-
[Zhihu] Quỷ Thai
Nguyên tác: 心怀鬼胎
Vào ngày tổ chức đám cưới ma, em gái tôi đẩy tôi ra rồi tranh vào nằm trong quan tài trước.
Nhìn thấy nó ôm cái xác hôi thối cứng ngắc không ngừng điên cuồng hôn hít, tôi lập tức biết rằng nó cũng được trùng sinh giống như tôi.
Kiếp trước, sau khi tôi làm đám cưới ma, tôi được mở con mắt thứ ba, kết nối âm dương, giải quyết những phiền toái của người dân, trở thành người được tất cả mọi người kính trọng, hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Thế nhưng con bé không biết, tôi là người trời sinh mang thiên phú, chỉ có điều đến tuổi trưởng thành mới có thể thức tỉnh năng lực.
Đám cưới ma chỉ là cái cớ để bao che, mục đích thật sự khi tôi gả đi chính là để tránh tai họa.
Còn em gái ngốc nghếch của tôi, em không biết rằng, kiếp này của em sẽ còn thảm hại hơn kiếp trước.
1.
“Tôi mới là người có tử vi phù hợp để làm đám cưới ma với Trương Kiến Hào nhất! Tôi muốn gả cho hắn, tôi muốn gả cho hắn.”
Em gái tôi – Triệu Xu hớt hải, vội vàng đẩy cửa từ đường nhà họ Trương ra, giống như phát điên lôi tôi từ trong quan tài ra rồi đẩy ngã xuống đất.
Cơn đau dữ dội đột ngột truyền đến từ dưới xương cụt khiến tôi ngay lập tức tỉnh táo lại, nhìn bức tranh vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm trên tường, tôi bừng tỉnh biết ngay điều gì đang xảy ra.
Chẳng đợi tôi kịp tỉnh táo, Triệu Xu đã kéo khăn trùm đầu màu đỏ trên đầu tôi, vội vội vàng vàng bò vào bên trong quan tài của Trương Kiến Hào, ôm lấy thi thể hắn ta rồi hôn loạn xạ lên:
“Thiếu gia, ta mới là vợ hiền của chàng.”
Tôi hốt hoảng nhìn khuôn mặt vui vẻ lại cực kỳ hạnh phúc của Triệu Xu rồi giật mình nhận ra, nó cũng đã trùng sinh.
Trên thực tế đúng là tử vi của Triệu Xu phù hợp nhất để làm đám cưới ma với Trương Kiến Hào.
Kiếp trước, sau khi Trương Kiến Hào ết bất đắc kỳ tử, nhà họ Trương tốn rất nhiều tiền để đi tìm người làm đám cưới ma với con trai mình, chỉ cần ngày sinh tháng đẻ tử vi hợp nhau, sau khi làm đám cưới ma xong có thể nhận một nghìn lượng bạc.
Thế nhưng khi thầy bói tính ra tử vi của Triệu Xu với Trương Kiến Hào là một cặp trời sinh cực kì thích hợp, Triệu Xu ngược lại không đồng ý.
“Gả cho một kẻ đã ết, hạnh phúc nửa đời sau của tôi sẽ bị hủy hoại.”
Dù vậy, em gái tôi không đành lòng nhìn con vịt béo bở dâng đến miệng rồi còn bay đi mất như thế nên nó gài bẫy tôi.
Vào ngày tổ chức đám cưới ma, nó đã chuốc thuốc mê tôi rồi đổi quần áo trên người tôi thành bộ váy cưới màu đỏ, sau đó đưa tôi vào trong quan tài của Trương Kiến Hào.
Sau khi đám cưới ma diễn ra, tôi đã mở mắt âm dương, có được năng lực kết nối người sống kẻ ết, không chỉ có thể hưởng thụ gia tài bạc triệu của nhà họ Trương mà còn trở thành người được mọi người kính trọng..
Về phần Triệu Xu, sau khi cầm tiền thì trải qua những ngày tháng sống trong giàu sang phung phí.
Cuối cùng sau khi nếm đủ những vị ngọt khi có tiền, nó được gả cho một gã đàn ông giàu có làm vợ lẽ nhưng không được hắn ta yêu thương, sủng ái, không chỉ không có tiền để tiêu mà còn phải sống cuộc sống hèn kém không bằng một kẻ hầu.
Tôi và nó trở thành hai chị em nhưng khác biệt một trời một vực trong miệng của người thân, họ hàng.
Kiếp trước, nó cho rằng những ngày tháng tốt đẹp của tôi đều là nhờ thân phận vợ của người ết, cảm thấy tôi đã chiếm đoạt phú quý của nó.
Tâm địa độc ác và sự đố kỵ của nó đã thúc đẩy nó nhân lúc tôi đang ngủ say, đâ lên người tôi hơn chục át do để trút giận, sau đó một nhá tiễn tôi về bên kia thế giới.
“Triệu Thanh Hòa, không ngờ chị dám có gan thay đổi cả tử vi để gả cho Trương Kiến Hào thay tôi!”
Triệu Xu trừng mắt nhìn tôi, cảm tưởng như có thể dùng ánh mắt đấy để xé xác tôi cho ết.
“Chúng ta là chị em ruột, tại sao lòng dạ em lại độc ác như vậy?”
2.
Từ đường nhà họ Trương lập tức xôn xao, náo nhiệt hẳn lên, những người tham dự đám cưới ma đều châu đầu, ghé tai rì rầm nói chuyện.
“Rầm!”
Trương lão gia đang ngồi trên ghế giữa nhà đập mạnh xuống bàn:
“Vớ vẩn! Cuối cùng ai mới là người có tử vi thích hợp để làm đám cưới ma đây?”
Không đợi Triệu Xu kịp mở miệng, tên thầy bói đang mặc áo bào run lẩy bẩy trong đám đông vội chạy lại:
“Lão gia! Là vị tiểu thư này ạ! Ngày hôm đó tôi đích thân xem ngày cho cô ấy.”
Người thầy bói chỉ tay vào Triệu Xu, không ngừng lặp lại:
“Tôi chắc chắn không thể nhớ nhầm được.”
Triệu Xu nghe vậy thì nhếch mép, nắm lấy cằm tôi, lộ ra nụ cười mỉm đắc ý.
Chuyện này... tôi cầu còn không được luôn ấy.
Cần phải biết rằng cái đám cưới ma này, trên thực tế là Triệu lão gia đang tìm người đến để gánh tai họa cho nhà ông ta, một khi đã kết bái phu thê thông qua đám cưới ma thì trừ khi nhà họ Trương ly hôn, còn không cả đời này đều phải chịu họa thay nhà ông ta.
Kiếp trước, mặc dù tôi dựa vào bản lĩnh của mình để trở thành người được mọi người kính trọng, nhưng chỉ có bản thân tôi biết rằng, đằng sau vẻ ngoài xinh đẹp tươi tắn của tôi là không biết bao nhiêu loại nhân sâm dùng để bồi bổ cứu lại cái mạng tôi, thân thể tôi từ lâu đã trống rỗng rồi.
Điều đáng sợ nhất là Trương lão gia để giữ tôi làm góa phụ ở nhà họ Trương cả đời, đã cố ý tìm người đánh bầm dập bụng tôi ra mỗi ngày, vào buổi sáng sớm và chập tối, mục đích để tôi không bao giờ có thể sinh con.
Triệu Xu à Triệu Xu, kiếp này cũng nên để cho cô cảm nhận thế nào là mùi vị của sự đau đớn không muốn sống nữa rồi.
Tôi nhàn nhạt liếc mắt nhìn người đàn bà đang ngồi trong quan tài dương dương tự đắc.
Vậy thì chúc cô tân hôn vui vẻ, từ từ tận hưởng khổ nạn của kiếp này.
