-
Chương 20+21
Cô lao ra ngoài, sau đó lập tức trợn tròn mắt.
Vệ Hủ đang bình yên vô sự đứng ở cách đố không xa giằng co với Nhân Vương, còn Diệp Dung thì đứng bên cạnh Vệ Hủ, ánh mắt khiêu khích nhìn Tô Uyển Thu.
Nhân Vương không biết từ đâu tìm đến lệ khí hộ thể, còn kiếm rất nhiều tiểu quỷ ở âm phủ tới làm binh lính, bao vây chặt chẽ quanh phủ Linh Uyên.
- Thần chủ! Đây chính là thần hậu đang ốm đau ở giường mà ngài nói đấy sao?
Nhân Vương nhìn Tô Uyển Thu bằng ánh mắt đầy sát khí.
- Lục soát cho ta!
Hắn ra lệnh một tiếng, bọn tiểu quỷ lập tức ùa vào phòng. Tô Uyển Thu bị chen tới mức không còn chỗ đứng, đành phải dứt khoát đi ra.
Rõ ràng cô vừa nghe thấy Diệp Dung kêu Vệ Hủ bị thương nên mới sốt ruột chạy ra ngoài.
Tại sao bây giờ Vệ Hủ lại lành lặn đứng trước mặt cô vậy?
- Vệ Hủ! Ngươi không sao chứ…
Tô Uyển Thu lại không để ý nhiều như vậy, lập tức bước tới gần Vệ Hủ, sốt ruột hỏi.
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Hủ lạnh lùng ngắt lời.
- Ta đã bảo cô đừng đi ra ngoài rồi mà!
Hắn lại không kiềm chế được cơn giận trong lòng, giữ chặt Tô Uyển Thu chất vấn:
- Cô có biết mình đã phạm tội lớn gì hay không?
- Ta không phạm tội nào cả!
Tô Uyển Thu hét lớn một tiếng, ánh mắt hơi ửng đỏ.
Bất kể cô đang ở đâu thì cũng bận lòng thay hắn, nếu không phải nghe thấy hắn gặp nạn thì sao cô có thể chủ động vướng vào đống rối ren này chứ?
“Bốp…”
Một cái tát giòn tan vang lên.
Vệ Hủ dằn lòng, vung bàn tay lên.
Hắn dùng sức rất mạnh nên Tô Uyển Thu bị đánh nghiêng đầu sang một bên, mãi mà không tỉnh táo lại được.
- Đã tới nước này rồi mà cô còn không chịu thừa nhận sao?
Hắn mắng ra vẻ như muốn tốt cho cô, nhưng lại có ý muốn bắt cô phải thừa nhận.
Tô Uyển Thu cũng cáu kỉnh, vô duyên vô cớ bị hiểu lầm, còn phải chịu sự khinh bỉ của hắn, cô đã làm gì chứ?
Cô căm giận đẩy Vệ Hủ một chút, giọng nói uất ức:
- Ta phải thừa nhận cái gì? Chuyện này có liên quan gì tới ta đâu? Ta hoàn toàn không biết vương chi tử gì cả! Gã đó chỉ là một con cóc thôi, ta đã thấy rõ rồi!
- Ngươi nói con ta là cóc ư?
Nhân Vương hét lên giận dữ, ôm thi thể của gã bịt mặt ra khỏi phòng.
- Thần chủ, đây chính là con trai của Nhân Giới Vương ta đây. Ngài nói chưa từng thấy nó, nhưng tại sao nó lại chết trong khuê phòng của thần hậu?
Mặc dù hắn đang nói chuyện với Vệ Hủ, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào Vệ Hủ, như thể hận không thể giết cô ngay lập tức.
Tô Uyển Thu sợ hãi muốn trốn sau lưng Vệ Hủ, nhưng bị hắn đẩy ra không chút lưu tình.
- Việc đã đến nước này rồi, Nhân Vương thấy phải làm gì bây giờ?
Hắn tỏ vẻ muốn ném Tô Uyển Thu cho Nhân Vương mặc hắn xử trí.
Tô Uyển Thu khó nhìn nam nhân đằng sau. Hắn không phải đã từng nói rằng ngoài hắn ra không ai có tư cách bắt cô chết hay sao?
- Vệ Hủ, ta thật sự không có liên can gì tới chuyện này cả!
Cô vẫn chưa hết hy vọng van xin hắn:
- Ngươi hãy tin ta một lần được không? Chỉ một lần thôi!
Thật ra Vệ Hủ biết rõ, nhất định có uẩn khúc gì đó trong chuyện này.
Vương chi tử đột nhiên xuất hiện trong Linh Uyên, chẳng những qua lại tự nhiên mà còn có thể lẻn vào phủ Linh Uyên. Nếu không có kẻ gian giúp đỡ thì chắc chắn không thể làm được như thế.
Nhưng vương chi tử vừa bị Diệp Dung cho rằng là người tình của Tô Uyển Thu mà giết chết bằng roi độc, sau đó Nhân Vương đã tìm tới cửa, chỉ sợ là sẽ gây ra tranh đấu…
Hiện giờ thế cuộc trong thiên hạ đang rất hỗn loạn. Linh Uyên chỉ có thể chú tâm sinh sản linh lực, nhất thiết không thể bận tâm vào chuyện khác được, nếu không thì…
Hắn nhìn thoáng qua Tô Uyển Thu thật sâu, thở dài:
- Cô ấy là thần hậu, đương nhiên phải trả giá vì sai lầm của mình. Nhân Vương có thể xử trí tùy ý, ta không có ý kiến gì cả.
Nghe vậy, Tô Uyển Thu run lên…
Hắn mói mặc cho người khác xử trí là có ý gì? Là mặc cho nàng bị người khác làm gì cũng được sao?
Tô Uyển Thu cười tự giễu, nước mắt phút chốc chảy ra:
- Nhân Giới Vương, Linh Uyên chủ, chuyện liên quan tới một cái mạng người mà các ngươi cứ thế định tội cho ta một cách sơ sài như vậy sao?
- Chứng cứ vô cùng rõ ràng, ngươi còn gì mà chống chế nữa?
Nhân Vương sa sầm mặt, bực bội nói.
Tô Uyển Thu lau nước mắt, liếc nhìn sắc mặt Vệ Hủ bằng một con mắt còn lại, sau đó lập tức chỉ vào Diệp Dung:
- Kẻ thật sự đã dồn vương chi tử vào chỗ chết chính là Diệp cô nương không rõ lai lịch còn dây dưa với thần chủ!
- Vậy thì đã sao?
Nghe thấy giọng điệu có vẻ cực kỳ châm biếm của cô, Vệ Hủ cau mày:
- Diệp Dung chẳng qua đã thề trung thành với ta mà thôi, thấy cô thông dâm với người khác, ngại cho thân phận thần hậu của cô không thể xúc phạm nên đành phải giết tên gian phu trước. Nói cho cùng, đầu sỏ gây nên vẫn là cô!
Hắn vội vã biện hộ cho Diệp Dung tới vậy sao?
- Được!
Tô Uyển Thu chỉ cảm thấy cay đắng, cô kiềm nén cảm xúc, nghiêm mặt nói:
- Chỉ dựa vào một cỗ thi thể thì sao có thể kết luận rằng hắn chính là vương chi tử được chứ?
- Ta còn chưa tới nỗi không nhận ra xác chết của con ta!
Nhân Vương trừng cô, chòm râu run rẩy vì phẫn nộ.
Tô Uyển Thu cũng không để ý, cô nhìn Vệ Hủ, hít sâu một hơi rồi nói:
- Ta từng thấy khi vị vương chi tử này xông vào phòng thì có đặc trưng cóc thành tinh trên người. Ta nghĩ nếu người phàm tiến vào Linh Uyên mà không có pháp khí hộ thể thì nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử. Ta thấy thân thủ của hắn nhanh nhẹn, còn biết điểm huyệt, bởi vậy hoàn toàn không nghĩ rằng hắn là người phàm. Nhưng sau khi hắn bị giết thì lại hiện ra thân thể phàm thai. Ta nghĩ chỉ có một khả năng…
Cô ngừng lại trong chốc lát, một con mắt trống rỗng bị móc xuống nhìn về phía Diệp Dung:
- Có lẽ hắn bị cóc thành tinh bám vào người.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Dung lập tức trở nên khó coi, ngừng thở:
- Sao… Sao có thể chứ?
- Tại sao lại không thể?
Tô Uyển Thu lớn tiếng ngắt lời:
- Cóc thành tinh vốn là giống loài nịnh hót, lại rất am hiểu dùng chiêu trò độc ác hại người. Ta nghĩ chắc chắn con cóc thành tinh kia đã bị ai đó sai khiến nên bám vào người vương chi tử, muốn áp đặt tội danh thông dâm với vương chi tử cho ta. Đến lúc đó lại vờ như lỡ tay giết chết vương chi tử, sau đó vu tội phá hủy hòa bình hai giới nhân linh cho ta, khiến ta bị muôn người trách móc!
Cô kích động nói, nhìn chằm chằm vào Diệp Dung.
Sắc mặt Diệp Dung lúc xanh lúc trắng. Tô Uyển Thu vừa dứt lời, cô ta thậm chí chột dạ tới mức không đứng vững.
Vệ Hủ chưa bao giờ nhìn thấy Tô Uyển Thu to gan cường thế tới mức này, ánh mắt chợt lóe cảm xúc khó hiểu.
- Thần hậu nói thật sao?
Nhân Vương nhìn về phía Vệ Hủ, tuy là câu hỏi nhưng kỳ thật lại có ý ám chỉ.
Đến nay, tuy rằng Đồ Linh Thú là chủng tộc được lục giới bảo vệ trọng điểm, nhưng vị thần hậu này lại thật sự đặc thù nguy hiểm…
Con trai vô tội bị liên lụy tuy khiến Nhân Vương tức giận, nhưng nếu là bình thường thì cho dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám tùy tiện đến quý phủ Linh Uyên khởi binh hỏi tội. Dù sao thì trong vũ trụ hồng hoang này không ai tôn quý bằng địa vị thần chủ của Vệ Hủ.
Chẳng qua hắn nghe một tên tai mắt nói kẻ bắt cóc vương chi tử là thần hậu mới của phủ Linh Uyên. Cô ta không được sủng ái cho lắm nên có lẽ tịch mịch, bèn bắt cóc vương chi tử.
Nhân Vương đã muốn được sở hữu Đồ Linh Thú từ lâu, dứt khoát thừa dịp này đến đòi lấy.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook