-
Chương 731-735
Chương 731 Con hổ giấy
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, vi thần kiến nghị chúng ta đừng nói nữa, cứ động thủ luôn đi! Hai nước trực tiếp lấy binh mã, vũ khí đấu một trận! Ai thắng thì Đa La sẽ thuộc về người đó!"
Lần này đến lượt tam hoàng tử phải thay đổi sắc mặt Ban đầu hắn ta còn tưởng bản thân mình đã đủ ngông cuồng rồi, ấy thế mà chẳng ngờ cái tên này lại càng ghê gớm hơn, hắn không muốn phí lời, cứ khai chiến luôn cho xong!
Tam hoàng tử lén lau mồ hôi lạnh.
“Ái khanh, đối thủ là Đại Viêm đấy, một hoàng triều cũng không kém cạnh gì chúng ta! Hai nước mà đánh nhau thì dù thắng hay thua mọi người đều sẽ tổn thất trầm trọng! Hơn nữa nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, như vậy có vẻ không tốt đâu!” Nữ đế lo lắng nói.
Tam hoàng tử len lén gật đầu, nói hay lắm! Nữ đế vẫn là người thông minh đại nghĩa nhất!
Trận chiến này không đánh thì hơn!
Lâm Bắc Phàm lại khẽ mỉm cười, hắn nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần xuất mã thì bệ hạ còn lo gì nữa? Vị thần đã trải qua nhiều trận chiến như vậy, có trận nào không giảm thiểu tổn thất về mức nhỏ nhất đâu? Còn về dân chúng thì bệ hạ càng không cần lo lắng, vị thần chắc chắn sẽ đánh đến Đại Viêm, người gặp tai ương cũng chỉ có bách tính của Đại Viêm chứ không phải chúng ta!"
Trong lòng tam hoàng tử đang không ngừng đậu má Cái tên cuồng chiến tranh này! Trông thì hiền lành lương thiện, ấy thế mà lòng dạ hiểm độc, đúng là nhìn lầm ngươi rồi!
Nữ đế vẫn rất lo lắng: “Thế nhưng đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng thì tất nhiên rất tốt, nhưng nhỡ thua thì tổn thất là thứ chúng ta khó có thể gánh chịu được! Ái khanh, ngươi nắm chắc được mấy phần?"
Tam hoàng tử lén lút gật đầu, nữ đế nói đúng lắm!
Đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng rồi sẽ tốt, nhưng thua thì sẽ thảm, chuyện này không phải chuyện có thể lôi ra để đánh cược đâu!
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn bảo: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi vậy là không đúng rồi!"
Nữ đế chau mày: “Có gì không đúng?"
“Bệ hạ, bệ hạ phải hỏi bọn họ có thể nắm chắc được mấy phần mới đúng!” Lâm Bắc Phàm nói một cách kiêu ngạo: “Không phải thần chém gió đâu, thần đã từng đánh đại quân mười vạn người, năm mươi vạn người, tám mươi vạn người, đến cả trăm vạn người hay đại quân do các võ giả tập hợp thành thì thần cũng đã từng đánh. Có trận chiến nào thần chưa từng góp mặt, thần chưa từng thua một trận nào!"
“Cộng mấy trận chiến lớn này vào thì tổng số kẻ địch mà vi thần tiêu diệt đã vượt mức hai trăm vạn người, song tổng số hi sinh của chúng ta còn chưa tới năm vạn người! Riêng về khoản tổn thất thì thần có thể khiến bọn họ tổn thất đến chết thì thôi! Nếu đã vậy thì chúng ta còn sợ gì chứ?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Đại Viêm muốn đánh thì chúng ta đánh, đánh đến khi nào bọn họ không chịu được thì thôi! Đánh cho đến khi bọn họ chấp nhận đầu hàng, đánh cho đến khi bọn họ phải gào khóc kêu cha gọi mẹ!” Các tướng sĩ của Đại Võ bắt đầu sục sôi, bọn họ như những chú cá mập ngửi thấy mùi máu tanh. “Nguyên soái nói đúng, trận chiến này bắt buộc phải đánh!"
“Chúng ta có nguyên soái chỉ huy trận chiến! Nguyên soái là quân thần của chúng ta đấy, có trận chiến nào mà nguyên soái không thắng đâu! Có hắn dẫn binh đánh trận thì Đại Võ chúng ta thắng chắc luôn, chúng ta còn phải e dè sợ sệt sao?"
“Bệ hạ, mong bệ hạ lập tức hạ lệnh, mạt tướng nguyện sẽ tiên phong mở đường cho nguyên soái!"
“Vi thần cũng nguyện đi đầu!” Thấy cục diện hiện tại có hơi cam go, tam hoàng tử Đại Viêm toát mồ hôi, hắn ta nói: “Khoan đã, chiến tranh đâu phải chuyện nhỏ, không được khinh suất! Chúng ta nên ngồi xuống bình tĩnh đàm phán thì hơn!"
"Tam hoàng tử Đại Viêm, chính ngươi là người nói đến đánh trận trước mà, giờ lại không đánh nữa, ngươi cố ý trêu đùa chúng ta có phải không?"
Lâm Bắc Phàm phẫn nộ, nói: “Hiện giờ bản quan hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là có đánh hay không? Đánh thì chúng ta lập tức điều động binh mã! Không đánh thì ngươi đáp một tiếng đi!"
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tam hoàng tử Đại Viêm bèn hét lên hai từ: “Không đánh!” Bỗng chốc bách quan đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Hóa ra hắn ta cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi!
Nữ đế và Lâm Bắc Phàm nhìn nhau rồi cùng cười, bọn họ đã nhìn ra từ lâu rồi! Đại Viêm hoàn toàn không dám đánh trận, tam hoàng tử chỉ làm ra vẻ mà thôi. Đúng là một con hổ giấy, chọc cái là rách!
Thế nên hai người mới phối hợp ăn ý như vậy!
Tam hoàng tử Đại Viêm vẫn cố chấp nói: “Đánh trận đâu thể dễ dàng như vậy được! Thế nhưng nếu Đại Võ các ngươi không rút binh thì Đại Viêm chúng ta sẽ tuyệt giao với các ngươi, không còn giao lưu với Đại Võ các ngươi nữa, bao gồm cả thương mại, chắc chắn sẽ khiến các ngươi tổn thất trầm trọng!"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười khinh miệt: “Tuyệt giao thì tuyệt giao thôi! Hiện giờ Đại Võ chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, tiềm lực vô cùng to lớn, thứ chúng ta có là cơ hội làm ăn, hoàn toàn không cần phải dựa vào chút quan hệ thương mại với các ngươi để đạt được lợi ích!"
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, chút làm ăn cỏn con đó có dẹp thì dẹp luôn! Đại Võ chúng ta đất rộng tài nguyên nhiều, thứ chúng ta có chính là cơ hội kiếm tiền! Tam hoàng tử Đại Viêm, nếu ngươi không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta đến đây thôi! Muốn đánh trận thì chúng ta tiếp, muốn tuyệt giao với chúng ta thì cứ việc!"
“Tóm lại là...!"
1092 chữ
Chương 732 Tiên duyên
Tam hoàng tử hoàng triều Đại Viêm - Viêm Tình Hà bèn trở về.
Có điều hắn ta vẫn chưa từ bỏ mà tìm tới một tửu lâu để hẹn gặp Lâm Bắc Phàm. Vừa mới nhìn thấy Viêm Tinh Hà, Lâm Bắc Phàm bèn vội vàng chắp tay hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ, hôm nay thực sự đã đắc tội điện hạ rồi! Song thần làm quan viên của triều đình, lại đang ở trên triều đường nên ta cũng chỉ có thể nói những lời như vậy, mong điện hạ lượng thứ!"
“Không sao, Lâm đại nhân cũng thân bất do kỷ mà thôi, bản cung hiểu mà!” Tam hoàng tử Đại Viêm nở nụ cười miễn cưỡng.
Thực ra trong lòng hắn ta vẫn bực bội lắm, cực kì tức giận.
Bản thân hắn ta trên triều đường phải chịu đựng một bụng tức giận, kết quả kẻ quát hắn ta lại là người phe mình, đối phương lại thân bất do kỷ, thế nên hắn ta không thể tức giận được, nếu tức giận sẽ bị cho là nhỏ mọn, không có lòng khoan dung...
Cái chuyện khỉ gió gì thế không biết?
“Điện hạ có thể hiểu được là tốt rồi!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ cười.
Không biết tại sao nhưng gương mặt tươi cười này của Lâm Bắc Phàm lại khiến tam hoàng tử muốn tẩn hắn vài trận.
