- Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh lời nói của ngươi là sự thật?
Vệ Hủ vẫn chưa đáp lại câu hỏi Nhân Vương mà quay sang hỏi Tô Uyển Thu.
- … Không có.
Tô Uyển Thu chần chờ trong chốc lát, không cam lòng lắc đầu. Sau đó lại chắc chắn nói:
- Nhưng các ngươi cũng không có chứng cứ để chứng minh rằng ta thông dâm với hắn mà, đúng không?
Vừa dứt lời, Nhân Vương im lặng. Vốn thoạt nhìn chứng cứ vô cùng rõ ràng, nhưng con Đồ Linh Thú vừa nói vậy, đúng là còn có rất nhiều giả thiết khác. Trước khi có chứng cứ thì không ai có thể định tội được.
Diệp Dung vừa bị Tô Uyển Thu nói trúng tim đen, sau đó lại hồi phục tinh thần, cô ta trừng Tô Uyển Thu đầy hung tợn, nắm chặt tay.
Không ngờ bình thường trông cô ta ngơ ngơ ngác ngác không tim không phổi, thế mà lại suy nghĩ rõ ràng, ánh mắt sáng tỏ. Đúng là cô đã xem thường con súc vật này rồi…
Cô suy nghĩ, bổng nảy ra ý hay, lập tức mỉm cười âm hiểm.
- Tuy rằng thiếp không có bằng chứng chứng minh thần hậu thông dâm với người khác, nhưng lại có bằng chứng chứng minh rằng thần hậu nói dối vương chi tử bị cóc thành tinh bám vào người.
Cô ta cao giọng nói, nhìn Tô Uyển Thu đầy khiêu khích.
- Ai cũng biết, để giúp đỡ thần chủ chế tạo đỉnh Tục Hồn, chủng tộc của thiếp đã bị diệt sạch toàn bộ, chỉ còn mình thiếp và Hoàng Cáp. Má mấy ngày trước Hoàng Cáp cũng đã vì thiếp không bị thần hậu làm nhục mà…
Nói tới đây, cô ta làm bộ nức nở mấy tiếc, lau nước mắt không tồn tại:
- Đến nay trong thiên hạ chỉ còn mình thiếp là cóc thành tinh mà thôi. Hơn nữa lúc đó thiếp vẫn đang… Ở cùng với thần chủ…
Cô ta nói tới đây, cố ý nhìn Vệ Hủ đầy mờ ám, nét mặt ngại ngùng:
- Cho nên thiếp không có động cơ gây án. Vậy thì xin hỏi cóc thành tinh trong lời nói thần hậu là nhìn thấy trong mơ hay sao?
Vốn Tô Uyển Thu còn cảm thấy cay đắng vì bầu không khí mờ ám giữa Vệ Hủ và Diệp Dung, nhưng Diệp Dung vừa nói như vậy, cô lại không biết phải bác bỏ thế nào.
- Cô nói bị diệc tộc là chuyện không thể điều tra rõ ràng được.
Cô bướng bỉnh bác bỏ. Nhưng khi nhìn Vệ Hủ thì vẻ mặt của hắn đã nói cho cô biết, cô đã thua rồi.
Không vì điều gì khác, chỉ vì Vệ Hủ rõ ràng thiên vị Diệp Dung!
- Không cần điều tra chuyện này. Ta có thể thay mặt Diệp Dung. Bộ tộc cóc đúng là đã trung thành với ta, đến nay chỉ còn mình cô ấy.
Vệ Hủ lạnh giọng nói, không thèm nhìn ánh mắt bi thương của Tô Uyển Thu.
- Nếu đã vậy thì mong thần hậu hãy đi theo chúng ta một chuyến, nhận hình phạt của nhân gian chúng ta!
Nhân Vương vội vã kéo Tô Uyển Thu đi, nghĩ rằng rốt cục có thể độc chiếm con Đồ Linh Thú vạn năm khó gặp này rồi!
Tô Uyển Thu vừa trốn tránh vừa bác bỏ quyết định của họ:
- Chỉ nhờ vào lý luận thì sao có thể định tội được chứ? Dù gì thì ta cũng là thần thú biển hoang, nữ chủ nhân của phủ Linh Uyên, các người không để đối xử với ta sơ sẩy như vậy được!
Nói rồi, cô nhìn về phía Vệ Hủ, nỗi tủi thân trong mắt dần giảm bớt, thay vào đó là oán trách:
- Vệ Hủ! Ngươi thật sự muốn cho hắn dẫn ta đi sao? Ngươi không sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng hay sao?
- Hả?
Vệ Hủ nghe cô nói vậy, thoáng nhướn mày, thản nhiên nhìn cô:
- Ta chờ xem người nào trong thiên hạ lại dám nhạo báng ta.
- Chẳng qua người khác cố kỵ uy thế của ngươi nên không dám nói trước mặt ngươi, nhưng chắc chắn sẽ mắng sau lưng ngươi, nói ngươi là kẻ vô năng không bảo vệ được thê tử của mình!
Tô Uyển Thu thấy hắn sa sầm mặt, trong lòng hơi khó chịu. Nhưng cô thà chết ở phủ Linh Uyên chứ không muốn bị Nhân Vương dẫn đi!
Nghĩ vậy, cô dứt khoát ra sức mắng:
- Vệ Hủ ngươi chính là muốn được song túc song phi với Diệp Dung nên mới vội vã đẩy ta ra như vậy! Ngươi chính là kẻ vô năng nên mới dùng cách cắm sừng mình để bắt ta rời đi! Ngươi đâu là xem là thần chủ được, ngươi chỉ là vua cắm sừng mà thôi!
- Đủ rồi!
Vệ Hủ chợt quát lớn, lập tức bóp chặt cổ Tô Uyển Thu:
- Ta giết cô ngay bây giờ!
Bình luận facebook