-
Chương 671-675
Chương 671 Thiên kiêu? Ha ha (2)
Thứ hai ba vị không nói đến ba vị Kim Đan, danh hào của Trung Châu Thôi gia vẫn có thể khiến người ta an tâm.
- Được, vậy theo ý ta bày trận thế.
Trong lòng Thôi Vân Hải vui lắm, lập tức thích thú mười phần, gì mà "tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ", gì mà "bịt đường trước, cắt đầu sau" vân vân… đều chỉ rõ, thế lực tiên môn các phương liền bắt đầu thầm điều động, chiếm địa thế các phương...
- Phương tiểu ca, những người đó giống như lại đang làm cái quỷ gì thế?
Quan Ngạo ôm Toan Nghê ngáp dài, trong lúc vô ý quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói với Phương Nguyên.
- Bọn họ đang bày trận!
Mắt Phương Nguyên cũng không buồn mở, thản nhiên đáp lại một câu.
Quan Ngạo nghe vậy, sắc mặt hung ác, cầm đại đao nói:
- Ta đi giết bọn họ!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần, trận pháp không phải là lý luận suông!
Thời gian lưu chuyển, đã loáng thoáng một ngày trôi qua, lại thấy ngoài Bát Hoang Sơn, sớm đã thay đổi thành bộ dạng khác. Không còn là bộ dạng hỗn loạn lúc trước, ngược lại là bố trí có trật tự, sát khí hừng hực, vây chặt không gian xung quanh Bát Hoang Sơn.
Vô số đạo khí cơ từ xa bắn tới, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không khí túc sát, chạm cái là nổ ngay...
- Thời gian tới rồi!
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía nam.
- Xôn xao...
Vừa thấy hắn đứng dậy, ngoài Bát Hoang Sơn lập tức là một mảng đám đông dũng động:
- Hắn đứng dậy rồi!
- Đừng gấp, ai giữ vị trí nấy, nhất định phải vây chết hắn...
- Chết đến nơi rồi, sợ gì hắn?
Những tiếng hô to vang lên, trấn ở bốn phương tám hướng, khí thế hừng hực phóng lên cao.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đã bước ra khỏi ngọn núi của Bát Hoang Sơn, ở trước người hắn, ngoài trăm trượng, trận thế do một đám người dựng lên, tầng tầng lớp lớp, đầu người lố nhố, giống như một bức thường sắt, mấy trăm tu sĩ lòng tin tràn đầy, bày trận thế chờ quân địch.
Mà trong đám người, Thôi Vân Hải khép chiết phiến, ở đáy mắt có tinh quang chớp động:
- Trong bí cảnh thiên kiêu vô số...
- ... Nhưng cuối cùng giết ngươi vẫn là ta!
Suy nghĩ này còn chưa hiện lên hết, hắn liền nhìn thấy, Phương Nguyên bước ra một bước, đồng thời thuận tay tung ra một vật.
Vật đó nhìn thì giống như một hòn đá nhỏ, nhưng lúc rời tay bay ra, không ngờ lập tức không ngừng biến to, trong nháy mắt, liền đã đến trên đỉnh đầu bọn họ, cũng đã biến thành giống như một ngọn núi lớn, kéo theo hung phong vô tận đập xuống.
- Con mẹ nó...
Các tu sĩ xung quanh đều ngây ra một thoáng, ánh mắt hoảng sợ.
Ý chí vừa dâng lên lập tức lại ném ra ngoài chín tầng trời, các tu sĩ hô to một tiếng rồi bỏ chạy.
Trận thế gì, bố trí gì, hoàn toàn mặc kệ.
Có điều chạy rất nhanh, lập tức liền trốn ra mấy trăm trượng, đầu cũng không dám ngoảnh lại, nhưng những người ở giữa trận pháp thì lại bị người chen trái phải, trốn cũng cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trong không trung, một ngọn núi nguy nga hạ xuống.
Ầm ầm...
Đại địa run rẩy, máy bắn tung tóe!
Trận pháp phòng ngự dày đặc đó lập tức liền bị ngọn núi ra một lỗ hổng.
Mà Phương Nguyên thì phi thân đến, đập Bát Hoang Thạch, người vặn một cái, áo xanh phồng lên, tóm tới Thôi Vân Hải trong đám người.
- Làm cái gì thế?
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, Thôi Vân Hải vốn cũng là lòng tin tràn đầy, lúc này lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Hắn vốn định mượn cơ hội đấu trận pháp với Phương Nguyên, cũng để thể hiện ra một chút thủ đoạn của mình.
Không ngờ người ta trực tiếp dùng pháp bảo phá trận, thủ đoạn thô bạo đến cực điểm, hơn nữa cũng tàn nhẫn đến cực điểm.
Ngọn núi đó ép xuống, rốt cuộc chết mất bao nhiêu người.
Trong lòng vừa lo vừa tức, lúc đang muốn há miệng chửi to, lại chợt thấy Phương Nguyên đã đến trước mắt.
Tâm tình vừa lo vừa tức đó lập tức biến thành vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, xoay người bỏ chạy:
- Chư vị thiên kiêu cứu ta...
Theo tiếng kêu to của hắn, phía sau cũng cũng có mấy đạo thân ảnh, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, trong đó có hộ đạo lão giả của Thôi gia, có ba vị Kim Đan, có Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, cũng có mấy vị thiên kiêu khác, bọn họ vốn đều ở phía sau đại trận, thời cơ động, không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp tế ra Bát Hoang Thạch phá đại trận, lao thẳng ra ngoại vi đại trận, phá hỏng tất cả bố trí.
Có điều, nếu hắn trực tiếp xông ra, vậy thì cũng thôi, nhưng hắn không ngờ muốn xoay người tới bắt Thôi gia công tử, lại phạm phải một sai lầm lớn, đám người mình chỉ cần tiến lên cầm chân hắn, sau đó những người khác lại ùa lên, vậy thì có thể vây khốn của hắn!
Chỉ là khi bọn họ vừa nghĩ như vậy, lại không lưu ý thấy, trong mắt Phương Nguyên có một loại cảm xúc bực mình.
- Thiên kiêu? Ha ha!
- Cản hắn lại!
Tô Văn Hương nhướng mày, lao thẳng tới, hai đạo phi kiếm, một kiếm hộ thể, một kiếm hoàng quang tăng vọt, từ trên cao đánh xuống.
Mà một tráng hán mặc khôi giáp màu đen, thì bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, tay cầm một thanh cự chùy to như cối xay, thân xoay như con con ốc, vung liền một vòng, rồi đập xuống đỉnh đầu Phương Nguyên, có hai vị huynh đệ khác một cao một thấp, nhưng phục sức lại hoàn toàn giống nhau, thậm chí bộ dạng cũng có chút tương tự, một người trong tay cầm trường đao màu lam, một người thì xách thuẫn bài màu đen, trái phải giáp công về phía Phương Nguyên!
Mà ở bên cạnh, thì có mấy đạo thân ảnh đồng thời thi triển thần thông, trong hư không dao động từng trận.
Những người này gần như đều là tất cả nhân vật thiên kiêu hiện giờ tiến vào bí cảnh lần này.
Võ pháp sắc bén, thần thông huyền diệu!
Những người này chỉ có bảy tám người ít ỏi, nhưng vừa ra tay, liền mang đến cho Phương Nguyên áp lực lớn hơn cả ác chiến với mấy trăm người tu hành.
Chương 672 Đoạt danh của thiên kiêu (1)
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, cái khác không tính, ít nhất mỗi người đều có thực lực đả thương Phương Nguyên.
Chỉ là lúc này, Phương Nguyên đã rất bực mình.
Lần đầu tiên khi thấy những thiên kiêu này, hắn đã có tâm tư muốn đọ sức với đối phương một phen.
Tựa như kỳ phùng địch thủ, tướng gặp lương tài, luôn muốn thử một chút chất lượng của một thân tu vi của mình.
Nhưng đến hiện giờ, hắn liền đã không còn ý tưởng này!
Bởi vì bất kể là Tô Văn Hương vừa rồi vẫn luôn đang lẩn trốn, không dám chính diện đấu pháp với hắn, hay là Đổng Tô Nhi bị mình quát phá đạo tâm, mất hồn mà đi, hay là các thiên kiêu vẫn trốn trong bóng tối, không nắm được cơ hội thì sống chết không không chịu ra tay đó...
Những người này, đều khiến Phương Nguyên rất không hài lòng!
Ý tứ của không hài lòng chính là rất chướng mắt...
- Ngay cả dũng khí đánh một trận chính diện cũng không có, ai cho các ngươi cảm thấy mình có tư cách khiêu chiến ta?
Trong lòng hắn ôm suy nghĩ này, mặt mày đã trở nên lạnh lùng.
Sau đó hắn âm thầm bấm một pháp ấn, trong mắt hiện lên một tia sương mù xanh xanh:
- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Theo đạo pháp ấn này được thi triển, pháp lực trong cơ thể hắn trong nhất thời sôi trào giống như là nước sôi, khí cơ quanh người dường như lúc này đề ra gấp mấy lần, nếu nói hắn lúc trước, giống như một cái hồ lớn, bình tĩnh không sóng, ám tàng mãnh liệt, như vậy hiện giờ, cái hồ lớn này đột nhiên trở nên sôi trào, đề thăng tất cả lực lượng đến cực điểm, giống như là núi lửa sắp bạo phát!
