậy, một đạo kiếm quang đen xì như mực bằng không xuất hiện, mang theo sát ý lạnh lẽo, trong chốc lát đã chém đến phía sau hắn, sát ý lạnh lẽo trên thân kiếm đã khiến hắn sợ hãi.
Với cảm ứng linh mẫn của hắn, phản ứng cũng cực nhanh, chưa bao giờ để cho người ta đột nhiên tới gần mình như vậy.
- Rầm...
Hắn chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, liều mình thôi động dư lực, Thanh Sắc Lôi Lý bên cạnh nhảy lên cao, nghênh đón một đạo kiếm quang đang chém về phía mình, lại chỉ nghe tiếng bốp vang lên, Thanh Sắc Lôi Lý đó không ngờ lại chậm một bước, bị một kiếm đó xuyên qua, mà lúc này, Phương Nguyên cũng chỉ có thể cắn răng, dùng hết khí lực toàn thân, khiến cho thân thể của mình hơi dịch sang trái nửa bước...
Kiếm quang màu đen xuyên qua vai, đâm vai phải của hắn ra một cái lỗ.
Cố nén đau đớn, Phương Nguyên cắn răng bấm pháp ấn, Lôi Linh Chu Tước bay ra, chộp tới kiếm quang.
- Xôn xao.
Kiếm quang màu đen đó vừa quấy rối, Lôi Linh Chu Tước tán loạn, hóa thành điện quang tiêu tán trong hư không.
Mà kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã xuất hiện trong không trung, áo đen phiêu đãng, kiếm quang như cuộn vải lướt đến.
- Bất luận ngươi là ai, ta và ngươi đều không chết không ngừng!
Hai mắt Phương Nguyên âm trầm, thấp giọng quát, trong lòng sinh ra sát ý chưa từng có.
Hắn biết mình vừa rồi đã trải qua hung hiểm gì.
Cũng chính bởi vậy, hắn đã hận kiếm sĩ áo đen lúc trước rõ ràng là không đếm xỉa gì đến, hiện giờ lại bỗng nhiên đánh lén đến cực điểm.
Trong tiếng rống giận dữ, bên cạnh lôi hải như thác, Lôi Linh Chu Tước lại ngưng tụ ra.
Sau đó, Thanh Sắc Lôi Lý, Bất Tử Liễu, liên tiếp xuất hiện, kéo theo hung phong phần phật phóng tới kiếm sĩ áo đen đó, nhưng cũng đúng vào lúc này, Thôi gia Đạo Tử ở bên cạnh lại đột nhiên có cuồng phong ập tới, Phương Nguyên xoay người, tay áo phất, hất bay một cây hắc kích đâm đến trước người ra ngoài, thân hình chưa đứng vững, liền chỉ cảm thấy sau đầu dường như bị một thanh kiếm chỉ vào.
- Bốp!
Hắn vội vàng quay đầu, lại tránh thoát được một đạo kiếm khí khác của kiếm sĩ áo đen bắn tới.
Một thoáng này, trong lòng hắn cũng trầm xuống, trực giác gặp phải hung hiểm chưa từng có.
Mà các tu sĩ vây xem cách đó không xa nhìn thấy một màn này, lập tức trong lòng giật thót, không biết nên vui hay buồn.
Nhìn thấy Phương Nguyên bị thương, vốn là một chuyện tốt, huống chi thực lực của kiếm sĩ áo đen này rất mạnh, liên thủ với Thôi gia Đạo Tử, nhất định sẽ nắm chắc phần thắng, nhưng bọn họ lại bất kể là như thế nào cũng không ngờ vị kiếm sĩ áo đen này lại bỗng nhiên xuất thủ, trong nhất thời vẻ mặt có chút kinh ngạc.
- Vị lão huynh này, ta cũng không cầu ngươi tương trợ mà?
Lúc này, ngay cả thế công của Thôi gia Đạo Tử đó cũng hơi chậm lại, lạnh giọng nói với kiếm sĩ áo đen đó.
- Nếu ta muốn xuất kiếm, ngươi không cầu ta cũng xuất, nếu không muốn xuất kiếm, ngươi cầu cũng không xuất!
Kiếm sĩ áo đen đó thản nhiên trả lời, ánh mắt chỉ nhìn Phương Nguyên, âm trầm tới khiến lòng người lạnh ngắt.
Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng nói:
- Vậy hiện tại ngươi vì sao lại muốn xuất kiếm?
Kiếm sĩ áo đen không đáp, ánh mắt lại nhìn về phía Phương Nguyên, lạnh lùng nói:
- Kiếm đạo của ngươi là học được từ đâu?
Ánh mắt Phương Nguyên lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Liên quan gì tới ngươi?
Kiếm sĩ áo đen đó trầm giọng nói:
- Người tập Kiếm Ma chi đạo, tội ác tày trời, ai nấy cũng đáng chết!
- Bốp!
Hắn không ngờ đã không nói gì nữa, kiếm khí đột nhiên lên cao, kéo theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo đâm tới Phương Nguyên, trong một thoáng này, sát cơ của một kiếm không thể hình dung đó đã cường thịnh tới mức không ngờ là hóa trăm trượng chung quanh thành một vùng tuyết mờ mịt, trong hư không, không ngờ có bông tuyết tung bay, ngay cả cuồng phong của Thôi gia Đạo Tử cũng không thể thổi tan được những bông tuyết này, từ từ rơi xuống.
Mà trong bông tuyết vô tận này, kiếm khí của kiếm sĩ áo đen đó tràn ngập tứ phương, chỉ thẳng vào Phương Nguyên mà ùa tới.
- Cũng là một cao thủ kiếm đạo kiếm ý đại thành?
Phương Nguyên thấy một kiếm này, trong lòng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn thật sự biết mình trên đạo luyện kiếm bỏ ra bao nhiêu công phu, lại gặp phải vận khí lớn cỡ nào, có thể nói, không có sự khổ công của mình, không có được Vô Khuyết Kiếm Kinh vô tình có được, hắn cũng không thể có tu vi kiếm đạo như hiện tại, nhưng hiện giờ, lại bỗng nhiên nhìn thấy một người thanh niên trên tạo nghệ kiếm đạo lại không thua gì mình, sự khiếp sợ trong lòng này làm sao có thể thiếu được?
Bình luận facebook