23.
Tôi cẩn thận bơi đến một khúc gỗ tối tăm vươn tay ra chạm vào, lớp rêu bên ngoài khúc gỗ bị xóa đi, lộ ra những sợi vàng lấp lánh.
Chà chà, hóa ra là Kim Ti m Trầm Mộc thượng hạng nhất!
Kiều Mặc Vũ kích động nắm chặt lấy tay tôi, ánh sáng phát ra từ đôi mắt còn chói mắt hơn cả đèn phía trên.
m trầm mộc từng chôn sâu dưới lòng đất từ 3000 năm đến 12000 năm, thậm chí lên đến hàng chục nghìn năm.
Trong quá trình biến đổi của thời gian dài, cấu trúc bên trong của những cây gỗ này đã trải qua những thay đổi đáng kể, khiến mật độ của chúng lớn hơn cả kim loại.
Người xưa gọi nó là "tinh hoa của cây, linh hồn của gỗ".
Mà Kim Ti m Trầm Mộc, là loại gỗ thượng hạng chôn sâu trong mỏ vàng hàng vạn năm. Toàn thân chúng màu đen bóng, trong đen lại có ánh vàng lấp lánh, quý giá nổi bật hơn cả gỗ sưa vàng.
m trầm mộc thông thường có tác dụng trừ tà tránh họa, Kim Ti m Trầm Mộc mang theo sát khí của vàng, có tác dụng khắc chế cực lớn đối với vạn vật.
Trận trấn tà thất tinh này lại dùng bảy cây Kim Ti m Trầm Mộc làm trấn vật, quả thực là một tay chơi lớn.
Tôi đưa tầm mắt về phía Kim Ti m Trầm Mộc nằm ngang trên mặt đất.
Đây là vị trí của sao Cửu Tử trong Thất Tinh Bắc Đẩu, Cửu Tử là linh hồn của sao Bắc Cực, cũng là mắt trận.
m trầm mộc này đổ xuống, trận pháp tự nhiên cũng bị phá vỡ.
Tôi vươn ngón tay chỉ vào âm trầm mộc, Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ nhìn nhau một cái, cùng nhau xoay người bơi lên.
Tôi vội vàng kéo hai cô ấy lại, ba người dùng ngón tay khoa tay múa chân dưới nước suốt nửa ngày.
m trầm mộc nằm ngang xung quanh toàn là cá đầu chó, có những con đang bơi gần đó, có những con quấn quanh nó, còn có những con nằm trực tiếp trên đó.
Những âm trầm mộc này rất lớn, mỗi cây có đường kính đều có một mét, cao sáu bảy mét, tôi ước tính trọng lượng phải có vài tấn.
Cho dù không có cá đầu chó, chúng tôi cũng rất khó nâng âm trầm mộc này lên.
Bất đắc dĩ, ba người chúng tôi chỉ có thể bơi trở lại mặt nước.
24.
Ba chúng tôi ở trên thuyền cứu sinh suy nghĩ miệt mài, còn Chu Bình Uyên chỉ huy sản quỷ bơi đi khắp nơi, không ngừng cứu người.
Lúc đám người Tống Phỉ Phỉ tìm thuyền cứu sinh, đã thả tất cả thuyền ra.
Rất nhiều người có khả năng bơi lội lên thuyền cứu sinh gần nhất, còn một số người mệt lả, nửa mê nửa tỉnh, cũng lần lượt được chúng tôi đưa lên thuyền trống.
"Tớ có một cách!"
Tống Phỉ Phỉ đột nhiên đập vào đùi Kiều Mặc Vũ đứng dậy: "Chúng ta không thể di chuyển âm trầm mộc đó, nhưng cá đầu chó thì có thể!"
“Chỉ cần tìm được một cái xích xắt, một đầu buộc vào âm trầm mộc, một đầu buộc vào thân cá đầu chó, cá đầu chó vừa động, có thể kéo âm trầm mộc lên."
Tôi nhăn mày gãi đầu, ý tưởng này nghe vừa điên rồ vừa có khả thi. "Vậy cậu định làm sao để dụ mấy con cá đầu chó động đậy chứ?"
Tống Phỉ Phỉ do dự một chút, ánh mắt lướt qua trên người tôi và Kiều Mặc Vũ không ngừng.
"Chỉ cần, chỉ cần có một người làm mồi nhử, đi khiêu khích con cá đầu chó, nó chắc chắn sẽ đuổi theo."
Kiều Mặc Vũ lập tức nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng:
"Mặc dù phong môn truyền thừa đến đời tớ chỉ còn lại một mình tớ."
"Tớ chết, Hoa Hạ mênh mông, lại không còn địa sư."
"Không giống như Mao Sơn các cậu, chết rồi cậu vẫn còn một sư tôn một sư huynh hai sư đệ, mỗi người lại thu thêm mười đệ tử, đệ tử nối dõi không ngừng."
"Nhưng mà..."
Thấy mấy người chúng tôi đều nhìn cô ấy không nói lời nào, Kiều Mặc Vũ nổi giận.
"Các cậu có phải là người không vậy hả! Tớ đã nói khổ sở như vậy rồi! Sao còn muốn tớ nói nhưng mà!"
Con chó này, tâm tư còn nhiều hơn cả tóc.
Chu Bình Uyên liếc nhìn ba người chúng tôi một cái, thận trọng nói: "Tôi cảm thấy thấy ba người xuống còn hơn một người, lúc quan trọng có thể giúp đỡ lẫn nhau, xác suất thành công sẽ cao hơn."
25.
Chu Bình Uyên mặt mũi bầm dập nằm trên thuyền cứu sinh, ba người chúng tôi xách theo một bó dây cáp lại lặn xuống nước.
Sau khi bị đánh một trận, đầu óc Chu Bình Uyên trở nên tỉnh táo hơn.
Không những chỉ huy chúng tôi đi tìm dây cáp trên du thuyền, mà thậm chí còn tìm thấy vài bộ thiết bị lặn đặc biệt.
Thiết bị đó được trang bị động cơ đẩy, chỉ cần nhấn nút động cơ, người ta có thể di chuyển nhanh như thuyền buồm.
Chờ chúng tôi lặn xuống đáy biển, những con điện quang đầu chó mực vẫn vây quanh khúc âm trầm mộc nằm ngang.
Ba người chúng tôi phân tán ra ba hướng, Kiều Mặc Vũ móc ra một khẩu súng nhắm ngay cá đầu chó bóp cò.
Sau một tiếng nổ ầm ầm, Kiều Mặc Vũ móc ra từ trong túi một mảnh vải đỏ không ngừng múa may.
Tất cả cá đầu chó lập tức lao đến như điên cuồng, nếu động tác Kiều Mặc Vũ chậm hơn một giây, là có thể bị mấy con cá điện đó nhấn chìm.
Cây âm trầm mộc nằm trên mặt đất nhanh chóng hiện ra diện mạo ban đầu.
Tôi và Tống Phỉ Phỉ vội vàng lặn xuống, dùng dây thép quấn quanh âm trầm mộc hai vòng.
Cây âm trầm mộc nặng đến mức chúng tôi không thể nhấc lên được.
Cuối cùng vẫn là tôi chợt nghĩ ra cách, dùng cái xẻng đào rỗng đất bùn dưới đáy mới buộc dây.
Cũng may quỷ sản bám vào dây thép, giúp chúng tôi không ít.
Sau khi buộc dây thép, tôi mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, đột nhiên gai ốc dựng thẳng lên trên lưng.
Một cơn đau nhói tim liên tục ập đến khiến tôi suýt không thở nổi.
Tống Phỉ Phỉ vốn đang đối diện với tôi tròng mắt gần như trợn tròn, sau khi khoa tay múa chân với tôi, không chút do dự mà bơi đến hướng khác.
Tôi cứng còng thân thể quay đầu, đối diện với một đôi mắt lóe lên ánh đỏ.
Đôi mắt thật to, to hơn cả đầu của tôi.
Dưới đôi mắt đỏ rực, là một cái miệng đẫm máu chỉ cần nhìn một lần cũng có thể khiến người ta gặp ác mộng vài đêm.
Hai chiếc răng nanh vàng to hơn cả đùi tôi, phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Tôi lập tức quấn sợi dây đã chuẩn bị sẵn vào răng của nó, quay đầu bỏ chạy.
26.
"Két!"
Con cá đầu chó điên cuồng đuổi theo tôi, phía sau không ngừng truyền đến tiếng cắn xé làm tôi ê răng.
Tôi suýt khóc, chỉ hận cha mẹ không sinh cho tôi mấy cái đuôi.
m trầm mộc nằm trên mặt đất bị con cá đầu chó chậm rãi kéo lên, những âm trầm mộc khác bắt đầu tỏa ra một luồng ánh sáng trắng.
Trận pháp đã gần hoàn thành!
Tôi quay đầu nhìn một cái, trong lòng mừng rỡ.
Cá đầu chó dừng đuổi theo tôi, thân hình khổng lồ dừng lại dưới nước, hai con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt của nó, hình như là đang tự hỏi thứ gì?
Một cảnh tượng khiến tôi hồn bay phách lạc xuất hiện, đuôi của lươn đầu chó, đột nhiên giống như hoa nở rộ tứ phía tản mát.
Vô số con cá đầu chó nhỏ bé từ đuôi của nó bơi ra, trong nháy mắt thân hình khổng lồ của nó đã biến mất một đoạn.
Con chó này định hóa thân thành vô số con!
Nếu nó từ một con hóa thân thành hàng triệu con, dây thép kia liền sẽ rơi xuống, âm trầm mộc cũng sẽ rơi xuống lại lần nữa.
Đến lúc đó, mấy người chúng tôi đều phải chết ở đây.
Bà đây và nó liều mạng!
Tôi nhấn nút, máy phóng khởi động, bắn tôi như đạn pháo vào miệng to của con cá đầu chó.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất rút hồn phách sản quỷ trên sợi dây thép, sau đó ném bùa trừ tà Ngũ Lôi đã chuẩn bị sẵn vào trong miệng con cá đầu chó.
Trước khi hàm răng nó rơi xuống, tôi đá một cú vào răng lớn của nó, khiến mình xoay một hướng.
Lúc điện trên người con cá đầu chó di chuyển đến bùa Ngũ Lôi, túi chống thấm bên ngoài lá bùa bị rách, bùa Ngũ Lôi cuối cùng cũng phát huy tác dụng.
Điện dương lẫn điện âm di chuyển khắp nơi trên người con cá đầu chó, nó đau đớn đến mức điên cuồng vặn vẹo thân thể, cũng ngừng phân tách.
Muôn vàn tia sét lóe sáng xung quanh nó, tôi thậm chí có thể cảm nhận được thân thể chính mình truyền đến từng trận tê dại.
Hỏng rồi!
Tôi không thèm nhìn xem cái âm trầm mộc đó có được kéo lên hay không, cố gắng bơi về phía mặt nước.
"Rầm!"
m trầm mộc rơi xuống vị trí, toàn bộ đại trận điện giật ầm ầm, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Thất Tinh Trấn Tà Trận đã phát huy tác dụng!
27.
Toàn bộ mặt biển trở thành một mạng lưới điện đan chéo, tôi chui ra từ khe lưới, lúng túng leo lên thuyền cứu sinh.
Sản quỷ co rúm trong túi tôi không nhúc nhích, rõ ràng đã bị tia sét giao thoa âm dương này dọa cho choáng váng.
Chẳng bao lâu, Tống Phỉ Phỉ và Kiều Mặc Vũ cũng lần lượt trồi lên mặt nước.
Kiều Mặc Vũ tháo mặt nạ xuống, nằm vật vờ trên thuyền thở hổn hển như chó:
"Mệt chết tớ rồi!"
"Tớ suýt nữa đã chết, lần sau không bao giờ xuống biển nữa, quá đáng sợ!"
Tống Phỉ Phỉ cũng mặt xám như tro, nằm im một chỗ không nhúc nhích.
Toàn bộ bầu trời sáng như ban ngày, tia sét trên trời như rồng lửa đang di chuyển, nhìn thấy mà rùng mình.
"Tống Phỉ Phỉ, mau nhìn kìa!"
Chu Bình Uyên móc điện thoại ra, mấy người chúng tôi vội vàng tấp lại gần.
[Trời giáng dị tượng, trên biển đột ngột rơi xuống thiên lôi!]
Khu bình luận tràn ngập "Cao nhân phương nào đang độ kiếp?"
Không ít người đi biển đều nhìn thấy cảnh tượng này, đây chẳng phải là dấu hiệu cho thấy chúng tôi đã thoát khỏi kết giới sao?
Ánh sáng trắng trên trời tan đi, lộ ra ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao.
Màu nước biển cũng lại lần nữa khôi phục màu xanh tươi đẹp.
Chẳng bao lâu, có tiếng còi tàu thuỷ từ nơi xa vọng lại.
Xem ra, đội cứu hộ đã phát hiện ra chúng tôi rồi.
28.
Tôi ngồi dậy, móc ba tiền đồng từ trong túi ra ném xuống đất.
Chuyến đi Thái Lan lần này khiến tôi lo lắng đề phòng, chưa đến Thái Lan đã suýt nữa mất mạng.
Thấy tôi bắt đầu bói toán, Kiều Mặc Vũ lập tức ngồi dậy cảnh giác nhìn tôi.
m dương âm, là nước, là Khảm.
Quả nhiên là tượng trưng cho quẻ Khảm đầy nguy hiểm.
Kiều Mặc Vũ vươn tay lật hai đồng xu một mặt, sau đó vỗ tay cười to:
“Tốt tốt tốt!”
“Quẻ Càn tuyệt vời!”
“Trời vận hành, quân tử tự cường bất khuất!”
“Lần đi Thái Lan này, chắc chắn sẽ thành công rực rỡ, mọi việc suôn sẻ!”
Tôi mắt trợn trắng thu lại đồng xu, Kiều Mặc Vũ từ hai bên khoang thuyền vớt lấy mái chèo bắt đầu liều mạng luận động.
Cô ấy đây là muốn chèo thuyền đến Thái Lan sao?
“Kiều Mặc Vũ, cậu điên rồi à? Từ đây đi thuyền đến Thái Lan phải mất một tuần đấy!”
Kiều Mặc Vũ chôn đầu liều mạng chèo mái chèo:
“Tớ không quan tâm!”
“Tớ nhất định phải đến Thái Lan!”
Tống Phỉ Phỉ bất lực nằm một bên:
“Kiều Mặc Vũ, cậu có phải có thần thông không vậy?”
“Hướng chèo của cậu sai rồi!”
Bình luận facebook