• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (4 Viewers)

  • Chương 426-430

Chương 426 Thần khí định quốc

Mọi người ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy phía trên căn nhà có mấy thanh xà ngang lớn, bên trên vẫn là tường xi măng như cũ.

“Chúng ta đợi sau khi xây tường xong sẽ đặt vài thanh xà ngang lên nóc! Sau đó lại trải tấm xi măng đã làm xong từ trước lên trên, lại dùng xi măng để đông cứng chúng lại, toàn bộ quá trình chỉ cần đến nửa ngày thôi!”

“Vậy là thêm một ngày nữa, đợi phiến đá trên nóc khô và đông lại là việc lớn đã thành!”

“Đây chính là quá tỉnh xây nhà của thần, chỉ cần tạo ra xi măng là có thể sản xuất xi măng thành gạch và tấm xi măng, sau đó có thể tiến hành xây dựa theo quá trình xây nhà, toàn bộ quá trình đơn giản như xếp gỗ vậy!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Bệ hạ và cả các vị đại nhân đây có hài lòng về tốc độ xây nhà của thần không?”

Nữ đế và các quan vô cùng chấn động!

Trong bốn ngày xây ra một căn nhà vừa to vừa kiên cố, bọn họ đâu chỉ vừa lòng thôi đâu?

Đây đúng là quá chấn động, chấn động phát ra từ tận đáy lòng ấy!

Không có bất cứ một tính từ nào có thể hình dung được sự chấn động trong lòng bọn họ!

“Quá tuyệt vời!”

Một vị lão thần lắp bắp trong sự kinh hãi: “Chỉ bốn ngày đã xây xong một căn nhà tốt kiên cố và bền vững, bằng cách này, dân chúng nào còn lo không có nhà ở nữa?”

“Đúng vậy, hơn nữa quy trình sản xuất xi măng lại đơn giản như thế, dễ hơn gạch xanh và gạch đỏ nhiều, cũng tiết kiệm thời gian và tiết kiệm tiền của hơn! Dân chúng cắn răng cũng có thể xây được một căn nhà cho riêng mình!”

“Chẳng trách Lâm đại nhân dám tự tin nói thẳng ra, có loại lợi khí như xi măng này làm sao có thể không làm được?”

“Có xi măng rồi xây nhà cũng có thể đơn giản đến thế!”

Mọi người liên tục khen ngợi.

Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ khiêm tốn: “Các vị đại nhân quá khen rồi, hạ quan hổ thẹn không dám nhận!”

Nữ đế cũng vô cùng khiếp sợ, chỉ có chính mắt nhìn thấy mới biết được sự thần kỳ của xi măng

Xây nhà đã đơn giản như thế, vậy nếu dùng nó để xây cầu và trải đường thì sao, dùng nó để sửa tường thành thì sao?

Dùng nó để xây dựng những công trình khác, ví dụ như công trình thủy lợi thì sao?

Không nghĩ không biết, vừa nghĩ đã sợ hết hồn!

Nếu những công trình này dùng đến xi măng, không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu nguyên vật liệu, không biết sẽ tiết kiệm được bao nhiêu nhân công, không biết sẽ tiét kiệm được bao nhiêu tiền của và lương thực!

Tiền của và lương thực tiết kiệm được này còn có thể làm được bao nhiêu chuyện khác?

Điều này đối với triều đình mà nói chắc chắn là một chuyện lợi nhiều hơn hại, hoàn toàn có thể nhanh chóng tăng mạnh thực lực của Đại Võ!

Chẳng trách ái khanh lại nói xi măng này không thua gì hai thần khí là khí cầu lớn và tàu đệm khí, bây giờ xem ra quả đúng là như vậy!

Ánh mắt nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Tên khốn nạn này lại mang tới cho trẫm một bất ngờ to lớn nữa, thật sự không biết nên thưởng cho hắn thế nào đây!

“Xi măng này có thể xưng là một thần khí định quốc!”

Nữ đế nói trong sự kích động vô cùng: “Có xi măng rồi, mọi người đều có cơ hội được ở trong căn nhà vừa tốt vừa bền vững! Hơn nữa, các công trình về đường, cầu và tường thành đều có thể dùng đến xi măng! Chỉ cần trải xi măng lên là có thể trở nên vô cùng rắn chắc! Như vậy làm sao giang sơn Đại Võ chúng ta có thể không bền vững được?”

“Bệ hạ nói chí phải!” Các quan mỉm cười gật đầu.

“Nhưng ái khanh, trước đó ngươi nói trong ba ngày có thể xây xong nhà, bây giờ đã dư một ngày mất rồi.” Nữ đế cười nói.

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Sở dĩ dư ra một ngày là vì lần đầu tiên mọi người dùng xi măng xây nhà vẫn chưa quen thuộc cho nên hành động chậm! Đợi sau khi mọi người làm quen với cách sử dụng xi măng, trong một ngày đã có thể đào xong móng nhà và xây xong tường, lại đợi một ngày để tường đông cứng lại, đến ngày thứ ba làm mái, vậy chỉ ba ngày đã vừa vặn đủ rồi!”

Mọi người mỉm cười gật đầu, vô cùng đồng ý.

“Ngoài ra, xưởng xi măng của chúng ta vừa mới xây dựng nên sản lượng xi măng có hạn, đợi xưởng xi măng của chúng ta mở rộng và sản xuất được nhiều xi măng hơn, tốc độ xây nhà chắc chắn cũng sẽ tăng nhanh! Một ngày xây cả nghìn căn nhà thậm chí là chục nghìn căn cũng không thành vấn đề!”

“Nhất định phải mở rộng, triều đình sẽ dốc toàn sức ủng hộ!” Nữ đế lớn tiếng nói.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tiếp tục tham quan đi dạo, suốt một đường liên tục than thở quá sức tuyệt vời.

Bọn họ cũng càng lúc càng có niềm tin hơn về những gì Lâm Bắc Phàm đã nói, trong vòng hai tháng có thể cho một triệu dân tị nạn có nhà ở, trong ba tháng xây xong thành .

Cho dù ba tháng không được thì một năm cũng có thể làm được! Một năm xây xong một tòa thành còn chưa đủ thần kỳ hay sao?

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người tới trước mấy bản vẽ lớn.
Chương 427 Không thể giữ riêng được

“Ái khanh, đây là gì vâỵ?” Nữa đế khó hiểu.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ và các vị đại nhân, mời nhìn, đây là bản vẽ về hiệu quả xây dựng thành phố mà thần đã vẽ!”

Nữ đế và các quan nhìn thấy lại rơi vào trong chấn động!

Chỉ thấy trong bức vẽ là các ngôi nhà san sát nối tiếp nhau, chỉnh tề và ngay ngắn, đường xa rộng rãi thẳng tắp giao nhau, tường thành cao lớn và kiên cố, có thể ngăn được kẻ địch bên ngoài!

Loại cảm giác này phải hình dung thế nào?

Giống như người hiện đại nhìn thấy thành phố công nghệ trong tương lai vậy!

“Ái khanh, thứ này thật sự có thể thực hiện được sao?” Nữ đế kích động đến mức có hơi nói năng lộn xộn.

“Đương nhiên có thể!”

Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng kích động, há miệng giang hai tay ra lớn tiếng nói: “Chỉ cần cho thần ba tháng, tòa thành kỳ tích này sẽ mọc lên từ mảnh đất này, sừng sững mãi không ngã!”

“Hay hay hay!” Nữ đế kích động khen hay.

Lúc này, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm đứng ra với vẻ mặt lo lắng: “Bê hạ, hay thì hay nhưng xây dựng như vậy tiền bạc và lương thực của triều đình chúng ta trên cơ bản không thể chống đỡ được! Đặc biệt là lương thực, thật sự không đủ!

Mọi người lập tức bị hắt cho một gáo nước lạnh, tâm trạng vui mừng bị quét sạch đi hết.

Tiền Viễn thâm quay đầu nhìn về phía Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, ngươi đã nói sẽ không tốn tài nguyên của triều đình mà vẫn có thê xây dựng được tòa thành này, nhưng sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”

Mọi người đều quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm, xem hắn đáp thế nào.

“Tiền đại nhân không hỏi thì bản quan cũng sẽ nói ra mà!”

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tuy rằng bây giờ triều đình ta vẫn chưa có tiền và lương thực nhưng rất nhiều thế tộc phú thương đều có! Chúng ta kêu bọn họ móc tiền ra không phải là được rồi sao?”

“Không được không được!”

Các lão thần đều lắc đầu: “Loại chuyện này vi phạm đạo đức, hơn nữa còn không phù hợp với pháp luật, không đến nước bất đắc dĩ thì không thể làm như vậy, bằng không sẽ thành quan bức dân phản!”

Lâm Bắc Phàm làm ra động tác duỗi tay móc tiền, cười bảo: “Các vị đại nhân yên tâm, bản quan có thể khiến bọn họ chủ động móc tiền và lương thực ra! Hơn nưa còn vô cùng tích cực giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút ấy chứ!”

“Ế?”

Mọi người vô cùng ngạc nhiên và tò mò, vậy mà lại kêu các thế gia phú thương chủ động móc tiền ra sao?

Hơn nữa còn giành nhau, vội vã đến mức chỉ sợ chậm hơn một phút?

Bọn họ thật sự thấy không đáng tin cho lắm!

Phải biết rằng, đám người như bọn họ đều là kiểu không có lời thì không dậy sớm, chỉ biết đựng tiền vào trong túi mà thôi, nếu không có lợi ích lớn gì đó thì chắc chắn sẽ không móc tiền ra ngoài!

“Ái khanh, ngươi tính làm thế nào?” Nữ đế hỏi.

“Bệ hạ, ngươi xem chất lượng xi măng tốt như vậy, một khi đông cứng có thể sánh ngang với đá! Ứng dụng lại lớn biết bao nhiêu, có thể dùng để xây nhà, có thể dùng để sửa cầu sửa đường, bất cứ công trình nào cũng có thể dùng đến! Điểm mấu chốt nhất là giá cả còn không đắt, nếu như mang ra bán, các ngươi nói xem ai không muốn nào?” Lâm Bắc Phàm vô cùng đắc ý.

“Bán xi măng? Không được không được, đây là lợi khí của quốc gia, nên để cho quốc gia dùng chứ làm sao có thể bán cho cá nhân được?”

“Đúng đó, tuyệt đối không thể bán, còn phải cấm người khác sử dụng và sản xuất nữa!”

Các quan đồng loạt lắc đầu, nữ đế cũng duy trì thái độ phủ định.

Đồ tốt thì phải nắm trong tay, giống như khí cầu lớn và tàu dệm khí! Mình có, người khác không có thì mới có thể duy trì ưu thế dẫn đầu được!

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Bệ hạ, các vị đại nhân, ta vô cùng thấu hiểu suy nghĩ của các ngươi, nhưng chúng ta làm như vậy cũng vô dụng, sớm muộn gì cách sản xuất xi măng cũng sẽ lộ ra ngoài, một khi lộ ra ngoài người khác cũng có thể sản xuất xi măng, hoàn toàn không thể ngăn được!”

“Sao lại không ngăn được?”

“Bởi vì xi măng không giống với tàu đệm khí và khí cầu lớn có hàm lượng kỹ thuật cao như vậy, có thể hình thành hàng rào kỹ thuật, còn cách sản xuất xi măng lại rất đơn giản, chỉ cần khai thác đất sét và đá vôi ra, nung chín rồi lại trộn chung với xỉ sắt là có thể tạo thành xi măng rồi, người thường nhìn một cái là biết!”

“Nguyên liệu cũng đơn giản, chỉ cần đất sét, đá vôi và xỉ sắt, trừ xỉ sắt khá khó thu thập được ra thì hai thứ còn lại đều dễ dàng tập trung được, như vậy làm sao mà ngăn được?”

“Ở đây chúng ta còn có cả triệu nhân công, mỗi ngày người tới người lui, nói không chừng đã sớm lộ ra ngoài rồi!”

Mọi người đều im lặng hết, chấp nhận một sự thật này.

“Thay vì như thế còn không bằng mang ra kiếm tiền!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Ứng dụng của xi măng rộng rãi, cung không đủ cầu cho nên chúng ta có thể bán xi măng như một mặt hàng độc quyền của triều đình giống như muối và sắt vậy, tuyệt đối có thể mang tới lợi nhuận không ngừng cho triều đình ta!”

“Bản quan đã nghĩ xong cả rồi, chúng ta có thể biến nơi này trở thành khu vực sản xuất xi măng chính, xi măng được sản xuất ở đây sẽ tiêu thụ ra toàn quốc! Muốn tiêu thụ xi măng thì cần phải có người bán, đối với một lợi khí xây nhà như xi măng này, có thương nhân nào lại không cần?”

“Lúc này, chúng ta có thể thiết lập một chế độ cống hiến!”
Chương 428 Thần khí phát tài

“Chỗ này của chúng ta đang tiến hành xây dựng quy mô lớn, thiếu lương thực, thiếu quần áo và thiếu tiền, cái gì cũng thiếu hết, chỉ cần bọn họ cống hiến mấy thứ như tiền, lương thực và ảo bông của mình để xây dựng, ai cống hiến nhiều thì chúng ta sẽ cho người đó độc quyền bán xi măng, có thể tiêu thụ xi măng của triều đình chúng ta!”

“Bằng cách này, vật tư của chúng ta không phải đã được giải quyết rồi sao?”

Mọi người đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Có thể cầm được độc quyền bán xi măng dù sao cũng chỉ là số ít người, không cầm được quyền bán xi măng cũng không sao, chỉ cần cống hiến to lớn thì vẫn sẽ có hồi đáp như cũ!”

“Chúng ta có thể đặt ra thật nhiều chính sách ưu đãi về thuế trong thành phố để trao tặng lại cho những người đã cống hiến này! Ví dụ như miễn thuế trong ba năm, giảm một nửa thuế trong năm năm… chắc chắn sẽ thu hút nhiều thương nhân đến đây để mở xưởng làm ăn, kéo theo kinh tế ở nơi này phát triển, lại giải quyết được vấn đề công việc và cái ăn của rất nhiều người.”

Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ, các vị đại nhân, như vậy vấn đề vật tư không phải đã giải quyết xong rồi sao? Không chỉ giải quyết được vấn đề vật tư mà đồng thời còn giải quyết xong vấn đề như lượng thực và ăn ở đi lại sau này của các dân tị nạn, triều đình chúng ta còn có thể kiếm được kha khá từ trong này, lẽ nào như vậy không tốt hay sao?”

Nữ đế dẫn đầu vỗ tay, các quan cũng vỗ tay theo!

Nữ đế kích động nói: “Hay! Đúng là quá hay! Kế này của ái khanh nếu làm thỏa đáng chắc chắn có thể giải quyết vấn đề của cả triệu người dân tị nạn, đồng thời có thể giúp triều đình thu được lợi từ trong đó, một mũi tên trúng nhiều đích!”

Các quan cũng vô cùng kích động.

“Đúng vậy, thần có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được kế sách như vậy.”

“Nếu xử lý tốt, toàn bộ vấn đề đều có thể được giải quyết dễ dàng!”

“Hơn nữa cống hiến đủ nhiều còn có thể bù lại những tổn thất trước đây của chúng ta!”

“Kế này quá tuyệt vời!”

Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm với đôi mắt tỏa sáng giống như nhìn thấy bảo bối tuyệt thế vậy: “Ái khanh, có đôi khi trẫm thật sự muốn bổ đầu ngươi ra xem, tại sao ngươi luôn có nhiều ý tưởng tuyệt diệu như vậy, ngươi đúng thật là phúc tinh mà ông trời phái xuống cứu vớt Đại Võ ta!”

“Cảm ơn bệ hạ đã khen ngợi, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm khiêm tốn đáp.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Một chuyện không phiền đến hai chủ, ái khanh, nếu việc này đã là ngươi đề ra vậy sẽ do ngươi quản lý đi, trẫm hết sức ủng hộ, đợi sau khi làm xong chuyện này lại luận công ban thưởng sau!”

“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm cười.

Đặc khu kinh thế ở dị giới sắp mọc lên từ trong tay ta rồi!

Trong lòng hắn nghĩ ngợi, vậy mà lại có chút kích động nho nhỏ!

Lâm Bắc Phàm đi phác thảo một bản phương án kế hoạch suốt cả đêm, sau khi giao cho bệ hạ và các quan xem cũng có được phê duyệt, hắn lập tức công bố với thiên hạ!

Để hỗ trợ một triệu người dân tị nạn xây dựng thành mới, triều đình kêu gọi những vật tư cần thiết như lương thực, vải bông, than củi từ các tầng lớp trong xã hội.

Mười người cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng của triều đình trong năm năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng mười một đến ba mươi được tới thành mới xây xưởng kinh doanh, miễn thuế năm năm, giảm một nửa thuế trong ba năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng ba mươi mốt đến sáu mươi được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế ba năm, giảm một nửa thuế trong hai năm!

Người cống hiến nhiều nhất từ hạng sáu mươi mốt đến một trăm được tới thành mới xây xưởng làm ăn, miễn thuế hai năm, giảm một nửa thuế trong một năm!

Những người có cống hiến nổi bật cũng có thể được xét giảm thuế!

Về phần xi măng là gì thì phía sau có một đống giới thiệu dài dằng dặc, thần khí xây nhà, lợi khí sửa cầu sửa đường, thần khí định quốc gì đó… chém gió đến mức chỉ trên trời có chứ dưới đât không có!

Còn kêu gọi mọi người tới thành mới tham quan, tự nhiên mọi chuyện đều sẽ rõ.

Lần này cũng khiến lòng tò mò của mọi người nổi lên.

“Rốt cuộc xi măng là thứ gì, thật sự có thể lợi hại đến vậy sao? Trong ba ngày có thể xây xong một căn nhà kiên cố bền vững, thật sự thần kỳ đến thế ư? Sao ta thấy không tin được thế nhỉ?”

“Ta cũng không tin cho lắm, tốc độ này nhanh quá rồi, ta xây một ngôi nhà tranh cũng mất bảy đến tám ngày rồi, mấy loại đại viện bền vững đó không đến một, hai tháng thì hoàn toàn không xong nổi đâu!”

“Nghe nói xi măng là do Lâm đại nhân phát minh ra, trước đây Lâm đại nhân đã phát minh ra khí cầu lớn bay lên trời và tàu đệm khí nổi trên mặt nước rồi, cả hai đều phát huy được hiệu quả không tầm thường, xem ra xi măng này có khả năng cũng là một thứ tốt như vậy!”

“Ngược lại có thể đi xem thử xem thế nào!”

“Còn bên dưới nữa này, mức độ ưu đãi giảm thuế này quá lớn, nhìn vào khiến ta cũng muốn đi kinh doanh luôn quá!”

Rất nhiều thương nhân đã động lòng!

Nếu xi măng thật sự thần kỳ như triều đình tâng bốc vậy đó chắc chắn là một thần khí xây nhà rồi, đồng thời cũng là thần khí phát
Chương 429 Quyên góp vật tư

Trên đời này ai lại không muốn có căn nhà riêng của mình?

Ai lại không muốn sở hữu một căn nhà kiên cố bền vững lại còn rẻ?

Bây giờ cơ hội đang ở ngay trước mắt rồi!

Nếu có thể nhận được độc quyền bán của triều đình, chắc chắn có thể kiếm được một khoản!

Cho dù không lấy được quyền kinh doanh xi măng thì vì chính sách ưu đãi giảm thuế bên dưới cũng đáng để đi xem đấy chứ!

Miễn thuế nhiều năm như thế số tiền tiết kiệm được toàn là bạc trắng cả!

Mà số bạc tiết kiệm được lại có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Người làm ăn nhạy cảm ở phương diện này nhất!

Vì thế các thế gia thương nhân đều phái đại diện tới thành mới, người tới nhanh nhất hiển nhiên là thế gia thương nhân ở ngay trong kinh thành rồi.

Bọn họ nhìn thấy những căn nhà được sắp xếp ngay ngắn, dày đặc đến mức liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối, cũng khiến bọn họ kinh ngạc đến suýt rớt cả mắt: “Những ngôi nhà này đều được xây dựng trong mấy ngày này sao?”

“Hiển nhiên rồi, trăm nghe không bằng một thấy, bản quan còn có thể lừa các ngươi được chắc?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói.

“Lâm đại nhân, nơi này tổng cộng có bao nhiêu căn nhà vậy?”

Lâm Bắc Phàm duỗi một ngón tay ra cười đáp: “Từ lúc chúng ta khởi công xây dựng cho tới nay đã được mười ngày, trước mắt tổng cộng xây được khoảng một nghìn căn rồi.”

“Trong mười ngày đã xây được một nghìn căn rồi á?”

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả đều chết lặng đi!

Phải biết rằng quy mô của những căn nhà này đã tương đương với một huyện thành nhỏ rồi! Bọn họ chỉ tốn mười ngày đã xây ra một huyện thành nhỏ!

“Thần tích, đây đúng là thần tích!”

Có thương nhân vô cùng kích động đến mức nói năng lộn xộn.

“Quá nhanh, trung bình mỗi ngày xây được một trăm căn nhà, đây là tốc độ mà thảo dân không dám nghĩ đến! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thảo dân tuyệt đối sẽ không tin!” Lại có một thương nhân lắp bắp nói.

“Nếu không phải nơi này là một khu đất bằng phẳng thì ta cũng không tin có thể xây nhà nhanh được đến vậy!” Mọi người đều sợ hãi than.

Nhưng Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu, nói với vẻ hơi ghét bỏ: “Vẫn quá chậm!”

“Như thế mà vẫn còn chậm sao?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Đúng là quá chậm! Chủ yếu vẫn là do điều kiện sản xuất hạn chế, sản lượng xi măng còn lâu mới đủ, nếu cho bản quan đủ xi măng thì…”

Hắn mở rộng vòng tay ra, nói một cách vô cùng tự tin: “Bản quan tin rằng chỉ trong một tuần có thể xây xong toàn bộ nhà, trong hai tuần có thể xây ra một tòa thành mới!”

Các thương nhân lớn cảm giác bị hớ rồi!

Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người vào trong những dãy nhà này rồi cười bảo: “Các ông chủ, những căn nhà này đều dùng xi măng để xây lên, các ngươi nhìn thử xem hiệu quả thế nào? Có chắc chắn không, có bền vững không?”

Bọn họ tìm người tới thử, phát hiện ra thật sự rất chắc chắn và bền vững, có thể che mưa chắn nước, còn có thể ngăn lửa, tương tự với căn nhà mà bình thường bọn họ vẫn ở!

Nhưng một căn nhà như vậy chỉ mất ba ngày đã xây xong, hơn nữa còn vô cùng rẻ, có thể thỏa mãn nhu cầu chốn ở của đại đa số người, thị trường này thật sự quá rộng lớn!

Đây là miếng bánh ngọt to cỡ nào, cứ nghĩ một chút đến bất động sản bây giờ là biết!

“Lâm đại nhân, làm thế nào mới có thể nhận được độc quyền bán xi măng?” Có người không nhịn được mà hỏi.

Mọi người đều liếc mắt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Điều kiện đã sớm đưa ra rồi, thành mới của chúng ta đang dốc sức xây dựng, cần hỗ trợ các loại vật tư như lương thực, rau xanh, vải bông, dầu đốt… chỉ cần các vị cống hiến vật tư dư thừa ở nhà mình ra, mười người có cống hiến nhiều nhất có thể nhận được độc quyền bán xi măng!”

“Cho dù không lấy được độc quyền bán xi măng thì cũng không sao, chỉ cần các ngươi tới nơi này xây xưởng làm ăn, chúng ta sẽ cung cấp các loại chính sách ưu đãi giảm thuế cho các ngươi, còn miễn phí cung cấp địa điểm, lắp đặt thiết bị nguyên bộ để mọi người yên tâm làm ăn!”

“Tốt quá rồi!”

Mọi người vô cùng kích động.

Sau khi các thương nhân hào hứng tham quan hết một ngày đã lập tức trở về chuẩn bị vật tư.

Ngày hôm sau đã có những xe vật tư nối tiếp nhau chở đến nơi này.

Cùng lúc đó, thông qua những lời truyền miệng của các thương nhân ở kinh thành mà tác dụng của xi măng đã được rất nhiều người biết.

Liên quan đến chính sách ưu đãi ở thành mới cũng được nhiều người biết đến hơn.

Vì thế càng có nhiều thương nhân chạy tới đây tham quan, mỗi ngày đều nườm nượp như mắc cửi.

Một ngày ác chiến nhất còn tiếp đến ba trăm thương nhân!

Mọi người đều hào hứng đi tới và thắng lợi trở vè, thầm nghĩ chuyến đi này không tệ.

Mà vật tư được vận chuyển tới nơi này cũng càng ngày càng nhiều.

Bây giờ trên cơ bản lương thực đã thực hiện được cung bằng cầu, không cần triều đình tiếp tục tiếp tế lương thực nữa.

Mấy nhu yếu phẩm như chăn bông, dầu và gỗ cũng dần trở nên phong phú.

Cuộc sống của nhóm dân tị nạn càng ngày càng tốt hơn.

Có nhà ở miễn phí, mỗi ngày đều có thể ăn no cơm, uống no nước, lạnh còn có chăn bông đắp, người thân và bạn bè đều ở bên này, không có ai bóc lột bọn họ, cuộc sống càng ngày càng có hy vọng hơn!
Chương 430 Khách quý

Ai có thể ngờ được nửa tháng trước bọn họ vẫn còn là dân tị nạn sống lang thang, nhịn đói nhịn khát!

Cuộc sống bây giờ còn thoải mái hơn khi bọn họ ở Giang Nam!

Ánh mắt bọn họ không kìm được mà nhìn về phía người trẻ tuổi đang cười nói vui vẻ giữa các thương nhân kia.

Chính vị đại nhân trẻ tuổi đó đã cứu bọn họ ra khỏi vực sâu, lại mang tới tất cả những điều tốt đẹp này cho bọn họ!

Cảm ơn ngươi, phủ thừa đại nhân!

Bây giờ Lâm Bắc Phàm thật sự quá bận!

Ngoại trừ phải quản lý Quốc Tử Giám và quản lý các sự vụ trong kinh thành ra thì bây giờ còn phải bận xây dựng thành mới!

Không có phương diện nào có thể tách rời khỏi hắn.

Cũng may hắn là một Tông Sư, sức lực dồi dào, thể lực căng tràn, bằng không thật sự có thể mệt xỉu ngang mất!

Nhưng cho dù là như thế hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, đặt biệt là khi đối diện với nữ nhân.

Lúc này Lý Sư sư và Lý Ngọc Tâm bưng một bát canh hạt sen cùng nhau đi vào.

Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm lập tức tái nhợt hơn một phần.

Lý Sư Sư đau lòng nói: “Tướng công, nghỉ ngơi một lúc trước đi, uống ít canh rồi hãng tiếp tục làm việc!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Công vụ còn chưa làm xong, không thể nghỉ ngơi được!”

Lý Sư Sư oán trách một tiếng: “Bận đến đâu cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể mình chứ, mấy công vụ này để ngày mai làm cũng chưa muộn, bây giờ việc quan trọng nhất của ngươi là phải nghỉ ngơi cho tốt!”

Nói xong, nàng đặt công vụ trước mặt Lâm Bắc Phàm qua một bên, kêu hắn nghỉ ngơi uống canh trước.

Sau khi Lâm Bắc Phàm uống được vài ngụm đã no.

Lúc này, Lý Ngọc Tâm lặng lẽ đi ra sau lưng hắn, giúp hắn ấn huyệt Thái Dương để hắn thoải mái hơn.

Lâm Bắc Phàm lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc đó, ngửi rồi lại thấy vô cùng dễ chịu, hắn nhắm mắt nói: “Ngọc Tâm cô nương, cảm ơn nhé, vất vả cho ngươi rồi!”

“Đại nhân mới là người vất vả chân chính!”

Lý Ngọc Tâm nói với vẻ đau lòng: “Đại nhân vì thu xếp cho trăm vạn dân tị nạn mà đi sớm về khuya, thức khuya dậy sớm, chút vất vả này của dân nữ có tính là gì, đại nhân, sau này mỗi ngày dân nữ đều sẽ tới đây mát xa cho ngươi một lần!”

“Cảm ơn Ngọc Tâm cô nương.” Lâm Bắc Phàm cảm động đáp.

“Không cần cảm ơn, đây là việc dân nữ nên làm.” Trong lòng Lý Ngọc Tâm rất mừng rỡ.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cảm giác được trên chân khác thường, mở mắt ra nhìn lại phát hiện thấy Lý Sư Sư đang siết nắm tay nhỏ, giúp hắn xoa bóp cơ bắp ở chân, mới hỏi: “Sư Sư, ngươi đang làm gì thế?”

Lý Sư Sư cười đáp: “Tướng công, đây là tay nghề ta mới học được của Ngọc Tâm đó! Khoảng thời gian này ngươi vất vả quá, chạy lên chạy xuống miết, thiếp thân giúp ngươi xoa bóp chân, hy vọng ngươi sẽ thoải mái hơn!”

“Sư Sư, ngươi đúng là người vợ tốt của ta!”

Lúc này, tiểu quận chúa ồn ào chạy vào: “Lâm Bắc Phàm! Lâm Bắc Phàm…”

Kết quả nhìn thấy một màn kinh hãi này, cả người Lâm Bắc Phàm xụi lơ trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ vậy!

Trước mặt tiểu quận chúa toàn dấu chấm hỏi.

Hắn bị sao thế nhỉ?

Mới một ngày không gặp sao đã yếu như vậy rồi sao?

Có phải tối qua lại lén lút rúc ở cái chỗ khỉ gió nào rồi không?

“Lâm Bắc Phàm, ngươi… sao thế?” Tiểu quận chúa thận trọng hỏi.

“Mấy ngày nay tướng công bận chuyện xây thành mới cho nên rất mệt!” Lý Sư Sư thở dài một tiếng.

“Hóa ra là như vậy!”

Tiểu quận chúa ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhìn bộ dáng chỉ muốn chết quách đi cho xong này của hắn, có hơi đau lòng hỏi: “Lâm Bắc Phàm, bây giờ ngươi thấy sao rồi, có cần ta gọi ngự y tới khám cho ngươi không?”

Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi bàn tay yếu ớt về phía nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu quận chúa chớp mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.

“Ta mệt lắm, đưa cái mặt nhỏ của ngươi tới cho ta nhéo một cái!”

Tiểu quận chúa: “…”

Vừa định nổi giận nhưng nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, nghĩ đến nỗi khổ mấy ngày nay mà hắn phải chịu, tiểu quận chúa lại mềm lòng, nói: “Chỉ nhéo một cái thôi đó, không cho phép nhiều hơn đâu!”

“Tiểu quận chúa, ngươi thật tốt!”

Vì thế Lâm Bắc Phàm nhéo mặt tiểu quận chúa, nhắm mắt lại lén cười, nảy thật, thú vị phết!

Không lâu sau, Đại Lực đi vào: “Thiếu gia, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân tới, có chuyện muốn gặp ngươi!”

Lâm Bắc Phàm vô cùng ngạc nhiên, từ khi hắn vào triều làm quan cho tới nay, vị quan lớn đầu tiên mà hắn đắc tội chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, hai người có thể nói là kẻ thù chính trị, là loại cả đời không bao giờ qua lại với nhau ấy!

Không ngờ lại có một ngày đối phương sẽ tới tìm hắn!

“Đại Lực, ngươi đi nói với hắn ta đợi một lúc, thuận tiện pha một cốc trà, lát nữa ta sẽ tới!”

“Vâng, thưa thiếu gia!”

Một lúc sau, Lâm Bắc Phàm gặp được Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu trong đại đường, hắn chắp tay cười bảo: “Cao đại nhân, thật đúng là khách quý, không ngờ ngươi lại tới chỗ ta làm khách đấy, ha ha!”

“Khụ khụ…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom