• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 686-690

Chương 686 Đạo Lôi Linh cuối cùng (1)

- Chít chít...

Đống thịt nát đó vốn là nhân lúc Phương Nguyên bị thương nặng, mới đánh bạo hiện thân, muốn đoạt đạo cơ của Phương Nguyên, nhưng không ngờ Phương Nguyên lại còn có thuật phòng thân bực này, cũng cảm thấy khẩn trương, kêu loạn lên, sau đó dùng hết khí lực, muốn kéo Bất Tử Liễu về phía mình, bên trong đống thịt nát đó, không ngờ mọc ra một cái miệng rộng đầy răng nanh, muốn nuốt Bất Tử Liễu vào trong miệng...

- Nếu ngươi không hiện thân, ta thực sự còn không biết phải đối phó ngươi như thế nào!

Cho tới lúc này, hắn mới hai mắt lạnh lùng, nhìn về phía quái vật đó, trong ánh mắt là sát ý chưa từng có:

- Hiện giờ, ngươi cuối cùng cũng không nén được mà hiện thân, ta cũng tiện trừ hậu hoạn vĩnh viễn, chân chính luyện hóa Bất Tử Liễu này.

- Đúng là người cẩn thận, phương pháp giữ mạng không ngờ lại nhiều như vậy.

Mà trong không trung, Thôi gia Đạo Tử nhìn thấy một màn này, trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, theo trực giác cảm thấy đạo cơ vị này trước mắt này có chút khó chơi. Thân mang thần thông cường đại như vậy, không ngờ còn lưu lại biện pháp giữ mạng như Bát Tuyệt Cấm Chế, cũng khiến hắn có chút bất ngờ!

- Ầm!

Nhưng hắn cũng không quá bận tâm, cười lạnh một tiếng, liền điều khiển cuồng phong gào thét mà đến, mấy chục hư ảnh đạo binh từ trên trời hạ xuống.

Rắc rắc...

Chỉ thấy một mảng gió lạ liên miên, giống như ác thú, đánh vào trên một mảng cấm chế đó, chấn cho thiên địa lay động.

Lần này, Thôi gia Đạo Tử rõ ràng đã dùng hết toàn lực, lại không ngờ, sau khi đánh vào trên linh quang của những cấm chế ở trước người Phương Nguyên, liền thấy những linh quang đó run rẩy không thôi, nhưng không ngờ lại không vỡ ra, ngược lại là hai tòa núi lớn ở bên cạnh Phương Nguyên lại ầm ầm rung động.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử lạnh lùng, đã nhìn ra sự huyền diệu.

Bò lên Phương Nguyên đó quái thai đó quấn lấy, cố tình trốn vào trong sơn cốc đó, cũng là cố ý lựa chọn, thứ nhất hai núi cạnh nhau, có thể đảm bảo sau lưng và trái phải hắn đều an toàn, thứ hai, hắn gắn liền cấm chế và hai tòa núi lớn này lại với nhau, vừa có thể phòng ngừa phòng ngừa người am hiểu thổ độn lặng lẽ từ phía sau mò tới xuống tay với hắn, cũng có thể chuyển dời đến lực lượng cấm chế chuyển dời đến trên hai tòa núi lớn!

- Ha ha, chỉ là cấm pháp bực này mà cũng muốn ngăn cản ta à?

Thôi gia Đạo Tử phát hiện biến cố này, lại lạnh lùng bật cười:

- Ta sẽ đánh nát cả hai tòa núi lớn đó cho ngươi xem!

Trong tiếng quát khẽ, hai mắt hắn lờ mờ biến sắc, ẩn hiện một cỗ sương mù mịt mùng.

Sau lưng hắn, hư ảnh các loại binh khí hiện lên, ầm ầm đánh về phía cấm chế đó.

Hai tòa núi lớn lay động không thôi, vách đá rạn nứt, rào rào rơi xuống.

Nhưng thanh thế như vậy nhìn thì đáng sợ, nhưng muốn phá cấm trận này thì rõ ràng vẫn cần thời gian nhất định.

Điều này cũng khiến Thôi gia Đạo Tử khẽ cau mày, trong lòng có mấy phần không vui.

Hắn là một người cực kỳ tinh đạo, từ lúc bắt đầu tu hành, liền tôi luyện bản thân, tham ngộ pháp thuật, về sau khi tu thành Thiên Đạo Trúc Cơ, lại đặt một thân tinh lực trên Bát Hoang Đại Phong Quyết, một lòng muốn tham ngộ pháp quyết này, kết thành Kim Đan, nhưng đối với trận pháp, đan thuật vân vân, lai chỉ là đọc lướt qua chứ không sâu, bình thường gặp phải cấm chế, đại trận gì thì đều là trực tiếp dốc hết sức mà phá vỡ!

Mà hiện giờ, Phương Nguyên bày ra cấm trận giữ mạng, lại rõ ràng không giống như những gì hắn bình thường gặp phải.

