-
Chương 39
Rốt cục Tô Uyển Thu vẫn là yêu thú ngàn năm, cho dù hai mắt bị mù, nhưng linh lực và lực lượng của cô hoàn toàn không thua kém Vệ Hủ.
Thậm chí có thể nói là nhỉnh hơn.
Trong lòng cô có hận nên mỗi chiêu đều cực độc ác. Vệ Hủ nhanh chóng không ngăn cản được, bị Tô Uyển Thu đè tay lên lồng ngực.
- Ngươi vừa nói ta không giết ngươi được đúng không?
Cô khiêu khích nói, kiềm chế thân thể hắn.
- Ta có thể cho ngươi tan thành mây khói ngay bây giờ!
- Vậy thì ra tay đi.
Vệ Hủ hoàn toàn không dao động, vẫn hờ hững như ban sơ mới gặp.
Bàn tay Tô Uyển Thu hơi run rẩy, nhưng vẫn cố nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
- Ra tay đi.
Hắn nhìn cô thật sâu, lập tức nhắm mắt lại.
Nếu kết cục đã được định sẵn là bi kịch thì hãy khiến họ cùng sống chết bên nhau đi… Hắn nghĩ vậy, trái tim nhất thời mềm nhũn.
Nhưng Tô Uyển Thu vẫn do dự.
Cho dù cô cực kỳ hận hắn, nhưng cũng vì cô yêu hắn quá mà thôi.
Bởi vì yêu, nên cô đánh mất tôn nghiêm để được ở bên hắn. Bởi vì yêu, cho nên mãi cho tới cuối cùng mất hết mọi thứ quý giá, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thì ra, không được yêu đúng là một loại tội nghiệt…
Cảm nhận lực lượng trên tay cô dần thả lỏng, trong lòng Vệ Hủ vừa mừng như điên, nhưng cũng cay đắng.
Hắn biết, đến cuối cùng cô vẫn không nỡ.
Hắn cũng biết, chỉ cần có một cơ hội sống, hắn vẫn lựa chọn để cô đơn côi một mình.
Cho nên hắn ra tay trước.
Lưỡi đao sắc bén dứt khoát đâm vào ngực Tô Uyển Thu, ngay chính trái tim cô.
Dường như hoàn toàn không bất ngờ đối với kết cục này, Tô Uyển Thu cười thê lương, muốn nói gì đó, nhưng chỉ hộc máu đen.
- Vốn dĩ nàng có thể giết ta…
Vệ Hủ đỡ thân thể đang dần ngã xuống của cô, ánh mắt đau đớn.
Tô Uyển Thu hừ lạnh, lại phun một búng máu, toàn thân cô run rẩy, giọng nói thoáng mơ hồ.
- Ta không muốn… Giết ngươi… Rồi cô đơn một mình…
- Xin lỗi.
Vệ Hủ bỗng buông đao ra, ôm chặt Tô Uyển Thu vào lòng.
- Xin lỗi…
Nhưng trong khoảnh khắc thanh đao rơi xuống đất, Tô Uyển Thu đã nhắm mắt lại vĩnh viễn.
- Ahhhhhhh!
Cảm nhận thân thể bỗng cứng ngắc của người trong lòng, Vệ Hủ thét dài một tiếng, rốt cục không kiềm nổi gào khóc.
Là ảo giác à…
Tô Uyển Thu ngơ ngác.
Hình như… Cô nhìn thấy Vệ Hủ đang đau lòng khóc vì cô. Bộ dáng thê thảm như thể đánh mất nữ nhân mình yêu nhất trên đời này vậy.
Không thể nào…
Cô lập tức lắc đầu tự giễu. Cô biết mình quá đê tiện, quá quyến luyến hắn, cho nên mới còn nghĩ hắn yêu cô trong lúc này…
Sắp chết rồi, cũng nên tỉnh giấc đi thôi…
Cả đời này, cô chưa bao giờ từng được người cô yêu đáp lại cả.
Cô chỉ nguyện kiếp sau, nón mưa áo khói đời dân dã, cùng người không yêu cũng không oán.
…
- Đây là…
Tô Uyển Thu mơ mảng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Đây là biển hoang?
- Mẫu thân tỉnh lại rồi à?
Một con thú non trong hình dạng đứa trẻ ôm một bát thức ăn đi vào, vừa thấy Tô Uyển Thu ngồi dậy, lập tức vui mừng tới mức luống cuống chân tay.
Tô Uyển Thu còn tưởng mình đang nằm mơ.
- Mẫu thân gì cơ? Sao ta lại ở biển hoang? Ta đang nằm mơ sao?
Tô Uyển Thu hỏi dồn dập, khó tin rằng mình lại không chết.
Đối với Đồ Linh Thú mà nói, không có ánh mắt và trái tim thì chẳng khác nào tan thành mây khói cả. Nhưng cô chẳng những không chết mà còn sống rất tốt!
