Tô Uyển Thu biết Vệ Hủ là người đã nói là làm. Nhưng không ngờ rằng hắn lại thật sự lột sạch quần áo cô rồi cột lên giường. Sờ vào từng nơi rồi hỏi cô chỗ nào đã bị người ngoài chạm vào, sau đó đánh dấu vào chỗ đó.
- Ngươi thả ta ra! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta không tằng tịu với người khác!
Tô Uyển Thu vừa tức vừa hận cắn lên vai hắn.
Vệ Hủ hoàn toàn không để ý, chỉ nhìn Tô Uyển Thu bằng ánh mắt sâu thẳm.
Thật lâu sau, chờ đến khi cô cắn mỏi miệng, không chịu nổi mùi máu tươi trong miệng, Vệ Hủ mới chịu buông cô ra.
- Trưa ngày mai, ta sẽ làm nghi thức tinh lọc cho cô ở đài Tru Tiên.
Hắn đứng dậy, chỉnh lý quần áo xộc xệch.
Nghe thấy bốn chữ nghi thức tinh lọc, Tô Uyển Thu lập tức tỉnh táo lại. Cô khó tin nhìn người trước mắt mình:
- Ngươi muốn tuyên bố cho cả thiên hạ biết rằng ta là kẻ lăng loàn hay sao?
- Ta làm thế là vì chuộc tội cho cô.
Vệ Hủ nói nhẹ bẫng, xoay người rời khỏi phòng.
Trước khi ra khỏi cửa, có vẻ như hắn nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói với Tô Uyển Thu:
- Đêm nay ta không về phòng, cô cứ ở đây là được. Sáng mai sẽ có người tới đón cô.
Nói xong, hắn lập tức rời đi.
Tô Uyển Thu sững sờ nằm trên giường. Rõ ràng hắn đối xử với mình tệ bạc tới mức này, nhưng khi hắn nói mình có thể nghỉ ngơi trong phòng hắn thì cô lại không kiềm chế được mà động lòng.
Bởi vì cô nhớ Diệp Dung từng nói rằng Vệ Hủ chưa bao giờ cho phép người ngoài bước vào phòng hắn…
Điều này có phải là chứng minh rằng đối với hắn mà nói, cô hơi đặc biệt một chút hay không?
Nghĩ vậy, Tô Uyển Thu hiếm được ngủ ngon một đêm, buổi sáng nằm ì ra giường.
Diệp Dung vừa vào cửa đã thấy Tô Uyển Thu ngủ an ổn lại thỏa thê như vậy, hận tới mức cào ruột!
Tại sao cô đã cố hãm hại cô ta như vậy mà cô ta vẫn có thể sống thoải mái như thế, còn chiếm lấy giường Vệ Hủ!
Rõ ràng Vệ Hủ không yêu con súc vật này! Rõ ràng hắn càng quan tâm tới mình hơn! Cô nhất định phải chứng minh cho Tô Uyển Thu thấy rõ ai mới là kẻ không được sủng ái!
Nghĩ vậy, cô ta lập tức bước tới, kéo tóc Tô Uyển Thu thật mạnh.
“Shhh…”
Tô Uyển Thu còn đang ngủ ngon thì bỗng bị cơn đau nhức trên da đầu đánh thức. Cô nhìn về phía người kéo tóc mình, lập tức tỉnh táo.
- Cô buông ta ra!
Cô giận dữ gầm lên, thò tay muốn đẩy cô ta ra, nhưng không ngờ Diệp Dung lại nghiêng người tránh thoát, sau đó đánh vào gáy khiến cô hôn mê.
…
Lúc tỉnh lại, Tô Uyển Thu thấy mình trần truồng bị trói vào cây cột Tru Tiên. Vệ Hủ cầm Ngương Sương Nhận đứng trước mặt cô.
Biển người tấp nập dưới đài Tru Tiên. Người đến quan sát có đủ cả tam giới nhân thần phật, thậm chí có mấy du linh cũng bay lượn trên không trung, liên tục ngó nghiêng lên đài.
Điều mà Tô Uyển Thu không mong muốn nhất là khiến bộ tộc Đồ Linh Thú nhìn thấy bộ dáng lúc này của mình.
Vốn tưởng rằng gả cho thần chủ Vệ Hủ là quang vinh biết mấy, nhưng không lâu sau cô đã bị cột trên đài Tru Tiên, bị muôn người phỉ nhổ.
Thú mẹ đứng dưới đài đau lòng nhìn cô. Trong lòng Tô Uyển Thu chua xót hết mức, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê. Nhưng cô biết thú mẹ sẽ càng đau lòng cô hơn, cho nên đành phải luôn cúi đầu, không dám đối mặt với những tộc nhân đang vì cô mà bị giống loài khác nhạo báng.
Cô làm mất mặt Đồ Linh Thú rồi…
Vệ Hủ thấy cô khóc đỏ cả mắt, thân thể run rẩy liên lục, bàn tay cầm Ngương Sương Nhận hơi nắm chặt…
Sắc mặt hắn thay đổi, không thèm nhìn bộ dáng đáng thương của Tô Uyển Thu. Ngương Sương Nhận đều bay ra, đâm vào chỗ yếu hại của Tô Uyển Thu.
Bình luận facebook