-
Chương 586-590
Chương 586 Thiên tài trận pháp? (1)
Người ta thành tâm cầu kiếm, ngươi có thể không dạy, nhưng dạy lại cố ý dạy sai, đây là dụng ý gì?
Lệ Đạo Hùng nghe Phương Nguyên nói mấy câu, cả người sững sờ thật lâu, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Hắn chuyên tâm tu kiếm, tiêu hao tâm huyết nhiều năm như vậy, tự nhiên rất mẫn cảm với kiếm đạo.
Thời điểm không biết con đường phía sau nên đi như thế nào thì đầu óc mơ hồ, đăm chiêu không rõ, nhưng nghe được chân lý kiếm đạo, lại có thể nhanh chóng tìn ra phương hướng nào mới là chính xác, loại cảm giác xua tan mây mù thấy rõ trăng sáng kia, để cho hắn cảm thấy mình giống như nằm mộng.
Trong lòng càng khó có thể tiếp thu là, lúc trước mình thành tâm cầu kiếm, ở trước động phủ của Liễu tiên sinh quỳ ba ngày, đối phương không chỉ không truyền chân ý kiếm đạo, còn lừa dối dạy sai, ngược lại là thanh niên trước mắt vốn bị mình làm khó, lại thật lòng giải thích nghi hoặc cho mình?
Cái này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phức tạp, một lát sau mới lau đi mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy thần sắc đối phương bình tĩnh, không hề để ý đến hắn, trong lòng bỗng nhiên rõ ràng dụng ý của Phương Nguyên!
Đây là kiếm giả thành tâm!
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm kiếm đạo, ta...
Đột nhiên hắn quỳ xuống, lạy Phương Nguyên ba lạy, vốn còn muốn nói lời cảm kích, nhưng lời đến cổ họng lại không biết nên nói như thế nào!
Ân truyền đạo, có thể nhẹ như một lời, cũng có thể nặng tựa thái sơn!
Hắn có thể ngoài miệng không phục, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Phương Nguyên cũng sẽ không dùng điểm này uy hiếp hắn cái gì.
Nhưng chỉ cần hắn thừa nhận ân tình này, thì sẽ có loại cảm giác trầm trọng, không biết nên làm sao để hoàn lại...
- Không cần cảm ơn ta!
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngày khác nếu như kiếm đạo của ngươi có thành tựu, gặp được người cầu kiếm, ngươi muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì không dạy, nhưng quyết không nên dùng kiếm đạo giả đi hại đệ tử, như vậy quá bất nhân...
- Vâng!
Lệ Đạo Hùng cung kính rót một chén rượu, đặt ở trước bàn của Phương Nguyên.
Sau đó hắn đứng dậy, thu kiếm, xoay người rời khỏi.
Gió mát phất phơ, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, nước mắt lại chảy xuống.
Cầu đạo khó khăn, khó hơn lên trời!
Phương Nguyên nhìn bóng lưng của Lệ Đạo Hùng rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.
Nghĩ đến người này thành tâm cầu kiếm, cuối cùng lại bị người lừa dối, suýt nữa đi vào ngã rẽ, đáng thương biết bao?
Nhưng ngẫm lại mình bây giờ, hay Thái Hoa Chân Nhân năm đó đến Thiên Lai Thành cầu pháp, lại không phải cũng như vậy hay sao?
Năm đó Thái Hoa Chân Nhân cầu phải ngụy đan pháp, bị hại thê thảm, cuối cùng ưu sầu mà chết, tọa hóa ở trong rừng núi.
Mà bây giờ mình lại đi cầu pháp, ai biết vận mệnh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ảo não, thu gậy trúc về, phân biệt gõ ba bàn cờ nói:
- Còn cần tiếp tục sao?
Theo hắn gõ xuống, ba vị kỳ thủ giống như quả bóng xì hơi, đối phương lấy một địch ba, hơn nữa còn cùng người đấu kiếm, mình lại không thể xoay chuyển thế cục, nếu còn không chịu thua, thì ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt thay mình.
Mà theo ba vị kỳ thủ không nói gì đứng dậy hành lễ với Phương Nguyên, bầu không khí trong lương đình trở nên quỷ dị.
Tu Tiên Giả trong lương đình đều có biểu hiện kinh ngạc lại quái lạ, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, giống như nhìn một quái thai.
Không phải nói Thiên Đạo Trúc Cơ đều chỉ biết tu hành, không quan tâm ngoại vật sao?
Vì sao vị Thiên Đạo Trúc Cơ trước mắt kiếm đạo cao minh như thế, kỳ đạo cũng mạnh mẽ như thế?
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, vì sao có nhiều thời giờ nghiên cứu ngoại đạo như vậy?
Sương Nhi tiểu thư rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, như sương lạnh sắp đóng băng.
Ánh mắt rời khỏi người Phương Nguyên, lại trừng về phía ba kỳ thủ.
Rất rõ ràng, bây giờ nàng thấy quá mất mặt, không chỉ hận Phương Nguyên, ngay cả ba vị kỳ thủ này, còn có Lệ Đạo Hùng kia cũng bị hận!
Mà thái độ của nàng, tự nhiên cũng ảnh hưởng mọi người trong lương đình, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Bộp bộp...
Mà ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế này, lại có người vỗ tay.
Mọi người đều nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, chỉ thấy trên mặt nàng khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên giống như ngôi sao tỏa sáng nói:
- Ta biết rồi, Thất thúc tổ nói huynh mạnh hơn ta, nên bảo ta cố gắng học tập huynh, vừa nãy ta còn không biết nên học cái gì, nhưng hiện tại... Huynh xác thực mạnh hơn ta!
Nàng vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm lúc này vui mừng, nên nói chuyện hơi lộn xộn.
Nhưng vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Nguyên của nàng, thì ai cũng thấy rõ.
Nữ đạo si này, bình thường không phải tâm cao hơn trời, suốt ngày lạnh lùng giống như nói người sống chớ gần sao?
Vì sao lúc này lại kích động vui vẻ như vậy?
Nhất thời mọi người đều thất thần, bị nụ cười kinh diễm kia của nàng mê hoặc.
- Ta phải trở về rồi!
Trong lòng Phương Nguyên thì thở dài, không biết nên làm sao đối mặt nữ đạo si này.
Đối phương chất phác và thân cận, cũng làm cho hắn không ứng phó kịp, chỉ muốn kính sợ tránh xa.
Kim Hàn Tuyết thấy hắn đứng dậy, lại cung kính đưa tay dìu hắn lên, nói:
- Vậy ta đưa huynh trở về!
- Hừ...
Thấy cảnh này, Thôi Vân Hải ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng...
Chương 587 Thiên tài trận pháp? (2)
Vị hôn thê của mình, lại cung kính dìu một nam nhân khác...
- Ha ha...
Đột nhiên hắn nở nụ cười, khẽ vung tay áo, vẻ mặt tươi cười ngăn cản Phương Nguyên, nói:
- Phương sư huynh quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên thâm không gì không biết, nhìn các hạ chơi đùa, ta cũng có chút ngứa tay, tuy ta không giống Phương sư huynh, tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ở trận thuật lại học được chút công phu, bây giờ nhân dịp tửu hứng, không bằng chúng ta luận bàn trận thuật một chút được không?
Nghe Thôi Vân Hải nói, tất cả tu sĩ đều hơi kinh hãi.
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn...
Ngay cả Sương Nhi tiểu thư cũng hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, con mắt híp thành khe nhỏ.
Bất kể là Phụng sư huynh khiêu chiến kỳ đạo, hay Lệ Đạo Hùng tìm Phương Nguyên xác minh kiếm đạo, mọi người đều có thể lý giải, cũng không cảm thấy có cái gì không công bằng với Phương Nguyên, dù sao ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta lại không phải...
Nhưng khi Thôi Vân Hải đề nghị muốn về phía Phương Nguyên khiêu chiến trận thuật một đạo thì mọi người lại khó mà nói.
Ai chẳng biết vị Thôi công tử Thôi Vân Hải này, tuy thiên phú tu luyện không tính là thiên kiêu gì, nhưng ở trận thuật lại là nhân vật nổi danh tứ vực.
Phải biết, đừng nhìn tuổi tác của Thôi công tử không lớn, nhưng trình độ đã tiếp cận Đại Trận Sư.
Có người nói, bây giờ Thôi gia đã suy tính để Thôi công tử đi tham dự Tiên Minh đại khảo, đoạt lấy danh hiệu Đại Trận Sư trở về.
Nếu không Thôi gia cũng sẽ không để hắn đến Thiên Lai Thành cầu hôn đạo si Kim Hàn Tuyết...
Mà Kim gia của Thiên Lai Thành, cũng đã ngầm thừa nhận việc này, cũng chính là nói, Kim lão thái quân thừa nhận Thôi Vân Hải.
Ít nhất, bọn họ cảm thấy tiềm lực của Thôi Vân Hải ở trận thuật, là có thể xứng với nữ đạo si...
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nghe Thôi Vân Hải muốn khiêu chiến trận thuật với Phương Nguyên, thì trong lòng hơi kinh ngạc.
Như vậy có phải quá bắt nạt người hay không?
- Ngươi quá đáng!
Phương Nguyên còn chưa nói gì, Kim Hàn Tuyết lại lần đầu tiên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút xem thường:
- Người khác còn du di được, nhưng ngươi là truyền nhân trận thuật của Thôi gia, lạy tận minh sư, trình độ tương đương Đại Trận Sư, lại không cảm thấy ngại bắt người đi tranh tài trận thuật với ngươi?
Thôi Vân Hải nhất thời á khẩu, mặt xanh lại, nhưng không nhìn Kim Hàn Tuyết, chỉ nhìn Phương Nguyên đầy khiêu khích.
Kim Hàn Tuyết chê trách, làm hắn càng phẫn nộ.
Lần này tới đây, vốn là muốn thân cận với Kim Hàn Tuyết, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Không nghĩ tới lần thứ nhất nàng nói chuyện với mình, lại là đang răn dạy.
Bởi vậy trong lòng hắn lại càng kiên định muốn áp đảo Phương Nguyên ở trên trận thuật.
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, khẽ cau mày:
- Ngươi muốn so đấu trận thuật với ta?
Trong lòng Thôi Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ vui đùa một chút mà thôi, các hạ sẽ không đến nỗi không cho chút mặt mũi này đó chứ?
Tôn quản sự ở bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng chép miệng.
- Chật...
Nhưng ý ám chỉ đã quá rõ ràng.
Phương Nguyên gật đầu:
- Cũng được!
Mọi người nghe vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sắp có trò hay rồi!
Sương Nhi tiểu thư cười vui vẻ nói:
- Nhưng đừng quên quy tắc của chúng ta, thắng thưởng một ly rượu, thua phải học chó sũa, nếu không làm, cái kia chính là nói không giữ lời, không phải nam nhân, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Kim Hàn Tuyết liếc nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút không vui.
Kim Hàn Sương thấy thế thì chỉ le lưỡi, làm ra cái mặt quỷ.
- Ha ha, hiếm thấy các hạ nể mặt như vậy, tại hạ rất cảm kích!
Tâm tình của Thôi Vân Hải rất vui vẻ, chà tay cười nói:
- Phương pháp đấu trận rất nhiều, không biết chúng ta...
- Càng đơn giản càng tốt!
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua toàn trường, sau đó trực tiếp đi về phía Sương Nhi tiểu thư.
Sương Nhi tiểu thư hơi kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vừa định nói chuyện, đã thấy hắn đi tới phía sau mình, đến bên cạnh một thị nữ, trong tay thị nữ này vẫn bưng một thẻ ngọc. Thẻ ngọc kia vốn là lễ gặp mặt mà Sương Nhi tiểu thư đòi Phương Nguyên đưa, sau đó nàng lại cố ý đưa cho thị nữ, để Phương Nguyên xấu hổ.
- Thẻ ngọc này là nửa năm trước ta tiện tay luyện chế.
Phương Nguyên cầm thẻ ngọc lại, đưa cho Thôi Vân Hải nói.
- Nếu ngươi có thể phá cấm trận trong đó, thì coi như ta thua!
Không để ý người trong lương đình nghĩ thế nào, Phương Nguyên quay người rời đi.
Bọn hắn không khỏi ngây người nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, đều cảm thấy câu nói cuối cùng của Phương Nguyên tràn đầy tự tin, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường với Thôi Vân Hải, cảm giác này khiến ai nấy đều bối rối.
Chỉ là thấy Phương Nguyên muốn đi, bọn họ lại không tiện lưu người lại.
Vừa rồi Phương Nguyên thể hiện ra bản lĩnh kỳ đạo và kiếm đạo đáng sợ, trong giới tu hành, người người đều kính trọng cường giả, trong lòng bọn họ vô thức dâng lên lòng kính sợ với Phương Nguyên, cho nên lúc này ai còn dám tiến đến trêu chọc hắn?
Chỉ có Sương Nhi tiểu thư thì hơi nhíu mày, muốn bước ra giữ Phương Nguyên lại, nhưng bị Kim Hàn Tuyết trừng mắt, làm nàng le lưỡi tỏ vẻ không dám, hơn nữa chính nàng cũng biết, hôm nay mình đã làm không ít việc vô lễ rồi!
Chương 588 Kim lão thái quân (1)
Nàng đành đưa mắt nhìn về phía Thôi Vân Hải.
Dù sao đi nữa thì đối phương cũng không có tránh chiến, hắn chỉ khinh thường Thôi Vân Hải mà thôi.
Chỉ cần Thôi Vân Hải có thể nhẹ nhàng phá vỡ cấm trận trong ngọc giản, thì coi như đã để tu sĩ Ô Trì Quốc kia mất hết thể diện rồi.
Mấy lời này cần phải ghi nhớ lại, đợi lần sau gặp hắn sẽ nhục mạ hắn một phen mới được.
- Hừ!
Thôi Vân Hải nhìn theo bóng lưng rời xa của Phương Nguyên, trong đầu lóe lên suy nghĩ tương tự Sương Nhi tiểu thư.
Mặc dù hắn rất tức giận trước thái độ bất kính của Phương Nguyên, nhưng hắn chỉ cười lạnh, đưa một đạo pháp lực vào trong ngọc giản, lại chỉ thấy trong ngọc giản lóe sáng, sau đó hóa thành một chùm ánh sáng rực rỡ quay xung quanh mình, trong chùm sáng có vô số phù văn tinh diệu, chúng không ngừng xoay tròn, liên tục lập lòe, thoạt nhìn rất huyền diệu tinh xảo...
- Ha ha, cũng chỉ là...
Thôi Vân Hải nhìn chùm sáng một cái, cười lạnh nói, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Có điều hắn còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên ngẩn người, cẩn thận quan sát một phen.
Một lát sau, sắc mặt hắn tái đi, thất thanh kêu lên:
- Lại có một trăm lẻ tám đạo biến hóa?
Mọi người thấy hắn thay đổi sắc mặt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
- Vân Hải ca ca, ngươi hẳn có thể dễ dàng phá vỡ cấm trận đó đúng không?
Sương Nhi tiểu thư ân cần bước đến gần, có chút nghi ngờ hỏi Thôi Vân Hải.
Thôi Vân Hải há miệng, lại thật lâu không nói được lời nào, hai hàng lông mày chau lại, ánh mắt nhìn cấm trận chằm chằm.
Sương Nhi tiểu thư không phải kẻ ngu, ánh mắt không khỏi trở nên nghi hoặc nhìn về phía ngọc giản kia.
- Khụ khụ...
Ngay lúc khắp đình hóng mát chỉ còn một mảnh lặng thinh, bỗng có người hắng giọng ho nhẹ một tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn sang, đó là gã sai vặt áo xanh của Phương Nguyên.
Hắn hắng giọng, cười khan nói:
- Vừa rồi có đánh cuộc...
Nghe vậy, ai nấy đều căng thẳng ngưng thở.
Trong lòng mọi người đều thầm nhủ: Nếu ngươi dám nhắc đến chuyện bắt bọn ta học tiếng chó sủa, ta bóp chết ngươi...
Cũng may gã sai vặt kia chỉ cười khà khà nói:
- Nếu Phương công tử thắng, thì nhờ đưa giùm năm ly rượu kia đến động phủ của hắn.
Dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn chạy đi, để lại một đám người đứng nhìn nhau không biết nên nói cái gì.
Theo như quy củ mà Sương Nhi tiểu thư đặt ra trước đó, người thắng sẽ được thưởng một chén rượu.
Đưa rượu đến động phủ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu người thua kia lại là...
Ba vị kỳ thủ đồng loạt nhìn về phía Thôi Vân Hải, mặt tràn đầy ngơ ngác...
Thôi Vân Hải chỉ trầm mặc không nói, mặt đỏ còn hơn táo chín.
...
- Phương Nguyên sư huynh, huynh làm thế nào mà được như vậy?
Phương Nguyên đi ở đằng trước, Kim Hàn Tuyết vẫn chịu khó bám theo phía sau.
Nàng nhìn Phương Nguyên, ánh mắt tràn đầy kính phục và hiếu kì, lúc này còn có chút nghi hoặc.
- Việc này thì có gì cần hỏi?
Phương Nguyên tùy tiền giải thích:
- Trong lòng có phán đoán trước là được, ta nhận lời so đấu kỳ đạo, kiếm đạo, trận đạo là bởi vì ta am hiểu ba thứ này, biết bọn họ không hơn ta được, nhưng như trò vung quyền kia, thì ta sẽ không tham gia...
Kim Hàn Tuyết nói:
- Trò đó quá buồn chán, người có thân phận như Phương sư huynh tự nhiên sẽ không muốn tham gia.
Phương Nguyên lại nói:
- Không phải, là bởi vì ta quả thực không biết.
Kim Hàn Tuyết giật mình thầm nghĩ:
- Không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, tính tình thật thẳng thắn.
Nhưng nàng lại lắc đầu nói:
- Vừa rồi ý ta là, huynh làm sao hoàn thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, lại còn có thể thông thạo nhiều môn học thuật khác như thế?
Phương Nguyên nói:
- Chăm chỉ một chút là được.
Kim Hàn Tuyết nghe xong, sắc mặt hơi u sầu:
- Nếu đã chịu khó chăm chỉ mà vẫn không làm được thì sao?
Lúc này, lòng nàng chợt nhớ đến khi xưa mình cũng từng hùng tâm tráng chí, một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp lão tổ phân ưu, nhưng sau vô số lần thôi diễn và nếm thử, lần nào cũng thất bại, rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn Ngũ Hành Trúc Cơ. Theo lí mà nói, Ngũ Hành Trúc Cơ ở Thiên Lai Thành này cũng đã xem như hạt giống tốt, nhưng trong mắt lão tổ, nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ thì đều là phế vật.
Phương Nguyên nghe nàng nói như vậy, bước chân chậm lại, hỏi nàng bằng giọng kì quái:
- Đã chăm chỉ, thì vì sao còn không làm được?
Trên mặt Kim Hàn Tuyết xuất hiện vẻ ửng đỏ hiếm thấy, hồi lâu sau mới nói:
- Ta đã rất cố gắng mà vẫn không làm được.
Phương Nguyên nhìn nàng nói:
- Vậy thì chắc chắn là vì muội còn chưa đủ chăm chỉ.
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:
- Không, tuyệt đối không phải thế, ta...
Phương Nguyên bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng:
- Chẳng lẽ muốn ta nói muội quá ngốc thì mới hài lòng sao?
Kim Hàn Tuyết chết trân tại chỗ, thầm nghĩ, không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, luôn nói một lời trúng hồng tâm.
Lúc này Phương Nguyên đã quay đầu đi xa, nàng do dự một lát, cuối cùng không có tiếp tục đuổi theo nữa.
Thực ra lần này đến, trong lòng nàng cũng có chút mong mỏi được luận bàn thuật pháp với Phương Nguyên, chỉ có điều hôm nay... thôi được rồi, tạm thời để đó đã!
...
- Tôn sư huynh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, có thể nói cho ta biết không?
Về tới tiểu viện, Phương Nguyên có chút không kiên nhẫn, đi hỏi thẳng Tôn quản sự.
Chương 589 Kim lão thái quân (2)
- Đừng nóng vội, chờ một chút, hẳn là sẽ có kết quả ngay thôi.
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, Tôn quản sự liền có vẻ hưng phấn lên.
Đột nhiên Phương Nguyên cảm thấy trong lòng không có nắm chắc:
- Ta vẫn muốn biết ngươi định giúp ta lấy được quyển Lôi pháp kia bằng cách nào.
Tôn quản sự hắng giọng một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chúng ta là bằng hữu từng sống chết có nhau, sư huynh ta có thể lừa ngươi sao?
Phương Nguyên hơi chần chừ.
Trước đây, hắn sẽ không chút do dự tin tưởng Tôn quản sự, nhưng hiện tại... thôi được rồi, thử tin tưởng thêm vài ngày nữa xem thế nào!
...
- Tiểu tử Ô Trì Quốc kia, lại có thiên tư như vậy?
Ở nơi sâu nhất của Thiên Lai Thành, trong một cung điện bí ẩn nằm giữa sương đen mờ mịt, quanh năm không thấy ánh mặt tời, một bà lão mặc áo tím, đầu đội kim quan, tay chống quải trượng chạm đầu rồng, ánh mắt bình thản nhìn xuống dưới đại điện.
Trong đại điện, có mấy người đang cung kính đứng nghiêm nghe bà lão kia nói.
Mấy người này có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, khí tức trên người đều cực kì đáng sợ.
Nghe bà lão kia hỏi, một nam tử trung niên đáp:
- Việc này không giả được. Khi đó con có bảo nha đầu Sương Nhi đi mở tiệc chiêu đãi hắn, có ý muốn xem xem so với tu sĩ cùng thế hệ thì tư chất của hắn như thế nào, không ngờ biểu hiện của hắn còn mạnh hơn con tưởng tượng, kỳ đạo và kiếm đạo đều cực kì lợi hại, theo như tin tức từ bên Ô Trì Quốc truyền lại, trước đây người này một mình bày trận đối kháng cả một quốc gia, xem ra tin này cũng là thật, nếu như vậy, tài nghệ trên trận thuật của hắn chỉ e không thua Đại Trận Sư tam văn...
- Xem ra đây là một tiểu thiên tài chân chính...
Hồi lâu sau, bà lão kia mới chậm rãi mở miệng, đầu tiên là tán thưởng một câu, sau đó sắc mặt bà ta dần trở nên khó coi, đột nhiên dùng sức gõ gậy xuống đất một cái, thấp giọng mắng:
- Lão tặc thiên, vì sao thiên tài đều chạy tới nhà người khác đầu thai chứ?
Đám người phía dưới lập tức im lặng.
Bọn họ đều biết, lão tổ mắng ông trời như thế cũng sắp được ngàn năm rồi...
- Lão tổ, lần này ngài đi Trung Châu, không biết kết quả thương nghị thế nào?
Lát sau mới có người nhẹ nhàng lên tiếng, thử hỏi kết quả chuyến đi này của lão tổ.
- Kết quả thế nào?
Bà lão cười lạnh, hàn khí trên mặt càng dày đặc:
- Đám chính đạo kia, liệu có kẻ nào thực đồng lòng với chúng ta? Hừ, Tiên Minh càng ngày càng chèn ép chúng ta hơn, muốn chúng ta mở bí cảnh trong tay ra, để cho đám tu sĩ như đàn chó hoang kia nhặt của hời, sao không thấy bọn họ đi chèn ép đám đạo thống bên Trung Châu? Ta chỉ muốn mượn mấy người bên đạo thống một chút mà thôi, bọn hắn liền đưa ra yêu cầu càng ngày càng cao, nếu vậy chúng ta cũng phải mất không cả đống của cải vào đó, thì còn cầu bọn họ làm gì?
Nghe được những lời này, các tu sĩ Kim Đan trong phòng đều ủ rũ.
Bí cảnh của Thiên Lai Thành...
Tu sĩ trong giới tu hành chỉ nhớ Thiên Lai Thành từng có mấy lần mở ra bí cảnh, cho người trong thiên hạ đi vào tìm kiếm cơ duyên, bởi vậy còn có vô số người cảm kích và nhớ ơn Kim thị, nhưng lại có rất ít người biết, Thiên Lai Thành căn bản không tự nguyện chia sẻ bí cảnh.
Bọn họ là không còn cách nào khác mới làm như thế.
Một là bị Tiên Minh áp bức, lấy danh nghĩa kiếp nạn sắp buông xuống, không cho phép bọn họ nuốt riêng bí cảnh.
Hai là lúc này Kim thị đã không thể hoàn toàn áp chế bí cảnh kia rồi.
Hôm nay cách lần bí cảnh mở ra gần nhất cũng đã ba trăm năm.
Hiển nhiên, ngày đại kiếp giáng xuống càng lúc càng gần, Tiên Minh cũng đã nhiều lần phái người tới giục.
Lão thái quân cường thế chống lại mệnh lệnh của Tiên Minh, kéo dài thời gian, chính là vì chuẩn bị, tranh thủ cơ hội lớn nhất cho Kim thị.
Bằng không một khi bí cảnh mở cửa, những thứ tốt bên trong lại rơi vào túi người ngoài, đệ tử Kim gia lại không thu được bao nhiêu, đây chẳng phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?
Nhưng kết quả vẫn không được như ý...
- Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.
Bà lão cằn nhằn lầm bầm một lát, bỗng nhiên dồn sức gõ quải trượng xuống đất, trầm giọng nói.
- Việc này có nên cân nhắc thêm chút nữa không...
Phía dưới có một nữ tử trung niên nghe bà lão nói thế, sắc mặt hơi kinh hãi, do dự hỏi lại.
- Còn cân nhắc cái gì nữa?
Nhưng nàng còn chưa nói xong, bà lão kia đã lạnh giọng mắng:
- Nếu không phải do đám con cháu vô năng, lão thân cần phải làm như vậy sao?
