-
Chương 581-585
Chương 581 Kế Nhỏ Bẫy Lớn (2)
Cho đến lúc này nhìn thấy ánh mắt của Sương Nhi tiểu thư, mới chậm rãi đứng dậy nói:
- Kỳ thực Sương Nhi tiểu thư không nói, ta cũng muốn mở miệng, ta đời này còn chưa từng gặp Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng nghĩ đến người có thể kết Thiên Đạo Trúc Cơ, thiên tư tất nhiên hơn người, ta không cầu cái khác, chỉ muốn mời ngươi chỉ điểm kiếm đạo một chút, không biết ý ngươi như thế nào?
Trong lương đình, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Người tuổi trẻ mặc áo vải kia cũng là tồn tại đặc thù trong lương đình này, hắn tên Lệ Đạo Hùng, chính là đại đệ tử chân truyền của một tiên môn nhỏ ở phụ cận Thiên Lai Thành, tiên môn kia không tính là gì, nhưng người tuổi trẻ này lại là thiên tài kiếm đạo mà mấy vị lão tổ Thiên Lai Thành cũng khen không dứt miệng, nếu không chỉ bằng thân phận của hắn, là không có tư cách trà trộn vào vòng tròn của Sương Nhi tiểu thư.
Bình thường mọi người tự nhận thân phận cao siêu, không thích giao du với hắn, nhưng lại không ai hoài nghi kiếm đạo của hắn.
Nếu bàn về thực lực, bản lãnh của Thiên Đạo Trúc Cơ là không người hoài nghi, nhưng chỉ luận kiếm đạo, thì Lệ Đạo Hùng chưa chắc đã thua...
Phương Nguyên nhìn người tuổi trẻ kia một chút, lắc đầu nói:
- Ta không hiểu kiếm đạo!
Trong lương đình không ai nói chuyện.
Qua một lát, mới có người cười nói:
- Không bằng chúng ta giao lưu vài quyền?
Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương, trên tiên yến của Tu Tiên Giả, ngươi không thấy ngại hay sao mà nói tới vung quyền?
Bầu không khí có chút vắng lặng, Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Thứ các ngươi chơi ta thực không hiểu, vì vậy cáo từ trước!
Hắn từ trên người Sương Nhi tiểu thư và những tu sĩ khác, cảm nhận được một loại tâm tình không có ý tốt, Thôi Vân Hải kia càng là hận không thể ăn tươi hắn, điều này làm cho hắn không thoải mái, mình bình thường không gây sự, không nhiều chuyện, càng chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, ngạo mạn khoe khoang, vì sao những người kia lại có địch ý với mình?
Nhưng địch ý đã lên, hắn cũng không nghĩ phải dùng phương pháp gì đi hòa hoãn, cùng lắm thì mình rời khỏi là được.
- Hừ, uổng công chúng ta coi ngươi như bằng hữu, còn mời ngươi chơi chung!
Đúng lúc này, Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:
- Nếu không phải Thất thúc tổ nói ngươi và Thiên Lai Thành chúng ta không phải người ngoài, muốn ta thiết yến chiêu đãi ngươi, ta mới không thèm để ý đến ngươi đâu, bây giờ ngược lại tốt, chúng ta mời ngươi uống rượu, còn mời ngươi chơi, ngươi lại làm cao, người rõ sự, thì biết ngươi đến Thiên Lai Thành là vì cầu đạo, người không biết, còn tưởng là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không bằng ta đi nói với Thất thúc tổ, nói ngươi không vừa mắt chúng ta, không muốn giao lưu...
Phương Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng một cái.
Đối với vị tiểu thư được chiều quá sinh hư này, hắn là thật có chút không thích...
Thậm chí hắn không biết vì sao nàng lại âm thầm ra tay với mình...
Đúng lúc này, Tôn quản sự đứng ở phía sau lại lặng lẽ kéo hắn một cái, sau đó hắn nghe được trong tai có tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Phương sư đệ, lúc này không nên tùy hứng, nghe lời ta, vui đùa với bọn họ một chút đi...
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn quản sự.
Tôn quản sự vẫn đứng ở sau lưng hắn, miệng không động, nhưng thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai:
- Ngươi phải tin tưởng ta, ta đã nghĩ ra phương pháp giúp ngươi lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng... Có ít nhất chín thành nắm chắc... Bất quá sự tình này ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi, lại không thể giúp ngươi, hiện tại ngươi nghe ta, vui đùa với bọn họ một chút, hơn nữa phải chơi đẹp, thắng đẹp...
- Chín thành nắm chắc?
Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt cũng hơi đổi.
Tôn quản sự ở trên loại đại sự này, là quyết không thể nói đùa, như vậy hắn đang có ý đồ gì?
Bây giờ tự nhiên không kịp hỏi kỹ, trong lòng Phương Nguyên hơi suy nghĩ, cảm thấy có thể tin tưởng Tôn quản sự.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Sương Nhi tiểu thư nói:
- Bình thường ta chỉ biết tu hành, từ trước đến giờ rất ít phân tâm, bất kể là kỳ đạo hay kiếm đạo, đều chỉ hiểu sơ lược, nên lo lắng tài nghệ thô thiển, sẽ phá hỏng nhã hứng của mọi người...
Sương Nhi tiểu thư nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười nói:
- Chỉ là một trò chơi mà thôi, nào có nhã hứng hay không nhã hứng gì, Phương sư huynh quá khách khí, nếu đồng ý ra tay, sao còn làm lỡ thời gian của mọi người?
Nói xong cười hì hì, ánh mắt xoay chuyển, cố ý trầm ngâm nói:
- Chỉ là không biết Phương sư huynh muốn chơi cờ trước, hay luận kiếm trước đây?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta rất thoải mái, cái gì cũng được!
- Vậy ta liền mời Phương công tử cùng ta đánh một ván cờ trước đi!
Phụng sư huynh đứng lên, ngồi ở bên bàn cờ, mỉm cười nói:
- Phương công tử, xin mời!
Phương Nguyên cũng không chần chờ, đi thẳng tới một bên khác ngồi xuống.
Vào lúc này, bỗng nhiên Sương Nhi tiểu thư che miệng cười nói:
- Quân mất, mới vừa rồi đã nói, thắng thưởng một ly rượu, thua sẽ bị trừng phạt... Phạt cái gì tốt đây? Hì hì, đơn giản chút đi, thua thì học chó sủa...
Nghe vậy, ảnh mắt mọi người đều tập trung lên mặt Phương Nguyên.
Chuyện đến nước này, mọi người mới rõ ý đồ của Sương Nhi tiểu thư, nguyên lai nàng còn đào một cái hố nhỏ như vậy.
Bất quá cái hố nhỏ này, sẽ để người thiệt thòi lớn.
Chương 582 Người này hạ cờ rất hung dữ (1)
Cờ vốn chỉ là ngoại đạo, dù thua cũng không tính mất mặt, nếu phạt ba chén rượu, cái kia lại càng không tính là gì...
Nhưng nếu sau khi thua học chó sủa thì sao?
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Hơn nữa sau khi hắn thua, nếu không học chó sủa, kia chính là thất tín, mất mặt cũng sẽ không kém gì nhau.
Trừng phạt nhỏ của Sương Nhi tiểu thư, bên trong lại có rất nhiều càn khôn!
Càng then chốt là, nàng đợi đến khi Phương Nguyên ngồi xuống mới nói, chính là vì sợ Phương Nguyên biết được trừng phạt sẽ không chịu tham gia!
- Thua học chó sủa?
Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn người, cười nói:
- Quy tắc thật thú vị!
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, đàng hoàng ngồi trước bàn cờ, nhìn tu sĩ áo đen ở đối diện một cái.
Tu vi của tu sĩ áo đen kia không cao, nhưng khí độ lại rất bất phàm, tựa hồ vừa ngồi xuống trước bàn cờ, sẽ hóa thành một vị tướng quân tung hoành sa trường, tay cầm thiên quân vạn mã.
Phương Nguyên biết tự tin của đối phương từ đâu mà đến, lúc trước lão tiền bối phát minh ra Trận Kỳ chi đạo kia, kỳ thực chính là vì bồi dưỡng tu sĩ chỉ huy đại quân tác chiến với ma vật.
Dù sao đối với tu sĩ bình thường mà nói, đa số là thích đơn đả độc đấu, nhưng khi đại kiếp nạn đến, thì vẫn phải cần đại quân ra trận!
Cũng chính vì nguyên nhân này, trong giới tu hành có không ít người nghiên cứu trận kỳ, xem nó như một môn học chủ yếu nhất.
Mục đích chính là vì mài giũa trí kế mưu lược của mình, để tương lai phát huy ra tác dụng.
Nhưng Phương Nguyên lại không quá tán đồng lý niệm này, trò chơi chính là trò chơi, chẳng lẽ lấy một cái tên bá đạo, thì không phải là trò chơi nữa sao?
- Các hạ ở xa tới là khách, mời đi trước!
Tu sĩ áo đen kia rất ngạo mạn, mời Phương Nguyên đi trước.
