7.
Không còn sản quỷ quấy rối, Chu Bình Uyên mười phần thuận lợi hoàn thành công việc đỡ đẻ.
Trong sự cảm ơn rối rít của sản phụ và chồng cô, chúng tôi mang theo Chu Bình Uyên mất cả hồn vía rời đi.
Với một kẻ tự phụ và xốc nổi như Chu Bình Uyên, tôi và Kiều Mặc Vũ không mấy muốn quan tâm đến hắn.
Nhưng Tống Phỉ Phỉ nói, chiếc du thuyền này là của nhà hắn.
Kiều Mặc Vũ rất khinh miệt:
"Du thuyền là của nhà hắn thì sao?"
"Chẳng lẽ hắn còn có thể cho chúng ta ở căn hộ sang trọng nhất?"
"Mỗi bữa ăn đều cho chúng ta ăn những món ăn do đầu bếp Michelin làm?"
"Hắn có gì đặc biệt..."
Chu Bình Uyên lập tức cầm lấy điện thoại, yêu cầu thuyền trưởng sắp xếp phòng tốt nhất và quản gia riêng.
Kiều Mặc Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, đi lên trước dùng sức vỗ mạnh bả vai Chu Bình Uyên.
"Ôi trời, anh Chu vẫn rất tốt, ít nhất là rất đẹp trai! Nhìn cái dáng cao này, không tệ không tệ!"
Chu Bình Uyên cười khổ một tiếng, nhìn về phía Tống Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ, nói thật, đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được chuyện vừa rồi."
"Trước đây mọi người đều nói cô bị một tên thầy lang gian xảo lừa gạt, tôi còn định khuyên cô nữa..."
Tôi và Kiều Mặc Vũ nào còn quan tâm Chu Bình Uyên có tin hay không, hai người đều bị căn phòng sang trọng xa hoa kia làm cho choáng ngợp.
Ngoài cửa sổ lớn bằng kính phủ vải trắng, là biển xanh vô bờ mênh mông.
Trên ban công sáng sủa sạch sẽ có một hồ bơi riêng rộng khoảng ba mét, dài mười mét.
Chỉ riêng cái hồ bơi này đã lớn hơn phòng của chúng tôi trước đây mấy lần.
Đám chó đại gia chết tiệt này biết hưởng thụ thật!
Không chỉ vậy, Chu Bình Uyên còn sắp xếp cho chúng tôi một bữa tối xa hoa và tinh tế.
8.
Nghe nói đầu bếp là một đầu bếp nổi tiếng của Pháp, đã giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi quốc tế.
Lúc gọi món nhân viên phục vụ lịch sự đưa cho tôi thực đơn, tôi mở ra xem, toàn là những ký hiệu lạ mắt không biết đọc.
Kiều Mặc Vũ nhướng mày với tôi:
“Hé hé, không biết đọc à?”
“Gọi một tiếng chị, chị đại phát từ bi giúp em gọi món.”
Tôi giận tím mặt, lập tức cầm lấy thực đơn tùy ý gạch vài món rồi đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp nhìn tôi với vẻ khó xử:
"Thưa quý cô, quý cô, quý cô gọi chính là tên của bếp trưởng và bếp phó chúng tôi..."
"Phụt! Hahahaha!"
“Lục Linh Châu, cậu định để tớ cười chết rồi thừa kế khoản nợ của tớ sao?"
Kiều Mặc Vũ vỗ bàn cười đến chảy nước mắt, Tống Phỉ Phỉ và Chu Bình Uyên rũ đầu không rên một tiếng, nhưng bả vai lại không ngừng rung rẩy.
Tôi tức giận muốn chết, định lao vào đánh cho Kiều Mặc Vũ một trận, một người đàn ông trẻ tuổi vô cùng khí chất đi đến chiếc đàn piano bắt đầu chơi một bản nhạc piano.
Nhà hàng sang trọng, nhạc nhẹ ưu nhã.
Tình cảnh này, thật sự không thích hợp để đánh nhau.
Tống Phỉ Phỉ và Chu Bình Uyên giả vờ cúi đầu chơi điện thoại, mà Kiều Mặc Vũ lại đắc ý dào dạt giơ mặt quỷ với tôi.
Tôi cắn răng nhịn một lúc, nhưng mãi không có đồ ăn bưng lên bàn.
Kiều Mặc Vũ không nhịn được nữa, cô ấy vươn tay gọi nhân viên phục vụ:
“Thức ăn của tôi sao vẫn chưa lên?"
Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn cô ấy một cái, có chút xấu hổ mà nói:
"Thưa cô, cô, cô gọi hai bản nhạc piano, vừa rồi đã chơi xong rồi..."
"Hahahahaha!"
Tôi cười đến nội thương, Kiều Mặc Vũ giả vờ không thành, thẹn quá hoá giận lao tới muốn đánh tôi.
"Bốp!"
Thân thuyền kịch liệt rung lắc, giống như du thuyền đã đâm phải thứ gì.
Kiều Mặc Vũ kinh ngạc nhảy xuống khỏi lưng tôi, vẻ mặt mờ mịt:
"Sao thế, động đất à?"
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt biến sắc.
"Nhanh nhìn kìa!"
9.
Lúc này là buổi chiều tà, ánh hoàng hôn chiếu xuống biển xanh, phủ lên mặt biển một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Lúc chúng tôi ăn cơm, khung cảnh bên ngoài cửa sổ hiện ra như một bức tranh cảnh đẹp cuộn tròn.
Nhưng sau khi rung chấn xảy ra, bầu trời tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chúng tôi chạy ra ban công, lúc này mới phát hiện không chỉ bầu trời tối đi, mà cả nước biển cũng biến thành màu đen sẫm như mực.
"Linh Châu, cậu mau xem này!"
Sắc mặt Tống Phỉ Phỉ tái mét đưa điện thoại cho tôi.
[Du thuyền Trân Châu Hào bị quái vật biển thần bí tấn công, mất tích bí ẩn!]
Trên mạng tin tức này đã được đưa lên top tìm kiếm, một chữ "Bom" màu đỏ chói nổi bật.
Tôi mở video ra, phát hiện con du thuyền trong hình ảnh đúng thật chính là của chúng tôi.
Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ lao thẳng vào du thuyền, thân thuyền nghiêng sang bên trái khoảng 30 độ.
Kiều Mặc Vũ trợn tròn mắt, hít ngược một hơi khí lạnh.
"Cái gì thế này, Godzilla?"
Du thuyền Trân Châu Hào dài 320 mét, rộng 58 mét, cao 60 mét, nặng 150.000 tấn.
Từ mực nước đến boong tàu có tới 18 tầng, có thể chứa cùng lúc hơn 3000 du khách.
Một con quái vật khổng lồ như vậy, lại bị một bóng đen đâm suýt lật thuyền.
Sau khi bóng đen đâm vào du thuyền, không khí xung quanh bắt đầu xoắn vặn một cách kỳ lạ.
Gần như trong nháy mắt, du thuyền khổng lồ vô hình biến mất trên mặt biển.
Lúc ấy cách du thuyền hai km trên biển, đúng lúc có một chiếc du thuyền, một số du khách trên du thuyền quay được cảnh kỳ lạ này đồng thời đăng lên mạng.
Chu Bình Uyên không thể tin được nhìn chằm chằm vào mặt biển tối đen: “Không thể nào! Điện thoại của chúng ta rõ ràng có tín hiệu, tại sao bọn họ lại không nhìn thấy chúng ta?”
Tôi vừa rồi đã thử gửi tin nhắn gọi điện, phát hiện ra tín hiệu điện thoại là đơn chiều.
Chúng ta có thể nhìn thấy bình luận và xu hướng tin tức của cư dân mạng theo thời gian thực, nhưng bọn họ không nhận được bất kỳ thông tin nào từ chúng tôi.
Rõ ràng, chúng tôi đã bước vào bên trong một vòng kết giới vô danh.
10.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng đen trên điện thoại, chìm đắm trong suy nghĩ.
Bóng đen thoạt nhìn vừa to vừa dài, nửa thân nhô ra khỏi mặt nước trông giống hệt một con trăn khổng lồ.
Con trăn khổng lồ với kích thước như vậy, cả con thuyền chúng tôi chỉ đủ cho nó cắn một miếng thôi nhỉ...
"Linh Châu, làm sao bây giờ?"
Đối diện với ánh mắt mong đợi của Tống Phỉ Phỉ, tôi há miệng thở dốc, có chút không biết phải nói gì.
"Cứ để tớ!"
Kiều Mặc Vũ vỗ vỗ ngực, từ trong túi áo móc ra ba cây hương dài.
"Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân mau hiện linh!"
"Hành tinh thuận lợi, vận mệnh hanh thông, tài lộc dồi dào, mọi việc suôn sẻ!"
Cô ấy cất cao giọng niệm chú, thành kính giơ hương chắp tay vái trời.
Tống Phỉ Phỉ vuốt cằm cau mày:
"Có cảm giác, chú ngữ này có chút quen thuộc..."
Quả nhiên là quen thuộc, đó là vận chú tăng phúc chuyển vận của Đạo gia.
Xem ra Kiều Mặc Vũ cũng không có cách, đành phải dùng đến vận chú chuyển vận.
Cho dù là người từng trải như Châu Bình Uyên, nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này cũng sợ đến mức suýt nữa ngất đi.
Mặt hắn trắng bệch cầm điện thoại lúng túng một lúc lâu, cuối cùng mới thất vọng nhìn chúng tôi.
"Làm sao bây giờ?"
Tôi thở dài:
"Dĩ bất biến, ứng vạn biến."
Mặt biển lặng như tờ, du khách trên thuyền đều đổ xô lên boong tàu, ngắm nhìn cảnh tượng vừa quỷ dị vừa khó hiểu này.
Đại đa số người đều không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, hầu như tất cả mọi người đều lấy điện thoại điên cuồng chụp ảnh quay video.
Trái tim tôi bỗng nhiên đập loạn xạ, lông tơ trên lưng cũng dựng đứng trong tích tắc.
11.
"Nhanh chạy đi!"
Trên boong tàu quá đông người, tiếng gọi yếu ớt của tôi nhanh chóng bị tiếng ồn ào của đám đông át đi.
Một bóng đen khổng lồ từ mạn trái boong tàu trồi lên. Ánh sáng đèn sáng trưng trên du thuyền đã phần nào soi rõ hình dáng của bóng đen.
Thứ này có một cái đầu chó khổng lồ, mắt đỏ răng vàng, xấu xí vô cùng.
Trên răng còn dính chất nhầy hôi thối, chất nhầy màu vàng, trông giống như nước mũi vàng đặc khi bị cảm lạnh. Đầu chó, thân rắn, thân thể trơn nhẫy không vảy, thỉnh thoảng còn lóe điện.
Đây là...
Cá điện đầu chó!
Trong lòng tôi vô cùng kinh hãi, Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ càng giật mình há to miệng.
Cá đầu chó là thủy quái trong truyền thuyết, chúng có thân hình to lớn, thích biến những con thuyền đi ngang qua trở thành món đồ chơi.
Một khi bị cá đầu chó phát hiện, chúng sẽ cố gắng lật úp thuyền, ăn thịt từng người không may rơi xuống nước. Mà cá điện đầu chó, lại là thủy quái thượng cổ.
So với cá đầu chó bình thường, chúng còn to cao hơn, trên người còn phát ra từng trận luồng điện giống như lươn điện.
Lúc chúng nó bơi qua, người và cá trong vòng vài mét xung quanh sẽ bị điện đốt cháy.
"Bịch!"
Một giọt chất nhờn khổng lồ rơi từ hàm răng kích cỡ kinh người của cá đầu chó, vừa vặn rơi trúng trên người một người đàn ông.
“Aaaaa!"
Người đàn ông hét lên một tiếng kêu đau đớn, thân thể điên cuồng run rẩy như bệnh nhân động kinh.
Những người xung quanh hắn không kịp tránh đều xuất hiện triệu chứng giống như hắn.
Cả người không ngừng run rẩy, dòng điện màu xanh lam lan khắp cơ thể.
Chẳng mấy chốc, một mùi khét lẹt xông lên, mấy người kia đều biến thành từng khối than đen, nằm thẳng cẳng trên boong tàu.
"Aaaa! Có yêu quái!"
Mọi người trên boong tàu bắt đầu vứt điện thoại xuống, điên cuồng chạy trốn.
Bình luận facebook