Tuy hắn cũng có thể phá vỡ, nhưng lại cần thời gian nhất định.

Nhưng mấu chốt là, hắn nhìn thấy quái vật bên trong trận, mày liền không khỏi nhíu lại.

Hắn biết, quái vật kia cần nhất chính là thời gian...

Nếu khi mình phá trận dùng quá nhiều thời gian, quái vật đó đoạt cơ thất bại, Kim Lão Thái Quân khó đảm bảo sẽ giữ lời.

- Thôi gia thiếu gia, công huyền môn này, đoạn trận khu...

Cũng đúng là lúc này, trong đám người vây xem cách đó không xa, bỗng nhiên có người cao giọng hét lớn, nhắc nhở Thôi gia Đạo Tử.

- Hả?

Ánh mắt Thôi gia Đạo Tử hơi biến đổi, nhìn về phương hướng đó.

Những người đó lập tức xoẹt một tiếng, ào ào chen về phía sau, đối với trận đánh giữa Thiên Đạo Trúc Cơ này, bọn họ thực sự là không dám nhúng tay, người vừa lên tiếng cũng là bởi vì nhìn ra Thôi gia Đạo Tử dường như đang do dự, mới không nhịn được mà mở miệng hô to.

Lúc này thấy Thôi gia Đạo Tử nhìn về phía bọn họ, còn tưởng rằng là chõ mồm lung tung, chọc cho Thôi gia Đạo Tử không vui.

- Nếu đã hiểu rồi vậy sao không tới phá trận?

Nhưng bọn họ không ngờ là, Thôi gia Đạo Tử nghe vậy, lại cười nhạt, lại còn nói một câu như vậy.

Những người vây xem đó lập tức ngây ra một thoáng, còn tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thôi gia Đạo Tử vung tay lên, đỡ một đao của Quan Ngạo, thản nhiên nói:

- Ta không có chút hứng thú nào đối với phá trận, cũng không có hứng thú gì đối với tài nguyên trong Kim gia bí cảnh, cho nên nếu các ngươi lập được mấy phần công lao, những tài nguyên đó có thể chia nhau!

- Thật à?

Đám tu sĩ đang vây xem đó lập tức vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Lúc trước bọn họ vẫn nghĩ, đấu pháp giữa Thiên Đạo Trúc Cơ, nhất định không thích bọn họ nhúng tay.

Lại không ngờ, vị Thôi gia Đạo Tử này lại không bận tâm.

- Đa tạ Thôi gia Đạo Tử.

Có người phản ứng nhanh, lập tức mừng rỡ hô lên, tế ra pháp khí, vội vàng đánh tới một phương cấm chế đó.

Theo người khi xuất thủ, những người khác cũng đều vội vàng làm theo.

Trong nhất thời, đầu người lúc nhúc, xông tới trước dãy núi, vô số pháp khí thần thông giống như mưa rơi xuống.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Thôi gia Đạo Tử không nhịn được lộ ra một nụ cười lạnh.

...
Chương 687 Đạo Lôi Linh cuối cùng (2)

- Trời ạ, sao lại như vậy?

Trong hư không ngoài ba bốn dặm, Tôn quản sự đang đấu với kiếm sĩ áo đen đó, nhưng một trường ác đấu này của bọn họ lại khác với người khác, Tôn quản sự thủy chung chỉ là cầm chân đối phương, không đấu chính diện, đối phương muốn đi thì hắn liền đuổi theo, đối phương đuổi theo thì hắn liền lập tức đào tẩu, cho tới lúc vạn bất đắc dĩ, mới chịu đón đỡ một đòn, nhưng vẫn là vừa chạm là trốn, đấu pháp vô cùng đáng khinh.

Dưới tình huống như vậy, một thân thực lực của kiếm sĩ áo đen đó không ngờ có một loại cảm giác không sử ra được.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, Tôn quản sự lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt quét nhanh, liền phát hiện Phương Nguyên đã lâm vào tình thế nguy hiểm, trong lòng lập tức kinh hãi, tâm niệm khẽ động, liền muốn vòng qua kiếm sĩ áo đen đó chạy tới tương trợ.

- Còn dám phân tâm?

Nhưng cũng vào một thoáng này, kiếm sĩ áo đen đó lại đột nhiên nắm được cơ hội, kiếm quang chợt lóe rồi biến mất.

Tôn quản sự vội vàng quay lại, nhưng cánh tay trái đã bắn ra một hàng huyết quang.

Hắn cũng chỉ đành vội vàng thi triển bí pháp, trốn ra xa mấy chục trượng rồi mới lại biến mất.

- Phương tiểu ca, ta đến giúp ngươi...

Nơi Xa hơn, Quan Ngạo trên Bát Hoang Sơn trong lòng cả kinh, xách đại đao chạy tới.

Nhưng hắn cách qua xa, hơn nữa vừa xông tới liền đã bị người ta vây quanh.

...

Ầm ầm ầm!

Cấm trận Chung quanh bị vây công liên tục, đáng sợ vô cùng, rung động ầm ầm.

Dưới sự cường công như vậy, cấm chế có tính lâm thời bực này đã có chút khó có thể chống đỡ.

Dù sao, đây cũng là một loại thủ đoạn Phương Nguyên dùng để giữ mạng lâm thời, lại không giống như đại trận bình thường, trải qua vô số thôi diễn và biến hóa, khiến người ta căn bản không mò được chỗ trận môn, nhược điểm của Bát Tuyệt Cấm Trận này là rất rõ ràng, người hơi có hiểu biết một chút về trận thuật đều có thể nhìn ra được, hiện giờ trong vô số người xung quanh, chỉ cần có ba thành công về phía nhược điểm đó, liền đã khó có thể chống đỡ được lâu rồi.

Nhưng lại đúng vào lúc này, Phương Nguyên không thể trực tiếp bứt khỏi quái thai đó.

Hắn hiện giờ có thể cảm thấy quái vật này đang quấn chặt trên Bất Tử Liễu của mình, dường như muốn kéo một bộ phận nhục thân của hắn ra vậy, cũng may mà mình ở lại trong cấm trận, dồn hết một thân pháp lực đối kháng lại hắn, mới có thể duy trì được một cục diện nửa vời như vậy, nhưng chỉ cần cấm trận mà vỡ, ngoại địch xông tới gần, mình làm sao còn có cơ hội mà đối kháng lại hắn?

- Nó dùng khí cơ vô hình cuốn lấy ta, hình như cũng là một loại chú thuật, hẳn là lúc Kim Lão Thái Quân cường hành ngưng tụ Lôi Linh Bất Tử Liễu này cho ta, liền động tay động chân, về sau nó vẫn trốn trong giỏ đi theo ta, cũng là vì bắt giữ được khí cơ của ta, hiện giờ, nó đã cuốn lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, ta chỉ có thể cường hành đoạt lại Bất Tử Liễu, sau đó thì nhân khoảnh khắc đó ngưng tụ pháp lực, chém hắn...

Trong lòng đã nghĩ ra những phương pháp này, nhưng tình thế trước mắt lại rất nguy cấp, khiến hắn không có thời gian.

- Chít chít...

Quái vật đó dường như cũng nhìn ra tình cảnh hung hiểm của Phương Nguyên, trong ánh mắt lộ ra quang mang hưng phấn.

Tốc độ chiếm đoạt Bất Tử Liễu lại nhanh hơn mấy phần, dường như có chút gấp không thể chờ.

- Chống đỡ được giây nào hay giây nấy.

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn vội vàng vận chuyển pháp lực, muốn ngưng tụ ra một đạo Lôi Linh để bảo hộ cấm chế, khiến mình ở trong cấm chế này có thể ở thêm được một thời gian, chỉ cần có thời gian nhất định, hắn liền có thể nghĩ biện pháp giải quyết quái vật này.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, hắn lại bất ngờ phát hiện, không ngờ lại không dùng được.

Quái vật đó kéo lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu, cũng thuận tiện ảnh hưởng đến đạo cơ của mình, khiến cho pháp lực của hắn vận chuyển cực chậm, vừa rồi Lôi Linh Chu Tước và Lôi Linh Thanh Lý đều bị đánh tan, hắn còn muốn ngưng tụ lại là vô cùng cật lực...

Có điều khiến Phương Nguyên có chút kinh ngạc là, cũng không phải mỗi một đạo Lôi Linh đều không thể vận dụng...

Hắn còn có một đạo một đạo cuối cùng đó!

Mắt thấy Thôi gia Đạo Tử ở phía trước thần thông mạnh mẽ, giống như hung thần, mang theo khí thế không ai bì nổi lao thẳng tới, Phương Nguyên thở dài trong lòng, tuy không quá tình nguyện, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng vẫn chỉ có thể làm ra lựa chọn này.

- Ài...

Hắn thầm bấm một pháp ấn.

Ầm một tiếng, lôi quang bên cạnh hắn lại lấp lánh, che phủ tứ phương.

Mà xuất hiện trong lôi quang này lại là một con cóc ngồi xổm dưới đất, hai mắt đờ đẫn...

- Đó là một con... Cóc?

Các tu sĩ chung quanh vốn đã ùa lên, muốn đánh cho Phương Nguyên ngã gục, phá Bát Tuyệt Cấm Trận đó, nhưng lại không ngờ rằng, trước mắt bỗng nhiên có lôi quang lóe lên, chiếu sáng một phương hư không...

Lúc trước bọn họ thật sự bị Phương Nguyên giết cho sợ tới võ gan vỡ mật, vừa rồi cũng biết hắn hiện tại đã không thể thi triển thần thông, bị bức đến góc chết mới dám đi lên nhặt tiện nghi, nhưng lúc này thấy hắn không ngờ lại thi triển lôi pháp, liền lập tức hoảng sợ, đứng phía trước là một mảng kêu la, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng không ngờ đợi cho lôi quang tan đi, xuất hiện ở trước mặt bọn họ lại không phải là Chu Tước, cũng không phải là con cá xanh đó.

Mà không ngờ lại là một con cóc!

Nhìn thì chỉ to bằng đáy nồi, thành thành thật thật ngồi xổm dưới đất, ánh mắt hiền lành, bụng hóp lại.

Vừa thấy con cóc này, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên của bọn họ lập tức đều có thêm mấy phần cổ quái.

Thiên Đạo Trúc Cơ này nhìn thì tiên ý mười phần, áo xanh tung bay, giống như không nhiễm khói lửa nhân gian, sao lại luyện ra Lôi Linh như vậy.
Chương 688 Nó tức giận rồi (1)

Mà Phương Nguyên ngồi xếp bằng trong cấm trận, sắc mặt cũng có chút xấu hổ.

Thầm nghĩ:

- Ta cũng không phải cố ý luyện như vậy...

Hắn cũng thật sự không biết phải nói gì, đây chính là Lôi Linh duy nhất hắn hiện giờ có thể vận dụng trong Tứ Tướng Lôi Linh!

Nói đến cũng lạ, nếu Tứ Tướng Lôi Linh muốn sắp xếp vị trí, Kim Tướng Lôi Linh này hẳn là nhỏ yếu nhất.

Dù sao Phương Nguyên dùng phương thức dưỡng kiếm, dưỡng ra một đạo Lôi Linh này, nhưng vẫn không tận lực đi tu luyện nó, giống như lúc trước vừa sinh ra Lôi Linh Chu Tước vậy, nó hẳn là một loại tồn tại vô cùng nhỏ yếu, khi đối địch thì không có tác dụng gì...

... Huống chi còn rất xấu!

Cho nên, Phương Nguyên mới vẫn không sử dụng nó!

Nhưng hiện giờ cũng không có biện pháp khác, sau khi hai đạo Lôi Linh thủy hỏa bị đánh tan, trong khoảng thời gian ngắn đã không thể ngưng tụ ra, cũng chỉ có Kim Tướng Lôi Linhnày là vẫnchưa sử dụng, lại vẫn còn yên lành, có thể lâm thời triệu ra ngăn cản một hai...

Cho dù không có tác dụng khác, đỡ mấy đạo công kích thì vẫn có thể chứ!

...

- Giết...

Một đám tu sĩ xung quanh chỉ là bị sự xuất hiện của con cóc này dọa cho khí thế hơi chậm lại một chút. Liền rất nhanh lại có phản ứng, trong những tiếng hét vang, lại xông lên, tế ra pháp khí hoặc là pháp bảo, khí thế cũng lớn hơn vừa rồi mấy lần.

Nếu Chu Tước hoặc là Lôi Ngư, còn có thể tạo thành sức uy hiếp nhất định đối với bọn họ, nhưng con cóc này...

Trông thì xấu, đầu lại nhỏ, hay là thôi đi!

Trong khoảnh khắc, quang mang của không biết bao nhiêu pháp khí và thần thông đều đánh về phía Phương Nguyên, nhất thời loạn xạ như mưa.

Phương Nguyên nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng hơi kinh hãi, vội vàng dùng thần niệm thôi động con cóc này.

Có điều hắn cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì con cóc này không giống như Lôi Linh Chu Tước, tốc độ đáng sợ, hung uy kinh người, có thể trực tiếp đả thương người, lại không giống như Lôi Ngư, có thể trực tiếp triệu hồi ra, ngăn cản công kích của người khác, lại càng không giống như Bất Tử Liễu, vô số cành liễu quật ra xung quanh, dễ dàng điều khiển, nhìn thì giống như chỉ có thể ngồi ở đó, thành thành thật thật, trừ nhảy một chút ra thì chẳng làm được gì khác.

- Vù vù vù!

Con cóc này cái gì cũng không biết, người khác có thể không biết, nhưng người của Kim gia cùng với gia tướng của Thôi gia lại không dám quá coi thường nó, vẫn tập trung vô số đạo thần thông và pháp khí nện lên người nó, nghĩ trước tiên cứ tiêu diệt nó đã rồi tính.

Phương Nguyên cũng không nhịn được mà chau mày, thầm nghĩ đừng bị đánh nổ...

Nhưng hắn không ngờ, con cóc đó đã trúng mấy đòn, không ngờ vẫn hoàn toàn không có phản ứng, giống là vô cùng rắn chắc.

Có điều, cũng không phải hoàn toàn không có phản ứng, bụng giống như hơi nhô ra.

- Đây là Khí Cáp Mô?

Phương Nguyên hơi ngẩn ra, ở quê nhà Thái Nhạc Thành, có một loại cóc, sau khi bị người ta đánh, cũng không hoàn thủ, cũng không trốn, chỉ là bắt đầu không ngừng tức giận, càng tức giận thì bụng càng lớn, cuối cùng cho tới khi toàn bộ đều phồng lên, to ra mấy lần...

Sau đó thì không có sau đó!

Loại Khí Cáp Mô này cũng chỉ là tức giận mà thôi!

Lôi Linh này của Phương Nguyên chính là như vậy, bị đánh trúng liền tức giận, bụng càng lúc càng phồng to, tròn xoe lại rất đáng yêu...

Nhưng mấu chốt là...

... Đây là Lôi Linh của mình!

... Trên lý thuyết thì lực công kích hẳn là Lôi Linh hệ kim mạnh nhất!

... Ngươi tác dụng thì có tác dụng gì?

...

Nhưng cũng vào lúc Phương Nguyên đã vô cùng không hài lòng, chuẩn bị trước tiên từ bỏ tìm kiếm vấn đề của Bất Tử Liễu, lại bỗng nhiên trong lòng khẽ động.

Cóc đó dù sao cũng là một trong các Lôi Linh của hắn, thần thức của liên hệ với nhau.

Lúc này Phương Nguyên liền đột nhiên cảm thấy, theo con cóc này bị đánh càng lúc càng nhiều, dường như có chút khang khác.

Dường như dường như trong quá trình này đang chậm rãi ngưng tụ ra một vài thứ...

...

- Sao lại chịu đòn tốt như vậy, chẳng lẽ là kim cương bất hoại à?

Mà vào lúc này, các tu sĩ vây ngoài Bát Hoang cấm trận cũng có chút kinh ngạc.

Con cóc đó đã trúng nhiều đòn như vậy, vẫn bất động ngồi đó, hơn nữa còn đang tức giận, nhìn thì vẫn rất dọa người.

Có điều bọn họ càng sợ hơn là, càng công tới, không đánh nổ được nó thì cũng thôi, có điều con cóc này cũng thực sự rất giỏi chịu đòn, trơ mắt nhìn lên, đã to hơn nó lúc bình thường ba lần, lại vẫn không nổ, ngược lại càng rắn chắc hơn, một số công kích đánh lên người nó, không ngờ trực tiếp bị cái bụng đang phồng lên của nó bắn bay ra ngoài, lại thương tổn được tới nó mảy may.

- Hừ, trong hồ lô của ngươi rốt cuộc bán thuốc gì?

Nhưng lúc này, Thôi gia Đạo Tử lại có chút không nhịn được nữa.

Vừa rồi sau khi con cóc này xuất hiện, hắn cũng không hề xem nhẹ nó, mà ngược lại, hắn còn cố ý lưu ý, bởi vì hắn biết Phương Nguyên còn có một đạo Lôi Linh chưa thi triển, cho rằng đó là hậu thủ của Phương Nguyên, cho nên cho dù là lúc phá Bát Hoang cấm trận này, hắn cũng không cự tuyệt sự hỗ trợ của tu sĩ khác, nghĩ Phương Nguyên vạn nhất có hậu chiêu gì, cũng có thể cho để bọn họ ngăn cản.

Nhưng hiện giờ, hắn đợi một lúc, thấy con cóc đó không ngờ một mực chịu đòn, trong lòng liền cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhất là, nhiều người như vậy vây ở đây, bao gồm cả người có thân phận như mình, không ngờ lại bị một con cóc cản đường, mãi vẫn không thể phá trận, bản thân cũng lộ ra có chút hoang đường, tương lai vạn nhất truyền ra ngoài, chẳng phải là sẽ bị người khác nhạo báng à?

Điều này khiến hắn cuối cùng không nén được, đột nhiên song chưởng rung lên.

Ầm một tiếng!

Chung quanh cuồng phong gào thét, tất cả tu sĩ đều cuống quít lui qua một bên, không dám tới gần, sau đó liền thấy trên đỉnh đầu của Thôi gia Đạo Tử, không ngờ có một đạo hắc khí chui ra, xen lẫn trong cuồng phong, hóa thành một đạo đại kích màu đen.
Chương 689 Nó tức giận rồi (2)

Một đạo đại kích đó dài chừng hơn ba trượng, toàn thân đều là phù văn thần bí...

Đây đã là một trong những thủ đoạn dưới đáy hòm của hắn!

Cho dù con cóc này là một con hung thú chân chính, cũng phải khiến nó một kích là chết!

- Chít chít...

Cùng lúc đó, Kim gia trong Bát Hoang cấm trận cũng đã gấp tới hai mắt bốc hỏa.

Nó vốn là đã nhắm chuẩn cơ hội mới ra tay, nhân lúc Phương Nguyên thân chịu trọng thương, lại bị Thôi gia Đạo Tử áp chế mà đoạt lấy Lôi Linh Bất Tử Liễu của hắn, lại không ngờ rằng hắn ở trong cấm trận trốn lâu như vậy, người bên ngoài vẫn không thể tiến vào hỗ trợ, đổi thành nó và Phương Nguyên hai người đọ sức với nhau, mà trong quá trình đọ sức này, nhục thân của nó vốn đã suy yếu, làm sao có thể thực sự đọ được với Phương Nguyên?