- Các ngươi ngẫm lại tổ tiên các ngươi, năm ấy trước khi lên Côn Lôn Sơn, Thiên Lai Thành của chúng ta uy phong nhường nào? Thời điểm đó, dù cho đám Tiên Minh kia thêm chục cái lá gan, cũng không ai dám nhòm ngó bí cảnh của Thiên Lai Thành chúng ta? Chẳng nói đâu xa, chỉ nói năm trăm năm trước, Phi nhi số khổ của ta còn sống, thì trong đám thiên kiêu khắp Trung Châu, có ai đạo pháp vượt qua nó?
- Ngay cả chính lão thân, cũng chưa từng làm mất uy phong của Thiên Lai Thành. Lão Cửu của Nam Hải thì thế nào? Trên tiên yến ở Trung Châu, ả dám bất kính với lão thân, lão thân có thể ngay lập tức mắng ả không biết quy củ ngay trước mặt người khác, các ngươi thấy ả có dám nói lại câu nào không?
Chương 590 Ngươi được tiện nghi rồi (1)
Lão thái quân càng mắng càng tức, mấy tu sĩ Kim Đan đứng dưới sảnh đều gục đầu không dám nói:
- Nhưng các ngươi, một đám phế vật, không thể tiếp nhận Lôi pháp truyền thừa của Thiên Lai Thành chúng ta thì thôi, đến việc sinh con cũng không ra hồn, chỉ sinh được một đám ngu xuẩn...
- Các ngươi nói thử xem, đợi ngày nào đó lão thân viên tịch, Kim gia của Thiên Lai Thành phải làm sao bây giờ?
Phương Nguyên ở lại Kim gia đã hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ đọc sách tu hành, tuy buồn tẻ nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì Kim gia quả thực đã coi hắn như con cháu trong nhà, tàng kinh các, động thuật pháp, các nơi đều mặc hắn thoải mái ra vào. Tất nhiên, tuy những nơi này cũng có chút bí pháp liên quan đến tu hành, nhưng loại thần quyết chí cao như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì không nằm trong số đó.
Có điều những thứ này đối với Phương Nguyên mà nói thì đã đủ dùng rồi, tàng thư các của Thiên Lai Thành cực kì phong phú, nội dung bao hàm rộng rãi, đủ cho hắn xem thoải mái.
Đám người Sương Nhi tiểu thư không còn mời Phương Nguyên dự tiệc nữa, Phương Nguyên cũng vui vẻ được thanh tĩnh đọc sách, chỉ có Kim Hàn Tuyết vẫn thường xuyên tới chơi, còn thường thường mang theo kinh điển đàm luận với Phương Nguyên, hai người trò chuyện khá hợp ý, nhưng Phương Nguyên trước sau vẫn lấy lễ quân tử đối đãi với nàng, chưa bao giờ thân cận quá mức, càng không hề chủ động tới chỗ nàng, chỉ có đạo si như Kim Hàn Tuyết, dường như không để ý nam nữ khác biệt, thường xuyên tới tìm hắn mà thôi.
Trong thời gian này, Phương Nguyên không gặp lại lão thái quân lần nào, cũng không có chút manh mối về việc lấy được Lôi pháp, chỉ có thể chờ gặp được lão thái quân rồi tính tiếp.
Ngoại trừ chờ lão thái quân, hắn còn chờ con bạch miêu kia trở về, nhưng không ngờ đã hơn mười ngày, con mèo kia vẫn bặt vô âm tín, chẳng biết đi nơi nào, thậm chí nó còn chưa từng lộ mặt ra một lần...
Hắn âm thầm tính toán qua các cấm địa của Thiên Lai Thành, thầm nghĩ, chưa biết chừng con bạch miêu kia đang ở chỗ nào trong số những nơi đó, chỉ có điều vị đại gia này bản lĩnh thông thiên, tính tình còn kiêu căng, mình không quản được nó, đành phải để mặc nó muốn làm gì thì làm, không để ý tới nữa.
Dù sao thì từ lúc vào thành này, chưa ai thấy con bạch miêu đó đi theo mình cả, dù nó có gây họa gì cũng không liên quan đến mình.
- Lão thái quân đã về rồi...
Đợi hơn mười ngày, rốt cuộc có người hầu truyền tin đến, lệnh Phương Nguyên tới bái kiến.
Phương Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút căng thẳng, thu thập sách vở, thay một bộ thanh y, dặn Quan Ngạo đừng có đi lung tung, rồi cùng người hầu tiến đến nội viện của Kim gia.
Đi được một đoạn liền thấy dưới tàng cây ven đường, có một nữ tử mặc váy trắng thần thái trong trẻo mà lạnh lùng đang đứng, thấy Phương Nguyên đến, nàng nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới đón.
- Phương sư huynh...
Nàng bước đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, có vẻ thành thục hơn trước đây rồi.
- Muội cũng đi bái kiến lão thái quân sao?
Phương Nguyên thấy Kim Hàn Tuyết thì dừng chân đứng lại chào hỏi.
Kim Hàn Tuyết nói:
- Lão tổ mới đi Trung Châu một chuyến, chẳng biết trở về từ lúc nào, hôm nay vừa mới báo cho chúng ta biết, theo lễ nghi thì đám vãn bối chúng ta phải đến thỉnh an lão nhân gia, vừa rồi ta nghe người ta nói huynh cũng đến, nên mới đợi huynh ở đây.
Phương Nguyên nghe vậy thì nói:
- Đã có người hầu dẫn đường, không sợ ta đi nhầm nơi, muội không cần chờ ta đâu.
Kim Hàn Tuyết hơi kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu ý của Phương Nguyên, nàng nói:
- Ta chỉ tiện đường thôi mà.
Phương Nguyên bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành cùng nàng đi vào hậu viện, không bao lâu liền tới nơi. Nơi đây bình thường là cấm địa mà Phương Nguyên không thể tự tiện xâm nhập, hắn cũng chưa bao giờ tới nơi này. Nhìn qua một lượt thì thấy nơi này còn xa hoa hơn cả tiền viện, giống như một chốn tiên cảnh ẩn cư, bốn phía bạch hạc bay lượn, dị thú qua lại, kì hoa dị thảo xanh um tươi tốt, hương thơm ngây ngất lòng người.
Phía trước mặt, trong khe núi có một đại điện, nằm hẳn bên trong núi, phong cách cổ xưa mà nguy nga, có điều trông đã hơi cũ kĩ.
Trước cửa đại điện có mấy người đứng chờ, đang chăm chú nhìn lên, nhưng không phải người lạ nào, một trong số đó chính là Sương Nhi tiểu thư, nàng ta mặc váy dài màu vàng ôm lấy dáng người yểu điệu thướt tha, đôi mắt sáng rỡ, miệng cười tươi vui, còn có một người mặc áo bào đen, sắc mặt nhợt nhạt, lúc này đang nhìn chằm chằm mình và Kim Hàn Tuyết cùng nhau đi đến, ánh mắt cực kì bất thiện, chính là Thôi Vân Hải.
- Ủa, Tuyết tỷ tỷ, sao các ngươi lại cùng tới đây thế?
Sương Nhi tiểu thư thấy họ thì tươi cười tới đón, nàng hơi nghiêng mắt quan sát Phương Nguyên.
- Phương sư huynh không quen thuộc hậu viện, nên ta tới dẫn đường cho huynh ấy.
Kim Hàn Tuyết chỉ trả lời ngắn gọn một câu rồi im lặng, không nói gì thêm nữa.
Lúc này Thôi Vân Hải cũng đi tới, không nhìn Phương Nguyên mà chỉ nhìn Kim Hàn Tuyết nói:
- Hàn Tuyết, nàng cũng tới rồi.
Kim Hàn Tuyết chỉ “ừ” một tiếng rồi lại lặng thinh.
Trong lòng Thôi Vân Hải hậm hực, hung hăng trợn mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ:
- Liên quan gì đến ta?
Người ta thành tâm cầu kiếm, ngươi có thể không dạy, nhưng dạy lại cố ý dạy sai, đây là dụng ý gì?
Lệ Đạo Hùng nghe Phương Nguyên nói mấy câu, cả người sững sờ thật lâu, sắc mặt không ngừng biến ảo.
Hắn chuyên tâm tu kiếm, tiêu hao tâm huyết nhiều năm như vậy, tự nhiên rất mẫn cảm với kiếm đạo.
Thời điểm không biết con đường phía sau nên đi như thế nào thì đầu óc mơ hồ, đăm chiêu không rõ, nhưng nghe được chân lý kiếm đạo, lại có thể nhanh chóng tìn ra phương hướng nào mới là chính xác, loại cảm giác xua tan mây mù thấy rõ trăng sáng kia, để cho hắn cảm thấy mình giống như nằm mộng.
Trong lòng càng khó có thể tiếp thu là, lúc trước mình thành tâm cầu kiếm, ở trước động phủ của Liễu tiên sinh quỳ ba ngày, đối phương không chỉ không truyền chân ý kiếm đạo, còn lừa dối dạy sai, ngược lại là thanh niên trước mắt vốn bị mình làm khó, lại thật lòng giải thích nghi hoặc cho mình?
Cái này khiến trong lòng hắn sinh ra cảm xúc phức tạp, một lát sau mới lau đi mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên, chỉ thấy thần sắc đối phương bình tĩnh, không hề để ý đến hắn, trong lòng bỗng nhiên rõ ràng dụng ý của Phương Nguyên!
Đây là kiếm giả thành tâm!
- Đa tạ tiền bối chỉ điểm kiếm đạo, ta...
Đột nhiên hắn quỳ xuống, lạy Phương Nguyên ba lạy, vốn còn muốn nói lời cảm kích, nhưng lời đến cổ họng lại không biết nên nói như thế nào!
Ân truyền đạo, có thể nhẹ như một lời, cũng có thể nặng tựa thái sơn!
Hắn có thể ngoài miệng không phục, trong lòng âm thầm phỏng đoán, Phương Nguyên cũng sẽ không dùng điểm này uy hiếp hắn cái gì.
Nhưng chỉ cần hắn thừa nhận ân tình này, thì sẽ có loại cảm giác trầm trọng, không biết nên làm sao để hoàn lại...
- Không cần cảm ơn ta!
Phương Nguyên cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói:
- Ngày khác nếu như kiếm đạo của ngươi có thành tựu, gặp được người cầu kiếm, ngươi muốn dạy thì dạy, không muốn dạy thì không dạy, nhưng quyết không nên dùng kiếm đạo giả đi hại đệ tử, như vậy quá bất nhân...
- Vâng!
Lệ Đạo Hùng cung kính rót một chén rượu, đặt ở trước bàn của Phương Nguyên.
Sau đó hắn đứng dậy, thu kiếm, xoay người rời khỏi.
Gió mát phất phơ, hắn cảm thấy cả người nhẹ nhõm, trong lòng cảm kích, nước mắt lại chảy xuống.
Cầu đạo khó khăn, khó hơn lên trời!
Phương Nguyên nhìn bóng lưng của Lệ Đạo Hùng rời đi, trong lòng cũng có chút trầm trọng.
Nghĩ đến người này thành tâm cầu kiếm, cuối cùng lại bị người lừa dối, suýt nữa đi vào ngã rẽ, đáng thương biết bao?
Nhưng ngẫm lại mình bây giờ, hay Thái Hoa Chân Nhân năm đó đến Thiên Lai Thành cầu pháp, lại không phải cũng như vậy hay sao?
Năm đó Thái Hoa Chân Nhân cầu phải ngụy đan pháp, bị hại thê thảm, cuối cùng ưu sầu mà chết, tọa hóa ở trong rừng núi.
Mà bây giờ mình lại đi cầu pháp, ai biết vận mệnh sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi ảo não, thu gậy trúc về, phân biệt gõ ba bàn cờ nói:
- Còn cần tiếp tục sao?
Theo hắn gõ xuống, ba vị kỳ thủ giống như quả bóng xì hơi, đối phương lấy một địch ba, hơn nữa còn cùng người đấu kiếm, mình lại không thể xoay chuyển thế cục, nếu còn không chịu thua, thì ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt thay mình.
Mà theo ba vị kỳ thủ không nói gì đứng dậy hành lễ với Phương Nguyên, bầu không khí trong lương đình trở nên quỷ dị.
Tu Tiên Giả trong lương đình đều có biểu hiện kinh ngạc lại quái lạ, nhìn bóng lưng của Phương Nguyên, giống như nhìn một quái thai.
Không phải nói Thiên Đạo Trúc Cơ đều chỉ biết tu hành, không quan tâm ngoại vật sao?
Vì sao vị Thiên Đạo Trúc Cơ trước mắt kiếm đạo cao minh như thế, kỳ đạo cũng mạnh mẽ như thế?
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, vì sao có nhiều thời giờ nghiên cứu ngoại đạo như vậy?
Sương Nhi tiểu thư rất không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, như sương lạnh sắp đóng băng.
Ánh mắt rời khỏi người Phương Nguyên, lại trừng về phía ba kỳ thủ.
Rất rõ ràng, bây giờ nàng thấy quá mất mặt, không chỉ hận Phương Nguyên, ngay cả ba vị kỳ thủ này, còn có Lệ Đạo Hùng kia cũng bị hận!
Mà thái độ của nàng, tự nhiên cũng ảnh hưởng mọi người trong lương đình, không ai dám lên tiếng vào lúc này.
Bộp bộp...
Mà ở trong hoàn cảnh tĩnh mịch như thế này, lại có người vỗ tay.
Mọi người đều nhìn về phía Kim Hàn Tuyết, chỉ thấy trên mặt nàng khó nén vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Phương Nguyên giống như ngôi sao tỏa sáng nói:
- Ta biết rồi, Thất thúc tổ nói huynh mạnh hơn ta, nên bảo ta cố gắng học tập huynh, vừa nãy ta còn không biết nên học cái gì, nhưng hiện tại... Huynh xác thực mạnh hơn ta!
Nàng vốn không giỏi giao tiếp, lại thêm lúc này vui mừng, nên nói chuyện hơi lộn xộn.
Nhưng vẻ mặt sùng bái nhìn Phương Nguyên của nàng, thì ai cũng thấy rõ.
Nữ đạo si này, bình thường không phải tâm cao hơn trời, suốt ngày lạnh lùng giống như nói người sống chớ gần sao?
Vì sao lúc này lại kích động vui vẻ như vậy?
Nhất thời mọi người đều thất thần, bị nụ cười kinh diễm kia của nàng mê hoặc.
- Ta phải trở về rồi!
Trong lòng Phương Nguyên thì thở dài, không biết nên làm sao đối mặt nữ đạo si này.
Đối phương chất phác và thân cận, cũng làm cho hắn không ứng phó kịp, chỉ muốn kính sợ tránh xa.
Kim Hàn Tuyết thấy hắn đứng dậy, lại cung kính đưa tay dìu hắn lên, nói:
- Vậy ta đưa huynh trở về!
- Hừ...
Thấy cảnh này, Thôi Vân Hải ở cách đó không xa lạnh lùng hừ một tiếng...
Chương 587 Thiên tài trận pháp? (2)
Vị hôn thê của mình, lại cung kính dìu một nam nhân khác...
- Ha ha...
Đột nhiên hắn nở nụ cười, khẽ vung tay áo, vẻ mặt tươi cười ngăn cản Phương Nguyên, nói:
- Phương sư huynh quả nhiên kinh tài tuyệt diễm, học thức uyên thâm không gì không biết, nhìn các hạ chơi đùa, ta cũng có chút ngứa tay, tuy ta không giống Phương sư huynh, tu luyện thành Thiên Đạo Trúc Cơ, nhưng ở trận thuật lại học được chút công phu, bây giờ nhân dịp tửu hứng, không bằng chúng ta luận bàn trận thuật một chút được không?
Nghe Thôi Vân Hải nói, tất cả tu sĩ đều hơi kinh hãi.
Trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hắn...
Ngay cả Sương Nhi tiểu thư cũng hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý, con mắt híp thành khe nhỏ.
Bất kể là Phụng sư huynh khiêu chiến kỳ đạo, hay Lệ Đạo Hùng tìm Phương Nguyên xác minh kiếm đạo, mọi người đều có thể lý giải, cũng không cảm thấy có cái gì không công bằng với Phương Nguyên, dù sao ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, chúng ta lại không phải...
Nhưng khi Thôi Vân Hải đề nghị muốn về phía Phương Nguyên khiêu chiến trận thuật một đạo thì mọi người lại khó mà nói.
Ai chẳng biết vị Thôi công tử Thôi Vân Hải này, tuy thiên phú tu luyện không tính là thiên kiêu gì, nhưng ở trận thuật lại là nhân vật nổi danh tứ vực.
Phải biết, đừng nhìn tuổi tác của Thôi công tử không lớn, nhưng trình độ đã tiếp cận Đại Trận Sư.
Có người nói, bây giờ Thôi gia đã suy tính để Thôi công tử đi tham dự Tiên Minh đại khảo, đoạt lấy danh hiệu Đại Trận Sư trở về.
Nếu không Thôi gia cũng sẽ không để hắn đến Thiên Lai Thành cầu hôn đạo si Kim Hàn Tuyết...
Mà Kim gia của Thiên Lai Thành, cũng đã ngầm thừa nhận việc này, cũng chính là nói, Kim lão thái quân thừa nhận Thôi Vân Hải.
Ít nhất, bọn họ cảm thấy tiềm lực của Thôi Vân Hải ở trận thuật, là có thể xứng với nữ đạo si...
Cũng chính vì nguyên nhân này, nên khi bọn họ nghe Thôi Vân Hải muốn khiêu chiến trận thuật với Phương Nguyên, thì trong lòng hơi kinh ngạc.
Như vậy có phải quá bắt nạt người hay không?
- Ngươi quá đáng!
Phương Nguyên còn chưa nói gì, Kim Hàn Tuyết lại lần đầu tiên nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút xem thường:
- Người khác còn du di được, nhưng ngươi là truyền nhân trận thuật của Thôi gia, lạy tận minh sư, trình độ tương đương Đại Trận Sư, lại không cảm thấy ngại bắt người đi tranh tài trận thuật với ngươi?
Thôi Vân Hải nhất thời á khẩu, mặt xanh lại, nhưng không nhìn Kim Hàn Tuyết, chỉ nhìn Phương Nguyên đầy khiêu khích.
Kim Hàn Tuyết chê trách, làm hắn càng phẫn nộ.
Lần này tới đây, vốn là muốn thân cận với Kim Hàn Tuyết, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Không nghĩ tới lần thứ nhất nàng nói chuyện với mình, lại là đang răn dạy.
Bởi vậy trong lòng hắn lại càng kiên định muốn áp đảo Phương Nguyên ở trên trận thuật.
Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, khẽ cau mày:
- Ngươi muốn so đấu trận thuật với ta?
Trong lòng Thôi Vân Hải thở phào nhẹ nhõm, nói như chém đinh chặt sắt:
- Chỉ vui đùa một chút mà thôi, các hạ sẽ không đến nỗi không cho chút mặt mũi này đó chứ?
Tôn quản sự ở bên cạnh nghe vậy, nhẹ nhàng chép miệng.
- Chật...
Nhưng ý ám chỉ đã quá rõ ràng.
Phương Nguyên gật đầu:
- Cũng được!
Mọi người nghe vậy, nhất thời tinh thần tỉnh táo, sắp có trò hay rồi!
Sương Nhi tiểu thư cười vui vẻ nói:
- Nhưng đừng quên quy tắc của chúng ta, thắng thưởng một ly rượu, thua phải học chó sũa, nếu không làm, cái kia chính là nói không giữ lời, không phải nam nhân, vô liêm sỉ, không biết xấu hổ!
Kim Hàn Tuyết liếc nhìn muội muội của mình, trong lòng có chút không vui.
Kim Hàn Sương thấy thế thì chỉ le lưỡi, làm ra cái mặt quỷ.
- Ha ha, hiếm thấy các hạ nể mặt như vậy, tại hạ rất cảm kích!
Tâm tình của Thôi Vân Hải rất vui vẻ, chà tay cười nói:
- Phương pháp đấu trận rất nhiều, không biết chúng ta...
- Càng đơn giản càng tốt!
Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời hắn, ánh mắt đảo qua toàn trường, sau đó trực tiếp đi về phía Sương Nhi tiểu thư.
Sương Nhi tiểu thư hơi kinh ngạc, không biết hắn muốn làm gì, vừa định nói chuyện, đã thấy hắn đi tới phía sau mình, đến bên cạnh một thị nữ, trong tay thị nữ này vẫn bưng một thẻ ngọc. Thẻ ngọc kia vốn là lễ gặp mặt mà Sương Nhi tiểu thư đòi Phương Nguyên đưa, sau đó nàng lại cố ý đưa cho thị nữ, để Phương Nguyên xấu hổ.
- Thẻ ngọc này là nửa năm trước ta tiện tay luyện chế.
Phương Nguyên cầm thẻ ngọc lại, đưa cho Thôi Vân Hải nói.
- Nếu ngươi có thể phá cấm trận trong đó, thì coi như ta thua!
Không để ý người trong lương đình nghĩ thế nào, Phương Nguyên quay người rời đi.
Bọn hắn không khỏi ngây người nhìn nhau, sắc mặt kinh ngạc, đều cảm thấy câu nói cuối cùng của Phương Nguyên tràn đầy tự tin, thậm chí còn mang theo vẻ khinh thường với Thôi Vân Hải, cảm giác này khiến ai nấy đều bối rối.
Chỉ là thấy Phương Nguyên muốn đi, bọn họ lại không tiện lưu người lại.
Vừa rồi Phương Nguyên thể hiện ra bản lĩnh kỳ đạo và kiếm đạo đáng sợ, trong giới tu hành, người người đều kính trọng cường giả, trong lòng bọn họ vô thức dâng lên lòng kính sợ với Phương Nguyên, cho nên lúc này ai còn dám tiến đến trêu chọc hắn?
Chỉ có Sương Nhi tiểu thư thì hơi nhíu mày, muốn bước ra giữ Phương Nguyên lại, nhưng bị Kim Hàn Tuyết trừng mắt, làm nàng le lưỡi tỏ vẻ không dám, hơn nữa chính nàng cũng biết, hôm nay mình đã làm không ít việc vô lễ rồi!
Chương 588 Kim lão thái quân (1)
Nàng đành đưa mắt nhìn về phía Thôi Vân Hải.
Dù sao đi nữa thì đối phương cũng không có tránh chiến, hắn chỉ khinh thường Thôi Vân Hải mà thôi.
Chỉ cần Thôi Vân Hải có thể nhẹ nhàng phá vỡ cấm trận trong ngọc giản, thì coi như đã để tu sĩ Ô Trì Quốc kia mất hết thể diện rồi.
Mấy lời này cần phải ghi nhớ lại, đợi lần sau gặp hắn sẽ nhục mạ hắn một phen mới được.
- Hừ!
Thôi Vân Hải nhìn theo bóng lưng rời xa của Phương Nguyên, trong đầu lóe lên suy nghĩ tương tự Sương Nhi tiểu thư.
Mặc dù hắn rất tức giận trước thái độ bất kính của Phương Nguyên, nhưng hắn chỉ cười lạnh, đưa một đạo pháp lực vào trong ngọc giản, lại chỉ thấy trong ngọc giản lóe sáng, sau đó hóa thành một chùm ánh sáng rực rỡ quay xung quanh mình, trong chùm sáng có vô số phù văn tinh diệu, chúng không ngừng xoay tròn, liên tục lập lòe, thoạt nhìn rất huyền diệu tinh xảo...
- Ha ha, cũng chỉ là...
Thôi Vân Hải nhìn chùm sáng một cái, cười lạnh nói, sắc mặt lộ vẻ khinh bỉ.
Có điều hắn còn chưa nói hết câu, lại đột nhiên ngẩn người, cẩn thận quan sát một phen.
Một lát sau, sắc mặt hắn tái đi, thất thanh kêu lên:
- Lại có một trăm lẻ tám đạo biến hóa?
Mọi người thấy hắn thay đổi sắc mặt như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng.
- Vân Hải ca ca, ngươi hẳn có thể dễ dàng phá vỡ cấm trận đó đúng không?
Sương Nhi tiểu thư ân cần bước đến gần, có chút nghi ngờ hỏi Thôi Vân Hải.
Thôi Vân Hải há miệng, lại thật lâu không nói được lời nào, hai hàng lông mày chau lại, ánh mắt nhìn cấm trận chằm chằm.
Sương Nhi tiểu thư không phải kẻ ngu, ánh mắt không khỏi trở nên nghi hoặc nhìn về phía ngọc giản kia.
- Khụ khụ...
Ngay lúc khắp đình hóng mát chỉ còn một mảnh lặng thinh, bỗng có người hắng giọng ho nhẹ một tiếng.
Mọi người quay đầu nhìn sang, đó là gã sai vặt áo xanh của Phương Nguyên.
Hắn hắng giọng, cười khan nói:
- Vừa rồi có đánh cuộc...
Nghe vậy, ai nấy đều căng thẳng ngưng thở.
Trong lòng mọi người đều thầm nhủ: Nếu ngươi dám nhắc đến chuyện bắt bọn ta học tiếng chó sủa, ta bóp chết ngươi...
Cũng may gã sai vặt kia chỉ cười khà khà nói:
- Nếu Phương công tử thắng, thì nhờ đưa giùm năm ly rượu kia đến động phủ của hắn.
Dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn chạy đi, để lại một đám người đứng nhìn nhau không biết nên nói cái gì.
Theo như quy củ mà Sương Nhi tiểu thư đặt ra trước đó, người thắng sẽ được thưởng một chén rượu.
Đưa rượu đến động phủ thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu người thua kia lại là...
Ba vị kỳ thủ đồng loạt nhìn về phía Thôi Vân Hải, mặt tràn đầy ngơ ngác...
Thôi Vân Hải chỉ trầm mặc không nói, mặt đỏ còn hơn táo chín.
...
- Phương Nguyên sư huynh, huynh làm thế nào mà được như vậy?
Phương Nguyên đi ở đằng trước, Kim Hàn Tuyết vẫn chịu khó bám theo phía sau.
Nàng nhìn Phương Nguyên, ánh mắt tràn đầy kính phục và hiếu kì, lúc này còn có chút nghi hoặc.
- Việc này thì có gì cần hỏi?
Phương Nguyên tùy tiền giải thích:
- Trong lòng có phán đoán trước là được, ta nhận lời so đấu kỳ đạo, kiếm đạo, trận đạo là bởi vì ta am hiểu ba thứ này, biết bọn họ không hơn ta được, nhưng như trò vung quyền kia, thì ta sẽ không tham gia...
Kim Hàn Tuyết nói:
- Trò đó quá buồn chán, người có thân phận như Phương sư huynh tự nhiên sẽ không muốn tham gia.
Phương Nguyên lại nói:
- Không phải, là bởi vì ta quả thực không biết.
Kim Hàn Tuyết giật mình thầm nghĩ:
- Không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, tính tình thật thẳng thắn.
Nhưng nàng lại lắc đầu nói:
- Vừa rồi ý ta là, huynh làm sao hoàn thành được Thiên Đạo Trúc Cơ, lại còn có thể thông thạo nhiều môn học thuật khác như thế?
Phương Nguyên nói:
- Chăm chỉ một chút là được.
Kim Hàn Tuyết nghe xong, sắc mặt hơi u sầu:
- Nếu đã chịu khó chăm chỉ mà vẫn không làm được thì sao?
Lúc này, lòng nàng chợt nhớ đến khi xưa mình cũng từng hùng tâm tráng chí, một lòng muốn kết thành Thiên Đạo Trúc Cơ, giúp lão tổ phân ưu, nhưng sau vô số lần thôi diễn và nếm thử, lần nào cũng thất bại, rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn Ngũ Hành Trúc Cơ. Theo lí mà nói, Ngũ Hành Trúc Cơ ở Thiên Lai Thành này cũng đã xem như hạt giống tốt, nhưng trong mắt lão tổ, nếu không phải Thiên Đạo Trúc Cơ thì đều là phế vật.
Phương Nguyên nghe nàng nói như vậy, bước chân chậm lại, hỏi nàng bằng giọng kì quái:
- Đã chăm chỉ, thì vì sao còn không làm được?
Trên mặt Kim Hàn Tuyết xuất hiện vẻ ửng đỏ hiếm thấy, hồi lâu sau mới nói:
- Ta đã rất cố gắng mà vẫn không làm được.
Phương Nguyên nhìn nàng nói:
- Vậy thì chắc chắn là vì muội còn chưa đủ chăm chỉ.
Kim Hàn Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt ngưng trọng, nàng lắc đầu nói:
- Không, tuyệt đối không phải thế, ta...
Phương Nguyên bất đắc dĩ cắt ngang lời nàng:
- Chẳng lẽ muốn ta nói muội quá ngốc thì mới hài lòng sao?
Kim Hàn Tuyết chết trân tại chỗ, thầm nghĩ, không hổ là Thiên Đạo Trúc Cơ, luôn nói một lời trúng hồng tâm.
Lúc này Phương Nguyên đã quay đầu đi xa, nàng do dự một lát, cuối cùng không có tiếp tục đuổi theo nữa.
Thực ra lần này đến, trong lòng nàng cũng có chút mong mỏi được luận bàn thuật pháp với Phương Nguyên, chỉ có điều hôm nay... thôi được rồi, tạm thời để đó đã!
...
- Tôn sư huynh, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì, có thể nói cho ta biết không?
Về tới tiểu viện, Phương Nguyên có chút không kiên nhẫn, đi hỏi thẳng Tôn quản sự.
Chương 589 Kim lão thái quân (2)
- Đừng nóng vội, chờ một chút, hẳn là sẽ có kết quả ngay thôi.
Vừa nghe nhắc đến chuyện này, Tôn quản sự liền có vẻ hưng phấn lên.
Đột nhiên Phương Nguyên cảm thấy trong lòng không có nắm chắc:
- Ta vẫn muốn biết ngươi định giúp ta lấy được quyển Lôi pháp kia bằng cách nào.
Tôn quản sự hắng giọng một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói:
- Chúng ta là bằng hữu từng sống chết có nhau, sư huynh ta có thể lừa ngươi sao?
Phương Nguyên hơi chần chừ.
Trước đây, hắn sẽ không chút do dự tin tưởng Tôn quản sự, nhưng hiện tại... thôi được rồi, thử tin tưởng thêm vài ngày nữa xem thế nào!
...
- Tiểu tử Ô Trì Quốc kia, lại có thiên tư như vậy?
Ở nơi sâu nhất của Thiên Lai Thành, trong một cung điện bí ẩn nằm giữa sương đen mờ mịt, quanh năm không thấy ánh mặt tời, một bà lão mặc áo tím, đầu đội kim quan, tay chống quải trượng chạm đầu rồng, ánh mắt bình thản nhìn xuống dưới đại điện.
Trong đại điện, có mấy người đang cung kính đứng nghiêm nghe bà lão kia nói.
Mấy người này có già có trẻ, có nam có nữ, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, khí tức trên người đều cực kì đáng sợ.
Nghe bà lão kia hỏi, một nam tử trung niên đáp:
- Việc này không giả được. Khi đó con có bảo nha đầu Sương Nhi đi mở tiệc chiêu đãi hắn, có ý muốn xem xem so với tu sĩ cùng thế hệ thì tư chất của hắn như thế nào, không ngờ biểu hiện của hắn còn mạnh hơn con tưởng tượng, kỳ đạo và kiếm đạo đều cực kì lợi hại, theo như tin tức từ bên Ô Trì Quốc truyền lại, trước đây người này một mình bày trận đối kháng cả một quốc gia, xem ra tin này cũng là thật, nếu như vậy, tài nghệ trên trận thuật của hắn chỉ e không thua Đại Trận Sư tam văn...
- Xem ra đây là một tiểu thiên tài chân chính...
Hồi lâu sau, bà lão kia mới chậm rãi mở miệng, đầu tiên là tán thưởng một câu, sau đó sắc mặt bà ta dần trở nên khó coi, đột nhiên dùng sức gõ gậy xuống đất một cái, thấp giọng mắng:
- Lão tặc thiên, vì sao thiên tài đều chạy tới nhà người khác đầu thai chứ?
Đám người phía dưới lập tức im lặng.
Bọn họ đều biết, lão tổ mắng ông trời như thế cũng sắp được ngàn năm rồi...
- Lão tổ, lần này ngài đi Trung Châu, không biết kết quả thương nghị thế nào?
Lát sau mới có người nhẹ nhàng lên tiếng, thử hỏi kết quả chuyến đi này của lão tổ.
- Kết quả thế nào?
Bà lão cười lạnh, hàn khí trên mặt càng dày đặc:
- Đám chính đạo kia, liệu có kẻ nào thực đồng lòng với chúng ta? Hừ, Tiên Minh càng ngày càng chèn ép chúng ta hơn, muốn chúng ta mở bí cảnh trong tay ra, để cho đám tu sĩ như đàn chó hoang kia nhặt của hời, sao không thấy bọn họ đi chèn ép đám đạo thống bên Trung Châu? Ta chỉ muốn mượn mấy người bên đạo thống một chút mà thôi, bọn hắn liền đưa ra yêu cầu càng ngày càng cao, nếu vậy chúng ta cũng phải mất không cả đống của cải vào đó, thì còn cầu bọn họ làm gì?
Nghe được những lời này, các tu sĩ Kim Đan trong phòng đều ủ rũ.
Bí cảnh của Thiên Lai Thành...
Tu sĩ trong giới tu hành chỉ nhớ Thiên Lai Thành từng có mấy lần mở ra bí cảnh, cho người trong thiên hạ đi vào tìm kiếm cơ duyên, bởi vậy còn có vô số người cảm kích và nhớ ơn Kim thị, nhưng lại có rất ít người biết, Thiên Lai Thành căn bản không tự nguyện chia sẻ bí cảnh.
Bọn họ là không còn cách nào khác mới làm như thế.
Một là bị Tiên Minh áp bức, lấy danh nghĩa kiếp nạn sắp buông xuống, không cho phép bọn họ nuốt riêng bí cảnh.
Hai là lúc này Kim thị đã không thể hoàn toàn áp chế bí cảnh kia rồi.
Hôm nay cách lần bí cảnh mở ra gần nhất cũng đã ba trăm năm.
Hiển nhiên, ngày đại kiếp giáng xuống càng lúc càng gần, Tiên Minh cũng đã nhiều lần phái người tới giục.
Lão thái quân cường thế chống lại mệnh lệnh của Tiên Minh, kéo dài thời gian, chính là vì chuẩn bị, tranh thủ cơ hội lớn nhất cho Kim thị.
Bằng không một khi bí cảnh mở cửa, những thứ tốt bên trong lại rơi vào túi người ngoài, đệ tử Kim gia lại không thu được bao nhiêu, đây chẳng phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao?
Nhưng kết quả vẫn không được như ý...
- Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.
Bà lão cằn nhằn lầm bầm một lát, bỗng nhiên dồn sức gõ quải trượng xuống đất, trầm giọng nói.
- Việc này có nên cân nhắc thêm chút nữa không...
Phía dưới có một nữ tử trung niên nghe bà lão nói thế, sắc mặt hơi kinh hãi, do dự hỏi lại.
- Còn cân nhắc cái gì nữa?
Nhưng nàng còn chưa nói xong, bà lão kia đã lạnh giọng mắng:
- Nếu không phải do đám con cháu vô năng, lão thân cần phải làm như vậy sao?
- Các ngươi ngẫm lại tổ tiên các ngươi, năm ấy trước khi lên Côn Lôn Sơn, Thiên Lai Thành của chúng ta uy phong nhường nào? Thời điểm đó, dù cho đám Tiên Minh kia thêm chục cái lá gan, cũng không ai dám nhòm ngó bí cảnh của Thiên Lai Thành chúng ta? Chẳng nói đâu xa, chỉ nói năm trăm năm trước, Phi nhi số khổ của ta còn sống, thì trong đám thiên kiêu khắp Trung Châu, có ai đạo pháp vượt qua nó?
- Ngay cả chính lão thân, cũng chưa từng làm mất uy phong của Thiên Lai Thành. Lão Cửu của Nam Hải thì thế nào? Trên tiên yến ở Trung Châu, ả dám bất kính với lão thân, lão thân có thể ngay lập tức mắng ả không biết quy củ ngay trước mặt người khác, các ngươi thấy ả có dám nói lại câu nào không?
Chương 590 Ngươi được tiện nghi rồi (1)
Lão thái quân càng mắng càng tức, mấy tu sĩ Kim Đan đứng dưới sảnh đều gục đầu không dám nói:
- Nhưng các ngươi, một đám phế vật, không thể tiếp nhận Lôi pháp truyền thừa của Thiên Lai Thành chúng ta thì thôi, đến việc sinh con cũng không ra hồn, chỉ sinh được một đám ngu xuẩn...
- Các ngươi nói thử xem, đợi ngày nào đó lão thân viên tịch, Kim gia của Thiên Lai Thành phải làm sao bây giờ?
Phương Nguyên ở lại Kim gia đã hơn mười ngày, mỗi ngày chỉ đọc sách tu hành, tuy buồn tẻ nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì Kim gia quả thực đã coi hắn như con cháu trong nhà, tàng kinh các, động thuật pháp, các nơi đều mặc hắn thoải mái ra vào. Tất nhiên, tuy những nơi này cũng có chút bí pháp liên quan đến tu hành, nhưng loại thần quyết chí cao như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn thì không nằm trong số đó.
Có điều những thứ này đối với Phương Nguyên mà nói thì đã đủ dùng rồi, tàng thư các của Thiên Lai Thành cực kì phong phú, nội dung bao hàm rộng rãi, đủ cho hắn xem thoải mái.
Đám người Sương Nhi tiểu thư không còn mời Phương Nguyên dự tiệc nữa, Phương Nguyên cũng vui vẻ được thanh tĩnh đọc sách, chỉ có Kim Hàn Tuyết vẫn thường xuyên tới chơi, còn thường thường mang theo kinh điển đàm luận với Phương Nguyên, hai người trò chuyện khá hợp ý, nhưng Phương Nguyên trước sau vẫn lấy lễ quân tử đối đãi với nàng, chưa bao giờ thân cận quá mức, càng không hề chủ động tới chỗ nàng, chỉ có đạo si như Kim Hàn Tuyết, dường như không để ý nam nữ khác biệt, thường xuyên tới tìm hắn mà thôi.
Trong thời gian này, Phương Nguyên không gặp lại lão thái quân lần nào, cũng không có chút manh mối về việc lấy được Lôi pháp, chỉ có thể chờ gặp được lão thái quân rồi tính tiếp.
Ngoại trừ chờ lão thái quân, hắn còn chờ con bạch miêu kia trở về, nhưng không ngờ đã hơn mười ngày, con mèo kia vẫn bặt vô âm tín, chẳng biết đi nơi nào, thậm chí nó còn chưa từng lộ mặt ra một lần...
Hắn âm thầm tính toán qua các cấm địa của Thiên Lai Thành, thầm nghĩ, chưa biết chừng con bạch miêu kia đang ở chỗ nào trong số những nơi đó, chỉ có điều vị đại gia này bản lĩnh thông thiên, tính tình còn kiêu căng, mình không quản được nó, đành phải để mặc nó muốn làm gì thì làm, không để ý tới nữa.
Dù sao thì từ lúc vào thành này, chưa ai thấy con bạch miêu đó đi theo mình cả, dù nó có gây họa gì cũng không liên quan đến mình.
- Lão thái quân đã về rồi...
Đợi hơn mười ngày, rốt cuộc có người hầu truyền tin đến, lệnh Phương Nguyên tới bái kiến.
Phương Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút căng thẳng, thu thập sách vở, thay một bộ thanh y, dặn Quan Ngạo đừng có đi lung tung, rồi cùng người hầu tiến đến nội viện của Kim gia.
Đi được một đoạn liền thấy dưới tàng cây ven đường, có một nữ tử mặc váy trắng thần thái trong trẻo mà lạnh lùng đang đứng, thấy Phương Nguyên đến, nàng nở nụ cười rạng rỡ, bước nhanh tới đón.
- Phương sư huynh...
Nàng bước đến trước mặt Phương Nguyên, nhẹ nhàng nghiêng người hành lễ, có vẻ thành thục hơn trước đây rồi.
- Muội cũng đi bái kiến lão thái quân sao?
Phương Nguyên thấy Kim Hàn Tuyết thì dừng chân đứng lại chào hỏi.
Kim Hàn Tuyết nói:
- Lão tổ mới đi Trung Châu một chuyến, chẳng biết trở về từ lúc nào, hôm nay vừa mới báo cho chúng ta biết, theo lễ nghi thì đám vãn bối chúng ta phải đến thỉnh an lão nhân gia, vừa rồi ta nghe người ta nói huynh cũng đến, nên mới đợi huynh ở đây.
Phương Nguyên nghe vậy thì nói:
- Đã có người hầu dẫn đường, không sợ ta đi nhầm nơi, muội không cần chờ ta đâu.
Kim Hàn Tuyết hơi kinh ngạc, tỏ vẻ không hiểu ý của Phương Nguyên, nàng nói:
- Ta chỉ tiện đường thôi mà.
Phương Nguyên bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, đành cùng nàng đi vào hậu viện, không bao lâu liền tới nơi. Nơi đây bình thường là cấm địa mà Phương Nguyên không thể tự tiện xâm nhập, hắn cũng chưa bao giờ tới nơi này. Nhìn qua một lượt thì thấy nơi này còn xa hoa hơn cả tiền viện, giống như một chốn tiên cảnh ẩn cư, bốn phía bạch hạc bay lượn, dị thú qua lại, kì hoa dị thảo xanh um tươi tốt, hương thơm ngây ngất lòng người.
Phía trước mặt, trong khe núi có một đại điện, nằm hẳn bên trong núi, phong cách cổ xưa mà nguy nga, có điều trông đã hơi cũ kĩ.
Trước cửa đại điện có mấy người đứng chờ, đang chăm chú nhìn lên, nhưng không phải người lạ nào, một trong số đó chính là Sương Nhi tiểu thư, nàng ta mặc váy dài màu vàng ôm lấy dáng người yểu điệu thướt tha, đôi mắt sáng rỡ, miệng cười tươi vui, còn có một người mặc áo bào đen, sắc mặt nhợt nhạt, lúc này đang nhìn chằm chằm mình và Kim Hàn Tuyết cùng nhau đi đến, ánh mắt cực kì bất thiện, chính là Thôi Vân Hải.
- Ủa, Tuyết tỷ tỷ, sao các ngươi lại cùng tới đây thế?
Sương Nhi tiểu thư thấy họ thì tươi cười tới đón, nàng hơi nghiêng mắt quan sát Phương Nguyên.
- Phương sư huynh không quen thuộc hậu viện, nên ta tới dẫn đường cho huynh ấy.
Kim Hàn Tuyết chỉ trả lời ngắn gọn một câu rồi im lặng, không nói gì thêm nữa.
Lúc này Thôi Vân Hải cũng đi tới, không nhìn Phương Nguyên mà chỉ nhìn Kim Hàn Tuyết nói:
- Hàn Tuyết, nàng cũng tới rồi.
Kim Hàn Tuyết chỉ “ừ” một tiếng rồi lại lặng thinh.
Trong lòng Thôi Vân Hải hậm hực, hung hăng trợn mắt nhìn Phương Nguyên một cái.
Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ:
- Liên quan gì đến ta?
Bình luận facebook