12.
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Người văn nhã lịch sự như Chu Bình Uyên cũng không nhịn được mà nổ ra lời tục tĩu, hắn liên tục lui về phía sau, không cẩn thận dẫm phải một cái bình hoa, ngồi phịch xuống đất.
“Du thuyền này chắc chắn sẽ bị cá đầu chó đánh chìm, chúng ta phải tìm cách chạy ngay!"
"Tàu cứu sinh thì sao? Có loại du thuyền nhỏ không?"
Lúc nghe chúng tôi nói muốn rời khỏi du thuyền, Chu Bình Uyên suýt khóc.
"Du thuyền to như vậy cũng sắp chìm, lên thuyền nhỏ không phải bị nuốt chửng một phát sao?"
Kiều Mặc Vũ và Tống Phỉ Phỉ vẫn đứng trên ban công, Tống Phỉ Phỉ thậm chí còn buông ra một loạt lời chửi bới tục tĩu.
Tôi quay đầu vừa thấy, hồn vía bay mất một nửa.
Chỉ thấy cá điện đầu chó há to miệng, trong miệng phun ra một đống cá chình đen.
Vô số cá chình rơi xuống boong như mưa, sau khi chạm đất chúng nhanh chóng lao vào tấn công con người.
Khuôn mặt chúng nó dữ tợn, ngoại hình xấu xí. Con nhỏ nhất chỉ to bằng con lươn, con lớn nhất lại dài tới hai ba mét.
Mọi người kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi giống như ruồi nhặng không đầu.
Lúc này Chu Bình Uyên không hề do dự, hắn bật dậy từ trên mặt đất, lôi kéo chúng tôi chạy ra ngoài.
“Nhanh lên, nhanh lên, tôi đã thả một chiếc thuyền trên lối thoát hiểm bên trái boong rồi!”
Chúng tôi vừa chạy được hai bước, một tiếng nổ lớn vang lên, thân thuyền bắt đầu kịch liệt rung lắc.
Đĩa sứ và ly pha lê đắt tiền trên bàn bị vỡ nát tung tóe, đèn chùm trên đỉnh đầu cũng lắc lư nghiêng ngả.
Chiếc du thuyền này quá lớn, chúng tôi đang ở tầng trên cùng, ngoài mấy chục phòng nghỉ sang trọng ra, còn có một câu lạc bộ cao cấp.
Trên du thuyền không ngừng phát ra những tiếng “kẹt” làm người ê răng, không biết thứ gì đã bị gãy.
Lúc này việc mạo hiểm chạy vào trong tìm cầu thang, rõ ràng không phải là hành động khôn ngoan.
Tôi giật lấy tấm rèm cửa màu trắng treo trên tay vịn ban công, hét lớn với Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ:
“Chúng ta từ bên ngoài trượt xuống! Cách này nhanh hơn!”
Chu Bình Uyên thò đầu ra nhìn một cái, mặt mũi tái mét.
“Này, đây là tầng 18 đấy!”
13.
Tôi dùng rèm cửa buộc một nút thắt sống vào thắt lưng hắn, sau đó một tay đẩy hắn từ ban công xuống.
"A!"
Tiếng thét thảm thiết của Chu Bình Uyên vang lên trong không trung, tôi và Tống Phỉ Phỉ, Kiều Mặc Vũ nắm lấy rèm cửa cũng phi thường nhanh nhảy xuống tầng dưới.
Cấu trúc của mấy tầng trên du thuyền giống như bánh gato, có thể nhảy thẳng xuống ban công của tầng dưới.
Chỉ là ngay từ đầu Chu Bình Uyên bị cá điện đầu chó dọa cho sợ hãi.
Sau khi nhảy được vài tầng, lá gan hắn dần dần lớn lên, người cũng khôi phục bình tĩnh.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Càng xuống thấp, người càng đông, đầu chó mực cũng càng nhiều.
Tôi mới vừa nhảy đến tầng 9, một người đã “vèo” một tiếng bay ra khỏi bên cạnh tôi.
Một con cá đầu chó to bằng cổ tay trong không trung chuyển hướng mục tiêu, há to miệng cắn vào mặt tôi.
Tôi giơ chân định đá nó ra, nhưng lúc đang đá đến nửa chừng, con cá đầu chó trợn mắt hung dữ, trên người bùng lên một tia điện xẹt xẹt.
Tôi lúc này mới nhớ tới, con vật này mang điện, không được chạm vào trực tiếp.
Chân đá ra chuyển thành đạp lên, tôi dùng hai tay kéo rèm cửa một cái, khiến chính mình lắc lư sang bên trái.
Con cá đầu chó không kịp dừng lại, há miệng bổ nhào ra ngoài ban công.
Lòng tôi hơi giật mình nhìn theo bóng dáng nó rơi xuống, cú đá vừa rồi suýt nữa đã làm tôi ngã gãy lưng.
“Không thể tiếp tục nhảy xuống như vậy được nữa.”
Kiều Mặc Vũ thò đầu ra ngoài nhìn xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Tình hình ở tầng dưới đã vô cùng tồi tệ, mọi người xô đẩy chen lấn lẫn nhau.
Bời vì quá đông người, đã xảy ra tai nạn giẫm đạp.
Cá đầu chó len lỏi trong đó, không ngừng thu hoạch mạng sống của những người vô tội.
14.
Du thuyền vẫn đang lắc lư đong đưa, tôi lảo đảo đi đến một chiếc bàn bi-a, nhìn những cây gậy bida và quả bi lăn trên mặt bàn, tôi chợt nghĩ ra một ý.
"Kiều Mặc Vũ! Tống Phỉ Phỉ! Đánh chúng!"
Cây gậy bida được làm bằng gỗ, vật này không dẫn điện.
Tôi nhặt tất cả quả bi trên bàn cho vào túi vải, cầm cây gậy bida chạy về phía một con cá đầu chó.
Cá đầu chó sống bằng xác thối và linh hồn, âm khí trên người rất nặng.
Lẽ ra thứ tốt nhất để khắc chế loại vật âm này chính là lôi phù, nhưng đáng tiếc nó lại không sợ sét.
Không những không sợ sét, còn không thể dùng dao kiếm chém giết chúng.
Nếu dùng lửa tấn công, chúng còn có thể nhanh chóng chui xuống biển.
Cho nên trước đó tôi chậm chạp không ra tay, thực sự không biết nên lấy gì để đối phó với chúng.
"Bốp!"
Cây gậy bida đập vào đầu một con cá đầu chó, trực tiếp đập đầu nó tan nát.
Mủ vàng nhầy từ trong cơ thể nó không ngừng chảy ra, thân cá đầu chó quằn quại một lúc, cuối cùng ngừng giãy giụa.
Thấy tôi đánh chết một con cá đầu chó, Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ lập tức tinh thần tỉnh táo.
"Mọi người đừng sợ! Sử dụng lực để đập vào đầu những thứ này, có thể giết chết chúng!"
Tôi nhảy lên bàn bida hét lên với đám đông, cố gắng trấn an bọn họ.
Nhưng không ai để ý đến tôi, hầu hết mọi người lúc này đều bị thống trị bởi nỗi sợ hãi tột độ, não bộ đã mất đi khả năng suy nghĩ.
Tôi nhảy xuống bàn bi-a cầm theo cây gậy chạy xung quanh, cố gắng đánh chết thêm nhiều con cá đầu chó.
"Rắc!"
Thân tàu rung lắc dữ dội, tôi không đứng vững được mà trượt thẳng xuống sàn.
15.
“Rắc!”
Không ổn!
Tôi dùng sức ôm chặt một cái cột, thuận tiện vớt lấy Kiều Mặc Vũ đang trượt sang một bên.
Tống Phỉ Phỉ nắm lấy chân Kiều Mặc Vũ giữ vững tư thế, Chu Bình Uyên trượt xuống một đoạn đường rồi cố gắng nắm lấy chân Tống Phỉ Phỉ.
Thân tàu bị đứt làm đôi ở giữa, nửa tàu chúng tôi đang ở phía trước chìm xuống mặt nước, thân tàu gần như tạo thành một góc chín mươi độ với mặt biển.
Bốn người chúng tôi như những quân cờ domino nối tiếp nhau, tôi kéo tay Kiều Mặc Vũ, mệt đến mức tròng mắt gần như muốn nổ tung.
"Linh Châu, cố lên! Đừng buông tay!"
"Cậu, cậu nói dễ quá rồi!"
Đây chính là trọng lượng của ba người trưởng thành đấy, ít nhất cũng phải nặng ba trăm cân.
Tôi dùng hết sức bình sinh nắm lấy tay Kiều Mặc Vũ, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Linh Châu cẩn thận!"
Tống Phỉ Phỉ hét lên một tiếng, tôi vội vàng quay đầu lại chỉ thấy một con cá đầu chó to bằng cánh tay đang lăn nhanh về phía tôi.
Nếu nó rơi xuống người tôi, mấy người chúng tôi đều sẽ bị điện thành than đen.
Chu Bình Uyên cũng nhìn thấy được, cá đầu chó còn chưa kịp rơi xuống trên người tôi, hắn dường như đã bị điện giật.
"Chết tiệt! Mau tránh ra!"
Hắn vừa hét vừa vặn vẹo thân thể, hắn uốn éo, Tống Phỉ Phỉ cũng theo đó lắc lư.
Tống Phỉ Phỉ lung lay, Kiều Mặc Vũ không tự chủ được mà động đậy.
Tôi không thể chịu đựng được nữa, buông tay đi theo mấy người Kiều Mặc Vũ cùng nhau lăn xuống.
16.
Du thuyền biến thành đường trượt nước.
Tôi vừa trượt xuống, vừa cầm gậy xua đuổi con cá đầu chó bên cạnh.
Châu Bình Uyên nhanh tay nắm lấy một chiếc bàn ăn lớn: "Linh Châu, sang bên trái đi, chỗ đó có thể có thuyền cứu sinh!"
Chúng tôi hóa thân thành người rừng Thái Sơn, cố gắng nhảy từ đầu này sang đầu kia trước khi khoang thuyền chìm.
Con cá điện đầu chó từ khoang thuyền bị nứt giữa chừng chui ra, đâm mạnh vào nửa còn lại của du thuyền.
"Linh Châu, cậu có nhận thấy thứ này đã nhỏ đi không?"
Tống Phỉ Phỉ giống như con khỉ nhảy đến bên cạnh tôi, nhướng cằm lên.
Lúc này tôi mới chú ý, con cá đầu chó to lớn lúc trước, quả thực đã nhỏ đi khá nhiều.
Nó đưa nửa thân mình lên khỏi mặt nước, lại nhanh chóng chìm vào trong biển.
Đuôi màu xám đen lóe lên trong không trung, để lộ một vết đỏ nhàn nhạt.
Tôi nheo mắt lại, thứ này, sao lại giống như ấn ký phong ấn?
Đúng rồi, thứ này to lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ được thấy trên báo chí.
Nó hẳn là đã bị một người lợi hại nào đó lập ra một kết giới, phong ấn ở đây.
Thời gian trôi qua, sức mạnh của phong ấn ngày càng yếu đi.
Lúc du thuyền của chúng tôi đi qua đây, nó vừa vặn phá vỡ bức tường phong ấn đó.
Cho nên chỉ cần chúng tôi lặn xuống đáy biển, một lần nữa khôi phục trận pháp phong ấn nó, là có thể khống chế con cá đầu chó này.
Nghĩ đến đây, tôi tinh thần phấn chấn, vội vàng kéo Chu Bình Uyên đang chuẩn bị nhảy xuống chiếc bàn tiếp theo.
"Thiết bị lặn ở đâu?"
Chu Bình Uyên khựng lại, ngay sau đó lộ ra một nụ cười khổ: "Phòng tôi sắp xếp cho các cô có ba bộ thiết bị, giờ muốn lấy, e là hơi khó khăn..."
17.
Phòng kia không chỉ nằm ở tầng cao nhất mà còn nằm ở phần đầu thuyền.
Trước mắt, phần đầu thuyền đã chìm một nửa xuống biển.
Tôi nhìn ra mặt biển tối đen, cắn chặt răng: "Kiều Mặc Vũ, cậu đưa bọn họ đi tìm thuyền cứu sinh đi."
"Nhớ kỹ, trên đường đi phải cố gắng giết càng nhiều con cá đầu chó càng tốt!"
Mấy con cá đầu chó này thực ra đều là phân thân của con cá đầu chó khổng lồ kia.
Cho nên lúc nó phun ra nhiều con cá đầu chó như vậy, thân hình cũng co lại khá nhiều.
Kiều Mặc Vũ gật đầu, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Con nhỏ này đúng là không có chút tình nghĩa nào!
Tôi bất mãn hét lớn về phía bóng lưng cô ấy đang nhanh chóng rời đi:
"Cậu không nhường nhịn một chút được sao! Dưới đó nguy hiểm lắm, nhỡ tớ chết thì sao!"
Kiều Mặc Vũ quay đầu liếc tôi một cái:
"Cậu bị điên à! Trong số những người này cậu võ công giỏi nhất! Cậu không đi thì ai đi!"
Ồ, con nhỏ này nói cũng rất có lý.
Quả nhiên, năng lực càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn.
Không còn lo lắng cho mấy kẻ kéo chân sau, tôi tăng tốc nhanh hơn nhiều.
Chu Bình Yên nói trong ngăn tủ phòng hắn không chỉ có cung tên mà còn có vài khẩu súng.
Những thứ này đều là vật bảo mệnh, tôi nhất định phải lấy được.
"Cứu mạng! Cứu mạng!"
Lúc tôi đang tiếp tục chuẩn bị nhảy xuống, một người đàn ông cố gắng kêu cứu khiến cho tôi chú ý.
Này không phải là người đàn ông có vợ sinh con trước đó sao?
Bình luận facebook