-
Chương 40
- Ta không phải là thần hậu gì cả!
Cô lạnh giọng nói.
- Ta cũng không biết thần chủ Vệ Hủ gì cả!
- Sao có thể chứ?
Nói cho cùng, trẻ con không biết nhìn mặt đoán ý nên ngây thơ nói:
- Thần chủ Vệ Hủ là đại anh hùng của cửu châu lục giới chúng ta đó! Sao lại có người chưa từng nghe nói tới ngài ấy chứ!
- Đúng đấy đúng đấy!
Người khác lần lượt phụ họa.
- Bây giờ mỗi người đều kính ngưỡng thần chủ! Ngài ấy đã hy sinh bản thân mình vì muôn dân trong thiên hạ…
- Ngươi đang nói gì?
Tô Uyển Thu nhíu mày ngắt lời nó, cảm thấy Vệ Hủ trong miệng nó cùng với Vệ Hủ mà cô biết không phải là một người.
Đến bây giờ cô mới phát hiện tại sao Niên Niên rõ ràng bị đưa đến vùng đất Hoang Linh lại sống khỏe mạnh ở biển hoang, còn Đồ Linh Thú bị diệt tộc lại rõ ràng nhìn rất phồn vinh hưng thịnh.
Hơn nữa cô đã bị Vệ Hủ chém chết rồi mà, tại sao lại tỉnh lại trong căn phòng thuở nhỏ của mình ở biển hoang chứ?
- Niên Niên, rốt cục là sao vậy?
Không biết sao, trong lòng Tô Uyển Thu lại có dự cảm kỳ lạ, khiến cô vừa mong chờ lại vừa sợ hãi…
Nghe vậy Niên Niên thở dài như ông cụ non.
- Các ngươi đi ra ngoài trước được không? Ta muốn nói chuyện với mẫu thân một chút.
Nghe nó nói vậy, những con Đồ Linh Thú khác đương nhiên là nghe lời đi ra ngoài.
Niên Niên đóng cửa lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói.
- Mẫu thân, cha viết một bức thư cho người. Người xem xong sẽ biết mấy năm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Nói rồi, nó cẩn thận lấy một bức thư được cất giữ kỹ càng trong ngăn tủ. Nhưng từ nếp gấp trên bức thư có thể thấy được có lẽ nó đã từng đọc rất nhiều lần.
Tô Uyển Thu run rẩy nhận lấy bức thư trong tay Niên Niên. Không biết là ảo giác hay là gì mà cô lại không dám đọc nó…
Một trang giấy mỏng tanh kia dường như nặng ngàn cân, đè nặng trong lòng cô.
…
Thì ra, hắn yêu cô, yêu tận xương, hòa vào máu…
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Vệ Hủ lại có thay đổi cảm xúc vì một con Đồ Linh Thú nhỏ vụng về mà ngây thơ.
Một mình hắn xông pha hàng chục triệu năm, đến khi gặp Tô Uyển Thu mới biết mùi vị tình duyên phàm sâu là gì.
Thứ tình cảm rối ren không dứt khoát này đôi khi lại khiến hắn muộn phiền, nổi cơn ghen tuông, lo âu không hiểu tại sao, mừng như điên không biết lý do, nhưng hắn lại không thể chống cự lại cảm giác này.
Hắn tưởng mình bị bệnh. Nhưng khi nhìn thấy thân thể đã từng cực kỳ phù hợp với mình của Diệp Dung, hắn lại cảm thấy tẻ nhạt chán ngấy, thậm chí là bực bội.
Hắn biết, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Nhưng hắn không thể yêu Tô Uyển Thu được.
Cô là yêu thú vạn năm khó gặp. Khi cô vừa ra đời, lục giới đã quan sát chặt chẽ quá trình trưởng thành của cô. Hắn cưới cô xác thực cũng vì coi trọng đại cục.
Nhưng từ khi cô dần lớn lên, linh lực của cô cũng càng mạnh hơn. Lục giới đều hoảng sợ, yêu cầu Vệ Hủ giết chết Tô Uyển Thu để phóng thích linh lực.
Dù sao thì việc yêu thú xuất thế làm hại lục giới càng khiến người ta sợ hãi hơn là có một số nơi sập đổ vì thiếu linh khí.
Nhưng Vệ Hủ đã không thể làm chuyện này được.
Sao hắn có thể trơ mắt nhìn tiểu thê tử nhỏ bé đáng yêu của mình lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cuối cùng không thể trốn thoát kết cục bị lục giới trừng phạt được chứ.
Vì thế hắn nảy sinh một kế hoạch táo bạo.
Hắn xây dựng đỉnh Tục Hồn chưa bao giờ là vì hồi sinh mẫu thần. Người đã chết không thể sống lại, hắn hiểu rất rõ điểm này.
Hắn cố chấp muốn chế tạo đỉnh Tục Hồn là vì di chuyển linh lực yêu thú trên người Tô Uyển Thu sang người mình, cuối cùng tế sống bản thân mình cho đỉnh Tục Hồn, tinh lọc bộ tộc Đồ Linh Thú một cách triệt để, từ nay về sau không bao giờ lại xuất hiện yêu thú nữa.
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn có thể che chở Tô Uyển Thu không để người khác thương tổn cô, nhưng vì sinh linh trong lục giới quá nhiều, hắn nhất định phải suy xét cho người khác. Hơn nữa những kẻ thống trị khác cũng sẽ không tha cho cô. Nhân Vương chỉ là lính tôm tướng cua trong số đó mà thôi. Vệ Hủ đã che chở cho Tô Uyển Thu không biết bao nhiêu lần trong bóng tối rồi.
Hắn cũng muốn cho Tô Uyển Thu biết tâm ý của mình, nhưng không thể, bởi vì có Diệp Dung.
Hắn biết cô ta si mê mình, nhưng muốn chế tạo đỉnh Tục Hồn thì cần roi độc của cóc thành tinh, đó là thứ không thể thiếu, cho nên hắn không thể chọc giận Diệp Dung được.
Lúc Tô Uyển Thu giết Diệp Dung, hắn thật sự khổ sở.
Vốn dĩ chỉ cần chế tạo đỉnh Tục Hồn xong, hắn tinh lọc bộ tộc Đồ Linh Thú, sau đó có lẽ sẽ mất hết linh khí, nhưng ít ra còn có thể để lại một tia hồn. Theo thời gian trôi qua, hắn còn có thể tái sinh thân thể xuất hiện trước mặt Tô Uyển Thu, bọn họ còn có thể bạc đầu răng long một đời.
Hắn ôm Diệp Dung đi bế quan bảy ngày bảy đêm, cũng không phải đau lòng Diệp Dung. Chẳng qua là vì hắn muốn luyện hóa ra con mắt của Tô Uyển Thu mà cô ta đã nuốt chửng mà thôi.
Sau khi đâm Tô Uyển Thu một nhát, hắn đã trả mắt lại cho Tô Uyển Thu, cũng giao cô cho Niên Niên chăm sóc.
Đúng là Niên Niên bị lưu đày tới vùng đất Hoang Linh. Nhưng Vệ Hủ nói với Diệp Dung như vậy chỉ là vì lừa Tô Uyển Thu. Vệ Hủ hoàn toàn không cho Diệp Dung nhìn thấy Niên Niên.
Niên Niên được Vệ Hủ che chở ở vùng đất Hoang Linh, nhanh chóng trở thành một Đồ Linh Thú vĩ đại.
Cho nên hắn mới yên tâm giao Tô Uyển Thu cho Niên Niên chăm sóc.
Bởi vì còn một bước nhỏ là chế tạo xong đỉnh Tục Hồn. Vệ Hủ không còn cách nào khác, đành phải dùng nguyên thần của mình để thay thế một bước mà Diệp Dung còn thiếu sót.
Điều này có nghĩa là hắn nhất định phải tan thành mây khói thì mới có thể cam đoan an toàn cho muôn dân trong thiên hạ.
Hắn chưa bao giờ hối hận đã làm vậy. Chỉ tiếc nuối là cả đời này, hắn không còn cơ hội nói một câu “Ta yêu nàng” cho Tô Uyển Thu nghe.
Hắn rất yêu cô, cho nên sẵn lòng hy sinh.
Hắn gánh vác mọi đen tối lên vai, chỉ để lại cho cô một ốc đảo biển hoang. Từ nay núi cao biển rộng, mặc cô tự do.