- Tử Khí Lưu Vân Quyết...
Quát khẽ một tiếng ở trong lòng, tay trái bấm một pháp ấn, chung quanh lập tức xuất hiện một mảng sương tím, trong chốc lát liền tán ra trong hư không, trong phạm vi mấy chục trượng, đều lộ ra một mảng sương mù mờ mịt, mà mượn sự che giấu của sương mù, thân hình hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, khí cơ mờ mịt!
- Âm Dương Ngự Thần Quyết...
Đạo thần thông thứ hai được thi triển, phía sau hắn một đạo thần quang hiện lên, xuất hiện một thần tướng cực lớn.
- Tiểu Thanh Mộng Thuật...
Đạo thần thông thứ ba thi triển, ở giữa trán thần tướng sau lưng, một con mắt dọc mở ra, quang lưu chuyển, bao phủ xung quanh.
- Tính chất của mấy đạo thần thông này hoàn toàn khác nhau, hắn sao lại vận chuyển được như ý như vậy?
Mấy vị thiên kiêu chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi.
Bọn họ không chỉ là thực lực không tầm thường, làm việc lại cẩn thận, lần này khi vây công tới, liền vẫn lưu ý lôi pháp của Phương Nguyên, nhưng làm sao mà ngờ được, lần này đánh giáp lá cà, Phương Nguyên không ngờ xuất thủ lại hoàn toàn khác với lúc trước, tuy mấy đạo thần thông hắn hiện tại thi triển so với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì chưa chắc đã cao minh hơn, chỉ có thể xem như là phạm trù huyền công, nhưng vẫn khiến bọn họ giật nảy mình!
Càng khủng bố hơn là thế vẫn chưa hết.
- Ô Tinh Phược Long Liên...
Hắn trầm giọng quát khẽ, một sợi xích sắt đen nhánh rời tay mà ra, vắt ngang trong không trung, được thần tướng cầm trong tay.
- Âm Dương Giảo Phong Đao...
Một đôi đại đao bay lên không trung, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt đã hóa thành mấy trăm đạo ánh đao, dẫn động âm phong đầy trời.
- Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn...
Một tấm thuẫn bài màu đen được Phương Nguyên cầm trong tay trái, chắn ở trước người.
Mà cuối cùng...
Phương Nguyên vốn muốn lấy ra ô che màu đen đó, nhưng nghĩ tới ô này là tà bảo, liền không muốn dùng nữa, lấy ra Ngũ Sắc Bảo Phiến.
Chỉ một chốc Như vậy, người xung quanh quả thực sắp bị dọa tới điên rồi.
- Hắn sao có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo như vậy!
- Còn là dưới tình huống thi triển nhiều thần thông như vậy.
Trong mắt các vị thiên kiêu ở đây, điều này quả thực là vượt quá lẽ thường.
Thần thông thì ai cũng biết dùng, nhưng ai có thể đồng thời thi triển nhiều thần thông tính chất hoàn toàn khác nhau như vậy?
Không những không thể thi triển, thậm chí ngay cả tu luyện cũng không thể!
Mà pháp bảo...
Pháp bảo đương nhiên là thứ tốt, nhưng điều khiển pháp bảo cũng cần tâm pháp và pháp lực, ai có thể lập tức tế ra nhiều như vậy?
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, muốn lấy cũng không thể lấy ra được nhiều như vậy?
- Các ngươi đều có danh thiên kiêu một phương phải không?
Khi bọn họ đang nghĩ tới vấn đề này, thanh âm của Phương Nguyên vang lên:
- Vậy từ hôm nay trở đi, sẽ không còn nữa!
Theo thanh âm vang lên, Phương Nguyên bước nhanh ra ngoài!
Ầm!
Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn cầm trước người, đỡ lấy mấy đạo võ pháp chung quanh, sau đó Ô Tinh Phược Long Liên hoành không, giống như giao long phiên giang đào hải, cuốn ngang ra, mấy vị thiên kiêu chung quanh đều hô lên kinh hãi, vội vàng phi thân tránh né, nhưng không chờ bọn họ đứng lại được, trong hư không, đã là âm phong mãnh liệt, ánh đao liền thành mảng ập tới, cơ hồ là muốn cắt nhỏ cả hư không.
- Không tốt...
Chư vị thiên kiêu cho tới lúc này mới phát hiện mình giống như đã rơi vào trong nước, thân hình vận chuyển cực không linh hoạt, đó là thần thông của Tiểu Thanh Mộng Thuật, mà chung quanh lại có sương tím che lấp, bọn họ không ngờ không phân biệt rõ là đang đấu pháp với ai, lại sẽ từ đâu có công kích ập tới, khi liều hết tính mạng muốn tiến lên cường công, không ngờ lại phát hiện một thần tướng đang ở trên đỉnh đầu lạnh lùng nhìn xuống mình.
Đây đâu phải là bọn họ bao vây người khác, rõ ràng chính là đám người mình bị một mình đối phương bao vây mà.
Tráng hán giáp đen cầm chùy đó bị ánh đao đầy trời xoắn tới, bị băm thành ba bốn khối.
Hộ đạo lão giả của Thôi gia bị quạ đen màu lam đóng băng, sau đó bị Ô Tinh Phược Long Liên xoắn thành mảnh vụn.
Người khác, có người bị thần tướng một quyền đánh bay, có người bị thuẫn sắt đập chết.
Chương 673 Đoạt danh của thiên kiêu (2)
Vòng vây nhìn thì lạnh lẽo đáng sợ, áp lực cực lớn này cơ hồ trong khoảnh khắc đã tán loạn.
Bảy tám vị thiên kiêu trong chốc lát đã chết một nửa, trọng thương mấy người, chỉ có một người đào tẩu...
Người đào tẩu là Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, nàng ta vốn tế ra Địa Kiếm công tới Phương Nguyên, lại không ngờ rằng bị thần tướng sau lưng Phương Nguyên tóm được, không ngờ là nắm Địa Kiếm trong tay, ngược chém tới nàng ta, nghênh đón hung uy cuồn cuộn đó, một chốc này Tô Văn Hương cuối cùng vẫn là tâm như đã chết, mượn sự hộ thể của Nhân Kiếm, cứng rắn ăn một đòn, sau đó mượn lực lượng của một kích này mà bay ra ngoài trăm trượng!
Đứng ngoài vòng chiến, nàng ta nhìn sương tím như mây đó, máu tươi hộc ra, nàng ta liền bỗng nhiên làm ra một quyết định.
Xoay người bỏ chạy, Địa Kiếm cũng không cần!
- Có lẽ, một khi bỏ đi, ta sẽ trở thành người thua cuộc trong mắt thế nhân, thậm chí bởi vì ta đã đánh mất Địa Kiếm, ngay cả vị trí Thánh Nữ cũng không giữ được, nhưng đây đều là chuyện về sau, ta còn có một thanh Thiên Kiếm chưa ra, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không hối hận vì không tế ra kiếm này!
- Người khác đều gọi chúng ta là thiên kiêu, tán dương rất nhiều, cũng khiến chúng ta cảm thấy mình thực sự đã thành thiên kiêu...
- Nhưng sự thật là ở trong mắt người Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta...
- ... Đều là người thường!
Vừa nghĩ như vậy, nàng ta trực tiếp bỏ chạy tới cửa vào ở phía tây nam bí cảnh, từ đầu tới cuối, thủy chung không quay đầu lại!
...
...
- Đây là có chuyện gì thế?
Thôi Vân Hải nhìn thấy Phương Nguyên bị nhiều thiên kiêu như vậy bao vây, vốn tưởng rằng còn có phần thắng, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến hắn cả đời cũng khó quên được, hắn nhìn thấy một hồi đồ sát, mây tím lướt qua, sát khí tung hoành, thiên kiêu vẫn lạc như rơm rạ, máu tươi cuồn cuộn như sông dài.
Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn!
Thân hình bắn lên, hắn bỏ chạy thật nhanh về phía sau, sử ra hết khí lực.
Ở trước mặt hắn, còn có rất nhiều người trong tu hành, hắn muốn chạy trốn vào trong những người này, mượn những người này để che chở cho mình.
Nhưng đang chạy thì hắn lại phát hiện tình hình không đúng không đúng.
Hắn trốn đi đâu người ở nơi đó đều kinh sợ chạy tứ tán, giống như mình là ôn thần vậy.
Sau đó hắn cuối cùng vẫn ngừng lại, ngơ ngác xoay người, liền nhìn thấy Phương Nguyên ở phía sau.
Hắn vẫn luôn đi theo mình!
Điều này khiến một thân pháp lực của hắn buông lỏng, suýt nữa thì từ trong không trung rơi xuống.
Hít một hơi thật sâu, hắn nỗ lực khiến thanh âm của mình trở nên vững vàng:
- Có thể không giết ta không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ngươi vốn không đáng để ta xuất thủ, vì sao cứ muốn nhảy ra?
