• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Hệ liệt lục linh châu (1 Viewer)

  • Truyện 14: LỤC LINH CHÂU 樱桃小酒 P3

9.

Hy vọng của tôi tan biến.

Cuộc tàn sát một chiều không dừng lại được bao lâu, tù trưởng bộ tộc ăn thịt người đi lên trước, giơ cây gậy trong tay chỉ vào tôi.

Những người khác trong bộ tộc lập tức như nước sôi trào, một bên gầm rú một bên tăng tốc chạy về phía chúng tôi.

Không biết bộ tộc bọn họ có bao nhiêu người, nhưng ai ai cũng cường tráng, lực lưỡng như trâu.

Tôi chạy một cách máy móc, cảm giác như chân đã không phải của mình.

Trái tim đập loạn xạ, cổ họng khô khốc, như thể bị nhét một cục bông đã phơi nắng vào.

"Tớ, tớ chạy không nổi nữa!"

Tuy rằng Tống Phỉ Phỉ luyện võ với tôi một khoảng thời gian, nhưng vẫn không thể sánh bằng tôi và Kiều Mặc Vũ về võ công.

Tôi và Kiều Mặc Vũ mỗi người nắm lấy một cánh tay của cô ấy, kéo cô ấy như một con diều.

Cái cảm giác bàng hoàng và bất lực khi giết người vừa rồi giờ đây đều bị mệt mỏi thay thế.

Tôi nghe Lục Hải nói, một số bộ tộc nguyên thủy săn bắt bằng cách khiến con mồi mệt lả lời rồi mới bắt.

Bọn họ có thể không ăn không uống, không ngủ không nghỉ mà chạy nhiều ngày.

Tôi hẳn là miễn cưỡng có thể kiên trì, nhưng Tống Phỉ Phỉ chắc chắn không thể chịu nổi.

Số lượng người đuổi theo phía sau chúng tôi ngày càng nhiều, không ngừng có mũi tên bay ngược gió rơi xuống bên chân chúng tôi.

Không giống như chúng tôi đang nỗ lực chống đỡ, những người đuổi theo phía sau chúng tôi vừa chạy vừa kêu, thậm chí còn có người hát.

Trời dần sáng, một tia sáng đỏ lóe lên ở đường chân trời xa xa.

Vậy mà chúng tôi đã chạy suốt một đêm!

"Nhanh nhìn kìa, kia, kia có một khu rừng!"

Lục Hải phấn khởi chỉ vào khu rừng cao lớn ở xa xa, giọng nói nghẹn ngào như tiếng loa bị hỏng.

Tôi bỗng nhiên có tinh thần, suýt nữa đã kéo Tống Phỉ Phỉ bay lên.

Vào trong rừng, có cây cối um tùm che chắn, hình dáng của chúng tôi sẽ không quá rõ ràng.

Đến lúc đó lại tranh thủ bố trí vài trận pháp đơn giản đánh lạc hướng, chúng tôi chắc chắn sẽ trốn thoát thành công.

10.

“Chết tiệt, thả tớ ra đi, tớ chạy không nổi nữa!".

Vừa bước vào khu rừng, Tống Phỉ Phỉ đã quỳ xuống đất.

Cô ấy che lại ngực kịch liệt ho khan, dường như muốn ho hết tim gan phổi thận ra.

Lục Hải cũng dựa vào cây một mông ngồi xuống, mặt trắng như tờ giấy.

Kiều Mặc Vũ thở hổn hển như cái máy bơm.

"Tống Phỉ Phỉ, cậu, cậu dậy cho tớ!"

Tống Phỉ Phỉ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, mặc dù thích thể thao nhưng cũng chưa từng ăn qua loại khổ này.

Cô ấy có thể chạy đến bây giờ, hoàn toàn nhờ ý chí sinh tồn chống đỡ.

Sau khi thở ra một hơi, sao cũng không thể đứng dậy được nữa.

Lục Hải trước đây đã nói với chúng tôi về bộ lạc ăn thịt người này, những người bản địa khác ở địa phương còn gọi bọn họ là "Săn đầu tộc".

Bộ lạc bọn họ ăn thịt người, thích nhất là phụ nữ và trẻ em.

Bọn họ không chỉ ăn người của các bộ lạc khác mà còn ăn cả người của bộ lạc mình.

Hơn nữa, bộ lạc bọn họ thực hành nghi thức chôn bụng cực kỳ tàn bạo.

Người sau khi chết, một đại tư tế sẽ động tay chặt xác hắn. Người thân, bạn bè và những người khác trong bộ lạc sẽ chia nhau ăn theo mức độ thân thiết với người chết.

Nội tạng được giao cho người thân, thân xác được giao cho bạn bè. Tay và chân được chia cho những người khác trong bộ lạc đến dự tang lễ.

Bộ lạc bọn họ không có văn hóa, ăn thịt người chính là văn hóa của họ.

Mà vừa rồi, chúng tôi đã hoàn toàn chứng kiến sự tàn bạo của họ.

11.

Tôi trực tiếp kéo Tống Phỉ Phỉ lên lưng Kiều Mặc Vũ.

"Ba người các cậu đi trước, tớ chặn phía sau."

"Tối đa tớ chỉ có thể ngăn bọn họ mười phút, Kiều Mặc Vũ, thời gian này có đủ cho cậu bố trí trận pháp không?"

Kiều Mặc Vũ sững sờ nhìn tôi, đuôi mắt dần dần đỏ lên.

Tống Phỉ Phỉ "oà" một tiếng khóc lớn.

"Tớ không đi, các cậu đi!"

"Linh Châu, nếu tớ chết, tớ sẽ để lại cho cậu hàng trăm tỷ quỹ ủy thác và hơn hai trăm căn hộ!”

"Còn có cậu, Kiều Mặc Vũ, ba căn biệt thự ở Giang Thành, hai con phố thương mại và bốn công ty để lại cho cậu, cậu và Linh Châu mau đi đi!”

"Tớ sẽ ngay lập tức gửi tin nhắn cho luật sư tớ, tớ…."

"Câm miệng!"

"Tớ không cần!"

Kiều Mặc Vũ thấp giọng quát chót tai, giọng nói nghẹn ngào ảm đạm.

Cô dùng sức nâng Tống Phỉ Phỉ lên, ôm lấy đôi chân cô bế chặt.

"Không ai chết, chúng ta đều sẽ sống sót."

"Khụ, cái đó.”

Lục Hải ho khan phá vỡ bầu không khí đau buồn.

"Ngừng một chút, hình như bọn họ không đuổi theo nữa."

Nước mắt Tống Phỉ Phỉ vẫn còn đọng trên mi, cô mờ mịt quay đầu nhìn lại, sau đó tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Bộ tộc ăn thịt người xua đuổi voi không đuổi theo chúng tôi. Bọn họ dừng bước chân lại khi còn cách khu rừng ba bốn mét.

Một vệt cỏ xanh như một con hào thiên nhiên ngăn cách chúng tôi với nhau.

12.

"Bô bô!"

"A ba a ba!"

Những người này chỉ tay trỏ chân không biết đang nói gì, nhưng sắc mặt mọi người đều không được tốt lắm.

Lục Hải cau mày nhìn một lúc lâu, sau đó kinh ngạc kêu lên.

"Không ổn!"

"Đây là khu rừng đen trong truyền thuyết!"

Nghe đến khu rừng đen, Kiều Mặc Vũ có chút tức giận.

"Có thể đừng nói đến ăn được không?!"

Hôm qua chúng tôi bị bộ tộc A-sư-nhi giam giữ nửa ngày, buổi tối lại chạy suốt một đêm, lại mệt lại khát lại đói.

Lục Hải không để ý đến Kiều Mặc Vũ, mà lấy chai nước trong túi ra đưa cho chúng tôi.

"Mau uống đi, uống xong chúng ta còn phải chạy!"

Nhìn thấy chai nước trong tay Lục Hải, bộ tộc ăn thịt người phát ra một tiếng ồn ào.

Tù trưởng cao lớn nhất đưa tay đẩy một người đàn ông có thân hình hơi gầy yếu ra khỏi đám người.

Người đàn ông đó cắn răng, cầm cây lao gỗ cẩn thận bước về phía chúng tôi.

Thấy hắn như vậy, giống như dưới chân hắn không phải là mặt đất bằng phẳng, mà là một lớp băng mỏng có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Hắn cúi lưng nơm nớp lo sợ đi đến gần, tôi cũng đứng dậy hạ thấp trọng tâm, đôi mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm hắn.

Chỉ cần hắn lao tới, tôi sẽ có thể hạ gục hắn trong tích tắc.

“Aaaa!"

Chân của người đàn ông vừa dẫm lên mặt cỏ, bắp chân của hắn đã nặng nề lún xuống mặt đất.

Hắn vội vàng ngã ngửa ra sau, cố gắng rút chân mình ra khỏi mặt cỏ.

Khi hắn ôm chân gào khóc, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, toàn thân run rẩy.

Trên đùi hắn, những cơ bắp đen sẫm khỏe mạnh ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại khúc xương trắng chồng chất.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom