-
Chương 34
Tô Uyển Thu cho rằng mình sẽ chết, nhưng lại không được như mong muốn.
Cô từ từ mở to mắt, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, có cảm xúc nào đó trong mắt đang lặng lẽ thay đổi.
Trên tường treo một thanh loan đao trang trí được làm từ xương thú, không quá sắc bén, nhưng có lẽ đủ để giết chết cô.
Tô Uyển Thu vịn tường đứng dậy, cô bất ngờ phát hiện thân thể mình khôi phục khá tốt, thậm chí còn có sức lực hơn trước.
Cô vừa cử động đã cảm nhận được linh lực tràn ngập trong cơ thể, không chỉ chứa đầy thân thể cô mà cô cảm thấy mình có thể tụ tập linh lực đó.
Vừa động ngón tay, thanh loan đao kia đã từ trên tường bay tới trong tay cô.
Tô Uyển Thu kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn không do dự đâm thanh loan đao kia vào ngực mình.
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng quát vang lên ngoài cửa, chén thuốc trong tay Vệ Hủ lập tức rơi xuống đất vỡ toang.
Tô Uyển Thu phản xạ nhìn về phía cửa, lúc thấy Vệ Hủ, trong mắt cô không có chút cảm xúc dao động.
Cô cảm thấy linh lực trong cơ thể đang sục sôi, thậm chí khi cô ra tay muốn đâm mình thì nó còn thúc đẩy thêm nữa.
Linh lực của Đồ Linh Thú chưa bao giờ dùng để tấn công. Nhưng vừa rồi Tô Uyển Thu lại cảm nhận rõ ràng khả năng phá hoại của mình.
Thân thể cô đã nảy sinh biến hóa cực lớn.
Nhưng cô không muốn suy nghĩ kỹ càng, bây giờ cô chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Chỉ có cái chết mới giải thoát cho cô khỏi vô tận đau khổ cùng với cô đơn.
Nghĩ vậy, động tác của cô càng mạnh hơn, loan đao đều đâm vào bụng, đau tới mức khiến cô rùng mình.
- Ta đã bảo cô dừng tay rồi mà!
Vệ Hủ lập tức xông tới, giữ chặt cổ tay cô rút loan đao ra.
Loan đao rơi xuống mặt đất, Tô Uyển Thu cũng ngã nhào xuống đất như thể bị rút xương sống ra vậy.
Vệ Hủ nhanh tay ôm lấy cô, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng lời nói vẫn là mệnh lệnh lạnh như băng:
- Ta không cho cô chết! Ta không cho cô chết thì cô không được chết!
Tô Uyển Thu không nói lời nào, cô lạnh lùng ngậm miệng nhìn nam nhân đang ôm cô.
Mắt phải của cô cũng trống rỗng như mắt trái đã bị móc ra, nhìn Vệ Hủ không có yêu, cũng không có hận, chỉ có thất vọng…
Vệ Hủ bỗng cảm thấy bi thương tột vùng. Hắn cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó rất quý giá…
- Thần chủ.
Diệp Dung đúng lúc bước vào từ bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có phản ứng gì.
Với linh lực hiện nay của Tô Uyển Thu thì tự lành là chuyện cực kỳ đơn giản.
Không bao lâu sau, trên người Tô Uyển Thu sẽ không còn vết tích gì như được sống lại vậy.
- Cút…
Vệ Hủ cúi đầu quát. Tô Uyển Thu đã nhắm mắt lại. Lúc này hắn cần một nơi để xả hết cảm xúc căng thẳng của mình. Chỉ cần Diệp Dung lại lên tiếng thì hắn có thể lập tức xé nát cô ta.
- Thần chủ, thiếp có thai rồi…
…
Lúc tỉnh lại, Tô Uyển Thu cũng biết tin này.
Phủ Linh Uyên giăng đèn kết hoa, ngay cả căn phòng hoang vu của cô cũng trở nên hân hoan hơn một chút.
Trái tim cô càng lạnh hơn.
Khi cô còn mang thai Niên Niên, thậm chí còn không có được một căn phòng khô ráo…
Niên Niên…
Nghĩ tới cái tên này, Tô Uyển Thu mới có chút cảm xúc. Cô đau thảm thiết, như thể trái tim bị nghiền thành thịt nát vậy.
Nhưng có thứ khác càng đau hơn…
Lúc Vệ Hủ đè lên người cô, cô giật mình tỉnh táo lại, đánh một chưởng lên vai hắn.
Tuy rằng hắn không hề động đậy, nhưng Tô Uyển Thu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể hắn cứng đờ.
Linh lực của cô đã mạnh tới mức có thể tổn thương Vệ Hủ rồi sao?
Quá mức bất thường…
Nhưng không chờ cho cô nghĩ rõ ràng thì Vệ Hủ đã giữ chặt cô, bắt đầu giở trò.
- Sao hả? Tới giờ rồi sao?
Tô Uyển Thu cười khẩy một tiếng, ra sức vùng vẫy, một quyền một chưởng đều đánh trúng điểm yếu của hắn.
Vệ Hủ nghe vậy ngớ ra, lập tức dùng gần như nửa lực lượng ngăn cô lại, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy.
Chính hắn cũng nghe thấy giọng nói mình đang run rẩy.
Tô Uyển Thu không chống cự nữa. Cô chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt bình thản chết lặng, không thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đó cả.
Cô biết, Vệ Hủ đã có Diệp Dung mà còn hợp hoan với cô là vì ngoài Diệp Dung từng nói để có được Tái Tinh Tử ra thì còn thụ thai Tái Linh Tử vào đúng giờ thì linh lực mới nhiều nhất.
Cho nên hắn đòi hỏi vô độ, ân ái với cô không chỉ một lần đều là có mục đích, có âm mưu cả.
Hắn chưa từng có bất cứ tình cảm nào với cô…
Vệ Hủ thấy cô mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, không còn gì luyến tiếc thì mất hết hứng thú.
Cho dù có khát khao thì cũng đã lạnh rồi.
Hắn dứt khoát đứng dậy, không thèm nhìn cô lấy một cái, mà hắn cũng không dám nhìn, lập tức rời đi.
Lúc ra ngoài hắn không chú ý tới một đôi mắt ẩn nấp trong bóng tối tràn đầy ghen ghét…
Vệ Hủ vừa trở về thư phòng, cầm lấy binh thư đang đọc dở, nhưng không thể nào chú tâm đọc sách được.
Khuôn mặt của Tô Uyển Thu như thể đóng đinh trong đầu hắn, không xua tan được.
Hắn thở dài một hơi, xoa mi tâm mệt mỏi.
Hắn lại cầm cuốn sách trên bàn, đọc chưa tới một khắc thì đã muộn phiền ném sách xuống đất, cam chịu đi đến phòng Tô Uyển Thu.
Nhưng vừa mở cửa ra thì hắn lại thấy Diệp Dung nằm sóng xoài trên mặt đất, bụng bị cắm một thanh đao.
Tô Uyển Thu đang đứng bên cạnh cô ta, tay dính đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ…
Cô từ từ mở to mắt, nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, có cảm xúc nào đó trong mắt đang lặng lẽ thay đổi.
Trên tường treo một thanh loan đao trang trí được làm từ xương thú, không quá sắc bén, nhưng có lẽ đủ để giết chết cô.
Tô Uyển Thu vịn tường đứng dậy, cô bất ngờ phát hiện thân thể mình khôi phục khá tốt, thậm chí còn có sức lực hơn trước.
Cô vừa cử động đã cảm nhận được linh lực tràn ngập trong cơ thể, không chỉ chứa đầy thân thể cô mà cô cảm thấy mình có thể tụ tập linh lực đó.
Vừa động ngón tay, thanh loan đao kia đã từ trên tường bay tới trong tay cô.
Tô Uyển Thu kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn không do dự đâm thanh loan đao kia vào ngực mình.
- Dừng tay!
Đột nhiên một tiếng quát vang lên ngoài cửa, chén thuốc trong tay Vệ Hủ lập tức rơi xuống đất vỡ toang.
Tô Uyển Thu phản xạ nhìn về phía cửa, lúc thấy Vệ Hủ, trong mắt cô không có chút cảm xúc dao động.
Cô cảm thấy linh lực trong cơ thể đang sục sôi, thậm chí khi cô ra tay muốn đâm mình thì nó còn thúc đẩy thêm nữa.
Linh lực của Đồ Linh Thú chưa bao giờ dùng để tấn công. Nhưng vừa rồi Tô Uyển Thu lại cảm nhận rõ ràng khả năng phá hoại của mình.
Thân thể cô đã nảy sinh biến hóa cực lớn.
Nhưng cô không muốn suy nghĩ kỹ càng, bây giờ cô chỉ một lòng muốn chết mà thôi.
Chỉ có cái chết mới giải thoát cho cô khỏi vô tận đau khổ cùng với cô đơn.
Nghĩ vậy, động tác của cô càng mạnh hơn, loan đao đều đâm vào bụng, đau tới mức khiến cô rùng mình.
- Ta đã bảo cô dừng tay rồi mà!
Vệ Hủ lập tức xông tới, giữ chặt cổ tay cô rút loan đao ra.
Loan đao rơi xuống mặt đất, Tô Uyển Thu cũng ngã nhào xuống đất như thể bị rút xương sống ra vậy.
Vệ Hủ nhanh tay ôm lấy cô, hốc mắt hơi đỏ lên, nhưng lời nói vẫn là mệnh lệnh lạnh như băng:
- Ta không cho cô chết! Ta không cho cô chết thì cô không được chết!
Tô Uyển Thu không nói lời nào, cô lạnh lùng ngậm miệng nhìn nam nhân đang ôm cô.
Mắt phải của cô cũng trống rỗng như mắt trái đã bị móc ra, nhìn Vệ Hủ không có yêu, cũng không có hận, chỉ có thất vọng…
Vệ Hủ bỗng cảm thấy bi thương tột vùng. Hắn cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó rất quý giá…
- Thần chủ.
Diệp Dung đúng lúc bước vào từ bên ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có phản ứng gì.
Với linh lực hiện nay của Tô Uyển Thu thì tự lành là chuyện cực kỳ đơn giản.
Không bao lâu sau, trên người Tô Uyển Thu sẽ không còn vết tích gì như được sống lại vậy.
- Cút…
Vệ Hủ cúi đầu quát. Tô Uyển Thu đã nhắm mắt lại. Lúc này hắn cần một nơi để xả hết cảm xúc căng thẳng của mình. Chỉ cần Diệp Dung lại lên tiếng thì hắn có thể lập tức xé nát cô ta.
- Thần chủ, thiếp có thai rồi…
…
Lúc tỉnh lại, Tô Uyển Thu cũng biết tin này.
Phủ Linh Uyên giăng đèn kết hoa, ngay cả căn phòng hoang vu của cô cũng trở nên hân hoan hơn một chút.
Trái tim cô càng lạnh hơn.
Khi cô còn mang thai Niên Niên, thậm chí còn không có được một căn phòng khô ráo…
Niên Niên…
Nghĩ tới cái tên này, Tô Uyển Thu mới có chút cảm xúc. Cô đau thảm thiết, như thể trái tim bị nghiền thành thịt nát vậy.
Nhưng có thứ khác càng đau hơn…
Lúc Vệ Hủ đè lên người cô, cô giật mình tỉnh táo lại, đánh một chưởng lên vai hắn.
Tuy rằng hắn không hề động đậy, nhưng Tô Uyển Thu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể hắn cứng đờ.
Linh lực của cô đã mạnh tới mức có thể tổn thương Vệ Hủ rồi sao?
Quá mức bất thường…
Nhưng không chờ cho cô nghĩ rõ ràng thì Vệ Hủ đã giữ chặt cô, bắt đầu giở trò.
- Sao hả? Tới giờ rồi sao?
Tô Uyển Thu cười khẩy một tiếng, ra sức vùng vẫy, một quyền một chưởng đều đánh trúng điểm yếu của hắn.
Vệ Hủ nghe vậy ngớ ra, lập tức dùng gần như nửa lực lượng ngăn cô lại, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy.
Chính hắn cũng nghe thấy giọng nói mình đang run rẩy.
Tô Uyển Thu không chống cự nữa. Cô chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt bình thản chết lặng, không thấy bất kỳ cảm xúc nào trong đó cả.
Cô biết, Vệ Hủ đã có Diệp Dung mà còn hợp hoan với cô là vì ngoài Diệp Dung từng nói để có được Tái Tinh Tử ra thì còn thụ thai Tái Linh Tử vào đúng giờ thì linh lực mới nhiều nhất.
Cho nên hắn đòi hỏi vô độ, ân ái với cô không chỉ một lần đều là có mục đích, có âm mưu cả.
Hắn chưa từng có bất cứ tình cảm nào với cô…
Vệ Hủ thấy cô mặc cho người khác muốn làm gì thì làm, không còn gì luyến tiếc thì mất hết hứng thú.
Cho dù có khát khao thì cũng đã lạnh rồi.
Hắn dứt khoát đứng dậy, không thèm nhìn cô lấy một cái, mà hắn cũng không dám nhìn, lập tức rời đi.
Lúc ra ngoài hắn không chú ý tới một đôi mắt ẩn nấp trong bóng tối tràn đầy ghen ghét…
Vệ Hủ vừa trở về thư phòng, cầm lấy binh thư đang đọc dở, nhưng không thể nào chú tâm đọc sách được.
Khuôn mặt của Tô Uyển Thu như thể đóng đinh trong đầu hắn, không xua tan được.
Hắn thở dài một hơi, xoa mi tâm mệt mỏi.
Hắn lại cầm cuốn sách trên bàn, đọc chưa tới một khắc thì đã muộn phiền ném sách xuống đất, cam chịu đi đến phòng Tô Uyển Thu.
Nhưng vừa mở cửa ra thì hắn lại thấy Diệp Dung nằm sóng xoài trên mặt đất, bụng bị cắm một thanh đao.
Tô Uyển Thu đang đứng bên cạnh cô ta, tay dính đầy máu, ánh mắt lạnh lẽo đến cực độ…
Bình luận facebook