Điều này khiến trong lòng nó quýnh lên, gân cổ kêu to, chấn cho hư không chung quanh cũng run rẩy.

Một gốc Bất Tử Liễu trong cơ thể Phương Nguyên đó không ngờ bị nó kéo ra được nửa đoạn rồi!

Trên cành của Bất Tử Liễu, rõ ràng có thể nhìn thấy một sợi tơ hồng, loáng thoáng, một đầu khác thì ở trong cơ thể quái thai kia.

Sợi tơ hồng này như có như không, vốn vô cùng bí mật.

Nhưng khi quái thai này dùng hết toàn lực mà kéo, nó vẫn lộ ra rồi!

Nó lúc này, cũng đã bất chấp tất cả, muốn nhân lúc Thôi gia Đạo Tử xuất thủ mà đoạt Lôi Linh của hắn...

...

Ầm ầm...

Đại kích màu đen trên đỉnh đầu Thôi gia Đạo Tử đã ngưng tụ ra lực lượng vô cùng, từng tầng khói đen tán phát ra, ngay cả hư không chung quanh cũng phải chịu ảnh hưởng, vặn vẹo từng trận, khó có thể tưởng tượng, nếu một kích này mà đánh ra sẽ mạnh tới mức nào!

- Hả?

Nhưng cũng vào lúc hắn sắp sửa đánh ra đại kích, đột nhiên lại ngẩn ra.

Ngay phía trước cấm trận, con cóc đó bỗng nhiên hơi xoay người, hai mắt đờ đẫn nhìn về phía hắn!

Thôi gia Đạo Tử đột nhiên cảm thấy có chút không đúng...

Từ xa nghênh đón hai mắt đờ đẫn của con cóc đó, hắn cảm thấy một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Điều này khiến hắn không chút do dự, đột nhiên tay áo phất một cái, bay nhanh ra sau.

- Vù!

Nhưng cũng đúng vào lúc này, con cóc đó bỗng nhiên há miệng!

Một đạo bạch quang đột nhiên từ trong miệng nó bay ra!

Tốc độ của bạch quang đó vô cùng đáng sợ, giống như phi kiếm, nhưng so với phi kiếm lại nhanh hơn vô số lần, lực lượng bên trên cũng cường đại hơn vô số lần, vừa bay ra khỏi miệng liền nhắm thẳng vào Thôi gia Đạo Tử đang đào tẩu, giữa nó và Thôi gia Đạo Tử còn có vô số tu sĩ, nhưng một đạo bạch quang đó dường như có linh tính của bản thân mình, vòng qua mọi người, hướng thẳng tới Thôi gia Đạo Tử đó mà bay tới!

- Ngươi dám...

Thôi gia Đạo Tử lúc này, tâm thần cũng kinh hãi, liều mạng ném đại kích màu đen trong tay ra.

Ầm...

Đại kích màu đen ngưng tụ vô số lực lượng đó nghênh đón bạch quang, sau đó liền nhìn thấy, đại kích màu đen đó đột nhiên liên tiếp thoát phá, tỏa ra tầng tầng khói đen, sau đó thì bạch quang từ trong khói đen bay ra.

Lực lượng đó dường như không yếu đi nửa phần, trong khoảnh khắc đã tới trước người Thôi gia Đạo Tử.

- Phập...

Thôi gia Đạo Tử căn bản không kịp né tránh, liền đã bị đạo bạch quang đó xuyên qua ngực, hơn nữa không chỉ là ngực, nửa người đều bị lực đạo mãnh liệt ngưng tụ trên bạch quang đó chấn vỡ, trên áo choàng trắng tới chói mắt, tuôn ra một mảng vết máu.

- Thôi công tử...

Trong hư không xung quanh, tất cả mọi người đều ngây ra, cơ hồ là không dám tin vào một màn trước mắt.

Trong nhất thời, bọn họ đều cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Đạo bạch quang đó hiện giờ đã bay về trong miệng con cóc, bụng nó cũng hóp vào, vẫn là như vậy, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, nhìn thì không có nửa phần cảm giác nguy hiểm, nhưng một màn bạch mang này xuất hiện lại thật sự khiến người ta khó có thể quên được.

- Quả nhiên không hổ là Kim Tướng Lôi Linh có lực công kích mạnh nhất.

Ngay khi bạch mang đó một phát đánh cho Thôi gia Đạo Tử trọng thương, trong Bát Tuyệt Cấm Trận, Phương Nguyên cũng vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Hắn vừa rồi cảm ứng được theo công kích chung quanh đánh vào trên người con cóc càng lúc càng nhiều, trong cơ thể con cóc đó dường như cũng ngưng tụ ra một loại lực lượng không tầm thường, thế là vào thời điểm mấu chốt, liền thử thôi động loại lực lượng này, chỉ có điều, hắn cũng ngàn vạn lần không ngờ, loại lực lượng này lại mạnh tới như vậy, bạch mang vừa xuất hiện, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không thể ngăn cản.