Trên mặt Thôi Vân Hải lộ ra một loại biểu cảm giống như xấu hổ vì bị khinh rẻ, bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn:
- Ngươi có biết ta...
- Bốp!
Phương Nguyên vỗ một chưởng vào trán hắn, đánh hắn bay ra xa.
Sau đó hắn xoay người bước đi:
- Không muốn biết!
Xương đầu Thôi Vân Hải vỡ vụn, thân hình giống như diều đứt dây bay ra ngoài, vừa hay ngã ở dưới chân Bát Hoang Sơn, bên cạnh đại trận, trong đại trận này đã là kín người hết chỗ, Sương Nhi tiểu thư của Kim gia lúc này vất vả lắm mới chen được tới bên cạnh đại trận, nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một người nặng nề ngã xuống cách mình không xa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía mình rồi chậm rãi tan rã.
Nàng ta như bị sét đánh, há há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía xa không, chỉ nhìn thấy Phương Nguyên đang tay áo tung bay, đạp hư không tiến về phía trước.
Nơi đi qua, đám đông như mặt nước tách ra, ai nấy ánh mắt đờ đẫn như gà gỗ!
...
- Lần này được thanh tĩnh rồi!
Phương Nguyên lúc này có thể cảm thấy sự kinh sợ và co quắp của người xung quanh, liền chậm rãi thu lại một thân thần thông và pháp bảo.
Có thể đồng thời thi triển những thần thông này, điều khiển những pháp bảo này, kỳ thật cũng phải mượn dùng công năng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, vốn đã có ý bao hàm toàn diện, là một môn truyền thừa cực kỳ lợi hại, có điều Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn cũng chỉ là tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, về sau thì không nghiên cứu thêm, bởi vì pháp này hình như có chỗ không trọn vẹn, không thể tiếp tục được nữa, cũng chính bởi vậy, hiện giờ khi hắn thi triển ra Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng sẽ có cực hạn cực hạn rất mạnh, ví dụ như pháp lực tiêu hao thật sự quá nhanh!
Tựa như tuy hắn có thể đồng thời thi triển các lộ thần thông, tế ra các loại pháp bảo, nhưng chỉ có thể chống đỡ được mấy hơi thở.
Đương nhiên, mấy hơi thở này cũng vẫn rất hữu dụng.
Hắn lười chẳng muốn dây dưa với những người đó, liền dứt khoát dùng sự mạnh mẽ trong một thoáng đó trực tiếp đánh bại bọn họ.
Những thiên kiêu này, cuối cùng cũng chỉ là đội cái danh thiên kiêu mà thôi!
Đánh tan ngạo khí trong lòng bọn họ, liền phát hiện bản lĩnh của bọn họ kỳ thật chẳng qua cũng thế mà thôi.
Nghĩ như vậy, Phương Nguyên ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đạp trên lưng Lôi Linh, bay thẳng về hướng nam.
Ánh mắt nhìn về phía xa, ngoài mười dặm, đã xuất hiện một cây kim trụ vàng óng, quán thông thiên địa.
- Nên làm chuyện của mình rồi...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, pháp lực lờ mờ tuôn ra.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên khẽ cau mày, một thân khí cơ vừa đề lên lại chậm rãi thu liễm về.
Đây cũng không phải là hắn buông lỏng cảnh giác, mà là đột nhiên cảm ứng được có chút nguy hiểm, thế là liền theo bản năng thu hồi một thân pháp lực vào trong cơ thể, tùy thời ứng biến, sau đó mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng, dừng người lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
Chương 674 Bát Hoang Đại Phong Quyết (1)
Hắn nhìn về phía đông, liền thấy trên một mảng bình nguyên phía đông, có một nam tử áo đen đeo kiếm chậm rãi đi tới.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía tây, liền thấy trong không trung phía tây, một thân ảnh áo bào trắng như ẩn như hiện, phất phới mà đến.
Khi hắn nhìn về phía hai người này, đối phương cũng đều có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt giữa ba người bọn họ va chạm với nhau, trong không trung chợt có một đám mây bị xé nát.
Nam tử áo đen ở phía đông, áo đen giày đen, tóc cũng là một mảng đen xì, khi hắn nhìn tới, loáng thoáng dường như khiến người ta cảm thấy ánh mắt hắn cũng màu đen, đó chắc là do đồng tử của hắn quá hắc ám.
Hắn đi cũng không nhanh, giống như là nhàn nhã dạo bước trong sơn dã, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, dường như mười dặm đường, ở dưới chân hắn thu lại thành một dặm, cứ như vậy nhàn nhã mà bình tĩnh, trong mấy hơi thở, liền đi tới trăm trượng ngoài kim trụ, sau đó thì dừng bước.
Mà nam tử áo trắng từ phía tây đến, lại chân đi giầy đay, hông buộc dây cỏ, cả người lộ ra vô cùng bình thường. Duy chỉ có một thân áo bào trắng đó lại trắng vô cùng, thậm chí là trắng tới có chút chói mắt. Hắn thướt tha giống như là cưỡi gió mà đến, chỉ là rõ ràng đang ở chỗ này, nhưng lại như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái đã liền biến mất trong thiên địa, khi xuất hiện lại thì đã gần thêm mấy trăm trượng.
Loáng thoáng như vậy, hắn cũng đến rất nhanh, ở cách kim trụ trăm trượng thì chậm rãi ngừng lại.
Một đen một trắng, cùng áo xanh của Phương Nguyên mỗi người chiếm một góc, nhìn nhìn.
Giữa ba người đều vẫn giữ cự ly trăm trượng, sau đó nhìn nhau, không làm gì, cũng không nói gì.
...
Chung quanh các tu sĩ đột nhiên cảm giác tâm tình áp lực đến cực điểm.
Có một số người có nhãn quang nhìn thấy một màn này, không nhịn được không nhịn được mà tim co thắt lại, ánh mắt hoảng sợ, hạ thấp giọng kêu lên:
- Sao có thể... Sao có thể như vậy được, vị đến này, người mặc áo bào trắng, chân đi giày đay, chẳng lẽ chính là Trung Châu Thôi gia...
- Là hắn, Thôi gia Đạo Tử Thôi Vân Sơn!
- Trung Châu Đạo Chiến ba năm trước, hắn lực ép người cùng thế hệ, đạt được khôi thủ, ta từng từ xa nhìn hắn một cái.
Chung quanh là một mảng túc sát, không biết bao nhiêu đều hít hơi lạnh.
- Không ngờ, bí cảnh của Kim gia, không ngờ lại có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ tới, như vậy thì náo nhiệt rồi.
- Không đúng... Vị kiếm khách áo đen kia là ai?
Không ai có thể xem nhẹ vị kiếm sĩ áo đen, không nhịn được cảm thấy hoài nghi:
- Hắn dường như cũng không kém gì hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ này...
Nhưng người chú ý đến kiếm sĩ áo đen đó không ít, lại ai nấy đều lắc đầu:
- Chưa từng thấy người này...
...
Người xung quanh đều đã thở mạnh cũng không dám, nhưng ở bên cạnh kim trụ, ba người bao gồm cả Phương Nguyên ở bên trong, lại đều vẻ mặt bình thản.
Phương Nguyên quan sát hai người đó mấy lần, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chắp tay.
Mà đồng thời, vị nam tử áo bào trắng cũng giơ tay lên hành lễ.
Mà vị kiếm sĩ áo đen kia nhẹ nhàng gật đầu với hai người bọn họ.
Này điều này khiến người ta có chút bất ngờ, dưới cục diện túc sát như vậy, ba người không ai nói gì, lại thi lễ với nhau trước.
Thi là chi ngang hàng, trên vẻ mặt cũng đều không có thái độ kiêu ngạo gì.
Sau khi hoàn lễ, Phương Nguyên và kiếm khách mắt đen kia, vẫn không ai nói gì, cũng là vị Thôi gia Đạo Tử kia cười khanh khách, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra bốn phương tám hướng, khịt khịt mũi, cười nói:
- Mùi máu tươi nồng nặc quá, chết bao nhiêu người rồi?
- Đại khái là hơn ba trăm người, trong đó một vị hình như là đường đệ của ngươi!
Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
- Không sao cả, đường đệ của ta rất nhiều!
Thôi gia Đạo Tử đó nghe vậy, thản nhiên cười, không để ý lắc đầu, sau đó mới có chút nhíu mày nhìn về phía Phương Nguyên:
- Chỉ là ngươi dùng thân Thiên Đạo Trúc Cơ, không ngờ bắt nạt những người thường này, chẳng lẽ không cảm thấy là tự giảm giá trị con người à?
Phương Nguyên nói:
- Nói ra thì ngươi có thể không tin, là bọn họ đang bắt nạt ta!
Sắc mặt Đạo Tử lộ ra một loại biểu cảm tựa cười mà như không phải cười:
- Một đám phế vật, lấy đâu ra gan mà bắt nạt Thiên Đạo Trúc Cơ?
Phương Nguyên quay đầu nhìn các tu sĩ trốn ở xa xa quan chiến, nói:
- Có thể là bọn họ cảm thấy có nhiều người!
- Quả nhiên là những người này đều có cách nghĩ này!
Thôi gia Đạo Tử nhíu mày, nói:
- Bọn họ thủy chung không rõ, các tụ lại có nhiều tới mấy thì cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng trả lời.
Bởi vì lúc này, hắn không ngờ sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, đặc biệt đồng ý với lời nói của Đạo Tử.
Nhưng hắn không thể lại nói như vậy, bởi vì đây là không đúng!
Hắn chỉ hít một hơi thật sâu, kéo dài giọng nói:
- Ta đang có chuyện quan trọng thương nghị với Kim gia, hai vị đến vậy, không biết có gì chỉ bảo?
Hai tu sĩ một đông một tây mà đến, nghe nói thấy lời ấy, cũng nhìn nhau một cái.
Tu sĩ áo đen từ phía đông đến bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta tới đây để ngăn cản ngươi tiếp tục kéo đổ kim trụ, bất luận Kim gia có thù hận gì với ngươi, kim trụ này lại không thể tiếp tục kéo đổ được nữa, bằng không có khả năng sẽ xuất hiện một số chuyện mà chúng ta cũng không muốn nhìn thấy!
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái:
- Chuyện gì?
Nam tử áo đen đó thản nhiên nói:
- Ngươi chưa có tư cách biết chuyện!
Phương Nguyên không hỏi nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử:
- Ngươi thì sao?
Chương 675 Bát Hoang Đại Phong Quyết (2)
Thôi gia Đạo Tử mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta thì đơn giản thôi, là Kim Lão Thái Quân phái ta đến giết ngươi!
Phương Nguyên nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, có chút tò mò:
- Nàng ta bỏ ra giá cao mời ngươi vào bí cảnh để giết ta?
Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử từ bí cảnh bí cảnh nhìn sang bên phải bí cảnh, sau đó gật đầu nói:
- Ba thành!
Phương Nguyên có chút động dung:
- Cao vậy cơ à?
Thôi gia Đạo Tử cười nói:
- Vậy ngươi cho rằng là thế nào, chúng ta chính là người có hi vọng thành tiên mà!
Phương Nguyên nhíu mày, thở dài nói:
- Ta chỉ là không hiểu, nếu nàng ta chịu bỏ ra giá cao như vậy để mời ngươi tới giết ta, vậy vì sao lại không chịu trả thứ nợ ta lại cho ta? Cái ta muốn, rõ ràng chỉ là một quyển lôi pháp thôi mà...
Đạo Tử lắc đầu nói:
- Nói thật, ta cũng không hiểu cái này cho lắm, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi?
Dứt lời, lại đoán:
- Sĩ diện của Kim Lão Thái Quân, cái này cũng cao giá đấy!
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy ta cũng chỉ có thể bức nàng ta phải vứt bỏ mặt mũi này thôi.
Thôi gia Đạo Tử cười nói:
- Ngươi trước tiên phải đảm bảo mình không chết dưới tay ta đã!
- Ta muốn thử xem!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Trên thực tế, đã muốn thử từ lâu rồi!
Nói đến đây, liền không nói gì khác nữa, hai người đều hướng ánh mắt về phía kiếm sĩ áo đen.
Kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã ngồi xuống, nói:
- Ta chỉ là không muốn ngươi đánh sập kim trụ thôi, cái khác không liên quan tới ta!
Phương Nguyên và đó Thôi gia Đạo Tử liền đều gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía nhau.
Vị Thôi gia Đạo Tử đó mỉm cười, trên người cũng không có sát khí, cũng không thấy hắn bấm pháp ấn gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy, dường như có khí cơ vô hình từ trên người hắn phóng thích ra, sau đó ở chân trời, một trận cuồng phong ầm ầm thổi tới, giống như là thổi cho tất cả mọi thứ trong thiên địa bay lên, nhưng hắn ở trong cuồng phong này lại yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả chéo áo cũng không lay động.
- Hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng không phải mượn lôi lực thành tựu Trúc Cơ!
Phương Nguyên nhìn một màn này, đồng tử hơi co lại.
Thiên Đạo Trúc Cơ, chính là mượn lực lượng của trời xanh ngưng tụ đạo cơ, mà lực lượng của trời xanh này cũng có rất nhiều.
Lôi lực, chỉ một loại trong đó mà thôi.
- Răng rắc.
Khi trong lòng sinh ra suy nghĩ này, Phương Nguyên cũng tâm niệm khẽ động, lập tức chung quanh ngưng tụ ra một mảng lôi hải, mà ở trên lôi hải, dưới chân ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đỡ hắn bay đến trong không trung, quanh người một con thanh lý di động, bơi ở trong hư không, mà sau lưng hắn, thì lại có một gốc Bất Tử Liễu tia chớp vấn vít xuất hiện, từng cành liễu giống như trăm ngàn đạo lôi tiên rủ xuống!
Thân hình hắn như ẩn như hiện trong cuồng phong gào thét, Thôi gia Đạo Tử, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhất là lúc nhìn thấy Lôi Linh bên cạnh hắn, trong ánh mắt dường như có vài phần ý khen ngợi, sau đó than khẽ:
- Nói thật, ta có chút đồng tình với ngươi!
- Hả?
Phương Nguyên đứng trên lưng Chu Tước, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Thôi gia Đạo Tử đó nói:
- Chỉ có bản thân chúng ta mới biết kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là không dễ dàng thế nào, càng mấu chốt là, cho dù là chúng ta kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chỉ là bắt đầu, tài nguyên, công pháp, đều là vấn đề lớn, ta so với ngươi thì may mắn hơn, năm đó có được sự chỉ điểm của Dịch Lâu tiền bối, ở trong một chỗ quật của Đông Hoàng Sơn, tìm được một luồng hắc phong thượng cổ, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó Thôi gia chúng ta bỏ ra một nửa gia tài, cầu tới cho ta một đạo bí pháp Thần cấp, cuối cùng khiến cho con đường này của ta đi được thuận lợi!
- Hiện giờ, Bát Hoang Đại Phong Quyết của ta đã tu thành, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể Kết Đan!
- Mà ngươi, lại bị Kim gia áp chế, năm cuốn lôi pháp, chỉ có được bốn, thần thông từ đó mà chưa đại thành, lại phải vẫn lạc nửa đường.
Sắc mặt Phương Nguyên xuống.
Hắn không biết Thôi gia Đạo Tử này nói ra những lời này là để làm dao động đạo tâm của mình, hay là thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng hắn lại không muốn nói thêm gì trên đề tài này, chỉ lắc đầu.
Thôi gia Đạo Tử tựa cười mà như không phải cười nói:
- Ngươi chắc còn có một đạo Lôi Linh, vì sao không sử ra?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
- Muốn lấy đó làm đòn sát thủ à?
Thôi gia Đạo Tử đó bật cười nói:
- Chúng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, nếu ngươi tu thành năm đạo Lôi Linh, có lẽ còn có tư cách đánh với ta một trận, nhưng hiện giờ chỉ có bốn đạo Lôi Linh, vậy thì bất kể là như thế nào, kết quả cũng đều...
- Chúng ta kỳ thật cũng không quá giống nhau!
Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, ngẩng đầu lên cười một tiếng.
Thôi gia Đạo Tử hơi ngẩn ra:
- Ồ?
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ rất không dễ dàng, mà ta, kỳ thật cảm giác rất dễ dàng!
- Câu trả lời rất không khiến cho người ta thích!
Thôi gia Đạo Tử cười cười, nói:
- Vậy ta thử xem ngươi là thực sự có thiên phú cao thế nào!
Khi nói ra những lời này, hắn đã nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay, lại thấy gió to chung quanh hắn, trong nháy mắt này mạnh hơn gấp mười lần, mà ở đó, không ngờ loáng thoáng ngưng tụ ra bốn loại binh khí, phân biệt là đao, thương, kiếm, kích, đều là toàn thân đen xì, dài chừng ba trượng, giống như thực chất, sau đó Thôi gia Đạo Tử gật đầu, cuồng phong đó bỗng nhiên ùa về phía Phương Nguyên!
Một chốc đó tựa như sông kè vạn dặm một phát trào ra, gió mạnh thổi tới bẻ thành nhổ quốc.
Phương Nguyên trực tiếp liền bị cuồng phong ập tới đó bao phủ ở bên trong, một thân áo xanh bay phất phới.
Thứ hai ba vị không nói đến ba vị Kim Đan, danh hào của Trung Châu Thôi gia vẫn có thể khiến người ta an tâm.
- Được, vậy theo ý ta bày trận thế.
Trong lòng Thôi Vân Hải vui lắm, lập tức thích thú mười phần, gì mà "tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ", gì mà "bịt đường trước, cắt đầu sau" vân vân… đều chỉ rõ, thế lực tiên môn các phương liền bắt đầu thầm điều động, chiếm địa thế các phương...
- Phương tiểu ca, những người đó giống như lại đang làm cái quỷ gì thế?
Quan Ngạo ôm Toan Nghê ngáp dài, trong lúc vô ý quay đầu nhìn, nhỏ giọng nói với Phương Nguyên.
- Bọn họ đang bày trận!
Mắt Phương Nguyên cũng không buồn mở, thản nhiên đáp lại một câu.
Quan Ngạo nghe vậy, sắc mặt hung ác, cầm đại đao nói:
- Ta đi giết bọn họ!
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Không cần, trận pháp không phải là lý luận suông!
Thời gian lưu chuyển, đã loáng thoáng một ngày trôi qua, lại thấy ngoài Bát Hoang Sơn, sớm đã thay đổi thành bộ dạng khác. Không còn là bộ dạng hỗn loạn lúc trước, ngược lại là bố trí có trật tự, sát khí hừng hực, vây chặt không gian xung quanh Bát Hoang Sơn.
Vô số đạo khí cơ từ xa bắn tới, nhìn chằm chằm Phương Nguyên, không khí túc sát, chạm cái là nổ ngay...
- Thời gian tới rồi!
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn về phía nam.
- Xôn xao...
Vừa thấy hắn đứng dậy, ngoài Bát Hoang Sơn lập tức là một mảng đám đông dũng động:
- Hắn đứng dậy rồi!
- Đừng gấp, ai giữ vị trí nấy, nhất định phải vây chết hắn...
- Chết đến nơi rồi, sợ gì hắn?
Những tiếng hô to vang lên, trấn ở bốn phương tám hướng, khí thế hừng hực phóng lên cao.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Nguyên đã bước ra khỏi ngọn núi của Bát Hoang Sơn, ở trước người hắn, ngoài trăm trượng, trận thế do một đám người dựng lên, tầng tầng lớp lớp, đầu người lố nhố, giống như một bức thường sắt, mấy trăm tu sĩ lòng tin tràn đầy, bày trận thế chờ quân địch.
Mà trong đám người, Thôi Vân Hải khép chiết phiến, ở đáy mắt có tinh quang chớp động:
- Trong bí cảnh thiên kiêu vô số...
- ... Nhưng cuối cùng giết ngươi vẫn là ta!
Suy nghĩ này còn chưa hiện lên hết, hắn liền nhìn thấy, Phương Nguyên bước ra một bước, đồng thời thuận tay tung ra một vật.
Vật đó nhìn thì giống như một hòn đá nhỏ, nhưng lúc rời tay bay ra, không ngờ lập tức không ngừng biến to, trong nháy mắt, liền đã đến trên đỉnh đầu bọn họ, cũng đã biến thành giống như một ngọn núi lớn, kéo theo hung phong vô tận đập xuống.
- Con mẹ nó...
Các tu sĩ xung quanh đều ngây ra một thoáng, ánh mắt hoảng sợ.
Ý chí vừa dâng lên lập tức lại ném ra ngoài chín tầng trời, các tu sĩ hô to một tiếng rồi bỏ chạy.
Trận thế gì, bố trí gì, hoàn toàn mặc kệ.
Có điều chạy rất nhanh, lập tức liền trốn ra mấy trăm trượng, đầu cũng không dám ngoảnh lại, nhưng những người ở giữa trận pháp thì lại bị người chen trái phải, trốn cũng cũng không thể trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn trong không trung, một ngọn núi nguy nga hạ xuống.
Ầm ầm...
Đại địa run rẩy, máy bắn tung tóe!
Trận pháp phòng ngự dày đặc đó lập tức liền bị ngọn núi ra một lỗ hổng.
Mà Phương Nguyên thì phi thân đến, đập Bát Hoang Thạch, người vặn một cái, áo xanh phồng lên, tóm tới Thôi Vân Hải trong đám người.
- Làm cái gì thế?
Lúc nhìn thấy Phương Nguyên đứng dậy, Thôi Vân Hải vốn cũng là lòng tin tràn đầy, lúc này lại trực tiếp trợn tròn mắt.
Hắn vốn định mượn cơ hội đấu trận pháp với Phương Nguyên, cũng để thể hiện ra một chút thủ đoạn của mình.
Không ngờ người ta trực tiếp dùng pháp bảo phá trận, thủ đoạn thô bạo đến cực điểm, hơn nữa cũng tàn nhẫn đến cực điểm.
Ngọn núi đó ép xuống, rốt cuộc chết mất bao nhiêu người.
Trong lòng vừa lo vừa tức, lúc đang muốn há miệng chửi to, lại chợt thấy Phương Nguyên đã đến trước mắt.
Tâm tình vừa lo vừa tức đó lập tức biến thành vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi, xoay người bỏ chạy:
- Chư vị thiên kiêu cứu ta...
Theo tiếng kêu to của hắn, phía sau cũng cũng có mấy đạo thân ảnh, vội vàng lao về phía Phương Nguyên, trong đó có hộ đạo lão giả của Thôi gia, có ba vị Kim Đan, có Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, cũng có mấy vị thiên kiêu khác, bọn họ vốn đều ở phía sau đại trận, thời cơ động, không ngờ Phương Nguyên lại trực tiếp tế ra Bát Hoang Thạch phá đại trận, lao thẳng ra ngoại vi đại trận, phá hỏng tất cả bố trí.
Có điều, nếu hắn trực tiếp xông ra, vậy thì cũng thôi, nhưng hắn không ngờ muốn xoay người tới bắt Thôi gia công tử, lại phạm phải một sai lầm lớn, đám người mình chỉ cần tiến lên cầm chân hắn, sau đó những người khác lại ùa lên, vậy thì có thể vây khốn của hắn!
Chỉ là khi bọn họ vừa nghĩ như vậy, lại không lưu ý thấy, trong mắt Phương Nguyên có một loại cảm xúc bực mình.
- Thiên kiêu? Ha ha!
- Cản hắn lại!
Tô Văn Hương nhướng mày, lao thẳng tới, hai đạo phi kiếm, một kiếm hộ thể, một kiếm hoàng quang tăng vọt, từ trên cao đánh xuống.
Mà một tráng hán mặc khôi giáp màu đen, thì bỗng dưng gầm khẽ một tiếng, tay cầm một thanh cự chùy to như cối xay, thân xoay như con con ốc, vung liền một vòng, rồi đập xuống đỉnh đầu Phương Nguyên, có hai vị huynh đệ khác một cao một thấp, nhưng phục sức lại hoàn toàn giống nhau, thậm chí bộ dạng cũng có chút tương tự, một người trong tay cầm trường đao màu lam, một người thì xách thuẫn bài màu đen, trái phải giáp công về phía Phương Nguyên!
Mà ở bên cạnh, thì có mấy đạo thân ảnh đồng thời thi triển thần thông, trong hư không dao động từng trận.
Những người này gần như đều là tất cả nhân vật thiên kiêu hiện giờ tiến vào bí cảnh lần này.
Võ pháp sắc bén, thần thông huyền diệu!
Những người này chỉ có bảy tám người ít ỏi, nhưng vừa ra tay, liền mang đến cho Phương Nguyên áp lực lớn hơn cả ác chiến với mấy trăm người tu hành.
Chương 672 Đoạt danh của thiên kiêu (1)
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, cái khác không tính, ít nhất mỗi người đều có thực lực đả thương Phương Nguyên.
Chỉ là lúc này, Phương Nguyên đã rất bực mình.
Lần đầu tiên khi thấy những thiên kiêu này, hắn đã có tâm tư muốn đọ sức với đối phương một phen.
Tựa như kỳ phùng địch thủ, tướng gặp lương tài, luôn muốn thử một chút chất lượng của một thân tu vi của mình.
Nhưng đến hiện giờ, hắn liền đã không còn ý tưởng này!
Bởi vì bất kể là Tô Văn Hương vừa rồi vẫn luôn đang lẩn trốn, không dám chính diện đấu pháp với hắn, hay là Đổng Tô Nhi bị mình quát phá đạo tâm, mất hồn mà đi, hay là các thiên kiêu vẫn trốn trong bóng tối, không nắm được cơ hội thì sống chết không không chịu ra tay đó...
Những người này, đều khiến Phương Nguyên rất không hài lòng!
Ý tứ của không hài lòng chính là rất chướng mắt...
- Ngay cả dũng khí đánh một trận chính diện cũng không có, ai cho các ngươi cảm thấy mình có tư cách khiêu chiến ta?
Trong lòng hắn ôm suy nghĩ này, mặt mày đã trở nên lạnh lùng.
Sau đó hắn âm thầm bấm một pháp ấn, trong mắt hiện lên một tia sương mù xanh xanh:
- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!
Theo đạo pháp ấn này được thi triển, pháp lực trong cơ thể hắn trong nhất thời sôi trào giống như là nước sôi, khí cơ quanh người dường như lúc này đề ra gấp mấy lần, nếu nói hắn lúc trước, giống như một cái hồ lớn, bình tĩnh không sóng, ám tàng mãnh liệt, như vậy hiện giờ, cái hồ lớn này đột nhiên trở nên sôi trào, đề thăng tất cả lực lượng đến cực điểm, giống như là núi lửa sắp bạo phát!
- Tử Khí Lưu Vân Quyết...
Quát khẽ một tiếng ở trong lòng, tay trái bấm một pháp ấn, chung quanh lập tức xuất hiện một mảng sương tím, trong chốc lát liền tán ra trong hư không, trong phạm vi mấy chục trượng, đều lộ ra một mảng sương mù mờ mịt, mà mượn sự che giấu của sương mù, thân hình hắn cũng dường như trở nên mơ hồ, khí cơ mờ mịt!
- Âm Dương Ngự Thần Quyết...
Đạo thần thông thứ hai được thi triển, phía sau hắn một đạo thần quang hiện lên, xuất hiện một thần tướng cực lớn.
- Tiểu Thanh Mộng Thuật...
Đạo thần thông thứ ba thi triển, ở giữa trán thần tướng sau lưng, một con mắt dọc mở ra, quang lưu chuyển, bao phủ xung quanh.
- Tính chất của mấy đạo thần thông này hoàn toàn khác nhau, hắn sao lại vận chuyển được như ý như vậy?
Mấy vị thiên kiêu chung quanh thấy một màn này, lập tức kinh hãi.
Bọn họ không chỉ là thực lực không tầm thường, làm việc lại cẩn thận, lần này khi vây công tới, liền vẫn lưu ý lôi pháp của Phương Nguyên, nhưng làm sao mà ngờ được, lần này đánh giáp lá cà, Phương Nguyên không ngờ xuất thủ lại hoàn toàn khác với lúc trước, tuy mấy đạo thần thông hắn hiện tại thi triển so với Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì chưa chắc đã cao minh hơn, chỉ có thể xem như là phạm trù huyền công, nhưng vẫn khiến bọn họ giật nảy mình!
Càng khủng bố hơn là thế vẫn chưa hết.
- Ô Tinh Phược Long Liên...
Hắn trầm giọng quát khẽ, một sợi xích sắt đen nhánh rời tay mà ra, vắt ngang trong không trung, được thần tướng cầm trong tay.
- Âm Dương Giảo Phong Đao...
Một đôi đại đao bay lên không trung, một hóa thành hai, hai hóa thành bốn, trong nháy mắt đã hóa thành mấy trăm đạo ánh đao, dẫn động âm phong đầy trời.
- Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn...
Một tấm thuẫn bài màu đen được Phương Nguyên cầm trong tay trái, chắn ở trước người.
Mà cuối cùng...
Phương Nguyên vốn muốn lấy ra ô che màu đen đó, nhưng nghĩ tới ô này là tà bảo, liền không muốn dùng nữa, lấy ra Ngũ Sắc Bảo Phiến.
Chỉ một chốc Như vậy, người xung quanh quả thực sắp bị dọa tới điên rồi.
- Hắn sao có thể đồng thời điều khiển nhiều pháp bảo như vậy!
- Còn là dưới tình huống thi triển nhiều thần thông như vậy.
Trong mắt các vị thiên kiêu ở đây, điều này quả thực là vượt quá lẽ thường.
Thần thông thì ai cũng biết dùng, nhưng ai có thể đồng thời thi triển nhiều thần thông tính chất hoàn toàn khác nhau như vậy?
Không những không thể thi triển, thậm chí ngay cả tu luyện cũng không thể!
Mà pháp bảo...
Pháp bảo đương nhiên là thứ tốt, nhưng điều khiển pháp bảo cũng cần tâm pháp và pháp lực, ai có thể lập tức tế ra nhiều như vậy?
Đối với tu sĩ Trúc Cơ bình thường mà nói, muốn lấy cũng không thể lấy ra được nhiều như vậy?
- Các ngươi đều có danh thiên kiêu một phương phải không?
Khi bọn họ đang nghĩ tới vấn đề này, thanh âm của Phương Nguyên vang lên:
- Vậy từ hôm nay trở đi, sẽ không còn nữa!
Theo thanh âm vang lên, Phương Nguyên bước nhanh ra ngoài!
Ầm!
Huyền Sơn Thiết Môn Thuẫn cầm trước người, đỡ lấy mấy đạo võ pháp chung quanh, sau đó Ô Tinh Phược Long Liên hoành không, giống như giao long phiên giang đào hải, cuốn ngang ra, mấy vị thiên kiêu chung quanh đều hô lên kinh hãi, vội vàng phi thân tránh né, nhưng không chờ bọn họ đứng lại được, trong hư không, đã là âm phong mãnh liệt, ánh đao liền thành mảng ập tới, cơ hồ là muốn cắt nhỏ cả hư không.
- Không tốt...
Chư vị thiên kiêu cho tới lúc này mới phát hiện mình giống như đã rơi vào trong nước, thân hình vận chuyển cực không linh hoạt, đó là thần thông của Tiểu Thanh Mộng Thuật, mà chung quanh lại có sương tím che lấp, bọn họ không ngờ không phân biệt rõ là đang đấu pháp với ai, lại sẽ từ đâu có công kích ập tới, khi liều hết tính mạng muốn tiến lên cường công, không ngờ lại phát hiện một thần tướng đang ở trên đỉnh đầu lạnh lùng nhìn xuống mình.
Đây đâu phải là bọn họ bao vây người khác, rõ ràng chính là đám người mình bị một mình đối phương bao vây mà.
Tráng hán giáp đen cầm chùy đó bị ánh đao đầy trời xoắn tới, bị băm thành ba bốn khối.
Hộ đạo lão giả của Thôi gia bị quạ đen màu lam đóng băng, sau đó bị Ô Tinh Phược Long Liên xoắn thành mảnh vụn.
Người khác, có người bị thần tướng một quyền đánh bay, có người bị thuẫn sắt đập chết.
Chương 673 Đoạt danh của thiên kiêu (2)
Vòng vây nhìn thì lạnh lẽo đáng sợ, áp lực cực lớn này cơ hồ trong khoảnh khắc đã tán loạn.
Bảy tám vị thiên kiêu trong chốc lát đã chết một nửa, trọng thương mấy người, chỉ có một người đào tẩu...
Người đào tẩu là Thánh Nữ Thủy Nguyệt Giáo Tô Văn Hương, nàng ta vốn tế ra Địa Kiếm công tới Phương Nguyên, lại không ngờ rằng bị thần tướng sau lưng Phương Nguyên tóm được, không ngờ là nắm Địa Kiếm trong tay, ngược chém tới nàng ta, nghênh đón hung uy cuồn cuộn đó, một chốc này Tô Văn Hương cuối cùng vẫn là tâm như đã chết, mượn sự hộ thể của Nhân Kiếm, cứng rắn ăn một đòn, sau đó mượn lực lượng của một kích này mà bay ra ngoài trăm trượng!
Đứng ngoài vòng chiến, nàng ta nhìn sương tím như mây đó, máu tươi hộc ra, nàng ta liền bỗng nhiên làm ra một quyết định.
Xoay người bỏ chạy, Địa Kiếm cũng không cần!
- Có lẽ, một khi bỏ đi, ta sẽ trở thành người thua cuộc trong mắt thế nhân, thậm chí bởi vì ta đã đánh mất Địa Kiếm, ngay cả vị trí Thánh Nữ cũng không giữ được, nhưng đây đều là chuyện về sau, ta còn có một thanh Thiên Kiếm chưa ra, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không hối hận vì không tế ra kiếm này!
- Người khác đều gọi chúng ta là thiên kiêu, tán dương rất nhiều, cũng khiến chúng ta cảm thấy mình thực sự đã thành thiên kiêu...
- Nhưng sự thật là ở trong mắt người Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta...
- ... Đều là người thường!
Vừa nghĩ như vậy, nàng ta trực tiếp bỏ chạy tới cửa vào ở phía tây nam bí cảnh, từ đầu tới cuối, thủy chung không quay đầu lại!
...
...
- Đây là có chuyện gì thế?
Thôi Vân Hải nhìn thấy Phương Nguyên bị nhiều thiên kiêu như vậy bao vây, vốn tưởng rằng còn có phần thắng, nhưng lại nhìn thấy một màn khiến hắn cả đời cũng khó quên được, hắn nhìn thấy một hồi đồ sát, mây tím lướt qua, sát khí tung hoành, thiên kiêu vẫn lạc như rơm rạ, máu tươi cuồn cuộn như sông dài.
Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn!
Thân hình bắn lên, hắn bỏ chạy thật nhanh về phía sau, sử ra hết khí lực.
Ở trước mặt hắn, còn có rất nhiều người trong tu hành, hắn muốn chạy trốn vào trong những người này, mượn những người này để che chở cho mình.
Nhưng đang chạy thì hắn lại phát hiện tình hình không đúng không đúng.
Hắn trốn đi đâu người ở nơi đó đều kinh sợ chạy tứ tán, giống như mình là ôn thần vậy.
Sau đó hắn cuối cùng vẫn ngừng lại, ngơ ngác xoay người, liền nhìn thấy Phương Nguyên ở phía sau.
Hắn vẫn luôn đi theo mình!
Điều này khiến một thân pháp lực của hắn buông lỏng, suýt nữa thì từ trong không trung rơi xuống.
Hít một hơi thật sâu, hắn nỗ lực khiến thanh âm của mình trở nên vững vàng:
- Có thể không giết ta không?
Phương Nguyên lắc đầu, nói:
- Ngươi vốn không đáng để ta xuất thủ, vì sao cứ muốn nhảy ra?
Trên mặt Thôi Vân Hải lộ ra một loại biểu cảm giống như xấu hổ vì bị khinh rẻ, bỗng nhiên lạnh lùng quát lớn:
- Ngươi có biết ta...
- Bốp!
Phương Nguyên vỗ một chưởng vào trán hắn, đánh hắn bay ra xa.
Sau đó hắn xoay người bước đi:
- Không muốn biết!
Xương đầu Thôi Vân Hải vỡ vụn, thân hình giống như diều đứt dây bay ra ngoài, vừa hay ngã ở dưới chân Bát Hoang Sơn, bên cạnh đại trận, trong đại trận này đã là kín người hết chỗ, Sương Nhi tiểu thư của Kim gia lúc này vất vả lắm mới chen được tới bên cạnh đại trận, nhìn ra phía ngoài, lại nhìn thấy một người nặng nề ngã xuống cách mình không xa, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía mình rồi chậm rãi tan rã.
Nàng ta như bị sét đánh, há há miệng, lại một câu cũng không nói ra được.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía xa không, chỉ nhìn thấy Phương Nguyên đang tay áo tung bay, đạp hư không tiến về phía trước.
Nơi đi qua, đám đông như mặt nước tách ra, ai nấy ánh mắt đờ đẫn như gà gỗ!
...
- Lần này được thanh tĩnh rồi!
Phương Nguyên lúc này có thể cảm thấy sự kinh sợ và co quắp của người xung quanh, liền chậm rãi thu lại một thân thần thông và pháp bảo.
Có thể đồng thời thi triển những thần thông này, điều khiển những pháp bảo này, kỳ thật cũng phải mượn dùng công năng của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, vốn đã có ý bao hàm toàn diện, là một môn truyền thừa cực kỳ lợi hại, có điều Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết hắn cũng chỉ là tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, về sau thì không nghiên cứu thêm, bởi vì pháp này hình như có chỗ không trọn vẹn, không thể tiếp tục được nữa, cũng chính bởi vậy, hiện giờ khi hắn thi triển ra Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, cũng sẽ có cực hạn cực hạn rất mạnh, ví dụ như pháp lực tiêu hao thật sự quá nhanh!
Tựa như tuy hắn có thể đồng thời thi triển các lộ thần thông, tế ra các loại pháp bảo, nhưng chỉ có thể chống đỡ được mấy hơi thở.
Đương nhiên, mấy hơi thở này cũng vẫn rất hữu dụng.
Hắn lười chẳng muốn dây dưa với những người đó, liền dứt khoát dùng sự mạnh mẽ trong một thoáng đó trực tiếp đánh bại bọn họ.
Những thiên kiêu này, cuối cùng cũng chỉ là đội cái danh thiên kiêu mà thôi!
Đánh tan ngạo khí trong lòng bọn họ, liền phát hiện bản lĩnh của bọn họ kỳ thật chẳng qua cũng thế mà thôi.
Nghĩ như vậy, Phương Nguyên ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đạp trên lưng Lôi Linh, bay thẳng về hướng nam.
Ánh mắt nhìn về phía xa, ngoài mười dặm, đã xuất hiện một cây kim trụ vàng óng, quán thông thiên địa.
- Nên làm chuyện của mình rồi...
Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, pháp lực lờ mờ tuôn ra.
Nhưng đúng vào lúc này, hắn đột nhiên khẽ cau mày, một thân khí cơ vừa đề lên lại chậm rãi thu liễm về.
Đây cũng không phải là hắn buông lỏng cảnh giác, mà là đột nhiên cảm ứng được có chút nguy hiểm, thế là liền theo bản năng thu hồi một thân pháp lực vào trong cơ thể, tùy thời ứng biến, sau đó mới thở hắt ra một hơi, ánh mắt ngưng trọng, dừng người lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn.
Chương 674 Bát Hoang Đại Phong Quyết (1)
Hắn nhìn về phía đông, liền thấy trên một mảng bình nguyên phía đông, có một nam tử áo đen đeo kiếm chậm rãi đi tới.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía tây, liền thấy trong không trung phía tây, một thân ảnh áo bào trắng như ẩn như hiện, phất phới mà đến.
Khi hắn nhìn về phía hai người này, đối phương cũng đều có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lại.
Ánh mắt giữa ba người bọn họ va chạm với nhau, trong không trung chợt có một đám mây bị xé nát.
Nam tử áo đen ở phía đông, áo đen giày đen, tóc cũng là một mảng đen xì, khi hắn nhìn tới, loáng thoáng dường như khiến người ta cảm thấy ánh mắt hắn cũng màu đen, đó chắc là do đồng tử của hắn quá hắc ám.
Hắn đi cũng không nhanh, giống như là nhàn nhã dạo bước trong sơn dã, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, dường như mười dặm đường, ở dưới chân hắn thu lại thành một dặm, cứ như vậy nhàn nhã mà bình tĩnh, trong mấy hơi thở, liền đi tới trăm trượng ngoài kim trụ, sau đó thì dừng bước.
Mà nam tử áo trắng từ phía tây đến, lại chân đi giầy đay, hông buộc dây cỏ, cả người lộ ra vô cùng bình thường. Duy chỉ có một thân áo bào trắng đó lại trắng vô cùng, thậm chí là trắng tới có chút chói mắt. Hắn thướt tha giống như là cưỡi gió mà đến, chỉ là rõ ràng đang ở chỗ này, nhưng lại như ẩn như hiện, thân hình nhoáng lên một cái đã liền biến mất trong thiên địa, khi xuất hiện lại thì đã gần thêm mấy trăm trượng.
Loáng thoáng như vậy, hắn cũng đến rất nhanh, ở cách kim trụ trăm trượng thì chậm rãi ngừng lại.
Một đen một trắng, cùng áo xanh của Phương Nguyên mỗi người chiếm một góc, nhìn nhìn.
Giữa ba người đều vẫn giữ cự ly trăm trượng, sau đó nhìn nhau, không làm gì, cũng không nói gì.
...
Chung quanh các tu sĩ đột nhiên cảm giác tâm tình áp lực đến cực điểm.
Có một số người có nhãn quang nhìn thấy một màn này, không nhịn được không nhịn được mà tim co thắt lại, ánh mắt hoảng sợ, hạ thấp giọng kêu lên:
- Sao có thể... Sao có thể như vậy được, vị đến này, người mặc áo bào trắng, chân đi giày đay, chẳng lẽ chính là Trung Châu Thôi gia...
- Là hắn, Thôi gia Đạo Tử Thôi Vân Sơn!
- Trung Châu Đạo Chiến ba năm trước, hắn lực ép người cùng thế hệ, đạt được khôi thủ, ta từng từ xa nhìn hắn một cái.
Chung quanh là một mảng túc sát, không biết bao nhiêu đều hít hơi lạnh.
- Không ngờ, bí cảnh của Kim gia, không ngờ lại có hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ tới, như vậy thì náo nhiệt rồi.
- Không đúng... Vị kiếm khách áo đen kia là ai?
Không ai có thể xem nhẹ vị kiếm sĩ áo đen, không nhịn được cảm thấy hoài nghi:
- Hắn dường như cũng không kém gì hai vị Thiên Đạo Trúc Cơ này...
Nhưng người chú ý đến kiếm sĩ áo đen đó không ít, lại ai nấy đều lắc đầu:
- Chưa từng thấy người này...
...
Người xung quanh đều đã thở mạnh cũng không dám, nhưng ở bên cạnh kim trụ, ba người bao gồm cả Phương Nguyên ở bên trong, lại đều vẻ mặt bình thản.
Phương Nguyên quan sát hai người đó mấy lần, thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng chắp tay.
Mà đồng thời, vị nam tử áo bào trắng cũng giơ tay lên hành lễ.
Mà vị kiếm sĩ áo đen kia nhẹ nhàng gật đầu với hai người bọn họ.
Này điều này khiến người ta có chút bất ngờ, dưới cục diện túc sát như vậy, ba người không ai nói gì, lại thi lễ với nhau trước.
Thi là chi ngang hàng, trên vẻ mặt cũng đều không có thái độ kiêu ngạo gì.
Sau khi hoàn lễ, Phương Nguyên và kiếm khách mắt đen kia, vẫn không ai nói gì, cũng là vị Thôi gia Đạo Tử kia cười khanh khách, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn ra bốn phương tám hướng, khịt khịt mũi, cười nói:
- Mùi máu tươi nồng nặc quá, chết bao nhiêu người rồi?
- Đại khái là hơn ba trăm người, trong đó một vị hình như là đường đệ của ngươi!
Phương Nguyên nhẹ giọng trả lời, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
- Không sao cả, đường đệ của ta rất nhiều!
Thôi gia Đạo Tử đó nghe vậy, thản nhiên cười, không để ý lắc đầu, sau đó mới có chút nhíu mày nhìn về phía Phương Nguyên:
- Chỉ là ngươi dùng thân Thiên Đạo Trúc Cơ, không ngờ bắt nạt những người thường này, chẳng lẽ không cảm thấy là tự giảm giá trị con người à?
Phương Nguyên nói:
- Nói ra thì ngươi có thể không tin, là bọn họ đang bắt nạt ta!
Sắc mặt Đạo Tử lộ ra một loại biểu cảm tựa cười mà như không phải cười:
- Một đám phế vật, lấy đâu ra gan mà bắt nạt Thiên Đạo Trúc Cơ?
Phương Nguyên quay đầu nhìn các tu sĩ trốn ở xa xa quan chiến, nói:
- Có thể là bọn họ cảm thấy có nhiều người!
- Quả nhiên là những người này đều có cách nghĩ này!
Thôi gia Đạo Tử nhíu mày, nói:
- Bọn họ thủy chung không rõ, các tụ lại có nhiều tới mấy thì cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, không hề lên tiếng trả lời.
Bởi vì lúc này, hắn không ngờ sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, đặc biệt đồng ý với lời nói của Đạo Tử.
Nhưng hắn không thể lại nói như vậy, bởi vì đây là không đúng!
Hắn chỉ hít một hơi thật sâu, kéo dài giọng nói:
- Ta đang có chuyện quan trọng thương nghị với Kim gia, hai vị đến vậy, không biết có gì chỉ bảo?
Hai tu sĩ một đông một tây mà đến, nghe nói thấy lời ấy, cũng nhìn nhau một cái.
Tu sĩ áo đen từ phía đông đến bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta tới đây để ngăn cản ngươi tiếp tục kéo đổ kim trụ, bất luận Kim gia có thù hận gì với ngươi, kim trụ này lại không thể tiếp tục kéo đổ được nữa, bằng không có khả năng sẽ xuất hiện một số chuyện mà chúng ta cũng không muốn nhìn thấy!
Phương Nguyên quay đầu nhìn hắn một cái:
- Chuyện gì?
Nam tử áo đen đó thản nhiên nói:
- Ngươi chưa có tư cách biết chuyện!
Phương Nguyên không hỏi nữa, mà là quay đầu nhìn về phía Thôi gia Đạo Tử:
- Ngươi thì sao?
Chương 675 Bát Hoang Đại Phong Quyết (2)
Thôi gia Đạo Tử mỉm cười một tiếng, nói:
- Ta thì đơn giản thôi, là Kim Lão Thái Quân phái ta đến giết ngươi!
Phương Nguyên nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, có chút tò mò:
- Nàng ta bỏ ra giá cao mời ngươi vào bí cảnh để giết ta?
Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử từ bí cảnh bí cảnh nhìn sang bên phải bí cảnh, sau đó gật đầu nói:
- Ba thành!
Phương Nguyên có chút động dung:
- Cao vậy cơ à?
Thôi gia Đạo Tử cười nói:
- Vậy ngươi cho rằng là thế nào, chúng ta chính là người có hi vọng thành tiên mà!
Phương Nguyên nhíu mày, thở dài nói:
- Ta chỉ là không hiểu, nếu nàng ta chịu bỏ ra giá cao như vậy để mời ngươi tới giết ta, vậy vì sao lại không chịu trả thứ nợ ta lại cho ta? Cái ta muốn, rõ ràng chỉ là một quyển lôi pháp thôi mà...
Đạo Tử lắc đầu nói:
- Nói thật, ta cũng không hiểu cái này cho lắm, có lẽ là vì vấn đề mặt mũi?
Dứt lời, lại đoán:
- Sĩ diện của Kim Lão Thái Quân, cái này cũng cao giá đấy!
Phương Nguyên ngẩng đầu lên, nói:
- Vậy ta cũng chỉ có thể bức nàng ta phải vứt bỏ mặt mũi này thôi.
Thôi gia Đạo Tử cười nói:
- Ngươi trước tiên phải đảm bảo mình không chết dưới tay ta đã!
- Ta muốn thử xem!
Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nói:
- Trên thực tế, đã muốn thử từ lâu rồi!
Nói đến đây, liền không nói gì khác nữa, hai người đều hướng ánh mắt về phía kiếm sĩ áo đen.
Kiếm sĩ áo đen đó lúc này đã ngồi xuống, nói:
- Ta chỉ là không muốn ngươi đánh sập kim trụ thôi, cái khác không liên quan tới ta!
Phương Nguyên và đó Thôi gia Đạo Tử liền đều gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía nhau.
Vị Thôi gia Đạo Tử đó mỉm cười, trên người cũng không có sát khí, cũng không thấy hắn bấm pháp ấn gì, nhưng lại lờ mờ cảm thấy, dường như có khí cơ vô hình từ trên người hắn phóng thích ra, sau đó ở chân trời, một trận cuồng phong ầm ầm thổi tới, giống như là thổi cho tất cả mọi thứ trong thiên địa bay lên, nhưng hắn ở trong cuồng phong này lại yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả chéo áo cũng không lay động.
- Hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng không phải mượn lôi lực thành tựu Trúc Cơ!
Phương Nguyên nhìn một màn này, đồng tử hơi co lại.
Thiên Đạo Trúc Cơ, chính là mượn lực lượng của trời xanh ngưng tụ đạo cơ, mà lực lượng của trời xanh này cũng có rất nhiều.
Lôi lực, chỉ một loại trong đó mà thôi.
- Răng rắc.
Khi trong lòng sinh ra suy nghĩ này, Phương Nguyên cũng tâm niệm khẽ động, lập tức chung quanh ngưng tụ ra một mảng lôi hải, mà ở trên lôi hải, dưới chân ngưng tụ ra Lôi Linh Chu Tước, đỡ hắn bay đến trong không trung, quanh người một con thanh lý di động, bơi ở trong hư không, mà sau lưng hắn, thì lại có một gốc Bất Tử Liễu tia chớp vấn vít xuất hiện, từng cành liễu giống như trăm ngàn đạo lôi tiên rủ xuống!
Thân hình hắn như ẩn như hiện trong cuồng phong gào thét, Thôi gia Đạo Tử, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới, nhất là lúc nhìn thấy Lôi Linh bên cạnh hắn, trong ánh mắt dường như có vài phần ý khen ngợi, sau đó than khẽ:
- Nói thật, ta có chút đồng tình với ngươi!
- Hả?
Phương Nguyên đứng trên lưng Chu Tước, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.
Thôi gia Đạo Tử đó nói:
- Chỉ có bản thân chúng ta mới biết kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ là không dễ dàng thế nào, càng mấu chốt là, cho dù là chúng ta kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, cũng chỉ là bắt đầu, tài nguyên, công pháp, đều là vấn đề lớn, ta so với ngươi thì may mắn hơn, năm đó có được sự chỉ điểm của Dịch Lâu tiền bối, ở trong một chỗ quật của Đông Hoàng Sơn, tìm được một luồng hắc phong thượng cổ, kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, sau đó Thôi gia chúng ta bỏ ra một nửa gia tài, cầu tới cho ta một đạo bí pháp Thần cấp, cuối cùng khiến cho con đường này của ta đi được thuận lợi!
- Hiện giờ, Bát Hoang Đại Phong Quyết của ta đã tu thành, chỉ chờ thời cơ đến liền có thể Kết Đan!
- Mà ngươi, lại bị Kim gia áp chế, năm cuốn lôi pháp, chỉ có được bốn, thần thông từ đó mà chưa đại thành, lại phải vẫn lạc nửa đường.
Sắc mặt Phương Nguyên xuống.
Hắn không biết Thôi gia Đạo Tử này nói ra những lời này là để làm dao động đạo tâm của mình, hay là thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng hắn lại không muốn nói thêm gì trên đề tài này, chỉ lắc đầu.
Thôi gia Đạo Tử tựa cười mà như không phải cười nói:
- Ngươi chắc còn có một đạo Lôi Linh, vì sao không sử ra?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
- Muốn lấy đó làm đòn sát thủ à?
Thôi gia Đạo Tử đó bật cười nói:
- Chúng ta là Thiên Đạo Trúc Cơ, nếu ngươi tu thành năm đạo Lôi Linh, có lẽ còn có tư cách đánh với ta một trận, nhưng hiện giờ chỉ có bốn đạo Lôi Linh, vậy thì bất kể là như thế nào, kết quả cũng đều...
- Chúng ta kỳ thật cũng không quá giống nhau!
Phương Nguyên cắt ngang lời hắn, ngẩng đầu lên cười một tiếng.
Thôi gia Đạo Tử hơi ngẩn ra:
- Ồ?
Phương Nguyên nói:
- Ngươi cảm thấy tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ rất không dễ dàng, mà ta, kỳ thật cảm giác rất dễ dàng!
- Câu trả lời rất không khiến cho người ta thích!
Thôi gia Đạo Tử cười cười, nói:
- Vậy ta thử xem ngươi là thực sự có thiên phú cao thế nào!
Khi nói ra những lời này, hắn đã nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay, lại thấy gió to chung quanh hắn, trong nháy mắt này mạnh hơn gấp mười lần, mà ở đó, không ngờ loáng thoáng ngưng tụ ra bốn loại binh khí, phân biệt là đao, thương, kiếm, kích, đều là toàn thân đen xì, dài chừng ba trượng, giống như thực chất, sau đó Thôi gia Đạo Tử gật đầu, cuồng phong đó bỗng nhiên ùa về phía Phương Nguyên!
Một chốc đó tựa như sông kè vạn dặm một phát trào ra, gió mạnh thổi tới bẻ thành nhổ quốc.
Phương Nguyên trực tiếp liền bị cuồng phong ập tới đó bao phủ ở bên trong, một thân áo xanh bay phất phới.
Bình luận facebook