• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan (6 Viewers)

  • Chương 706-710

Chương 706 Mê hoặc dân tâm

Trong triều đình Đa La, một người hớt hải chạy vào: “Tam vương tử điện hạ, không ổn rồi, bên ngoài có loạn dân!"

Cáp Mộc vương tử kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói chi tiết cho bản cung nghe!"

"Vương tử điện hạ, bên ngoài đồn nhau rằng Đại Võ chuẩn bị tấn công nước ta, lương thực vật tư sẽ ngừng cung cấp cho nên dân chúng đều phát điên lên, tất cả đều lao vào mấy cửa hiệu lớn giành lương thực và các vật tư khác, loạn như cái chợ vỡ rồi ạ!"

Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Vậy ngươi còn không mau phái binh đi ngăn cản bọn họ, duy trì trật tự?"

“Điện hạ, người đông quá, không ngăn được đâu ạ! Gần như người dân toàn thành đều bạo động, đều tới cướp vật tư! Chút xíu người đó của chúng ta hoàn toàn không thể khống chế được!” Đối phương cười khổ.

Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử thay đổi.

Nếu người dân toàn thành bạo động vậy đúng là không ngăn được thật!

Hắn ta đau đầu bảo: “Vậy ngươi đi trấn an bọn họ trước, nói với bọn họ lương thực đều đủ, không cần cướp!"

“Vương tử điện hạ, đã nói rồi nhưng bọn họ không nghe! Bây giờ bọn họ đã điên hết với nhau cả rồi!"

Cáp Mộc vương tử vội vàng đi ra đường lớn, phát hiện quả nhiên dân chúng đã phát điên, điên cuồng tranh giành, cứ hễ là chút đồ có giá trị đều không bị bọn họ bỏ qua.

Còn xuất hiện một màn lạnh lòng nữa là rất nhiều người còn bị giẫm chết trong quá trình tranh giành. Vậy mà người xung quanh lại không thề đồng cảm một chút nào cả, ngược lại vẫn điên cuồng giành giật tài vật trên người hắn ta, lột sạch hắn ta.

Cáp Mộc vương tử lớn tiếng hét lên: “Mọi người đừng cướp nữa! Lương thực vẫn đủ, vật tư vẫn đủ, mọi người yên tâm, người nào cũng có hết!"

Hắn ta vẫn rất có uy tín, nghe được lời của hắn ta, mọi người hơi bình tĩnh lại chút ít.

Nhưng lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng nói vô cùng giận dữ.

“Yên tâm cái mẹ gì? Mọi người đừng tin lời hắn ta, kẻ cướp bóc đầu tiên chính là vương thất và quan viên triều đình! Bọn họ đã giành hết đồ tốt đi rồi, chúng ta còn không giành thì thật sự sẽ không còn gì nữa!"

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức hỗn loạn.

“Nói đúng lắm, người cướp đầu tiên chính là vương thất!"

“Bọn họ đã cướp hết đồ tốt đi rồi, chỉ để lại mấy thứ tồi tàn này cho chúng ta thôi!"

“Còn không cướp nữa thì sẽ không còn gì mất!"

“Mọi người mau cướp đi!"

Mọi người lại giành giật, còn điên cuồng hơn cả vừa rồi.

“Chết tiệt!"

Cáp Mộc vương tử nghiến răng nghiến lợi: “Mau lôi cái tên điêu ngoa mê hoặc dân chúng kia ra đây cho bản cung!"

Một đám binh linh lao về phía giọng nói truyền ra đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì.

Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử xanh mét, hắn ta biết mình bị người hại, mà người đó cực có khả năng là người của triều đình Đại Võ.

Nhìn đám người điên cuồng giẫm đạp tranh nhau, nhìn con phố lớn loạn như cái chợ vỡ, Cáp Mộc vương tử nghiêm giọng nói: “Lập tức gọi mười vạn quân bảo vệ thành bên ngoài thành qua đây trấn áp đám điên cuồng này cho bản cung! Ai không nghe thì giết!” Quan viên tùy tùng sợ hãi: “Vương tử điện hạ, như vậy sẽ có rất nhiều người chết!"

Cáp Mộc vương tử nổi nóng bảo: “Vậy ngươi nói cho bản cung biết còn có cách gì hả? Bây giờ đại chiến sắp tới, nếu không giải quyết mấy tên điêu dân này thì chúng ta đánh với Đại Võ bằng răng à? Trị loạn thế phải dùng cách mạnh tay, mau đi!"