Giờ lành để tiến hành đám cưới ma là mười hai giờ đêm, để không làm chậm trễ thời gian, Triệu lão gia sau khi xác định ai mới là người vợ được chọn để làm đám cưới ma thì vội vàng kêu người đóng nắp quan tài lại.
Cỗ quan tài gỗ rắn chắc, đen như mực này được thợ nghề có tiếng đặc biệt chế tạo, vừa vặn có thể chứa được hai người.
Sau khi đóng chặt nắp quan tài, bởi vì sử dụng chất liệu đặc biệt nên người sống ở bên trong vẫn có thể hô hấp bình thường.
Thế nhưng để làm một đám cưới ma cần thời gian một ngày một đêm, là bắt buộc Triệu Xu ở bên trong quan tài cùng với cái người đã ết kia một ngày một đêm.
Có điều nghĩ tới khi nãy ngay cả thi thể mà cô ta cũng có thể ôm lên hôn, thì điều này với cô ta chắc cũng không phải vấn đề gì to tát lắm.
Đám cưới ma có thành công hay không vẫn còn một điều quan trọng, chính là người thân cận cùng chung dòng máu với cô dâu phải ở bên cạnh dâng hương.
Tất nhiên, khổ ải này lại đổ lên đầu tôi.
Nhưng tôi cũng rất vui khi thấy điều đó, càng huống hồ nhà họ Trương đã hứa với tôi rằng, chỉ cần lễ cưới giữa Triệu Xu và Trương Kiến Hào thành công, tôi có thể nhận tiền ngay.
Hơn nữa, ngày thành hôn hôm nay cũng đúng ngày tôi trưởng thành, mắt âm dương của tôi cũng từ từ thức tỉnh.
Chỉ có điều, vào đêm thứ hai khi tiến hành đám cưới ma, điều kì lạ đã xảy ra.
Bên trong quan tài thế nhưng lại truyền ra tiếng rên rỉ, nỉ non của phụ nữ.
m thanh này, khá giống như…
Khi nam nữ giao hợp…
3.
Không chỉ tôi, mà ngay cả những người hầu của nhà họ Trương đang canh giữ xung quanh quan tài cũng đều vểnh tai lên và chau mày lại.
Kiếp trước, sau khi bị Triệu Xu chuốc thuốc mê, tôi bị cô ta đưa vào bên trong quan tài, đợi đến khi tôi mở mắt ra, đám cưới ma đã kết thúc rồi, vì vậy tôi không hề có chút kí ức nào về những điều diễn ra khi nằm bên trong quan tài.
Thế nhưng tôi có thể khẳng định rằng, khi đó tuyệt đối không có bất kì ai động chạm vào tôi cả, bởi vì để có thể trở thành thần nữ, nhận được sự tôn thờ và chúc phúc của mọi người, điều kiện quan trọng là phải còn trinh tiết.
Thế nhưng âm thanh bên trong quan tài này, chắc chắn là giọng của Triệu Xu không thể sai vào đâu được, đáng tiếc là lúc này đang bị quan tài chặn lại, tôi không thể nào dùng mắt âm dương để quan sát tình hình bên trong quan tài ra sao.
“Mau! Mau gọi lão gia đến!”
Một hầu gái đang áp sát tai lên thành quan tài vội vàng huơ tay phân phó.
Một lát sau, Trương lão gia vội vã chống gậy, theo sau là một ông thầy bói cùng đi đến từ đường.
Sau khi nghe thấy âm thanh đang phát ra từ bên trong quan tài, mặt Trương lão gia tái nhợt đi:
“Mở ra! Ta muốn xem kẻ nào dám to gan dám qua mặt ta.”
Ngược lại, tên thầy bói lộ ra vẻ mặt vui mừng, bấm đốt ngón tay tính toán, vội vã ngăn Trương lão gia lại:
“Lão gia! Đây là chuyện tốt ạ! Xem ra đám cưới ma không chỉ đã thành công, mà thiếu gia còn đem cho người một đứa cháu trở về đấy.”
Trương lão gia sững sờ, trên mặt hoàn toàn là vẻ không thể tin được, trong mắt ngược lại không giấu nổi sự vui mừng:
“Thật sao?”
Trương Kiến Hào là con trai duy nhất của Trương lão gia, việc hắn ta tuổi đời còn trẻ đã ết bất đắc kỳ tử không để lại lấy một đứa cháu trai hay cháu gái chính là điều tiếc nuối nhất của ông ta.
Trong lòng Trương lão gia tất nhiên mong muốn Trương gia sau này vẫn có người nối dõi rồi.
Tên thầy bói vỗ hai tay vào nhau:
“Chắc chắn là như vậy rồi. Ngài nên nhớ rằng, cỗ quan tài dùng để làm đám cưới ma này, một khi đã đóng lại thì không dễ dàng mở ra. Hơn nữa, trong từ đường này còn có biết bao nhiêu là người canh gác như thế, cho dù có kẻ có bản lĩnh kinh thiên động địa cũng không thể chui vào trong được.”
Khóe miệng Trương lão gia treo nụ cười nhàn nhạt:
“Các ngươi có trông thấy ai đến gần quan tài không?”
Tất cả mọi người đều nhăn mày, lắc đầu.
“Tốt! Quá tốt!”
Trương lão gia nhấc gậy lên, chỉ vào đám người hầu bên trong từ đường:
“Các ngươi im lặng hết cho ta, đừng làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của thiếu gia!”
Nửa giờ sau, tiếng rên rỉ ngừng lại.
Tên thầy bói giậm chân, cao giọng hô hào:
“Hoàn thành rồi! Mở nắp quan tài!”
Triệu Xu quần áo xộc xệch, vẻ mặt hài lòng ngồi dậy từ trong quan tài.
Cô ta xoa xoa khuôn mặt rạng rỡ của mình, nở nụ cười ngại ngùng e thẹn nhưng không mất đi sự quyến rũ, ghé sát bên tai tôi nói nhỏ:
“Chị gái của tôi, kiếp trước tôi đã dâng hương cho chị, nhưng Trương thiếu gia cũng không hề yêu thương chị như thế này. Tử vi tính ra cũng chính xác đấy, kiếp này, tôi chỉ có thể tốt hơn chị ngàn lần vạn lần mà thôi!”
Cô ta vuốt ve bụng mình, nói chắc như đinh đóng cột:
“Chị yên tâm, đợi đến khi tôi sinh cháu trai cho nhà họ Trương rồi, tôi sẽ cho chị vài đồng bạc rách, coi như bồi thường việc tôi giết hại chị kiếp trước nhé.”
Ánh mắt tôi nhìn vào sâu bên trong bụng của Triệu Xu, một mảng sương mù tản ra, bên trong thực sự là một bé trai!
Hơn nữa còn là quỷ thai!
4.
Tôi liếc mắt nhìn Triệu Xu đang dương dương tự đắc rồi nói thầm:
“Ngu ngốc!”
Sắp mất mạng đến nơi rồi, mà vẫn còn ở đây đắc ý.
Lúc này Trương lão gia chống gậy chậm rãi bước đến bên cạnh quan tài.
Ánh mắt trầm ngâm đặt trên vùng bụng bằng phẳng của Triệu Xu, sau đó vui mừng khôn xiết:
“Nhà họ Trương may mắn có người con dâu tốt như thế này, đúng là được tổ tiên ban phước.”
“Tiểu Xu, sau này con là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Trương ta rồi.”
Triệu Xu nghe xong những lời đó, đuôi cũng sắp vẫy cao đến trời, nhẹ nhàng gọi Trương lão gia một tiếng:
“Cha!”
Tôi nhìn Trương lão gia đang đứng trước mặt mình, lưng vẫn thẳng tắp, không có chút nào bóng dáng của một người đã già, trong lòng dâng lên một cơn ớn lạnh.
Câu “khẩu Phật tâm xà” rất thích hợp để miêu tả ông ta.