Trong kỳ đạo, bởi vì đại kiếp nạn tới trước, mới có sự tình tu sĩ thiên hạ đứng lên chống lại, bởi vậy khi đánh cờ, người động cờ trước sẽ thuộc về phe tà, nên bình thường vì kính trọng tiền bối, đều là tiểu bối đi trước, nhưng hôm nay tu sĩ áo đen kia tu vi không bằng Phương Nguyên, lại mời Phương Nguyên đi trước, đây chính là vô lễ, bất quá hắn tự nhận mình kỳ đạo hơn người, nên không cho rằng đầy là thất lễ.
Phương Nguyên cũng không khách khí, cầm một quân cờ đặt xuống, xem như bắt đầu.
Tu sĩ áo đen kia thấy vậy thì cười nhạt, nhặt cờ hạ cờ, phong độ nhẹ nhàng. (lưu ý: đây là cờ vây chứ không phải cờ tướng nha mọi người)
Lúc đầu tốc độ hạ cờ của hai người rất nhanh, sau bảy tám nước, tu sĩ áo đen đã cười rạng rỡ, tựa hồ như nắm chắc thắng lợi, nhưng một lát sau, hắn hơi ngưng lại, cầm quân cờ trong tay, suy nghĩ rất lâu lại không hạ xuống...
Sắc mặt của hắn nghiêm nghị, thậm chí có chút kinh ngạc.
Qua rất lâu hắn mới hạ cờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên không chút biến sắc, lại hạ một nước cờ.
Tu sĩ áo đen kia “a” một tiếng, lại cầm quân cờ nửa ngày bất động.
Lúc đầu người xung quanh đều xem hoa mắt, bây giờ lại có chút kinh tâm động phách, trong lương đình thật lâu không ai mở miệng.
- Không phải cục diện rất tốt sao?
Sương Nhi tiểu thư có chút kinh ngạc:
- Sao Phụng sư huynh còn chưa ăn cờ?
Bên cạnh, sắc mặt của Thôi Vân Hải rất khó coi, thấp giọng giải thích:
- Phụng sư đệ hạ cờ sau, bây giờ trước sau chậm một bước, không phải hắn không muốn ăn cờ, mà là không ăn được, bởi vì chỉ cần hắn dám ăn cờ, đối phương sẽ thừa cơ đánh tan cục diện hắn bố trí...
Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên:
- Tâm cơ của người này rất sâu, kỳ đạo cao như thế, lại chỉ nói hiểu sơ...
Sương Nhi tiểu thư kinh ngạc:
- Kỳ đạo của Phụng sư huynh cao như thế, chẳng lẽ còn không bằng hắn?
Thôi Vân Hải nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo không nói.
Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy, “vị hôn thê” Kim Hàn Tuyết lại nghiêm túc nhìn Phương Nguyên chơi cờ, hơn nữa bấm đầu ngón tay, rõ ràng là đang thôi diễn nước cờ, cái này làm cho trong lòng hắn không thoải mái, bởi vì trước đây hắn từng mời Kim Hàn Tuyết chơi cờ, nhưng nàng lại nói cờ chỉ là ngoại đạo, nên không chơi...
Ta tìm ngươi chơi cờ chính là ngoại đạo, Thiên Đạo Trúc Cơ chơi cờ thì không phải ngoại đạo sao?
Sương Nhi tiểu thư thấy Thôi Vân Hải bất mãn, trong lòng cũng bất mãn theo.
Bây giờ cục diện đã rất khó coi.
Này vốn không phải một trận tranh tài gì, mà chỉ là trò chơi trong tiên yến, bởi vậy trước giờ mọi người hạ cờ rất nhanh, để tránh mất đi tửu hứng, nhưng hôm nay mỗi lần Phụng sư huynh hạ cờ, lại phải cân nhắc hơn nửa ngày, người ta thì hạ bút thành văn, như vậy tính ra, Phụng sư huynh đã thua mặt mũi rồi.
Con ngươi của nàng xoay chuyển, trong lòng có chủ ý, bỗng nhiên khẽ cười nói:
- Phương sư huynh?
Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng.
Sương Nhi tiểu thư cười nói:
- Ta còn chưa hỏi năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Phương Nguyên trầm ngâm nói:
- Lớn hơn ngươi mấy tuổi!
Sương Nhi tiểu thư cười hỏi:
- Vậy ngươi bắt đầu tu hành từ năm bao nhiêu?
Phương Nguyên quay đầu lại đặt xuống một quân cờ, nói:
- Cũng mấy năm rồi...
Trong mắt Sương Nhi tiểu thư lộ ra vẻ giảo hoạt hỏi tiếp:
- Đúng rồi, vì sao ngươi lại tới đây...
Phương Nguyên nói:
- Đi ngang qua Man Sơn...
Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên trả lời đơn giản thì khẽ cau mày, bỗng nhiên nói:
- Phương sư huynh, không nghĩ tới kỳ đạo của ngươi lợi hại như vậy, kỳ thực ta cũng rất thích đánh cờ, chỉ là trình độ khá thấp, ngươi có biện pháp nào dạy ta không?
Chương 583 Người này hạ cờ rất hung dữ (2)
Đến lúc này mọi người đều hiểu.
Sương Nhi tiểu thư là đang cố ý nói chuyện với Phương Nguyên, để cho hắn phân tâm, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay cả vị Phụng sư huynh kia, sắc mặt cũng đỏ lên...
Bọn họ đều là công tử thiếu gia của các thế lực lớn trong Thiên Lai Thành, thiên kiêu trẻ tuổi, tự nhận bất phàm, khi nào chơi một ván cờ cũng cần dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi kia?
Phương Nguyên tự nhiên biết dụng ý của Sương Nhi tiểu thư, trong lòng sớm có chút không vui, vì vậy không trả lời câu hỏi của nàng nữa, mà dứt khoát nói:
- Nếu ngươi cũng thích kỳ đạo, vì sao không lấy thêm bàn cờ, chúng ta chơi một ván, dù sao...
Hắn chỉ chỉ tu sĩ áo đen ở đối diện nói:
- ... Vị lão huynh này tính cẩn thận, hạ cờ khá chậm, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện khác!
- Cái gì?
Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc:
- Đây là muốn đồng thời chơi cờ với hai người sao?
Sương Nhi tiểu thư nghe xong, sắc mặt lại vui vẻ, dứt khoát cười nói:
- Trình độ của ta không cao, sao dám chơi cờ với ngươi, không bằng ngươi đánh với hai người bọn họ đi, ta ở bên cạnh nhìn, tự nhiên sẽ học được chút ít kỹ xảo.
Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng, rõ ràng rất khôn khéo, lại giả ra vẻ ngây thơ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.
Vì vậy hắn nhẹ gật đầu nói:
- Như thế cũng được!
Sương Nhi tiểu thư gọi hai người khác, đều là tu sĩ am hiểu kỳ đạo khá sâu, hai người này bình thường rất giữ thân phận, không làm được sự tình ba người đồng thời đánh cờ với một người, trước không luận thắng thua, chỉ nói ra đã mất mặt, nhưng Sương Nhi tiểu thư tự mình chỉ điểm, bọn hắn không dám từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người mang bàn cờ đến!
Phương Nguyên lấy một địch ba, mở ra hai trận mới.
Cạch cạch cạch...
Hai người kia có ý muốn quấy rầy dòng suy nghĩ của Phương Nguyên, nên hạ cờ rất nhanh.
Nhưng Phương Nguyên lại không chút do dự, bất luận đối phương hạ cờ như thế nào, hắn cũng duy trì tốc độ rất nhanh!
Nói thật ra, từ khi học cờ đến nay, hắn cũng chỉ đánh cờ với hai người.
Một là Tiên Tử Đường Chu tiên sinh.
Hai là Thanh Dương Tông Lăng Hồng Ba!
Chu tiên sinh vốn là người yêu cờ như mạng, sau khi dạy Phương Nguyên xong thì không đánh cờ nữa.
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là tiểu kỳ tiên của Thanh Dương Tông, nhưng sau khi đánh cờ với Phương Nguyên, ai dám nhắc tới ngoại hiệu này, nàng sẽ đập người đó một trận...
Hơn nữa chơi cờ với hai người kia, chỉ lấy vui làm chủ, Phương Nguyên chưa từng chăm chú xem trọng.
Bây giờ là lần thứ nhất chăm chú, cẩn thận tính toán ở trong lòng.
Hắn cũng không biết tại sao, mình trời sinh lại rất mẫn cảm với kỳ đạo, vừa nhìn thấy những con cờ kia, sẽ cảm ứng được xu thế, bố cục của mỗi một quân cờ, tính ra nước cờ đơn giản lại hiểu quả nhất!
Có lúc ngay cả hắn cũng không nhịn được nghĩ, có lẽ đọc sách không tính thiên phú của mình, chỉ tính là một loại ham muốn... Mà thiên phú chân chính của mình, chính là chơi cờ?
Nếu tu hành có thể đơn giản như chơi cờ, thì hôm nay có lẽ mình đã sớm kết thành Nguyên Anh?
Chỉ là người khác xem, hắn hạ cờ lại có chút khủng bố.