“Rõ, tam vương tử điện hạ!"

Không lau sau, mười vạn lính Đa La bảo vệ thành chậm rãi vào thành.

Tốn một ngày một đêm cuối cùng cũng trấn áp được bạo loạn nhưng Cáp Mộc vương tử lại ho ra máu vì dân phong Đa La quá dũng mãnh, dân chúng cũng rất biết đánh nhau!

Để trấn áp đám bạo dân giành giật với nhau này, binh lính của hắn ta đã tổn thất đến hơn năm nghìn người!

Kẻ địch còn chưa đánh đến mà mình đã thương vong nghiêm trọng, có thể không thổ huyết hay sao?

Lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn chơi thuyền trên sông, thưởng thức cảnh đẹp bên sông như cũ, nơi này cách Đa La còn hơn chín trăm dặm.

Lâm Bắc Phàm nhìn tờ giấy vừa mới truyền tới và mỉm cười.

Lúc này, tiểu quận chúa hào hứng chạy bước nhỏ tới: “Công tử, mau đi với ta đi, ở kia có một ngọn núi lớn, thoạt nhìn rất giống một con ngựa, trông hài lắm!"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi vài câu nhé!"

Tiểu quận chúa sững sờ: “Có câu gì ngươi cứ hỏi đi!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Ngươi thích ăn bánh quẩy và sữa đậu nành không?"

Tiểu quận chúa cười: “Đương nhiên thích rồi!"

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Nếu kêu ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành mỗi ngày, ngươi có bằng lòng không?"

Tiểu quận chúa phát điên: “Làm sao mà bằng lòng được?"

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tại sao không bằng lòng?"

“Vì ta còn thích ăn thịt kho Đông Pha, vi cá, tổ yến, Bụt Nhảy Tường... mấy thứ này đều ngon hơn bánh quẩy với sữa đậu nành! Tại sao ta không ăn mấy món ngon đó chứ, chỉ ăn bánh quẩy với sữa đậu nành làm gì?"

Nói rồi tiểu quận chúa lại chảy nước miếng.

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu sau này chỉ cho ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành, ngươi sẽ thế nào?"

“Ta sẽ phát điên!” Tiểu quận chúa đáp một cách vô cùng khoa trương. “Đúng vậy, nếu chưa từng thấy ánh sáng thì ta còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng bóng tối! Nhưng..."

Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu: “Ăn quen sơn hào hải vị rồi lại quay về ăn cám bã, sẽ không ai chịu được! Đã quen với cuộc sống tốt, nếu bị đánh về thuở trước sẽ khiến người phát điên!"

Lúc này, tiểu quận chúa lại kêu: “Lâm Bắc Phàm, đi thôi, mọi người đang gọi chúng ta kìa!"

“Ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau!"

Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ: Mê hoặc dân tâm, hủy hoại đạo đức của bọn họ!

Sau đó giao cho binh lính đi theo!

“Kêu bọn họ làm theo kế này!"

"Vâng, thừa tướng"
Chương 707 Ta muốn làm người Đại Võ

Lúc này, trong nước Đa La.

Tuy rằng bạo loạn đã bị trấn áp nhưng trên đường lớn vẫn tiêu điều và quạnh quẽ hẳn, toàn bộ cửa hàng đều đóng cửa, không ai làm ăn buôn bán nữa.

Vì mọi người đều biết Đại Võ chuẩn bị đánh tới đây, tất cả vật tư đã ngừng cung cấp cho nên vật tư đang vô cùng thiếu thốn.

Mọi người giữ chặt lương thực và vật tư trong tay, không dám tùy tiện trao đổi, người giàu có còn đỡ, còn có thể chống đỡ một khoảng thời gian.

Nhưng mấy người vô sản kia thì thảm rồi, thiếu lương thực, thiếu dầu, thiếu muối, cái gì cũng thiếu, cuộc sống túng quẫn vô cùng.

Loại người này thường chiếm đại đa số.

Cuộc sống về với trước kia, vì thế tin đồn lại truyền ra tiếp.

“Cuộc sống trước đây tốt bao nhiêu! Không cần vất vả như thế mà vẫn có cơm ăn, có áo mặc! Vốn tưởng ngày tháng sẽ càng ngày càng tốt lên, kết quả bây giờ lại bị đánh về ngày xưa, cứ như một giấc mộng vậy!"

