【Phiên ngoại】
Lê Yên khoanh tay, cười như không cười nhìn Kiều Mặc Vũ.
"Cô lặp lại lần nữa, đây là cái gì?"
Kiều Mặc Vũ ngẩng cao đầu, thấy chết không sờn đẩy mạnh người đàn ông da đen đang đứng bên cạnh.
Hắn là bạn của Lục Hải, cố ý ngồi máy bay đi theo chúng tôi trở về.
"Cô không phải muốn quỷ Châu Phi sao?"
"Đây là hắc quỷ."
"Thật mà, ở Quảng Đông bọn họ đều gọi như thế!"
Lê Yên gật đầu, tiện tay ném cho Kiều Mặc Vũ một chiếc hộp gỗ.
"Được rồi, đây là cổ vương mà cô muốn."
Tôi và Tống Phỉ Phỉ suýt nữa thì ngã ngửa.
Chỉ thế thôi à?
Thế thì một nắm thiên hoả phù tôi đốt ở Châu Phi không phải là phí phạm sao?
Kiều Mặc Vũ cười toe toét, ôm lấy chiếc hộp chạy ra ngoài.
Tôi đuổi theo cô ấy, trong lòng phẫn hận không thôi.
"Đồ khốn nạn! Trả thiên hoả phù lại đây!"
Bình luận facebook