Vị lão huynh này hạ cờ rất hung dữ...
Chỉ mấy chục nước, hai người kia hạ cờ cũng chậm lại, tựa như tu sĩ áo đen lúc trước, mỗi hạ xuống một quân cờ đều cần cân nhắc rất lâu, vẻ mặt xoắn xuýt, còn Phương Nguyên thì buồn bực ngán ngẩm...
Ba người kia đã ngừng rất lâu, trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.
Chỉ có thanh âm giọt nước trong đồng hồ nước nhẹ nhàng nhỏ xuống chậu đồng, đơn điệu mà khô khan, còn mang theo chút lúng túng...
- Nếu không lại tìm mấy người...
Dù Sương Nhi tiểu thư lại ngốc cũng nhìn rõ thế cuộc, không nhịn được muốn gọi người.
- Bảo bọn họ nhận thua đi!
Thôi Vân Hải lại than khẽ, nhìn Sương Nhi tiểu thư nói.
Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ:
- Vì sao phải nhận thua?
Sắc mặt của Thôi Vân Hải khó coi nói:
- Vừa nãy là ta nhìn lầm, nguyên lai không phải Phụng sư huynh đi ít nước cờ, mà là đối phương nhường Phụng sư huynh, không muốn hắn thua quá thảm, kỳ thực hiện tại bất kể là Phụng sư huynh hay hai người khác, đều không phải suy nghĩ, mà là đang trì hoãn thời gian, bọn họ không dám hạ cờ, bởi vì mỗi hạ xuống một bước, sẽ cách thua cuộc gần một bước...
- Lợi hại như vậy?
Sương Nhi tiểu thư kinh hãi, con mắt chớp chớp:
- Ba người cũng không cách nào chiến thắng?
Thôi Vân Hải trầm mặc không nói, vì hắn cũng nhìn không ra.
- Dù chỉ thắng một trận cũng tốt...
Sương Nhi tiểu thư không chịu thua, con ngươi xoay chuyển.
Phương Nguyên không cần nhìn, nhưng cảm nhận được bên trái truyền tới ánh mắt bất thiện, biết đó là vị trí của Sương Nhi tiểu thư và Thôi Vân Hải, trong lòng càng khó chịu, hắn không sợ đối thủ gian trá, lại không kiên nhẫn chờ đối phương ra chiêu từng bước, dù sao Tôn quản sự đã nói phải thắng đẹp, vậy vì sao mình không chủ động xuất kích, buông tay chơi đùa với bọn họ?
- Ha ha, các ngươi...
Lúc này Sương Nhi tiểu thư đã có chủ ý, cười hì hì mở miệng.
Chỉ là không đợi nàng mở miệng, Phương Nguyên đã nói trước:
- Vừa nãy là ngươi muốn khiêu chiến kiếm đạo với ta?
Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mặc áo vải hỏi.
Nam tử áo vải hơi kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.
- Vậy thì lên đi!
Chương 584 Kiếm đạo nhầm đường (1)
Phương Nguyên vẫn ngồi ở trước bàn cờ, nhìn nam tử áo vải gật đầu.
- Ngươi là đang xem thường ta?
Nhìn Phương Nguyên đang cùng lúc đánh cờ với ba người, lại muốn luận kiếm với mình, trên mặt Lệ Đạo Hùng có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
- Ta từ nhỏ yêu kiếm, không ngừng khổ luyện, ngay cả tu vi cũng bị hoang phế.
- Lúc Trúc Cơ chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, sư tôn từng nói, nếu không phải ta dùng quá nhiều tâm tư ở trên kiếm đạo, kết thành Trúc Cơ ngũ mạch cũng không phải không được, nhưng xưa nay ta không hối hận, bởi vì ta nghĩ, chỉ cần luyện thành kiếm đạo, như vậy dù chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, ta cũng có thể một kiếm phá vạn pháp, không thua bất luận kẻ nào!
Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Phương Nguyên nói:
- Bây giờ gặp được ngươi, là cơ duyên của ta, ta muốn thông qua ngươi đến xác minh kiếm đạo của mình, nhìn xem tâm huyết bao năm có đáng giá hay không, vì lẽ đó, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi!
Mọi người nghe Lệ Đạo Hùng nói, sắc mặt đều hơi kinh ngạc.
Nghe Lệ Đạo Hùng nói chân thành như thế, thì biết hắn là thật lòng muốn khiêu chiến kiếm đạo với Thiên Đạo Trúc Cơ?
Hơn nữa vừa rồi hắn nói một kiếm phá vạn pháp, nghe như thế nào cũng thấy có ý bất bình ở bên tong?
Tuy kẻ này bình thường trầm mặc không nói, nhưng lòng dạ lại rất kiêu ngạo...
Bất quá Sương Nhi tiểu thư nghe vậy, sắc mặt lại có chút không vui, cười lạnh nói:
- Người ta đã đáp ứng, ngươi còn lập dị làm gì, nếu thực công bằng tranh tài, hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, ngươi thật có thể thắng sao?
Lệ Đạo Hùng nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng không ra tay.
Nhưng Phương Nguyên nghe Lệ Đạo Hùng nói, thì sắc mặt hơi đổi, quay người nhìn kỹ đối phương.
Sau đó hắn nghiêm túc nói:
- Ngươi không có chiếm tiện nghi gì, xuất kiếm đi!
Lệ Đạo Hùng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Ta khổ tu kiếm thuật nhiều năm, tiên môn truyền thừa đã không thỏa mãn được nữa, bởi vậy một năm trước, trình độ kiếm đạo của ta đạt tới bình cảnh, ta liền đi Cô Tuyệt Sơn tìm Tông sư kiếm đạo Liễu tiên sinh cầu kiếm, quỳ trước động phủ của lão nhân gia ba ngày ba đêm, lão nhân gia mới truyền cho ta một thức kiếm pháp, ta khổ sở tìm hiểu một năm, rốt cục lĩnh ngộ được ba phần tinh diệu trong đó, bởi vậy kiếm đạo lại tiến nhanh!
- Nếu muốn bàn về kiếm, lại khá đơn giản...
Nói xong thanh âm của hắn thấp xuống, nhìn về phía Phương Nguyên:
- Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, buộc ngươi phong ấn lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ so kiếm chiêu với ta, nên chúng ta thay phương pháp, chỉ cần ngươi có thể nói ra bất kỳ bí mật nào trong chiêu kiếm pháp này, thì coi như ngươi thắng!
- Lại còn có phương pháp đấu kiếm như vậy...
Trong lương đình, người học qua kiếm đạo đều âm thầm gật đầu.
Lệ Đạo Hùng rất có thành ý, quả thật không muốn chiếm tiện nghi của Phương Nguyên.
Tuy hắn rất muốn thông qua Phương Nguyên xác minh kiếm đạo của mình, nhưng hắn không biết Phương Nguyên có tu luyện kiếm đạo hay không, tự nhiên không thể ép người ta nhất định phải lấy kiếm đối kiếm, mà nếu tùy ý đối phương ra tay, hắn cũng thừa nhận, Thiên Đạo Trúc Cơ pháp lực mạnh mẽ, mình nhất định không phải đối thủ, bởi vậy hắn nghĩ ra một phương pháp khác, chính là khảo thí nhãn lực của Phương Nguyên...
Nếu như chân chính giao thủ, dùng chiêu thức kia, trong giây lát sẽ phân ra thắng bại.
Trong chiêu kiếm kia của hắn ẩn tàng ba hậu chiêu, như vậy thời điểm Phương Nguyên ra tay, hắn có ba loại phương pháp chém Phương Nguyên ở dưới kiếm, khi động thủ sẽ tùy cơ mà động, loại phương pháp nào cũng có thể dùng, nhưng bây giờ, hắn lại đánh cược Phương Nguyên không nhìn thấy bất kỳ hậu chiêu nào trong đó, như vậy chính là tương đương với từ bỏ hai cơ hội giết địch, chỉ cầu công bằng!
- Bạch!
Lệ Đạo Hùng tay cầm trường kiếm, bắt kiếm quyết, sau đó kiếm quang lóe lên, chênh chếch chuyển động, giấu ở sau lưng.
Chỉ nháy mắt, bên cạnh hắn kiếm ảnh lưu chuyển, đạo đạo tuyết quang không ngừng xoay tròn.
Trong lương đình, không khí trở nên túc sát, người cách gần đều không nhịn được che kín áo bào, hơi lui về phía sau.
Qua mấy tức, tuyết quang bên người Lệ Đạo Hùng mới chậm rãi biến mất, trở về vô hình.
Mà lúc này, Lệ Đạo Hùng cũng thở ra một hơi, nhìn Phương Nguyên hỏi:
- Có nhìn rõ ràng không?
Phương Nguyên xoay người, dùng gậy trúc lấy ra hai quân cờ hạ xuống.
Sau đó hắn cũng không quay đầu lại nói:
- Không có nhìn!
Ánh mắt của Lệ Đạo Hùng nheo lại, trán nổi gân xanh:
- Ngươi...
Phương Nguyên nói:
- Kiếm pháp của ngươi từ vừa mới bắt đầu đã sai rồi, ta cần gì phải xem nữa?
Lệ Đạo Hùng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phương Nguyên trở nên lạnh lùng.
Rất rõ ràng, hắn cho rằng Phương Nguyên là đang tìm lý do ngụy biện.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi Phương Nguyên hạ cờ xong, lại quay người nhìn hắn nói:
- Xuất kiếm đi!
Lệ Đạo Hùng hơi ngẩn người hỏi:
- Có ý gì?
Phương Nguyên nói:
- Nói lại nhiều cũng vô dụng, kiếm đạo, chỉ đấu qua mới biết cao thấp!
- Được!
Trong lòng Lệ Đạo Hùng có chút bất mãn, nhưng lại không nói gì, người tu luyện kiếm đạo, đều muốn dùng một kiếm phá vạn pháp, thẳng thắn dứt khoát, bởi vậy thường thường nói chuyện làm việc rất trực tiếp...
Vèo!
Kiếm quang giấu ở sau lưng hắn bùng lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện bạch quang vô tận!
Chương 585 Kiếm đạo nhầm đường (2)
Mãi đến khi tận mắt nhìn hắn xuất kiếm, mới biết vừa nãy trong chiêu kiếm kia ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bây giờ trong hư không lại như nổi lên sương mù trắng xóa, tất cả đều bao phủ về phía Phương Nguyên, che khuất bầu trời...
Mà ở trong tầng tầng kiếm sương, lại có rất nhiều vòng xoáy nhỏ, mơ hồ phong tỏa tất cả phương vị ở xung quanh Phương Nguyên.
Kia đều là hậu chiêu mà hắn lưu lại!
Trong chiêu kiếm pháp kia của hắn, không phải chỉ có ba hậu chiêu, mà là mười bảy.
Mười bảy hậu chiêu này, quyết định dù Phương Nguyên đối kháng như thế nào, hắn cũng có thủ đoạn phản chế!
Nhưng đón tầng kiếm sương mênh mông kia, Phương Nguyên chỉ trở tay vẩy một cái.
Trong tay hắn nắm một cây gậy trúc màu xanh, này là bởi vì hắn cùng lúc đánh cờ với ba người, các thị nữ sợ hắn không với tới, vì lẽ đó mang đến cho hắn, dùng để rút quân cờ, do là tiện tay bẻ, nên phía trên còn mang theo vài lá cây xanh xanh...
Mà bây giờ, Phương Nguyên là dùng gậy trúc này vung ra ngoài!
- Tạch!
Gậy trúc ở dưới lực lượng của hắn dẫn dắt, vẽ ra một đường vòng cung quất tới.
Đột nhiên kiếm sương biến mất, thân thể của Lệ Đạo Hùng còn duy trì tư thế ra chiêu, kiếm còn ở trong tay, đang vung giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có mấy hậu chiêu triển khai, chỉ là đến lúc này, hắn lại không dám cử động...
Bởi vì gậy trúc của Phương Nguyên đã chỉ ở trên cổ của hắn!
- Chuyện này...
Hắn kinh ngạc tới mấy giây, sau đó mới kinh hãi nói:
- Sao có thể được?
Theo hắn lên tiếng, người xung quanh cũng náo loạn cả lên, châu đầu ghé tai thảo luận, ánh mắt thì quỷ dị nhìn hiện trường.
- Không có gì không thể cả!
Phương Nguyên thu hồi gậy trúc, nhẹ nhàng hạ một quân cờ, bức một kỳ thủ vào góc chết, ba vị kỳ thủ kia rất chăm chú, thời điểm Lệ Đạo Hùng xuất kiếm, người khác đều hãi hùng khiếp vía ngắm nhìn, ba người bọn hắn lại thật coi đây là cơ hội của mình, dồn dập triển khai thế công, ý định thừa dịp Phương Nguyên phân tâm đấu kiếm, nghịch chuyển xu hướng suy tàn lại.
Bất quá bọn hắn vừa động, tình huống giằng co lúc nãy cũng không còn nữa, đang đứng trước nguy cơ vỡ trận.
Mà thời điểm Phương Nguyên hạ cờ định thắng thua, miệng lại nói với Lệ Đạo Hùng:
- Trong kiếm pháp của ngươi có sơ hở lớn như vậy, che giấu nhiều hậu chiêu cũng vô dụng, một kiếm đã bị người đâm chết rồi...
- Nhưng không nên...
Vẻ mặt Lệ Đạo Hùng tuyệt vọng nói:
- Ta không thể có sơ hở lớn như vậy được... Chẳng lẽ nói...
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng nói:
- Tố chất của ta ngu dốt như vậy, Liễu tiên sinh truyền kiếm pháp cho ta, ta tìm hiểu ròng rã một năm, vẫn không tìm hiểu được điểm tinh diệu trong kiếm pháp sao?
- Không phải ngươi tìm hiểu có vấn đề, mà là người truyền kiếm pháp cho ngươi có vấn đề!
Phương Nguyên quay đầu lại nhìn lướt qua bàn cờ, sau đó cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
- Ngươi...
Trên mặt Lệ Đạo Hùng lóe lên vẻ không cam lòng, người tu hành rất tôn sư trọng đạo, hơn nữa người càng cần tu khổ học, sẽ càng coi trọng truyền thừa, Phương Nguyên hiển lộ kiếm đạo cao minh, nếu lăng nhục Lệ Đạo Hùng hắn, cho hắn mấy lá gan cũng không dám đáp trả, nhưng nghe Phương Nguyên nói Liễu tiên sinh chỉ điểm mình kiếm đạo có vấn đề, trong lòng lại nổi giận...
Người bên ngoài nghe vậy, đều cảm thấy tu sĩ Ô Trì Quốc kia quá kiêu ngạo, lẽ nào cho rằng kiếm đạo của mình còn cao hơn Liễu tiên sinh?
Phương Nguyên không thèm để ý tới những thứ này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Một năm trước ngươi cảm giác mình gặp phải bình cảnh, cái kia chính là đến giới hạn đột phá kiếm pháp, phản phác quy chân tu luyện kiếm thế, nhưng người kia không chỉ cho ngươi con đường rõ ràng, trái lại để ngươi đi theo đuổi càng nhiều biến hóa trên kiếm pháp, cái này vốn là một loại dối trá, dựa vào ý đó tu luyện, ngươi càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, kiếm đạo làm sao có thể tiến cảnh?
Nói xong gậy trúc quất tới, nhẹ nhàng gõ lên đầu Lệ Đạo Hùng một cái.
Cái gõ kia thoạt nhìn rất đơn giản, không hề có chút biến hóa.
Nhưng Lệ Đạo Hùng lại cảm nhận được, cái gõ kia tương tự chiếu thức của hắn lúc nãy.
- Hóa phức tạp thành đơn giản, phá pháp thành thế, chính là đơn giản như vậy!
Phương Nguyên quay đầu nhìn Lệ Đạo Hùng nói:
- Ta chỉ nói như vậy, có thể hiểu được bao nhiêu, chính là chuyện của ngươi!
- Kiếm pháp... Kiếm thế?
Lệ Đạo Hùng ngây ngốc đứng tại chỗ, trên đầu không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Phương Nguyên thì không nói thêm gì nữa.
Ta không bắt ngươi quỳ ba ngày ba đêm, lại dùng đạo lý trong Vô Khuyết Kiếm Kinh hóa giải nghi hoặc cho ngươi, đã xem như hết tình hết nghĩa rồi!
Nói cho cùng, hắn rất thưởng thức Lệ Đạo Hùng thành tâm học kiếm, vì vậy hơi bất mãn vị tông sư kiếm đạo cố ý chỉ điểm sai lầm kia, thậm chí có chút căm giận bất bình, mới cố ý chỉ cho hắn một con đường sáng!
Thông qua vị tiểu kiếm si này, hắn nghĩ đến mình lúc trước học kiếm, vào lúc đó, mình không phải cũng khổ tâm luyện kiếm, thậm chí nhập ma, nhưng lại không có minh sư chỉ điểm, càng luyện càng sai, suýt nữa phá hủy căn cơ sao?
Nếu không phải mình may mắn, vô tình tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh do Kiếm Si lưu lại ở hậu sơn của Thanh Dương Tông, từ đây nhìn thấy con đường tu luyện, kiếm đạo bắt đầu tăng nhanh như gió, thì mình bây giờ sẽ là cái bộ dáng gì?
Cho đến lúc này nhìn thấy ánh mắt của Sương Nhi tiểu thư, mới chậm rãi đứng dậy nói:
- Kỳ thực Sương Nhi tiểu thư không nói, ta cũng muốn mở miệng, ta đời này còn chưa từng gặp Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng nghĩ đến người có thể kết Thiên Đạo Trúc Cơ, thiên tư tất nhiên hơn người, ta không cầu cái khác, chỉ muốn mời ngươi chỉ điểm kiếm đạo một chút, không biết ý ngươi như thế nào?
Trong lương đình, mọi người đều kinh ngạc nhìn qua.
Người tuổi trẻ mặc áo vải kia cũng là tồn tại đặc thù trong lương đình này, hắn tên Lệ Đạo Hùng, chính là đại đệ tử chân truyền của một tiên môn nhỏ ở phụ cận Thiên Lai Thành, tiên môn kia không tính là gì, nhưng người tuổi trẻ này lại là thiên tài kiếm đạo mà mấy vị lão tổ Thiên Lai Thành cũng khen không dứt miệng, nếu không chỉ bằng thân phận của hắn, là không có tư cách trà trộn vào vòng tròn của Sương Nhi tiểu thư.
Bình thường mọi người tự nhận thân phận cao siêu, không thích giao du với hắn, nhưng lại không ai hoài nghi kiếm đạo của hắn.
Nếu bàn về thực lực, bản lãnh của Thiên Đạo Trúc Cơ là không người hoài nghi, nhưng chỉ luận kiếm đạo, thì Lệ Đạo Hùng chưa chắc đã thua...
Phương Nguyên nhìn người tuổi trẻ kia một chút, lắc đầu nói:
- Ta không hiểu kiếm đạo!
Trong lương đình không ai nói chuyện.
Qua một lát, mới có người cười nói:
- Không bằng chúng ta giao lưu vài quyền?
Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn đối phương, trên tiên yến của Tu Tiên Giả, ngươi không thấy ngại hay sao mà nói tới vung quyền?
Bầu không khí có chút vắng lặng, Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Thứ các ngươi chơi ta thực không hiểu, vì vậy cáo từ trước!
Hắn từ trên người Sương Nhi tiểu thư và những tu sĩ khác, cảm nhận được một loại tâm tình không có ý tốt, Thôi Vân Hải kia càng là hận không thể ăn tươi hắn, điều này làm cho hắn không thoải mái, mình bình thường không gây sự, không nhiều chuyện, càng chưa từng ỷ mạnh hiếp yếu, ngạo mạn khoe khoang, vì sao những người kia lại có địch ý với mình?
Nhưng địch ý đã lên, hắn cũng không nghĩ phải dùng phương pháp gì đi hòa hoãn, cùng lắm thì mình rời khỏi là được.
- Hừ, uổng công chúng ta coi ngươi như bằng hữu, còn mời ngươi chơi chung!
Đúng lúc này, Sương Nhi tiểu thư cười lạnh nói:
- Nếu không phải Thất thúc tổ nói ngươi và Thiên Lai Thành chúng ta không phải người ngoài, muốn ta thiết yến chiêu đãi ngươi, ta mới không thèm để ý đến ngươi đâu, bây giờ ngược lại tốt, chúng ta mời ngươi uống rượu, còn mời ngươi chơi, ngươi lại làm cao, người rõ sự, thì biết ngươi đến Thiên Lai Thành là vì cầu đạo, người không biết, còn tưởng là chúng ta muốn cầu cạnh ngươi, không bằng ta đi nói với Thất thúc tổ, nói ngươi không vừa mắt chúng ta, không muốn giao lưu...
Phương Nguyên nhíu mày, quay đầu nhìn nàng một cái.
Đối với vị tiểu thư được chiều quá sinh hư này, hắn là thật có chút không thích...
Thậm chí hắn không biết vì sao nàng lại âm thầm ra tay với mình...
Đúng lúc này, Tôn quản sự đứng ở phía sau lại lặng lẽ kéo hắn một cái, sau đó hắn nghe được trong tai có tiếng nói trầm thấp vang lên:
- Phương sư đệ, lúc này không nên tùy hứng, nghe lời ta, vui đùa với bọn họ một chút đi...
Phương Nguyên hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tôn quản sự.
Tôn quản sự vẫn đứng ở sau lưng hắn, miệng không động, nhưng thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai:
- Ngươi phải tin tưởng ta, ta đã nghĩ ra phương pháp giúp ngươi lấy được quyển Lôi pháp cuối cùng... Có ít nhất chín thành nắm chắc... Bất quá sự tình này ta chỉ có thể chỉ điểm ngươi, lại không thể giúp ngươi, hiện tại ngươi nghe ta, vui đùa với bọn họ một chút, hơn nữa phải chơi đẹp, thắng đẹp...
- Chín thành nắm chắc?
Phương Nguyên nghe xong, sắc mặt cũng hơi đổi.
Tôn quản sự ở trên loại đại sự này, là quyết không thể nói đùa, như vậy hắn đang có ý đồ gì?
Bây giờ tự nhiên không kịp hỏi kỹ, trong lòng Phương Nguyên hơi suy nghĩ, cảm thấy có thể tin tưởng Tôn quản sự.
Hắn trầm ngâm một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Sương Nhi tiểu thư nói:
- Bình thường ta chỉ biết tu hành, từ trước đến giờ rất ít phân tâm, bất kể là kỳ đạo hay kiếm đạo, đều chỉ hiểu sơ lược, nên lo lắng tài nghệ thô thiển, sẽ phá hỏng nhã hứng của mọi người...
Sương Nhi tiểu thư nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra nụ cười nói:
- Chỉ là một trò chơi mà thôi, nào có nhã hứng hay không nhã hứng gì, Phương sư huynh quá khách khí, nếu đồng ý ra tay, sao còn làm lỡ thời gian của mọi người?
Nói xong cười hì hì, ánh mắt xoay chuyển, cố ý trầm ngâm nói:
- Chỉ là không biết Phương sư huynh muốn chơi cờ trước, hay luận kiếm trước đây?
Phương Nguyên thản nhiên nói:
- Ta rất thoải mái, cái gì cũng được!
- Vậy ta liền mời Phương công tử cùng ta đánh một ván cờ trước đi!
Phụng sư huynh đứng lên, ngồi ở bên bàn cờ, mỉm cười nói:
- Phương công tử, xin mời!
Phương Nguyên cũng không chần chờ, đi thẳng tới một bên khác ngồi xuống.
Vào lúc này, bỗng nhiên Sương Nhi tiểu thư che miệng cười nói:
- Quân mất, mới vừa rồi đã nói, thắng thưởng một ly rượu, thua sẽ bị trừng phạt... Phạt cái gì tốt đây? Hì hì, đơn giản chút đi, thua thì học chó sủa...
Nghe vậy, ảnh mắt mọi người đều tập trung lên mặt Phương Nguyên.
Chuyện đến nước này, mọi người mới rõ ý đồ của Sương Nhi tiểu thư, nguyên lai nàng còn đào một cái hố nhỏ như vậy.
Bất quá cái hố nhỏ này, sẽ để người thiệt thòi lớn.
Chương 582 Người này hạ cờ rất hung dữ (1)
Cờ vốn chỉ là ngoại đạo, dù thua cũng không tính mất mặt, nếu phạt ba chén rượu, cái kia lại càng không tính là gì...
Nhưng nếu sau khi thua học chó sủa thì sao?
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Hơn nữa sau khi hắn thua, nếu không học chó sủa, kia chính là thất tín, mất mặt cũng sẽ không kém gì nhau.
Trừng phạt nhỏ của Sương Nhi tiểu thư, bên trong lại có rất nhiều càn khôn!
Càng then chốt là, nàng đợi đến khi Phương Nguyên ngồi xuống mới nói, chính là vì sợ Phương Nguyên biết được trừng phạt sẽ không chịu tham gia!
- Thua học chó sủa?
Phương Nguyên nghe vậy cũng ngẩn người, cười nói:
- Quy tắc thật thú vị!
Sau đó hắn không nói thêm gì nữa, đàng hoàng ngồi trước bàn cờ, nhìn tu sĩ áo đen ở đối diện một cái.
Tu vi của tu sĩ áo đen kia không cao, nhưng khí độ lại rất bất phàm, tựa hồ vừa ngồi xuống trước bàn cờ, sẽ hóa thành một vị tướng quân tung hoành sa trường, tay cầm thiên quân vạn mã.
Phương Nguyên biết tự tin của đối phương từ đâu mà đến, lúc trước lão tiền bối phát minh ra Trận Kỳ chi đạo kia, kỳ thực chính là vì bồi dưỡng tu sĩ chỉ huy đại quân tác chiến với ma vật.
Dù sao đối với tu sĩ bình thường mà nói, đa số là thích đơn đả độc đấu, nhưng khi đại kiếp nạn đến, thì vẫn phải cần đại quân ra trận!
Cũng chính vì nguyên nhân này, trong giới tu hành có không ít người nghiên cứu trận kỳ, xem nó như một môn học chủ yếu nhất.
Mục đích chính là vì mài giũa trí kế mưu lược của mình, để tương lai phát huy ra tác dụng.
Nhưng Phương Nguyên lại không quá tán đồng lý niệm này, trò chơi chính là trò chơi, chẳng lẽ lấy một cái tên bá đạo, thì không phải là trò chơi nữa sao?
- Các hạ ở xa tới là khách, mời đi trước!
Tu sĩ áo đen kia rất ngạo mạn, mời Phương Nguyên đi trước.