- Mẫu thân! Người không nằm mơ, người còn sống khỏe mạnh mà!
Thú non vừa dứt lời, đã khóc bù lu bù loa nhào vào lòng Tô Uyển Thu:
- Mẫu thân, Niên Niên đã chăm sóc người ước chừng một trăm năm! Người mới tỉnh lại!
Niên Niên?
Như thể có một tia sấm đánh thẳng vào đầu Tô Uyển Thu, cô cuống quýt ôm đầu thú non quan sát cẩn thận, thế mới phát hiện mặt mũi nó giống hệt Vệ Hủ!
- Niên Niên! Con đúng là Niên Niên của ta!
Tô Uyển Thu vui quá khóc òa, lập tức ôm chặt lấy nó, hai mẹ con nhất thời ôm nhau khóc.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Uyển Thu mới hơi bình tĩnh chút. Cô lau nước mắt trên mặt Niên Niên. Niên Niên cũng rất ngoan lau nước mắt cho cô.
Thân thể Tô Uyển Thu bỗng khựng lại, như là phát hiện điều gì đó…
- Mắt của ta…
Cô mừng rỡ như điên xoa hốc mắt mình, xúc động muốn khóc.
- Mắt của ta lại có thể nhìn thấy được rồi!
- Tốt quá Niên Niên!
Cô kích động lại ôm Niên Niên thật chặt, lau hết nước mắt nước mũi lên người nó.
- Ta lại nhìn thấy được rồi…
- Đúng rồi! Chúc mừng mẫu thân!
Tuy rằng Niên Niên đã sống một trăm lẻ một tuổi, nhưng bộ dáng vẫn là đứa bé mười tuổi, giọng nói non nớt, chẳng qua không biết sao ánh mắt lại có chút bi thương.
- Niên Niên! Nghe nói mẫu thân của ngươi tỉnh lại rồi hả?
Bỗng một con Đồ Linh Thú còn chưa hóa hình người chạy vào.
Ngay sau đó lại có một con khác chạy vào, lại thêm một con…
Chỉ chốc lát sau, căn phòng nhỏ đã bị Đồ Linh Thú nhồi đầy.
- Đây là mẫu thân của Niên Niên hả?
Một con thú non trong hình dáng của tiểu cô nương hâm mộ nhìn Tô Uyển Thu.
- Cô ấy chính là thần hậu trong truyền thuyết đó sao? Thê tử của thần chủ Vệ Hủ?
Nghe cô bé nói vậy, Tô Uyển Thu lập tức lạnh mặt.
Thậm chí có thể nói là nhỉnh hơn.
Trong lòng cô có hận nên mỗi chiêu đều cực độc ác. Vệ Hủ nhanh chóng không ngăn cản được, bị Tô Uyển Thu đè tay lên lồng ngực.
- Ngươi vừa nói ta không giết ngươi được đúng không?
Cô khiêu khích nói, kiềm chế thân thể hắn.
- Ta có thể cho ngươi tan thành mây khói ngay bây giờ!
- Vậy thì ra tay đi.
Vệ Hủ hoàn toàn không dao động, vẫn hờ hững như ban sơ mới gặp.
Bàn tay Tô Uyển Thu hơi run rẩy, nhưng vẫn cố nói.
- Ngươi cho rằng ta không dám sao?
- Ra tay đi.
Hắn nhìn cô thật sâu, lập tức nhắm mắt lại.
Nếu kết cục đã được định sẵn là bi kịch thì hãy khiến họ cùng sống chết bên nhau đi… Hắn nghĩ vậy, trái tim nhất thời mềm nhũn.
Nhưng Tô Uyển Thu vẫn do dự.
Cho dù cô cực kỳ hận hắn, nhưng cũng vì cô yêu hắn quá mà thôi.
Bởi vì yêu, nên cô đánh mất tôn nghiêm để được ở bên hắn. Bởi vì yêu, cho nên mãi cho tới cuối cùng mất hết mọi thứ quý giá, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Thì ra, không được yêu đúng là một loại tội nghiệt…
Cảm nhận lực lượng trên tay cô dần thả lỏng, trong lòng Vệ Hủ vừa mừng như điên, nhưng cũng cay đắng.
Hắn biết, đến cuối cùng cô vẫn không nỡ.
Hắn cũng biết, chỉ cần có một cơ hội sống, hắn vẫn lựa chọn để cô đơn côi một mình.
Cho nên hắn ra tay trước.
Lưỡi đao sắc bén dứt khoát đâm vào ngực Tô Uyển Thu, ngay chính trái tim cô.
Dường như hoàn toàn không bất ngờ đối với kết cục này, Tô Uyển Thu cười thê lương, muốn nói gì đó, nhưng chỉ hộc máu đen.
- Vốn dĩ nàng có thể giết ta…
Vệ Hủ đỡ thân thể đang dần ngã xuống của cô, ánh mắt đau đớn.
Tô Uyển Thu hừ lạnh, lại phun một búng máu, toàn thân cô run rẩy, giọng nói thoáng mơ hồ.
- Ta không muốn… Giết ngươi… Rồi cô đơn một mình…
- Xin lỗi.
Vệ Hủ bỗng buông đao ra, ôm chặt Tô Uyển Thu vào lòng.
- Xin lỗi…
Nhưng trong khoảnh khắc thanh đao rơi xuống đất, Tô Uyển Thu đã nhắm mắt lại vĩnh viễn.
- Ahhhhhhh!
Cảm nhận thân thể bỗng cứng ngắc của người trong lòng, Vệ Hủ thét dài một tiếng, rốt cục không kiềm nổi gào khóc.
Là ảo giác à…
Tô Uyển Thu ngơ ngác.
Hình như… Cô nhìn thấy Vệ Hủ đang đau lòng khóc vì cô. Bộ dáng thê thảm như thể đánh mất nữ nhân mình yêu nhất trên đời này vậy.
Không thể nào…
Cô lập tức lắc đầu tự giễu. Cô biết mình quá đê tiện, quá quyến luyến hắn, cho nên mới còn nghĩ hắn yêu cô trong lúc này…
Sắp chết rồi, cũng nên tỉnh giấc đi thôi…
Cả đời này, cô chưa bao giờ từng được người cô yêu đáp lại cả.
Cô chỉ nguyện kiếp sau, nón mưa áo khói đời dân dã, cùng người không yêu cũng không oán.
…
- Đây là…
Tô Uyển Thu mơ mảng tỉnh lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bỗng hít vào một ngụm khí lạnh.
- Đây là biển hoang?
- Mẫu thân tỉnh lại rồi à?
Một con thú non trong hình dạng đứa trẻ ôm một bát thức ăn đi vào, vừa thấy Tô Uyển Thu ngồi dậy, lập tức vui mừng tới mức luống cuống chân tay.
Tô Uyển Thu còn tưởng mình đang nằm mơ.
- Mẫu thân gì cơ? Sao ta lại ở biển hoang? Ta đang nằm mơ sao?
Tô Uyển Thu hỏi dồn dập, khó tin rằng mình lại không chết.
Đối với Đồ Linh Thú mà nói, không có ánh mắt và trái tim thì chẳng khác nào tan thành mây khói cả. Nhưng cô chẳng những không chết mà còn sống rất tốt!
- Mẫu thân! Người không nằm mơ, người còn sống khỏe mạnh mà!
Thú non vừa dứt lời, đã khóc bù lu bù loa nhào vào lòng Tô Uyển Thu:
- Mẫu thân, Niên Niên đã chăm sóc người ước chừng một trăm năm! Người mới tỉnh lại!
Niên Niên?
Như thể có một tia sấm đánh thẳng vào đầu Tô Uyển Thu, cô cuống quýt ôm đầu thú non quan sát cẩn thận, thế mới phát hiện mặt mũi nó giống hệt Vệ Hủ!
- Niên Niên! Con đúng là Niên Niên của ta!
Tô Uyển Thu vui quá khóc òa, lập tức ôm chặt lấy nó, hai mẹ con nhất thời ôm nhau khóc.
Không biết đã qua bao lâu, Tô Uyển Thu mới hơi bình tĩnh chút. Cô lau nước mắt trên mặt Niên Niên. Niên Niên cũng rất ngoan lau nước mắt cho cô.
Thân thể Tô Uyển Thu bỗng khựng lại, như là phát hiện điều gì đó…
- Mắt của ta…
Cô mừng rỡ như điên xoa hốc mắt mình, xúc động muốn khóc.
- Mắt của ta lại có thể nhìn thấy được rồi!
- Tốt quá Niên Niên!
Cô kích động lại ôm Niên Niên thật chặt, lau hết nước mắt nước mũi lên người nó.
- Ta lại nhìn thấy được rồi…
- Đúng rồi! Chúc mừng mẫu thân!
Tuy rằng Niên Niên đã sống một trăm lẻ một tuổi, nhưng bộ dáng vẫn là đứa bé mười tuổi, giọng nói non nớt, chẳng qua không biết sao ánh mắt lại có chút bi thương.
- Niên Niên! Nghe nói mẫu thân của ngươi tỉnh lại rồi hả?
Bỗng một con Đồ Linh Thú còn chưa hóa hình người chạy vào.
Ngay sau đó lại có một con khác chạy vào, lại thêm một con…
Chỉ chốc lát sau, căn phòng nhỏ đã bị Đồ Linh Thú nhồi đầy.
- Đây là mẫu thân của Niên Niên hả?
Một con thú non trong hình dáng của tiểu cô nương hâm mộ nhìn Tô Uyển Thu.
- Cô ấy chính là thần hậu trong truyền thuyết đó sao? Thê tử của thần chủ Vệ Hủ?
Nghe cô bé nói vậy, Tô Uyển Thu lập tức lạnh mặt.
Bình luận facebook