Trước mặt người khác thì tươi cười niềm nở, giả bộ là người tốt nhưng sau lưng thì ết người như kiến.
Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên được, kiếp trước ông ta nở nụ cười rồi lệnh cho người hầu bẻ gãy chân tôi, sau đó giam tôi lại, đấy cũng là cơ hội để Triệu Xu ra tay át ại tôi.
Có điều, Triệu Xu có lẽ vẫn chưa hề biết ông bố chồng này lợi hại đến mức nào.
“Ha ha ha, thưởng! Tất cả đều được ban thưởng!”
Trương lão gia phất tay một cái, hầu gái bưng lên một khay tiền trước mặt tôi:
“Cô Triệu, đây là phần của cô.”
Triệu Xu thấy vậy thì nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó, ánh mắt bất ngờ đảo một vòng, chế giễu nói:
“Chị à, chút tiền này là nhà họ Trương chúng ta thưởng cho chị. Chị cầm về đi mua ít quần áo son phấn mới, sống những ngày tháng thật tốt đẹp đi.”
Có lẽ đến giờ Triệu Xu vẫn đang thầm suy tính, tôi sẽ giống như nó của kiếp trước, cầm được tiền liền vung tay quá trán, sau đó đắm chìm trong trụy lạc rồi trở thành vợ lẽ trong một gia đình giàu có hả?
Thật nực cười.
Tôi chớp chớp mắt, nhàn nhạt nở nụ cười:
“Vậy thì… cảm ơn Trương lão gia.”
Nói xong tôi nhận tiền, tiện thể vỗ vỗ vào tay Triệu Xu, khuyên nhủ:
“Em gái ngoan, em cứ yên tâm dưỡng thai cho tốt, ba tháng đầu rất nguy hiểm đó.”
Kiếp trước, sau khi tôi với Trương Kiến Hào làm đám cưới ma, mở nắp quan tài ra, tôi liên tục gặp những điều xui rủi, nếu không đi đường trượt chân ngã gãy xương thì cũng bị bệnh nằm liệt giường.
Chỉ cần nghĩ đến đây, tôi lại có hơi mong chờ, xem xem đến cuối cùng là mạng của Triệu Xu lớn hay là mạng của cái thai quỷ kia lớn.
5.
Sau khi rời nhà họ Trương, tôi lấy tiền mở một cửa tiệm phong thủy.
Kiếp này không bị ràng buộc bởi đám cưới ma với Trương Kiến Hào, tôi vừa hay có thể chuyên tâm làm việc của mình.
Trong hai ngày đầu, Triệu Xu mỗi ngày đều thay một bộ váy áo lộng lẫy, đeo lên người những trang sức đắt tiền sang trọng nhất, dẫn theo một đám người hầu cùng với mẹ chồng đến tiệm của tôi để diễu võ dương oai.
Nó ra lệnh cho đám người hầu đập phá sân nhà tôi, biến công sức vất vả tu sửa của tôi thành một đống hỗn độn.
Nhưng không qua mấy ngày, Triệu Xu thật sự xảy ra chuyện rồi.
Đầu tiên là khi uống yến sào, cô ta bị sặc tới mức nôn ra máu.
Sau đó, khi ra ngoài mua quần áo mới thì bị một viên gạch rơi vào đầu.
Đến tối đi tắm thì lại bị cảm lạnh.
Những điều đó khiến cho Triệu Xu sợ đến mức cơm cũng không dám ăn, không dám đi ra ngoài, tắm rửa không dám tắm, giữa cái nóng điên người của tháng bảy tự làm cho bản thân mình đầy người nổi toàn rôm sảy.
Một đám người hầu của nhà họ Trương rôm rả nói xấu sau lưng Triệu Xu, là một con lợn rừng thì sao có thể ăn được sơn hào hải vị, trải qua những ngày tháng khổ sở quen rồi đến khi có phúc cũng không được hưởng.
Thầy thuốc họ Lý của hiệu thuốc bên cạnh mỗi ngày đều chạy đến nhà họ Trương một chuyến, thế nhưng Triệu Xu cũng coi như cũng khá mạnh mẽ, vì quả trứng vàng trong bụng mình mà có thể chịu đựng đau đớn từ vết thương, thậm chí ốm sốt cao cũng không chịu uống lấy một ngụm thuốc, ngay cả thầy thuốc và vợ là dì Lý cũng đều vô cùng ngạc nhiên.
Tôi cũng coi như nhàn rỗi, thường ngày giúp người ta xem phong thủy, trừ ma quỷ.
Thế nhưng vào một đêm của nửa tháng sau, trước cửa tiệm nhà tôi đột ngột vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tôi díu mắt lại xỏ chân vào đôi giày, thông qua khe hở của cánh cửa, tôi nhìn thấy dì Lý với khuôn mặt trắng bệch, hai mắt không ngừng nhỏ lệ, còn bên cạnh dì Lý là một luồng khí màu đen bủa vây xung quanh.
Là điềm báo có người thân vừa ết.
Tôi đột nhiên linh cảm có điều gì đó không lành.
Tôi vội vàng mở cửa:
“Dì Lý, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Răng môi dì Lý đánh vào nhau lập cập, huỵch một tiếng quỳ xuống trước mặt tôi:
“Thanh Hòa, van xin cô, cầu xin cô cứu lấy Xuân Sinh nhà tôi. Ông ấy sắp không qua khỏi rồi.”
6.
Tôi hoảng loạn khoác áo khoác lên, ba bước đi thành hai bước, chạy xông qua nhà bên cạnh.
Khi tôi mở cửa ra, lập tức sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Chỉ thấy thầy thuốc Lý khắp toàn thân đều là máu, bị quấn trong cái chiếu cói, trên khuôn mặt ông ấy không còn chút sắc hồng nào, miệng thì há rộng, má tươ chảy từ trong miệng xuống.
Lưỡi và mười đầu ngón tay của ông ấy bị người ta ặt đứt.
Tôi đưa tay lên mũi ông ấy để xem còn thở không, kết quả là đã tắt ở từ lâu.
Dì Lý kêu trời gọi đất, khóc nấc lên rồi vội chạy đến bên cạnh thầy thuốc Lý:
“Xuân Sinh! Xuân Sinh! Ông mau tỉnh lại đi. Ban ngày không phải vẫn còn bình thường hay sao, tại sao lại thành như thế này chứ...”
Nhìn thấy dì Lý đau lòng đến muốn ết đi cho rồi, tim tôi cũng thắt lại.
Thầy thuốc Lý và dì Lý đều là những người lương thiện, từ khi tôi chuyển đến đây họ vẫn luôn hỏi han ân cần, cứ hễ ra là lại đem đồ ăn qua cho tôi.
Không chỉ vậy, thầy thuốc Lý thỉnh thoảng vẫn khám bệnh, điều trị và cấp thuốc miễn phí cho những người nghèo, không ngờ tới ông ấy lại rơi vào tình cảnh đau thương này.
Dì Lý bỗng nhiên đứng bật dậy, hai mắt đỏ bừng:
“Nhà họ Trương toàn một lũ khố iếp tán tận lương tâm. Tôi phải đi báo thù, tôi muốn báo thù cho Xuân Sinh.”
Một luồng gió âm thổi qua, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, từ ngoài cửa truyền đến một luồng khí lạnh yếu ớt.
Tim tôi hẫng một nhịp, vội vàng quay đầu lại.
Thông qua mắt âm dương, vừa khéo nhìn thấy hồn phách của thầy thuốc Lý xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như có thứ gì đó đứng đằng sau kéo ông ấy đi, trên mặt ông ấy tràn ngập sự đau khổ hoảng loạn, ông lắc đầu lên tiếng:
“Không được đi... Không được... đến nhà họ Trương.”
Sau đó hồn phách ông tan biến trong đêm đen.
Dì Lý dường như cũng có linh cảm gì đó, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cánh cửa đang lắc lư qua lại, chôn chân tại chỗ.
7.
“Đợi đã, dì Lý.”
Tôi đưa tay túm lấy áo dì Lý.
“Từ từ hãy đi. Một mình dì, phụ nữ trói gà không chặt, cứ cho là đi báo thù thì cũng chỉ như châu chấu đá xe, nếu như dì xảy ra chuyện gì thì Tiểu Bảo phải làm sao?”
Dì Lý tuyệt vọng nhìn vào đêm đen, đập vào ngực huỳnh huỵch, khóc tức tưởi.
Thầy thuốc Lý bị người ta cắt mất lưỡi, xem ra có lẽ ông ấy đã biết được bí mật gì đó nên mới bị ế nười diệt khẩu.
Nhưng mà thầy thuốc Lý cũng chỉ khám bệnh cho Triệu Xu thì có thể biết được chuyện gì chứ?
Triệu Xu đang mang quỷ thai?
Tôi lắc lắc đầu, không thể.
Chuyện Triệu Xu nằm trong quan tài mang thai với Trương Kiến Hào đã ồn ào đồn thổi khắp nơi từ lâu, chẳng ai không biết, cho dù thầy thuốc Lý chẩn đoán ra thai nhi kỳ quái thì cũng không thể phạm tội ết.
“Dì Lý, thầy thuốc Lý hai ngày nay có điều gì bất thường không?”
Dì Lý khôi phục tinh thần, rơi vào trầm tư, lắc lắc đầu:
“Mỗi ngày ông ấy cũng chỉ đến nhà họ Trương khám bệnh cho con dâu nhà đấy, cô con dâu mới ấy vì mang thai nên chưa từng uống thuốc, vì vậy bình thường không có chuyện gì. Không đúng!”
Dì Lý bất ngờ đập tay, chau mày:
“Mấy ngày nay cứ đến đêm là Xuân Sinh sẽ thức dậy, một mình chạy đến phòng thuốc và ở đó rất lâu. Đến sáng thì xách một túi thuốc to đến nhà họ Trương.”
“Triệu Xu không uống thuốc, lẽ nào Trương lão gia bị bệnh?”
Tôi lầm bẩm tự nói, thế nhưng ý nghĩ này lập tức bị tôi gạt phắt đi.
Dựa vào những hiểu biết của tôi ở kiếp trước, thân thể Trương lão gia cực kì tốt, tuổi gần bảy mươi nhưng vẫn như trai tráng vậy, từ đầu năm đến cuối năm cũng không thấy bị bệnh tật gì phải uống thuốc.
Khi đó tôi thậm chí còn nghi ngờ người ết của nhà họ Trương không phải là Trương Kiến Hào mà lại là Trương lão gia hay không.
“Dì Lý, dì có biết mấy loại thuốc mà thầy thuốc Lý bốc dùng để chữa bệnh gì không?”
“Để tôi đi xem xem. Xuân Sinh khi kê thuốc đều sẽ viết lại đơn thuốc.”
Dì Lý nói rồi gạt đi nước mắt, vội vàng chạy vào trong phòng thuốc.
“Là thuốc phá thai.”
8.
Thuốc phá thai?
Trong lòng tôi chấn động, để giữ gìn quỷ thai, Triệu Xu ngay cả bản thân bị bệnh cũng không chịu uống thuốc, nhất định không thể tự mình muốn uống thuốc phá thai được.
Nhưng kẻ có quyền nhất nhà họ Trương dám hại Triệu Xu chỉ có một người…
Nghĩ đến hôm làm đám cưới ma lẫn cảnh tượng kiếp trước, trong lòng tôi đã đoán được năm phần.
Triệu Xu à Triệu Xu, cô chắc chắn sẽ không ngờ tới đâu.
Kiếp trước vì sự ích kỷ của bản thân cô mà có thể tránh được một kiếp nạn, giữ lại được một mạng, tham sống sợ ết, đó là điều may mắn.
Nhưng cô không biết đường an phận thủ thường, cầu còn không được muốn trùng sinh, nhưng đó lại là con đường mà đi bước nào cũng vào chỗ ết.
Tôi dặn dò dì Lý mấy câu, vội vàng về nhà.
Ngày hôm sau, tôi gióng trống khua chiêng đặt trước cửa tiệm một hộp ước nguyện, chuyên dùng để người sống giúp người thân đã khuất viết ước nguyện vào.
Do vào ngày chợ phiên, chưa đến nửa canh giờ đã thu hút rất nhiều người.
“Cô gái à, tuổi cô còn nhỏ như này đã mở cửa tiệm phong thủy, lại còn muốn giúp người khác hoàn thành tâm nguyện, chắc không phải để lừa vài đồng bạc lẻ đó chứ?”
“Đúng vậy, trông cô ta vẫn là một con bé vắt mũi chưa sạch, chắc chắn là lừa đảo.”
Tôi không thèm để ý đến họ, chỉ ngồi nhẩm tính thời gian, đợi chờ Triệu Xu.
Tôi biết cô ta chắc chắn sẽ đến, dựa theo những hiểu biết của tôi với cô ta, kiếp này, cô ta tuyệt đối không buông tha để tôi có thể sống tốt đâu, ngược lại, cô ta chỉ muốn dẫm chết tôi ngay dưới chân cô ta thôi.
Nhìn thấy đầu con phố một bóng dáng lộng lẫy đang vội vàng bước qua đây, tôi khẽ ho vài cái:
“Tôi đây làm miễn phí, mọi người nếu như không tin, thì cứ thử một chút cũng đâu có mất mát gì đâu.”
Lời nói chưa dứt, quả nhiên giọng của Triệu Xu vang lên trong đám đông:
“Đúng là đồ khốn nạn, đã lừa người ta còn bày ra vẻ đoan chính.”
Vẫn là Triệu Xu, nhưng mười mấy ngày không gặp, cô ta đã hoàn toàn thay đổi bộ dạng.
Lớp phấn dày cộm trên khuôn mặt cô ta cũng không thể che đậy được vẻ mệt mỏi, uể oải.
Khuôn mặt vốn dĩ bầu bĩnh, tròn trịa như quả trứng lúc này héo quắt như bị rút sạch nước, hai mắt trũng sâu, trên trán còn quấn một lớp băng gạc thật dày.
Cái bụng tròn ủng nhô lên trên cơ thể gầy gò, từ hôm làm đám cưới ma đến nay mới chưa được một tháng, bụng Triệu Xu đã to bằng bụng người bình thường mang thai năm tháng.
Xem ra cái thai quỷ này đã hút không ít dương khí của Triệu Xu.
Tôi chỉ hơi liếc mắt nhìn cô ta sau đó không thèm để ý, quay đầu nhìn người khác.
Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lúc này Triệu Xu đang cực kỳ tức giận.
Cô ta tự cho rằng sau khi sống lại một kiếp, bản thân cô ta là con dâu nhà họ Trương cao cao tại thượng, còn tôi chỉ là người chị gái nghèo khổ kiếm ăn đầu đường xó chợ cầu xin sự bố thí của cô ta.
Vì vậy sao mà cô ta có thể chịu được việc bị tôi phớt lờ cơ chứ.
Triệu Xu giơ tay căm phẫn nhéo cánh tay của hầu gái ở bên cạnh, hầu gái kia đột ngột bị đau liền giật mình hét lên thất thanh:
“A!”
Triệu Xu trừng mắt nhìn, hầu gái bên cạnh thầm hiểu trong lòng, sau đó chỉ tay vào mũi tôi khiêu khích:
“Cô nói cô có thể giúp hoàn thành tâm nguyện, vậy cô xem cho tôi xem. Tôi muốn gặp người cha đã ết của mình, hỏi xem ở dưới kia ông ấy có sống tốt hay không?”
9.
Chạm vào đôi tay người sống, nhắm mắt lại, thông qua mắt âm dương thì có thể nhìn thấy những người thân đã qua đời của họ.
Tôi vươn tay nắm lấy tay của hầu gái kia, sau đó nói:
“Cô không có cha.”
Triệu Xu nghe vậy liền bật cười, hắng giọng một cái rồi gào lên:
“Ai dô, mau lại xem này, cô ta nói hầu gái nhà ta không có cha. Thử hỏi xem khắp thiên hạ này có ai mà không có cha? Lẽ nào là từ khe nứt viên đá nào đó chui ra à?”
Đám đông đang vây quanh cũng bắt đầu phẫn nộ bất bình.
“Lừa đảo, đem cô ta lên quan phủ!”
“Tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại thâm sâu như vậy!”
“Đập vỡ biển hiệu của cô ta đi!”
Cũng có mấy người thời gian này đến nhờ tôi giải quyết mấy vấn đề phong thủy đứng ra nói giúp tôi.
“Thanh Hoà xem rất đúng, sau khi cha tôi qua đời, trong nhà luôn lục đục không yên, cũng may nhờ có cô ấy giúp đỡ.”
“Đúng vậy, con dâu nhà tôi do khó sinh mà ết, cũng là nhờ cô ấy giúp, hơn nữa còn không lấy một đồng nào.”
“Hơn nữa cô ấy còn nói con dâu nhà tôi không yên tâm về mẹ đẻ tuổi cao sức yếu của mình, kết quả là sau khi chúng tôi thu xếp ổn thỏa cho mẹ đẻ của con dâu thì không còn chuyện gì nữa.”
Tôi khẽ cười, vuốt ve đôi tay thô ráp của cô hầu gái nhà họ Trương:
“Cô bé, cô đã khổ sở bao nhiêu năm nay rồi. Nếu như cô chưa từng gặp qua người thân đã ết, cho dù có dùng mắt âm dương thì cũng không thể nào kết nối với người thân của cô được.”
Hầu gái kia sau khi nghe thấy thì ngây người ra, vẻ mặt không thể tin được nhìn tôi, sau đó bèn cúi thấp đầu xuống.
Một dì đứng bên cạnh tinh mắt nhận ra:
“A! Đây không phải là Thúy Hoa nhà họ Trương hay sao? Cô ta đúng là không có cha, lúc mẹ cô ta mang thai cô ta, cha cô ta đã chạy mất rồi! Vì vậy mới đem cô ta bán cho nhà họ Trương. Ai da, Thanh Hoà quả là lợi hại.”
Đám người xung quanh liền được một trận ồ à.
Triệu Xu tức đến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt cô ta trừng trừng nhìn tôi:
“Mọi người đừng để cô ta lừa! Cô ta trước kia từng tốn rất nhiều tâm tư để mong trèo lên giường người đàn ông của ta!”
Triệu Xu đạp vào chân của hầu gái bên cạnh:
“Con nhỏ ết tiệt, tao nói đúng không?”
Hầu gái bị đau cúi gập eo xuống.
Có người bất bình lên tiếng bênh vực.
“Này này, người ở cũng là người, ở đâu ra kiểu chủ nhân không phân biệt trắng đen phải trái đã tùy tiện đánh chửi như vậy chứ?”
“Nhìn thì có vẻ yểu điệu, yếu đuối mà ra tay thật nhẫn tâm. Đúng là tâm địa độc ác.”
Không biết là ai đó trong đám đông đã lầm bầm trả lời một câu:
“Ngươi không biết à, đây là cô con dâu bắt buộc phải tổ chức đám cưới ma với người chết của nhà họ Trương đấy. Vốn dĩ chỉ là một kẻ nghèo khó, bây giờ thì khác rồi, đổi đời một cái liền cho mình là nhất.”
“Lại còn nói Thanh Hòa đòi trèo lên giường người đàn ông của cô ta, cười ết mất, thử nói xem người bình thường ai lại muốn gả cho một kẻ đã ết cơ chứ?”
“Thật hay giả vậy? Hóa ra là cô ta à? Nghe nói hôm làm đám cưới ma, cô ta ôm lấy người ết hôn lấy hôn để, bảo sao ăn nói thối như vậy.”
Kiếp trước, sau khi tôi làm cái đám cưới ma đó, không phải đi đâu cũng bị người ta nói ra nói vào hay sao, bây giờ đến lượt cô cảm nhận mùi vị bị người ta xỉa xói, chỉ trích đi.
Mặt mày Triệu Xu méo mó, vặn vẹo thành một cục khiến khuôn mặt vốn dĩ đã hốc hác lại càng trở nên đáng sợ hơn, cô ta tức giận gào lên:
“Người ết thì đã làm sao? Người ết thì cũng là người đàn ông của tôi.”
Cô ta đắc ý xoa bụng mình:
“Đợi đến khi tôi sinh ra cháu đích tôn của nhà họ Trương, tôi sẽ là người cao quý nhất họ. Đến khi lão già kia nhắm mắt xuôi tay duỗi chân thẳng cẳng, toàn bộ nhà họ Trương đều sẽ là của tôi! Ha ha...”
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh thì thầm, xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mọi chuyện dường như vẫn đang diễn ra đúng với tưởng tượng của tôi.
Xem ra sự nghèo khổ cùng không cam tâm của kiếp trước đã khiến đứa em gái này của tôi phát điên rồi.
Dựa theo những gì tôi hiểu biết về Trương lão gia, lão ta là hình mẫu điển hình của đàn ông gia trưởng trong gia đình phong kiến cũ, yêu tiền như mạng sống, càng đừng nói đến việc có kẻ nào đó có ý định thách thức quyền uy của ông ta.
Không biết những lời ngày hôm nay mà Triệu Xu nói sau khi truyền đến tai ông ta thì sẽ có chuyện gì xảy ra đây.
Có điều như vậy vẫn chưa đủ, tôi còn muốn đám các người chó cùn cắn nhau.
“Ở đây có gì náo nhiệt vậy? Đang làm cái gì ở đây vậy hả?”
Dì Lý đúng lúc bế Tiểu Bảo đến, kiễng chân ngó qua đám đông nhìn tôi với Triệu Xu.
Không đợi tôi kịp trả lời, Lý Tiểu Bảo trong lòng dì Lý đã chỉ vào bụng Triệu Xu rồi “Oa!” một tiếng khóc thét lên.
10.
“Quỷ! Trong bụng cô ta có một con quỷ!”
Tiếng khóc của Lý Tiểu Bảo lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người đều đồng loạt hướng ánh mắt kỳ lạ về phía bụng của Triệu Xu.
Triệu Xu ôm chặt lấy bụng mình, đề phòng nhìn những người xung quanh mình:
“Các người muốn làm gì? Đây là con trai của tôi với Trương thiếu gia!”
Lý Tiểu Bảo vùng vẫy ôm chặt lấy cổ của dì Lý, run rẩy:
“Mẹ, con sợ!”
“Nghe nói những đứa trẻ còn nhỏ có thể nhìn thấy những thứ không bình thường, thứ bên trong bụng cô ta lẽ nào là quỷ thai thật à?”
“Các người vẫn chưa biết à, cái thai này của con dâu nhà họ Trương vốn dĩ từ sau khi ở trong quan tài với Trương thiếu gia mới có!”
“Người sống sao có thể… cùng với người ết được... Đây không phải quỷ thai thì là cái gì chứ?”
“Liệu có phải là lệ quỷ đến nhà họ Trương để đòi mạng?”
Những người đang đứng hóng chuyện cứ tôi một câu, anh một câu nói qua nói lại, sắc mặt Triệu Xu tái nhợt, hai mắt đỏ ửng, dùng tay bịt chặt hai tai lại rồi hét lên:
“A!!!”
Cô ta nhặt lấy bàn ghế ở bên cạnh ném vào mọi người:
“Nói láo! Đây là phúc khí mà Trương thiếu gia ban cho tôi. Là chuyện cực kỳ tốt của nhà họ Trương! Tôi là người có công của nhà họ Trương!”
Lý Tiểu Bảo càng khóc lớn hơn:
“Mẹ! Cô ta bị quỷ ám! Huhu... Cô ta muốn ết người!”
Quần chúng xung quanh nghe thấy vậy thì mặt vàng như nghệ, hốt hoảng chạy ra xa, cả đám người khi nãy bâu đen như kiến hôi nháy mắt đã không còn một ai.
Triệu Xu túm lấy cổ áo của tôi, điên cuồng xỉ vả:
“Là cô, Triệu Thanh Hòa, là cô cố ý, cô ghen tị vì tôi sống tốt hơn cô. Cô còn muốn hại con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, không bao giờ! Tôi sẽ sinh nó ra yên ổn, sau này tôi sẽ là người phụ nữ đáng kính trọng nhất nhà họ Trương. Còn cô chẳng qua cũng chỉ là một con chó nghèo hèn.”
Tôi lạnh lùng hừ mũi rồi thấp giọng cười, im lặng không nói chuyện.
Triệu Xu, cô nghĩ sai rồi.
Tôi không chỉ không hại nó, ngược lại tôi còn hi vọng cô sinh nó ra kìa.
Nếu không thì sao cô có thể biết là oán khí của quỷ thai nặng như thế nào.
“Phu nhân, chúng ta phải về thôi. Lão gia nói ngày hôm nay người ra ngoài quá lâu rồi, cần phải trở về uống thuốc dưỡng thai.”
Lão quản gia nhà họ Trương không biết đã đứng phía sau Triệu Xu từ lúc nào, nhỏ giọng nhắc nhở.
Lúc này Triệu Xu mới từ từ khôi phục thần trí, chỉnh trang lại quần áo, khuôn mặt vênh váo giống như phô trương với tôi rằng Trương lão gia quan tâm đến đứa bé trong bụng cô ta như thế nào.
Tôi chỉ nhẹ nhàng ghé sát vào tai cô ta, dùng âm lượng mà chỉ cô ta có thể nghe thấy, thấp giọng nói:
“Em gái à, sao em biết đó là thuốc dưỡng thai hay là thuốc phá thai đây?”
11.
Đồng tử Triệu Xu co rút lại, siết chặt nắm đấm.
Tôi không quan tâm đến điều đó lắm, đi thẳng về nhà.
Triệu Xu đặt tất cả tương lai vào cái thai trong bụng của mình, vì vậy tôi chỉ cần trồng một hạt giống nghi ngờ vào trong lòng cô ta, nó sẽ tự khắc trưởng thành và trở thành một cái cây cao chọc trời.
Tôi còn chưa bước đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Triệu Xu ở phía sau.
Ồ, suýt chút nữa quên mất, cô ta vẫn còn đang không ngừng gặp vận đen vì phải gánh họa cho nhà họ Trương mà.
Khi tôi quay đầu lại, bắp chân của Triệu Xu bị một bức tường vỡ đổ vào, xem tình hình vết thương thì nhẹ nhất chắc cũng gãy xương.
Sau trận này, tôi lại có thể yên bình được một thời gian rồi.
Triệu Xu đi rồi, tôi tìm đến mấy người ăn xin ở đầu phố, nhờ bọn họ chú ý đến từng động tĩnh của Triệu Xu.
Rồi tôi cho bọn họ ít tiền, mấy người ăn xin vui vẻ chạy đến nhà họ Trương.
Không ngờ, chưa đến ngày thứ hai, Triệu Xu đã không nhịn nổi rồi, nhân lúc nửa đêm cầm theo túi đồ gì đó, chống gậy khập khiễng lần mò trong đêm tối luồn ra lối cửa sau nhà họ Trương.
Sau khi cô ta ngoặt rẽ vài lần, liền dừng lại tại một hiệu thuốc.
Chỉ có điều cô ta không biết rằng, tất cả những hiệu thuốc trong kinh thành này đều đã được dì Lý móc nối quan hệ.
Không cần biết thứ cô ta đem đến là thuốc dưỡng thai hay là thuốc phá thai, kết quả đều chỉ có một.
Đám ăn mày bắt chước bộ dạng què quặt của Triệu Xu sinh động như thật, ôm bụng cười lớn:
“Ả ta chắc không phải bị sao chổi chiếu mệnh chứ? Lúc ra ngoài thì bị chó đuổi cắn cho, khi trở về thì dẫm phải phân chó ngã sấp mặt!”
“Ha ha ha, cười ết.”
Tôi nhếch nhếch khóe môi, xem ra, trong lòng Triệu Xu đã có đáp án từ lâu rồi.
Tôi đột nhiên có hơi tò mò, cái não trơn nhẵn, bằng phẳng của Triệu Xu sống lại hai lần sẽ đối phó như thế nào, sẽ làm cách nào để bảo vệ cái thai quỷ trong bụng khỏi tay của Trương lão gia đây?
Tất nhiên, đồ ngu ngục bỏ đi có trở về quá khứ thì cũng không thể thông minh lên được, cứ cho là trùng sinh đi, thì cũng đâu phải là thay não đâu.
Tôi đoán rằng trong trăm phương ngàn kế Triệu Xu nhất định sẽ lựa chọn cách ngu xuẩn nhất.
12.
Gần đây nhà họ Trương xảy ra chuyện lớn.
Tất cả mọi người đều nói Trương lão gia sắp xuống lỗ rồi và đang tích lũy âm đức.
Không chỉ cho đám người hầu kẻ hạ trong nhà nghỉ phép dài ngày về quê thăm thân thích, mà còn chu cấp tiền đi lại.
Hơn nữa còn tổ chức hội đền ở miếu Quan m ngoài ngoại ô kinh thành, ồn ào náo nhiệt đến mức nguyên đám người của cả con phố lớn đều chạy đến xem.
Có điều, hòn than khi dùng nước để rửa thì cũng không thể trở thành bạch ngọc được.
Người xấu làm sao có thể đột nhiên trở thành người tốt cơ chứ?
Vào lúc hội miếu đang náo nhiệt nhất, nhà họ Trương đột ngột bốc cháy.
Vào giữa mùa hè tháng tám, trời vốn đã khô hanh rồi, một đốm lửa nhỏ thì cũng có thể bùng thành đám cháy dữ dội chỉ trong chớp mắt.
Tôi ngồi ở trong nhà, nhìn thấy phía nhà họ Trương từng cột khói đen xì bốc lên cuồn cuộn.
Tôi vội vàng đứng dậy, nói ra cũng khá kỳ quái, nơi ngọn lửa bốc cháy dữ dội nhất chính là nơi mà Triệu Xu ở.
Cũng chính là chỗ mà kiếp trước tôi đã từng ở.
Đợi tôi kịp chạy đến nơi, Trương lão gia đang mệt mỏi ngồi trước cửa biệt viện nhà họ Trương, nhìn từng cột khói đen cuồn cuộn bốc lên rồi tự lẩm bẩm:
“Không cứu được rồi, không cứu nổi rồi.”
Nhìn thấy tôi bước đến, ông ta vội vội vàng vàng đứng dậy:
“Cô Triệu, mau mau vào cứu Triệu Xu, con bé đang ngủ ở bên trong. Không biết tại sao lửa từ phòng chứa củi lại cháy đến tận đây, phải làm thế nào bây giờ? Đều trách tôi, tôi không nên cho người ở nghỉ phép. Tiểu Xu nếu như có mệnh hệ gì bất trắc thì tôi có ết cũng không còn mặt mũi nào để nhìn Kiến Hào.”
Trương lão gia đi tới đi lui, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán, nếu như không phải kiếp trước ngày nào tôi cũng được ông ta “chào hỏi”, có lẽ tôi cũng sắp tin ông ta đang cực kì quan tâm đến Triệu Xu.