Mà vừa như vậy, ngoài cấm trận, các tu sĩ đều đã hoảng sợ vô cùng, liều mạng thối lui ra phía ngoài, ở chung quanh cấm trận tránh ra một mảng không gian rộng, mỗi người đều trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn con cóc đó, bộ dạng giống như là thấy quỷ thần.

Hiện giờ, Phương Nguyên ở trong, lập tức có được một cơ hội tốt.

Áp lực ngoài trận được buông lỏng, hắn cũng lập tức tập trung tinh thần, đột nhiên nhìn lại về phía sau.

Lúc này, quái vật đó cũng đang si ngốc nhìn hắn, cũng bộ dạng có chút chân tay luống cuống.

Rất rõ ràng, quái vật này vốn định nhân cơ hội Thôi gia Đạo Tử đánh một kích mạnh mẽ về phía Phương Nguyên, cường hành cướp đi Lôi Linh của hắn, lại không ngờ rằng, dưới sự giáp công của hai bên, lại là kết quả này, lập tức giật mình ngây đơ tại chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hiện giờ, không chỉ là Phương Nguyên muốn quay lại đối phó nó.

Mấu chốt hơn là vừa rồi nó đã lộ ra. của mình...

Nó rất muốn mau chóng đoạt lấy Bất Tử Liễu của Phương Nguyên, đến nỗi đã lộ ra cả ám thủ mà Kim Lão Thái Quân che giấu.

- Ngươi vừa rồi chơi vui lắm nhỉ?

Phương Nguyên cười lạnh một tiếng, đột nhiên bay lên, ngọn giữa và ngón trỏ dựng lên khép lại, hóa thành một đạo kiếm quyết, chém nhanh về phía sau.
Chương 690 Nuốt rồi? (1)

- Chít chít...

Quái vật đó vừa sợ vừa giận, Phương Nguyên Phương Nguyên.

Đến lúc này, một kích liều mạng liều mạng không ngờ lại cũng thể hiện ra lực lượng đáng sợ dị thường, chỉ là lực lượng nhục thân của hắn trên trình độ nào đó liền đã không kém gì Quan Ngạo, nhưng nhìn nó, Phương Nguyên đã tích đầy một bụng tức, kiếm ý bên cạnh bốc lên, vù một tiếng, một đạo kiếm khí mắt thường có thể nhìn thấy bỗng dưng xuất hiện, trong nháy mắt chém đến quái vật đó, vô cùng sắc bén.

Quái vật đó vừa sợ vừa giận, lúc vội vàng xoay người, Phương Nguyên lại đã xoay chuyển kiếm khí.

- Vù.

Kiếm khí từ trái sang phải, chém qua một sợi tơ hồng kín đáo tới cơ hồ không thể nhận ra, tơ hồng theo tiếng mà đứt.

Mà sợi tơ hồng này chính là Kim Lão Thái Quân động tay động chân trên Bất Tử Liễu của hắn, chính là một loại ám chú (rủa thầm) không dễ phát giác, chính là để tiện cho Kim gia Đạo Tử này của này cướp lấy Lôi Linh, dù sao vị Kim gia Đạo Tử này tuy có thiên phú thần thông, nhưng nó đã bị phế bỏ, không có sức từ trên người Thiên Đạo Trúc Cơ như Phương Nguyên cường hành cướp lấy Lôi Linh, bởi vậy, lão thái quân liền để lại ám thủ trước trên Bất Tử Liễu.

Cũng chính bởi vì có sự tồn tại của hậu thủ này, Phương Nguyên mới luôn cảm thấy Bất Tử Liễu có vấn đề.

Nhưng tu vi của Kim Lão Thái Quân quá sâu, nàng ta ra tay, Phương Nguyên cũng nhất thời không tìm thấy là giấu ở chỗ nào.

Cho tới khi quái thai này tự nóng lòng cướp lấy Lôi Linh, mới cuối cùng để cho Phương Nguyên lập tức phát hiện sơ hở này.

Mà đối với Phương Nguyên mà nói, mục đích hiện giờ chính là ở đây!

Hắn không phải là nóng lòng muốn giết chết quái thai này của Kim gia, mà là nóng lòng chặt đứt ám chú này.

Dù sao, có ám chú này trong người, Bất Tử Liễu sẽ không thể hoàn toàn được coi như là Lôi Linh của hắn, tùy thời đều có thể xảy ra vấn đề.

Mà loại ám chú này mạnh ở chỗ kín đáo, bản thân cũng không lợi hại gì cho cam, một khi bị phát hiện bị phát hiện, chém đứt cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay!

- Chít chít.

Quái thai đó nhìn thấy ám chú không ngờ bị một đạo kiếm khí của Phương Nguyên chặt đứt, nhất thời vừa sợ vừa giận, kêu to chít chít, thân thể giống như là thịt nát không ngờ có từng tầng ba quang rung rung, có một loại lực lượng thần bí từ trong thân thể giống như là thịt nát đó tuôn ra, theo một tiếng kêu quái dị này của hắn vang lên, Phương Nguyên không ngờ phát hiện một thân pháp lực của mình dường như phải chịu ảnh hưởng thần bí nào đó.

- Lực lượng của thiên phú thần thông?

Phương Nguyên quát to:

- Muốn chết!

Không chút nghĩ ngợi, thân hình xoay chuyển, trực tiếp xông lên.

Hắn có một loại dự cảm, thi triển thần thông ở trước mặt quái thai này là một chuyện vô cùng nguy hiểm, thế là hắn liền dứt khoát kiềm chế pháp lực, trực tiếp dùng võ pháp ngăn địch, trong tay đã xuất hiện thanh Địa Kiếm vàng rực đó, nhanh như tia chớp chém xuống.

- Xoẹt.

Dưới một kiếm này của Phương Nguyên, quái thai đó dù sao cũng là thân thể bán tàn phế, làm sao có thể ngăn cản được?

Hú lên một tiếng, nó đã cảm thấy tuyệt vọng, xoay người muốn bỏ chạy.

Một kiếm đó của Phương Nguyên chém tới, lại trực tiếp chém lên trên thân thể nó, một búng máu đen phun ra, rơi xuống mặt đất, mà quái thai này lại thế đi như điện, cơ hồ giống như trực tiếp biến mất trong hư không, đột nhiên từ trong cấm trận đâm ra ngoài!

- Nhanh quá!

Ngay cả Phương Nguyên cũng phải nhíu mày.

Nếu hắn thi triển thần thông, có thể bắt giữ bóng dáng của quái vật này, nhưng chỉ bằng vào thân pháp th lại không dễ đuổi được nó!

Hơn nữa, hắn cũng lờ mờ cảm thấy, mình chắc không cần phải đuổi theo nó.

Nếu quái vật này đã xuất thủ một lần, không thành công đoạt được Lôi Linh của mình, chắc hẳn mạng hắn cũng không còn lâu.

- Vù...

Quái vật đó rõ ràng cũng đã sợ hãi đến cực điểm, từ trong cấm trận lao ra, tốc độ liền đề thăng tới cực điểm, cơ hồ giống như muốn tan ra trong hư không này, nhìn cũng không thể nhìn rõ, việc đã đến nước này, nó tất nhiên không dám tiếp tục ngấp nghé tứ đại Lôi Linh trên người Phương Nguyên, cho dù những thứ đó khiến trong lòng hắn hâm mộ đến điên cuồng, ghen tị đến điên cuồng, nhưng vẫn phải giữ được tính mạng đã rồi tính.

Lão tổ tông nhất định còn có thể nghĩ ra biện pháp khác để giúp mình.

Chỉ cần mình trước tiên chạy thoát ra ngoài đã.

Mà nó cũng cũng rằng, dựa vào tốc độ của mình, là tuyệt đối có thể làm được.

Nhưng nó lại không ngờ tới một điểm...

... Con cóc đó ngồi ngay ngoài cấm trận!

Lúc này nó ánh mắt đờ đẫn, thật thà, lại thật sự là không ai dám chọc, tu sĩ chung quanh không có một ai dám tiến đến trước người nó, càng không ai dám lại công kích nó, thế là nó cũng cứ như vậy không trêu ai không chọc ai ngồi xổm ở đó, nhưng bỗng nhiên, tựa hồ là cảm ứng được trên đỉnh đầu có thứ gì đó bay tới, nó liền theo bản năng ngẩng đầu, há miệng...

- Vù...

Kim gia Đạo Tử vừa bay qua đỉnh đầu nó, liền lập tức bị một đạo kim quang bao bọc lấy, sau đó hét lên một tiếng "Chít chít", liền bị kéo vào trong con cóc đó con cóc đó, rầm một tiếng, chung quanh im lặng, giống là chưa hề có gì từng phát sinh.

Chỉ là bụng con cóc đó lúc này lại hơi lồi ra một chút.

- Chuyện gì thế?

Phương Nguyên vẫn cảm thấy mình hoa mắt rồi, ra sức dụi dụi mắt.

Cảm thấy thật sự có chút kinh ngạc!

Mình rõ ràng không thử thôi động con cóc này quái thai quái thai đó mà!

Chẳng lẽ nó không ngờ có bản năng tự nuốt đồ?

- Vừa rồi... Vừa rồi có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Chung quanh cũng vang lên những thanh âm không xác định của những người tu hành, ai nấy đều hoài nghi đến cực điểm.

- Đúng vậy... Vừa rồi con cóc đó, có phải nuốt gì đó hay không?

...

Xôn xao...

Mà lúc này ngoài bí cảnh, Kim Lão Thái Quân đột nhiên đứng lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom