-
Chương 561-565
Chương 561 Kim tướng lôi linh (2)
Nó cỡ bằng nắm đấm, mắt lồi ra, da như vàng kim, ngồi chồm hỗm ở đó, ra oai với bốn phương.
Sau đó nét hưng phấn trên mặt Phương Nguyên dần thu lại, thay vào đó là vẻ kinh ngạc không thể hiểu nổi: "Đây là... tây phương thuộc kim, kim và lôi kết hợp, nhưng một con lôi linh kim hệ, làm sao có thể... là một con cóc chứ?"
...
Chẳng lẽ phương pháp tu luyện của mình có vấn đề?
Trong lòng Phương Nguyên trăm mối nan giải, theo lý thì Tứ Tướng chi linh hẳn là sẽ được định hướng theo thuộc tính tứ tướng linh.
Hỏa thuộc phía nam, vì vậy mình kết hợp lực lôi điện với hỏa tinh, sẽ luyện thành lôi linh chu tước phía nam.
Mà tương ứng thủy thuộc phương bắc, lúc trước tu luyện ra huyền vũ phương bắc mới đúng. Nhưng dù sao mình cũng dùng thủy mạch chi linh để uyện thành lôi linh, bởi vậy thủy tướng chi linh này vẫn giữ nguyên dáng vẻ của cá chép đen, cũng có thể giải thích được...
Nhưng mấu chốt là lôi linh phía tây của mình chẳng có lý nào lại luyện thành một con cóc được...
Cóc và phía tây có liên quan gì?
Phương Nguyên bối rối!
Khổ não suy tư một hồi, hắn mới mơ hồ đoán ra, có lẽ là liên quan đến huyết hải ma ấn ở trong Ma Ấn Kiếm...
Ma ấn vô cùng quỷ dị, không rõ căn nguyên, chẳng lẽ nó ảnh hưởng đến sự hình thành lôi linh?
Hơn nữa nhìn kim tướng chi linh của mình, trong màu vàng kim quả thực cũng lờ mờ lộ ra chút màu máu, tuy nó không lớn lắm, chỉ gần bằng lúc lôi linh chu tước mới sinh ra, nhưng trên người lại loáng thoáng tỏa ra một thứ sát khí khó diễn tả bằng lời...
"Bất kể thế nào, lôi linh cũng đã xuất hiện rồi, chỉ là..."
Phương Nguyên thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Tương lai đấu pháp với người ta, triệu hồi ra con cóc này, có mất mặt quá không nhỉ?"
Dù sao từ khi rời khỏi Tiên Tử Đường, mình đã muốn làm một trích tiên phóng khoáng cầm kiếm hành hiệp, nên thể diện quan trọng lắm...
Nhưng dù sao việc tu hành cũng vẫn phải tiếp tục, Phương Nguyên thử nắm con lôi linh này trong tay, không khác gì các con lôi linh khác, nhất cử nhất động của nó đều nằm trong tầm khống chế của mình. Nhưng không biết có phải là do ngoại hình ảnh hưởng hay không, mà con lôi linh này lại không biết bay, chỉ có thể nhảy ở dưới đất, tuy tốc độ khá nhanh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị vô cùng.
Trong lòng Phương Nguyên thực ra không muốn có con lôi linh này lắm...
Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy bản thân có chút nông cạn, dù sao nó cũng là do tự mình luyện ra...
Dù bất đắc dĩ, nhưng Phương Nguyên cũng chỉ đành một lần nữa điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu cân nhắc bước tu hành tiếp theo.
Sở dĩ hắn ngưng tụ ra con lôi linh kim hệ này, chính là để chuẩn bị luyện hóa mộc tướng chi linh.
Bản thân Thất Bảo Lôi Thụ thuộc mộc hệ, lại có lôi tương, thậm chí có thể nói Phương Nguyên không cần phải thử để chúng kết hợp với nhau, mà cũng có thể tự nhiên ngưng tụ ra mộc tướng chi linh, hơn nữa uy lực còn bất phàm, có khả năng không thua gì thủy tướng chi linh!
Đương nhiên đây là đại sự trong con đường tu hành của Phương Nguyên, hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Song đúng lúc hắn chuẩn bị bắt tay vào tu luyện giai đoạn này, thì trong lòng đột nhiên nhớ tới một chuyện!
Chiếc hộp nhỏ mà vị tán tu núi Ngọc La để lại!
"Tiếp tục tu luyện theo tiến độ này, ta sẽ luyện ra Mộc Tướng chi linh, lại luyện bốn tia lôi linh đến đỉnh phong rồi tìm nơi thích hợp dung nạp chúng vào cơ thể, sau đó dùng quyển Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn cuối cùng dẫn dắt, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi đan. Đến lúc ấy là có thể vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, suôn sẻ vô cùng, lại mất chưa đến năm năm..."
"Mà ta có thể tu luyện thuận lợi như vậy chắc chắn có liên quan đến vị Thái Hoa chân nhân núi Ngọc La kia!"
"Tuy ông ấy cũng đã giúp hậu bối giải quyết vấn đề, nhưng không rõ liệu đó có phải nguyện vọng của ông không. Ta vẫn chưa mở chiếc hộp nhỏ do ông để lại, không biết tronấyđó có chứa tâm nguyện nào chưa hoàn thành không, hay là cứ xem thử..."
Nghĩ vậy, Phương Nguyên lại lấy chiếc hộp kia ra.
Một năm trước, hắn đã từng mấy lần muốn mở chiếc hộp này ra, nhưng vì tu vi chưa đủ mà không cách nào làm được. Hôm nay, Kim Tướng chi linh đã thành, tu vi lại tăng tiến một bậc, đã đến Trúc Cơ tầng bảy, tiến cảnh có thể nói là cực lớn so với năm ngoái. Khi ấy hắn không tài nào mở hộp ra, bây giờ có thể thử một phen, nhìn xem bên trong có gì!
Nói cho cùng, vẫn có chút nghi ngờ tồn tại trong lòng Phương Nguyên.
Hai năm trước, hắn không biết thân phận thật sự của Thái Hoa chân nhân, hiển nhiên cho rằng đây là cơ duyên bình thường.
Nhưng sau đó hắn lại biết được một điều khiến người sửng sốt: vị chân nhân này chính là người của hoàng tộc Ô Trì Quốc.
Chương 562 Quyển Lôi dẫn cuối cùng (1)
Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo nhưng lại không có truyền thừa tương ứng. Vị Thái Hoa chân nhân này, nếu đã có truyền thừa cao cấp như Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, lại là người hoàng tộc, vậy tại sao lại không truyền nó cho người trong hoàng tộc mà lại chờ đợi người có duyên nơi tử trận núi Ngọc La?
Trước kia Phương Nguyên đã mơ hồ nghĩ đến điều này, cũng từng hỏi tiểu hoàng đế Ô Trì quốc. Nhưng tiểu hoàng đế cũng không biết lý do của câu chuyện xưa ấy.
Thậm chí về Thái Hoa chân nhân, y chỉ biết vị tổ tiên này từng khốn đốn vì tình nên mới ẩn cư nơi núi Ngọc La mà thôi!
Chính sự khó hiểu này đã khiến Phương Nguyên quyết định mở chiếc hộp ra trước khi luyện hóa Mộc Tương Lôi Linh.
Hắn đặt hộp trong lòng bàn tay, chậm rãi thôi thúc pháp lực.
Khi pháp lực chậm rãi rót vào, một chấm phù văn bỗng sáng lên trên chiếc hộp. Đến khi pháp lực toàn thân Phương Nguyên đã được thôi thúc đến mức cao nhất, đã có bảy chấm phù văn sáng lên!
"Vẫn còn kém một phần khí lực ư?"
Hắn nhín mày, đoạn bỗng giật mình, năm ngón tay trái khẽ siết lại.
Ruỳnh!
Tám trận kỳ xuất hiện, không ngừng xoay tròn quanh hắn.
Linh khí thiên địa khắp bốn phương tập trung lại theo tám trận kỳ, rót vào chiếc hộp theo sự điều động của Phương Nguyên. Đây cũng là một loại pháp trận do hắn tạo ra, tuy trông đơn giản nhưng không phải thứ mà trận sư tầm thường có thể bày ra. Mượn dùng linh khí đất trời thì đơn giản, nhưng dùng chúng để củng cố pháp lực của bản thân lại yêu cầu sự sắp xếp tinh vi vô cùng.
Pháp lực của hắn hiện nay vẫn chưa đủ, vừa khéo cần pháp trận như vậy để mở chiếc hộp ra.
Không ngoài dự đoán, khi một tia linh khí thiên địa theo tay Phương Nguyên tràn vào chiếc hộp, chấm phù văn cuối cùng vẫn luôn nhạt nhòa dần dần tỏa sáng.
Phương Nguyên lấy làm mừng rỡ, tiếp tục rót pháp lực vào. Sau đó, khi chấm phù văn cuối cùng sáng lên, bỗng có tiếng "lạch cạch" phát ra từ xung quanh chiếc hộp, tựa như cơ quan nào đó đã bị kích hoạt. Phương Nguyên không dám xem thường, triệu hồi Lôi Linh Thanh Lý ra xoay tròn quanh mình để tránh bị tổn thương bởi cấm chế gì trong hộp.
Có điều nỗi lo của hắn không xảy ra, phù văn chợt lóe, chiếc hộp cuối cùng chậm rãi hé mở.
Phương Nguyên lẳng lặng đợi hồi lâu, thấy không có tên bắn lén hay phù chú gì xuất hiện mới yên lòng.
Hắn đặt chiếc hộp lên án, chăm chú nhìn kỹ vào bên trong. Ngoài dự đoán của hắn, bên trong hộp chỉ có một cây trâm đính ngọc màu đồng, ngoài ra không còn gì khác.
Phương Nguyên cau mày, chậm rãi vươn tay về phía nó.
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm đến, một tia sáng chợt lóe lên từ cây trâm. Lòng Phương Nguyên trầm xuống, vội vàng lui về sau một bước, gọi Lôi Linh Thanh Lý đến che trước người. Hắn nhìn về phía trước đầy cảnh giác, nhưng chỉ thấy tia sáng từ cây trâm ấy lơ lửng bay lên, hóa thành dáng vẻ của một cụ già khoác áo bào xám.
Ánh mắt Phương Nguyên đanh lại, lập tức nhận thấy tướng mạo ông lão này giống hệt với vị Thái Hoa chân nhân đã tọa hóa nơi núi Ngọc La kia.
"Đây là tàn linh của ông ấy ư?"
Cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn cau mày nhìn ông lão.
"Nếu ngươi có thể nhìn thấy tàn quang này của lão phu, vậy chứng tỏ lão phu đã chết, mà ngươi đã lấy được truyền thừa của ta!"
Bóng dáng Thái Hoa chân nhân lơ lửng giữa không trung, tuy cực kỳ sống động nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Rõ ràng đây không phải là tàn linh thật sự, chỉ là một tia thần niệm mà ông cất giữ trong hộp để dặn dò hậu sự mà thôi. "Hơn nữa, có thể mở ra chiếc hộp này tức là ngươi ít nhất đã luyện thành bốn tia Lôi Linh, tiểu thành Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, chỉ kém một bước Kết Đan!"
Phương Nguyên khẽ run, xem ra hắn đã mở chiếc hộp này sớm hơn so với dự đoán của Thái Hoa chân nhân.
Nếu ban nãy ta không mượn lực từ trận pháp kia, vậy thì phải thật sự tu luyện thành bốn tia Lôi Linh mới có thể mở nó ra.
Hắn cảm giác có chút kỳ lạ, lại cẩn thận nghe những gì tàn linh kia nói.
"Nếu đã tu luyện đến bước này, cũng có nghĩa rằng... ngươi đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi tới!"
Dường như có một nụ cười phớt qua trên gương mặt của tàn linh Thái Hoa chân nhân, có chút bất lực, cũng có áy náy. Ông thấp giọng thở dài một tiếng rồi tiếp lời. "Mà đến đây, lão phu ắt cũng sẽ nói những lời này cho ngươi..."
"... Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này là giả!"
Nghe xong, sắc mặt Phương Nguyên biến đổi kịch liệt, đôi mày trầm trọng nhíu lại.
Có ý gì?
Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn huyền ảo tuyệt diệu, hắn đã theo nó mà tu luyện thành ba tia Lôi Linh, sao có thể là giả?
Chương 563 Quyển Lôi dẫn cuối cùng (2)
"Có lẽ ngươi cũng sẽ thắc mắc, vì ngươi đã luyện thành bốn tia Lôi Linh, uy lực bất phàm, thần thông mạnh mẽ, Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này rõ ràng là thần quyết chân chính, sao có thể là giả? Đây chính là những gì lão phu sắp nói cho ngươi, mong ngươi có thể hiểu rõ. Phần đầu của Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn là thật, nhưng phần Kết Đan của quyển cuối cùng đã bị người khác động tay động chân, tuyệt đối không thể tu luyện theo!"
Theo những gì Thái Hoa chân nhân nói, gương mặt Phương Nguyên đã nhuốm nét kinh ngạc.
Hắn đã từng dùng thuật Thiên Diễn thôi diễn trước khi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này, rõ ràng có thể Kết Đan mà...
"Ngay cả lão phu cũng theo pháp môn trên Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, từng bước tu luyện thành Tứ Tướng Lôi Linh, dung nạp vào cơ thể, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi đan rồi mới nhận ra rằng quyển cuối cùng có vấn đề. Nhưng hận rằng khi ấy lão phu đã không thể nào quay đầu lại, ta cũng không muốn bị quản thúc vì nó, mới đau lòng chọn cách thoái ẩn núi Ngọc La chờ chết..."
"Nhưng lão phu hận..."
"Lão phu không hiểu. Ta đã chuẩn bị ngàn lượng lôi thạch, vạn lượng linh tinh đến thành Thiên Lai cầu pháp, lại giúp các nàng hoàn thành ba việc lớn, tận tụy suốt mười năm. Ta thành tâm thành ý như vậy, vì sao các nàng vẫn muốn gạt ta, vẫn muốn động tay động chân với quyển bí pháp cuối cùng kia?"
Trên gương mặt tàn linh của Thái Hoa chân nhân lộ ra sự căm tức khó tả, có thể thấy được ông đã đau đớn dường nào khi để lại những lời trăn trối này. Mấy hơi thở qua đi, ông mới bình tĩnh lại, tiếp lời. "Vì vậy lão phu mới để lại lời di ngôn này cho truyền nhân. Ngươi đã tu luyện bí pháp này, tức cũng đã đi lên con đường giống như ta. Đường phía trước không còn, lui về sau không được..."
Đến đây, gương mặt ông như ánh lên vẻ tuyệt vọng, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn. "Nếu không muốn giẫm lên vết xe đổ của lão phu, ngươi chỉ có thể nghe ta chỉ điểm, làm một việc theo yêu cầu của ta!"
"Mang cây trâm ngọc này đến thành Thiên Lai, lấy quyển Lôi dẫn chân chính cuối cùng về..."
"Nhớ kỹ, ngươi không đến để cầu pháp, ngươi đến để đòi nợ!"
"Đòi lại món nợ họ thiếu lão phu..."
“Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thật sự có vấn đề sao?”
Sau khi thần niệm của vị Thái Hoa chân nhân kia biến mất, Phương Nguyên vẫn ngơ ngẩn ngồi ở tại chỗ, trong lòng có chút nặng nề.
Một lát sau, hắn lại ngồi xuống, lấy bí pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ra, thôi diễn thêm một lần nữa. Kết quả vẫn giống như lúc trước, ở phương diện tu luyện, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không có vấn đề gì, cũng có thể thành công kết đan. Nhưng trong lòng Phương Nguyên lại vô cùng rõ ràng, vị Thái Hoa chân nhân kia không có lý do gì mà phải để lại một đạo thần niệm để trêu chọc thế hệ sau cả, nếu như vậy, có lẽ vấn đề này đã nói lên rằng…
“… Chẳng lẽ sau khi kết đan, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mới xuất hiện?”
Phương Nguyên nhíu chặt mày.
Hắn dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, cũng chỉ có thể thôi diễn ra quá trình từ Trúc Cơ đến Kim Đan có vấn đề hay không mà thôi…
Vừa rồi Thái Hoa chân nhân đã nói rất rõ ràng, sau khi ông kết đan, bởi vì không muốn trở về để bị người khác quản chế, thế nên mới ẩn cư ở núi Ngọc La. Mà về sau thọ nguyên của ông trở nên cạn kiệt, cuối cùng tọa hóa, nói không chừng cũng liên quan đến đan pháp này…
Nói cách khác, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không nằm ở trước khi kết đan, mà là sau khi kết đan!
Mà cụ thể là vấn đề gì, hiện giờ cũng rất khó để nói rõ ràng!
Điều này không khỏi khiến cho trong lòng Phương Nguyên cảm thấy phức tạp đến cực điểm!
Hắn làm sao có thể nghĩ tới, đang yên đang lành, bên trong công pháp này lại cất giấu một bẫy rập như vậy?
Chẳng qua cho dù suy nghĩ như thế nào, trong lòng Phương Nguyên cũng không hề cảm thấy khẩn trương.
Bởi vì Thái Hoa chân nhân vẫn có chút khinh thường truyền nhân là hắn. Thái Hoa chân nhân cho rằng, nếu truyền nhân có thể nhìn thấy lời dặn dò của ông bên trong chiếc hộp nhỏ này, vậy thì ít nhất người đó cũng phải tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ thiếu một bước cuối cùng là kết thành Kim Đan.
Đã tới mức độ như vậy thì chỉ có thể tiến về phía trước, không có khả năng rút lui.
Cũng chỉ có như vậy, vị truyền nhân này mới không còn lựa chọn nào khác - đi giúp ông hoàn thành di nguyện!
Nhưng Thái Hoa chân nhân không hề nghĩ tới, hiện giờ Phương Nguyên chỉ mới tu luyện thành ba đạo Lôi Linh mã đã mở chiếc hộp ra, nhìn thấy di ngôn của ông.
Trong tình huống này, thật ra Phương Nguyên vẫn có thể rút lui!
Chương 564 Giấc mộng Nam Hải. (1)
Phương pháp rất đơn giản, loại bỏ ba đạo Lôi Linh, từ bỏ việc tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lựa chọn truyền thừa khác.
Chẳng qua…
Phương Nguyên nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ.
Khổ cực tu luyện hơn ba năm, chẳng lẽ tất cả đều là dã tràng xe cát sao?
Tu hành giống như leo núi, một bước là một tầng.
Bản thân còn chưa leo đến giữa sườn núi, lại phải đi xuống chân núi leo lại từ đầu à?
Đương nhiên là không thể nào cam tâm rồi!
Từ sau khi gặp Lữ Tâm Dao, trong lòng Phương Nguyên vẫn luôn có cảm giác gấp gáp. Thông qua Lữ Tâm Dao, hắn dường như đã trông thấy được một đại thế sắp được mở ra. Mà có lẽ đại thế kia đã đến rồi, chỉ là mình còn chưa phát hiện ra mà thôi, hắn cần phải đi nhanh hơn nữa, để bản thân có thể đứng vững trên đôi chân của mình khi đại thế kia đến, đứng càng vững càng tốt, như vậy thì trong lòng mới có thể ung dung được!
Trong tình huống này, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng, làm sao có thể chỉ lùi mà không tiến chứ?
Chậm rãi ngồi ở trong phòng, tâm trạng của Phương Nguyên dần trở nên rối rắm, hắn suy nghĩ rất nhiều…
Bao gồm lý do vì sao Thái Hoa chân nhân không truyền lại Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn cho hoàng tộc Ô Trì Quốc, mà lại ở lại núi Ngọc La.
Cũng bao gồm cả việc lúc trước Cửu Cô chỉ dẫn mình đi tìm đạo truyền thừa này, rốt cuộc mưu đồ thật sự của nàng ta là gì?
Chẳng lẽ Cửu Cô đã biết những bí mật này từ lâu?
Nhưng Phương Nguyên không cho rằng Cửu Cô muốn hại mình.
Người ở tít trên cao như nàng ta, hoàn toàn không cần phải hại hắn làm gì.
Nói như vậy, chẳng lẽ là để khảo nghiệm?
Nhưng vì sao Cửu Cô lại muốn khảo nghiệm hắn?
Trong lần từ biệt ở Việt Quốc, Phương Nguyên đã giao hẹn với Lạc Phi Linh, vào thời điểm bầu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, hắn sẽ tới gặp nàng. Lúc ấy lời giao hẹn này được thốt ra từ tận trái tim, Phương Nguyên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua sau đó hắn lại nói chuyện với Cửu Cô một lúc, hơn nữa về sau trải qua vô số ngày đêm, nhớ tới những gì bọn họ đã nói với nhau ngày hôm đó, Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
Không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên vô cùng nặng nề, Phương Nguyên ngồi ở trong động phủ rất lâu. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thế nhưng chìm vào giấc ngủ.
Đối với Phương Nguyên mà nói, đã lâu lắm rồi hắn mới ngủ say đến vậy.
Ở trong mơ, Phương Nguyên đi tới một vùng biển rộng lớn…
Bầu trời đỏ thắm như máu, khiến cho cả mặt biển như thể cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu!
Ở trên mặt biển, Phương Nguyên vẫn không ngừng bay về phía trước, nhưng cho dù hắn bay như thế nào, cũng không thể bay tới cuối!
“Phương Nguyên sư huynh, ta đã chờ huynh rất lâu…”
Đột nhiên, hắn nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó Phương Nguyên bèn thấy ở trên bầu trời phía trước mặt có một tiên đài rất lớn, Lạc Phi Linh mặc một chiếc váy màu trắng, nàng cầm một bầu rượu trong tay, nở một nụ cười tinh nghịch và đắc ý, liên tục vẫy tay với hắn: “Ta đã ủ cho huynh một vò rượu ngon, huynh mau tới đây uống đi…”
“Rượu này chắc chắn là chua!”
Tâm trạng của Phương Nguyên lập tức trở nên vui sướng cực kỳ, hắn cười lớn nói, sau đó chạy về phía tiên đài.
Nhưng mà hắn còn chưa đặt chân lên tiên đài, đột nhiên có một người ma khí tận trời xuất hiện ở phía trước mặt, đó chính là Lữ Tâm Dao! Mà sau lưng nàng ta còn có rất nhiều bóng người lạnh lùng và kiêu ngạo, mỗi người bọn họ đều trạc tuổi hắn, nhưng khí cơ trên người lại nặng nề giống như núi cao. Bọn họ cười lạnh đi về phía Phương Nguyên, thần thông giống như vực sâu biển lớn, che trời lấp đất đè ép xuống bên dưới…
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi bước lên tiên đài?”
Phương Nguyên giận dữ, với thanh kiếm trong tay, hắn vọt về phía tiên đài.
Không biết trận đại chiến này đã giằng co bao lâu, thân thể của Phương Nguyên mệt mỏi cực kỳ, bị thương nặng gần chết, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên tiên đài! Nhìn Lạc Phi Linh cầm theo bầu rượu, Phương Nguyên nở nụ cười, duỗi tay định cầm lấy bầu rượu kia.
Hắn khát cực kỳ, rất muốn uống bầu rượu này, cho dù nó có chua như thế nào đi nữa.
Chẳng qua lúc Phương Nguyên vươn tay, lại phát hiện cảnh tượng ở trên tiên đài thay đổi.
Nơi này sao có thể gọi là tiên đài, đây rõ ràng là một hình đài.
Lạc Phi Linh bị vô số xích sắt ở trên hình đài khóa chặt, rất nhiều máu tươi tuôn ra từ cơ thể nàng, nhuộm chiếc váy trắng của Lạc Phi Linh thành màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Ở bên cạnh nàng, có rất nhiều bóng người mạnh mẽ vô biên đứng xung quanh, Phương Nguyên bất chợt nhìn thấy Cửu Cô cũng đứng ở trong đó.
Chương 565 Giấc mộng Nam Hải. (2)
Những người này vây quanh Lạc Phi Linh, trên mặt cũng mang theo nước mắt, nhỏ giọng ngâm tụng gì đó.
Lạc Phi Linh đang khóc, nàng dường như phải chịu nỗi đau vô tận, chịu đựng sự tra tấn bi thảm nhất trên thế gian này.
“Lão tổ tông, ta không muốn… Ta không muốn như vậy…”
Nàng nói với một bà lão có gương mặt hiền từ trong số những người kia, giọng điệu run rẩy, liên tục khóc nức nở.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Bà lão kia nhỏ giọng than thở, có một sợi gai sắt sáng lóa từ trên trời giáng xuống, đâm vào lưng của Lạc Phi Linh.
“Cô cô, cô cô mau cứu ta…”
Lạc Phi Linh chịu đựng cơn đau, khóc nức nở cầu xin Cửu Cô đứng ở bên cạnh.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Cửu Cô che đi nước mắt ở trên mặt, đâm một sợi gai sắt vào ngực của Lạc Phi Linh.
Máu của Lạc Phi Linh không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả hình đài, cũng chảy vào bên trong một chỗ lõm ở trên đài, trút đầy một Phù Văn Trận rất lớn. Phù Văn Trận kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi, Lạc Phi Linh tuyệt vọng gào khóc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giữa không trung, mây đen nghìn nghịt che kín chân trời, dường như giữa những làn mây còn ẩn chứa hơi thở của sự tuyệt vọng.
“Lạc sư muội… Muội…”
Máu tươi ở trên hình đài từ bậc thang chảy xuống dưới chân Phương Nguyên, nhuộm đỏ giày của hắn.
“Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đã giao hẹn rồi, huynh sẽ đến tìm ta……”
Lạc Phi Linh lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở nên đỡ đẫn: “Nhưng vì sao huynh lại không tới chứ…”
Hơi thở của sự tuyệt vọng dần dần tỏa ra từ trên người nàng…
“Phương Nguyên sư huynh, huynh đã từng cõng ta thoát khỏi những con ma vật đó, cho dù nguy hiểm như vậy, huynh cũng không hề bỏ lại ta…”
“Thế nên ta cho rằng huynh sẽ đến cứu ta…”
“Cho dù bọn họ đều nói đây là số mệnh của ta, đều không chịu giúp ta, nhưng ta tin huynh sẽ giúp ta…”
Lạc Phi Linh nói lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự đau đớn.
Rõ ràng Phương Nguyên đang đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng giống như không nhìn thấy Phương Nguyên.
Phương Nguyên liều mạng vươn tay, muốn chạm vào Lạc Phi Linh, nhưng dường như lại bị ngăn cách bởi một thứ gì đó.
Ở một khoảng cách rất gần, hắn chỉ có thể nhìn Lạc Phi Linh dần dần trở nên hết hi vọng – thấy nàng rơi nước mắt trong sự tuyệt vọng.
“Không phải đã giao hẹn rồi sao?”
Giọng nói của nàng dần dần trầm xuống: “Sao huynh lại không tới đây chứ?”
Oanh…
Lúc Lạc Phi Linh từ bỏ tia hi vọng cuối cùng, khí tức khổng lồ ở trên người nàng đột nhiên bùng phát, hắc khí vô tận tràn ngập cả hình đài, bao phủ cả mặt biển rộng lớn. Bên trong hắc khí vô tận kia hình như ẩn chứa một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó lao thẳng lên trên bầu trời, mang theo cảm giác tuyệt vọng tới cực điểm - va chạm với vô số mây đen ở giữa không trung…
“Phương Nguyên sư huynh, nếu huynh đã không giúp ta, vậy còn ai có thể giúp ta được chứ?”
…
…
“Lạc sư muội…”
Phương Nguyên đột nhiên kêu to một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn giật mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo bào.
Cũng mãi cho đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra đây thế nhưng là một giấc mộng!
Tuy là như thế, hắn vẫn mất rất nhiều thời gian mới có thể kìm nén được sự hoảng sợ ở trong lòng.
Nhưng trái tim của Phương Nguyên vẫn đập liên hồi, cảm giác áp lực do giấc mộng kia mang tới vẫn còn tồn tại, hơn nữa càng ngày nó càng trở nên trầm trọng, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà vẫn chưa hề biến mất.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng nảy sinh vô số nghi ngờ…
Hiện giờ tu vi của mình đã là Trúc Cơ, trạng thái tinh thần ổn định, sao có thể nằm mơ được chứ?
Hơn nữa… Còn là ác mộng quỷ dị khủng bố như vậy?
Lẳng lặng ngồi yên một chỗ không biết bao lâu, Phương Nguyên đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, sau đó ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao.
“Meo…”
Cách đó không xa, mèo trắng đang nằm trên nóc nhà đắm mình dưới ánh trăng không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, như thể nó đã nhận ra một luồng hơi thở khác thường ở trên người hắn. Mèo trắng vốn định tới gần hỏi han một chút, nhưng ánh trăng chiếu xuống người nó thật sự rất thoải mái. Mèo trắng không khỏi có chút do dự, một lúc lâu sau nó lại nằm úp sấp xuống, nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một tia cảm ứng mà thôi, cũng không chết được…
“A ha, tiểu sư đệ vẫn chưa ngủ à?”
Bên trong đình hóng gió ở trong rừng cách đó không xa, chỉ thấy hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc đang ngồi uống rượu, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, bọn họ bèn mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với hắn. Mà Phương Nguyên cũng lững thững đi tới, ngồi xuống bên trong đình hóng gió. Hai vị lão trận sư vội vàng rót rượu cho hắn, thấy vẻ mặt của Phương Nguyên có hơi khó coi, bọn họ lập tức kinh ngạc nói: “Sắc mặt kém như vậy, chẳng lẽ là tu hành xảy ra vấn đề gì sao?”
Phương Nguyên lắc đầu, lắc lư ly rượu trong tay, bỗng nhiên nói: “Các ngươi đã bao giờ nghe nói qua về thành Thiên Lai chưa?”
“Thành Thiên Lai?”
Hai vị trận sư hơi ngẩn người, vị trận sư tóc đen kinh ngạc nói: “Thành Thiên Lai cách nơi này rất xa, ngươi hỏi về nó để làm gì vậy?”
Phương Nguyên uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, hắn nói với vẻ ngập ngừng: “Có lẽ… ta sẽ tới đó để đòi nợ?”
Nó cỡ bằng nắm đấm, mắt lồi ra, da như vàng kim, ngồi chồm hỗm ở đó, ra oai với bốn phương.
Sau đó nét hưng phấn trên mặt Phương Nguyên dần thu lại, thay vào đó là vẻ kinh ngạc không thể hiểu nổi: "Đây là... tây phương thuộc kim, kim và lôi kết hợp, nhưng một con lôi linh kim hệ, làm sao có thể... là một con cóc chứ?"
...
Chẳng lẽ phương pháp tu luyện của mình có vấn đề?
Trong lòng Phương Nguyên trăm mối nan giải, theo lý thì Tứ Tướng chi linh hẳn là sẽ được định hướng theo thuộc tính tứ tướng linh.
Hỏa thuộc phía nam, vì vậy mình kết hợp lực lôi điện với hỏa tinh, sẽ luyện thành lôi linh chu tước phía nam.
Mà tương ứng thủy thuộc phương bắc, lúc trước tu luyện ra huyền vũ phương bắc mới đúng. Nhưng dù sao mình cũng dùng thủy mạch chi linh để uyện thành lôi linh, bởi vậy thủy tướng chi linh này vẫn giữ nguyên dáng vẻ của cá chép đen, cũng có thể giải thích được...
Nhưng mấu chốt là lôi linh phía tây của mình chẳng có lý nào lại luyện thành một con cóc được...
Cóc và phía tây có liên quan gì?
Phương Nguyên bối rối!
Khổ não suy tư một hồi, hắn mới mơ hồ đoán ra, có lẽ là liên quan đến huyết hải ma ấn ở trong Ma Ấn Kiếm...
Ma ấn vô cùng quỷ dị, không rõ căn nguyên, chẳng lẽ nó ảnh hưởng đến sự hình thành lôi linh?
Hơn nữa nhìn kim tướng chi linh của mình, trong màu vàng kim quả thực cũng lờ mờ lộ ra chút màu máu, tuy nó không lớn lắm, chỉ gần bằng lúc lôi linh chu tước mới sinh ra, nhưng trên người lại loáng thoáng tỏa ra một thứ sát khí khó diễn tả bằng lời...
"Bất kể thế nào, lôi linh cũng đã xuất hiện rồi, chỉ là..."
Phương Nguyên thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: "Tương lai đấu pháp với người ta, triệu hồi ra con cóc này, có mất mặt quá không nhỉ?"
Dù sao từ khi rời khỏi Tiên Tử Đường, mình đã muốn làm một trích tiên phóng khoáng cầm kiếm hành hiệp, nên thể diện quan trọng lắm...
Nhưng dù sao việc tu hành cũng vẫn phải tiếp tục, Phương Nguyên thử nắm con lôi linh này trong tay, không khác gì các con lôi linh khác, nhất cử nhất động của nó đều nằm trong tầm khống chế của mình. Nhưng không biết có phải là do ngoại hình ảnh hưởng hay không, mà con lôi linh này lại không biết bay, chỉ có thể nhảy ở dưới đất, tuy tốc độ khá nhanh, nhưng nhìn thế nào cũng thấy kỳ dị vô cùng.
Trong lòng Phương Nguyên thực ra không muốn có con lôi linh này lắm...
Nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy bản thân có chút nông cạn, dù sao nó cũng là do tự mình luyện ra...
Dù bất đắc dĩ, nhưng Phương Nguyên cũng chỉ đành một lần nữa điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu cân nhắc bước tu hành tiếp theo.
Sở dĩ hắn ngưng tụ ra con lôi linh kim hệ này, chính là để chuẩn bị luyện hóa mộc tướng chi linh.
Bản thân Thất Bảo Lôi Thụ thuộc mộc hệ, lại có lôi tương, thậm chí có thể nói Phương Nguyên không cần phải thử để chúng kết hợp với nhau, mà cũng có thể tự nhiên ngưng tụ ra mộc tướng chi linh, hơn nữa uy lực còn bất phàm, có khả năng không thua gì thủy tướng chi linh!
Đương nhiên đây là đại sự trong con đường tu hành của Phương Nguyên, hắn cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Song đúng lúc hắn chuẩn bị bắt tay vào tu luyện giai đoạn này, thì trong lòng đột nhiên nhớ tới một chuyện!
Chiếc hộp nhỏ mà vị tán tu núi Ngọc La để lại!
"Tiếp tục tu luyện theo tiến độ này, ta sẽ luyện ra Mộc Tướng chi linh, lại luyện bốn tia lôi linh đến đỉnh phong rồi tìm nơi thích hợp dung nạp chúng vào cơ thể, sau đó dùng quyển Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn cuối cùng dẫn dắt, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi đan. Đến lúc ấy là có thể vượt qua cảnh giới Trúc Cơ, suôn sẻ vô cùng, lại mất chưa đến năm năm..."
"Mà ta có thể tu luyện thuận lợi như vậy chắc chắn có liên quan đến vị Thái Hoa chân nhân núi Ngọc La kia!"
"Tuy ông ấy cũng đã giúp hậu bối giải quyết vấn đề, nhưng không rõ liệu đó có phải nguyện vọng của ông không. Ta vẫn chưa mở chiếc hộp nhỏ do ông để lại, không biết tronấyđó có chứa tâm nguyện nào chưa hoàn thành không, hay là cứ xem thử..."
Nghĩ vậy, Phương Nguyên lại lấy chiếc hộp kia ra.
Một năm trước, hắn đã từng mấy lần muốn mở chiếc hộp này ra, nhưng vì tu vi chưa đủ mà không cách nào làm được. Hôm nay, Kim Tướng chi linh đã thành, tu vi lại tăng tiến một bậc, đã đến Trúc Cơ tầng bảy, tiến cảnh có thể nói là cực lớn so với năm ngoái. Khi ấy hắn không tài nào mở hộp ra, bây giờ có thể thử một phen, nhìn xem bên trong có gì!
Nói cho cùng, vẫn có chút nghi ngờ tồn tại trong lòng Phương Nguyên.
Hai năm trước, hắn không biết thân phận thật sự của Thái Hoa chân nhân, hiển nhiên cho rằng đây là cơ duyên bình thường.
Nhưng sau đó hắn lại biết được một điều khiến người sửng sốt: vị chân nhân này chính là người của hoàng tộc Ô Trì Quốc.
Chương 562 Quyển Lôi dẫn cuối cùng (1)
Ô Trì Quốc có tài nguyên lôi đạo nhưng lại không có truyền thừa tương ứng. Vị Thái Hoa chân nhân này, nếu đã có truyền thừa cao cấp như Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, lại là người hoàng tộc, vậy tại sao lại không truyền nó cho người trong hoàng tộc mà lại chờ đợi người có duyên nơi tử trận núi Ngọc La?
Trước kia Phương Nguyên đã mơ hồ nghĩ đến điều này, cũng từng hỏi tiểu hoàng đế Ô Trì quốc. Nhưng tiểu hoàng đế cũng không biết lý do của câu chuyện xưa ấy.
Thậm chí về Thái Hoa chân nhân, y chỉ biết vị tổ tiên này từng khốn đốn vì tình nên mới ẩn cư nơi núi Ngọc La mà thôi!
Chính sự khó hiểu này đã khiến Phương Nguyên quyết định mở chiếc hộp ra trước khi luyện hóa Mộc Tương Lôi Linh.
Hắn đặt hộp trong lòng bàn tay, chậm rãi thôi thúc pháp lực.
Khi pháp lực chậm rãi rót vào, một chấm phù văn bỗng sáng lên trên chiếc hộp. Đến khi pháp lực toàn thân Phương Nguyên đã được thôi thúc đến mức cao nhất, đã có bảy chấm phù văn sáng lên!
"Vẫn còn kém một phần khí lực ư?"
Hắn nhín mày, đoạn bỗng giật mình, năm ngón tay trái khẽ siết lại.
Ruỳnh!
Tám trận kỳ xuất hiện, không ngừng xoay tròn quanh hắn.
Linh khí thiên địa khắp bốn phương tập trung lại theo tám trận kỳ, rót vào chiếc hộp theo sự điều động của Phương Nguyên. Đây cũng là một loại pháp trận do hắn tạo ra, tuy trông đơn giản nhưng không phải thứ mà trận sư tầm thường có thể bày ra. Mượn dùng linh khí đất trời thì đơn giản, nhưng dùng chúng để củng cố pháp lực của bản thân lại yêu cầu sự sắp xếp tinh vi vô cùng.
Pháp lực của hắn hiện nay vẫn chưa đủ, vừa khéo cần pháp trận như vậy để mở chiếc hộp ra.
Không ngoài dự đoán, khi một tia linh khí thiên địa theo tay Phương Nguyên tràn vào chiếc hộp, chấm phù văn cuối cùng vẫn luôn nhạt nhòa dần dần tỏa sáng.
Phương Nguyên lấy làm mừng rỡ, tiếp tục rót pháp lực vào. Sau đó, khi chấm phù văn cuối cùng sáng lên, bỗng có tiếng "lạch cạch" phát ra từ xung quanh chiếc hộp, tựa như cơ quan nào đó đã bị kích hoạt. Phương Nguyên không dám xem thường, triệu hồi Lôi Linh Thanh Lý ra xoay tròn quanh mình để tránh bị tổn thương bởi cấm chế gì trong hộp.
Có điều nỗi lo của hắn không xảy ra, phù văn chợt lóe, chiếc hộp cuối cùng chậm rãi hé mở.
Phương Nguyên lẳng lặng đợi hồi lâu, thấy không có tên bắn lén hay phù chú gì xuất hiện mới yên lòng.
Hắn đặt chiếc hộp lên án, chăm chú nhìn kỹ vào bên trong. Ngoài dự đoán của hắn, bên trong hộp chỉ có một cây trâm đính ngọc màu đồng, ngoài ra không còn gì khác.
Phương Nguyên cau mày, chậm rãi vươn tay về phía nó.
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm đến, một tia sáng chợt lóe lên từ cây trâm. Lòng Phương Nguyên trầm xuống, vội vàng lui về sau một bước, gọi Lôi Linh Thanh Lý đến che trước người. Hắn nhìn về phía trước đầy cảnh giác, nhưng chỉ thấy tia sáng từ cây trâm ấy lơ lửng bay lên, hóa thành dáng vẻ của một cụ già khoác áo bào xám.
Ánh mắt Phương Nguyên đanh lại, lập tức nhận thấy tướng mạo ông lão này giống hệt với vị Thái Hoa chân nhân đã tọa hóa nơi núi Ngọc La kia.
"Đây là tàn linh của ông ấy ư?"
Cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng, hắn cau mày nhìn ông lão.
"Nếu ngươi có thể nhìn thấy tàn quang này của lão phu, vậy chứng tỏ lão phu đã chết, mà ngươi đã lấy được truyền thừa của ta!"
Bóng dáng Thái Hoa chân nhân lơ lửng giữa không trung, tuy cực kỳ sống động nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Rõ ràng đây không phải là tàn linh thật sự, chỉ là một tia thần niệm mà ông cất giữ trong hộp để dặn dò hậu sự mà thôi. "Hơn nữa, có thể mở ra chiếc hộp này tức là ngươi ít nhất đã luyện thành bốn tia Lôi Linh, tiểu thành Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, chỉ kém một bước Kết Đan!"
Phương Nguyên khẽ run, xem ra hắn đã mở chiếc hộp này sớm hơn so với dự đoán của Thái Hoa chân nhân.
Nếu ban nãy ta không mượn lực từ trận pháp kia, vậy thì phải thật sự tu luyện thành bốn tia Lôi Linh mới có thể mở nó ra.
Hắn cảm giác có chút kỳ lạ, lại cẩn thận nghe những gì tàn linh kia nói.
"Nếu đã tu luyện đến bước này, cũng có nghĩa rằng... ngươi đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục đi tới!"
Dường như có một nụ cười phớt qua trên gương mặt của tàn linh Thái Hoa chân nhân, có chút bất lực, cũng có áy náy. Ông thấp giọng thở dài một tiếng rồi tiếp lời. "Mà đến đây, lão phu ắt cũng sẽ nói những lời này cho ngươi..."
"... Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này là giả!"
Nghe xong, sắc mặt Phương Nguyên biến đổi kịch liệt, đôi mày trầm trọng nhíu lại.
Có ý gì?
Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn huyền ảo tuyệt diệu, hắn đã theo nó mà tu luyện thành ba tia Lôi Linh, sao có thể là giả?
Chương 563 Quyển Lôi dẫn cuối cùng (2)
"Có lẽ ngươi cũng sẽ thắc mắc, vì ngươi đã luyện thành bốn tia Lôi Linh, uy lực bất phàm, thần thông mạnh mẽ, Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này rõ ràng là thần quyết chân chính, sao có thể là giả? Đây chính là những gì lão phu sắp nói cho ngươi, mong ngươi có thể hiểu rõ. Phần đầu của Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn là thật, nhưng phần Kết Đan của quyển cuối cùng đã bị người khác động tay động chân, tuyệt đối không thể tu luyện theo!"
Theo những gì Thái Hoa chân nhân nói, gương mặt Phương Nguyên đã nhuốm nét kinh ngạc.
Hắn đã từng dùng thuật Thiên Diễn thôi diễn trước khi tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn này, rõ ràng có thể Kết Đan mà...
"Ngay cả lão phu cũng theo pháp môn trên Thiên Cương Ngũ Lôi dẫn, từng bước tu luyện thành Tứ Tướng Lôi Linh, dung nạp vào cơ thể, kết thành Thiên Đạo Tử Lôi đan rồi mới nhận ra rằng quyển cuối cùng có vấn đề. Nhưng hận rằng khi ấy lão phu đã không thể nào quay đầu lại, ta cũng không muốn bị quản thúc vì nó, mới đau lòng chọn cách thoái ẩn núi Ngọc La chờ chết..."
"Nhưng lão phu hận..."
"Lão phu không hiểu. Ta đã chuẩn bị ngàn lượng lôi thạch, vạn lượng linh tinh đến thành Thiên Lai cầu pháp, lại giúp các nàng hoàn thành ba việc lớn, tận tụy suốt mười năm. Ta thành tâm thành ý như vậy, vì sao các nàng vẫn muốn gạt ta, vẫn muốn động tay động chân với quyển bí pháp cuối cùng kia?"
Trên gương mặt tàn linh của Thái Hoa chân nhân lộ ra sự căm tức khó tả, có thể thấy được ông đã đau đớn dường nào khi để lại những lời trăn trối này. Mấy hơi thở qua đi, ông mới bình tĩnh lại, tiếp lời. "Vì vậy lão phu mới để lại lời di ngôn này cho truyền nhân. Ngươi đã tu luyện bí pháp này, tức cũng đã đi lên con đường giống như ta. Đường phía trước không còn, lui về sau không được..."
Đến đây, gương mặt ông như ánh lên vẻ tuyệt vọng, ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn. "Nếu không muốn giẫm lên vết xe đổ của lão phu, ngươi chỉ có thể nghe ta chỉ điểm, làm một việc theo yêu cầu của ta!"
"Mang cây trâm ngọc này đến thành Thiên Lai, lấy quyển Lôi dẫn chân chính cuối cùng về..."
"Nhớ kỹ, ngươi không đến để cầu pháp, ngươi đến để đòi nợ!"
"Đòi lại món nợ họ thiếu lão phu..."
“Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thật sự có vấn đề sao?”
Sau khi thần niệm của vị Thái Hoa chân nhân kia biến mất, Phương Nguyên vẫn ngơ ngẩn ngồi ở tại chỗ, trong lòng có chút nặng nề.
Một lát sau, hắn lại ngồi xuống, lấy bí pháp Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn ra, thôi diễn thêm một lần nữa. Kết quả vẫn giống như lúc trước, ở phương diện tu luyện, Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không có vấn đề gì, cũng có thể thành công kết đan. Nhưng trong lòng Phương Nguyên lại vô cùng rõ ràng, vị Thái Hoa chân nhân kia không có lý do gì mà phải để lại một đạo thần niệm để trêu chọc thế hệ sau cả, nếu như vậy, có lẽ vấn đề này đã nói lên rằng…
“… Chẳng lẽ sau khi kết đan, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mới xuất hiện?”
Phương Nguyên nhíu chặt mày.
Hắn dùng thuật thiên diễn để thôi diễn, cũng chỉ có thể thôi diễn ra quá trình từ Trúc Cơ đến Kim Đan có vấn đề hay không mà thôi…
Vừa rồi Thái Hoa chân nhân đã nói rất rõ ràng, sau khi ông kết đan, bởi vì không muốn trở về để bị người khác quản chế, thế nên mới ẩn cư ở núi Ngọc La. Mà về sau thọ nguyên của ông trở nên cạn kiệt, cuối cùng tọa hóa, nói không chừng cũng liên quan đến đan pháp này…
Nói cách khác, vấn đề của Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không nằm ở trước khi kết đan, mà là sau khi kết đan!
Mà cụ thể là vấn đề gì, hiện giờ cũng rất khó để nói rõ ràng!
Điều này không khỏi khiến cho trong lòng Phương Nguyên cảm thấy phức tạp đến cực điểm!
Hắn làm sao có thể nghĩ tới, đang yên đang lành, bên trong công pháp này lại cất giấu một bẫy rập như vậy?
Chẳng qua cho dù suy nghĩ như thế nào, trong lòng Phương Nguyên cũng không hề cảm thấy khẩn trương.
Bởi vì Thái Hoa chân nhân vẫn có chút khinh thường truyền nhân là hắn. Thái Hoa chân nhân cho rằng, nếu truyền nhân có thể nhìn thấy lời dặn dò của ông bên trong chiếc hộp nhỏ này, vậy thì ít nhất người đó cũng phải tu luyện thành bốn đạo Lôi Linh, chỉ thiếu một bước cuối cùng là kết thành Kim Đan.
Đã tới mức độ như vậy thì chỉ có thể tiến về phía trước, không có khả năng rút lui.
Cũng chỉ có như vậy, vị truyền nhân này mới không còn lựa chọn nào khác - đi giúp ông hoàn thành di nguyện!
Nhưng Thái Hoa chân nhân không hề nghĩ tới, hiện giờ Phương Nguyên chỉ mới tu luyện thành ba đạo Lôi Linh mã đã mở chiếc hộp ra, nhìn thấy di ngôn của ông.
Trong tình huống này, thật ra Phương Nguyên vẫn có thể rút lui!
Chương 564 Giấc mộng Nam Hải. (1)
Phương pháp rất đơn giản, loại bỏ ba đạo Lôi Linh, từ bỏ việc tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, lựa chọn truyền thừa khác.
Chẳng qua…
Phương Nguyên nghĩ đến đây, hắn không khỏi nở một nụ cười khổ.
Khổ cực tu luyện hơn ba năm, chẳng lẽ tất cả đều là dã tràng xe cát sao?
Tu hành giống như leo núi, một bước là một tầng.
Bản thân còn chưa leo đến giữa sườn núi, lại phải đi xuống chân núi leo lại từ đầu à?
Đương nhiên là không thể nào cam tâm rồi!
Từ sau khi gặp Lữ Tâm Dao, trong lòng Phương Nguyên vẫn luôn có cảm giác gấp gáp. Thông qua Lữ Tâm Dao, hắn dường như đã trông thấy được một đại thế sắp được mở ra. Mà có lẽ đại thế kia đã đến rồi, chỉ là mình còn chưa phát hiện ra mà thôi, hắn cần phải đi nhanh hơn nữa, để bản thân có thể đứng vững trên đôi chân của mình khi đại thế kia đến, đứng càng vững càng tốt, như vậy thì trong lòng mới có thể ung dung được!
Trong tình huống này, mỗi một bước đi đều vô cùng quan trọng, làm sao có thể chỉ lùi mà không tiến chứ?
Chậm rãi ngồi ở trong phòng, tâm trạng của Phương Nguyên dần trở nên rối rắm, hắn suy nghĩ rất nhiều…
Bao gồm lý do vì sao Thái Hoa chân nhân không truyền lại Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn cho hoàng tộc Ô Trì Quốc, mà lại ở lại núi Ngọc La.
Cũng bao gồm cả việc lúc trước Cửu Cô chỉ dẫn mình đi tìm đạo truyền thừa này, rốt cuộc mưu đồ thật sự của nàng ta là gì?
Chẳng lẽ Cửu Cô đã biết những bí mật này từ lâu?
Nhưng Phương Nguyên không cho rằng Cửu Cô muốn hại mình.
Người ở tít trên cao như nàng ta, hoàn toàn không cần phải hại hắn làm gì.
Nói như vậy, chẳng lẽ là để khảo nghiệm?
Nhưng vì sao Cửu Cô lại muốn khảo nghiệm hắn?
Trong lần từ biệt ở Việt Quốc, Phương Nguyên đã giao hẹn với Lạc Phi Linh, vào thời điểm bầu trời Nam Hải biến thành màu đỏ, hắn sẽ tới gặp nàng. Lúc ấy lời giao hẹn này được thốt ra từ tận trái tim, Phương Nguyên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Chẳng qua sau đó hắn lại nói chuyện với Cửu Cô một lúc, hơn nữa về sau trải qua vô số ngày đêm, nhớ tới những gì bọn họ đã nói với nhau ngày hôm đó, Phương Nguyên mơ hồ cảm thấy hình như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy!
Không hiểu vì sao tâm trạng lại trở nên vô cùng nặng nề, Phương Nguyên ngồi ở trong động phủ rất lâu. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn thế nhưng chìm vào giấc ngủ.
Đối với Phương Nguyên mà nói, đã lâu lắm rồi hắn mới ngủ say đến vậy.
Ở trong mơ, Phương Nguyên đi tới một vùng biển rộng lớn…
Bầu trời đỏ thắm như máu, khiến cho cả mặt biển như thể cũng nhuốm màu đỏ tươi của máu!
Ở trên mặt biển, Phương Nguyên vẫn không ngừng bay về phía trước, nhưng cho dù hắn bay như thế nào, cũng không thể bay tới cuối!
“Phương Nguyên sư huynh, ta đã chờ huynh rất lâu…”
Đột nhiên, hắn nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó Phương Nguyên bèn thấy ở trên bầu trời phía trước mặt có một tiên đài rất lớn, Lạc Phi Linh mặc một chiếc váy màu trắng, nàng cầm một bầu rượu trong tay, nở một nụ cười tinh nghịch và đắc ý, liên tục vẫy tay với hắn: “Ta đã ủ cho huynh một vò rượu ngon, huynh mau tới đây uống đi…”
“Rượu này chắc chắn là chua!”
Tâm trạng của Phương Nguyên lập tức trở nên vui sướng cực kỳ, hắn cười lớn nói, sau đó chạy về phía tiên đài.
Nhưng mà hắn còn chưa đặt chân lên tiên đài, đột nhiên có một người ma khí tận trời xuất hiện ở phía trước mặt, đó chính là Lữ Tâm Dao! Mà sau lưng nàng ta còn có rất nhiều bóng người lạnh lùng và kiêu ngạo, mỗi người bọn họ đều trạc tuổi hắn, nhưng khí cơ trên người lại nặng nề giống như núi cao. Bọn họ cười lạnh đi về phía Phương Nguyên, thần thông giống như vực sâu biển lớn, che trời lấp đất đè ép xuống bên dưới…
“Dựa vào ngươi mà cũng đòi bước lên tiên đài?”
Phương Nguyên giận dữ, với thanh kiếm trong tay, hắn vọt về phía tiên đài.
Không biết trận đại chiến này đã giằng co bao lâu, thân thể của Phương Nguyên mệt mỏi cực kỳ, bị thương nặng gần chết, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, cuối cùng hắn cũng đặt chân lên tiên đài! Nhìn Lạc Phi Linh cầm theo bầu rượu, Phương Nguyên nở nụ cười, duỗi tay định cầm lấy bầu rượu kia.
Hắn khát cực kỳ, rất muốn uống bầu rượu này, cho dù nó có chua như thế nào đi nữa.
Chẳng qua lúc Phương Nguyên vươn tay, lại phát hiện cảnh tượng ở trên tiên đài thay đổi.
Nơi này sao có thể gọi là tiên đài, đây rõ ràng là một hình đài.
Lạc Phi Linh bị vô số xích sắt ở trên hình đài khóa chặt, rất nhiều máu tươi tuôn ra từ cơ thể nàng, nhuộm chiếc váy trắng của Lạc Phi Linh thành màu đỏ, trông vô cùng đáng sợ. Ở bên cạnh nàng, có rất nhiều bóng người mạnh mẽ vô biên đứng xung quanh, Phương Nguyên bất chợt nhìn thấy Cửu Cô cũng đứng ở trong đó.
Chương 565 Giấc mộng Nam Hải. (2)
Những người này vây quanh Lạc Phi Linh, trên mặt cũng mang theo nước mắt, nhỏ giọng ngâm tụng gì đó.
Lạc Phi Linh đang khóc, nàng dường như phải chịu nỗi đau vô tận, chịu đựng sự tra tấn bi thảm nhất trên thế gian này.
“Lão tổ tông, ta không muốn… Ta không muốn như vậy…”
Nàng nói với một bà lão có gương mặt hiền từ trong số những người kia, giọng điệu run rẩy, liên tục khóc nức nở.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Bà lão kia nhỏ giọng than thở, có một sợi gai sắt sáng lóa từ trên trời giáng xuống, đâm vào lưng của Lạc Phi Linh.
“Cô cô, cô cô mau cứu ta…”
Lạc Phi Linh chịu đựng cơn đau, khóc nức nở cầu xin Cửu Cô đứng ở bên cạnh.
“Đây chính là số mệnh của ngươi…”
Cửu Cô che đi nước mắt ở trên mặt, đâm một sợi gai sắt vào ngực của Lạc Phi Linh.
Máu của Lạc Phi Linh không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả hình đài, cũng chảy vào bên trong một chỗ lõm ở trên đài, trút đầy một Phù Văn Trận rất lớn. Phù Văn Trận kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ tươi, Lạc Phi Linh tuyệt vọng gào khóc, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giữa không trung, mây đen nghìn nghịt che kín chân trời, dường như giữa những làn mây còn ẩn chứa hơi thở của sự tuyệt vọng.
“Lạc sư muội… Muội…”
Máu tươi ở trên hình đài từ bậc thang chảy xuống dưới chân Phương Nguyên, nhuộm đỏ giày của hắn.
“Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đã giao hẹn rồi, huynh sẽ đến tìm ta……”
Lạc Phi Linh lẩm bẩm tự nói, ánh mắt trở nên đỡ đẫn: “Nhưng vì sao huynh lại không tới chứ…”
Hơi thở của sự tuyệt vọng dần dần tỏa ra từ trên người nàng…
“Phương Nguyên sư huynh, huynh đã từng cõng ta thoát khỏi những con ma vật đó, cho dù nguy hiểm như vậy, huynh cũng không hề bỏ lại ta…”
“Thế nên ta cho rằng huynh sẽ đến cứu ta…”
“Cho dù bọn họ đều nói đây là số mệnh của ta, đều không chịu giúp ta, nhưng ta tin huynh sẽ giúp ta…”
Lạc Phi Linh nói lẩm bẩm, giọng nói chứa đầy sự đau đớn.
Rõ ràng Phương Nguyên đang đứng ở trước mặt nàng, nhưng nàng giống như không nhìn thấy Phương Nguyên.
Phương Nguyên liều mạng vươn tay, muốn chạm vào Lạc Phi Linh, nhưng dường như lại bị ngăn cách bởi một thứ gì đó.
Ở một khoảng cách rất gần, hắn chỉ có thể nhìn Lạc Phi Linh dần dần trở nên hết hi vọng – thấy nàng rơi nước mắt trong sự tuyệt vọng.
“Không phải đã giao hẹn rồi sao?”
Giọng nói của nàng dần dần trầm xuống: “Sao huynh lại không tới đây chứ?”
Oanh…
Lúc Lạc Phi Linh từ bỏ tia hi vọng cuối cùng, khí tức khổng lồ ở trên người nàng đột nhiên bùng phát, hắc khí vô tận tràn ngập cả hình đài, bao phủ cả mặt biển rộng lớn. Bên trong hắc khí vô tận kia hình như ẩn chứa một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, nó lao thẳng lên trên bầu trời, mang theo cảm giác tuyệt vọng tới cực điểm - va chạm với vô số mây đen ở giữa không trung…
“Phương Nguyên sư huynh, nếu huynh đã không giúp ta, vậy còn ai có thể giúp ta được chứ?”
…
…
“Lạc sư muội…”
Phương Nguyên đột nhiên kêu to một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hắn giật mình ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt áo bào.
Cũng mãi cho đến lúc này, Phương Nguyên mới phát hiện ra đây thế nhưng là một giấc mộng!
Tuy là như thế, hắn vẫn mất rất nhiều thời gian mới có thể kìm nén được sự hoảng sợ ở trong lòng.
Nhưng trái tim của Phương Nguyên vẫn đập liên hồi, cảm giác áp lực do giấc mộng kia mang tới vẫn còn tồn tại, hơn nữa càng ngày nó càng trở nên trầm trọng, thời gian đã trôi qua rất lâu rồi mà vẫn chưa hề biến mất.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng nảy sinh vô số nghi ngờ…
Hiện giờ tu vi của mình đã là Trúc Cơ, trạng thái tinh thần ổn định, sao có thể nằm mơ được chứ?
Hơn nữa… Còn là ác mộng quỷ dị khủng bố như vậy?
Lẳng lặng ngồi yên một chỗ không biết bao lâu, Phương Nguyên đứng dậy, đi ra khỏi động phủ, sau đó ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao.
“Meo…”
Cách đó không xa, mèo trắng đang nằm trên nóc nhà đắm mình dưới ánh trăng không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, như thể nó đã nhận ra một luồng hơi thở khác thường ở trên người hắn. Mèo trắng vốn định tới gần hỏi han một chút, nhưng ánh trăng chiếu xuống người nó thật sự rất thoải mái. Mèo trắng không khỏi có chút do dự, một lúc lâu sau nó lại nằm úp sấp xuống, nghĩ thầm chẳng qua chỉ là một tia cảm ứng mà thôi, cũng không chết được…
“A ha, tiểu sư đệ vẫn chưa ngủ à?”
Bên trong đình hóng gió ở trong rừng cách đó không xa, chỉ thấy hai vị lão trận sư tóc đen và tóc bạc đang ngồi uống rượu, nhìn thấy Phương Nguyên đi ra, bọn họ bèn mỉm cười, lên tiếng chào hỏi với hắn. Mà Phương Nguyên cũng lững thững đi tới, ngồi xuống bên trong đình hóng gió. Hai vị lão trận sư vội vàng rót rượu cho hắn, thấy vẻ mặt của Phương Nguyên có hơi khó coi, bọn họ lập tức kinh ngạc nói: “Sắc mặt kém như vậy, chẳng lẽ là tu hành xảy ra vấn đề gì sao?”
Phương Nguyên lắc đầu, lắc lư ly rượu trong tay, bỗng nhiên nói: “Các ngươi đã bao giờ nghe nói qua về thành Thiên Lai chưa?”
“Thành Thiên Lai?”
Hai vị trận sư hơi ngẩn người, vị trận sư tóc đen kinh ngạc nói: “Thành Thiên Lai cách nơi này rất xa, ngươi hỏi về nó để làm gì vậy?”
Phương Nguyên uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, hắn nói với vẻ ngập ngừng: “Có lẽ… ta sẽ tới đó để đòi nợ?”
Bình luận facebook