Những người hàng xóm nhìn thấy ngọn lửa gần đó, ngoại trừ những người đi xem hội miếu ra thì đều chạy đến giúp dập lửa.
Xem ra trận này, Triệu Xu thua triệt để từ đầu đến cuối rồi.
Tôi lắc đầu, vốn dĩ nghĩ cô ta có thể kiên trì thêm được mấy ngày nữa cơ.
Có điều như vậy cũng tốt, cũng đã đến lúc Trương lão gia phải nếm trải mùi vị trái đắng rồi, tôi xoay người quay lưng lại đám người, nhẹ giọng nói:
“Trương lão gia, nếu như Triệu Xu biết ông hao tâm tốn sức nhiều như vậy để hại nó, liệu nó có hận ông không?”
Trương lão gia ngây người ra, ánh mắt ông ta đang nhìn tôi không che giấu được sự đánh giá:
“Cô, cô đang nói cái gì vậy?”
Tôi nhếch khóe môi, học bộ dạng kiếp trước của Trương lão gia, nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Ông nói xem tại sao cái thai trong bụng Triệu Mai uống thuốc nhiều như vậy nhưng không phá được thai, ngược lại càng ngày càng lớn nhanh hơn?”
Trương lão gia dùng bộ dạng không thể ngờ tới chỉ vào tôi, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục, còn tôi chỉ nhìn thấy ngọn lửa dữ dội đang bốc cháy phản chiếu trong mắt ông ta.
13.
Người chạy đến nhà họ Trương chữa cháy càng ngày càng đông.
Đám cháy dần dần bị thu hẹp lại.
Trong đám đông không biết là ai kêu lên một tiếng, hét to:
“Cô ấy vẫn còn sống.”
Thế nhưng nét vui mừng bất ngờ biến thành kinh sợ:
“Á! Quỷ!!!”
Toàn thân Triệu Xu bị lửa thiêu rụi, hai tay chống đỡ cơ thể bò ra từ trong đám lửa, quần áo đắt tiền trên người bị lửa đốt cháy thành than, dính vào da thịt thối rữa lở loét.
Hai mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Trương lão gia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta vào trong bụng vậy.
Còn bụng cô ta căng trướng lên như quả bóng da, dường như chỉ còn lại lớp da mỏng dính, bọc bên trong đó là đứa bé đang ngọ nguậy không ngừng, giống như ngay sau đó sẽ phá bụng chui ra.
Đây là… quỷ thai đã thành hình.
Cái thai quỷ trong bụng Triệu Xu chỉ cần chưa đến hơn một tháng đã có thể thành hình, oán hận càng nhiều, quỷ thai càng phát triển nhanh.
Từng bát, từng bát thuốc phá thai mà Trương lão gia cho Triệu Xu uống, với người bình thường mà nói có thể còn có tác dụng, thế nhưng với quỷ thai mà nói, những điều đó sẽ kết tinh thành sự căm hận, biến thành oán khí, nuôi dưỡng quỷ thai lớn lên.
Vào hôm làm đám cưới ma, quỷ thai chọn cơ thể của Triệu Xu chắc có lẽ là không tách khỏi được oán hận mà cô ta mang theo khi trùng sinh.
Trên đoạn đường mà Triệu Xu bò ra khỏi phòng ở của mình, hai chân cô ta lê thành vệt máu dài, cô ta đau khổ vặn vẹo ôm lấy bụng hét lớn:
“Tao sắp sinh rồi! Tao sắp sinh đến nơi rồi! Là cháu đích tôn của nhà họ Trương, những vinh hoa phú quý này đều là của hai mẹ con… tao!!!”’
Giữa hai chân Triệu Xu bắt đầu chảy ra máu tươi màu đỏ sẫm, máu chảy đến đâu, cái bụng căng phồng của cô ta dần xẹp đến đấy, máu trên mặt đất ngưng kết lại thành hình dạng bằng một nửa đứa bé bình thường.
Thế nhưng đứa bé này toàn thân trắng bệch, móng tay đen xì hơn nữa còn lớn vô cùng nhanh.
Đám người xung quanh vội vã vứt hết lại xô thùng đang cầm trong tay, tán loạn tỏa ra bốn phía, chạy mất.
Triệu Xu cười như điên như dại, ôm đứa bé kia lên:
“Nhìn đi, các người nhìn đi. Đây là người sẽ kế thừa tương lai của nhà họ Trương. Mau nhìn đi, đây là con trai của tao với Kiến Hào. Nó không khác Kiến Hào một chút nào.”
Tôi nhìn kỹ lại một lần, đây không phải là giống y đúc Trương Kiến Hào, mà rõ ràng đây chính là Trương Kiến Hào.
14.
Tôi tuyệt đối không nhìn nhầm. Kiếp trước di ảnh của Trương Kiến Hào được treo trong từ đường nhà họ Trương, tôi hàng tháng đều phải dâng hương, tuyệt đối không nhìn nhầm được.
Mặc dù, bản thân tôi ngay từ đầu đã biết cái thai mà Triệu Xu mang là quỷ thai chuyên hút oán khí để lớn lên, nhưng tôi không hề biết, cái thai quỷ này lại là Trương Kiến Hào!
Nghĩ đến đây, đứa bé kia phút chốc lớn lên bằng một người trưởng thành.
“Không!”
“Không!”
Giọng nói run rẩy của Trương lão gia truyền đến từ phía sau, ông ta không thể tin được nhìn vào người đàn ông đang từng bước từng bước hướng về phía ông ta, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển thành hoảng sợ sau đó dần dần trở thành kinh hãi.
“Sao mày lại có thể sống lại?”
“Không phải mày đã...”
Trương lão gia tự lẩm bẩm một mình, muốn chạy trốn nhưng lại ngã dúi dụi ra đất.
“Con đã làm sao cơ?”
Trương Kiến Hào bước lên từng bước một, túm lấy cổ Trương lão gia rồi nhấc ông ta lên.
Trương lão gia dùng hai tay ra sức đánh đấm không ngừng giãy dụa muốn hô hấp.
“Ông nói xem tôi đã làm sao cơ?”
“Tôi đã bị ông hại ết từ lâu ấy hả? Phải không?”
Trương Kiến Hào trợn trừng hai mắt, mạnh mẽ tăng thêm lực trên cánh tay.
Mặt Trương lão gia vàng như nghệ, mấp máy đôi môi tím bầm của mình:
“Cái đồ bất hiếu nhà mày!”
Trương Kiến Hào “Ha ha” một tiếng, ngẩng lên đầu cười lớn, hắn buông tay một cái, nặng nề ném Trương lão gia xuống dưới đất.
Trên khuôn mặt hắn toàn sự chất vấn:
“Con bất hiếu? Con nên hiếu thuận với cha như thế nào đây? Hai tay hai chân dâng mạng sống của tôi vào trong tay ông hả? Để ông dùng tôi làm đồ ngăn chặn tai họa của ông?”
Nói rồi đôi mắt Trương Kiến Hào ngập tràn đau khổ:
“Ông muốn tất cả những người bên cạnh ông đều ết có phải không? Ông đem mẹ tôi ra giúp ông ngăn ngừa tai họa chưa đủ, còn muốn tôi nữa, thậm chí còn tìm người tổ chức đám cưới ma với tôi để gánh tai họa cho ông.”
“Ông mới là người đáng ết nhất!”
15.
Hóa ra Trương Kiến Hào không phải ết bất đắc kỳ tử, hóa ra tôi cũng không phải là người đầu tiên gánh họa cho Trương lão gia.
Không ngờ trên đời này còn có loại đàn ông sẵn sàng hi sinh vợ con chỉ vì lợi ích bản thân.
Tôi thở dài một hơi, trong lòng thổn thức.
Trương lão gia nhân lúc Trương Kiến Hào đang đau lòng bèn chớp lấy cơ hội đứng dậy vội vàng chạy ra ngoài.
Trong đôi mắt Trương Kiến Hào, một tia thương xót cuối cùng cũng không còn, mạnh mẽ lao đến đằng sau Trương lão gia, móng tay đen kịt của hắn điên cuồng biến dài ra, đâm sâu thẳng vào trong cơ thể Trương lão gia từ phía đằng sau.
“Phụt.”
Trương lão gia phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt không thể tin được quay người lại trợn trừng hai mắt.
Trương Kiến Hào thất thần nhìn quả tim trong tay mình, tự lẩm bẩm:
“Ông không xứng đáng có được nó. Vốn dĩ ông làm gì có trái tim.”
Triệu Xu hưng phấn nhìn Trương lão gia đang ngã gục xuống đất bèn ở bên cạnh hét lớn:
“Cết hay lắm! Cết đẹp lắm. Đáng đời nhà ông. Cho đáng đời!!!”
Nói rồi, khi nó nhìn thấy tôi ở bên cạnh, ánh mắt liền lóe sáng:
“Còn cô ta nữa! Con trai ngoan, mau ết người đàn bà kia đi. Chỉ cần con ết chết ả ta, tất cả vinh hoa phú quý của nhà họ Trương này đều là của hai mẹ con ta.”
Tôi ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Trương Kiến Hào.
Kiếp trước, tôi với hắn mặc dù có tổ chức đám cưới ma, kết thành vợ chồng, nhưng tôi chỉ gặp hắn qua di ảnh mà thôi.
Tôi có ác cảm với hắn ta, nhưng lại không thể nói ra.
Tôi từng đổ tất cả lỗi lầm lên người hắn ta bởi những tai nạn mà bản thân mình phải chịu đựng, nhưng suy cho cùng hắn ta cũng chỉ là một người đã ết mà thôi.
Khi Trương Kiến Hào nhìn rõ tôi, có một khoảnh khắc hắn ta đã thất thần.
“Là cô.”
Tôi ngây người, hắn ta nhận ra tôi?
Tâm trí của Trương Kiến Hào dường như đang trôi về nơi xa xăm, hắn mở miệng:
“Là người phụ nữ dâng hương đó.”
16.
Không đợi tôi trả lời, hắn bóp nát trái tim đầm đìa máu me trong tay mình, trong đôi mắt lóe lên sự quyết tâm, cơ thể liền biến thành cát bụi tan biến vào trong màn đêm.
Cùng với đó, tất cả sự oán hận trên người hắn cũng tan biến mất.
Triệu Xu kinh hoàng, điên cuồng rồ dại bò về phía tôi, vươn tay quơ quào loạn xạ trong màn đêm:
“Con trai ngoan, con trai ngoan của ta đâu? Con chính là cháu đích tôn của nhà họ Trương. Sau này con chính là người thừa kế gia sản nhà họ Trương.”
Triệu Xu phát điên gào lên, làn da của cô ta bị lửa thiêu cho lở loét, rữa ra, tóc cũng bị đốt cháy, đã không thể nhận ra bộ dạng ban đầu của cô ta từ lâu.
“Là mày! Nhất định là do mày.”
Triệu Xu hung ác chỉ vào tôi, oán hận trong mắt cô ta như muốn trào ra.
“Mày giấu con trai của tao đi đâu rồi hả? Trả con lại cho tao! Triệu Thanh Hòa, sống lại một kiếp, mày vẫn muốn chiếm đoạt tất cả những thứ thuộc về tao hay sao?”
Tôi nhìn người phụ nữ không thể nhận ra bộ dạng trước mặt, lạnh nhạt nói:
“Triệu Xu, từ đầu đến cuối tôi chưa từng muốn chiếm bất kỳ thứ gì của cô, tất cả đều do lòng tham của cô, là do chính thứ độc ác mất nhân tính cô gây ra. Kiếp trước, nếu không phải cô tham lam tiền tài lại còn không muốn bản thân mình phải hy sinh, thì cô đã không lựa chọn chuốc thuốc mê tôi, rồi để tôi thay cô làm đám cưới ma.”
“Cô cho rằng kiếp trước tôi thực sự chiếm đoạt hào quang của nhà họ Trương mới có thể trở thành thần nữ? Cô nhầm rồi, tôi vốn dĩ trời sinh mang thiên phú, chỉ là chưa trưởng thành thì chưa giác ngộ, không phải cả hai kiếp cô đều muốn hơn tôi à? Hôm nay tôi nói cho cô biết.”
“Không thể nào. Cô không bao giờ hơn được tôi đâu, bởi vì từ khi sinh ra đến giờ, cô đều không bằng tôi. Triệu Xu, nếu như kiếp trước không phải trong lòng cô đầy ác tâm, ném tôi vào lò luyện ngục nhà họ Trương, thì tôi còn có thể sống tốt hơn những gì mà cô nhìn thấy.”
17.
Đôi môi Triệu Xu run rẩy, cô ta không ngừng lắc đầu:
“Không thể nào! Không thể như thế! Là do mày cướp đoạt mọi thứ của tao! Mày cướp đi số mệnh của tao! Triệu Thanh Hòa, mày mất trí rồi.”
Tôi cười chế nhạo:
“Triệu Xu, không phải kiếp này cô cũng đã đưa ra lựa chọn rồi à? Người làm đám cưới ma với Trương Kiến Hào không phải cô à? Lẽ nào cô không phát hiện ra, từ sau khi làm đám cưới ma, cô bắt đầu liên tục gặp xui xẻo à? Ồ, khi nãy cô có nghe rõ không? Cô dâu mà nhà họ Trương lựa chọn để làm đám cưới ma đó chỉ dùng để ngăn ngừa tai họa mà thôi, cô nghĩ đó là vinh hoa phú quý không gì sánh bằng? Cô kiêu ngạo cái gì? Trong bụng cô thực sự có đứa con của cô sao?”
Tôi khịt mũi hai tiếng, trong lời nói toàn là sự khinh thường:
“Triệu Xu, đó chẳng qua chỉ là cái quỷ thai chuyên hút oán hận để lớn mà thôi, từ sau hôm mở nắp quan tài ngày đám cưới ma diễn ra, tôi đã biết hết, nếu không cô nghĩ xem tại sao tôi lại khiêu khích cô chứ? Bởi vì cô càng tức giận, quỷ thai kia sẽ càng lớn nhanh, như vậy mới có thể nhìn thấy cảnh tượng các người chó cùn cắn nhau. Hahaha, em gái nhỏ ngốc nghếch của ta.”
Triệu Xu hoàn toàn điên rồi, dùng móng tay điên cuồng cào vào khuôn mặt thối rữa của bản thân.
Cô ta điên dại gầm lên, ném một thanh củi cháy ở bên cạnh người về phía tôi:
“Triệu Thanh Hòa, tao phải ết mày.”
ết tôi để tôi lại trùng sinh một lần nữa?
Xin lỗi nhưng lần này không thể theo ý cô nữa rồi.
Tôi dùng chân đá khúc gỗ trong tay Triệu Xu đi.
Cô ta mất khống chế quay xung quanh tìm thứ gì đó có thể dùng để tấn công tôi, đôi mắt phát sáng khi nhìn thấy cột nhà to đùng đang cháy một nửa bên trong biệt viện, cô ta vội vội vàng vàng xông vào biển lửa, túm lấy cây cột và lôi nó ra ngoài.
Ai mà ngờ tới, căn nhà đã bị lửa thiêu lâu như vậy không thể chịu nổi sức nặng nữa đổ sập xuống, vùi lấp Triệu Xu trong biển lửa cùng khói bụi.
Triệu Xu ết rồi.
Cết trong chính căn phòng kiếp trước cô ta ết tôi.
Đến đây, tất cả cũng coi như là có đầu có cuối.
(HẾT)