Trong kỳ đạo, bởi vì đại kiếp nạn tới trước, mới có sự tình tu sĩ thiên hạ đứng lên chống lại, bởi vậy khi đánh cờ, người động cờ trước sẽ thuộc về phe tà, nên bình thường vì kính trọng tiền bối, đều là tiểu bối đi trước, nhưng hôm nay tu sĩ áo đen kia tu vi không bằng Phương Nguyên, lại mời Phương Nguyên đi trước, đây chính là vô lễ, bất quá hắn tự nhận mình kỳ đạo hơn người, nên không cho rằng đầy là thất lễ.
Phương Nguyên cũng không khách khí, cầm một quân cờ đặt xuống, xem như bắt đầu.
Tu sĩ áo đen kia thấy vậy thì cười nhạt, nhặt cờ hạ cờ, phong độ nhẹ nhàng. (lưu ý: đây là cờ vây chứ không phải cờ tướng nha mọi người)
Lúc đầu tốc độ hạ cờ của hai người rất nhanh, sau bảy tám nước, tu sĩ áo đen đã cười rạng rỡ, tựa hồ như nắm chắc thắng lợi, nhưng một lát sau, hắn hơi ngưng lại, cầm quân cờ trong tay, suy nghĩ rất lâu lại không hạ xuống...
Sắc mặt của hắn nghiêm nghị, thậm chí có chút kinh ngạc.
Qua rất lâu hắn mới hạ cờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên không chút biến sắc, lại hạ một nước cờ.
Tu sĩ áo đen kia “a” một tiếng, lại cầm quân cờ nửa ngày bất động.
Lúc đầu người xung quanh đều xem hoa mắt, bây giờ lại có chút kinh tâm động phách, trong lương đình thật lâu không ai mở miệng.
- Không phải cục diện rất tốt sao?
Sương Nhi tiểu thư có chút kinh ngạc:
- Sao Phụng sư huynh còn chưa ăn cờ?
Bên cạnh, sắc mặt của Thôi Vân Hải rất khó coi, thấp giọng giải thích:
- Phụng sư đệ hạ cờ sau, bây giờ trước sau chậm một bước, không phải hắn không muốn ăn cờ, mà là không ăn được, bởi vì chỉ cần hắn dám ăn cờ, đối phương sẽ thừa cơ đánh tan cục diện hắn bố trí...
Nói xong ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Nguyên:
- Tâm cơ của người này rất sâu, kỳ đạo cao như thế, lại chỉ nói hiểu sơ...
Sương Nhi tiểu thư kinh ngạc:
- Kỳ đạo của Phụng sư huynh cao như thế, chẳng lẽ còn không bằng hắn?
Thôi Vân Hải nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo không nói.
Bởi vì lúc này hắn nhìn thấy, “vị hôn thê” Kim Hàn Tuyết lại nghiêm túc nhìn Phương Nguyên chơi cờ, hơn nữa bấm đầu ngón tay, rõ ràng là đang thôi diễn nước cờ, cái này làm cho trong lòng hắn không thoải mái, bởi vì trước đây hắn từng mời Kim Hàn Tuyết chơi cờ, nhưng nàng lại nói cờ chỉ là ngoại đạo, nên không chơi...
Ta tìm ngươi chơi cờ chính là ngoại đạo, Thiên Đạo Trúc Cơ chơi cờ thì không phải ngoại đạo sao?
Sương Nhi tiểu thư thấy Thôi Vân Hải bất mãn, trong lòng cũng bất mãn theo.
Bây giờ cục diện đã rất khó coi.
Này vốn không phải một trận tranh tài gì, mà chỉ là trò chơi trong tiên yến, bởi vậy trước giờ mọi người hạ cờ rất nhanh, để tránh mất đi tửu hứng, nhưng hôm nay mỗi lần Phụng sư huynh hạ cờ, lại phải cân nhắc hơn nửa ngày, người ta thì hạ bút thành văn, như vậy tính ra, Phụng sư huynh đã thua mặt mũi rồi.
Con ngươi của nàng xoay chuyển, trong lòng có chủ ý, bỗng nhiên khẽ cười nói:
- Phương sư huynh?
Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng.
Sương Nhi tiểu thư cười nói:
- Ta còn chưa hỏi năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?
Phương Nguyên trầm ngâm nói:
- Lớn hơn ngươi mấy tuổi!
Sương Nhi tiểu thư cười hỏi:
- Vậy ngươi bắt đầu tu hành từ năm bao nhiêu?
Phương Nguyên quay đầu lại đặt xuống một quân cờ, nói:
- Cũng mấy năm rồi...
Trong mắt Sương Nhi tiểu thư lộ ra vẻ giảo hoạt hỏi tiếp:
- Đúng rồi, vì sao ngươi lại tới đây...
Phương Nguyên nói:
- Đi ngang qua Man Sơn...
Sương Nhi tiểu thư thấy Phương Nguyên trả lời đơn giản thì khẽ cau mày, bỗng nhiên nói:
- Phương sư huynh, không nghĩ tới kỳ đạo của ngươi lợi hại như vậy, kỳ thực ta cũng rất thích đánh cờ, chỉ là trình độ khá thấp, ngươi có biện pháp nào dạy ta không?
Chương 583 Người này hạ cờ rất hung dữ (2)
Đến lúc này mọi người đều hiểu.
Sương Nhi tiểu thư là đang cố ý nói chuyện với Phương Nguyên, để cho hắn phân tâm, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay cả vị Phụng sư huynh kia, sắc mặt cũng đỏ lên...
Bọn họ đều là công tử thiếu gia của các thế lực lớn trong Thiên Lai Thành, thiên kiêu trẻ tuổi, tự nhận bất phàm, khi nào chơi một ván cờ cũng cần dựa vào những thủ đoạn bỉ ổi kia?
Phương Nguyên tự nhiên biết dụng ý của Sương Nhi tiểu thư, trong lòng sớm có chút không vui, vì vậy không trả lời câu hỏi của nàng nữa, mà dứt khoát nói:
- Nếu ngươi cũng thích kỳ đạo, vì sao không lấy thêm bàn cờ, chúng ta chơi một ván, dù sao...
Hắn chỉ chỉ tu sĩ áo đen ở đối diện nói:
- ... Vị lão huynh này tính cẩn thận, hạ cờ khá chậm, ta còn có thời gian cân nhắc chuyện khác!
- Cái gì?
Mọi người nghe xong đều có chút kinh ngạc:
- Đây là muốn đồng thời chơi cờ với hai người sao?
Sương Nhi tiểu thư nghe xong, sắc mặt lại vui vẻ, dứt khoát cười nói:
- Trình độ của ta không cao, sao dám chơi cờ với ngươi, không bằng ngươi đánh với hai người bọn họ đi, ta ở bên cạnh nhìn, tự nhiên sẽ học được chút ít kỹ xảo.
Phương Nguyên quay đầu nhìn nàng, rõ ràng rất khôn khéo, lại giả ra vẻ ngây thơ, trong lòng chỉ cảm thấy phiền chán.
Vì vậy hắn nhẹ gật đầu nói:
- Như thế cũng được!
Sương Nhi tiểu thư gọi hai người khác, đều là tu sĩ am hiểu kỳ đạo khá sâu, hai người này bình thường rất giữ thân phận, không làm được sự tình ba người đồng thời đánh cờ với một người, trước không luận thắng thua, chỉ nói ra đã mất mặt, nhưng Sương Nhi tiểu thư tự mình chỉ điểm, bọn hắn không dám từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ sai người mang bàn cờ đến!
Phương Nguyên lấy một địch ba, mở ra hai trận mới.
Cạch cạch cạch...
Hai người kia có ý muốn quấy rầy dòng suy nghĩ của Phương Nguyên, nên hạ cờ rất nhanh.
Nhưng Phương Nguyên lại không chút do dự, bất luận đối phương hạ cờ như thế nào, hắn cũng duy trì tốc độ rất nhanh!
Nói thật ra, từ khi học cờ đến nay, hắn cũng chỉ đánh cờ với hai người.
Một là Tiên Tử Đường Chu tiên sinh.
Hai là Thanh Dương Tông Lăng Hồng Ba!
Chu tiên sinh vốn là người yêu cờ như mạng, sau khi dạy Phương Nguyên xong thì không đánh cờ nữa.
Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba vốn là tiểu kỳ tiên của Thanh Dương Tông, nhưng sau khi đánh cờ với Phương Nguyên, ai dám nhắc tới ngoại hiệu này, nàng sẽ đập người đó một trận...
Hơn nữa chơi cờ với hai người kia, chỉ lấy vui làm chủ, Phương Nguyên chưa từng chăm chú xem trọng.
Bây giờ là lần thứ nhất chăm chú, cẩn thận tính toán ở trong lòng.
Hắn cũng không biết tại sao, mình trời sinh lại rất mẫn cảm với kỳ đạo, vừa nhìn thấy những con cờ kia, sẽ cảm ứng được xu thế, bố cục của mỗi một quân cờ, tính ra nước cờ đơn giản lại hiểu quả nhất!
Có lúc ngay cả hắn cũng không nhịn được nghĩ, có lẽ đọc sách không tính thiên phú của mình, chỉ tính là một loại ham muốn... Mà thiên phú chân chính của mình, chính là chơi cờ?
Nếu tu hành có thể đơn giản như chơi cờ, thì hôm nay có lẽ mình đã sớm kết thành Nguyên Anh?
Chỉ là người khác xem, hắn hạ cờ lại có chút khủng bố.
Vị lão huynh này hạ cờ rất hung dữ...
Chỉ mấy chục nước, hai người kia hạ cờ cũng chậm lại, tựa như tu sĩ áo đen lúc trước, mỗi hạ xuống một quân cờ đều cần cân nhắc rất lâu, vẻ mặt xoắn xuýt, còn Phương Nguyên thì buồn bực ngán ngẩm...
Ba người kia đã ngừng rất lâu, trong lương đình hoàn toàn yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.
Chỉ có thanh âm giọt nước trong đồng hồ nước nhẹ nhàng nhỏ xuống chậu đồng, đơn điệu mà khô khan, còn mang theo chút lúng túng...
- Nếu không lại tìm mấy người...
Dù Sương Nhi tiểu thư lại ngốc cũng nhìn rõ thế cuộc, không nhịn được muốn gọi người.
- Bảo bọn họ nhận thua đi!
Thôi Vân Hải lại than khẽ, nhìn Sương Nhi tiểu thư nói.
Sương Nhi tiểu thư ngẩn ngơ:
- Vì sao phải nhận thua?
Sắc mặt của Thôi Vân Hải khó coi nói:
- Vừa nãy là ta nhìn lầm, nguyên lai không phải Phụng sư huynh đi ít nước cờ, mà là đối phương nhường Phụng sư huynh, không muốn hắn thua quá thảm, kỳ thực hiện tại bất kể là Phụng sư huynh hay hai người khác, đều không phải suy nghĩ, mà là đang trì hoãn thời gian, bọn họ không dám hạ cờ, bởi vì mỗi hạ xuống một bước, sẽ cách thua cuộc gần một bước...
- Lợi hại như vậy?
Sương Nhi tiểu thư kinh hãi, con mắt chớp chớp:
- Ba người cũng không cách nào chiến thắng?
Thôi Vân Hải trầm mặc không nói, vì hắn cũng nhìn không ra.
- Dù chỉ thắng một trận cũng tốt...
Sương Nhi tiểu thư không chịu thua, con ngươi xoay chuyển.
Phương Nguyên không cần nhìn, nhưng cảm nhận được bên trái truyền tới ánh mắt bất thiện, biết đó là vị trí của Sương Nhi tiểu thư và Thôi Vân Hải, trong lòng càng khó chịu, hắn không sợ đối thủ gian trá, lại không kiên nhẫn chờ đối phương ra chiêu từng bước, dù sao Tôn quản sự đã nói phải thắng đẹp, vậy vì sao mình không chủ động xuất kích, buông tay chơi đùa với bọn họ?
- Ha ha, các ngươi...
Lúc này Sương Nhi tiểu thư đã có chủ ý, cười hì hì mở miệng.
Chỉ là không đợi nàng mở miệng, Phương Nguyên đã nói trước:
- Vừa nãy là ngươi muốn khiêu chiến kiếm đạo với ta?
Hắn nhìn về phía nam tử trẻ tuổi mặc áo vải hỏi.
Nam tử áo vải hơi kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt nhìn Phương Nguyên chăm chú.
- Vậy thì lên đi!
Chương 584 Kiếm đạo nhầm đường (1)
Phương Nguyên vẫn ngồi ở trước bàn cờ, nhìn nam tử áo vải gật đầu.
- Ngươi là đang xem thường ta?
Nhìn Phương Nguyên đang cùng lúc đánh cờ với ba người, lại muốn luận kiếm với mình, trên mặt Lệ Đạo Hùng có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
- Ta từ nhỏ yêu kiếm, không ngừng khổ luyện, ngay cả tu vi cũng bị hoang phế.
- Lúc Trúc Cơ chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, sư tôn từng nói, nếu không phải ta dùng quá nhiều tâm tư ở trên kiếm đạo, kết thành Trúc Cơ ngũ mạch cũng không phải không được, nhưng xưa nay ta không hối hận, bởi vì ta nghĩ, chỉ cần luyện thành kiếm đạo, như vậy dù chỉ là Trúc Cơ nhất mạch, ta cũng có thể một kiếm phá vạn pháp, không thua bất luận kẻ nào!
Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, chân thành nhìn Phương Nguyên nói:
- Bây giờ gặp được ngươi, là cơ duyên của ta, ta muốn thông qua ngươi đến xác minh kiếm đạo của mình, nhìn xem tâm huyết bao năm có đáng giá hay không, vì lẽ đó, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi!
Mọi người nghe Lệ Đạo Hùng nói, sắc mặt đều hơi kinh ngạc.
Nghe Lệ Đạo Hùng nói chân thành như thế, thì biết hắn là thật lòng muốn khiêu chiến kiếm đạo với Thiên Đạo Trúc Cơ?
Hơn nữa vừa rồi hắn nói một kiếm phá vạn pháp, nghe như thế nào cũng thấy có ý bất bình ở bên tong?
Tuy kẻ này bình thường trầm mặc không nói, nhưng lòng dạ lại rất kiêu ngạo...
Bất quá Sương Nhi tiểu thư nghe vậy, sắc mặt lại có chút không vui, cười lạnh nói:
- Người ta đã đáp ứng, ngươi còn lập dị làm gì, nếu thực công bằng tranh tài, hắn là Thiên Đạo Trúc Cơ, ngươi thật có thể thắng sao?
Lệ Đạo Hùng nghe vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng không ra tay.
Nhưng Phương Nguyên nghe Lệ Đạo Hùng nói, thì sắc mặt hơi đổi, quay người nhìn kỹ đối phương.
Sau đó hắn nghiêm túc nói:
- Ngươi không có chiếm tiện nghi gì, xuất kiếm đi!
Lệ Đạo Hùng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn trầm mặc, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ:
- Ta khổ tu kiếm thuật nhiều năm, tiên môn truyền thừa đã không thỏa mãn được nữa, bởi vậy một năm trước, trình độ kiếm đạo của ta đạt tới bình cảnh, ta liền đi Cô Tuyệt Sơn tìm Tông sư kiếm đạo Liễu tiên sinh cầu kiếm, quỳ trước động phủ của lão nhân gia ba ngày ba đêm, lão nhân gia mới truyền cho ta một thức kiếm pháp, ta khổ sở tìm hiểu một năm, rốt cục lĩnh ngộ được ba phần tinh diệu trong đó, bởi vậy kiếm đạo lại tiến nhanh!
- Nếu muốn bàn về kiếm, lại khá đơn giản...
Nói xong thanh âm của hắn thấp xuống, nhìn về phía Phương Nguyên:
- Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, buộc ngươi phong ấn lực lượng Thiên Đạo Trúc Cơ chỉ so kiếm chiêu với ta, nên chúng ta thay phương pháp, chỉ cần ngươi có thể nói ra bất kỳ bí mật nào trong chiêu kiếm pháp này, thì coi như ngươi thắng!
- Lại còn có phương pháp đấu kiếm như vậy...
Trong lương đình, người học qua kiếm đạo đều âm thầm gật đầu.
Lệ Đạo Hùng rất có thành ý, quả thật không muốn chiếm tiện nghi của Phương Nguyên.
Tuy hắn rất muốn thông qua Phương Nguyên xác minh kiếm đạo của mình, nhưng hắn không biết Phương Nguyên có tu luyện kiếm đạo hay không, tự nhiên không thể ép người ta nhất định phải lấy kiếm đối kiếm, mà nếu tùy ý đối phương ra tay, hắn cũng thừa nhận, Thiên Đạo Trúc Cơ pháp lực mạnh mẽ, mình nhất định không phải đối thủ, bởi vậy hắn nghĩ ra một phương pháp khác, chính là khảo thí nhãn lực của Phương Nguyên...
Nếu như chân chính giao thủ, dùng chiêu thức kia, trong giây lát sẽ phân ra thắng bại.
Trong chiêu kiếm kia của hắn ẩn tàng ba hậu chiêu, như vậy thời điểm Phương Nguyên ra tay, hắn có ba loại phương pháp chém Phương Nguyên ở dưới kiếm, khi động thủ sẽ tùy cơ mà động, loại phương pháp nào cũng có thể dùng, nhưng bây giờ, hắn lại đánh cược Phương Nguyên không nhìn thấy bất kỳ hậu chiêu nào trong đó, như vậy chính là tương đương với từ bỏ hai cơ hội giết địch, chỉ cầu công bằng!
- Bạch!
Lệ Đạo Hùng tay cầm trường kiếm, bắt kiếm quyết, sau đó kiếm quang lóe lên, chênh chếch chuyển động, giấu ở sau lưng.
Chỉ nháy mắt, bên cạnh hắn kiếm ảnh lưu chuyển, đạo đạo tuyết quang không ngừng xoay tròn.
Trong lương đình, không khí trở nên túc sát, người cách gần đều không nhịn được che kín áo bào, hơi lui về phía sau.
Qua mấy tức, tuyết quang bên người Lệ Đạo Hùng mới chậm rãi biến mất, trở về vô hình.
Mà lúc này, Lệ Đạo Hùng cũng thở ra một hơi, nhìn Phương Nguyên hỏi:
- Có nhìn rõ ràng không?
Phương Nguyên xoay người, dùng gậy trúc lấy ra hai quân cờ hạ xuống.
Sau đó hắn cũng không quay đầu lại nói:
- Không có nhìn!
Ánh mắt của Lệ Đạo Hùng nheo lại, trán nổi gân xanh:
- Ngươi...
Phương Nguyên nói:
- Kiếm pháp của ngươi từ vừa mới bắt đầu đã sai rồi, ta cần gì phải xem nữa?
Lệ Đạo Hùng không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phương Nguyên trở nên lạnh lùng.
Rất rõ ràng, hắn cho rằng Phương Nguyên là đang tìm lý do ngụy biện.
Nhưng không nghĩ tới, sau khi Phương Nguyên hạ cờ xong, lại quay người nhìn hắn nói:
- Xuất kiếm đi!
Lệ Đạo Hùng hơi ngẩn người hỏi:
- Có ý gì?
Phương Nguyên nói:
- Nói lại nhiều cũng vô dụng, kiếm đạo, chỉ đấu qua mới biết cao thấp!
- Được!
Trong lòng Lệ Đạo Hùng có chút bất mãn, nhưng lại không nói gì, người tu luyện kiếm đạo, đều muốn dùng một kiếm phá vạn pháp, thẳng thắn dứt khoát, bởi vậy thường thường nói chuyện làm việc rất trực tiếp...
Vèo!
Kiếm quang giấu ở sau lưng hắn bùng lên, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện bạch quang vô tận!
Chương 585 Kiếm đạo nhầm đường (2)
Mãi đến khi tận mắt nhìn hắn xuất kiếm, mới biết vừa nãy trong chiêu kiếm kia ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bây giờ trong hư không lại như nổi lên sương mù trắng xóa, tất cả đều bao phủ về phía Phương Nguyên, che khuất bầu trời...
Mà ở trong tầng tầng kiếm sương, lại có rất nhiều vòng xoáy nhỏ, mơ hồ phong tỏa tất cả phương vị ở xung quanh Phương Nguyên.
Kia đều là hậu chiêu mà hắn lưu lại!
Trong chiêu kiếm pháp kia của hắn, không phải chỉ có ba hậu chiêu, mà là mười bảy.
Mười bảy hậu chiêu này, quyết định dù Phương Nguyên đối kháng như thế nào, hắn cũng có thủ đoạn phản chế!
Nhưng đón tầng kiếm sương mênh mông kia, Phương Nguyên chỉ trở tay vẩy một cái.
Trong tay hắn nắm một cây gậy trúc màu xanh, này là bởi vì hắn cùng lúc đánh cờ với ba người, các thị nữ sợ hắn không với tới, vì lẽ đó mang đến cho hắn, dùng để rút quân cờ, do là tiện tay bẻ, nên phía trên còn mang theo vài lá cây xanh xanh...
Mà bây giờ, Phương Nguyên là dùng gậy trúc này vung ra ngoài!
- Tạch!
Gậy trúc ở dưới lực lượng của hắn dẫn dắt, vẽ ra một đường vòng cung quất tới.
Đột nhiên kiếm sương biến mất, thân thể của Lệ Đạo Hùng còn duy trì tư thế ra chiêu, kiếm còn ở trong tay, đang vung giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có mấy hậu chiêu triển khai, chỉ là đến lúc này, hắn lại không dám cử động...
Bởi vì gậy trúc của Phương Nguyên đã chỉ ở trên cổ của hắn!
- Chuyện này...
Hắn kinh ngạc tới mấy giây, sau đó mới kinh hãi nói:
- Sao có thể được?
Theo hắn lên tiếng, người xung quanh cũng náo loạn cả lên, châu đầu ghé tai thảo luận, ánh mắt thì quỷ dị nhìn hiện trường.
- Không có gì không thể cả!
Phương Nguyên thu hồi gậy trúc, nhẹ nhàng hạ một quân cờ, bức một kỳ thủ vào góc chết, ba vị kỳ thủ kia rất chăm chú, thời điểm Lệ Đạo Hùng xuất kiếm, người khác đều hãi hùng khiếp vía ngắm nhìn, ba người bọn hắn lại thật coi đây là cơ hội của mình, dồn dập triển khai thế công, ý định thừa dịp Phương Nguyên phân tâm đấu kiếm, nghịch chuyển xu hướng suy tàn lại.
Bất quá bọn hắn vừa động, tình huống giằng co lúc nãy cũng không còn nữa, đang đứng trước nguy cơ vỡ trận.
Mà thời điểm Phương Nguyên hạ cờ định thắng thua, miệng lại nói với Lệ Đạo Hùng:
- Trong kiếm pháp của ngươi có sơ hở lớn như vậy, che giấu nhiều hậu chiêu cũng vô dụng, một kiếm đã bị người đâm chết rồi...
- Nhưng không nên...
Vẻ mặt Lệ Đạo Hùng tuyệt vọng nói:
- Ta không thể có sơ hở lớn như vậy được... Chẳng lẽ nói...
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng nói:
- Tố chất của ta ngu dốt như vậy, Liễu tiên sinh truyền kiếm pháp cho ta, ta tìm hiểu ròng rã một năm, vẫn không tìm hiểu được điểm tinh diệu trong kiếm pháp sao?
- Không phải ngươi tìm hiểu có vấn đề, mà là người truyền kiếm pháp cho ngươi có vấn đề!
Phương Nguyên quay đầu lại nhìn lướt qua bàn cờ, sau đó cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
- Ngươi...
Trên mặt Lệ Đạo Hùng lóe lên vẻ không cam lòng, người tu hành rất tôn sư trọng đạo, hơn nữa người càng cần tu khổ học, sẽ càng coi trọng truyền thừa, Phương Nguyên hiển lộ kiếm đạo cao minh, nếu lăng nhục Lệ Đạo Hùng hắn, cho hắn mấy lá gan cũng không dám đáp trả, nhưng nghe Phương Nguyên nói Liễu tiên sinh chỉ điểm mình kiếm đạo có vấn đề, trong lòng lại nổi giận...
Người bên ngoài nghe vậy, đều cảm thấy tu sĩ Ô Trì Quốc kia quá kiêu ngạo, lẽ nào cho rằng kiếm đạo của mình còn cao hơn Liễu tiên sinh?
Phương Nguyên không thèm để ý tới những thứ này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Một năm trước ngươi cảm giác mình gặp phải bình cảnh, cái kia chính là đến giới hạn đột phá kiếm pháp, phản phác quy chân tu luyện kiếm thế, nhưng người kia không chỉ cho ngươi con đường rõ ràng, trái lại để ngươi đi theo đuổi càng nhiều biến hóa trên kiếm pháp, cái này vốn là một loại dối trá, dựa vào ý đó tu luyện, ngươi càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, kiếm đạo làm sao có thể tiến cảnh?
Nói xong gậy trúc quất tới, nhẹ nhàng gõ lên đầu Lệ Đạo Hùng một cái.
Cái gõ kia thoạt nhìn rất đơn giản, không hề có chút biến hóa.
Nhưng Lệ Đạo Hùng lại cảm nhận được, cái gõ kia tương tự chiếu thức của hắn lúc nãy.
- Hóa phức tạp thành đơn giản, phá pháp thành thế, chính là đơn giản như vậy!
Phương Nguyên quay đầu nhìn Lệ Đạo Hùng nói:
- Ta chỉ nói như vậy, có thể hiểu được bao nhiêu, chính là chuyện của ngươi!
- Kiếm pháp... Kiếm thế?
Lệ Đạo Hùng ngây ngốc đứng tại chỗ, trên đầu không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Phương Nguyên thì không nói thêm gì nữa.
Ta không bắt ngươi quỳ ba ngày ba đêm, lại dùng đạo lý trong Vô Khuyết Kiếm Kinh hóa giải nghi hoặc cho ngươi, đã xem như hết tình hết nghĩa rồi!
Nói cho cùng, hắn rất thưởng thức Lệ Đạo Hùng thành tâm học kiếm, vì vậy hơi bất mãn vị tông sư kiếm đạo cố ý chỉ điểm sai lầm kia, thậm chí có chút căm giận bất bình, mới cố ý chỉ cho hắn một con đường sáng!
Thông qua vị tiểu kiếm si này, hắn nghĩ đến mình lúc trước học kiếm, vào lúc đó, mình không phải cũng khổ tâm luyện kiếm, thậm chí nhập ma, nhưng lại không có minh sư chỉ điểm, càng luyện càng sai, suýt nữa phá hủy căn cơ sao?
Nếu không phải mình may mắn, vô tình tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh do Kiếm Si lưu lại ở hậu sơn của Thanh Dương Tông, từ đây nhìn thấy con đường tu luyện, kiếm đạo bắt đầu tăng nhanh như gió, thì mình bây giờ sẽ là cái bộ dáng gì?
Bình luận facebook