Cũng may mà tam hoàng tử là một người có giáo dưỡng, hắn ta không động thủ, chỉ chúc mừng: “Bản cung còn chưa chúc mừng Lâm đại nhân thăng quan tiến chức! Không những trở thành thừa tướng của triều đình Đại Võ mà còn là đại nguyên soái của binh mã Đại Võ, chuyện quân sự và chuyện chính trị hợp lại làm một, dưới một người nhưng trên vạn người, chúc mừng chúc mừng!"
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, điện hạ quá khen rồi!"
“Đây là chút thành ý của bản cung"
Tam hoàng tử điện hạ lỗi một viên trân châu cực lớn long lanh ra, hắn ta mỉm cười: “Đây là viên minh châu tuyệt thế được vớt từ dưới biển sâu, tên là Hắc Dạ Tinh Thần, cực kì đáng giá! Một là để chúc mừng Lâm thừa tướng thăng quan tiến chức, hai là để mong ngươi có thể giúp bản cung nói vài câu trước triều đường, để Đại Võ rút binh!"
“Điện hạ, nói thật thì chuyện này không phải dễ đâu!"
Lâm Bắc Phàm thấy khó xử: “Với mỗi một đế vương mà nói thì mở rộng bờ cõi chính là một giấc mộng ngàn thu Bệ hạ khó khăn lắm mới thực hiện được giấc mộng ấy nên tất nhiên người sẽ giữ nó thật chắc, ai cũng không lay chuyển được đâu! Thế nên ta xin nhận thành ý của điện hạ, còn về chuyện này thì thôi, xin điện hạ hiểu cho!"
Nói đoạn, hắn nhanh nhẹn giật lấy Hắc Dạ Tinh Thần trong tay tam hoàng tử rồi bỏ vào túi mình. Tam hoàng tử ngớ người!
Đây là lần đầu tiên hắn ta trông thấy có người đã không làm gì mà vẫn có mặt mũi nhận quà của người khác.
Hơn nữa hắn còn nhận một cách rất thản nhiên, sắc mặt cũng chẳng thấy thay đổi. Mặt mũi của ngươi đâu, liêm sỉ của ngươi ở đâu hả?
Tam hoàng tử chớp mắt, hắn ta ám chỉ hoặc là Lâm Bắc Phàm cầm tiền và làm việc cho hắn ta, hoặc là hắn trả viên minh châu lại đây.
Lâm Bắc Phàm thì nở nụ cười khách sáo: “Điện hạ mau ngồi xuống đi, rượu và đồ ăn sắp nguội hết rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đãi rất khách sáo, chuyện gì hắn cũng nói, duy chỉ không nói đến viên minh châu tuyệt thế đã lọt vào tay hắn kia.
Tam hoàng tử cực kì buồn bực, xem ra hắn ta không đòi lại viên minh châu được rồi! Hắn ta ôm ngực, cảm thấy ngực mình có hơi đau.
Cuối cùng, tam hoàng tử cũng nghĩ thoáng hơn, hắn ta vừa uống rượu vừa cười khổ: “Bản cung cũng biết chuyện này khó thực hiện! Nhưng lệnh của vua khó mà chống đối, nếu đã nhận thánh chỉ thì tất nhiên bản cung phải cố gắng hết sức để hoàn thành!"
“Đúng vậy đúng vậy...” Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa.
Tam hoàng tử lại nói: “Thực ra lần này bản cung tới còn có một chuyện khác nữa, hy vọng thừa tướng thành toàn cho!"
“Điện hạ, có chuyện gì thế?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tam hoàng tử đứng lên, hắn ta vòng một vòng trước mặt Lâm Bắc Phàm, nom có vẻ đắc ý. Sau đó hắn ta nói: “Lâm thừa tướng, ngươi nhìn cho kỹ xem ngươi thấy bản cung có khác gì so với trước kia không?” Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn, hắn chỉ thấy hốc mắt của tam hoàng tử hõm vào trông cứ như quỷ, sắc mặt cũng trắng xanh, bước đi thì phù phiếm, trông có hơi lảo đảo, đôi mắt đầy tơ máu nhưng ánh mắt trông lại hưng phấn vô cùng...
Nhìn cái đã biết là kẻ nghiện rồi.
Xem ra tam hoàng tử này cắn không ít thuốc rồi đây.
Lâm Bắc Phàm tốt bụng nói: “Trông có vẻ... tiên khí quá nhỉ!"
“Đúng rồi đó!"
Tam hoàng tử hưng phấn, hắn ta vỗ tay: “Trên người ta có thêm tiên khí đấy, ha ha!"
Tam hoàng tử chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, đắc ý nói: “Tất cả những điều này đều nhờ thần đan của Không Hư đạo trưởng đấy! Từ lúc Không Hư đạo trưởng tới, hắn ta đã luyện chế được một Thông Thần đan, đó chính là thần đan đấy! Uống thần đan xong là sẽ khiến linh hồn con người như thoát ly khỏi cơ thể, phiêu diêu giữa đất trời như thần tiên vậy..."
“Bản cung thường xuyên uống Thông Thần đan, linh hồn cũng hay thoát ly khỏi cơ thể, phiêu diêu tựa tiên, dạo chơi khắp trời đất, còn hay được gặp tiên nhân trên trời thế nên mới có tiên khí đấy"
Lâm Bắc Phàm chắp tay, chúc mừng: “Chúc mừng điện hạ có được tiên duyên! Thoát xác thành tiên, trường sinh bất lão!"
Chương 733 Mặc dù hơi khó nhưng vẫn được
"Ha ha..."
Tam hoàng tử ngả người nằm xuống, chỉ vào Lâm Bắc Phàm mà cười: “Thừa tướng nói hay thật đấy! Cơ mà thoát xác thành tiên, trường sinh bất lão, cái này thì bản cung không trông mong đâu! Theo lời Không Hư đạo trưởng nói thì thường xuyên uống Thông Thần dược chỉ có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ thôi, chứ không thể sống lâu thành tiên được đâu, chỉ có luyện chế được một loại thuốc trường sinh bất lão thực thụ thì mới thực hiện được điều này thôi!"
“Thế nhưng thuốc trường sinh bất lão nào có dễ luyện chế? Vậy nên Đại Viêm chúng ta đang tìm kiếm những vật quý báu, các thể loại thuốc quý, dược liệu quý để cung cấp cho đạo trưởng luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Chỉ cần thành công thì phụ hoàng ta sẽ sống mãi, thoát xác thành tiên!"
“Một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên! Mấy hoàng tử, hoàng tôn như chúng ta cũng sẽ được phò tá bên phụ hoàng, được thành tiên như phụ hoàng, được sống mãi không già như phụ hoàng! Còn Đại Viêm ta có thể kế thừa từ đời này qua đời khác, trở thành hoàng triều bất diệt!"
Nói đoạn, hắn ta bỗng bật cười một cách điên cuồng.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì biết ngay là thuốc phát tác dụng, khiến tinh thần của tam hoàng tử trở nên hưng phấn, rơi vào trạng thái cuồng điên.
Hắn thầm lắc đầu, thuốc phiện đúng là ảnh hưởng cực xấu đến con người mà! Lại còn muốn trường sinh, muốn thành tiên nữa?
Bản thân mình không ngỏm sớm đã là tốt lắm rồi!
Lúc này, tam hoàng tử lại chớp mắt một cách đắc ý: “Nghe đâu Không Hư đạo trưởng tới Đại Võ của các ngươi trước, nhưng mà các ngươi không giữ lại cao nhân! Đại Võ của các ngươi không có cái phúc này rồi!"
Lâm Bắc Phàm siết chặt nắm đấm, hắn ta tỏ ra vô cùng tiếc nuối: “Đúng là quá đáng tiếc, bỏ lỡ mất tiên duyên!"
Trông thấy dáng vẻ tiếc hùi hụi của Lâm Bắc Phàm, tam hoàng tử lại càng cười đắc ý hơn.
“Có điều Lâm thừa tướng à, không phải là không có cơ hội cho ngươi!"
“Cơ hội gì?"
Tam hoàng tử sáp lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão bắt buộc phải thu thập các vật quý hiếm trên đời, mà xương rồng trong tay ngươi chính là một thuốc dẫn quan trọng nhất! Đạo trưởng của chúng ta nói rồi, những thần dược khác có thể thiếu nhưng chỉ có xương rồng là không thể thiếu, càng nhiều xương rồng càng tốt! Thế nên thừa tướng đại nhân à, ngươi có thể giao xương rồng trong tay ngươi ra không?"
Tam hoàng tử lại sáp tới gần hơn nữa, hắn ta nói: “Chỉ cần chế tạo thành công là ngươi sẽ lập được đại công, phụ hoàng chúng ta chắc chắn sẽ không quên ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, hắn cười khổ: “Điện hạ, ta thực sự không còn xương rồng nữa! Trước kia vẫn còn một ít, ta còn đang định để dành làm vật gia bảo, song cuối cùng đều bán hết cho các ngươi rồi, thực sự một chút cũng không còn!"
"Thực sự không còn một chút nào sao?” Tam hoàng tử hỏi lại, hắn ta vẫn không cam tâm...
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Không còn, một chút cũng không còn, ngươi có đánh chết ta cũng không còn!"
Tam hoàng tử sốt ruột: “Thừa tướng yên tâm, chúng ta có thể mua bằng tiền, hoặc là đổi bằng bảo vật, sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này... ta vẫn cố kiếm được một chút ít!"
Mặt tam hoàng tử đầy vẻ khinh bỉ, cái tên này đúng là vẫn tham như ngày xưa, nhắc đến tiền hắn mới chịu cơ!
Đúng là không biết kiềm chế, một kẻ coi tiền như mạng sống như hắn sao có thể bò lên được tước vị cao như vậy? Song chuyện này hắn ta không cần quan tâm, có xương rồng là tốt rồi. Tam hoàng tử nói: “Lâm thừa tướng, trong tay ngươi còn bao nhiêu xương rồng?"
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Điện hạ, ngươi muốn bao nhiêu xương rồng?"
Tam hoàng tử lớn giọng nói: “Ngươi có bao nhiêu thì ta cần bấy nhiêu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ngươi muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu!"
"Hả?"
“Ý của ta là ngươi muốn bao nhiêu ta cũng không có! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, nói với vẻ đau lòng: “Trong tay ta chỉ còn một lạng xương rồng nữa thôi, thực sự không nhiều đâu..."
Tam hoàng tử thờ ơ: “Thêm một lạng nữa!"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Ta đã không có rồi mà ngươi còn bảo ta thêm?"
Tam hoàng tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Ta thêm tiền!"
“Chuyện này... để ta suy nghĩ vậy! Mặc dù hơi khó nhưng mà chắc ta vẫn có thể khắc phục được.
Tam hoàng tử: “..."
Cuối cùng, sau một hồi kì kèo, Lâm Bắc Phàm nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra hai lạng rưỡi xương rồng, còn tam hoàng tử thì nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra tám trăm vạn lượng, hai bên hoàn thành hợp tác.
Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất lần này nhưng tam hoàng tử vẫn không trở về. Hắn ta tiếp tục ở lại Đại Võ để tranh thủ có được nhiều lợi ích hơn từ chuyện của Đa La. Đại Võ chắc chắn sẽ không rút binh, vậy thì tam hoàng tử sẽ chuyển sang cái khác. “Đa La không phải đất của Đại Võ các ngươi, vả lại cũng chẳng phải đất của Đại Viêm chúng ta, song hiện giờ nơi đó đang vô chủ và kẹp giữa hai nước chúng ta! Thế nên bản cung đề nghị biến nơi đó thành nơi tự do thương mại của hai nước, hai nước cùng nhau phát triển nơi đó, cùng nhau phái binh quản lý, lợi ích thì có thể cho các ngươi nhiều hơn một chút! Như vậy thì có thể giảm thiểu xung đột, có lợi cho thương nghiệp của đôi bên!"
Nữ đế từ chối luôn: “Không đời nào! Đa La là một phần lãnh thổ của ta, các ngươi đừng hòng bước chân vào!"
Chương 734 Xin ban hôn
Tam hoàng tử vội nói: “Chúng ta có thể nhường thêm hai phần lợi ích cho các ngươi!"
Nữ đế tiếp tục từ chối: “Muốn đánh trận thì đánh trận, không thì cút, không có đường thứ ba đâu?
Tam hoàng tử bực bội vô cùng, sao không thể nói được vậy?
Nữ đế thực sự không sợ đánh trận hay sao?
Nếu hai nước xảy ra chiến tranh thì hậu quả khó lường lắm đấy!
“Bệ hạ Đại Võ, xem ra giờ chỉ còn một cách thôi!"
Tam hoàng tử tỏ vẻ bất lực, hắn ta nói: “Hiện giờ tình hình biên giới đang rất căng thẳng, binh mã cả hai bên đều không chịu rút lui! Thế nhưng đánh trận đấu phải trò chơi! Một khi chiến sự bộc phát thì đều sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến hai nước chúng ta, ảnh hưởng trên mọi phương diện! Thế nên để tránh việc hai nước xung đột hay quan hệ hai nước trở nên xấu đi, bản cung kiến nghị hai nước chúng ta hãy hòa thân, biến chiến tranh thành tơ lụa!"
“Hòa thân?"
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu ra. Chiến tranh giữa hai nước không phải chuyện nhỏ, có thể không đánh thì hãy cố gắng để không phải đánh, mà hòa thân lại là một trong những cách giải quyết khéo léo nhất.
Hòa thân thì chứng tỏ hai bên là người thân của nhau, đều là người một nhà, như vậy đấu đá còn ý nghĩa gì nữa?
Mặc dù hòa thân không thể giải quyết mâu thuẫn nhưng đúng thật là có thể xoa dịu mâu thuẫn, có rất nhiều thường xuyên sử dụng cách này...
quốc gia Cuối cùng nữ đế cũng thở phào: “Hai nước chúng ta đều là những hoàng triều mạnh nhất trong thiên hạ, một khi chiến tranh thì sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, đôi bên cùng không có lợi, đúng thật là tổn thương hòa khí! Hòa thân là một cách hay!"
Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!"
Tam hoàng tử Đại Viêm len lén thở phào một hơi, cuối cùng hắn ta cũng thuyết phục được rồi. Chỉ sợ ngươi tiếp tục đánh là ta không đỡ được đâu.“Thế nhưng hai nước hòa thân, chuyện này phải sắp xếp thế nào đây? Tam hoàng tử Đại Viêm, nếu đề nghị này là do ngươi đưa ra thì ngươi nói thử đi xem nào!” Nữ để tiếp tục nói.
Tam hoàng tử chắp tay, đáp: “Hòa thân chủ yếu là để giải quyết mâu thuẫn giữa hai nước, hóa giải xung đột đôi bên nên việc chọn người cũng vô cùng quan trọng! Thứ nhất, thân phận bắt buộc phải tôn quý, bắt buộc phải là hoàng tử, công chúa, có thấp hơn cũng phải là quận chúa!"
“Thứ hai, dù là hoàng tử hay công chúa thì đều phải chưa kết hôn, như vậy mới môn đăng hộ đối! Thứ ba, bắt buộc phải được hoàng đế xem trọng! Phải đáp ứng được ba điều kiện này thì việc hòa thân mới có tác dụng"
Nữ đế khẽ gật đầu, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nàng vẫn chau chặt đầu mày, hình như Đại Võ của nàng không có ai đáp ứng đủ những yêu cầu này. Đầu tiên là thân phận người được chọn đi hòa thân, đúng thực là không tìm được ai vừa ý. Bản thân nàng cũng không có con cháu nên không có hoàng tử và công chúa.
Huyết mạch của ba thân vương thì đã giết sạch, chỉ còn lại huyết mạch quận vương chẳng có tính uy hiếp nào thôi.
Trong bọn họ có một vài người chưa kết hôn, đúng là có thể làm người đi hòa thân. Song lại khó đáp ứng được điều kiện thứ ba.
Điều kiện thứ ba của tam hoàng tử là bắt buộc phải được hoàng đế coi trọng, thế nhưng tìm khắp huyết mạch hoàng thị, trong những người trẻ tuổi thì chẳng có mấy ai được nàng coi trọng.
Muốn tìm một người cho qua, song tin tức của Đại Viêm rất nhanh nhạy, chắc chắn sẽ khó mà qua mắt được bọn họ.
Thế nên hoàn toàn không thể tìm ra một người thích hợp.
Nữ đế bèn lắc đầu: “Điều kiện này quá khó rồi! Trẫm xin được nói rõ, Đại Võ chúng ta không có người hòa thân đáp ứng được những điều kiện đó nên bắt buộc phải nới lỏng điều kiện.
“Không, Đại Võ có một người rất thích hợp!"
Tam hoàng tử nói.
Nữ đế hỏi: “Ai thế?"
“Võ Vân Oanh quận chúa!"
Hắn ta vừa dứt lời, khắp triều đường bỗng trở nên im lặng, sắc mặt các quan văn, quan võ đều trở nên kì quái, bọn họ cúi thấp đầu không dám nhiều lời.
Đến cả nữ đế cũng híp mắt lại, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Tam hoàng tử tiếp tục nói: “Đại Võ các ngươi có Võ Vân Oanh quận chúa là thích hợp nhất! Mặc dù nàng không phải công chúa, nhưng lại được bệ hạ Đại Võ yêu mến, thế nên thân phận tương đương với công chúa! Thứ hai, Võ Vân Oanh tiểu quận chúa năm nay vừa tròn mười chín, cũng chưa kết hôn nên vô cùng thích hợp! Chỉ có gả nàng cho Đại Viêm thì mới xoa dịu được mâu thuẫn của hai bên!"
Nữ đế liếc nhìn quan văn quan võ trong triều rồi lại liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng phát hiện mọi người đều trầm ngâm, bèn lên tiếng hỏi: “Nếu như cho nàng đi hòa thân thì sẽ hòa thân với ai?"
“Đương nhiên là người có thân phận ngang bằng với nàng rồi!"
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử Đại Viêm có hơi ưỡn ẹo, hắn ta đỏ mặt nói: “Bệ hạ Đại Võ, ngươi thấy bản cung thế nào?"
Nữ đế trừng lớn hai mắt, nàng chấn kinh: “Ngươi?"
Tam hoàng tử tưởng nữ đế không đồng ý, bèn vội bảo: “Từ lần đầu tiên gặp tiểu quận chúa Vân Oanh là bản cung đã thấy nàng thông minh lanh lợi, hồn nhiên mơ mộng, rất hợp với bản cung! Giờ bản cung cũng chưa kết hôn, mà Vân Oanh quận chúa cũng thế, trai chưa vợ gái chưa chồng, đúng là quá hợp còn gì!"
“Hơn nữa bản cung là tam hoàng tử của Đại Viêm, cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông, thơ từ nhạc phú cũng đều giỏi, vô cùng được phụ hoàng coi trọng. Vân Oanh tiểu quận chúa gả đến Đại Viêm ta sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu, mong bệ hạ Đại Võ thành toàn!"
Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn nữ đế, trông có vẻ căng thẳng.
Bởi vì đúng thật là hắn ta hơi thích tiểu quận chúa, nhưng hắn ta lại sợ nữ đế không đồng ý.
Chương 735 Thế nào là thiên triều thượng quốc
Nữ đế phất tay: “Vân Oanh là tiểu quận chúa trẫm thương yêu vô cùng, gả nàng tới nơi xa như vậy trẫm cũng không nỡ, song lại sợ làm lỡ chuyện nhân duyên của nàng! Tam hoàng tử Đại Viêm, ngươi lui xuống trước đi! Trẫm sẽ suy nghĩ việc này, xong sẽ trả lời ngươi!"
“Bệ hạ Đại Võ, vậy bản cung xin cáo lui!"
Tam hoàng tử lui xuống, trông hắn ta có vẻ không cam lòng.
Nữ đế nhìn bách quan văn võ, nói: “Các vị ái khanh, về chuyện này các ngươi có ý kiến gì không?"
Bách quan đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nhiều lời.
Ai chẳng biết quan hệ giữa Vân Oanh tiểu quận chúa và nữ đế, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau.
Mặc dù không phải tỷ muội ruột nhưng hai người chẳng khác gì ruột thịt cả.
Thế nên mọi người đều không dám nhiều lời về chuyện hôn sự liên quan đến Vân Oanh tiểu quận chúa để tránh việc đắc tội với nữ đế.
Nữ đế chỉ đành chỉ đích danh: “Lâm ái khanh, ngươi là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình, lại có quan hệ tốt với Vân Oanh, ngươi đứng ra nói đi!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không đồng ý hôn sự này! Không những không đồng ý hôn sự mà còn không đồng ý cả chuyện hòa thân, thần tuyệt đối không đồng ý!"
Nữ đế sững sờ, bách quan văn võ cũng vậy!
Mặc dù mọi người đều đoán được Lâm Bắc Phàm sẽ không đồng ý hôn sự này, song tại sao đến cả chuyện hòa thân hắn cũng từ chối vậy?
Nữ để nói: “Ái khanh, có thể nói lý do của ngươi hay không?"
“Bệ hạ, vi thần xin hỏi, bệ hạ muốn làm hoàng đế của thiên triều thượng quốc hay muốn làm hoàng đế của một hoàng triều bình thường thôi?"
Nữ đế mở rộng hai tay, nàng nói: “Đương nhiên là hoàng đế của thiên triều thượng quốc rồi!"
“Thế thì bệ hạ có biết làm thế nào để xây dựng một thiên triều thượng quốc hay không?"
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh biết hả? Mau nói cho trẫm nghe!"
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, hắn bảo: “Vi thần không biết! Thế nhưng vị thần biết có một nước có lẽ có thể xưng là thiên triều thượng quốc nhất!"
Nữ đế hỏi tiếp: “Đó là nước nào?"
“Nước này tên là Đại Minh, bệ hạ không cần nghiên cứu sâu đâu, bởi lẽ nước này đã biến mất theo thời gian rồi! Thế nhưng chắc chắn là thần biết nước này, từ trước đến nay nó là một nước lớn, vĩ đại và xứng với cái danh xưng thiên triều thượng quốc nhất! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực, hắn lớn giọng nói: “Từ khi nước này được thành lập đến nay, ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mẽ!"
"Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
“Nếu có người hỏi, thiên triều thượng quốc là gì?"
“Vậy thì đáp án của thần sẽ là..."
“Chỉ có một đất nước kiên cường khí phách như thế mới được coi là thiên triều thượng quốc!"
“Những quốc gia khác đều không xứng!"
Nữ đế nghe vậy thì nhiệt huyết trào dâng! Bách quan cũng vậy!
Ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mẽ!
Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!
Bọn họ chỉ thấy dường như đang có một luồng khí cực kì mãnh liệt trào tới, khiến người ta không thể thở nổi và cũng khiến người ta điên cuồng!
Nữ đế hít sâu một hơi, đoạn nói: “Thật là một nước kiên cường biết bao! Ái khanh, thực sự có một quốc gia như vậy sao?"
“Bệ hạ, có thật ạ, chẳng lẽ vị thần lại dối vua?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Một thiên triều thượng quốc chân chính thì sẽ không cần phải hòa thân, không cần cống nạp, không cần xưng thần, không cần cắt đất, càng không cần bồi thường! Bởi vì hòa thân, cống nạp, xưng thần, cắt đất, bồi thường đối với họ mà nói đều là những hành vi thể hiện sự nhu nhược!"
“Chỉ cần ngươi có đủ sự mạnh mẽ và kiên định thì ngươi có thể khiến quân thần tứ phương bội phục, thống nhất vạn tộc! Chỉ cần ngươi không sợ tất cả thì sẽ khiến các nước xung quanh tự động tập hợp lại bảo vệ xã tắc thiên triều!"
Nữ đế nghe vậy thì tâm tình càng lúc càng kích động, nàng nói có hơi lộn xộn: “Ái khanh, ngươi nói hay quá! Thiên triều thượng quốc phải vậy mới đúng! Mà cũng chỉ có như vậy mới xứng là thiên triều thượng quốc! Trẫm quyết định rồi, Đại Võ chúng ta phải trở thành một quốc gia như vậy! Mặc dù thực lực có thể không bằng nhưng khí thế chắc chắn phải ngang hàng"
"Từ nay về sau, Đại Võ chúng ta sẽ không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường! Người làm chủ đất nước phải có khí phách, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
"Điều này nên được liệt kê vào giáo huấn tổ tiên, bắt đầu lưu truyền từ đời trẫm trở đi!"
Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ thánh minh!"
Sau đó bọn họ liếc nhìn thừa tướng Lâm Bắc Phàm, bái phục sát đất.
Để từ chối việc hòa thân mà hắn đã nói ra một lý do cao thượng, khiến người ta không thể từ chối như vậy!
Chúng ta xin được bái phục!
“Đúng rồi ái khanh, ban nãy ngươi nói quốc gia kia chỉ tồn tại ba trăm năm! Một quốc gia mạnh mẽ như thế tại sao lại diệt vong vậy?” Nữ đế lấy làm lạ, nàng hỏi.
Bách quan cũng vô cùng tò mò, ai cũng dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm nói: “Bệ hạ, vi thần kiến nghị chúng ta đừng nói nữa, cứ động thủ luôn đi! Hai nước trực tiếp lấy binh mã, vũ khí đấu một trận! Ai thắng thì Đa La sẽ thuộc về người đó!"
Lần này đến lượt tam hoàng tử phải thay đổi sắc mặt Ban đầu hắn ta còn tưởng bản thân mình đã đủ ngông cuồng rồi, ấy thế mà chẳng ngờ cái tên này lại càng ghê gớm hơn, hắn không muốn phí lời, cứ khai chiến luôn cho xong!
Tam hoàng tử lén lau mồ hôi lạnh.
“Ái khanh, đối thủ là Đại Viêm đấy, một hoàng triều cũng không kém cạnh gì chúng ta! Hai nước mà đánh nhau thì dù thắng hay thua mọi người đều sẽ tổn thất trầm trọng! Hơn nữa nếu đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến dân chúng, như vậy có vẻ không tốt đâu!” Nữ đế lo lắng nói.
Tam hoàng tử len lén gật đầu, nói hay lắm! Nữ đế vẫn là người thông minh đại nghĩa nhất!
Trận chiến này không đánh thì hơn!
Lâm Bắc Phàm lại khẽ mỉm cười, hắn nói: “Bệ hạ yên tâm, vi thần xuất mã thì bệ hạ còn lo gì nữa? Vị thần đã trải qua nhiều trận chiến như vậy, có trận nào không giảm thiểu tổn thất về mức nhỏ nhất đâu? Còn về dân chúng thì bệ hạ càng không cần lo lắng, vị thần chắc chắn sẽ đánh đến Đại Viêm, người gặp tai ương cũng chỉ có bách tính của Đại Viêm chứ không phải chúng ta!"
Trong lòng tam hoàng tử đang không ngừng đậu má Cái tên cuồng chiến tranh này! Trông thì hiền lành lương thiện, ấy thế mà lòng dạ hiểm độc, đúng là nhìn lầm ngươi rồi!
Nữ đế vẫn rất lo lắng: “Thế nhưng đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng thì tất nhiên rất tốt, nhưng nhỡ thua thì tổn thất là thứ chúng ta khó có thể gánh chịu được! Ái khanh, ngươi nắm chắc được mấy phần?"
Tam hoàng tử lén lút gật đầu, nữ đế nói đúng lắm!
Đánh trận thì luôn có thắng có thua, thắng rồi sẽ tốt, nhưng thua thì sẽ thảm, chuyện này không phải chuyện có thể lôi ra để đánh cược đâu!
Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn bảo: “Bệ hạ, bệ hạ hỏi vậy là không đúng rồi!"
Nữ đế chau mày: “Có gì không đúng?"
“Bệ hạ, bệ hạ phải hỏi bọn họ có thể nắm chắc được mấy phần mới đúng!” Lâm Bắc Phàm nói một cách kiêu ngạo: “Không phải thần chém gió đâu, thần đã từng đánh đại quân mười vạn người, năm mươi vạn người, tám mươi vạn người, đến cả trăm vạn người hay đại quân do các võ giả tập hợp thành thì thần cũng đã từng đánh. Có trận chiến nào thần chưa từng góp mặt, thần chưa từng thua một trận nào!"
“Cộng mấy trận chiến lớn này vào thì tổng số kẻ địch mà vi thần tiêu diệt đã vượt mức hai trăm vạn người, song tổng số hi sinh của chúng ta còn chưa tới năm vạn người! Riêng về khoản tổn thất thì thần có thể khiến bọn họ tổn thất đến chết thì thôi! Nếu đã vậy thì chúng ta còn sợ gì chứ?"
Lâm Bắc Phàm nói: “Đại Viêm muốn đánh thì chúng ta đánh, đánh đến khi nào bọn họ không chịu được thì thôi! Đánh cho đến khi bọn họ chấp nhận đầu hàng, đánh cho đến khi bọn họ phải gào khóc kêu cha gọi mẹ!” Các tướng sĩ của Đại Võ bắt đầu sục sôi, bọn họ như những chú cá mập ngửi thấy mùi máu tanh. “Nguyên soái nói đúng, trận chiến này bắt buộc phải đánh!"
“Chúng ta có nguyên soái chỉ huy trận chiến! Nguyên soái là quân thần của chúng ta đấy, có trận chiến nào mà nguyên soái không thắng đâu! Có hắn dẫn binh đánh trận thì Đại Võ chúng ta thắng chắc luôn, chúng ta còn phải e dè sợ sệt sao?"
“Bệ hạ, mong bệ hạ lập tức hạ lệnh, mạt tướng nguyện sẽ tiên phong mở đường cho nguyên soái!"
“Vi thần cũng nguyện đi đầu!” Thấy cục diện hiện tại có hơi cam go, tam hoàng tử Đại Viêm toát mồ hôi, hắn ta nói: “Khoan đã, chiến tranh đâu phải chuyện nhỏ, không được khinh suất! Chúng ta nên ngồi xuống bình tĩnh đàm phán thì hơn!"
"Tam hoàng tử Đại Viêm, chính ngươi là người nói đến đánh trận trước mà, giờ lại không đánh nữa, ngươi cố ý trêu đùa chúng ta có phải không?"
Lâm Bắc Phàm phẫn nộ, nói: “Hiện giờ bản quan hỏi ngươi một câu, rốt cuộc là có đánh hay không? Đánh thì chúng ta lập tức điều động binh mã! Không đánh thì ngươi đáp một tiếng đi!"
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, tam hoàng tử Đại Viêm bèn hét lên hai từ: “Không đánh!” Bỗng chốc bách quan đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt khinh bỉ. Hóa ra hắn ta cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi!
Nữ đế và Lâm Bắc Phàm nhìn nhau rồi cùng cười, bọn họ đã nhìn ra từ lâu rồi! Đại Viêm hoàn toàn không dám đánh trận, tam hoàng tử chỉ làm ra vẻ mà thôi. Đúng là một con hổ giấy, chọc cái là rách!
Thế nên hai người mới phối hợp ăn ý như vậy!
Tam hoàng tử Đại Viêm vẫn cố chấp nói: “Đánh trận đâu thể dễ dàng như vậy được! Thế nhưng nếu Đại Võ các ngươi không rút binh thì Đại Viêm chúng ta sẽ tuyệt giao với các ngươi, không còn giao lưu với Đại Võ các ngươi nữa, bao gồm cả thương mại, chắc chắn sẽ khiến các ngươi tổn thất trầm trọng!"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười khinh miệt: “Tuyệt giao thì tuyệt giao thôi! Hiện giờ Đại Võ chúng ta đang trong giai đoạn phát triển, tiềm lực vô cùng to lớn, thứ chúng ta có là cơ hội làm ăn, hoàn toàn không cần phải dựa vào chút quan hệ thương mại với các ngươi để đạt được lợi ích!"
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh nói phải, chút làm ăn cỏn con đó có dẹp thì dẹp luôn! Đại Võ chúng ta đất rộng tài nguyên nhiều, thứ chúng ta có chính là cơ hội kiếm tiền! Tam hoàng tử Đại Viêm, nếu ngươi không còn ý kiến gì nữa thì chúng ta đến đây thôi! Muốn đánh trận thì chúng ta tiếp, muốn tuyệt giao với chúng ta thì cứ việc!"
“Tóm lại là...!"
1092 chữ
Chương 732 Tiên duyên
Tam hoàng tử hoàng triều Đại Viêm - Viêm Tình Hà bèn trở về.
Có điều hắn ta vẫn chưa từ bỏ mà tìm tới một tửu lâu để hẹn gặp Lâm Bắc Phàm. Vừa mới nhìn thấy Viêm Tinh Hà, Lâm Bắc Phàm bèn vội vàng chắp tay hành lễ: “Tam hoàng tử điện hạ, hôm nay thực sự đã đắc tội điện hạ rồi! Song thần làm quan viên của triều đình, lại đang ở trên triều đường nên ta cũng chỉ có thể nói những lời như vậy, mong điện hạ lượng thứ!"
“Không sao, Lâm đại nhân cũng thân bất do kỷ mà thôi, bản cung hiểu mà!” Tam hoàng tử Đại Viêm nở nụ cười miễn cưỡng.
Thực ra trong lòng hắn ta vẫn bực bội lắm, cực kì tức giận.
Bản thân hắn ta trên triều đường phải chịu đựng một bụng tức giận, kết quả kẻ quát hắn ta lại là người phe mình, đối phương lại thân bất do kỷ, thế nên hắn ta không thể tức giận được, nếu tức giận sẽ bị cho là nhỏ mọn, không có lòng khoan dung...
Cái chuyện khỉ gió gì thế không biết?
“Điện hạ có thể hiểu được là tốt rồi!” Lâm Bắc Phàm vui vẻ cười.
Không biết tại sao nhưng gương mặt tươi cười này của Lâm Bắc Phàm lại khiến tam hoàng tử muốn tẩn hắn vài trận.
Cũng may mà tam hoàng tử là một người có giáo dưỡng, hắn ta không động thủ, chỉ chúc mừng: “Bản cung còn chưa chúc mừng Lâm đại nhân thăng quan tiến chức! Không những trở thành thừa tướng của triều đình Đại Võ mà còn là đại nguyên soái của binh mã Đại Võ, chuyện quân sự và chuyện chính trị hợp lại làm một, dưới một người nhưng trên vạn người, chúc mừng chúc mừng!"
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, điện hạ quá khen rồi!"
“Đây là chút thành ý của bản cung"
Tam hoàng tử điện hạ lỗi một viên trân châu cực lớn long lanh ra, hắn ta mỉm cười: “Đây là viên minh châu tuyệt thế được vớt từ dưới biển sâu, tên là Hắc Dạ Tinh Thần, cực kì đáng giá! Một là để chúc mừng Lâm thừa tướng thăng quan tiến chức, hai là để mong ngươi có thể giúp bản cung nói vài câu trước triều đường, để Đại Võ rút binh!"
“Điện hạ, nói thật thì chuyện này không phải dễ đâu!"
Lâm Bắc Phàm thấy khó xử: “Với mỗi một đế vương mà nói thì mở rộng bờ cõi chính là một giấc mộng ngàn thu Bệ hạ khó khăn lắm mới thực hiện được giấc mộng ấy nên tất nhiên người sẽ giữ nó thật chắc, ai cũng không lay chuyển được đâu! Thế nên ta xin nhận thành ý của điện hạ, còn về chuyện này thì thôi, xin điện hạ hiểu cho!"
Nói đoạn, hắn nhanh nhẹn giật lấy Hắc Dạ Tinh Thần trong tay tam hoàng tử rồi bỏ vào túi mình. Tam hoàng tử ngớ người!
Đây là lần đầu tiên hắn ta trông thấy có người đã không làm gì mà vẫn có mặt mũi nhận quà của người khác.
Hơn nữa hắn còn nhận một cách rất thản nhiên, sắc mặt cũng chẳng thấy thay đổi. Mặt mũi của ngươi đâu, liêm sỉ của ngươi ở đâu hả?
Tam hoàng tử chớp mắt, hắn ta ám chỉ hoặc là Lâm Bắc Phàm cầm tiền và làm việc cho hắn ta, hoặc là hắn trả viên minh châu lại đây.
Lâm Bắc Phàm thì nở nụ cười khách sáo: “Điện hạ mau ngồi xuống đi, rượu và đồ ăn sắp nguội hết rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đãi rất khách sáo, chuyện gì hắn cũng nói, duy chỉ không nói đến viên minh châu tuyệt thế đã lọt vào tay hắn kia.
Tam hoàng tử cực kì buồn bực, xem ra hắn ta không đòi lại viên minh châu được rồi! Hắn ta ôm ngực, cảm thấy ngực mình có hơi đau.
Cuối cùng, tam hoàng tử cũng nghĩ thoáng hơn, hắn ta vừa uống rượu vừa cười khổ: “Bản cung cũng biết chuyện này khó thực hiện! Nhưng lệnh của vua khó mà chống đối, nếu đã nhận thánh chỉ thì tất nhiên bản cung phải cố gắng hết sức để hoàn thành!"
“Đúng vậy đúng vậy...” Lâm Bắc Phàm gật đầu lia lịa.
Tam hoàng tử lại nói: “Thực ra lần này bản cung tới còn có một chuyện khác nữa, hy vọng thừa tướng thành toàn cho!"
“Điện hạ, có chuyện gì thế?” Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.
Tam hoàng tử đứng lên, hắn ta vòng một vòng trước mặt Lâm Bắc Phàm, nom có vẻ đắc ý. Sau đó hắn ta nói: “Lâm thừa tướng, ngươi nhìn cho kỹ xem ngươi thấy bản cung có khác gì so với trước kia không?” Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn, hắn chỉ thấy hốc mắt của tam hoàng tử hõm vào trông cứ như quỷ, sắc mặt cũng trắng xanh, bước đi thì phù phiếm, trông có hơi lảo đảo, đôi mắt đầy tơ máu nhưng ánh mắt trông lại hưng phấn vô cùng...
Nhìn cái đã biết là kẻ nghiện rồi.
Xem ra tam hoàng tử này cắn không ít thuốc rồi đây.
Lâm Bắc Phàm tốt bụng nói: “Trông có vẻ... tiên khí quá nhỉ!"
“Đúng rồi đó!"
Tam hoàng tử hưng phấn, hắn ta vỗ tay: “Trên người ta có thêm tiên khí đấy, ha ha!"
Tam hoàng tử chạy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, đắc ý nói: “Tất cả những điều này đều nhờ thần đan của Không Hư đạo trưởng đấy! Từ lúc Không Hư đạo trưởng tới, hắn ta đã luyện chế được một Thông Thần đan, đó chính là thần đan đấy! Uống thần đan xong là sẽ khiến linh hồn con người như thoát ly khỏi cơ thể, phiêu diêu giữa đất trời như thần tiên vậy..."
“Bản cung thường xuyên uống Thông Thần đan, linh hồn cũng hay thoát ly khỏi cơ thể, phiêu diêu tựa tiên, dạo chơi khắp trời đất, còn hay được gặp tiên nhân trên trời thế nên mới có tiên khí đấy"
Lâm Bắc Phàm chắp tay, chúc mừng: “Chúc mừng điện hạ có được tiên duyên! Thoát xác thành tiên, trường sinh bất lão!"
Chương 733 Mặc dù hơi khó nhưng vẫn được
"Ha ha..."
Tam hoàng tử ngả người nằm xuống, chỉ vào Lâm Bắc Phàm mà cười: “Thừa tướng nói hay thật đấy! Cơ mà thoát xác thành tiên, trường sinh bất lão, cái này thì bản cung không trông mong đâu! Theo lời Không Hư đạo trưởng nói thì thường xuyên uống Thông Thần dược chỉ có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ thôi, chứ không thể sống lâu thành tiên được đâu, chỉ có luyện chế được một loại thuốc trường sinh bất lão thực thụ thì mới thực hiện được điều này thôi!"
“Thế nhưng thuốc trường sinh bất lão nào có dễ luyện chế? Vậy nên Đại Viêm chúng ta đang tìm kiếm những vật quý báu, các thể loại thuốc quý, dược liệu quý để cung cấp cho đạo trưởng luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Chỉ cần thành công thì phụ hoàng ta sẽ sống mãi, thoát xác thành tiên!"
“Một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên! Mấy hoàng tử, hoàng tôn như chúng ta cũng sẽ được phò tá bên phụ hoàng, được thành tiên như phụ hoàng, được sống mãi không già như phụ hoàng! Còn Đại Viêm ta có thể kế thừa từ đời này qua đời khác, trở thành hoàng triều bất diệt!"
Nói đoạn, hắn ta bỗng bật cười một cách điên cuồng.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì biết ngay là thuốc phát tác dụng, khiến tinh thần của tam hoàng tử trở nên hưng phấn, rơi vào trạng thái cuồng điên.
Hắn thầm lắc đầu, thuốc phiện đúng là ảnh hưởng cực xấu đến con người mà! Lại còn muốn trường sinh, muốn thành tiên nữa?
Bản thân mình không ngỏm sớm đã là tốt lắm rồi!
Lúc này, tam hoàng tử lại chớp mắt một cách đắc ý: “Nghe đâu Không Hư đạo trưởng tới Đại Võ của các ngươi trước, nhưng mà các ngươi không giữ lại cao nhân! Đại Võ của các ngươi không có cái phúc này rồi!"
Lâm Bắc Phàm siết chặt nắm đấm, hắn ta tỏ ra vô cùng tiếc nuối: “Đúng là quá đáng tiếc, bỏ lỡ mất tiên duyên!"
Trông thấy dáng vẻ tiếc hùi hụi của Lâm Bắc Phàm, tam hoàng tử lại càng cười đắc ý hơn.
“Có điều Lâm thừa tướng à, không phải là không có cơ hội cho ngươi!"
“Cơ hội gì?"
Tam hoàng tử sáp lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão bắt buộc phải thu thập các vật quý hiếm trên đời, mà xương rồng trong tay ngươi chính là một thuốc dẫn quan trọng nhất! Đạo trưởng của chúng ta nói rồi, những thần dược khác có thể thiếu nhưng chỉ có xương rồng là không thể thiếu, càng nhiều xương rồng càng tốt! Thế nên thừa tướng đại nhân à, ngươi có thể giao xương rồng trong tay ngươi ra không?"
Tam hoàng tử lại sáp tới gần hơn nữa, hắn ta nói: “Chỉ cần chế tạo thành công là ngươi sẽ lập được đại công, phụ hoàng chúng ta chắc chắn sẽ không quên ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, hắn cười khổ: “Điện hạ, ta thực sự không còn xương rồng nữa! Trước kia vẫn còn một ít, ta còn đang định để dành làm vật gia bảo, song cuối cùng đều bán hết cho các ngươi rồi, thực sự một chút cũng không còn!"
"Thực sự không còn một chút nào sao?” Tam hoàng tử hỏi lại, hắn ta vẫn không cam tâm...
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Không còn, một chút cũng không còn, ngươi có đánh chết ta cũng không còn!"
Tam hoàng tử sốt ruột: “Thừa tướng yên tâm, chúng ta có thể mua bằng tiền, hoặc là đổi bằng bảo vật, sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này... ta vẫn cố kiếm được một chút ít!"
Mặt tam hoàng tử đầy vẻ khinh bỉ, cái tên này đúng là vẫn tham như ngày xưa, nhắc đến tiền hắn mới chịu cơ!
Đúng là không biết kiềm chế, một kẻ coi tiền như mạng sống như hắn sao có thể bò lên được tước vị cao như vậy? Song chuyện này hắn ta không cần quan tâm, có xương rồng là tốt rồi. Tam hoàng tử nói: “Lâm thừa tướng, trong tay ngươi còn bao nhiêu xương rồng?"
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Điện hạ, ngươi muốn bao nhiêu xương rồng?"
Tam hoàng tử lớn giọng nói: “Ngươi có bao nhiêu thì ta cần bấy nhiêu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ngươi muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu!"
"Hả?"
“Ý của ta là ngươi muốn bao nhiêu ta cũng không có! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, nói với vẻ đau lòng: “Trong tay ta chỉ còn một lạng xương rồng nữa thôi, thực sự không nhiều đâu..."
Tam hoàng tử thờ ơ: “Thêm một lạng nữa!"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Ta đã không có rồi mà ngươi còn bảo ta thêm?"
Tam hoàng tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Ta thêm tiền!"
“Chuyện này... để ta suy nghĩ vậy! Mặc dù hơi khó nhưng mà chắc ta vẫn có thể khắc phục được.
Tam hoàng tử: “..."
Cuối cùng, sau một hồi kì kèo, Lâm Bắc Phàm nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra hai lạng rưỡi xương rồng, còn tam hoàng tử thì nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra tám trăm vạn lượng, hai bên hoàn thành hợp tác.
Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất lần này nhưng tam hoàng tử vẫn không trở về. Hắn ta tiếp tục ở lại Đại Võ để tranh thủ có được nhiều lợi ích hơn từ chuyện của Đa La. Đại Võ chắc chắn sẽ không rút binh, vậy thì tam hoàng tử sẽ chuyển sang cái khác. “Đa La không phải đất của Đại Võ các ngươi, vả lại cũng chẳng phải đất của Đại Viêm chúng ta, song hiện giờ nơi đó đang vô chủ và kẹp giữa hai nước chúng ta! Thế nên bản cung đề nghị biến nơi đó thành nơi tự do thương mại của hai nước, hai nước cùng nhau phát triển nơi đó, cùng nhau phái binh quản lý, lợi ích thì có thể cho các ngươi nhiều hơn một chút! Như vậy thì có thể giảm thiểu xung đột, có lợi cho thương nghiệp của đôi bên!"
Nữ đế từ chối luôn: “Không đời nào! Đa La là một phần lãnh thổ của ta, các ngươi đừng hòng bước chân vào!"
Chương 734 Xin ban hôn
Tam hoàng tử vội nói: “Chúng ta có thể nhường thêm hai phần lợi ích cho các ngươi!"
Nữ đế tiếp tục từ chối: “Muốn đánh trận thì đánh trận, không thì cút, không có đường thứ ba đâu?
Tam hoàng tử bực bội vô cùng, sao không thể nói được vậy?
Nữ đế thực sự không sợ đánh trận hay sao?
Nếu hai nước xảy ra chiến tranh thì hậu quả khó lường lắm đấy!
“Bệ hạ Đại Võ, xem ra giờ chỉ còn một cách thôi!"
Tam hoàng tử tỏ vẻ bất lực, hắn ta nói: “Hiện giờ tình hình biên giới đang rất căng thẳng, binh mã cả hai bên đều không chịu rút lui! Thế nhưng đánh trận đấu phải trò chơi! Một khi chiến sự bộc phát thì đều sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến hai nước chúng ta, ảnh hưởng trên mọi phương diện! Thế nên để tránh việc hai nước xung đột hay quan hệ hai nước trở nên xấu đi, bản cung kiến nghị hai nước chúng ta hãy hòa thân, biến chiến tranh thành tơ lụa!"
“Hòa thân?"
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã hiểu ra. Chiến tranh giữa hai nước không phải chuyện nhỏ, có thể không đánh thì hãy cố gắng để không phải đánh, mà hòa thân lại là một trong những cách giải quyết khéo léo nhất.
Hòa thân thì chứng tỏ hai bên là người thân của nhau, đều là người một nhà, như vậy đấu đá còn ý nghĩa gì nữa?
Mặc dù hòa thân không thể giải quyết mâu thuẫn nhưng đúng thật là có thể xoa dịu mâu thuẫn, có rất nhiều thường xuyên sử dụng cách này...
quốc gia Cuối cùng nữ đế cũng thở phào: “Hai nước chúng ta đều là những hoàng triều mạnh nhất trong thiên hạ, một khi chiến tranh thì sẽ gây ra ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, đôi bên cùng không có lợi, đúng thật là tổn thương hòa khí! Hòa thân là một cách hay!"
Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ anh minh!"
Tam hoàng tử Đại Viêm len lén thở phào một hơi, cuối cùng hắn ta cũng thuyết phục được rồi. Chỉ sợ ngươi tiếp tục đánh là ta không đỡ được đâu.“Thế nhưng hai nước hòa thân, chuyện này phải sắp xếp thế nào đây? Tam hoàng tử Đại Viêm, nếu đề nghị này là do ngươi đưa ra thì ngươi nói thử đi xem nào!” Nữ để tiếp tục nói.
Tam hoàng tử chắp tay, đáp: “Hòa thân chủ yếu là để giải quyết mâu thuẫn giữa hai nước, hóa giải xung đột đôi bên nên việc chọn người cũng vô cùng quan trọng! Thứ nhất, thân phận bắt buộc phải tôn quý, bắt buộc phải là hoàng tử, công chúa, có thấp hơn cũng phải là quận chúa!"
“Thứ hai, dù là hoàng tử hay công chúa thì đều phải chưa kết hôn, như vậy mới môn đăng hộ đối! Thứ ba, bắt buộc phải được hoàng đế xem trọng! Phải đáp ứng được ba điều kiện này thì việc hòa thân mới có tác dụng"
Nữ đế khẽ gật đầu, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Thế nhưng nàng vẫn chau chặt đầu mày, hình như Đại Võ của nàng không có ai đáp ứng đủ những yêu cầu này. Đầu tiên là thân phận người được chọn đi hòa thân, đúng thực là không tìm được ai vừa ý. Bản thân nàng cũng không có con cháu nên không có hoàng tử và công chúa.
Huyết mạch của ba thân vương thì đã giết sạch, chỉ còn lại huyết mạch quận vương chẳng có tính uy hiếp nào thôi.
Trong bọn họ có một vài người chưa kết hôn, đúng là có thể làm người đi hòa thân. Song lại khó đáp ứng được điều kiện thứ ba.
Điều kiện thứ ba của tam hoàng tử là bắt buộc phải được hoàng đế coi trọng, thế nhưng tìm khắp huyết mạch hoàng thị, trong những người trẻ tuổi thì chẳng có mấy ai được nàng coi trọng.
Muốn tìm một người cho qua, song tin tức của Đại Viêm rất nhanh nhạy, chắc chắn sẽ khó mà qua mắt được bọn họ.
Thế nên hoàn toàn không thể tìm ra một người thích hợp.
Nữ đế bèn lắc đầu: “Điều kiện này quá khó rồi! Trẫm xin được nói rõ, Đại Võ chúng ta không có người hòa thân đáp ứng được những điều kiện đó nên bắt buộc phải nới lỏng điều kiện.
“Không, Đại Võ có một người rất thích hợp!"
Tam hoàng tử nói.
Nữ đế hỏi: “Ai thế?"
“Võ Vân Oanh quận chúa!"
Hắn ta vừa dứt lời, khắp triều đường bỗng trở nên im lặng, sắc mặt các quan văn, quan võ đều trở nên kì quái, bọn họ cúi thấp đầu không dám nhiều lời.
Đến cả nữ đế cũng híp mắt lại, khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Tam hoàng tử tiếp tục nói: “Đại Võ các ngươi có Võ Vân Oanh quận chúa là thích hợp nhất! Mặc dù nàng không phải công chúa, nhưng lại được bệ hạ Đại Võ yêu mến, thế nên thân phận tương đương với công chúa! Thứ hai, Võ Vân Oanh tiểu quận chúa năm nay vừa tròn mười chín, cũng chưa kết hôn nên vô cùng thích hợp! Chỉ có gả nàng cho Đại Viêm thì mới xoa dịu được mâu thuẫn của hai bên!"
Nữ đế liếc nhìn quan văn quan võ trong triều rồi lại liếc nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng phát hiện mọi người đều trầm ngâm, bèn lên tiếng hỏi: “Nếu như cho nàng đi hòa thân thì sẽ hòa thân với ai?"
“Đương nhiên là người có thân phận ngang bằng với nàng rồi!"
Lúc bấy giờ, tam hoàng tử Đại Viêm có hơi ưỡn ẹo, hắn ta đỏ mặt nói: “Bệ hạ Đại Võ, ngươi thấy bản cung thế nào?"
Nữ đế trừng lớn hai mắt, nàng chấn kinh: “Ngươi?"
Tam hoàng tử tưởng nữ đế không đồng ý, bèn vội bảo: “Từ lần đầu tiên gặp tiểu quận chúa Vân Oanh là bản cung đã thấy nàng thông minh lanh lợi, hồn nhiên mơ mộng, rất hợp với bản cung! Giờ bản cung cũng chưa kết hôn, mà Vân Oanh quận chúa cũng thế, trai chưa vợ gái chưa chồng, đúng là quá hợp còn gì!"
“Hơn nữa bản cung là tam hoàng tử của Đại Viêm, cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông, thơ từ nhạc phú cũng đều giỏi, vô cùng được phụ hoàng coi trọng. Vân Oanh tiểu quận chúa gả đến Đại Viêm ta sẽ không chịu thiệt thòi gì đâu, mong bệ hạ Đại Võ thành toàn!"
Nói đoạn, hắn ta liếc mắt nhìn nữ đế, trông có vẻ căng thẳng.
Bởi vì đúng thật là hắn ta hơi thích tiểu quận chúa, nhưng hắn ta lại sợ nữ đế không đồng ý.
Chương 735 Thế nào là thiên triều thượng quốc
Nữ đế phất tay: “Vân Oanh là tiểu quận chúa trẫm thương yêu vô cùng, gả nàng tới nơi xa như vậy trẫm cũng không nỡ, song lại sợ làm lỡ chuyện nhân duyên của nàng! Tam hoàng tử Đại Viêm, ngươi lui xuống trước đi! Trẫm sẽ suy nghĩ việc này, xong sẽ trả lời ngươi!"
“Bệ hạ Đại Võ, vậy bản cung xin cáo lui!"
Tam hoàng tử lui xuống, trông hắn ta có vẻ không cam lòng.
Nữ đế nhìn bách quan văn võ, nói: “Các vị ái khanh, về chuyện này các ngươi có ý kiến gì không?"
Bách quan đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám nhiều lời.
Ai chẳng biết quan hệ giữa Vân Oanh tiểu quận chúa và nữ đế, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau.
Mặc dù không phải tỷ muội ruột nhưng hai người chẳng khác gì ruột thịt cả.
Thế nên mọi người đều không dám nhiều lời về chuyện hôn sự liên quan đến Vân Oanh tiểu quận chúa để tránh việc đắc tội với nữ đế.
Nữ đế chỉ đành chỉ đích danh: “Lâm ái khanh, ngươi là thừa tướng kiêm nguyên soái của triều đình, lại có quan hệ tốt với Vân Oanh, ngươi đứng ra nói đi!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không đồng ý hôn sự này! Không những không đồng ý hôn sự mà còn không đồng ý cả chuyện hòa thân, thần tuyệt đối không đồng ý!"
Nữ đế sững sờ, bách quan văn võ cũng vậy!
Mặc dù mọi người đều đoán được Lâm Bắc Phàm sẽ không đồng ý hôn sự này, song tại sao đến cả chuyện hòa thân hắn cũng từ chối vậy?
Nữ để nói: “Ái khanh, có thể nói lý do của ngươi hay không?"
“Bệ hạ, vi thần xin hỏi, bệ hạ muốn làm hoàng đế của thiên triều thượng quốc hay muốn làm hoàng đế của một hoàng triều bình thường thôi?"
Nữ đế mở rộng hai tay, nàng nói: “Đương nhiên là hoàng đế của thiên triều thượng quốc rồi!"
“Thế thì bệ hạ có biết làm thế nào để xây dựng một thiên triều thượng quốc hay không?"
Nữ đế vội hỏi: “Ái khanh biết hả? Mau nói cho trẫm nghe!"
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, hắn bảo: “Vi thần không biết! Thế nhưng vị thần biết có một nước có lẽ có thể xưng là thiên triều thượng quốc nhất!"
Nữ đế hỏi tiếp: “Đó là nước nào?"
“Nước này tên là Đại Minh, bệ hạ không cần nghiên cứu sâu đâu, bởi lẽ nước này đã biến mất theo thời gian rồi! Thế nhưng chắc chắn là thần biết nước này, từ trước đến nay nó là một nước lớn, vĩ đại và xứng với cái danh xưng thiên triều thượng quốc nhất! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực, hắn lớn giọng nói: “Từ khi nước này được thành lập đến nay, ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mẽ!"
"Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
“Nếu có người hỏi, thiên triều thượng quốc là gì?"
“Vậy thì đáp án của thần sẽ là..."
“Chỉ có một đất nước kiên cường khí phách như thế mới được coi là thiên triều thượng quốc!"
“Những quốc gia khác đều không xứng!"
Nữ đế nghe vậy thì nhiệt huyết trào dâng! Bách quan cũng vậy!
Ba trăm năm không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường, vô cùng cứng rắn mạnh mẽ!
Người làm chủ đất nước là một người vô cùng có khí phách, tinh thần bất khuất, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!
Bọn họ chỉ thấy dường như đang có một luồng khí cực kì mãnh liệt trào tới, khiến người ta không thể thở nổi và cũng khiến người ta điên cuồng!
Nữ đế hít sâu một hơi, đoạn nói: “Thật là một nước kiên cường biết bao! Ái khanh, thực sự có một quốc gia như vậy sao?"
“Bệ hạ, có thật ạ, chẳng lẽ vị thần lại dối vua?"
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Một thiên triều thượng quốc chân chính thì sẽ không cần phải hòa thân, không cần cống nạp, không cần xưng thần, không cần cắt đất, càng không cần bồi thường! Bởi vì hòa thân, cống nạp, xưng thần, cắt đất, bồi thường đối với họ mà nói đều là những hành vi thể hiện sự nhu nhược!"
“Chỉ cần ngươi có đủ sự mạnh mẽ và kiên định thì ngươi có thể khiến quân thần tứ phương bội phục, thống nhất vạn tộc! Chỉ cần ngươi không sợ tất cả thì sẽ khiến các nước xung quanh tự động tập hợp lại bảo vệ xã tắc thiên triều!"
Nữ đế nghe vậy thì tâm tình càng lúc càng kích động, nàng nói có hơi lộn xộn: “Ái khanh, ngươi nói hay quá! Thiên triều thượng quốc phải vậy mới đúng! Mà cũng chỉ có như vậy mới xứng là thiên triều thượng quốc! Trẫm quyết định rồi, Đại Võ chúng ta phải trở thành một quốc gia như vậy! Mặc dù thực lực có thể không bằng nhưng khí thế chắc chắn phải ngang hàng"
"Từ nay về sau, Đại Võ chúng ta sẽ không hòa thân, không cống nạp, không xưng thần, không cắt đất, không bồi thường! Người làm chủ đất nước phải có khí phách, thiên tử bảo vệ đất nước, quân vương chết vì xã tắc!"
"Điều này nên được liệt kê vào giáo huấn tổ tiên, bắt đầu lưu truyền từ đời trẫm trở đi!"
Bách quan đồng thanh nói: “Bệ hạ thánh minh!"
Sau đó bọn họ liếc nhìn thừa tướng Lâm Bắc Phàm, bái phục sát đất.
Để từ chối việc hòa thân mà hắn đã nói ra một lý do cao thượng, khiến người ta không thể từ chối như vậy!
Chúng ta xin được bái phục!
“Đúng rồi ái khanh, ban nãy ngươi nói quốc gia kia chỉ tồn tại ba trăm năm! Một quốc gia mạnh mẽ như thế tại sao lại diệt vong vậy?” Nữ đế lấy làm lạ, nàng hỏi.
Bách quan cũng vô cùng tò mò, ai cũng dỏng tai lên nghe.
Bình luận facebook