Cô lạnh giọng nói.
- Ta cũng không biết thần chủ Vệ Hủ gì cả!
- Sao có thể chứ?
Nói cho cùng, trẻ con không biết nhìn mặt đoán ý nên ngây thơ nói:
- Thần chủ Vệ Hủ là đại anh hùng của cửu châu lục giới chúng ta đó! Sao lại có người chưa từng nghe nói tới ngài ấy chứ!
- Đúng đấy đúng đấy!
Người khác lần lượt phụ họa.
- Bây giờ mỗi người đều kính ngưỡng thần chủ! Ngài ấy đã hy sinh bản thân mình vì muôn dân trong thiên hạ…
- Ngươi đang nói gì?
Tô Uyển Thu nhíu mày ngắt lời nó, cảm thấy Vệ Hủ trong miệng nó cùng với Vệ Hủ mà cô biết không phải là một người.
Đến bây giờ cô mới phát hiện tại sao Niên Niên rõ ràng bị đưa đến vùng đất Hoang Linh lại sống khỏe mạnh ở biển hoang, còn Đồ Linh Thú bị diệt tộc lại rõ ràng nhìn rất phồn vinh hưng thịnh.
Hơn nữa cô đã bị Vệ Hủ chém chết rồi mà, tại sao lại tỉnh lại trong căn phòng thuở nhỏ của mình ở biển hoang chứ?
- Niên Niên, rốt cục là sao vậy?
Không biết sao, trong lòng Tô Uyển Thu lại có dự cảm kỳ lạ, khiến cô vừa mong chờ lại vừa sợ hãi…
Nghe vậy Niên Niên thở dài như ông cụ non.
- Các ngươi đi ra ngoài trước được không? Ta muốn nói chuyện với mẫu thân một chút.
Nghe nó nói vậy, những con Đồ Linh Thú khác đương nhiên là nghe lời đi ra ngoài.
Niên Niên đóng cửa lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói.
- Mẫu thân, cha viết một bức thư cho người. Người xem xong sẽ biết mấy năm nay rốt cục đã xảy ra chuyện gì…
Nói rồi, nó cẩn thận lấy một bức thư được cất giữ kỹ càng trong ngăn tủ. Nhưng từ nếp gấp trên bức thư có thể thấy được có lẽ nó đã từng đọc rất nhiều lần.
Tô Uyển Thu run rẩy nhận lấy bức thư trong tay Niên Niên. Không biết là ảo giác hay là gì mà cô lại không dám đọc nó…
Một trang giấy mỏng tanh kia dường như nặng ngàn cân, đè nặng trong lòng cô.
…
Thì ra, hắn yêu cô, yêu tận xương, hòa vào máu…
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu, Vệ Hủ lại có thay đổi cảm xúc vì một con Đồ Linh Thú nhỏ vụng về mà ngây thơ.
Một mình hắn xông pha hàng chục triệu năm, đến khi gặp Tô Uyển Thu mới biết mùi vị tình duyên phàm sâu là gì.
Thứ tình cảm rối ren không dứt khoát này đôi khi lại khiến hắn muộn phiền, nổi cơn ghen tuông, lo âu không hiểu tại sao, mừng như điên không biết lý do, nhưng hắn lại không thể chống cự lại cảm giác này.
Hắn tưởng mình bị bệnh. Nhưng khi nhìn thấy thân thể đã từng cực kỳ phù hợp với mình của Diệp Dung, hắn lại cảm thấy tẻ nhạt chán ngấy, thậm chí là bực bội.
Hắn biết, có thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Nhưng hắn không thể yêu Tô Uyển Thu được.
Cô là yêu thú vạn năm khó gặp. Khi cô vừa ra đời, lục giới đã quan sát chặt chẽ quá trình trưởng thành của cô. Hắn cưới cô xác thực cũng vì coi trọng đại cục.
Nhưng từ khi cô dần lớn lên, linh lực của cô cũng càng mạnh hơn. Lục giới đều hoảng sợ, yêu cầu Vệ Hủ giết chết Tô Uyển Thu để phóng thích linh lực.
Dù sao thì việc yêu thú xuất thế làm hại lục giới càng khiến người ta sợ hãi hơn là có một số nơi sập đổ vì thiếu linh khí.
Nhưng Vệ Hủ đã không thể làm chuyện này được.
Sao hắn có thể trơ mắt nhìn tiểu thê tử nhỏ bé đáng yêu của mình lại trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cuối cùng không thể trốn thoát kết cục bị lục giới trừng phạt được chứ.
Vì thế hắn nảy sinh một kế hoạch táo bạo.
Hắn xây dựng đỉnh Tục Hồn chưa bao giờ là vì hồi sinh mẫu thần. Người đã chết không thể sống lại, hắn hiểu rất rõ điểm này.
Hắn cố chấp muốn chế tạo đỉnh Tục Hồn là vì di chuyển linh lực yêu thú trên người Tô Uyển Thu sang người mình, cuối cùng tế sống bản thân mình cho đỉnh Tục Hồn, tinh lọc bộ tộc Đồ Linh Thú một cách triệt để, từ nay về sau không bao giờ lại xuất hiện yêu thú nữa.
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn có thể che chở Tô Uyển Thu không để người khác thương tổn cô, nhưng vì sinh linh trong lục giới quá nhiều, hắn nhất định phải suy xét cho người khác. Hơn nữa những kẻ thống trị khác cũng sẽ không tha cho cô. Nhân Vương chỉ là lính tôm tướng cua trong số đó mà thôi. Vệ Hủ đã che chở cho Tô Uyển Thu không biết bao nhiêu lần trong bóng tối rồi.
Hắn cũng muốn cho Tô Uyển Thu biết tâm ý của mình, nhưng không thể, bởi vì có Diệp Dung.
Hắn biết cô ta si mê mình, nhưng muốn chế tạo đỉnh Tục Hồn thì cần roi độc của cóc thành tinh, đó là thứ không thể thiếu, cho nên hắn không thể chọc giận Diệp Dung được.
Lúc Tô Uyển Thu giết Diệp Dung, hắn thật sự khổ sở.
Vốn dĩ chỉ cần chế tạo đỉnh Tục Hồn xong, hắn tinh lọc bộ tộc Đồ Linh Thú, sau đó có lẽ sẽ mất hết linh khí, nhưng ít ra còn có thể để lại một tia hồn. Theo thời gian trôi qua, hắn còn có thể tái sinh thân thể xuất hiện trước mặt Tô Uyển Thu, bọn họ còn có thể bạc đầu răng long một đời.
Hắn ôm Diệp Dung đi bế quan bảy ngày bảy đêm, cũng không phải đau lòng Diệp Dung. Chẳng qua là vì hắn muốn luyện hóa ra con mắt của Tô Uyển Thu mà cô ta đã nuốt chửng mà thôi.
Sau khi đâm Tô Uyển Thu một nhát, hắn đã trả mắt lại cho Tô Uyển Thu, cũng giao cô cho Niên Niên chăm sóc.
Đúng là Niên Niên bị lưu đày tới vùng đất Hoang Linh. Nhưng Vệ Hủ nói với Diệp Dung như vậy chỉ là vì lừa Tô Uyển Thu. Vệ Hủ hoàn toàn không cho Diệp Dung nhìn thấy Niên Niên.
Niên Niên được Vệ Hủ che chở ở vùng đất Hoang Linh, nhanh chóng trở thành một Đồ Linh Thú vĩ đại.
Cho nên hắn mới yên tâm giao Tô Uyển Thu cho Niên Niên chăm sóc.
Bởi vì còn một bước nhỏ là chế tạo xong đỉnh Tục Hồn. Vệ Hủ không còn cách nào khác, đành phải dùng nguyên thần của mình để thay thế một bước mà Diệp Dung còn thiếu sót.
Điều này có nghĩa là hắn nhất định phải tan thành mây khói thì mới có thể cam đoan an toàn cho muôn dân trong thiên hạ.
Hắn chưa bao giờ hối hận đã làm vậy. Chỉ tiếc nuối là cả đời này, hắn không còn cơ hội nói một câu “Ta yêu nàng” cho Tô Uyển Thu nghe.
Hắn rất yêu cô, cho nên sẵn lòng hy sinh.
Hắn gánh vác mọi đen tối lên vai, chỉ để lại cho cô một ốc đảo biển hoang. Từ nay núi cao biển rộng, mặc cô tự do.
Bình luận facebook