"Đều tại triều đình, đều tại vương thất lòng tham không đáy! Vậy mà lại thất tín bội nghĩa, xé bỏ hiệp ước, giành hết toàn bộ tài sản của thương nhân Đại Võ, chọc giận Đại Võ chặt đứt lương thực!"

“Tại sao nghiệt mà bọn họ tạo ra lại để chúng ta gánh chịu?"

“Đúng đó! Chúng ta mới sống tốt được có mấy ngày mà đã cướp hết tất cả của chúng ta, không muốn thấy chúng ta sống tốt đúng không?"

“Triều đình đúng là xấu xa, đúng là ác độc!"

“Cần loại triều đình như vậy còn có ích gì? Dứt khoát lật đổ cho xong!"

“Đúng, lật đổ hắn ta đi! Sau đó quy thuận Đại Võ để Đại Võ tới tiếp quản, cuộc sống của chúng ta lại có thể tốt lên!"

“Nghe nói Đại Võ đang thực hiện phương pháp nghỉ ngơi dưỡng sức, dân chúng trồng trọt cũng không cần nộp thuế, sinh nhiều con còn được thưởng, triều đình còn miễn phí phát giống, giúp tu sửa công trình thủy lợi, nhân dân Đại Võ thật sự quá hạnh phúc!"

“Thật sao? Có chuyện tốt như vậy sao?"

“Lừa ngươi làm gì? Chuyện này đã truyền ra từ lâu rồi mà ngươi vẫn chưa biết sao?"

“Trời ơi! Kêu Đại Võ tới quản chúng ta giùm cái, ta muốn làm người Đại Võ!"

Cuối cùng càng đồn càng rộng, dân chúng khắp nơi giận dữ, lòng dẫn dao động!

Lúc này, dân chúng Đa La đều đang nhớ đến sự tốt đẹp của ngày trước.

Trước kia, thương nhân Đại Võ tới đây thông thương xây xưởng, mọi người chỉ cần trả sức lao động giá rẻ là đã có lương thực để ăn, có tiền tiêu, có áo mặc, cuộc sống không biết tốt bao nhiêu. Còn có một vài thư sinh dạy học tốt bụng qua đây dạy con cái bọn họ đọc sách biết chữ, hiểu cách làm người.

Nhưng đều tại triều đình Đa La tham lam, ham mê tài phú của thương nhân Đại Võ, thất tín bội nghĩa, đuổi thương nhân và tiên sinh dạy học đi, đồng thời cũng đánh bọn họ về nguyên hình, tiếp tục trải qua cuộc sống khổ sở.

Nếu có thể khôi phục lại cuộc sống trước kia thì tốt biết bao!

Nếu nghĩ theo chiều hướng tốt hơn, để Đại Võ tới thống trị bọn họ, để bọn họ trở thành người Đại Võ, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?

Một khi hạt giống này trồng xuống sẽ nhanh chóng sinh sôi nảy mầm.

Dù sao, phần lớn bọn họ chỉ là bách tính bình thường mà thôi, chỉ muốn lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, thiếu sự giáo dục nên quan niệm quốc gia mờ nhạt, ai thống trị thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, ai cho bọn ăn no cơm thì mới quan tâm.

Trước đây không được chọn nhưng bây giờ không phải không có cơ hội.

Sự thay đổi trong hơn một năm này, bọn họ đều để mắt đến, cuộc sống có Đại Võ và không có Đại Võ hoàn toàn khác nhau.

Đồng thời, trải qua sự tuyên truyền của các tiên sinh dạy học ở Đại Võ, bọn họ đều biết Đại Võ đất rộng của nhiều, tài nguyên vô cùng phong phú, dân chúng sinh sống ở Đại Võ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với bọn họ.

Có lương thực đủ ăn, có quần áo đẹp để mặc, có nhà cửa chắc chắn để ở...

Hơn nữa, nữ đế vô cùng nhân từ khoan dung, trước mắt đang thực hiện nền chính trị nhân từ, cổ vũ sản xuất nông nghiệp, khyến khích sinh đẻ, giảm nhẹ tô thuế, tăng cường giáo dục, cuộc sống của dân chúng Đại Võ càng ngày càng tốt!

Vì thế, tiếng hô trở thành người Đại Võ trong dân chúng Đa La càng ngày càng cao, nhưng người nổi dậy cách mạng sẽ phải rớt đầu, rất nhiều người cân nhắc đến các nguyên nhan thực tế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong triều đình Đa La.

“Vương tử điện hạ, không hay rồi!” Một viên quan hớt hải lao vào trong.

“Lại sao nữa?” Cáp Mộc vương tử vô cùng nóng nảy.

Bây giờ hắn ta đang chuẩn bị chiến đấu, ứng phó với binh mã Đại Võ hừng hực khí thế, áp lực vốn đã rất lớn giống như dây cung bị kéo căng rồi.

Kết quả ở bên ngoài cứ dăm ba ngày lại xảy ra chuyện, hắn ta có thể không nổi nóng được sao?

Viên quan đó vội vàng nói: “Điện hạ, bây giờ bên ngoài đã phát điên cả rồi, nói triều đình chúng ta ác độc, vì lợi ích cá nhân mà thất tín bội nghĩa, chọc giận Đại Võ, hại cuộc sống của bọn họ thay đổi đột ngột! Bọn họ không muốn bị triều đình chúng ta thống trị nữa, bọn họ muốn quy thuận Đại Võ, khẩu hiệu đã hô ra thành: Thà làm người Đại Võ còn hơn làm chó Đa La!”1155 chữ
Chương 708 Chạy hết thôi

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử tức đến váng cả đầu.

Thà làm người Đại Võ còn hơn làm chó Đa La, câu nói này quá chí mạng!

Thế này không phải là vả thẳng vào mặt vương triều bọn họ hay sao?

Cáp Mộc vương tử nổi lửa giận ngút trời, nói: “Rõ ràng là Đại Võ rắp tâm hại người trước, có ý đồ nuốt chửng Đa La ta nhưng bị chúng ta kịp thời ngăn cản, giờ ngược lại biến thành lỗi của chúng ta là sao? Chắc chắn có kẻ đã dùng lời xảo trá mê hoặc dân chúng rồi!"

“Điện hạ nói chí phải!"

“Còn không mau đi giải thích để dân chúng biết dụng tâm ác độc của Đại Võ!” Cáp Mộc vương tử nói.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, đã giải thích rồi nhưng bọn họ không nghe!"

Cáp Mộc vương tử nói: “Sao lại không nghe?"

“Điện hạ, ngươi quên rồi sao? Trước đó chúng ta phái binh lính trấn áp bạo động, bạo động quả thật đã bị áp chế nhưng mối quan hệ giữa chúng ta với dân chúng cũng chuyển biến xấu đến cực điểm, làm sao bọn họ còn nghe lời giải thích của chúng ta nữa?"

Cáp Mộc vương tử càng giận dữ hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt! Bị tính kế rồi!"

Bây giờ làm sao hắn ta còn không hiểu đây hoàn toàn là một cái bẫy liên hoàn?

Trước đó, đối phương dùng kế khiến dân chúng nổi dậy, bọn họ vì giải quyết bạo loạn không thể không phái binh lính đi trấn áp, dẫn đến mối quan hệ giữa quan và dân xấu đi.

Mà lúc này, đám người kia lại nhân cơ hội dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, ly gián mối quan hệ giữa quan và dân bọn họ, mỗi một bước đều vô cùng thành công, vô cùng đúng thời điểm.

“Điện hạ, bây giờ phải làm sao đây?” Viên quan cẩn thận hỏi.

Cáp Mộc vương tử tức giận đáp: “Trước mắt chuẩn bị chiến tranh, trong nước không thể loạn cho nên lập tức phái binh lính bắt hết toàn bộ mấy tên nói năng xuyên tạc, nhiễu loạn lòng quân đó lại, khống chế tốt dư luận!"

"Điện hạ, người có hơi đông..."

“Cho dù đông như vậy cứ bắt trước rồi lại nói sau!"

“Rõ, thưa điện hạ!"

Vì thế nước Đa La lại phái binh mã đi bắt mấy kẻ nói năng xuyên tạc.

Rất nhiều người đều bị bắt nhốt vào đại lao, nhà giam rất nhanh đã chật ních.

Để giải quyết vấn đề nhà giam, không cần nhốt đám người nói năng xuyên tạc vào trong nhà giam nữa mà trực tiếp vả miệng, đánh cho răng rụng như ngô.

Trong lúc nhất thời, nội cảnh Đa La sợ bóng sợ gió, người nào cũng cảm thấy bất an, mọi người lại càng oán hận triều đình Đa La hơn!

Đã cướp đoạt cuộc sống hạnh phúc của bọn họ lại còn cướp luôn quyền tự do ngôn luận của bọn họ, triều đình này, không thể cần nữa!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã ngồi con thuyền lớn sang trọng tới Nam Châu – một vùng đất màu mỡ và nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của quan viên địa phương, hắn dự định ở nơi này hai ngày để trải nghiệm con người và phong cảnh, cũng như nếm thử cao lương mỹ vị ở đây.

Nơi này cách nước Đa La bảy trăm dặm.

Nhìn Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống rượu và thưởng thức vũ cơ nhảy múa, tiểu quận chúa có hơi nổi điên: “Lâm Bắc Phàm, thế này là đi đánh trận đó hả? Chậm rì rì như vậy khi nào mới tới nơi?"

“Đúng đó công tử, thật sự không vội sao?” Mạc Như Sương hơi lo lắng nói.

Các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Không vội, không vội một chút nào hết! Bây giờ người vội là bên Đa La, càng kéo dài thì càng có lợi cho chúng ta.

Đúng lúc này, một binh lính vội vàng chạy vào, đưa một mảnh giấy qua.

Lâm Bắc Phàm viết vài chữ bên trên: Mở rộng quân uy, chấn động nước khác!

Sau đó hắn giao cho binh lính để truyền xuống dưới, cứ theo kế sách mà làm việc!

Nhìn bầu không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Bắc Phàm phất tay cười bảo: “Đừng dừng lại! Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi!"

Lúc này, lời đồn cũng lan rộng trong các quy tộc cấp cao ở Đa La.

“Biết gì chưa, lần này người dẫn binh Đại Võ đi đánh trận chính là thừa tướng đương triều Lâm Bắc Phàm đấy!

Trong năm nay, hắn đã đánh bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Ngay cả Đại Nguyệt vương triều, Đại Hạ vương triều cũng không được, Đa La chúng ta chắc tám phần là không trụ được đâu!"

“Ta cũng nghe nói rồi, bốn trận chiến lớn này, quy mô nhỏ nhất cũng đến năm mươi vạn người, quy mô lớn nhất lên đến hơn trăm vạn người!"

“Hơn nữa, đối phương chính là một người siêu lợi hại!"

“Lợi hại cỡ nào?"

“Đánh bốn trận chiến lớn đó, có hơn trăm vạn binh lính chết gián tiếp dưới tay hắn, ngươi nói có lợi hại hay không?"

“Vãi! Đó nào phải lợi hại, phải gọi là hơn cả lợi hại mới đúng"

“Hơn nữa, nghe nói hắn thích nhất là xét nhà diệt tộc, đặc biệt thích xét nhà của người giàu có và quý tộc! Chỉ cần nước mất, người đầu tiên gặp tai ương chính là chúng ta!"

“Đa La chúng ta... trụ nổi không?"

“Trụ cái con khỉ! Người tàn nhẫn như thế cơ mà, chạy thôi!"

“Nói đúng lắm! Chạy!"

Vì thế, rất nhiều quý tộc chạy trốn suốt đêm.

“Tam vương tử điện hạ, không hay rồi!” Viên quan vội vàng chạy vào.

“Lại sao nữa đây?” Cáp Mộc vương tử nổi trận lôi đình.

Mấy ngày nay không phải xảy ra chuyện này thì chính là xảy ra chuyện kia, không có một ngày nào được yên ổn! “Điện hạ, rất nhiều quý tộc và quan lớn triều đình ở nước ta đã chạy trốn trong đêm rồi ạ.

Trước mắt Cáp Mộc vương tử tối sầm: “Vậy mà bọn chúng lại chạy rồi sao? Bao nhiêu người rồi?"

Viên quan kia nơm nớp lo sợ đáp: “Nhiều lắm, đếm không xuể! Nhưng quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất, khu quý tộc đã sắp trống không"

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử gần như tức muốn xỉu ngang xỉu dọc.
Chương 709 Ai chạy thì giết ngươi ấy

Quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất dép, vậy trên cơ bản là chạy hết rồi còn gì! Phải biết rằng mấy quý tộc này đều là cấp cao ở quốc gia, có rất nhiều người mang địa vị cao, sở hữu quyền lực to lớn, chiếm rất nhiều tài nguyên, muốn duy trì quốc gia vận hành còn phải dựa vào bọn họ.

Kết quả bây giờ đều chạy hết, trận này còn đánh kiểu gì nữa?

Cáp Mộc vương tử tức nghiến răng nghiến lợi: “Bình thường vớt không ít lợi ích, kết quả lúc gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ! Lập tức đuổi theo bọn chúng cho bản cung"

“Rõ, điện hạ!"

Đại quân ra khỏi thành đuổi theo mấy tên quý tộc chạy trốn kia.

Sau một đêm, Cáp Mộc vương tử không ngủ nổi, hai mắt đỏ ngầu: “Bọn họ... có bắt được không?"

Vẫn là viên quan đó run lẩy bẩy đáp: “Điện hạ, không bắt được ai hết.

Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Bản cung phái nhiều quân lính đi như vậy tại sao lại không bắt về được?"

“Vì... vì rất nhiều tướng lĩnh trong đại quân cũng chạy luôn rồi!"

“Vậy mà lại chạy hết sao?"

Cáp Mộc vương tử phun một ngụm máu, tức la inh ỏi: “Một đám khốn nạn vong ân bội nghĩa, làm bản cung tức chết mất!"

Sau khi trút giận xong, cuối cùng hắn ta cũng bình tĩnh lại, hắn ta biết bây giờ nổi nóng cũng không giải quyết được vấn đề.

“Bây giờ ngươi cứ về đi, lập tức phái người trông chừng kỹ cho bản cung! Nếu còn một người nào nữa chạy, bản cung sẽ hỏi tội ngươi!” Cáp Mộc vương tử ra lệnh.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, canh được nhất thời chứ không canh được cả đời! Bọn họ đều là người quyền quý của triều đình ta, quan hệ rắc rối khó gỡ, sức mạnh vô cùng to lớn, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào!"

“Bản cung biết, nhưng bản cung có cách, ngươi cứ trấn an bọn chúng trước đi!"

“Điện hạ, ngươi định làm thế nào?"

“Bọn họ đều vì sợ Lâm Bắc Phàm nên mới chạy trốn! Nếu đã như vậy, nếu bản cung phái người đi giết Lâm Bắc Phàm, không phải đã giải quyết được vấn đề rồi hay sao?” Cáp Mộc vương tử cười bảo. “Nhưng, bên cạnh Lâm Bắc Phàm chắc chắn có rất nhiều cao thủ bảo vệ, dựa vào thực lực của chúng ta..."

"Không cần chúng ta ra tay, chỉ cần chúng ta treo thưởng đầu của Lâm Bắc Phàm ở chợ đen, chắc chắn sẽ có sát thủ hàng đầu đi lấy cái mạng chó của hắn! Ha ha..."

Nói là làm, Cáp Mộc vương tử cắn răng, móc một trăm vạn lượng ra treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm.

Kết quả treo hai ngày lại không ai ứng tuyển.

Cáp Mộc vương tử buồn bực chết mất, vừa hỏi thăm lại tức muốn bùng cháy!

Vì sát thủ ở chợ đen đều đang cười nhạo hắn ta.

“Có phải Cáp Mộc vương tử bị ngu rồi không? Một trăm vạn lượng bạc mà cũng muốn treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm?"

“Người ta chính là thừa tướng của Đại Võ, là người tâm phúc trước mặt nữ đế, giết hắn tương đương với đối đầu với toàn bộ Đại Võ, ai mà gánh được? Không đến ba trăm vạn thì ta chẳng thèm suy nghĩ"

“Tiền thưởng có cao tới đâu cũng vô dụng cả thôi! Chuyến đi này người ta có mười tám cao thủ Tiên Thiên hộ tống bảo vệ, ngay cả lão hòa thượng Tông Sư trong nhà hắn cũng đi theo! Đội hình xa hoa như thế, ai giết nổi Lâm Bắc Phàm hả trời?"

“Ta cần tiền nhưng ta cần mạng hơn!"

“Cáp Mộc này ngu quá, chỉ số thông minh sỉ nhục người, ta không nhìn nổi nữa rồi, có ai treo thưởng đầu hắn ta không? Chỉ cần mười vạn lượng ta sẽ đi hái cái đầu của hắn ta xuống ngay!"

Cáp Mộc vương tử tức điên lên: “Cái đám dân đen này dám cười nhạo sau lưng bản cung cơ đấy! Đợi bản cung hết bận, bản cung nhất định sẽ đưa đại quân sang tiêu diệt các ngươi! Giết sạch các ngươi, một đứa cũng không chừa!"

Không trông cậy được vào sát thủ nữa, mà Cáp Mộc vương tử cũng không muốn phái người đi tự chui đầu vào đường chết nên hắn ta chỉ đành thu hồi phần thưởng, tiếp tục chuẩn bị chiến tranh.

Có điều do phần lớn quý tộc đã rời đi, rất nhiều chức quan cũng đang để trống dẫn đến việc vận hành quốc gia gặp nhiều khó khăn. Cáp Mộc vương tử vô cùng đau đầu, hắn ta không thể không đề bạt một vài quý tộc hay tiểu quan, hoặc vài người có danh vọng trong dân gian lên để lấp đầy những vị trí đó.

Thế nhưng quan mới nhậm chức, mỗi người một ý, rất nhiều việc đều loạn hết cả lên khiến cho Cáp Mộc vương tử không thể không vừa phát điên vừa chỉ huy, dạy bọn họ cách làm việc.

Ngày hôm ấy Cáp Mộc vương tử mệt mỏi cực độ, thậm chí hắn ta còn muốn chết quách đi cho xong! Hắn ta còn thấy loạn chứ huống hồ là người khác?

Các quan viên trong triều đình Đa La thấy Đa La càng ngày càng bất ổn, ngày càng lụi bại bèn cho rằng phần thắng cực nhỏ, nếu ở lại đây bọn họ sẽ bị tiêu diệt nên đã lén lút trốn đi hết.

Ngoài ra rất nhiều binh sĩ biết mình sắp phải đối đầu với một tên đại ma vương giỏi hành binh đánh trận như Lâm Bắc Phàm cũng tự biết sức mình chẳng bằng địch, thi nhau trốn đi.

Vị trí trống này được lấp đầy thì vị trí trống kia lại thiếu người, Cáp Mộc vương tử tức đến ói máu.

Cuối cùng, hắn ta gào lên: “Ai chạy thì giết người đấy cho bản cung!"

Cứ thế, cuối cùng hắn ta cũng quản lý được một vài người.

Thế nhưng nước Đa La vẫn vô cùng bất ổn.

Do bị đàn áp nên dân chúng chẳng dám ho he gì, còn các quan viên thì từ bỏ việc chạy trốn do sợ hãi.
Chương 710 Bài thơ đầy sát khí

Lúc Cáp Mộc vương tử đang buồn bực thì Lâm Bắc Phàm và mọi người đang nhàn hạ ngồi trên thuyền lớn để tới Hoa Châu, sau đó bọn họ dạo chơi nước non dưới sự dẫn dắt của tri phủ Hoa Châu.

Nơi này cách nước Đa La năm trăm dặm, là nơi trồng rất nhiều hoa cúc.

Hoa cúc nở rộ khắp núi tạo thành một biển ánh sáng cực kỳ bắt mắt, đẹp không thể tả. Tâm trạng của Lâm Bắc Phàm cũng tốt hơn.

Lúc này, tri phủ Hoa Châu hỏi hắn một vấn đề: “Thừa tướng đại nhân, lần này đại nhân viễn chinh tới Đa La, tại sao đại nhân lại nhàn rỗi, không hề gấp gáp lên đường vậy?"

Lâm Bắc Phàm đang thấy rất vui, hắn cười: “Bởi vì Đa La đã nằm trong tay bản quan rồi! Muốn xào muốn nấu thế nào là do bản quan, thế nên bản quan muốn “om” từ từ để cho ra hương vị thơm ngon nhất, như vậy mới bắt miệng!"

“Hóa ra là vậy!” Tri phủ Hoa Châu gật đầu.

“Ví dụ như loại hoa này...” Lâm Bắc Phàm ngắt một bông hoa cúc, đoạn bảo: “Ta hi vọng khi ta tới thì đúng lúc trăm hoa đua nở! Khi ta đi, trăm hoa lụi tàn, theo gió mà bay! Vẻ đẹp của sinh mệnh, vẻ đẹp của sự lụi tàn ta đều nhìn được hết!” Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm bèn vò nát bông hoa cúc trong tay: “Bản quan đang muốn làm thơ, lấy bút đến đây!"

Bút được đem tới, Lâm Bắc Phàm bèn bắt đầu “vung mực” trên giấy. Khi hắn viết xong, mọi người bèn lập tức xúm đến, đọc: “Đợi mùng tám tháng chín mùa thu tới, hoa ta nở rộ, hoa khác tàn!"

"Hương thơm ngút trời thấu La Thành, khắp thành đều mặc giáp vàng kim!” Trong đó La Thành chính là thủ đô của nước Đa La.

Bài thơ này toát lên sự ngông cuồng và sát khí, mọi người có mặt nghe xong bèn vỗ tay khen hay: “Thơ hay quá!"

Bài thơ này không biết đã được truyền tới Đa La bằng cách nào! Sát khí trong đó cũng được truyền đi và khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

“Thừa tướng Lâm Bắc Phàm của Đại Võ đã làm một bài thơ ở Hoa Châu rằng: Đái đáo thu lai cửu nguyệt bát, ngã hoa khai hậu bách hoa sát, hắn tính giết người Đa La chúng ta, sát khí mạnh quá!"

“Hoa Châu cách chúng ta có hơn năm trăm dặm thôi! Điều này cũng có nghĩa là chỉ cần vài ngày thôi là Đại Võ đã có thể dẫn binh qua đây! Binh mã của Đại Võ như thần, trăm trận trăm thắng, liệu chúng ta có chống đỡ được không?"

“Chống đỡ cái con khỉ ấy, không thể đánh lại được đâu, mau chạy thôi!"

Các binh sĩ Đa La bèn loạn như cào cào. Còn các binh sĩ canh gác biên giới của Đại Võ hay tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm sắp tới thì bừng bừng sĩ khí.

“Các tướng sĩ, thừa tướng sắp tới rồi, đây là lúc chúng ta lập công! Chúng ta hãy thay áo giáp, bày binh bố trận, chuẩn bị thật tốt! Chỉ cần thừa tướng tới là tấn công Đa La, giết chết những kẻ không hiểu quy củ!"

"Giết! Giết! Giết!"

Chí khí của đại quân rực cháy như lửa, mọi người thi nhau hô.

Họ thay áo giáp rồi tiến hành bày binh bố trận, trông ngay ngắn thẳng thắn vô cùng! Sát khí ngút trời!

Ở một bên khác, các binh sĩ của Đa La nhìn mà ngây ngốc! Đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy trận thế của Đại Võ như thế này.

Ý chí chiến đấu dâng cao, sát khí ngút trời khiến bọn họ sợ sệt đi rất nhiều! Bọn họ cứ cảm giác không thể đánh thắng được đại quân của Đại Võ!

Thế nên càng lúc càng có nhiều người chạy trốn!

Cáp Mộc vương tử tức đến mức thổ huyết, hắn ta tức giận gào lên: “Chỉ một bài thơ mà đã khiến các ngươi sợ sệt đến mức này, có đến mức vậy không? Người ta còn chưa đến mà các ngươi sợ cái gì? Đừng có mà tự làm mình loạn, tất cả về hàng cho ta, ai chạy ta sẽ giết kẻ đó!"

Ở một bên khác, Lâm Bắc Phàm đã tới Chu Châu, nơi này cách Đa La hơn bốn trăm dặm.

Hắn được người địa phương tiếp đãi, còn có hai người biểu diễn múa kiếm, kết hợp độc đáo giữa cương và nhu khiến ý muốn làm thơ của Lâm Bắc Phàm lại dấy lên, thế là hắn lại cho ra đời một bài.

“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"

“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"

Sát khí cuồn cuộn một lần nữa được truyền tới nước Đa La cách đó bốn trăm dặm. Binh sĩ của Đa La lại được phen ngây ngốc.

“Lại thêm một bài thơ đầy sát khí nữa!"

“Sát khí mạnh quá, nghe xong mà toàn thân ta phát lạnh, không thể khống chế!"

“Làm liên tiếp hai bài thơ cực kì dọa người, sao vị thừa tướng này lại muốn giết chúng ta như vậy?"

“Mau chạy thôi, bị hắn giết là coi như xong đời!"

Các tướng sĩ của Đại Võ lại có thêm một bài thơ đầy sát khí nữa nên ý chí chiến đấu của họ càng dâng cao. Họ mặc áo giáp luyện binh, vừa luyện vừa hô to.

“Giết hết La Thành trăm vạn lính, bảo kiếm bên hông ngập máu thù!"

“Áo giáp bên thân quyết chí tiến, không phá Đa La quyết không về!"

Sát khí đáng sợ tiếp tục bành trướng! Càng lúc càng có nhiều binh sĩ của Đa La chạy trốn!

Cáp Mộc vương tử cực kì tức giận, hắn ta hét lên: “Chỉ là một bài thơ thôi mà? Một bài thơ thì có gì đáng sợ đâu?

Tất cả quay lại cho bản cung, ai không quay lại thì sẽ xử lý theo quân pháp, tất cả những kẻ đó đều sẽ phải rơi đầu!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom